[center]THU VÀNG
Ôm kinh qua nẻo sương mù
Thấy em dưới cội thiên thu nhạt mờ
Rời non xuống phố ngẩn ngơ
Bỏ kinh ôm lấy vu vơ cuộc đời.
*****
Đêm nằm nghe tiếng lá rơi
Trên tầng tháp cổ gọi mời Thu sang
Kinh đô giấc mộng chưa tàn
Chợt khi thức giấc muộn màng Thu ơi !
*****
Ừ thôi ! Em hãy ra về
Qua truông phố núi sơn khê nhạt nhòa
Bên này dưới cội hoàng hoa
Bước em vọng lại từ xa nghìn trùng
*****
Hồ sen hoa chợt nở bừng
Nhớ xưa em đến vớt từng cánh xinh
Nghiêng chao mờ nhạt bóng hình
Em – Tôi - một cõi tâm kinh vỡ oà
*****
Thủa nào áo lụa vàng hoa
Gió bay –bay cả chiều tà qua non
Tuổi nào ửng nhẹ môi son
Chao ôi ! thương quá dấu mòn thơ xưa
*****
Hồn tôi mộc mạc xóm trưa
Vắng tênh ngõ trúc lưa thưa nắng thề
Tình tôi tháng Hạ tiếng ve
Như giòng huyền kệ -bốn bề hư không
*****
Nơi em an trú nụ hồng
Trong màu lụa bạch một vùng tuyết xinh
Cám ơn vạt nắng vô tình
Tinh không ẩn hiện bóng hình trầm luân
*****
Tôi về ôm lấy tròn vuông
Nhớ em tìm tới cội nguồn yêu thương
Cồng chiêng -sương khói vô thường
Ngàn năn còn đó trên Mường - Mán thôn
Ngọc Danh[/center]