Cô Ấy Đã Trở Lại - Tây Tây Đặc

Truyện tình mùi mẫn, truyện ma kinh rợn hay các thể loại khác. Xin mời vào.

Moderators: Mười Đậu, SongNam, A Mít

Re: Cô Ấy Đã Trở Lại - Tây Tây Đặc

Postby tuvi » 25 Feb 2024

Chương 75: Phiên ngoại Đại tiểu thư pk Tạ ảnh đế (3)

Hàng xóm Úc Thiến dọn nhà, người mới chuyển đến chính là Tạ Sở.

Một hôm cô mở cửa ra ngoài đổ rác, trông thấy anh bước ra từ cánh cửa cách vách, sững sờ hồi lâu.

Tạ ảnh đế một tay chống khung cửa, nở nụ cười mê người.

Úc Thiến xoay mặt xuống lầu, ném rác xong đi dạo quanh tiểu khu.

Cuối thu, lá vàng xơ xát, một con gió bùng đến xuyên qua những tán lá khiến ngọn cây khẽ đung đưa, vài chiếc lá yếu ớt rời cành, đánh vòng trên không trung, rồi khẽ khàng đáp xuống mặt đất.

Bây giờ là buổi chiều, từng rặng mây đỏ chồng chất ở chân trời, trải dài ra muôn phương.

Úc Thiến khoác chiếc áo len màu xám, cô vừa mới cắt tóc, mái tóc dài gợn sóng trước kia bị cắt phăng, đuôi tóc hiện thời chỉ vừa chấm vai, bị khuấy động lung tung theo chiều gió, bực bội, cực kỳ hối hận vì đã cắt cái kiểu tóc không dài không ngắn này.

Ngồi xuống một đầu chiếc ghế dài đặt bên sân cỏ, Úc Thiến xoa bóp ngón tay, lúc nãy đóng cửa không chú ý, ngón trỏ bị kẹp một cái, cô nhíu nhíu mày, Tạ Sở xuất hiện làm cô bất ngờ.

Ngày đó, anh hỏi cô, có thể bắt đầu lại một lần nữa hay không, cô nói không thể.

Hai người gộp lại đã sắp tám mươi tuổi, đã qua hơn phân nửa đời người, bắt đầu lại, thì phải bắt đầu từ đâu đây...

Chiếc ghế dài cô ngồi quay lưng về phía dãy nhà, nên cô không biết anh đang đi về hướng này, dừng lại sau lưng cô, cho đến khi có một đôi vợ chồng già đi đến ngồi đối diện, vẫy tay với cô và người đằng sau.

Có lẽ ánh nhìn của anh dành cho cô quá chăm chú, quá trìu mến như cái nhìn của những người yêu nhau, vì thế mà khiến đôi vợ chồng già ấy tưởng hai người là một đôi.

Mà còn rất nhiệt tình chào hỏi nữa.

Úc Thiến nói, "Chúng con không phải người yêu."

Trong nháy mắt vẻ mặt Tạ Sở cứng ngắt, anh hé miệng, "Chúng con là hàng xóm."

Đôi vợ chồng già kinh ngạc, nhìn lầm sao, bọn họ châu đầu ghé tai, có thể thấy được tình cảm rất tốt, hai bên rất yêu thương, tôn trọng lẫn nhau.

Tạ Sở đi vòng qua, ngồi xuống bên cạnh Úc Thiến.

"Sau này chúng ta là hàng xóm."

Úc Thiến nhìn chú chó săn lảng vảng dưới chân đôi vợ chồng già, "Anh định rút khỏi giới giải trí à?"

"Không sao cả." cánh tay Tạ Sở tùy ý đặt ở trên ghế dựa, "Tiền của anh kiếp sau, kiếp sau sau nữa cũng xài không hết, không cần kiếm thêm làm gì."

Anh cố ý nói như vậy để làm dịu bầu không khí ngột ngạt quay quanh họ, nhưng mà hiệu quả lại không đáng kể.

Chú chó săn chậm rãi dạo trước mặt Úc Thiến và Tạ Sở, vòng một vòng vây bọn họ, tựa hồ tò mò.

"Đây là chó săn biên cảnh." Tạ Sở làm như hiểu biết, "Khôn lắm đấy."

Anh vươn một chân ra, chú chó săn lui về phía sau một bước, cảnh giác khẽ sủa.

Tạ Sở dư quang khóa lại Úc Thiến, tay của anh nhích sang bả vai cô.

Sắp đụng đến, Úc Thiến đứng dậy rời đi.

Sắc mặt Tạ Sở cứng đờ, anh thổi thổi tóc mái, thất vọng thở dài.

Sau khi trở thành hàng xóm, quan hệ của bọn họ cũng không tiến triển thêm bước nào.

Tạ Sở suy nghĩ đơn giản chính là gần quan hưởng lộc, anh tạm dừng tất cả công tác, quyết định kia làm cho công ty và Tom đều vô cùng khó hiểu, đám fan hâm mộ cũng kinh hãi.

Nhưng Tạ Sở luôn luôn thích làm gì thì làm, tính tình bướng bỉnh, chẳng ai quản nổi.

Thứ sáu, sau khi tan việc Úc Thiến không về ngay, cô đến tham gia hôn lễ của một người bạn.

Cuộc sống bây giờ của Úc Thiến không buồn tẻ vô vị như trước kia. Hồi đấy, cô chỉ biết dựa vào chút kỷ niệm suốt thời dài chung đụng với Tạ Sở mà vượt qua những đêm dài tĩnh lặng.

Hiện tại cô đã thoát khỏi cái vòng chết đó, biết cách hưởng thụ cuộc sống, thỉnh thoảng tìm một chút niềm vui, tự tin gặp gỡ những mối quan hệ mới.

Một người đàn ông tuấn tú tiêu sái hướng về Úc Thiến nâng ly, đây là người thứ tư rồi.

Úc Thiến nhấp rượu, mặt mày trong trẻo nhưng lạnh lùng, cự tuyệt người ngàn dặm.

Tiền bạc, của cải, cô đều có, không cần người khác cho cô cảm giác an toàn.

Úc Thiến nhàn nhạt nhìn lướt qua cái người nhiệt tình mời mọc mình, cô sống tới tuổi này, sẽ không hành động theo cảm tình, càng sẽ không hành hạ tinh thần và thân xác mình để trả thù Tạ Sở, quá ngây thơ, nếu như cô của năm hai mươi tuổi, đại khái có thể tùy tiện một chút.

Cô không có mất niềm tin vào tình yêu, chỉ là đem hết thảy giao cho cảm giác, duyên phận.

Trải qua nhiều, Úc Thiến đã thông suốt, tình cảm phải tùy duyên, cố cưỡng cầu cũng không được.

Thời điểm cô dâu ném hoa cưới, Úc Thiến khoanh tay đứng xa xa, không tham dự.

Ngày xưa yêu nhau, mỗi lần tham gia hôn lễ, cô cũng như mọi người, đến đoạt hoa cưới, sự thực chứng minh, hạnh phúc không dễ dàng lây lan.

"Úc tổng, cô không lên sao?"

Bên trái truyền đến một giọng nam, Úc Thiến nghiêng đầu nhìn, trí nhớ của cô rất tốt, liền nhận ra là chú của chú rể, xếp hàng thứ ba, tài chính vượt trội, phong lưu so với Tạ Sở chỉ có hơn chứ không kém.

Những thứ khác, không thể bình luận, bởi vì hoàn toàn không thể so sánh.

Úc Thiến lắc đầu, "Không."

"Mạo muội làm phiền." Người đàn ông lộ ra tư thái tự cho rằng chững chạc, "Úc tổng, tối nay cô có rãnh không?"

Úc Thiến nói, "Xin lỗi nhé."

Lần đầu tiên bị trực tiếp cự tuyệt, người đàn ông cũng không có trở mặt, tuổi của hắn hiện rõ ở nếp nhăn đuôi mắt và cả trên khuôn mặt.

" Úc tiểu thư là người thích hợp với sắc đỏ nhất trong những người mà tôi từng gặp."

Người nọ nhìn bộ lễ phục đỏ trên người Ức Thiến, trong mắt kinh diễm nhìn một cái không sót gì, "Rất hợp với cô."

Kế tiếp, người nọ liên tục khen ngợi phẩm vị của cô, thủ đoạn câu dẫn lão làng, Úc Thiến lại thờ ơ không hợp tác, cô từng chứng kiến thủ đoạn cao minh hơn cơ.

Ngoài nhà hàng, Tạ Sở dựa cửa xe hút thuốc, tầng tầng sương mù quanh quẩn gương mặt, làm mơ hồ không thấy rõ nét mặt anh.

Điếu thuốc anh ngậm trên miệng đã cháy hơn phân nửa, phần tàn thuốc ánh lên sắc lửa màu da cam lúc sáng lúc tối.

Chiếc xe thể thao giá trị xa xỉ, người đàn ông ngoại hình xuất chúng, cách ăn mặc thành thục gọn gàng, mặt mày trong lúc không kiềm chế vẫn có vẻ trầm ổn, hai thứ mâu thuẫn nhau lại tập trung ở trên cùng một người.

Tạ Sở thấy mấy cô bé cứ nhìn mình, anh hít một hơi thuốc, vẻ lười nhác đều biến mất, bóng dáng càng thêm thâm trầm.

Mấy cô bé người này đẩy đẩy người kia, người kia đẩy đẩy ngươi nọ, đều muốn đi xác nhận một cái xem đó có phải minh tinh Tạ Sở không.

Cuối cùng họ vẫn không dám tiến lên thu kết quả cuối cùng.

Bởi vì khí tràng bên cạnh xe quá thấp.

Chờ Úc Thiến đi ra, bên chân Tạ Sở là một bãi tàn thuốc rơi lả tả (xả rác =))), cổ họng khô khốc, anh nuốt xuống ngụm khói trong miệng, sải bước đi qua.

Úc Thiến tửu lượng rất tốt, cho tới bây giờ cô chưa từng say xỉn đến mất ý thức, vừa rồi ở khách sạn uống mấy ly, đầu óc vẫn rất tỉnh táo.

Nhìn người trước mặt không nên xuất hiện ở đây, cô nhíu mày, "Sao anh lại ở đây?"

Anh không yên tâm em, lời nói lên đến cổ họng lại nuốt xuống, Tạ Sở hai tay đút túi quần, "Đây là nhà hàng, anh đương nhiên đến để ăn cơm."

Úc Thiến à một tiếng, cô xử lý đầu tóc bị gió thổi loạn, hít một hơi không khí lạnh mang theo mùi thuốc lá nhàn nhạt.

Tạ Sở nói, "Em uống rượu, không thể lái xe."

Anh vừa muốn nói "Anh đưa em về", liền nghe Úc Thiến nói, "Có trợ lý đón mà."

Tạ Sở, "..."

Anh ở tại chỗ mở to mắt nhìn bóng lưng Úc Thiến, nghiến răng, muốn nhào tới, ra sức níu lấy, nhấn trong lòng, cắn một cái.

Phần tình cảm trước kia Úc Thiến cho, trọn vẹn, Tạ Sở không cần.

Hiện tại Tạ Sở liều mạng muốn, Úc Thiến không cho được nữa.

Đây là bi thương cỡ nào.

Sáng sớm hôm sau, Tạ Sở mua rất nhiều nguyên liệu nấu ăn, anh dựa theo sách dạy nấu ăn tập tành vào bếp.

Sách viết là một chuyện, áp dụng là một chuyện khác.

Tạ Sở nấu mộc nhĩ xào thịt, là món Úc Thiến thích, anh cầm muỗng múc muối, con mắt nhìn nghiêng vào sách, "Một chút muối..."

Một chút là bao nhiêu?

Tạ Sở suy nghĩ, múc một muỗng bỏ vào chảo, cảm thấy chưa đủ, lại thêm một muỗng.

Đối chiếu thời gian trên sách, Tạ Sở canh đúng giờ tắt lửa, cầm đũa gắp mộc nhĩ, bỏ vào miệng, anh ẹo ói vào trong giỏ rác, chạy nhanh uống nước, mặn quá.

Ở phòng bếp lùm bùm một lát, Tạ Sở đổ sạch mộc nhĩ xào thịt trong chảo, rửa chảo, cũng may anh có dự kiến trước, ngâm một chậu mộc nhĩ lận.

Bận rộn gần hai tiếng đồng hồ, Tạ Sở xào ra hai món ăn, có thể ăn.

Anh dâng trào cảm giác thành tựu, lập tức thừa thế xông lên, xào thêm một món trứng sốt cà.

Bưng các món ăn lên bàn, lấy ra một chai rượu đỏ, bố trí phòng khách xong, hoàn thành, Tạ Sở cởi bỏ tạp dề, đi ấn chuông cửa Úc Thiến.

Anh ấn một hồi lâu, bên trong chẳng có động tĩnh gì.

Tạ Sở lắp đặt đèn điện tử cảm biến, có thể soi sáng cả dãy hành lang này, anh biết rõ Úc Thiến về từ đêm qua, chưa bước ra khỏi cửa.

Hơn nữa anh cũng rõ ràng, Úc Thiến không biết nấu cơm, trước đây sẽ không, bây giờ vẫn sẽ không.

Tạ Sở nhíu mày, trở về lấy di động gọi điện thoại.

Trong phòng Úc Thiến đầu óc choáng váng, cô bị cảm rồi.

Cô theo thói quen gượng chống đỡ cho qua, ngủ một giấc có thể bớt bệnh.

Chuông cửa vang lên thật lâu, Úc Thiến không đi mở cửa, cô quấn mình ở trong chăn, xuất mồ hôi hết là không sao.

Chẳng biết qua bao lâu, Úc Thiến cảm giác có bàn tay đặt ở trên trán cô, cô mở choàng mắt, đáy mắt có tơ máu, lúc này cô mới phát hiện trời đã tối rồi.

"Anh vào bằng cách nào?"

"Sân thượng."

Úc Thiến nhìn Tạ Sở như nhìn người điên, đây là lầu mười sáu đó.

"Cả ngày em không ra khỏi cửa, cũng sẽ không nấu cơm, gọi điện thoại di động không ai nghe, gõ cửa, nhấn chuông cửa đều vô dụng."

Tạ Sở không ngừng nói, giữa lông mày khắc vô cùng sâu, áp chế lửa giận, "Anh thấy cửa sổ ngoài sân thượng bên em mở, liền trèo qua."

Anh làm cơm trưa, kết quả kéo đến ban đêm.

"Em đang phát sốt." Tạ Sở đặt cái túi đang cầm trong tay xuống, trong túi đều là thuốc thường dùng, anh lo trước phòng hờ, trước khi đến anh nghĩ, nếu Úc Thiến ngã bệnh thật, vậy thì có công dụng, còn không có bệnh, vậy anh liền nói là thuận tay mua nhiều, hỏi cô có muốn hay không chia bớt cho. =))))

Úc Thiến bị cảm, mặt nóng đỏ bừng, "Anh ra ngoài đi."

Tạ Sở nói, "Bị bệnh rồi đừng cậy mạnh nữa."

Anh xoay người đi nấu nước, chân hai bước, lại đột nhiên quay ngược lại, nhanh chóng dọn cái ly thủy tinh đặt ở đầu tủ.

Cô gái này thích nhất là đập ly thủy tinh đấy.

Lúc đi tới cửa, Tạ Sở ho một tiếng, "Em ngủ vẫn không mặc áo lót."

Úc Thiến nằm lại trên giường, kéo áo ngủ lên.

Không lâu sau, Tạ Sở bưng nước ấm vào, đưa thuốc cảm cho Úc Thiến.

Uống thuốc, Úc Thiến mơ mơ màng màng, mí mắt nặng trĩu.

Tạ Sở ngồi xổm trước giường, cằm gác ở trên chăn đầu giường, nhìn ngủ say Úc Thiến.

Giờ khắc này, năm tháng ngừng lại, thật tốt.
User avatar
tuvi
Quả Mít
Quả Mít
 
Tiền: $57,250
Posts: 96097
Joined: 29 Apr 2006
Location: FRANCE
 
 
Món quà tinh thần gởi tặng tuvi từ: Que Huong

Re: Cô Ấy Đã Trở Lại - Tây Tây Đặc

Postby tuvi » 25 Feb 2024

Chương 76: Phiên ngoại Nhị tiểu thư pk phóng viên Trần

Sau khi Úc Nguyện quay về Nhật, Trần Viễn cảm giác như cả thế giới bỗng chốc trở nên vô nghĩa.

Mỗi ngày anh mang theo vợ nhỏ (camera đó) chạy tứ phía lấy tin, lòng nhiệt huyết tụt dốc xuống đáy vực, nhìn cái gì cũng thấy khó chịu.

Một hôm ra ngoài làm việc, nữ đồng nghiệp cùng tổ ngửi ra mùi vị hết sức quen thuộc, nhịn không được trêu chọc, "Trần Viễn, tình trạng của cậu rất giống..."

Trần Viễn điều chỉnh tiêu cự máy chụp hình, "Cái gì?"

Nữ đồng nghiệp thử nói ra hai chữ, "Thất tình."

Trần Viễn, "..."

"Không phải hả?" Nữ đồng nghiệp đổi đáp án, "Vậy tức là yêu đơn phương rồi."

Trần Viễn kéo kéo vành nón, "Chị Lý, có thể đổi đề tài khác không? Tí nữa Phong Bách Dục ra bây giờ, coi chừng bỏ lỡ kìa."

"Không đâu." Chị Lý cười cười, "Mắc cỡ à."

Trần Viễn khóe miệng co giật.

Chị Lý lưu ý nhà hàng kiểu tây đối diện, "Nếu thích ai, thì phải mở miệng nói, cậu không nói, người ta làm sao biết cậu nghĩ gì."

Động tác quay hạ cửa kính ngưng lại, Trần Viễn cúi đầu cắn điếu thuốc, tàn thuốc run rẩy, "Tụi em yêu xa."

"Yêu xa?" Chị Lý nói, "Khó trách."

"Hai người không ở chung một thành phố, đối phương nghĩ gì muốn gì cũng không biết, không phải kế hoạch lâu dài."

Đâu chỉ là không ở cùng một thành phố, bọn họ là không ở cùng một quốc gia, Trần Viễn yên lặng hút thuốc, không nói tiếng nào.

Mấy tháng trước anh thổ lộ, chính thức xác định quan hệ, những lúc anh và Úc Nguyện bên nhau, không hề yêu đương cuồng nhiệt giống những người bạn đồng trang lứa của anh, làm như nhảy vọt qua khớp xương kia, trực tiếp tiến vào trạng thái vợ chồng già.

Úc Nguyện lại càng không ỷ lại vào người khác, cũng không hề nũng nịu với anh, giữa bọn họ tựa hồ thiếu chút gì đó.

Trần Viễn nuốt mây nhả khói, anh nhỏ hơn Úc Nguyện vài tuổi, anh không để ý, cũng không biết Úc Nguyện nghĩ sao.

Kế đó chị Lý kể về những chuyện ly kỳ hai đứa con gái chị gặp gần đây, sinh động như thật.

Trần Viễn chép miệng, thế giới lớn, không thiếu chuyện lạ.

Nhìn chung, anh còn may mắn lắm.

"Hôn nhân, phải môn đăng hộ đối mới hạnh phúc, cậu đừng không tin, " Chị Lý có chút cảm khái, "Tôi nghe thấy nhiều rồi, bối cảnh gia đình rất quan trọng."

Trần Viễn sắc mặt tối tăm, hung hăng hít hai làn khói.

"Chao ôi Trần Viễn, đối tượng của cậu hoàn cảnh gia đình thế nào?" thời điểm chị Lý nghiêng đầu, lập tức dừng câu chuyện, "Người ra tới."

Trần Viễn dập tàn thuốc, cùng chị Lý một trước một sau xuống xe.

Cổng nhà hàng, Phong Bách Dục mí mắt vừa nâng, hắn nhận ra Trần Viễn, anh rể tương lai Úc Trạch.

Người đại diện muốn đi qua ngăn cản, Phong Bách Dục đánh mắt bảo hắn khỏi lo.

Phong Bách Dục mở rộng cổ áo, một tay bỏ vào túi quần, nghiêng đầu, lộ ra góc cạnh đẹp trai nở nụ cười ký hiệu, cả tư thế chính là cố ý phô bày.

Định dạng ba giây, Phong Bách Dục lại đổi một tư thế.

Người đại diện, "..."

Trợ lý, "..."

Bọn vệ sĩ, "..."

Sau máy chụp hình, Trần Viễn, "..."

Chờ Phong Bách Dục lên xe rời đi, vẻ mặt chị Lý vẫn chưa khôi phục trạng thái bình thường "Vừa rồi Phong Bách Dục coi chúng ta là thợ chụp ảnh cho anh ta sao? Anh ta tưởng đang chụp hình cho trang bìa tạp chí à?"

Trần Viễn hàm hồ đáp cho qua, anh biết nguyên nhân.

Bởi vì Úc Nguyện, nên anh được hưởng thái độ đối đãi đặc biệt, càng làm anh cảm nhận rõ chênh lệch giữa hai người.

Đến lượt nghỉ phép, Trần Viễn xin lãnh đạo nghỉ ba ngày, về nhà.

Mẹ Trần mở cửa thấy con trai, mặt mũi tràn đầy kinh ngạc, "Sao con lại về đây?"

Trần Viễn nói, "Mẹ à, nghe mẹ nói giống như không muốn nhìn thấy con vậy."

"Con, thằng nhóc này, " Mẹ Trần vỗ vỗ cánh tay Trần Viễn, "Mẹ sợ con ở công ty gặp chuyện không vui gì đó thôi, có không?"

"Không có." Trần Viễn vò đầu, "Con về thăm ba mẹ thôi."

Mẹ Trần hai mắt có thâm ý khác nhìn con mình, làm phóng viên chẳng có ngày nghỉ cố định, tự nhiên chạy về đây, không thể nào không có việc gì.

Phòng khách truyền đến một giọng nói, "Dì ơi, dì cất kim chỉ được rồi ạ."

Kèm theo tiếng bước chân đến gần, là một cô gái trẻ, mặt trái xoan, dáng người trung đẳng.

Trần Viễn mắt ánh lên vẻ trêu chọc nhìn lại Mẹ Trần.

Mẹ Trần nhiệt tình nói, "Đây là tiểu Hà, lần trước mẹ đau thắt lưng, đến bệnh viện khám bệnh, là tiểu Hà tiếp mẹ, tính tình tốt lắm."

Còn khéo tay nữa, tay áo của bà rạn đường chỉ, đứa nhỏ này liền chủ động nói muốn khâu lại dùm bà, đường khâu ngay ngắn vô nếp.

Hà Lan vui vẻ cười tươi, bước nhanh qua, hướng về Trần Viễn vươn tay, "Chào anh, em là Hà Lan."

Con mắt thẳng tắp rơi trên người Trần Viễn, không rời đi.

Trần Viễn bĩu môi một cái, hiển thị rõ nghiêm túc, anh chạm tay Hà Lan liền buông ra, "Chào."

Tâm tình Hà Lan đều hiện trong ánh mắt, cái nhìn đầu tiên đã thích.

Mẹ Trần nói, "Tiểu Hà có mua thanh long đến, mẹ vào bếp cắt một hai trái nha, hai ngươi nói chuyện đi."

"Mẹ, " Trần Viễn đổi giầy, gọi Mẹ Trần kích động khó hiểu lại, "Tối qua con ngủ không được, mệt muốn chết, muốn về nhà nằm một lát."

Anh biết rõ nguyên nhân cô gái này xuất hiện trong nhà, cũng biết rõ mẹ anh có chủ ý gì.

"Không ngủ được hả?" Mẹ Trần vội vàng nói, "Vậy con đi ngủ bù đi."

Trần Viễn không lưu lại thêm chút nào.

Hà Lan ở phòng khách ngồi thật lâu, cô muốn chờ Trần Viễn đi ra, muốn lưu lại ấn tượng tốt với đối phương, nhưng người ta không có quay trở ra

"Thưa dì con về."

Trong mắt của cô có vẻ thất vọng, Mẹ Trần đã nhìn thấy, "Hay là con ở lại ăn cơm tối rồi hãy về?"

Hà Lan mặt mày hớn hở, "Dạ!"

Lúc ăn cơm tối, Trần Viễn chỉ cúi đầu và thức ăn, từ trước đến nay anh đều ăn rất nhanh.

Kết quả một bữa cơm kết thúc, Hà Lan chẳng nói thêm được mấy câu với anh.

Trước mặt con trai như có bức tường vô hình, Mẹ Trần cố ý tác hợp cũng không thấy hiệu quả.

Hà Lan không lập tức đi ngay, cô tìm cơ hội, bưng thanh long đến phòng Trần Viễn, không thấy người, nghe tiếng nước chảy từ phòng tắm, mặt cô đỏ tới mang tai.

"Trần Viễn, thanh long để trên bàn nhé."

Trên giường di động vang lên, Hà Lan cúi đầu, thấy tên sáng lên trên màn hình, cô sững sờ, cũng không biết bị làm sao, cô cầm điện thoại lên.

"Alo."

Giọng nữ nũng nịu lọt vào màng nhĩ, Úc Nguyện trong nháy mắt nhíu mày, "Trần Viễn đâu?"

"Anh ấy đang tắm." Hà Lan hỏi, "Xin hỏi chị tìm anh ấy có chuyện gì không?"

Úc Nguyện nói, trong thanh âm nghe không ra vẻ không ổn định, "Nhắn anh ấy gọi điện lại cho tôi."

Điện thoại cúp, Hà Lan trên mặt đắc ý không rõ, nhìn thấy người đứng trước cửa phòng tắm, bỗng nhiên cứng đờ, "Em... Em đến để... đưa thanh long cho anh... Điện thoại di động của anh liên tục đổ chuông, em... em..."

Cô vội vàng để điện thoại trở về.

Trần Viễn sải bước đi qua, anh xem nhật ký cuộc gọi, sắc mặt cực kỳ khó coi.

"Ngại quá " Hà Lan mặt đỏ bừng, "Em không cố ý..."

Trần Viễn không muốn nghe Hà Lan nói nhảm, "Ra ngoài đi."

Hà Lan lúng túng rời đi.

Trần Viễn bực bội ném khăn lông trên ghế dựa, anh gãi gãi đầu tóc ẩm ướt, sau khi tỉnh táo gọi lại cho Úc Nguyện, "Là em."

Sau một khắc, Trần Viễn liền giải thích, "Anh ở nhà."

"Người nghe điện thoại tên là Hà Lan, cô ta là y tá chỗ mẹ anh khám bệnh, hôm nay là lần đầu tiên anh gặp cô ta, biết nhau chưa đầy 3 tiếng."

"Vừa rồi anh đi tắm, ra mới biết cô ta động vào điện thoại của ta."

"Cô ta bưng thanh long vào."

Trần Viễn yên lặng nghĩ, còn thiếu gì không nhỉ.

"Em còn nghe không?"

Trần Viễn xem điện thoại một chút, hư rồi sao?

Đi đến sân thượng, Úc Nguyện nói, "Trần Viễn, có phải anh cảm thấy phụ nữ lớn tuổi sẽ không ăn dấm chua?" (ghen)

Bên kia lại yên lặng.

Trần Viễn nói, "Tuổi của em cũng đâu lớn."

Cách di động, Úc Nguyện có thể tưởng tượng, cái người nhỏ hơn cô mấy tuổi kia giờ phút này vẻ mặt khẳng định rất nghiêm túc.

"Trong điện thoại anh ghi em là gì?"

Lần nữa im ắng.

Trần Viễn chột dạ, "Tên em."

Kỳ thật anh lưu là "lão bà".

Úc Nguyện đoán không sai, thế nên cái người gọi là Hà Lan gì đó mới nảy lòng tham, nghe điện thoại, "Ngày mốt anh xin nghỉ được không?"

Trần Viễn cổ họng phát khô, anh biết ngày mốt là sinh nhật ba Úc Nguyện, cho nên anh xin nghỉ.

Nhưng anh cũng không xác định, Úc Nguyện sẽ dẫn anh đi gặp người nhà của cô.

Điều đó tượng trưng một bước tiến mới trong mối quan hệ của bọn họ.

Thế nên nghe Úc Nguyện hỏi, Trần Viễn kích động vui mừng, tâm tình đều thể hiện trong giọng nói.

"Có thể được."

Úc Nguyện nói, "Vậy hẹn ngày mốt."

Trước khi cúp máy, Úc Nguyện nói, "Mai em về nước, mười giờ rưỡi đến nơi."

Trần Viễn một mình vui vẻ thật lâu.

Hơn chín giờ tối, cha Trần về.

Trần Viễn nói chuyện phiếm với cha mẹ.

Không biết đây là lần thứ mấy cả nhà xum tụ tán gẫu, quay quanh đề tài lớn nhỏ khác biệt.

Mẹ Trần rất không tán thành con trai mình với Úc Nguyện, tiểu thư nhà giàu được nuông chiều từ nhỏ, tính tình tốt đến đâu chứ, nếu làm con dâu bà, sau này chưa biết chừng rước về một cái tổ tông. (bà ngoại, bà cố nội...)

Hơn nữa, miệng mồm ở trên mặt người khác, những lời đồn đãi kia có thể ép người phát điên, tình cảm sâu đậm cũng chịu không nổi.

Cho nên cô mới mời Hà Lan đến đây.

Trong lòng nghĩ như vậy, mẹ Trần cũng nói chuyện lung ta lung tung.

Trần Viễn vò đầu, "Mẹ, ít xem mấy bà mẹ chồng trên phim truyền hình chút đi"

Mẹ Trần thiếu chút nữa nghẹn họng.

"Con có bạn gái rồi." Trần Viễn nói, "Sau này mẹ có thể đừng tìm vỏ xe phòng hờ cho con nữa được không, để Úc Nguyện biết, không hay đâu."

Vỏ xe phòng hờ là có ý gì, mẹ Trần biết rõ.

" Hà Lan không tốt sao, còn chung một thành phố, điều kiện gia đình cũng tương xứng với nhà mình."

Trần Viễn bóp sống mũi, bất đắc dĩ nói, "Mẹ, con đã nói rồi, con sẽ ở bên Úc Thiến."

"Cô ta bao nhiêu, con mới bao nhiêu?" Mẹ Trần cắn hạt dưa, nghĩ đến câu nói trong phim truyền hình, "Mẹ ăn muối còn nhiều hơn con ăn cơm, con bây giờ y chanh với cái gì mà người ta hay nói... Mấy người đang yêu chỉ số thông minh bằng không, ấm đầu."

Trần Viễn đỡ trán.

"Vừa rồi Hà Lan vào phòng con."

Cha Trần hỏi mới biết được chuyện đã xảy ra, ông kết luận, " Đứa nhỏ Hà Lan trên chuyện này là không lễ phép."

Việc này không sai, mẹ Trần cũng không cự lại.

Trần Viễn đột nhiên nói, "Ngày mốt là sinh nhật cha Úc Nguyện."

Cha Trần và Mẹ Trần đều ngẩn ra, hai người bọn họ trao đổi ánh mắt, nói như vậy...

Sau đó một nhà thương luận một phen nên đưa quà gì, mới tắt đèn ngủ.

Mẹ Trần đắp chăn, "Lão Trần, người ta nói gái lớn ba ôm khối vàng, con trai mình ôm hai khối đấy."

Cha Trần nói, "Nó thích là được."

Mẹ Trần còn muốn càu nhàu hai câu, cha Trần kịp thời ngăn lại, "Ngủ đi."

Ngày hôm sau, Trần Viễn đi đón Úc Nguyện.

Anh đến sớm trước một tiếng, lúc chờ cũng không thấy buồn tẻ, trong đám người thấy bóng hình quen thuộc, Trần Viễn tim đập tăng gia tốc, rung động ầm ầm, chưa bao giờ thay đổi.

Vẫn là một đầu tóc ngắn, chỉ hơi gầy đi một chút, khí chất ưu nhã thành thục, ánh mắt sắc bén lạnh buốt nhìn thấy người yêu, giống như viên đá nện vào mặt hồ bình tĩnh, rung động từng trận.

Phần tình cảm Úc Nguyện đều dành cho Trần Viễn.

Tiểu biệt thắng tân hôn, hai người ở sân bay chen chúc trong sóng người, giang hai cánh tay ôm chằm nhau.

Ôm một hồi lâu, Trần Viễn mới buông tay ra.

Úc Nguyện gần một mét bảy, thân hình cao lớn ở trong lòng Trần Viễn vẫn tính là nhỏ bé.

"Tóc dài hơn một chút."

Trần Viễn sờ sờ lọn tóc Úc Nguyện, đem sợi tóc phía sau gáy cô nắm trong lòng bàn tay, vuốt vuốt.

Úc Nguyện nói, "Quá bận, chưa cắt được."

Đó cũng là nguyên nhân cô không để tóc dài, không có thời gian chăm sóc.

Bất quá Trần Viễn không để ý tới kiểu tóc Úc Nguyện, cũng không có cái gì mà tóc dài kết tình cả.

Úc Nguyện đưa tay, Trần Viễn cho rằng cô muốn ôm cánh tay chính mình, liền dời cánh tay hướng bên phía cô một chút, còn rất mong đợi.

Công việc của anh chạy khắp nơi, thường xuyên ở trên đường cái nhìn thấy mấy cô gái ôm cánh tay bạn trai, cái loại cảm giác ỷ lại đó Trần Viễn còn chưa nhận thức qua.

Kỳ thật Úc Nguyện chỉ muốn sửa sang lại cổ áo thôi, cô từ ngôn hành cử chỉ của anh phát giác, đoán ý.

Bốn phía người đến người đi.

Úc Nguyện thỏa mãn bạn trai của cô, làm cô gái nhỏ.

Cảm giác xa lạ, cũng không có ghét.

Úc Nguyện tính cách mạnh mẽ, loại hành động này trước kia đang trong quá trình kết giao tuyệt đối sẽ không nếm thử, sự thực chứng minh, không có cái gì không thể thay đổi, phải xem đối phương là ai, có đáng giá hay không, có nguyện ý hay không thôi.

Trần Viễn nhìn cái tay khoác cánh tay mình, trong ánh mắt đều là sung sướng.

Úc Nguyện nói, "Vui lắm hả?"

Trần Viễn cười, "Ừ."

Úc Nguyện cũng cười một cái.

Úc Nguyện vừa đi vừa nói, "Buổi tối đừng về."

Trần Viễn nói, "Được."

Người đi ngang nghiêng đầu nhìn cô gái mặt mày anh khí một cái, cũng sẽ xem xem chàng trai anh tuấn nhẹ nhàng khoai khoái bên cạnh cô, cho dù ai nhìn, đều cảm thấy bọn họ vô cùng xứng đôi.

Ở trong xe, Trần Viễn nhẹ nhàng chạm môi lên gò má Úc Nguyện.

"Anh mới hôn em hả?" Úc Nguyện chậm chạp nói, "Chẳng khác gì bị con muỗi đốt một cái."

Trần Viễn quét mắt tài xế phía trước.

Tài xế ngầm hiểu, lập tức xuống xe.

Úc Nguyện ở trên hầu kết nổi lên của anh cắn một cái, không nặng không nhẹ, lại là dụ hoặc chết người.

Trần Viễn một phen chế trụ sau gáy của cô, ấn lại gần, cúi đầu ngấu nghiến môi cô

Úc Nguyện ôm eo Trần Viễn, dán người lên.

Trên người anh cô đạt được hết thảy mong muốn, tình cảm mãnh liệt như ánh mặt trời, ôn nhu, chân thành.
User avatar
tuvi
Quả Mít
Quả Mít
 
Tiền: $57,250
Posts: 96097
Joined: 29 Apr 2006
Location: FRANCE
 
 

Re: Cô Ấy Đã Trở Lại - Tây Tây Đặc

Postby tuvi » 25 Feb 2024

Chương 77: Đại kết cục

Đây chính là "không có tệ nhất, chỉ có tệ hơn".

Khâu Dung vốn chướng mắt Trần Viễn, nhưng sau khi nhìn thấy Tạ Sở, so so sánh sánh, đã cảm thấy thuận mắt hơn nhiều.

Dù sao Trần Viễn tuy tuổi còn trẻ, sự nghiệp chỉ mới bắt đầu, gia thế bình thường, nhưng quý ở nhân phẩm không có vấn đề, gặp chuyện tác phong cũng tốt.

Tạ Sở lại khác.

Hiện tại đàng hoàng, không có nghĩa những việc từng phát sinh không tồn tại.

Khâu Dung nghiêm mặt, "Sao cậu ta lại đến đây?"

Úc Thành Đức nói, "Tôi gọi đến đấy."

"Ý của Thiến Thiến."

Khâu Dung không tin, "Con bé bảo vậy hả?"

"Còn phải nói ra sao?" Úc Thành Đức nói, "Trên mặt con bé viết rành rành kia kìa."

Ông đến thăm Thiến Thiến một thời gian, mỗi ngày đều chạm mặt Tạ Sở, mọi chuyện đều nhìn thấu.

Sinh nhật năm nào chẳng có, cũng không nhất định tổ chức náo nhiệt, y theo suy nghĩ cá nhân Úc Thành Đức, người một nhà tụ họp ăn bữa cơm là đủ, nhưng ông họ Úc.

Ngay cả bữa tiệc sinh nhật cũng phải suy nghĩ đến danh tiếng, công việc làm ăn của gia tộc, trở thành nơi giao lưu với các bên đối tác, bạn bè và các nhân vật quyền quý nổi tiếng.

Một người bạn lâu năm đến, Úc Thành Đức cất bước nghênh đón, "Đã lâu không gặp."

Khâu Dung cũng đi chiêu đãi khách nhân, không rãnh nghĩ nhiều nữa.

Mấy năm trước bà còn rối răm, than thở, hiện tại bình tĩnh hơn nhiều, một năm rồi lại một năm, bà cũng già rồi, con cháu tự có con cháu phúc.

Tạ Sở bước vào đến giờ vẫn luôn trơ trọi đứng một mình một góc, người giúp việc thỉnh thoảng đi ngang qua, nhìn nhìn, sau đó cúi đầu bước nhanh, cái này gọi là gieo gió gặt bão, đáng đời, sớm biết có ngày hôm nay lúc trước cần gì phải làm vậy. Người làm cũng khinh bỉ Tạ Sở, tuy không thể hiện ra mặt ngoài nhưng không hề cho anh cái nhìn hài hòa.

Tạ Sở hai tay đút túi quần, nhàm chán lại lúng túng, nhưng anh không để lộ ra, trên mặt trước sau vẫn thong dong tùy ý, dầu gì cũng là ảnh đế.

Ngày hôm qua nhận điện thoại Úc Thành Đức, Tạ Sở có chút kinh ngạc.

Thời gian trôi qua quá nhanh, trong lúc lơ đãng mọi thứ đã trở thành quá khứ, anh và Úc Thiến đã làm hàng xóm gần hai năm, trong khoảng thời gian đó anh leo lên bò xuống sân thượng không dưới mười lăm lần.

Cơ hồ đều là vì Úc Thiến ngã bệnh.

Mạng lớn, vận khí tốt, anh còn sống, thật tốt.

Tạ Sở thở dài, cũng khi đó anh mới biết, Úc Thiến bởi vì sảy thai lúc trước mà cơ thể bị tổn thương.

Những việc đã qua không thể thay đổi, thứ anh có thể làm chính là đem quãng thời gian còn lại bù đắp cho Úc Thiến.

Trong hai năm này, Úc Thiến có kết giao với một người bạn khác phái, mặc dù không phải là yêu đương trai gái, nhưng đủ khiến Tạ Sở có cảm giác nguy cơ.

Anh thường xuyên lái xe đi theo, như con cún lang thang bị vứt bỏ vẫn lẽo đẽo theo đuôi chủ.

Có lần Tạ Sở thấy người kia dìu Úc Thiến về nhà, Úc Thiến lại trong trạng thái mơ mơ màng màng.

Anh nổi khùng lên, xông tới, người kia bị anh đánh đến cha mẹ cũng không nhận ra, chính anh cũng nằm viện mấy tháng trời. (lưỡng bại câu thương, tưởng lợi hại lắm. Kk)

Ống quần bị giật giật, Tạ Sở cúi đầu nhìn, một cô bé ngước đôi mắt tha thiết chờ mong nhìn anh, là con gái Chu Tử Tri và Úc Trạch, Úc Tùy.

Tính tính cũng cỡ hai tuổi rồi.

Lúc mới sinh nhìn giống Úc Trạch, bây giờ ngũ quan nẩy nở, ngược lại càng giống Chu Tử Tri, nhìn đôi mắt đen nhánh xinh đẹp cũng biết tương lai lại là một tiểu mỹ nhân.

Nhóc Úc Tùy nắm vịt con giơ cao cao.

Tạ Sở nhướng đuôi lông mày, "Cho chú à?"

Nhóc Úc Tùy ra sức gật đầu.

Tạ Sở ngồi xổm xuống, bàn tay phủ ở trên tóc cô bé, nhẹ nhàng sờ sờ, "Tùy Nhi thấy chú có đẹp trai không?"

Nhóc Úc Tùy nói chuyện còn chưa rành, trong miệng lặp đi lặp lại từ láy "Trai trai."

Tạ Sở buồn cười, nói với Chu Tử Tri, "Con gái em ánh mắt tốt đấy."

Chu Tử Tri ôm con gái vẫn còn đu bám ống quần Tạ Sở lên, cô cũng dở khóc dở cười, theo lý thuyết, đứa bé nhỏ như vậy không thể nào phân biệt ai có giá trị nhan sắc cao đâu chứ.

Nhưng vừa rồi đứa nhỏ khoan khoái mạnh mẽ khẳng định như vậy... Chu Tử Tri yêu thương vỗ về con gái dựa vào mình

"Nghe nói em mở phòng làm việc làm bà chủ rồi, chúc mừng."

Tạ Sở nói, bài báo lên tiêu đề nhân sinh Chu Tử Tri quá mãn nguyện, cũng phải thôi.

Năm nay liên tục cầm mấy giải thưởng lớn, có đứa con gái đáng yêu ngoãn ngoãn, còn có một người chồng yêu thương hết mực, gia đình hòa thuận, sự nghiệp thành công.

Chu Tử Tri cười, "Cám ơn."

Phòng làm việc vừa mới khai trương chưa bao lâu, cũng chỉ ký hợp đồng với một người mới, tương lai như thế nào, còn chưa biết.

Tạ Sở nói, "Sau này có cần giúp đỡ gì, cứ việc nói."

Có những lời này của ảnh đế, tương đương đáp ứng Chu Tử Tri, biểu diễn hữu nghị gì gì đó, nếu như thời gian có thể, anh đều nguyện ý rồi.

Chu Tử Tri cười nói, "Được."

Cô mím môi, "Chị cả ở lầu hai."

Tạ Sở gãi gãi mi tâm, lại véo nhẹ mũi nhóc Úc Tùy, "Tùy Nhi, qua đây, hôn tạm biệt chú một cái nào."

Nhóc Úc Tùy mắc cỡ cọ mặt trong lòng Chu Tử Tri, làm đà điểu.

Chu Tử Tri, "..."

Phốc, Tạ Sở cười ha ha, "Tính tình này giống em hay Úc Trạch đây?"

Thấy Úc Trạch đi về hướng bọn họ, Tạ Sở khẽ gật đầu với anh, chào hỏi liền đi.

Úc Trạch và Chu Tử Tri vô hình ngược cẩu, anh không muốn bị ngược đâu.

"Hai người vừa nói gì thế?"

Úc Trạch nói, liền ôm lấy Tùy Nhi, cánh tay rắn chắc buông lỏng, động tác thuần thục.

"Tùy tiện tán gẫu vài câu thôi."

Chu Tử Tri rất thích nhìn Úc Trạch bế con, cùng chơi đùa với con, hình ảnh ấm áp ấy làm cho cô cảm động không thôi.

"Bách Dục đâu?"

"Đang nói chuyện với đám Lý Nhuận."

Chu Tử Tri nói, "Em qua xem Nam Nam tí nha, Nam Nam có dẫn Lỗ Mãng theo nữa."

"Đừng đi." Úc Trạch nói, "Anh mời Trương Lập, cả nhà bọn họ ở bàn phía tây kìa."

Chu Tử Tri sững sờ, lập tức nhìn chồng mình.

Úc Trạch nghiêm trang, "Phần thưởng giữ lại, buổi tối anh lấy."

Chu Tử Tri không còn gì để nói.

"Tùy Nhi ngoan, " Úc Trạch hôn hôn mặt con gái, "Đừng bứt nút áo của ba."

Nhóc Úc Tùy giơ hai bàn tay nhỏ bé nâng mặt Úc Trạch, kề sát chụt một cái, thoa nước miếng.

Chu Tử Tri giọng nói giả bộ ê ẩm, ghen tỵ, "Hèn chi người ta nói con gái là tình nhân kiếp trước của ba mà."

Úc Trạch từ trong lỗ mũi phát ra thanh âm, "Tùy Nhi à, mẹ con vừa quay phim một cái là mấy tháng liền, chồng con chẳng thèm quan tâm luôn kìa."

Chu Tử Tri chột dạ nghiêng đầu.

Tác phẩm của Giản Dư chính là bộ phim đầu tiên của cô sau khi sinh Tùy Nhi, hết sức thành công, góp phần in thêm một nét bút nổi bật trên con đường nghệ thuật của cô.

Bộ phim ấy lời kịch phức tạp, giai đoạn chuẩn bị trước và quay chụp gộp lại, cô xác thực rời nhà hơn ba tháng.

Nơi thu hình đều rất xa, mấy tháng trời cô chỉ gặp Tùy Nhi được mấy lần.

Chu Tử Tri nghĩ, sau này trừ phi tác phẩm quá mức ưu tú, có thể đả động cô, nếu không cô sẽ không rời khỏi con thời gian dài như vậy nữa.

Nhớ tới ngày quay phim xong trở lại, con mình không chịu để mình ẵm, Chu Tử Tri thất bại nặng nề.

"Tháng bảy này chúng mình đi du lịch nước ngoài nha anh."

Úc Trạch nhìn Chu Tử Tri một bộ dáng mong đợi, cố ý kéo căng mặt.

"Ừm, đi đâu?"

Chu Tử Tri đưa tay, vuốt ve ống tay áo Úc Trạch, vô thức làm nũng, "Mình dẫn Tùy Nhi tắm biển nhé."

Úc Trạch hiếm thấy Chu Tử Tri như vậy, trong lòng tựa như bị bàn chải nhỏ chà qua xoát lại một lần, anh thấp giọng ái muội nói, "Về nhà rồi bàn tiếp."

Chu Tử Tri, "..."

Tạ Sở đã đi xa quay đầu lại nhìn thoáng qua, hâm mộ muốn chết, bên tai truyền đến một giọng nữ, tràn trề ngạc nhiên mừng rỡ.

"Tạ Sở, là anh thật à."

Kèm theo thanh âm, cô gái dáng người cao gầy xinh đẹp hướng về Tạ Sở dựa sát vào, thân thể đậm mùi hương mong muốn gần gũi.

Tạ Sở lui về sau hai bước, lạnh lùng nói, "Đừng tới đây!"

Nét cười trên mặt cô gái xinh đẹp cứng đờ.

Nếu như không phải đàn ông theo đuổi cô vẫn nhiều như xưa, cô sẽ hoài nghi sức hấp dẫn của mình bị giảm xuống rồi.

"Tạ Sở, tụi mình cũng vui vẻ một thời gian mà, sao giờ thấy em anh giống như gặp quái vật vậy hả?"

Một khắc cũng không muốn dây dưa với tình cũ, Tạ Sở quay đầu đi mất, bước chân còn nhanh như chạy.

Anh đã quyết một lần nữa làm người, mẹ nó, ai cũng đừng nghĩ dụ dỗ phá hỏng mối quan hệ của anh với Úc Thiến gian nan lắm mới được như ngày hôm nay nhé.

Cô gái vẻ mặt kinh ngạc.

Sợ gì chứ? Còn lo người khác hiểu lầm?

Khúc ngoặc, Úc Thiến và Úc Nguyện đúng lúc đi ngang qua, hai người đều nhìn thấy màn này.

Úc Thiến là một người quen không lộ cảm xúc, vừa rồi có một hai giây, trong mắt của cô bị một loại cảm giác lấp đầy, giống như kinh ngạc, lại tựa hồ là vui mừng.

Mặc kệ cô có thừa nhận hay không, người đàn ông này vẫn là mảnh ghép phù hợp với cô nhất.

Mấy năm nay, cô chọn thuận theo tự nhiên, im hơi lặng tiếng cho đối phương dung nhập, chiếm cứ sinh hoạt của cô.

Úc Thiến lông mày nhẹ giơ lên, làm như có chút cảm khái.

"Chị, Tạ Sở thay đổi rồi." Úc Nguyện nói, "Chị cũng thay đổi.

Biến hóa như thế không xấu, là một bắt đầu rất tốt, bọn họ đều không còn trẻ, đã nếm trải đầy đủ hương vị hỷ nộ ái ố, người đến rồi đi. Cuối cùng lưu lại, lắng đọng, chính là trân quý nhất.

Úc Thiến khép hai vạt áo măng tô đỏ, không định nói tiếp, mà hỏi cái khác, "Bạn trai nhỏ của em đâu?"

Nhắc tới người yêu, Úc Nguyện trên mặt rút đi vẻ thanh đạm, ôn nhu nảy nở, ngôn ngữ ung dung, "Truyền thông đến rất đông, anh ấy quen biết nhiều người bên đó nên đi chào hỏi rồi."

Đúng như Úc Nguyện đã nói, Trần Viễn đang nói chuyện với nhóm đồng nghiệp của mình ở cửa, hoàn toàn bị tập thể hâm mộ ghen tị, cộng thêm oán hận.

Hôm nay anh có mặt ở đây không phải dưới thân phận là phóng viên, mà là bạn trai của nhị tiểu thư Úc gia.

Chị Lý đã tiêu hóa hết tin tức khiếp sợ, "Trần Viễn, sao cậu không gia nhập showbiz đi?"

Cô bổ sung một câu, "Diễn giỏi lắm."

Trần Viễn khóe miệng co giật.

Tất cả mọi người ồn ào, khi nào thì có thể uống rượu mừng.

Con rể Úc gia là đồng nghiệp, bằng hữu, đồng hành, rất có mặt mũi.

Trần Viễn cười cười, "Xem tình huống đã."

Có người trêu, "Tôi thấy Trần Ca sợ vợ chắc rồi."

Lời này lập tức được mọi người tán thành.

Ánh mắt Trần Viễn lướt qua mọi người, ngừng ở trên người Úc Nguyện phía xa nói chuyện cùng vài người, y như lần đầu tiên gặp gỡ, sặc sỡ loá mắt.

Anh cười hạnh phúc, "Nhường nhịn vợ là việc nên làm mà."

Bánh sinh nhật do Úc Trạch đặt, chế tác tinh mỹ, vui vẻ nhất chính là nhóc Úc Tùy.

Con bé vui, cả nhà đều vui theo.

Chu Tử Tri ở bên tai nhóc Úc Tùy, bảo bé hát bài hát chúc mừng sinh nhật ông nội.

Nhóc Úc Tùy ngước đầu nhìn mọi người một chút, lại nhìn sang ba mẹ mình.

Úc Trạch và Chu Tử Tri đều dùng ánh mắt khích lệ.

Nhóc Úc Tùy kiêu ngạo, đi đến bên cạnh ông nội, chăm chú nghiêm túc hát.

Bé cất tiếng hát, toàn trường đều yên tĩnh.

Úc Thành Đức nghe thanh âm cháu gái thanh thúy, hát mừng sinh nhật ông, ông đưa tay quẹt mắt, mừng rỡ.

Tiếng hát dừng lại, tiếng vỗ tay chúc phúc vang lên.

Thời điểm truyền thông chụp hình gia đình, vợ con cháu nội Úc Thành Đức đều tụ lại.

Trần Viễn cũng bị Úc Nguyện kéo đứng chung một chỗ.

Duy chỉ có Tạ Sở không ở trong đó, anh đứng ở trong góc nhỏ, bóng dáng cô đơn.

Ánh mắt Úc Thiến quét qua, bọn họ nhìn nhau, ánh mắt giao thoa không dừng lại, còn có tình cảm, những thứ tốt và không tốt năm xưa đều theo thời gian xóa đi, chỉ còn lại hiện tại, và tương lai phía trước.

Phát giác ánh mắt con gái, Úc Thành Đức đột nhiên kêu, "Tiểu Tạ, cậu cũng đến đây đi."

Rất nhiều người nhìn, Khâu Dung cho Úc Thành Đức mặt mũi, bà tư thái khoan thai, ngoài miệng cũng không nói gì.

Tạ Sở thân thể chấn động, ngạc nhiên mừng rỡ, kích động, anh vẫn không thể nào che giấu tâm tình của mình.

Từng tia mắt nhảy vào hướng Tạ Sở, đủ loại tâm tư.

Tạ Sở đi đến bên cạnh Úc Thiến, anh cúi đầu, đáy mắt tình cảm kịch liệt nóng bỏng, Úc Nguyện trước một khắc đã chừa sẵn vị trí cho anh.

Khâu Dung khoác tay Úc Thành Đức, Chu Tử Tri ôm Tùy Nhi, Úc Trạch ôm eo cô, Úc Nguyện dựa Trần Viễn.

Trong nháy mắt ánh đèn flash lóe lên đó, tay Tạ Sở đặt ở đầu vai Úc Thiến, Úc Thiến lại gần anh một chút.

Trong màn ảnh, cả nhà mỉm cười.

- Hết -
User avatar
tuvi
Quả Mít
Quả Mít
 
Tiền: $57,250
Posts: 96097
Joined: 29 Apr 2006
Location: FRANCE
 
 
Món quà tinh thần gởi tặng tuvi từ: Que Huong

Previous

Return to Truyện Ðọc



Who is online

Users browsing this forum: No registered users and 103 guests