Ôi input anh vào lẳng lặng
Từng giòng thơ nặng trĩu memory
Program này em vương vấn làm chi ?
Muốn exit nhưng lòng không muốn quit
Thôi đã lỡ em chẵng cần exit
Hai đứa mình save it nhe em
Lở enter em sợ mộng không thành
Program kẹt, anh alter là chít
Em cứ tưởng anh đã deleted hết
Không return kết lại tình xưa
Bây chừ em như cái printer
Chỉ in mãi... in hoài.... anh ...exit
Chòy ơi.....đau khổ we'....re-booooootttttttttttttttt