Trạch Thiên Ký (7 Quyển) - Miêu Nị

Truyện tình mùi mẫn, truyện ma kinh rợn hay các thể loại khác. Xin mời vào.

Moderators: Mười Đậu, SongNam, A Mít

Re: Trạch Thiên Ký (7 Quyển) - Miêu Nị

Postby tuvi » 05 Feb 2024

Chương 137: Cái chết của Hắc Bào

Vương Chi Sách khóe môi lộ ra nụ cười tự giễu, ánh mắt có chút thương cảm.

Ngay trong đêm khi Tuyết Lão thành vừa bị công phá, ngay sau khi nguy cơ Thánh Quang đại lục xâm lấn được giải quyết, hắn đã phải đối mặt bốn vị cường giả thần thánh của Nhân tộc vây công.

"Theo ngài, đây là chuyện rất đau đớn, trong mắt của ta, cũng giống như thế."

Trần Trường Sinh nói: "Ta từng xem bút ký của ngài, còn có rất nhiều sách có liên quan tới ngài, ta thật sự rất hi vọng tối nay không nhìn thấy ngài, như vậy ngài vẫn là truyền kỳ trong lòng của ta."

Vương Chi Sách buông tay Hắc Bào, đi tới dưới bậc thang, nhìn mọi người bình tĩnh nói: "Xin lỗi."

Không khí khẩn trương bỗng nhiên bị một thanh âm cắt đứt.

"Ta nói... Chư vị có thể tôn trọng ta một chút hay không? Nơi này là nhà của ta."

Ma Quân đi về phía trước hai bước, nói: "Chẳng lẽ không phải ta mới là nhân vật chính của bi kịch tối nay sao?"

Đường Tam Thập Lục nghĩ tới lá thư này, mỉm cười nói: "Bi kịch thường thường nguyên từ không được tự nhiên, ngươi còn trẻ, không tính là không được tự nhiên."

"Ta coi đây là lời ca ngợi."

Ma Quân nhìn hắn nghiêm túc nói, xoay người nhìn về Hắc Bào, chân tình ý cắt nói: "Ngươi thật chuẩn bị cùng người nam nhân này rời đi sao?"

Hắc Bào khẽ cúi đầu, khóe môi lộ ra nụ cười thống khổ, mặc dù gương mặt màu xanh quỷ dị, lại như cũ có mỹ cảm yêu dị.

Ma Quân ánh mắt trở nên cực nóng, nói: "Ta sẽ không để cho ngươi đi!"

Gió nổi lên, Vương Chi Sách không thấy động tác như thế nào, đã trở lại trên đài, bóp chặt cổ họng Ma Quân.

Một pháp khí rơi vào dưới chân Ma Quân, vỡ nát bấy.

Mới vừa rồi hắn dùng ma khí này nhắm vào Hắc Bào, nhưng chưa kịp phát động, đã bị Vương Chi Sách chế trụ.

Ma Quân sắc mặt đỏ bừng, sắp không thở nổi, nhưng càng không ngừng cười.

Vương Chi Sách chậm rãi buông lỏng tay, sắc mặt trở nên có chút tái nhợt.

Hắc Bào té trên mặt đất, đã chết.

Một thanh kiếm nhìn như bình thường xuyên qua thân thể của nàng, trực tiếp phá hủy u phủ của nàng.

Cầm kiếm, là một người áo xanh.

Người áo xanh vẫn ẩn giấu ở trong cái bóng của Ma Quân, cho đến tìm được cơ hội lúc trước, mới đột ngột xuất thủ.

Cho dù là có Ma Quân trợ giúp, cho dù lực chú ý của Vương Chi Sách đều ở trên thân Vương Phá bọn người, có thể gϊếŧ người ngay trước mặt Vương Chi Sách, người áo xanh dĩ nhiên không phải là thích khách bình thường.

Hắn là thích khách đệ nhất thiên hạ, Lưu Thanh.

Trần Trường Sinh cùng Vương Phá liếc mắt nhìn nhau.

Tầm Dương thành trong mưa gió ba người đã đến đông đủ.

Hắc Bào cứ như vậy mà chết.

Vương Chi Sách lẳng lặng đứng ở trước người của nàng, không biết đang suy nghĩ gì.

Đến cuối cùng, hắn cũng không xuất thủ.

Hắn đem thi thể Hắc Bào bế lên, hướng ngoài Ma Điện đi tới, rất nhanh đã biến mất không thấy gì nữa.

Đường Tam Thập Lục nói với Ma Quân: "Cám ơn."

Ma Quân nói: "Ta nói rồi ta yêu nàng, không có biện pháp cùng năm cùng tháng mà sống, ít nhất cũng phải cùng năm cùng tháng mà chết."

Đường Tam Thập Lục nói: "Không chịu nổi các ngươi."

Ma Quân mỉm cười nói: "Sau này không cần chịu nữa, gặp lại."

Trần Trường Sinh thật tình nói: "Đi tốt."

Đường Tam Thập Lục có chút khó khăn đi xuống xe lăn, nói với hắn: "Đi thong thả."

Đi vào ma diễm như bóng đêm, thân thể Ma Quân dần dần biến thành hư vô.

Cho đến thời khắc cuối cùng, trên mặt của hắn còn mang theo nụ cười, có chút thỏa mãn, có chút quỷ dị, không biết ý vị như thế nào.

Tuyết rơi rồi, bông tuyết ở trong bầu trời đêm bay loạn.

Mảnh ánh sáng còn đang bay giữa bầu trời đêm, tựa như pháo hoa.

Vương Chi Sách ôm Hắc Bào rời Tuyết Lão thành.

Nửa thành pháo hoa, nửa thành tuyết.

Nơi xa trên đồi tuyết, một con dê đen lẳng lặng nhìn phía bên này.

Ban đêm cuối cùng sẽ đi qua, ánh bình minh nhất định sẽ tới.

Quân phản loạn rốt cục bị đánh tan, trốn ra khỏi kinh đô, Bình Bắc doanh cùng Vũ Lâm Quân hợp binh một chỗ, bắt đầu đuổi gϊếŧ.

Hiên Viên Phá đem quyền chỉ huy giao cho quan quân Nhân tộc, lưu tại Quốc Giáo học viện.

Một đêm khổ chiến, cho dù hắn là nửa bước thần thánh cũng bị rất nhiều vết thương, nhất là bị Thiên Hải gia cao thủ vây công, vai trái bị chém ra một đạo lổ hổng lớn, lúc ấy máu chảy giống như thác nước, ngay cả chính hắn cũng cảm thấy có chút kỳ quái, tại sao đến lúc này, chính mình còn không cảm thấy hôn mê.

Dĩ nhiên, những cao thủ Thiên Hải gia đó đều chết ở dưới thiết kiếm của hắn.

Nghĩ đến rất nhiều năm trước, mình ở Thanh Đằng yến bị Thiên Hải Nha Nhi đánh cho thành tàn phế, Hiên Viên Phá khó tránh khỏi có chút cảm khái.

Hắn biết, Thiên Hải Nha Nhi ba năm trước đây đã chết, nghe nói là buồn bực mà chết.

Đi trong Quốc Giáo học viện, cảm thụ được ánh mắt kính sợ thầy trò đưa tới, Hiên Viên Phá cảm thấy có chút không được tự nhiên.

Quốc Giáo học viện thầy trò, rõ ràng coi hắn là thành người xa lạ.

Nhưng hắn là cố nhân của Quốc Giáo học viện, thậm chí còn giống như còn có chức vị.

Tàng Thư Lâu bên kia thanh tĩnh hơn rất nhiều, cái tường thấp kia đã hủy đi, tiểu lâu vẫn bảo lưu nguyên trạng, trừ Tô Mặc Ngu không có giáo tập cùng học sinh nào có thể ở bên trong.

Gian phòng khác là để lại cho Chiết Tụ, Đường Tam Thập Lục, Trần Trường Sinh còn có hắn.

Trước tiểu lâu có rất nhiều cây, trong rừng nhích tới gần phương hướng hoàng cung có nhiều đại thụ hơn.

Hiên Viên Phá có chút hoài niệm, cũng có chút tiếc nuối.

Trước kia hắn thường xuyên ở trong rừng cây đυ.ng cây, hiện tại hắn không dám làm như vậy nữa, bởi vì hiện tại hắn tùy tiện va chạm, cây dù to đến đâu cũng sẽ đứt rời.

Đi tới bên kia hồ, Hiên Viên Phá thấy được kiến trúc chính mình quen thuộc nhất —— phòng bếp.

Ban đầu phòng bếp bị Vô Cùng Bích hủy diệt, nơi này là sau này xây lại, nhưng không có bất kỳ khác nhau.

Hiên Viên Phá đi vào phòng bếp, nhìn oa chén bầu bồn, nghĩ tới Trần Trường Sinh yêu cầu ít dầu ít muối, cảm thấy trong miệng nhạt nhẽo vô cùng, tiếp theo nghĩ đến cùng Đường Tam Thập Lục đã ăn nước nấu lam long tôm tưới cơm trắng mấy lần, lại cảm thấy nước miếng muốn trôi ra.

Trong phòng bếp không có gì ăn, xem ra bình thời nơi này không có ai dùng, Hiên Viên Phá có chút tiếc nuối.

Trước khi rời đi, hắn nhìn đống củi chỉnh tề trầm mặc một lát, đem thiết kiếm đâm vào.

Rất nhiều năm trước, hắn ở chỗ này thổi lửa nấu cơm, theo thói quen vẫn làm như vậy.

Chỉ bất quá hôm nay hắn không định đem thiết kiếm lấy đi, bởi vì hắn muốn học theo Đường Tam Thập Lục cùng Trần Trường Sinh.

Mấy chục năm thậm chí mấy trăm năm sau, Quốc Giáo học viện một gã tân sinh bị khi dễ ở trong đống củi phát hiện thanh thiết kiếm này, từ đó về sau sẽ phát sinh chuyện xưa như thế nào đây?

Đối với chuyện này, Hiên Viên vô cùng mong đợi.

Lạc Lạc nghe được chuyện này cũng rất cảm thấy hứng thú, nở nụ cười.

Rất nhanh tiếng cười liền ngưng lại, tâm tình của nàng không phải quá tốt.

Đêm qua rất dài, đầu tiên là Hoàng Đế sư bá biến thành một cái mặt trời, ngay sau đó, tiên sinh ở Tuyết Lão thành cùng nàng trò chuyện, bảo nàng không nên lộn xộn.

Tuyết Lão thành đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì? Nếu Hoàng Đế sư bá lợi hại như thế, vậy chúng ta còn tới kinh đô làm cái gì?

"Việc làm của chúng ta có phải là không có ý nghĩa không?"

Nàng đứng ở trên đại dong thụ nhìn Hiên Viên Phá nghiêm túc hỏi.

Hiên Viên Phá đứng dưới tàng cây, lo lắng Điện hạ sẽ té ngã, nói: "Ngài đã mười mấy năm không trèo cây này rồi, coi chừng trơn."

Lạc Lạc làm cái mặt quỷ, quen thuộc nhảy qua một chạc cây, đi tới phía trước nhánh cây, nhìn về mặt hồ.

Cây sẽ lớn lên, nhưng hình dáng sẽ không thay đổi quá nhiều.

"Viện trưởng đã nói, quá trình quan trọng hơn so với mục đích, ta đây nghĩ... Chúng ta đi kinh đô dĩ nhiên là có ý nghĩa."

Hiên Viên Phá dừng một chút, nói: "Thật ra ta cũng không hiểu ý tứ của những lời này."

"Ngươi thật là một con cẩu hùng đần."

Lạc Lạc nói.

Hiên Viên Phá nghĩ thầm nếu như ngươi không phải là Điện hạ, mà là Đường Tam Thập Lục, ta đây khẳng định sẽ không bỏ qua cho ngươi.

Lạc Lạc giải thích: "Tiên sinh ý tứ rất đơn giản, chúng ta cũng đều sẽ chết, mục đích đã là nhất định, như vậy quá trình dĩ nhiên mới là trọng yếu."

Hiên Viên Phá rất chân thành suy nghĩ một chút, nói: "Thật giống như quả thật rất có đạo lý."

Lạc Lạc nhìn mặt hồ, phát hiện một con cá chép vô cùng lớn, nhưng không biết có phải là một con cá trước kia hay không.

Con cá chép dần dần chìm xuống đáy hồ.

Bỗng nhiên, nó đong đưa cái đuôi bắt đầu sung sướиɠ du động về phía mặt hồ, mang theo từng đạo bọt nước.

Lạc Lạc cao hứng nở nụ cười.

Rất nhiều ngày sau, Trần Trường Sinh đoàn người trở lại kinh đô.

Đường phố còn có thể thấy dấu vết chiến tranh, có rất nhiều kiến trúc sụp đổ, nghe nói ngay cả Đông Ngự thần tướng phủ khách sãnh cũng đã sụp, cũng may không có ai gặp chuyện không may.

Bách Hoa hạng tửu lâu lại càng tổn thất thảm trọng, sau hai trường mưa thu, không biết từ nơi nào vẫn còn bốc lên khói.

Trần Trường Sinh không về Ly cung, mà trực tiếp đi Quốc Giáo học viện.

Không bao lâu không thấy, nhưng cũng rất tưởng niệm.

Lạc Lạc đang muốn nhào vào trong ngực của hắn, bỗng nhiên cảm giác được trên người hắn có chút ít địa phương khác biệt, không khỏi trợn to hai mắt.

Trần Trường Sinh gật đầu.

Lạc Lạc a một tiếng nhẹ, vội vàng bụm miệng, trong mắt tràn đầy vui mừng.

Trần Trường Sinh cười vuốt vuốt đầu của nàng.

Lạc Lạc oai cái đầu, híp mắt, giống như con tiểu lão hổ, rất là khả ái.

Trần Trường Sinh thu tay lại.

Lạc Lạc đang chuẩn bị tiếp tục động tác nhào vào trong ngực tiên sinh mới vừa rồi, chợt thấy được vệt bạch y.

Nàng vội vàng thu lại nụ cười, thật tình nói: "Gặp qua sư nương."

Từ Hữu Dung trở lại, Đường Tam Thập Lục cũng trở lại, Tô Mặc Ngu cùng Sơ Văn Bân thầy trò cũng trở lại.

Dĩ nhiên, có một số người không về được.

Quan Phi Bạch cùng Bạch Thái chưa tới kinh đô cùng Cẩu Hàn Thực gặp gỡ, trực tiếp trở về Ly sơn.

Ly sơn các đệ tử thấy bình tro cốt này, khóc lớn một hồi, sau đó say đủ ba ngày.

Thất Gian cũng rất thương tâm, bởi vì Lương Bán Hồ sư huynh đã chết, nhưng nàng không uống rượu, bởi vì trừ thương tâm, nàng còn rất lo lắng.

Chiết Tụ chưa trở về.

Hắn không về Ly sơn, cũng không về Quốc Giáo học viện, trên thảo nguyên Lang tộc bộ lạc cũng một mực tìm tin tức của hắn.

Không ai biết hắn ở nơi đâu, cũng không biết hắn sống hay chết.

Trần Trường Sinh nhìn cửa phòng đóng chặt, nói: "Năm đó hắn có thể từ trong Chu ngục sống sót đi ra ngoài, không có đạo lý lại chết như vậy."

Đường Tam Thập Lục nói: "Ta cũng cho là hắn còn sống, bởi vì hắn còn thiếu ta rất nhiều tiền chưa trả."

Tuyết Lão thành nghênh đón mùa đông lạnh lẽo, bão tuyết như là lông ngỗng nhẹ bay không ngừng rơi.

Trong thành bởi vì vương công quý tộc sau khi chết lưu lại vật liệu đủ nhiều, coi như không tệ, cuộc sống ngoài thành lại rất khó khăn.

Nhân tộc chiếm lĩnh quân sự dùng luật pháp nghiêm khắc duy trì trị an trong thành, ngoài thành thì quản không được nhiều như vậy, chỉ đành xem mùa xuân sang năm, có lương thực trợ giúp đến hay không.

Thành bắc có phiến sườn núi, bị tuyết bao trùm một tầng thật dầy, căn bản không cách nào nhìn ra nơi này đã từng là một tòa mộ viên.

Chỉ có mặt bia đen thỉnh thoảng lộ ra khỏi tuyết, cho thấy tác dụng khi xưa của nơi này.

Đất tuyết bỗng nhiên động, dần dần đội lên, sau đó tuyết đọng rơi xuống, lộ ra một người.

Người kia mặc áo rách nát, da lộ ở ngoài y phục màu xanh nhạt làm người ta nôn mửa, tỏa ra mùi thúi nồng đậm, thật không biết là thi thể hay là người sống.

Nếu như không phải là khí trời quá mức lạnh lẽo, chỉ sợ những mùi thúi này đã truyền tới chỗ rất xa.

Quái nhân kia nâng lên tuyết đọng, chậm chạp lau rửa thân thể màu xanh của chính mình, sau đó từ trong mộ tìm được một áo choàng màu đen, mặc vào trên người.

Duy mạo nhấc lên, có thể ngăn trở gió tuyết, cũng có thể ngăn trở tầm mắt.

Mơ hồ có thể thấy, ánh mắt quái nhân này vô cùng lạnh lùng.
User avatar
tuvi
Quả Mít
Quả Mít
 
Tiền: $57,250
Posts: 96097
Joined: 29 Apr 2006
Location: FRANCE
 
 
Món quà tinh thần gởi tặng tuvi từ: Que Huong

Re: Trạch Thiên Ký (7 Quyển) - Miêu Nị

Postby tuvi » 05 Feb 2024

Chương 138: Thiên lương hảo cá thu

Quái nhân từ mộ địa bò ra chính là Hắc Bào.

Thủ đoạn của nàng quả thật rất cao minh, hẳn là đã đem tất cả mọi người lừa gạt.

Đúng vậy, phiến mộ viên này không phải tế đàn dùng để liên lạc với Thánh Quang đại lục, mà chỉ là thủ đoạn dùng để thu hút lực chú ý của Ma Quân.

Nhưng phiến mộ viên này đúng là tế đàn.

Quý tộc được dùng để hiến tế, không phải để hiến tế cho Thánh Quang đại lục, mà là hiến tế thâm uyên, dùng để trợ giúp cho nàng sống lại.

Loại tà pháp này, chính là bí mật lớn nhất giúp nàng có thể sống nhiều năm như vậy, rất khó bị gϊếŧ chết hay bắt giữ.

Trong mấy trăm năm quá khứ, nàng đã làm chuyện như vậy hai lần.

Đồng thời với việc thành lập lối đi không gian tới Thánh Quang đại lục, nàng không quên đem đường lui của mình an bài thỏa đáng.

Cho nên Trần Trường Sinh phá cảnh nhập thần thánh, Tô Ly một kiếm ở trên trời, quả thật làm cho nàng vô cùng thất vọng, thống khổ chí cực, nhưng không đến mức làm cho nàng tuyệt vọng.

Chỉ cần còn sống, sẽ có cơ hội làm lại từ đầu.

Khi đó, nàng đã chuẩn bị sẵn sàng để các cường giả Nhân tộc gϊếŧ chết, chờ thông qua tế đàn sống lại.

Nhưng không ngờ đến, Vương Chi Sách không định gϊếŧ nàng, chỉ muốn đem nàng nhốt trong già lam tự, thậm chí vì thế không tiếc cùng trở mặt với các cường giả Nhân tộc.

Chuyện này thật sự có chút giễu cợt.

Hắc Bào không cảm động, chẳng qua chỉ thấy lo âu.

Ma Quân cảm nhận được tâm tình của nàng, cho nên nghĩ biện pháp trợ giúp để Lưu Thanh gϊếŧ nàng.

Trên danh nghĩa, hắn muốn cùng nàng đồng sanh cộng tử, thật ra không phải như vậy.

Mặc dù khi đó Ma Quân cũng không biết Hắc Bào rốt cuộc muốn làm gì.

Chỉ có thể nói, Ma Quân thật sự rất yêu nàng.

Cuồng phong gào thét, tuyết khẽ nhúc nhích.

Tầm mắt của nàng rơi vào trên mặt tuyết, thấy được tuyết chút ít kim huyết còn vương lại.

Đây chính là máu của Ma Soái.

Ma Soái là đồng bạn mà nàng tín nhiệm nhất.

Nàng hiện tại sử dụng thân thể chính là do Ma Soái tự mình chọn lựa, tự mình đặt vào trong ngôi mộ này.

Hắc Bào biết sau đó Ma Soái gặp phải chuyện gì.

Đối với chuyện này, nàng cảm thấy có lỗi sâu sắc.

Cho đến cuối cùng, Ma Soái cũng không biết nàng đang lừa gạt mình, nàng muốn đem cả Ma tộc cùng nhau tiêu diệt hết.

Hắc Bào ngồi chồm hổm xuống, đưa tay ở trên tuyết chấm chút ít kim huyết đã sớm biến màu, đưa đến chóp mũi hít hà, sau đó hôn hôn.

Nàng đứng dậy, đi tới sườn dốc phủ tuyết.

Nàng ở lại rất nhiều ngày trong mộ, cho đến xác định quân đội Nhân tộc đã buông lỏng đề phòng, mới dám ra ngoài.

Những ngày này, nàng không ăn gì trừ tuyết, còn muốn chịu đựng lạnh lẽo hành hạ, cho nên hiện tại đã vô cùng suy yếu.

Quan trọng nhất là, nàng hiện tại cần tu hành một lần nữa, cần mấy chục ngày mới có thể có chút ít tự vệ lực, về phần khôi phục đến trình độ thời kỳ toàn thịnh, chỉ sợ còn cần mấy chục năm thời gian.

Nàng từ từ đi tới đỉnh sườn dốc phủ tuyết, nhìn về cánh đồng tuyết phương xa, khóe môi có chút rữa nát lộ ra nụ cười.

Nghĩ tới những ngày qua chính mình phải thừa nhận lạnh lẽo, đói bụng, nàng cảm giác mình thật là một người báo thù rất giỏi.

Ở cánh đồng tuyết, nàng đã chuẩn bị rất nhiều chỗ ẩn thân, còn có thức ăn, chỉ cần có thể đi tới đó, sẽ có thể nghênh đón an toàn tạm thời.

Đợi đến khi nàng khôi phục thực lực mới có thể một lần nữa trở về Tuyết Lão thành, không, trực tiếp trở lại cố quốc ở phía nam.

Nàng đã nghĩ kỹ đến lúc đó nên làm như thế nào, nhân loại sau khi hoàn toàn đánh bại Ma tộc, tất nhiên sẽ lâm vào tranh đấu nội bộ lần nữa, vô luận là giữa nam bắc, vẫn là giữa triều đình cùng Ly cung, giữa Nhân tộc cùng Yêu tộc, thậm chí giữa đôi sư huynh đệ kia, cũng sẽ sinh ra mâu thuẫn mới.

Đây là tất yếu của lịch sử, cũng là vũ khí để nàng lợi dụng.

Báo thù còn tiếp tục.

Hắc Bào quay đầu nhìn về Tuyết Lão thành, sinh ra ý tứ cảm khái nhàn nhạt.

Chuyện xưa bình thường đều được viết như vậy, sẽ có một kết cục mở ra, chờ đợi rất nhiều năm sau sẽ có văn chương mới diễn ra.

Nhưng câu chuyện hôm nay không giống như vậy.

Hắc Bào chuẩn bị đi xuống sườn núi, biến mất ở trong cánh đồng tuyết mịt mờ.

Vừa lúc đó, một mảnh đất tuyết cao cao nhô lên, sau đó tứ tán ra.

Một tên Ma tộc vô cùng cao lớn từ trong đống tuyết đứng lên, bóng đen rơi vào trên mặt Hắc Bào.

Hắc Bào chỉ nhìn thoáng qua, đã xác định hẳn là thành viên gia tộc Cố Ai khổng lồ.

Vấn đề là thấy thế nào Ma tộc này cũng đã chết, là một thi thể, chỉ bất quá bởi vì gần nhất thiên hàn địa đống, mới không rữa nát, giống như một cỗ cương thi.

Cương thi làm sao có thể từ đáy mộ đứng lên, sau đó hướng chính mình đánh tới?

Hắc Bào nhìn cỗ thi thể kia càng ngày càng gần, con ngươi thu nhỏ lại, nghĩ thầm đây rốt cuộc là cái quỷ gì?

Nếu là lúc trước, Hắc Bào chỉ cần nhẹ phẩy ống tay áo, thậm chí chỉ cần liếc mắt nhìn, đã có thể làm cho cỗ thi thể này biến thành bụi phấn.

Nhưng hiện tại nàng mất hết tu vi, vô cùng suy yếu, căn bản không có năng lực như thế, muốn tránh né đều không thể làm được.

Oanh! Ma tộc thi thể cao lớn trực tiếp đè lên trên người Hắc Bào, đem nàng ép đến trên mặt tuyết.

Không biết là trùng hợp hay cố ý, trong đống tuyết có một tảng đá cứng rắn, vừa lúc đâm vào cổ của nàng.

Ba một tiếng vang nhỏ.

Hắc Bào xương cổ bị chặt đứt, máu tươi chậm rãi chảy ra, dần dần nhuộm đỏ đất tuyết.

Nàng mở to hai mắt, nhìn thiên không xám xịt, tràn đầy tức giận tuyệt vọng, còn có một vệt ngơ ngẩn.

Nàng lúc này, ngay cả bông tuyết sắp rơi vào trong đôi mắt đều không thể thổi đi, chớ đừng nói chi là đẩy ra thi thể Ma tộc trầm trọng này.

Nàng chỉ có thể bất lực chờ tử vong đến.

Một lát sau, thi thể Ma tộc trầm trọng chính mình lật dời đến bên cạnh.

Cùng với xuy lạp một thanh âm vang lên, ngực cỗ thi thể kia xuất hiện một vết rách, một người từ bên trong đó từ từ bò ra ngoài.

Người kia mặc y phục rất đơn bạc, trên thân khắp nơi đều là máu đen cùng vết bẩn, vô cùng thon gầy, sắc mặt tái nhợt, tỏa ra mùi hôi thối.

Không biết có phải đã dùng hết khí lực cuối cùng hay không, người kia trầm trọng thở hổn hển, nằm trên mặt tuyết không nhúc nhích, ngay ở bên cạnh Hắc Bào.

Hắc Bào có chút khó nhọc quay đầu sang, nhìn hắn hỏi: "Ngươi là ai?"

Người kia thanh âm rất nhỏ, rất khàn khàn, bởi vì đã rất nhiều ngày không uống nước.

"Ta tên là Chiết Tụ."

Hắc Bào biết Chiết Tụ là ai, trầm mặc không nói.

Gió rét ở trên sườn dốc phủ tuyết gào thét mà qua, nơi xa có kỵ binh chạy qua, không ai chú ý tới, ở trên đỉnh sườn dốc, có hai người lẳng lặng song song mà nằm.

Nếu có người từ trên cao nhìn xuống, có lẽ sẽ cảm thấy hình ảnh này có chút đẹp đẽ, bọn họ rất giống tình lữ chết vì tình.

Tiếc nuối chính là, đây không phải sự thật.

Không biết qua thời gian bao lâu, Hắc Bào âm trầm thở dài, hỏi: "Ngươi làm sao mà biết được?"

Câu này hỏi tự nhiên là Chiết Tụ làm sao đoán được nàng sẽ mượn cỗ thi thể trong mộ viên để sống lại.

Chiết Tụ nói: "Ta không biết ngươi muốn làm gì, chỉ là thời điểm ta tới mộ viên này, vừa lúc gặp ngươi ở đó."

Lúc ấy Nhân tộc đại quân sắp công phá Tuyết Lão thành, ở thời khắc khẩn trương như vậy, Hắc Bào bị thương còn có tâm tư đi tới phiến mộ viên này, điều này nói rõ phiến mộ viên này đối với nàng rất trọng yếu.

Hắc Bào nói: "Cho nên ngươi vẫn ở chỗ này chờ ta trở lại?"

Chiết Tụ nói: "Đúng vậy."

Hắc Bào nói: "Chẳng lẽ ngươi không nghĩ tới, ý nghĩ của ngươi có thể là sai ư?"

Đêm đó ở Ma Điện nàng bị Lưu Thanh gϊếŧ chết, thần hồn mượn lực lượng của tế đàn thoát đi, nhưng nàng không vội vã rời đi, vô cùng cẩn thận ở trong mộ ẩn giấu mấy chục ngày.

Nàng không nghĩ ra được còn ai có thể kiên nhẫn hơn mình.

Huống chi, Chiết Tụ không có lý nào vì một cái suy luận mà mai phục ở đây lâu như vậy.

Chiết Tụ nói: "Chỗ khác không cần ta, ta chỉ thích hợp làm chút chuyện nhặt nhạnh bổ khuyết."

Hắc Bào nói: "Nếu như ta thủy chung không xuất hiện thì sao? Chẳng lẽ ngươi sẽ chờ đợi mãi? Cho đến cuối cùng biến thành cương thi thật sự ư?"

Chiết Tụ nói: "Không, thời điểm xác nhận ngươi không về đây, ta tự nhiên sẽ rời đi."

Hắc Bào hỏi: "Ngươi xác nhận như thế nào?"

Chiết Tụ nói: "Lúc săn thú, tối trọng yếu không phải là kinh nghiệm, mà là trực giác."

Hắc Bào nói: "Nếu như trực giác của ngươi sai thì sao?"

Chiết Tụ nói: "Không phải mỗi lần săn thú đều nhất định có thể bắt được con mồi, vậy lần sau thử lại là được."

Hắc Bào suy nghĩ một chút, nói: "Có đạo lý."

Tin tức Chiết Tụ xuất hiện rất nhanh đã truyền tới kinh đô, tùy theo mà đến còn có tin tức bí ẩn hơn kia.

Cho đến khi thấy nội dung trong thư, Trần Trường Sinh mới biết được thì ra Hắc Bào còn chưa chết, sau đó chết ở trong tay Chiết Tụ—— chuyện này cũng không công khai, bởi vì Chiết Tụ trong thơ nói rất rõ ràng, hắn không cần vinh dự như thế, vì suy nghĩ khắp mọi mặt, đoạn nhạc đệm này coi như chưa từng phát sinh là tốt nhất.

Cho nên Lưu Thanh vẫn cho là Hắc Bào chết dưới kiếm của mình, cảm thấy không có theo đuổi phương diện nghề nghiệp nữa, xác nhận tin tức triều đình cùng Ly cung không cần hắn đi hỏi thăm Tào Vân Bình, hắn ở Từ Hữu Dung cùng Án Lâm đại chủ giáo chứng kiến, vô cùng bình tĩnh kết thúc kiếp sống sát thủ của mình, bắt đầu cuộc sống về hưu.

Trần Trường Sinh đi Bắc Binh Mã Ti hồ đồng, cùng Trần Lưu Vương gặp mặt một lần.

Đến lúc này, Trần Lưu Vương tự nhiên không cần thiết giấu diếm nữa, trong bình tĩnh mang theo vài phần ngạo khí, không có chút tự giác của tù nhân. Nhìn mặt vị đã từng rất quen thuộc nhưng có chút xa lạ này, Trần Trường Sinh rốt cuộc hiểu rõ Đường Tam Thập Lục tại sao vẫn không thích hắn.

—— Trần Lưu Vương là một người vô cùng tĩnh táo mà thanh tĩnh, hắn sống vô cùng minh xác, biết cuộc đời của mình đến tột cùng muốn theo đuổi thứ gì, du͙© vọиɠ của hắn có vẻ vô cùng quang minh chánh đại, cũng có thể lý giải làm tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ, cuối cùng hiển hiện ra chính là bình tĩnh, mà đây cũng là cái mà Đường Tam Thập Lục phản cảm nhất.

Trần Lưu Vương nhìn Trần Trường Sinh nói: "Ở trong lịch sử khác, có lẽ cuối cùng là ta thắng."

Trần Trường Sinh nói: "Có thể sao, bởi vì trong lịch sử đó không có ta."

Bốn năm trước, Bắc Binh Mã Ti hồ đồng tiểu viện một lần nữa trồng một gốc hải đường.

Hai năm trước, Thiên Thư lăng xây cất sửa sang chính thức xong việc. Mười mấy năm trước đại chiến cùng với mười năm trước xung đột mà phá hủy cũng được sửa sang, được người giỏi tay nghề dụng tâm chế tạo, không có cảm giác đặc biệt mới mẻ, có chút ý tứ phục hồi như cũ.

Nhìn thanh lâm, Vương Phá nhớ lại Tuần Mai.

Hắn đi lên thần đạo, không ai tới ngăn cản hắn.

Lương đình đã sụp, cũng không có trọng tu, Hãn Thanh đã chết, nơi này đã không có người thủ lăng.

Hắn đi tới đỉnh núi, nhìn tòa thiên thư bia vô tự, trầm mặc thời gian rất lâu.

Hắn xoay người sang chỗ khác, nhìn về kinh đô dưới lăng, tầm mắt cuối cùng rơi vào trên hoàng cung.

Thiên lương hảo cá thu (Trời thu tươi mát).

Hắn xoay người rời đi.

Không còn tới kinh đô nữa.

Trần Trường Sinh đi tới hoàng cung, đem tin tức Vương Phá rời đi nói cho Dư Nhân.

Dư Nhân vẻ mặt không thay đổi, nhưng Hách Minh thần tướng cùng với các đại thần vẻ mặt rõ ràng thoải mái rất nhiều.

Mọi người lui ra, Dư Nhân mới đối với chuyện này hoặc là nói đối với Vương Phá đưa ra bình luận của mình.

"Lòng mang thương sinh, chân quốc sĩ."

Trần Trường Sinh tâm tình có chút trầm trọng, Vương Phá rời đi để cho hắn nhớ lại Thương Hành Chu khi còn sống.

"Sư phụ đời này cũng chỉ muốn làm một chuyện, hiện tại nếu như hắn còn sống, nhất định sẽ rất vui vẻ, nhưng có thể... Cũng sẽ rất trống trải sao."

"Có lẽ."

Dư Nhân không nói hết lời, nhìn tờ giấy trên bàn, lắc đầu nói: "Dùng bút không đúng, viết lại một trăm lần."

Tiểu đạo sĩ đối với khóa học thư pháp vốn rất mâu thuẫn, mắt tràn đầy nước, đáng thương nhìn về Trần Trường Sinh, hô: "Sư huynh..."

Năm đó thời điểm ở Tây Trữ trấn miếu cũ, nếu như Dư Nhân cùng Trần Trường Sinh chép sách có lỗi, tất nhiên cũng sẽ bị trừng phạt.

Hình ảnh như vậy, Trần Trường Sinh đã thấy quá nhiều, đưa tay sờ sờ đầu tiểu đạo sĩ, cười nói: "Hắn là đại sư huynh, ta cũng phải nghe hắn."

Dư Nhân nói: "Cho nên nói, rời đi ở thời điểm thích hợp, là chuyện phi thường tốt đẹp."

Đây là trả lời câu nói vừa rồi của Trần Trường Sinh.

Bởi vì có chút đột nhiên, Trần Trường Sinh ngây ngốc, mới đưa ra trả lời.

"Đúng vậy."
User avatar
tuvi
Quả Mít
Quả Mít
 
Tiền: $57,250
Posts: 96097
Joined: 29 Apr 2006
Location: FRANCE
 
 

Re: Trạch Thiên Ký (7 Quyển) - Miêu Nị

Postby tuvi » 05 Feb 2024

Chương 139: Hành trình Thánh Quang đại lục

Trở lại Ly cung, lần nữa nói đến chuyện Vương Phá rời đi, Từ Hữu Dung nói một câu tương tự.

"Tử quốc hĩ."

Vương Phá bỏ qua ý nghĩ hướng Đại Chu hoàng triều đòi công đạo, bỏ qua hướng Trần thị hoàng tộc báo thù, đây không phải chuyện khó khăn bình thường.

Ở trên mặt tinh thần, cùng vì nước hy sinh không có gì khác biệt.

Trần Trường Sinh khắc sâu chấp nhận, sau đó lại nghĩ tới câu nói cuối cùng của sư huynh.

"Ở thời điểm thích hợp rời đi, là chuyện phi thường tốt đẹp."

Cho dù ai đến đánh giá, những lời này cũng là để nói Thương Hành Chu.

Trần Trường Sinh cũng không phủ nhận điểm này, rồi lại cảm giác những lời này có liên quan tới mình.

"Ta có thể... Sẽ rời đi một thời gian ngắn."

Hắn có chút do dự nói.

Từ Hữu Dung nói: "Lý do?"

Lý do có rất nhiều, tỷ như câu nói vừa rồi, tỷ như thời điểm sư huynh dạy tiểu sư đệ luyện thư pháp nghiêm nghị như vậy, để cho hắn nhớ tới sư phụ.

Tỷ như, rất nhiều đại thần cùng dân chúng đều khen ngợi, nói sư huynh càng lúc càng giống Thái Tông Hoàng Đế.

Nhưng những lý do này đều không thể nói ra miệng, bởi vì chỉ là phỏng đoán của hắn, không có bất kỳ chứng cớ nào, hơn nữa loại phỏng đoán này thật sự rất không chịu trách nhiệm.

Hắn không nói, nhưng Từ Hữu Dung biết.

Nàng nói: "Có lẽ ngươi đã suy nghĩ nhiều."

"Đúng vậy." Trần Trường Sinh nhìn nàng thật tình nói: "Nhưng Thái Tông Hoàng Đế trước lúc làm ra chuyện kia, cũng chưa chắc đã là Thái Tông Hoàng Đế mà chúng ta biết đến, hắn là Tề Vương mà tất cả mọi người đều khen ngợi, sau đó gϊếŧ huynh thí đệ tù phụ, có lẽ cũng là hắn bị buộc bất đắc dĩ mà làm ra lựa chọn."

Từ Hữu Dung nói: "Cho nên?"

Trần Trường Sinh nói: "Ta không muốn hắn trở thành Thái Tông Hoàng Đế thứ hai, cho nên... Ta muốn rời đi."

"Nếu như chỉ là lý do này, ta không ủng hộ, bởi vì... đây hoàn toàn là lấy cớ bị động."

Từ Hữu Dung nói: "Sống, nên là tập hợp của các hành động chủ động."

Trần Trường Sinh suy nghĩ một chút, nói: "Chính mình cũng muốn rời đi."

Từ Hữu Dung lần nữa nói ra hai chữ này: "Lý do?"

Trần Trường Sinh nói: "Ta muốn biết mình từ đâu tới."

Từ mười tuổi năm ấy bắt đầu, hắn đã sống trong ám ảnh tử vong.

Thiên Thư lăng đêm đó Thiên Hải Thánh Hậu giúp hắn nghịch thiên cải mệnh, hắn rốt cục không cần mỗi ngày đều suy nghĩ vấn đề tử vong nữa, cũng có tư cách suy nghĩ một vài vấn đề khác.

Ngoài vấn đề sinh tử, vấn đề trọng yếu nhất trong nhân sinh chính là ba cái.

Ngươi là ai?

Ngươi từ đâu tới?

Ngươi muốn đi đâu?

Muốn giải đáp vấn đề thứ ba, đầu tiên cần phải biết rõ ràng hai vấn đề phía trước.

Chiến tranh với Ma tộc còn không hoàn toàn kết thúc, nhưng đã không cần hắn làm gì nữa.

Thương Hành Chu, Hắc Bào nói hắn đến từ Thánh Quang đại lục, hắn muốn tới đó xem một chút.

"Ta tiếp nhận lý do này."

Từ Hữu Dung nói: "Nhưng thời gian không nên quá lâu."

Trần Trường Sinh có chút bất ngờ nói: "Ngươi không định cùng đi với ta ư?"

Từ Hữu Dung rất chân thành nói: "Ta ra đời ở kinh đô."

Trần Trường Sinh trở lại Tây Trữ trấn. Cho đến lúc này, hắn còn đang suy nghĩ lần nói chuyện cuối cùng với Hữu Dung, sau đó hắn nhớ tới rất nhiều năm trước, ở kinh đô Lý Tử viên khách sạn, Đường Tam Thập Lục đánh giá Hữu Dung—— đây là một nữ nhân làm cho người ta không lời nào để nói.

Đáp án này làm cho Trần Trường Sinh hơi vui mừng chút ít, nhưng đã quên Đường Tam Thập Lục đối với hắn đánh giá cũng là như thế.

Giáo Hoàng như hắn bỗng nhiên rời đi, không nói không chịu trách nhiệm, cũng quả thật làm cho người không lời nào để nói.

Mùa đông, hoa thụ bên khe suối đã rụng hết rồi, mặt nước không có cánh hoa, trong miếu cũ cũng không còn sách.

Trần Trường Sinh ở trong miếu cũ ngủ một đêm, sáng sớm hôm sau năm giờ tỉnh lại, dùng nước suối rửa mặt, sau đó hướng bên kia đi tới. Bên kia là nơi sương mù càng ngày càng sâu, lúc nhiều nhất đã thành mây, trong mây có nước suối, có dây leo, có nai con dễ dàng chấn kinh, còn có rất nhiều dã thú lờ mờ, không biết lai lịch.

Hắn cũng rất quen thuộc những hoàn cảnh này, không thể làm cho cước bộ của hắn có bất kỳ dừng lại, cho đến khi đi tới dưới chân tòa cao phong cô đơn kia.

Một con độc giác thú xuất hiện, toàn thân trắng noãn, tựa như linh vật.

Trần Trường Sinh cùng nó lẳng lặng nhìn nhau.

Hắn biết con độc giác thú này một mực chờ mình, cũng đã đợi rất nhiều năm.

"Không cần nhất định phải ở chung một chỗ với ai, một mình cũng rất tốt."

Trần Trường Sinh nhìn nó lắc đầu, mỉm cười nói: "Đi đi."

Độc giác thú có chút không nỡ mà rời đi, đi vài chục bước sẽ quay đầu lại liếc nhìn hắn một cái.

Trần Trường Sinh lẳng lặng nhìn nó, không xoay người rời đi, cho đến khi nó biến mất ở sâu trong mây mù nồng hậu, mới tiếp tục lữ trình của mình.

Cô phong bị mây mù quanh năm vây quanh, mặt ngoài rất ướŧ áŧ, khắp nơi đều là rêu xanh, còn có nước chảy không dứt.

Nhưng đối với cường giả thần thánh mà nói, những thứ này không tính là khó khăn, tựa như đất bằng phẳng mà thôi.

Chín ngày đã qua, mặt trời rơi vào trong Vân mộ, không còn xuất hiện.

Ngày thứ mười, Trần Trường Sinh đi tới trên đỉnh núi.

Trừ biển mây, nơi này không có gì cả, đặc biệt vắng lạnh, làm hắn sinh ra cảm giác cô tịch.

Hắn ngồi trên tảng đá ở đỉnh núi, lấy ra một viên trái cây, chậm chạp mà nghiêm túc ăn.

Vỏ kiếm có rất nhiều thứ, bao gồm thức ăn, đó là Chi Chi tự mình chuẩn bị, phân lượng rất nhiều, nhưng hắn không đυ.ng đến, chỉ ăn một cái trái cây.

Tựa như hắn lựa chọn leo, mà không phải phương thức khác để đi tới đỉnh núi, có thể đây là cảm giác nghi thức hắn cần.

Ăn xong trái cây, hắn ngẩng đầu ngắm lên bầu trời, phát hiện thiên không ngay ở trước mắt.

Hắn đưa tay sờ sờ, phát hiện thiên không xúc cảm không sai, không cứng rắn giống như trong tưởng tượng, rất bóng loáng, có chút co dãn, tựa như mặt của Hữu Dung.

Hắn nhắm mắt lại.

Ba ngàn thanh kiếm gào thét ra, ở trên biển mây qua lại phi hành, lộ ra vẻ vô cùng vui thích, đại khái bọn họ cũng biết, sắp đi tới một thế giới khác.

Trần Trường Sinh đến bên kia thiên không, sau đó bị quăng tới trên mặt đất.

Cũng không phải rất đau, bởi vì trên mặt đất là cỏ xanh được người trồng, rất mềm xốp.

Đây là một phiến thảo nguyên phương viên mấy trăm trượng.

Trần Trường Sinh quay đầu nhìn lại, chỉ thấy không gian tinh bích bị phá mở đang chậm rãi khép lại, màu sắc thiên không trở nên càng ngày càng nhạt, cho đến muốn biến mất mất tích.

Hắn thấy vô cùng rõ ràng, ở Trung Thổ đại lục thẳng đến thiên không cô phong, ở chỗ này thoạt nhìn lại là đối diện của hắn.

Thì ra hai cái đại lục cũng không phải bình hành, mà là thẳng đứng.

Trung Thổ đại lục đối với nơi này mà nói, giống như là một bức tường.

Phiến thảo nguyên này thật sự rất nhỏ, chẳng qua là chốc lát đã đi ra ngoài.

Phía ngoài thảo nguyên, chính là hoang mạc, cát sỏi màu trắng, tạo thành một thế giới như bạch hải.

Chín mặt trời vô cùng chói mắt.

Trần Trường Sinh tùy ý chọn một phương hướng để đi.

Một bước chính là mấy dặm.

Rất nhanh hắn đã gặp phải dân bản địa trên phiến đại lục này.

Càng ngày càng nhiều dân bản địa.

Không ai tới hỏi thăm lai lịch của hắn, càng không người nào dám ngăn trở hắn.

Dân bản địa kính sợ nhìn hắn, như thủy triều tách ra, cho đến lộ ra cái tế đàn kia.

Khí trời thật rất nóng, tăng lữ thân mặc bạch y kia ngồi ở trên tế đàn, tùy ý để ánh mặt trời sưởi ấm.

Năm đó, Trần Trường Sinh từng theo thần hồn của Thiên Hải Thánh Hậu, ở bên dòng suối Tây Trữ trấn nhìn thấy hắn.

"Ta sắp chết, khí huyết khô kiệt, cho nên có chút lạnh."

Bạch y tăng lữ hướng hắn giải thích.

Trần Trường Sinh nói: "Nơi này quả thật có chút lạnh."

Bạch y tăng lữ nói lạnh còn có đạo lý, vì sao hắn cũng cảm thấy nơi này lạnh?

Phải biết rằng trong bầu trời chín mặt trời đều là thật sự.

"Ngươi tới đón chúng ta về nhà đấy sao?"

Bạch y tăng lữ hỏi.

Nghe được câu này, bốn phía tế đàn mấy chục vạn dân chúng, như thủy triều quỳ xuống, mang theo tiếng khóc nói: "Ai cũng có gia viên."

Trần Trường Sinh nhìn về những dân chúng này, trầm mặc không nói.

Tăng lữ nói: "Sư phụ ngươi từng đáp ứng ta. Nếu như ngươi không đồng ý, ta sẽ chờ sư đệ ngươi đến làm chuyện này."

Trần Trường Sinh nói: "Nếu như ta có thể trở về, sẽ nghiêm túc suy nghĩ chuyện này."

Tăng lữ hiểu ý tứ của hắn, nói: "Ngươi muốn đi tới hết đường ư?"

Trần Trường Sinh nói: "Đúng vậy."

Tăng lữ nói: "Ngươi hẳn là cũng rõ ràng, nơi này cũng không phải là Thánh Quang đại lục."

Trần Trường Sinh gật đầu.

Trước đây thật lâu hắn đã biết, nơi này không phải là Thánh Quang đại lục.

Nếu như Thánh Quang đại lục gần như thế, Trung Thổ đại lục chỉ sợ sớm đã bị thần minh nô dịch.

Nơi này là Văn Minh đại lục, là chủ thể trong quá khứ, hôm nay trở thành Di Khí Chi Địa.

Ánh sáng rừng rực, nóng rực, nhìn như tràn đầy năng lượng, cũng không phải thánh quang chân chánh, chẳng qua là giả tượng.

Tòa đại lục này đã mất đi toàn bộ năng lượng, sinh cơ chính đang không ngừng tan biến, theo thời gian, không ngừng suy bại.

"Năm đó, chúng ta đem ba giọt máu của thúc vương thông qua tế đàn đưa đi Thánh Quang đại lục."

Bạch y tăng lữ nói: "Sau đó mới có ngươi."

Hắn nói thúc vương, chính là Trần Huyền Bá.

Trần Trường Sinh trầm mặc một lát, hỏi: "Người của Thánh Quang đại lục có thể thông qua tế đàn để tới đây ư?"

"Tòa tế đàn này chỉ có thể truyền vật thể phi sinh mệnh."

Bạch y tăng lữ lắc đầu, nói: "Máu của thúc vương cũng không có hoạt tính, Già Thiên kiếm cũng không phải là vật sống."

Trần Trường Sinh nói: "Nhưng ta là sống."

Bạch y tăng lữ nói: "Chẳng lẽ ngươi bây giờ còn chưa rõ? Lúc ngươi bị đưa trở lại, chỉ là một cái trái cây ư."

Trần Trường Sinh lần nữa trầm mặc, nói: "Ta đây làm sao sinh ra đời?"

Bạch y tăng lữ nói: "Giống như trước cũng là mười tháng hoài thai."

Trần Trường Sinh hiểu được, mang theo một đường hi vọng nói: "Nàng còn sống hay không?"

Bạch y tăng lữ có chút thương hại nhìn hắn, tựa như nhìn người thiếu nữ hai mươi mấy năm trước kia.

"Thời điểm ngươi ra đời, nàng sẽ chết."

Trần Trường Sinh trầm mặc thời gian rất lâu, nói: "Các ngươi đều là người xấu."

Các ngươi trong những lời này chỉ chính là bạch y tăng lữ, Hắc Bào, còn có sư phụ của hắn Thương Hành Chu.

"Thánh Quang đại lục vẫn muốn thông qua tế đàn này, đả thông lối đi không gian."

Bạch y tăng lữ nói: "Một lần tiếp cận thành công nhất là mười mấy năm trước, bọn họ chờ Thương Hành Chu dùng ngươi phát động thần phạt, hoặc dùng thần hồn của ta làm dẫn."

Cho đến lúc này, Trần Trường Sinh mới biết được, thời điểm Thánh Hậu nương nương năm đó đối chiến ba vị Thánh Nhân, tại sao lại đối với Tây Trữ trấn bên dòng suối tăng lữ thần hồn để ý nhất.

Hắn nhìn bạch y tăng lữ nói: "Như thế nói đến, ngươi chính là người xấu nhất."

Bạch y tăng lữ trầm mặc một lát sau nói: "Ta chưa từng đi Thánh Quang đại lục, nhưng từng cảm giác được thần minh lực lượng, đây không phải thứ chúng ta có thể đối kháng."

Trần Trường Sinh nói: "Dù vậy, cũng không thể đầu nhập vào phe địch."

Bạch y tăng lữ nói: "Nếu như không phải là Thánh Quang đại lục thông qua tế đàn bổ sung năng lượng cho nơi này, tòa đại lục này cũng sớm đã hoàn toàn hoang phế."

Trần Trường Sinh nói: "Nếu như không có Thánh Hậu, Trung Thổ đại lục cũng đã hoang phế."

Bạch y tăng lữ nói: "Ta vẫn cảm thấy Thiên Hải Thánh Hậu không chết."

Trần Trường Sinh nhớ tới ban đầu ở Tây Trữ trấn, Thánh Hậu nương nương từng đối với tên tăng lữ này đã nói, nàng tự có truyền thừa.

Thiên Hải Thánh Hậu truyền thừa đến tột cùng chỉ cái gì? Là Dư Nhân cùng Trần Trường Sinh, hay là Từ Hữu Dung?

Di Khí Chi Địa, khắp nơi đều là hoang mạc.

Ở dọc theo hoang mạc, cự ly lục châu dân bản địa sinh sống khoảng mười vạn dặm địa phương, có một phiến biển rộng.

Trong biển rộng không có bất kỳ sinh vật nào còn sống, giống như là một mảnh tử hải.

Nhưng thế giới hoang vắng như thế nào, cũng sẽ có chút ít sinh mệnh vô cùng không đồng dạng tồn tại, hoặc là này đã không phải là sinh mệnh, mà là tử linh.

Mặt biển phát lên sóng lớn, hàn phong gào thét.

Một con u minh cốt long dài hơn mười dặm, ở trong sóng gió không ngừng xuyên qua.

Con u minh cốt long này cũng không phải là muốn hướng thiên địa khoe khoang lực lượng của mình, cũng không phải là muốn hướng thần minh tố nói mình tuyệt vọng, mà là bị buộc bất đắc dĩ.

Một con tùng thử đứng trong đôi mắt cốt long, giống như là một cái chấm đen.

Nó nhìn bọt sóng đập vào mặt, căn bản không sợ hãi, thỉnh thoảng phát ra tiếng kêu sung sướиɠ.

Thì ra là con u minh cốt long này là theo nó chơi đùa.

Bờ biển, một con dê đen lẳng lặng yên nhìn thiên không, không biết đang suy nghĩ điều gì.

"Ta muốn đi Thánh Quang đại lục."

"Ta chưa từng đi Thánh Quang đại lục, cũng không đi được."

"Tô Ly đã đi như thế nào?"

"Nếu như ta đoán không sai, hắn hẳn là thông qua già lam tự đi."

Nghe được câu này, Trần Trường Sinh rất giật mình.

Hắn biết Vương Chi Sách cùng Ngô Đạo tử một mực trong già lam tự, hẳn là ở cố gắng chữa trị bích hoạ năm đó, nối lại Phật Tông truyền thừa.

Tất cả mọi người cho là, già lam tự nhất định là ở trong núi sâu cực kỳ vắng vẻ, ai có thể nghĩ đến, già lam tự lại không có ở Trung Thổ đại lục, mà là đang ở Di Khí Chi Địa.

Đi vào già lam tự, Ngô Đạo tử còn đang trên vách tường vẽ tranh.

Sau đó, hắn thấy được Vương Chi Sách.

Vương Chi Sách đầu đầy tóc trắng, sáo thổi nhẹ, không biết đang tưởng niệm ai.

Trần Trường Sinh không xin lỗi, nhưng có kính ý.

Thì ra những năm này, Vương Chi Sách một mực thay Nhân tộc trông chừng lối đi tối trọng yếu này.

Nếu như già lam tự có thể thông Thánh Quang đại lục mà nói.

"Nơi này có một cái khe không gian, vô cùng không ổn định, thời khắc cần phải tu bổ."

Vương Chi Sách để xuống cây sáo, nói với hắn: "Ngô tiên sinh đang làm chính là chuyện này."

Ngô Đạo tử quan sát họa trên vách tường cười lạnh nói: "Ban đầu ở Ly cung, cũng không biết là ai đem ta đánh thảm như vậy, hiện tại biết ta trọng yếu cỡ nào sao?"

Vương Chi Sách nói: "Ta không có quá nhiều thời gian tinh lực đi quản việc."

Kể từ khi biết Vương Chi Sách còn sống, có rất nhiều đánh giá không tốt về hắn.

Không để ý tới thế sự, chính là không chịu trách nhiệm.

Trần Trường Sinh từng có ý nghĩ tương tự, cho tới hôm nay mới biết, những điều này đều là hiểu lầm.

Già lam tự quá mức trọng yếu, cùng chuyện này so sánh, Trung Thổ đại lục quyền lực tranh đấu, sinh tử đánh gϊếŧ, thật sự là chuyện nhỏ.

"Nếu nơi này có khe không gian, vì sao thần minh không từ nơi này phá vỡ một lối đi không gian?"

Trần Trường Sinh hỏi.

Vương Chi Sách nói: "Bởi vì thần minh cũng không cách nào bảo đảm lối đi không gian này một chiều."

Trần Trường Sinh không rõ đây là đạo lý gì.

Vương Chi Sách nói: "Ngươi đi bên kia rồi sẽ biết."

Trần Trường Sinh nói: "Ngài đi qua bên kia chưa?"

Vương Chi Sách nói: "Ta còn không chưa chuẩn bị sẵn sàng cùng đối phương gặp mặt."

Trần Trường Sinh suy nghĩ một chút, nói: "Tô Ly cùng ta làm như vậy, có phải có chút không chịu trách nhiệm hay không?"

Vương Chi Sách nói: "Lòng hiếu kỳ chính là bản tính tốt đẹp nhất trong cuộc đời mỗi chúng ta, đến nỗi muốn mạo hiểm, thậm chí giao ra tất cả."

Trần Trường Sinh nói: "Ta đi như thế nào?"

Vương Chi Sách đem hắn tới trước bích hoạ.

Trên tường vẽ rất nhiều cảnh vật.

Có kiến trúc đỉnh nhọn, đường nét thiên nhiên có một loại thần thánh ý vị.

Có tràng cỏ cùng mây trắng, có phòng nhỏ lả tả, có náo nhiệt thị trường, còn có đấu thú trường nhìn như ánh nắng tươi sáng, kì thực âm trầm.

Từ phong cách kiến trúc nhìn lại, những thứ này rất tương tự với Tuyết Lão thành.

Bích hoạ còn có rất nhiều trí tuệ sinh mệnh cùng Nhân tộc không đồng dạng.

Có chút giống công tượng sinh mệnh tựa như Ma tộc cấp thấp, chẳng qua là càng thêm nhỏ thấp, có chút sinh mệnh còn lại là hết sức xinh đẹp, rất giống Tú Linh tộc nhân đang tránh ở Đại Tây Châu.

Trần Trường Sinh nhìn càng ngày càng nhập thần, cho đến nghe được tiếng chuông, mới tỉnh hồn lại.

Dõi mắt nhìn lại, là đồng cỏ màu xanh, bầu trời xanh có mây trắng, phía trước giáo đường truyền đến tiếng chuông, một tràng kiến trúc tứ phương truyền đến tiếng la.

Cái loại tiếng la này cùng Ma tộc tiếng nói vô cùng tương tự, Trần Trường Sinh có thể nghe hiểu, hẳn là ý tứ đi học.

Thì ra hắn đã đi tới Thánh Quang đại lục.
User avatar
tuvi
Quả Mít
Quả Mít
 
Tiền: $57,250
Posts: 96097
Joined: 29 Apr 2006
Location: FRANCE
 
 

Re: Trạch Thiên Ký (7 Quyển) - Miêu Nị

Postby tuvi » 05 Feb 2024

Chương 140: Thần Ẩn chi lộ (Chương kết)

Tân quốc mùa xuân năm thứ ba mươi ba, xảy ra rất nhiều chuyện.

Đầu tiên là Đại Chu Hoàng Đế Bệ Hạ ban bố một đạo ý chỉ, yêu cầu Ly cung mau sớm đề cử ra một vị Giáo Hoàng mới. Chuyện này tạo thành sóng to gió lớn, không có mấy người biết, sau khi ban bố đạo ý chỉ kia, Hoàng Đế Bệ Hạ ngồi ở trên ngôi vị Hoàng Đế ngẩn người thời gian rất lâu, sau đó bảo sư đệ viết một phong thơ cho Thánh Nữ phong.

Bình An đạo cũng rất náo nhiệt, Trung Sơn Vương bởi vì mùi vị mỳ không đúng đem đầu bếp mới tới mắng thành cứt trâu. Cách đó không xa Tiết phủ, ở đại triêu thí đứng vị trí thứ hai Tiết Nghiệp Cẩn, ra khỏi Thiên Thư lăng làm chuyện đầu tiên chính là bị mẫu thân mang theo đến chỗ tương thân, mỗi đêm thở dài thở ngắn. Tiết phủ bên cạnh có tòa nhà bí ẩn của Chu Thông lại là bị Mạc Vũ âm thầm thu tới, gần nhất sau khi hạ triều việc nàng thích làm nhất chính là cùng Lâu Dương Vương ở chỗ này nghiên cứu dưa cải làm thế nào cho dễ ăn, xem ra nàng thật sự mang thai rồi.

Phụng Khuê Quân thành thủ Tầm Dương thành trước đây vẫn ở lại Tuyết Lão thành, nghe nói là học tập kiểu hát ca kịch, Ma tộc văn minh thành quả bị Đại Chu vương triều không chút khách khí để thế nhân cùng hưởng, trân quý nhất là Thông Cổ Tư đại học giả nghiên cứu bút ký do triều đình cùng Ly sơn riêng mình cầm một nửa. Đến tận bây giờ, Cẩu Hàn Thực đã ba năm không có rời khỏi chủ phong, ngày đêm cùng bút ký nghiên cứu này làm bạn, Thu Sơn Quân chỉ nhìn ba ngày, đã không để ý phụ thân đau khổ khẩn cầu, độc thân rời đi, đi hướng cánh đồng tuyết xa xôi hàn lãnh. Đợi Quan Phi Bạch biết tin tức từ Vấn Thủy vội vã trở về, đã không nhìn thấy hắn nữa rồi, cũng không có cơ hội hỏi lá thư đại sư huynh năm đó viết cho Lương Bán Hồ đến tột cùng có nội dung gì.

Không ai biết Thu Sơn Quân đi tới Bắc Hải, ở nơi đó hắn tìm được Y Xuân sơn nhân cùng Kính Bạc sơn nhân. Hắn không giấu diếm ý đồ của mình, trực tiếp nói cho hai vị sơn nhân, hắn chuẩn bị ở bên Bắc Hải sống rất nhiều năm, đợi đến đối phương tự nhiên chết già, sau đó sẽ dùng bút ký của Thông Cổ Tư đại học giả giải phẩu nghiên cứu thân thể của bọn họ, hi vọng tìm được phương pháp để cho Ma tộc tiếp tục sinh sôi. Hai vị sơn nhân không tức giận, cũng không cảm thấy hắn là người điên, cười cười đồng ý yêu cầu của hắn.

Sáng sớm ngày hôm sau Thu Sơn Quân thấy Nam Khách, mới biết được nàng đã ở nơi này sinh sống nhiều năm, chẳng qua thoạt nhìn bệnh của nàng không tốt hơn là mấy, ngược lại có chút tăng thêm.

Hắn mỉm cười nói: "Đúng dịp, ta gần đây học một thủ kiếm khúc, ngươi có muốn nghe hay không?"

Thế gian hết thảy đều rất tốt, Đường Tam Thập Lục lại không tốt lắm.

Ở Vấn Thủy thành dù như thế nào lớn lối cũng không hiển lộ được bản lãnh, trở lại kinh đô lại không chịu được bộ dáng ân ái của đôi cẩu nam nữ Chiết Tụ cùng Thất Gian, lão thái gia thân thể khỏe mạnh, rõ ràng trong khoảng mười năm còn chưa chết, độc của phụ thân đã được giải, ít nhất còn có thể sống thêm mấy trăm năm, hắn có thể làm được gì đây?

Hắn đi ngoài thành lên núi hoa đào, vào gian Đào Hoa am kia, muốn một chén trà hoa đào, ngồi xuống chính là ba mùa thu, nhưng thủy chung không thể nhận được hồi âm.

Lạc Lạc sinh hoạt cũng không vui vẻ. Mùa xuân, nàng chính thức được phong làm Thái nữ, nhưng đối với cuộc sống của nàng không có quá lớn ảnh hưởng, trừ đọc sách luyện công họa hoa lê ra, việc nàng làm thường xuyên nhất chính là ngắm biển mây, ngón tay trong vô thức xoa xoa tảng đá kia, vẻ mặt tịch liêu.

Hiên Viên Phá không tiếp tục lãnh binh, cũng không cùng Kim Ngọc Luật đi trồng trọt, mà làm quan thị vệ cho Lạc Lạc.

Thời điểm Lạc Lạc đứng ở bên cửa sổ tròn nhìn biển mây ngây ra, hắn cũng đang nhìn nàng ngây ra, hắn biết Điện hạ không ở chỗ này dừng lại thời gian quá dài, bởi vì Điện hạ tu hành thật rất khắc khổ, tới ngày lướt qua cánh cửa kia, Điện hạ nhất định sẽ đi thế giới kia để tìm Trần Trường Sinh.

Đồng Giang dưới hoàng hôn xinh đẹp như chiếc đai lưng màu vàng.

Trong trấn nhỏ cuộc sống vẫn là an bình mà nhàn nhã như vậy.

Trúc bài xanh biếc đổ ở bài trên bàn, đưa tới một trận kinh hô.

Thanh nhất sắc.

Từ Hữu Dung lẳng lặng nhìn trúc bài, bỗng nhiên nói: "Cảm giác không sai."

Phụ nhân cùng hai khách bài khác đang chuẩn bị đón ý nói hùa vào hai câu, đột nhiên cảm giác được nơi nào có chút không đúng.

Những lời này của nàng giống như nói không phải là bài.

Thánh Nữ phong quanh năm lượn lờ mây mù bỗng nhiên tản ra, chim quý dị điểu khó có thể đếm hết từ các nơi trên đại lục bay tới, như hành hương bình thường.

Một trận mưa thu rửa Đồng giang, thế gian các nơi đều có cảm ứng.

Vương Phá đứng dưới cây ngô đồng, nhìn về phương hướng Nam Khê trai, cảm khái nói: "Rất giỏi."

Hắn biết rõ, năm đó Từ Hữu Dung không theo Trần Trường Sinh rời đi, không phải bởi vì Nam Khê trai sự vụ nhiều, hoặc là thiên hạ đại cục chưa định.

Nàng chẳng qua là không phục, nàng muốn chính mình rời đi.

Năm đó Trần Trường Sinh ở Tuyết Lão thành phá cảnh nhập thần thánh, có khắp mọi mặt nguyên nhân, quá trình không cách nào tái diễn.

Thật sự tính lên, Từ Hữu Dung tiến vào thần thánh lĩnh vực mới là nhỏ tuổi nhất.

Trước khi rời đi, Từ Hữu Dung nhận được một phong thơ từ kinh đô gửi tới.

Chữ viết rất sạch sẽ, có chút giống với Trần Trường Sinh, cũng có chút với Dư Nhân.

Nội dung trong thư, là nguyên lời của Dư Nhân sao.

"Ba năm sau ta sẽ thối vị, thay ta đem hắn tìm về."

Có người rời khỏi thế giới này sớm hơn cả Từ Hữu Dung, nàng cũng đi tìm Trần Trường Sinh.

Hắc y thiếu nữ đi ra khỏi vực sâu, ngắm hướng phía trước tòa cứ điểm băng tuyết hùng vĩ chí cực, nghe trên tường thành truyền đến tiếng hô, khuôn mặt đầy vẻ không giải thích được.

Nếu như nàng không nghe lầm, những người đó hô chính là long kỵ sĩ, nhưng mà trong gió tuyết bay tới không phải một đám rắn mối hay sao?

Trần Trường Sinh đứng bên dòng suối, lấy khăn cẩn thận chà lau sạch sẽ bọt nước trên tay, đứng dậy xuyên qua rừng cây, lướt qua hàng rào, hướng tòa kiến trúc nơi xa đi tới.

Tóc đã cắt ngắn, hơi hơi lởm chởm, đen nhánh rậm rạp, không có cách nào sơ đạo kế nữa, nhưng nhìn cũng rất nhẹ nhàng khoan khoái.

Hắn mặc y phục giặt sạch không nhiễm một hạt bụi, cùng ma pháp học đồ khác tạo thành tiên minh đối sánh.

Có lẽ chính là bởi vì nguyên nhân đó, vô luận là giáo sư trong học viện, hay là trên bãi cỏ mấy vị bác gái cũng rất thích hắn.

Trần Trường Sinh bây giờ là một gã ma pháp học đồ bình thường.

Ở Hôi Bảo công quốc, ma pháp học đồ như hắn có mấy vạn tên.

Hắn không lo lắng sẽ bị người ta phát hiện bí mật của mình, biết mình đến từ một thế giới khác, chỉ sợ học viện này có rất nhiều ma pháp sư ưu tú, thậm chí còn có hai vị ma đạo sư.

Ở Ma Pháp học viện, hắn biểu hiện vô cùng bình thường, vô luận là ma lực ba động hay là niệm lực cường độ, cũng không có bất kỳ điểm gì đặc biệt khác.

Nếu như hắn nguyện ý, chút ít ma lực yếu ớt ba động cũng có thể tùy thời biến mất, biến thành chân chính người bình thường.

Cho dù thần minh thấy hắn, hẳn là cũng không cách nào phát hiện thân phận chân thật của hắn, bởi vì hắn chân chính làm được đến mức thần ẩn vào trong.

Khi hắn đi tới Thánh Quang đại lục, phát hiện trong thiên địa nơi này khắp nơi đều là thánh quang.

Thánh quang này cùng thánh quang trong thân thể của hắn vốn chính là thứ giống nhau, hai người tự nhiên giao hòa, điều này cũng đồng nghĩa hắn chân chính làm được cùng thiên địa tương hợp.

Đúng vậy, hắn bây giờ là Thần Ẩn cảnh giới, cũng chính là cảnh giới của Thiên Hải Thánh Hậu năm đó.

Những nhân loại khác đi tới Thánh Quang đại lục, có lẽ không nhận được đáng sợ tăng lên như hắn, nhưng cũng có thể trở nên cường đại hơn nhiều.

Thiên địa khắp nơi đều là năng lượng.

Mấy năm trước, Tô Ly có thể một kiếm chặt đứt lối đi không gian, nghĩ đến cũng cùng chuyện này có liên quan.

Thời điểm ở Trung Thổ đại lục, kiếm của hắn mặc dù cũng rất lợi hại, nhưng hẳn là không cường đại tới loại trình độ này.

Ban đầu ở Di Khí Chi Địa, hắn từng có nghi ngờ, nếu già lam tự là vết nứt không gian, vì sao thần minh không từ nơi đó phá vỡ một cái lối đi không gian.

Vương Chi Sách nói với hắn, đó là bởi vì thần minh cũng không cách nào bảo đảm lối đi không gian này là đơn hướng.

Hiện tại hắn đã hiểu nguyên nhân.

Thần minh đang sợ.

Hắn sợ loài người đi tới Thánh Quang đại lục.

Hoàng hôn rơi vào trên cửa sổ.

Trần Trường Sinh đi tới bên cửa sổ, nhìn về mặt cỏ ngoài học viện.

Trên bãi cỏ, có rất nhiều lão sư cùng học sinh đang đi ăn cơm tối, nhìn thấy hắn bên cửa sổ, cũng nhiệt tình chào hỏi.

Nhìn mọi người, hắn bỗng nhiên sinh ra một chút không nỡ.

Đến lúc rời đi rồi.

Mấy năm này hắn ở trong học viện vô cùng thật tình học tập, toàn bộ đại lục lịch sử, ma pháp kiến thức, địa lý cùng nhân văn tương quan ghi chép, cũng đã nắm giữ vô cùng đầy đủ.

Hơn nữa dựa theo suy tính của hắn, Hữu Dung hẳn là sắp tới.

Thế giới lớn như vậy, hắn lo lắng nàng không tìm được chính mình.

Hắn từng hỏi thăm hành tung của Tô Ly, nhưng không thu hoạch được gì, ngay cả một vị hồng y đại giáo chủ ngẫu nhiên bị hắn chế trụ cũng không nghe nói tới.

Người có thể che giấu hành tung cùng tin tức hoàn mỹ như thế chỉ có thể là vị thủ lĩnh thích khách kia.

Dĩ nhiên, cũng có một loại khả năng là Giáo Đình cố ý phong tỏa tin tức.

Hắn quyết định đi Thánh Thành một chuyến, xem một chút tình hình của Giáo Đình.

Quan trọng nhất là, hắn xác định Từ Hữu Dung nhất định sẽ đi Thánh Thành.

Bởi vì Giáo Hoàng ở nơi đó.

Thần Thánh Hoàng Đế cùng Giáo Hoàng là người có quyền lực cao nhất Thánh Quang đại lục, bất cứ người nào cũng không cách nào xác định, ai quyền lực lớn hơn ai.

Nhưng có thể xác định chính là, Giáo Hoàng là người mạnh nhất Thánh Quang đại lục.

Hắn được gọi là nam nhân tiếp cận với thần nhất.

Từ Lục Cung quận đến Thánh Thành, nếu như dùng xe ngựa nhanh nhất, cần nửa tháng, có thể nói được là một quãng đường dài dòng.

Rất nhiều lữ khách đã quen ở Lạp La Tắc Nhĩ tu đạo viện nghỉ ngơi và hồi phục, bổ sung một chút thức ăn.

Trần Trường Sinh nhìn khoai tây cùng bánh mì đen thô sáp cùng cá chiên, bắt đầu nhớ nhà khôn xiết.

Rất tùy tiện ăn xong bữa tối, hắn trở lại trong phòng rửa mặt, mười giờ thời điểm nằm lên giường, bắt đầu ngủ, đang đợi năm giờ tỉnh lại.

Kỳ quái chính là, không biết là bởi vì ngoài cửa sổ trăng sáng quá mức trắng, hay là đám ve cuối cùng lúc mới vào thu kêu to quá mức thê lương, hắn thủy chung không ngủ được.

Nhìn trước giường ánh trăng như sương, hắn quyết định tìm gặp Hữu Dung, cùng nàng ở chỗ này đi dạo, sau đó trở về, không đợi Lạc Lạc các nàng.

Đưa ra quyết định, lại như cũ không thể bình tĩnh, hắn vẫn ngủ không yên.

Trần Trường Sinh không phất tay đem bốn phía tu đạo viện sở hữu bầy ve toàn bộ gϊếŧ chết, cũng không có triệu hồi một mảnh mây đen ngăn trở trăng sáng, choàng bộ y phục đi ngoài viện tản bộ.

Bất tri bất giác, hắn đi tới chỗ sâu nhất của tu đạo viện, đó là một tòa thạch bảo, không có bất kỳ ánh đèn, lộ vẻ phá lệ âm trầm.

Đối với Thần Ẩn cảnh giới mà nói, không có loại chuyện như bất tri bất giác, hắn cũng sớm đã cảm thấy được vấn đề, chỉ bất quá không muốn để ý tới.

Trừ số rất ít tồn tại như Giáo Hoàng, thế giới này không có ai có thể uy hϊếp hắn, bẫy rập cùng mai phục càng không có ý nghĩa.

Thạch bảo dưới đất có một tòa trận pháp, khắp nơi đều là vô hình ma lực tuyến, cho dù là đại chủ giáo cùng thánh kỵ sĩ tầng cấp cường giả, đều không thể lướt qua.

Trần Trường Sinh nghe được tiếng kêu cứu.

Tiếng kêu cứu đến từ dưới địa lao, vẹt ra cỏ dại mới có thể thấy một cái lỗ thông khí rất nhỏ.

Trong địa lao không thắp đèn, nhưng hắn có thể đem bên trong thấy rõ rõ ràng.

Người bị nhốt trong địa lao, trên đầu mang một cái mặt nạ sắt, mặc rách nát xiêm y.

Khi ánh trăng trắng bệch rơi vào trên mặt nạ, lại càng lộ ra vẻ kinh khủng chí cực.

Từ khe hở của mặt nạ sắt, đã mọc lên cỏ dại.

Cũng không biết người này bị giam ở đây đã bao nhiêu năm.

Vị tù phạm kia thấy được Trần Trường Sinh, mừng như điên chí cực, thậm chí có chút điên điên, càng không ngừng dùng đầu sắt đυ.ng vào vách tường.

Trần Trường Sinh lẳng lặng nhìn hắn, chờ hắn tỉnh táo lại.

"Lão sư, cứu ta!"

Người mặt sắt gục ở trên thông khí lỗ, dùng thanh âm run rẩy cầu khẩn nói.

Trần Trường Sinh hỏi:: "Ngươi là ai?"

Người mặt sắt nói: "Ta là Áo Cổ Tư Đô."

Trần Trường Sinh nói: "Ngươi đang ở đây chờ ta ư?"

Rất rõ ràng, tu đạo viện đã bị người động tay động chân, cố ý dẫn Trần Trường Sinh tới đây.

Có thể lặng yên không một tiếng động ảnh hưởng phán đoán của Trần Trường Sinh, nhất định phải nói, người kia cảnh giới cao thâm khó dò.

Trần Trường Sinh lại từ loại an bài này cảm thấy được mùi vị quen thuộc nào đó, cho nên hắn lúc này tâm tình không tồi, nguyện ý nghe xem đối phương chuẩn bị nói cái gì.

"Một vị tiên tri tự xưng người lữ hành từng nói cho ta biết, chỉ cần ta kiên nhẫn, chân thành cầu nguyện, ngài sẽ tới thu ta làm học sinh, cứu ta đi ra ngoài."

Người mặt sắt rõ ràng không nói láo.

Tự xưng người lữ hành, cũng chỉ có vị kia mới có thể thừa hơi để làm loại chuyện này.

"Làm sao ngươi phán định người kia chính là ta?"

Trần Trường Sinh hỏi.

Người mặt sắt có chút kích động nói: "Hoàn toàn không thấy Lê Tắc Lưu ác tặc kia bố trí cấm chế, như vậy nhất định là ngài!"

Trần Trường Sinh nhớ được, vị hồng y đại giáo chủ gọi Lê Tắc Lưu kia là người ủng hộ Thần Thánh Hoàng Đế.

"Ngươi rốt cuộc là ai?"

Người mặt sắt nói: "Ta quả thật gọi Áo Cổ Tư Đô, là thánh kỵ sĩ bị giam cầm, là đệ đệ sanh đôi của Thần Thánh Hoàng Đế, đã bị giam ở chỗ này rất nhiều năm..."

Nói xong lời cuối cùng, thanh âm của hắn lần nữa run rẩy lên, lộ ra vẻ vô cùng thống khổ, tràn đầy cảm xúc oán độc.

Trong ánh mắt của hắn tự nhiên không có những tâm tình này, tràn đầy mong đợi cùng khẩn trương, sợ Trần Trường Sinh cứ như vậy rời đi, ẩn có ngấn lệ.

Rất đơn giản một câu nói, đã có thể thôi diễn ra một chuyện xưa rất thường gặp ở cung đình.

Trần Trường Sinh suy nghĩ một chút, nói: "Ta muốn đi Thánh Thành, có thể chúng ta sẽ không thuận đường."

Người mặt sắt lo lắng nói: "Nhất định sẽ thuận đường! Nhất định sẽ thuận đường! Cho dù ngài muốn đi địa ngục, ta cũng sẽ không chút do dự đi theo cước bộ của ngài!"

Trần Trường Sinh nói: "Nếu như nơi ta muốn đi là Thần Quốc thì sao?"

Hoàn
User avatar
tuvi
Quả Mít
Quả Mít
 
Tiền: $57,250
Posts: 96097
Joined: 29 Apr 2006
Location: FRANCE
 
 
Món quà tinh thần gởi tặng tuvi từ: Que Huong

Previous

Return to Truyện Ðọc



Who is online

Users browsing this forum: No registered users and 85 guests