Bộ Não Bất Tử - Trần Thu Hằng

Truyện tình mùi mẫn, truyện ma kinh rợn hay các thể loại khác. Xin mời vào.

Moderators: Mười Đậu, SongNam, A Mít

Bộ Não Bất Tử - Trần Thu Hằng

Postby vnguyencong » 23 Mar 2008

Bộ Não Bất Tử

Truyện ngắn của Trần Thu Hằng

Image

Minh họa Nguyễn Ngọc Thuần

1. Cánh cửa bọc da ập lại không ngăn được tiếng gào khóc của mẹ tôi: "Xin hãy cứu lấy con trai tôi, các bác sĩ ơi!...". Cơ thể tôi đang lịm dần - tất cả đang dần tan biến cùng với cảm giác lạnh buốt như băng.

Có người quay trở lại báo tin: "Thân nhân đã ký vào bản cam kết. Chuẩn bị mổ". Nhưng bác sĩ trưởng bắt mạch cho tôi, lắc đầu: "Đừng mổ, vô ích". Chị hộ lý nói lí nhí như van lơn thay cho mẹ tôi: "Gia đình xin mổ. Còn nước còn tát mà. Nhà họ chỉ có một đứa con trai...". Một ông bác sĩ khác thì thầm thành tiếng: "Lạy Chúa! Bây giờ chỉ mong có phép lạ mà thôi...".

Vậy là mẹ tôi đã ký vào giấy cam kết. Chiều nay, trước khi tôi chạy ra khỏi nhà, bà khóc và lớn tiếng đòi từ tôi. Không, mẹ tôi vẫn rất thương tôi và cần có tôi. Tôi là con ngươi trong mắt bà, tôi biết. Dù tôi không học hành đến nơi đến chốn, dù tôi đã trót nghiện rượu, nghiện ma túy, dù tôi ăn cắp hết tiền bạc của bà và xô ngã bà lúc chiều nay...


2.Khi bác sĩ đưa bộ não ra khỏi sọ, tôi mới thấy rõ cơ thể tôi thảm thương như thế nào: mũi gãy, cổ gãy, vai gãy, đôi chân dập nát. Chưa hết, lồng ngực tôi bị mở banh ra và nối với máy tim phổi nhân tạo.

- Đã tắt thở rồi, chẳng còn hi vọng nữa đâu. Cái thằng đua xe chung với nó chết rồi, đã đưa vào nhà xác...

Một bác sĩ nhẹ nhàng bước vào như một cái bóng. Tin báo khiến bộ não của tôi run bắn. Thằng Lý đã chết rồi ư? Chiều tối nay, hai đứa cùng đi hát karaoke và ra sức gào rú trên đường mưa trơn trượt.

- Sao hả anh? Tắt máy nhé! Đưa thằng này xuống với thằng kia luôn nhé!

Không! Không! Không! Đừng đưa tôi xuống nhà xác. Tôi chưa thể chết được. Não tôi vẫn còn tỉnh táo đây, tôi vẫn hoàn toàn nhận biết được thế giới xung quanh. Mẹ ơi! Đừng để họ đẩy con xuống nhà xác. Con phải sống. Con phải sống! Mẹ ơi!

Bác sĩ trưởng gật đầu. Nhưng mắt ông chăm chăm nhìn lên màn hình đang lóe sáng, kinh ngạc:

- Khoan đã. Não bộ vẫn còn sống, hệ thần kinh vẫn phản ứng tốt. Kỳ lạ thật.

Các bác sĩ lập tức hội chẩn. Và kết luận: "Có thể tiếp tục can thiệp y học vào bộ não trong môi trường đặc biệt...".

Các bác sĩ đặt bộ não của tôi vào một chiếc máy, đậy cơ thể đầy máu của tôi lại và bàn tán:

- Tiền nuôi bộ não mỗi ngày hơn năm triệu đồng. Chẳng hiểu mẹ nó lấy đâu ra tiền!

- Tôi thấy tội bà ấy quá. Chẳng thấy có tí vàng nào trên người cả. Phen này chắc phải bán nhà để cứu thằng con trời đánh này rồi...

- Nhưng mà có cứu được không cơ chứ? Tôi chưa thấy bộ não nào bị chấn thương đến mức này mà phục hồi được cả.

- Lạy Chúa! Chỉ có thể là phép lạ...

Họ đưa tôi đi trong đêm. Tôi thấy mẹ vật vã ngoài hành lang, bên cạnh là chị và em tôi. Tôi muốn gọi: "Mẹ ơi! Con ở đây!" nhưng chỉ có những nơron thần kinh rung động. Tôi nhớ ngày trước mẹ tôi cũng có vòng xuyến, nhẫn vàng. Nhưng cha tôi đã gỡ dần đem đi bán để uống rượu. Tôi đã thầm nguyền rủa cha mình và thề rằng không bao giờ, không bao giờ... Vậy mà tôi cũng uống như điên. Còn chích nữa. Mẹ đã bao lần hi vọng rồi tuyệt vọng vì những lời hứa của tôi.

Tôi muốn nguyền rủa con người tôi quá đỗi. Nhưng cái lưỡi đã ở cách xa bộ não mấy chục kilômet, làm sao mà thốt thành lời.

Mẹ ơi! Ước gì bây giờ con khỏe mạnh, lành lặn. Con sẽ đến nắm bàn tay xanh gầy của mẹ, để làm một phép lạ trong cuộc đời mẹ. Nhưng con đang mong chờ một phép lạ thật sự dành cho con. Con thấy mình đi trên con đường dài hun hút và tiếng khóc của mẹ đuổi theo: "Hãy cứu lấy con trai tôi. Hãy lấy những thứ lành lặn trên người tôi cho nó...".


3.Tám ngày. Tôi trơ trọi trong căn phòng trắng lạnh, giữa những máy móc tối tân, để thấy rằng mình đang yếu dần, yếu dần như chiếc lá bị bứt khỏi cành. Các bác sĩ nuôi tôi bằng thuốc chống phân hủy và những hợp chất bổ dưỡng, nhưng họ không hứa hẹn một điều gì cả. Bác sĩ cứ ba giờ lại vào kiểm tra tình trạng của tôi một lần. Vào cuối ngày, tôi thấy ông gọi nữ trợ lý vào, ra cái lệnh sét đánh:

- Tắt máy cấp oxy và ngâm não vào formol cho tôi.

Tôi run bắn lên đến độ tràn dịch ra màng não. Nữ trợ lý hỏi lại:

- Vì sao thế ạ? Tôi thấy nó vẫn có phản ứng tốt. Đây là một trường hợp kỳ lạ, cần phân tích thêm...

- Thôi - Bác sĩ lắc đầu ngán ngẩm - Tim đã ngừng đập từ lâu rồi, cơ thể đã bắt đầu phân hủy, không còn cứu chữa nổi nữa...

- Nhưng bà mẹ anh ta...

- Bán nhà rồi. Bà ấy hết sạch tiền nên đành đưa xác nó về nhà... A không, nó đâu còn nhà nữa...

Gương mặt bác sĩ lạnh lùng không thay đổi. Và tôi, không còn cổ họng để gào thét, không còn thân thể để vật vã, tức giận nữa.

- Nhưng mẹ ơi! Bộ não con vẫn còn thoi thóp sống, vẫn chờ đợi được trở về với một cơ thể sống. Con có thể sống và sinh cho mẹ một đứa cháu nối dòng...

- Dạ thưa bác sĩ, gia đình không yêu cầu trả bộ não này à?

- Họ có xin, nhưng tôi thuyết phục họ hiến cho khoa học.

- Thế ạ? - Nữ trợ lý nở một nụ cười hiếm hoi - Ta có thể ghép nó cho một người bị liệt não chứ ạ?

Bác sĩ lại lắc đầu, mặt ông buồn tênh:

- Để làm gì? Rượu và ma túy đã ăn đen hết cả rồi.

Rồi họ bỏ đi, sau khi ngâm tôi vào một lọ thủy tinh và ghi mã số...

Và trong môi trường chống phân rã, giữa hàng ngàn chai lọ khác, tôi vẫn sống le lói trong đau khổ và tiếc nuối. Mẹ ơi! Sao mẹ không nhớ đến con? Thân thể của tôi ở đâu? Giữa một buổi chiều như buổi chiều choáng hơi men ấy, tôi lặng Iẽ, quằn quại khóc, nhưng chẳng còn nước mắt.
- Download Mediafire

viewtopic.php?t=130014#p759400

- Xử án link Mediafire

viewtopic.php?t=130014#p764014
User avatar
vnguyencong
Nhựa Mít
Nhựa Mít
 
Tiền: $1,802,179
Posts: 7108
Joined: 26 Sep 2007
 
 

Return to Truyện Ðọc



Who is online

Users browsing this forum: No registered users and 49 guests