by lazyboy » 08 Feb 2007
-Bác ạ!
-Trời ơi Khôi, con!
Một bà lão tuổi sấp xỉ 70, người gầy yếu run rẩy ôm chầm lấy Khôi mừng mừng, tủi tủi.
-Chú Khôi! Cháu nhớ chú lắm!
Một đứa con trai chừng 16 tuổi chạy lại, Khôi đưa tay ra ôm lấy nó xoa đầu ra vẻ trìu mến.
-Bình, cháu ngoan, lớn thế này rồi à!
Hỏi qua loa chuyện học hành của Bình, con trai bạn, Khôi lấy trong ví tờ 100 đô dúi vào tay nó.
-Cháu cầm lấy mà ăn quà.
-Cám ơn chú!
Lộc cảm động lên tiếng:
-Mày cho nó nhiều vậy chỉ làm hư nó ra mà thôi!
Khôi cười, xua tay nói:
-Có gì mà nhiều với ít, hư với ngoan? Mày chỉ lắm chuyện!
Đôi bạn ngồi nói chuyện tâm sự suốt mấy tiếng đồng hồ thì vợ Lộc đi làm về. Thấy Khôi, chị ta mừng rỡ bước lại vui vẻ chào hỏi.
-Anh Khôi khỏe không? Trời ơi, lâu quá rồi mới gặp lại anh! Chiều nay ở lại ăn cơm với tụi em rồi mới được về đó nghe!
Khôi cũng gật đầu chào lại nhưng lại ‘đề nghị’:
-Chiều nay để tôi mời gia đình anh chị đi ăn một bữa mới phải!
Lộc cười, lắc đầu xô nhẹ Khôi một cái nói:
-Mày chỉ khéo vẽ vời! Năm, sáu năm không gặp tính nết vẫn như thế, chẳng thay đổi chút nào cả!
Khôi cười, nheo mắt ‘chọc quê’ lại bạn:
-Dĩ nhiên rồi! Có như thế tao mới là tao chứ!
Hai người cười giỡn, đùa với nhau rất hồn nhiên như hai đứa con nít, như hồi còn đi học chung với nhau ở tiểu học vậy. Chợt có tiếng chuông reo, vợ Lộc ra mở cửa.
-Anh ơi! Có ông Kent chủ nhà đến.
Lộc vội vàng đứng dậy nói với Khôi:
-Mày chờ tao một chút nghe.
Lộc chạy vội ra ngoài tiếp khách. Thằng Bình con của Lộc đem ra một ly trà và cái gạt tàn thuốc đến cho Khôi. Tiếng ông chủ nhà người Mỹ nói oang oang vọng vào bên trong:
-Tôi biết, anh đang trong hoàn cảnh khó khăn, vì vậy nên tôi mới du di cho anh bấy lâu nay. Nhưng đến nay là ba tháng rồi, anh phải hiểu cho tôi chứ. Tôi cũng có bao nhiêu thứ phải trả!
Tiếng Lộc xì xào hình như là thương lượng điều gì. Chỉ nghe Kent, ông chủ nhà người Mỹ nói lớn:
-Thôi được, tôi ra hạn cho anh thêm một tuần nữa. Nếu anh không trả nổi tôi buộc lòng phải lấy lại nhà cho người khác mướn thôi. Chào anh.
Nhìn nét mặt lo lắng của vợ chồng Lộc bước vào, Khôi cười nói:
-Thôi, mình chuẩn bị đi ăn là vừa!
*
* *
Cầm bao thư đựng 5000 đô tiền mặt nhét vào tay Lộc, Khôi nói:
-Mày cầm lấy mà xài, khi nào có đưa lại tao.
Lộc cố nén xúc động, lắc đầu:
-Khôi, mày làm tao buồn lắm! Tao dù thế nào cũng đâu có thể nhận tiền của mày được! Mày có còn coi tao là bạn không?
Khôi tát nhẹ vào mặt Lộc một cái nghiêm-nghị nói.
-Đ.M., tao thương cái tính đó của mày, nhưng cũng ghét thậm tệ. Mày lúc nào cũng có khí phách của một người đàn ông, nhưng dùng cái khí phách đó cho đúng chỗ, với đúng người. Bây giờ mày muốn ngoan ngoãn cầm lấy hay là vừa khóc vừa cầm thì bảo thẳng cho một lời?
Lộc vỗ nhẹ lên vai Khôi, gọi vợ ra đưa bao thư nói:
-Em cất đi, đây là của anh Khôi giúp cho gia-đình mình đó.
Vợ Lộc cầm lấy ứa nước mắt, ấp-a ấp úng, nói không nên lời:
-Anh Khôi...
Khôi vội vàng xua tay:
-Thôi thôi, đủ rồi! Nếu hai người còn coi thằng này là bạn thì xin đừng nói gì nữa!
Suy nghĩ một hồi, Khôi nhìn vợ chồng Lộc hỏi:
-Hai người có nghĩ đến chuyện bỏ vùng D.C. này mà đến nơi khác dễ thở hơn không?
Lộc chán nản lắc đầu:
-Tao còn biết đi nơi nào nữa!
Khôi cố gắng tìm lời nói khéo:
-Tao thấy vùng Richmond được lắm, mức sống so với vùng D.C. rẻ hơn nhiều và không đến nỗi bon chen như trên thủ đô này. Dân Việt ở đó tương đối cũng xuề xòa, sống gần gủi nhau nhiều hơn. Tao quen ông Tadao Uechi, xếp của hãng mì gói Maruchan ở trên đó có thể giúp đưa cả hai vợ chồng mày vào làm. Lộc, mày có thể làm phụ tá viên điều hành và vợ mày có thể làm thư ký, đồng thời cả hai có thể giúp công ty thêm về việc buôn bán, cuối năm có huê hồng được lắm. Nếu mày bằng lòng ngày mai tao lên đó nói chuyện với ông ta, tiện thể đi coi nhà mướn hộ cho mày. Trên đó thiếu gì nhà rộng mà giá rẻ như bèo, vả lại cách đây trên dưới chỉ có 100 dặm. Nếu cuối tuần vợ chồng mày thấy buồn thì cứ lái xe lên đây chơi có khó gì!
Lộc và vợ ngồi bàn tán với nhau một lúc khá lâu. Sau cùng, cả hai đều tán thành đề-nghị của Khôi.
-Thôi, mọi chuyện nhờ mày vậy! Tao cũng bí đường bí lối quá rồi, và chắc chắn không chen chân nổi ở WASHINGTON D.C. này đâu!
Không đầy một tháng, Khôi đã lo hết tất cả mọi chuyện chu đáo, hoàn tất cho gia đình Lộc. Gia-đình Lộc sau cùng đã dọn đến Richmond, và với sự giúp đỡ của Khôi, hai người vào làm tại hãng mì Maruchan, lương bổng tương đối khá hậu hỉ lại nhờ mức sống xuề xòa nên ít nhiều cũng dư được chút đỉnh, không bị thiếu thốn như khi còn ở trên D.C. Cứ mỗi tuần một lần, Khôi lại ghé chơi thăm vợ chồng Lộc.
Hôm ấy ghé lại chơi, vợ Lộc mang ra một chiếc áo lạnh đưa cho Khôi.
-Chiếc áo này chính tay em đan để đặc biệt tặng riêng anh đó. Tuy đan không khéo lắm nhưng đây là tấm lòng chân thàng của vợ chồng em đố với anh. Mong anh nhận lấy mà đừng chê nhé.
Khôi đón lấy chiếc áo cảm động nói:
-Cám ơn, chị thật chu đáo quá! Nhưng đã là bạn bè thì đâu cần khách sáo như vậy.
Vợ chồng Lộc cũng nói mấy lời khiêm tốn đáp lại. Hai người mời Khôi ở lại dùng cơm chiều. Thấy không có gì vội vã, Khôi cũng nhận lời...
Nhâm nhi món đậu kho dồn thịt của vợ Lộc làm, Khôi cất tiếng khen:
-Đậu kho khéo quá! Thật lâu quá rồi mới được ăn món này.
Vợ Lộc cười nói:
-Anh nói quá lời! Món này thì quá bình dân, ai chả làm được!
Khôi lắc đầu nói:
-Chưa chắc! Đồng ý ai cũng làm được nhưng ngon hay dở còn là chuyện khác nữa. Tôi cũng thỉnh thoảng làm đấy, nhưng thật chỉ có một mình tôi là ăn được thôi, vì lẽ quá đói! Còn nói về món ăn thì đâu phải thật cầu kỳ và đắt tiền là ngon đâu! Nếu biết cách nấu thì một cọng rau tầm thường, một đọt xu hay đọt lang, một miếng đậu hũ cũng trở nên quý giá ngon lành như thường. Nói chi cho xa, như tôi đây, cứ đậu kho, canh cải, rau xà-lách xoong trộn dầu dấm thì tôi ăn cả đời vẫn được! Lấy được người vợ hiền lành đảm đang nết na, nấu ăn ngon như thế này thằng Lộc này thật đã tu mấy kiếp rồi! Tôi đến phải ganh tị với nó thôi!
Dù chỉ là một câu nói đùa cho mọi người cùng cười nhưng vợ Lộc nghe nói bỗng thấy thương hại bạn chồng vô cùng. Nàng động lòng trắc ẩn than:
-Người tốt đầy phúc hậu như anh mà phải ở vậy cho tới bây giờ thật là trời không có mắt chút nào! Anh cần phải có một người nâng khăn sửa túi, cơm nước cho mới được. Để tụi em cố gắng nhìn quanh nghe ngóng xem có ai hiền lành sẽ giới-thiệu cho anh. Tới chừng đó mà từ chối là ‘hổng được’ đó nghen ông!
Khôi chắp hai tay ‘bái tạ’ pha trò, vừa cười vừa nói:
-Dạ vâng, tuân lệnh ‘chị Hai’!
Như sực nhớ ra điều gì, Khôi nhìn Lộc nói:
-“Lộc, mày biết không? Bà dì ghẻ và hai đứa em cùng cha khác mẹ của tao sắp qua tới nơi rồi.”.
Lộc đang ăn bỗng giật mình thiếu điều buông rơi cả đôi đũa.
-Hả? Vậy sẽ ở đâu? Không phải là mày bảo trợ chứ?
Khôi cười nhạt, nhún vai nói:
-Bộ tao hết chuyện lo rồi hay sao mà lại đi làm cái chuyện ruồi bu, cầm c... chó đái đó!
Bỗng sực nhớ ra có Kim, vợ Lộc, Khôi liền xoay qua khẽ cúi đầu:
-Ô, xin lỗi chị Lộc.
Kim, vợ Lộc cười, không chấp nhặt. Khôi tiếp tục câu chuyện:
-Đây là hội USCC bảo trợ, và là vì bố tao lúc trước kia có làm đơn. Đến khi hồ sơ được chấp thuận thì bố tao mất đột ngột. Vì chuyện đã lỡ nên hội từ thiện kia hứa sẽ gánh vác mọi chuyện, sẽ kiếm nhà cho ở, lo cho công ăn việc làm cho bà ấy và hai đứa trời đánh kia!... Còn vì lý do gì thì tao không biết và cũng không cần biết, hay nói trắng ra ra không thèm biết đến. Hội hỏi tao có chịu giúp không thì tao đáp thẳng là ‘không’! Tao chỉ biết khi nào mấy người đó sang đây tao sẽ đem hết số tiền bố tao gửi còn lại khoảng 3000 đồng đưa cả cho họ là xong chuyện. Lúc còn sống, mỗi lần được ai biếu ít tiền thì bố tao để dành gửi tao nhờ mỗi tháng gửi về cho ba mẹ con bà ấy 300 đồng chứ đừng gửi hết một lượt. Nay đã sang đến nơi rồi thì tao chỉ cần giao cho mấy người đó là kể như hết trách-nhiệm, rảnh nợ!
Lộc bỗng thấy buồn cho bạn. Chàng còn lạ gì bà dì ghẻ của Khôi hồi còn ở Việt-Nam từng hành hạ, làm nhục Khôi đủ điều. Nào là bỏ đói con chồng, diếc móc con chồng nhiều phen từ trong bữa ăn đến cả giấc ngủ. Những câu nói độc địa, những lời lẽ hiểm ác khiến người khác nghe còn phải muốn chảy máu mắt. Lại còn nhiều phen chính bà dì ghẻ đó lấy tiền của bố Khôi đi đánh số đề, hay làm chuyện riêng tư cho chính bản thân hoặc cho con mình nhưng lại đổ oan cho Khôi ăn cắp. Bố Khôi buồn nhưng không biết làm gì hay phân xử ra sao. Thấy chồng lặng im, bà dì ghẻ sang mách với anh chồng, bác ruột của Khôi. Bà dì ghẻ khéo nịnh nên rất được lòng bác của Khôi cho nên điều gì bà ta nói đều được ông ta tin răm rắp. Chính mắt Lộc trông thấy từng trận mưa đòn dã man từ những cán chổi cho đến những cây gậy gộc hay bất cứ vật nào vớ được từ tay ông bác vụt tới tấp như trời giáng từ trên xuống dưới, lên khắp tấm thân gầy gò ốm yếu của Khôi bạn mình khiến thằng nhỏ ‘lớn hết nổi’! Khi thì bầm tím sưng hết cả mình mẩy; khi thì đi cà nhắc cả tuần lễ chưa hết. Nhiều lần đến nhà Lộc chơi, bà mẹ của Khôi đã nhiều lần bắt Khôi cởi hết quần áo ra để xem. Mỗi lần nhìn những vết tím bầm từ trên xuống dưới, từ sau ra trước khắp châu thân thằng bé, mẹ Lộc thương xót đến rớt nước mắt! Chính tay bà ta sau đó phải đi lấy dầu xoa bóp toàn thân cho Khôi. Mỗi lần thấy Khôi đói lả người bà cũng lấy cơm cho ăn. Thỉnh thoảng bà ta mua cho Khôi cái quần, cái áo, đôi giày, đôi dép, cuốn vở, cây bút v... v... Có thể nói mẹ Lộc thương Khôi như con. Tuy vậy bà ta không bao giờ xúi Khôi làm bậy hay chống lại ai cả mà chỉ khuyên nó cứ sống cho đúng bổn phận làm con, làm người. Và Khôi cũng tìm thấy đượcc hình ảnh người mẹ hiền nơi bà ta. Lớn lên trải đời nhiều Khôi lại càng thấy phục mẹ Lộc nhiều hơn nữa. Nhiều lúc chính Khôi thèm được chính miệng mình gọi bà ta một tiếng ‘mẹ’ nhưng rồi lại tủi thân khóc thầm, không dám nghĩ đến nữa.
Và cũng do hoàn cảnh đưa đẩy mà Khôi với Lộc trở nên đôi bạn tri kỷ. Lộc vốn mồ côi cha từ nhỏ trong khi Khôi mồ côi mẹ. Hai người ít nhiều cũng đồng tình cảnh ngộ nên lại càng thương nhau hơn. Từ tấm bánh, cây kẹo, hai người đều chia cho nhau trong những ngày thơ ấu còn cắp sách đến trường. Lộc to con mạnh khỏe nên không ai dám đụng. Khôi vì nhỏ con gầy gò ốm yếu nên thường bị chúng bạn ăn hiếp luôn. Mỗi lần Khôi bị ăn hiếp là Lộc lăn xả vào bênh vực, sẵn sàng dùng đến võ lực với bất cứ kẻ nào bất cứ lúc nào. Nhờ vậy sau này không còn ai dám đụng đến Khôi nữa vì biết nếu muốn đụng đến Khôi tức là phải ‘bước qua xác Lộc’. Hai người dù trên danh-nghĩa là bạn nhưng tình đối với nhau chẳng khác gì anh em ruột thịt, nếu không muốn nói là hơn. Do hoàn cảnh đưa đẩy, hai người cùng sang được Hoa-Kỳ. Lộc đi được cả gia-đình, nhưng Khôi chỉ sang được một mình nhờ hồi chạy loạn năm 1975 bố Khôi gửi chàng tại nhà một người bạn. Gia-đình bạn của bố Khôi lúc rời Việt-Nam mang Khôi đi cùng.
Lộc lập gia-đình sớm, 20 tuổi đã làm cha trong khi Khôi vẫn ở độc thân suốt bấy nhiêu năm trời. Rồi nhiều năm khác trôi qua, Lộc vất vả, chật-vật kiếm sống lại phải phụng dưỡng mẹ già nên vấn-đề tài-chánh càng lúc càng trở nên khó khăn hơn. Trong khi đó Khôi gặp may mắn khá giả hơn, có việc tốt lành hơn. Thấy bạn túng thiếu, Khôi vẫn thường giúp đỡ đều cho đến khi chàng được việc tốt hơn tại một tiểu-bang khác phải ra đi. Lộc sau đó cũng dọn nhà nhưng đánh mất địa-chỉ Khôi nên suốt một thời gian lâu hai người hoàn toàn mất liên lạc...
Rồi bố Khôi sang được Hoa-Kỳ do chính Khôi bảo trợ. Ở chung với con được vài năm, bố Khôi lâm trọng bệnh mà mất. Bố Khôi mất không bao lâu thì đôi bạn tình cờ gặp lại nhau...
Và hết miếng cơm, Khôi buông đũa xuống nói.
-Ôi, ăn thua gì! Đời họ họ lo, đời tao tao lo. Chẳng ai phiền ai hết là xong, có gì mà phải bận tâm!
Dù vậy, Lộc vẫn hiểu rõ Khôi muôn đời cũng còn hận bà dì ghẻ ác độc kia đến thấu xương. Đối với hai đứa em cùng cha khác mẹ, vốn dĩ Khôi không ghét bỏ, định bụng sẽ giúp đỡ nhưng qua bao lá thư với những lời lẽ xấc xược hỗn láo, Khôi nổi giận, quyết định xem chúng như chưa hề hiện-hữu có mặt trên cõi đời này.
Nghĩ lại chuyện xưa thời thơ ấu, Lộc gượng cười. Lòng chàng vui buồn lẫn lộn. Vui vì mình có được người bạn tốt như Khôi. Buồn vì nghĩ bạn mình quá khổ về tinh-thần, cho đến giờ này cũng chưa được yên...
*