Chương 99: Chuyện tình trong kinh thành (1)
Nhìn thấy Doanh Nhi gần gũi với Diệp Gia Hữu, Diệp Ly Châu cũng hài lòng. Diệp Gia Hữu là em trai nàng, Doanh Nhi là đứa con trai mà nàng sinh ra, hai người đều là người thân của nàng. Ở trong lòng Diệp Ly Châu bọn họ rất quan trọng. Hai người có quan hệ tốt thì Diệp Ly Châu cũng mừng.
Chờ sau khi Diệp Ly Châu đi về, sắc trời cũng tối dần. Diệp Gia Hữu bế bánh bao nhỏ tới thư phòng.
Hắn vốn cho rằng con trai của chị mình với Tần Vương thì sau này sẽ giỏi cả văn lẫn võ, kết quả, Diệp Gia Hữu hỏi Doanh Nhi mấy câu mới phát hiện đứa cháu trai này hỏi câu nào cũng không biết.
Cũng may thằng bé mới có ba tuổi, còn có thời gian để học.
Diệp Gia Hữu cầm tay dạy Doanh Nhi viết chữ: “Nào, tư thế cầm bút là thế này…”
Nửa giờ sau, lòng bàn tay của Doanh Nhi đen sì sì, trên mặt cũng nhiều thêm hai vệt màu đen.
Diệp Gia Hữu nhìn Doanh Nhi mà không nhịn được cười.
Ngón tay nhỏ trắng trẻo mũm mĩm của Doanh Nhi nắm lấy cây bút, bé viết lên trên giấy một chữ “Đại”, là một chữ cực kỳ đơn giản.
Tuy xiêu xiêu vẹo vẹo, nhưng là, có thể nhìn ra được đây là chữ gì.
Diệp Gia Hữu xoa đầu Doanh Nhi: “Thông minh.”
Hắn lấy ra một túi kẹo hạt thông từ trong tay áo: “Này, ăn một viên kẹo.”
Doanh Nhi ngậm viên kẹo trong miệng, kẹo ngọt vô cùng.
.....
Lúc Diệp Ly Châu về tới phủ Tần Vương thì trời đã tối hẳn. Nàng đã dùng bữa ở phủ Thừa tướng, trở về cũng không ăn gì nữa. Diệp Ly Châu ngồi xuống uống một ngụm trà rồi hỏi: “Điện hạ đi đâu rồi?”
Nha hoàn thưa với Diệp Ly Châu: “Hôm nay điện hạ vào cung rồi ạ. Bệ hạ triệu kiến điện hạ, chắc là có việc cần bàn.”
Diệp Ly Châu khẽ nhíu mày, nàng gật đầu.
Ở bên ngoài cả một ngày, Diệp Ly Châu cũng muốn tắm gội thay đồ. Nàng cho nha hoàn chuẩn bị nước rồi đi tới phòng tắm.
Gần đây thời tiết càng ngày càng ấm, sau khi Diệp Ly Châu đi ra, gió đêm rất nhẹ xuyên qua cửa sổ thổi vào trong phòng, âm thầm mang theo hương hoa thanh nhã. Mái tóc dài vẫn còn ẩm, xõa tung ở sau lưng. Nàng phủ lên người một lớp áo lụa thật mỏng, ngồi bên cửa sổ chờ cho gió đêm thổi khô tóc.
Nàng nằm nghiêng bên cửa sổ. Gió đêm dịu dàng ấm áp, có chút buồn ngủ, nàng vô thức nhắm mắt lại.
Bên ngoài truyền đến tiếng bước chân, nha hoàn thấy Đề Kiêu đã về, vội vàng hành lễ: “Điện hạ, Vương phi đang ở bên trong ạ.”
Đề Kiêu đi thẳng vào trong.
Không thấy nàng ở trên giường, tìm một lát, mới phát hiện Diệp Ly Châu đang ngủ bên cửa sổ.
Diệp Ly Châu nằm nghiêng người, tóc dài chưa buộc lại, toàn bộ xõa ra trên người. Tóc đen đã khô, chảy xuống như thác nước, ngửi qua rất thơm.
Đề Kiêu nắm lấy một sợi tóc đen của nàng, đặt ở chóp mũi khẽ ngửi một cái.
Diệp Ly Châu ngủ cũng không sâu. Bên này có gió thổi, cho dù gió có ấm áp đi nữa, nàng cũng sẽ cảm nhận được, chẳng qua là đang lúc nửa mê nửa tỉnh.
Lúc người đột nhiên bị bế bổng lên, Diệp Ly Châu đột nhiên mở mắt ra. Nàng chớp chớp hàng lông mi thật dài: “Điện hạ…”
Đề Kiêu “Ừ” một tiếng, vùi mặt vào cổ Diệp Ly Châu, khẽ ngửi hương thơm trên người nàng: “Sao lại ngủ ở chỗ này?”
Diệp Ly Châu nói: “Có hơi mệt.”
Đề Kiêu ôm Diệp Ly Châu đi một mạch vào trong. Tay của Diệp Ly Châu phủ lên tay hắn.
Nàng dè dặt đáp lại khiến cho Đề Kiêu rất hưởng thụ.
Hắn hôn lên trán nàng: “Doanh Nhi đang ở Diệp gia hả?”
Diệp Ly Châu gật đầu: “Gia Hữu với cha đều rất thích Doanh Nhi.”
Đề Kiêu định cởi áo của nàng, nàng đẩy tay hắn ra: “Để ta tự làm.”
Đề Kiêu nhướng mày.
Từ trước đến nay Diệp Ly Châu không phải là người chủ động trên phương diện này. Nàng khá rụt rè, chưa bao giờ chủ động nói ra cảm giác của bản thân, lại càng không biết chủ động đòi hỏi, trừ phi Đề Kiêu chơi xấu cho nàng ăn thứ không nên ăn.
Đề Kiêu nhéo gò má mềm mại mịn màng của nàng. Sau khi đi theo hắn, Diệp Ly Châu càng nở nang đầy đặn hơn, khí sắc cũng tốt hơn trước. Cho dù đi tới chỗ nào, Diệp Ly Châu cũng sẽ là đối tượng mà người khác chú ý. Lúc đôi mắt hoa đào gợn sóng long lanh của nàng nhìn về phía Đề Kiêu, quả thực có thể khiến lòng người nhộn nhạo.
Đề Kiêu đã sớm không phải là thằng nhãi ranh hai mươi tuổi nữa, nhưng khi nàng đưa tình ẩn tình nhìn về phía hắn, hắn vẫn sẽ rung động như chàng trai lần đầu biết yêu.
Giọng Đề Kiêu mềm đi rất nhiều: “Sao hôm nay lại chủ động thế này?”
Nàng chủ động cởi bỏ áo ngoài của mình, đôi tay trắng muốt ôm lấy mặt Đề Kiêu: “Cả ngày hôm nay không nhìn thấy điện hạ, đột nhiên rất nhớ điện hạ.”
Đề Kiêu nhếch môi. Hắn biết, Diệp Ly Châu không thể rời khỏi hắn, nàng vẫn luôn cần hắn, cần thân thể của hắn, cần con người này của hắn.
Đề Kiêu khẽ vuốt ve mu bàn tay nàng, kéo tay nàng tới cởi quần áo của mình: “Đã nhớ như vậy, thì tự nàng làm đi.”
Diệp Ly Châu cảm thấy nghiêng người về phía hắn không thoải mái lắm, nàng bèn nhỏm dậy, ngồi lên người Đề Kiêu.
Mái tóc dài của nàng xõa xuống, trên khuôn mặt tuyệt mỹ mang theo nụ cười dịu dàng. Nàng cúi đầu nói mấy câu bên tai Đề Kiêu.
Đề Kiêu cười khẽ một tiếng: “Chẳng mấy khi, hôm nay lại nàng có ý tưởng này…”
Diệp Ly Châu cầm lấy đai lưng của Đề Kiêu, trói hai tay hắn lại, cột lên đầu giường.
Đề Kiêu thường xuyên trói nàng như vậy, dù sao là chuyện giữa hai người, bốn năm tình cảm vợ chồng hài hòa, lúc Đề Kiêu ở trên giường cũng rất biết giày vò người khác.
Diệp Ly Châu học theo khuôn mẫu lúc Đề Kiêu trói mình, cũng cột hắn lại thật chắc.
Cây cột bên giường rất rắn chắc, đai lưng trên người Đề Kiêu được dệt thành từ sợi vàng, cũng rất bền. Đai lưng của Tần Vương điện hạ, sao có thể không bền được chứ?
Đề Kiêu bị nàng khiêu khích khó mà khống chế nổi bản thân.
Bình thường Diệp Ly Châu quá mức lười biếng, không chịu bỏ công sức trên phương diện này, bởi vậy mỗi lần chỉ có thể tùy Đề Kiêu chơi đùa các kiểu, mặc hắn thích làm gì thì làm. Đề Kiêu lại là lần đầu tiên thấy nàng chơi đùa thế này lúc đầu óc còn tỉnh táo.
Giọng hắn hơi khàn khàn: “Diệp Ly Châu.”
Mắt nàng long lanh, đuôi mắt hiện lên một mảng màu đỏ nhàn nhạt như sắc hoa đào, cánh môi cũng đầy đặn lại đỏ tươi, khi nhẹ lướt về phía người khác, có thể khiến cho người ta vì nàng mà hồn bay phách lạc.
Diệp Ly Châu đặt ngón trỏ trắng muốt mảnh mai như cây hành lên môi mình, động tác này rất có tính mê hoặc. Nàng nhìn về phía Đề Kiêu: “Điện hạ.”
Đề Kiêu nói giọng khàn khàn: “Tiếp tục đi.”
Hai người ở bên nhau lâu như vậy rồi, nên làm thế nào, Đề Kiêu cảm thấy hẳn là Diệp Ly Châu biết rõ.
Diệp Ly Châu lẳng lặng nhìn Đề Kiêu. Nàng lui ra sang bên cạnh hắn, ngồi quỳ trên bắp chân của mình.
Quần lụa mỏng của nàng tản ra trên giường, đôi chân thon dài được quần lụa hoàn toàn che phủ. Bởi vì thiếu mất áo ngoài, toàn bộ cần cổ thon dài cùng với xương quai xanh đều bị hắn thấy được.
Diệp Ly Châu suy nghĩ một chút, rồi nói: “Tiếp tục cái gì cơ?”
Đề Kiêu sắp bị tính cách chậm chạp của Diệp Ly Châu chọc giận, hiện tại hắn có chút nóng nảy, cụp mắt nhìn xuống bên dưới người mình: “Bảo bối, tiếp tục cái gì, nàng không biết hả? Không biết cũng không sao, cởi trói cho ta, ta dạy nàng.”
Hàng lông mi dài của Diệp Ly Châu khẽ rung rung: “Ta biết điện hạ rất khó chịu, thế nhưng —— “
Vành mắt Diệp Ly Châu chợt đỏ lên, trong con ngươi dường như có một tầng hơi nước, nhìn có vẻ tủi thân: “Vì sao điện hạ không nói cho ta biết, đợt này chàng phải đi Văn Châu?”
Đề Kiêu nói: “Ta đi làm việc, mỗi ngày đều phải bôn ba bên ngoài, không thể mang nàng theo bên người. Chỗ đó đều là nạn dân, mang nàng theo bên người sẽ chỉ khiến nàng chịu tội mà thôi.”
“Vì sao điện hạ cũng không hề nói gì về chuyện này?”
Đề Kiêu vốn định chờ mấy ngày trước khi rời đi sẽ nói cho nàng biết. Khi đó, nàng chắc chắn sẽ ngày ngày dính lấy hắn, chờ hắn đi rồi cũng ngày ngày nhớ hắn. Nói cho nàng biết sớm, để nàng làm xong chuẩn bị tâm lý. Sau khi hắn đi rồi, nàng không nhớ hắn thì phải làm sao đây?
Dĩ nhiên Đề Kiêu không thể nói ra suy nghĩ chân thật trong lòng mình.
Hắn nói với Diệp Ly Châu: “Nhất thời quên mất. Châu Châu, nàng mau thả ta ra. Nếu không thả ta ra, lát nữa nàng sẽ hối hận đấy.”
Diệp Ly Châu nằm xuống một bên, dù sao hai tay hắn bị trói, ban đêm cũng không làm được gì.
Trước đây khi hắn trói nàng thì chính là như vậy, nàng nói cái gì cũng không chịu thả.
Cởi trói hả?
Chờ nàng nguôi giận đi nhé.
Thực ra trong lòng Diệp Ly Châu có hơi tủi thân. Bình thường tuy nàng không hỏi quá nhiều về công việc của Đề Kiêu, cũng không nhúng tay can dự vào chuyện của hắn. Nhưng là, hắn sắp phải rời khỏi kinh thành, hơn nữa phải rời đi một đoạn thời gian rất dài, thế mà hắn không nói chuyện này cho nàng biết, thật sự khiến nàng rất buồn.
Nàng biết hứng thú của Đề Kiêu đã được khơi lên, cũng biết hắn muốn lắm rồi, nhưng hiện tại nàng chính là cố ý bắt nạt hắn.
Ai bảo bình thường hắn luôn thích bắt nạt nàng chứ.
Càng nghĩ Diệp Ly Châu càng cảm thấy tủi thân. Nàng vốn nằm ở một bên định đi ngủ, lúc này lại đột nhiên trở mình, đôi mắt xinh đẹp nhìn Đề Kiêu: “Điện hạ thực sự rất muốn hả?”
Đề Kiêu: “…”
Cái này chẳng phải là lời thừa sao?
Đề Kiêu đã đoán ra, nhất định là Diệp Phụ An đã nói tin tức này cho Diệp Ly Châu biết. Ngày mà Đề Kiêu rời khỏi kinh thành, Diệp Phụ An chắc chắn sẽ vui mừng hớn hở đem con gái và cháu ngoại về Diệp gia ở.
Đề Kiêu không muốn tổn thương Diệp Ly Châu. Hắn nói: “Châu Châu, ta đã cho nàng cơ hội, bây giờ nàng cởi trói cho ta, ngoan ngoãn ngồi qua đây, ta cam đoan sẽ không làm nàng khó chịu, bằng không…”
Diệp Ly Châu sờ yết hầu của Đề Kiêu, nơi này vẫn luôn là nơi mà hắn không thích bị Diệp Ly Châu chạm vào, mỗi lần nàng tò mò sờ soạng, đều sẽ bị hắn ức hiếp một trận. Lúc này Đề Kiêu đang bị trói chặt, Diệp Ly Châu có thể làm gì tùy thích: “Điện hạ, bây giờ chàng còn không biết xấu hổ mà uy hiếp ta. Hai tay bị ta trói rồi, ta xem chàng làm thế nào…”
Bình thường Diệp Ly Châu không ra cửa lớn, không bước cửa sau, để nàng bế đứa con trai ba tuổi, đi được hai bước đường là đã thở hổn hển.
Nàng biết sức của Đề Kiêu rất lớn, thế nhưng không biết lại có thể lớn đến mức có thể thoát ra khỏi đai lưng rắn chắc như thế.
Nàng còn chưa dứt lời, bên tai đã truyền đến tiếng “răng rắc”. Đai áo bị hắn vùng ra được, cổ tay của Diệp Ly Châu cũng bị hắn nắm trong tay.
Diệp Ly Châu nhất thời kinh ngạc.
Đề Kiêu nắm lấy cằm nàng, đôi mắt híp lại một cách nguy hiểm: “Bảo bối, dạo này có thêm bản lĩnh rồi hả?”
Diệp Ly Châu: “Ta… Ta…”
Diệp Ly Châu nhìn cổ tay của hắn. Vùng thoát ra khỏi cái đai áo rắn chắc như thế, nhưng hắn lại không hề bị thương, không có bị sao hết.
Diệp Ly Châu suýt nữa cũng quên mất, Đề Kiêu được người Hàm Châu gọi là chiến thần, bách chiến bách thắng, trên chiến trường tuyệt đối không thua trận. Hắn có thể lấy được thủ cấp của tướng lĩnh giữa vạn quân địch, có sức mạnh nâng được cả cái vạc nặng.
Một cái đai nho nhỏ bằng vải, hắn không dùng bao nhiêu sức đã có thể vùng ra. Vừa rồi, Đề Kiêu muốn biết Diệp Ly Châu có thả hắn ra, hoặc là biết điều mà qua chơi cùng hắn không.
Không ngờ, cô bé này thực sự nhẫn tâm để hắn chịu tội.
Diệp Ly Châu đẩy tay hắn ra, vành mắt càng đỏ hơn: “Chàng… Chàng…”
Đề Kiêu ấn nàng vào trong lòng mình. Diệp Ly Châu nhất thời không ổn định, mặt nàng bị chôn trên người hắn.
Cái góc độ này thật quá nguy hiểm, thoáng chốc, gò má nàng bị nóng đến đỏ lên, chóp mũi toàn là mùi trên người Đề Kiêu. Diệp Ly Châu gắng gượng ngẩng mặt lên, cách lớp quần áo mà nhìn hắn.
Đi lên, rồi lên nữa, thấy được khuôn mặt hắn.
Khuôn mặt Đề Kiêu vẫn lạnh lùng như trước, hắn nhìn xuống Diệp Ly Châu từ trên cao. Chỉ nhìn khuôn mặt khôi ngô tuấn tú của hắn, hoàn toàn không ngờ hắn đã có phản ứng mãnh liệt như vậy.
Hắn đã đến mức này, chả trách nhất định phải vùng thoát khỏi đai áo.
Đề Kiêu thả lỏng cổ tay, cười nhạo nàng: “Không dùng chút năng lực nhỏ này để làm phu quân nàng vui vẻ, không cho phu quân nàng ăn chút ngon ngọt, ngược lại muốn trói phu quân lại… Diệp Ly Châu, nàng nói xem, nàng muốn hình phạt kiểu gì?”
Đủ loại biểu hiện ở trên giường của Đề Kiêu lúc trước, ở trước mặt Diệp Ly Châu, tất cả theo nàng thấy thực sự mạnh bạo, thế nhưng, theo Đề Kiêu thấy, lại là dịu dàng đến cực điểm.
Lần này, Đề Kiêu thật sự phải cho cái vật nhỏ này một bài học.
Thừa dịp hắn buông tay, Diệp Ly Châu vội vàng lùi sang bên cạnh. Nàng muốn xuống giường, không muốn ở trên cùng một cái giường với người đàn ông nguy hiểm này nữa.
Nàng còn chưa kịp đi xuống, mắt cá chân mảnh khảnh đã bị Đề Kiêu túm chặt. Từng chút một hắn kéo Diệp Ly Châu về phía mình.
Ngón tay Đề Kiêu có chút thô ráp, da thịt chỗ cổ chân của Diệp Ly Châu thì trắng đến phát sáng, cổ chân mảnh mai vô cùng, bị ngón tay hắn nhẹ nhàng ma sát, ngay tức khắc có cảm giác đau ê ẩm.
Đề Kiêu thấp giọng nói: “Ta nên bắt nàng làm thế nào đây?”
Diệp Ly Châu cũng không phải là không biết thời biết thế. Nàng biết rõ, sau khi thả Đề Kiêu ra thì chính mình sẽ chịu khổ, cho nên lúc đó nàng muốn chờ Đề Kiêu thề thốt hứa hẹn sẽ không động vào mình xong mới thả hắn, không ngờ, hắn lại có thể tự thoát ra được.
Mắt thấy cổ tay của mình sắp bị hắn buộc lại, Diệp Ly Châu chớp chớp mắt, nước mắt rơi xuống: “Điện hạ…”
Đề Kiêu nhíu mày: “Làm nũng?”
Nước mắt Diệp Ly Châu rơi tí tách, đáng tiếc, việc nàng vừa làm quá xấu xa, Đề Kiêu hôn đi nước mắt của nàng, rồi nói: “Nàng tự đốt lửa, thì tự tới dập lửa đi.”
…
Ngày hôm sau lúc Diệp Ly Châu tỉnh lại, trong màn vẫn là một mảnh âm u.
Thực sự là nàng không có một chút sức lực nào, nhúc nhích ngón tay cũng thấy mệt.
Chân tay giống như bị hòn đá liên tục nghiền ép, vỡ thành từng mảnh, vừa tê vừa mỏi.
Đề Kiêu thấy nàng đã tỉnh thì khẽ hôn một cái lên trán nàng: “Sau này còn dám trói phu quân nữa không?”
Cổ họng Diệp Ly Châu đã hơi khản đi, hôm qua nàng bị Đề Kiêu ăn hiếp đến không tưởng nổi, nàng càng thốt ra tiếng, Đề Kiêu càng muốn ức hiếp nàng.
Diệp Ly Châu nhỏ giọng nói: “Không dám nữa.”
Đề Kiêu ấn nàng vào trong lòng mình: “Thế này mới ngoan.”
Diệp Ly Châu luôn cảm thấy có chỗ nào đó không thích hợp, nhưng trong khoảng thời gian ngắn nàng cũng nghĩ không ra rốt cuộc không đúng ở chỗ nào.
Cuộn mình trong lòng Đề Kiêu, Diệp Ly Châu lại chợp mắt một lát. Cảm thấy bụng dưới hơi đau, nàng cầm lấy tay Đề Kiêu đặt lên trên người mình, bảo hắn nhẹ nhàng xoa bóp để giảm bớt đau đớn.
Đề Kiêu cũng biết hôm qua hắn có hơi quá đáng. Hôm qua quả thật hắn sảng khoái quá, lại làm cho nàng ngất đi mấy lần.
Nàng không chịu nổi giày vò quá mức như vậy.
Tuy nàng không nghe lời, nhưng là, bắt nạt nàng đến chết đi sống lại hình như không nhân đạo lắm.
Đề Kiêu nâng tay lên, khẽ xoa cho nàng.
Diệp Ly Châu nhắm mắt lại ngủ thiếp đi.
Đề Kiêu ôm nàng một lát, hôn lên trán nàng. Lần lăn lộn này thực sự quá mức, không bồi dưỡng ba ngày thì nàng không có sức mà đi lại.
Da nàng mỏng, lại non mịn, sau khi bị Đề Kiêu chiếm lấy thì sẽ luôn lưu lại dấu vết khiến người ta suy nghĩ viển vông, hôm nay thì lại cực kỳ nhiều.
Thời gian dài đằng đẵng trên đường về kinh, Đề Kiêu cũng không chạm vào nàng. Ban đêm nhất định phải giao hết lương thực dư thừa cho Diệp Ly Châu, Diệp Ly Châu cũng không có cách nào từ chối.
Hắn bế Diệp Ly Châu lên, ôm đến phòng tắm, lại rửa ráy sạch sẽ cho nàng, rồi lấy quần áo thay cho nàng.
Chờ khi hai người đi ra, nha hoàn đã thu dọn xong một mảnh bừa bãi trên giường.
Diệp Ly Châu vừa đặt đầu lên gối là xương cốt mềm nhũn, muốn tiếp tục ngủ.
Đề Kiêu bưng tới một bát tổ yến chưng đường phèn. Hắn ôm Diệp Ly Châu dậy, đút cho nàng mấy thìa.
Diệp Ly Châu từ từ tỉnh lại, nàng lại nhấp vài hớp tổ yến ngọt ngào. Cảm thấy cổ họng nhuận hơn một chút, mới mở miệng nói: “Rõ ràng là chàng có lỗi.”
Là hắn không nói cho nàng biết gì hết, để cho nàng nghe được từ trong miệng cha, mới biết Đề Kiêu lại sắp phải rời khỏi kinh thành. Diệp Ly Châu cắn môi, lia mắt nhìn hắn một cái.
Đề Kiêu tách môi nàng, lại đút cho nàng một ngụm tổ yến.
Trước đây Đề Kiêu đút cơm cho Diệp Ly Châu thì chân tay còn lóng ngóng, bây giờ thì đã làm rất giỏi.
Đề Kiêu nói: “Lỗi gì? Đêm qua không nên quá dốc sức yêu nàng hả?”
Tai Diệp Ly Châu đỏ lên, trong mắt phủ một tầng hơi nước: “Chàng thật không biết xấu hổ.”
Đề Kiêu hôn chụt một cái lên môi nàng: “Còn có sức mà mắng ta hả? Có phải là không muốn xuống giường nữa không?”
Diệp Ly Châu cúi đầu ăn tổ yến, Đề Kiêu khẽ vuốt lưng nàng: “Cho dù đi ra ngoài làm việc, ta cũng sẽ sớm trở lại.”
Hắn không nỡ bỏ lại tiểu Vương phi đáng yêu thế này ở nhà.
Diệp Ly Châu nói: “Quan viên ở địa phương đều thành tinh cả. Nhìn thấy có đại thần trong triều tới, còn là Tần Vương điện hạ tiếng tăm lừng lẫy, nhất định đều sẽ dâng mỹ nữ lên để vướng chân chàng.”
Đề Kiêu cười khẽ một tiếng: “Trong tổ yến có thêm giấm hả? Sao lại chua thế nhỉ?”
Diệp Ly Châu xoay người đi.
Đề Kiêu xoay cái vật nhỏ này lại: “Đến lúc đó mỗi ngày ta bận xử lý nhiều việc như vậy, ai mà có cơ hội làm cái khác? Hơn nữa, ta chỉ để ý tới nàng, chỉ cần một mình nàng thôi.”
Diệp Ly Châu bị hắn nắm lấy cằm, lại bị đút cho một ngụm tổ yến.
Đề Kiêu vừa đút cho nàng ăn vừa nói: “Người bên dưới đã sớm biết ta không chạm vào phụ nữ nào khác. Hơn nữa, dám đưa người cho ta, cha nàng còn đang tại vị đấy, bọn họ không muốn sống, không muốn thăng quan phát tài nữa sao?”
Diệp Phụ An biết làm việc cũng rất biết làm người. Ông là một thừa tướng tốt, nhưng đây không có nghĩa ông chính là người tốt trong mắt rất nhiều quan viên. Ngồi ở vị trí này lâu như vậy, Diệp Phụ An nắm chắc quyền lực, muốn xử lý mấy quan viên khiến cho con gái ông khó chịu, đương nhiên là thừa sức.
Nếu thật sự có người không có mắt mà đưa phụ nữ cho Đề Kiêu, để cho Diệp Phụ An biết được, con đường làm quan sau này e là sẽ bị chặt đứt toàn bộ.
Diệp Ly Châu ngoan ngoãn ăn tổ yến.
Đề Kiêu nói: “Ghen tuông như vậy, bình thường còn dẫn theo Doanh Nhi bên người cả ngày? Không nghĩ thưởng cho phu quân nàng, cả ngày chỉ biết có con trai. Diệp Ly Châu, nàng là Vương phi không đạt tiêu chuẩn.”
Diệp Ly Châu nhớ tới cảnh đêm qua mình bị Đề Kiêu bắt nạt đến chết đi sống lại thì vành tai chợt đỏ lên.
Đề Kiêu đi đâu, thực ra đều muốn mang nàng theo bên người. Lần này thực sự không dẫn theo được, dẫn nàng theo chỉ có thể khiến nàng chịu khổ.
Thấy nàng ngượng ngùng, đáy lòng Đề Kiêu chợt mềm nhũn. Hắn hôn lên mắt Diệp Ly Châu: “Ngoan, lần sau sẽ dịu dàng với nàng một chút.”
Diệp Ly Châu đảo qua phía dưới bụng Đề Kiêu. Lúc hắn ngồi xuống cũng rõ ràng như vậy, cho dù dịu dàng thế nào, cuối cùng cũng làm thắt lưng nàng tê dại, cả người như là chết lịm đi.
Cái dịu dàng mà hắn nói, giống như là thật vậy, trên thực tế lại không thể tin hắn.
Diệp Ly Châu lại quay người đi, khẽ lẩm bẩm: “Mỗi lần đều là chàng bắt nạt ta. Vất vả lắm ta mới bắt nạt chàng một lần, còn bị bắt nạt lợi hại hơn…”
Rõ ràng là bởi vì nàng yếu quá, Đề Kiêu vô cùng yêu thương xoa đỉnh đầu của nàng: “Vậy đêm nay vi phu nằm yên cho nàng bắt nạt nhé?”
Diệp Ly Châu: “…”
Diệp Ly Châu chôn mặt vào gối: “Không thèm đâu.”
Sao nàng không biết, đây chẳng qua là thay đổi một kiểu khác để cho hắn bắt nạt mà thôi.
Đề Kiêu ôm nàng vào lòng: “Sao ta nỡ bắt nạt nàng thật chứ, rõ ràng là yêu nàng mà.”
Bởi vì quá yêu, cho nên muốn chiếm lấy.
Chưa đến nửa tháng, Đề Kiêu quả nhiên rời kinh thành đi Văn Châu.
Mặc dù trong lòng Diệp Ly Châu không nỡ, nhưng trong thâm tâm nàng cũng rõ, lúc này nàng không nên làm nũng bắt hắn ở lại.
Sau khi Đề Kiêu rời khỏi kinh thành, Thái hậu thường xuyên cho gọi Diệp Ly Châu vào cung. Thái hậu sợ Diệp Ly Châu ở trong Vương phủ sẽ cảm thấy cô đơn. Doanh Nhi thường lẽo đẽo theo bên người Diệp Gia Hữu, cũng đã học được không ít thứ.
Hôm đó, Diệp Ly Châu vào trong cung chơi cờ với Thái hậu đến trưa. Sau bữa trưa, Thái hậu nghỉ ngơi một lát, Diệp Ly Châu vừa ăn xong cũng không muốn đi nghỉ ngay, nàng sợ cơm không tiêu.
Nàng bảo Ngọc Sa theo mình ra ngoài tản bộ.
Diệp Ly Châu bấm ngón tay tính thời gian, rồi nói: “Điện hạ rời đi đã được mười ba ngày, cũng không biết lúc này đã đến Văn Châu hay chưa.”
Ngọc Sa đi bên cạnh Diệp Ly Châu. Sau cơn mưa đường có hơi trơn, Ngọc Sa lo Diệp Ly Châu trượt chân nên cố hết sức đỡ lấy cánh tay Diệp Ly Châu.
Ngọc Sa nói: “Vương phi yên tâm, lần này điện hạ đi Văn Châu sẽ không chậm như khi chúng ta tới kinh thành đâu ạ. Điện hạ cùng với thuộc hạ ra roi thúc ngựa, hẳn là đã đến nơi rồi. Chưa tới hai ngày nữa, thư mà điện hạ gửi cho người cũng sẽ đến.”
Diệp Ly Châu hơi cụp mi xuống. Nàng biết Đề Kiêu làm cái gì cũng đều rất tốt, nhưng nàng vẫn không dằn được nỗi lo lắng trong lòng. Vùng Văn Châu đó đông dân chạy nạn, lũ lụt mới xảy ra không lâu, còn chỉnh lý xong, dân chúng không nơi nương tựa lưu lạc khắp nơi, Đề Kiêu chắc chắn là có rất nhiều việc. Ít nhất trong vòng một năm là hắn không về được.
Diệp Ly Châu nói khẽ: “Hi vọng một đường này đều bình an.”
Bên cạnh rừng trúc ở đằng trước có một cái đình, Diệp Ly Châu và Ngọc Sa vào trong đình nghỉ chân. Bốn mặt đình được chạm rỗng, ô vuông điêu khắc ra được phủ một tầng giấy, từ bên ngoài cũng không thể nhìn vào bên trong.
Ngọc Sa nói: “Để nô tỳ mở cửa sổ ra, phong cảnh bên này không tệ, Vương phi nghỉ chân ở chỗ này một lát, nô tỳ đi lấy cho người hai đĩa điểm tâm với nước trà.”
Diệp Ly Châu cũng thấy khát, nàng gật đầu: “Ừ.”
Bây giờ sắp tới tháng tư rồi, bởi vì đang là đầu giờ chiều, thời tiết ấm áp hơn rất nhiều, Diệp Ly Châu ngủ gật bên cạnh cái bàn đá.
Giữa lúc nàng đang gật gù buồn ngủ thì đột nhiên nghe thấy tiếng nói chuyện.
“Thái hậu không bằng lòng cho ta và chàng gặp mặt. Chàng tự ý lừa ta vào cung, để cho Thái hậu biết được, nhất định Thái hậu lại tức giận với chàng.”
Một giọng nữ dịu dàng mềm mại truyền tới, Diệp Ly Châu vốn sắp thiếp đi, lúc này đột nhiên tỉnh lại.
Giọng nói này… Diệp Ly Châu hơi nheo mắt.
Sau đó, một giọng khác truyền tới: “Trẫm không lừa nàng. Có phải nàng không muốn gặp lại trẫm nữa không?”
Diệp Ly Châu: “…”
Đây là Triệu Quân và Đào Mị Văn.
Diệp Ly Châu có chút ngồi không nổi nữa, thay vì ở chỗ này nghe trộm hai người nói chuyện, chi bằng thừa dịp chưa có chuyện gì xảy ra mà đi ra ngoài, nói với hai người mấy câu rồi rời đi, tránh cho chuyện lúng túng hơn phát sinh.
Nàng còn chưa đứng dậy, đã nghe thấy Triệu Quân nói: “Mị Văn, nàng không gặp trẫm hai tháng liền, còn đi du hồ với anh họ của nàng nữa, xem trẫm là người chết có phải không?”
Đào Mị Văn bật cười: “Ta và chàng có quan hệ gì? Chàng có tư cách gì mà quản lý ta? Ta thích du hồ với ai thì cùng người đó… ưm…”
Lời còn chưa dứt, Đào Mị Văn đã bị Triệu Quân chặn kín môi, vòng eo cũng rơi vào trong tay Triệu Quân.
Nghe thấy âm thanh xấu hổ này, dĩ nhiên Diệp Ly Châu không thể đi ra ngoài được nữa.
Nàng lo Triệu Quân sẽ ôm Đào Mị Văn đi vào trong đình, cho nên nằm sấp xuống trên bàn đá, nhắm mắt lại giả vờ ngủ. Nếu hai người đi vào nàng cũng giả bộ ngủ không tỉnh lại.
Triệu Quân cũng không ôm Đào Mị Văn đi vào, hắn chỉ ngăn Đào Mị Văn lại ở một bên, từ trên cao nhìn xuống nàng: “Còn dám nói nhảm nữa không? Thật cho rằng khoảng thời gian này trẫm bộn bề nhiều việc thì sẽ không rảnh mà biết đến chuyện của nàng hả?”
Hai má Đào Mị Văn đỏ ửng, nàng thở hổn hển, nhưng vẫn không quên chế nhạo Triệu Quân: “Bệ hạ lợi hại như vậy, trước ta, bệ hạ đã dùng bao nhiêu người để luyện tập rồi?”
Nàng giống như một đóa hồng có gai nhọn, tươi đẹp vô song, nhưng khi chạm vào nàng, lại bị đâm một tay đầy máu.
Triệu Quân thấp giọng nói: “Sau này chỉ luyện tập trên người nàng thôi.”
Đào Mị Văn cũng ôm chặt lấy hông Triệu Quân: “Khiến chàng nóng nảy thành thế này. Yên tâm đi, lúc ta đi ra ngoài với anh họ thì cũng có chị dâu với anh cả nhà ta ở đó, chỉ là người trong nhà cùng nhau đi chơi mà thôi. Nếu ta thích anh họ thì đã sớm thành đôi với anh ấy rồi, không thèm chờ chàng đâu.”
Tuổi của Đào Mị Văn cũng không còn nhỏ nữa. Nàng với Triệu Quân bằng tuổi, còn lớn hơn Diệp Ly Châu một chút.
Đến giờ mà Đào Mị Văn còn chưa lấy chồng, thứ nhất là những người khác đều biết Triệu Quân có ý với nàng, thứ hai là bản thân Đào Mị Văn không có tâm nguyện này, nàng không vội lập gia đình.
Triệu Quân cúi đầu, đôi môi mỏng lướt qua cần cổ trắng nõn của Đào Mị Văn: “Là trẫm nợ nàng, sau này trẫm chỉ ở bên nàng thôi.”
Đôi mắt dịu dàng xinh đẹp của Đào Mị Văn hơi xếch lên: “Thật sao? Sau này ta già rồi như viên ngọc ố vàng chẳng ai muốn. Vô số mỹ nữ tiến cung, chàng chỉ ở bên ta thôi sao? Sợ là đã sớm một cước đá bay ta rồi đi tìm niềm vui mới của chàng rồi.”
Triệu Quân cắn một cái trên môi nàng: “Đương nhiên là thật, vua không nói chơi.”
Ngón tay Đào Mị Văn nắm lấy cổ áo Triệu Quân: “Ta đã chờ chàng lâu như vậy, chờ từ lúc còn là đứa bé đến lúc thành thiếu nữ. Triệu Quân, nếu chàng phụ bạc ta, thì cũng đừng nghĩ bên người được yên tĩnh.”
Triệu Quân biết tính tình của Đào Mị Văn nóng nảy bốc lửa thế này, nhưng hắn chính là thích như vậy.
Hắn ôm người vào lòng. Dáng vóc nàng nở nang quyến rũ, chắc nịch như quả đào mật chống lên ngực hắn.
Triệu Quân nói: “Hiện tại trong hậu cung trống trải không một bóng người. Mẫu hậu nhìn như không quan tâm, trên thực tế, bà rất để ý đến những chuyện này, nhìn thấy cậu mang theo con trai trở về, bà cũng rất muốn có cháu nội. Qua đợt này trẫm sẽ đón nàng vào cung, chờ khi nàng mang thai rồi, thái độ của mẫu hậu sẽ mềm đi.”
Đào Mị Văn cười nói: “Thuận theo tự nhiên đi. Nhiều năm rồi Thái hậu cũng không dễ dàng gì, ta biết chàng khó mà làm vừa lòng cả đôi bên. Chỉ cần chàng không thay lòng đổi dạ, ta ở trong cung hay ngoài cung cũng giống nhau, ở ngoài cung còn tự do hơn chút.”
Triệu Quân ôm Đào Mị Văn thật chặt.
Đào Mị Văn nhắm mắt lại.
Bên kia, Ngọc Sa đang xách theo hộp đựng đồ ăn đi về hướng này. Băng qua đường đá nhỏ, Ngọc Sa đang muốn đi tới thì đột nhiên nhìn thấy một góc áo màu vàng sáng. Ngọc Sa nhận ra người nọ là Triệu Quân, nhưng không nhận ra cô nương mặc váy áo màu đỏ trong lòng Triệu Quân, có điều Diệp Ly Châu vẫn còn đang ở bên trong đấy, cả người Ngọc Sa ngay lập tức đổ mồ hôi lạnh.
Nàng cũng không dám đi qua đó nữa, nàng đoán rằng Triệu Quân không biết Diệp Ly Châu đang ở bên trong, cứ như vậy mà đi qua mọi người đều sẽ lúng túng. Nàng lượn vòng quanh, cứng nhắc đi qua đi lại, đợi cho Triệu Quân rời đi rồi đi qua đó.
Triệu Quân đã gặp Ngọc Sa vài lần. Hắn nhận ra nha hoàn này là người của Diệp Ly Châu. Diệp Ly Châu thường xuyên vào cung, ở trong cung chỗ nào cũng đều đi được, lẽ nào…
Triệu Quân hôn lên trán Đào Mị Văn: “Bên này nắng gắt, ta dẫn nàng tới trong điện mát mẻ hơn, chúng ta nán lại thêm lát nữa.”
Bình thường Triệu Quân đối xử hòa nhã với người khác, Đào Mị Văn cũng thích hắn như vậy. Nàng to gan lớn mật ôm lấy cổ Triệu Quân: “Ta đau chân, chàng bế ta đi.”
Triệu Quân ôm ngang người lên: “Được.”
Chờ sau khi hai người này rời đi, Ngọc Sa nhìn ngang nhìn ngửa, không thấy ai nữa, mới dám đi vào trong đình.
Ngọc Sa nói: “Mới vừa rồi bệ hạ và một cô nương ở chỗ này, không có hù dọa Vương phi chứ ạ?”
Diệp Ly Châu cũng thấy chuyện này có chút khó xử, nàng thấy vẫn nên sớm quên đi thì hơn.
Diệp Ly Châu thờ ơ nói: “Ta ngủ thiếp đi, không nghe rõ bọn họ nói gì. Chúng ta về chỗ Thái hậu trước đi.”
Đợi đến lúc sẩm tối, Diệp Ly Châu mới quay về phủ Tần Vương.
Lúc Triệu Quân trông thấy Ngọc Sa xách đồ đi về hướng bên này thì đã lờ mờ đoán được Diệp Ly Châu có lẽ đang ở trong đình.
Tuổi của mợ quá trẻ, vì kiêng kỵ, Triệu Quân chưa từng gặp riêng Diệp Ly Châu, lại càng không dám có qua lại gì.
Hắn cũng biết lần này không cẩn thận để cho Diệp Ly Châu bắt gặp, sợ là sẽ khiến Diệp Ly Châu cảm thấy khó chịu.
Diệp Ly Châu chỉ xem như chưa từng nhìn thấy, coi như chưa xảy ra chuyện gì cả.
Thực ra nàng có thể hiểu được Triệu Quân. Lúc trước Thái hậu bị Thịnh quý phi diễm lệ mà khoa trương lấn át, dáng dấp Đào Mị Văn nhìn lại không giống kiểu hiền lành lương thiện, tính nết cũng khoa trương, cho nên Thái hậu không thích Đào Mị Văn.
Triệu Quân lên ngôi thuận lợi, không thoát khỏi sự giúp đỡ của Thái hậu và Đề Kiêu. Hắn không thể đăng cơ xong đã lập tức vứt bỏ thái hậu, không thể làm trái với mong muốn của Thái hậu.
Nhưng là, nếu dựa theo cách nghĩ của Thái hậu, để cho một đám phụ nữ dịu dàng hiền lành nhưng khô khan vào cung, trong lòng Triệu Quân lại không thích.
Trước tiên Triệu Quân chỉ có thể để Đào Mị Văn chịu ấm ức.
Đào Mị Văn cũng không phải người có tính nhỏ nhen. Nàng tương đối rộng rãi, bên người luôn có một đám quý nữ vây quanh, chưa bao giờ cô độc. Cho nên, Đào Mị Văn cũng sẽ không chia rẽ quan hệ giữa Triệu Quân và Thái hậu, không ép Triệu Quân cho nàng vào cung. Nàng chỉ muốn thuận theo tự nhiên thôi.
Diệp Ly Châu vừa về nhà chưa được bao lâu, Hải Đàn đã thưa với Diệp Ly Châu: “Bẩm Vương phi, phủ nội vụ bên đó đưa tới một ít đồ ạ.”
Bình thường có không ít người nịnh bợ Đề Kiêu, cũng không ít người muốn tới phủ Tần Vương tặng đồ, Diệp Ly Châu nhìn những thứ này cũng quen rồi: “Bọn họ có chuyện gì?”
Hải Đàn nói: “Là bệ hạ cho người đưa tới ạ. Mới vừa rồi nô tỳ có cho hai vị công công một ít tiền thưởng, công công không dám nhận, nói là bệ hạ tôn kính cậu mợ, đặc biệt có lòng tặng đồ cho người. Nô tỳ phải khuyên mãi, bọn họ mới nhận tiền thưởng đấy ạ.”
Đồ được đưa tới phòng Diệp Ly Châu. Diệp Ly Châu tiện tay mở ra một hộp, bên trong là một đóa Thiên Sơn tuyết liên được bảo quản vô cùng tốt, lại mở một hộp khác ra, là nhân sâm ngàn năm, còn có nhung hươu, đông trùng hạ thảo, trân châu các loại.
Trong nhà cũng không thiếu mấy thứ này, thân thể Diệp Ly Châu yếu ớt, dược liệu thuốc bổ quý giá là không thể thiếu.
Nàng nói: “Đem xuống đi.”
Chờ cho nha hoàn đều lui xuống rồi, Diệp Ly Châu nghĩ thầm, có lẽ Triệu Quân đã đoán ra lúc đó nàng đang ở trong đình, nghe được chuyện của hắn và Đào Mị Văn.
Lần này đưa đồ tới, e là có hai ý. Một là lo Diệp Ly Châu có khả năng sẽ nói chuyện này cho Thái hậu biết. Hai là cảm thấy Diệp Ly Châu có thể giúp hắn.
Thật ra Triệu Quân biết Diệp Ly Châu không phải là người sẽ tùy tiện lấy chuyện của người khác ra mà nói huyên thuyên. Tuy Diệp Ly Châu được nuôi dưỡng đến ngây thơ, chưa từng trải qua chuyện gì, nhưng nàng cũng không ngu đần, nàng biết chuyện gì nói được, chuyện gì không thể nói.
Lần này hắn đưa đồ tới, là muốn, nếu như Diệp Ly Châu đã biết chuyện này, có lẽ có thể nói giúp mấy câu trước mặt Thái hậu.
Bình thường Diệp Ly Châu cực ít khi nhúng tay vào chuyện của người khác. Bởi vì thân thể nàng vốn yếu ớt, cho nên nàng quan tâm tới bản thân mình hơn, không phải người thích lo chuyện bao đồng.
Cũng bởi vậy, ở trước mặt Thái hậu, lời nói của Diệp Ly Châu cũng là có chút giá trị.
Diệp Ly Châu nghiền ngẫm một phen, nếu như Triệu Quân đã đoán ra khi đó nàng ở trong đình, không đợi nàng đi tới cung của Thái hậu thì đã bị ngăn lại.
Khi ấy Triệu Quân không ngăn nàng lại, tám phần mười cũng là đoán chắc nàng sẽ không nói gì.
Vậy ý tứ này, có lẽ chính là để nàng nói gì đó trước mặt Thái hậu rồi.
Tình yêu nam nữ vốn là chuyện rất bình thường. Đến tuổi này Triệu Quân thích một cô nương thì cũng không có gì lạ.
Đào Mị Văn cũng không có gì không tốt, chỉ là tính tình cùng với vẻ ngoài không hợp với kỳ vọng của Thái hậu mà thôi.
Thà dỡ bỏ mười tòa miếu, cũng không làm hỏng một mối hôn sự. Nếu Triệu Quân chủ động nhắc tới việc này, Diệp Ly Châu cũng sẽ không từ chối nói chuyện giúp hắn.
Tắm gội xong, Diệp Ly Châu cũng thấy buồn ngủ. Nàng nằm lên giường, phía bên kia trống không. Nếu là mọi ngày, chắc chắn nàng đang đợi Đề Kiêu trở về. Bây giờ, nàng phải đợi chừng một năm, mới đợi được hắn từ bên ngoài quay về.