MƯỜI NĂM
Mạc Phương Đình
ngỡ mình đang ở đầu sông
nghe con nước dội xuống lòng phù sa
mười năm xót nỗi quê nhà
vẫn nghe nước chảy sao ta ngàn trùng
tấm lòng còn cả bao dung
bàn chân vô định mịt mùng ngõ xưa
nửa đời không hẹp nắng mưa
đợi trăng bến lạ ngày chưa kịp về
thôi buồn với thuở chân quê
còn chăng nửa bóng mây che cuối trời
bâng khuâng tự buổi xa người
câu thơ vụng dại một thời cho nhau
phù sa gọi sóng giang đầu
mười năm chưa nhạt niềm đau sông hồ.