Khói Chiều Cay Mắt - Nguyễn Mạnh Hùng

Truyện tình mùi mẫn, truyện ma kinh rợn hay các thể loại khác. Xin mời vào.

Moderators: Mười Đậu, SongNam, A Mít

Khói Chiều Cay Mắt - Nguyễn Mạnh Hùng

Postby vnguyencong » 20 Oct 2007

Khói chiều cay mắt

Truyện ngắn của Nguyễn Mạnh Hùng


Image


Đội của y có bảy người. Toàn tay vâm váp. Bắp cuồn cuộn, chắc đe như những thớt lim, thớt nghiến. Họ thường ở những nơi ít có bước chân người lui tới, dùng những loại cưa to bản, lưỡi bén sắc để biến những cây lim, sến, táu, trò cổ thụ thành những xúc gỗ rồi chuyển ra thị trấn ở cửa rừng cho một đội khác đóng đồ hoặc mang chúng về xuôi. Để có thể khai thác lâu dài một khu vực nào đó, khi xẻ, họ mở mạch lóc dần thân cây thành từng tấm cho đến khi nó chỉ đủ đứng vững, chưa bị đổ ngay thì chuyển sang cây khác

Chị hơn y năm tuổi. Những khi rỗi, chị thường hay qua nhà y. Đôi bàn tay tài hoa của y làm ra những món đồ gỗ tinh xảo. Chị mê mẩn nhìn không chớp mắt. Chị cẩn trọng chạm vào những hình long, ly, quy, phượng. Chị hỏi: Thiện ơi, những thứ này, chính đôi bàn tay kia làm ra đấy chứ? Y ngẩng lên. Rúng động. Tiếng đục ngập ngừng run rẩy. Trái tim gõ vào thành ngực gấp gáp như tiếng tràng phá gỗ. Mắt chị long lanh, ngượng nghịu: Thiện có mười cái hoa tay phải không? Cho tôi xem một chút! Đôi bàn tay xù xì gân guốc run rẩy. Mười đầu ngón tay bỗng biến thành mười điện cực đốt nóng mọi tế bào trong cơ thể y. Mùi hương con gái đê mê. Y ôm chặt chị. Chị run: Thiện! Ai nhìn thấy thì sao? Trái tim nhào trộn cùng hơi thở. Có tiếng chân người. Chị hốt hoảng đẩy y ra, mặt như gấc. Hai tay cài vội hàng cúc áo bị bật tung. Anh Đức, chủ một nhà hàng, đến xem đồ. Đôi mắt thoáng dại trên ngực chị. Anh nhếch miệng cười: Đôi bàn tay của chú, hương sắc của cô, không dâng cho đời phí lắm! Hái ra tiền đấy...

Ngày nào y cũng ngong ngóng chị. Gương mặt như sáp. Đôi bàn tay mềm mại. Khuôn ngực căng tròn lấp đầy tâm trí. Những đồ bị hỏng đầy dần cùng nỗi khát khao. Kể từ ngày mẹ chị bị bệnh phải nằm liệt giường. Y ít khi gặp chị. Chị đi làm ở làng bên. Nhiều đêm, y đứng bên rào duối ngóng qua. Lỗ chỗ ánh trăng rơi bợt bạt. Nền giếng lạnh lẽo. Hoang vắng. Y thức cho đến khi gặp tiếng lạch cạch mở cửa của chị. Thường khi ấy cũng đã rất khuya.

Ào! Tiếng xối nước nặng như thác. Xoảng! Tiếng xô va vào thành giếng tức tưởi, đớn đau. Da thịt chị vẫn ngân ngẩn trắng như xưa. Y căng muốn toạc hai mí mắt để nhìn. Bầm những vệt thẫm trên thân thể. Chị bào. Chị miết. Bào miết như muốn lóc hẳn lớp da ấy vứt đi. Như con ve đang muốn lột xác. Cổ họng khô khốc. Mọi thứ nhòa lặng. Tê lạnh. Người y băng cứng như cây nước đá. Trái tim đau nhói trong lồng ngực.

Anh Đức lại đến. Anh cười: Nghèo thì khó. Cứ nghèo lõ tĩ cái gì cũng khó hết. Giàu thì có. Cứ thật giàu vào. Muốn có cái gì là có cái ấy. Chú em có bàn tay tài hoa thế, đi với anh mấy chốc mà giàu! Thời buổi này cứ có thật nhiều tiền, muốn gì được nấy...

* * *

Rừng thăm thẳm. Ánh sáng lúc nào cũng nhờ nhợ. Thi thoảng, một giọt nước từ trên tầng cây hun hút rơi xuống người khiến y rùng mình. Hình như, trời có mưa thì phải. Đôi lần, vài đám dây leo nhằng nhịt bám vào những thân cổ thụ vài người ôm không xuể khiến y xoài ngã. Lá ẩm mục ngái ngái. Bước chân xôm xốp trên thảm lá dày. Âm u.

Khi hai chân y đã mỏi nhừ, vết phồng ở mắt cá vỡ ra rát buốt bên trong đôi giày thì đến nơi. Y quăng mình nằm thẳng cẳng nhìn tán lá ken dày nhức mắt phía trên. Có cảm tưởng, cái lán hút sâu tít tận đáy rừng già.

Đội của y có bảy người. Toàn tay vâm váp. Bắp cuồn cuộn, chắc đe như những thớt lim, thớt nghiến. Họ thường ở những nơi ít có bước chân người lui tới, dùng những loại cưa to bản, lưỡi bén sắc để biến những cây lim, sến, táu, trò cổ thụ thành những xúc gỗ rồi chuyển ra thị trấn ở cửa rừng cho một đội khác đóng đồ hoặc mang chúng về xuôi. Để có thể khai thác lâu dài một khu vực nào đó, khi xẻ, họ mở mạch lóc dần thân cây thành từng tấm cho đến khi nó chỉ đủ đứng vững, chưa bị đổ ngay thì chuyển sang cây khác. Những cây bị tùng xẻo đó, sẽ khô dần đi, héo úa dần. Chúng sẽ chết trong sự đớn đau thân xác. Đến mùa bão, chúng sẽ đổ xuống. Khi ấy, toán thợ xẻ đã chuyển đi...

Một thời gian sau, anh Đức mang đến cho toán thợ xẻ một người đàn bà. Điếng người. Chị! Phải. Người đàn bà là chị. Anh cười bả lả: Cò cưa kéo xẻ, ai mà cắt khỏe đêm về ôm em. Anh Đức quay sang chị: Em ở đây lo cơm nước cho mấy anh. Gái có công, chồng chẳng phụ. Nếu tốt, anh sẽ thưởng cho em xứng đáng. Đôi mắt chị lóe lên giận dữ rồi cụp xuống nhẫn nhục. Y bỗng thấy nhói trong lồng ngực khi bắt gặp hai dòng nước mắt tủi nhục âm thầm bò xuống từ hai bên khóe mắt chị...

Sáng đầu tiên, chị rũ xuống như những cây gỗ bị xẻ ngoài rừng. Ký ức mê dại đầu đời dành cho chị còn chút tàn sót hằn trong lòng y chợt tắt ngúm như đốm lửa nhỏ hoi hóp ủ trong tro gặp cơn mưa dông dữ dội. Y bỗng thấy lòng nguội lạnh...

* * *

Chị và y chẳng bao giờ nói với nhau câu nào. Cô độc. Lầm lũi. Hai người - hai cái bóng nhỏ nhoi giữa mịt mùng rừng thẳm. Ngày nào cũng như ngày nào. Lặp đi, lặp lại. Y không biết chị chờ đợi gì sau mỗi buổi sớm mai. Còn y, ở một góc khuất nào đó, y vẫn mơ hồ cảm thấy sẽ có một cái gì đó. Không cắt nghĩa được. Y chờ đợi. Đôi khi, trong mắt chị cũng có một sự mơ hồ như thế.

Thiện về giúp tôi đào lại cái bếp. Nó mới bị sập. Câu đầu tiên chị nói với y sau nhiều tháng hai người gặp lại. Lầm lũi đi. Câm lặng. Không một ánh nhìn. Chị liêu xiêu, trồi thụt trên đường rừng. Đám tro tưởng đã lạnh hết trong lòng y hình như vẫn còn âm ấm chút lửa tàn. Nó đang cố nhen lên. Cố lan ra xung quanh. Lép bép. Lép bép. Củi trong bếp vẫn rừng rực cháy. Hơi nóng tỏa rát da. Nồi nước réo u u. Câu thứ hai của chị: Tôi có thứ này muốn cho riêng mình Thiện. Đưa rổ trứng chim đã luộc cho y, chị dụi đỡ lửa trong lò. Y nhìn thấy ngọn lửa cháy bùng trong mắt chị. Gương mặt hồng lên bong bỏng, chị bước về phía lều. Thiện ơi! Y đứng chết lặng. Quả trứng chim ăn dở nghẹn đứng ngay cổ họng. Thiện ơi! Lên tôi bảo! Thiện ơi! Tôi bảo! Những tiếng ấy liên tục ngân vọng từ cõi mơ hồ xa xăm dội đi, dội lại. Y hấp tấp đi lên lều. Kinh ngạc. Không phải người đàn bà vẫn hằng ngày nhẫn nhục cơm nước, giặt giũ. Đêm xuống thực hiện chức phận đàn bà. Chị! Là chị. Trên giường, đôi má chị vẫn đỏ hồng vì lửa. Thoảng chút nước hoa man mát. Chiếc áo hai dây xanh dịu... Vào đi! Tiếng chị khát khao, khẩn thiết. Ánh tình bùng cháy trong mắt. Vòng tay mê dại. Ôi! Chị đẹp đẽ, nguyên khôi của những ngày xưa...

* * *

Y nâng ly rượu lên. Rong róc. Nó xối ào ào vào yết hầu. Trên mặt đất, con lợn rừng thui chỉ còn vãi tóe những khúc xương trắng lóc. Mấy năm rồi, kể từ khi anh Đức chuyển y ra bộ phận đóng đồ ngoài bìa rừng, y mới trở lại đáy rừng già của những ngày xưa. Ngày ấy, dù tháng nào cũng một lần, chị và y mê đắm trong hoan lạc nhưng tâm hồn chị vẫn luôn đóng kín. Y không thể nào mở cửa bước vào. Y không thể hiểu. Không thể lý giải. Bao giờ cũng vậy, sau những nồng nàn ái ân, yêu thương, chị lại đã trở về con người cũ của mình. Không nói, không rằng. Lầm lũi. Hình như, chị biến thành cái bóng để tích trữ sức sống. Biến thành cái vỏ con trai xù xì ngậm cát để trong ruột mình là viên ngọc trong ngần... Trọn vẹn trong ngày ấy chị dâng nó cho y.

Ngày ấy, ngoài niềm khát khao chị ra, y còn một niềm khát khao khác lớn hơn, mãnh liệt hơn cháy trong tâm trí y từng giờ. Y muốn kiếm tiền. Y khát khao kiếm tiền. Y thấm thía, giá trị của nó lớn nhường nào...

Đêm hoang. Thăm thẳm. Tiếng con thú lạc bầy tru âm rợn. Lửa bắt đầu lụi. Ánh lửa chập chờn ma ảo đập nham nhở vào những bộ mặt phừng phừng. Từ khi vào đến giờ, y đã để ý nhưng chẳng nhìn thấy chị đâu. Men rượu làm cho y quên. Men rượu đốt nóng bản năng trong người. Chuếnh choáng. Tê dại. Tất cả trở nên nhòe nhoẹt. Một người đàn bà tóc tai rũ rượi bị đẩy vào. Những tiếng hét, tiếng hú. Giữa vòng, người đàn bà co rúm vì sợ hãi. Nước miếng tứa từ những cổ họng sưng nhức rượu. Ngọn lửa lóe lên lần chót trước khi lụi khiến y tê điếng. Chị! Người đàn bà kia là chị. Cơn hực nóng rãy trong người y như thỏi sắt bị nung đỏ, xèo xèo ngúm trong thùng nước lạnh. Vô thức. Y lùi dần, lùi dần khỏi bầy người cho đến khi ngồi phịch xuống những thớt gỗ vuông.

Khịt. Khịt. Tiếng thở tắc nghẽn của con vật gì ở sát bên làm cho y chợt tỉnh. Lý trí bắt đầu làm việc. Y ngó đăm đăm. Hình như, ngoài tiếng thở còn có tiếng o ẹ cũng bị tắc trong cổ họng. Cầm chắc một cành củi khô. Y thận trọng mò mẫm tiến vào. Lân tinh từ đám lá mục loe lóe. Tiếng côn trùng è ẹ buồn như kèn đám ma. Y giật bắn người, nhảy lui một bước. Có cái gì mềm nhũn, nong nóng ngay dưới bàn chân. Xoẹt. Chiếc bật lửa trên tay hắt một quầng sáng nhập nhềnh. Y bỗng sững người. Chết trân. Một hài nhi xám ngắt ngọ nguậy trong đám tã lót lùng nhùng. Mũi phì phì. Hơi đứt ngắt. Một vệt băng dính chạy bít ngang qua miệng khiến nó không sao khóc được. Y rùng mình. Cảnh con mèo đực cắn ngang cổ vật lũ mèo con trong ổ mà thuở bé y được chứng kiến chợt hiện trong đầu. Thú vật! Y nhào tới bế thốc nó rồi gỡ vội miếng băng. Oa. Oa. Oa. Tiếng nó vỡ òa cứa vào đêm âm âm như oán, như hờn, như vọng từ cõi khác. Huỵch. Anh Đức ngã sấp mặt sau cú lao người điên dại của y. Sững sờ. Đám đông cuồng loạn bỗng lặng đi như tượng. Chị chuệnh choạng ngã nhào vào y rồi sụm xuống khi đứa trẻ đã ở trong vòng tay mình. Những ngón tay co lại, mắt y vằn lên nóng rãy sẵn sàng cho cuộc quyết đấu một mất một còn. Anh Đức lừ lừ tiến lại. Cú thoi trời giáng của anh khiến y quay như một con cù trên đất. Y đưa tay lau máu ở mặt, loạng choạng đứng dậy. Giọng anh Đức gằn gằn: Xứng mặt đàn ông đấy. Phải thằng khác hôm nay nhừ xương với tao ở đây rồi. Tao trọng đôi bàn tay tài hoa và tính cách nghĩa khí của mày. Nếu mày muốn làm giàu thì quay lại gặp tao. Cánh cửa nhà tao với mày lúc nào cũng rộng mở...

Y quay người, nắm tay chị chậm rãi bước từng bước một. Đêm rừng thăm thẳm mịt mùng...

* * *

Phận làm thuê cay đắng, nhọc nhằn, y đã ngấy lên đến cổ.

Y cùng chị về quê quyết định thuê thêm một số thợ trong vùng cùng mình mở lại xưởng mộc trên nền đất ngày xưa. Chỉ một thời gian, xưởng của y đã tấp nập người đến đặt hàng. Y giam mình trong đó. Tâm trí y đăm đắm những vết mực, đường cong, đường lượn trên gỗ. Trong tay y, không lúc nào lưỡi cưa, lưỡi bào, lưỡi đục không nóng rãy. Chỉ một thời gian ngắn, xưởng của y đã tấp nập người đến đặt hàng. Y trở thành ông chủ đồ gỗ nội thất có tiếng trong vùng. Bây giờ, y không còn phải lo cơm áo gạo tiền, không còn phải chịu nỗi nhục của kẻ làm thuê. Ban ngày, công việc ở xưởng khiến y tạm quên đi. Nhưng mỗi buổi chiều trở về nhà, nhìn làn khói bay lên từ mái bếp nhà mình thì những ám ảnh xưa kia lại trở về buốt xót như một thứ a xít cực đặc bào xát tâm can khiến y quằn quại, vật vã. Y bắt đầu đay nghiến chị trong mỗi bữa ăn. Y ngấu nghiến, cấu xé chị từng đêm trong căn phòng vắng. Chị im lặng. Chị nhẫn nhục. Nhưng chính sự nhẫn nhục, cam chịu đó lại trở thành thứ mồi cực tốt thổi bùng ngọn lửa vốn đã nóng rãy trong lòng y.

Cho đến một chiều, khi y trở về thì chị không còn ở nhà nữa. Căn bếp nhà y lạnh tanh không một sợi khói. Chị đã lặng lẽ bế con rời bỏ y mà không biết đi về phương nào. Y hốt hoảng bổ nhào lội tắt cánh đồng đi tìm chị. Những gốc rạ cứa vào chân rát buốt. Y đi qua một đống rạ đang đốt dở trên bờ ruộng giữa đồng. Khói chiều cuộn thộc vào mắt y cay sè.
- Download Mediafire

viewtopic.php?t=130014#p759400

- Xử án link Mediafire

viewtopic.php?t=130014#p764014
User avatar
vnguyencong
Nhựa Mít
Nhựa Mít
 
Tiền: $1,801,679
Posts: 7102
Joined: 26 Sep 2007
 
 

Return to Truyện Ðọc



Who is online

Users browsing this forum: No registered users and 35 guests