Món quà tinh thần gởi tặng Minh Chau từ: Saigonian, sau rieng, MuaThuDuoiMua, hanhnguyenboy, NgÆ°Æ¡i vien xu
[center]GIẤC MƠ NHỎ CỦA TÔI
Tôi mơ ước mai này khi thức dậy
Bỗng thấy mình đang đứng giữa quê hương
Con chim nhỏ hót mừng tôi trở lại
Quãng đường quen rực sáng nắng sân trường
Chào cô gái học trò đang tới lớp
Cho tôi làm viên sỏi dưới chân em
Ðể xào xạc hồn tôi khi mới lớn
Chút men tình năm tháng ấy chưa quên
Chào chị gánh hàng rong qua trước ngõ
Cho tôi làm một chút gió heo may
Ðể thổi nhẹ lên vai gầy cực khổ
Ðời cần lao nước mắt đã đong đầy
Chào bác nông phu ra đồng tát nước
Cho tôi làm bụi cỏ mọc ven đê
Ðể mỗi sáng thở mùi hương lúa chín
Lỡ mai xa tôi nhớ lối quay về
Chào anh công nhân dệt từng tấm vải
Cho tôi làm con thoi nhỏ trên tay
Ðể tôi nối hai bờ sông Bến Hải
Nối lòng người vời vợi cách xa nhau
Chào chú bé mục đồng nghêu ngao hát
Cho tôi làm tiếng sáo thổi vi vu
Ðể được sống thời hồn nhiên đã mất
Của đời tôi trong tuổi ấu thơ buồn
Ôi quê hương, bao giờ tôi trở lại
Ði giữa ngày không sợ bóng đêm đen
Trong giấc ngủ không xích xiềng réo gọi
Câu thơ tình chỉ viết để yêu em.
Trần Trung Ðạo
THAO THỨC
Vô tình thôi, ta trở lại nơi này
Chiều tháng tư ngồi trông ra cửa biển
Cơn gió lạnh thổi lòng ta xao xuyến
Thái Bình Dương, ta nhớ lắm, Thái Bình Dương
Cũng thấy gần thêm, một chút, với quê hương
Một chút nữa trong nghìn trùng diệu vợi
Ôi đất nước, sau mười năm "đổi mới"
Có lớn hơn thêm một chút tình người
Từ độ vầng trăng tắt bóng trên đồi
Ta mang thơ đi vào đời máu chảy
Hờn vong quốc trong lòng ta lớn mãi
Vẫn ngày đêm mang nguyện ước đi tìm
Bước giữa quê người, đường mấy nẻo chênh vênh
Bao toan tính và bao lần dang dở
Chiều San Francisco, ta nghe hồn trăn trở
Bay về đâu, đàn chim Việt, sẽ về đâu ?
Vô tình thôi, như những hạt mưa ngâu
Thấm ướt trên vai ta đời đơn bạc
Ba mươi tháng tư, mười lăm năm lưu lạc
Chưa nguôi niềm thao thức thuở hoa niên.
Trần Trung Ðạo
BẾN SÔNG XƯA
Theo âm điệu "Mảnh Vườn Xưa" của Tế Hanh
Mai mốt em về thăm lại giòng sông
Xin đừng hỏi sao lòng sông nước cạn
Từ dạo em đi xa vùng lửa đạn
Chưa một lần về lại bến sông xưa
Bà mẹ già vẫn tần tảo sớm trưa
Tóc mẹ trắng rớt rơi từng sợi bạc
Như anh và em hai mảnh đời xiêu lạc
Biết bao giờ mới đựơc gần nhau
Anh ghé qua vườn thăm lại hàng cau
Nghe mẹ nói em đã vào nước Mỹ
Anh nhìn cau, hoa trắng màu chung thủy
Sao người đi để nhớ lại cho người
Anh ghé qua nhà một sáng mùa Xuân
Nghe mẹ nói em tay bồng tay bế
Anh nhìn sông, mưa phùn rơi lặng lẻ
Đang vô tình đánh vỡ chiếc gương duyên
Anh yêu tháng Chạp buồn, em thích tháng Giêng
Suốt đời đuổi nhau nhưng chưa hề bắt được
Hai con nước, hai dòng đời xuôi ngược
Biết có còn gặp nữa hay không?
Mai mốt em về thăm lại giòng sông
Xin đừng hỏi, sao lòng sông nước cạn
Từ dạo em đi xa vùng lửa đạn
Chưa một lần về lại bến sông xưa.
Trần Trung Đạo[/center]