Nhà anh ngõ dậu giăng hoa Học về em đạp xe qua mỗi ngày Áo dài hài đỏ tóc mây Xe mini trắng, cặp gài yên sau Đến giờ anh ngóng cổ cao Chờ em qua ngõ cười chào làm quen Chiều chiều đến trước nhà em Nhà em cổng kín êm đềm tường cao
Ôm đàn ngồi hát nghêu ngao Để em nghe thấy anh gào khản hơi Thà làm nghệ sĩ tả tơi Giờ em có ghét nhưng rồi cũng ưa Và rồi em cũng phải ưa Đường về chung lối trưa trưa chiều chiều
Hoa giăng ngõ dậu thật nhiều Chùm hoa mới nở dễ yêu như người Hoa lay trong gió lã lơi Tóc em theo gió chơi vơi ân tình Em khen hoa đẹp muốn xin Anh cười: "Hoa đẹp tận cành cây cao Em yêu! Hôn má anh nào Rồi anh sẽ hái đủ màu cho em" Mảnh đời thơ dại êm đềm Dù vào quá khứ cũng mềm hư vô Thời gian trôi nổi ngây ngô Hoa giăng ngõ dậu đã khô mấy mùa
Nguyễn Sao Miên
Tình yêu bắt đầu từ ánh mắt, lớn trên môi, nở trên nụ cười và tan theo nước mắt.