SVTS - 1025 Sinh Viên Tu Sĩ - Marie Carré

Truyện tình mùi mẫn, truyện ma kinh rợn hay các thể loại khác. Xin mời vào.

Moderators: Mười Đậu, SongNam, A Mít

SVTS - 1025 Sinh Viên Tu Sĩ - Marie Carré

Postby Caothaivu » 06 Oct 2008

Giới thiệu tác giả

Cô Marie Carré là một nữ y tá người Pháp. Cô đã trở lại đạo Công Giáo vào năm 1965. Qua đời ở thành phố Marseille, Pháp vào năm 1984.

Tháng 5-1972, cô cho xuất bản cuốn ES-1025 - Elève Seminariste 1025

Người phụ trách xuất bản xác định câu chuyện cô kể đúng sự thật, tuy nhiên cô có sửa đổi bản văn đôi chút cho dễ đọc.

Độc giả nên nhận xét và phán đoán về nhân vật mang danh số 1025, những dự án và công tác anh đã thực hiện trong Giáo Hội Công Giáo.

Đâu là những hậu quả tai hại anh và tổ chức của anh đã đạt được trong nửa thế kỷ qua ?!



Lời mở đầu


Làm sao một người không phải là văn sĩ lại bắt đầu viết sách ? Hay là làm sao cắt nghĩa được là một người cảm thấy có trách nhiệm phải xuất bản tập Ký Ức này ? - một tập ký ức kinh hoàng !

Hơn nữa, tôi xin nói là những trang đầu này là một lời kêu gọi người Công Giáo hôm nay qua hình thức một lời tựa, hay nói đúng hơn là một lời xưng tội. Phải, "một lời xưng tội" thì đúng, dầu không ai muốn dùng từ này ngày nay.

Tôi chỉ là một nữ y tá và tôi gặp một người bị chết vì tai nạn xe trong một nhà thương kia - tôi xin giấu tên. Ông ta là một người không tên, không quốc tịch, tôi muốn nói là không có giấy tờ gì để biết được lý lịch của ông.

Nhưng ông lại mang một cái cặp trong chứa nhiều tài liệu và tôi bó buộc phải xem. Một trong các tài liệu bắt đầu bằng câu: "Tôi là một người không tên, không gia đình, không quê hương và không gia sản"

Các tài liệu dầy khoảng một trăm trang đánh máy này đã không giúp tôi tìm ra danh tánh của người bị thương !

Hơn nữa, tôi xin khai thật, vì tôi nhắc đến việc xưng tội, nên tôi xin hoàn toàn thành thật về việc này: tôi đã quyết định đọc các tài liệu riêng tư này. Tôi đã chiều theo cơn cám dỗ trên. Tôi không ngờ khi để cho cơn tò mò của nữ tính mạnh hơn các quan tâm nghề nghiệp của một y tá, thì việc đọc tài liệu đã giày vò và đè nặng lên tâm tư tôi.

Vì tập tài liệu quá quan trọng nên tôi không thể quăng vào lửa và cũng không dám đưa cho người khác. Là người Tin Lành trở lại Công Giáo, tôi yêu mến Giáo Hội, tôi phải đặt việc bênh vực Giáo Hội lên trên các lý do khác.

Tôi đã cố tìm hiểu về anh; khi hỏi, tôi xin anh nhắm mắt lại nếu anh muốn trả lời là đúng, lúc đó tôi chưa đọc tập tài liệu này. Nhưng anh đã không trả lời vì không còn sức hay không muốn. Tôi không bao giờ biết được !

Chỉ sau khi anh qua đời và sau khi đã đọc tập tài liệu trên, tôi mới nhận ra là anh đã đau khổ gấp ngàn lần vì đã dại dột viết tập Ký Ức Kinh Hoàng này hơn là vì chính vết thương của anh.

Nếu tôi biết được sức mạnh ghê gớm và tầm quan trọng không thể lường được của con người này, giờ đây không khác gì một khúc cây, tôi đã tìm lời để nói lên những điều anh cần phải nghe. Tôi cũng đã có thể phá tan cái áo giáp mà anh đã sáng chế để che đậy cái ý tưởng hắc ám của anh. Cái áo giáp đã được tôi luyện bằng hằng bao năm cực khổ, cũng có thể bị phá tan trong không đầy một giây. Thiên Chúa và các Thánh biết điều này.

Nhưng tôi không chỉ quan tâm đến công việc một người y tá; Phải, điều này hoàn toàn đúng (người ta không thể tìm được trong sách vở hay các khoá học và ngay cả trong các cuộc thi), ngoài việc săn sóc bệnh nhân, tôi còn cầu nguyện cho họ. Và tôi cũng cầu nguyện cho con người này mà người ta cho tôi biết là không mang giấy tờ gì trong người.

Tôi đặt cho anh ta một cái tên. Tôi gọi anh là Micae vì Vị Tổng Lãnh Thiên Thần này thường hay giúp đỡ tôi.

Vì vậy tôi cầu nguyện cho anh và gọi anh là Micae và chắc chắn anh là một trong những kẻ thù nguy hiểm nhất của chúng ta. Nếu tôi biết trước điều này, vì bổn phận của một người Công Giáo, tôi vẫn cầu nguyện cho anh và xin người khác cầu nguyện nhiều hơn nữa.

Bây giờ tôi còn xin lễ cho anh.

Trong mắt anh Micae có cái nhìn làm tôi không thể quên được, nhưng tôi không đọc được cái nhìn đó.

Sau khi biết những tâm tình của anh, tôi cố làm sống dậy trong tôi sức mạnh cái nhìn của anh để biết anh muốn tôi làm gì với tập Ký Ức này.

Nhưng trước hết tại sao anh viết ra những điều này ?

Đây có phải là dấu chỉ của sự yếu đuối, một thứ yếu đuối nguy hiểm duy nhất mà anh đã phạm ? Mục đích của anh là gì ? Anh muốn tỏ ra mình đang thống trị hay là muốn tìm sự an ủi ? Chỉ có Chúa mới biết được !

Hôm nay tôi gặp cô bạn gái, và cô muốn tôi xuất bản tập tài liệu này. Nhưng tôi có quyền làm như vậy không ?

Cái đau khổ nhất của tôi là tôi không thể hỏi trong toà giải tội, như tôi đã thường làm cách đây ít năm.

Xin anh Micae tha thứ nếu tôi tiết lộ vai trò của anh, tôi hành động chỉ vì lợi ích cho anh và cho cả chúng ta.

Ad majorem dei Gloriam - Để cho sáng danh Chúa hơn.



Chương I


Người không tên và bí mật lớn nhất trong đời


Tôi tự hỏi tại sao tôi cảm thấy muốn viết lại ký ức của tôi. Thật hơi kỳ lạ ! Tôi nghĩ là tôi nên viết chúng vì mỗi đêm tôi viết trong chiêm bao, hình như có một sức mạnh vô hình đã thúc đẩy tôi, tôi còn tưởng tượng là tôi tiếp tục viết cả lúc ban ngày. Nhưng không quan trọng, tôi nghĩ không bao giờ có ai sẽ được đọc chúng; Đúng lúc, tôi sẽ thủ tiêu.

----------------------------------------


Tôi là một người không tên, không gia đình, không quê hương và không cả dòng tộc. Tôi là một trong số những người mà kẻ giàu sang quyền thế khinh chê. Vì điều trên và vì những người đã muốn tốt với tôi, tôi đã ngu đần chấp nhận chịu đau khổ. Tôi mong ước biết được niềm hạnh phúc nào sẽ phát xuất từ đó ! Nhưng tôi quá trẻ để tiên đoán được là từ cái bất hạnh có thể phát sinh "bầu trời và ánh sáng".

Trước hết tôi là một cậu bé không tên. Hình như là ba tuổi đầu. Tôi khóc và lê la trên một con đường bên xứ Ba Lan. Đó là vào năm 1920. Như vậy tôi có thể coi mình sinh vào năm 1917. Nhưng xuất xứ từ đâu và ai là cha mẹ ? Hình như là tôi chưa biết nói, tiếng Ba Lan của tôi rất kém và tiếng Nga còn tệ hơn. Tôi cũng không hiểu tiếng Đức. Tôi là ai ? Tôi cũng không thể nói được tên tôi. Sau cùng tôi cũng có một cái tên và trả lời khi người ta gọi tên tôi. Từ này về sau, tôi bằng lòng với cái tên mà cha mẹ nuôi đã đặt cho tôi.

Ngay hôm nay, sau năm mươi năm, một làn sóng giận dữ dầu yếu hơn còn xâm chiếm tâm hồn tôi, mỗi khi tôi nhớ đến ông bà bác sĩ X. Ông bà là người tốt, rộng rãi và cũng đại lượng. Họ không có con và đã nhận tôi làm con nuôi. Tôi tin là họ thương yêu tôi hơn cả chính con họ. Họ thương tôi vì tôi đã giúp họ thoát khỏi cái thất vọng mà bệnh hiếm con đã giáng xuống họ.

Tôi tin là họ coi tôi như một món quà từ Trời. Vì họ đạo đức đến nỗi mà mọi điều xảy ra cho họ, đều tin là do Thiên Chúa. Đương nhiên họ cũng dạy tôi nghĩ như vậy. Họ đạo đức đến nỗi mà tôi chưa bao giờ nghe họ nói xấu người khác.

Khi ông bà tìm thấy tôi la khóc một mình ngoài đường, lúc đó họ vẫn còn trẻ, khoảng 35 tuổi. Ông bà rất xinh đẹp và tôi cảm nhận được ngay là một tình yêu mạnh mẽ đã kết hiệp họ. Khi họ nhìn nhau rồi hôn nhau, một cảm giác tươi đẹp mang lại hạnh phúc cho tôi. Họ là cha là mẹ của tôi. Tôi muốn nhấn mạnh hết sức hai chữ "của tôi". Mẹ tôi, đặc biệt đã yêu thương tôi quá mức đến nỗi nhiều khi tôi cảm thấy khó chịu. Tôi không biết tại sao như thế. Thường tôi sống bình thản và chăm chỉ học hành. Tôi không là phiền lòng ông bà. Không phải vì tôi giống con gái. Tôi đánh nhau không tệ. Không cần phải hung dữ hay có tính tình xấu mới đánh nhau. Cha mẹ tôi, nhất là mẹ tôi, bà nghĩ là tôi là đứa con ngoan, nhưng họ không nhận thấy là vì may mắn mà tôi hợp với họ. Tôi nuôi rất nhiều tham vọng và họ chấp nhận điều đó. Một thằng con trai không còn mong muốn điều gì hơn nữa.

Năm tôi mười bốn tuổi, gia đình quyết định đi thăm Roma và Paris, vì tôi rất thành công trong việc học hành. Tôi vui quá nên tôi cố ngủ càng ngày càng ít. Tôi cho giấc ngủ làm mất thời giờ vì tôi muốn chuẩn bị kỹ lưỡng chuyến đi này. Tôi đọc trước khá nhiều về hai thành phố này.

Một đêm mắt tôi không chịu nghe tôi cứ muốn nhắm lại. Tôi nghĩ ba tôi có thuốc chống ngủ. Tôi rón rén đi ra phòng khách. Ông bà đang ở phòng bên cạnh và nói về tôi. Họ lo lắng về hộ chiếu của tôi vì tôi không phải con họ.

Đúng là như sét đánh ! Giống như người ta mô tả trong tiểu thuyết. Nhưng tôi cho là còn tệ hơn nhiều và ngôn ngữ nhân loại không có ngôn từ gì để diễn đạt sự kinh tởm như thế. Và nỗi đau từ giây phút đó mang một nét đặc thù không thể lường được, dầu vẫn còn nhỏ như một em bé mới sinh. Như một em bé, nó sẽ lớn dần và trở nên mạnh mẽ hơn và nạn nhân của nó không thể ngờ được.

Tôi muốn chết phức đi cho rồi, và tim tôi hình như cũng đập theo hướng này. Tim tôi đập mạnh biết mấy trong khi toàn thân tôi hình như đã biến thành khối đá. Tôi lại có thể cựa quậy. Thân xác tôi đau nhừ từ đầu tới chân. Tôi chưa hề phải nếm mùi đau khổ. Vì thế khi bị lần đầu, thì nó xâm chiếm tôi hoàn toàn và làm chủ cả cuộc sống tôi một thời gian. Nỗi đau của tôi thúc giục tôi bỏ nhà ra đi và tôi ra đi tức thì không mang theo một thứ gì hết. Tôi còn muốn ra đi tay không để không mắc nợ họ gì hết.

Chắc chắn là ông bà đã và đang là "thứ người đó". Cái hận thù tôi mang đối với họ cân xứng với tình yêu họ dành cho tôi. Vì họ luôn nói dối với tôi dầu họ thật sự yêu tôi. Vì vậy tôi sẽ không bao giờ tha thứ họ; trên nguyên tắc tôi không tha gì hết. Nếu sống hợp tình hợp lý, tôi phải biết ơn họ. Vì nhờ họ mà hôm nay tôi là một trong những mật vụ nằm vùng lợi hại nhất. Tôi đã trở thành kẻ thù riêng của Thiên Chúa, kẻ đã quyết định dạy và công bố cho toàn thể thế giới biết cái chết của Thiên Chúa, Đấng thật sự không bao giờ hiện hữu.

Nỗi đau của tôi thôi thúc tôi chạy xa đến tận Vladivostock - hải cảng thuộc Nga - tôi bắt đầu đi. Sau ít ngàn phút, dầu tôi là cậu bé lực lưỡng, tôi phải dựa vào một bức tường để lấy sức. Bức tường trở thành đám mây cho tôi, tôi tụt xuống đất, kinh hoàng; cùng lúc đó, một tiếng nói hình như vọng lại từ xa: "Tội nghiệp thằng nhỏ !"

Tôi quay lại với ý muốn bóp cổ người đàn bà đang cố tỏ cho tôi một chút tình người.

Ý đồ giết người của tôi được hậu thuẫn bằng cả một sự ghê tởm. Tôi sẽ không bao giờ đụng đến lằn da của người đàn bà xấu xa như thế dầu chỉ bằng đầu ngón tay. Tôi muốn nói nhưng cổ bị nghẹn. Hai người đàn bà cố ép tôi uống rượu, tôi nhổ ra, rồi tức thì thấy buốn ngủ.

Ánh sáng ban ngày đánh thức tôi dậy. Một người đàn bà ngồi dưới chân giường đang nhìn tôi. Vậy là bà đã mang tôi về nhà. Có thể cùng một người đàn bà nhưng bà không còn trang điểm như trước. Tôi nói với bà: "Bà không xấu như tối hôm qua". Bà bình tĩnh trả lời: "Và hơn ngày hôm kia". Tôi đói quá, tôi xin bà cho ăn vì đàn bà có bổn phận săn sóc đàn ông. Tôi cũng cho bà biết tức khắc là tôi sẽ không đòi hỏi gì nữa. Tôi phải công nhận là bà đã mang cho tôi cả tá thức ăn ngon.

Tôi bắt đầu nhẹ nhàng hơn đối với bà, khi bà nói với tôi: "Em bỏ nhà đi trốn, em là "thế này thế kia" !". Tôi không trả lời và chờ xem cái gì sẽ xảy ra sau đó. Bà nói: "Tôi có thể giúp em trốn qua Nga" - "Làm sao bà biết tôi muốn đi Nga ?" - "Em nói khi em ngủ" - "Do đó bà biết được tên tôi ?" - "Không, ở trên báo. Cha mẹ em năn nỉ em trở về. Ông bà hứa sẽ không la mắng em." - "Tôi không có cha mẹ"

Bà đã hiểu là tôi quyết định không về nhà vì bà nói: "Tôi có bà con bên Nga, tôi sẽ giúp em vượt qua biên giới".

Như một tia sáng loé trong đầu, tôi hỏi bà xem có thể đem một lá thư cho người bạn thân của tôi không, hắn sẽ đi học về khoảng mười hai giờ trưa. Bà hình như hãnh diện vì có thể làm một cái gì cho tôi. Tôi chuẩn bị một lá thư bằng mật mã, may mắn là chúng tôi có thói quen này để nghịch và không ai biết gì hết. Trong hoàn cảnh khó khăn này, tôi sẽ dùng cái trò chơi bình thường này. Người bạn tôi là con nhà giầu, cha mẹ anh chiều con và cho nó tiền nhiều hơn nó cần. Tôi hy vọng hôm nay nó để dành được khá nhiều tiền vì đang dự tính mua một món gì không cần thiết. Tôi biết cái tình bạn hắn dành cho tôi - chúng tôi dành cho nhau - quan trọng trên hết mọi sự và nói sẽ gởi cho tôi tất cả tiền bạc đã để dành được vì tôi không giấu nó ý định trốn qua Nga, một quốc gia nó thán phục vì các quyết định táo bạo. Thực sự vì hắn không hợp với bố nó nên nó thích nước Nga, quê hương của mẹ nó. Tôi cũng biết dầu nó ganh tị với tôi, nhưng nó sẵn sàng chết chứ không hé môi về việc bỏ nhà đi trốn của tôi. Tôi cũng nhớ là nó có một ông bác làm công chức tại thành phố Leningrad, tôi cũng xin địa chỉ của bác nó và ít lời giới thiệu. Khi người đàn bà sắp đi thì tôi thêm cái tái bút: "Tao muốn vào Đảng và làm lớn trong Đảng". Đây là một cuộc trả thù. Bà này sẽ chờ ở cửa nhà bạn tôi cho đến khi nó đi học về.

Bà may mắn vì ngày đó nó đi học về lúc hai giờ trưa.

Thằng bạn tôi nhận ra bà và đưa cho bà một cái gói. Trong đó có một lá thư dài bằng mật mã cho tôi, một lá thư bình thường cho ông bác của nó và một bó tiền xinh xắn. Thằng bạn thật tốt !

Tôi không nói ra vì một lý do ai cũng đoán được, là làm sao tôi vượt qua biên giới và đến được thành phố Leningrad.

Bằng khác, cuộc viếng thăm Bác lần đầu tiên mang một ấn tượng khó quên vì tôi nhớ kỹ trong lòng nên lấy làm vui mỗi khi sống laị cuộc gặp gỡ này.

Tôi không màng đến vị trí của Bác trong bộ máy hành chánh Nga, nhưng tôi quyết định thẳng thắn với ông.

Nếu tôi muốn đạt tới địa vị đã chọn cho mình, tôi nghĩ tốt nhất là phải ra vẻ thẳng thắn với con người độc đáo này. Tôi nghĩ là ông hiểu rất rõ ngay khi tôi thăm ông lần đầu và tôi đã làm ông hài lòng.

Bác bảo tôi trước hết phải học lý thuyết của Đảng và các ngôn ngữ. Mọi sự đều tuỳ thuộc vào việc học của tôi. Tôi trả lời là tôi đứng đầu mọi môn và không bao lâu tôi còn giỏi hơn cả giáo sư.

Chúng tôi đồng ý là tôi phải có một người mà tôi có thể tin tưởng hoàn toàn. Tôi nói ông là người độc nhất. Ông khoái chí dầu ông trả lời tôi bằng một nụ cười hơi mỉa mai.

Vào lúc ấy chắc chắn tôi mạnh mẽ hơn ông và tôi cảm thấy một nỗi vui xâm chiếm tôi, lần đầu tiên tôi vui từ khi tôi trốn khỏi nhà. Niềm vui không lâu, nhưng với tôi đó là điềm tốt.

Tôi học như điên khùng trong sáu năm. Hai niềm vui của tôi là mỗi ba tháng đi thăm Bác một lần và thù ghét Thiên Chúa với niềm xác tín là sẽ trở thành Đại Lãnh Tụ của giới Vô Thần trên thế giới.


Chương II


Bất hạnh làm con người thêm mạnh mẽ


Bác là người bạn độc nhất của tôi, người độc nhất thật sự biết tôi. Những người khác không quan trọng. Và tôi đã thành công dễ dàng.

Phụ nữ không hấp dẫn tôi, tôi còn thù ghét họ là khác và rồi tôi cũng không ưa thích những tên khùng thích chạy theo đàn bà.

Tôi nhất quyết học tập tới mức tối đa và tôi được hỗ trợ bằng một trí nhớ vượt bực. Sau khi chăm chỉ đọc một cuốn sách, tôi có thể thuộc lòng nó, cả khi nó được viết bằng một lối văn kiểu cách. Nhưng tôi cũng có khả năng chỉ giữ lại những gì có giá trị. Tôi có thể phê bình cả đến các giáo sư danh tiếng. Tôi thích chủ thuyết vô thần là nền tảng cho Đảng đến độ tôi hăng hái vô tận.

Sau sáu năm chuyên cần học tập. Một buổi chiều, Bác gọi tôi lên văn phòng ông. Từ trước đến giờ ông vẫn thường tiếp tôi tại nhà.

Hôm đó, tôi nhận ra ông là một sĩ quan công an cao cấp như tôi đã nghi ngờ từ lâu. Ông đưa ra một đề nghị gay go và ông nghĩ có thể làm phật lòng tôi. Ông bảo tôi: "Bây giờ tôi sẽ đưa anh đi thực hành một thứ vô thần đấu tranh quốc tế. Anh phải chiến đấu chống mọi tôn giáo, nhất là Công Giáo, vì Giáo Hội này được tổ chức chu đáo nhất. Để làm công việc này, anh phải gia nhập vào một chủng viện và trở thành một linh mục Công Giáo".

Câu trả lời của tôi chỉ là im lặng, trong khi đó tôi để cho một niềm vui xâm chiếm tôi, bề ngoài tôi tỏ ra lạnh lùng. Bác hài lòng và ông không giấu điều đó. Ông bình tĩnh nói tiếp: "Để có thể vào chủng viện, anh sẽ về lại nước Ba Lan, làm hoà với cha mẹ nuôi và đi gặp Đức Giám Mục". Tôi cảm thấy muốn nổi loạn. Từ khi tôi tiếp xúc với Bác, đây là lần đầu tiên tôi không làm chủ được mình. Ông không những hài lòng mà còn lấy làm vui về thái độ của tôi. Ông nói: "Anh không phải là con người được dựng nên bằng đá". Ý nghĩ này làm tôi nổi khùng và tôi trả lời cụt ngủn: "Tôi thế đấy, tôi sẽ luôn như thế dầu bất cứ chuyện gì xảy ra".

Bác có vẻ bình thản, ông còn lấy làm vui và coi như là sự nghiệp, đường đời và tương lai của tôi (và cả của Đảng) không tuỳ thuộc vào cái quyết định của ngày hôm nay.

Ông thêm: "Khô khan như đá là tốt, đức tính quan trọng hàng đầu cho bất cứ ai muốn làm nhân viên tình báo, nhưng trong hoàn cảnh này anh phải tỏ ra có nhiều tình cảm cho gia đình". Tôi cảm thấy mình như một tên hèn nhát và hỏi bằng một giọng buồn thê thảm: "còn sáu năm dài trong chủng viện ?". Ông trả lời tôi bằng một thái độ nghiêm nghị dành cho kẻ có tội: "Và nếu tôi nói đúng thì anh sẽ trả lời thế nào ?". Tôi trả lời dễ dàng là tôi chấp nhận và tôi ngạc nhiên khi thấy mình tinh khôn hơn ông. Ông tiếp tục cười và nói với tôi: "Phải, anh không thể che dấu là anh đã nghĩ tôi là một tên ngu đần đã ngây thơ chìa tay ra cho anh". Tôi đỏ mặt, điều này chưa bao giờ xảy ra cho tôi. Ông tiếp: "Một mật vụ không có máu trong các mạch, không có tim và không yêu ai, không yêu cả đến chính mình. Người đó thuộc quyền sở hữu của Đảng, Đảng sẽ ăn tươi nuốt sống mà không báo trước. Nhớ kỹ điều này là bất cứ anh sẽ ở đâu, chúng tôi sẽ theo dõi anh, và thủ tiêu anh khi anh thiếu khôn ngoan ngay cả vào lần đầu. Anh cũng phải hiểu là khi anh gặp nguy hiểm, ngay cả khi không phải do lỗi của anh, anh không thể trông chờ gì nơi chúng tôi. Anh sẽ bị chối bỏ." Tôi trả lời: "Tôi biết tất cả những điều đó", tôi không hề dấu Bác là tôi ghét chúng. Bác trả lời: "Hận thù, trừ hận thù đối với Thiên Chúa, không có chỗ đứng trong công tác của chúng ta, theo gương đồng chí Lenin. Tôi cần anh được một Giám Mục thực thụ tại quê hương Ba Lan chấp nhận anh, nhưng chúng tôi không có ý để anh theo học đạo tại quốc qia trên. Anh sẽ được gởi đi học tại một quốc gia ở bên kia bờ Đại Tây Dương, nhưng điều này bí mật, anh sẽ tỏ ngạc nhiên khi nhận được lệnh này. Phải, chúng tôi sợ chiến tranh sẽ bùng nổ ở Châu Âu vì một thằng điên đang cai trị tại Đức. Do đó anh nên đi học ở nơi khác, có thể là Canada. Chúng tôi cũng còn có một lý do khác, các chủng viện ở Âu Châu nghiêm ngặt hơn các chủng viện ở Mỹ Châu".

Tôi tỏ dấu phản đối kín đáo nhưng ông cũng phát giác được. Bác tiếp tục nói: "Tôi biết anh có thể chịu đựng sáu năm nghiêm ngặt trong chủng viện, không được ra ngoài, nhưng đó không phải là lý do. Chúng tôi muốn anh học hỏi xem điều gì đang xảy ra trên thế giới. Ta phải khôn ngoan và có khả năng nói với thế giới để làm cho người ta mất niềm tin. Chúng ta làm cho người ta hiểu mà không bao giờ bị nghi ngờ. Chúng tôi không gửi thanh niên vào chủng viện để rồi bị phát giác. Không, anh sẽ làm linh mục cho đến chết và anh sẽ tỏ ra là một linh mục trung thành và trinh khiết. Dầu sao tôi cũng biết anh, anh là một nhà trí thức". Rồi ông cho tôi ít chi tiết chính xác về hoạt động mà tôi sắp gia nhập và sau cùng thì tôi sẽ là người chỉ huy.

Khi vào chủng viện, tôi hiểu là phải cố gắng tìm hiểu và phá đổ tất cả những gì người ta dạy tôi. Nhưng để làm điều đó, tôi phải chăm chỉ và sáng suốt - nghĩa là không đam mê - học lịch sử của Giáo Hội. Tôi cũng không được quên là bắt đạo chỉ tạo thêm nhiều Thánh tử đạo, mà người Công Giáo có lý do để ca tụng Thánh tử đạo là hạt giống sinh người Ki-tô. Do đó không làm tăng thêm Thánh tử đạo. Tôi không quên là mọi tôn giáo dựa trên sợ hãi, sợ hãi của tổ tiên; mọi tôn giáo sinh ra từ nỗi sợ này. Do đó nếu người ta dẹp được sợ hãi là dẹp được tôn giáo. Nhưng điều đó cũng chưa đủ. Ông bảo tôi: "Tuỳ, anh phải tìm ra những phương pháp đúng". Tôi ngụp lặn trong mừng vui. Ông nói thêm: "Anh sẽ biên thư cho tôi mỗi tuần, rất ngắn và nói lên những khẩu hiệu mà anh muốn phổ biến trên thế giới và cũng kèm theo lời cắt nghĩa ngắn là tại sao anh chọn chúng. Sau một thời gian dài hay ngắn, anh sẽ được liên lạc trực tiếp với mạng lưới. Nghĩa là anh sẽ có mười người dưới quyền anh, và mỗi người trong mười người trên lại có mười người thuộc quyền".

"Mười người trực tiếp dưới quyền anh sẽ không bao giờ biết anh. Muốn tiếp xúc với anh họ phải qua tôi. Như vậy không bao giờ anh bị tố cáo. Chúng tôi đã có một số khá đông linh mục tại các quốc gia theo đạo Công Giáo, nhưng các anh sẽ không bao giờ biết nhau. Một người đang làm Giám Mục. Có thể anh sẽ tiếp xúc được với Ngài; điều này tuỳ cấp bậc anh sẽ đạt được. Chúng tôi có gián điệp ở khắp nơi và đặc biệt có những người lớn tuổi, họ theo dõi báo chí toàn thế giới. Một bản tóm lược tin tức sẽ được gởi thường xuyên tới anh. Chúng tôi có thể nhận biết dễ dàng khi nào ý kiến của anh đã lọt được vào đầu óc dân chúng. Này, một ý tưởng thành hay, khi được một văn sĩ khờ dại trình bày như của chính mình. Không ai tự cao hơn một văn sĩ. Chúng ta dựa trên các loại văn sĩ này và ta không cần huấn luyện họ. Họ làm việc cho chúng ta mà không biết hay là đúng hơn không muốn biết".

Tôi hỏi ông làm sao tôi có thể liên lạc với ông khi chiến tranh bùng nổ. Ông đã tiên liệu mọi sự. Khi cần, tôi sẽ nhận được một lá thư gửi từ một quốc gia tự do ở ngoài vòng thù nghịch.

Tôi sẽ nhận ra đây là lá thư thật vì sẽ mang ám số của tôi "SVTS-1025" nghĩa là sinh viên tu sĩ số 1025. Điều này đưa tôi tới kết luận là số 1025 là con số của tổ chức. Tôi ngạc nhiên vì tôi đã đoán đúng. Do đó tôi la to: "1024 linh mục chủng sinh đã gia nhập vào tổ chức trước tôi". Ông trả lời tôi một cách lạnh lùng: "Đúng". Tôi không ngã lòng nhưng bị thương tổn và nổi khùng. Tôi muốn bóp cổ chết hết những người này. Tôi chỉ nói: "Ông thật sự cần nhiều như vậy không ?". Bác chỉ mỉm cười. Tôi không nghĩ là tôi có thể giấu ông ý nghĩ của tôi. Tôi nói thêm, hơi bi quan: "Người ta phải nghĩ là những người này đã không làm tốt các công tác nên mới cần tuyển thêm nhân viên".

Nhưng ông đã không thoả mãn câu hỏi của tôi. Tôi muốn biết ít nhất là có thể liên lạc với vài người trong họ hay không. Nhưng Bác nhắc lại là không bao giờ tôi biết được ngay cả chỉ một người thôi. Tôi không hiểu và ngạc nhiên tôi hỏi ông: "Làm sao chúng tôi công tác tốt nếu bị phân tán thiếu điều hợp và không có thi đua ?". Ông trả lời: "Điều hợp thì đừng quan tâm, chúng tôi đã xem xét, chỉ những người có cấp bậc mới biết đường lối hoạt động của tổ chức. Còn về thi đua chúng tôi dựa vào tình yêu đối với Đảng".

Tôi không còn gì phải trả lời. Tôi không dám nói là Đảng không thể thực hiện được chiến dịch gì đáng giá cho thuyết vô thần, cho đến khi tôi trở thành lãnh đạo của tổ chức ! Tôi thật sự xác tín như vậy, vì tôi xếp số 1024 thành viên hoạt động trước tôi vào loại vô dụng.
Caothaivu
Lá Mít
Lá Mít
 
Tiền: $296
Posts: 25
Joined: 31 Jul 2008
 
 
Món quà tinh thần gởi tặng Caothaivu từ: Mười Đậu, lkkevin, letom19

SVTS - 1025 Sinh Viên Tu Sĩ (Tiếp Theo)

Postby Caothaivu » 25 Oct 2008

Chương III


Kiêu căng được coi là giá trị chủ động và tuyệt vời


Sau buổi chiều đáng ghi nhớ đó, Bác mời tôi đến để biết thêm về những tài liệu bí mật và thật sự đáng sợ. Dầu tập ký ức này sẽ không bao giờ được phổ biến, tôi muốn cẩn trọng nên tôi không nói về các tài liệu này. Tôi biết có người sẽ trả một món tiền lớn ngay trong lúc này chỉ để chụp lại các tài liệu đó. Ý nghĩa này làm tôi buồn cười vì chỉ cần chế ra một cái máy có thể đọc được trí nhớ của tôi là đủ rồi. Cũng trong tuần đó tôi học thuộc một số địa chỉ và số điện thoại có ích tại một số quốc gia.

Các thận trọng trên cho thấy là chiến tranh sắp bùng nổ. Tôi cảm thấy nôn nóng trong lòng muốn rời Âu Châu, vì tương lai của nhân loại sẽ bị nguy hiểm nếu tôi chết hay là sa đoạ vì tôi phải đi thi hành nghĩa vụ một thời gian dài.

Bác bảo tôi trở lại văn phòng của ông để bàn luận về tình hình chính trị thế giới nhưng tôi không say mê môn này. Bác trách tôi và nói rõ vô thần chỉ là một ngành của chính trị. Trong thâm tâm, tôi cho thuyết vô thần là quan trọng nhất. Bác hình như đoán được ý tôi nên nói thêm: "Anh có lý khi cho chủ thuyết vô thần vừa là căn bản vừa là nền tảng, nhưng anh còn học hỏi nhiều về vấn đề này". Tôi đồng ý nhưng hoàn toàn không tin. Tôi giữ vẻ bình tĩnh và thêm: "Dầu sao tôi cũng có một ý tưởng đặc biệt về đường hướng chung cho cuộc đấu tranh mà chúng ta sẽ thực hiện".

Một thoáng vui đùa hiện trên gương mặt của Bác. Tôi tin, vì thật sự ông ta thương tôi. Tôi dán mắt nhìn ông với vẻ thách thức. Ông bảo tôi: "Nói đi, nhưng ngắn gọn". Tôi còn muốn gì nữa ? Vì thế tôi nói nhẹ nhàng: "Thay vì chống tâm tình tôn giáo, chúng ta phải gài nó vào một hướng đi không tưởng". Ông im lặng, ông cố hiểu ý của tôi: "Tốt, hãy cho Bác một ví dụ", ông bảo tôi.

Tôi đang nắm dao đằng cán. Thật sự, hình như toàn thể thế giới nằm trong tay tôi lúc đó. Tôi chậm rãi cắt nghĩa:

- Bác phải nhồi vào đầu người ta, nhất là hàng giáo phẩm là phải tìm cho được bằng mọi giá một tôn giáo phổ quát để có thể liên kết mọi giáo hội lại với nhau. Để cho ý tưởng này có thể thành hình, ta phải gieo vào đầu những người đạo đức, nhất là Công Giáo một mặc cảm tội lỗi về cái sự thật duy nhất mà họ cho là đang theo.

- Anh có ảo tưởng trong phần thứ hai của đề nghị của anh không ?

- Không, không, không chút nào - Tôi hăng hái trả lời - Tôi đã theo đạo Công Giáo và rất công giáo, nghĩa là rất đạo đức, hăng say cho đến năm tôi 14 tuổi và tôi tin là ta có thể dễ dàng vạch cho người Công Giáo thấy là có nhiều người thánh thiện trong các đạo Tin Lành, Hồi Giáo, Do Thái..v.v..

Ông trả lời tôi: "Chúng ta hãy chấp nhận điều này, nhưng các tôn giáo khác nghĩ sao ?"

Tôi nói: "Tuỳ, nó sẽ khác nhau. Tôi còn phải tìm hiểu khía cạnh này của vấn đề; nhưng đối với tôi, điều quan yếu là chúng ta phải đánh mạnh và dứt khoát đạo Công Giáo. Đó là đạo nguy hiểm nhất".

- Anh thấy Giáo Hội Toàn Cầu như thế nào để mọi giáo hội có thể tham gia vào ?

Tôi trả lời: "Tôi thấy nó phải rất đơn giản, giáo hội này không là gì khác ngoài đặc tính đơn giản. Mọi người có thể gia nhập. Giáo Hội Toàn Cầu này giữ một ý tưởng mông lung về Chúa, một thứ Tạo Hoá. Ngài tốt lành nhiều ít tuỳ thời điểm. Hơn nữa vị Thiên Chúa này chỉ có ích khi người ta gặp hoạn nạn. Mối sợ thiên thu sẽ làm cho các đền thờ đầy người, nhưng vào thời điểm khác thì lại trống vắng".

Bác suy nghĩ một lúc rồi nói với tôi: "Tôi sợ là hàng giáo phẩm Công Giáo sẽ nhận ngay ra mối nguy hiểm và chống đối chương trình của anh".

Tôi trả lời: "Đó là các điều đã xảy ra cho đến hôm nay. Ý kiến của tôi là phát động bởi người không Công Giáo vì đạo Công Giáo luôn luôn đóng cửa với các chương trình như trên. Đó cũng là lý do vì sao tôi học hỏi phương cách làm họ thay đổi. Tôi biết là không dễ, chúng ta phải chịu khó hoạt động bền bĩ trong hai mươi năm hay là cả đến năm mươi năm. Tôi biết làm sao để sau cùng chúng ta sẽ thành công".

- Bằng cách nào ?

- Bằng nhiều mánh lới quỷ quyệt. Tôi nhìn Giáo Hội Công Giáo như một trái cầu. Để phá huỷ nó, anh phải tấn công bằng vô số điểm nhỏ cho đến khi nó mất hình dạng thuở trước của nó. Chúng ta cần rất kiên nhẫn. Tôi có nhiều ý kiến thoạt nhìn có vẻ nhỏ mọn và ấu trĩ nhưng tôi bảo đảm là toàn thể những điều nhỏ nhen ấu trĩ này sẽ thành một khí giới vô hình và rất công hiệu.

Bác nói với tôi: "Được, anh hãy chuẩn bị cho tôi một dự án ngắn". Tôi chậm chạp cầm cái cặp lên, lấy ra cái bao thư đựng lời giải thích quý giá về các ý kiến của tôi. Tôi đặt tập tài liệu lên bàn ông với một sự thoả mãn thầm kín. Ông Bác đọc ngay lập tức, điều tôi không dám mong. Như vậy chứng tỏ là ông đặt nhiều hy vọng nơi tôi. Lý do nào ông làm như vậy, ông già dễ thương ?

Sau khi đọc tài liệu trên, ông đã mất nhiều thời giờ hơn thường lệ, ông nhìn tôi và nói: "Tôi sẽ đưa tài liệu này cho các cố vấn của tôi xem xét. Tôi sẽ trả lời anh trong vòng tám ngày cũng vào giờ này. Trong khi chờ đợi hãy chuẩn bị qua Ba Lan". Ông bảo tôi: "Cầm lấy cái này", ông đưa cho tôi một phong bì đầy ắp tiền Nga, số tiền tôi chưa có bao giờ.

Tôi đi xem khá nhiều vở kịch, phim và mua khá nhiều sách. Tôi không biết phải gởi làm sao, nhưng tôi nghĩ là Bác sẽ xếp đặt gởi qua đường ngoại giao.

Tôi sống và phấn khởi chờ đợi trong tám ngày, tôi còn cảm thấy mình như không còn thể xác và tôi khó mà chợp mắt ngủ được.

Lần đầu tiên một câu hỏi nổi lên trong đầu tôi, tôi có cần đi tìm một người đàn bà không ? Trong tình trạng tinh thần đang bị kích thích như hiện nay, tôi nghĩ là không bõ công. Tôi cũng sợ là cái thú tính hạ cấp này có thể mang điều không may cho dự án của tôi, hiện đang được các cán bộ cao cấp trong cơ quan nghiên cứu. Điều quan trong trước hết là tôi phải được thăng thật nhiều cấp và vượt trên càng nhiều càng tốt số 1024 người đã tham gia công tác trước tôi, ai xứng đáng hơn tôi ?

Một tối, tôi uống thật nhiều rượu để xem bộ não có nẩy sinh thêm sáng kiến nào không. Nhưng không có kết quả gì, và tôi quả quyết là rượu có hại hơn cả tôn giáo.

Khi tới giờ phải trình diện tại văn phòng của Bác, tim tôi đập hơi mạnh hơn thường lệ, nhưng tôi không cảm thấy khó chịu. Điều quan trọng là không ai nhận biết được gì hết.

Bác nhìn tôi một lúc lâu rồi nói với tôi bằng một cái mỉm cười là cấp cao của Bác muốn gặp tôi. Chắc là một viên chức cao cấp không bõ công gặp tôi chỉ để tỏ ra khó chịu, tôi không mấy hứng thú với cuộc hội kiến này. Đằng khác tôi kinh hoàng trước vẻ bề ngoài của vị "cấp cao" nổi tiếng này.

Kinh hoàng đúng là từ tôi phải dùng, ba mươi năm sau, tôi chỉ cần nhắm mắt lại là thấy ông và cảm thấy sự hiện diện của ông. Ông mang một sự hiện diện mà tất cả những người khác chỉ còn là bù nhìn.

Tôi vẫn còn ghét sự hiện diện này, tôi phải thêm là sự hiện diện này của ông là của một con quái vật. Làm sao có thể thu tích trong cùng một con người dã man, cộc cằn, quỷ quyệt, bạo dâm, thô tục ?Con người này phải vào thăm tù để sung sướng khi thấy người ta bị hành hạ. Còn tôi, tôi rất ghét sự tàn bạo, vì theo tôi đó là dấu chỉ của sự yếu đuối. Làm sao tôi có thể chấp nhận Bác khúm núm trước mặt con thú đang tiếp chúng tôi. Con thú hành xử như các kẻ chỉ huy, ông ta nhìn chăm chăm vào mắt tôi. Để nhìn cái gì ? Theo tôi, không có gì để nhìn. Tôi khoan khoái nghĩ: "Đồng chí ơi, sẽ không bao giờ có cái gì để nhìn đâu".

Rồi ông chỉ huy cao cấp hỏi tôi quan tâm đến điều gì nhất, tôi trả lời đễ dàng "Chiến thắng của Đảng". Trong khi sự thật còn chứa nhiều điều tinh tế. Ông chỉ huy có chút nghi ngờ gì không ? Thật không thể tưởng được. Rồi ông ta nói thêm bằng một giọng hơi buông xuôi: "Từ nay anh thuộc danh sách gián điệp đang hoạt động. Anh sẽ đưa ra mệnh lệnh mỗi tuần. Tôi tin tưởng vào sự hăng say của anh. Tôi sẵn sàng nhìn nhận là cần một thời gian lâu dài để phá đổ các tôn giáo từ bên trong; các lệnh anh ra cần phải có tiếng vang trước hết giữa các nhà văn, nhà báo, ngay cả các nhà thần học. Anh phải biết là chúng tôi có một nhóm chuyên viên theo dõi các bài viết tôn giáo trên cả thế giới và đưa ra nhận xét về kết quả các chỉ thị mà các nhân viên đã tung ra. Do đó anh hãy làm hết sức để được khen thưởng. Tôi hy vọng nhiều nơi anh, vì theo tôi anh đã một mình hiểu được tất cả các điều đó".

Con thú không phải là một thằng khờ. Ông sẽ nghe hết về các công việc tôi làm, tôi tin chắc thế.

Tôi biết rõ cái nhược điểm của người Ki-Tô nên không sợ thất bại. Tôi tin nhược điểm này được gọi là "Bác ái".

Khi nhắc đến chữ "thánh thiện, bác ái", chúng ta có thể chích vào mọi thứ hối hận. Hối hận luôn tạo ra thái độ chống đối yếu ớt. Cùng một lượt hai yếu tố y khoa và toán học, dầu không tương quan, nhưng tôi lại tổng hợp chúng lại.

Tôi chào cấp chỉ huy đàng hoàng và lạnh nhạt cảm ơn ông. Tôi đã không mong ông nghĩ là ông đã gây cảm tình với tôi.

Tôi ở lại một mình với Bác. Tôi cố bàn thật ít về cấp chỉ huy danh tiếng này. Ngược lại tôi tự khen mình đã coi nhân vật này đáng gờm, vì tôi đã vượt qua được sự nhút nhát trước những nhân vật quan trọng trên thế giới. Rồi tôi luôn luôn đi đến cùng một kết luận, là sau cùng tôi là Nhân Vật Vĩ Đại Nhất !
Caothaivu
Lá Mít
Lá Mít
 
Tiền: $296
Posts: 25
Joined: 31 Jul 2008
 
 

Re: SVTS - 1025 Sinh Viên Tu Sĩ

Postby Caothaivu » 28 Oct 2008

Chương IV


Hài kịch khiêm tốn


Tôi về lại Ba Lan và cố gắng thuyết phục chính mình là qua tài đóng kịch của tôi, tôi thấy mình cũng có khiếu làm tài tử.

Vào tuổi 21, sau sáu năm sống trong cô đơn như một học sinh nghèo và đầy tham vọng, tôi phải trở thành một người thanh niên dễ thương, vâng lời, chịu đựng và đạo đức, còn hơn cả đạo đức, tôi phải chết đi chính mình để nhập chủng viện. Một hành động tốt trong bước đầu.

Tôi nghĩ tôi có thể lường gạt dễ dàng người tôi coi như mẹ, nhưng còn ông bác sĩ thì sao ? Tôi rất sợ sự chẩn đoán của ông. Ông có lẽ là người duy nhất tôi sợ trên cõi đời. Dẫu sao bằng mọi giá, bằng bất cứ giá nào tôi phải lừa cả ông nữa. Không phải vì tôi không thể vào chủng viện nếu không có ông, nhưng để chứng minh nghị lực của tôi, tôi phải không để cho ai nghi ngờ. Ông bác sĩ là một trắc nghiệm tài năng của tôi.

Tôi rung chuông ngôi nhà cũ vào lúc sáu giờ chiều để tôi có chút thời giờ riêng với bà trước khi ông đi làm về.

Chính bà ra mở cửa cho tôi.

Bà đã già đi rất nhiều, không trang điểm. Hình như bà bị bệnh. Bà run rẩy và khóc. Đàn bà sống trong giang sơn của họ, như ở trong cung cấm nơi đàn ông chỉ tới thăm khi cần đến họ.

Tôi xin lỗi vì đã im lặng quá lâu và hy vọng vấn đề hối hận được giải quyết nhanh chóng và qua đi trước khi ông bác sĩ trở về nhà.

Tôi không biết một người đàn ông phải nói lên sự hối hận trước một ngưòi đàn ông khác như thế nào. Với bà, tôi biết là chúng tôi sẽ vui vì gặp lại nhau và rồi cùng chuẩn bị cho tương lai. Vì bà không có một ước muốn nào lớn hơn là mong tôi trở thành một Linh Mục Công Giáo. Tôi nói ngay với bà về ơn kêu gọi đang thôi thúc trong tôi.

Người đàn bà ngu đần đáng thương này vui mừng đến nỗi tôi có thể làm cho bà tin hết mọi sự. Bà muốn biết làm sao ý tưởng làm Linh Mục đã đến với tôi. Tôi mơ hồ nghĩ đến vài kiểu cắt nghĩa. Nhưng tôi đã từ chối không dàn cảnh trước.

Chung chung thì điều đã chuẩn bị trước lại không thích hợp bằng điều tôi sáng chế tại chỗ. Tôi dựng nên một chuyện phép lạ thật thích hợp để thuyết phục bà. Tôi biết là ông bác sĩ sẽ nghi ngờ những điều này. Còn bà thì dễ tin những điều huyền nhiệm. Như vậy tôi chắc chắn sẽ chia rẽ họ và kiện toàn lập trường của tôi. Khi họ bàn về tôi, họ sẽ để tôi yên một mình.

Vì thế, tôi kể một câu chuyện phép lạ cho bà, tôi cẩn thận ghi kỹ trong trí nhớ mọi chi tiết để không nói nghịch lại chính mình. Thật là mỉa mai khi tôi làm bộ như đã được Thánh Antôn thành Padua thăm viếng. Thánh quan thầy của những đồ vật bị mất cũng lo toan cho những người con mất tích.

Ông thánh này khá nổi tiếng, người ta có thể gán cho Ngài bất cứ phép lạ nào. Những người đạo đức sẽ tin ngay. Vì thế Thánh Antôn đã đến thăm tôi và ẵm Chúa Giêsu trên tay Ngài.

Khi tôi chuẩn bị câu chuyện này, tôi cũng tạo nó thành một bức tranh đạo đức đẹp đẽ. Khi chúng tôi thả hồn trong tâm tình đạo đức êm ái, thì ông bác sĩ bước vào. Tôi cảm thấy nhẹ nhõm khi thấy một người có lý trí đi vào, nhưng tôi cũng thấy ngay là ông không tin tôi. Như vậy trò này có thắng được cũng khá gay go, nhưng cũng khá vui. Tuỳ, tôi sẽ thuyết phục cha nuôi tôi làm sao ? Tôi cố làm cho ông ít nhất là phải giả bộ như tin tôi. Buổi chiều đầu tiên có vẻ căng thẳng. Bác sĩ là một người hiếm có, thật thông minh mà tôi đã gặp. Cái trò lường gạt của tôi càng trở nên hứng thú hơn.

Ngày hôm sau, tôi xin cha mẹ tôi đi gặp Đức Giám Mục, mẹ nuôi tôi quen biết Ngài từ khi còn nhỏ. Ngài tiếp tôi rất lịch sự nhưng không vồn vã. Ngài phải là một trong số những người Công Giáo chủ trương không nên vồn vã với một ơn gọi mới thì tốt hơn, và ngược lại còn phải chống đối. Một ơn gọi thật sẽ vượt qua được mọi trở ngại.

May mắn là tôi biết cách suy nghĩ này nên tôi không thất vọng. Nhưng tôi cũng nhìn nhận thái độ như vậy có thể làm cho người không có ơn kêu gọi bị bối rối. Phần tôi, tôi biết phải tỏ ra khiêm nhường theo kiểu người Ki-Tô và thật sự không thể nào Vị Giám Mục này đã không hài lòng về tôi.

Sau đó Ngài yêu cầu tôi trình diện với Cha Chánh Xứ họ đạo nơi tôi sống và một Linh Mục Dòng nổi tiếng vì có khiếu đọc được ý nghĩ của người khác. Điều này có nghĩa là vị Linh Mục này có khả năng phát hiện được ơn gọi giả của người tưởng tượng cho đến kẻ thật sự hư hỏng.

Trước hết tôi đến gặp Cha Xứ, một con người can đảm và đơn sơ. Ngài hy vọng thấy ơn gọi phát triển trong xứ đạo và Ngài sẵn sàng cho tôi hết mọi thứ của Ngài, nghĩa là mọi sự để có dịp thông báo tin vui này.

Để lòng hăng say thánh thiện của tôi gây ảnh hưởng tốt trong đầu của bác sĩ, tôi xin mẹ nuôi tôi mời vị Linh Mục này tới nhà dùng cơm. Bữa ăn rất vui vì Ngài có tâm hồn đơn sơ như trẻ em và hiện tượng hiếm có này rất được trọng dụng khi người ta điều tra phong thánh. Sau bữa ăn đó ông bác sĩ ngã bệnh. Làm sao ngườì Ki-Tô chân chính có thể chống đối các Thánh ?

Do đó, tôi được nâng đỡ nhiều khi đi gặp vị tu sĩ mà cái nhìn sâu sắc của ông được nhiều người ca tụng.

Thoạt nhìn, con người này khó mà tôi chấp nhận được, ông chậm chạp và lại thường thích im lặng.

Dầu sao, tôi cũn đem ra đủ các mánh khoé để chứng tỏ là tôi có ơn gọi thật. Tôi cười trong lòng vì thật sự ông ta nghĩ sao khi các ý nghĩ thầm kín trong tôi được tỏ lộ cho ông ? Và làm sao ông biết được tôi có những ý nghĩ thầm kín ? Cuộc phỏng vấn kéo khá dài và cuối cùng tôi cũng thấy thích. Tôi ăn nói dễ dàng và thoả mãn với chính mình.

Tôi tỏ ra hết sức khiêm nhường. Thật sự đó là một nhân đức dễ dàng bắt chước. Nó cũng là một trò chơi thích thú. Và tôi là một anh hùng khiêm nhượng, và tôi còn diễn nhiều trò khác nữa.

Tôi không dám nói về phép lạ thấy Thánh Antôn mà tôi đã bày ra. Như thế nếu mẹ tôi nói với ông chuyện này thì ông sẽ thán phục khi biết tôi đã không nhắc gì tới.

Ngoài ra, tôi hãnh diện cho ông biết tôi chưa hề có liên quan gì với đàn bà và tôi hoàn toàn dửng dưng về sắc dục, nó chỉ tốt để sinh con đẻ cái.

Tôi nghĩ đây là dấu hiệu khá rõ tôi có ơn gọi.

Tôi nghĩ là tôi có thể dùng từ ơn gọi để chỉ nghề nghiệp mà tôi chọn theo quy chế của Đảng và thái độ dửng dưng của tôi đối với đàn bà trở thành như một thứ tiền định. Một Sứ đồ hay Phản Sứ đồ chỉ kết hôn với sứ vụ của mình.

Vì thế, tôi rất hoạt bát mỗi lần từ ngữ sứ vụ trở lại trong cuộc đối thoại của chúng tôi.

Càng ngày, tôi càng tỏ ra là sẽ thành một Linh Mục sốt sắng. Vị Linh Mục Dòng kia đã cố giăng nhiều bẫy, đặc biệt để tôi nói dối. Trò trẻ con ! Một người thông minh phải biết là không được nói láo hoặc là chỉ dùng khi thật cần. Cả khi tôi thấy buộc phải nói láo, vì tôi có trí nhớ rất khá nên không nói nghịch lại chính mình và tiết lộ sự thật. Không, một lời nói dối giỏi sẽ thành sự thật cho người đã dựng nên và cho cả mọi người đã nghe.

Vị tu sĩ trên muốn biết tại sao tôi bỏ cha mẹ nuôi của tôi đến sáu năm mà không có một tin tức nào.

Rồi tôi xúc động. Tôi nhìn lại dĩ vãng và sống lại nỗi đau đã thúc đẩy tôi trốn qua Nga. Thật đúng, vị tu sĩ khôn ngoan này hình như đã sợ là tôi thành đảng viên Cộng Sản. Tôi bảo ông là tôi không quan tâm đến chính trị. Còn về sáu năm im lặng của tôi, tôi thật không thể cắt nghĩa được.

Tôi nghĩ đôi khi nên tỏ ra yếu đuối và mỏng manh cũng hay. Những người có quyền sẽ rất sung sướng để bênh vực ta.

Tôi cũng nhấn mạnh là cái im lặng này sẽ là một sự hối hận suốt đời tôi, và để cho Ngài hiểu là mẹ tôi cảm thấy được đền bù bằng ơn gọi làm Linh Mục của tôi.

Như vậy ông già sẽ không muốn làm tổn thương mẹ tôi vì mất niềm vui độc nhất của bà trong tuổi già. Hiển nhiên là tôi không dùng những lời lẽ thiếu khôn ngoan trên, nhưng chỉ thầm hy vọng rồi sẽ xảy ra như vậy.

Trong khi chúng tôi tiếp tục nói chuyện, thì câu chuyện càng thân tình hơn. Tôi rất hài lòng và chúng tôi tạm biệt như những người bạn.

Nhiều ngày trôi qua và tôi không nhận được tin tức gì, hình như Giáo Hội không cần phải hấp tấp để có thêm một chủng sinh.

Phần tôi, tôi hăng say làm việc tung ra các chỉ thị mới sẽ được phổ biến trên toàn thế giới qua ngả nước Nga.

Sau cùng tôi được gọi lên Toà Giám Mục, cả trái đất như sập đè lên tôi, vì Đức Giám Mục nhẹ nhàng bảo tôi là vị tu sĩ nghĩ là tôi không có ơn gọi làm Linh Mục.
Caothaivu
Lá Mít
Lá Mít
 
Tiền: $296
Posts: 25
Joined: 31 Jul 2008
 
 

Re: SVTS - 1025 Sinh Viên Tu Sĩ

Postby cảo thơm » 29 Oct 2008

Câu chuyện này hấp dẫn lắm, xin bạn tiếp tục nhé.
Cám ơn nhiều.
cảo thơm
Lá Mít
Lá Mít
 
Tiền: $143
Posts: 35
Joined: 27 Mar 2007
 
 

Re: SVTS - 1025 Sinh Viên Tu Sĩ

Postby Caothaivu » 29 Oct 2008

Chương V


Làm sao một dự án chống Ki-Tô đưa tới sát nhân


Mẹ tôi lâm bệnh và phải đưa vào nhà thương để khám bệnh. Cha tôi vì tội nghiệp tôi, tôi nghĩ vậy, đã tỏ ra rất tốt với tôi. Tôi đã đáp trả xứng đáng. Ông hỏi tôi muốn làm gì. Tôi nói là tôi không bỏ cuộc, tôi sẽ học y khoa nếu Giáo Hội thực sự không cần tôi.

Đương nhiên tôi đã gửi một bức điện văn khẩn cấp cho Bác. Qua một Linh Mục, ông được coi như là hộp thư của tôi. Bác hồi âm thật mau. Nó ngắn và chỉ làm tôi ngạc nhiên một phần, lệnh đó là: "Dẹp bỏ chướng ngại".

Thật sự tôi đã được theo khoá huấn luyện đặc biệt dành cho các mật vụ. Tôi biết phải tấn công làm sao cũng như phải tự vệ thế nào. Tôi suy nghĩ một thời gian lâu để biết là tôi phải giả một tai nạn hay là gây một cơn đau tim. Tóm lại là tôi phải gieo âu lo hay chỉ cần đưa ra bằng chứng là tôi đã tuân lệnh.

Tôi nghĩ tốt nhất là thủ tiêu vị tu sĩ ngoài nhà dòng. Do đó tôi xin người liên lạc của tôi mời vị tu sĩ này đến nhà ông bằng bất cứ lý do gì. May mắn là hai vị này quen nhau.

Tôi đã không nói láo khi quả quyết là tôi muốn biết điều gì đã khiến vị tu sĩ này từ chối và cho là tôi không có ơn kêu gọi. Điều này quan trọng vì tôi có thể học để đóng màn kịch tôn giáo nhỏ của tôi. Hơn nữa tôi cũng khó chịu về sự thụt lùi này. Tôi còn hy vọng là vị tu sĩ này sẽ thay đổi quyết định của ông.

Trong khi chờ phỏng vấn lại, tôi chuẩn bị kỹ lưỡng ý đồ của tôi.

Tôi viết những lời sau đây:

"Thật là quan trọng người Ki-Tô phải ý thức gương xấu do sự chia rẽ của Giáo Hội gây ra. Vì có ba loại người Ki-Tô: Công Giáo, một số Chính Thống và chừng 300 hệ phái Tin Lành."

"Ta cần nhấn mạnh lời nguyện cuối cùng của Chúa Giêsu Na-gia-rét, lời kinh chưa hề được thực hiện: "Nên Một, như Cha Ta với Ta là một", để gieo một niềm ân hận ngày càng lớn về chuyện chia rẽ này, đặc biệt giữa người Công Giáo."

"Nhấn mạnh là người Công Giáo gây chia rẽ giữa những người Ki-Tô, vì họ không chịu nhượng bộ, nên đã gây ra ly giáo và lạc giáo. Ta phải làm cho mọi người Công Giáo cảm thấy có lỗi và muốn đền tội bằng bất cứ giá nào. Đề nghị với người Công Giáo phải cố gắng tìm ra mọi phương cách để đưa họ về gần với người Tin Lành hơn (và với những người khác) mà không phạm đến Kinh Tin Kính. Chỉ cần giữ lại Kinh Tin Kính. Và rồi nên lưu ý: Kinh Tin Kính cũng phải thay đổi đôi chút. Người Công Giáo nói: "Tôi tin Giáo Hội Công Giáo". Người Tin Lành nói: "Tôi tin Giáo Hội Toàn Cầu". Cũng chỉ một điều. Vì chữ Công Giáo nghĩa là "toàn cầu"."

"Ít nhất đó là ý nghĩa vào thời đầu Giáo Hội, nhưng qua dòng thời gian, từ ngữ Công Giáo đã mặc một ý nghĩa sâu xa. Nó đã thành một từ đặc biệt. Tôi nói là phải loại nó ra khỏi Kinh Tin Kính, vì lợi ích chung, nghĩa là vì hiệp nhất với người Tin Lành."

"Hơn nữa, mỗi người Công Giáo cần tìm ra những điều làm vui lòng người Tin Lành, vì đức tin và Kinh Tin Kính là bất khả xâm phạm và sẽ không bao giờ bị thay đổi."

"Luôn luôn hãy đưa tâm hồn người ta hướng về một tấm lòng bác ái cao hơn, một tình huynh đệ rộng lớn hơn. Đừng bao giờ nói về Chúa nhưng nói về sự cao trọng của con người. hãy từ từ thay đổi ngôn ngữ và thái độ của tâm trí. Con người phải chiếm chỗ nhất. Hãy vun trồng sự tin tưởng nơi con người, con người sẽ chứng minh cái vĩ đại của mình bằng cách dựng nên một Giáo Hội Toàn Cầu trong đó mọi người thiện chí sẽ cùng hoà đồng".

"Quảng bá thiện chí của con người, sự thành thật, nhân phẩm của họ, đáng quý hơn một vị Thiên Chúa luôn vô hình. Tố cáo sự hào nhoáng và nghệ thuật trong Giáo hội Công Giáo và Chính Thống và đồng thời cho thấy là người Tin Lành, Do Thái và Hồi Giáo lại ghét những thứ đó vô cùng. Đề nghị dẹp bỏ những thứ vô dụng này để lấy tiền giúp đỡ người nghèo. Để quảng bá phong trào chống ảnh tượng, xương thánh, lễ phục của Linh Mục, đàn, nến, đèn chầu, kính màu, nhà thờ chính toà..v..v.."

"Sẽ có lợi nếu một lời tiên tri như sau được gửi đi khắp thế giới: "Một ngày kia các bạn sẽ thấy Linh Mục có gia đình và thánh lễ bằng tiếng địa phương". Tôi nhớ lại và vui vì tôi là người đầu tiên nói những điều này vào năm 1938. Vào cùng năm đó, tôi thúc đẩy đàn bà đòi làm Linh Mục. Tôi cũng biện hộ cho Thánh Lễ, không phải Lễ ở nhà thờ mà lễ gia đình, làm tại nhà do cha mẹ chủ sự trước khi ăn."


Đầu tôi đầy ý tưởng, và mỗi ý tưởng sau đều ý nghĩa hơn ý tưởng trước.

Khi tôi đang chuyển toàn bộ ý tưởng này thành mật mã, thì bạn tôi cho biết là vị tu sĩ sẽ đến thăm ông vào ngày hôm sau.

Ông không ngạc nhiên khi thấy tôi đến. Bạn tôi cố làm cho ông nói về tôi, nhưng không kết quả, rồi bạn tôi ra dấu mà chúng tôi đã ngầm đồng ý với nhau.

Tôi không ngã lòng, tôi tấn công cách ôn hoà con người thật sự lương thiện này. Tôi chỉ cho ông thấy là ông không phạm tội sát nhân khi từ chối không cho tôi vào chủng viện. tôi nhấn mạnh là tôi biết nguyên nhân thái độ của ông. Ông trả lời là không có lý do nào ngoài việc Chúa soi sáng cho ông biết về các linh hồn và tôi không xứng đáng theo đuổi chức linh mục. Tôi nhìn nhận là tôi mất bình tĩnh. Đây không phải là câu trả lời. Nhưng sau cùng thì tôi cũng tin là ông không nói dối.

Thật sự, ông không có lý do rõ ràng để từ chối tôi hoàn toàn, trừ một thứ trực giác, như thế thì không có căn bản khoa học chút nào. Tệ hơn nũa là ông không ý thức được bản chất không căn bản trong hành động của mình. Ông hình như hành động theo một thứ ma thuật.

Tôi báo cho ông là tôi đã quyết định đi xin vào chủng viện ở một nơi khác. Ngài trả lời tôi bằng một nụ cười thiên thần, và nói là tôi sai lầm khi còn cố theo đuổi ý hướng này.

Tôi nói với ông là tôi sẵn sàng giết ông nếu làm như thế mà tôi vào được chủng viện. Ông nói là ông biết ý đó. Lúc đó tôi kinh hoàng. Chúng tôi im lặng một thời gian lâu, nhìn nhau. Rồi ông nói: "Anh không biết anh đang làm gì". Tôi nhìn nhận là lúc đó tôi muốn chạy xa đến tận cùng trái đất. Ông có một quyền lực mà tôi không thể cắt nghĩa được.

Bạn tôi ra hiệu cho tôi. Ông nhìn thấy là tôi nao núng. Và tôi biêt đây là ngày tàn của tôi nếu tôi cãi lệnh của Bác.

Chính tôi phải huỷ bỏ chướng ngại này. Giá trị của tôi phải được củng cố bằng một hành động can đảm và vâng lời.

Tôi đứng dậy và ra tay giết ông mà không để một thương tích nào hết. Những người cỡ tôi đều đã trải qua những lớp huấn luyện đặc biệt, và những bí mật giá trị này phát xuất từ Nhật Bản.

Thời điểm đó ít người bên phương Tây ý thức là họ không biết mấy về những khả năng lạ thường mà thân xác con người có thể tự vệ cũng như tấn công, ngay cả chuyện giết người chỉ với hai bàn tay. Dầu là một người Nga, tôi phải nhìn nhận là về chuyện này - và có lẽ nhiều chuyện khác, người Nhật là chuyên viên. Tôi không tin lúc tôi đang học, nhiều nước Âu Châu và ngay cả Mỹ Châu đã dạy những phương pháp bảo vệ sức khoẻ nhưng đồng thời cũng chiến đấu hữu hiệu đến nỗi có thể giết người, nhưng chỉ với hai bàn tay.

Sau khi giết chết bằng hai tác động thật mau lẹ (nhưng cần thời gian dài để huấn luyện) mà không để lại thương tích nào cho con người đã dám chống lại chủ thuyết Mác-Lê (cách khác là chống lại tương lai), tôi bình thản trở về nhà. Cái chết sẽ được công bố. Nguyên nhân: bệnh tim.

Ngày hôm sau, thân thể tôi đầy mụn, tôi tức giận vì đây là dấu chỉ của sự yếu đuối, bằng chứng là gan tôi không chịu nổi sự căng thẳng đến như vậy. Tôi ngu dại. Nhưng tôi đã tự chúc mừng mình vì cha tôi nghĩ là tôi đau khổ vì không được nhận vào chủng viện, và ông đành chịu khó lên năn nỉ Đức Giám Mục cho tôi và ông đã thành công.
Caothaivu
Lá Mít
Lá Mít
 
Tiền: $296
Posts: 25
Joined: 31 Jul 2008
 
 

Re: SVTS - 1025 Sinh Viên Tu Sĩ

Postby Caothaivu » 31 Oct 2008

Chương VI


Bắt đầu nhập học và ghê tởm cái áo Dòng


Rồi tôi công khai chuẩn bị nhập chủng viện.

Còn mẹ tôi, bà đã khỏi bệnh, đi mua sắm ít thứ lẩm cẩm cho tôi thì tin động trời như bom nổ qua một bức điện tín gọi tôi về Roma. Bức điện viết: "Để nhận công tác mới". Tôi làm cho mọi người tin là tôi không hiểu. Mẹ tôi lại khóc, còn tôi thì thở ra nhẹ nhõm khi tôi được rời bỏ quê hương thời thơ ấu của tôi và mong là sẽ không bao giờ trở lại.

Ở Roma, tôi có những cuộc nói chuyện thật hấp dẫn với một vị giáo sư, ông sẽ là giáo sư của tôi sau khi tôi đã lãnh chức linh mục. Ông là một thành viên trong mạng lưới của chúng tôi. Ông rất lạc quan. Ông chuyên về Thánh Kinh và đang soạn một bản dịch Thánh Kinh tiếng Anh mới. Điều ngạc nhiên nhất là ông đã chọn một mục sư phái Lutero làm người công tác độc nhất của ông. Ngoài ra vị mục sư này không đồng ý với giáo hội của ông, ông cho là họ lạc hậu.

Việc cộng tác này đương nhiên được giữ kín. Mục đích của hai người này là giải thoát nhân loại khỏi các cơ cấu đã phát xuất từ Thánh Kinh, nhất là Tân Ước. Như vậy sự cố Đức Mẹ Đồng Trinh, sự hiện diện của Chúa trong bí tích Thánh Thể, việc Chúa sống lại, theo họ phải gạt qua một bên để rồi huỷ bỏ hoàn toàn. Dưới mắt các ông, vì nhân phẩm của con người hiện đại nên phải trả một giá đắt như vậy.

Vị giáo sư này cũng đã dạy tôi dâng lễ một cách hợp lý vì trong sáu năm nữa tôi phải làm lễ.

Trong khi chờ một sự thay đổi sâu rộng toàn thể nghi lễ, ông không bao giờ đọc lời truyền phép. Nhưng để không bị nghi nghờ , ông đọc những lời tương tự. Ít nhất là những vần sau cùng. Ông khuyên tôi nên làm y như thế. Tất cả những gì trong nghi lễ như là một hy tế thì dần dần phải loại bỏ. Toàn nghi lễ phải được trình bày như một bữa ăn thường như người Tin Lành.

Ông trấn an tôi là chuyện trên sẽ không bao giờ làm khác hơn được. Ông cũng đang lo soạn thảo một bộ Lễ Quy mới và ông khuyên tôi cũng nên làm, vì theo ông nên cho dân chúng có một số Kinh Nguyện khác nhau. Một số thật ngắn cho gia đình và nhóm nhỏ, một số dài hơn cho các ngày Lễ, dầu sao theo ông Thánh Lễ thật sự cho thợ thuyền là đi dạo giữa Thiên Nhiên. Ông nghĩ là chúng ta một ngày kia sẽ đồng ý coi Chúa Nhật là ngày của Thiên Nhiên.

Ông bảo tôi là vì bận việc, ông không có thì giờ để nghĩ về Do Thái giáo, Hồi giáo, tôn giáo Đông phương và những tôn giáo khác nhưng công việc này rất quan trọng, có lẽ hơn là dịch Thánh Kinh. Ông khuyên tôi nên tìm hiểu xem những gì đề cao con người nhất trong các tôn giáo ngoài Ki-Tô và đem phổ biến chúng.

Tôi cố làm ông nói về các Linh Mục và chủng sinh khác có liên quan với Đảng như tôi, nhưng ông làm như không biết gì về chuyện này.

Dầu vậy, ông cho tôi một địa chi một giáo sư dạy nhạc người Pháp đang ở trong thành phố mà tôi sẽ phải theo học trong sáu năm những môn thật là gian nan. Ông bảo tôi là có thể tin ông này hoàn toàn, ông sẽ phục vụ tôi tối đa ví dụ như giữ quần áo đời cho tôi ở nhà ông, với điều kiện là tôi trả tiền ông ta hậu.

Đương nhiên ông cũng dẫn tôi đi vòng quanh Roma và dạy tôi về mọi huyền thoại về các Thánh đang được tôn kính tại thành phố này. Người ta có đủ lý do để xoá tên các vị Thánh này khỏi niên lịch phụng vụ, đó cũng là một trong các mục đích của chúng tôi. Cả hai chúng tôi đều biết là loại bỏ các Thánh cần nhiều thời giờ hơn là loại bỏ Chúa.

Một hôm, khi chúng tôi đang ngồi nghỉ trong một tiệm cà phê, ông bảo tôi: "Hãy tưởng tượng Giáo Đô Roma không còn một bóng áo Dòng, không một bộ áo nhà tu nam cũng như nữ. Thật trống vắng làm sao ! Sự trống vắng tuyệt vời !". Chính tại ở Roma mà tôi hiểu được tầm quan trọng của cái áo Dòng. Tôi thề là cái áo này sẽ biến mất khỏi các đường phố ngay cả trong các nhà thờ, vì người ta có thể dâng lễ mà không cần mặc áo Dòng.

Trò chơi nhỏ này là tưởng tượng ra đường phố không còn một bóng áo Dòng, trở thành một thứ suy tư phản xạ cho tôi, từ đó nổi lên trong tôi một thứ thù ghét cái áo Dòng đen ngày càng nhiều.

Theo tôi cái áo Dòng nói một thứ ngôn ngữ vừa câm vừa hùng hồn ! Các áo Dòng nói lên cho tín hữu và những người dửng dưng là con người đang mặc cái áo đó đã hiến dâng cho một Vị Thiên Chúa vô hình mà ông nhìn nhận như một Đấng Toàn Năng.

Khi tôi phải mặc cái áo này, tôi hứa hai điều: trước hết phải hiểu tại sao và thế nào mà các cậu bé lại sẵn sàng đi tu và thứ hai là gieo vào đầu những người đang mặc áo Dòng một ý muốn thánh thiện: phải cởi bỏ không mặc để dễ ảnh hưởng nhữnng kẻ dửng dưng và những kẻ chống đối đạo.

Tôi tự hứa theo đuổi mục đích này bằng một vẻ bề ngoài thật là nhiệt thành. Đối với tôi, chuyện này tương đối dễ. Tôi thấy khó hiểu hơn việc ơn gọi nảy sinh nơi các cậu bé. Ơn gọi nảy sinh quá dễ dàng làm tôi khó mà tin được đó là sự thật. Nhưng hình như thật vậy, khi các em ở lứa tuổi từ 4 đến 10 quen biết một Linh Mục dễ thương, các em có ý muốn bắt chước ông. Do đó tôi hiểi cái hận thù của tôi đối với chiếc áo Dòng - vì các em này đã không cảm nhận được quyền lực thật hay tưởng tượng của vị Linh Mục nếu ông ta đã không nổi bật bằng một cuộc sống khác với những người khác.

Cái áo Dòng là một trong nhiều điều khác biệt và chúng ta có thể nói dễ dàng là cái áo Dòng luôn tuyên xưng mọi cái niềm tin của người đang mặc nó.

Cái áo Dòng đối với tôi như là một cuộc hôn nhân giữa Thiên Chúa, được mô tả như một Đấng Toàn Năng và nhưng con người này, mà trong mỗi bước họ đi đều tỏ lộ ơn gọi và sự cách biệt của họ.

Càng nghĩ về các điều này, tôi càng căm giận. Nhưng tôi cũng rất mang ơn cuộc sống đã cho tôi trải qua thời thơ ấu ngay cả thời thiếu niên trong một gia đình rất Công Giáo, vì tôi tin thành công của việc phá đạo của tôi xuất phát từ sự việc này. Tôi biết được vậy là nhờ kinh nghiệm trong quá khứ. Tôi sẽ là một mật vụ sáng giá nhất, rồi sẽ trở thành một Đại Thủ Lãnh của công tác lợi lộc này. Tôi cảm thấy được quyền vui mừng trước vì khi các em nhỏ gặp một vị Linh Mục sống giống như những người khác, chúng sẽ không còn ước muốn bắt chước họ nữa. Các em phải nhìn vào "mọi người" và điều này sẽ đưa các em đi khá xa. Cuộc lựa chọn những người thật sự đáng bắt chước sẽ thành quá khó khăn.

Ngoài ra, các Linh Mục kiểu mới này thuộc về một giáo hội rộng mở cho hết mọi người, sẽ không còn giống nhau nữa. Họ cũng sẽ không còn dạy cùng một điều như nhau. Khi họ không đồng ý được với nhau. Ít nhất là trên bình diện thần học, mỗi vị sẽ chỉ cómột số ít người đi theo. Và họ sẽ nể sợ những bạn đồng nghiệp sống ở các vùng lân cận... thế nên họ chỉ có thể đồng ý trên những vấn đề nhân bản. Và Thiên Chúa sẽ chết, thế là xong. Cuối cùng, điều này không khó khăn, tôi tự hỏi tại sao chưa có ai nghĩ ra phương pháp này. Đúng là có những thế kỷ thuận lợi hơn để cho ít loài bông hoa phát triển mạnh mẽ hơn.

Thời gian đầu của tôi trong chủng viện là thời kỳ hạnh phúc nhất. Hoàn cảnh của tôi là con một rất được nuông chiều, thuộc một gia đình giàu có, chấp nhận sống xa gia đình, những điều này làm tôi trở thành một đề tài hấp dẫn. Mọi người muốn tỏ thiện cảm với một chàng thanh niên Ba Lan can đảm. Họ có thể nói: "Vinh quang của Thiên Chúa vượt trên vinh quang của xứ sở tôi. Thật là thánh thiện !". Tôi khiêm tốn để cho họ nói.

Tôi tự hứa với chính mình tôi sẽ đứng nhất hết tất cả mọi môn và đúng như thế; kiến thức sinh ngữ của tôi thật vẻ vang. Nhất là các ngôn ngữ Đông phương. Tôi học cần cù tiếng La-tinh và Hy-lạp. Tôi được phép theo các lớp đặc biệt về xướng âm với người bạn Pháp của tôi. Chủng viện không ngặt lắm. Việc huấn luyện tư cách không có vẻ Âu châu. Tôi xuất sắc trong các môn thể thao, nhưng tôi không để lộ ra cái khả năng đặc biệt về lối võ dùng tay của tôi, xuất phát trực tiếp từ Nhật Bản.

Vắn tắt là mọi sự trôi qua thật tốt đẹp, nên tôi cảm thấy cô đơn và muốn đi tìm một công việc nào có thể làm cho đời tôi thêm hứng khởi.

Tôi không thấy gì tốt hơn là đi xưng tội với một trong các giáo sư của tôi, ông là người có vẻ thích tôi nhất.
Caothaivu
Lá Mít
Lá Mít
 
Tiền: $296
Posts: 25
Joined: 31 Jul 2008
 
 

Re: SVTS - 1025 Sinh Viên Tu Sĩ

Postby Caothaivu » 04 Nov 2008

Chương VII


Thử bí mật của Toà Cáo Giải


Tôi đi xưng tội với một Linh Mục đáng kính đã khá đứng tuổi, chúng tôi thường gọi Ngài là "Mắt Xanh". Đôi khi tôi bị hấp dẫn bời cái đơn sơ như trẻ thơ của Ngài. Đó là lý do tại sao tôi chọn ông để làm thí nghiệm này.

Phần tôi, tôi muốn biết ông làm sao để giữ bí mật của Toà Cáo Giải và đồng thời có dùng nó để sa thải tôi không ? Tôi không nghĩ điều này gây nguy hiểm vì tôi có thể chối hết mọi sự. Hơn nữa vì tôi đứng thứ nhất hết mọi môn, nên tôi có thể đứng vững. Rõ ràng là tôi thông minh nhất lớp.

Do đó tôi xin "Mắt Xanh" cho tôi xưng tội và tôi kể hết mọi chuyện cho ông. Ít nhất là các điểm chính: Tôi là người Cộng Sản, thuộc tổ mật vụ của chủ thuyết đấu tranh vô thần, là tôi đã giết một tu sĩ Ba Lan, người đã dám nói là tôi không có ơn gọi Linh Mục.

Thật lạ, "Mắt Xanh" tin tôi tức thì, dầu tôi có thể bịa đặt toàn thể câu chuyện. Phản ứng của ông bình thường, ông nói với tôi về sự cứu rỗi vĩnh hằng của tôi.

Chút nữa thì tôi phá lên cười. Ông ta có thể tưởng tượng ra là tôi chỉ có đức tin nhỏ như một nguyên tử !

Tôi buộc phải cắt nghĩa cho ông là tôi không tin Chúa và cũng không tin ma quỷ. Cuộc xưng tội như thế có lẽ là điều mới lạ cho ông. Tôi tội nghiệp ông.

Rồi ông nói với tôi: "Anh muốn được hưởng gì khi nhận các Chức Thánh?"

Tôi thành thật nói lên ý đồ của tôi: "Phá đổ Giáo Hội từ bên trong". Ông bảo tôi: "Anh quá tự kiêu".

Tôi hầu như trở nên tức giận và hãnh diện cho ông biết là tổ chức đã tuyển mộ được hơn một ngàn chủng sinh và Linh Mục. Ông nói là ông không tin tôi. "Tuỳ ý Cha, số của tôi là 1025 và dầu có thể một số đã từ trần, nhưng tôi vẫn còn có thể nói là chúng tôi còn khoảng một ngàn thành viên".

Một phút im lặng khá dài rồi ông cụt ngủn hỏi tôi: "Anh muốn tôi làm gì ?"

Khó mà tôi có thể nói là để cho vui và xem ông giữ bí mật ấn Toà Giải Tội ra sao. Tôi chỉ nói: "Tôi nghĩ là ông sẽ tìm cách loại tôi". "Sa thải ! Anh có phải là chủng sinh thông minh nhất của chúng tôi không và một trong những người nhân đức nhất ?". Chính tôi là người không biết trả lời làm sao. Dầu sao, tôi bảo ông: "Cuộc xưng tội của tôi không cho Cha thấy được con người thật của tôi sao ?". Ngài bảo tôi: "Chúa lập bí tích Giải Tội vì lợi ích cho các linh hồn, vì thế cuộc xưng tội của anh vô ích".

"Cũng không để biết tôi rõ hơn ?". "Cũng không, vì khi anh lìa bỏ nơi này thì tôi đã quên hết rồi". "Thật vậy sao ?". "Anh biết điều đó quá rõ, vì anh đã học với chúng tôi". "Tôi biết trên lý thuyết còn làm sao tôi biết được trong thực tế ?". Cha trả lời: "Vậy đây là mục đích chính của cuộc xưng tội kỳ cục này ?". "Có lẽ". "Nếu anh có mục đích khác thì tốt hơn nên nói với tôi". "Không", tôi lịch sự trả lời ông, "Tôi chỉ muốn thử Cha thôi".

Hình như ông đắn đo rồi nói với tôi: "Anh làm điều vô ích, không có lợi gì hết". "Thật không lợi gì hết sao ?". "Không được gì hết, anh biết mà". Ông bỏ đi, để tôi lại trong thất vọng.

Hôm sau, một người bạn cùng lớp, anh tự cho mình là bạn của tôi vì anh thích tôi, anh nói nhỏ với tôi: "Mắt Xanh đã cầu nguyện suốt đêm qua trong nhà nguyện". Tôi quan sát vị giáo sư già, hình như ông đã không mất ngủ tối qua. Nhưng khi Cha giảng bài, tôi nghĩ là tối hôm đó có thể tương tự như Cuộc Hấp Hối của Chúa trong Vườn Cây Dầu.

"Mắt Xanh đã phải cầu nguyện cho ông thoát khỏi chén đắng này. Nhưng không ai có quyền loại bỏ cuộc xưng tội vừa qua".

Theo tôi hình như không thể nào ông quên được điều này. Khi Ngài cầu nguyện, chắc là Ngài đã phải xin cho tôi sám hối hay rời Chủng Viện. Ông có tìm cách làm cho tôi rời Chủng Viện không ?

Mỗi khi ý tưởng này trở lại đầu tôi, tôi đã khóc trong lòng: "Không, vì từ đó tôi không biết gì hết".

Ông sẽ nói gì chống tôi mà không do cuộc xưng tội này ? Không gì hết; Tôi đã không đi xưng tội nếu tôi không nổi tiếng là một chủng sinh gương mẫu.

Ông già không hiểu người Cộng Sản sẵn sàng hy sinh mọi sự sao ? Tất cả những người đó tin là chỉ người theo Chúa Ki-Tô mới dám hy sinh.

Trong các ngày sau đó, tôi quan sát "Mắt Xanh" kỹ lưỡng. tôi luôn thấy ông bình thường. Tôi có thể nói là ông bình tĩnh, nhẹ nhàng và "mắt còn xanh".

Hiện giờ tôi thích ông và chút nữa thì tôi tự tố cáo mình về chuyện này khi biên thư cho Bác. Nhưng tôi quyết định không nhắc tới chuyện xưng tội vì bên đó họ không hiểu được.

Nhiều tháng sau, tôi lại bị thúc đầy đi xưng tội với các giáo sư khác. Hiện tại tôi chán đời sống độc điệu này, vì tôi làm vừa lòng hết mọi người. Chiến đấu một chút có lợi cho tôi hơn. Sau đó, tôi lần lượt đi xưng tội với hết mọi giáo sư, rồi tôi khoái chí cho là họ phải nghĩ hoài về cái bí mật ghê tởm này trong trí họ. Tôi không bao giờ có thể hiểu được làm sao họ có thể chấp nhận sự có mặt của tôi như một gánh nặng ở giữa họ, và nhìn về những cái sai lạc mà tôi sẽ làm sau này.

Dầu sao có những ngày tôi khoái chí vì lo lắng. Tôi cần được kích thích. Tôi đoán là họ sẽ tìm cách ngăn cản tôi lãnh nhận các Chức Thánh. Rồi tôi cố gắng gấp đôi. Các bài giảng của tôi được coi là bài mẫu, một tuyệt tác nhỏ.

Tôi còn nhiều công trạng hơn nữa vì thêm vào đó tôi còn phải duy trì công tác chống tôn giáo trên toàn thế giới.

May mắn Bác không đòi hỏi tôi phải chuyển ra mật mã công việc của tôi. Tôi chỉ cần cung cấp mỗi tuần một dự án. Tôi có hàng ngàn tư tưởng và công tác này không làm tôi nhàm chán, ngược lại nó là niềm vui và khích lệ cho tôi.

Vào thời gian tôi đùa nghịch với phép Cáo Giải, tôi quan tâm đến một điểm của giáo huấn, tôi muốn nói đến một nhân đức thánh thiện là đức vâng lời. Nhất là vâng lời Đức Giáo Hoàng. Tôi nhìn vấn đề này theo nhiều khía cạnh mà không thể hiểu được.

Vì thế, tôi phải xin co quan nghĩ đến việc tìm cơ hội kín đáo chỉ trích niềm tin tưởng vào Đức Giáo Hoàng của người Công Giáo. Tôi ý thức là tôi xin một điều rất khó. Nhưng cuối cùng tôi cho việc xúi giục người Công Giáo chỉ trích Đức Giáo Hoàng là một điều quan trọng.

Một người phụ trách việc theo dõi kỹ lưỡng các bài viết của Toà Thánh để phát hiện cả đến các chi tiết nhỏ có thể làm mất lòng tầng lớp này hay nhóm người kia. Giá trị của những người phê bình Đức Thánh Cha không quan trọng, quan trọng là Ngài bị phê bình. Lý tưởng đương nhiên là gây cho ngài làm mất lòng mọi người, kẻ phản động cũng như người cải cách.

Còn đức vâng lời là một trong những quy luật của Giáo Hội này.

Tôi nghĩ ra cách làm cho nó yếu bớt đi bằng cách tạo nên lòng hối hận. Ta thử tưởng tượng mọi người cho mình có trách nhiệm về sự chia rẽ hiện tại trong Ki-Tô giáo. Hãy làm cho mọi người Công Giáo phải xưng "lỗi tại tôi", và cố gắng tìm cách xoá bỏ bốn thế kỷ bài bác các hệ phái Tin Lành.

Tôi có thể giúp nghiên cứu và nhắc đến tất cả nhữn điều họ đã xúc phạm đến người Tin Lành và đề nghị họ sống bác ái một chút đối với những người này. Bác ái cho chúng tôi một lợi điểm là có thể khiến nó làm mọi việc điên khùng.

Vào lúc đó, tôi vẫn còn sợ phương pháp của tôi bị phát giác và nhiều người có thể cho đây là một chiến thuật giết chết Thiên Chúa. Các biến cố xảy ra sau này chứng minh tôi đã sai khi lo sợ như thế. Một câu tục ngữ Pháp nói: "Cái tốt nhất là kẻ thù của cái tốt". Trong trường hợp này không ai thấy được là tình yêu huynh đệ của tôi đối vời người Tin Lành có thể dẫn đến việc phá tan Ki-Tô giáo. Ngoài ra, tôi không muốn nói là người Tin Lành không có đức tin (hay đức tin khác) và cơ quan của tôi không quan tâm đến họ.

Nhưng tôi kích động họ bằng cách cho thấy là họ không phải trở lại đạo Công Giáo, mà đạo Công Giáo phải quay về với họ. Ngay cả khi công bố trệu tập Công Đồng, tôi gởi đi toàn thế giới một sứ điệp làm họ ngỡ ngàng; nó gồm một mệnh lệnh và một lời tiên tri. Trước hết, lời tiên tri: Chính Thiên Chúa bằng một phép lạ, một phép lạ ngoạn mục (dân chúng thích điều này) sẽ hoàn thành sự hiệp nhất các người Ki-Tô. Đó là lý do vì sao con người không được can thiệp vào, họ chỉ cần rộng mở, giàu lòng bác ái. Nói cách khác người Công Giáo phải bỏ đi một mớ hành trang để cho Thiên Chúa ban phép lạ vĩ đại của Ngài giữa những tâm hồn trong trắng. Phần người Công Giáo trong giai đoạn này, nhữn người có tâm hồn trong trắng phải cố gắng bằng mọi phương tiện làm vui lòng người Tin Lành.

Mệnh lệnh cũng rất đơn sơ: Hoàn toàn cấm người Tin Lành trở lại đạo Công Giáo. Điểm này rất quan trọng đối với tôi vì các cuộc trở lại đang diễn ra theo một nhịp độ khá nhanh. tôi nhấn mạnh mọi nơi là phép lạ vĩ đại sẽ không xảy ra được nếu người Công Giáo tiếp tục nhận người Tin Lành trở lại. Tôi để cho người ta thấy rõ là phải để cho Thiên Chúa tự do trong các hoạt động của Ngải.

Người ta nghe tôi, đi theo tôi. Tôi không phải là Thiên Chúa của họ, nhưng tôi đang làm phép lạ.

Tôi run lên vì vui sướng cho đến cả ngày hôm nay. Điều này theo tôi là một trong những thành công lớn của tôi.
Caothaivu
Lá Mít
Lá Mít
 
Tiền: $296
Posts: 25
Joined: 31 Jul 2008
 
 

SVTS - 1025 Sinh Viên Tu Sĩ (Tiếp Theo)

Postby Caothaivu » 02 Feb 2009

Chương VIII


Tóc Mây


Sau hai năm trong chủng viện, tôi tự hỏi là còn tiếp tục được không ?

Một mình ý chí thôi không đủ và tôi còn rất trẻ, tôi không thể chỉ sống vì hận thù.

Dầu tôi nhận thấy mối hận thù này tăng thêm, trước hết đối với Thiên Chúa bây giờ cho mọi người quanh tôi. Ước gì họ đoán được là tôi ghét họ đến mức nào. Ngay cả đến hôm nay, tôi phục chính mình đã đủ sức chịu đựng họ. Chắc chắn tôi còn và vẫn còn là một người sống cô độc. Nếu sống chung với người khác không cần thiết đối với tôi, thì trái lại tôi lại thiếu một chút ấm áp tình người trong thời thanh niên của tôi.

Thật sự tôi chỉ thân có một mình vị giáo sư dạy hát mà tôi thăm mỗi thứ bảy. Chúng tôi hiểu nhau trong nhiều điều mà không cần phải dài dòng, nhưng không bao giờ ông hiểu tường tận được thực chất cái sứ mệnh của tôi.

Cái kỳ diệu là tôi có thể nghỉ ngơi ở nhà ông. Không có ông tôi không có nghị lực để chiến đấu.

May là bản văn này sẽ không bao giờ được phổ biến, vì đây không phải là một gương tốt cho các đồng chí của tôi.

Tôi cũng nhận được lệnh phải chấp nhận các lời mời tham dự các sinh hoạt xã hội. Giấy mời đến mà tôi không biết tại sao và làm sao đã được gời tới tôi. Do đó tôi buộc phải tuân theo. Tôi không bao giờ dám hỏi Bác mỗi khi biên thư cho ông về giá trị của những sinh hoạt nhảm nhí này.

Dầu sao Bác cũng biết là tôi kinh tởm những thứ này và Bác cũng đã nói với tôi là biết cách sống ở đời sẽ có lợi cho tôi. Tôi chấp nhận nhưng tôi không bao giờ thấy được các lợi ích gì từ đó.

Một buổi chiều, tôi đi dự một buổi tiếp tân sang trọng. Tôi chợt bắt gặp bóng dáng của một cô gái trẻ và thình lình mọi sự quanh cô tan biến mất, cả đến các giác quan của tôi.

Cô có cái cổ dài, nghiêng hơn là tháp Pisa, mớ tóc to và đen tôi thích gỡ tung. Cô có vóc dáng thơ ngây như em bé nhưng nhiều nghị lực. Tôi ngắm nhìn cô đến nín thở.

Hầu như chỉ một mình hai chúng tôi, dầu cô không thấy tôi. Tôi gào thét với cô trong nội tâm để cô quay đầu một chút để tôi có thể nhìn trộm cô, nhưng cô không quay lại, tôi không biết đã xuất thần bao lâu. Nhưng một người thanh niên không quen biết đã đem tôi về với thực tại. Anh đã hiểu tất cả, có lẽ hơn cả tôi. Anh chàng tốt bụng hỏi tôi có muốn anh ta giới thiệu với cô X không ? Anh biết tên tôi nhưng lầm tưởng tôi chỉ là sinh viên đại học. Trong sinh hoạt xã hội, không ai biết tôi là một chủng sinh.

Sau đó ít lậu, người thanh niên này đã giới thiệu tôi với "Tóc Mây" (tôi sẽ không bao giờ gọi cô bằng một cái tên nào khác)

Tôi đã bình tĩnh trở lại nhờ cách hô hấp kín đáo.

Dù sao bây giời tôi là một con người khác, hoàn toàn khác. Một phần trăm giây đã đủ thay đổi tôi.

Suốt cả buổi chiều tôi đã không tìm hiểu xem điều gì đã xảy ra cho mình. Tôi bận rộn tận hưởng cảm giác mới này.

Tôi nói chuyện vời Tóc Mây một lúc, trong lúc đó tôi không dám ăn tươi nuốt sống nàng vì tôi thèm muốn chiếm giữ nàng cho tôi và giấu nàng trong một căn nhà nhỏ xa hết mọi người, một căn nhà nhỏ bé nơi đó nàng chờ đợi tôi. Nàng có đôi mắt xanh to nhìn người ta với một sự chân thành khó tả.

Khi nàng được mời nhảy, tôi phải giấu đôi tay sau lưng để đừng ra tay giết người đã dám đem nàng xa tôi.

Nhảy là một sáng chế của ma quỷ. Tôi không hiểu làm sao một ông chồng có thể để vợ mình nhảy với một người đàn ông khác.

Tôi nhìn nàng nhảy, áo nàng tuyệt dịu, nhưng mắt tôi hầu như bị thôi miên bởi cái cổ nghiêng nghiêng của nàng như giương giơ ra cho đao phủ thủ.

Không biết sao tôi linh cảm co gái này có số mệnh phải chết dữ. Cảm giác này tăng thêm cơn phẫn nộ làm tôi muốn lôi nàng xa khỏi đám những người này.

Nàng đang làm gì giữa những tên điên khùng này ? Nàng sống bằng nghề gì ?

Tôi phải thành công làm cho nàng không mong muốn gì hết ngoài việc chờ gặp tôi. Tôi phải thực hiện cho được bằng bất cứ giá nào. Nàng thuộc về tôi, đó là tất cả.

Nàng ra về với một cặp vợ chồng giàtôi không quen biết. Làm sao tôi có thể gặp lại nàng nữa ?

Nàng không quan tâm tới tôi, có lẽ chỉ vào phút chót khi mắt nàng gặp mắt tôi.

Cái nhìn này có nghĩa gì ? Nàng có biết làm cách nào để gặp lại tôi không ? Có lẽ may ra.

Tôi không bận tâm là nàng sẽ nghĩ gì nữa. Tôi quyết định sẽ ảnh hưởng trên ý tưởng của nàng vì tôi nghĩ là nàng thuộc về tôi mãi mãi.

Nàng không đồng ý thì đây là một thách thức thú vị.

Tôi chỉ biết tên nàng thôi, ngoài ra không biết thêm gì hết. Tôi nhờ vị giáo sư dạy hát của tôi tìm nàng.

Việc này làm ông vui nhiều. Ông còn nói với tôi: "Ồ, anh đã trở thành con người hơn !" Tôi không hiểu là ông có thấy gì không có tính người trong tôi không và điều ông đã nói giày vò tâm hồn tôi. Ông đã không muốn cắt nghĩa. Ông điều tra một thời gian khá lâu, tôi phải trấn an mình và làm việc hăng say gấp mười lần.

Trong thời gian này, tôi ung ra thị trường (tạm gọi như thế) chương trình làm cho người Công Giáo được người Tin Lành chấp nhận.

Người Công Giáo rất mong muốn các hệ phái Tin Lành trở về đoàn tụ với Giáo Hội Mẹ. Đây là lúc họ phải từ bỏ kiêu căng. Đức bác ái biến điều này thành một trách nhiệm cho họ. Khi có bác ái - tôi làm bộ và cười thầm - thì không thể xảy ra chuyện gì sai trái.

Tôi tiên báo chắc chắn người ta sẽ huỷ bỏ tiếng La-tinh, áo dòng, ảnh tượng, đèn nến và ghế quỳ (để người ta không quỳ gối nữa)

Tôi cũng hăng hái bắt đầu chiến dịch bãi bỏ không làm Dấu Thánh Giá. Dấu Thánh Giá chỉ thông dụng trong Giáo Hội Công Giáo và Chính Thống. Đây là thời điểm phải vạch cho họ thấy là họ xúc phạm đến những người cũng mang nhiều nhân đức và nếp sống thánh thiện không thua gì họ. Dấu Thánh Giá và việc bái gối là phong tục phi lý.

Tôi cũng đã tiên đoán (vào năm 1940) việc dẹp bỏ bàn thờ, thay thế bằng một cái bàn thường, bỏ luôn cây Thánh Giá, để người ta chỉ coi Chúa Giêsu là con người chứ không phải là Chúa. Tôi nhấn mạnh Thánh Lễ chỉ là bữa ăn tập thể, mọi người đều được mời tham dự, cả đến người không có đức tin. Tôi cũng đưa một tiên báo: Phép Rửa Tội trở thành ma thuật và vô lý cho con người tân tiến. Bằng mọi cách phải bãi bỏ phép Rửa Tội để cổ võ một nếp sống tôn giáo trưởng thành.

Tôi nghiên cứu tìm cách huỷ bỏ ngôi Giáo Hoàng, nhưng tôi không tìm được phương cách nào hết.

Bao lâu mà chúng ta không nói được là những lời của Chúa Giêsu: "Con là Đá, trên Đá này Ta sẽ xây Giáo Hội của Ta, và cửa Hoả Ngục sẽ không thắng được" là do một người Roma đạo đức bịa đặt ra (làm sao chứng minh được điều này - không thể chứng minh được), thì luôn có một Vị Giáo Hoàng cai trị.

Tôi tự an ủi mình hy vọng là chúng tôi sẽ thành công làm cho ngôi vị Giáo Hoàng trở thành trò cười.

Điều quan trọng là lên tiếng chống đối mỗi khi Ngài ban hành điều gì mới và ngay cả khi Ngài là sống lại những tập tục cũ khó mà tuân theo.

Hơn nữa tất cả những điều người Tin Lành, ngay cả chỉ một hệ phái được phép làm, thì người Công Giáo cũng phải được phép, như là tái kết hôn, cho phép ly dị, cưới nhiều vợ, ngừa thai, chết êm dịu...

Trong Giáo Hội Toàn Cầu, sau khi chấp nhận các triết gia có đạo cũng như vô thần, thì các Giáo Hội Ki-Tô cũng phải từ bỏ hết mọi tài sản. Như thế tôi kêu gọi họ làm một cuộc thanh tẩy toàn bộ.

Bất cứ điều gì khuyến khích tâm trí con người thờ lạy một Thiên Chúa vô hình thì phải huỷ bỏ một cách không thương xót.

Người ta không được cho là tôi không biết - như một số người tôi sẽ không nêu tên nghĩ - sức mạnh của các cử điệu và của mọi thứ đánh động trên các giác quan của con người.

Một khối óc biết suy nghĩ đã phải thấy là tôi đã huỷ bỏ mọi thứ đáng mến trong tôn giáo mà trên một bình diện khác lại có vẻ quá gò bó.

Duy trì sự khắt khe trong đạo là một trò khá đẹp. Tôi sẽ kín đáo phao tin là vị Thiên Chúa độc ác này sau cùng cũng có thể chỉ là sáng chế của con người - Thiên Chúa ác đến độ đã sai con mình xuống thế để chịu đóng đinh ! Nhưng tôi phải cẩn thận là cái thù ghét của tôi không hiện ra trong các bài viết của tôi.

Trong khi tôi thật là phấn khởi với các mệnh và lời tiên đoán trên, thì giáo sư dạy nhạc gọi điện thoại cho tôi. Ông đã tìm ra nàng và mời tôi chiều đó đi dự buổi hoà nhạc, và tôi lại có thể thấy nàng.

May là tôi xin phép ra ngoài dễ dàng. Tôi có một giọng hát hay và các tu sĩ thường tỏ ra dễ dãi với các nghệ sĩ.

Tôi lại thấy nàng, đẹp hơn là khi tôi thấy lần đầu - rất đẹp, rất đẹp - làm sao mà tôi không điên lên được ?

Nàng đã nhận lời tới uống trà vào thứ bảy sau tại nhà giáo sư dạy hát của tôi.

Tôi giả bộ là sống tại một trung tâm đại học. Giáo sư dạy hát của tôi tên là Achillê và ông bảo tôi gọi ông là bác Achillê.

Tôi hiểu ngay là ông muốn làm cho tôi như có thân nhân. Nhưng tôi không biết ơn ông, vì thái độ của ông cho tôi thấy là ông thật sự muốn tôi nghĩ đến việc lập gia đình. Làm sao mà ông lại có ý tưởng kỳ khôi này ? Đó là dấu chỉ ông nghĩ tôi không có ơn gọi làm linh mục, nhưng tuyệt đối không nghĩ gì đến sức mạnh và sự quyết tâm của tôi đi theo con đường xã hội chủ nghĩa.

Nghĩ kỹ thêm, tôi thấy việc ông ta không hiểu chuyện của tôi thì tạo lợi thế cho kế hoạch của tôi vì tôi có một cá tính mạnh mẽ và có một khả năng che dấu tài tình.

Để làm một nhân vật quan trọng thật sự, người ta nhìn nhận là rất có lợi khi biết tỏ ra tầm thường và cả đến ngu đần. Những ai xuất hiện trước đám đông không phải là người thực sự quyết định.

"Tóc Mây" của tôi hình như thích đến nhà bác Achillê. Tôi biểu diễn tất cả những cái hấp dẫn trong cá tính người Slavo của tôi. Không ai dạy tôi cái trò nhỏ này, nhưng tôi đã phát giác ra đó là bản năng.

Tôi phải nói là tôi rất hãnh diện về nó.

Người đàn bà trong mộng của tôi ngày hôm đó đã mặc một cái áo xanh đơn sơ và đeo ở cổ một món trang sức, một mẫu ảnh Đức Mẹ Lớn, người ta gọi là Ảnh làm Phép Lạ.

Mắt tôi luôn hướng về mẫu ảnh đó và cảm thấy thật là khó chịu, tôi muốn giật lấy mẫu ảnh ra khỏi nàng và quẳng ra ngoài cửa sổ.
Caothaivu
Lá Mít
Lá Mít
 
Tiền: $296
Posts: 25
Joined: 31 Jul 2008
 
 


Return to Truyện Ðọc



Who is online

Users browsing this forum: No registered users and 98 guests