Đem kiếng ra soi, tóc bạc rồi
Tuổi Xuân đã hết, vẫn đơn côi
Ông Tơ Bà Nguyệt, thật trơ trẽn
Cứ mãi vui đùa, khổ phận tôi
Hơn nửa cuộc đời, chờ một nửa
Chờ hoài chờ mãi, lắm người tồi
Giờ thì khác chẳng như hồi đó
Ai chịu cưới mình, " Ừ khỏi Xôi "
Đem kiếng ra soi, tóc muối tiêu
Tuổi Xuân đã hết, quá tiêu điều
Mắt hoa tai lãng, tiền không có
Bất tướng ít tài, chẳng bạc liêu
Hơn nửa đời người, còn lẻ bạn
Vì không duyên phận, chớ không kiêu
Quẻ trời đã định, chừng nào mở
Biết tới bao giờ, mới được yêu