Có những lúc anh cười và hỏi nhỏ
“Bé yêu anh…dạo ấy… tự bao giờ?”
Mắt hón hỉnh, nhìn anh cười khẽ nói
“Anh ơi à… Bé nói thế này cơ...”
Bé chỉ nói: “Bé thương và Bé nhớ…”
“Nhưng mà nào có nói nhớ ai đâu.
Yêu làm chi cho nặng mối tơ sầu
Ai ngu thế! Anh ơi đừng giỡn nhé!” ha ha ha..
Cười tủm tỉm anh đưa tay nâng nhẹ
chiếc cằm xinh trên khuôn mặt người yêu
trong ánh mắt thầm thì câu tình tự.
Cho tâm hồn hòa nhịp thở … tình yêu!
Trong phút chốc em cuối đầu e thẹn
“Ghét Anh rồi! Sao lại nói tiếng yêu?”
Cho hồn bay theo những áng mây chiều
Cho em mãi… lại thương… rồi lại nhớ….