Tác Giã: Đinh Lâm Thanh
Vừa qua khỏi công viên Hoàng văn Thụ, Yến đưa tay nhìn đồng hồ, giật mình hối thúc tài xế :
- Anh chạy gấp một chút, giờ nầy đã trễ…
Tài xế taxi vẫn giữ nguyên tốc độ :
- Cô thông cảm cho, đường vào phi trường là nơi làm ăn bạo nhất của cảnh sát công lộ.
Vừa nói người lái xe đưa tay chỉ về phía hai bên đường, các toán cảnh sát lưu thông đang chăm chú theo dõi từng chiếc một và sẵn sàng thổi còi chận bất cứ xe nào nếu muốn. Đoạn đường chừng hơn cây số nhưng ít nhất cũng chục toán cảnh sát đang tranh nhau thi hành phận sự, vì đây là khúc đường béo bở nhất, nạn nhân lúc nào cũng ngoan ngoãn đóng phạt hậu hỷ và nhanh chóng. Trong số những người lên phi trường, phần đông đi đón Việt kiều về thăm, đối với họ năm ba chục ngàn tiền phạt không quan trọng bằng để thân nhân phải chờ đợi trông ngóng.
- Cô lên phi trường đón người nhà về từ xứ nào ?
Yến sung sướng :
- Tôi đón chồng chưa cưới, từ Mỹ về chuyến bay hôm nay.
Với kinh nghiệm nghề nghiệp, người tài xế bắt đầu vào kế hoạch :
- Thật hân hạnh đưa cô đi hôm nay, tôi sẽ cho xe chạy nhanh.
Vừa nói xong tài xế sang số gia tăng tốc độ, chiếc xe vừa vọt lên thì lập tức nhiều tiếng còi thổi liên tục, hai cảnh sát bước xuống đường một lúc cùng đưa tay ra dấu cho xe tấp ngay vào lề.
Yến hoảng hốt :
- Chết, lại rắc rối mất thời giờ.
Người tài xế trấn an :
- Đóng tiền phạt rồi vọt lẹ, cũng không trễ đâu cô.
Một cảnh sát tiến đến đưa tay chào, nhìn số xe, nhận diện người tài xế và rút cuốn sổ ra :
- Anh biết đã vượt quá tốc độ ấn định không ?
- Dạ biết, nhưng quá trễ giờ, xin xếp thông cảm, tôi đưa cô nầy lên phi trường đón chồng chưa cưới là Việt kiều Mỹ…
Người cảnh sát gật đầu, trả lời thật gọn :
- Hai trăm ngàn.
Tài xế ra vẻ ngạc nhiên :
- Sao lại hai trăm ngàn ? Tôi thường bị phạt năm chục ngàn.
Người cảnh sát nghiêm giọng :
- Phạt tôi cho đi ngay, không thì neo xe lại. Chọn cái nào ?
Yến nôn nóng nhìn người cảnh sát :
- Chết, chồng tôi giờ nầy chắc đã ra khỏi phi trường. Anh thông cảm giùm. Vả lại tôi không có đủ hai trăm ngàn.
Tài xế quay ra sau nói nhỏ với Yến :
- Để tôi ứng trước, chồng cô trả lại sau cũng không sao.
Yến hớn hở :
- Được, anh giúp tôi, cám ơn trước.
Tài xế mở cửa bước xuống, dúi vào tay cảnh sát hai tờ giấy năm chục ngàn rồi vội vã lên xe.
Xe vừa chuyển bánh, Yến hỏi ngay :
- Sao anh không lấy hóa đơn ?
- Làm gì cho mất thời giờ, việc lên phi trường quan trọng hơn. Thí mẹ cô hồn hai trăm ngàn cho được việc. Đừng rắc rối với bọn chúng. Tôi tên Khải.
Đối với Yến, lần đầu Khải dàn cảnh ăn chia với cảnh sát. Nhưng kể từ ngày vào nghề taxi đến nay Khải thường áp dụng chiêu nầy mỗi khi biết thân chủ mình vào phi trường đón thân nhân, nhất là những người đàn ông về Việt Nam cưới vợ.
Vào đến bãi đậu xe phi trường, Khải vội vã nhảy xuống mở cửa :
- Cô an tâm lúc nào chồng cô trả lại hai trăm ngàn cũng được. Cô cho tôi theo phụ xách hành lý nhân tiện chở cô và ông trở lại Sài Gòn.
Yến vừa hấp tấp chạy nhanh về hướng cửa ra vừa trả lời Khải :
- Được anh, theo tôi nhanh lên.
Yến chen vào giữa phòng, nhìn lên màn hình và hỏi người bên cạnh :
- Đã thấy có người nào ra chưa ?
- Từ đâu đến ?
- Mỹ.
- Máy bay đáp rồi nhưng khách còn làm thủ tục hải quan.
Yên thở ra nhẹ nhỏm quay lại kiếm Khải :
- Mình chen đến trước để thấy dễ hơn.
Máy bay đã đáp từ lâu nhưng thủ tục hải quan bao giờ cũng đúng nguyên tắc, khám xét hành lý thật chu đáo đối với người Việt từ nước ngoài về thăm nhà. Cuối cùng Yến cũng nhận ra Chu, người chồng sắp cưới, đang đẩy chiếc xe chất hai valise lớn và một xách tay thuộc loại đắt tiền :
- Anh Chu.
Nghe tiếng gọi, một ông già nhưng đầu tóc vẫn còn đen bóng, mang kính đen, mặc đồ bộ màu xám theo lối phục sức của những người làm thương mãi, quay về hướng Yến vẫy tay nói lớn :
- Yến em, đợi anh lâu không ?
- Em đợi anh lâu gần muốn chết !
Nói xong nhào tới ôm ngay eo Chu, Khải nhanh tay đẩy chiếc xe quay ra cửa. Bây giờ Yến mới giới thiệu :
- Anh Khải tài xế taxi, giúp anh đưa đồ đạc ra xe và chở mình về luôn thể.
Khải đi chậm lại chờ hai người và bắt đầu làm quen:
- Thưa ông, hân hạnh được theo cô ra phi trường đón ông về thăm nhà.
Chu thanh minh ngay :
- Tôi đâu có nhà cửa gì ở Việt Nam , mục đích về lần nầy để cưới vợ là cô Yến đây.
Khải xum xoe :
- Thảo nào, mấy valise của ông quá nặng. Cô Yến thật có phước, đám cưới xài toàn đồ ngoại.
Sau khi chất hành lý xong Khải mở cửa mời ông bà Chu, lên xe rồ máy chạy ra cổng và thẳng hướng về trung tâm Sài Gòn.
- Thưa ông bà về đâu ?
Chu và Yến đang say sưa ôm nhau không nghe câu hỏi, Khải lặp lại lần thứ hai, nhưng cũng một hồi lâu Chu mới lên tiếng :
- Anh đưa đến khách sạn nào sang nhất.
Vừa nghe câu trả lời, Yến nhẹ nhàng :
- Đến khách sạn làm gì thêm phí tiền anh, ở nhà em đã chuẩn bị chu đáo đâu ra đó.
Chu hôn lên má Yến :
- Chẳng đáng bao nhiêu em lo làm gì. Anh muốn được tự do không muốn bất cứ ai quấy rầy chúng ta trong những ngày đầu.
Nghĩ đến hai mươi phần trăm huê hồng, Khải phụ họa thêm :
- Ông có lý, nhà đâu bằng ở khách sạn, đầy đủ tiện nghi lại có người hầu hạ phục dịch. Thật có đắt với người tại địa phương nhưng đáng gì so với Việt kiều cỡ như ông.
Yến thấy Khải có lý, phải dành cho Chu những ngày thật trọn vẹn và nhất là tránh được những rắc rối do Chuyên đến gây chuyện. Yên nũng nịu :
- Tùy ý anh.
Đưa tay quay lệch kính chiếu hậu bên trong để khách khỏi ngượng với tài xế trong lúc họ đang say sưa ôm nhau, Khải quay hướng xe chạy về khách sạn Continental.
Vừa thấy taxi dừng lại, hai phục vụ vội vã chạy ra kính cẩn cúi đầu chào. Người mở cửa mời khách, người thẳng ra phía sau lấy hành lý. Khải chậm rải bước ra xe đi nhanh vào bàn tiếp tân, nói nhỏ với cô thư ký :
- Khách sộp, Việt kiều già về cưới vợ, cứ tự nhiên làm thịt. Họ còn ở đây cả tuần lễ. Hai mươi phần trăm trọn gói của tôi, nhớ ghi vào sổ cẩn thận.
Trước khi lên phòng, Chu quay qua hỏi :
- Tiền xe của anh bao nhiêu ?
Yến trả lời thay Khải :
- Lúc lên phi trường cảnh sát chận đường biên phạt, em không sẵn tiền anh Khải đã ứng trước.
- Bao nhiêu tất cả ?
Khải đáp nhỏ :
- Dạ hai trăm ngàn tiền phạt và một trăm ngàn tiền đón.
Chu vui vẻ :
- Chẳng đáng bao nhiêu !
Vừa nói vừa móc trong túi áo ra tờ giấy năm chục dollars :
- Tôi chưa đổi được tiền Việt, anh nhận tạm dollars, nếu dư anh cứ giữ luôn ?
Yến nói nhỏ với Chu :
- Sao đưa nhiều vậy, anh biết năm chục dollars đổi ra bao nhiêu không ?
Nghe vậy Khải khúm núm thưa ngay :
- Dạ dollars là số một. Ông thật tốt bụng và rộng rãi không ai bằng. Cần gì ông bà cứ gọi, tôi sẽ có mặt tức khắc. Xin ông bà giữ danh thiếp, điện thoại nếu cần.
Tuy nói với ông bà Chu nếu cần thì gọi điện thoại, nhưng thật ra, ngay từ chiều hôm đó Khải để xe thường trực trước khách sạn. Chỉ cần một cuốc mối nầy cũng kiếm được gấp chục ngày lái xe chạy lòng vòng trong thành phố. Nghề chạy taxi tại các xứ Á Châu đều giống nhau, những hoạt động bên lề bao giờ cũng kiếm được nhiều hơn tiền đưa rước khách. Biết chút ít ngoại ngữ có thể dẫn mối khách đến khách sạn, các phòng đấm bóp, động mãi dâm hạng sang hay những nơi ăn chơi trác táng. Riêng ở Việt Nam ngoại ngữ không cần thiết lắm vì khách du lịch đa số đều có gốc người Việt. Cũng như những tài xế taxi khác, tiền thu được của Khải từ nhiều năm qua phần lớn đều do các nhà hàng, khách sạn và các động đĩ trả theo bách phân hoa hồng thỏa thuận vói nhau.
Hơn nữa mỗi khi chở một người khách, Khải khôn khéo khơi đủ chuyện rồi đề nghị những dịch vụ khác. Đa số khách hàng đến từ tỉnh hay ở ngoại quốc về thường nhờ Khải chở đến những nơi ăn chơi của thành phố, đôi lúc còn giao cho Khải những công việc cần thiết hoặc ngoài khả năng của họ. Đối với Khải, anh thường ấn định mức thù lao trước và chỉ nhận tiền sau khi đem lại kết quả cho khách hàng. Đây là lối hợp tác hàng hai, được thì ăn lớn không được thì cũng chẵng sao. Khải đã thành công nhiều chuyện trong các lãnh vực khác nhau. Hôm nay gặp ông Việt kiều già nhưng vẫn thích đèo bồng vợ trẻ, vung tiền chơi đẹp cho đáng mặt người chồng thừa tiền lắm bạc, Khải đề nghị một kế hoạch vừa đưa đón vừa làm vệ sĩ, đồng thời lãnh thêm nhiệm vụ trinh thám tư canh chừng giùm cô vợ trẻ của ông ta. Kinh nghiệm cho biết mấy ông già nước ngoài, ham vui mê vợ trẻ vợ bé đều ghen còn hơn các bà Hoạn Thư. Nếu biết tâm lý, dàn cảnh bóp méo sự việc, tạo nghi ngờ ghen tương cho các đối phương, Khải có thể moi tiền một cách dễ dàng cả hai phía già lẫn trẻ. Bằng lòng với kế hoạch của mình, Khải để xe dưới gốc cây, tắt ngay tầng số liên lạc trung ương và ung dung lấy báo ra đọc.
Vừa lên đến phòng Chu rút ra tờ mười dollars và ra lệnh cho người phục vụ :
- Tuyệt đối không được lên phá rầy tôi. Cần gì tôi sẽ gọi điện thoại xuống, hiểu không ?
- Dạ, thưa hiểu.
Trong nghề khách sạn, người phục vụ nào cũng phải thuộc nằm lòng những điều căn bản nầy khi đoán biết khách là những cặp tình nhân đưa nhau vào đây. Khi bước ra, anh ta không quên móc vào chốt khóa bên ngoài tấm bìa nhỏ ghi sẵn hai thứ tiếng ‘Xin đừng quấy rầy’. Cửa phòng chưa đóng hẵn, Chu đã dìu ngay Yến xuống giường…
Cơn mây mưa vừa dứt, đôi tay chưa kịp buông lưng Chu nhưng Yến đã nôn nóng vào đề :
- Vụ ly dị với vợ anh thế nào ?
Chu trả lời trong cơn thở :
- Xong rồi cưng, tất cả đều tốt đẹp..
- Nghĩa là..
- Đã ký xong giấy ly dị, nhà và tiệm cũng bán rồi.
Yến hỏi nhanh :
- Anh chia được bao nhiêu ? Nhà cũng như hai cửa tiệm ?
- Nhà bán được giá nhất, một cửa tiệm thì sang cho người ta. Vợ anh giữ lại một cơ sở để tiếp tục buôn bán. Tòa cho lệnh chia đều làm ba phần. Vợ con và anh.
- Phần anh được bao nhiêu, vòng vo hoài.
- Cũng gần triệu dollars.
Yến tính ra tiền Việt rất nhanh :
- Trên mười lăm tỷ bạc, mình giàu nhất xứ rồi! Anh đem tất cả tiền về không ?
- Đâu có thể một lần, chỉ mang theo vài chục ngàn để tiêu trước.
- Sao vậy anh ?
- Đem tiền mặt nhiều sẽ bị hải quan kiếm chuyện gây khó khăn, chúng được dịp bày đủ trò ăn chận. Cưới xong anh sẽ cho lệnh ngân hàng chuyển về, sau đó mới tính việc mua nhà đất và mở cơ sở làm ăn cho em.
Yến kéo đầu Chu vào ngực :
- Chắc nghe anh.
Chu không trả lời câu hỏi của Yến vì ông đang bận những việc khác trên tấm thân cô vợ trẻ đang khêu gợi mời mọc.
Một hồi lâu Yến lên tiếng hỏi lại cho chắc :
- Anh ly dị ra sao nói em nghe đi !
Chu miễn cưỡng :
- Thì cùng nhau vác chiếu ra tòa. Ở Mỹ ly dị dễ dàng như trở bàn tay, hai bên đồng ý là xong ngay.
- Nhưng phải đưa ra lý do gì để xin ly dị chứ anh ?
Chu ngồi dậy lấy điếu thuốc châm lửa :
- Lý do dễ dàng nhất là một trong hai người, đàn ông liệt dương hay đàn bà liệt âm còn gọi là bị lãnh cảm Ở Âu-Mỹ người ta chú trọng vấn đề tình dục trong đời sống vợ chồng, nghĩa là trong chăn gối nếu người chồng bị bất lực hoặc người vợ …
Yến cười rú lên :
- Như vậy anh đưa ra tòa vì lý do vợ anh...như khúc gỗ.
- Dĩ nhiên, em đã biết anh còn khỏe, húc như trâu điên mà.
Để chứng tỏ với Yến rằng mình vẫn như trâu, Chu húc tiếp một chầu thật thật ngoạn mục rồi ngã lăn ra ngủ.
Dồn nén cơ thể đã giải quyết, tinh thần bớt căng thẳng, trí nhớ trở nên minh mẫn giúp Chu nhớ lại quãng đời còn trẻ cách đây ba mươi năm, ông đã một thời ăn ở không hôn thú với Uyên được một đứa con trai, nhưng nửa chừng bỏ ngang vợ con một cách vô trách nhiệm. Ngày mất nước Chu xuống tàu hải quân một mình trong lúc Uyên đang mang bầu sắp đến ngày sanh. Chu còn nhớ rõ, lúc tàu vừa nhổ neo tại bến Bạch Đằng, ông lên boong nhìn lại thành phố lần chót và thầm vái trong đầu rằng, một ngày nào đó sẽ trở lại tìm vợ con. Nhưng vừa đặt chân lên đất liền Chu vướng phải vòng dây định mệnh của thần tình ái, vô tình cột chặt ông với một người đàn bà khác. Tiếng sét đánh quá nhanh và chính xác trúng ngay tim của hai người đang cô đơn. Chu đã quên hết lời thề trước những liếc mắt đưa tình quyến rủ mới lạ. Cuối cùng ông ngã vào vòng tay một người đàn bà không duyên dáng cũng không đẹp bằng Uyên nhưng ngược lại lợi khí của nàng là một thân hình hấp dẫn với hai túi đầy ắp vàng khối. Nàng tên Khuê, vợ của một sĩ quan chế độ cũ. Trong lúc chồng còn kẹt ngoài miền Trung, nàng đã gom góp tiền của lên tàu hải quân trong ngày địch vào chiếm Sài Gòn. Giờ đây hai người cô đơn tại chỗ, tuổi yêu đương đang rộ mùa, họ quên ngay người vợ mang bầu đang vào nhà hộ sinh và người chồng bất hạnh chuẩn bị khăn gói đi tù cải tạo để cùng nhau nối tiếp đoạn đường còn lại. Qua đến Mỹ, nhờ số vốn mang theo bà Khuê tạo dựng sự nghiệp và thành công nhanh chóng. Chu như chuột sa hũ nếp, ngồi mát ăn bát vàng, hằng ngày lê lết quán nầy qua quán khác đùa cợt với các em trong những bộ áo quần thiếu vải. Bà Khuê một mình gánh vác hai cơ sở thương mãi, tuy buồn cho số phận nhưng đành phải chấp nhận vì bà đã trót dại yêu nhầm một người vừa trẻ tuổi lại đẹp trai.
Trong thời gian chung sống mặn nồng hai người cho ra đời một trai. Nhờ phúc đức của mẹ cậu trai cũng đỗ được cấp bằng đại học, lấy vợ xong tự lập ra riêng một mình. Từ mấy năm gần đây vợ Chu bị chứng bệnh lãnh cảm, chuyện chăn gối gần như miễn cưỡng ở bà Khuê. Lâu lâu bà cố chìu chồng một vài lần nhưng cũng không còn hấp dẫn ông như trước nữa. Chu đặt vấn đề và yêu cầu chấp thuận cho ông lấy vợ bé. Nhưng đã là người vợ, dù không chia sớt trọn vẹn ái ân với chồng đi nữa, bà cũng không bao giờ chấp nhận để một người khác run rẫy trong vòng tay nồng nhiệt của chồng mình.
Nghe bạn bè bàn tán về Việt Nam ít tốn tiền nhưng hưởng được tối đa, nhất là vấn đề tình dục còn thoải mái hơn cả Thái Lan, nơi được mệnh danh thiên đường hạ giới, từ đó Chu thường viện cớ xin vợ về thăm gia đình. Vì bận bộn công việc hằng ngày bà Chu đồng ý để ông đi một mình, về lo hương khói sửa sang mồ mã cho trọn đạo làm con. Ông đi lại Việt Nam nhiều lần, tận dụng thời gian ăn nằm với đủ hạng người, từ đĩ điếm, chiêu đãi đến các gái quê sa cơ lỡ bước nhưng vẫn chưa hoàn toàn vừa ý người nào. Thời gian đầu Chu cũng nghĩ đến việc tìm lại thân nhân cũ, nhưng những trò ăn chơi tiêu khiển cám dỗ suốt thời gian Chu có mặt tại Việt Nam làm ông quên hẳn người vợ trẻ đẹp xưa kia cũng như đứa con chào đời không biết mặt mũi trai hay gái.
Cho đến một ngày Chu gặp Yến, trẻ đẹp và thông minh, chẳng những đã sành điệu trong yêu đương mà còn chủ động nồng nhiệt qua những lần chăn gối, ông nhất quyết lấy Yến làm vợ với bằng tất cả mọi giá. Yến đã dùng đủ bí quyết để cột chặt Chu vào chân giường, nàng biết cách đem lại thỏa mãn tột độ cho một người đàn ông trong thời kỳ mà cơ thể họ trở lại đòi hỏi vấn đề sinh lý trước khi bộ máy ái tình cạn dầu ngừng chạy. Chu nghĩ rằng, ông phải lợi dụng thời gian còn sung sức để tận hưởng thật trọn vẹn thú yêu đương, nhưng lúc nầy vợ ông không thể đáp ứng nhiệt tình. Bệnh liệt âm của bà Khuê chính là nguyên nhân thúc đẩy Chu làm tình làm tội và đưa vợ ra tòa ly dị.
- Dậy đi anh, từ sáng đến giờ em chưa ăn gì, đói gần chết.
Nghe tiếng gọi, Chu trở mình quay qua ôm hông Yến :
- Để gọi phục vụ đưa thức ăn lên phòng.
- Không em thích ra ngoài thoải mái hơn.
- Nếu em thích thì mình đi ăn tiệm, trong lúc em sửa soạn anh ngâm nước nóng cho tỉnh người.
Vừa đặt chân xuống đất Chu quay qua dặn :
- Em kêu anh Khải đưa xe đến.
Yến cười :
- Kêu làm gì, em chắc chắn anh ta đang chờ ở dưới.
- Sao hay vậy ?
- Nghề nghiệp mà, gặp mối sộp họ bám sát một bên.
Đúng như lời Yến, hai người vừa ra khỏi thang máy đã thấy Khải ngồi sẵn ở phòng khách. Khải định nói riêng gì với Yến nhưng nàng gạt ngang:
- Đói quá rồi, đi lẹ lên.
Ba người vừa lên xe, Yến yêu cầu đưa đến nhà một nhà hàng đặc sản nổi tiếng tại Phú nhuận rồi quay qua giải thích với Chu :
- Tây Tàu gì anh đã nếm thử, hôm nay đưa đến thưởng thức những món thuần túy quê hương, chịu không ?
- Mời anh Khải cùng vào ăn chung.
Yến đưa tay véo nhẹ vào bắp vế Chu, đề nghị :
- Anh biếu anh Khải chục dollars để anh đi ăn tự nhiên hơn.
- Ừ cũng được, thôi hẹn anh Khải lần sau vậy.
Người quản lý vừa thấy Yến đã vội vã bước ra chào :
- Chào cô Yến, tối nay không đi hát ?
Yến quay qua giới thiệu Chu :
- Hôm nay em nghỉ. Đây anh Chu, chồng sắp cưới của em từ Mỹ về thăm, em đưa lên giới thiệu nhà hàng anh.
- Rất hân hạnh.
Vừa dứt câu, chủ nhà hàng bắt tay Chu :
- Còn tôi, bảo quản lý nhà hàng, lúc nào tổ chức lễ cưới đừng quên tôi nhé.
Yến trả lời ngay :
- Anh là khách danh dự của em làm sao quên được.
Sau phần trình diễn khách với chủ, người phục vụ mang thực đơn săn đón và giới thiệu từng món ăn một. Anh không quên đề nghị các món rượu sung sức, dành riêng cho việc động phòng chăn gối khi thấy Chu đã già trong lúc Yến còn quá trẻ :
- Ông dùng thử mật rắn pha rượu và trứng lộn rùa biển, hai thứ nầy mới thật đúng là ‘ông uống bà khen’.
Ông Chu tò mò :
- Nghe nói mật rắn nhưng trứng rùa biển lộn thì chưa bao giờ.
Người phục vụ nói nhỏ vừa để Chu và Yến nghe :
- Ông chủ tôi vừa học được của người Brésil ở Nam Mỹ. Món ăn của nhà hàng chúng tôi, độc đáo và duy nhất tại Việt Nam , muốn dùng phải đặt trước cả tuần lễ. Nhưng đặc biệt hôm nay chúng tôi hân hạnh mời ông.
Rồi cúi sát vào người Chu cười cầu tài :
- Dùng thử, tối nay biểu diễn cho bà biết tay.
- Ừ dùng thử xem, cho tôi một ly lớn rượu rắn và vài cái trứng rùa lộn.
Yến đưa chân đá nhẹ vào chân và nói nhỏ vào tai ông Chu :
- Quỷ nào, chưa uống em đã hụt hơi, bây giờ làm một ly lớn rồi thêm vài ba cái trứng rùa, tối nay có nước em…rớt luôn xuống giường.
- Vui mà, không sao đâu em !
Lâu lâu bắt được vài mối như hôm nay, gặp loại già dịch còn mê gái tơ, nhà hàng khai thác triệt để bằng cách đề nghị đủ các món ăn kích thích tình dục.
Khách đồng ý hay không vẫn được mang ra với lời giới thiệu đại loại giống nhau : Món nầy sung sức bổ thận, ăn vào thấy ngay kết quả ‘đêm bảy ngày ba vô ra không kể’, rất thích hợp cho đàn ông lớn tuổi ! Yến cũng không phản đối, nàng để tự nhiên cho ông Chu nếm thử và vui vẻ trả tiền, có vậy mới xứng mặt người chồng giàu có từ nước ngoài về cưới nàng làm vợ.
Đến gần giờ đóng cửa, hai người bắt đầu đứng dậy. Nhân viên nhà hàng tận tình tiễn chân ra tận cửa. Khải đã chờ sẵn đưa ông bà Chu đi dạo một vòng đêm Sàisòn Chợ lớn trước khi trở lại khách sạn.
Trước khi chia tay Khải tìm cách nói nhỏ với Yến :
- Một người tên Chuyên đang quanh quẩn đâu đây. Coi chừng nó gây chuyện.
Yến bối rối :
- Sao anh biết ?
- Hắn đã nói hết chuyện cho tôi nghe !
Chu vẫn đứng đợi ở cửa, Yến hấp tấp nói vọng vào :
- Anh lấy chìa khóa trước em vào liền.
Yến nói nhanh với Khải :
- Để sáng mai tính lại.
Khoảng 5 giờ chiều nay, Khải đang ngồi đọc báo trong xe bên hông khách sạn, tình cờ một thanh niên tự xưng là người tình của Yến đến bắt chuyện để hỏi thăm về ông Chu. Một cơ hội ngàn vàng giúp Khải nắm được bí mật cuộc đời của Yến, có thể dùng làm phương tiện làm tiền bà chủ tỷ phú sau nầy.
Khải vói tay mở cửa bên phải :
- Lên xe ngồi nói chuyện kín đáo và thoải mái hơn.
Người thanh niên nhanh chóng bước lên :
- Tôi tên Chuyên, người tình, người chồng tương lai của cô Yến.
Khải mới biết Yến sáng nay nhưng vẫn nói láo một cách tự nhiên :
- Sao lạ vậy, tôi chưa bao giờ nghe Yến nhắc đến tên anh.
Chuyên hỏi ngược lại :
- Anh quen biết với cô ta bao lâu rồi ?
- Cũng không lâu lắm, nhưng ông Chu là Việt kiều Mỹ kỳ nầy về Việt Nam để làm đám cưới với cô Yến, chắc anh đã biết ?
- Biết nhưng thân phận tôi phải tính ra sao ?
- Tính cái gì, bằng mọi giá phải giành cho được người yêu dù đổ máu hay tù tội cũng phải ra tay.
- Theo anh, phải làm áp lực với Yến bằng cách dọa rạch mặt, tạt acide hoặc thẳng tay lụi cho thằng chồng tương lai của nó một dao ?
- Đúng vậy.
Chuyên rùng mình :
- Không dám vì tôi yêu Yến thực tình. Không muốn người tôi yêu đau khổ bất cứ dưới hình thức nào.
Khải cười mỉa :
- Người ta giựt vợ trước mặt mà còn quân tử Tàu !
Chuyên nài nỉ :
- Vậy anh còn cách nào cứu vãn tình thế ?
- Anh cũng đẹp trai khỏe mạnh sao không xin cưới trước ?
Chuyên thú nhận :
- Tôi nghèo sống bằng nghề xe ôm, hồi nhỏ cực khổ không có tiền ăn học như người ta.
Khải thắc mắc :
- Sao hai người gặp nhau, yêu nhau và lý do gì trắc trở ?
Chuyên rút điếu thuốc mời Khải, từ từ kể lại :
- Tôi quen Yến từ hồi dưới quê, sau nầy lên Sài Gòn tôi chạy xe ôm. Yến xuất thân là cô giáo vườn, có giọng hát tân nhạc nghe cũng tạm được. Cô bỏ quê lên thành phố tự học hát theo lối karaokê, sau đó kiếm được một chân ca sĩ hạng B trong hai phòng trà. Cuộc sống chật vật vì Yến không chịu làm thêm nghề phụ.
Khải ngắt lời :
- Nghề phụ là gì ?
- Vũ thoát y hay chịu ‘nhảy dù’ như một số ca sĩ khác.
Khải tỏ vẻ ngạc nhiên :
- Anh để tôi nói hết đừng ngắt lời. Gặp lại Yến tại Sàigòn, tôi trở nên người chạy xe đưa rước, người bảo vệ, người bạn rồi người tình hờ…
- Sao gọi là tình hờ ?
- Chỉ ôm nhau hôn hít thì được chứ làm tình thì Yến không chịu !
- Ngoài anh ra còn ai trong đời cô ta nữa không ?
Chuyên thật thà :
- Thật ra tôi cũng không rõ, nhưng ca sĩ hạng B muốn sống thì làm sao tránh khỏi mấy tay bầu gánh, trưởng ban, chủ quán…
Khải đặt vấn đề hỏi Chuyên :
- Ông Chu quen biết Yến đã lâu, lần nầy ông về cưới. Anh đã biết và không có phản ứng gì ?
Suy nghĩ một hồi lâu, Chuyên phân trần :
- Phản ứng cái gì. Tôi tay trắng. Hai người kia một bên dollars đầy túi đang chết mê chết mệt em ca sĩ phòng trà, một bên ham tiền của muốn trở thành bà tỷ phú trong nháy mắt. Ra tay hãm hại Yến thì tôi không đành, cắt gân ông già Việt kiều thì cũng không xong, đàng nào cũng vô tù gỡ lịch.
Khải trấn an :
- Vẫn còn cách giải quyết, hãy bình tĩnh. Tôi có thể giúp anh, nhưng phải thực tình cho tôi biết đầu đuôi ngọn ngành, nhất là những liên hệ với Yến mới có thể tìm một giải pháp.
- Chuyện còn dài, tuần tự sẽ trình bày để anh hay. Nhưng trước tiên xin anh cho hỏi một câu.
- Cứ nói đi.
Chuyên ngần ngại vào đề :
- Anh có nghe ông bà bàn tính về chuyện tiền bạc chia chác sau vụ ra tòa ly dị, bán nhà bán tiệm ở Mỹ không ?
Nghe đến đây, Khải đoán lờ mờ được ý Chuyên muốn lợi dụng cơ hội làm tiền riêng ông Chu hoặc âm mưu với Yến để moi sạch tiền ông già rồi quất ngựa truy phong. Như vậy không biết Chuyên sẽ là đồng nghiệp hay đối thủ của mình. Dù sao, cần triệt để khai thác sự bí mật giữa Chuyên và Yến cũng như những liên hệ giữa hai người sắp lấy nhau. Nếu cần phải thêu dệt thêm để chuyện tình càng lâm ly bi đát, rồi nhảy vào giải quyết, bắt chẹt cả ba người Yến Chuyên và ông Chu, kiếm một số tiền lớn theo kế hoạch.
Khải mĩm cười bằng lòng với những dự tính của mình :
- Tôi hỏi thật anh, anh nói anh yêu cô Yến thực tình muốn cưới làm vợ sao lại móc nối chuyện tiền bạc vô đây. Số tiền do ông Chu sẽ mang lại cho Yến có liên hệ gì với anh đâu.
Gãi đầu suy nghĩ một hồi, cuối cùng Chuyên thú nhận :
- Yến cam kết nếu tôi không phá đám, cô ta sẽ chia một phần tiền kiếm được.
- À thì ra là vậy. Anh khôn quá còn gì nữa, sau khi kiếm được số tiền lớn, thay da đổi mặt chắc chắn anh sẽ kiếm được cô vợ trẻ đẹp hơn Yến nhiều.
Nhưng rồi Khải lắc đầu :
- Cũng khó tin, Yến nó xù thì anh làm gì được cô ta ?
Chuyên sơ ý bộc lộ :
- Tôi có những lá bùa đắt giá.
- Gì ?
- Những bức ảnh ôm nhau hôn hít cũng đáng giá chứ ?
- Ăn nhằm gì, ca sĩ ôm hôn đàn ông con trai là chuyện bình thường như người ta uống café buổi sáng !
Chuyên cãi lại :
- Tầm thường thì nói gì, tôi đã thuê thợ chụp lén được mấy bức ảnh tôi và Yến đang trần truồng ôm nhau trong phòng.
Vừa nói vừa rút trong túi ra một bức ảnh Chuyên và Yến đang nằm ôm nhau trên giường ngủ.
- Anh cũng cao tay ấn. Nhưng anh làm vậy với mục đích gì ?
- Để buộc Yến phải lệ thuộc vào tôi.
- Như vậy có nghĩa anh sẽ dùng những bức ảnh để làm áp lực tình cảm và trói buộc quan hệ giữa hai người?
Chuyên gãi đầu :
- Cũng không hoàn toàn đúng.
Khải nghĩ, không thể xem Chuyên như một địch thủ mà phải bắt tay trở thành đồng minh, mới có thể ăn chia đồng đều theo kế hoạch làm tiền. Khải lập lại vấn đề để tìm hiểu thêm con người thật của Chuyên
- Thật tôi không hiểu, anh yêu Yến nhưng tại sao có ý định nhận một số tiền rồi để yên cho Yến tự do ngã vào tay người khác. Như vậy chẳng khác gì một hình thức ma cô bán vợ ?
- Thưa anh, không chắc Yến đã yêu tôi. Có thể, tôi chỉ là bình phong cho nghề nghiệp của nàng, là người tình tạm bợ những lúc tâm hồn và thể xác của nàng nổi loạn. Thật tôi cũng không hiểu, nhiều lúc trần truồng ôm nhau trên giường, hôn hít tận tình nhưng rốt cuộc chẳng làm ăn được gì. Tôi đang ấm ức, đôi lúc phát khùng không kềm chế nổi, nhưng đột nhiên Yến khựng lại đẩy tôi xuống giường. Hỏi anh như vậy Yến có yêu tôi hay không ?
- Như vậy chắc chắn Yến không yêu anh bao giờ.
- Có thể đây là lý do làm tôi suy nghĩ.
- Vậy tiền bạc có thể thế chỗ tình yêu trong con người anh ?
Chuyên trả lời hàng hai :
- Tiền bạc không thể mua được tình yêu trong tôi, nhưng nếu Yến dứt khoát lấy ông Chu, tôi có thể từ từ xem lại.
- Xem con mẹ gì nữa, tiền bạc có thể mua được tất cả, ngay cả tình yêu đầu tiên trong đời chứ đừng nói đến những cuộc tình vụn vặt giữa đường hay chắp nối qua ngày… nhưng Yến đề nghị bao nhiêu là điều quan trọng.
Chuyên nghe rõ câu hỏi nhưng không ngây thơ nói ra số tiền Yến đã đề nghị. Đợi một lúc không nghe trả lời, Khải biết câu hỏi của mình vượt quá giới hạn nên quay qua vấn đề khác:
- Có số tiền lớn, anh đổi nghề không ?
- Tôi còn mẹ già sống đơn chiếc, nghèo khổ. Tôi nghĩ số tiền nầy sẽ giúp mẹ tôi thoát được cảnh nghèo đói. Hiện giờ mẹ tôi đã lớn tuổi nhưng vẫn phải ở đợ để kiếm ngày hai bữa cơm.
- Xin lỗi, còn cha anh thế nào ?
- Mất tích từ lâu, không biết sống chết ra sao.
Khải ra vẻ bùi ngùi :
- Tội nghiệp hoàn cảnh gia đình anh, nhưng có được người con như anh chắc bà bác cũng an phận tuổi già.
- Hy vọng với số tiền tôi sẽ mua căn nhà, còn lại chút ít dành dụm bữa cơm bữa rau cho đến ngày mẹ tôi ra đi thì tôi mãn nguyện.
Khải kết luận :
- Bây giờ anh phải dứt khoát để còn tính tới. Nhất định lấy Yến bằng mọi giá hay chấp nhận một số tiền ?
- Thật ra nếu đưa lên bàn cân thì hai trường hợp cũng ngang ngữa nhau. Thú thật tôi vẫn chưa dứt khoát.
Những lời nói chân thành và lòng hiếu thảo sâu đậm của Chuyên đã đánh thức lương tâm Khải. Ý nghĩ lúc đầu sẽ xử dụng Chuyên làm con chốt trong vụ làm ăn bạc triệu đã bắt đầu chuyển hướng trong thâm tâm của anh tài xế. Khải thấy lòng mình xao xuyến không thể cam tâm dùng Chuyên đứng mũi chịu sào mà phải hướng mục tiêu chính về phía ông già tỷ phú cùng cô vợ trẻ.
Sáng hôm sau trong lúc ông Chu còn say ngủ, Yến lẻn ra khỏi phòng xuống gặp Khải để biết rõ những việc gì đã xảy ra hôm qua.
Vừa chạm mặt, Yến đặt ngay câu hỏi :
- Chuyện hôm qua đầu đuôi ra sao ?
Khải ra vẻ quan trọng :
- Ông Chuyên sẽ làm lớn chuyện ?
Mặc dù đang lo nhưng Yến vẫn ra mặt bình tĩnh :
- Có chuyện gì mà làm lớn. Chuyên là tài xế xe ôm, tôi thấy tội nghiệp định bụng sẽ cho anh ta một số tiền nhỏ sau khi thôi đi hát.
Khải mập mờ :
- Chứ không phải ?
- Anh ta đã nói gì với anh ?
- Thì cho biết, cô là nửa nhân tình nửa vợ.
Yến chưa có phản ứng gì trước câu nói nầy, thấy vậy Khải dồn thêm một câu :
- Anh Chuyên nói có sách mách cũng có chứng chứ không phải nói bậy đâu.
Yến giật mình vì đã nhiều lần trần truồng ôm nhau hôn hít, giải quyết tạm qua cơn với Chuyên trong phòng ngủ. Nhưng bây giờ phải khôn khéo để tránh những chuyện lớn có thể xảy ra, biết đâu những lần tạm bợ qua ngày, Yến đã mắc phải cái bẫy do Chuyên giăng ra mà nàng chẳng hay biết gì. Nhưng dù sao, đối với Khải, một người xa lạ chẳng cần thanh minh.
Yến dứt khoát :
- Chẳng có gì phải bận tâm.
- Thế sau khi cưới xong cô định theo ông về Mỹ hay cùng nhau ở lại Việt Nam lập nghiệp làm ăn.
- Về Mỹ làm gì, có nhiều tiền dại gì đi xa cho mệt xác. Ở đây có kẻ ăn người ở, kêu một tiếng thì chục người dạ. Hỏi anh ở đâu sướng hơn ?