Tình cách biệt
Đông Hòa
Ta bỡ ngỡ nghe như đang rớt ngọc
Khóc vì ai đã lỡ mối tơ duyên
Nữa đêm bóng hình ai lại đến
Cõi nào chăng con thuyền mộng bồng bềnh
Ngày tháng ấy ta chìm trong hạnh phúc
Một đời vui uống cạn mật ân sâu
Một nụ hôn hồng đam mê ân ái
Giữa đêm nào tối đậm ! Trăng nhạt say
Sáng trở giấc mơ hoài nghe tê tái
Giọt sương mai còn ngáy ngủ trên vai
Ta ngắm hình hài trong đêm thao thức
Và dỗ em một khúc điệp ru dài
Giờ rụng vỡ cho nỗi lòng cay đắng
Mất người rồi ta tiếc nhớ đêm trăng
Mùi gió lạt ánh sao ngà bất chợt
Nuối tình ta trong nước lệ đang lăn
Ta khóc ư ! vì sao ta lại khóc
Vì em ! Và vì cả cuộc nợ duyên
Buổi chiều nao bên bờ suối róc rách
Cạnh rừng thương lạc lối thấy thuyền quyên
Và chiều ấy mây xanh in dấu vết
Một biển tình giẫy chết đêm thâu
Lay lắt nhịp sầu ai đang réo rắt
Trên cành cây hoa rũ mặt lo âu
Vẫn thế ! Ta rồi vẫn như thế
Đành lỗi thề ôm viễn mộng bước lê
DH