Có Thể Là Nhầm Lẫn - Thục Linh

Truyện tình mùi mẫn, truyện ma kinh rợn hay các thể loại khác. Xin mời vào.

Moderators: Mười Đậu, SongNam, A Mít

Có Thể Là Nhầm Lẫn - Thục Linh

Postby vnguyencong » 30 Dec 2007

Có thể là nhầm lẫn

Truyện ngắn của Thục Linh

Image


Trời trong, nắng nhạt nhẽo như một ổ bánh mì quá đát. Quán cà phê rặt một mùi phấn hoa của hai loại hoa đỏ, vàng chi chít nở dọc bờ tường và trên các lối đi. Rất ồn ào. Như thường lệ. Một ngày quá đỗi bình thường.

Một chiếc bàn tròn, một ly cà phê đá bên cạnh một ly cam vắt. Hai chiếc áo đầm, một trắng và một đỏ. Chiếc áo đỏ có vẻ mốt hơn với cổ trễ, khoét sâu vào vùng ngực. Chiếc áo trắng dài và kín đáo. Hai cô chân mày kẻ mảnh, phấn nhạt và đôi môi với ít son hồng tươi (bốn triệu cô gái cũng chỉnh trang khuôn mặt buổi sáng của mình như thế). Không có gì lạ, tuyệt đối! Một đôi bạn quá đỗi bình thường.

Áo đỏ rút một điếu thuốc, từ tốn kẹp vào ngón tay, đưa lên môi và bật zippo. Từ tốn rít một hơi dài, từ tốn nhả khói. Có lẽ là thuốc Capri (bốn trăm ngàn cô gái tự cho mình sành điệu cũng hút loại thuốc này). Áo trắng nhăn mũi, mùi khói thuốc và nước hoa trộn lẫn dễ làm người ta hắt xì. Điếu thuốc cháy phân nửa, áo đỏ rón rén dụi vào gạt tàn. Động tác của cô như thể điếu thuốc là vật đáng ghê tởm. Vết răng cắn hằn sâu cán (một trăm ngàn cô gái hút Capri theo cách này).

Im lặng. Họ ngồi nhìn những hạt phấn hoa bay trong nắng. Lời nói giấu sau lưỡi.

- Mày với nó sao rồi? - áo đỏ lên tiếng

- Vẫn thế, tuần gặp nhau ba buổi, hôn hai lần, nắm tay bốn lần.

- Bỏ nó đi, tao giới thiệu gã đẹp trai con nhà phố cho.

Áo trắng nhăn mũi. Cô hít quá nhiều phấn hoa. Áo đỏ móc điện thoại. Dạ, vâng, gật đầu, cười toe toét... đủ trạng thái, ai gọi điện thoại mà chẳng thế!

- Nó lại hẹn đến chỗ cũ - áo đỏ nói - Căn phòng có cái rèm cửa màu hồng nhạt, gớm chết. Máy lạnh kêu ầm ĩ, còn chăn nệm thì tanh nồng. Ưu điểm duy nhất là rẻ. Khi sử dụng trong 30 phút, người ta không cần tới một căn phòng khách sạn cho đêm tân hôn.

Áo đỏ cười rũ. Chắc cô cho mình vừa nói một câu rất thú vị.

- Lần trước mày phá thai của ai?

- Không biết, nếu đã phá thì cố suy nghĩ làm gì.

- Mày nên chấm dứt kiểu đó đi.

- Ngược lại, mày nên thử. Cũng đỡ tẻ nhạt!

Áo đỏ rút trong túi xách ra một biên bản phạt của cảnh sát giao thông. Áo trắng nhìn qua.

- Tao không bao giờ vượt đèn đỏ.

- Mày chưa bị phạt bao giờ à?

- Có chứ, nhưng không phải vượt đèn đỏ. Tao sợ những cú tung ngang xe chết người.

- Chứ tội gì?

- Chỉ một thứ, không mở đèn xe vào ban đêm. Ban ngày thì tao quên tắt đèn vì ánh sáng mặt trời làm tao không để ý đến. Còn ban đêm, khi đèn mọi người sáng cộng thêm đèn đường, tao lại thấy không cần mở đèn nữa.

- Mày chú ý tới ánh sáng của người khác, của bên ngoài nhiều quá.

- Có lẽ thế.

- Chỉ có một cách giải quyết, mày mở đèn mọi lúc đi. Như vậy mày sẽ không phải bận tâm rằng mình sáng hay tối và lúc đó ánh sáng của mọi người cũng không đến nỗi làm mày rối trí.

- Tao không muốn người khác khó chịu vì ánh sáng của tao.

- Tùy mày thôi, mày luôn thế từ nhỏ.

- Ừ!

Nắng đổi màu, giờ nắng đã có màu gần giống với một miếng trứng chiên không chín quá. Áo trắng dùng ngón tay chấm nước rồi viết gì đó lên bàn. Những chữ ngoằn ngoèo không có nghĩa khô đi một cách mau chóng. Hình như mọi thứ đều biến mất rất nhanh như vậy trong buổi sáng nhiều gió và bình thường này.

- Mày vẫn giữ lời hứa từ năm mười bảy tuổi rằng điều đó chỉ dành cho đêm tân hôn chứ? - áo đỏ hỏi.

- Nếu có thay đổi thì bây giờ tao đã gục đầu vào vai mày mà khóc.

- Sự kiên nhẫn đáng thán phục.

- Mày khen tao à?

- Không, tao nói về gã bạn trai mày. Gã hoặc là thằng ngốc, hoặc là thiền sư khả kính.

- Gã chỉ yêu tao, vậy thôi!

- Con gái tao vừa viết thư cho tao kèm theo một tấm hình. Nó lớn nhanh kinh khủng. Nó nói nó yêu, nhớ tao nhiều lắm!

- Còn mày thì sao?

- Thật tệ, tao rất ít khi nhớ nó. Thậm chí có lúc tao quên bẵng là nó có trên đời. Giữa tao và nó có khoảng cách bằng gấp đôi khoảng cách từ đây tới mặt trời.

- Ừ! Thật tệ.

- May mà nó có một bà ngoại rất điển hình.

- Có vẻ nó là cô bé quàng khăn đỏ, còn mày là chó sói.

- Tao chưa bao giờ có ý định ăn thịt hai bà cháu nó cả.

- May mắn thật!

Áo đỏ lại hút thuốc. Áo trắng lại đếm phấn hoa. Những thói quen không mục đích. Người ta làm thế khi có nhiều điều để nói với nhau hoặc chẳng có gì để nói với nhau.

- Bao giờ mày cưới?

- Khi chúng tao đủ tiền - áo đỏ bẽn lẽn.

- Vẫn cách nói và cử chỉ đó, ba năm rồi đó mày. Bao giờ mày đủ tiền?

- Khi tao không để mày trả tiền cà phê nữa.

Cả hai cùng cười vang.

- Bao giờ mày bỏ gã đểu cáng đó?

- Chút nữa, sau khi ở khách sạn xong. Chẳng có gì khó khăn.

- Nhưng lại một gã tiếp theo chứ gì.

- Mày luôn luôn đúng trong chuyện này - áo đỏ nhún vai.

Nắng đã chuyển qua màu mật ong pha đường. Họ trả tiền và đứng dậy.

- Sẽ gặp lại nhau sớm chứ?

- Ừ! Ngồi với mày thật thanh thản.

- Kỳ lạ nhỉ. Lần nào gặp nhau cũng thế cả. Vậy mà cứ phải tiếp tục ngồi.

- Ừ, hi vọng lần sau mày sẽ thay đổi.

- Tao cũng thế, hi vọng mày sẽ thay đổi... Mà thôi, cứ giữ nguyên vậy đi. Nếu thay đổi, có thể tao sẽ không nhớ mày nữa.

Họ cùng nhăn mũi, bước ra khỏi quán. Gió mạnh làm phấn hoa bay ra nhiều.

Tôi thậm chí không ngoái đầu nhìn họ ra khỏi cổng, nhưng tôi nghĩ có lẽ trong câu chuyện vừa rồi một trong hai cô đã nhầm lẫn. Cũng có thể là cả hai đã nhầm lẫn, tôi không chắc lắm, tôi đang bận nhẩm tính gói thuốc và ly cà phê sáng nay của mình bao nhiêu tiền.
- Download Mediafire

viewtopic.php?t=130014#p759400

- Xử án link Mediafire

viewtopic.php?t=130014#p764014
User avatar
vnguyencong
Nhựa Mít
Nhựa Mít
 
Tiền: $1,801,991
Posts: 7105
Joined: 26 Sep 2007
 
 

Return to Truyện Ðọc



Who is online

Users browsing this forum: No registered users and 88 guests