Những Bàn Tay Lạnh - Phạm Ngọc Tú

Truyện tình mùi mẫn, truyện ma kinh rợn hay các thể loại khác. Xin mời vào.

Moderators: Mười Đậu, SongNam, A Mít

Những Bàn Tay Lạnh - Phạm Ngọc Tú

Postby vnguyencong » 27 Apr 2008

Những Bàn Tay Lạnh

Truyện ngắn của Phạm Ngọc Tú

Image

Khuôn mặt Khang nhìn nghiêng toát ra một vẻ rắn rỏi đầy nam tính. Mũi cao, trán cao, miệng rộng. Trước đây nàng có thể ngắm anh không biết chán, nhưng tất nhiên chỉ khi Khang không chú ý, bởi lẽ nàng sợ anh cười nàng, thậm chí coi thường, vì nàng quá si mê anh.

Nàng trang điểm đậm, mặc một cái váy sặc sỡ dài qua đầu gối, nhưng lại khoác áo khoác dài và đi bốt cao. Bộ váy áo khiến cho vóc người nàng đã thấp đậm càng ngắn đi thảm hại. Nàng không nhận ra điều đó cho tới khi bước vào quán cùng Khang và thu hút mọi ánh nhìn. Không phải vì nàng đẹp, dĩ nhiên rồi, mà vì trông nàng và Khang quá khập khiễng.

Nhất là nàng trong bộ dạng thế này. Nàng có thể cảm nhận thấy những ánh mắt thương hại có, chế giễu có từ những cô gái làm ở các văn phòng xung quanh đó cho tới những cô gái phục vụ bàn. Trong phút chốc, nàng cảm thấy ngại ngần xấu hổ, cứ như thể nàng là con quạ xấu xí ục ịch lạc vào giữa một bầy thiên nga, con nào cũng da trắng chân dài, ngực nở eo thon đánh mông kiều diễm.

Nàng không đẹp, chưa kể với cái vẻ chán chường, cộng với tiếng thở dài sườn sượt có thể phát ra bất cứ lúc nào khiến cho sức hấp dẫn của nàng hạ thấp khủng khiếp. Ồ mà lần cuối cùng nàng cảm thấy mình hấp dẫn là từ khi nào nhỉ?

Nàng yêu Khang vì Khang đẹp trai. Với nhiều người thì cái đẹp bề ngoài đã đủ che lấp tất cả cái xấu xí tồi tệ bên trong rồi. Một cô gái đẹp, cho dù lẳng lơ một chút, mê tiền một tẹo, nhưng cũng khiến cho ít nhất hai nửa tá đàn ông ham muốn. Nhưng Khang không chỉ đẹp trai thôi đâu, Khang còn là một người đàn ông tốt nữa.

Bằng chứng là khi ngồi với nàng, hoặc có thể là ngồi với một cô nàng nào khác nữa, Khang vẫn rút điện thoại gọi về nói chuyện với vợ, với con đầy yêu thương thân ái. Nàng yêu tất cả những gì thuộc về Khang. Và nàng không giống như những người đàn bà yêu người đã có vợ khác, thường ghen bóng gió với vợ người ta, nàng còn yêu luôn cả vợ con Khang. Nàng có thể dành cả ngày chủ nhật để cùng Khang chọn cho vợ Khang một món quà bất ngờ nhân kỷ niệm mười năm ngày họ mới yêu nhau, hoặc lang thang siêu thị mua cho con gái tròn năm tuổi của Khang một chiếc váy hồng nhiều tầng có thắt nơ sặc sỡ.

Rồi nàng bỏ ra nhiều giờ nữa tự tay trang trí cái hộp quà cho thật đẹp đẽ để đưa cho Khang, chờ đợi Khang thốt lên: “Tuyệt lắm”, và đó rất có thể là lý do cho một buổi tối nồng nàn giữa hai người trong căn hộ của nàng. Sau đấy, nàng sẽ vào phòng tắm, pha nước trong bồn cho thật ấm, và khi Khang tắm xong, anh dùng thêm một ít đồ ăn nhẹ nàng đã chuẩn bị sẵn sàng, để đúng 10 giờ tối Khang đã có mặt ở nhà mình, chỉn chu theo giờ của một người đàn ông thành đạt nhưng qui củ, cho dù có bận bịu với đối tác làm ăn nhưng vẫn trở về nhà quây quần với vợ và con gái, với một hộp quà tuyệt đẹp tặng con vào sinh nhật.

Khang tìm đến với nàng mỗi khi Khang cần đến nàng. Đó có thể là lúc Khang đang mệt mỏi vì công việc, hoặc Khang đang buồn, hoặc đơn giản là Khang sực nhớ rằng trên đời này còn có nàng. Nàng không phải là “bồ” Khang, nàng ghét nhất từ này. Những cô bồ là kẻ phá hoại gia đình người khác, còn nàng thì không.

Nàng coi mình là “người tri kỷ” của Khang, nàng ở bên Khang những khi Khang buồn, Khang mệt mỏi, Khang chịu áp lực, thậm chí còn khuyên Khang nên làm lành với vợ khi họ giận nhau. Mỗi khi Khang tìm đến với nàng là những khi áo Khang đã bỏ bên ngoài quần, trên người Khang không còn mùi nước hoa đàn ông thoang thoảng, tóc Khang không còn vẻ láng mướt của keo bọt. Và lúc ấy Khang hoàn toàn là của riêng nàng, nguyên sơ không kiểu cách.

Mùa đông đối với nàng thường lạnh lẽo và buồn bã. Nhất là mùa đông năm nay, vạn vật dường như đông cứng lại, tựa hồ có thể dùng tay bẻ gãy từng mảnh băng của nó. Khang ít khi tìm đến nàng vào những tối mùa đông. Nàng dành những tối ấy để đọc sách, để đan len, và con mèo đen của nàng luôn quanh quẩn bên chân nàng, dùng đôi chân nhỏ xíu của nó quờ quạng cuộn len, chờ cơ hội ngồi vào lòng chủ để cuộn tròn trong giấc ngủ dài. Tính đến năm nay, đã ba mùa đông của nàng trôi qua như thế.

Đôi khi nàng tình cờ gặp Khang vào buổi sáng, hoặc cũng có khi nàng đã đứng sẵn trên đoạn đường mà nàng biết chắc chắn Khang sẽ qua, chỉ để nhìn thấy Khang, và nhận lấy ánh mắt của Khang lướt qua nàng cùng ánh nhìn thờ ơ của vợ Khang đang ngồi sau anh. Khang đến bất ngờ vào một sáng chủ nhật. Nàng vội vã chạy vào phòng chải sơ lại mái tóc đang còn rối rồi lao vào bếp chuẩn bị một bát mì hoặc bát miến nóng bưng ra cho Khang, và ngắm anh ăn với niềm vui vô bờ bến. Sau một khoảng lặng ngượng nghịu không lời, nàng và anh tan vào nhau, đắm chìm trong đam mê của hai người, và trong nỗi nhớ của nàng.

Thời gian buổi sáng của Khang không nhiều. Anh đến và đi nhanh như chưa từng hiện hữu, để mặc nàng lại với nỗi trống vắng chán chường. Nàng thử làm biến mất nó bằng cách lang thang trên phố, đi mua sắm, hoặc online và chat. Nhưng tất cả những việc ấy cũng chỉ làm tâm trí nàng dịu đi đôi chút, để đến khi đứng đối diện chiếc gương trong phòng tắm, “ai đó” chứ không phải nàng, với khuôn mặt đượm vẻ buồn bã mệt mỏi, với đôi mắt nửa như từng trải, nửa như ngơ ngác đang tự ngắm mình.

Một buổi tối, nàng đến quán cà phê quen thuộc, nơi nàng và Khang trước đây từng ngồi, gọi một cốc cà phê và một bao thuốc lá. Nàng rút ra một điếu thuốc và châm lửa. Nàng vẫn nhớ con mắt ác cảm của chính nàng đối với những cô gái ngồi bar hút thuốc. Theo nàng, có hai khả năng về những cô gái ấy. Một là những cô gái chán đời bệ rạc, hai là những cô gái điếm thượng lưu, hút thuốc để khoe đôi môi cong mời gọi, để vắt chéo đôi chân dài cố tình phô ra những khoảng hở hang của xác thịt, và hoặc kín đáo hoặc công khai liếc mắt đưa tình với đám khách ra vào mà rất có thể sau đấy là đối tượng của trò chơi giường chiếu.

Nàng tự cười mình và phán đoán xem người ta sẽ nghĩ nàng là người thế nào, có thể là một cô cave ế khách chăng, vì chân nàng ngắn và gương mặt nàng đang mang vẻ nhầu nhĩ chán chường. Rồi nàng tự thấy rằng nàng đang lo hão vì trong đám khách ra vào quán, không một ai mảy may chú ý đến nàng.

Một người đàn ông đến bên nàng, nàng nhận ra đây là người quen. Vũ là bạn học thời sinh viên của nàng, đã có một thời gian anh theo đuổi nàng nhưng bị nàng từ chối thẳng thừng. Bỗng nhiên nàng tự hỏi nếu như khi ấy Khang không xuất hiện thì nàng và Vũ có thành đôi không nhỉ... Vũ tự mình kéo ghế ngồi đối diện với nàng.

Trông Vũ vẫn thế, gương mặt hiền lành, đôi khi mang vẻ nhẫn nhịn. Trước đây nàng thầm so sánh Vũ với một con mèo ốm, ủ rũ đến tội nghiệp khi anh luôn lẽo đẽo theo nàng. Thậm chí đã có lần nàng hét lên với anh rằng đừng có theo nàng nữa, rồi nàng nhìn theo bóng anh khuất về cuối con phố nhà nàng, tâm trạng nửa như hả hê, nửa như nuối tiếc...

Chợt Vũ cầm lấy bàn tay nàng. Bàn tay Vũ ram ráp và nóng ấm. Khang cũng có một bàn tay âm ấm, nhưng Khang ít khi cầm tay nàng. Nàng chỉ cảm thấy được hơi ấm bàn tay Khang khi anh lần cởi những lớp áo mùa đông của nàng, và hơi nóng rõ rệt hơn khi bàn tay ấy chạm đến lớp áo cuối cùng. Giọng nói của Vũ vang lên phá tan cái không khí im lặng trong không gian mịt mờ khói thuốc: “Để Vũ đưa An về, khuya quá rồi”.

Nàng đứng dậy và thản nhiên khoác vai Vũ, như thể họ là một đôi tình nhân. Nàng thấy người Vũ khẽ run, Vũ gọi một chiếc taxi, đưa nàng về. Đến trước cửa nhà mình, nàng rụt rè: “Vũ vào không?”.

Nhưng Vũ chỉ mỉm cười, tay anh lại siết khẽ tay nàng, anh vỗ vỗ lưng nàng như một đứa trẻ: “An ngủ sớm nhé, mai Vũ tới”.

Sự xuất hiện của Vũ khiến những khoảng trống mùa đông của nàng được lấp đầy. Vũ tìm lại cho nàng sự tự tin mà khi yêu Khang nàng đã vô tình đánh mất. Vũ xuất hiện bất cứ khi nào nàng cần, lắng nghe nàng, thậm chí chịu trận những cơn giận vô cớ của nàng. Nàng có thể đi bên Vũ mà không nước hoa, không son phấn, không váy áo sặc sỡ, nhưng nàng thừa hiểu trong mắt Vũ, nàng là người đẹp nhất.

Nhưng Vũ không bao giờ đi quá giới hạn với nàng, cho dù nàng có mời Vũ vào nhà chơi buổi tối. Đáp lại lời mời của nàng, Vũ chỉ khẽ cười và hôn lên trán nàng, cử chỉ “tình cảm” nhất Vũ dành cho nàng luôn là những cái nắm tay, như thể anh muốn truyền tất cả hơi ấm của mình sang nàng.

Nàng chủ động hẹn gặp Khang vào một buổi trưa tại một quán ăn gần công ty Khang làm việc. Khang ngồi đối diện nàng, khuôn mặt vẫn đẹp như tượng tạc, nhưng thật lạ, nàng không còn rung động nữa. Người Khang thoang thoảng nước hoa, áo sơmi lụa được là kỹ càng thẳng thớm, có lẽ lúc này Khang phù hợp là đối tượng hẹn hò của những cô gái xinh đẹp đang ngồi đầy rẫy quanh họ hơn là nàng.

Khang cười nhìn nàng, nụ cười xã giao và hơi xa lạ. Nàng không mấy lạ lùng về điều đó, Khang chỉ thân thiện với nàng khi có riêng hai người. Khang cười bâng quơ: “Dạo này trời lạnh quá em nhỉ”. Anh nắm lấy tay nàng, bàn tay anh lạnh ngắt, có lẽ môi anh cũng thế, và nàng sực nhớ ra lâu rồi nàng chưa hôn anh (hay anh chưa hôn nàng). Nàng chầm chậm rút tay về. Khang cười, vẻ khó hiểu: “Em sao thế?”.

Nàng chậm rãi nói: “Mình chia tay thôi anh nhỉ?”.

Nụ cười trên môi Khang tắt ngấm, anh nhếch mép: “Tùy em!”.

Trong đầu nàng bỗng nảy ra một ý nghĩ hài hước: “Có lẽ đây là cuộc chia tay êm đềm và lạ lùng nhất thế giới!”.

Nàng hẹn gặp Vũ vào buổi chiều. Vũ gõ cửa, gương mặt hiền lành ửng đỏ. Nàng cầm tay anh: “Vũ... còn yêu An chứ?”.

Vũ im lặng, rồi rút bàn tay mình ra khỏi bàn tay An, giống như nàng đã rút bàn tay mình ra khỏi bàn tay Khang. Anh nhìn nàng bối rối: “Xin lỗi An, Vũ đã... có người yêu rồi”.

Đầu óc nàng quay cuồng, trong phút chốc, mọi vật trong phòng như đảo lộn. Thế ra Vũ đã có người yêu, nhưng tại sao Vũ vẫn đến với nàng, rồi nàng lại tự trả lời, tự mắng mình sao mà ngốc. Một người bạn tốt vẫn có thể ở bên ta lúc ta đau khổ cơ mà, chưa kể trước đây Vũ đã từng say mê nàng... Nàng trấn tĩnh lại sau một khoảng lặng dài. Giọng nói nàng khàn khàn: “Chắc Vũ và cô ấy yêu nhau lâu rồi?”.

Vũ đáp: “Hôm nay Vũ và cô ấy hẹn nhau ăn tối, An đến đi, để Vũ giới thiệu An với cô ấy”. Nàng gật đầu.

Đi bên Vũ, chợt nàng thấy hối hận. Giá như mình bảo Vũ đợi một chút cho mình trang điểm lại, để khi gặp người yêu Vũ mình sẽ đỡ ngại ngần. Có lẽ cô ấy xinh đẹp lắm, hẳn nhiên cô ấy sẽ trẻ trung hơn mình, và chắc chắn cô ấy hạnh phúc hơn mình, vì người yêu cô ấy là Vũ...

Họ dừng chân ở một quán ăn khá đẹp. Vũ mạnh dạn dắt tay nàng bước vào. Chợt tim nàng đập mạnh, nàng thấy hồi hộp, phút chốc nàng muốn giằng tay mình ra khỏi tay Vũ, để chạy tới một nơi kín đáo nào đấy và khóc cho thỏa thích. Nhưng tay Vũ vẫn giữ chặt tay nàng, cứ như anh đọc được cái ý nghĩ muốn chạy trốn của nàng.

Tới một bàn ăn khuất trong góc, Vũ và nàng ngồi xuống. Nàng nhìn quanh: “Cô ấy đâu rồi?”.

Vũ dịu dàng: “Em thử nhìn đằng sau xem”.

Nàng bất ngờ, sao Vũ lại đổi cách xưng hô nhanh thế nhỉ, và nhìn về đằng sau. Một tấm gương lớn phía sau nàng, trong đó phản chiếu gương mặt nàng, một cô gái không trang điểm, tóc còn chưa được chải rối, đôi mắt vừa ngỡ ngàng vừa hạnh phúc. Bàn tay Vũ vẫn đang nắm chặt tay “cô gái ấy”.
- Download Mediafire

viewtopic.php?t=130014#p759400

- Xử án link Mediafire

viewtopic.php?t=130014#p764014
User avatar
vnguyencong
Nhựa Mít
Nhựa Mít
 
Tiền: $1,802,085
Posts: 7106
Joined: 26 Sep 2007
 
 

Return to Truyện Ðọc



Who is online

Users browsing this forum: No registered users and 97 guests