Lũ Và Cha Tôi - Nguyễn Ngọc

Truyện tình mùi mẫn, truyện ma kinh rợn hay các thể loại khác. Xin mời vào.

Moderators: Mười Đậu, SongNam, A Mít

Lũ Và Cha Tôi - Nguyễn Ngọc

Postby vnguyencong » 13 Oct 2007

Lũ và cha tôi

Tạp bút của Nguyễn Ngọc

- Hằng năm, cứ vào khoảng tháng bảy, tháng tám, khi những cơn mưa triền miên kéo hết ngày qua ngày không ngừng nghỉ cũng là lúc nước từ khắp mọi ngõ ngách, từ đầu thượng nguồn ào ạt chảy đầy ắp con sông nằm cạnh ngôi làng nhỏ của chúng tôi. Mặt sông đang trong xanh bỗng chốc chuyển thành màu đỏ ối và bắt đầu ì oạp ăn dần vào bãi cát, vào triền ngô xanh mướt đang thì đong trái.

Nước nhanh chóng nuốt gọn bãi bồi phì nhiêu ấy và bắt đầu nhích dần, nhích dần lên con động dẫn lên làng. Công việc đồng áng, chợ búa của mọi người tưởng như vẫn được tiếp diễn như thường lệ nhưng thật ra tất cả đều cuống quít hơn, vội vã hơn. Vào những thời điểm đó chị em chúng tôi lại giúp cha gói ghém đồ đạc, chuẩn bị thức ăn và những đồ dùng cần thiết, còn cha thì lụi cụi lo cho con trâu, bầy lợn và cả đàn gà trong chuồng di tản đến những bãi tập trung... phòng khi nước lên đột ngột.

Lũ đến. Từ trên nóc chạn ngôi nhà nhìn ra xung quanh chỉ mênh mông là nước, nước ngập đồng ruộng, hoa màu, nhà cửa... Con người lúc ấy dường như quá nhỏ nhoi, yếu ớt trước sự mênh mông, hung dữ của đất trời. Hết hai ngày, mưa vẫn vần vũ tung những đợt nước trắng xóa xuống biển nước đục ngầu, bao nhiêu cành cây, vật dụng nhà cửa cùng rác và bọt nước hòa vào nhau, vật vờ chảy theo sự réo gọi của dòng nước.

Lúc ấy cha làm như vẫn bình thản theo dõi sự di chuyển của nước qua từng gốc cây, tường nhà bên cạnh, nhưng tôi biết trong ánh mắt của cha lúc ấy đang xót xa vô cùng, xót xa cho lúa ngoài đồng chưa kịp trổ bông, xót xa cho những gốc cây quí trong vườn không thể chịu nước được bao lâu nữa. Và bữa ăn của chúng tôi trong những ngày đó chủ yếu là vừng lạc và gốc chuối muối, thứ thức ăn đặc biệt nhất đã được cha nhanh tay đào lấy khi đốn chuối để làm bè di chuyển. Không biết đối với những ai đã từng được ăn thứ thức ăn ấy cảm thấy như thế nào, chứ đối với bản thân tôi đó là món ngon nhất trong những ngày khốn khó mà cha đã dành cho chị em chúng tôi.

Nước rút. Thật kỳ lạ, tối hôm qua nước đang còn mênh mông, đầy ắp khắp nơi, vậy mà sáng nay tất cả chỉ còn lại là sự hoang tàn của nhà cửa, cỏ cây đang phơi mình dưới ánh nắng le lói của mặt trời. Mặt đường làng đang đẹp là vậy mà nay chỉ trơ lại toàn đá dăm, đá hộc và sỏi, từng lạch nước nhỏ vẫn đang rịn lại, len lỏi giữa các ổ gà. Căn nhà của chúng tôi cũng như của tất cả mọi người trong làng ngập đầy bùn đỏ.

Cha soạn lại đồ đạc, nạo vét những tảng bùn trong nhà và cẩn thận nắn lại những cây trong vườn còn sót lại và lúc ấy trông ánh mắt của cha như buồn hơn, khắc khoải hơn trước những thành quả lao động của mình bị cơn lũ vùi dập. Nhìn vết tích của nước để lại trên từng chiếc cột và tường nhà, tôi cảm thấy dường như con nước hung hãn, đục ngầu kia vẫn như đang còn lẩn khuất đâu đây mà chưa chịu từ bỏ. Thương cha thật nhiều nhưng không thể làm gì được.

Năm nay lũ về sớm hơn dự định. Đang công tác ở tỉnh, tôi cứ thắc thỏm không yên khi nghĩ về những cơn lũ năm trước. Thật ra, trong sâu thẳm tâm hồn, tôi không muốn nghĩ về những con sóng đục ngầu vỗ oàm oạp vào tường nhà; càng không muốn phải nhìn thấy nỗi lo đong đầy trong ánh mắt và trên các nếp nhăn của cha. Nhưng giữa bộn bề của cuộc sống, tôi chỉ biết cầu mong cha tôi, cho người dân quê tôi can đảm hơn, kiên cường hơn trước những khó khăn tưởng như không cùng ấy.

Lại hiện lên trong tôi những bữa cơm cả gia đình ngồi trên chiếc chạn bé tí giữa bốn bề là nước, món chuối muối trăng trắng, chan chát mà lại rất giòn, đậm đà vì có vị muối thắm đượm hòa quyện cùng những hạt cơm trắng dường như đã trở thành thứ vị khó quên.
User avatar
vnguyencong
Nhựa Mít
Nhựa Mít
 
Tiền: $1,801,909
Posts: 7104
Joined: 26 Sep 2007
 
 

Return to Truyện Ðọc



Who is online

Users browsing this forum: No registered users and 33 guests