Lạm Bàn Về "Tứ Khoái" - Già Mồm

Truyện tình mùi mẫn, truyện ma kinh rợn hay các thể loại khác. Xin mời vào.

Moderators: Mười Đậu, SongNam, A Mít

Lạm Bàn Về "Tứ Khoái" - Già Mồm

Postby lazyht » 19 Nov 2005

Tác giả: Già Mồm

Người Việt mình thường hay nói trên đời nầy có bốn cái khoái là Ăn, Ngủ, Ấy và Ị. Tui xin mạn phép miễn đề cập đến cái khoái thứ ba vì thiển nghỉ mình hổng có đủ tư cách, cái nầy để cho Dr. Ruth hay quý ngài chủ trương tạp chí Ong Bướm hay nhà xuất bản Nửa Đêm nói cho nó bạo mồm bạo miệng, nói có sách mách có chứng, nói có hình ảnh đi kèm, còn tui thì chỉ khoái già mồm chuyện bao đồng mà thôi. Tui chỉ xin bàn dìa ba cái khoái còn lại vì hình như ai trong chúng ta, từ kẻ nghèo hèn đến giàu sang, từ dân ngu cu đen cho tới các bậc đức cao danh trọng, ai cũng phải thi hành ba cái khoái nầy. Tui thì tui cho rằng ba cái khoái nầy chưa hẳn đã hoàn toàn khoái, vì sao ư? Vì rằng nếu bắt phải ăn, phải ngủ và phải ị trong những lúc quý vị hổng thích ăn, hổng thích ngủ, hổng thích ị thì những cái nầy chẳng những đã hổng có gì gọi là khoái mà đôi khi còn trở nên cực hình nữa!

Như ĂN chẳng hạn! Trong mấy món ăn bạn ghét ăn món nào nhứt? Như tui thì tui ghét ăn canh Khổ Qua nhứt, cái trái gì đắng nghét, đắng còn hơn thuốc Bắc! Má tui nói ăn trái nầy vô trong người mát mẻ, tui thì mát đâu chưa thấy chỉ thấy đắng nghét trong cuống họng. Trái khổ qua ngoài việc nấu canh có dồn thịt (đặng dụ dỗ), còn được đem đi xào với hột vịt, mà trước khi xào tui thấy vợ tui phải rửa nước muối cho nó bớt đắng! Ăn chi mà phải cực khổ dữ vậy hổng biết! Có người được dọn cơm lên cho ăn mà ngồi khóc ngon lành, quý vị có nhớ chàng Lưu Bình lúc thân tàn ma dại lết lại nhà chàng Dương Lễ để cầu cạnh bị Dương Lễ kêu người ở ra thí cho một mâm cơm trên đó chỉ có một quả cà tím ngắt, Lưu Bình nhìn thấy quả cà tím trơ trọi mà bỗng tủi thân buồn cho tình đời bạc bẽo. bởi vậy mới có thơ rằng :

... Dọn ra chỉ một quả cà
Lưu Bình dòm thấy lệ sa đầm đìa...

Như vậy Ăn cũng chưa hẳn là khoái lắm! Cũng như mấy người sắp bị đem ra xử bắn, bao giờ cũng được thí cho một bửa ăn thịnh soạn đặng có đi chầu diêm chúa cũng được làm một con ma no . Nghĩ tới ngày mai phải ra pháp trường mà giã từ cuộc đời ô trọc, thì thịt rồng dọn ra cũng chưa chắc gì đã ngon thì sá gì ba cái ổ yến sâm nhung nem lân chả phụng, sá gì thịt quay bánh hỏi, sá gì phở Hòa bánh mì Ba Lẹ phải không bà con? Thành ra Ăn trong trường hợp nầy đâu có gì khoái khẩu!

Ngủ cũng vậy - có câu "buồn ngủ mà gặp chiếu manh"- trời mùa Đông tuyết giá ngoài song cửa mà nằm trên giường đắp mền nghe nhạc êm dịu đánh một giấc tới sáng thì chắc phải là một cái vô cùng khoái. Mà nè, tui chỉ nói dìa ngủ một cách đơn giản là nhắm mắt lại và thả hồn trong mộng ngáy khò khò, chứ hổng phải ngủ là leo lên giường nằm với người khác mà hai con mắt mở thao láo và làm chuyện khác chứ hổng có ngủ nghê gì ráo, cái đó thuộc về cái khoái thứ ba rồi! Tui nhớ hồi nhỏ trưa nào má tui cũng bắt tui nằm trên divan mà ngủ trưa, trời a, ngoài xóm tụi bạn đang dang nắng tạt lon đá dế bún dây thun chơi u ỏm tỏi thì lòng dạ nào, tâm trí nào mà tui có thể hồn nhên thả hồn vào giấc mộng được. Thành ra tui cứ trăn trở lăn qua lăn lại nằm trằn trọc đợi cho má tui thiu thiu giấc điệp thì a lê hấp tui phóng xuống giường mà bay ra ngoài hẻm rong chơi. Ngủ trưa tui đã hổng khoái , mà buổi tối tui còn bị bắt đi ngủ sớm nữa. Mới có 9 giờ tối là tui phải leo lên giường nằm, hổng hiểu sao người lớn ưa bắt con nít đi ngủ quá vậy hổng biết, hổng sợ rằng ngủ nhiều quá rồi đầu óc sẽ u u mê mê hay sao ta. Trưa nắng hay gần tối khi mình không thích đi ngủ thì lại bị kêu đi ngủ, còn vào lớp nghe thầy cô giáo giảng bài hai con mắt của tui nó cứ nhíu lại, ngoài sân chơi tiếng chim ríu ra ríu rít, trong lớp cái giọng giảng bài của mấy ông thầy bà cô nghe buồn ngủ bỏ bố, vậy là tui gục lên gục xuống thì bị thước kẻ roi mây gõ tới tấp bắt phải banh hai con mắt ra, trời ơi , nỗi khổ nầy có ai thấu hiểu cho chăng. Đã vậy cuối tháng đem thông tín bạ dìa nhà trình cho ông già bà già còn bị phê là hay ngủ gục trong lớp! Tui chỉ thích ngủ trong lớp thôi, còn dìa tới nhà tới xóm hãy cho tui thức đặng tui hưởng thụ những trò chơi con trẻ chứ! Vậy thì Ngủ cũng chưa hẳn đã là khoái phải không quý vị?

cũng vây. Nếu bạn đang nhột bụng mà được đi thăm lăng b.. để trút bầu tâm sự cho cơ thể nhẹ nhõm thì cũng thiệt là khoái! Nhưng gặp hôm đau bụng mà bị táo bón thì sao? Trong trường hợp nầy thì không còn là một cái khoái nữa mà là một cực hình (hổng tin bửa nào quý vị bị táo bón, quý vị vô thăm lăng b.. nhớ mang theo một cái gương rồi trong lúc bạn rán làm bổn phận công dân bằng cách... rặn, bạn thử ngó vô trong gương coi dung nhan mùa hạ của bạn nó sẽ tàn tạ như thế nào). Ừa mà sao lại kêu là dung nhan mùa hạ mà hổng kêu là dung nhan mùa thu hay mùa đông vậy cà? Thành ra Ị cũng chưa hẵn là khoái lắm!

Nói thì nói vậy thôi chứ trên đời nầy có cái gì mà tuyệt đối đâu. Nếu nói về những cái khoái trên đời nầy thì có nhiều lắm, nhưng chắc không được liệt kê vi` nó dài dòng hơn bốn chữ Ăn, Ngủ, Ấy và Ị, thí dụ như:

1) Móc lỗ tai: bạn vô tiệm hớt tóc coi mấy người đang được móc lỗ tai con mắt họ lim dim, cái miệng chép chép giống y chang như đang hút á phiện vậy!

2) Bắt chí: hồi tui còn nhỏ thấy mấy chị mấy bà trong xóm ngồi xỏa mái tóc thề trước hè xếp hàng dài rồi người sau chồm lên đầu người trước bắt chí cho nhau, bắt được con nào thì đưa lên miệng cắn nghe đốp đốp (một hành động sát chí dã man cần phải thông báo cho hội bảo vệ thú vật!). Mặt người nào người nấy tươi rói, mắt sáng trưng làm tui đoán chắc có lẽ bắt chí khoái khẩu lắm!

3) Ngứa mà được gãi!

4) Phụ đánh ghen: chồng mà có vợ bé thì thật là khổ tâm, nhưng nếu đi đánh ghen... giùm người khác thì cũng là một cái khoái của một số bà. Như trong xóm tui ngày xưa, tui đã từng chứng kiến những cảng đánh ghen xãy ra như cơm bữa: trong lúc nạn nhân tức là bà lớn xỉu lên xỉu xuống thì những người đi đánh ghen dùm xăn tay áo xăn ống quần túm lấy tóc của bà vợ bé mà hạ độc thủ. Hổng hiểu sao coi đô vật của Mỹ chiếu trên TV tui thấy tầm thường quá mà thấy mấy mụ đàn bà đánh nhau coi dã man dễ sợ. Nhiều bà hăng hái nhập trận quá chẳng còn để ý gì tới quần áo tóc tai, ôi thôi có cái gì trong người muốn che đậy nó đều phơi bày ra hết. Bà nào bà nấy đều thở hổn ha hổn hển nhưng ngó cặp mắt thì rực lên những tia căm hờn khoái trá...

Dĩ nhiên nói về khoái thì còn nhiều lắm. Tui tạm dừng ở đây , hẹn quý bạn kỳ tới.
Tình yêu bắt đầu từ ánh mắt, lớn trên môi, nở trên nụ cười và tan theo nước mắt.
lazyht
Múi Mít
Múi Mít
 
Tiền: $87,889
Posts: 1049
Joined: 01 Apr 2005
 
 
Món quà tinh thần gởi tặng lazyht từ: Mười Đậu, Can Tran

Return to Truyện Ðọc



Who is online

Users browsing this forum: No registered users and 35 guests