BAO NĂM VẪN MÃI LẶNG THINH
Lida Nguyễn
Ngày xưa kề vách chung vườn
Mà nay hai đứa hai đường phân ly
Bao năm chẳng tỏ chút gì
Lặng thinh đưa đón tim ghi chữ tình
Những giòng lưu bút xinh xinh
Mồng tơi mực tím bồng bềnh giấc mơ
Ẩn trong câu nói đợi chờ
Ngây thơ chẳng hiểu em hờ hững xem
Vườn trăng những tối êm đềm
Bên nhau đùa nghịch ấm êm tuổi đời
Anh trao câu nói buông lơi
Nên em đâu biết những lời gió mây
Đêm qua rồi lại tháng ngày
Tình anh ấp ủ tràn đầy không vơi
Nhưng anh im tiếng lặng lời
Tuổi thơ qua mất để rồi ta xa
Bao năm em bỏ quê nhà
Làm thân thiếu phụ mặn mà tàn phai
Đêm chong đèn thức thở dài
Còn ai tâm tự để hoài tuổi mơ
Tình mình từ thuở còn thơ
Còn đâu anh nhỉ để chờ để mong
Soi gương buồn kiếp má hồng
Một thời son sắt tình nồng biệt tăm
Giờ đây gặp lại hỏi thăm
Còn chi mộng tưởng sắt cầm nợ duyên
Thôi đành hai chữ tìm quên
Lặng thinh cho trót để yên phận đời