Thơ - Nguyễn Thị Thanh Yến

Thơ văn Việt Nam

Moderators: hoatimxua, A Mít

Thơ - Nguyễn Thị Thanh Yến

Postby bevanng » 16 Feb 2022

Bài cuối cùng cho anh

Không viết về anh em có thể hết đau
Lúc trái gió trở trời trái tim không mưng mủ
Không còn nữa những chập chờn giấc ngủ
Và chẳng mong anh như mong mẹ thủa thiếu thời
Không viết về anh em sẽ hát à ơi
Nâng giấc ngủ cho con thêm ấm nồng mỗi tối
Em cũng chẳng giận anh rồi hờn ghen nông nổi
Bởi dấu yêu kia không đến được trong đời
Không viết về anh, sẽ không nhé anh ơi
Trái tim mệt nhoài đợi chờ trong vô vọng
Nếu ngày mai vần thơ em vẫn nóng
Không có nghĩa là anh vẫn có mặt trong đời
Bởi
Em không đủ thời gian
đong hết
những chơi vơi...


Có những mối tình chỉ để nhớ mà thôi

Mình có yêu nhau không
Em không biết
Không những hẹn hò riêng tư cách biệt
Không cả ly cà phê em thích, không hề...

Mình có yêu nhau không
Không có những hẹn thề
Chỉ ánh mắt cứ nhìn nhau là cháy
Chỉ gọi tên nhau trong cơn say
chỉ vậy...

Mà nào đâu mình có yêu nhau
Chỉ nhớ về nhau trong thăm thẳm đêm thâu
Chỉ thoáng giật mình khi thấy dáng ai quen quen trên phố
Chỉ là buồn lắm khi xa...

Mình chẳng yêu nhau khi tháng năm qua
Vẫn chỉ là ánh mắt cứ nhìn nhau thăm thẳm
Vẫn những nỗi niềm trong đêm xa vắng
Vẫn chẳng bao giờ hai đứa tự tách đôi...

Có phải mình yêu nhau từ kiếp trước xa xôi
Nên kiếp này chỉ được gặp nhau cho đỡ nhớ...


Thời đại tôi đang sống


Thời đại tôi đang sống
Trẻ con học chữ cái không bắt đầu bằng chữ a
Tiếng gọi đầu tiên không phải là bà
và trên vai đã chất chồng khoản nợ

Thời đại tôi đang sống
Cứ mở mắt là thấy mình khó ở
Tháng tư vấn vương hoa sữa
Đông sang vẫn nóng như hè

Trẻ con không đón hè bằng những tiếng ve
mà bằng iPhone, iPad
Thức ăn ngập tràn các market
Nhưng nuốt vào mồm là ngập hoá chất dư thừa

Thời đại bây giờ ai cũng như lừa
Chỉ biết phận mình, thản nhiên bịt tai còn mặc đâu thiên hạ
Vào trang các hót gơn hót boi like còm tung lả tả
Chuyện xã hội đau nhưng nhức lại im lìm

Thời đại bây giờ con người sống thiếu hẳn trái tim
Mượn gió bẻ măng, gắp lửa bỏ tay người đâu ra mà nhiều thế
Thượng tầng nát bươm hạ tầng lẽ nào không thể
Ngỡ các đấng nam nhi đang mặc váy thay quần

Xã hội bây giờ người chế tạo máy bay lại là nông dân
Ông tiến sĩ cất bằng đi nuôi lợn
Người hiền lành luôn thua người bặm trợn
Chân thực ngủ vùi cho xảo trá lên ngôi

Thời đại bây giờ thủ khoa là con hộ đói mà thôi
Nhưng tuổi trẻ tài cao đương nhiên là con xếp
Bài thơ thần ngàn đời bất diệt
Bỗng đâu tan vì cái mới lên ngồi

Thời đại bây giờ thiên hạ um xùm vì mất một con ruồi
Con voi lọt qua mũi kim thì thản nhiên công nhận
Lấy hoạt động từ thiện nuôi thân còn mang lòng thù hận
Rắp tâm gieo tiếng ác cho người

Thời đại gì mà thương cái thân tôi
Bao chuyện trái ngang cứ vờ như không biết
Tai vẫn tinh mà như bị điếc
Miễn sao không vơi cơm vơi gạo nhà mình

Có những lúc trách mình rồi lại tự phân minh
Phận mình đàn bà biết sinh con nuôi con là đủ
Những thứ lớn lao mang tầm vũ trụ
Xin nhường cho cánh đàn ông...

Đã thế rồi mà nhiều khi vẫn thấy lông bông
Ngơ ngác trước “Bụi Chương Mỹ, đĩ Đồ Sơn”
có khả năng trở nên thành ngữ
Niềm tin lung lay trước một xã hội hèn, mình cũng hèn đủ thứ
Dạy con thế nào đây trước bộn bề sóng gió cuộc đời

Tự thấy mình như kẻ dở hơi
Dẫu không còn trẻ vẫn muốn sinh thêm đứa nữa
Lại lo lúc ra đời trán con in dòng chữ
“Nợ ngân sách” mẹ ơi!!!

Nguyễn Thị Thanh Yến
bevanng
Quả Mít
Quả Mít
 
Tiền: $39,322
Posts: 14094
Joined: 22 Mar 2009
 
 
Món quà tinh thần gởi tặng bevanng từ: Que Huong, Thuvang

Return to Thơ Sưu Tầm và Ca Dao Việt Nam



Who is online

Users browsing this forum: No registered users and 9 guests