Duyên kiếp
Tác Giả: TẠ THẠC
Thanh theo anh sáu Mừng về khu núi Bà Ðen để mong tìm đường vượt biên băng qua đất Căm-pua-chia đến biên giới Thái Lan cũng gần. Anh sáu Mừng làm nghề bán củi, anh chọn xóm Hai Thôn hiu quạnh đến não lòng để tá túc làm ăn sinh sống, nghe nói thời trước xóm Hai Thôn này không đến nỗi tiêu điều sa xút đến thế, nhưng vì chiến tranh cứ đẩy người trong xóm bỏ đi xa dần. Sau chiến tranh chẳng ai thèm trở về nơi đây nữa, nên nhà của chỉ còn lèo tèo dăm ba nóc nên Hai Thôn trở thành “ít hơn một thôn” có nghĩa là hiu hắt buồn vì dân cư thưa thớt, chính vì thế mà khi đã bỏ nơi đây rồi chẳng ai muốn quay về chốn cũ để chiều chiều nghe chim kêu vượn hú nữa.
Ý định dùng nơi Hai Thôn làm chỗ trú chân để vượt biên đường bộ, Thanh dấu kín không cho sáu Mừng biết nên sáu Mừng đã nói với Thanh:
- Chú mày đừng ngại, ở đây tuy có hơi buồn nhưng riết rồi nó cũng quen. Công việc ở đây dễ lắm, việc đo đạc, tính toán giá cả chẳng khó khăn gì ngoài bốn phép tính cộng trừ nhân chia ra là đủ, công việc sau đó thì vất vả đôi chút, nhưng với sức chú mày tuy không trẻ lắm nhưng cũng chưa già nên làm dư sức vì chỉ có việc đóng cọc, vác củi xếp vào từng thước khối … Tuy tiền bạc không dư giả nhưng cũng đủ xài
Thanh nghe anh sáu Mừng nói, anh không quan tâm gì vì mục đích của anh là miễn sao có chỗ ăn ở nghỉ ngơi chờ thời cơ đến, nhất là không ăn lẹm vào mấy chỉ vàng mà Thanh độn lưng làm vốn, sẽ trả công cho kẻ dẫn đường…
Thanh bắt tay vào việc phụ cho anh sáu Mừng. Nhớ câu nói của sáu Mừng, “tiền bạc không dư nhưng cũng sống được qua ngày”, thế cũng tốt thôi. Cơ sở của anh sáu Mừng là một bãi đất rộng giáp giới với khu rừng già cuối thôn, gỗ, củi chất đống nơi đây, chờ chuyển đi các nơi xa. Dân thợ rừng và dân lái xe be gọi nơi này là Bãi Củi.
“Bãi Củi” nó trở thành cái tên chính, hầu như quên dần đi cái tên Hai Thôn, tuy Bãi Củi nó nằm gọn trong địa phân Hai Thôn. Trong giới làm ăn nơi đây họ chỉ biết Bãi Củi, hỏi Hai Thôn nhiều người không nhớ ra Bãi Củi thuộc xóm Hai Thôn !
Trong xóm này, có cái nhà lá ở bìa rừng cạnh Bãi Củi, gọi là căn chòi thì đúng hơn, nó nằm cách gần 100 mét là tới quán độc nhất của chị sáu Mừng. Hôm Thanh mới đến, anh sáu bảo Thanh : “Chú em tạm ở đây được đấy, chòi hoang, người chủ bỏ đi từ lâu rồi, chú coi xem nếu ở được thì giọn vô mà ở ”. Thanh bước vào chòi thấy cũng tạm được, chàng bằng lòng. Mới từ thành phố đến khu rừng heo hút này, lại ở chòi lá người bỏ hoang, nghĩ cũng thấy rợn người, nhưng anh tự nhủ lòng “Không sao Mình chỉ tạm trú chờ thời chứ có định cư vĩnh viễn nơi đây đâu mà lo. Có ớn thì ráng chịu cho quen, vì đường đi vượt biên còn chông gai hơn nhiều …”
Ðêm mới giọn vào chòi, chàng nằm trên chiếc giường bằng những tấm phên tre kết lại, trải chiếu ngả lưng nằm dài trên chiếc chiếu, bất giác chàng nhìn thấy những đốm sáng nhỏ trên mái nhà mà tưởng tượng rằng mình đang ở “khách sạn ngàn sao”.
Hôm nay trăng tròn, ở bờ rừng chàng thấy mảnh trăng chênh chếch toả xuống Bãi Củi như một tấm lụa khổng lồ bàng bạc vì khoảng đất chỗ này không có cây rừng cao che phủ. Tiếng vượn hú, tiếng sột soạt đâu đây của những con dơi rừng làm Thanh ớn lạnh, chàng tự nhủ : “Ðây là lúc tập cho quen, vì mai đây có dịp phải băng qua khu rừng trong đêm tối dầy đặc chắc còn ớn hơn nữa”.
Sáng sớm hôm sau khi vừa thức giấc Thanh đã thấy chị sáu bưng cho chàng tách cà phê đen nóng, chị nói:
- Anh Thanh uống ly cà phê cho ấm bụng!
Thanh giơ tay đỡ ly cà phê vừa nói:
- Cám ơn chị sáu tốt bụng với tôi quá !
- Thì anh sáu đã giúp anh tới ở đây với chúng tôi thì cứ coi như người nhà cả mà !
- Cám ơn, hai anh chị người nào cũng tốt bụng.
Xóm Hai Thôn hay nói cho đúng hơn Bãi Củi chỉ duy nhất có một quán bán tạp hoá của Sáu Mừng, quán nằm cạnh phía bìa thôn chênh chếch về hướng đông. Bên hông quán che thêm cái chái làm nơi bán thịt rừng, hoặc làm nơi bán nước giải khát vào buổi trưa cho những người sinh hoạt nơi Bãi Củi, mà phần lớn là lái xe be hay lơ xe phụ chuyên chở. Sáu Mừng giao quán cho vợ kinh doanh còn anh lo chạy vòng ngoài, khi thì vào rừng mua lại thịt tươi từ các tay săn bẫy thú, lúc thì theo xe be ra chợ bổ thêm hàng hoá về cho vợ bán. Khi công việc quá bề bộn, chị sáu phải thay thế theo xe ra chợ bổ hàng. Nhiều khi phải ở qua đêm, hôm sau mới có chuyến xe về Hai Thôn. Vì ở lại qua đêm nên chị sáu bị mang tiếng lăng nhăng với các tay lái gỗ và dân xe be. Thiên hạ xì xầm về chuyện này, còn anh sáu thì không hề hay biết vì bản tính trời cho là anh chỉ nhìn đường thẳng chứ không quan tâm nghi ngờ dò xét những đường quanh co khúc khuỷu khác.
Thanh đến đây anh tự coi như là kẻ thất cơ lỡ vận, ấy vậy mà có những thành phần khác cũng mò vào đây kiếm sống. Ðó là những cô gái buôn hương bán phấn, đem thân xác mình phục vụ cho khách làng chơi chốn phồn hoa đô hội, nay nhan sắc đã phai tàn không còn đủ sức bon chen với những bọn trẻ mới vô nghề. Hết thời nên họ đi đón khách dọc đường, lưu động trên các chuyến xe chạy đường trường, có khi len lỏi vào tận rừng sâu với bọn thợ rừng, hay với dân bẫy thú rừng.
Mỗi khi Thanh nhìn thấy họ đầu bù tóc rối, mặt mũi bơ phờ từ rừng trở ra, lòng trắc ẩn của chàng thắt lại. Chắc họ cũng nhìn chàng như những kẻ hết thời giống họ nên hai bên dễ thông cảm mà sinh ra cảm tình.
Một buổi trưa nọ, Thanh ngồi tránh nắng dưới bóng cây, một cô sà đến ngồi cạnh, rất tự nhiên như đã quen Thanh từ lâu, buông câu nói thân thiết:
- Em “lưu diễn” rất nhiều nơi nhưng chưa thấy nơi nào buồn như nơi này.
Thanh ngước mắt nhìn cô ả như chiều thông cảm, chàng cười nhẹ khi nghe hai tiếng “lưu diễn” ngồ ngộ, cứ như là em vác của ấy đi trưng bày khắp nơi. Thanh lắc đầu nhè nhẹ tỏ ý chán đời, thông cảm rồi hỏi:
- Em tên gì ?
- Vương Thuý Kiều !
- Tên thật của em hả ?
- Không. Hồi em mới bước chân vô nghề, có thằng cha tự nhận là thi sĩ gọi em là Vương Thuý Kiều. Nghe tên cũng hay hay, thế là em lấy tên đó luôn. Chả hiểu tại sao mà khi em nói tên em là Vương Thuý Kiều , có nhiều người cười em! Có lẽ họ biết tên giả, nhưng mặc kệ, em cứ xài cho đến bây giờ. Vậy anh có cười em không?
Thanh lắc đầu tỏ vẻ thương hại, anh thầm nghĩ nhan sắc em thế này mà tên là Vương Thuý Kiều coi sao cho xứng. Anh đang ngập ngừng để tìn câu an ủi đối đáp thì bỗng Vương Thúy Kiều thò tay vào xú chiêng móc ra gói thuốc Vàm Cỏ, bao thuốc bèo nhèo, điếu thuốc cong queo. Kiều mồi lửa một điếu, hít một hơi dài rồi trao cho Thanh, nói:
- Hút đi ! Nhìn gì mà nhìn dữ vậy?
Thanh nói
-Xú chiêng chứ đâu có phải cái túi đưng đồ mà nhét gói thuốc vào trỏng?
- Em còn nhét cả tiền nữa đấy! Thời quỷ vương súc chuồng, bọn cướp giật như rươi, mang bóp đầm õng ẹo dễ làm mồi cho bọn nó lắm !
Thanh không nói gì, chàng đưa mắt nhìn vẩn vơ ra phía bờ rừng.
Kiều nhìn Thanh một lúc rồi nói:
- Mấy năm về trước, đôi ngực em căng phồng, cặp * em rắn chắc no tròn đều đặn khối thằng mê em chỉ muốn vục mặt vào đó. Còn bây giờ thì . . .
Kiều bỏ lửng câu nói. Thanh hỏi:
- Còn bây giờ thì sao hả?
- Anh hỏi mỉa em hả?
Thanh lững lờ thong thả đáp:
- Không, anh chẳng mỉa mai ai cả, chỉ buồn cho luật đào thải của tạo hoá.
Cô Kiều khoác tay lia lịa:
- Thôi đi cha, hơi đâu mà nghĩ đến luật này luật kia cho mệt. Chỉ giận bọn đàn ông tham mới nới cũ. Bọn phản bội, bọn trời đánh thánh đâm, nghĩ đến em muốn lột xác chúng ra…
Thanh ngỡ ngàng, ngó thẳng vào mặt cô Kiều:
- Trời đất! Thiên địa ơi, có phải trời oi bức quá mà làm em nổi giận, trút hết lên đầu những thằng đàn ông trong đó có anh sao?
- Trừ anh ra, anh đặc biệt, không kể anh!
- Thế anh không phải đàn ông sao?
- Ðã nói không kể anh mà!
Thanh nói lấp lửng:
- Em xếp anh vào loại Gay, loại Pê-đê chắc?
Kiều sơ Thanh nổi sung nóng giận, nên lại nói tiếp :
- Anh là đàn ông chứ! Nhưng đã bảo trừ anh ra mà.
Rồi cô lại cười và nói với Thanh:
- Thôi chúng mình lại quán uống nước đá cho giải nhiệt đi anh, em bao!
Và đứng dậy nắm tay Thanh, kéo anh đi về phía quán nước.
Trên đường đến quán, cô hỏi Thanh:
- À, mà anh mấy tuổi?
Thanh đáp :
- Trên dưới bốn mươi.
- Vợ con chưa?
Thanh chưa kịp trả lời, Kiều đã lấy ngón trỏ của bàn tay phải dí vào trán Thanh kèm theo một cái liếc mắt đưa tình, nói:
- Ðừng nói với em rằng anh còn độc thân đấy nhe, cha nội!
Thanh hơi bực mình:
- Cô cứ làm như là công an chấp pháp thẩm vấn tôi không bằng!
Như là để Thanh quên đi đừng nổi sùng với cô, hay cô nhớ đến bọn công an cai trại Phục Hồi Nhân Phẩm, cô nói:
- A, nói đến công an, em lại nhớ đến và nổi sung. Bọn nó ruồng bố bắt tụi em đem nhốt vào trại Phục Hồi Nhân Phẩm. - Phục cái mả bố nhà nó, chứ phục hồi gì. Ðứa nào có nhiều năm thâm niên như em chẳng hạn thì tụi nó đẩy đi lao động, phơi sương, giãi nắng dầm mưa. Ðứa nào còn trẻ đẹp thì bọn nó giữ lại, chơi ngày chơi đêm muốn ngất xỉu, chịu trời không thấu. Những thằng công an coi trại Phục Hồi Nhân Phẩm mặt thằng nào trông cũng tái mét, da dẻ xanh xao vàng vọt, cặp mắt thâm cuồng vì trác táng dâm dật quá độ. Nhiều thằng ghẻ lác đầy mình, vi trùng giang mai đục khoét vào tận xương tuỷ của bọn nó rồi. Em chỉ cầu cho nó gặp em nào có bệnh Si đa truyền qua cho đáng đời tụi nhà nó !
Thanh thấy Kiều đi quá trớn, nên ngắt ngang:
- Em chỉ được cái nước bắt quàng chuyện nọ xọ chuyện kia là giỏi thôi!
- Ta bắt đầu lại nhe! Vậy vơ anh đâu?
- Ðóng thùng gửi về nhờ bà mẹ vợ nuôi rồi. Còn anh thì lo nuôi thân anh!
Cô Kiều ngó Thanh, rồi cười rồi nói:
- Này, hỏi thiệt anh nhé: Có thích em không?
Thanh cười tảng lờ:
- Ðừng hỏi tầm phào nữa!
- Cái bộ mặt anh, cách nói chuyện lấp lửng của anh, nhiều em ngây thơ khoái và chịu lắm đấy nhe! Hay tụi mình kết duyên vợ chồng nhé anh, được không ?
- Ðể làm gì, bộ để ôm nhau chết đói sao?
- Em tình nguyện làm nuôi anh suốt đời!
- Em đi khách lấy tiền nuôi anh phỏng?
- Không đâu, em chán cái nghề này đến tận cổ rồi!
Trầm ngâm giây lát Kiều nói:
- Em muốn đổi cuộc sống bằng cách vượt biên sang Thái Lan, nhưng đi một mình thì không dám…
Thanh nghe Kiều nói đến “vượt biên” thì giật mình như ai đó đọc được ý định của chàng! Anh dò xét thêm:
- Em có nhiều tiền lắm sao mà tính vượt biên, bộ ở đây vượt biên dễ lắm sao?
- Em không nhiều tiền nhưng dành dụm cũng được dăm ba chỉ vàng, đủ để trả công người dẫn đường, em có quen với thằng cha làm nghề xe ôm kiêm nghề dẫn mối vượt biên, thằng chả nói nếu em muốn đi thì chả lấy em hai chỉ vàng, em thấy nhiều người đã đi thoát. Không dễ mà cũng chẳng khó!
Kiều vừa nói dứt câu thì chị Sáu Mừng chủ quán bưng nước đến, chị dằn mạnh hai ly nước trên mặt bàn rồi vội vã quay đi như muốn tránh mặt.
Kiều thấy cử chỉ ấy thì nguýt xéo, rồi nói nhỏ với Thanh:
- Em còn lạ gì con đĩ ngựa này, nó đỏng đa đỏng đảnh với mấy thằng cha xe be ngoài chợ, mang tiếng cùng mình ai mà chả biết!
Thanh nói cầu hoà:
- Chuyện người ta mặc họ, mắc mớ gì em mà phải lên tiếng!
Kiều phụng phịu, nói lí nhí trong miệng:
- Ồ cái thứ rượng đực khó ưa, lại còn làm ra cái vẻ khinh người…
Uống xong ly nước, Kiều định nói thêm về kế hoạch vượt biên của cô cho Thanh nghe nữa nhưng lại nói:
- Thôi, em phải về để hôm nào rảnh rỗi em sẽ nói về kế hoạch vượt biên của em, nếu tiên rủ anh cùng đi luôn cho có bạn, bây giờ nói ở đây ngô con đĩ ngựa chủ quán nó nghe thấy thì chết cả lũ.
Thanh không tin gì đám gái ăn sương nên nói:
- Thôi, nói làm gì những chuyện xa xôi ấy, mình ở đây nói chuyện ở đây, chuyện Thái Lan xa xôi quá!
Ngoài kia trời nắng nhìn ra xa loá cả mắt. Bãi Củi mặt đất nơi đây dường như bị hơi nóng làm bốc hơi gợn sóng. Những xe be đã xếp hàng xong chuẩn bị rụch rịch rời bãi.
Cô Kiều nhấp nhổm, đứng lên ngồi xuống, dùng dằng nửa ở nửa muốn về, Kiều nói:
- Thôi, em về, hay là về chòi anh đi.
- Anh không có tiền.
- Không tiền thì miễn phí.
- Không được đâu! Ban ngày ban mặt, với lại làm bậy quỉ thần vật chết!
Cô Kiều đứng dậy, bước đi được mấy bước bỗng trở gót cô quay đầu lại, đến cầm tay Thanh định kéo đi, Thanh vùng vằng giật tay lại. Cô nói :
- Coi kìa … cái mặt buồn buồn dễ ghét ghê! Bộ thương em hả?!
Thanh nghiêm nét mặt:
- Ðừng đùa dai, bao nhiêu người ngó kìa…
- Ngó thì ngó, kệ họ chứ ! Thôi em đi, mai mốt ra phố chợ tìm em nhe!
Thanh nói như hối thúc:
- Ðược rồi, em đi kẻo trễ chuyến xe bây giờ! Nghe anh đi…
Cô lầm lũi đi nhanh ra Bãi Củi, lên xe, rồi giơ tay lên vẫy vẫy. Thanh nhìn theo thấy nao nao, chàng chẳng biết lòng mình ra sao nữa!
Thanh ngồi xuống ghế uống tiếp ly nước mà thấy lòng mình buồn vô cớ.
Chị Sáu Mừng bước ra, lấy đi những chiếc chén dĩa ly tách trên bàn do khách ăn uống còn để lại. Chị nói trỏng nhưng cốt để Thanh nghe :
- Cặp kè với loại người ấy chỉ thêm mất mặt!
Thanh nghe chột dạ, quay vào chị Sáu nói:
- Chỉ nói chuyện thôi, đã có gì đâu chị sáu.
- Còn nói chưa có gì nữa hả? Anh sáu giúp anh đến làm việc có cơm để sống chứ không giúp làm tiền bao gái.
- Chị thấy tôi có loạng quạng với ai không mà chị đã lên tiếng?
- Chuyện ma ăn cỗ nào ai biết được, chỉ có Trời biết đất biết vào ban đêm. Ban ngày thì bạ ai cũng tán tỉnh, thượng vàng hạ cám mà không biết xấu hổ.
Thái độ cử chỉ và lời nói của chị sáu Mừng làm Thanh ngạc nhiên. Nhưng chàng không nỡ phản ứng mạnh sợ mất lòng anh sáu vì tình nghĩa anh em gắn bó đã bao lâu nay. Thanh nhỏ nhẹ nói:
- Chị hơi nặng lời với tôi đấy.
Nói xong chàng bỏ đi ra bãi.
Bãi Củi giờ đây đã vắng, Thanh lại một mình vác và xếp củi chất vào từng thước khối theo những cây cọc đóng sẵn từ trước.Hôm nay anh Sáu Mừng theo xe be ra phố chợ để bổ hàng, có lẽ sớm lắm cũng phải ngày mai mới về.
Thanh làm việc cho đến xế chiều, mồ hôi đầm đìa ướt hết cả áo như tắm. Khát khô cổ, muốn vào quán uống ly nước lạnh nhưng lại ngại vì nghĩ đến thái độ của chị sáu lúc buổi trưa. Thanh lững thững đi về chiếc chòi rách nát “tư dinh” của chàng.
Hồi mới đến, nằm trong chòi đêm trăng đếm được ngàn sao, nay được chàng tu sửa lại cũng tạm che nắng trú mưa, nhưng bề ngoài cũng không che dấu được vẻ rách nát cố hữu của nó. Ðã nhiều đêm Thanh nằm vắt tay lên trán suy nghĩ viển vông. Nghe tiếng thằn lằn chắt lưỡi, tiếng dơi cắn nhau chí choé dành nhau chỗ đậu trên cây lồ ô dung làm nóc cho mái chòi. Ðêm khuya khoắt hơn nữa, chàng nghe những tiếng vượn tru, tiếng vạc kêu sương, những tiếng chim lẻ bạn như rớt xuống từ lưng chừng trời trong đêm u tịch làm Thanh tưởng chừng như rớt những nỗi quạnh hiu vào trong lòng chàng. Chàng đã buồn còn trở lên u uất nghẹn ngào hơn.
Những đêm trăng sáng Thanh thường từ trong chòi nhìn ra Bãi Củi, những thước khối gỗ trong vị trí đã được đóng sẵn, xếp thành nhiều hàng đến tận bờ rừng, trông xa mập mờ như đoàn quân xa chở các chiến sĩ đi hành quân. Còn những đống củi mập mờ ngổn ngang nhỉn xa giống như những chiếc xe tăng đang lổn nhổn tiến vào phía bìa rừng. Thanh bồi hồi nhớ lại thời còn chiến tranh, một binh lực hùng mạnh như vậy mà bỗng một ngày tan rã như bôt nước chiều mưa, họ rã ngũ chạy tán loạn tủi nhục.Chuyện vô lý tưởng như một giấc mơ, thế mà là sự thật. Ðến khi lầm lũi giắt tay nhau vào tù mới bừng tỉnh giấc mơ. Từ lúc đó trở đi, Thanh mang một lý lịch xấu, chẳng mong gì xoá mờ đi để làm lại cuộc đời, chỉ còn cách duy nhất là thoát ly để đến một thế giới khác làm lại cuộc đời, Thanh về Hai Thôn cũng là mục đích ấy nên ẩn nhẫn mà sống cho qua ngày chờ thời cơ, mà thời cơ bao giờ mới đến khi ý định của mình phải kín như bưng. Thanh thấy hoàn cảnh cô Kiều đem so sánh với đời mình, chàng suy nghĩ có hơn gì cô đâu. Ðời lâm vào ngõ bí, trở lui không được mà tiến cũng không xong! Thanh buông tiếng thở dài não nuột.
Ðêm đã khuya, hơi sương lành lạnh, trằn trọc mãi không ngủ được. Hình như có tiếng như bước chân người từ đàng xa đi tới giẵm lên những lá cây khô rụng bao quanh chòi. Thanh nhỏm dậy nhìn ra ngoài cửa, chàng tưởng anh xe ôm đã gặp nhiều lần hứa sẽ dẫn chàng đi vượt biên đường bộ đế báo tin vui. Nhưng người bước vào không phải anh xe ôm mà lại là một người đàn bà là chị sáu.
Thanh ngạc nhiên :
- Chị Sáu ! Có gì gấp mà ra đây giờ này?
- Cũng có chút việc …
Chị Sáu nói nhỏ giọng, chỉ vừa đủ để Thanh nghe.
- Tôi có thể giúp gì được cho chị không?
Vừa nói Thanh vừa vén mùng vừa vắt lên nóc. Chị sáu e dè ngồi xuống mép giường, nhỏ nhẹ hỏi:
- Anh Thanh có giận tôi không?
- Giận chuyện gì hả chị sáu?
- Chuyện hồi trưa ấy mà, tôi lỡ nhời.
- Tưởng chuyện gì chứ lại chuyện hồi trưa. Không đâu! Chị nói cũng có phần đúng, tôi hay cà rỡn với mấy cô ấy cho khuây khoả nỗi buồn…
- Tôi biết nói thế, biết Thanh buồn, cho xin lỗi nhe.
- Tôi tán gẫu cho vui qua ngày thôi.
- Nhưng Thanh phải lựa người chứ?