Hà Văn To Gan - Kim Dao

Truyện tình mùi mẫn, truyện ma kinh rợn hay các thể loại khác. Xin mời vào.

Moderators: Mười Đậu, SongNam, A Mít

Hà Văn To Gan - Kim Dao

Postby Mười Đậu » 16 Jun 2005

Táci Giả: Kim Dao

Kim Vy dịch

Có một ngôi nhà cao to, cổng lớn sơn đỏ, vàng, cửa màu đen như cặp mắt đen sì. Nhà cửa trông có thần khí lắm vì chủ nhà là một chủ buôn lắm tiền. Về sau nhà buôn thua bán lỗ đành ph ải bán cho một hộ họ Trịnh. Ai ngờ nhà họ Trịnh đến ít lâu thì người nhà đau ốm chết chóc liên hồi, sợ quá không dám ở nữa. Phố phường đồn là ngôi nhà có quỷ. Vì vậy dù họ Trịnh đã đặt giá bán rất rẻ, nhưng chẳng có gan dám bỏ tiền ra mua.

Ngôi nhà đóng cửa bỏ không.

Có người tên là Hà Văn rất gan dạ, lại không tin ma quỷ. Nghe nói có ngôi nhà tiện cho việc buôn bán, anh ta bèn mua luôn. Vì nhiều năm không tu sửa, nhà cửa gỉ sét bong tróc cả, tường cổng sơn đỏ loang lổ như bộ mặt rỗ, hai cái vòng cổng như cặp mắt quỷ đen sì sì, tối mò mò. Bước vào cổng lớn, khí lạnh bao trùm, xà cột lổng chổng, tơ nhện phơ phất, khiến người ta phải lạnh xương sống, nổi da gà.

Cả nhà Hà Văn dọn đến ở.

Phố phường đều đổ mồ hôi hột vì họ.

Hà Văn chắp tay sau lưng đi xem xét mọi chỗ. Ban ngày ban mặt chưa thấy động tĩnh gì. Ðến tối sau khi đi ngủ, phảng phất nghe thấy nhà phía bắc có tiếng sột soạt khe khẽ. Sau khi anh mặc áo trở dậy thì tất cả lại lặng lẽ như cũ. Một hôm, chập tối Hà Văn cắp dao ngồi rình trên xà nhà phía bắc. Vừa đúng ngày rằm, ánh trăng từ ngoài cửa sổ rọi vào từng đám, từng đám sáng xanh. Chỗ tối tăm, đồi đạc, tranh trướng, tối mò mò nhìn chẳng rõ gì cả, có lúc lại thấy như quái vật nằm ngang lặng lẽ. Hà Văn im tiếng nín thở, ngồi trên xà nhà không dám nhúc nhích. Vào khoảng canh hai, trong nhà xuất hiện một người. Gã cao cả trượng, mặc áo vàng, đội mũ cao trông giống như quan lớn thăng đường xử án, ngồi ở chính giữa và quát bảo: "Lưng nhỏ, sao trong nhà lại có hơi người sống?"

Hà Văn gan dạ mà lúc ấy cũng nổi cả gai ốc lên. Cái gã to con kia ai dám bảo gã không xé mình ra làm món điểm tâm! Dù sao cũng phải cẩn thận chớ có lên tiếng! Anh bám chắc lấy xà nhà nằm phục vị, như người chết.

"Cộc, cộc, cộc" mấy tiếng, Lưng nhỏ xuất hiện. Gã bị gã áo vàng ngăn lại, Hà Văn nhìn không thấy. Chỉ nghe tiếng nói rin rít như tiếng cưa gỗ: "Ở đây làm gì có người sống!"

Hà Văn mở to mắt định nhìn xem Lưng nhỏ hình dạng ra sao. Ánh sáng xanh loé lên, ánh sáng trắng loé lên, Lưng nhỏ theo đó lẩn mất.

Ánh trăng xế về tây, trong nhà bóng tối chập chờn, tất cả trở lại trạng thái ban đầu, bốn bề lặng như tờ.

Không còn gã áo vàng, gã áo trắng, gã áo xanh, dĩ nhiên càng chẳng thấy Lưng nhỏ.

Ở trên xà nhà, Hà Văn đã khôi phục lại như bình thường, da gà hết nổi, thân mình vươn thẳng, hai mắt sáng quắc. Anh định nói những gì tai nghe mắt thấy cho phố phường biết, chắc chắn mọi người sẽ kinh lạ hết nói. Còn về chuyện khiếp sợ dĩ nhiên không thể nói ra được. Hà Văn định trở về đi ngủ, lại cảm thấy chỉ một chút chuyện cỏn con này đâu có gì để chứng minh nên vẫn cảm thấy không thoả mãn.

Hà Văn lại làm chuyện ghê người vì xưa nay anh vẫn là người bạo gan.

Anh nhảy trên xà nhà xuống, bắt chước như quan lớn, khệnh khà khệnh khạng bước tới chính giữa nhà, bắt chước y như gã áo vàng, gã áo xanh, gã áo trắng thăng đường. Anh hắng giọng quát gọi: "Lưng nhỏ!"

"Cộc, cộc, cộc!" từ góc nhà nhảy ra một người lùn bé tẹo. Anh đã nhìn rõ, gã đầu to lưng nhỏ giống như cái gậy gỗ. Té ra đầy là Lưng nhỏ!

Hà Văn bắt chước giọng lưỡi gã áo vàng, áo trắng, áo xanh hỏi: "Kẻ mặc áo vàng là ai?" "Là Kim Tử, chôn ở chân tường mé tây nhà." Lưng nhỏ khọt khẹt trả lời.

"Kẻ mặc áo xanh là ai?"

"Là Tiền tử. Ở phía trước nhà, bên giếng năm bước."

"Kẻ mặc áo trắng là ai?"

"Là Ngân Tử. Ở góc tường phía đông dưới chân cột."

"Mày là ai?" Hà Văn truy hỏi một câu.

"Tôi là cây gậy, dưới ông Táo." Lưng nhỏ lăn lông lốc trên mặt đất, lăn đến bên vách mất hút.

Lúc ấy trời đã mờ mờ sáng. Các đồ đặc trong nhà từng thứ từng thứ hiện rõ dần, trở lại cảnh tượng yên tĩnh, bình yên như thường, tựa hồ không từng xảy ra chuyện bất thường nào.

Hà Văn lòng tràn trề vui sướng về phòng, lẳng lặng không nói gì chỉ khò khò làm thẳng một giấc. Ðợi mặt trời lên cao ở phía đồng, anh lấy xẻng cuốc ra đào ở bức tường mé tây nhà được năm trăm cân vàng choé, lại đào ở chân cột tường phía đông bắc cũng lại được năm trăm cân bạc trắng xoá, lại còn hơn mười triệu tiền đào được cạnh giếng trước nhà năm bước. Anh lại xuống chỗ ồng đầu rau tìm, quả nhiên tìm thấy một cây gậy gỗ đầu to lưng nhỏ hình dạng giống cái chày người ta vẫn dùng đập quần áo giặt hay chày giã lương thực. Gã suốt ngày không biết nói, đến tối gã mới "cộc, cộc" nhảy ra thành Lưng nhỏ.

Hà Văn quẳng Lưng nhỏ vào lửa thiêu đi, cháy chả khác gì một thanh củi.

Từ đó trở đi trong nhà hết những tiếng sột soạt đáng sợ, mọi người ở trong nhà đều rất bình yên. Cổng sơn đỏ trước nhà lại khôi phục được khí thế như ngày trước.

Hết!
Dziệc dzì để được ngày mai, thì không nên làm bửa nay!
User avatar
Mười Đậu
Nhựa Mít
Nhựa Mít
 
Tiền: $1,353,150
Posts: 21904
Joined: 15 Mar 2005
Location: Đằng Kia
 
 
Món quà tinh thần gởi tặng Mười Đậu từ: msn

Return to Truyện Ðọc



Who is online

Users browsing this forum: No registered users and 55 guests