Thơ Xuân Diệu

Thơ văn Việt Nam

Moderators: hoatimxua, A Mít

Thơ Xuân Diệu

Postby Minh Chau » 24 Jun 2006

Thơ Xuân Diệu

Image

Biển

Anh không xứng là biển xanh
Nhưng anh muốn em là bờ cát trắng
Bờ cát dài phẳng lặng
Soi ánh nắng pha lê ...

Bờ đẹp đẽ cát vàng
Thoai thoải hàng thông đứng --
Như lặng lẽ mơ màng
Suốt ngàn năm bên sóng ...


Anh xin làm sóng biếc
Hôn măi cát vàng em
Hôn thật khẽ, thật êm
Hôn êm đềm măi măi

Đă hôn rồi, hôn lại
Cho đến măi muôn đời
Đến tan cả đất trời
Anh mới thôi dào dạt ...

Cũng có khi ào ạt
Như nghiến nát bờ em
Là lúc triều yêu mến
Ngập bến của ngày đêm

Anh không xứng là biển xanh
Nhưng cũng xin làm bể biếc
Để hát măi bên gành
Một t́nh chung không hết,

Để những khi bọt tung trắng xóa
Và gió về bay tỏa nơi nơi
Như hôn măi ngàn năm không thỏa,
Bởi yêu bờ lắm lắm, em ơi !

4-4-1962

Vì sao

Làm sao cắt nghĩa được tình yêu!

Có nghĩa gì đâu một buổi chiều

Nó chiếm hồn ta bằng nắng nhạt

Bằng mây nhẹ nhẹ, gió hiu hiu...


Lời Kỹ Nữ


Khách ngồi lại cùng em trong chốc nữa

Vội vàng chi, trăng sáng quá, khách ơi!

Ðêm nay rằm: yến tiệc sáng trên trời

Khách không ở, lòng em cô độc quá.

Khách ngồi lại cùng em, đây gối lả

Tay em đây mời khách ngả đầu say

Ðây rượu nồng. Và hồn của em đây

Em cung kính đặt dưới chân hoàng tử.

Chớ đạp hồn em!

Trăng từ viễn xứ

Ði khoan thai lên ngự đỉnh trời tròn

Gió theo trăng từ biển thổi qua non;

Buồn theo gió lan xa từng thoáng rợn

Lòng kỹ nữ cũng sầu như biển lớn.

Chớ để riêng em phải gặp lòng em;

Tay ái ân du khách hãy làm rèm

Tóc xanh tốt em xin nguyền dệt võng

Ðẩy hộ hồn em triền miên trên sóng

Trôi phiêu lưu không vọng bến hay gành;

Vì mình em không được quấn chân anh

Tóc không phải những dây tình vướng víu

Em sợ lắm. Giá băng tràn mọi nẻo

Trời đầy trăng lạnh lẽo suốt xương da

Người giai nhân: bến đợi dưới cây già

Tình du khách: thuyền qua không buộc chặt.

Lời kỹ nữ đă vỡ vì nước mắt

Cuộc yêu đương gay gắt vị làng chơi

Người viễn du lòng bận nhớ xa khơi

Gỡ tay vướng để theo lời gió nước.

Xao xác tiếng gà. Trăng ngà lạnh buốt

Mắt run mờ, kỹ nữ thấy sông trôi

Du khách đi. Du khách đă đi rồi.



Nguyên Ðán

Xuân của đất trời nay mới đến

Trong tôi xuân đến đã lâu rồi;

Từ lúc yêu nhau, hoa nở mãi

Trong vườn thơm ngát của hồn tôi.



Chiều

Hôm nay, trời nhẹ lên cao,

Tôi buồn không hiểu vì sao tôi buồn...

Lá hồng rơi lặng ngõ thuôn,

Sương trình rơi kín từ nguồn yêu thương.

Phất phơ hồn của bông hường,

Trong hơi phiêu bạt còn vương máu hồng.

Nghe chừng gió nhớ qua sông,

E bên lau lách thuyền không vắng bờ.

Không gian như có dây tơ,

Bước đi sẽ đứt, động hờ sẽ tiêu.

Êm êm chiều ngẩn ngơ chiều,

Lòng không sao cả, hiu hiu khẽ buồn...



Tương Tư Chiều

Bữa nay lạnh, mặt trời đi ngủ sớm

Anh nhớ em, em hỡi! anh nhớ em

Không gì buồn bằng những buổi chiều êm

Mà ánh sáng đều hòa cùng bóng tối.

Gió lướt thướt kéo mình qua cỏ rối

Vài miếng đêm u uất lẩn trong cành

Mây theo chim về dãy núi xa xanh

Từng đoàn lớp nhịp nhàng và lặng lẽ.

Không gian xám tưởng sắp tan thành lệ.



Thôi hết rồi! còn chi nữa đâu em!

Thôi hết rồi, gió gác với trăng thềm,

Với sương lá rụng trên đầu gần gũi,

Thôi đã hết hờn ghen và giận dỗi,

(Ðược giận hờn nhau, sung sướng bao nhiêu!)



Anh một mình, nghe tất cả buổi chiều

Vào chậm chậm ở trong hồn hiu quạnh.

Anh nhớ tiếng. Anh nhớ hình. Anh nhớ ảnh.

Anh nhớ em, anh nhớ lắm! Em ơi!

Anh nhớ anh của ngày tháng xa khơi

Nhớ đôi môi đang cười ở phương trời

Nhớ đôi mắt đang nhìn anh đăm đắm.



Hoa Nở Ðể Mà Tàn

Hoa nở để mà tàn

Trăng tròn để mà khuyết

Bèo hợp để chia tan

Người gần để ly biệt.

Hoa thu không nắng cũng phai màu

Trên mặt người kia in nét đau.



Thu

Nõn nà sương ngọc quanh thềm dậu

Nắng nhỏ bâng khuâng chiều lỡ thì.

Hư vô bóng khói trên đầu hạnh;

Cành biếc run run chân ý nhi.



Gió thầm, mây lặng, dáng thu xa

Mới tạnh mưa trưa, chiều đã tà

Buồn ở sông xanh nghe đã lại

Mơ hồ trong một tiếng chim qua.



Bên cửa ngừng kim thêu bức gấm

Hây hây thục nữ mắt như thuyền.

Gió thu hoa cúc vàng lưng giậu

Sắc mạnh huy hoàng áo trạng nguyên.



Gửi Hương Cho Gió

Biết bao hoa đẹp trong rừng thẳm

Ðem gửi hương cho gió phụ phàng!

Mất một đời thơm trong kẽ núi

Không người du tử đến nhằm hang!



Hoa ngỡ đem hương gửi gió kiều,

Là truyền tin thắm gọi tình yêu.

Song le hoa đợi càng thêm tủi,

Gió mặc hồn hương nhạt với chiều.



Tản mác phương ngàn lạc gió câm

Dưới rừng hương đẹp chẳng tri âm.

Trên rừng hoa đẹp rơi trên đá,

Lặng lẽ hoàng hôn phủ bước thầm.



Tình yêu muôn thuở vẫn là hương

Biết mấy lòng thơm mở giữa đường

Ðã mất tình yêu trong gió rủi

Không người thấu rõ đến nguồn thương!



Thiên hạ vô tình nhận ước mơ

Nhận rồi không hiểu mộng và thơ...

Người si muôn kiếp là hoa núi

Uống nhụy lòng tươi tặng khách hờ.



Hẹn hò

Anh đã nói, từ khi vừa gặp gỡ:
"Anh rất ngoan, anh không dám mong nhiều
"Em bằng lòng cho anh được phép yêu;
"Anh sung sướng với chút tình vụn ấy".

Em đáp lại : "Nói gì đau đớn vậy!
"Vừa gặp anh em cũng đã mến rồi
"Em phải đâu là ngọn nước trôi xuôi
"Chưa hy vọng sao anh liền thất vọng?"

Lời nói ấy về sau đem gió sóng
Cho lòng anh đã định chỉ yêu thôi
Anh tưởng em là của của anh rồi
Em mắc nợ, anh đòi em cho được

Đấy, ai bảo em làm anh mơ ước!
Lúc đầu tiên anh có mộng gì đâu!
Tưởng có nhau ai ngờ vẫn xa nhau,
Em ác quá! Lòng anh như tự xé...


Hỏi

Một năm, thêm mấy tháng rồi
Thu đi, đông lại, bồi hồi sắp xuân
Gặp em, em gặp mấy lần
Tưởng quen mà lạ, tưởng gần mà xa
Ai làm cách trở đôi ta
Vì anh vụng ngượng, hay là vì em ?
Trăng còn đợi gió chưa lên,
Hay là trăng đă tròn trên mái rồi ?
Hằng ngày em nói bao lời
Với cha, với mẹ, với người xung quanh
Với đường phố, với cây xanh,
Sao em chưa nói với anh một lời ?
Tương tư ăn phải miếng mồi
Đứng đi trên lửa, nằm ngồi trong sương
Phải duyên, phải lứa thì thương,
Để chi đêm thẳm ngày trường em ơi !


Muộn Màng

Xuân Diệu


Anh biết yêu em đă muộn màng
Nhưng mà ai cưỡng được tình thương!
Ngậm ngùi tặng trái tim lưu lạc
Anh chỉ xin về một chút thương.
Một chút hương phai của ái t́nh
Mà em không thể gửi cùng anh;
Để lòng ướp với tình phai ấy
Anh tưởng từ đây bớt một mình.

Mắt ướt trông nhau, lệ muốn tuôn,
Gượng cười anh phải khóc thầm luôn :
Em là người của ai ai đấy,
Lưu luyến chi nhau để xót buồn.

Dầu chiếm tay em, anh vẫn hay
Rằng anh chỉ nắm cánh chim bay :
Bao giờ có được người yêu dấu!
Chất chức trong lòng vạn đắng cay.

Anh chỉ là con chim bơ vơ
Lạnh lùng bay giữa gió, sương, mưa
Qua gần tổ ấm đôi chim bạn,
Bỗng thấy lòng cuồng yêu ngẩn ngơ

Yêu ngẩn ngơ rồi đau xót xa
Số anh là khổ, phận anh là
Suốt đời nuốt lệ vào trong ngực :
Đem ái tình dâng kẻ phụ ta.

Chưa đi mà đă cách xa nhau,
Lúc biệt ly rồi, xa đến đâu?
Thôi hăy để anh đi hốt hoảng,
Gấp đem thương nhớ khuất mây mù.

Thôi hăy để anh đi thất thơ
Mặc luồng gió lạnh, mặc mưa to
Đánh vào thân thể run như sậy
- Tôi chẳng cần ai thương hại cho.

Phải Nói

Xuân Diệu


"Yêu tha thiết , thế vẫn còn chưa đủ ?
"Anh tham lam , anh đòi hỏi quá nhiều .
"Anh biết rồi , em đă nói em yêu ;
"Sao vẫn muốn nhắc mọi lời đă cũ ? "

-- Yêu tha thiết , thế vẫn còn chưa đủ ,
Nếu em yêu mà chỉ để trong lòng ;
Không tỏ hay , yêu mến cũng là không .
Và sắc đẹp chỉ làm bằng cẩm thạch .
Anh thèm muốn vô biên và tuyệt đích ,
Em biết không ? Anh tìm kiếm em hoài .
Sự thật ngày nay không thật đến ngày mai ...
Thì ân ái có bao giờ lại cũ ?

Yêu tha thiết , thế vẫn còn chưa đủ ,
Phải nói yêu , trăm bận đến nghìn lần ;
Phải mặn nồng cho măi măi đêm xuân ,
Đem chim bướm thả trong vườn tình ái .

Em phải nói , phải nói , và phải nói
Bằng lời riêng nơi cuối mắt , đầu mày ,
Bằng nét vui , bằng vẽ thẹn , chiều say ,
Bằng đầu ngả , bằng miệng cười , tay riết ,
Bằng im lặng , bằng chi anh có biết !
Cốt nhất là em chớ lạnh như đồng ,
Chớ thản nhiên bên một kẻ cháy lòng ,
Chớ yên ổn như mặt hồ nước ngủ .

Yêu tha thiết , thế vẫn còn chưa đủ .

-- 1936.



Tư Tuyệt Tương Tư

Xuân Diệu

Lâu lắm em ơi, tháng rưỡi rồi
Sao nhiều xa cách thế, em ơi!
Sớm trông mặt đất thương xanh núi;
Chiều vọng chân mây nhớ tím trời.

Bỗng nhiên trời đất nhớ người yêu
Cây vắng : chim bay, nắng vắng chiều
Nước cũng lơ thơ, bờ líu ríu
Mây chừng ấy đó, gió bao nhiêu...

Hoa tím tương tư đă nở đầy!
Mời em dạo bước tới vườn đây
Em xem : yêu mến em gieo hạt
Hoa tím tương tư đă nỡ đầy...





Tương Tư Chiều

Xuân Diệu

Bữa nay lạnh mặt trời đi ngủ sớm ,
Anh nhớ em , em hỡi ! Anh nhớ em .
Không gì buồn bằng những buổi chiều êm ,
Mà ánh sáng nhòa dần cùng bóng tối .
Gió lướt thướt kéo mình qua cỏ rối ;
Vài miếng đêm u uất lẩn trong cành ;
Mây theo chim về dăy núi xa xanh
Từng đoàn lớp nhịp nhàng và lặng lẽ .
Không gian xám tưởng sắp tan thành lệ .

Thôi hết rồi ! Còn chi nữa đâu em !
Thôi hết rồi , gió gác với trăng thềm ,
Với sương lá rụng trên đầu gần gũi .
Thôi đă hết hờn ghen và giận dỗi .
(Được giận hờn nhau ! Sung sướng bao nhiêu !)
Anh một mình , nghe tất cả buổi chiều
Vào chầm chậm ở trong hồn hiu quạnh .

Anh nhớ tiếng . Anh nhớ hình . Anh nhớ ảnh .
Anh nhớ em , anh nhớ lắm ! Em ơi !
Anh nhớ anh của ngày tháng xa khơi ,
Nhớ đôi môi đang cười ở phương trời ,
Nhớ đôi mắt đang nhìn anh đăm đắm .
Em ! xích lại ! và đưa tay anh nắm !
Gió bao lần, từng trận nhớ thương đi,
-- Mà kỷ niệm ôi, còn gọi ta chi ...

-- 1936

Nguyệt cầm

Xuân Diệu

Trăng nhập vào dây cung nguyệt lạnh,
Trăng thương, trăng nhớ, hỡi trăng ngần!
Đàn buồn, đàn lặng, ôi đàn chậm,
Mỗi giọt sương tàn như lệ ngân.

Mây vắng trời trong, đêm thủy tinh
Linh lung bóng sáng bỗng rùng mình,
Vì nghe nương tử trong câu hát
Đã chết đêm rằm theo nước xanh.

Thu lạnh, càng thêm nguyệt tỏ ngời,
Đàn ghê như nước, lạnh, trời ơi.
Long lanh tiếng sỏi vang vang hận:
Trăng nhớ Tầm Dương, nhạc nhớ người...

Bốn bề ánh bạc biển pha lê;
Chiếc đảo hồn tôi rợn bốn bề...
Sương bạc làm thinh, khuya nín thở
Nghe sầu âm nhạc đến sao Khuê.

Yêu

Yêu là chết ở trong lòng một ít

Vì mấy khi yêu mà chắc được yêu.

Cho rất nhiều song nhận chẳng bao nhiêu

Người ta phụ, hoặc thờ ơ, chẳng biết.

Phút gần gũi cũng như giờ chia biệt

Tưởng trăng tròn, hoa tạ, với hồn tiêu

Vì mấy khi yêu mà chắc được yêu!

- Yêu, là chết ở trong lòng một ít.

Họ lạc lối giữa u sầu mù mịt,

Những người si theo dõi dấu chân yêu

Và cảnh đời là sa mạc cô liêu

Và tình ái là sợi dây vấn vít

Yêu, là chết ở trong lòng một ít.

Sơ lược về tiểu sử của Xuân Diệu

Xuân Diệu thật là Ngô Xuân Diệu, sinh ngày 2 tháng 2 năm 1916 tại Tuy Phước, tỉnh Bình Ðịnh cũ, cha là Ngô Xuân Thọ làm nghề dạy học và mẹ là Nguyễn Thị Hiệp.
1938-1940 ông và Huy Cận ở gác 40 Hàng Than, Hà Nội. Ông tốt nghiệp kỹ sư canh nông năm 1943. Sau khi đất nước chia đôi vào năm 1954, ông phải ở lại nơi đất Bắc và từ đó, thơ Xuân Diệu không còn nhiều nét lãng mạng như xưa. Những bài thơ nổi tiếng của ông đều được làm trước 1954.
Ông mất ngày 18 tháng 12 năm 1985.
Xuân Diệu viết nhiều, có khoảng 450 bài thơ. Một số lớn chưa được xuất bản. Tác phẩm tiêu biểu: các tập thơ :Thơ Thơ (1938), Gửi Hương Cho Gió (1945), Ngọn Quốc Kỳ (1945), Một Khối Hồng (1964), Thanh Ca (1982), Tuyển Tập Xuân Diệu (1983); truyện ngắn Phấn Thông Vàng (1939); và nhiều bút ký, tiểu luận, phê bình văn học.
Image
User avatar
Minh Chau
Múi Mít
Múi Mít
 
Tiền: $122,698
Posts: 9857
Joined: 28 Sep 2005
Location: Việt Mỹ
 
 
Món quà tinh thần gởi tặng Minh Chau từ: thehai, Bien Va Em

Postby thehai » 25 Jun 2006

MC cũng thích thơ Xuân Diệu sao?
TH thấy thơ Xuân Diệu rất tình tứ, bài thơ Biển TH đã thuộc từ năm lớp 7
Có 1 bài thơ khá hay của Xuân Diệu mà TH không nhớ tiêu đề xin gửi lên MC đọc thử

Biết rằng không thể nhớ mong
Yêu thương chỉ để trong lòng mà thôi
Mà sao anh mắt nụ cười
Vẫn không quên được hỡi người tôi yêu
Vì đâu mỗi sớm mỗi chiều
Lòng ai vẫn nhớ mong nhiều đến ai
Vì đâu trong mỗi đêm dài
Hình ai vẫn cứ thấy hòai trong mơ
Hình ai vào cả vần thơ
Trời ơi biết đến bao giờ mới quên
Giá mà từ phút đầu tiên
Gặp người đừng hỏi đừng quen đừng gần
Như người xa lạ đừng thân
Hoặc là chỉ gặp một lần rồi xa
Như là hương thoảng bay qua
Thì đâu đến nỗi lòng ta nhớ hoài.

Hình như bài thơ này có gửi ké chỗ chị Mười nhưng giờ gửi lại vào đây cho mọi người dễ đọc (vì bài của chị Mười post lâu quá rồi)

Chúc MC cuối tuần vui vẻ
Tôi là cánh chim nhỏ
Bay giữa trời tự do
thehai
Cành Mít
Cành Mít
 
Tiền: $1,226
Posts: 92
Joined: 25 Mar 2005
Location: Vietnam
 
 
Món quà tinh thần gởi tặng thehai từ: Bien Va Em


Return to Thơ Sưu Tầm và Ca Dao Việt Nam



Who is online

Users browsing this forum: No registered users and 64 guests