ta vẫn sống rất bình thường mặt trời vẫn mọc trăng vàng vẫn lên rượu vẫn uống không bạn hiền ly vẫn cụng với đêm trường mình ta thơ vẫn viết nhạc vẫn ca tình sầu da diết mắt nhoà vì đâu ?
thôi quên hết những lòng đau trăm năm thế sự có đâu mà buồn ? phủi tay sạch hết bụi đường nhìn quanh rủ áo thấy lòng thảnh thơi
lênh đênh đi giữa đất trời một mình chân bước quên đời mây bay