Xin Lỗi Em Chỉ Là Con Đĩ - Tào Đình DgTrangHạ [BoCapNui Đọc]

Truyện đọc ở trang hột mít chưa đủ thì vô đây lấy thêm

Moderator: Doan Du

Re: Xin Lỗi Em Chỉ Là Con Đĩ - Tào Đình DgTrangHạ [BoCapNui Ðọc]

Postby bocapnui » 16 Mar 2011

Tiếp chương 9 nha :vt: hihi được 1/2 rồi. h ehe
bocapnui
Quả Mít
Quả Mít
 
Tiền: $29,352
Posts: 656
Joined: 11 Mar 2010
Location: Việt Nam
 
 
Món quà tinh thần gởi tặng bocapnui từ: giahamvui, ngocquang, YaHuy, TT Yen, ssnhsd, Bien Va Em, dominickngo, Quocan1

Re: Xin Lỗi Em Chỉ Là Con Đĩ - Tào Đình DgTrangHạ [BoCapNui Ðọc]

Postby giahamvui » 16 Mar 2011

Nhac dạo đầu hay quá :hoa: giọng đọc rất lôi cuốn , có tiếc 1 cái là 1 phần gì mà có 7 phút thôi. Vừa chăm chú nghe cái lúc dzí con người ta chạy vòng vòng nhà , vừa nắm được thì hết. Dã man thiệt :ll: (nói vui thôi)


Cảm ơn BCN :tốt:
Ngoảnh nhìn cuộc đời như giấc mộng
Được mất bại thành bỗng chốc hóa hư không
User avatar
giahamvui
Múi Mít
Múi Mít
 
Tiền: $26,754
Posts: 1730
Joined: 16 Nov 2005
 
 
Món quà tinh thần gởi tặng giahamvui từ: bocapnui, YaHuy, TT Yen, ssnhsd, Bien Va Em, dominickngo, Quocan1

Re: Xin Lỗi Em Chỉ Là Con Đĩ - Tào Đình DgTrangHạ [BoCapNui Ðọc]

Postby bocapnui » 16 Mar 2011

giahamvui wrote:Nhac dạo đầu hay quá :hoa: giọng đọc rất lôi cuốn , có tiếc 1 cái là 1 phần gì mà có 7 phút thôi. Vừa chăm chú nghe cái lúc dzí con người ta chạy vòng vòng nhà , vừa nắm được thì hết. Dã man thiệt :ll: (nói vui thôi)


Cảm ơn BCN :tốt:

xin loi giahamvui nhieu nha , tai vi de nghe dươc 7 phut do. BCN da phai i ach lam co khi mat hon 1 tieng dong ho moi xong. 1 dem chi co vai tieng dong ho ranh thoi nen k co doc nhieu dươc. may hom nay lai co nhieu chuyen nua. de vai bua nua rảnh rảnh thì doc 1 leo cho het luôn nha. hihi cám ơn bạn đã theo doi :ôm:
bocapnui
Quả Mít
Quả Mít
 
Tiền: $29,352
Posts: 656
Joined: 11 Mar 2010
Location: Việt Nam
 
 
Món quà tinh thần gởi tặng bocapnui từ: giahamvui, ngocquang, kbone1812, YaHuy, TT Yen, ssnhsd, Bien Va Em, dominickngo, Quocan1

Re: Xin Lỗi Em Chỉ Là Con Đĩ - Tào Đình DgTrangHạ [BoCapNui Ðọc]

Postby giahamvui » 16 Mar 2011

Ghẹo BCN cho vui thôi , chứ thiệt là cảm ơn BCN đã có lòng chia sẻ 1 truyện hay với nhà Mít.


Cảm ơn nhiều lắm :hoa:
Ngoảnh nhìn cuộc đời như giấc mộng
Được mất bại thành bỗng chốc hóa hư không
User avatar
giahamvui
Múi Mít
Múi Mít
 
Tiền: $26,754
Posts: 1730
Joined: 16 Nov 2005
 
 
Món quà tinh thần gởi tặng giahamvui từ: kbone1812, YaHuy, TT Yen, ssnhsd, Bien Va Em, dominickngo, Quocan1

Re: Xin Lỗi Em Chỉ Là Con Đĩ - Tào Đình DgTrangHạ [BoCapNui Ðọc]

Postby Khanh Nguyen » 18 Mar 2011

Bác bocap đọc tăng tốc đi,hi hi truyện đang nghe hay hi hi..
User avatar
Khanh Nguyen
Lá Mít
Lá Mít
 
Tiền: $1,294
Posts: 46
Joined: 19 Mar 2010
 
 
Món quà tinh thần gởi tặng Khanh Nguyen từ: ssnhsd, kbone1812, Bien Va Em, dominickngo, Quocan1

Re: Xin Lỗi Em Chỉ Là Con Đĩ - Tào Đình DgTrangHạ [BoCapNui Ðọc]

Postby bocapnui » 18 Mar 2011

Khanh Nguyen wrote:Bác bocap đọc tăng tốc đi,hi hi truyện đang nghe hay hi hi..

10 phut nua se cho ban them 1... chương nua. hihi. cươi tuan nay minh se tranh thu doc het luôn hihi :ll:
bocapnui
Quả Mít
Quả Mít
 
Tiền: $29,352
Posts: 656
Joined: 11 Mar 2010
Location: Việt Nam
 
 
Món quà tinh thần gởi tặng bocapnui từ: ssnhsd, kbone1812, Khanh Nguyen, ngocquang, Bien Va Em, YaHuy, TT Yen, dominickngo, Quocan1

Re: Xin Lỗi Em Chỉ Là Con Đĩ - Tào Đình DgTrangHạ [BoCapNui Ðọc]

Postby Khanh Nguyen » 18 Mar 2011

bocapnui wrote:
Khanh Nguyen wrote:Bác bocap đọc tăng tốc đi,hi hi truyện đang nghe hay hi hi..

10 phut nua se cho ban them 1... chương nua. hihi. cươi tuan nay minh se tranh thu doc het luôn hihi :ll:


Oa,nhất bạn thế để mình cuối tuần nghe một thể luôn hi hi..cảm ơn bạn nhiều nha.
User avatar
Khanh Nguyen
Lá Mít
Lá Mít
 
Tiền: $1,294
Posts: 46
Joined: 19 Mar 2010
 
 
Món quà tinh thần gởi tặng Khanh Nguyen từ: kbone1812, bocapnui, Bien Va Em, ssnhsd, TT Yen, dominickngo, Quocan1

Re: Xin Lỗi Em Chỉ Là Con Đĩ - Tào Đình DgTrangHạ [BoCapNui Ðọc]

Postby bocapnui » 20 Mar 2011

sáng nay mạng chậm quá , đang up những phần cuối cùng , cuối cùng cũng đọc xong rồi , hii :vt:
bocapnui
Quả Mít
Quả Mít
 
Tiền: $29,352
Posts: 656
Joined: 11 Mar 2010
Location: Việt Nam
 
 
Món quà tinh thần gởi tặng bocapnui từ: YaHuy, kbone1812, TT Yen, dominickngo, Quocan1

Re: Xin Lỗi Em Chỉ Là Con Đĩ - Tào Đình DgTrangHạ [BoCapNui Ðọc]

Postby YaHuy » 20 Mar 2011

bocapnui wrote:sáng nay mạng chậm quá , đang up những phần cuối cùng , cuối cùng cũng đọc xong rồi , hii :vt:


Hihihi.... cuối cùng thì BoCapNui cũng đã hoàn thành tác phẩm audio book nhiều tập đầu tiên. :tốt: :tốt: :tốt: :vt: :vt: :vt: :vt: :vt: :vt: :vt: :vt: :vt: :vt: :vt: :vt: :vt: :vt: :vt: :vt:

YH thay mặt phe ghiền nghe truyện... cám ơn BoCapNui ... nhiều nhiều nhe. Hồi xưa thi sĩ nào đó từng nói:

Em chưa đến tôi bắt đầu thấy nhớ,
Em vừa đi, tôi chợt thấy tôi buồn...

Bây giờ YH đoán chắc anh chị em nhà Mít ... vừa thấy chữ End của truyện ... là bắt đầu thấp thỏm ... trông ngóng và hồi hộp ... chờ đợi xem tác phẩm kế tiếp của BoCapNui sẽ là tác phẩm nào á. :!: :!: :!: :!: :cười: :cười: :cười: :cười: :cười: :cười: :cười: :cười: :cười: :cười: :cười: :cười:

Bớ mấy ông thần nhậu ơi, tụi mình cùng nhau qua đây ép BCN vài ly :bia: :bia: :bia: :bia: cho thấm giọng thêm chút. :cười: :cười:

Image
Live as if you were die tomorrow and learn as if you were live forever
User avatar
YaHuy
Múi Mít
Múi Mít
 
Tiền: $1,527,508
Posts: 3019
Joined: 05 Oct 2005
 
 
Món quà tinh thần gởi tặng YaHuy từ: kbone1812, TT Yen, dominickngo, Quocan1

Re: Xin Lỗi Em Chỉ Là Con Đĩ - Tào Đình DgTrangHạ [BoCapNui Ðọc]

Postby bocapnui » 20 Mar 2011

cám ơn a YH. hihi e còn đang up phần cuối. chưa xong mừ a. 14 chương tổng cộng. hihi mới 13 chương hà. đương nhiên e cũng đang đọc tác phẩm mới. hihi. nhưng mà khi nào xong e up luôn 1 lần. khà khà :ln:
bocapnui
Quả Mít
Quả Mít
 
Tiền: $29,352
Posts: 656
Joined: 11 Mar 2010
Location: Việt Nam
 
 
Món quà tinh thần gởi tặng bocapnui từ: kbone1812, YaHuy, TT Yen, dominickngo, Quocan1

Re: Xin Lỗi Em Chỉ Là Con Đĩ - Tào Đình DgTrangHạ [BoCapNui Ðọc]

Postby bocapnui » 21 Mar 2011

Anh YH ơi, 14 chương xong rồi nha a. nhưng là 14 chương chứ k phải 12 nha a! hihi :đàn:
bocapnui
Quả Mít
Quả Mít
 
Tiền: $29,352
Posts: 656
Joined: 11 Mar 2010
Location: Việt Nam
 
 
Món quà tinh thần gởi tặng bocapnui từ: kbone1812, YaHuy, TT Yen, dominickngo, Quocan1

Re: Xin Lỗi Em Chỉ Là Con Đĩ - Tào Đình DgTrangHạ [BoCapNui Ðọc]

Postby kbone1812 » 21 Mar 2011

YaHuy wrote:
bocapnui wrote:sáng nay mạng chậm quá , đang up những phần cuối cùng , cuối cùng cũng đọc xong rồi , hii :vt:


Hihihi.... cuối cùng thì BoCapNui cũng đã hoàn thành tác phẩm audio book nhiều tập đầu tiên. :tốt: :tốt: :tốt: :vt: :vt: :vt: :vt: :vt: :vt: :vt: :vt: :vt: :vt: :vt: :vt: :vt: :vt: :vt: :vt:

YH thay mặt phe ghiền nghe truyện... cám ơn BoCapNui ... nhiều nhiều nhe. Hồi xưa thi sĩ nào đó từng nói:

Em chưa đến tôi bắt đầu thấy nhớ,
Em vừa đi, tôi chợt thấy tôi buồn...

Bây giờ YH đoán chắc anh chị em nhà Mít ... vừa thấy chữ End của truyện ... là bắt đầu thấp thỏm ... trông ngóng và hồi hộp ... chờ đợi xem tác phẩm kế tiếp của BoCapNui sẽ là tác phẩm nào á. :!: :!: :!: :!: :cười: :cười: :cười: :cười: :cười: :cười: :cười: :cười: :cười: :cười: :cười: :cười:

Bớ mấy ông thần nhậu ơi, tụi mình cùng nhau qua đây ép BCN vài ly :bia: :bia: :bia: :bia: cho thấm giọng thêm chút. :cười: :cười:



hehehe Quán 8 đía cụng kiểu Canada nhe = chaser, nghĩa là một chai bia chăm fần chăm, nhưng uống xong thì lạnh wá (bia lạnh mờ) phải uống một ly nhỏ whisky để cho ấm, nhưng lại nóng wá thành ra phải thêm bia , cứ như thế mà uống hahahaha nóng lạnh đuổi nhau mà (chaser) :!: :!: :!: :!: :vt: :vt: :vt: BCN chắc dư sức há :tt: :tt: :tt:

Image
Image

YH mà qua được cầu này chắc cũng ngất ngư á :cười: :cười: :cười: :cười: :!: :!:

:ll: :ll: :ll: :ll: :ll: :vt: :vt: :vt: :vt: :vt: :vt:
kbone1812
Quả Mít
Quả Mít
 
Tiền: $40,826
Posts: 1236
Joined: 08 Sep 2006
 
 
Món quà tinh thần gởi tặng kbone1812 từ: YaHuy, TT Yen, dominickngo, Quocan1

Re: Xin Lỗi Em Chỉ Là Con Đĩ - Tào Đình DgTrangHạ [BoCapNui Ðọc]

Postby YaHuy » 21 Mar 2011

bocapnui wrote:Anh YH ơi, 14 chương xong rồi nha a. nhưng là 14 chương chứ k phải 12 nha a! hihi :đàn:


Hhhiihihi.... YH vừa vô tới ... hihihiihi... đã sửa lại link 12 và upload lại 3 tập chót rồi. :lỗi: :lỗi: :lỗi: :lỗi: BoCapNui nhe. :ôm: :tt:

Chiều nay mấy anh em mình kéo đi thử mấy ly bia của chủ quán 8 Đía nhe. :tt: :tt:
Image
Live as if you were die tomorrow and learn as if you were live forever
User avatar
YaHuy
Múi Mít
Múi Mít
 
Tiền: $1,527,508
Posts: 3019
Joined: 05 Oct 2005
 
 
Món quà tinh thần gởi tặng YaHuy từ: TT Yen, kbone1812, dominickngo, Quocan1

Re: Xin Lỗi Em Chỉ Là Con Đĩ - Tào Đình DgTrangHạ [BoCapNui Ðọc]

Postby YaHuy » 21 Mar 2011

kbone1812 wrote:
YaHuy wrote:
bocapnui wrote:sáng nay mạng chậm quá , đang up những phần cuối cùng , cuối cùng cũng đọc xong rồi , hii :vt:


Hihihi.... cuối cùng thì BoCapNui cũng đã hoàn thành tác phẩm audio book nhiều tập đầu tiên. :tốt: :tốt: :tốt: :vt: :vt: :vt: :vt: :vt: :vt: :vt: :vt: :vt: :vt: :vt: :vt: :vt: :vt: :vt: :vt:

YH thay mặt phe ghiền nghe truyện... cám ơn BoCapNui ... nhiều nhiều nhe. Hồi xưa thi sĩ nào đó từng nói:

Em chưa đến tôi bắt đầu thấy nhớ,
Em vừa đi, tôi chợt thấy tôi buồn...

Bây giờ YH đoán chắc anh chị em nhà Mít ... vừa thấy chữ End của truyện ... là bắt đầu thấp thỏm ... trông ngóng và hồi hộp ... chờ đợi xem tác phẩm kế tiếp của BoCapNui sẽ là tác phẩm nào á. :!: :!: :!: :!: :cười: :cười: :cười: :cười: :cười: :cười: :cười: :cười: :cười: :cười: :cười: :cười:

Bớ mấy ông thần nhậu ơi, tụi mình cùng nhau qua đây ép BCN vài ly :bia: :bia: :bia: :bia: cho thấm giọng thêm chút. :cười: :cười:



hehehe Quán 8 đía cụng kiểu Canada nhe = chaser, nghĩa là một chai bia chăm fần chăm, nhưng uống xong thì lạnh wá (bia lạnh mờ) phải uống một ly nhỏ whisky để cho ấm, nhưng lại nóng wá thành ra phải thêm bia , cứ như thế mà uống hahahaha nóng lạnh đuổi nhau mà (chaser) :!: :!: :!: :!: :vt: :vt: :vt: BCN chắc dư sức há :tt: :tt: :tt:

Image
Image

YH mà qua được cầu này chắc cũng ngất ngư á :cười: :cười: :cười: :cười: :!: :!:

:ll: :ll: :ll: :ll: :ll: :vt: :vt: :vt: :vt: :vt: :vt:


Hehehehe... YH dòm thấy cái thế trận khủng khiếp này là sợ hết vía, kéo áo che đầu ... và đã len lén đi trở về phía khác rồi. :!: :ll: :ll: :cười: :cười:
Image
Live as if you were die tomorrow and learn as if you were live forever
User avatar
YaHuy
Múi Mít
Múi Mít
 
Tiền: $1,527,508
Posts: 3019
Joined: 05 Oct 2005
 
 
Món quà tinh thần gởi tặng YaHuy từ: kbone1812, TT Yen, dominickngo, Quocan1

Re: Xin Lỗi Em Chỉ Là Con Đĩ - Tào Đình DgTrangHạ [BoCapNui Ðọc]

Postby kbone1812 » 21 Mar 2011

hihihihi chắc YH ra "Cây Sầu Riêng Vườn Cũ" để ngâm thơ :

Em chưa đến tôi bắt đầu thấy nhớ,
Em vừa đi, tôi chợt thấy tôi buồn...

hehehehe

Cây Sầu Riêng Vườn Cũ


Võ Kỳ Điền



Tôi rề lại cái băng cây, ngồi xuống ở đằng đầu. Cái băng được làm bằng tấm ván dầy, các chưn được đóng dính luôn xuống đất. Tấm ván được cưa cắt rất thô nhưng vì nhiều người ngồi tới ngồi lui nên nó trở thành trơn láng. Ở trại chuyển tiếp để đi định cư, ai cũng thích đến đây, vì ít ra tại vị trí nầy, người ta có thể nhìn ra ngoài thấy được một khoảng trời nhỏ và ở dưới kia, cái sườn đồi thoai thoải có vài mảnh vườn, cây cối xanh mát.

Ngồi kế bên tôi là chú Hai thợ bạc, quê ở Sóc Trăng. Mỗi lần ra đây, tôi đều gặp chú. Khí hậu Mã Lai thiệt là kỳ cục. Ban đêm, trời lạnh teo ruột teo gan, ngủ phải đắp mền. Ban ngày trời nóng như đổ lửa, hơi nóng hừng hực từ sáng tới chiều, mồ hôi tươm ra đầy người. Ở tại lều không cách gì chịu nổi nên ai cũng tìm nơi để trốn nóng. Còn chỗ nào lý tưởng hơn chỗ nầy. Cái băng núp dưới bóng mát một bụi tre um tùm, ngoài kia dưới sườn đồi là phong cảnh kỳ thú. Thiệt ra ở vùng nầy còn nhiều nơi cảnh vật đẹp hơn nhiều nhưng dân tỵ nạn bị giới hạn trong vòng rào kẽm gai nên đâu có được ra ngoài mà đi đó đi đây. Có mấy người đi chữa bịnh về kể lại rằng ở ngoài kia, thành phố đẹp đẽ, sang trọng, sạch sẽ, tiện nghi. Riêng tôi và chú hai thợ bạc thì chỉ biết xứ Mã Lai qua cái khung trời nhỏ xíu nầy.

Tôi ngồi ở đây mà đầu óc ở đâu đâu. Cái vùng đất mới mà tôi sẽ đến thì xa lạ quá, nơi đó có vẻ hấp dẫn lắm. Có nhà lầu chọc trời, có xa lộ thênh thang, có tuyết rơi trắng xoá, có đủ mọi thứ vui. Tôi tưởng tượng ra bao cảnh kỳ lạ mà tôi sẽ được mắt thấp, tai nghe trong một ngày rất gần. Nhưng có anh bạn đi trước, gởi thơ về trại, trong có đoạn viết ' ...vừa bước ra khỏi máy bay như đi vào cái tủ lạnh, mũi thở ra khói, tay chưn tê cóng..', tôi chợt thấy ghê quá, quay qua chú hai thợ bạc:

-Mai mốt qua bển, chú sợ lạnh hông chú Hai?
-Sợ chớ thầy tư, Ở nhà tôi lúc nào cũng tắm bằng nước nóng như mấy ông ghiền thuốc phiện. Tại không nước nào nhận nên tôi đành phải chịu đi Canada. Tuổi già xương cốt chịu lạnh dở lắm.

Người ta nói ở bển, xin lỗi thầy tư nghen, đi tiểu ngoài đường, nó đóng lại thành cây nước đá. Nghe nói sợ quá. Mấy đứa nhỏ thì khoái chí. Tối tối tụi nó rủ nhau đi đến hội trường coi chiếu phim. Thấy tây tà trượt tuyết với nhảy đầm, coi bộ tụi nhỏ chịu dữ.

Tôi nhìn chú Hai thợ bạc. Chú ốm người, da xanh mét, mặt xương xương, dáng khắc khổ. Muốn gợi chuyện cho vui, tôi nói:
-Thì lần hồi rồi cũng quen. Người ta chịu được thì mình chịu được, có gì mà lo. Tôi với chú qua bển, mình học một khoá nhảy đầm với tập trượt tuyết là xong hết. Người ta tới đâu mình tới đó. Vượt biên nguy hiểm, chết sống vầy mà mình còn làm được, nhằm nhò gì ba cái lẻ tẻ đó!

-Ý thôi thầy Tư, thầy tuổi trẻ thì còn được, tôi trên năm mươi rồi, tiếng Tây tiếng Mỹ một chữ cũng không biết, nói chi tới việc ôm đầm mà nhảy nhót.
-Vậy chú chịu cực, chịu khổ lặn lội qua đây để làm chỉ
Chú Hai nhìn ra xa trả lời ngập ngừng:
-Tại bên mình khó sống quá, vừa nhức đầu, vừa nghẹt thở, nên phải đi. Chớ vui vẻ gì. Tôi đâu có muốn nhưng hoàn cảnh bắt buộc. Thầy Tư nghĩ coi, cái tiệm thợ bạc nhỏ xíu cũng bị tịch thâu.

Thôi đành dẹp kềm, dẹp búa. Tôi làm đơn xin về quê làm ruộng. Nhà nước cũng không cho, bắt phải đi xây dựng kinh tế mới. Cái chế độ gì có mắt không được nhìn, có tai không được nghe, có miệng không được nói, thì ở lại làm gì. Nói thiệt với thầy tư, tôi ngồi đây mà đầu óc vẫn nhớ Bãi Xàu. Trước nhà tôi có cái rạch nhỏ, chiều chiều ra đằng trước câu cá, cũng đủ vui. Lớn tuổi rồi, đâu còn ham muốn gì nữa!

Nói xong, chú ngó mênh ngó mông. Chợt chú đưa tay chỉ xuống phía dưới sườn đồi, hỏi:
-Cái vườn ở dưới đó trồng cây gì mà cành lá xanh um?
Tôi nhìn theo, trả lời ngay:
-Cây sầu riêng đó. Mấy cây nầy mới trồng chừng ba bốn năm, còn nhỏ chưa có trái. Nếu lớn hơn một chút thì mùa nầy đã có bông rồi.
Tôi nhìn cây sầu riêng Mã Lai lá nhỏ nhưng tàn rậm hơn sầu riêng ở Việt Nam. Thấy khu vườn nầy lòng tôi đâm ngẩn ngơ. Quê tôi là xứ của sầu riêng, măng cụt, bây giờ nó ra sao? Tôi quay qua hỏi chú hai:

-Ủa, chú chưa bao giờ thấy cây sầu riêng sao? Chú có ăn được sầu riêng không? Có nhiều người hễ nghe tới mùi là chạy mất, họ nói hôi không chịu nổi.
-Tôi khoái lắm chớ. Cứ tới mùa trái cây là mua mỗi lần cả chục kí, ăn tới mờ con mắt... Nhưng tiếc quá, tôi chưa có dịp đi vườn để thấy cây của nó...

Tôi bèn mô tả cây sầu riêng cho chú Hai biết:
-Thông thường thì ở bên mình, cây trung bình có thân lớn cỡ cột nhà, cao hơn cột đèn đường chút xíu, tàn thưa mà rộng, mùa có trái nhìn thấy mê lắm. Trái nó treo lủng lẳng đầy cành, gai đâm tua tủa. Những trái còn non nhỏ cở trái cau, trái quít, thường bị rụng rải rác quanh gốc. Hồi nhỏ tụi tôi lượm lấy, bẻ mấy cái gai nhọn, cắm lên càm... để làm ông già râu!

-Trái nó to quá mà đầy gai, rủi nó rụng trúng đầu thì chắc chết!
-Vậy mà hình như chưa có ai bị rớt bể đầu vì sầu riêng. Chỉ có mấy anh đi ăn trộm mới sợ thôi vì trái nó chỉ rụng vào nửa đêm về sáng. Trái sầu riêng chín rụng ăn mới ngon. Nếu cắt cuống sớm, còn non ăn lạt nhách, nhiều khi bị sượng. Người sành điệu họ lựa chọn kỹ càng khi mua. Phải là thứ vỏ mỏng, nhỏ hột, cơm dầy màu mỡ gà, ăn cái vị nó beo béo, đăng đắng mới đã. Chớ ăn sầu riêng mà lựa thứ cơm ngọt ngay, thì ăn chừng vài múi là ngán ngược. Ăn buổi sáng, buổi chiều còn nghe mùi thơm.
-Mà chú Hai ơi, ăn sầu riêng mà ăn một mình cũng chưa đủ ngon. Phải đi vào vườn với một cô bạn gái dễ thương, lựa một nơi im mát, gom cỏ khô lại làm đệm, khui trái sầu riêng chín thơm nực nồng, cầm từng múi bằng năm ngón tay, ăn hết rồi còn liếm cơm còn dính trên các ngón tay, mút chùn chụt, nhìn nhau mà cười... mới đã thèm.
-Sao tả cảnh nghe mê quá vậy. Chắc thầy Tư ăn sầu riêng kiểu đó hoài?
-Phải được như chú nói, cũng đỡ. Nhiều khi tôi nghĩ tới còn tức mình. Hồi đó tới giờ, ngồi dưới gốc cây sầu riêng thì nhiều, còn ăn như vậy thì chưa bao nhiêu. Bây giờ ngồi đây, nhớ tới kỷ niệm mà trong lòng nao nao. Lúc đó tôi vừa được hai mươi tuổi...


*


Tôi gặp lại Phương do một sự tình cờ. buổi chiều hôm đó, trời vừa sẩm tối. tôi ở lớp học ra, đi ngay đến ngã tư đầu đường, để đón xe về tỉnh nhà. Chiếc xe lô ngừng lại. Tôi nhìn vào xe, thất vọng, trong khoang không còn một chỗ trống. Người ta ngồi đen nghẹt, chen chúc nhau. Anh lơ xe mở cửa, nhảy xuống kéo tay tôi, đẩy vào. Tôi cố chen vào trong. Có vài tiếng cằn nhằn nho nhỏ:
-Xe chật cứng, chỗ đâu mà chứa nữa!

Tôi vừa ngồi xuống vừa nghe bác tài xế trả lời:
-Bà con cô bác thông cảm. Chuyến chót hổng rước, người ta phải ngủ lại Sài Gòn sao?
Thế là đâu vào đó. Ai nấy đành chịu chật. Tôi bị kẹt cứng tư bề. Phía trước, phía trong, phía sau là người ta, còn bên phải là cánh cửa xe bằng sắt. Tôi không có cách gì để đặt chưn cho gọn. day qua, trở lại, sửa tới, sửa lui, cũng không ổn thoả chút nào. Nhờ xe chạy có được chút ít gió mát. Ánh sáng về đêm của thành phó lấp loáng qua cửa xẹ đèn quảng cáo xanh xanh, đỏ đỏ. đèn đường sáng trắng nhợt nhạt. Bầu trời lấp lánh đầy sao. Chiếc xe còn chạy loanh quanh chưa ra khỏi thành phố. Tôi yên chí nó sẽ chạy một mạch về tới tỉnh. Chật quá rồi làm sao chứa được nữa. Nào ngờ, qua một góc phố, chiếc xe từ từ ngừng lại. Có tiếng ồn ào:
- Trời đất ơi, cái xe nhỏ xíu như vậy, bác tài tính chứa bao nhiêu mạng ?

Tôi thất vọng. Nếu có thêm người, tôi sẽ bị dồn vào trong. Còn đâu mà nhìn thấy phong cảnh bên đường với gió mát trăng sáng. Chưa kịp phản ứng gì, thì cửa xe đã mở, anh lơ nhảy xuống, đẩy người khách mới lên chỗ tôi. Tôi bắt buộc ở cái thế phải ép sát vào bên trong để nhường chỗ. Đúng là hộp cá mòi. Hành khách bị ép như mấy con cá nằm sắp lớp, hết cục cựa. Bác tài vừa cho xe chạy, vừa cam kết:
-Thôi đủ rồi, không rước nữa. Bây giờ thì xe hơi chật. Xe chạy một hồi, nó lắc xuống đâu vào đó. Bà con cô bác thông cảm!

Không thông cảm với bác tài cũng không được. Trời tối rồi, không lẽ bước xuống xe để ở lại Sài gòn đêm nay. Mà bây giờ thì tôi đâu còn muốn bước xuống nữa. Người hành khách vừa mới lên là một cô gái còn trẻ, trong ánh sáng mờ mờ, tôi không thấy rõ nhưng có lẽ nàng đẹp lắm. Tà aó vàng được vén khéo qua bên, nàng cố thu mình cho nhỏ gọn lại, dáng khép nép. Riêng tôi vì đụng chạm bên người nàng nên loay hoay, xoay ngang người lại cho thư thả. Ở cái thế nầy tôi thấy thoải mái hơn nhưng đồng thời cánh tay phải như ôm lấy người nàng. Tôi mắc cỡ quá, đâu có dám đụng, đành phải vói tay qua gác trên cửa xe cho đỡ mỏi. Trọn nửa người bên phải tôi ép sát nửa người bên trái của nàng. Tôi nghe một cảm giác êm ái bềnh bồng. Tôi đâu có ngờ hoàn cảnh trái ngang như vậy. Lần đầu tiên ngồi gần một cô gái lạ, tôi bối rối quá. Tôi thử nghĩ hằng chục câu hỏi để mong làm quen với nàng, nhưng thấy câu nào cũng vô duyên. Thôi đành ngồi im, làm ra vẻ đứng đắn nghiêm nghị. Bỗng chiếc xe quẹo gắt ở một khúc quanh, người nàng đè hẳn lên tôi. Như để đỡ mắc cỡ, nàng nói bâng quơ:
- Chiều thứ bảy nào xe cũng chật nứt!
Tôi bèn bắt chuyện:
-Dạ, dạ, cũng hơi đông.
-Chút xíu nữa là tôi ?ón hụt rồi. Từ trường ra tới đây kẹt xe quá!
-Chắc cô học trường Luật?

Cô ta hơi nghiêng đầu qua tôi, hỏi lại:
-Sao anh biết?
Tôi thấy vui trong bụng, có dịp để nàng thấy tôi thông minh:
-đa số sinh viên luật thường đón xe chỗ cô vừa lên.
Nàng cười nhẹ nhàng, hàm răng trắng bóng đều đặn:
-Dạ không phải, tôi học ở Văn Khoa.
Tôi đoán trật lất. Nhưng không hề gì. Miễn nói chuyện được với nàng là vui rồi. Tôi tuy không học ở đó, nhưng cũng biết chút ít:
- Xin lỗi, tôi hơi tò mò, cô đang theo chứng chỉ nào ?
-Dạ, tôi học lớp dự bi..
-Vậy là cô được học với ông giáo sư Vương Hồng Sển. Tôi khoái được nghe ổng nói chuyện. Hễ sách nào có bài ổng viết, tôi đều kiếm mua. Ổng rành về đồ cổ... Chắc cô cũng thích các giờ ông ấy dạy?

Lại một lần nữa tôi bị hố:
-Dạ, tôi sợ các giờ đó lắm. Kỳ rồi, tôi bị rớt vì môn Văn Chương Quốc Âm, nên kỳ nhì phải thi lại môn nầy.
Tôi không dám hỏi thêm. Tôi suy nghĩ hoài cũng không hiểu tại sao cô ta lại rớt môn Quốc Âm, cái môn được coi là dễ hơn các môn khác. Vốn ít nói và hay rụt rè, tôi lại đành ngồi im. Thoang thoảng, tôi ngửi thấy tóc nàng có mùi thơm nhè nhẹ. Tự nhiên tôi cảm thấy trong lòng một xúc động bất ngờ. Trời đất nào xui khiến cho tôi gặp nàng như vậy. Bây giờ tôi phải nói câu nào nữa ?

-Chắc cô về tới bến xe ?
-Dạ không, tôi xuống Cầu Ngang.

Tôi lại tìm được câu đối đáp: Cô ở gần cái nhà ngói đỏ, có cổng sắt sơn xanh không? đằng trước có bụi tre ngà?
Cô ta nghiêng đầu qua nhìn tôi:
-Chắc anh là bạn học của anh Bình! căn nhà đó của tôi.
Đoạn nàng chăm chú nhìn tôi, thoáng do dự, nàng tiếp:
-Phải anh là anh Hưng không, em là Phương đây !
Tôi vừa xác nhận thì nàng líu lo:
-Trời ơi, sao lâu quá không thấy anh xuống nhà chơi. Ba má em với anh Bình thường nhắc tới anh hoài.
Tôi ngạc nhiên sung sướng. Không dè con nhỏ Phương ngày nào nhỏ xíu, đen thui, mới có mấy năm mà lớn đẹp như vậy. Những chuyện năm trước bây giờ được tôi và Phương nhắc lại. Nàng nói chuyện lanh lợi, duyên dáng. Tôi lần lần bình tĩnh hơn. Tôi hỏi thăm tin tức Bình, sau cùng tôi thắc mắc:
-Ông Sển dễ lắm má! Tại sao Phương lại bị kẹt môn Quốc Âm?
Phương phân trần:
-Anh Hưng thử nghĩ coi, em vào vấn đáp, ổng đưa em quyển ' Truyện đời Xưa ' của Trương Vĩnh Ký, biểu em đọc bài ' Anh chàng sợ vợ '. Cái chuyện anh chàng lùi khoai lang trong tro nóng cho chín để ăn vụng, nào ngờ chị vợ về nửa chừng, anh ta sợ quá bèn cột túm ống quần lại, bỏ củ khoai lang vào trong đó để dấu, nóng quá bèn nhẩy cà tưng. đọc đến đây, ổng bảo ngừng lại và hỏi em:
-Nhẩy cà tưng là nhảy làm sao
Em còn đang suy nghĩ chưa kịp trả lời, thì ổng hỏi tiếp:
- Đâu cô nhảy cà tưng cho tôi coi!

-Anh thấy đó, cả cái phòng thi rộng mênh mông. Ở dưới cả mấy chục người ngó lên, em mắc cỡ quá, làm sao dám nhảy. Chờ hồi lâu không được, ổng nghĩ là em không biết, nên cho dưới điểm trung bình. Em đành phải thi lại kỳ hai.

Tôi an ủi nàng:
-Gặp tôi mà ổng biểu nhảy thì cũng rớt. Ai lại nhảy cà tong trước mắt mọi người. Kỳ thấy mồ.
Phương cười nhẹ:
-Lạy trời cho mai mốt đừng gặp cái 'Anh chàng sợ vợ ' nữa.

Tôi chớp ngay lấy cái câu nói hớ đó, hỏi lại:
-Vậy chớ Phương muốn gặp anh chàng như thế nào, cho tôi biết các điều kiện đòi hỏi.... để kiếm cái đầu heo.
Phương chống chế:
-Ơ Anh Hưng, không phải vậy!Mấy năm rồi gặp lại, anh vẫn y như hồi xưa, cứ phá em hoài.

Từ đó tôi thường xuống Cầu Ngang thăm gia đình nàng. Bình thì đã vào quân đội, ít khi có nhà. Má nàng lần nào thấy tôi, cũng nói:
-Khi nào rảnh rỗi cháu xuống đây chơi, đừng ngại gì hết, thằng Bình đi lính, hai Bác nhớ nó quá. Nhà đơn chiếc không có ai.!

Còn Ba nàng thì ít nói, thường dẫn tôi ra sau vườn, bẻ trái cây cả đống bắt ăn. Phương xinh xắn, dễ thương, lăng xăng làm các món ngon để đãi khách. Chúng tôi thường ăn dưới gốc cây sầu riêng lớn. Vườn nhà Phương rất rộng, các mương nước nhỏ đầy rong. Nước trong vắt, thấy được những con cá bãi trầu, cá lia thia, cá lìm kìm, lội nhởn nhơ dưới đó. đất đen mầu mỡ, cây dâu, cây măng cụt, cây sầu riêng, có những tàn lá xanh um, mát rượi...

Tôi ngồi mà nghe lòng khoan khoái, mắt nhìn ánh nắng lấp lánh qua các khoảng lá thưa. Đâu đây có con chim hót trên cành, tiếng nghe trong trẻo quá. Phương cũng như chim líu lo:
-Trên nhà anh Hưng có vườn không? có trồng nhiều bông không? đôi khi lên tỉnh, em muốn ghé chơi cho biết mà sợ... anh Hưng không thèm tiếp.
Má Phương mắng yêu con gái:
-Cái con nhỏ nầy, mầy làm như cậu Hưng là người dưng!

Phương vừa ngó xéo tôi, vừa trả lời mẹ:
-Thì má thấy đó, hôm con gặp anh Hưng trên xe, ngồi gần cả giờ đồng hồ, ảnh đâu có thèm nhìn... bà con!
Tôi không biết trả lời ra sao, đành cười trừ! Ôi! những buổi trưa ấm cúng, lòng vui như mở hội. Tôi vẫn đắn đo, rụt rè, chưa dám ngỏ ý với Phương. Học hành chưa thành, công danh chưa toại, bây giờ còn quá sớm để nói chuyện yêu đương....

Những ngày tháng kế tiếp qua mau. Ba má Phương sẵn có vốn, mở thêm căn tiệm cầm đồ ngoài chợ. Ngoài những giờ học, Phương còn phụ mẹ buôn bán, trông nom công việc sổ sách. Tôi lại có dịp gặp gỡ nàng nhiều hơn. Chúng tôi trao đổi chuyện trời mưa, trời nắng, chuyện học hành, thi cử. Toàn là chuyện đâu đâu, vậy mà cũng có để nói hoài, không chán. Có lần Phương hỏi tôi:

-Anh Hưng ơi, hiện thời anh thương ai nhứt ?

Tôicười cười,trả lời :
-Thì Phương biết rồi, tôi nói hoài! đời tôi chỉ thương có chú lùn bán hủ tiếu dưới gốc me...
Mặt Phương hơi phụng phịu:
-Vậy chớ mấy người đẹp của anh, không ai bằng chú lùn sao ?
Tôi giảng nghiã:
-Đẹp đâu có ăn được. Còn hủ tiếu cây me ăn ngon, cho nên tôi thương... chú lùn.
Phương nín thinh, bậm môi tức tối. Tôi muốn giải hoà cho khuây khoả:
-Phương ơi, mấy ngày ở nhà không có buôn bán, em làm gì ?

-Em đi chợ, mua cá mua cua.
-Rồi sau đó Phương làm gì nữa ?
Nàng trả thù tôi, trả lời tỉnh rụi:
-Thì em làm cá làm cua.
-Vậy chớ không lúc nào Phương nhớ tới bạn bè chút xíu nào sao ?

Phương bật cười, tươi như đoá hoa buổi sáng:
-Có chớ, lúc ghé ăn hủ tiếu cây me thì nhớ tới anh!
Tôi vừa làm điệu bộ thất vọng, vừa nhìn sững mặt nàng. Phương cười, khuôn mặt vuông vuông, rạng rỡ, làn da trắng mịn màng. Tóc cắt ngắn gọn, cái mũi thẳng cao, xinh xắn. Cặp môi trề trề. Hèn chi nàng nói chuyện tía lia. Ông trời sao thiệt bất công. Mặt Phương không một khuyết điểm. Tất cả đường nét đều hoà hợp, thêm vào đó là cái duyên dáng nữa. Còn tôi thì vừa xấu, vừa đen, được quen với nàng, đời tôi còn hạnh phúc nào hơn. Do câu chuyện đẩy đưa, bất chợt tôi thấy Phương dễ thương làm sao. Trong một thoáng ngẩn ngơ, tôi nói đại:
-Cô chủ tiệm cầm đồ ơi, sao cô đẹp quá vậy ? Tiệm cô cầm vàng bạc, châu báu ngọc ngà mà có cầm 'người ta không ?

Phương trố mắt nhìn tôi. Hình như nàng chưa hiểu câu nói. Cặp mắt nàng tròn to, đen bóng, ngây thơ. Tôi nói tiếp:
-Có một sinh viên nghèo, học hành dang dở, hoàn cảnh túng bấn, cần cầm tạm để đủ tiền ăn học, miễn có cơm canh ngày hai bữa, mai sau có nghề nghiệp vững chắc, nguyện sẽ làm 'tôi mọí để trả công lẫn lời.

Phương hiểu ra, cười nho nhỏ, thủ thỉ bên tai tôi:
-Anh Hưng muốn cầm thiệt không đó ? Tiệm của em không khó khăn như mấy tiệm khác đâu. Miễn là sòng phẳng, siêng năng, trả nợ suốt đời...

Từ đó, tôi và Phương thương nhau. Rồi chiến tranh ngày một tàn khốc. Tôi phải vào quân ngũ, trôi nổi ngược xuôi. Những cánh thơ nồng nàn thay thế những lần gặp gỡ. Phương thường viết cho tôi biết, nàng đã phải nhiều lần từ chối những mối mai xung quanh. Tôi run trong bụng. Làm sao nàng có thể chờ đợi và nếu chờ thì đến bao giờ. Thân tôi, tôi còn lo chưa xong. Cưới Phương bây giờ, chỉ làm khổ cho nàng, điều mà tôi không muốn. Yêu Phương, tôi muốn nàng được hoàn toàn sung sướng. Phương xinh xắn và dễ thương quá, nàng đâu thể vì tôi mà chịu khổ cực. Rốt cuộc rồi thì tôi cũng phải chịu thua định mạng. Một buổi sáng mùa thu, tôi nhận được thơ cuối cùng của Phương. Vào phòng riêng, tôi xé thơ ra đọc. Nét chữ quen thuộc dễ thương ngày nào, quay cuồng trước mắt tôi:

' ...ba má bắt em phải lập gia đình với một người không quen. Giữa tình yêu và gia đình, em phải chọn một. Gởi đến anh bức ảnh cuối cùng em chụp bên gốc sầu riêng ngày nào... như nỗi lòng em..'

Nước mắt tôi tự nhiên ứa ra, ràn rụa. Những chữ còn lại, mờ nhạt. Cuối thơ Phương không ký tên, tôi đọc được câu ca dao ở hàng dưới cùng:
đêm khuya thắp chút dầu dư
Tim loang cháy lụn, sầu tư một mình.

*


Câu chuyện đã trên hai mươi năm rồi, bây giờ tôi còn nhớ lại như in. Cái kỷ niệm ngày xưa sao mà êm ái nhẹ nhàng quá. Tôi với chú Hai thợ bạc, ngồi im lặng bên nhau. Mỗi người một ý nghĩ vụn vặt, tản mác. Xa quê hương là xa hết những cảnh, những vật, những người thân yêu. Trước mắt tôi, bây giờ cũng có cây sầu riêng. Nhưng đâu phải là cây sầu riêng vườn cũ. Phương bây giờ đã có chồng, có con. Biết được nàng hạnh phúc, tôi mừng lắm. Nhưng rồi vận nước đổi thay. Hiện giờ vợ chồng con cái nàng vẫn còn ở nguyên nơi quê xưa. Liệu nàng có đủ sức khoẻ và nghị lực để vượt qua những khổ nhục mà chế độ mới đưa tới hay không ?

Nhớ tới giờ phút nầy hình ảnh của hằng triệu người đang phải lam lũ, chân lấm tay bùn, cuốc xới trên vùng đất khô cằn miền kinh tế mới để phục vụ một thứ chủ nghiã ngoại lai, tim tôi như muốn nghẹn lại:
- Chú Hai ơi! mấy người còn ở lại làm sao mà sống nổi với tụi nó ?
-Rồi cũng phải sống chớ thầy Tư, hổng lẽ... tự tử chết ! Con ngựa đua bắt đem đi kéo cày thì cũng như con bò, con trâu vậy !
Nghe chú Hai thợ bạc nói, tôi nghĩ ngay đến Phương ngày nào. Trời đất ơi! cái sự thật sao mà chua xót. Tôi đứng dậy hết muốn nổi:
- Vậy thì chừng nào dân mình hết khổ, chú hai ? Hổng lẽ phải chịu như vậy hoài !

Chú hai thợ bạc vừa đi vừa trả lời:
- Thầy tư đừng có lo! Luật tạo hoá tuần hoàn hết bĩ cực rồi tới thới lai. Như trái sầu riêng chín thì phải rụng. Ngày đó tôi với thầy tư trở về, gầy dựng lại quê hương cũ. Cầu trời cho nó đừng quá tang thương, đổ nát...


Võ Kỳ Điền



Chu Văn An Và Tôi

Tác giả: Võ Kỳ Điền

1. Chu Văn An Và Tôi



Những ngày mới định cư ở Montreal, một thành phố lớn của Canada, tôi được người bạn thân rủ đi chơi Quebec. Thành phố nhỏ, đẹp và xinh xắn y như một thành phố bên Tây. (vì lúc nhỏ thường coi mấy hình chụp phong cảnh nước Pháp trong các sách vở, tạp chí) Hai đứa đi thang lang hết đường nầy sang ngỏ kia, cảnh đẹp như tranh vẽ, tôi là nhà quê ra tỉnh, đâm mê mang, ngó ngang ngó dọc. Chợt thấy một nhà hàng chuyên các món ăn Pháp thuần túy, có quảng cáo các món ăn ngon thêm câu ngộ nghĩnh -quí khách được coi tay miễn phí. Quảng cáo nầy hấp dẫn quá, tôi khoái chí kéo anh bạn bước vô liền. Sau khi ăn uống no nê, tôi đến bà thầy ngồi phòng bên cạnh, rụt rè chìa ra cái biên lai ăn uống và nhờ coi tay dùm. Gọi là bà chớ thật ra cô đầm nầy còn trẻ, độ chừng trên dưới 30, đặc biệt là khá đẹp. Bà nắm lấy bàn tay tôi, tôi cảm thấy tay bà mát rượi, da đầm sao mà mượt mà, êm ái như nhung. Bà cười nheo mắt, chắc tại tôi hơi run…

Bà nói nhiều chuyện về đời tôi, đại khái tánh tình ra sao, ưa màu gì, tôi ưa số mấy, giao thiệp với bạn bè và hạp với bạn gái hay bạn trai… Tôi nghe vui vui và bất chợt bà nói câu nầy : ông là người có tài nhưng không biết sử dụng cái tài đó. Ông làm cái gì cũng bỏ dở nửa chừng… rồi bà cười và kết luận -cho nên kể như ông không có tài năng gì ráo trọi, làm cái gì không ra cái gì. Lúc đó tiếng Tây tôi còn kém, giọng Quebecois lại khó nghe, đại khái tôi hiểu ý bà là như vậy. Tôi tự ái, hỏi lại -xin bà vui lòng giải nghiã cho tôi hiểu rõ hơn chỗ nầy... Bà chỉ cho tôi đường chỉ tay ngoằn ngoèo -rồi giải nghiã, khi nhỏ, ông sanh ở một nơi cư ngụ một nơi, không theo một trường nào lâu dài, nay học trường nầy, mai học trường kia, làm quen bạn gái, nay cô nầy mai cô kia, chuyện gia đình cũng vậy, nghề nghiệp cũng vậy, nay làm nghề nầy, mai làm nghề kia, nhà cửa cũng vậy, các trò chơi trong đời cũng vậy… Ông mê thì mê mang, hết mê rồi ông bỏ liền không luyến tiếc, tình cảm thì say đắm như nghệ sĩ nhưng lý trí thì của một ông thầy giáo chừng mực, thành ra đời ông cái gì cũng được có phân nửa, làm sao mà thành tựu lớn cho được, phải không nào, ông thử nghiệm lại coi. Rồi bà cười, ngay cả sống ở Việt Nam cũng có phân nửa đời thôi, bây giờ ông ở Canada nè.. mà chưa chắc ở Montreal hoài đâu, rồi ông sẽ đi nửa…

* * *

Mùa xuân nầy, tôi đến cư ngụ tại Toronto. Buổi trưa nhận cú phone người bạn mới rủ viết về những kỷ niệm học ở Chu Văn An khiến tôi đâm nhớ miên man và lan man những thầy những bạn Chu Văn An, Chu Văn An…. Những ngày tháng mới lớn. Lời của bà đầm chợt nhớ -ông đâu có học trường nào lâu. Quả đúng y như vậy, chuyện học hành của tôi cũng lung tung, tôi học Chu Văn An chỉ trọn vẹn có một năm, năm Đệ Nhứt, niên khoá 1959 -1960, tính đến nay là một đoạn thời gian quá dài đối với một đời người, có chuyện nhớ và chuyện quên...

Nhớ lại hồi đó, tôi hoàn toàn không có ý niệm nào về việc học, việc chọn ngành nghề. Hễ lớn lên là phải đi học, chớ không phải đi chơi. Như vậy là làm đủ bổn phận rồi, mà bổn phận đối với ai, đối với cái gì thì không biết, vì có ai nói gì đâu mà biết. Đậu xong Tú Tài Nhứt, khoẻ quá tha hồ đi chơi, đi chơi... Có anh bạn hỏi -mầy nộp đơn trường nào chưa. Tôi trả lời tỉnh queo -chưa, còn lâu mà. Anh ta trợn mắt, lâu gì mà lâu, còn có mấy ngày nửa là hết hạn nộp đơn vô mấy trường công rồi, coi chừng không kịp, nộp đơn xong còn phải chờ cứu xét chấp thuận, nếu được thì hay quá, không được thì năm nay mầy học ở đâu?

Tôi nghe mà đâm lo -theo mầy thì bây giờ tao phải làm sao. Anh bạn nói, mầy chỉ còn cách nộp đơn vô học Chu Văn An thôi, vì mầy đậu Bình Thứ, đương nhiên được nhận, chớ mầy nộp Pétrus Ký thì phải chờ cứu xét, rủi đông quá, thì có thể không được.
Tôi bèn ba chưn bốn cẳng xách đơn vô nộp Chu Văn An mà run trong bụng. Việc được học trường nầy là đương nhiên rồi vì có quy định rõ ràng cho người đậu cao, nhưng không phải run vì việc đó, mà tôi là dân Nam kỳ, đáng lẽ phải xin học Petrus Ký. Trường Chu Văn An là của Bắc kỳ, nghe nói học sinh Bắc Kỳ khôn ngoan, lanh lợi và ma mảnh, lại ưa đánh lộn lắm. Tụi nó đánh lộn với tụi học sinh Kỹ Thuật Cao Thắng hà rầm.. tụi Cao Thắng là dân thứ dữ, ưa dùng bù lon, kềm búa, mà không sợ, lại dám đánh lộn thì chắc là phải dữ hơn, tôi đoán vậy. Tôi vốn ở tỉnh nhỏ và chưa quen gặp gỡ bạn bè người Bắc nhiều, thưở đó người Bắc và người Nam còn xa lạ lắm, chớ không như bây giờ.

Trường là một dảy lầu hai từng, trong khuông viên trường Petrus Ký, trên đường Cộng Hoà, nó vốn là ký túc xá cho học sinh nội trú, bây giờ được dành ra cho Chu Văn An từ ngoài Bắc di cư vô, có hàng rào kẻm gai ngăn đôi hai trường ra. Ở ngay cổng ra vào cạnh Petrus Ký có quán bán bánh cuốn nóng nhưn thịt của vợ con bác tùy phái. Bánh cuốn rất ngon và thơm lừng mùi củ hành phi, không lúc nào vắng khách hàng. Tôi còn nhớ, có lần đương học, đói bụng quá thèm ăn bánh cuốn, trốn học lén ra quán ngồi ăn, bị ông Tổng (giám thị) Lãng đi ruồng, chạy trốn muốn chết, ngày đó bỏ học, lang thang ra chợ Sài Gòn, chun vô coi hát cho hết ngày.Ngày đầu tiên vào lớp, tự nhiên đám Nam Kỳ tụi tôi được chừng chục đứa, sớm làm quen nhau và giành ngồi hết mấy dảy đầu bàn. Mấy bạn còn lại ngồi chỗ nào, tôi không nhớ. Tôi may mắn gặp lại được các bạn thân là Huỳnh Thiếu Hoa và Chiêm Thanh Hoàng, hai bạn nầy cùng học Văn Lang với tôi năm vừa qua. Bàn sau lưng tôi là Triệu Quốc Mạnh, Trương Bửu Sum, Võ Văn Nho, Huỳnh Quảng….

Như vậy trước là thầy, xung quanh tôi là bạn thân hết, có gì mà sợ. Mà quả tình cũng không có gì đáng sợ. Ngày qua ngày, các bạn Bắc cũng hiền lành, cũng ham học, cũng lễ phép… y như tụi Nam chúng tôi và cũng chưa thấy tụi nó đánh lộn lần nào. Nhưng mà chưa chắc giống y, hình như tụi Bắc học giỏi hơn. Tôi thuộc hạng thông minh và khá giỏi, ở mấy trường cũ, Nguyễn Trãi, Văn Lang… thầy giảng bài là hiểu ngay liền, không thua đứa nào. Nhưng mà bây giờ mỗi lần làm bài tập so điểm lại thua vài đứa, nhứt là Nguyễn Hoàng Giáp, ngồi bên góc trái, tận phía sau. Tay nầy ốm ốm đen đen, hơi xấu trai, lầm lầm lỳ lỳ mà sao học hay quá, môn gì cũng nhứt lớp. Tôi đâm ra khó chịu, ganh tức và tìm cách chọc phá.

Nguyễn Hoàng Giáp ngồi tuốt phía sau. Mỗi lần thầy viết bài học trên bảng, thì Giáp đi lên trên cạnh chỗ tôi ngồi, đóng cánh cửa sổ lại, để ánh sánh đừng phản chiếu chói chang, cho dễ thấy. Tôi chờ khi Giáp quay lưng, đưa tay đẩy nhẹ cánh cửa mở ra và ngồi im. Khi Giáp quay về tới chỗ, thì vẫn không đọc được bài. Giáp tưởng là cửa đóng không kỹ bị gió thổi tung ra.. Giáp kiên nhẫn đi trở lên và đóng cửa lại kỹ càng, khi quay lưng đi thì Trương Bửu Sum lẹ tay tháo chốt cửa và mở toát ra… rồi cũng ngồi im ngoan ngoản. Giáp trở về, nhìn lên bảng đen chói chang, biết có đứa phá và không biết đứa nào, giận dữ và chữi đổng -đồ khốn lạn, lạn, lạn, lạn,… giọng Bắc của Giáp nặng sệt và kỳ cục, giọng Nghệ An -Hà Tĩnh gì đó, vang vang giửa lớp nghe lớn lắm, chữ lạn kéo dài ngoằn. Mấy thằng Nam tụi tôi nháy giọng của Giáp chửi lại -đồ khốn lạng, cũng lớn không thua gì giọng Giáp. Giọng Nam của chúng tôi cũng nghe kỳ cục lắm, khốn lạng, lạng, lạng… Cả lớp lúc đó không còn Nam, Bắc gì hết, xúm nhau lại mà cười rần rần. Giáo sư đang giảng bài là cha Khiết, dạy Triết, cha mặc áo chùng thâm, hiền thiệt là hiền, giửa trưa nóng bức, nghe cả lớp cãi lộn cũng ngừng lại hỏi, các con làm gì mà ồn thế…

Bạn Nguyễn Hoàng Giáp nghe đâu sau nầy là Tiến sĩ Dược Khoa và là giáo sư Đại Học Dược rồi hình như nhập ngũ, bạn có thời là Giáo sư Trường Võ Bị Đà Lạt hay Kinh Tế Chánh Trị, Kinh Doanh gì đó, tôi nghe như vậy mà không chắc… Nếu bạn Giáp tình cờ mà đọc được những dòng nầy thì cười lớn một phát nghen và cứ tha hồ chữi tiếp, cái thằng Võ Tấn Phước nầy khốn lạn thiệt tình…

* * *

Cha Khiết, dạy môn Triết thiệt là khó hiểu. Cha không soạn bài, mỗi buổi có giờ dạy thì cha cầm cuốn Triết Học Khảo Luận của Cao Văn Luận, vừa đọc vừa giải nghiã. Giọng cha trầm trầm như đọc kinh. Giữa trưa, nóng bức, lớp học lại đông, không ai còn ham muốn nói chuyện nữa, thiệt là buồn ngủ hết sức. Vậy mà có buổi vui ghê, quên luôn cả việc ngủ gục. Số là vào những ngày gần lễ Giáng Sinh, cha không dạy bài trong chương trình. Cha nói chuyện Chúa Hài Đồng được sanh ra ở thành Bethlem. Chúa ra đời ở máng cỏ ở một xứ sa mạc hoang vu, chuyện sanh nở chỉ trong vài giờ mà cha nói gần hai tuần, vẫn chưa hết… Sau khi nghỉ lễ vô, thì cha nói tiếp những đêm vui Giáng Sinh ở Pháp, ở Anh, ở Hoà Lan, ở Na uy… rồi cuối cùng cha nói tới lễ Giáng Sinh Hà Nội. Có đứa vọt miệng hỏi -thưa cha, tại sao trong đêm Giáng sinh người ta phải ăn réveillon bằng ngỗng. Cha nói đó là tập tục ở Âu Châu, có từ lâu đời. Sau đó cha nói tiếp, ở ngoài Bắc đâu có ngổng mà ăn, người ta ăn réveillon bằng thịt chó, có gì ăn nấy chớ không bắt buộc.

Việc ăn thịt chó lúc đó còn quá xa lạ đối với học sinh Nam chúng tôi và điều đó cũng là thứ cấm kỵ. Cả đám đâm ra vô phép hỗn hào với cha : -Cha ăn thịt chó, cha ăn thịt chó… Tôi cứ tưởng là cha sẽ giận dữ và rầy la, nào ngờ cha cười hiền hoà và nói -ừ ừ, cha có ăn và thịt chó ngon lắm. Chúa sanh ra muôn loài để cho người ăn thịt như mình ăn thịt bò, thịt heo, thịt gà vậy… Nghe cha nói, tôi chưng hửng và thấy mình sai lầm.

Cha Trần Trinh Khiết chắc đã mất từ lâu rồi, tôi nghĩ như vậy nhưng dáng điệu, cử chỉ khoan hoà, từ ái của cha, tôi còn nhớ mãi. Cha đúng là nhà tu hành và là nhà giáo đầy đạo hạnh. Tôi đem tâm phân biệt, chấp trước nặng nề mà phê phán cha, khó mà tha thứ được, vậy mà cha không để ý đến, coi như là không có… Bây giờ đây tuổi đời khá cao, chuyện đời đã trải, ngọt bùi, chua cay, đắng chát, nếm hết, tôi kính phục thương mến cha nhiều hơn thời còn đi học. Tôi tuy học được những bài Triết khô khan nhưng không học được công phu hàm dưỡng của cha. Lớp Đệ Nhứt của tôi năm ấy 47 học sinh, thấy chơi nhiều hơn học. Vậy mà thi kỳ nhứt đậu ngay 43 đứa và 4 bạn còn lại cũng đậu nốt kỳ nhì. Toàn là đậu hạng cao, chỉ có vài bạn đậu Thứ. Ngộ ghê chưa. Chu Văn An thiệt là giỏi.

* * *

Năm ngoái tôi có nói chuyện với bạn Chu Văn An cũ là Chiêm Thanh Hoàng, Thiếu Tá Lôi Hổ hay Biệt Kích gì đó, chủ tịch Hội Ái Hữu Võ Bị Đà Lạt, hiện nay ở Boston. Hoàng nhắc lại Chu Văn An của chúng tôi ngày xưa và hỏi tôi còn nhớ Triệu Quốc Mạnh. Tôi nói -còn chớ sao không, cái thằng hiền lành, mập mập. Hoàng cười -nó mà hiền, mầy có biết bây giờ nó làm gì không. Tôi trả lời tỉnh queo -không. Rồi hỏi -nó làm gì, khá không, có vượt biên như anh em mình không ?

Hoàng cười chua chát và cho tôi biết, sau khi Nguyễn Văn Thiệu từ chức thì Trang Sĩ Tấn cũng từ chức theo, luật sư Triệu Quốc Mạnh thay thế chức vụ Tổng Giám đốc Công An Cảnh Sát thành phố Sài Gòn trong Chánh phủ Trần Văn Hương và Dương Văn Minh. Sau ngày mất nước thì Triệu Quốc Mạnh được trọng dụng và làm lớn hơn nữa, nó vượt biên như anh em mình để làm chi.

* * *

Bà thầy coi chỉ tay nói tôi nhiều chuyện, đúng hay sai thì bây giờ chưa biết được. Nhưng chuyện bà nói tôi thường hay đổi trường và học trường nào cũng chỉ có phân nửa thì thiệt là đúng. Nếu tôi học một trường thiệt dài, thiệt lâu như các bạn ở Chu Văn An, Pétrus Ký, Võ Trường Toản, thì cò thể hy vọng tôi sẽ khá hơn nhiều. Tôi chỉ học Chu Văn An võn vẹn có một năm, tiếc quá…



Hình ảnh trung học Chu Văn An tọa lạc khu ngả sáu Cộng Hoà, cạnh bên Tổng Nha Cảnh Sát Đô Thành với hai dãy lầu im lìm, cũ kỹ rêu phong, thấp thoáng trong các tàn lá còng xanh muớt, vẫn còn lưu luyến hoài trong mớ ký ức bề bộn…(sau đó trường sở đổi thành Đại Học Sư Phạm và tôi cũng lại tiếp tục học nơi đây) Nhớ về ngôi trường cũ một thời chợt đến, chợt đi, tuy thời gian có ngắn, có dài nhưng đó cũng là khoản thời gian đẹp của tuổi hoa niên. Tính ra ngày đó tôi còn trẻ măng, bây giờ già ngắc già ngơ, gần nửa thế kỷ rồi còn gì. Tìm đâu cho ra thời thơ mộng cũ ?



VÕ KỲ ĐIỀN (31-10-2008)
Tên thật: Võ Tấn Phước, sinh năm 1941 tại Dương Đông, Phú Quốc. Từ nhỏ đến lớn sống ở Bình Dương (Thủ Dầu Một). Tốt nghiệp Đại Học Sư Phạm ban Việt Hán. Dạy Việt Văn ở các trường Trung học Hoàng Diệu, Ba Xuyên và Trịnh Hoài Đức, Bình Dương. Vượt biên bán chánh thức qua Pulau Bidong, Mã Lai năm 1979. Bắt đầu viết sau những năm lưu lạc (1980). Cộng tác với các báo Dân Quyền, Lửa Việt, Làng Văn, Phụ Nữ Diễn Đàn, Đẹp, Văn, Nắng Mới... Tác phẩm đã xuất bản: Kẻ Đưa Đường, Việt Publications xuất bản năm 1986 (Tuyển tập truyện ngắn); Pulau Bidong, Miền Đất Lạ, truyện dài, nhà xuất bản Xuân Thu 1992. Email: vokydien@hotmail.com


kbone1812
Quả Mít
Quả Mít
 
Tiền: $40,826
Posts: 1236
Joined: 08 Sep 2006
 
 
Món quà tinh thần gởi tặng kbone1812 từ: YaHuy, TT Yen, dominickngo, Quocan1

PreviousNext

Return to Truyện Audio



Who is online

Users browsing this forum: No registered users and 94 guests