Re: Phát Súng Ân Tình - Trường Sơn LÊ XUÂN NHỊ
Posted:
20 Jul 2011
by chu8ha
Đây là loại truyện Xã hội đen nên cái gì cũng .... đen ! Tác giả viết sao thì 8 đọc vậy nghen . Xin nói trước cho anh chị em rõ hì hì hì .........................
Re: Phát Súng Ân Tình - Trường Sơn Lê Xuân Nhị [Tám Hà Ðọc]
Posted:
20 Jul 2011
by YaHuy
Vũ Đình Lương (Punchbowl): Trước đây hai tuần, tôi đã hỏi ông một câu hỏi. Cảm ơn ông đã trả lời câu hỏi đó của tôi một cách nhanh chóng. Tuy nhiên, đọc câu trả lời của ông, tôi còn một điểm thắc mắc xin ông nói rõ thêm. Trong câu trả lời của ông, ông viết, “Về cốt truyện, tôi để ý thấy nhiều khi bắt đầu viết chỉ bằng một tư tưởng nhỏ, nhưng sau khi câu truyện bắt đầu thì chính nhân vật trong truyện tự động viết truyện lấy giùm cho mình”. Xin ông giải thích thêm, và nếu được xin cho một thí dụ cụ thể. Thú thực, tôi đang tập tành viết truyện nên rất cần sự chỉ bảo của ông. Đa tạ.
Nhà văn Trường Sơn LXN: Cám ơn ông đã hỏi tiếp. Tôi xin trả lời câu hỏi của ông bằng một thí dụ, như chuyện Phát Súng Ân Tình chẳng hạn.
Trước khi viết, tôi chỉ có trong trí hình ảnh một anh chàng phi công mất nước tị nạn Cộng Sản và hiện đang sống bằng nghề lái... máy rửa chén ở Mỹ. Chỉ đơn giản như thế và như đã nói, mới đầu tôi chỉ tính bắt đầu viết một truyện ngắn mà thôi. Và câu truyện ngắn chỉ mới bắt đầu xuất hiện trong trí tôi khi tôi nghe một người bạn nhậu của tôi đang đi kiếm mua nhà vì chỗ anh ta ở, than thở với tôi rằng bọn con nít của hàng xóm phá quá, anh chịu không được. Chúng nó tụ tập hút xách rồi mở nhạc ồn ào làm buổi tối anh không thể nào ngủ được nhưng lại không dám làm gì chúng vì sợ chúng nó trả thù. Anh ta có nói một câu mà tôi đã lập lại trong truyện như sau: “Mình chén kiểu không đụng với chén xành.”
Thế là tôi đem liền anh ta vào truyện và gọi anh ta là Trường và cho anh làm được một việc quan trọng mà ở ngoài đời anh đã không làm được là giết thằng phá đám để trả thù.
Khi Trường đi rửa chén, tôi cám cảnh nhớ lại ngày xưa mình cũng đi rửa chén và cũng bị bọn nhóc Mỹ ăn hiếp bắt làm quá bổn phận nên tôi thêm vào nhân vật ông Bob để bênh vực Trường. (Trong khi mình ở ngoài đời không được ai bênh vực cả ông ạ.)
Và bây giờ ông hãy suy nghĩ. Giả dụ như ông là... Thượng đế đi, ông sinh ra một thằng chẳng hiền lành gì, có nhiều tật xấu, tính tình nóng nảy, lại cho nó thêm một cái tài nguy hiểm chết người là tài bắn súng thần xạ, cho nó một bộ mặt đẹp trai, rồi ông thả nó xuống một chỗ đầy dẫy tội ác như thành phố Kansas City chẳng hạn, thì ông khỏi cần viết hay tưởng tượng, cứ ngồi nhìn những gì xảy ra cho thằng Trường và phản ứng của thằng Trường thì chắc chắn ông có thể viết được một pho sách.
Rồi từ truyện ngắn, thấy cuộc đời thằng Trường này cũng hay, và tài giỏi như nó chắc là phải phong trần lắm, nên tôi liều mạng viết nó thành một truyện dài. Tôi nói “liều mạng” là bởi tôi không có cốt truyện trước hay những dàn dựng trong đầu. Tôi chỉ có trong đầu một ý tưởng quan trọng là thằng Trường bắn hay và cũng nhiều tật xấu thì cuộc đời nó chắc rất nhiều pha trôi nổi. (như chuyện uống rượu say rồi bắn chết thằng cả của gia đình Barconini ở Kansas City) Tôi cho nó sống cuộc đời mà tôi nghĩ nó muốn sống. Thế là máu lửa đạn bay từng bừng.
Rồi tôi dựng nên Linh là một người đàn bà Việt Nam để an ủi thằng Trường. Nên nhớ rằng trong thế giới này đàn ông sẽ không sống nổi nếu không có... đàn bà. Đàn bà làm cho cuộc đời đàn ông tươi đẹp hơn hoặc khốn khổ hơn, tùy theo trường hợp. Nhưng thiếu đàn bà thì không được. Vì thế, tôi ném thêm vào đó những nàng tiên tóc vàng tóc nâu và dàn xếp cho họ gặp Trường để anh chàng này, vốn có tật mê gái, say mê và cho họ đàn đúm với nhau. Thế là bộ Phát Súng Ân Tình trở nên khởi sắc...
Rồi tôi cho Trường mạo hiểm xuống New Orleans, đi qua Cali, đi sang Columbia v.v... Trường đi tới đâu cũng gây sóng gió ở đó...
Hy vọng những gì tôi viết trả lời được câu hỏi của ông. Điều quan trọng nhất theo tôi thấy, nếu ông muốn viết văn, là phải tập cho mình có cái can đảm dám đục bỏ những gì mình viết không nương tay. Đừng bao giờ coi thường độc giả, đừng bao giờ lừa độc giả. Đừng bao giờ hy vọng rằng câu này tôi viết ngay cả chính tôi cũng... không hiểu tôi muốn nói gì nhưng hy vọng độc giả sẽ hiểu. Hoặc nếu độc giả không hiểu thì họ sẽ nghĩ rằng tôi là một người... ghê gớm, học thức rất cao siêu, họ chưa hiểu được tôi. Đây là một lầm lẫn đáng sợ mà tôi thấy nhiều người vẫn còn mắc phải. Không bao giờ có chuyện đó trên đời này. Nếu mình viết ra những gì mà chính mình đọc mà còn thấy không hiểu được hay thấy nó vớ vẩn, không đầu không đuôi thì đục bỏ ngay lập tức, đừng thương tiếc, đừng nương tay. Chuyện này khó làm vì mình ngồi moi óc cả giờ đồng hồ mới viết được vài trang, bây giờ nói chuyện đục bỏ là một việc làm rất... đau thương. Nhưng phải làm cho được và làm chừng vài lần thì quen, không còn dám “viết láo viết lếu nữa.” Đây là một thói quen rất cần thiết của nhà văn.
Một điều khác tôi thấy cũng cần thiết là muốn viết, mình phải đọc nhiều. Đọc tất cả mọi loại sách và mọi thứ tiếng. Hay thì đọc tới đọc lui nhiều lần để học cái hay, dở thì cũng đọc nhanh qua một lần để hiểu tại sao nó dở và tránh cái lỗi đó cho mình.
Nhưng quan trọng nhất, như tôi đã nói ở lần trước, khi mình viết một câu văn, phải dùng hết khả năng và tài trí để cho người đọc hiểu mình muốn viết cái gì. Hết câu này đến câu kế, rồi đến đoạn kế và chương kế.
Tôi chỉ viết vài lời tâm tình và nói về kinh nghiệm của tôi với ông, không dám lên mặt dạy ông hay dạy ai cách viết lách cả, xin ông và quý vị đọc những giòng này hiểu giùm cho tôi. Tôi là một kẻ kiến thức vốn không có nhiều, lại chó ngáp phải ruồi được vài cuốn sách viết trên trung bình, không dám đứng trên cao nhìn xuống để dạy dổ ai hết.
Chúc ông được thành công về việc ông muốn làm. Cứ làm hết sức thì sẽ được. Tôi tin chắc như thế.
Tôi rất thích nói hay bàn về văn chương với ông và tất cả quý vị nào muốn hỏi ý kiến. Xin cám ơn ông đã hỏi và xin hẹn tất cả quý độc giả vào số báo sau cho những câu hỏi kế.
Re: Phát Súng Ân Tình - Trường Sơn Lê Xuân Nhị [Tám Hà Ðọc]
Posted:
20 Jul 2011
by YaHuy
Phương Đông Hành (Queensland): Thưa nhà văn Trường Sơn Lê Xuân Nhị, tôi đọc truyện PSAT của ông từ cuốn 1 đến cuốn 8. Nghe nói toàn bộ bộ truyện này có 10 cuốn, nhưng tôi chưa được đọc hai cuốn cuối. Vậy mà bây giờ theo dõi lại từ đầu trên báo Sàigòn Times tôi vẫn thấy hấp dẫn và lôi cuốn. Thì ra những tác phẩm lớn bao giờ cũng vậy, đọc hoài không thấy chán. Truyện của ông cũng giống như truyện Tam Quốc Diễn Nghĩa, mỗi lần đọc là một lần phát hiện ra những hứng thú mới, những bài học mới. Thưa ông Nhị, nhân dịp báo Sàigòn Times tạo nhịp cầu tình cảm giữa độc giả và tác giả, ông cho phép tôi được hỏi ông một câu thế này. Đọc truyện PSAT, tôi thấy nhân vật Trường có tài bắn súng bách phát bách trúng. Ông không nói rõ tài đó nhờ đâu mà có, nhưng người đọc ai cũng nghĩ đó là tài bẩm sinh và Trường đã có tài đó từ khi còn ở VN. Như vậy với tài đó, nhất định khi còn ở VN, Trường đã tạo thất điên bát đảo cho Việt cộng nhiều phen. Tôi đồng ý với ông, truyện PSAT lấy bối cảnh đất Mỹ, nhưng chắc chắn mỗi khi hồi tưởng lại truyện xưa, Trường không thể nào quên được cái tài của mình khi đánh nhau với cộng sản. Nhưng đọc truyện, tôi vẫn chưa thấy Trường hồi tưởng hay nhắc nhở gì đến những chiến công "thần xạ" của ông ta lúc ông còn VN.
Nhà văn Trường Sơn LXN: Thưa ông Phương Đông Hành, cám ơn ông rất nhiều về những lời khen. Cũng giống như mọi người, mỗi lần nghe được một lời khen thì tôi rất làm khoái chí. Lời khen của ông thật là làm tôi sướng như được bay lên mây nhưng thành thật mà nói (không phải khiêm nhường đâu) tôi không bao giờ dám nghĩ tác phẩm của tôi có một tầm vóc lớn như thế. Truyện của tôi viết ra có người đọc là mừng lắm rồi, không dám nhận những lời so sánh của ông với những tác phẩm lớn trên thế giới.
Trở lại câu hỏi về tài thần xạ của nhân vật Trường trong Phát Súng Ân Tình, có dùng tài thần xạ của mình để đánh nhau với Cộng Sản hay không, tôi xin trả lời rằng, thưa ông, rất tiếc, Trường là phi công nên không có đụng trực tiếp với Việt cộng diện đối diện. Dĩ nhiên là tôi luôn luôn muốn bắn nhau với Cộng Sản, nhưng tôi sẽ bắn bằng một cách khác. Tuy nhiên, tôi có một câu truyện này hơi liên quan tới tài bắn súng và nhân dịp này tôi xin kể lại cho ông cùng quý vị độc giả nghe chơi. Đây là chuyện thật của cuộc đời tôi, không phải tưởng tượng.
Hồi ấy tôi lái phi cơ L-19 là một loại phi cơ quan sát có trang bị 4 trái khói để đánh dấu mục tiêu. Việc bắn trái khói trên một chiếc tàu bay mỏng manh, không có "Gun-sight", không được chế ra để bắn rocket không phải là một chuyện dễ. Việc phi công bắn trái khói chỉ điểm mục tiêu xa ngoài chỗ mình muốn bắn cả chục cây số là chuyện thường. Tuy nhiên, việc này không được coi là một việc quan trọng vì bắn trái khói chỉ điểm mục tiêu không cần phải chính xác. Đúng hơn, nhiều khi mình phải giả vờ bắn bậy bạ như thế để lừa đối phương. Mình có thể bắn cách mục tiêu cỡ 5 cây số rồi thông báo cho phi công biết mục tiêu nằm ở hướng Đông trái khói 5 cây số, vân vân...
Riêng tôi, trời cho tôi một cái tài đặc biệt là bắn trái khói hay lạ lùng. Chuyện này nhiều người trong phi đoàn 114 của tôi đều biết. Có một lần, trong lúc rỗi rảnh, tôi cùng đại uý Huy (sau này tử nạn trên đường từ Qui Nhơn về Nha Trang) đi bay lang trang trong một vùng oanh kích tự do. Đại uý Huy bảo tôi: “Tao nghe mày bắn trái khói hay lắm, bây giờ mày biễu diễn cho tao thử một trái xem sao?”
-Anh chỉ cho tôi một mục tiêu đi, tôi bắn cho...
Chúng tôi cho tàu bay xuống thấp và anh Huy chỉ một cái chòi tranh bỏ hoang. Anh nói: Nếu mày bắn trái khói... gần cái chòi tranh đó thì tao thưởng cho mày một gói Capstan.
Quý vị nên nhớ anh Huy dùng chữ "gần" vì không có một ông phi công L-19 nào có thể bắn một trái khói trúng vào một mục tiêu nhỏ như thế được. Phi cơ L-19 không được chế tạo để bắn hoã tiễn.
Tôi lượn một vòng, quan sát rồi kéo tàu lên cao rồi cắm đầu xuống, nhắm cái nhà, bóp cò. Trái hoả tiễn khói bay đi, tôi kéo tàu bay lên rồi lượn lại một vòng để xem thử trái khói mình bắn nổ ở chỗ nào. Sau vòng bay lượn, tôi hoảng hồn vì không nhìn thấy khói đâu cả. Thường thường thì một trái khói bắn ra như thế thì mình sẽ thấy một cột khói cao cả cây số bốc lên liền. Nhưng tôi chẳng thấy gì cả. Tái mặt, tôi lượn thêm một vòng nữa để nhìn.
Cũng không thấy. Và lúc ấy thì tôi nghe được tiếng cười hì hì của đại uý Huy nổi lên ở phía sau. Tôi hiểu vì sao anh Huy cười. Thường thường mà nếu một phi công bắn trái khói xa mục tiêu quá thì phi công sẽ không nhìn thấy trái khói nổ. Bắn xa mục tiêu quá thì làm sao mình có thể nhìn thấy được?
Thế là tôi tưởng mình đã bắn trật khá xa, nên bắt đầu để mắt tìm kiếm những chỗ khác. Nhưng chẳng lâu sau đó, tôi nhìn thấy khói từ trong cửa sổ cái chòi canh bốc ra. Điều này có nghĩa trái khói tôi bắn đã chính xác lọt vào phía trong cái chòi tranh và phải mất một thời gian khói mới bay ra được...
Truyện có thật này kể lại để ôn lại chút quá khứ vàng son của một người lính, xin dành phần kết luận lại cho ông và quý vị độc giả. Xin cám ơn ông đã hỏi và xin hẹn quý vị độc giả Úc Châu thân mến vào tuần tới
Thúy Dung (Canberra): Thưa ông Trường Sơn Lê Xuân Nhị, tôi là một độc giả vô cùng ái mộ truyện dài cũng như truyện ngắn của ông, và đã ái mộ ông từ rất lâụ Càng ái mộ ông bao nhiêu, tôi càng muốn biết rõ về ông bấy nhiêụ Rất tiếc vì đường xá xa xôi cách trở nên tôi thấy thật khó có thể đến gần để thấy được thần tượng của mình bằng xương bằng thịt. Vì vậy, khi nhận được email của Sàigòn Times và hay tin tờ báo dự tính mở mục "Tâm Tình Cùng Trường Sơn Lê Xuân Nhị" tôi rất mừng, nên vội viết thư này yêu cầu ông Hữu Nguyên email thẳng cho ông. Câu tôi muốn hỏi thì rất nhiều, nhưng vì điều kiện của báo Sàigòn Times đặt ra chỉ được hỏi mỗi người có một câu, nên hôm nay tôi xin hỏi ông một câu như saụ Trong truyện Phát Súng Ân Tình, tôi thấy nhân vật chính là Mr Le nói một câu tôi rất thích. Câu đó nguyên văn thế này, "Trên đời này, không một ai tát được tôi, ngoại trừ thầy giáo dậy tôi, cha mẹ đẻ ra tôi, và đàn bà đẹp yêu tôi". Nếu nhân vật Mr Le là hóa thân của nhà văn Trường Sơn Lê Xuân Nhị, xin nhà văn cho biết, trong đời ông, ông đã "được" đàn bà đẹp tát bao giờ chưả Nếu đã, xin thưa bao nhiêu lần? Đàn bà đẹp Việt Nam tát "đau hơn" hay "êm ái" hơn so với đàn bà đẹp Mỹ?
Nhà văn TS Lê Xuân Nhị: Thưa cô Thúy Dung, cám ơn cô đã ái mộ và theo dõi truyện của tôi. Tôi viết câu "Trên đời này, không một ai tát được tôi, ngoại trừ thầy giáo dậy tôi, cha mẹ đẻ ra tôi, và đàn bà đẹp yêu tôi" đã lâu và bây giờ cô nói thì tôi nhớ và tôi xin, trước hết, luận về cái tát, thứ nhì, trả lời câu hỏi của cô.
Luận về cái tát thì tôi thấy rằng tất cả những cái tát (đến từ thầy giáo, cha mẹ và người yêu mình) đều rất đaụ Cái đau thứ nhất là đau về thể xác, cái đau thứ nhì là cái đau trong tâm hồn. Thể xác thì khói nói rồi, ăn một cái tát là thấy mấy chục cái ngôi sao, có khi bị té ngửa ra saụ Nhưng cái đau thể xác không bằng cái đau của tâm hồn. Tâm hồn mình đau ở chỗ mình cảm thấy đã làm cho người đánh mình thất vọng về mình, mình phải làm gì quấy lắm nên mới bị đòn. Không có thầy giáo hay cha mẹ nào lại đi tát một thằng bé ngoan bao giờ. Cũng không có bà vợ nào lại đi tát một người chồng lý tưởng. Và càng không có một người tình nào lại đi tát vô cớ người yêu "ngon lành" của mình.
Bây giờ, xin trả lời cô Thúy Dung câu hỏi, "tôi đã bị đàn bà đẹp tát lần nào chưả" Tôi xin thành thật và... hãnh diện trả lời rằng tôi bị đàn bà vừa đẹp vừa xấu tát... khá nhiềụ Ngày xưa ở Việt Nam, đã bị đàn bà tát. (Có một bà tát xong còn hăm... thiến... tôi nữa cô ạ, làm tôi phải bỏ vào phi đoàn ngủ mấy ngày). Sang Mỹ, tôi lại bị đàn bà Mỹ tát. Cái số của tôi nó... đau khổ như vậy nên tôi không lấy làm buồn. Nếu phải trả lời về sự khác nhau giữa hai cái tát thì tôi thấy tất cả những cái tát đều đau nhưng khác nhau ở chỗ, đàn bà Việt Nam thì vừa tát vừa khóc, còn đàn bà Mỹ thì vừa tát vừa ... chửi thề. Và chẳng có cái tát nào êm ái hơn cái tát nào cả.
Và tôi xin kết luận câu trả lời này rằng, tôi nghĩ, hễ ngày nào mà mình còn bị tát thì đó là một triệu chứng đáng mừng. Vì sao thế? Vì cái tát là biểu tượng của tình thương. Ngày nào mà mình còn bị tát tức là mình còn được thương, người tát còn bực mình vì mình, còn để ý tới mình, còn muốn "gởi một thông điệp cuối cùng" tới cho mình. Không ai lại đi phí thì giờ tát một kẻ lạ hay một kẻ mình không thương bao giờ. Vì thế, ngày mào mà mình không còn có người đàn bà nào muốn tát mình nữa thì đó sẽ là một ngày nếu không đau buồn thì cũng là rất cô đơn trong cuộc đời.
Thân. Cám ơn về câu hỏi.
Vũ Thị Tuyết (Yagoona): Chào ông Trường Sơn Lê Xuân Nhị. Tôi muốn hỏi ông một câu và muốn ông làm hộ tôi một việc. Câu hỏi: Tại sao ông lại có bút hiệu dài thoòng như vậy, hả ông? Đọc truyện của ông thấy dài như truyện chưởng. Vậy chiều dài của truyện và chiều dài của bút hiệu có liên quan với nhau không hở ông? Còn việc tôi muốn nhờ ông là thế nàỵ Tôi hiện đang theo dõi truyện Phát Súng Ân Tình của ông trên báo Sàigòn Times. Truyện viết hay lắm, tôi rất thích đọc, nhất là mối tình tuyệt đẹp giữa Linh và Trường khiến tôi xúc động vô cùng. Tôi không biết ông có dự tính cho hai nhân vật này nên vợ nên chồng hay không, nhưng thấy ông Trường đi theo Mafia, tôi lo ngại cuộc đời của cô Linh nếu làm vợ ông Trường thì sẽ khổ lắm. Vậy tôi mong ông khi viết truyện nên cho ông Trường "hoàn lương" làm chồng của cô Linh là tốt nhất. Mỗi ngày ông Trường cứ chịu khó rửa chén ở tiệm ăn rồi tối về hú hí với vợ con là sướng nhất trên đời đó ông ạ. Ông nghĩ sao về đề nghị của tôỉ Ngoài đời chuyện đó thì khó, chứ trong tác phẩm, với một nhà văn có tài "múa" như ông thì chuyện đó dễ ba chê, phải không ông?
Nhà văn TSLXN: Câu hỏi của cô rất dí dỏm, tôi đọc phải phì cườị Trước hết, tôi xin trả lời về chiều dài của bút hiệu và chiều dài của truyện.
Tôi sinh trưởng và lớn lên ở Ban Mê Thuột, một thành phố nằm dọc theo dẫy Trường Sơn nên lấy bút hiệu Trường Sơn để nhớ nơi chôn nhau cắt rún. Tôi cũng không ngờ bút hiệu đã trở thành một lời tiên tri bởi vì nhìn lại cuộc đời cầm bút, tôi thấy tất cả những truyện của tôi đều dài thòng loòng như cô nóị Có người nói truyện ngắn của tôi dài gần bằng truyện dài của người tạ (Truyện ngắn mới nhất của tôi đăng trên Sàigòn Times, "Nỗi lòng người đi", tôi viết cho báo Xuân, viết chưa hết ý nhìn lại thì thấy đã hơn 20 ngàn chữ. Tôi muốn viết thêm một trận đánh cuối cùng thật kinh khiếp tàn bạo nhưng Tết đã gần tới nên đành phải gởi đứa con thiếu tháng ra đị) Nói thật rằng tôi không hiểu tại sao những truyện tôi viết nó lại dài như thế, trong khi ở ngoài đời tôi là một người không có tật dài dòng văn tự. Và khi viết, tôi không muốn gượng ép hay bắt chước ai nên nếu nó dài thì để cho nó dài. Điều quan trọng là đừng dở là được.
Trở lại câu hỏi của cô, tôi rất thích thú khi đọc câu hỏi này về anh chàng Trường và cô Linh. Tôi xin luận thêm một chút. Linh là hình ảnh tiêu biểu của một người đàn bà Việt Nam, biết hy sinh nhẫn nhục, chịu sống cuộc đời khổ cực và chung thuỷ để bảo vệ hạnh phúc gia đình. Nhưng người đàn bà nào cũng thế, vẫn luôn luôn còn có một trái tim trong đáy lòng sẵn sàng thổn thức, biết rung động...
Trong khi đó, nhân vật Trường thì lại phức tạp hơn. Cô hãy tưởng tượng, một chàng trai trẻ tình nguyện gia nhập quân đội để bảo vệ non sông tổ quốc và sẵn sàng chấp nhận tất cả mọi thứ kể cả cái chết để giữ trọn lời thề nhưng cuối cùng thì phảị.. vắt giò lên cổ mà chạy năm 75. Đây là hình ảnh của một người trai trẻ thất chí nhưng còn giữ được linh hồn mình như tất cả những người trai trẻ của QLVNCH. Trường và Linh gặp nhau là một chuyện tình cờ, và dĩ nhiên là đôi trai tài gái sắc này phải yêu nhaụ Và mộng ước của Trường luôn luôn là cưới được Linh và hai người sẽ sống hạnh phúc bên nhaụ Và theo lời cô... xúi thì để cho ông Trường hoàn lương để "Mỗi ngày ông Trường cứ chịu khó rửa chén ở tiệm ăn rồi tối về hú hí với vợ con là sướng nhất trên đời. " (Ban ngày đi rửa chén mệt đừ người thì tối về không biết còn hú hí nổi không, tôi không biết chuyện này vì hồi tôi đi rửa chén tôi chưa có vợ.)
Tôi đã nghĩ đến chuyện này nhưng người bạn của tôi thì lại không đồng ý. Người bạn của tôi bảo "thằng Trường" không xứng đáng để cưới cô Linh. Hơn nữa, nếu Linh bỏ chồng đi lấy Trường thì Linh cũng tầm thường lắm và hơn nữa, Linh sẽ làm mất hết phẩm cách của người đàn bà Việt Nam. Tôi muốn Linh luôn luôn là một hình ảnh đẹp trong lòng người đọc.
Rất tiếc rằng tôi nhận được lời đề nghị của cô khi truyện đã viết xong. Xin cô cứ theo dõi trên Saigon Times thì sẽ biết kết quả của cuộc tình Trường-Linh. Tôi nghĩ cô sẽ ngạc nhiên. Một lần nữa, xin cám ơn đã đọc và viết thư cho tôi.
Re: Phát Súng Ân Tình - Trường Sơn Lê Xuân Nhị [Tám Hà Ðọc]
Posted:
21 Jul 2011
by DongHa
Dongha đâu có nghe phát súng nào đâu mà chỉ nghe một tràng tiểu liên thui ! Tuy vậy , nhạc dạo đầu xôm tụ quá làm ngứa giò mặc dù Dongha đã khóa giò hơn 15 năm nay....
Cám ơn anh 8 phẻ !
Re: Phát Súng Ân Tình - Trường Sơn Lê Xuân Nhị [Tám Hà Ðọc]
Posted:
21 Jul 2011
by chu8ha
DongHa wrote:Dongha đâu có nghe phát súng nào đâu mà chỉ nghe một tràng tiểu liên thui ! Tuy vậy , nhạc dạo đầu xôm tụ quá làm ngứa giò mặc dù Dongha đã khóa giò hơn 15 năm nay....
Cám ơn anh 8 phẻ !
Khakha Cô Nguyệt Đồng Xoài ngứa chân muốn nhảy chacha hén .............
Tiếp theo tập 3 - 4 - 5
Re: Phát Súng Ân Tình - Trường Sơn Lê Xuân Nhị [Tám Hà Ðọc]
Posted:
26 Jul 2011
by chu8ha
giahamvui wrote:Cảm ơn chú 8
Già are welcome !!
Tiếp theo coi chị Báu nhà mình ra sau nghen ........... bà con .
Tập 19 - 20 - 21
Re: Phát Súng Ân Tình - Trường Sơn Lê Xuân Nhị [Tám Hà Ðọc]
Posted:
26 Jul 2011
by mlam1972
chu8ha wrote:
Tiếp theo coi chị Báu nhà mình ra sau nghen ........... bà con .
Chị Báu nầy chắc là muốn dzớt anh Trường hả Chú8.
Cám ơn Chú8 nghen.