by chu8ha » 22 Nov 2011
NGUYỄN TẤN HƯNG, tâm hồn biển lớn...
XUÂN VŨ
Sáng hôm nay cuối năm con gà sắp nghe tiếng chó sủa hân hoan, ngồi viết bài này, lòng tôi thấy khoan khoái lắm. Giở Một Trời Một Biển và Một Thuở Làm "Trùm" nghe thơm mùi biển mặn và nghe tiếng còi tàu xa xăm mà nhớ Phú Quốc, nhớ Nha Trang thấp thoáng cánh chim nhạn đùa giỡn săn cá trên mặt biển. Ðó là tâm hồn biển lớn của Nguyễn Tấn Hưng nhà văn gốc quan tàu tị nạn.
Trên 400 trang sách, tôi luôn luôn thấy Nguyễn Tấn Hưng ở giữa bọt sóng hay bay trên mây xanh với nụ cười tươi rói, trẻ trung hồn nhiên như con chim trời phiêu lưu. Quê hương của Nguyễn Tấn Hưng ở ven bờ Tiền Giang nhưng Giang sơn của anh lính thủy Hưng thì trải rộng khắp. Những địa danh của chàng ta kể ra hoặc đặt chân tới không nhớ hết. Ðây tôi chỉ ghi lại một số nơi mà ông quan tàu Nguyễn Tấn Hưng đã từng ủi bãi, bỏ neo hoặc ngó thấy (chỉ nội trong chương Như Cứt Trôi Sông ): đầm Thị Nại, sông Hà Giao, đảo Hải Minh, cù lao Xanh, Cam Ranh, Vũng Rô, Ðại Lãnh, hòn Trống, hòn Mái, hòn Chồng, hòn Vợ, hòn Anh, hòn Em. Ðặc biệt nhất là hòn "Kẹt." Ðọc một lần, tôi nhớ hoài cái hòn... này. Quả là có đi mới biết. Nếu không đọc Nguyễn Tấn Hưng thì không đời nào tôi nhớ lại cái hòn "Kẹt" này. Ðó là:
Một hòn đá thật lớn có hình trái tim méo xẹo, như vừa mới trên trời rơi xuống, mắc kẹt giữa hai gộp đá nằm ngáng hai bên, treo lủng la lủng lẳng như cái đùi heo lòng thòng.
Văn của Nguyễn Tấn Hưng cũng như người của anh, là văn lính, lính tàu , nhưng đánh bộ thì chạy bằng chân, còn lính tàu thì vừa chạy vừa sủi bọt, trào sóng, rất hùng cường, lại còn thêm cái còi rú lên nghe càng náo động âm vang.
Nguyễn Tấn Hưng tả lính tàu rất hay. Một là: cuộc sống ở tàu. Hai là: tình cảm sôi nổi "đi bờ," đi phố. Trước hết hãy nghe Nguyễn Tấn Hưng tả vài nét về cuộc sống tàu (trang 65 Một Trời Một Biển ):
Vừa bước vô cabin tạm trú, Tần cảm thấy như muốn ngộp thở. Mùi sơn, mùi sét, mùi ẩm mốc trộn lẫn với nhau... y như mùi xú uế xông lên nồng nặc. Ánh sáng vàng vọt từ những bóng đèn tròn lu câm, như thiếu kilowatt mặc dù đang câu điện bờ dẫn tới từ nhà đèn, đã không làm cho cõi âm u tăm tối như địa ngục này sáng sủa thêm chút nào hết. Trên trần, giăng mắc chằng chịt những dây những ống. Dưới sàn, tua tủa mọc lên những trụ những cột. Luồng hơi nóng từ bên trong cái hầm có vỏ làm bằng kim khí này hừng hực thổi ra cửa như muốn đẩy Tần dội ngược trở lại. Trời đất, nếu không có máy lạnh thì làm sao mà sống nổi với cái cảnh màn gang chiếu thép này đây, chàng tự hỏi. Nhiều quạt tròn gắn trên xà ngang thổi vù vù, quay qua quay lại, cũng không làm sao xua đuổi được cái nóng cho nó đi chỗ khác chơi. Chỉ nơi nào gần ống gió thông hơi, như những ống loa dẫn xuống từ bên trên, thì đỡ ngột ngạt hơn.
Ðọc đoạn trên đây ta có thể hình dung được cái "địa ngục" "xú uế" của anh quan tàu như thế nào. Vậy mà từ trước tới nay, thấy hải quân ăn mặc sang trọng tôi tưởng cuộc sống tàu rất ngon lành. Nhờ Nguyễn Tấn Hưng mà bây giờ nếu tôi có trẻ lại được, có đi lính gì thì đi chớ không vô lính thủy của đại úy Nguyễn Tấn Hưng.
Và đây là một đoạn sinh hoạt khác ở dưới tàu (trang 77 Một Trời Một Biển ) ......................
Tiếng Việt còn , người Việt còn