Thu khoe áo trong màu vàng của lá
Rừng bâng khuâng, vang tiếng gió thì thầm
Lời của gió, giật mình, tim rất lạ
Có phải người về từ cõi xa xăm
Cánh buồm ấy đã một lần tách bến
Từng đêm buông, vọng hồn biển vỗ về
Nào biết được nơi nào thuyền sẽ đến
Ra đi lòng rời rã những cơn mê
Đã qua chưa những mùa Thu năm cũ
Ký ức buồn, ru giấc ngủ tình xa
Vòng tay lại, hơi quen xưa ấp ủ
Giữ được chăng kỷ niệm thuở ngọc ngà
Mưa Thu đó, từng giọt rơi vào mắt
Hỏi ngậm ngùi "Em giờ chắc quên tôi ?"
Vầng trăng vỡ, trọn đời tay góp nhặt
Thấy gì đâu ngoài chiếc lá rơi thềm
Mỗi mùa Thu, mỗi mùa tim thổn thức
Chân lạc về vùng ký ức, hoang mang
Đêm trăn trở, ngày nghiêng vai gầy guộc
Nghe tình đau qua sắc lá úa vàng