DD xin trích một phần trong bài "Alexandre Dumas cho và con " của Nguyễn Hiến Lê thay cho lời giới thiệu .
Quí mít nào muốn đọc trọn bài thì down về ở đây
dạng Ebook
http://www.mediafire.com/file/4szled608 ... %20con.prcdang MS word:
http://www.mediafire.com/file/j2d10crr6 ... %20con.doc....Từ năm 1848 Dumas con đã có một địa vị khả quan trong giới văn nghệ, nhờ truyện La Dame aux Camélias (mà Nguyễn Văn Vĩnh đã dịch là Trà Hoa Nữ).
Truyện bi thảm làm cho toàn dân Paris nhỏ lệ truyện đó có thật. Chính là chuyện tình của cậu. Hồi 20 tuổi, vốn hào hoa phong nhã, cậu hay tới các rạp hát để ngắm các người đẹp, vì rạp hát là nơi các bà các cô quý phái hoặc không quý phái mà kiều diễm lại để coi hát thì ít mà để khoe sắc, khoe hương thì nhiều.
Cậu gặp ở đó một kỹ nữ nổi danh là quốc sắc, có óc thẩm mỹ và nhất là có tài phá của, nàng Marie Duplessis. Cao gầy, tóc đen, răng ngà ‘’đẹp nhất thế giới’’, cặp mắt long lanh như nước mùa thu, kim cương đầy ngực, vàng đỏ cánh tay. Cậu mê liền.
Ả vốn là một thứ gái bao hạng cực sang, nhưng có cái vẻ ngây thơ, trong trắng, rầu rầu nửa như khinh đời, nửa như chán đời, thành thử có cái gì cao quý, hấp dẫn tới não lòng người.
Câu thơ của Bạch Cư Dị:
Lê hoa nhất chi xuân đái vũ
Thực hợp với nàng.
Nguyên do chỉ tại nàng ho lao, biết mình không sống được bao lâu nữa. Bệnh tật quanh năm, thần kinh suy nhược, nàng không chịu được những loài hoa có hương như hồng, huệ mà chỉ thích loài sơn trà, trong phòng lúc nào cũng đầy sơn trà, vì vậy nàng có biệt hiệu là Trà Hoa Nữ.
Các bậc Công Hầu, nhất là bọn già, mê nàng, nguyện dâng trái tim và túi bạc cho nàng. Nàng nhận túi bạc mà không nhận trái tim (nghĩa là chỉ làm bộ nhận trái tim mà thôi) và lúc nào nàng chán ngán thì phũ phàng đuổi họ đi không chút nể nang và trò đời, càng bị đuổi họ càng bám lấy.
Một hôm Dumas con với bạn lại thăm nàng, nàng đuổi một vị Bá Tước đi để niềm nở tiếp họ. Một lát sau nàng khạc ra máu. Dumas con lo ngại, săn sóc cho nàng một cách rất cảm động, tận tâm. Chàng tỏ tình, nàng thành thật khuyên như khuyên một em bé.
- Ðừng yêu tôi, chỉ khổ thôi. Tôi khái huyết, tôi tiêu mỗi năm 100.000 quan. Bọn già triệu phú thì được bọn trẻ như cậu thì không nên.
Chàng không nghe, càng đeo đuổi lui tới, thư từ. Rồi họ xa nhau, chàng đi du lịch ngoại quốc, khi trở về Paris thì hay tin nàng đã mất, mới 23 tuổi xuân. Ðúng như cảnh nàng Ðạm Tiên bao nhiêu kẻ “tích lục than hồng” hồi trước, nay chẳng còn ai đoái hoài, trừ 2 người đưa Marie tới huyệt. Nhưng số người tò mò đi coi thì rất đông.
Nàng chết rồi, người ta bán đấu giá đồ đạc của nàng để trả nợ cho nàng. Giới quý phái và nghệ sĩ Paris tới đông nghẹt. Charles Dickens không mua gì cả, Eugène Sue mua một cuốn sách, Dumas con mua một chiếc giây chuyền bằng vàng. Về nhà, chàng bồi hồi đọc lại hết những bức thư của nàng và viết truyện La Dame aux Camélias.
Truyện rất được hoan nghênh, nhất là trong giới kỹ nữ và công tử.
Một người khuyên Dumas con viết thành kịch, Dumas cha cản “Truyện đó đưa lên sân khấu không được”. Chàng viết một hơi 8 ngày xong. Hết giấy mà không thể ngừng bút để đi mua thêm được, chàng vơ vét mọi thứ giấy gói, giấy cũ để viết. Viết xong chạy đi kiếm cha, đọc cho cha nghe, hết màn đầu, cha khen “được lắm”. Ðọc tới đó, có việc gấp, chàng phải đi, cha cầm lấy đọc tiếp, khi con về thấy cha nước mắt ròng ròng. Cha ôm con bảo “Ba lầm, kịch của con sẽ diễn ra ở rạp của ba.”
Chưa kịp diễn thì rạp đóng cửa.
Khi Dumas cha ở Bruxelles về thì kịch đã được diễn thành công rực rỡ, thính giả phái nữ khóc như mưa, tác giả được hoan nghênh giữa một rừng hoa, trên sân khấu.
Từ đó bạn bè thường gọi cha Alexandre Dumas I và con là Alexandre Dumas II, nhận rằng con đã theo kịp được cha.
Tính tình hai cha con trái hẳn nhau, cha mặt luôn luôn tươi cười, con rầu rầu, nghiêm trang, cha hoang phí, con cần kiệm, cha hay đùa giỡn, con đạo mạo, thích ‘’làm luân lý’’, sức tưởng tượng của cha phong phú hơn con nhiều, cha có thiên tài, con chỉ có tài năng thôi, sau viết thêm ít kịch nữa, nhưng tầm thường.....
Còn đây là nàng Marie Duplessis
người tình của ông Dumas con và là nguồn cảm hứng cho ông viết ra cuốn Trà Hoa Nữ làm rớt biết bao nhiêu nước mắt của các mít tố nữ. Đóa hoa nàng gắn trên ngực là đóa hoa trà.