Món quà tinh thần gởi tặng lazyboy từ: MÆ°á»i Äáºu, ngocquang, tremaikhonggia, emhatte, meoconcon, HMmttm
Bắt Phong Trần Phải Phong Trần
Tác Giả:Trường Sơn Lê Xuân Nhị
Bắt Phong Trần Phải Phong Trần
Bắt phong trần phải phong trần
Cho thanh cao mới được phần thanh cao.
(Kiều) Nguyễn Du
Trung úy Phi Công Nguyễn Tân Luật dừng chiếc xe Honda trước cổng phi đoàn, mặt đỏ gay, chập choạng bước vào. Chục chai bia uống từ lúc trưa đến giờ với mấy người bạn xem chừng đã thấm vào máu, làm chàng cảm thấy lâng lâng yêu đời. Đáng lẽ Luật phóng xe thẳng về khu cư xá độc thân để ngủ một giấc nhưng lại đổi ý, quẹo xe vào phi đoàn chơi. Đối với đa số phi công Việt Nam thời ấy, phi đoàn không phải chỉ là một chỗ để làm việc mà còn là một nơi anh em gặp gỡ nhau để tán phét, để rút vội vài cây bài cào và nếu cần thì xuống câu lạc bộ để thọc vài ván bi da hay ăn uống nhậu nhẹt. Ngược lại, về cư xá thì chỉ nằm đọc sách và ngủ là hết. Ai muốn về cư xá để làm triết nhân hay để làm gì thì làm nhưng Luật thì không. Chàng thích đàn đúm và nhậu nhẹt với bạn bè hơn.
Luật biết rằng vào phi đoàn cái giờ này, tức là cái giờ tan sở của công chức thì thường hay gặp xếp lớn, (các xếp lớn Không Quân có cái thói quen khó hiểu là giờ làm việc thì lặn đi đâu mất tiêu nhưng hễ gần đến giờ tan sở thì lại mò vào rồi lại ở nấn ná đến quá giờ tan sở mới chịu về) nhưng chàng cóc cần. Luật đang nghỉ phép. Người phi công đang nghỉ phép thì có quyền vào phi đoàn mà không cần phải sợ... thằng Tây nào trách móc về tóc tai hay quân phục cả.
Luật toan thò tay mở cửa phi đoàn thì cánh cửa bật mở từ bên trong. Trung úy Trọng, biệt hiệu là Trọng gàn, bạn thân của chàng, mở cửa bước ra, mặt mày nhăn nhó khổ sở. Trọng gàn mang biệt hiệu như vậy không phải vì mình gàn mà vì một lý do khác. Trọng ngày xưa là một giáo sư Trung học, tính tình nghiêm trang lại thích đọc sách và nói chuyện lý sự, nói chuyện triết lý và nhận định tình hình rất hay, không ai nói lại cho nên chúng nó trả thù, gọi Trọng là Trọng gàn. Luật rất thích nói chuyện với Trọng gàn, đi biệt phái mấy phùa liên tiếp ít khi gặp nhau nên thấy Trọng gàn thì Luật mừng lắm, hỏi:
-Sao thế mày? Đi đâu mà mặt mày một đống như thế? Mới thua bài hả?
Trọng gàn lắc đầu cất giọng chán chường bảo:
-Tiền ăn không có tiền chó đâu mà bài bạc. Tao đang sầu đời vì ông Bạch vừa mới cắt biệt phái xong.
Không cần hỏi thêm Luật cũng biết mặt mũi Trọng gàn gàn như thế thì nhất định không bị đi biệt phái Pleiku thì cũng phải khăn gói lên miền Phù cát. Đây là hai khu “Tây Bá Lợi Á” nổi tiếng của phi đoàn 114, bước xuống tàu bay là chuẩn bị đánh giặc cho đến ngày cuối cùng. Tối về thì nửa đêm thỉnh thoảng phải chạy thụt mạng xuống hầm để tránh đạn pháo kích. Luật cũng vừa trở về từ Tây Bá Lợi Á... Phù Cát cách đây hơn tuần nên chàng thông cảm với Trọng gàn. Thông cảm nhưng đồng thời cũng nghĩ đến số phận mình, chàng hỏi ngay:
-Thế thì tao đi đâu?
Luật hỏi thế và hy vọng rằng sau 5 lần biệt phái Pleiku và Phù Cát liên tiếp, mình có thể được cắt đi Banmê Thuột hay Phan Thiết hoặc Nha Kỹ Thuật ở Sài-Gòn để đổi gió. Nhưng Trọng gàn nhìn Luật lắc đầu, giọng cũng khổ sở như lúc nãy:
-Mày cũng không khá hơn nhiều lắm.
-Nghĩa là sao?
-Mày đi Quảng Đức.
Nghe như thế thì Luật bung ra một tiếng chửi thề ngay. Chửi thề và rủa thầm. Trước hết là rủa... trưởng phòng hành quân chơi đểu, hết chỗ rồi sao mà lại bắt chàng đi Quảng Đức. Mẹ kiếp, ông thiếu tá Bạch chắc có “tư thù cá nhân”, muốn đì thằng Trung úy Phi Công này rồi? Sau đó, Luật rủa luôn cái con người ngu xuẩn nào đã... lập nên cái thành phố miền núi nghèo nàn trơ trọi này. Thành phố chỉ lớn bằng cái nắm tay, phi trường bé tí tẹo nằm trên một ngọn đồi trọc, trước khi đáp thì pi-lốt nào cũng nghiến răng trợn mắt như đàn bà đẻ, chỉ sợ thắng không kịp thì nhào đầu xuống bên kia vực sâu thăm thẳm.
Chẳng những thế, xuống phi trường thì thấy phố xá đìu hiu, gồm có một tiệm ăn tàu, một tiệm chụp hình, một phòng nha sĩ, một phòng bác sĩ và một cái chợ nhỏ bày bán lèo tèo ba thứ cà tôm cà pháo vớ vẩn. Thành phố đã chán như thế, người cũng chẳng hơn gì. Thỉnh thoảng, như để nhắc nhở cho các khách bàng quan biết rằng thành phố này là một thành phố của người miền cao, vài người Thượng đóng khố đeo gùi, sắp hàng một đi, mặt mũi lạnh lùng và chai đá như những pho tượng đá thời trung cổ đã... đứng ngoài trời lâu năm. Người Thượng như thế, Người Kinh mình cũng chẳng hơn gì. Cả thành phố hình như chỉ toàn là lính, mặt mũi ai nấy nhăn nhó làm như chỉ chực đánh lộn.
Đàn ông đã thế, đàn bà còn tệ hơn. Có muốn kiếm một em điếm cũng không tìm thấy, nói gì đến các cô thôn nữ mặn mà để cho những thằng độc thân như chàng dở trò tán tỉnh.
Cái khổ nhất là thành phố ấy rất trầm lặng, chẳng hề có giặc giã. Biệt phái xuống đó thì chẳng có việc gì làm ngoài việc đi tắm suối hay đi câu cá hay nằm nhà đọc sách. Luật lắc đầu chép miệng, nghĩ tới 15 ngày biệt phái sắp tới...
Trọng gàn lại nói:
-Nhưng đó chưa phải là cái tin đáng buồn lắm.
-Mày còn có tin gì buồn hơn nữa?
-Cái tin đáng buồn hơn nữa là mày đi biệt phái với thằng Linh gà...
Nghe nói tới Linh gà thì Luật lắc đầu, mặt xụ xuống một đống, buồn rũ rượi. Thấy bạn như thế thì bây giờ lại tới phiên Trọng gàn an ủi Luật:
-Quên thằng Linh gà đi. Mày đi Quảng Đức thì dù sao cũng đỡ phải đánh giặc, lâu lâu còn có thể xách tàu sang Đà Lạt hay Bảo Lộc ngủ một đêm cho sướng. Tao đi Pleiku mới chán cuộc đời. Hôm nọ đi họp quân báo nghe nói chúng nó kéo về mấy sư đoàn chung quanh Pleiku... Tướng Phú đã đem hết Sư đoàn 22 và 23 về đó hết rồi. Phen này chắc có đánh lớn. Me kiếp, đánh tao không sợ, chỉ ghét cái pháo kích...
Viễn ảnh của... 15 ngày biệt phái Quảng Đức làm Luật bỗng đổi ý, không muốn bước vào phi đoàn nữa. Chàng biết tính tình của mình. Mẹ kiếp, đang say say thế này mà vào trong ấy gặp ông Bạch trưởng phòng hành quân thì không chừng chắc có gây lộn hoặc ít nhất phải là mát mẻ vài lời cho đỡ cơn tức. Mẹ kiếp, đời nhà binh mà trung úy lại đi mát mẻ với thiếu tá thì chắc không bao giờ lớn được. Luật không muốn lớn hơn ai nhưng cũng không muốn nhỏ hơn ai cả.
Luật hỏi thăm bạn vài câu rồi an ủi bạn và cũng để tự an ủi mình:
-Mẹ kiếp, đi đâu thì cũng là quê hương Việt Nam. Bây giờ tao với mày đi... sang quán Phi hổ đàng sau để làm vài chai bia và nói chuyện đoi chơi. Đi với tao.
Trọng gàn lắc đầu ngại ngùng:
-Thôi mày để tao về...
Luật ngạc nhiên vì biết Trọng gàn cũng là một dân nhậu. Thằng này hôm nay mà dám chê bia thì chắc Việt Cộng cũng sắp chê... miền Nam, chuẩn bị rút hết quân về miền Bắc. Luật hỏi:
-Sao thế mày?
Cái lắc đầu của Trọng gàn bây giờ càng có vẻ ngại ngùng và bối rối hơn. Đây là dấu hiệu của một người nói dối không quen:
-Không! Tao kẹt... À, không phải, đúng ra thì vợ đang cho ở nhà...
Nhìn mặt Trọng gàn và nghe trả lời như thế thì Luật chợt hiểu ra ngay sự bối rối của bạn mà nãy giờ mớ bia trong máu đã làm chàng quên đi. Chuyện của Trọng gàn Luật biết rất rõ.
Trọng gàn tuy còn trẻ nhưng lập gia đình đã hai năm nay. Và cuộc đời Trọng gàn từ khi lấy vợ thì khác đi thấy rõ. Hai vợ chồng rất nghèo.
Vợ Trọng gàn ở nơi xa về, Trọng gàn đã làm đơn xin vào ở trong cư xá sĩ quan đã hai năm nhưng không được, đành phải mướn tạm một mái nhà ở ngoài phố mà ở. Mới đầu thì nhờ tiền dành dụm của Trọng gàn và của hồi môn và của gì không biết bên nhà vợ (đây là theo lời Trọng gàn nói với bạn bè), hai Người còn mướn được một căn nhà tạm coi được. Năm đầu tiên là một năm đầy hạnh phúc của cặp vợ chồng mới cưới. Thỉnh thoảng, hai vợ chồng Trọng gàn cũng mời anh em trong phi đoàn đến nhà ăn nhậu. Mỗi lần đến nhà Trọng gàn ăn nhậu, Luật vẫn thầm khen Trọng gàn là người phi công may mắn của phi đoàn. Cảnh sống của hai người hạnh phúc quá, đến nỗi một vài lần Luật tính bắt chước lấy vợ như Trọng gàn. Nhưng may cho Luật vì chưa có cô nào thèm để ý đến chàng.
Rồi vợ Trọng gàn sinh con. Đến lúc đó, tức là hơn một năm sau ngày Trung úy Trọng gàn cầm lá đơn nộp cho ban Cư Xá của Sư Đoàn 2 Không Quân, cái nhà lý tưởng của hai vợ chồng vẫn còn là... lý tưởng vì họ chưa bao giờ nhìn thấy nó. Trong khi đó, của hồi môn và của gì không biết của bên vợ cứ càng ngày càng vơi đi. Rồi một ngày đẹp trời, vợ chồng Trọng gàn phải mướn xích lô để dọn nhà. Không phải dọn vào khu gia binh trong khu cư xá sĩ quan ở bên hông phi trường với hàng dừa xanh mát bóng, với bãi biển hùng vĩ thơ mộng trước mặt mà về một căn nhà khác, nghèo hơn, nóng hơn, tồi tàn hơn, hàng xóm mất dạy hơn. Và dĩ nhiên, phải rẻ tiền hơn ở gần khu chợ Đầm Nha Trang.
Từ ngày đó đến nay là đã hơn năm rồi, Trọng gàn chẳng còn dám mời ai về nhà nữa. Và chàng cũng vắng mặt thường hơn trong những buổi ăn nhậu với anh em. Luật biết Trọng gàn là một con người tự trọng. Trọng gàn, không muốn để người ta đãi đằng mình khi mình không có phương tiện để làm ngược lại. Luật nói với Trọng gàn:
-Anh em lâu ngày mới gặp nhau, tao đãi mày một chầu.
-Nói thật với mày, ăn nhậu nghe thì cũng thích lắm nhưng tao ngại quá...
Luật kéo tay chàng đi và nói:
-Ngại gì. Tao với mày lâu ngày mới gặp nhau mà. Tao còn nợ mày nhiều chuyện mà, như cái chuyện đã nói dối dùm tao để tao tán em Nga...
Nói xong Luật cưoi hì hì nhưng Trọng gàn lại lắc đầu, khổ sở:
-Đồng ý tao có giúp mày nhưng món nợ đó mày đã trả rồi. Mày đãi tao hoài, tao ngại quá.
Lanh lẹ như Luật thì phải nghĩ ra ngay một chuyện để lừa bạn. Chàng vỗ vỗ vào túi áo bay ở trước ngực, cười hì hì:
-Nói thật với mày là tao mới ăn ván sì phé được mấy chục ngàn, mày không giúp tao xài hết đi để mai mốt thua lại cũng thế thôi.
Trọng gàn dừng chân, quay nhìn bạn hỏi:
-Thật không mày?
-Hỏi thằng Phách thì biết. Tao vừa rửa đít nó sạch sẽ... Mẹ kiếp, cho chừa cái tật bố láo.
Thật ra thì Luật chẳng có rửa đít ai hết, vì Phách là một tay sì phé cự phách trong phi đoàn, nếu có đụng thì người bị rửa đít chính là Luật chứ không phải hắn. Luật muốn cho bạn ăn nhậu thoải mái nên mới chế ra như thế. Chàng nghĩ rằng nếu Trọng gàn kiểm chứng được chuyện này thì mọi chuyện cũng đã xong. Tâm lý của Luật, và cũng như đối với đa số các phi công còn độc thân thời đó thì chuyện bạn bè mới là quý, còn chuyện tiền bạc thì không quan trọng lắm.
Hai người phóng lên xe Honda, Trọng gàn phê bình một câu:
-Mày mà hạ được thằng Phách thì tao rất nên đi uống bia với mày để ăn mừng. Nó rửa đít tao không biết đã bao nhiêu lần rồi, rửa đến... mòn cả đít ra, mãi đến hôm nay mới có một thằng phục thù được cho tao.
Luật chỉ cười cười, không nói gì, phóng lên xe đạp máy...
Quán Phi Hổ nằm ở bên hông Không Đoàn 62 chiến thuật, thức ăn không ngon lắm, đồ nhậu cũng chẳng khá gì, nhưng bù lại, bà chủ quán xồn xồn có cặp mông đít rất lớn, cặp * vĩ đại và tròn trịa lại hay làm biếng mang xú chiêng nên các anh hùng hảo hán tề tựu vào đây cũng khá nhiều. Mai vàng cũng lắm mà mai bạc cũng khá nhiều. Thế mới biết người Không Quân nhiều khi chuộng hình thức hơnlà nội dung.
Bà chủ quán đem ra hai chai bia lớn. Cặp * trắng trẻo của bà thấp thoáng sau lớp áo cánh hở cổ thật lớn làm Luật... đau khổ nghĩ đến 15 ngày biệt phái Quảng Đức sắp tới.
Đã đóng vai ăn bạc, phải đóng cho trọn vẹn, Luật bạo mồm gọi một lúc mấy đĩa đồ nhậu trứ danh. Bà chủ quán vừa ghi thực đơn, vừa liếc mắt đưa tình Luật một cách rất lãng mạng như để khuyến khích cho chàng gọi thêm, gọi mãi. Lúc bà quay đi, Luật toan đưa tay ra vỗ vào cái bộ mông đít tròn trịa phì nhiêu ấy một phát nhưng Trọng gàn đã trừng mắt nói:
-Chớ có làm thế. Đi uống rượu với tao không thể mất tư cách như thế được.
-Mày suốt đời khổ vì ba cái tư cách vớ vẩn. Mày không cho tao vỗ thì cũng có lắm thằng khác vỗ.
-Cứ để cho chúng nó vỗ. Nhưng đi với tao thì tuyệt đối không thể nham nhở như thế được. Giấy rách phải giữ lấy lề, mình phải giữ tác phong.
Luật chê bạn khó tánh rồi khui bia ra uống. Chẳng mấy chốc, hai ông phi công trẻ mỗi người đã uống đến chai bia lớn thứ năm. Và trí óc con người trời sinh ra sau chai bia lớn thứ năm nó cũng giống như người đang đi bộ trên mây ở tốc độ cỡ 500 dặm một giờ... Lòng người nào cũng thấy phơi phới yêu đời. Ngay cả Trọng gàn cũng bớt gàn đi một chút. Hai người nói chuyện trời trăng mây nước một lúc rồi lại chuyển sang đề tài biệt phái. Luật nói:
-Mẹ, cha Bạch đểu. Thằng có tiền dắt chả đi ăn nhậu và biết nịnh bợ thì chả cho đi biệt phái Ban Mê Thuột, Sài gòn... Thằng nào nghèo cú xác như tao thì đi Pleiku hay Quảng Đức mút mùa lệ thủy.
Trọng gàn nói:
-Thôi đi mày! Mày không biết rõ chuyện gì xảy ra, tao khuyên mày không nên đổ tội cho người ta như thế. Có tội.
-Cái tao thắc mắc là tại sao thằng Linh gà kỳ này lại đi Quảng Đức. Mày biết nó, chỉ có những chỗ nào màu mở nó mới chịu đi, tại sao kỳ này nó lại đi Quảng Đức?
-Thì mày cứ túm lấy nó mà hỏi. Tao không thể đoán được. Và cũng không muốn đoán.
-Nếu thằng Linh gà mà không có chè lá thì tao hỏi mày, tại sao suốt gần hai năm qua, nó chưa bao gio đi biệt phái Pleiku hay Phù Cát như tao với mày?
-Mày hỏi thế thì dĩ nhiên là tao không trả lời được, nhưng có một chuyện này mày cần nên biết. Biết để mà sống đẹp hơn.
-Chuyện gì?
-Mỗi một người, mỗi một gia đình, mỗi một quốc gia, mỗi một dân tộc đều trải qua một thời. Một thời như sách Kinh Thánh nói. “To everything, there is a season.” Một thời để sinh ra và một thời để chết, một thời để yêu và một thời để ghét, một thời của thương yêu và một thời của thù hận, một thời của chinh chiến điêu linh và một thời của thái bình hạnh phúc, một thời của bọn đạo tặc và một thời của những người công chính...
Luật cướp lời bạn:
-Mày nói thế mà đúng. Tao lâu lâu cứ phải đi uống rượu cho thật say, đúng như là sách nói là... một thời để say và một thỡi để tỉnh...
Trọng gàn nhăn mặt:
-Sách nào lại nói một câu bá láp như thế, mày đừng có... chế biến. Điều quan trọng nhất tao muốn nói cho mày biết là tụi mình đang sống trong thời kỳ của đạo tặc, của bạo lực tham tàn, của lòng vị kỹ và của tội lỗi xấu xa...
Luật tròn mắt nhìn bạn:
-Mẹ bố, sao mày nói... kinh thế?
-Mày cứ nhìn quanh mình thì biết liền. Sự bất công đầy dẫy khắp mọi nơi. Bất công ngay từ trong phi đoàn mình, bất công ra đến xã hội bên ngoài, lan đến cả thế giới. Thời này là thời kỳ của quỹ vương ngự trị hoàn cầu. Đủ thứ quỹ. Từ quỹ đỏ Cộng Sản đến quỹ tham lam Tư bản. Thời của những người công chánh như tao và mày bị bắt hại. Và càng ngày càng tệ hơn...
Luật đẩy ly bia sang một bên, lắc đầu than:
-Đã lâu không gặp mày, tưởng gặp thì nghe được cái gì hay, hóa ra lại toàn chuyện gì đâu. Chán mày quá, làm sao mà bi quan như thế?
-Không bi quan đâu mày. Mày cứ nhìn chung quanh đi, thiên hạ đua nhau vơ vét, mua lon bán tước, gây bè kết cánh, có ai chịu nghĩ rằng nếu miền Nam Việt Nam mà lọt vào tay Cộng Sản thì bao nhiêu nhà lầu xe hơi, bao nhiêu lon tước cùng chức vụ sẽ như những tòa lâu đài xây trên cát, sẽ bị ngọn thủy triều đỏ quạt sập và cuốn trôi ra biển hết. Khổ một cái là chẳng ai chịu nghĩ tới cái việc trọng đại nhất là việc giữ nước mà cứ nghĩ tới chuyện nhỏ là chuyện vinh thân phì gia cho cá nhân mình. Tấm bi kịch của người Việt Quốc gia mình bây giờ là như thế.
Luật lắc đầu:
-Miền Nam mình làm sao thua trận với tụi Cộng Sản được? Bố láo.
Trọng gàn cười khì:
-Cuộc chiến này, theo tao, đã sắp đến ngày tàn rồi.
-Con lạy bố. Mày muốn tuyên truyền cho Việt cộng hả? Coi chừng tao đi báo cáo.
-Không. Mày suy nghĩ đi. Mỹ rút về rồi, họ phủi sạch hai bàn tay rồi, bọn mình chỉ là những con cá nằm trên thớt.
Luật lắc đầu:
-Tao không bi quan như mày. Mẹ, mày thấy, mình đánh tụi nó chạy thục mạng ở khắp nơi, quân đội mình mạnh như thế này, Không Quân mạnh như vầy, sao mày bảo cá nằm trên thớt?
Trọng gàn làm một ngụm bia, thở dài:
-Mày chạy xe Honda chắc mày biết. Xe mới mà cứ chạy mãi và không lo bảo trì, không lo tu bổ thì có mới đến đâu sau một năm cũng rụng bà chè... Quân đội mình bây giờ cũng như thế đấy. Xe tăng tàu bò máy bay đầy dẫy nhưng quốc hội Mỹ không viện trợ tiền để tu bổ, để tân trang thì chỉ chừng một năm nữa thì cũng nằm một đống hết. Ấy là chưa nói đến vấn đề đạn dược, xăng nhớt v.v... Thằng Mỹ nó nắm ngay cổ họng mình mày ạ.
Luật nghe như thế và bỗng thấy giật mình. Thật vậy, phi đoàn chàng từ ngày Mỹ rút, và đặc biệt sau ngày ký ngưng bắn thì tiếp liệu thiếu hụt hẳn đi. Phi cơ hư hỏng không có cơ phận thay thế phải lấy từ chiếc này lắp sang chiếc kia để bảo trì. Có lần chàng đã nghĩ tới vấn đề này và mơ hồ đoán nếu tình hình này kéo dài thì chắc chỉ trong vòng hai hoặc ba năm nữa thì tất cả phi công Việt Nam chắc thất nghiệp hết. Không Quân đã như thế, bộ binh cũng chẳng hơn gì. Có khi còn tệ hơn. Nhiều trận đánh đẫm máu diễn ra mà lệnh xuống từ quân đoàn là không được bắn quá 50 phát đạn đại bác, không được đánh quá 3 phi tuần khu trục v.v...
Chẳng những thế, tinh thần binh sĩ xuống rất thấp, nhất là sau ngày ký ngưng bắn. Chẳng ai muốn mình sẽ trở thành người lính chết trận cuối cùng sau ngày ngưng bắn.
Tiệc đang vui bỗng thay buồn. Trọng gàn hít một hơi thuốc, làm một ngụm bia, nghe hơi rượu bốc lên phừng phừng trong huyết quản. Chàng tiếp:
-Chắc mày không biết tao là con trai út còn lại trong gia đình nên được miễn dịch. Tao đang dạy học cho một trường tư ngon lành, nhưng sau trận Mậu Thân thì tao tình nguyện đi lính. Mày biết tại sao không?
Luật cười:
-Vì thất tình, muốn “xa quê hương nhớ mẹ hiền” chăng?
Trọng gàn nhăn mặt:
-Mày thì lúc nào cũng đùa được, chẳng bao giờ coi chuyện gì là quan trọng... Tao tình nguyện vì 2 lý do... không, đúng hơn là 3 lý do. Lý do thứ nhất là tao căm thù sự tàn ác của Việt cộng. Bố tao là xã trưởng bị Việt cộng chặt đầu chết hồi tao 10 tuổi và tao gần quên được thì trận Mậu thân xảy ra. Việc chúng nó chôn sống mấy ngàn đồng bào ở Huế làm tao phẫn nộ. Lý do thứ hai là thấy bạn bè ai
cũng đóng góp, chẳng lẽ mình là thân trai mà lại nằm nhà thì coi kỳ quá. Lý do thứ ba, nói thật với mày là tao cũng mê cái chiếc áo bay có mười tám túi.
-Ai bảo ngu đút đầu vào lính rồi bây giờ lại ngồi đây hối hận?
Trọng gàn lắc đầu:
-Tao đâu có hối hận. Nếu được làm lại từ đầu, tao cũng làm y như thế.
Luật cụng ly với Trọng gàn:
-Tao không hiểu nổi mày. Thôi uống đi bố, mai mốt đi Pleiku thì chỉ có nước phông ten để uống.
Hai ông phi công trẻ cạn ly bia. Luật bỗng đổi đề tài:
-Gia đình vợ con mày lúc này thế nào?
-Chán bỏ mẹ...
-Chừng nào thì vợ chồng mày dọn vào cư xá Không Quân mà ở?
Trọng gàn lắc đầu:
-Chắc có lẽ tết Congo thì họa may...
Luật tròn mắt:
-Sao thế?
-Không có chỗ. Tao nghe nói nếu biết chạy chọt và đút lót thì cũng xin vào được đấy, nhưng tao hỏi mày, một thằng lính đi đánh giặc như tao...
Nói tới đó, Trọng gàn vỗ tay xuống mặt bàn rồi lại vỗ vào ngực mình để làm tăng thêm phần long trọng cho câu nói:
-Một thằng lính đánh giặc như tao... như tao, hỏi mày làm sao tao có thể hạ mình đi đút lót hay đi cửa hậu để kiếm một chỗ trong cư xá được?
Rồi Trọng gàn bỗng gầm lên, uất hận:
-Mẹ kiếp, nếu quân đội này, nếu chính phủ này không lo được một mái nhà cho một thằng lính đánh giặc như tao thì, nói thật với mày, nói ra thì đau lòng, nhưng tao lập lại, nếu đó là một sự thật thì những người cầm súng trong quân đội này là những con người khốn nạn và đáng thương nhất thế giới...
Luật không biết phải nói gì. Từ lâu, chàng đã đọc báo và nghe nói tới chuyện tham nhủng xảy ra khắp nơi trong quân đội mình, nhưng chàng cho rằng mình chưa bao giờ đã là một nạn nhân của tham nhủng cả. Từ lúc đi lính đến nay, ngoại trừ thoi gian mấy tháng ở quân trường ăn uống cực khổ mà Trọng gàn cho rằng nơi nào cũng như vậy, còn thì lương lậu của chàng luôn luôn lãnh đầy đủ, quân trang quân dụng cũng không thiếu một món. Và chàng cũng chưa hề bị ai vòi tiền hay đòi hỏi này kia một cách vô lý. Đây là lần đầu tiên chàng nghe một chuyện như vậy.
Hai ông phi công bây giờ bỗng trở thành hai nhà hiền triết... say rượu. Hai Người chỉ cúi đầu uống rượu, không thèm nói thêm nữa, cũng không thèm đưa tay gắp đồ nhắm. Riêng Luật thì cũng không thèm đưa mắt liếc nhìn cặp mông bà chủ quán nữa.
Nhưng một lúc nào đó, Trọng gàn lại bắt chuyện, nói:
-Hồi nãy tao nói với mày một câu, tao thay cần phải sửa lại.
Luật ngửng đầu, mắt nhắm mắt mở, hỏi:
-Câu gì? Mày nói nhiều câu quá, tao quên mẹ nó rồi.
-Tao nói những Người cầm súng trong quân đội này là những người khốn nạn và đáng thương nhất thế giới.
Luật nhún vai nói:
-Câu đó có gì mà cần phải sửa? Riêng tao thì tao thấy tao lúc nào cũng... đáng thương hết, nhất là khi gặp đàn bà đẹp. Chỉ sợ mình đáng thương như thế mà chúng nó không thèm thương mình.
Trọng gàn lắc đầu, nhăn mặt nói:
-Mày say rồi, mới uống có mấy chai mà đã ăn nói lung tung như một thằng... Việt cộng.
-Đừng có vu khống, tao làm sao mà say được. Thế mày muốn sửa lại như thế nào?
-Sửa lại là những con người cầm súng trong quân đội này là những con người hy sinh cao thượng nhất thế giới...
Luật lắc đầu, cất giọng khề khà của một người đã quá chén:
-Vậy tao cũng là một con người cao thượng à? Mẹ kiếp, tao là một thằng nham nhở nhất thế giới mà mày dám bảo là cao thượng nhất thế giới thì tao xin chịu thua mày.
-Không, chữ Cao Thượng của tao ở đây có một ý nghĩa khác. Cao thượng có nghĩa là dám hy sinh mà không cần đền đáp, dám cho mà không cần nhận, dám quên mình mà nghĩ đến người, dám chịu đau khổ để cho người khác được sung sướng. Người cao thượng sinh ra để xây dựng chứ không tàn phá, để cho chứ không nhận, để làm đẹp cho đời chứ không tàn phá đời, đi phân phát niềm vui cùng nụ cười cho kẻ khác chứ không gieo chết chóc và kinh hoàng. Người cao thượng còn sinh ra để đi xây dựng lại những gì mà kẻ khác đã tàn phá. Theo tao, đa số những người mặc áo lính tình nguyện hy sinh là hình ảnh của những con người cao thượng. Nhưng tiếc thay, thời này là thời của những kẻ tiểu nhân chứ không phải những con người cao thượng...
Luật gật gù cái đầu, mắt nhắm mắt mở nói:
-Có lẽ mày nói đúng. Nhờ mày nói tao mới nhớ đến một chuyện... Phải, tao là một con Người cao thượng từ lâu mà tao không biết... Tao quả quyết với mày như thế.
Trọng gàn nhăn mặt hỏi:
-Đừng có đùa với tao. Mày nhớ đến chuyện gì mà dám quả quyết như thế?
-Tại vì, mỗi lần làm tình thì tao chỉ muốn... nằm trên cao, không bao giờ chịu nằm dưới thấp... Mới đầu tao không biết nhưng bây giờ nhờ mày nói tao mới biết. Có lẽ tao có máu cao thượng trong người thật mà không biết mày ạ.
Trọng gàn quắc mắt nhìn Luật, không biết bạn mình say rượu hay muốn đùa giai. Chàng hậm hực nói:
-Mẹ, ăn nói ngu như thế mà cũng nói được... Mày say mẹ nói rồi, mình đi về thôi... Bà chủ ơi, tới tính tiền dùm cho hai con người cao thượng này...
Ngày biệt phái, Luật cất cánh sớm. Mấy lúc gần đây, không biết thiếu tá Bạch muốn lấy điểm với ai mà thường hay dậy sớm, lái chiếc pick-up xanh ra đậu ngoài phi đạo để canh giờ phi công cất cánh.
Kéo con tàu lên cao khỏi thành phố Nha Trang, Luật bỗng cảm thấy thoải mái như một người vừa thoát ra khỏi một vũng lầy tù túng. Biết đâu chừng đi Quảng Đức như thế mà hay...
Luật bớt tay ga, vào cánh cản, nghiêng cánh quẹo con tàu để ra khỏi đường cất cánh của phi trường. Nhìn thay thành phố Nha Trang nằm gọn ghẻ dưới cánh mình, đẹp đẽ nhưng kiêu xa như một nàng trinh nữ con nhà giàu, chàng bỗng thấy tội nghiệp cho những con người ở phía dưới. Tội nghiệp cho cả chiếc xe pick-up màu xanh đứng lặng lẽ bên bờ phi đạo buổi sáng. Tại sao Người ta cứ uốn “xiết ốc” nhau nhỉ, Luật tự hỏi. Xiết ốc hay chỉ làm bổn phận? Luật lại nghĩ. Có thể cả hai... Ai cũng lo làm tròn bổn phận hay làm hơn bổn phận để lấy lòng xếp, để khỏi sợ bị đì, để khỏi bị đổi đi nơi khác...
Luật nghiêng tàu, lấy hướng đi Quảng Đức. Một lần nữa, nàng trinh nữ Nha Trang lại hiện ra dưới cánh chàng. Chàng thò tay đổi tần số đài kiểm soát sang tần số của Pickock, mớm thêm chút ga để lên cao và xa thành phố mau hơn chút nữa. Rồi chàng đưa tay lên thắt lại cái khăn quàng cổ và chậm rãi lấy một điếu thuốc ra châm lửa.
Cái lạnh buổi sáng sớm ở trên một độ cao chừng 7, 8 ngàn bộ là một cái lạnh tuyệt voi. Nó nhẹ nhàng, không làm cho người ta rét, chỉ đủ để cho người phi công phải kéo cao cổ áo, sửa lại cái khăn quàng, và đủ để làm cho điếu thuốc thêm mặn nồng hương vị...
Luật quay đầu, đưa mắt liếc nhìn thành phố Nha Trang một lần chót. Nói gì thì nói, không gì đẹp bằng một thành phố đang nằm ngủ nhẹ nhàng dưới những đám mây nhỏ vào một buổi sáng, Luật nhận xét như thế. Nhân loại dưới đó chắc phải hạnh phúc và an bình lắm.
Tự nhiên, câu nói của Trọng gàn tối hôm kia lại trở về ám ảnh Luật. “Những con Người cầm súng trong quân đội này là những con người cao thượng nhất thế giới.” Sao cái thằng cả quỷnh này lại nói được một câu hay thế nhỉ, Luật thầm nghĩ.
Suốt từ lúc đó đến Quảng Đức, Luật cứ nghĩ về câu nói ấy...
Hơn một tiếng đồng hồ sau, 8 giờ 15 phút sáng, Luật nhìn thấy một chấm đỏ hiện ra trước khung kính phòng lái. Cái chấm nhỏ nhoi đến tội nghiệp nằm giữa một vùng rừng núi trùng trùng điệp điệp. Màu xanh thường là một màu đẹp, nhưng xanh như thế này thì cũng rợn người thật.
Và cái chấm ấy lớn dần cho đến khi Luật nhìn thấy toàn bộ thị xã Quảng Đức. Ngọn đồi trọc kia rồi, phi trường Quảng Đức. Luật bớt ga, hạ mũi phi cơ xuống. Vài phút sau, chàng đã lượn chiếc phi cơ trên đầu thành phố. Chàng nhìn thấy chiếc xe díp (Jeep) của biệt đội ở phía dưới, đang đậu trước một quán cà phê. Cuối mùa biệt phái mà tụi này còn có tiền đi uống cà phê thì thật là... nhân tài, Luật cười khi nghĩ như vậy. Chàng cắt ga bay thấp xuống ngay chỗ ấy, lượn và lắc cánh vài cái để làm dấu rồi làm phương thức vào đáp trên ngọn đồi.
Luật và Trung úy Nguyễn V. Linh, người sĩ quan phi hành đi chung với chàng, mở cửa tàu khệ nệ khiêng mấy cái va-li xuống...
Trung úy Linh, biệt danh là Linh gà, là một con người khác hẳn với Luật và với Trọng gàn. Khác rất xa.
Trong đời Linh gà, hắn chẳng yêu ai cả, chỉ biết yêu tiền. Ngay từ hồi những ngày còn là một sinh viên sĩ quan ở quân trường, hắn đã biết mánh lới dọt ra phố để mua bánh mì vào bán lại cho những người sinh viên sĩ quan khác bằng một giá cắt cổ. Về phi đoàn, dù rằng làm đơn trễ nhưng Linh chạy chọt thế nào không biết mà xin ngay được một căn nhà trong cư xá sĩ quan. Các phi công trong phi đoàn đi bay về thì cởi áo đi ăn nhậu hay đi chơi nhưng Linh gà thì khác. Hắn cũng cỡi áo bay, nhưng không phải để đi chơi mà ra sau nhà cho gà và cho heo ăn. Cái biệt hiệu Linh gà cũng bắt đầu từ đó mà ra.
Linh gà còn một nghề tay trái khác đó là nghề cầm thẻ lương cho anh em. Thẻ lương cầm 10 ngàn thì một tháng sau chuộc lại phải đưa cho Linh gà 12 ngàn. Cứ như thế, một tháng Linh gà cũng kiếm được sơ sơ vài trăm ngàn bỏ túi. Đi biệt phái, đánh giặc chẳng lo nhưng Linh gà lại bỏ thì giờ đi tìm hiểu thị trường để đi biệt phái lần sau, Linh gà chở lên đồ lên bán. Có một điều ai cũng biết mà không bao giờ nói ra là Linh gà không bao giờ bị cắt đi biệt phái ở Pleiku hay Phù Cát. Anh em trong phi đoàn ai cũng ghét bỏ Linh gà nhưng lại sợ Linh gà. Đời lính thì chuyện cầm thẻ lương hay cầm đồ là chuyện thường, chọc cho Linh gà giận thì hết cầm. Ngược lại, Linh gà cũng chẳng cần ai thương. Hắn coi dư luận, coi lời đồn tiếng khen như cỏ rác.
Nếu Linh gà chỉ có cái tật mê tiền thôi thì anh em không ai khinh rẻ Linh gà như thế. Con người Linh Gà còn có nhiều thứ đáng khinh hơn nữa. Một lần, Luật và Linh gà đáp xuống quận lỵ Cung Sơn là một quận lỵ nhỏ bé để chở người sang Tuy Hòa kiếm chút tiền còm. Việc này anh em trong phi đoàn thỉnh thoảng vẫn làm, trước là giúp đỡ đồng bào, sau là kiếm chút ít để cà phê cà pháo. Những người đi phi cơ này, thường thì là những người dân nghèo hay là lính đi phép. Họ sẵn sàng trả mỗi chỗ từ 3 đến 5 ngàn để được bốc xuống Tuy Hòa.
Hôm ấy, có một người lính bộ binh, sau khi thỏa thuận giá cả là 2 ngàn đồng, được Linh gà cho lên phi cơ. Nhưng khi đáp xuống Tuy Hòa, người lính nghèo lại cho biết rằng vì tối hôm qua đánh bạc thua hết tiền nên túng làm liều, anh hứa ẩu để được lên phi cơ. Anh ta xin cho thiếu lần tới anh sẽ trả. Luật nghe như vậy thì chỉ cười khì một tiếng, nói với người lính:
-Không lý bây giờ tôi lại chở anh trở lại Cung Sơn? Thôi để lần sau vậy...
Chàng toan tống ga đi nhưng Linh gà đã nhảy xuống khỏi phi cơ, móc súng chỉa vào đầu người lính bộ binh. Trước cặp mắt kinh ngạc của Luật và lo sợ của người lính, Linh gà bắt người lính móc hết hầu bao ra cho hắn coi.
Luật không đồng ý với chuyện đó lắm vì 2 ngàn đồng bạc đáng giá chỉ bằng vài chai bia, không đáng để hành hạ một người lính nghèo như thế. Hơn nữa, ba chuyến trước mỗi người đã kiếm được khoảng hơn 10 ngàn rồi.
Người lính, tay thì móc hết túi quần túi áo ra cho Linh gà coi, miệng thì năn nỉ. Hắn không có gì thật. Luật làm dấu gọi cho Linh gà lên phi cơ nhưng đã nghe hắn quát:
-Nếu thế thì chú mày tháo... đôi giầy bốt đờ sô ra. Đôi giày đó tao cũng bán được 500.
Người lính năn nỉ muốn gãy lưỡi nhưng Linh gà nhất định không chịu. Luật muốn leo xuống can thiệp cho người lính nhưng không thể bỏ phi cơ đang nổ máy. Mà tắt máy thì lại sợ bình điện đang yếu, không đề lại được thì khốn nạn cả lũ. Vì thế, chàng đành đau khổ ngồi nhìn cảnh Linh gà lột đôi giày bốt đờ sô của Người lính ra...
Chuyện... buồn của Linh gà chưa hết ở đây. Anh em còn khinh rẻ Linh gà một điểm nữa là cái tính keo kiệt. Cái danh từ đúng hơn là bần tiện. Thật ra thì trên cõi đời ô trọc này ít có người nào mê tiền mà lại không keo kiệt. Nhưng cái sự keo kiệt bần tiện của Linh gà nó vượt xa hẳn những người khác trên thế gian này. Linh gà keo kiệt ngay cả với vợ con mình. Trong lúc Linh gà kiếm được nhiều tiền như thế thì vợ con Linh gà phải ăn gạo xay, thịt hộp nhà binh và mặc áo quần cũ. May người trong cư xá bảo không bao giờ thấy vợ Linh gà có tiền trong túi để đi sắm quần áo bao giờ. Vợ đi chợ, Linh gà đưa đủ số tiền. Mua gì về thì phải kê khai đầy đủ và tiền dư phải đưa lại. Đối với thân mình, Linh gà cũng khắt khe ghê gớm. Hắn không bao giờ dám uống chai bia hay ăn một tô phở. Anh em ghét Linh gà đến nỗi có một bài vè trong phi đoàn vẫn thường đọc cho nhau nghe như sau:
Linh gà nuôi gà,
Đi xa gà chết,
Đến Tết hết gà,
Linh gà ngồi khóc...
Linh gà dắt đào
vào tiệm ăn phở
Đào ăn tô nhỏ
Linh đại xì bàng
Đào uống cà phê
Linh cô ca sửa
thêm hai quả trứng
Ăn xong Lính bảo
Anh bỏ quên bóp
Em trả tiền giùm...
Mọi Người trong phi đoàn đều ghét Linh gà nhưng Luật thì không ghét mà lại thấy tội nghiệp cho gã. Lúc nghe tin mình đi biệt phái chung với Linh gà, Luật buồn lắm. Chàng buồn không phải vì ghét bỏ Linh gà nhưng chỉ sợ rằng đi biệt phái 15 ngày phải ở chung với Linh gà rồi mình sẽ bị nhiễm cái tính mê tiền và keo kiệt như Linh gà để anh em khi rẻ.
Hành lý của Luật chỉ có cái va li nhỏ và một túi đựng sách nhưng Linh gà thì mang theo tới bốn thùng carton và một cái va li khá lớn cũ mèm. Luật biết đó là những món đồ Linh gà chở lên đây để bán cho người ta nhưng vì tế nhị chàng không hỏi. Chàng lịch sự phụ với Linh gà khiêng hành lý xuống đất.
Xuống hết mớ hành lý thì chiếc xe díp của biệt đội cũng trờ tới. Một màn bắt tay và chào hỏi giữa Người đi và người đến diễn ra. 15 phút sau, chiếc L-19 của phi hành đoàn cũ cất cánh, phi hành đoàn mới phóng lên chiếc xe díp đi về biệt đội...
Sắp xếp dọn đồ dọn đạc xong, Linh gà sách xe díp chở hàng đi giao. Hắn ra đi mà không thèm nói với Luật một lời nào. Biệt đội chỉ có hai người và một chiếc xe, nếu là một người lịch sự thì khi lấy xe đi đâu phải hỏi người kia một tiếng. Nhưng đối với Linh gà thì chuyện lịch sự là một chuyện xa xỉ. Luật là một người dễ dãi, chẳng cần để ý đến. Chàng nghĩ rằng mình chẳng cần đi đâu, hắn muốn đi thì cứ để cho hắn đi, thắc mắc làm gì để làm mất hòa khí với nhau.
Căn nhà của biệt đội Quảng Đức nằm trên một ngọn đồi, ngọn đồi nhìn xuống một con sông đi bộ năm phút là tới. Đối với những con người có tâm hồn thơ mộng như Luật, khi biệt phái xuống đây vào mùa hè thì việc tắm suối là một cái thú. Có khi anh em còn đem lò ra bờ suối ngồi nướng khô mực và uống bia. Linh đi rồi, Luật thay đồ dân sự, mở va li lấy một cuốn sách, một cái khăn, một cái poncho rồi tà tà đi bộ xuống suối. Chàng kiếm một chỗ mát dưới rặng cây, trải pon-cho xuống, cuộn cái khăn làm gối rồi nằm đọc sách.
Chàng nằm đọc sách một lúc rồi ngủ thiếp đi. Trước khi chìm vào giấc ngủ nhẹ nhàng, chàng thấy mình thật là con người hạnh phúc...
Cứ như thế, vì thành phố không có giặc nên những ngày biệt phái của Luật qua đi một cách thoải mái như những ngày nghỉ hè sau một thời gian khá lâu ở chiến trường tam biên khói lửa.
Linh gà thì ít khi có nhà, lúc nào cũng lăng xăng đi chỗ này đi chỗ kia để bắt áp-phe kiếm tiền. Mỗi lần nhìn thay Linh gà phóng xe ra đi, Luật nghĩ không biết ai đặt tên cho Linh là Linh gà thật là đúng vì con người Linh gà lúc nào cũng lăng xăng như gà, hết đi chỗ này rồi đến chỗ kia để chạy chọt bắt áp phe kiếm tiền.
Nhưng có một điều hơi lạ lần này, thỉnh thoảng Linh gà dắt về biệt đội mấy tay an ninh quân đội của tiểu khu. Không biết họ nhỏ to gì với nhau nhưng có điều bí mật lắm. Khi Luật bước vào phòng thì mọi người trở nên im lặng.
Mới đầu thì Luật ngạc nhiên nhưng nghĩ lại, thấy rằng mình chẳng có gì phải lo cả. Bạn của Linh gà thì hắn muốn làm gì thì làm, hơi sức đâu mà để ý đến? Tuy nghĩ vậy, nhưng Luật biết chắc rằng Linh gà đang có một âm mưu gì đó. Và đối với Linh gà thì hắn còn có âm mưu gì ngoài cái âm mưu... kiếm tiền. Luật kết luận như vậy và quên những chuyện đó đi.
Sang đến tuần biệt phái thứ hai thì một tối, Linh gà đề nghị với chàng một chuyện làm ăn. Nằm nhà mãi cũng chán, nghe Linh gà đề nghị như thế thì Luật hỏi liền:
-Như thế nào?
-Chở gạo và nước mắm vào Đức Xuyên bán...
Tưởng gì chứ chuyện chở gạo chở muối vào Đức Xuyên là một chuyện xưa như trái đất. Đức Xuyên là một thị trấn nhỏ, đúng hơn, một chi khu nằm cách Quảng Đức chừng 30 dặm đường chim bay. Khi chiến cuộc bùng nổ, Việt cộng đã cô lập Đức Xuyên bằng cách cắt đứt con đường quốc lộ chính. Vì thế, mỗi tháng một lần hay tùy theo nhu cầu, tiểu khu phải mở đường để tiếp tế cho quận này. Tóm tắt, quận lỵ này hoàn toàn bị cô lập với thế giới bên ngoài ngoại trừ khi có con-voa mở đường hay có phi cơ tiếp tế.
Nói về tiếp tế bằng phi cơ thì cách đây chừng 5 năm, khi Không Quân Việt Nam chưa có nhiều trực thăng thì phi cơ L-19, vốn là một loại phi cơ nhẹ với 2 chỗ ngồi nhưng anh em thỉnh thoảng cũng tháo ghế sau ra và bay vào Đức Xuyên để làm ăn. Chuyến bay vào thì chở gạo nào nước mắm, còn chuyến bay ra thì chở người. Luật nghe kể, cái thời vàng son đó có người đi biệt phái Quảng Đức 15 ngày về thì có đủ tiền để mua xe Lam-bret-ta, xe gắn máy v.v... nhưng những ngày vàng son của L-19 đã hết khi Không Quân được trang bị phi cơ trực thăng. Một chuyến trực thăng UH bay bằng 20 chuyến bay của L-19 nên nguồn lợi béo bở này bị lọt vào các tay phi công trực thăng. Phi công L-19 chỉ biết cười buồn...
Cười buồn mãi cho đến hôm nay, Luật giật mình khi nghe Linh gà nói như thế. Chàng hỏi:
-Mấy thằng trực thăng đâu hết rồi mà người ta mới cần tới mình?
Linh gà cười đểu:
-Tao gài cho chúng nó... bị an ninh bắt hết rồi.
Luật giật mình, nhớ lại mấy người an ninh thưong hay bí mật nhỏ to với Linh:
-Mày làm sao mà làm được vậy?
Linh gà cười bí hiểm:
-Tuần lễ vừa qua mày thay tao sách xe chạy đi khắp nơi, mày tưởng tao đi cua đào hả?
-Không, nhưng tao không biết mày đi đâu.
-Mẹ, tao đi lo lót chạy chọt chớ đi đâu. Mày phải nên nhớ rằng trong cuộc đoi này, con người ai cũng có lòng tham hết. Cái vấn đề là phải biết khai thác đúng chỗ và đúng lúc thôi. Tao nắm được tụi an ninh quân đội ở đây, nắm luôn cả tụi an ninh Đức Xuyên thì chuyện gì tao lo không được. Mẹ kiếp, tụi phi hành đoàn trực thăng bị tao gài bẩy, cho an ninh tóm trọn và đem về nhốt hết. Nhẹ lắm thì chúng nó mỗi đứa sẽ bị xuống một lon mà nặng thì có thể ra tòa án quân sự. Cho chết mẹ tụi nó, tao không ưa mấy thằng trực thăng.
Luật cảm thấy làm vậy không được. Không ngờ Linh gà còn có một tính xấu thâm hiểm như thế. Chàng nói:
-Nhưng mày nỡ nào vì mấy chục ngàn bạc mà đi hại tụi phi hành đoàn trực thăng tàn nhẫn như vậy? Tụi mình dù sao thì cũng cùng mặc áo bay với nhau, làm vậy tao thấy coi không được...
Linh gà lắc đầu, mắt long lên:
-Mẹ kiếp, bọn nào nằm trên đường đi của Linh gà này thì bọn đó phải bị triệt hạ. Bây giờ mày trả lời cho tao nghe, mày có muốn đi làm ăn với tao hay không thì bảo. Mày mà không làm tao kiếm người khác làm.
Luật ngồi suy nghĩ. Thằng Linh gà đã dám gài an ninh bắt nguyên cả một phi hành đoàn trực thăng như thế thì chuyện gì nó không dám làm. Hơn nữa, có lo nghĩ thì chuyện cũng đã xong rồi. Mình không làm thì nó sẽ kiếm người khác làm thật, và chẳng những thế, nó có thể gài để an ninh làm khó mình. Ở chung phòng với một thằng thâm hiểm như thằng này thì phải cẩn thận như đang ở trong chuồng với một con rắn độc. Chàng hỏi:
-Tao đồng ý, nhưng chi tiết về việc làm ăn như thế nào?
-Dễ lắm. Tao biết những gì họ cần. Tao sẽ mua hàng rồi chở lên phi trường, mình chất lên máy bay, mày lái đáp xuống Đức Xuyên thả đó. Chuyến về, đại úy Quang quận trưởng sẽ giao cho mày 5 hành khách, mày cứ chở về đây...
Nghe nói tới 5 hành khách, Luật thấy hơi lạnh người. Thật ra thì chàng đã nhiều lần chở tới 5 người trong phi cơ, nhưng đó là ở phi trường Cung Sơn là một phi trường khá dài. Còn phi trường Đức Xuyên là một phi trường nhỏ, ngay cuối đầu phi đạo lại có một hòn núi. Lái không khéo là mất mạng như chơi.
Linh gà vỗ vai Luật:
-Mẹ, mày còn nhỏ mà nhát như thỏ đế. Cơ hội không có đến nhiều lần đâu. Tao với mày xong cú biệt phái này thì mỗi đứa phải có chừng vài trăm ngàn bỏ túi...
Luật thở hắt ra:
-Mày nói vài trăm ngàn?
-Phải. Mỗi ngày mày bay 5 chuyến, mỗi chuyến khứ hồi như thế mình gom được 20 ngàn. 5 chuyến là 100 ngàn. Từ ngày mai đến ngày đổi biệt đội còn 7 ngày nữa, mình sẽ kiếm được tổng cộng 700 ngàn. 700 ngàn đó chia ba. Tao lấy 300 ngàn, mày lấy 200 ngàn, đại úy Thạnh sĩ quan liên lạc Không Quân lấy 200 ngàn.
-Còn tụi an ninh thì sao?
Linh cười:
-Thằng này coi thế mà ngây thơ. Tụi tao đã chia hết cho chúng nó rồi, mày khỏi lo.
Tối hôm đó, Luật lên giường ngủ với hình ảnh của 200 ngàn đồng trong túi áo. Đây là một số tiền khá lớn. Lương trung úy của chàng mỗi tháng chỉ có 25 ngàn, bây giờ bỗng nhiên ôm được 200 ngàn đồng một lần thì làm sao mà ngủ cho được. Những lần ghé Cung Sơn trước kia, ngày nào đắc khách lắm chàng chỉ kiếm được tối đa là vài chục ngàn.
Trước khi chìm vào giấc ngủ, Luật mơ hồ nhớ đến Trọng gàn. Nhớ đến những lần đến đến nhà Trọng gàn chơi hồi hắn còn ở căn nhà cũ. Hai vợ chồng thật là dễ thương và hiền hậu. Rồi tim chàng se thắt lại khi nhớ lại những thay đổi của Trọng gàn lúc sau này. Thằng Trọng gàn ngày xưa đâu có như thế nhỉ? Trọng gàn ngày xưa là Trọng gàn của hào sảng, của những bản bi-bốp đẹp nhất sàn nhảy Nha Trang.
Luật quyết định hôm nào đi Quảng Đức về, sẽ chia một nửa số tiền mình kiếm được cho Trọng gàn. Luật biết chắc rằng Trọng gàn sẽ không lấy. Nếu thế thì mình phải nghĩ ra một kế mới được. Kế kiếm tiền thì khó chứ kế...cho tiền thì rất dễ. Luật tuy là một con người hiền lành dễ dãi, nhưng khi hữu sự thì cũng biết nẩy ra những cái kế lạ... Kẻ nào bảo Luật ngây thơ như thằng Linh gà hồi chiều là chưa biết Luật đó thôi...
Phải, nếu Linh gà biết Luật nhiều hơn chút nữa thì hắn không nói như thế đâu...
Những ngày kế tiếp của Luật và Linh là những ngày bận rộn. 5 chuyến bay tuy rằng mỗi chuyến chỉ mất 25 phút bay thôi nhưng cái màn cực khổ nhất là màn chất đồ và xuống đồ. Phi cơ L-19 thì nhỏ, tháo ghế ngồi phía sau xong chưa đủ, Linh gà cho người cơ phi tiền để hắn tháo luôn may cái radio UHF và VHF to lớn kềnh càng ra. Tánh Linh gà lại tham lam nên chất đồ nặng đến nỗi bánh xe phi cơ của L-19 xòe ra gần như sắp gẩy. Phi trường Quảng Đức lại là một phi trường nhỏ nên mỗi lần cất cánh là mỗi lần Luật phải cầu nguyện. Cầu nguyện thực tình chứ không phải chơi.
Đáp xuống Đức Xuyên rồi cất cánh lên trở lại cũng ghê gớm không kém. Tàu nặng như thế mà chở tới 5 Người, tuy tàu bay hỏng mặt đất thật nhưng Luật biết chỉ cần một cơn gió giật là cả người lẫn phi cơ sẽ bị quất xuống mặt đất bẹp dí như con muỗi bị ai đập. Chỉ tội mấy Người hành khách bat đắc dĩ của chàng. Chẳng ai biết là mình có thể bị chết bất cứ giờ phút nào, mặt mũi ai nấy tươi rói, cười nói tự nhiên như đang đáp tàu bay của Hàng Không Việt Nam.
Nhưng rồi chuyện gì cũng quen đi. Sang đến ngày thứ ba thì Luật không còn thấy gớm mỗi khi cất cánh nữa. Lý do đơn giản là chàng biết, nếu tàu bay rớt thì mình đã bị rớt rồi. Bay chở nặng bao nhiêu chuyến như thế mà không rớt thì chắc không rớt được nữa đâu.
Bây giờ có đồng ra đồng vào rồi thì buổi tối Luật không còn nằm trong phòng biệt đội đọc sách nữa mà lại đi ra quán ba tầu ngồi uống rượu. Bạn rượu của chàng luôn luôn có đại úy Thạnh, tư lệnh Không Quân... địa phương và các tay máu mặt trong thành phố như bác sĩ hay trưởng ty. Các quý vị thân hào nhân sĩ này rất quý mấy anh phi công vì quý các anh... có nhiều cái lợi. Có một lần, 10 gio đêm chàng đã bay sang Bảo Lộc để tìm mua cho con trai của một vị trưởng ty công chánh một chai thuốc quỹ thần gì đó. Chàng đi như thế là vì lòng nhân, vì nghe bác sĩ nói nếu thằng bé không có thứ thuốc ấy thì sẽ chết. Đó là một lần quan trọng. Còn những lần không quan trọng như chở các vị sang Đà lạt hay Bảo Lộc để nhảy đầm hay ăn thịt chó và chơi bời rồi chở về là chuyện rất thường.
Chiều hôm ấy, uống được vài phùa thì chàng bỗng nẩy ra ý nghĩ muốn đi Bảo Lộc ăn thịt chó. Phải, thành phố Bảo Lộc có một quán thịt cầy nổi tiếng... thế giới. Đối với Luật, văn hóa miền Bắc đem vào miền Nam nhiều thứ, từ văn thơ cho tới âm nhạc, cái gì cũng hay cả nhưng không có thứ gì quý cho bằng món chả chìa và món rựa mận. Mỗi lần gặm một miếng chả chìa thơm phưng phứt, chàng thường thấy tội nghiệp cho nhân loại. Nhân loại đau khổ bởi vì nhân loại không biết thưởng thức thịt chó. Nếu cả thế giới này ai cũng biết thưởng thức thịt chó thì người ta sẽ dễ dãi và thương yêu nhau nhiều hơn nữa...
Thế là chàng lên tiếng rủ rê và kiếm được mấy đồng chí ngay. Đại úy Thạnh là một, thiếu tá y sĩ Quyền là hai, trung úy Tâm trưởng đồn quân cảnh là ba. 15 phút sau, Luật cất cánh chiếc L-19, chở ba người khách quý ngồi phía sau. Bay qua khỏi rặng núi của dãy Trưong Sơn là nhìn thấy thành phố Bảo Lộc ngay. Luật đáp chiếc phi cơ xuống phi trường vỉ sắt Bảo Lộc lúc trời chiều vừa bắt đầu tắt nắng. Nhờ các “thân hào nhân sĩ” đã gọi máy trước nên đã có sẵn hai chiếc xe díp nhà binh đã đậu sẵn ở phi trường để chở phái đoàn đi ăn nhậu.
Đúng như ý muốn của mọi người, món thịt chó quả là tuyệt vời. Luật thầm nghĩ giá hôm nào đất nước thanh bình mình được giải ngủ, chắc phải dọn nhà lên Bảo Lộc ở để được ăn thịt chó hàng tuần.
Troi sinh ra con người kể cũng hay, khi đói thì chỉ nghĩ tới ăn nhậu, nhưng ăn nhậu phủ phê xong thì lại nghĩ đến chuyện khác. Và chuyện này cũng quan trọng không kém chuyện ăn nhậu. Không có nó thì không thể sống được, chết sướng hơn. Chẳng cần phải rủ rê nhau, tất cả lại chất lên xe để phóng tới cái nhà Thổ nổi tiếng là ngon lành của thành phố Bảo Lộc.
Lúc đó ai nay rượu đã ngà ngà say nên chẳng còn ai giữ thể thống gì nữa cả. Bác sĩ Quyền kể chuyện làm ăn với mấy em y tá hồi còn ở nội trú như thế nào. Đại úy Thạnh cũng kể chuyện một bữa chở phái đoàn ca sĩ đi từ Sàigòn ra Pleiku nhưng troi xấu phải đáp xuống Đà lạt, vì không có ngân quỹ để mướn phòng nên đại úy Thạnh một mình phải “hy sinh” ở chung phòng với sáu cô ca sĩ, và tối hôm ấy những chuyện gì đã xãy ra cho Người phi công “xấu số” ấy... vân vân và vân vân... Tiếng cười nói vang động cả đường phố. Lúc ấy hình như đã quá giờ giới nghiêm nhưng chẳng có ông quân cảnh nào muốn tốp một chiếc xe có một ông trung úy đồn trưởng quân cảnh ngồi trên đó...
Luật chỉ ngồi nghe vì chàng chẳng có gì đặc biệt để kể...
Vào động rồi, mỗi Người chọn một em thơm phức và chia nhau vào các phòng để hưởng lạc. Riêng Luật, chàng nhìn đám con gái trẻ đẹp trước mặt chưa biết chọn ai thì bỗng có một em quay mặt bỏ đi. Động tính hiếu kỳ, chàng quay sang bảo bà tú bà, tay chỉ vào người con gái:
-Tôi muốn cái em tóc ngắn vừa bỏ đi đay.
Bà chủ gật đầu, tặng cho chàng một nụ cười bí mật :
-Con Phương đó. Gái con nhà lành mới ra nghề nên còn hay mắc cỡ, nhưng cậu để tôi lo. Cậu cứ vào phòng cho tôi.
-Bà đưa tôi một cái áo mưa, lát tính tiền luôn.
Luật cầm lấy chiếc áo mưa bước vào phòng. Chàng cỡi quần áo, treo cây súng ở đầu giường và leo lên giường nằm cho...
Chừng năm phút sau, chàng nghe được tiếng khóc thút thít của Người con gái và tiếng nói của mụ tú bà ở bên ngoài cửa phòng mình:
-Đã làm nghề này thì con phải ráng chiều khách chớ con. Tao thấy nó cũng say rồi, chắc nó không nhớ mày đâu...
-Hu hu... con khổ quá bác ơi.
-Mẹ, đã vào chỗ này mà còn bày đặt khổ với sướng. Mày phải biết nghĩ đến tiền thôi. Tao ngày xưa mà vớ được một ông quan hai tàu bay đẹp trai ngon lành như thế thì có chơi không tao cũng chịu...
Luật giật mình. Trước hết, tại sao bà chủ lại bảo “chắc nó không nhớ mày đâu?” Người con gái này là ai nhỉ? Lúc nãy ở ngoài phòng hơi tối, và chàng chưa kịp nhìn rõ được mặt nàng thì nàng đã quay đi.
Nhất định nàng phải biết mình nên mới bỏ đi và khóc hu hu lên như thế. Luật đoán có thể đây là một em nữ sinh trường trung học mà bọn phi công chàng hay tán tỉnh khi biệt phái ở đây... Nếu thế thì tội thật... Luật tự hỏi, nếu em đã khóc như thế thì mình có nên ngủ với cô ta không nhỉ?
Chàng vừa nghĩ tới đó thì cánh cửa phòng xịch mở, bà chủ đẩy cô con gái vào phòng. Quả thật, Luật nhìn thấy khuôn mặt ấy hơi quen quen nhưng không nhớ ra. Em điếm trẻ tuổi cúi mặt không dám nhìn chàng, mặt mày đau khổ và buồn não ruột.
Luật thấy thế thì động lòng, bảo nhỏ:
-Thôi, nếu cô không muốn thì để tôi chọn cô khác vậy...
Trước cặp mắt ngạc nhiên của Luật, em điếm trẻ bẽn lẽn ngồi xuống giường và nói:
-Thôi đi anh Luật. Anh làm thế bả đuổi em chết...
Nghe người con gái gọi đúng tên mình thì Luật giật mình lên như người dẫm phải lửa. Chàng ngồi bật dậy, chụp lấy tấm ra giường phủ lên người mình:
-Cô... tại sao cô biết được tên tôi?
Em điếm trẻ quay mặt nhìn chàng, nụ cười héo hắt:
-Anh Luật không nhớ em sao? Em là Hạnh đây...
“Hạnh,” cái tên làm Luật phải suy nghĩ. Cái tên nghe thật là quen nhưng tạm thời chàng chưa nghĩ ra. Luật vào hạng đẹp trai nên đi biệt phái các tỉnh nhỏ thường quen nhiều con gái. Nhưng chàng nhớ lại và quả quyết khuôn mặt này không phải là một trong những khuôn mặt mà chàng đã từng dan díu. Và càng không phải hơn ở cái thành phố Bảo Lộc này.
Người con gái dường như nhận biết sự khó khăn của Luật. Nàng bảo:
-Em không ở đây, em ở Ban Mê Thuột,
-Ban Mê Thuột?
-Phải,... Em là... em là... bồ của anh Linh phi đoàn anh đó... tụi mình có gặp nhau mấy lần hồi mấy anh biệt phái Ban Mê Thuột nhưng chắc anh quên em rồi.
Luật nhớ ra ngay và ôm mặt nấc lên một tiếng thẩn tho:
-Tôi nhớ ra rồi... em... à, chị, làm sao mà chị ra nông nổi này?
Người con gái cúi mặt lắc đầu, hai giòng lệ chảy xuống má nàng. Nàng nghẹn ngào:
-Cũng tại em cả, tại em nhẹ dạ nghe lời anh Linh...
Luật nghiến răng, lấy tấm ra trùm lên người mình rồi đứng dậy bảo:
-Chị... chị làm ơn xoay đầu cho tôi mặc quần áo vào...
-Không, anh. Anh làm thế tôi bị đuổi.
-Không ai dám đuổi chị hết. Tôi sẽ trả tiền đàng hoàng cho bà chủ. Mình còn có rất nhiều chuyện để nói với nhau...
Hạnh xoay người, Luật mò xuống giường, buông tấm ra giường và chụp chiếc áo bay tròng vào người. Nhưng mặc xong, Luật lại sực nhớ mình hấp tấp quá nên quên mặc quần... sì-líp bên trong, đành phải cỡi ra một lần nữa, mặc vào và lại mặc áo bay vào. Làm những động tác này, đầu chàng chợt nhớ lại khúc phim dĩ vảng, lần chàng đã gặp gỡ Hạnh.