Sao Đành Nằm Xuống !
Nhớ lắm em ơi ! anh nhớ lắm
Biết em từng phút mỏi mòn trông
Đêm khuya thức giấc con thơ khóc
Tựa cửa ôm con đợi bóng chồng.
Biết nói sao cho hết đoạn trường
Chỉ còn đọng lại ngàn vấn vương
Nơi đây rêu phủ tường vôi lạnh
Gói trọn tim anh vạn sầu thương ...
Thu lại về rồi em có hay ?
Gió thu đã đổi ngọn heo may
Năm xưa Chức Nữ ru con ngủ
Nước mắt vây quanh tấm lụa dầy ...
Vọng phu ngày trước cũng trông chồng
Đứng đếm thời gian giữa khoảng không
Biền biệt năm qua rồi tháng tới
Suối lệ đêm ngày hóa biển đông !.
Anh vẫn còn đây em biết không
Hờn căm rực lửa đốt tim lòng
Bạo thù gian xảo đang từng phút
Mặc áo nhân từ phá núi sông.
Anh vẫn còn đây em biết không
Đêm ngày vò-võ suốt cùm đen (*)
Pháp trường vẫy gọi hồn ma vọng
Mà ngẫm giang sơn tủi xác thân !
Em hỡi ! bây giờ em ở đâu
Trăng lên có gọi thấu cung sầu
Đêm về bóng nguyệt in đáy nước
Em có nghe lòng dậy đớn đau
Em ơi ! non nước rộng bao la
Tích tụ ngàn đời tổ tiên ta
Một thủa giặc về gây tang tóc
Đau thương trùm lấp khắp nhà nhà ...
Làm trai ngang dọc cả muôn phương
Kiếm thép nhung y giữa chiến trường
Giận gót chưa đạp tan lũ giặc
Giờ đành ngã bóng khuất tà dương !
Giờ đành ngã bóng !... khuất tà dương ...
Thơ Nguyễn Bắc tức Nhà Cách Mạng Kiều Đình Thanh,
quê Tam Quan, Quảng Nam viết trong buồng giam vào buổi chiều trước ngày bị tử hình.