Mênh mông Giữa chốn biển người Ðôi ta như hạt cát rơi. Lạc loài. Cứ lăn, Lăn mãi, lăn hoài. Lang thang từ chốn phương Ðoài sang ni, Gặp nhau Chưa kịp nói gì Gió Ðông vội thổi Cuốn đi. Ngỡ ngàng. Khiến ta thành kẻ lang thang, Khiến em buồn héo. Tình càng lắng sâu.
Hai ta, hai hạt cát sầu, Tìm nhau sao mãi lạc nhau thế này
Chiếc dép mất đi như hai chữ tình yêu bị mất đi một nửa.
Còn lại yêu không tình,yêu sao sánh được với sông dài
Nếu chử tình không yêu,tình đâu so cùng biển rộng
Nên hai hạt cát sầu lăn tròn tìm nhau.Tìm nhau mãi
Nếu như ngày ấy một trong hai ta biết nghĩ,thì bây giờ......