Món quà tinh thần gởi tặng khacthieu từ: timngo, misty, ngocquang, duongdoi, meoconcon, vochieu, nhanthien1, chuli, tremaikhonggia, hoangthu, nguyentu, tuanle 02, mybinh, dieuoanh, giahamvui, hoangdung1963, TTien, Xi Muoi, zzzlinks, antoinetat, lazyht, YaHuy, trieu long, huynh, Metruyen06, tqdbe, PhuongTim, omid, thienvy, quangdung08, minh57, thanh-phuong, anbuu, khagiabao, tranm, truyen91, ruagia, vivi06, tinhthienthu05, MitDot, MinhMap, flamingo, NamThai, canlong2007, nhuhatmua, dandany, phiet48, paul13822, hnguyengsi, vinhpthao, bilua75, HMmttm, hươngvy, nvhsaigon, khongtentuoi, john9977, lanking, huumit, Christiane, xetruong, tdbson, ngocngoc1, longtnguyen42, snake, keitnoi, daiuylong, hdnguyen7200, hauduc58, songsaigon, haonguyen1957, nambaulx, gianghi, thangranhcon, doian, Lyon, ann, xuandang, thuhien, hoaimy123
ĐƯỜNG TỰ DO, SAIGON
Tác giả: Duyên Anh
Đọc bởi Khacthieu
(Bảo đảm với wí mít sẽ không bị đụng hàng)
★ Trang riêng của Khắc Thiệu trong phần Danh Mục ★
http://www.hotmit.com/mediafire/DuongtudoSG_1a.mp3
http://www.hotmit.com/mediafire/DuongtudoSG_2a.mp3
http://www.hotmit.com/mediafire/DuongtudoSG_3a.mp3
http://www.hotmit.com/mediafire/DuongtudoSG_4a.mp3
Tiểu thuyết ’Đường Tự Do, Saigon’ đã đăng tải trên Việt Báo liên tục hơn 10 năm, từ 1993 tới 2003. Sau hai năm sửa chữa, thêm bớt, tác phẩm được sắp xếp thành bộ truyện gồm 4 cuốn. mỗi cuốn 640 trang, có cốt truyện riêng, nhân vật riêng, tình tiết riêng. Tất cả hợp lại thành một trường thiên tiểu thuyết viết về những nhân vật và khung cảnh khác thường của Saigon đổi đời sau 1975.
“…… Thằng Bò ngồi trong một góc tối. Trước mặt nó, dòng sông Sài gòn đen như mực. Xa tít bên kia sông là Thủ thiêm, có dăm ánh đèn chớp sáng như mấy con mắt qủy. Còn mấy cái ghe đậu sát hai bên bờ, thì chiếu một ánh đèn mù mù, thua cả con đom đóm.
Mắt không trông thấy mà tay nó biết hết. Đâu là tờ đô la một đồng, đâu là giấy bạc tiêu hằng ngày, tiền lẻ, tiền cắc, nó tính nhẩm và lựa đâu ra đó. Vo cho kỹ, gói trong tờ giấy bạc gỡ ra từ bao thuốc lá, bọc thêm một túi ni lông, chằng hai ba sợi dây thun nữa, vẫn chưa yên lòng. Nó nắn nắn gói nhỏ, đưa lên mũi hít lấy hít để. Người ta chê tiền bạc qua tay người này người kia dơ dáy, một ổ vi trùng. Nó thấy thơm quá. Cái thú vị nhất của nó là thu người trong một nơi thật khuất, trốn trong bóng đêm và ngửi mùi giấy bạc.
Trước đây, phút thú vị ấy của thằng Bò thường bị phá nát bởi bọn thằng Lai. Bây giờ thì đỡ rồi. Nó đã khôn ra sau kinh nghiệm những trận đòn, những lần bị trấn lột.
Cũng có những giây phút khác nữa, như mấy năm đầu giải phóng, dân bụi đời Sài gòn chưa đông đúc, dữ dằn như bây giờ, nó từng được ngủ yên trong một góc công viên. Một lần, thức dậy nửa đêm, nó nghe giọng một bà mẹ dỗ dành con. Đứa bé gái đói, khóc, đòi cơm. Người mẹ dỗ: “Ráng ngủ đi, mai má mua cho con một dĩa cơm sườn nhiều thật nhiều, miếng sườn to thiệt to.” Nó nghe rõ tiếng con bé vừa nấc vừa nuốt nước bọt kêu ực ực, rồi khóc lớn hơn: “Láo, má nói láo. Không tin, không tin đâu.” Tiếng không tin con bé kéo dài, lập đi lập lại, chắc miệng nói không mà lòng vẫn muốn tin. Người mẹ dỗ hoài không được cũng khóc luôn. Thằng Bò cũng khóc rấm rứt một mình vì tủi thân. Nhiều đêm, giữa khuya đói quá không ngủ được, đâu có ai dỗ nó. Dỗ nữa, người mẹ kể chuyện đời xưa. Nó lắng nghe, chuyện dài lắm, nhưng nó chỉ còn nhớ là có một bà tiên rất thương những đứa trẻ nghèo đói, tên là Hiền Lành, còn một bà khác chỉ gieo cho trẻ con chuyện hung dữ tên là Ác Nữ. Bà tiên Hiền Lành rất thương trẻ con, nhất là những đứa trẻ bất hạnh mà ngoan ngoãn. Cầu xin đi, bà sẽ tới giúp đỡ, nhưng bà ở hơi xa, cầu lâu lắm, còn bà Ác Nữ thì rất gần, nên thường dễ xuống trần quấy quả. Giọng con bé: ”Bà Hiền Lành đẹp thế nào, hả má.“ “Ôi, bà đẹp lắm. Đẹp như cái hình Hằng Nga người ta vẽ ngoài hộp bánh Trung thu.” ……..”