Buỗi chiều đi uể oải
như một điệu blues buổn
những buỗi chiều ngơ ngác
nắng trên phố mênh mông
vàng lên một ngọn khói
người đán ông mắt buổn
dong đưa trên ghế dựa
hoa tím lại tím hơn
những hoàng hôn ngoài cửa
người đàn ông mắt buổn
một hôm không trẻ nữa
những buỗi chiều ngổi im
lá rụng đầy hai vai
lá rụng trên tóc dài
ngày đi qua lặng lẽ
một điệu blues buổn quá
đâu đó ỏ trong hổn
người đàn ông mắt buổn
ngủ thiu hay là chết
hoa tím đã tím hơn
từ buỗi chiều ly biệt
HẾT