TÓC BẠC THƯA RẰNG
Một bữa trăng sao
Xuống rừng rú dại
Một bữa trời trăng
Buồn không thể nói
Cầm gương lên hỏI
Tóc bạc thưa rằng
Trời đất cách ngăn
Ðừng mê con gái
Bực quá liền quăng
Tấm gương xuống đất
Vẫn nghe mãi rằng
- Ðó là sự thật!