Phải, em ơi cuộc đời này buồn lắm
không còn nơi để chừa đựng những giấc mơ
Những giấc mơ không đén từ buổi sáng
tiếng còi xe hối thúc ngoài đường
Những giấc mơ không đén buổi trưa
Cây kim đồng hồ nặng nề luẩn quẩn trong tầm mắt
Những giấc mơ chỉ lén đến về đêm,
Khi tất cả những nhọc nhằn nghiêng vai lắng xuống...
Và chỉ ở đó anh còn được thấy em
Khi giữa chúng mình là mênh mông khoảng cách...
Chắc em cũng có nhiều đêm thầm khóc
Cũng như anh , tim lạnh ngắt âm thầm ,
Rồi sáng mai lại vào giữa đám đông
Để làm kẻ vô danh chạy theo đời cơm áo...
cũng như em , anh chỉ giữ được cho mình một phần rất nhỏ
của những giấc mơ rời rạc từng đêm,
Để mang theo vào ngày , và tự nhủ :
trong cuộc đời , vẫn... đâu đó... có em !