Hai Mặt - Nguyễn Thị Yến Linh

Truyện tình mùi mẫn, truyện ma kinh rợn hay các thể loại khác. Xin mời vào.

Moderators: Mười Đậu, SongNam, A Mít

Hai Mặt - Nguyễn Thị Yến Linh

Postby vnguyencong » 06 Oct 2007

Hai mặt
Truyện ngắn của Nguyễn Thị Yến Linh


Có những buổi tối, sau khi lang thang ở một vài quán cà phê, vạ vật ở một công viên nào đó, gã đưa tôi về nhà. Ngôi nhà bừa bộn, thiếu ánh sáng, thiếu bàn tay chăm sóc nằm ủ dột cuối con hẻm. Tôi không hiểu lắm về cuộc sống của gã. Gã và ngôi nhà của gã. Gã không thích tôi đụng vào đồ đạc của gã, mặc dù tất cả đều bừa bộn. Có khi, tôi thấy mình yêu tất cả những gì của gã. Có khi, lại chẳng nhớ gì trong đầu óc. Trắng xóa màn mưa. Gột rửa và cố gột rửa hình ảnh gã

Những bức ảnh cuối cùng của Quân được gửi về từ nước Nga xa xôi. Nơi ấy, trời đang mùa đông. Tuyết phủ trắng xóa những nóc nhà, phủ nhạt nhòa khuôn mặt Quân. Chiếc khăn len màu xám tro được đan bởi bàn tay vụng về không đủ sức chống lại với cái lạnh bên xứ người. Quân run rẩy trong ý nghĩ.

Tôi đã từng mơ về ngôi nhà với tuyết phủ, lò sưởi bập bùng, hai chiếc ghế bành đặt cạnh nhau bên lò sưởi. Quân và tôi. Cuộc sống thật sự là những tháng ngày hạnh phúc. Nhưng chỉ có Quân giữa trời đầy tuyết. Một mình Quân với căn phòng có cửa sổ hướng ra khu nhà đổ nát. Quân đứng đó, cạnh bức tường dang dở, bình thản đưa mắt nhìn mọi thứ. Ám ảnh trong giấc mơ chập chùng hiện về hằng đêm mang khuôn mặt và đôi mắt Quân. Đôi mắt mở to, bình thản nhìn xoáy vào tất cả. Đôi mắt vờ dửng dưng không tình cảm song đủ sức giết chết linh hồn người đối diện. Tôi thảng thốt giật mình, bàn tay ướt đẫm mồ hôi khi tỉnh dậy sau giấc mơ có Quân. Vẫn đôi mắt bình thản thân thuộc mở to nhìn tôi. Bình thản như khi anh hôn nhẹ lên trán tôi, nghe tôi nói lời chia tay. Không có lý do nào. Anh không hỏi. Anh không quen hỏi. Anh đã bảo, nếu tôi vui, thì đó là điều đúng. Anh mỉm cười trong những giấc mơ tôi. Anh cười và tôi khóc trong vô thức. Nước mắt không rơi.

Sau này, Quân không cười trong những giấc mơ của tôi nữa. Gã lên chùa, mang về một chiếc túi nhỏ màu đỏ, dặn tôi lúc nào cũng phải mang theo bên mình. Quân không còn về trong những giấc mơ hằng đêm. Tôi đi trong ký ức trắng xóa. Không có hình ảnh của Quân. Cả trong ký ức, trong ý nghĩ, tôi cũng đã bỏ rơi Quân. Tôi không nghĩ, mình lại đủ tàn nhẫn như thế. Có là gì, cuộc sống vốn tàn nhẫn, con người vốn tàn nhẫn với nhau kia mà. Tôi đã bắt mình biết tàn nhẫn từ khi yêu gã.

Gã bảo, tình cảm em dành cho Quân không phải là tình yêu. Đó chỉ là rung động đầu đời của cô gái mới lớn. Có khi, em thích Quân chỉ vì nụ cười, ánh mắt. Đó không phải là tình yêu. Có phải không? Tôi tự hỏi và tự bảo với mình gã nói đúng. Gã hơn tôi sáu tuổi, đã từng trải qua vài mối tình. Lẽ dĩ nhiên gã trải đời hơn tôi. Lẽ dĩ nhiên gã có thể định nghĩa được thứ tình cảm tôi dành cho Quân? (Mà có thật như gã nói?) Khi không còn gã ở bên, tôi tự hỏi mình có yêu Quân không? Mình đã yêu Quân vì cái gì? Khuôn mặt điển trai song lạnh lùng quá thể, đôi mắt bình thản chứa cả phần cay nghiệt, bờ vai rộng đủ làm tôi yên tâm tựa vào. Hay tôi yêu Quân, đơn giản Quân là Quân. Có lẽ, gã nói đúng. Nếu yêu, người ta không dễ dàng quên nhanh như thế. Tôi phản bội nhanh như chưa từng yêu Quân. Trái tim tôi, Quân chưa từng đặt chân đến.

Gã-người khiến tôi phản bội Quân nhanh chóng, mang hai cái tên. Một tháng sau khi quen gã, tôi được gã tiết lộ điều này. Trớ trêu, người ta hay gọi gã là Quân. Tôi hỏi gã, anh muốn em gọi anh bằng cái tên nào? Gã vòng tay qua người tôi, kéo tôi vào lòng, gã nói không quan trọng ở cái tên. Quan trọng chính là tình cảm em dành cho anh kìa. Tôi bật lời theo phản xạ tự nhiên, em gọi anh là Quân nhé! Thảng thốt chất chứa trong lời vừa bật ra. Gã cười lớn. Gã hiểu tôi đang nghĩ gì. Gã có biệt tài đọc được suy nghĩ của người khác. Tôi không là ngoại lệ. Gã thích thú nhìn tôi ngập ngụa trong suy nghĩ tội lỗi, thích thú đặc biệt khi thấy tôi co rúm người lại, tội nghiệp như con mèo con ướt mưa, sợ hãi tránh cái nhìn đang rà soát từng cm trên thân thể và trong ý nghĩ mình. Tôi yêu gã bằng thứ tình yêu lo sợ và đau đớn. Lo sợ một ngày nào đó sẽ mất gã. Một ngày nào đó sẽ không còn được nhìn khuôn mặt hao hao Quân. Một ngày nào đó không còn được tựa vào vai gã, nghe mùi cơ thể quyện vào nhau. Gã có mùi mồ hôi gây nghiện. Bên gã, tôi đau đớn mang tội lỗi từ ngàn kiếp. Đau đớn trong từng mạch máu, từng thớ thịt. Tại sao tôi lại có thể phản bội Quân nhanh chóng như thế để đến với gã? Tại sao tôi lại đi yêu gã, con người hai mặt đáng sợ. Ẩn sau khuôn mặt điển trai lịch lãm kia là linh hồn ác quỷ đang ẩn náu. Tôi không tìm ra được lý do. Nếu được, tôi đã phản bác lại tất cả lý do ấy để chạy trốn khỏi gã. Gã ngạo nghễ nhìn tôi cố trốn chạy mà không thể thoát khỏi gã. Gã mang khuôn mặt hân hoan của kẻ chiến thắng. Chiến thắng con người hèn hạ của tôi và chiến thắng cả hình ảnh của Quân trong lòng tôi.

Đáng nguyền rủa trăm ngàn lần cho chính tôi khi tôi đã phản bội Quân ngay từ khi gặp gã. Tôi-vẫn mang khuôn mặt hiền ngoan của một cô bạn gái ngoan ngoãn và chung thủy đi bên Quân song tâm trí lại đặt ở gã. Gã đã đánh bật Quân ra khỏi đầu óc, trí não, trái tim tôi. Gã thích thú đến tàn nhẫn khi cố ý nhắc về Quân, thích thú nhìn tôi đau đớn với ý nghĩ vì mình mà Quân chết. Quân lao ô tô xuống vực sâu sau khi kết thúc cuộc điện thoại đường dài cho tôi. Bàn tay anh nắm chặt tấm ảnh chân dung tôi mỉm cười. Quân chết. Hình ảnh một con bé ngoan hiền cũng đã chết từ lúc ấy. Trong mắt Quân, tôi luôn là cô gái bé bỏng, trong sáng, thánh thiện. Và phải chăng tôi trở thành như ngày hôm nay là bởi bị mụ phù thủy nào đó phù phép. Rồi tôi sẽ trở lại như ngày xưa. Rồi phép thuật hắc ám sẽ hết. Và tôi, và Quân, và ngày xưa. Quân luôn tin thế. Tôi thì không. Chẳng có phép thuật hắc ảm nào cả. Chỉ có tôi với phần ý nghĩ đáng nguyền rủa thai nghén lớn dần trong mình.

Có những buổi tối, sau khi lang thang ở một vài quán cà phê, vạ vật ở một công viên nào đó, gã đưa tôi về nhà. Ngôi nhà bừa bộn, thiếu ánh sáng, thiếu bàn tay chăm sóc nằm ủ dột cuối con hẻm. Tôi không hiểu lắm về cuộc sống của gã. Gã và ngôi nhà của gã. Gã không thích tôi đụng vào đồ đạc của gã, mặc dù tất cả đều bừa bộn. Có khi, tôi thấy mình yêu tất cả những gì của gã. Có khi, lại chẳng nhớ gì trong đầu óc. Trắng xóa màn mưa. Gột rửa và cố gột rửa hình ảnh gã.

Hai tháng yêu nhau, gã dạy tôi biết cách hôn. Nụ hôn của gã khiến tôi ngạt thở, đau lèn ở ngực. Gã hiểu điều gì khiến tôi đau. Sau khi hôn tôi, gã đẩy mạnh tôi ra và nhìn thẳng vào mắt tôi. Tại sao khi hôn gã, tôi không nhắm mắt? Gã dạy tôi cách hôn, nhưng đâu dạy tôi là khi hôn cần phải nhắm mắt. Hay gã sợ tôi nhìn thấy phần xấu xa đáng kinh tởm khi chạm vào mắt gã? Gã bảo, em cứ hờ hững thế nào ấy. Mất hết cảm xúc. Chẳng ai hôn nhau mà như đang trừng trừng nhìn kẻ thù thế đâu. Kẻ thù? Có khi thế. Có khi, gã là kẻ thù của tôi. Tôi là kẻ thù của chính tôi.

Tôi không phải là người yêu đầu tiên và cũng không bao giờ là người cuối cùng trong cuộc đời gã. Tôi chẳng mong muốn điều đó. Tôi biết, khi quen tôi, gã vẫn đang quan hệ qua lại với một cô gái nào đó. Gã không ngần ngại cho tôi biết điều đó bằng các dấu hiệu trên cơ thể gã. Mùi nước hoa rẻ tiền và son môi dính đầy người gã. Gã cố ý cho tôi biết, gã chờ đợi một câu hỏi, một trận ghen tuông cuồng nộ giáng xuống đầu gã-điều các cô gái vẫn thường làm. Không có ân huệ nào dành cho gã. Tôi không cần sự chung thủy của gã. Vốn dĩ, tôi có chung thủy đâu. Đừng đòi hỏi những thứ mình không có. Tôi im lặng giặt chiếc áo dính vết son giúp gã. Gã căm ghét sự im lặng ấy. Gã kéo tay tôi, nhìn thẳng vào tôi. Gã đau khi nhìn vào đôi mắt tôi? Gã nghĩ tôi sẽ phải đau hơn gã. Gã đưa cô ta đi qua những con đường tôi và gã đã đi. Gã đưa cô đến một quán quen thuộc tôi thường đến ngồi một mình. Bên cô, gã lịch lãm tựa gã trai mới lớn. Tôi cười rạn vỡ trong lòng. Cô mang khuôn mặt của tôi. Cô giống tôi quá. Không biết, ngoài gã ra, cô còn người đàn ông nào nữa không? Một người con trai luôn mỉm cười và chỉ biết việc hôn nhẹ lên trán người yêu khi chia tay. Tình yêu của họ đẹp như cổ tích. (Và vì nó đẹp như cổ tích nên cô mới ra đi. Nhục thể. Kinh tởm. Cô hèn hạ nhận ra mình cần những thứ ấy). Không! Không! Người đàn ông của cô sẽ không như thế! Anh ta sẽ dày vò cô, băm vằm cô, đày cô chết dần trong đau đớn. Hay là giết chết kẻ phản bội kia nhanh chóng? Anh ta sẽ làm như thế! Nhất định thế! Mà tại sao Quân không làm điều đó với tôi? Tại sao bao giờ Quân cũng chỉ biết mỉm cười, cố giấu cái chua chát sau những chuyển động của cơ mặt?

Dường như, sau khuôn mặt thánh thiện, bình thản, Quân đã giết chết tôi bằng cách khác. Đau đớn hơn gấp trăm lần.

Một vài buổi tối, tôi nán lại ngôi nhà gã. Gã và tôi nằm cạnh nhau, nghe rõ nhịp thở của nhau. Nhịp thở tôi hoảng loạn lo sợ. Ngôi nhà im lặng, nuốt chửng hai con người. Tôi chờ đợi điều gì đó. Đàn ông cuối cùng cũng chỉ là ác quỷ. Gã vốn đã là ác quỷ. Phần ác quỷ của gã sẽ trỗi dậy trong bóng đêm và giết chết linh hồn tôi. Tôi mở mắt trân trân chờ đợi. Bàn tay gã nhanh chóng lướt nhẹ nhàng trên cơ thể tôi. Gã lần mở từng hạt cúc áo. Ngôi nhà im phăng phắc, chỉ còn nghe tiếng gã thở. Trước mắt tôi, Quân đang đứng đó. Máu và tuyết hòa vào nhau, chảy loang xuống tận ngực anh, ướt đẫm chiếc khăn len màu xám tro tôi đã đan tặng. Tôi ú ớ gọi tên Quân đắng ngắt trong cổ. Âm thanh lạc lõng khiến gã lầm tưởng. Bàn tay gã di chuyển dọc thân thể tôi. Không chút cảm xúc, tôi chờ đợi cuộc hiến xác đã được dự đoán và chờ đợi từ trước. Gã hôn nhẹ lên vành tai, xuống cổ và sâu hơn nữa... Tôi không kháng cự, điều lẽ ra tôi phải làm, điều gã đang chờ đợi. Bất thần, gã ngồi nhỏm dậy. Gã đọc được trong ý nghĩ tôi những điều cố che lấp. Bóng tối không đủ che đi đôi mắt tôi.

- Anh không muốn một cuộc hiến xác như thế này. Em thấy mình đáng bị như thế lắm à? Quân vẫn còn ám ảnh em phải không? Em yêu cậu ta hơn em đã nghĩ. Em nghĩ, tôi là sự trừng phạt dành cho em à?

Gã lay mạnh cánh tay tôi. Đau buốt. Tôi im lặng, mặc quần áo và ngồi xuống cạnh gã. Ngạo nghễ, tôi nhìn gã. Ánh mắt Quân nhìn tôi bình thản. Tôi có cảm giác Quân đang đứng ngoài cửa sổ kia nhìn vào. Quân thấy tất cả. Quân sẽ cười, hay khóc, hay giận dữ? Hả Quân? Hả tôi ơi? Quân không trả lời. Anh tan biến trong làn khói thuốc hư ảo của gã. Gã đưa tôi về những con phố ngoằn ngoèo không tên.

Vài lần nữa, khi sắp sửa đổ ập người lên thân thể trần truồng tôi, gã dừng lại. Gã bật công tắc đèn. Gã nhìn tôi như kiểu con thú đói đang nhấm nháp cái bóng của con mồi. Mãi mãi nó chẳng bao giờ vồ được con mồi thật. Gã kêu gào trong ý nghĩ. Gã biết, tôi không bao giờ là của gã. Gã thôi không còn ngạo nghễ. Gã bước ra khỏi nhà. Tôi khóc mệt mỏi trong giấc ngủ mộng mị tội lỗi. Trong mơ, tôi gặp Quân. Anh vẫn giữ mãi kiểu cười và ánh mắt ấy. Tỉnh giấc, chiếc túi màu đỏ biến mất. Lửa cháy ở góc nhà. Gã đã đốt nó. Cuộc giải thoát do gã sắp đặt. Gã ngồi cạnh những tàn lửa. Có tia màu lửa trong mắt gã. Tôi biết, cũng như tôi, gã không yêu tôi nhưng lại sợ mất tôi. Gã là một tay sát gái chưa bao giờ thất bại trong việc săn các con mồi. Tôi không được phép là ngoại lệ của gã. Gã kéo tuột bàn tay tôi và vật tôi ra chiếc giường màu trắng nhàu nát. Tôi nhắm nghiền mắt. Tội lỗi của tôi sẽ được rửa sạch. Nhanh chóng thôi! Sự trừng phạt tôi mong chờ đã đến.

Gã cười gằn nhìn thân thể tôi trên chiếc giường nhàu nát ấy. Lần này, gã không từ tốn như những lần trước đó. Có lẽ, gã biết, sau đêm này, tôi sẽ không bao giờ còn thuộc về gã. Vốn dĩ, chỉ có chiếc bóng tôi bên gã mà thôi. Gã xé toạc chiếc áo trên người tôi, nhấn chìm tôi bằng những nụ hôn nhớp nhúa. Tôi không kháng cự. Phía bóng tối kia là Quân. Những cơ mặt không ngừng chuyển động. Hình ảnh ma quái không lộ rõ khuôn mặt. Những tiếng cười cất lên âm u trong bóng tối. Đằng sau tất cả những âm thanh man rợ ấy là khuôn mặt Quân. Tôi co quắp người trong thân thể gã. Tội lỗi mang theo từ ngàn kiếp đã gột rửa hay nhớp nhúa thêm?

* * *
Sau đêm ấy, gã phóng xe điên dại trên đường và gặp tai nạn. Giống Quân. Trong bàn tay gã, người ta tìm thấy một tấm ảnh. Tấm ảnh tôi khóc.
User avatar
vnguyencong
Nhựa Mít
Nhựa Mít
 
Tiền: $1,801,909
Posts: 7104
Joined: 26 Sep 2007
 
 

Return to Truyện Ðọc



Who is online

Users browsing this forum: No registered users and 28 guests