Page 1 of 1

Những Lối Ði Dưới Hàng Cây Tăm Tối

PostPosted: 08 Mar 2012
by HongVan72
Những lối đi dưới hàng cây tăm tối


Tác giả: Ivan Bunin - Người dịch: Ngọc Hà - Người đọc: Ngọc Hà - Kỹ thuật âm thanh: Duy Thành





Khi đã tiếp tục hành trình ông nhăn nhó nghĩ ”Phải, hồi đó cô ta đẹp thật! Đẹp đến mê hồn!” Ông hổ thẹn nhớ lại những lời nói cuối cùng của mình và việc hôn tay chị, nhưng rồi chính ông, ngay lập tức lại hổ thẹn về nỗi hổ thẹn của mình. “Chẳng phải chính nàng đã đem lại cho mình những giây phút đẹp đẽ nhất trong cuộc đời này sao?”
Mặt trời nhợt nhạt ngả về chiều. Người xà ích cho xe chạy nước kiệu, liên tục đổi vệt xe, cố lựa vệt đường ít bùn bẩn, anh ta cũng đang mải ngẫm nghĩ điều gì đó. Cuối cùng với vẻ nghiêm túc thô kệch anh ta nói:
- Thưa ngài, lúc mình đi, bà ấy đứng ở cửa sổ nhìn theo mãi. Chắc ngài biết bà này từ lâu.
- Lâu lắm rồi, Klim ạ.
- Bà ta thông minh đáo để. Thấy bảo ngày càng giầu. Tiền vào như nước.
- Điều đó chẳng nghĩa lý gì.
- Sao lại chẳng nghĩa lý gì! Ai chả muốn sống khấm khá! Nếu có tâm, chẳng có gì xấu tất. Mà bà này á, thấy bảo biết điều lắm. Nhưng không phải tay vừa đâu! Không đúng hẹn thì cứ là mình làm mình chịu.
- Phải, mình làm mình chịu…Anh ruổi ngựa nhanh kẻo lỡ tầu đấy …

Mặt trời xuống thấp toả ánh sáng vàng vọt lên những cách đồng trống trải, mấy con ngựa dập vó đều đặn qua những vũng nước. Ông dõi nhìn những chiếc móng ngựa loáng thoáng, nhíu cặp mày đen, nghĩ:
“Phải rồi, mình làm mình chịu. Phải rồi, đó dĩ nhiên là giây phút đẹp nhất. Không phải chỉ đẹp nhất, mà là thần tiên nhất! “Tứ phía tầm xuân nở hoa đỏ thắm, song lối đi vẫn tăm tối dưới những hàng cây âm u…” Nhưng trời ơi, chuyện đó rồi thế nào? Sẽ ra sao nếu như mình không ruồng bỏ nàng? Vô lí quá! Cái cô Nadejda đó sẽ không phải là bà chủ của quán trọ, mà là vợ ta, là bà chủ của ngôi nhà của ta ở Peterburg, là mẹ của các con ta?”
Nhắm nghiền mắt, ông lắc đầu.

Nguồn: Megafun
http://www.4shared.com/mp3/KiNLNq-3/nhu ... y_tam.html