Cô Vợ Ngọt Ngào..Lão Công, Ôm Một Cái - Đường Quả Miểu Miểu

Truyện tình mùi mẫn, truyện ma kinh rợn hay các thể loại khác. Xin mời vào.

Moderators: Mười Đậu, SongNam, A Mít

Re: Cô Vợ Ngọt Ngào..Lão Công, Ôm Một Cái - Đường Quả Miểu M

Postby tuvi » 08 Jan 2024

Chương 639: Chồng cũ bỗng trở thành chủ nhà

Mặc Trì Úy tự nhiên như ruồi mở cửa bước vào nhà, điều này đã khiến Đường Tâm Nhan không thể chấp nhận được, giờ lại nhìn thấy anh kéo vali quyết định về sống chung với cô dưới một mái nhà, Đường Tâm Nhan suýt nữa thì ngã quỵ.

Hít một hơi thật sâu, cô cố gắng để mình bình tĩnh lại.

“Nếu như anh đã mua căn nhà này rồi thì tôi sẽ để phòng cho anh, còn tôi sẽ đưa con đi ngay lập tức.”

Nói xong, Đường Tâm Nhan quay người đi về phía cửa.

Nếu cô và người đàn ông này sống chung dưới một mái nhà, Đường Tâm Nhan thà chịu cảnh màn trời chiếu đất còn hơn.

“Em có đủ tiền bồi thường hợp đồng đưa cho anh không?” Giọng nói của Mặc Trì Úy vang lên bên tai Đường Tâm Nhan.

Tiền bồi thường? Ý anh là gì? Nghe thấy những lời của Mặc Trì Úy, lông mày của Đường Tâm Nhan nhíu chặt lại.

“Đây là hợp đồng thuê nhà do em và chủ nhà cũ đã ký. Trong đó ghi rõ, nếu em rời khỏi căn nhà này trước thời hạn trên hợp đồng thì phải bồi thường thiệt hại cho chủ nhà là ba trăm năm mươi triệu.”

Mặc Trì Úy đặt bản hợp đồng lên trên bàn.

Bồi thường hợp đồng ba trăm năm mươi triệu?

Nghe thấy con số này, Đường Tâm Nhan hít một hơi lạnh.

Tại sao cô không nhớ rằng này trong hợp đồng cho thuê ban đầu có điều khoản này nhỉ?

Đường Tâm Nhan lập tức cầm bản hợp đồng lên, khi nhìn thấy rõ ràng điều khoản vi phạm hợp đồng, mặt cô biến sắc trong nháy mắt.

“Lúc ký hợp đồng, tôi không nhìn thấy điều khoản này. Mặc Trì Úy, cái này là do anh dở trò có đúng không?” Đường Tâm Nhan cầm hợp đồng phang thẳng vào người Mặc Trì Úy, nếu như có thể, cô thực sự hy vọng có thể đuổi anh đi ngay tức khắc.

“Khi ký hợp đồng, em không nhìn thấy nó, nhưng không có nghĩa là trong đó không có. Cô gái, có trách thì cũng chỉ trách bản thân em, lúc đó đã quá bất cẩn, không đọc rõ ràng tất cả các điều khoản, vậy nên bây giờ…”

Mặc Trì Úy dang tay.

“Hợp đồng này có ràng buộc về mặt pháp lý. Nếu đưa ra tòa, em… chắc chắn sẽ thua.”

Trên khuôn mặt điển trai của Mặc Trì Úy nở nụ cười đắc ý.

“Anh vẫn nên ở trong phòng này đi thì hơn, nếu không lúc em thức dậy, nhìn thấy sẽ không tiện lắm. Anh đi thu dọn hành lý trước, lát nữa sẽ nấu bữa tối cho mẹ con em.”

Hôn lên má con trai xong, Mặc Trì Úy kéo hành lý, đi về phòng trước mặt.

Cứ như vậy để anh ở đây sao?

Nhìn bóng lưng Mặc Trì Úy vừa bước vào phòng, Đường Tâm Nhan mặt mày đỏ bừng.

Mặc Trì Úy không mang theo nhiều đồ, vì vậy sau khi sắp xếp một chút thì anh bước ra khỏi phòng.

Khác với bộ vest thẳng tắp vừa nãy, bây giờ Mặc Trì Úy đang mặc một bộ quần áo ở nhà bình thường, càng làm tăng thêm vẻ lười biếng quyến rũ của anh.

Mặc Trì Úy trực tiếp đi tới phòng bếp mở tủ lạnh, trong tủ lạnh không có nhiều nguyên liệu lắm, đôi mày kiếm của anh nhíu chặt thành một đường.

“Bình thường em sống như thế này à? Cô gái, ở đây toàn đồ ăn vặt.” Sau khi tìm kiếm một vòng, nhưng không tìm thấy nguyên liệu mà mình muốn, mặt mày Mặc Trì Úy lại càng nhăn nhó thêm.

“Nếu anh không thích, có thể biến ngay lập tức, tôi không có yêu cầu anh nhất định phải ở lại.

Đường Tâm Nhan tức giận nói.

Mặt Trì Úy bất lực thở dài, đành phải gọi cho Trì Chi Hành.

Chưa đến nửa tiếng sau, Trì Chi Hành đã gõ cửa phòng, khi cậu ta bước vào phòng, Đường Tâm Nhan thấy cậu ta tay xách nách mang cả một đống đồ.

“Tất cả đều là nguyên liệu tươi mới, bảo đảm cân bằng dinh dưỡng, món Trung hay món Tây đều có cả.”

Trì Chi Hành đưa túi cho Mặc Trì Úy.

Đường Tâm Nhan cứ nghĩ rằng một người đàn ông như Mặc Trì Úy sẽ không bao giờ bước vào bếp, nhưng anh không chỉ bước vào bếp mà trong quá trình chuẩn bị nguyên liệu, động tác lại còn rất lão luyện.

Lẽ nào trước đây đã từng làm? Hay là lúc ở cùng với Mạnh Bạch Chỉ ở nước ngoài, anh vẫn luôn chăm sóc cô ta như vậy?

Khi hình bóng của Mạnh Bạch Chỉ lóe lên trong đầu, Đường Tâm Nhan vốn đã bớt bớt giận thì bây giờ ngọn lửa giận trong lòng cô lại bị kích động một lần nữa.

Trì Chi Hành cũng không ở lại quá lâu, đặt đồ xuống xong liền xoay người rời đi ngay.

“Em muốn ăn gì? Món Trung hay món Tây?” Đối mặt với câu hỏi của Mặc Trì Úy, Đường Tâm Nhan không thèm để ý đến, như thể cô không hề nghe thấy.

Nhìn thấy Đường Tâm Nhan hoàn toàn không muốn để ý tới mình, vẻ mặt Mặc Trì Úy đầy bất lực.

Một tiếng sau, một mùi thơm hấp dẫn lạc vào cánh mũi Đường Tâm Nhan.

Chết tiệt, sao anh lại có thể nấu ngon như vậy? Đường Tâm Nhan à Đường Tâm Nhan, mày có thể có tiền đồ một chút không, tại sao lại không chịu được sự cám dỗ này chứ?

Bụng Đường Tâm Nhan sôi ùng ục.

“Đến ăn tối đi, có mỳ Ý với cả súp ngô mà em thích nhất đó.”

Giọng Mặc Trì Úy nghe như tiếng đàn cello bên tai Đường Tâm Nhan.

Mỳ Ý? Súp ngô?

Mấy món hấp dẫn này khiến cô suýt nữa thì chảy nước miếng.

Không được, mình không thể vì mấy cái món này mà từ bỏ sự kiên trì của bản thân.

Đường Tâm Nhan cầm điện thoại gọi cho Cố Nhiễm Nhiễm.

“Nhiễm Nhiễm, cho tớ vay ba trăm năm mươi triệu.”

Đường Tâm Nhan mở miệng nói thẳng, mặc dù có hơi ngại, nhưng… nhưng bây giờ cô thật sự không nghĩ ra ngoài Cố Nhiễm Nhiễm còn ai có thể cho cô vay tiền nữa.

“Tớ…” Đột nhiên nghe nói Đường Tâm Nhan muốn vay tiền, Cố Nhiễm Nhiễm không thèm suy nghĩ mà đồng ý luôn, nhưng chưa kịp đồng ý thì đã nhìn thấy ánh mắt của Trì Chi Hành phi đến đây.

“Có chuyện gì vậy? Bây giờ cậu cũng rất căng sao?” Đường Tâm Nhan hơi ngạc nhiên sau khi nghe câu trả lời thực sự của Cố Nhiễm Nhiễm.

“Tớ…” Cố Nhiễm Nhiễm hít một hơi thật sâu: “Tâm Nhan, thực sự xin lỗi cậu, hiện tại tớ cũng hơi bí, không… không có nhiều tiền như vậy, cậu cho tớ thêm một tháng nữa, một tháng nữa tớ sẽ lập tức gửi cho cậu số tiền đó liền.”

Những lời của Cố Nhiễm Nhiễm khiến khuôn mặt của Đường Tâm Nhan lộ ra vẻ bất lực.

“Không sao đâu. Khi nào có tiền chúng ta sẽ nói chuyện này sau. Tớ cũng không làm quấy rầy cậu và người đàn ông của cậu ân ái nữa. Cúp máy trước nhé. Tạm biệt.” Đường Tâm Nhan thất vọng cúp điện thoại.

Làm thế nào bây giờ? Không vay được tiền, xem ra định mệnh đã ép cô phải sống chung dưới một mái nhà với người đàn ông này.

Mặc Trì Úy bước ra khỏi bếp, bước đến trước mặt Đường Tâm Nhan.

“Anh đã nấu sủi cảo nhỏ mà con thích ăn nhất rồi.”

Đường Tâm Nhan hung hăng trừng mắt nhìn Mặc Trì Úy, nhưng vẫn ôm con trai, bước vào phòng ăn.

Cô phải thừa nhận rằng món ăn mà Mặc Trì Úy chuẩn bị thậm chí còn ngon hơn những gì cô tưởng tượng.

Sau khi cho con trai ăn xong, Đường Tâm Nhan bắt đầu một cuộc đột kích điên cuồng, không ăn thì sẽ có người khác ăn, tự nhiên lại có thêm một người giúp việc. Đây không phải là một điều tuyệt vời sao?

“Tôi muốn ăn trái cây.” Sau bữa tối, Đường Tâm Nhan hài lòng đặt dao nĩa xuống, đôi mắt sáng như sao kia trực tiếp rơi vào trên người Mặc Trì Úy.

Biết Đường Tâm Nhan đang cố ý gọi mình, Mặc Trì Úy không có mất kiên nhẫn, anh nhanh chóng cắt trái cây rồi đặt trước mặt cô.

“Cô gái, em có muốn suy nghĩ một chút, lại gả cho anh lần nữa không?” Mặc Trì Úy đột nhiên mở miệng nói.
User avatar
tuvi
Quả Mít
Quả Mít
 
Tiền: $57,250
Posts: 96097
Joined: 29 Apr 2006
Location: FRANCE
 
 

Re: Cô Vợ Ngọt Ngào..Lão Công, Ôm Một Cái - Đường Quả Miểu M

Postby tuvi » 08 Jan 2024

Chương 640: Mặc Trì Úy mang con trai đi

Lại gả cho anh lần nữa? Nghe những lời này, Đường Tâm Nhan suýt nữa thì nghẹn chết.

Đường Tâm Nhan phải rất cố gắng mới có thể nuốt xuống.

“Mặc Trì Úy, nếu anh muốn chơi thì tìm phụ nữ ở bên ngoài mà chơi. Chị đây không có hứng thú chơi trò nam nữ với anh.”

Đường Tâm Nhan lạnh lùng nói.

Mặc Trì Úy bất lực thở dài. Anh biết rằng khi anh nói điều này, cô hẳn đã nghĩ rằng anh đang chơi mình.

“Mặc Trì Úy, đợi sau khi tôi kiếm được tiền tiền bồi thường vi phạm hợp đồng, tôi sẽ lập tức rời khỏi đây, sẽ không dây dưa mắc mớ gì với anh nữa.” Nói xong lời này, Đường Tâm Nhan trực tiếp ôm con trai, đi vào phòng.

Vì phòng của con trai đã bị Mặc Trì Úy “bá chiếm” nên Đường Tâm Nhan đành phải để cậu bé nằm trên giường của cô chơi.

Mãi cho đến khi con trai ngủ say, Đường Tâm Nhan mới ngồi vào bàn làm việc và bắt đầu công việc phiên dịch bận rộn của mình.

Để có thể kiếm được ba trăm năm mươi triệu sớm nhất có thể, Đường Tâm Nhan đã chủ động gọi điện cho tổng biên tập và xin cô ấy giao cho mình tất cả các công việc dịch gần đây nhất.

Tuy rằng yêu cầu này khiến tổng biên tập Dương Hiểu Na có chút ngạc nhiên, nhưng khả năng phiên dịch của Đường Tâm Nhan, cô ấy rất tâm đắc, vậy nên nhanh chóng giao cho cô một nhiệm vụ khác.

Sau khi làm xong việc, Đường Tâm Nhan tự nhủ, đừng nghĩ đến chuyện khác, nhất định phải làm việc chăm chỉ, chỉ có làm việc mới có thể nhận được nhiều tiền lương.

Đường Tâm Nhan làm việc đến tận rạng sáng, mãi đến khi trời sắp sáng, cô mới mệt mỏi đứng dậy, vận động các cơ xương có chút căng cứng.

Thấy hơi khát nên cuối cùng cô cũng tắt máy tính bước ra khỏi phòng, chuẩn bị xuống bếp rót một cốc nước.

“Sao em phải làm việc muộn như vậy? Em cứ như thế này sẽ không tốt cho sức khỏe đâu.” Vừa bước ra khỏi phòng, giọng nói trầm thấp của Mặc Trì Úy đã vang lên bên tai cô.

“Anh… anh bị bệnh à? Đêm khuya không ngủ, ngồi đây làm cái gì?” Khi nhìn thấy Mặc Trì Úy đang ngồi trên ghế sô pha, tay cầm ly rượu vang đỏ, Đường Tâm Nhan giật cả mình, cô vô cùng tức giận xông lên trước mặt anh.

Mặc Trì Úy đặt ly rượu xuống, con ngươi đen sâu thẳm khóa chặt trên người Đường Tâm Nhan.

“Sao em lại làm việc muộn như vậy? Cơ thể của em vốn dĩ không thể chịu nổi được.” Giọng nói tràn đầy ấm áp của Mặc Trì Úy tràn ngập lo lắng.

“Tại sao ư?” Đường Tâm Nhan bật cười khi nghe thấy ba từ này: “Nếu không phải anh ở lại nhà tôi, nếu không phải vì ba trăm năm mươi triệu tiền bồi thường vi phạm hợp đồng, anh nghĩ tôi sẽ làm việc đến muộn như vậy ư? Tôi đã mệt đến nỗi sắp ngã quỵ rồi, vậy nên tôi không có sức lực để cãi cọ ở đây với anh đâu. Mặc Trì Úy, nếu như anh thấy mình rất nhàn rỗi, anh có thể ra ngoài tìm những người phụ nữ khác.”

Nói xong, Đường Tâm Nhan bước nhanh vào phòng bếp, rót cho mình một ly nước rồi đi về phòng.

“Em cho anh đi tìm những người phụ nữ khác à?”

Khi Mặc Trì Úy nghe thấy những lời này, trên khuôn mặt tuấn tú sắc bén nở nụ cười lạnh như băng.

“Trước đây anh cũng không phải là chưa từng, không đúng sao?”

Nhìn thấy bóng lưng Đường Tâm Nhan trở lại phòng, trên mặt Mặc Trì Úy lộ ra vẻ mặt vô cùng bất lực.

Cô gái, đến bao giờ chúng ta mới có thể giống như trước đây, không có bất cứ cãi vã, cứ vui vẻ mà sống đây?

Vì ngủ muộn nên sáng hôm sau Đường Tâm Nhan thức dậy khá muộn, điều khiến cô cảm thấy an tâm là mặc dù con trai có dậy sớm nhưng cũng không quấy khóc mà chỉ ngồi bên cạnh tự chơi.

Lo sợ cục cưng bị đói, Đường Tâm Nhan gượng ép mình thức dậy, trực tiếp ôm cậu bé rồi bước ra khỏi phòng.

“Anh chịu trách nhiệm cho con trai ăn. Tôi muốn ngủ thêm một lát.” Trực tiếp ôm con trai đưa cho Mặc Trì Úy xong Đường Tâm Nhan mặc kệ anh có chuẩn bị tâm lý hay là chưa, cô xoay người trở về phòng, tức giận khóa cửa phòng lại.

Nghe thấy tiếng cửa bị khóa, anh bất lực thở dài.

Biết rằng Mặc Trì Úy sẽ chăm sóc tốt cho con trai mình nên Đường Tâm Nhan yên tâm nằm trên giường ngủ bù, mãi đến gần trưa, cô mới từ từ mở mắt ra.

Sau khi tắm rửa qua một chút, Đường Tâm Nhan bước ra khỏi phòng.

“Cục cưng …”

Giọng nói dịu dàng của cô khẽ gọi con, nhưng con trai không loạng choạng chạy về hướng của mình với đôi chân bụ bẫm như trước đây.

Nghĩ rằng con trai mình đang ở trong phòng của Mặc Trì Úy, Đường Tâm Nhan ngay lập tức chạy vào phòng của anh.

Người đâu rồi?

Sau khi nhìn cả căn phòng một lượt cũng không thấy bóng dáng Mặc Trì Úy và con trai, điều này khiến sắc mặt Đường Tâm Nhan trong phút chốc trở nên tái nhợt.

Cô lập tức gọi vào số điện thoại của Mặc Trì Úy.

Mặc Trì Úy, mau trả lời điện thoại? Anh mau trả lời điện thoại đi.

Vẫn không có ai trả lời điện thoại, điều này khiến trái tim của Đường Tâm Nhan như nghẹn lại ở cổ họng.

Khi cô nghĩ sẽ không có ai trả lời và định dập máy, giọng nói trầm thấp của anh vang lên bên tai cô.

“Là anh.” Mặc dù chỉ có hai chữ ngắn ngủi nhưng lại khiến Đường Tâm Nhan lại thở dài nhẹ nhõm một hơi.

“Con đâu rồi? Mặc Trì Úy, anh đưa con trai tôi đi đâu rồi? Anh mau trả nó lại cho tôi.”

Đường Tâm Nhan lo lắng hét lên.

“Con đang ở chỗ anh, ở trong biệt thự, nếu như em muốn gặp con thì đến biệt thự tìm anh đi.”

Anh chỉ nói câu này, nói xong liền trực tiếp cúp điện thoại.

Mặc Trì Úy chết tiệt. Nhìn điện thoại bị cúp cái rụp, Đường Tâm Nhan thốt ra một tiếng chửi rủa, không kịp cầm theo túi xách đã vội vàng xông ra khỏi nhà.



Trong phòng làm việc của Mặc Trì Úy, Lục Tử Thâm và Trì Chi Hành ngồi đối diện với anh.

“Nếu anh làm như vậy, cô ấy thực sự sẽ rất tức giận.” Trì Chi Hành nhìn anh, có chút lo lắng nói.

Mặc Trì Úy khẽ thở dài.

“Biệt thự là nơi an toàn. Chỉ khi cô ấy ở bên cạnh tôi, tôi mới có thể thực sự yên tâm được, khi nào chưa tìm thấy được Trình Tử Thanh, cô ấy vẫn đang ở trong một thế giới nguy hiểm.”

Mặc Trì Úy nói.

Nếu Trình Tử Thanh không phải người đàn ông độc ác và nguy hiểm như vậy thì tại sao anh lại phải cẩn thận như thế làm gì.

“Người phụ nữ của anh chắc lại hiểu lầm rồi.” Lục Tử Thâm lắc đầu ngán ngẩm, anh ta thấy rất đồng cảm với con đường theo đuổi vợ của anh tư.

“Cậu chủ, cô chủ đã về rồi.” Mười phút sau, người giúp việc gõ cửa, nhẹ giọng nói.

Nghe thấy những lời này, đôi môi mỏng Mặc Trì Úy nở một nụ cười thần bí.

“Sắp được xem kịch hay rồi.” Khuôn mặt tuấn tú của Lục Tử Thâm chợt nở nụ cười.

Trì Chi Hành nắm tay lại, đập vào vai anh ta một quyền.

“Nếu bị anh tư biết được cái suy nghĩ này của anh, vậy thì anh sẽ “đẹp mặt” lắm cho coi.” Mặc dù miệng thì nói như vậy, nhưng khuôn mặt tuấn tú của Trì Chi Hành lại có nụ cười xấu xa giống như nụ cười của Lục Tử Thâm.

Sau khi Mặc Trì Úy bước ra khỏi phòng làm việc, hai người lập tức đi theo đằng sau anh.

Đường Tâm Nhan đã xông vào đại sảnh, khi nhìn thấy Mặc Trì Úy, cô lập tức chạy tới trước mặt anh, hay tay nắm chặt cà vạt của anh.

“Trả lại con trai cho tôi, đồ khốn kiếp.”

Đường Tâm Nhan mất hết lý trí, tỉnh táo, giận dữ mắng anh.
User avatar
tuvi
Quả Mít
Quả Mít
 
Tiền: $57,250
Posts: 96097
Joined: 29 Apr 2006
Location: FRANCE
 
 

Re: Cô Vợ Ngọt Ngào..Lão Công, Ôm Một Cái - Đường Quả Miểu M

Postby tuvi » 08 Jan 2024

Chương 641: Con trai chính là lá bài duy nhất để tôi có thể giữ cô ấy lại

Nghe thấy hai chữ khốn kiếp kia, Trì Chi Hành và Lục Tử Thâm quay sang liếc nhau, trên thế giới này cũng chỉ có Đường Tâm Nhan là người phụ nữ duy nhất dám mắng chửi anh tư như vậy thôi.

“Ôi trời ạ, tôi không có nhìn nhầm phải không, người phụ nữ này đang túm cổ anh tư sao?”

Khi nhìn thấy động tác của Đường Tâm Nhan, Lục Tử Thâm hít sâu một hơi, anh ta không thể tin vào mắt mình.

“Anh không nhầm đâu, cô ấy đúng là đang túm lấy cà vạt của anh tư… hơn nữa, anh tư lại không hề có ý nghĩ đẩy cô ấy ra.”

Trì Chi Hành khẳng định mà nói, đối với cảnh tượng trước mắt này, cậu ta thực sự khó có thể tưởng tượng ra được.

Đường Tâm Nhan không có tâm trí để ý đến sự chế giễu của Trì Chi Hành và Lục Tử Thâm, đôi mắt phượng của cô lóe lên ngọn lửa giận dữ nhìn chằm chằm vào người Mặc Trì Úy.

“Trả lại con trai cho tôi.”

Mặc Trì Úy chỉ vào chiếc cà vạt mà Đường Tâm Nhan vẫn đang túm lấy.

“Cô gái à, thả anh ra đi, nếu không thì có thể em sẽ không được nhìn thấy con đâu đó.”

Mặc dù tức giận đến nghiến răng nghiến lợi nhưng mà Đường Tâm Nhan sau khi nghe thấy lời “đe dọa” của Mặc Trì Úy, cô vẫn đành phải buông tay ra.

Tuy rằng tay của cô đã buông ra, nhưng đôi mắt phượng sáng ngời của cô vẫn nhìn chằm chằm trên người Mặc Trì Úy đầy hung tợn.

“Con đang ngủ ở trong phòng trên lầu.”

Mặc Trì Úy nói.

Nghe được những lời này, Đường Tâm Nhan cũng không nghĩ tới, trực tiếp chạy lên phòng trên lầu.

“Nói cho tôi biết, con tôi đang ở phòng nào.”

Đường Tâm Nhan chạy lên tầng hai, nắm lấy một người giúp việc, sốt ruột hỏi.

“Ở… phòng bên cạnh phòng của cậu chủ.” Nghe thấy câu trả lời của người giúp việc, cô lập tức chạy đến phòng cô ấy vừa chỉ.

Đẩy cửa bước vào, thấy con trai đang nằm trên giường, trên môi con nở nụ cười ngọt ngào.

Dù mới chỉ có nửa ngày không gặp con trai nhưng Đường Tâm Nhan lại nhớ con lạ thường, cô lập tức bước đến bên giường hôn lên má cậu bé.

Sau đó mới ôm cậu bé vào lòng và bước ra cửa.

“Anh tư, người phụ nữ của anh xuống lầu rồi kìa.”

Lục Tử Thâm đang ngồi trên ghế sô pha trong phòng khách, ngay khi nhìn thấy Đường Tâm Nhan ôm đứa bé xuống lầu, anh ta lập tức mở miệng nói.

Mặc Trì Úy nhướng đôi mày kiếm, đối với hành động như vậy của Đường Tâm Nhan, anh không có tỏ ra ngạc nhiên.

Chỉ có điều, khi Đường Tâm Nhan bước đến cửa đại sảnh, anh lại nhìn theo cô, cánh cửa ở đại sảnh đóng lại ngay trước mặt cô.

Đường Tâm Nhan vẫn không chịu bỏ cuộc, cố gắng xoay tay nắm cửa, nhưng cánh cửa lại không hề xê dịch.

“Mặc Trì Úy, anh mở cửa ngay cho tôi.” Đường Tâm Nhan quay đầu lại, vừa liếc một cái đã thấy Mặc Trì Úy đang cầm điều khiển từ xa trong tay, điều này khiến cô chắc chắn rằng, cánh cửa đột nhiên đóng lại là có liên quan đến anh.

“Bắt đầu từ bây giờ, em phải sống trong biệt thự này, nếu như em không muốn chia tách với con.”

Mặc Trì Úy hé đôi môi mỏng, giọng nói trầm thấp chậm rãi vang lên.

Nghe những gì anh vừa nói ra, trái tim Đường Tâm Nhan rơi cái “bụp”, ý này của anh là sao?

Đường Tâm Nhan ôm con trai đang ngủ say đi đến trước mặt Mặc Trì Úy.

“Lời này của anh là có ý gì chứ? Anh mau nói rõ ràng cho tôi.” Cô lo lắng hỏi.

Mặc Trì Úy khẽ nhún vai.

“Có nghĩa là bắt đầu từ bây giờ, anh và con trai sẽ sống với nhau ở đây, nó sẽ ở chung với người bố là anh đây dưới cùng một mái nhà.”

Những gì Mặc Trì Úy nói rất đơn giản và rõ ràng, nhưng mà Đường Tâm Nhan trong giây lát liền hiểu rõ ý của anh.

“Mặc Trì Úy, anh đã hứa với tôi rằng sẽ không mang con trai rời khỏi tôi cơ mà. Anh là tên khốn kiếp, nói lời mà không giữ lời.” Đường Tâm Nhan hét lớn.

Tiếng hét đột ngột của cô khiến cậu con trai đang nằm trong vòng tay cô hoảng sợ, cậu bé đang ngủ say đột nhiên bị đánh thức, bật khóc ầm ĩ. . Truyện Nữ Phụ

Nhìn thấy những giọt nước mắt trên mặt con trai, trong lòng Đường Tâm Nhan tràn đầy tự trách, vội vàng dỗ con, khó khăn lắm mới dỗ con ngủ tiếp.

“Thím Vương, phiền thím đưa đứa nhỏ trở về phòng trước.” Sợ giọng nói của mình lại làm con mình sợ hãi, Đường Tâm Nhan vội vàng giao cậu bé cho người giúp việc đứng bên cạnh.

Người giúp việc trực tiếp bế đứa nhỏ đi lên phòng trên lầu.

“Đúng là anh đã từng nói, sẽ không tách hai mẹ con em ra, Hơn nữa, bây giờ anh cũng không có ý nghĩ muốn chia rẽ em và con, em có thể ở lại biệt thự, như vậy sẽ không phải xa con nữa.”

Mặc Trì Úy ưu nhã vắt một chân lên chân kia, trên gương mặt điển trai của anh lộ ra nụ cười ranh mãnh như con cáo già.

“Anh…”

Đường Tâm Nhan thật sự sắp nổ tung rồi, đôi mắt phượng xinh đẹp dường như sắp phun ra lửa.

“Con là của tôi. Lúc đó, khi ly hôn, tôi đã viết một điều khoản trong thỏa thuận ly hôn, đó là tôi được quyền nuôi con, còn anh chỉ có quyền thăm nom.”

Đường Tâm Nhan nói.

Mặc Trì Úy không trả lời câu hỏi của cô, nhưng đưa tay phải ra.

Lục Tử Thâm đang ngồi bên cạnh anh lập tức đặt tập tài liệu vẫn luôn cầm trên tay vào tay Mặc Trì Úy.

“Đây là thỏa thuận ly hôn. Trên đó không có nói gì đến quyền nuôi con cả.”

Gì chứ? Sao lại có thể như thế được? Bản thỏa thuận ly hôn là do chính tay cô soạn thảo, điều khoản này được viết vô cùng rõ ràng cơ mà.

Đường Tâm Nhan ngay lập tức cướp lấy, vội vàng mở ra.

“Đây… đây không phải là thỏa thuận ly hôn mà lúc đó tôi đã viết.”

Mặc Trì Úy khẽ nhún vai.

“Đúng là không phải bản mà em viết, cái bản ly hôn mà em viết anh đã ném đi từ lâu rồi.”

Lời nói của Mặc Trì Úy giống như một tia chớp đánh giữa trời xanh, nó đánh mạnh vào cơ thể Đường Tâm Nhan.

Con cáo già nham hiểm này, quá bỉ ổi, quá vô liêm sỉ.

Ánh mắt của Đường Tâm Nhan như muốn giết chết Mặc Trì Úy, khiến Trì Chi Hành và Lục Tử Thâm ngồi bên cạnh phải rùng mình và kinh hãi.

“Cô gái à, em không phải là đối thủ của anh. Tử Thâm nắm giữ địa vị gì trong giới luật pháp, em có lẽ cũng nên biết. Có cậu ta cãi vụ này ở tòa, em… sẽ chỉ thua vô cùng thảm hại mà thôi.”

Mặc Trì Úy lại khẽ mở đôi môi mỏng.

“Anh… anh…” Đường Tâm Nhan tức giận nghiến răng nghiến lợi, cô muốn xoay người rời khỏi đây, nhưng… nhưng lại không nỡ rời khỏi con trai.

“Yên tâm, anh sẽ không làm bất cứ chuyện gì khi em không tình nguyện, hơn nữa em cũng có thể trực tiếp ngủ ở phòng của con.”

Bàn tay lớn với khớp xương rõ ràng của anh khiêu khích chiếc cằm nhỏ của cô.

Chỉ trong khoảnh khắc tiếp theo, bàn tay của Đường Tâm Nhan đập vào tay Mặc Trì Úy.

Âm thanh đột ngột cho thấy sự cố gắng và tuyệt vọng của Đường Tâm Nhan lúc này.

“Mặc Trì Úy, chúng ta cứ chờ xem.”

Nhìn thấy Đường Tâm Nhan cuối cùng cũng chạy tới phòng trên lầu, Mặc Trì Úy rốt cục thở phào nhẹ nhõm.

“Anh tư, chiêu này của anh thật sự là quá cao minh.”

Sau khi Đường Tâm Nhan lên lầu, Lục Tử Thâm không nhịn được giơ ngón tay cái lên với Mặc Trì Úy.

Mặc Trì Úy lắc đầu, trên mặt nổi lên một tầng chua xót.

“Con trai là lá bài lớn nhất của tôi, vậy nên kế hoạch sẽ thành công. Hy vọng có thể trừ khử Trình Tử Thanh sớm một chút, như vậy sẽ không phải giấu diếm bất cứ điều gì nữa.” Trong lòng anh thầm cầu nguyện, cầu nguyện có thể trong một thời gian ngắn tóm được cái nhân vật nguy hiểm Trình Tử Thanh kia.
User avatar
tuvi
Quả Mít
Quả Mít
 
Tiền: $57,250
Posts: 96097
Joined: 29 Apr 2006
Location: FRANCE
 
 

Re: Cô Vợ Ngọt Ngào..Lão Công, Ôm Một Cái - Đường Quả Miểu M

Postby tuvi » 08 Jan 2024

Chương 642: Chân tướng lộ diện

Đường Tâm Nhan đến thẳng phòng con trai cô.

Cô cũng từng nghĩ đến chuyện ôm con rời đi, nhưng cô cũng biết với năng lực của Mặc Trì Úy, việc tìm được cô chỉ là chuyện trong phút chốc.

Tại sao anh phải giữ cô lại chứ? Anh không sợ Mạnh Bạch Chỉ ghen sao?

Chân mày thanh tú của Đường Tâm Nhan nhíu chặt lại.

Nửa tiếng sau, Mặc Trì Úy bước vào phòng.

“Anh mau biến đi…” Đường Tâm Nhan nhìn thấy Mặc Trì Úy tức giận trong lòng ngùn ngụt kéo đến, trực tiếp lạnh giọng đuổi thẳng.

Mặc Trì Úy không ngạc nhiên với phản ứng của cô, anh mặc kệ cô, trực tiếp bước đến giường của con trai.

“Em có chắc là em phải lớn tiếng như vậy không? Em sẽ làm con tỉnh, thậm chí khiến con sợ hãi.”

Giọng của Mặc Trì Úy trầm thấp, rất nhẹ nhàng.

“Tại sao anh cứ nhất quyết giữ tôi lại? Mạnh Bạch Chỉ thì sao? Anh không sợ cô ta sẽ ghen sao?” Đường Tâm Nhan chế nhạo nói.

“Mạnh Bạch Chỉ không phải là người phụ nữ của anh, cô ta sẽ không có cơ hội sống trong biệt thự này, và thậm chí… ngay cả khi anh giữ em ở lại đây, cũng không liên quan gì đến cô ta.”

Mặc Trì Úy ngồi ở trước mặt Đường Tâm Nhan, con ngươi đen sâu thẳm khóa chặt trên người cô, trong mắt hiện lên vẻ cưng chiều vô hạn, chỉ là Đường Tâm Nhan vẫn đang chìm trong cơn tức, không hề phát hiện ra.

“Giữa anh và Mạnh Bạch Chỉ có quan hệ gì, tôi không có hứng thú muốn biết, tôi chỉ muốn biết, tại sao anh lại muốn giữ tôi ở lại đây? Mặc Trì Úy, chúng ta đã ly hôn rồi, lẽ nào anh còn muốn tôi nhắc đi nhắc lại cho anh nhớ bao nhiêu lần nữa đây.”

Đôi mắt hạnh xinh đẹp của Đường Tâm Nhan như muốn phun ra lửa, hung tợn nhìn chằm chằm vào người Mặc Trì Úy, nếu biểu tình trong mắt cô thể giết người, vậy thì hiện tại anh đã chết cả trăm lần, cả nghìn lần rồi.

“Mặc dù chúng ta đã ly hôn, nhưng ly hôn cũng có thể tái hôn, không phải ư? Cô gái, trong lòng của em đã không còn chỗ cho anh nữa rồi sao?”

Nhìn cảm xúc của Đường Tâm Nhan sắp sụp đổ, Mặc Trì Úy đột nhiên có quyết định không muốn che giấu bất cứ điều gì.

“Vị trí?” Đường Tâm Nhan hừ lạnh một tiếng: “Khi anh phản bội tình cảm của chúng ta thì chúng ta đã không còn cơ hội có thể hàn gắn lại nữa rồi, vì vậy… giữa tôi và anh là điều không thể, tôi không thể tha thứ cho một người đàn ông đã phản bội tình cảm của chúng ta.”

Đường Tâm Nhan kiên định nói, làn sóng giận dữ cuộn trào trong đôi mắt phượng sáng ngời khiến trái tim của Mặc Trì Úy nhói đau.

“Anh chưa từng làm gì có lỗi với em. Sau khi đưa Mạnh Bạch Chỉ sang Mỹ, anh không hề ở lại bên cạnh cô ta.” Mặc Trì Úy trong lòng đã có quyết định, anh trực tiếp nói.

“Không ở bên cạnh cô ta sao?” Đôi môi đỏ mọng của Đường Tâm Nhan hiện lên một tia giễu cợt dày đặc: “Nếu không phải anh ở bên cạnh cô ta, vậy tại sao lúc tôi sang Mỹ, cô ta lại có thể nói ra được những lời đó? Mặc Trì Úy, tôi không có thời gian, cũng không có sức lực để chơi cái trò chơi tình cảm này với anh đâu.”

Mặc Trì Úy hít một hơi thật sâu, sau đó đi thẳng đến trước mặt Đường Tâm Nhan.

Đường Tâm Nhan chỉ muốn đẩy anh ra, nhưng không ngờ rằng Mặc Trì Úy… lại ôm chặt cô vào lòng.

“Anh… anh buông tôi ra, đồ khốn nạn, thả tôi ra.”

Đường Tâm Nhan dùng sức cố đẩy mạnh, nhưng có đẩy thế nào cũng không đẩy được Mặc Trì Úy.

“Lúc đó, anh bị tai nạn giao thông. Trong bệnh viện, những lời Mạnh Bạch Chỉ nói là cố ý muốn chọc tức em.”

Cảm thấy Đường Tâm Nhan ở trong lòng anh không ngừng muốn đẩy anh ra, Mặc Trì Úy vội vàng nói ra mọi chuyện lúc đó.

“Anh… bị tai nạn giao thông?” Khi nghe được những lời này, Đường Tâm Nhan ngừng giãy dụa, vùng vẫy. Đôi mắt to đẫm nước đó nhìn Mặc Trì Úy với vẻ không hiểu.

Người phụ nữ anh yêu rốt cuộc cũng không còn nhìn anh bằng ánh mắt ghét bỏ đó nữa, điều này cũng khiến lòng Mặc Trì Úy nhẹ nhõm không ít.

Anh đột ngột cởi áo của mình ra.

“Mặc Trì Úy, anh định làm gì vậy?” Sắc mặt Đường Tâm Nhan tái mét khi nhìn thấy Mặc Trì Úy đang cởi áo của anh ra.

Ánh mắt kháng cự rõ ràng của Đường Tâm Nhan khiến Mặc Trì Úy đau xót, anh đáng sợ như vậy sao?

Anh nhanh chóng cởi áo của mình xuống.

Khi nhìn thấy vết sẹo rõ ràng trên lưng Mặc Trì Úy, Đường Tâm Nhan kinh hãi đến nỗi toàn thân toát mồ hôi lạnh.

“Anh…”

Đường Tâm Nhan nhìn anh mà không dám tin, cô không dám tin vào những gì trước mắt mình.

“Lúc đó anh nghĩ mình sẽ chết, vì vậy mới cố ý để Chi Hành đưa em đi gặp Mạnh Bạch Chỉ. Bởi vì Mạnh Bạch Chỉ luôn muốn ở bên cạnh anh, vậy nên anh đã liệu trước được, cô ta chắc chắn sẽ nói ra những lời kích thích em.”

Nghe thấy những lời này của Mặc Trì Úy, Đường Tâm Nhan lập tức nhớ tới những lời Mạnh Bạch Chỉ nói lúc đó, mặc dù đã qua một khoảng thời gian dài nhưng lời nói của cô ta vẫn vang lên trong tai rõ ràng.

“Anh không muốn khiến em lo lắng, vì vậy anh đã quyết định trở về Trung Quốc sau khi vết thương lành lại, nhưng điều anh không ngờ tới là bác sĩ lại thông báo rằng cả đời này, chân phải của anh sẽ không bao giờ hồi phục lại nữa, anh đã trở thành một người tàn tật rồi. Lúc nghe được tin này, anh thực sự đã ngã quỵ vậy nên mới ký vào đơn ly hôn, nhưng ông trời vẫn rất công bằng với anh, sau khi trải qua nhiều ngày phục hồi chức năng, anh đã phá vỡ lời tuyên án của bác sĩ, anh đã hồi phục lại được. Tâm Nhan, anh nói nhiều như vậy không phải là để khiến em tha thứ cho anh, anh chỉ muốn nói với em rằng…”

Nói đến đây, Mặc Trì Úy nắm lấy tay của Đường Tâm Nhan, đặt ở trên ngực của mình.

“Anh chỉ muốn nói với em rằng, ở đây, sẽ luôn chỉ có một mình em, và sẽ không bao giờ có người khác thế chỗ em, trái tim anh… chỉ đập vì em.”

Mặc Trì Úy nhìn Đường Tâm Nhan đầy thâm tình.

Ông trời ơi, tình huống này là thế nào vậy? Cô nên hận anh mới phải nhưng tại sao lại xảy ra nhiều chuyện mà cô không hay biết gì như thế?

“Tôi muốn ở một mình, anh… anh đi ra ngoài đi.”

Đường Tâm Nhan rút tay về, trực tiếp ngã ngồi xuống ghế sô pha phía sau, tuy vẻ mặt rất bình tĩnh nhưng trong lòng lại nổi sóng cuồn cuộn.

“Được, anh đưa con ra ngoài.”

Mặc Trì Úy ôm con trai vừa ngủ dậy bước ra khỏi phòng.

Ôi trời ơi, chuyện gì đang xảy ra vậy?

Đường Tâm Nhan bước đến bên cửa sổ, những lời Mặc Trì Úy nói khiến cô không biết phải làm sao mới tốt.

Cô luôn cho rằng Mặc Trì Úy đã phản bội tình cảm của hai người, nhưng bây giờ xem ra, anh không những không phản bội, mà ngược lại trong lòng lại là tình cảm sâu đậm.

Nghĩ đến những gì cô đã làm với anh, Đường Tâm Nhan không khỏi đầy tự trách.

Đối với những lời Mặc Trì Úy nói với cô, Đường Tâm Nhan đã từng nghi ngờ, nhưng khi nhớ đến vết thương của anh, nghĩ đến lúc anh tìm cô, bước chân của anh hình như có hơi loạng choạng thì Đường Tâm Nhan nhanh chóng xua tan nghi ngờ trong lòng.

Mãi đến tận buổi tối, Đường Tâm Nhan mới bước ra khỏi phòng, bước xuống lầu.

“Cô chủ, cô có muốn ăn gì không ạ?” Người giúp việc đến bên cô nhẹ giọng hỏi.

Đường Tâm Nhan hít một hơi thật sâu, đôi môi đỏ mọng từ từ hé mở.

“Anh ấy đâu? Đang ở đâu?”
User avatar
tuvi
Quả Mít
Quả Mít
 
Tiền: $57,250
Posts: 96097
Joined: 29 Apr 2006
Location: FRANCE
 
 

Re: Cô Vợ Ngọt Ngào..Lão Công, Ôm Một Cái - Đường Quả Miểu M

Postby tuvi » 08 Jan 2024

Chương 643: Chúng ta chỉ là người xa lạ

Mặc dù trong lòng còn chưa biết những ngày sau này sẽ xảy ra chuyện gì với Mặc Trì Úy, nhưng lúc này không nhìn thấy anh, Đường Tâm Nhan liền cảm thấy bất an, hoảng loạn.

“Cậu chủ đưa cậu chủ nhỏ đi dạo ở trong sân ạ.”

Nhìn thấy vẻ mặt lo lắng của Đường Tâm Nhan, người giúp việc vội vàng nói.

Trong sân? Nghe được những lời này, cô lập tức chạy ra khỏi đại sảnh, lúc nhìn thấy cảnh Mặc Trì Úy nắm tay con trai đi dạo trong sân, Đường Tâm Nhan lập tức cảm thấy trong lòng mình ấm áp, một luồng ấm áp dày đặc chạy tới lướt qua trái tim cô.

“Mẹ… Mẹ mẹ” Bé trai nhìn thấy Đường Tâm Nhan lập tức gọi cô, tuy rằng âm thanh còn chưa rõ ràng nhưng cô lập tức hiểu ý cậu bé muốn mẹ ôm.

Đường Tâm Nhan ngay lập tức bước đến bên con trai, ôm con vào lòng và hôn lên má cậu bé.

“Em tỉnh rồi à?” Mặc Trì Úy nhẹ giọng hỏi, một tia sáng ban đêm chiếu xuống thân hình hai mẹ con, càng làm tăng thêm vẻ quyến rũ và gợi cảm cho Đường Tâm Nhan.

“Tôi… tôi ngủ nhiều rồi, cảm ơn anh đã trông con.”

Sau khi do dự, Đường Tâm Nhan mở đôi môi đỏ mọng, nhìn Mặc Trì Úy với vẻ mặt có phần xấu hổ. Nhìn người đàn ông đã che giấu rất nhiều chuyện của bản thân, nhưng anh lại một mình gánh chịu mọi đau đớn.

“Nó cũng là con trai anh, không phải sao?”

Mặc Trì Úy nhìn Đường Tâm Nhan khẽ nở nụ cười.

“Tôi… tôi đưa con đi ăn tối.” Không biết phải đối mặt với ánh mắt tràn ngập thâm tình của Mặc Trì Úy như thế nào, Đường Tâm Nhan ôm lấy con trai, lập tức xoay người bước vào đại sảnh.

Nhìn bóng lưng cô rời đi, Mặc Trì Úy bất lực thở dài.

Cô gái này, đến khi nào em mới có thể thực sự chấp nhận anh? Yêu anh giống như khi trước đây?

Đường Tâm Nhan ôm con trai bước vào phòng ăn, trên bàn bày đủ món ngon thịnh soạn, đầy đủ dinh dưỡng khiến Đường Tâm Nhan cảm thấy hơi đói bụng.

Cô cẩn thận đặt con trai mình lên ghế con bên cạnh, sau đó mới cầm đồ ăn chuẩn bị cho cậu bé lên.

Ngay khi cô chuẩn bị cho con trai ăn tối, Mặc Trì Úy bước vào phòng ăn, đến bên cạnh cô.

“Để anh đút cho con, em ăn trước đi.” Biết Đường Tâm Nhan sau khi ngủ một giấc dài như vậy sẽ đói bụng, Mặc Trì Úy cầm lấy bát trong tay Đường Tâm Nhan, ngồi vào bên cạnh con trai.

Nhìn thấy Mặc Trì Úy rất cẩn thận, chu đáo đút cho con trai ăn, trên mặt Đường Tâm Nhan khẽ nở nụ cười.

Có thể là do cô đói bụng, hoặc có thể là do đầu bếp chuẩn bị bữa ăn rất ngon mà cô đã ăn rất nhiều, cuối cùng còn uống một bát súp gà với các nguyên liệu phong phú.

No quá đi.

Sau khi càn quét xong, khuôn mặt Đường Tâm Nhan nở một nụ cười dễ chịu, cô hài lòng dựa người vào ghế.

“Anh cũng ăn một chút đi?” Nhìn thấy Mặc Trì Úy đút con trai xong cứ không ngừng nhìn chằm chằm vào mình, Đường Tâm Nhan không biết phải làm sao để đối diện với ánh mắt ấy của anh.

“Được, anh ăn.”

Mặc Trì Úy cầm đũa lên, ăn không nhiều lắm, chỉ cắn vài miếng liền đặt đũa xuống.

“Thím Vương, cắt chút hoa quả cho cô chủ.”

Mặc Trì Úy dặn dò nói.

Cô chủ? Lúc người giúp việc gọi mình như vậy, lúc đầu Đường Tâm Nhan cũng không để ý lắm, nhưng bây giờ cô nghe rõ ràng Mặc Trì Úy cũng đang gọi mình như vậy, trong lòng cảm thấy không được thoải mái cho lắm.

“Chúng ta… chúng ta đã ly hôn rồi.”

Đường Tâm Nhan nhẹ giọng nói, những lời này lập tức khiến bầu không khí trong phòng ăn trở nên rất kỳ quái.

Mặc Trì Úy cố ý không để ý đến nỗi đau trong lòng.

“Tâm Nhan, ly hôn cũng có thể tái hôn, sau khi biết tại sao anh ly hôn với em, em vẫn quyết định để chúng ta chia tách nhau ra à? Em định chọn cái cuộc sống gia đình không nguyên vẹn như vậy cho con trai sao?”

Mặc Trì Úy ngồi ở bên cạnh Đường Tâm Nhan, hai tay nhẹ đặt lên vai cô, đôi con ngươi đen sâu như biển cả khóa chặt trên người cô.

“Tôi …” Đường Tâm Nhan hít sâu một hơi: “Xin lỗi, hiện tại tôi không thể cho anh câu trả lời, đã muộn rồi, tôi đưa con về phòng nghỉ ngơi.”

Nói xong, cô bế con trai rời khỏi phòng ăn ngay lập tức.

Nhìn thấy Đường Tâm Nhan lại lảng tránh vấn đề, Mặc Trì Úy bất lực thở dài.

Anh vốn định đợi sau khi con trai ngủ say sẽ nói chuyện tử tế với cô, nhưng khi anh gõ cửa, Đường Tâm Nhan lại nói rằng cô muốn đi ngủ, có chuyện gì để ngày mai hẵng nói.

Mặc Trì Úy định đẩy cửa, nhưng phát hiện cửa đã bị khóa.

Cô gái ngốc này, em sợ anh như vậy sao?

Cánh cửa khóa chặt khiến lông mày của Mặc Trì Úy đan vào nhau.

Đường Tâm Nhan ở trong phòng cũng vô cùng căng thẳng, vẻ mặt căng thẳng nhìn cánh cửa đang đóng chặt, vì cô sợ, giây tiếp theo Mặc Trì Úy sẽ phá cửa đi vào.

Mãi cho đến khi bên tai vang lên tiếng bước chân càng ngày càng xa của anh, Đường Tâm Nhan mới thở phào nhẹ nhõm, anh cuối cùng cũng đi rồi.

Nhìn đôi bàn tay đang vào nhau vì căng thẳng, một nét chua xót thoáng qua trên khuôn mặt Đường Tâm Nhan.

Ông trời ơi, con phải làm gì đây? Lẽ nào vì muốn cho con trai một gia đình hoàn chỉnh mà con phải sống chung với anh ấy sao? Chúng con thực sự có thể thân mật như trước đây sao?

Trong lòng Đường Tâm Nhan đầy phức tạp.

Bởi vì suy nghĩ quá nhiều, nên một đêm này cô ngủ không yên ổn lắm, mãi đến khi trời sắp sáng cô mới từ từ nhắm mắt lại.

Vừa ngủ được không lâu lắm, Đường Tâm Nhan lại mở mắt ra, nhìn thấy con trai mình vẫn còn ngủ say, cô bước mới bước vào phòng tắm, sau khi vệ sinh cá nhân đơn giản, cô bước ra khỏi phòng.

“Cô chủ, cô tỉnh rồi ạ.”

Khi những người giúp việc bên ngoài nhìn thấy Đường Tâm Nhan, họ lập tức bước tới chào đón cô.

“Đừng gọi tôi là cô chủ, tôi và cậu chủ nhà mấy người đã ly hôn rồi, hiện tại hai người chúng tôi chỉ là… người xa lạ thôi.”

Đường Tâm Nhan không biết phải diễn tả mối quan hệ giữa cô với Mặc Trì Úy như thế nào, ba chữ cuối cùng kia, dường như sau khi do dự hồi lâu, cô mới bật ra được.

“Chuyện này…” Nghe được lời nói của Đường Tâm Nhan, người giúp việc có chút ngẩn ra, không biết nên gọi cô như thế nào.

“Gọi tôi là Tâm Nhan.”

Đường Tâm Nhan mỉm cười nói.

“Cô gái này, ở trong lòng em, anh chỉ là một người xa lạ thôi sao?” Mặc Trì Úy vừa bước ra khỏi phòng, tình cờ nghe thấy ba chữ này, trên khuôn mặt tuấn tú lập tức phủ một tầng băng giá.

“Tôi…” Đường Tâm Nhan không ngờ Mặc Trì Úy lại nghe được những lời này, nhất thời cô không biết nên giải thích như thế nào.

Những người giúp việc xung quanh nhìn thấy Mặc Trì Úy đi vào, lập tức xoay người rời đi.

Mặc Trì Úy trực tiếp đi tới trước mặt Đường Tâm Nhan, bàn tay lớn khiêu khích cằm nhỏ của cô.

“Nói cho anh biết, trong lòng em, anh chỉ là một người xa lạ thôi sao?”

Đối mặt với câu hỏi của Mặc Trì Úy, Đường Tâm Nhan khẽ cau mày, cô nhẹ nhàng đẩy bàn tay to lớn của anh ra.

“Lẽ nào… không phải như vậy sao?”
User avatar
tuvi
Quả Mít
Quả Mít
 
Tiền: $57,250
Posts: 96097
Joined: 29 Apr 2006
Location: FRANCE
 
 

Re: Cô Vợ Ngọt Ngào..Lão Công, Ôm Một Cái - Đường Quả Miểu M

Postby tuvi » 08 Jan 2024

Chương 644: Phải làm thế nào đây? Cùng anh bắt đầu lại từ đầu sao?

Một câu nói ngắn gọn nhưng lại như một nhát dao đâm thẳng vào trái tim Mặc Trì Úy, anh không bao giờ nghĩ sẽ có ngày mình lại bị một người phụ nữ đâm đau đớn đến như vậy.

“Đường Tâm Nhan, em tàn nhẫn hơn những gì anh tưởng tượng.” Nói xong lời này, Mặc Trì Úy xoay người rời đi.

Nhìn thấy bóng lưng rời đi của Mặc Trì Úy, Đường Tâm Nhan dường như có thể cảm nhận được nỗi đau trên người anh truyền đến.

Biết rằng những gì cô nói vừa rồi có chút tàn nhẫn, nhưng… nhưng Đường Tâm Nhan không biết làm thế nào để xin lỗi anh.

Thôi vậy, để sau này hãng nói.

Trở về phòng ngồi xuống bên cạnh con trai, nhìn đôi má mũm mĩm của bé con đang say ngủ, Đường Tâm Nhan cảm thấy được mùi của hạnh phúc.

Nửa tiếng sau, con trai từ từ mở mắt, nhìn thấy Mặc Trì Úy phiên bản thu nhỏ này, Đường Tâm Nhan khẽ hôn lên má cậu bé.

“Cục cưng à, chúng ta thức dậy, sau đó đi ăn sáng thôi nào.” Sau khi mặc quần áo cho con trai và rửa mặt sạch cho con xong, cô ôm con bước ra khỏi phòng.

Khi đến phòng ăn, cô không thấy anh đâu.

“Cậu chủ, cậu ấy đã tới công ty rồi.”

Nhìn thấy Đường Tâm Nhan nhìn chằm chằm vào cửa ra vào, người giúp việc vội vàng đi tới nói với cô.

“Đến công ty? Sớm như vậy sao?”

Cô có chút kinh ngạc.

“Thường ngày cậu chủ không đến công ty sớm như vậy. Gần đây dạ dày cậu ấy không tốt lắm, ăn sáng xong sẽ đến công ty luôn. Nhưng không biết hôm nay đã xảy ra chuyện gì. Lúc cậu ấy rời đi, sắc mặt thực sự rất khó coi.”

Người giúp việc lẩm bẩm nói.

Nghe thấy lời của người giúp việc, Đường Tâm Nhan bất lực thở dài một hơi, có lẽ là những lời cô nói khi nãy khiến anh tức giận, vậy nên mới không ăn sáng đã rời đi luôn sao?

“Mẹ… Mẹ, ăn…” Đường Tâm Nhan bước ra khỏi dòng suy nghĩ khi nghe thấy giọng nói của con trai mình, cô vội vàng cầm đồ ăn cho con trai lên, đút cho cậu bé cẩn thận.

Không biết có phải vì Mặc Trì Úy không ở đây hay không mà Đường Tâm Nhan cũng không ăn được nhiều, sau khi con trai ăn no, cô dẫn cậu bé ra sân phơi nắng.

Nhìn thấy con trai vui vẻ ngồi trong xe đẩy, lòng Đường Tâm Nhan không thể bình tĩnh được nữa.

Cô trực tiếp gọi đến số của Cố Nhiễm Nhiễm.

“Tâm Nhan, có chuyện gì vậy?” Ngay sau khi điện thoại được kết nối nhưng hồi lâu mà vẫn không nghe thấy giọng nói của Đường Tâm Nhan, Cố Nhiễm Nhiễm thấy có chút kỳ lạ.

“Có phải là đã xảy ra chuyện gì không? Cậu ở nhà đợi tớ, bây giờ tớ đến tìm cậu ngay đây.”

Đường Tâm Nhan vẫn giữ im lặng, không nói, điều này khiến Cố Nhiễm Nhiễm có chút lo lắng.

“Tớ không ở nhà, tớ đang ở…” Đường Tâm Nhan khẽ thở dài: “Tớ đang ở biệt thự của Mặc Trì Úy, cậu đến đây tìm tớ đi.”

Đường Tâm Nhan vốn dĩ không muốn nói cho Cố Nhiễm Nhiễm biết chuyện này, nhưng sau khi nghĩ lại, cuối cùng cũng vẫn nói ra, dẫu sao thì chuyện như vậy không thể che giấu được mãi.

“Cậu đang ở biệt thự của Mặc Trì Úy?” Vẻ mặt Cố Nhiễm Nhiễm sửng sốt, nhưng cảm thấy tâm trạng của Đường Tâm Nhan có chút không ổn lắm, cho nên sau khi Cố Nhiễm Nhiễm cúp điện thoại, cô ấy liền lái xe, nhanh chóng đến biệt thự của Mặc Trì Úy.

“Có chuyện gì vậy? Quay lại đây sống rồi chẳng phải cậu nên vui vẻ sao? Mặt mày sao lại cau có thế này chứ?” Cố Nhiễm Nhiễm không khỏi lo lắng hỏi khi thấy Đường Tâm Nhan cau mày. Cô ấy phát hiện tâm trạng của cô có chút không đúng, nhất là đôi mày cau lại của cô dường như có rất nhiều suy nghĩ trong đầu.

“Tớ…” Đường Tâm Nhan nói với Cố Nhiễm Nhiễm tại sao cô lại đến đây, đồng thời cũng nói cho cô ấy biết lý do chính dẫn đến cuộc ly hôn giữa Mặc Trì Úy và cô.

“Cái gì cơ…” Cố Nhiễm Nhiễm bị sốc khi nghe điều này: “Xem ra lúc về tớ phải đi tìm Trì Chi Hành tính số mới được. Trong thời gian người đàn ông của cậu bị thương, thỉnh thoảng anh ấy lại đi công tác nước ngoài. Chắc chắn là ở cùng với người đàn ông của cậu, tên đàn ông chết tiệt, vậy mà lại không nói với tớ câu nào.” Cố Nhiễm Nhiễm hung hăng nói.

“Tớ không biết phải làm sao nữa?” Đường Tâm Nhan nhìn Cố Nhiễm Nhiễm, lòng tràn đầy đau đớn.

Cố Nhiễm Nhiễm thở dài, ngồi bên cạnh cô.

“Tớ là chị em của cậu, sao tớ lại không biết trong lòng cậu vẫn luôn có Mặc Trì Úy chứ? Nếu như cậu vẫn yêu anh ta, tại sao lại không cho anh ta một cơ hội? Đừng để bản thân phải hối hận, cậu biết chưa?”

Cố Nhiễm Nhiễm nghiêm túc khuyên nhủ cô.

“Nhưng mà tớ… tớ không biết phải đối mặt với anh ấy như thế nào. Dẫu sao thì lúc đầu anh ấy cũng không ngó ngàng gì đến hai mẹ con tớ mà vẫn luôn chăm sóc cho Mạnh Bạch Chỉ, sự tồn tại của Mạnh Bạch chỉ chính là một quả bom hẹn giờ, tớ sợ… tớ sợ sau khi tình cảm của bọn tớ ổn định rồi, cô ta lại xuất hiện lần nữa, đến lúc đó có thể sẽ lại xảy ra chuyện tương tự. Nhiễm Nhiễm, cậu cũng biết mà, nếu như lại có lần thứ hai nữa, tớ sẽ ngã quỵ mất.”

Đường Tâm Nhan đau khổ nói.

Cố Nhiễm Nhiễm có thể hiểu được sự cân nhắc, do dự trong lòng Đường Tâm Nhan, nhưng một khi đã bỏ lỡ thì thực sự không có cơ hội để bắt đầu lại.

“Tâm Nhan, chỉ cần cậu tin tưởng Mặc Trì Úy, tin tưởng người đàn ông này, thì tớ tin rằng các cậu sẽ hạnh phúc, nhưng trước hết là, cậu phải cho hai người một cơ hội để gần nhau.”

Hai người trò chuyện rất lâu, dưới sự chỉ đường, soi sáng của Cố Nhiễm Nhiễm, khuôn mặt nhỏ nhắn của Đường Tâm Nhan cuối cùng cũng nở một nụ cười ngọt ngào.

Nụ cười của Đường Tâm Nhan cũng khiến Cố Nhiễm Nhiễm thở phào nhẹ nhõm.

“Tớ còn có việc phải đến công ty. Cậu có chuyện gì có thể gọi tớ bất cứ lúc nào.”

Đường Tâm Nhan gật đầu rồi tiễn Cố Nhiễm Nhiễm ra khỏi cổng, cho đến khi xe của cô ấy biến mất khỏi tầm mắt, cô mới thu lại ánh mắt.

Người trước mặt cô là Trình Tử Thanh sao?

Vô tình lướt qua một người đàn ông với bộ quần áo hơi nhăn nhúm đứng cách biệt thự không xa, Đường Tâm Nhan lúc đầu giật cả mình, nhưng cô rất nhanh đã nhận ra danh tính của người đàn ông đó.

Chỉ là… anh ta đang làm gì vậy? Tại sao quần áo lại nhăn nhúm như vậy, hoàn toàn khác với hình ảnh trước đây của anh ta.

Đường Tâm Nhan theo bản năng đi về phía Trình Tử Thanh, nhưng sau khi cô chưa đi được vài bước, Trình Tử Thanh đã quay đầu bỏ chạy.

Cái quái gì vậy? Tại sao anh ta lại bỏ chạy? Nhìn Trình Tử Thanh đang nhanh chóng biến mất khỏi tầm mắt của mình, Đường Tâm Nhan vô cùng khó hiểu.

“Cô chủ, cậu chủ nhỏ cứ khóc đòi cô mãi.”

Giọng của người giúp việc vang lên bên tai Đường Tâm Nhan.

Điều này làm cho cô gạt bỏ ý định gọi cho Trình Tử Thanh, cô xoay người bước vào sân.

Sau khi Đường Tâm Nhan rời đi, Trình Tử Thanh đang trốn trong góc khuất, chậm rãi bước ra, không giống như vẻ dịu dàng trước đây của anh ta, bây giờ trên người anh ta toát ra một hơi thở đầy hận thù, đôi mắt híp lại nguy hiểm ngày lướt qua một tia tàn nhẫn.

Dưới đòn bí mật của Mặc Trì Úy, Trình Tử Thanh giờ đã mất tất cả.

“Mặc Trì Úy, tôi nhất định sẽ khiến anh phải hối hận, tôi đã mất tất cả, tôi sẽ không để anh được sống tốt đâu, tôi cũng sẽ cho anh nếm thử, mùi vị của việc mất đi người mình thật lòng yêu là như thế nào.”

Trình Tử Thanh hung ác nói.
User avatar
tuvi
Quả Mít
Quả Mít
 
Tiền: $57,250
Posts: 96097
Joined: 29 Apr 2006
Location: FRANCE
 
 

Re: Cô Vợ Ngọt Ngào..Lão Công, Ôm Một Cái - Đường Quả Miểu M

Postby tuvi » 08 Jan 2024

Chương 645: Anh uống say rồi

Đường Tâm Nhan không có để tâm đến chuyện từng nhìn thấy Trình Tử Thanh, vì vậy cô cũng không nói chuyện này với bất cứ ai.

Đường Tâm Nhan vốn tưởng rằng cho dù Mặc Trì Úy có tức giận hơn nữa thì anh cũng nhất định sẽ về nhà ăn tối, nhưng đến 8 giờ tối, con trai chuẩn bị ngủ, Đường Tâm Nhan vẫn không thấy bóng dáng Mặc Trì Úy đâu. Trên mặt cô lộ ra tia thất vọng.

“Thưa cô, cô muốn dùng bữa tối không ạ? Cậu chủ có thể đang ăn bên ngoài rồi.” Người giúp việc đứng cạnh Đường Tâm Nhan nhẹ giọng hỏi.

“Tôi…” Tuy rằng trên bàn có rất nhiều món cô thích ăn, dù đã đói bụng rồi, nhưng mà hiện tại cũng không có cảm giác thèm ăn.

“Tôi không ăn nữa đâu, thím Vương, thím dọn đi.” Đường Tâm Nhan nói xong, ôm con trai rời khỏi phòng ăn.

Hai mẹ con chơi trên ghế sô pha lớn trong phòng khách một lúc, Đường Tâm Nhan đã rất mong đợi, lát nữa Mặc Trì Úy sẽ lái xe trở lại, nhưng đợi một lúc vẫn không thấy anh đâu, cô có vẻ thất vọng đưa con trai trở lại phòng.

Con trai nhanh chóng chìm vào giấc ngủ, đợi sau khi con đã ngủ say, cô mới cầm quần áo bước vào phòng tắm.

Một tiếng đồng hồ trôi qua, vẫn không thấy xe của Mặc Trì Úy vào sân khiến Đường Tâm Nhan bất lực thở dài.

Có lẽ tối nay anh sẽ không về, Đường Tâm Nhan, mày đang mong chờ điều gì chứ?

Khẽ lắc đầu, Đường Tâm Nhan nằm ở trên giường, tuy rằng không buồn ngủ, nhưng vẫn nhắm mắt lại.

Trong lúc mơ hồ, cô dường như nghe thấy tiếng xe, chẳng lẽ là anh?

Đường Tâm Nhan lập tức ngồi dậy, sau khi xác định là tiếng xe, cô mới xuống giường đi đến bên cửa sổ. Nhìn thoáng qua đã thấy Mặc Trì Úy bước xuống xe.

Anh bị sao vậy? Bước đi loạng choạng như thể sắp ngã đến nơi.

Đường Tâm Nhan nhìn thấy là lạ, ngay sau đó thấy Trì Chi Hành, cậu ta xuống xe bên kia, nhanh chóng đi đến bên cạnh Mặc Trì Úy, đỡ anh.

Anh ấy uống say rồi sao? Nhìn thấy cả người Mặc Trì Úy đè lên người Trì Chi Hành, Đường Tâm Nhan đoán thầm.

Sau khi do dự một hồi, cô vẫn bước ra khỏi phòng và đi xuống lầu.

“Anh ấy… anh ấy bị sao vậy?” Cô nhẹ giọng hỏi.

Trì Chi Hành khẽ thở dài, khi nhìn Mặc Trì Úy đã vô thức ngồi trên sô pha một mình, cậu ta mở đôi môi mỏng.

“Tâm tình không tốt nên uống nhiều quá. Cô có thể giúp tôi chăm sóc anh ấy không? Tôi phải về chăm sóc Nhiễm Nhiễm, hôm nay trong người cô ấy không được khỏe.”

Trì Chi Hành nói.

“Tôi chăm sóc anh ấy?”

Đột nhiên nghe thấy lời nói của Trì Chi Hành, Đường Tâm Nhan vô cùng kinh ngạc, cô có thể chăm sóc anh sao?

“Anh ấy vì cô nên mới uống say, về tình về lý cô đều nên chăm sóc cho anh ấy, không phải sao? Hơn nữa, hôm nay tôi thực sự có việc phải làm.” Giọng điệu gần như cầu xin của Trì Chi Hành khiến Đường Tâm Nhan không thể từ chối.

“Được rồi, tôi sẽ chăm sóc anh ấy.”

Nghe được lời này của Đường Tâm Nhan, Trì Chi Hành thở phào nhẹ nhõm, sợ rằng cô sẽ đổi ý, cậu ta vội vàng xoay người chạy ra khỏi đại sảnh, lái xe nhanh chóng rời đi.

Có cần phải nhanh như vậy không? Tốt xấu gì thì cũng nên đưa anh ấy về phòng hộ cô chứ.

Nhìn Mặc Trì Úy đã nằm trên ghế sô pha, trên mặt Đường Tâm Nhan lộ vẻ bất lực.

Cô vội vàng đi lấy nước ấm và khăn bông, nhẹ nhàng lau trán cho anh, đôi lông mày cau có của Mặc Trì Úy cho Đường Tâm Nhan biết, anh bây giờ đang rất khó chịu.

Nếu như đã khó chịu, lại còn uống nhiều rượu như vậy làm gì chứ? Đây chẳng phải là tự mình chịu tội sao?

Một mình cô không thể đỡ anh trở lại phòng được, người giúp việc đều đã nghỉ ngơi hết rồi, Đường Tâm Nhan giúp anh cởi bỏ áo vest, sau đó nâng anh đến ghế sô pha.

Cũng may ghế sô pha đủ lớn, cho dù anh ngủ trên đó cũng không chật chội.

Sau khi chắc chắn Mặc Trì Úy sẽ không ngã khỏi sô pha, Đường Tâm Nhan lấy một cái chăn mỏng đắp lên người anh rồi mới xoay người đi về phía phòng trên lầu.

“Tâm Nhan, anh… anh phải làm thế nào, em mới cam tâm tình nguyện trở về bên anh?”

Vừa quay người lại liền nghe thấy tiếng Mặc Trì Úy, anh tỉnh rồi sao?

Đường Tâm Nhan giật cả mình, cô vội vàng quay người lại, nhưng nhìn thấy anh hai mắt nhắm nghiền, đang lầm bầm một mình.

Đường Tâm Nhan có thể nghe thấy được Mặc Trì Úy liên tục gọi tên cô.

Quay lại bên cạnh Mặc Trì Úy, trên mặt cô lộ ra vẻ bất lực.

Anh đột nhiên nắm lấy tay cô khiến cô kinh ngạc, nhận ra anh chỉ làm điều này trong vô thức, Đường Tâm Nhan cũng thở phào nhẹ nhõm.

Cô muốn rút tay về, nhưng Mặc Trì Úy lại giữ chặt không chịu buông, sợ làm anh tỉnh giấc, cô đành tùy ý anh, nắm chặt lấy tay cô.

Để bản thân thoải mái hơn, Đường Tâm Nhan chỉ ngồi dưới đất, đôi mắt sáng như sao đêm nhìn chằm chằm Mặc Trì Úy.



Đau, đây là cảm giác duy nhất khi Mặc Trì Úy mở mắt ra, đầu đau như búa bổ.

Chết tiệt, sớm biết sẽ đau như vậy, anh không nên uống nhiều rượu như thế.

Nghĩ đến chuyện ngày hôm qua tâm tình không tốt tìm Trì Chi Hành uống rượu, Mặc Trì Úy liền cảm thấy hối hận.

“Anh tỉnh rồi sao?” Giọng nói dịu dàng của Đường Tâm Nhan vang lên bên tai Mặc Trì Úy, lúc đó anh mới nhìn thấy cô đang ngồi trên mặt đất.

“Sao lại ngồi dưới đất vậy? Nền đất lạnh lắm, em mau đứng dậy đi.”

Mặc Trì Úy vội vàng nói, mặc dù hai người đang trong cục diện chiến tranh lạnh nhưng anh vẫn lo lắng cho Đường Tâm Nhan.

Bởi vì ngồi dưới đất cả đêm nên khi Đường Tâm Nhan muốn đứng lên, cô cảm thấy hai chân dường như không còn là của mình nữa, tê cứng không có chút sức lực.

Nhìn thấy cô sắp ngã xuống, bàn tay lớn của Mặc Trì Úy theo bản năng nắm lấy eo mảnh mai của cô.

Lại một lần nữa bị Mặc Trì Úy ôm vào lòng, Đường Tâm Nhan có chút không biết phải làm sao.

Nhìn thấy ánh mắt né tránh rõ ràng của cô, anh bất lực buông tay ra.

“Trở về phòng nghỉ ngơi đi.” Mặc Trì Úy nhẹ giọng nói.

Đường Tâm Nhan gật đầu.

“Anh có chắc là không sao chứ? Hình như anh đã uống rất nhiều rượu rồi? Có muốn tôi nấu trà giải rượu cho anh không?” Đường Tâm Nhan nhẹ giọng hỏi.

Mặc Trì Úy lắc đầu.

“Anh không sao, em trở về phòng nghỉ ngơi đi.”

Lo sợ rằng Đường Tâm Nhan không thể đứng vững, bàn tay của Mặc Trì Úy đã bảo vệ hai bên của cô. Một hành động chu đáo như vậy khiến trái tim của cô tràn ngập ấm áp.

Đường Tâm Nhan trở về phòng, vẫn cảm thấy tim đập thình thịch, chẳng lẽ vì cái ôm của anh mà cô kích động như vậy sao?

Đường Tâm Nhan, trong lòng mày rõ ràng có anh ấy, tại sao lại không dám cho nhau cơ hội được ở bên nhau lần nữa?

Mày rốt cuộc còn muốn thế nào nữa?

Đường Tâm Nhan liên tục tự hỏi bản thân, nhưng hồi lâu vẫn không nhận được câu trả lời nào cả.

Nằm trên giường, cô không muốn để mình suy nghĩ linh tinh thêm nữa, buộc mình phải nhắm mắt lại…
User avatar
tuvi
Quả Mít
Quả Mít
 
Tiền: $57,250
Posts: 96097
Joined: 29 Apr 2006
Location: FRANCE
 
 

Re: Cô Vợ Ngọt Ngào..Lão Công, Ôm Một Cái - Đường Quả Miểu M

Postby tuvi » 08 Jan 2024

Chương 646: Đừng gọi tôi là cô chủ, tôi đã ly hôn với anh ấy rồi

Bởi vì buổi tối hôm trước ngủ không ngon, vậy nên sáng hôm sau Đường Tâm Nhan tỉnh lại, sắc mặt có chút phờ phạc, tiều tụy.

Mặc dù cơ thể đang trong trạng thái mệt mỏi nhưng Đường Tâm Nhan sau khi vệ sinh cá nhân xong, vẫn bước ra khỏi phòng.

Đứng ở góc cầu thang lầu hai, Đường Tâm Nhan nhìn thấy Mặc Trì Úy đang ôm con trai, vẻ dịu dàng trong anh khi nhìn con khiến Đường Tâm Nhan có chút không thể tưởng tượng nổi, đây vẫn là đại bá chủ trên thương trường Mặc Trì Úy sao?

Đường Tâm Nhan không muốn phá hỏng cảnh tượng ấm áp của hai cha con bên nhau, vì vậy khi bước xuồng lầu cô đi rất nhẹ nhàng.

“Mẹ ơi..” Khi nhìn thấy Đường Tâm Nhan, con trai đang được Mặc Trì Úy ôm trên tay, dang tay ra, nhìn cô cười thật tươi.

Đường Tâm Nhan ngay lập tức bước tới, ôm con trai vào lòng, ngồi trên ghế sô pha đối diện với Mặc Trì Úy.

“Tối hôm qua ngủ ngon không?” Nhìn thấy rõ vết thâm quầng trên mặt cô, Mặc Trì Úy nhẹ giọng hỏi, bởi vì sợ Đường Tâm Nhan từ chối sự quan tâm của mình, anh không ngồi xuống bên cạnh cô.

“Cũng không phải là ngủ ngon lắm, nhưng không có chuyện gì cả, tôi không sao.”

Đường Tâm Nhan nhẹ nhàng nói, không có từ chối sự quan tâm của Mặc Trì Úy.

“Cậu chủ, cô chủ, bữa sáng đã chuẩn bị xong rồi ạ.” Người giúp việc đi tới trước mặt hai người nói, về cách người giúp việc gọi mình, Đường Tâm Nhan thực sự bất lực vô cùng.

Mấy người giúp việc này kể từ khi cô quay lại đây lúc nào cũng gọi cô là cô chủ, cô cũng đã góp ý mấy lần liền rồi nhưng mà lần tiếp theo, họ vẫn gọi cô là cô chủ như cũ.

“Anh…” Đường Tâm Nhan đang định lên tiếng, Mặc Trì Úy đã ngẩng khuôn mặt đẹp trai lên.

“Sao vậy? Có chuyện gì sao?”

Câu hỏi của Mặc Trì Úy khiến Đường Tâm Nhan có chút do dự.

“Anh có thể bảo người giúp việc đổi tên xưng hô với tôi không? Dù sao chúng ta cũng đã ly hôn rồi, vậy nên đừng gọi tôi là cô chủ nữa, nếu không sẽ xảy ra hiểu lầm mất.”

Đường Tâm Nhan do dự một hồi, cuối cùng cô vẫn nói ra câu này.

“Em ghét cái thân phận bà Mặc đến như vậy sao? Cái thân phận này đối với em xấu hổ lắm à?” Nghe thấy Đường Tâm Nhan từ chối cái thân phận này không dưới một lần, trên khuôn mặt tuấn tú của Mặc Trì Úy lộ ra biểu tình lạnh lùng.

“Tôi…” Cô khẽ thở dài: “Hai chúng ta đã ly hôn rồi, về mặt pháp luật không còn bất cứ quan hệ gì nữa. Anh cho rằng, cách xưng hô như vậy phù hợp với tôi sao?”

Đường Tâm Nhan ngẩng đầu, đôi mắt phượng sáng ngời khóa chặt trên người Mặc Trì Úy.

“Em…” Nghe được lời nói của Đường Tâm Nhan, Mặc Trì Úy rõ ràng cảm thấy trong lòng nhói đau.

“Thím Vương…” Nghe thấy tiếng gọi của Mặc Trì Úy, thím Vương liền đi tới.

“Cậu chủ có gì phân phó sao ạ?”

Thím Vương nhẹ giọng hỏi, rõ ràng cũng cảm nhận được trên người Mặc Trì Úy toát ra một luồng khí lạnh lẽo, bà rùng mình một cái, kinh hãi dựng đứng cả tóc gáy.

“Thông báo cho tất cả người làm trong nhà rằng từ nay về sau không được phép gọi cô chủ nữa, cũng phải bảo họ nhớ rằng Mặc Trì Úy tôi, bây giờ là một người độc thân.”

Nói xong lời này, Mặc Trì Úy nhìn chăm chăm vào Đường Tâm Nhan, sau đó xoay người rời đi.

“Anh… anh không ăn sáng sao?” Đường Tâm Nhan không nhịn được hỏi khi thấy Mặc Trì Úy đi về phía cửa.

Ăn sáng? Làm gì còn có tâm trạng để mà ăn sáng nữa.

“Anh không đói.”

Nhìn thấy bóng lưng rời đi của anh, cô bất lực thở dài.

Đã mấy ngày liên tiếp Mặc Trì Úy không về biệt thự, điều này khiến cho Đường Tâm Nhan cảm thấy có chút kỳ quái, cô lại ngại không dám gọi điện cho anh.

“Cậu chủ có gọi điện thoại về không?” Đến ngày thứ tư, Đường Tâm Nhan không nhịn được đành hỏi người giúp việc bên cạnh.

Người giúp việc khẽ lắc đầu.

“Thực xin lỗi cô, cậu chủ không có gọi điện về, cô Đường, cô có chuyện gì sao? Nếu như cô có chuyện gì, tôi có thể giúp cô gọi điện cho cậu chủ.”

Thím Vương nhẹ nhàng nói, bà là người làm việc trong biệt thự đã lâu, rõ ràng biết tình cảm của Mặc Trì Úy dành cho Đường Tâm Nhan.

“Không… không cần đâu, tôi không có chuyện gì quan trọng muốn hỏi anh ấy cả.” Đường Tâm Nhan vội vàng giải thích, cô không hy vọng bất cứ người nào biết được, cô lạnh lùng vô tình với Mặc Trì Úy.

Sau khi cho con trai ăn no, rồi chơi với con một lúc, Đường Tâm Nhan đặt con trai vào xe đẩy, đẩy xe đi ra ngoài đại sảnh.

Đường Tâm Nhan tắm nắng một hồi rõ ràng cảm thấy tâm trạng đã hồi phục rất nhiều, nhất là khi nhìn thấy nụ cười trên mặt con trai, cô lại càng vui vẻ.

“Tâm Nhan…” Cố Nhiễm Nhiễm lái xe vào sân, sau khi xuống xe liền xách vài cái túi đi đến trước mặt cô.

“Bé con, để mẹ nuôi nhìn xem, cục cưng của chúng ta có nghe lời không nào?” Cố Nhiễm Nhiễm trực tiếp ôm Duệ Nhân vào lòng, thân mật hôn lên khuôn mặt nhỏ xinh của cậu bé.

Một lúc sau, cô ấy đặt Duệ Nhân vào xe đẩy.

“Tối nay cậu đi dự tiệc với tớ nhé?” Cố Nhiễm Nhiễm đề nghị nói.

“Tiệc sao?” Đường Tâm Nhan không nghĩ nhiều, lắc đầu từ chối lời đề nghị của Cố Nhiễm Nhiễm, dẫu sao thì việc cô ghét nhất chính là bị người khác chỉ chỉ trỏ trỏ.

“Tớ không muốn đi, cậu cũng biết mà, tớ không thích tham gia những chương trình như vậy.” Vẻ mặt Đường Tâm Nhan tràn ngập sự có lỗi.

Cố Nhiễm Nhiễm khẽ thở dài.

“Cậu có chắc là không đi không? Theo như tớ biết thì tối nay Mặc Trì Úy cũng sẽ đến đó.”

Cố Nhiễm Nhiễm nói với Đường Tâm Nhan những gì cô ấy vừa biết cách đây không lâu.

“Anh ấy… anh ấy trở về với cậu à? Nếu không, sao cậu lại biết được?” Đường Tâm Nhan hỏi với vẻ khó hiểu.

Cố Nhiễm Nhiễm lắc đầu.

“Tớ không về cùng anh ta, nhưng tớ thực sự biết rằng tối nay anh ta sẽ mang theo phụ nữ đến dự dạ tiệc từ thiện, hơn nữa tớ còn nghe nói người phụ nữ này là một ngôi sao nữ mới nổi.”

Cố Nhiễm Nhiễm nhìn Đường Tâm Nhan đầy thần bí.

“Mặc kệ anh ấy mang theo ai đi cùng, tớ thật sự không thích tham dự những buổi tiệc như vậy, vậy nên anh ấy thích bao giờ về đây thì về, tớ cũng không là gì của anh ấy nữa. Anh ấy đi đâu, làm gì, với ai không liên quan gì đến tớ hết.”

Đường Tâm Nhan bình thản nói.

“Có thật là không liên quan gì đến cậu không? Tâm Nhan, có một vài lúc, đôi mắt của cậu đã bán đứng cậu đấy.” Cố Nhiễm Nhiễm trêu đùa nói.

Nghe thấy lời trêu chọc rõ ràng của cô ấy, Đường Tâm Nhan có chút chột dạ.

Hai người trò chuyện đến gần trưa, Cố Nhiễm Nhiễm vì nhận được điện thoại của Trì Chi Hành nên phải ra về sớm.

Nhưng trước khi rời đi, cô ấy đã đặt một tờ giấy trước mặt Đường Tâm Nhan.

“Đây là địa chỉ của bữa tiệc, đi hay không là tùy ở cậu.”

Cố Nhiễm Nhiễm nói những lời này xong, cô ấy liền quay người rời đi.

Nhìn thấy bóng lưng Cố Nhiễm Nhiễm rời đi, đôi môi đỏ mọng của Đường Tâm Nhan nở một nụ cười bất lực.

Rõ ràng cô tự nhủ rõ ràng rằng địa chỉ này không liên quan gì đến mình, nhưng dòng chữ ghi trên tờ giấy, Đường Tâm Nhan lại ghi nhớ rõ ràng.

Đường Tâm Nhan, hà tất mày phải làm như vậy chứ?
User avatar
tuvi
Quả Mít
Quả Mít
 
Tiền: $57,250
Posts: 96097
Joined: 29 Apr 2006
Location: FRANCE
 
 

Re: Cô Vợ Ngọt Ngào..Lão Công, Ôm Một Cái - Đường Quả Miểu M

Postby tuvi » 08 Jan 2024

Chương 647: Vũ hội

Thời gian cứ thế trôi qua, sự lo lắng trong lòng Đường Tâm Nhan cũng theo đó mà càng ngày càng mạnh mẽ.

Làm thế nào bây giờ? Sắp đến giờ bữa tiệc bắt đầu rồi, cô nên làm thế nào đây? Cứ ngồi đây mãi? Rồi đợi truyền thông, báo chí đưa tin anh và người phụ nữ đi cùng thân mật, tình tứ với nhau?

Đường Tâm Nhan liên tục tự hỏi bản thân mình nên làm gì, nhưng hồi lâu sau vẫn không nhận được bất cứ đáp án nào.

“Cô Đường à, chúng tôi có thể chăm sóc cho cậu chủ nhỏ, cô cứ yên tâm đi dự tiệc với cậu chủ đi ạ.” Nghĩ rằng Đường Tâm Nhan đang lo lắng cho con trai, người giúp việc vội vàng đến bên cạnh cô nói.

“Tôi…” Đường Tâm Nhan khẽ thở dài, đã lâu rồi cô không xuất hiện ở những nơi công cộng như yến tiệc, liệu cô có thể chịu được sự chỉ trỏ, bàn tán của người khác không?

Suy nghĩ một hồi, Đường Tâm Nhan đưa con trai giao cho người giúp việc sau đó cô bước nhanh về phòng.

Đường Tâm Nhan đang ngồi trước bàn trang điểm, cô mới nhận ra mình lại trở nên mất hồn lạc phách như vậy, cô không dám tưởng tượng, người trước đây vẫn luôn là một người xinh đẹp, diễm lệ, tỏa sáng dường như đã trở thành một người phụ nữ đau khổ.

Đường Tâm Nhan mở hộp trang điểm, từng chút, từng chút trang điểm cho bản thân.

Một lúc lâu sau cô mới trang điểm xong, mở tủ quần áo.

Trong tủ thật sự có rất nhiều quần áo, nhưng lễ phục lại chỉ có hai hàng, cô lựa một lúc, cuối cùng chọn một chiếc váy xẻ tà cao.

Nhìn đôi chân như ẩn như hiện trước mặt đám đông mỗi khi bước đi, khuôn mặt của Đường Tâm Nhan hiện lên vẻ đắc ý.

Cô xách làn váy đi xuống nhà.

“Cô Đường, cô thật xinh đẹp?” Khi người giúp việc nhìn thấy cách ăn mặc, trang điểm của Đường Tâm Nhan thì không khỏi có chút kinh ngạc, đây là việc Đường Tâm Nhan chưa từng làm kể từ khi cô trở về biệt thự.

“Nhất định phải giúp tôi chăm sóc thằng bé. Nếu như có chuyện gì quan trọng thì gọi cho tôi nhé.” Dặn đi dặn lại người giúp việc cho đến khi hai người đó gật đầu đồng ý, cô mới bước ra khỏi đại sảnh.

Tài xế đã đợi bên ngoài từ lâu. Khi nhìn thấy Đường Tâm Nhan, anh ta lập tức xuống xe, mở cửa cho cô.

Ngồi trên xe, Đường Tâm Nhan không ngừng tự hỏi bản thân, cô đến tham gia buổi tiệc, rốt cuộc là vì điều gì? Là bởi vì Nhiễm Nhiễm nói với cô rằng đêm nay anh mang theo phụ nữ đi cùng sao?

Thật lâu thật lâu sau không có được câu trả lời, Đường Tâm Nhan cuối cùng quyết định đè nén mọi nghi hoặc vào dưới đáy lòng.

Người lái xe trực tiếp đưa cô đến địa điểm tổ chức buổi tiệc, Đường Tâm Nhan vừa xuống xe liền thấy có chút hối hận.

Thôi vậy, cô vẫn không nên đi vào thì hơn? Cô cũng đã ly hôn với anh rồi, anh và người phụ nữ đó có ở bên nhau hay không thì có liên quan gì đến cô chứ?

Nghĩ đến đây, Đường Tâm Nhan xoay người định rời đi, nhưng khi cô vừa quay người thì có giọng nói kính cẩn của một người đàn ông vang lên sau lưng.

“Cô ơi, cô đến đây dự tiệc phải không?” Đối mặt với sự dò hỏi của nhân viên an ninh ở cửa, Đường Tâm Nhan đành phải quay người lại.

“Đúng vậy, tối đến dự tiệc, nhưng đột nhiên phát hiện tôi không mang theo thiệp mời.”

Đường Tâm Nhan cố ý nói.

“Không sao. Cô có thể trực tiếp đi vào.”

Nghe thấy lời này của nhân viên an ninh, Đường Tâm Nhan đành phải tạm thời xua tan ý nghĩ rời đi, xách váy bước vào đại sảnh.

Đôi mắt phượng sáng ngời của cô không ngừng quét xung quanh, nhưng cô không thấy bóng dáng của Mặc Trì Úy.

Anh đi đâu rồi? Lẽ nào là đang ở trên lầu anh anh em em với người phụ nữ khác sao.

Hít một hơi thật sâu, Đường Tâm Nhan đi về phía trước, cô có thể cảm thấy rõ ràng rằng có một vài người khi nhận ra cô, lập tức có lời bàn tán, nghị luận rì rầm vang lên.

Bỏ đi, không cần để ý, lúc cô quyết định bước vào đây chẳng phải đã nghĩ đến chuyện này rồi sao?

“Cô Đường, nghe nói cô bây giờ đang ở cùng với Mặc Trì Úy, cô cảm thấy thế nào?” Một người phụ nữ đến trước mặt Đường Tâm Nhan mở miệng hỏi thẳng, không hề lòng vòng.

Cô ngẩng đầu nhìn người phụ nữ đang mỉm cười, đôi môi gợi cảm của cô từ từ cong lên.

“Cô gái này, cô thật sự đã hiểu lầm rồi, giữa tôi và Mặc Trì Úy…” Đường Tâm Nhan vừa muốn nói rằng mình và Mặc Trì Úy chỉ là bạn bè đơn thuần nhưng lại nghe thấy được âm thanh bước chân quen thuộc.

“Sao thế? Người phụ nữ của tôi mà cô cũng dám chặn đường?”

Nghe thấy giọng nói trầm thấp, đầy từ tính của Mặc Trì Úy, người phụ nữ đứng trước mặt anh không khỏi có chút sợ hãi.

“Tôi chỉ hỏi cô Đường về mối quan hệ của cô ấy với anh thôi, Trì Úy, anh đừng có hiểu lầm nha?” Người phụ nữ lo lắng nói.

Mặc Trì Úy lãnh đạm cười, ánh mắt cũng không dừng trên người phụ nữ kia quá lâu, mà lại trực tiếp hé mở đôi môi mỏng gợi cảm.

“Sao em lại đến đây?” Mặc Trì Úy nhẹ giọng hỏi nhỏ, ánh mắt tràn ngập dịu dàng ấm áp kia khiến những người phụ nữ xung quanh vô cùng ghen tị với Đường Tâm Nhan.

“Tôi…” Đối mặt với câu hỏi của anh, cô không biết phải trả lời như thế nào.

“Tôi ở nhà rảnh rỗi không có chuyện gì làm vậy nên đến đây xem xem. Sẽ không làm lỡ dở anh với bạn gái dự tiệc cùng nói chuyện chứ?” Đường Tâm Nhan hỏi thẳng.

Mặc dù cho đến bây giờ vẫn chưa nhìn thấy bạn gái dự tiệc cùng Mặc Trì Úy, nhưng Đường Tâm Nhan vẫn rất kiên định với ý nghĩ trong thâm tâm của mình.

“Em đến đây là để xem người phụ nữ đi cùng anh?” Nghe được câu trả lời của cô, Mặc Trì Úy cảm thấy dở khóc dở cười, cái cô gái nhỏ này chẳng lẽ không thể nghe theo ý nghĩ trong lòng cô sao?

“Anh mời em khiêu vũ, thế nào?” Mặc Trì Úy đột nhiên đưa ra lời mời, lại còn làm một động tác vô cùng thân sĩ mời cô.

“Tổng giám đốc Mặc, anh với người phụ nữ này đã ly hôn rồi, khiêu vũ với cô ta hình như không thích hợp cho lắm, hay là… anh khiêu vũ với em đi.”

Người phụ nữ đứng bên cạnh Mặc Trì Úy chủ động, tình nguyện đến gần anh.

Mặc Trì Úy lạnh lùng liếc nhìn, ánh mắt tựa như mặt hồ lạnh lẽo làm người phụ nữ kia giật cả mình, nhưng khó khăn lắm cô ta mới có cơ hội đến gần ông trùm trên thương trường Mặc Trì Úy này, cô ta không muốn dễ dàng bỏ lỡ.

“Tổng giám đốc Mặc, người ta vẫn luôn muốn khiêu vũ với anh, hôm nay anh sẽ không để người ta thất vọng đúng không?” Cô ta cứ nghĩ sức hấp dẫn của mình là thứ mà đàn ông đều không thể cưỡng lại, cho nên người phụ nữ kia lại càng tiến đến Mặc Trì Úy gần hơn một bước, đôi gò bồng đầy đặn như sơ ý mà lại như cố tình quét qua cánh tay của anh.

“Cút…” Ngay khi người phụ nữ kia nghĩ rằng Mặc Trì Úy nhất định sẽ vòng tay qua người cô ta để lướt vào sàn khiêu vũ thì một giọng nói sắc như dao vang lên bên tai.

Đường Tâm Nhan cảm thấy hơi buồn cười khi nhìn thấy khuôn mặt tái nhợt đi vì sợ hãi của người phụ nữ kia.

“Cô gái, có chắc là em muốn suy nghĩ thêm không?” Khi đối mặt với Đường Tâm Nhan, vẻ lạnh lùng trên mặt Mặc Trì Úy không còn nữa mà thay vào đó là một nụ cười dịu dàng.

“Tôi… đồng ý.”

Đường Tâm Nhan mỉm cười, đồng ý lời mời của anh.

Lần này khi bàn tay to lớn của Mặc Trì Úy rơi xuống vòng eo mảnh mai của cô, Đường Tâm Nhan không hề từ chối, dưới ánh mắt ghen tị của những người phụ nữ xung quanh, cô uyển chuyển, ưu nhã lướt vào sàn nhảy cùng anh.

“Chết tiệt, tức chết tôi mất.” Người phụ nữ bị Mặc Trì Úy từ chối tức giận giậm chân bình bịch.
User avatar
tuvi
Quả Mít
Quả Mít
 
Tiền: $57,250
Posts: 96097
Joined: 29 Apr 2006
Location: FRANCE
 
 

Re: Cô Vợ Ngọt Ngào..Lão Công, Ôm Một Cái - Đường Quả Miểu M

Postby tuvi » 08 Jan 2024

Chương 648: Ghen rồi à?

Đây không phải là lần đầu tiên Đường Tâm Nhan khiêu vũ với Mặc Trì Úy, nhưng lần này, tâm trạng của cô lại hoàn toàn khác, cô nhớ rất rõ lần cuối cùng cô khiêu vũ với anh là trước khi cô và anh ly hôn.

“Đang suy nghĩ gì vậy?” Nhìn thấy vẻ mặt trầm tư của Đường Tâm Nhan, Mặc Trì Úy không khỏi nhẹ giọng hỏi bên tai cô.

Cô lắc đầu, một nụ cười ngọt ngào thoáng qua trên mặt.

“Chỉ là đột nhiên nghĩ đến một số chuyện trong quá khứ, không có gì cả.” Đường Tâm Nhan nhẹ giọng nói.

Với một cú xoay người uyển chuyển, Đường Tâm Nhan được Mặc Trì Úy ôm vào lòng, đột nhiên cảm nhận được nhịp tim mạnh mẽ của anh, cô giật cả mình.

Theo bản năng muốn né tránh, nhưng lần này, bàn tay to lớn lại dán chặt trên vòng eo mảnh mai của cô.

“Anh…” Đường Tâm Nhan hoàn toàn không hiểu ý của Mặc Trì Úy, đôi mắt phượng rực rỡ của cô bắt gặp đôi mắt hắc ưng của anh.

“Cô gái, đây là bước nhảy, em yên tâm, anh không cố ý muốn sàm sỡ em đâu.”

Mặc Trì Úy bất lực giải thích, anh thực sự sợ cô sẽ đẩy mình ra xa trong giây phút tiếp theo.

Biết rằng Mặc Trì Úy đã hiểu sai ý mình, Đường Tâm Nhan không biết giải thích thế nào.

Sau khi khiêu vũ xong một bàu, cả hai bước ra khỏi sàn nhảy, vì bữa tối là hình thức buffet nên Mặc Trì Úy đã cẩn thận lựa chọn một vài món ăn nhẹ cho Đường Tâm Nhan.

“Đều là những món em thích ăn.” Anh đưa đĩa cho cô, trên mặt nở một nụ cười.

Nhìn những món ăn cô thích trên đĩa, một dòng điện ấm áp tràn vào lòng Đường Tâm Nhan.

“Cảm ơn anh.”

Đối mặt với lời cảm ơn của cô, Mặc Trì Úy khẽ nhướng đôi mày kiếm.

“So với ba chữ ‘cảm ơn anh’ này, anh còn thật sự hy vọng có thể nghe được ba chữ khác cơ.”

Mặc Trì Úy đột nhiên cúi người xuống, đôi môi mỏng gợi cảm bám vào vành tai Đường Tâm Nhan.

Cô giật mình vì hơi thở nóng rực phun ra bên tai, nếu không kịp ổn định tinh thần thì có lẽ chiếc đĩa trong tay cô đã rơi xuống đất mất rồi.

“Tôi… tôi ăn đã.”

Đường Tâm Nhan vội vàng gắp một miếng điểm tâm cho vào miệng.

“Trì Úy, sao anh lại ở đây? Người ta tìm anh một lúc rồi đó.” Một giọng nói nhẹ nhàng quyến rũ vang lên bên tai Mặc Trì Úy và Đường Tâm Nhan.

Đường Tâm Nhan vừa mới ăn được một miếng điểm tâm, khi nghe thấy giọng nói của người phụ nữ, cô lập tức ngẩng đầu lên.

Nhìn thấy người phụ nữ đang mặc trên người bộ lễ phục dạ hội màu trắng bạc đứng ngay trước mắt.

Quen mắt thế nhỉ? Đây lẽ nào là ngôi sao mới nổi mà Nhiễm Nhiễm đã nói với cô sao? Là bạn gái dự tiệc cùng với anh đêm nay.

Ánh mắt Đường Tâm Nhan rơi vào trên người của Mặc Trì Úy.

“Người phụ nữ đi dự tiệc cùng anh, Lý Phi Phi.” Mặc Trì Úy bình thản giới thiệu, anh không hề có bất kỳ tiếp xúc thân thể nào với Lý Phi Phi.

“Xin chào, tôi là Lý Phi Phi, cô là? Bạn của Trì Úy?”

Lý Phi Phi chủ động đưa tay ra, trên mặt nở nụ cười tao nhã. Cô ta đầy tò mò về thân thế của Đường Tâm Nhan, rốt cuộc thì Đường Tâm Nhan, người đang đứng trước mặt cô ta đây, chắc chắn là một người phụ nữ quyến rũ hơn người. Đặc biệt là khuôn mặt hơi ửng hồng, lại xinh xắn, tỏa sáng diễm lệ kia càng khiến cho Lý Phi Phi một cảm giác bị uy hiếp không thể giải thích được.

Đường Tâm Nhan khẽ cười, chạm nhẹ vào tay cô ta.

“Đường Tâm Nhan.”

Đường Tâm Nhan chỉ mới báo danh, nhưng khi nghe được ba chữ này, sắc mặt Lý Phi Phi biến sắc, ánh mắt lập tức rơi vào trên người Mặc Trì Úy.

“Trì Úy, cô ấy… cô ấy là vợ cũ của anh à?”

Mặc Trì Úy không có phủ nhận, điều này làm cho khuôn mặt Lý Phi Phi lộ ra vẻ thất vọng.

Khoảng thời gian gần đây vì có làm đại diện phát ngôn cho nhãn hàng cô ta mới được tiếp xúc với Mặc Trì Úy, khi chắc chắn rằng mình có ấn tượng tốt với Mặc Trì Úy, cô ta đã cố gắng hết sức để tìm cơ hội đến gần anh.

Nhưng cô ta lại không ngờ rằng, bản thân lại nhìn thấy cảnh tượng anh và vợ cũ nói chuyện vô cùng vui vẻ với nhau.

“Trì Úy, chúng ta khiêu vũ đi.”

Sau khi biết thân phận của Đường Tâm Nhan, Lý Phi Phi không muốn Mặc Trì Úy có bất kỳ tiếp xúc nào với cô nữa, cho dù chỉ là nói chuyện thôi cũng không được.

“Xin lỗi, tôi vừa mới khiêu vũ xong.” Mặc Trì Úy trả lời không chút do dự, điều này khiến Lý Phi Phi có chút thất vọng.

“Vậy thì… chúng ta đi ăn chút gì đó đi? Ở bên kia có rất nhiều món bình thường anh thích ăn đó.”

Để dồn toàn bộ sự chú ý của Mặc Trì Úy vào mình, Lý Phi Phi không ngừng nói chuyện, cố gắng khơi dậy hứng thú của anh.

“Anh đi đến phía trước xem sao, em ở đây đợi anh nhé.”

Mặc Trì Úy nói xong những lời này, liền đi tới với khách hàng phía trước.

“Cô đã ly hôn với anh ấy, tại sao còn dây dưa với anh ấy làm gì? Làm như vậy là không đúng.”

Mặc Trì Úy vừa rời đi không lâu, Lý Phi Phi liền trực tiếp mở miệng nói thẳng.

Đường Tâm Nhan đang ăn điểm tâm, sau khi nghe thấy những lời nói của cô ta, cô nhướng mày.

“Cô này, cô cũng quản rộng quá đấy? Tôi ở bên người đàn ông nào, liên quan đến cô à?” Đường Tâm Nhan cũng thẳng miệng đáp trả.

“Cô…” Lý Phi Phi không ngờ Đường Tâm Nhan lại trả lời trực tiếp như vậy, khiến sắc mặt cô ta có chút khó coi.

“Cô nên giữ khoảng cách với Trì Úy, nếu không sẽ làm thấp đi giá trị của anh ấy. Dù sao cô cũng là vợ cũ của anh ấy.” Lý Phi Phi cứ bám mãi không buông, cô ta khó khăn lắm mới tìm được cơ hội được tiếp xúc cùng với Mặc Trì Úy. Cô ta làm sao lại để Đường Tâm Nhan phá hỏng cơ hội này chứ?

“Cô muốn ở bên anh ấy, tôi có thể hiểu được. Dù sao thì Mặc Trì Úy là một người đàn ông xuất sắc, nhưng cô Lý này, xin cô hãy nhớ rằng tôi là vợ cũ của anh ấy. Đừng có làm phiền tôi ở đây, nếu không tôi cũng sẽ không khách khí với cô đâu.”

Nói xong, Đường Tâm Nhan lại ăn một miếng điểm tâm khác, về phần ánh mắt ghét bỏ kia của Lý Phi Phi, cô không thèm để ý.

“Cái tướng ăn của cô thật khó coi, Trì Úy đá cô đi, cũng không phải là không có lý do.”

Lý Phi Phi giễu cợt nói, sau đó mới uốn éo, lắc lư cái eo con kiến, đi về phía của Mặc Trì Úy.

Nhìn thấy Lý Phi Phi đi tới bên cạnh Mặc Trì Úy, tự nhiên khoác lấy cánh tay của anh, Đường Tâm Nhan cảm thấy có chút không thoải mái trong lòng.

Sao cô lại đến đây chứ? Lẽ nào chỉ để xem người phụ nữ này làm thế nào để gần gũi với Mặc Trì Úy sao?

Đường Tâm Nhan à Đường Tâm Nhan, mày cứ chìm đắm trong mâu thuẫn thế này, thật không có thuốc chữa mà.

“Cô gái, em có muốn khiêu vũ không?” Ngay khi Đường Tâm Nhan đang suy nghĩ về điều đó, một người đàn ông đến bên cô mỉm cười hỏi.

Đối mặt với lời mời của người đàn ông kia, Đường Tâm Nhan không do dự mà trực tiếp lựa chọn từ chối.

“Xin lỗi, bây giờ tôi không muốn khiêu vũ.”

Vẻ mặt của người đàn ông vô cùng thất vọng, nhưng cũng không có chút tức giận nào, chỉ có điều anh ta không rời đi ngay mà ngược lại cứ đứng trước mặt Đường Tâm Nhan.

“Em xuất sắc hơn tôi tưởng tượng nhiều, nếu như em không phải là người phụ nữ của Mặc Trì Úy thì tốt rồi.”

Người đàn ông nhẹ nhàng nói.
User avatar
tuvi
Quả Mít
Quả Mít
 
Tiền: $57,250
Posts: 96097
Joined: 29 Apr 2006
Location: FRANCE
 
 

Re: Cô Vợ Ngọt Ngào..Lão Công, Ôm Một Cái - Đường Quả Miểu M

Postby tuvi » 08 Jan 2024

Chương 649: Cô không từ chối nụ hôn của anh nữa

Đôi mắt của người đàn ông cứ dừng trên cơ thể cô, điều này khiến lông mày của Đường Tâm Nhan đan chặt vào nhau, cô không thích anh mắt của anh ta tí nào.

“Anh gì đó ơi, mắt của anh có vấn đề gì không?”

Đường Tâm Nhan từ từ hé mở đôi môi đỏ mọng gợi cảm dưới ánh mắt mong chờ của người đàn ông.

Cuối cùng cũng nghe thấy giọng nói của Đường Tâm Nhan, nhưng thứ mà anh ta nhận được không phải là thứ anh ta thích nghe, điều này khiến người đàn ông có hơi thất vọng, nhưng về câu hỏi của Đường Tâm Nhan, anh ta không hiểu lắm.

“Mắt của tôi không có vấn đề gì cả.”

Đường Tâm Nhan khẽ gật đầu.

“Nếu như đã không có vấn đề gì sao anh cứ nhìn tôi chằm chằm thế? Anh này, mặc dù bây giờ tôi còn độc thân, nhưng tôi có thể nói rất rõ ràng với anh rằng tôi không có hứng thú với anh. Anh cũng không phải loại tôi thích, vì vậy xin đừng lãng phí thời gian trên người tôi, anh chẳng nhận được gì đâu.”

Sau khi nói xong những lời này, Đường Tâm Nhan trực tiếp đi qua người đàn ông, từ chối không dây dưa, vô cùng dứt khoát.

Người đàn ông không cảm thấy tức giận khi bị người phụ nữ từ chối, nhưng cách từ chối của Đường Tâm Nhan khiến anh ta trông có vẻ không hài lòng cho lắm.

Khi Đường Tâm Nhan đi ngang qua anh ta, bàn tay to lớn của người đàn ông đã nắm chặt lấy cổ tay của cô.

“Cái anh này, anh có ý gì vậy?”

Đột nhiên cổ tay của cô bị bắt lấy, sắc mặt của Đường Tâm Nhan trở nên vô cùng khó coi, nhất là sức lực của người đàn ông kia càng khiến cô tay cô đau nhức.

“Khiêu vũ với tôi, tôi sẽ lập tức thả em ra.”

Khuôn mặt của gã đàn ông không còn hiền lành như trước nữa mà lộ ra một tia phải có cho bằng được.

“Khiêu vũ với anh?” Đường Tâm Nhan hừ lạnh một tiếng: “Xin lỗi, chị đây không có hứng thú.”

Đường Tâm Nhan cố gắng dùng sức để hất tay gã đàn ông ra, nhưng anh ta luôn bị cô từ chối kia lại càng túm chặt hơn, Đường Tâm Nhan nhất thời cũng không đẩy anh ta ra nữa.

Thay vào đó, dưới ảnh hưởng của anh ta, cô bất lực ngã vào vòng tay của người đó.

“Không hổ là người phụ nữ của Mặc Trì Úy, mùi hương… rất thơm.”

Khi gã đàn ông ngửi thấy mùi thơm tao nhã trên cơ thể Đường Tâm Nhan, một nụ cười dâm đãng hiện lên trên khuôn mặt anh ta.

“Bốp…” Không chút do dự, không hề suy nghĩ, Đường Tâm Nhan trực tiếp giơ tay còn lại lên, tát thẳng vào mặt anh ta một cái.

Âm thanh đột ngột vang lên khiến mọi người đều chú ý đến hai người.

“Cô…” Sau khi bị ăn một bạt tai, lại bị mọi người chế nhạo, tên đàn ông đột nhiên trở nên vô cùng tức giận, bàn tay to nắm lấy Đường Tâm Nhan càng dùng sức hơn.

“Bỏ tôi ra.”

Cơn đau dữ dội trên cổ tay khiến Đường Tâm Nhan kêu lên một tiếng đau đớn, bởi vì đau đớn mà hai hàng lông mày cô nhíu chặt vào nhau.

Khi mọi người nhận ra Đường Tâm Nhan là vợ cũ của Mặc Trì Úy, họ lại càng quan tâm đến những gì sẽ xảy ra tiếp theo.

“Đi khiêu vũ với tôi, nếu không tôi sẽ không thả cô ra đâu.”

Gã đàn ông nghiến răng nghiến lợi nói.

“Đi khiêu vũ với anh ư?”

Đôi môi đỏ mọng của Đường Tâm Nhan khẽ nhếch lên nở một nụ cười nhạo báng.

“Xin lỗi, bà cô đây khinh.”

Lời từ chối của Đường Tâm Nhan khiến những người xung quanh đều đồng tình với gã đàn ông, nghe được âm thanh đồng cảm của mọi người, sắc mặt anh ta lập tức xanh mét.

Anh ta đột nhiên ôm Đường Tâm Nhan trong tay, chuẩn bị cưỡng chế kéo cô lên sàn nhảy.

“Buông cô ấy ra.” Âm thanh đột ngột vang lên khiến gã đàn ông giật mình.

“Mặc… Mặc Trì Úy?” Khi nhìn thấy Mặc Trì Úy đi về phía mình, trong mắt anh phủ một tầng sương lạnh lẽo, gã đàn ông theo bản năng có chút sợ hãi, dẫu sao thì trên thương trường, có ai lại muốn đắc tội với ông trùm khét tiếng này chứ.

“Tôi không muốn lặp lại lần thứ hai.” Mặc Trì Úy trực tiếp bước đến bên gã đàn ông, con ngươi đen sắc bén tàn nhẫn bắn về phía anh ta, ánh mắt anh tràn ngập nguy hiểm và tàn nhẫn.

Không muốn bị mọi người nhìn thấu anh ta là sợ Mặc Trì Úy, cho nên gã đàn ông cố ý ưỡn thẳng ngực.

“Cô ta đã là vợ cũ của anh, Mặc Trì Úy, hiện tại anh không có bất kỳ mối quan hệ nào về mặt pháp lý với cô ta, vì vậy… vì vậy việc cô ta muốn ở bên tôi không liên quan gì đến anh.”

Gã đàn ông vừa nói vừa kéo Đường Tâm Nhan đi về phía sàn nhảy.

“Anh thả tôi ra.” Đường Tâm Nhan vùng vẫy khó khăn, nhưng không thể thoát ra khỏi gã đàn ông, đôi mắt sáng như sao của cô rơi trên người của Mặc Trì Úy.

“Đây là do anh tự tìm đấy.” Nói xong, Mặc Trì Úy trực tiếp giáng quả đấm nặng nề đánh vào mặt gã đàn ông một cú không thương tiếc.

“A…” Tiếng kêu hét như lợn bị chọc tiết lập tức vang lên, khi mọi người phản ứng lại, Đường Tâm Nhan đã bị Mặc Trì Úy ôm vào lòng còn gã đàn ông vừa rồi cứ ôm cô, muốn kéo cô vào sàn nhảy, mặt mày xanh tím bầm dập.

“Có đau không?” Mặc Trì Úy nâng bàn tay gã đàn ông đã túm lấy Đường Tâm Nhan lên, khi nhìn thấy vết bầm tím trên cổ tay cô, sự thù hằn trong mắt Mặc Trì Úy càng trở nên mạnh mẽ hơn.

“Mặc Trì Úy, mày… mày lại vì một con đàn bà mà đắc tội với tao?”

Gã đàn ông chật vật đứng lên, trong ánh mắt anh ta tràn đầy tức giận, hung tợn nhìn chằm chằm vào người Mặc Trì Úy.

Mặc Trì Úy không nói lời nào, bàn tay to trực tiếp túm lấy cổ tay anh ta, sau đó… khẽ dùng sức bẻ gãy.

“Không ai có thể chạm vào người phụ nữ mà Mặc Trì Úy tôi muốn bảo vệ.”

Nhìn gã đàn ông ngã trên mặt đất thở hồng hộc, Mặc Trì Úy không có chút thương cảm, ngược lại tràn đầy khinh thường.

“Chúng ta đi thôi.”

Mặc Trì Úy cởi áo vest khoác lên mặt Đường Tâm Nhan, sau đó vòng tay qua người cô, khí chất vô cùng vương giả bước ra khỏi đại sảnh buổi tiệc.

Đường Tâm Nhan được Mặc Trì Úy đỡ lên xe, cô khá lo lắng.

“Anh ta… anh ta sẽ không gây phiền phức cho anh chứ?” Đường Tâm Nhan không nhịn được nhẹ giọng hỏi khi nhìn thấy Mặc Trì Úy ngồi bên cạnh.

“Em đang lo lắng cho anh à?”

Mặc Trì Úy nhướng mày kiếm, trên khuôn mặt tuấn tú nhuốm một nụ cười vui vẻ.

“Tôi…” Đường Tâm Nhan nhất thời không biết làm sao để đối mặt với đôi mắt đen sâu thẳm của Mặc Trì Úy: “Tôi chỉ không muốn anh gặp bất cứ phiền phức nào vì tôi.”

Đường Tâm Nhan nói.

“Nói cho anh biết, tại sao hôm nay em lại xuất hiện ở đây? Đến tìm anh có phải không?” Bàn tay lớn với các khớp xương rõ ràng của Mặc Trì Úy đột nhiên nâng lên chiếc cằm nhỏ nhắn của Đường Tâm Nhan lên, đôi mắt hoa đào sâu như biển khóa chặt trên người cô.

“Tôi…” Đường Tâm Nhan hít sâu một hơi. Cô không muốn che giấu những suy nghĩ trong lòng mình nữa: “Đúng vậy, tôi tới đây tìm anh.”

Khi nói ra điều này, cô cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều.

“A…” Còn chưa kịp phản ứng thì đã bị Mặc Trì Úy ôm vào trong lòng, tiếp sau đó là một nụ hôn nóng bỏng, đôi môi mỏng của anh thần tốc dán lên đôi môi đỏ như hoa hồng của cô.

Lại sao nữa vậy? Cô bị hôn à?

Khi cảm nhận được sức nóng bừng bừng trên đôi môi đỏ mọng của mình, Đường Tâm Nhan mới phản ứng lại, nhưng có điều, lần này, cô không đẩy Mặc Trì Úy ra mà… ngược lại, cô để đôi môi đỏ mọng của mình nghênh đón đôi môi mỏng gợi cảm của anh.
User avatar
tuvi
Quả Mít
Quả Mít
 
Tiền: $57,250
Posts: 96097
Joined: 29 Apr 2006
Location: FRANCE
 
 

Re: Cô Vợ Ngọt Ngào..Lão Công, Ôm Một Cái - Đường Quả Miểu M

Postby tuvi » 08 Jan 2024

Chương 650: Anh, ở lại đây đi

Đường Tâm Nhan không từ chối nữa khiến trong lòng Mặc Trì Úy vui mừng khôn xiết, lập tức làm cho nụ hôn này càng thêm sâu đậm.

Những nụ hôn như vũ bão tới tấp khiến Đường Tâm Nhan hít thở không thông, từng cơn nghẹn ngào trào ra trên đôi môi đỏ mọng của cô.

Trong một khoảnh khắc, Đường Tâm Nhan thực sự nghĩ rằng mình sẽ hoàn toàn ngạt thở trong nụ hôn nóng bỏng này, nhưng may mắn thay, trước khi cô sắp ngất đi, Mặc Trì Úy đã kết thúc nụ hôn nóng bỏng đó.

Đường Tâm Nhan bị anh hôn đến nỗi đầu óc choáng váng, cô nép vào vòng tay của Mặc Trì Úy, như một con mèo hài lòng, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp nhuốm màu đỏ thẫm sau một trận nồng nhiệt.

“Trì Úy…” Tiếng gõ cửa kính xe đột nhiên vang lên bên tai khiến Đường Tâm Nhan lập tức lấy lại tỉnh táo, nghĩ đến nụ hôn vừa rồi, cô xấu hổ, rời khỏi vòng tay anh rồi ngồi thẳng dậy.

Mặc Trì Úy hạ cửa kính xe xuống.

“Trì Úy, sao anh đi mà không nói với em một tiếng? Em là bạn gái dự tiệc cùng anh mà.”

Đôi gò má xinh đẹp của Lý Phi Phi xuất hiện trước mặt Mặc Trì Úy và Đường Tâm Nhan.

“Cô Lý, tôi xin lỗi, tôi phải về với người phụ nữ của mình trước. Tôi đã sắp xếp tài xế đưa cô về rồi. Anh ta sẽ tới ngay thôi.” Mặc Trì Úy nhẹ giọng nói.

“Anh… anh muốn về nhà với người phụ nữ này ư? Cô ấy… không phải là vợ cũ của anh sao? Anh đưa vợ cũ của mình đi như thế này, rất mất mặt.”

Lý Phi Phi nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn, kiều diễm của Đường Tâm Nhan, cùng với đôi môi sưng đỏ, rõ ràng là vừa bị hôn kia, trong lòng cô ta vô cùng ghen tị.

“Người đàn ông vừa rồi chạm vào cổ tay người phụ nữ của tôi bây giờ đã thương tích đầy mặt, cái tay gã ta chạm vào cô ấy cũng bị tôi bẻ gãy rồi. Cô cũng muốn nếm thử mùi vị khi sỉ nhục người phụ nữ của tôi sao?” Mặc Trì Úy nhướng mày kiếm, đôi môi mỏng chậm rãi hé mở.

Giọng nói của anh không lớn lắm, nhưng lại lạnh lùng, giống như giọng nói vọng ra từ mặt hồ lạnh lẽo, khiến Lý Phi Phi cảm thấy rùng mình, rét run.

“Lái xe đi.”

Mặc Trì Úy trực tiếp kéo cửa xe lên, ra lệnh cho tài xế phía trước.

“Trì Úy…” Mặc dù Lý Phi Phi không ngừng gọi tên anh, nhưng cô ta vẫn phải trơ mắt nhìn xe của Mặc Trì Úy phóng đi ngay trước mặt.

Mặc dù tức giận, nhưng không có cách nào khác.

Nhìn thấy Lý Phi Phi tức đến giậm chân bình bịch, Đường Tâm Nhan đột nhiên cảm thấy có chút buồn cười, đôi mắt phượng sáng như sao trên bầu trời đêm rơi trên người Mặc Trì Úy.

Người đàn ông này thực sự có sức hấp dẫn vô cùng lớn, khiến bao nhiêu người phụ nữ không đợi được muốn nhảy lên giường của anh?

“Cô gái kia, em còn nhìn anh như vậy nữa là anh không nhịn được sẽ trực tiếp ăn tươi nuốt sống em ngay trên xe này đấy.”

Giọng nói đầy ám muội xen lẫn hơi thở nóng bỏng của Mặc Trì Úy phun vào tai Đường Tâm Nhan.

“Anh… đồ biến thái.” Nghe được lời nói rõ ràng không chút nao núng như vậy, Đường Tâm Nhan vội vàng che mặt xấu hổ.

Nhìn thấy dáng vẻ ngượng ngùng của cô, trong mắt Mặc Trì Úy tràn đầy vẻ cưng chiều.

Sau khi hít sâu một hơi, Đường Tâm Nhan nghiêm túc nhìn Mặc Trì Úy.

“Em… em nhận ra rằng dường như trước đây mình đã làm một vài chuyện, em cũng nhận ra rằng vị trí của anh trong lòng em quan trọng hơn nhiều so với những gì em nghĩ, vì vậy… vì vậy khi em biết rằng hôm nay anh sẽ đưa người phụ nữ khác đến thăm gia bữa tiệc này, em liền chạy đến luôn.”

Đường Tâm Nhan nói có chút vấp váp, trúc trắc.

Cô còn chưa kịp nói xong, Mặc Trì Úy đã ôm cô vào lòng.

“Em không cần nói nữa, chỉ cần trong lòng em có anh, bằng lòng cho anh cơ hội được yêu em lần nữa, vậy là đủ rồi.”

Giọng nói êm dịu như rượu vang đỏ của Mặc Trì Úy vang lên bên tai Đường Tâm Nhan.

“Em…” Đường Tâm Nhan hít sâu một hơi: “Em bằng lòng cho anh, cũng là cho bản thân em một cơ hội để mình yêu lại lần nữa.”

Dù ngại ngùng nhưng Đường Tâm Nhan vẫn bày tỏ những suy nghĩ chân thật nhất trong lòng.

“Chúng ta tái hôn nhé, được không em?”

Mặc Trì Úy nhìn Đường Tâm Nhan một cách nghiêm túc, phải sống như hoà thượng suốt một thời gian dài khiến trái tim của anh đã trở nên trống rỗng.

Tái hôn? Mặc dù đã xác định tâm tư của mình, dự định cho nhau cơ hội yêu lại, nhưng Đường Tâm Nhan thật sự chưa nghĩ tới chuyện tái hôn.

Nhìn thấy vẻ do dự của cô, mặc dù trong lòng cảm thấy có chút thất vọng, nhưng trên khuôn mặt tuấn tú của anh vẫn nở một nụ cười.

Nếu không tái hôn thì có làm sao chứ? Chỉ cần cô cho anh một cơ hội để yêu cô lần nữa, anh tin rằng một ngày nào đó, người phụ nữ nhỏ bé này sẽ tha thứ cho anh thôi.

“Được rồi, đừng nghĩ lung tung nữa, chuyện này chúng ta có thể nói sau.” Không muốn Đường Tâm Nhan xấu hổ, Mặc Trì Úy ân cần nói.

Khi hai người trở về biệt thự cũng đã sắp mười giờ tối, trở về phòng tẩy trang xong lại ngâm mình trong bồn nước nóng, Đường Tâm Nhân mới hài lòng dựa lưng vào đầu giường.

Tái hôn? Thực sự có thể sao?

Bên tai của Đường Tâm Nhan không ngừng văng vẳng những lời Mặc Trì Úy đã nói với cô lúc trong xe.

“Cốc cốc…” Tiếng gõ cửa nhẹ nhàng khiến Đường Tâm Nhan thoát ra khỏi dòng suy nghĩ của mình, muộn như vậy rồi, chắc chắn là anh, anh định ngủ lại phòng này sao?

Nhìn vị trí bên cạnh, cô cảm thấy trong lòng căng thẳng, hoảng loạn không thể giải thích được.

“Tâm Nhan, em ngủ chưa?” Giọng nói say mê như rượu ủ ngàn năm của Mặc Trì Úy từ ngoài cửa truyền đến bên tai Đường Tâm Nhan.

“Em… em chưa ngủ.” Đường Tâm Nhan nhảy ra khỏi giường, chạy về phía cửa, mở cửa phòng ra.

Một mùi hương thơm phức lập tức lạc vào cánh mũi cô.

“Thơm quá.”

Thấy Mặc Trì Úy bưng một khay có mì Ý và súp ngô mà cô thích uống trên đó, khuôn mặt nhỏ nhắn của Đường Tâm Nhan lập tức lộ ra vẻ thèm thuồng.

Mặc Trì Úy bước vào phòng và đặt khay lên bàn.

“Mau ăn đi, của em hết, anh vừa mới nấu xong đó.” Giọng nói trầm thấp của Mặc Trì Úy lại vang lên.

Đường Tâm Nhan cả buổi không ăn được mấy nhanh chóng cầm nĩa lên và bắt đầu một cuộc càn quét điên cuồng.

Trong vòng chưa đầy nửa giờ sau, một đĩa mỳ Ý lớn và một bát súp ngô đã được cô giải quyết hết.

“Em… hình như em ăn hơi nhiều.”

Nhìn thấy cái đĩa trống rỗng, vẻ mặt của Đường Tâm Nhan có chút mất tự nhiên, dù sao thì một người phụ nữ ăn nhiều như vậy, ở trong mắt đàn ông, cũng coi như là một chuyện đáng sợ.

“Em ăn nhiều hơn nữa cũng được, như vậy trên người mới có thịt, đến lúc ôm vào, sờ vào mới cảm giác tốt hơn.” Mặc Trì Úy ôm Đường Tâm Nhan đã ăn uống no say vào lòng, từng câu từng chữ đầy ám muội vang lên bên tai cô.

“Không cho anh nói bậy.” Những lời nói rõ ràng như vậy chắc chắn là một cám dỗ chết người đối với người vốn nhút nhát, hay xấu hổ như Đường Tâm Nhan.

“Thời gian cũng không còn sớm nữa, em nghỉ ngơi sớm đi.”

Nghe thấy mấy từ nghỉ ngơi sớm phun ra từ miệng của Mặc Trì Úy, Đường Tâm Nhan cảm thấy căng thẳng đến nỗi gần như ngất đi.

“Em yên tâm, anh sẽ không ở lại phòng này nếu em không bằng lòng.”

Sự lo lắng và hoảng loạn của Đường Tâm Nhan khiến Mặc Trì Úy thấy vô cùng bất lực, anh đứng dậy, trực tiếp hôn lên trán cô.

“Ngủ sớm đi nhé.” Nói xong đi thẳng bước ra khỏi cửa, vừa ra đến cửa, giọng nói nhẹ nhàng của Đường Tâm Nhan liền vang lên bên tai.

“Anh… anh có thể ở lại.”
User avatar
tuvi
Quả Mít
Quả Mít
 
Tiền: $57,250
Posts: 96097
Joined: 29 Apr 2006
Location: FRANCE
 
 

Re: Cô Vợ Ngọt Ngào..Lão Công, Ôm Một Cái - Đường Quả Miểu M

Postby tuvi » 08 Jan 2024

Chương 651: Nguy hiểm cận kề

Kết cục của việc để Mặc Trì Úy ở trong phòng là… cả người cô dường như bị tháo ra lắp lại, cảm giác đau nhức khiến Đường Tâm Nhan thậm chí không còn sức để ngồi dậy.

“Xin lỗi đã làm cho em mệt mỏi.” Khi Đường Tâm Nhan muốn ngồi dậy, nhưng trên mặt lộ ra vẻ bất lực, giọng Mặc Trì Úy tràn đầy tự trách.

Tối hôm qua, anh đã tự dặn mình phải kiềm chế, nhưng khi được chạm vào thân hình yêu kiều của người phụ nữ anh yêu, nhiệt huyết trong cơ thể anh bộc phát, nhất thời không thể kiểm soát được.

Anh không biết mệt mỏi đòi hỏi Đường Tâm Nhan hết lần này đến lần khác, nhìn thấy vết tích để lại trên làn da non nớt của cô, Mặc Trì Úy không khỏi tự trách, anh dùng sức thực sự có hơi quá.

Dưới sự giúp đỡ của Mặc Trì Úy, Đường Tâm Nhan cũng miễn cưỡng ngồi dậy và dựa vào đầu giường.

“Anh đã xả nước nóng rồi, chúng ta đi tắm trước, được không?” Mặc Trì Úy đặt hai tay lên hai bên người Đường Tâm Nhan, giọng nói tràn đầy từ tính chậm rãi vang lên.

“Em đi tắm đi, nhưng… em muốn tự mình tắm rửa.”

Đường Tâm Nhan xấu hổ nói.

Đúng là chuyện cười, nếu tắm chung với anh, vậy thì cả buổi sáng chẳng cần phải làm gì hết, cô nhất định sẽ… trực tiếp gục ngã mất.

Đường Tâm Nhan quấn chăn bông, chịu đựng sự đau nhức dưới cơ thể, bước nhanh về phía phòng tắm.

Nhìn thấy cô nhanh chóng đóng cửa phòng tắm, Mặc Trì Úy lắc đầu bất lực.

Sau khi tắm nước nóng, cơ thể cũng bớt đau nhức hơn rất nhiều, nhưng khi nhìn thấy những dấu hôn xanh xanh tím tím trên da thịt trắng tuyết, Đường Tâm Nhan không biết phải làm sao.

Để che giấu, cô đã cố tình chọn áo dài tay, cổ cao, nhưng mà vẫn có nhiều dấu hôn lộ ra bên ngoài.

Người đàn ông đáng ghét, chắc chắn là anh cố ý.

Nhìn dấu hôn trên cổ, Đường Tâm Nhan lộ vẻ bất lực, tuy giọng điệu đầy trách móc nhưng trên đôi má thanh tú lại có một nụ cười hạnh phúc.

Đường Tâm Nhan vừa đi ra khỏi phòng tắm đã không thấy Mặc Trì Úy ở trong phòng, điều này khiến cô có chút ngạc nhiên, cô cứ nghĩ anh sẽ đợi mình.

“Tinh tinh tang…” Đường Tâm Nhan bị tiếng chuông điện thoại đột ngột làm cho giật mình, cô nhanh chóng cầm điện thoại trên đầu giường lên, nhìn thấy số điện thoại trên đó, cô có chút kinh ngạc.

“Là tôi, Trình Tử Thanh.” Vừa nhấn nút trả lời, giọng nói của Trình Tử Thanh đã vang lên bên tai cô.

Đường Tâm Nhan rất ngạc nhiên, cô không ngờ Trình Tử Thành sẽ gọi cho mình.

“Có chuyện gì sao?”

Tia lạnh lùng lóe lên trong mắt Trình Tử Thanh khiến người ta không khỏi rùng mình.

“Chúng ta gặp nhau đi, giống như những người bạn, uống tách cà phê, có được không? Tôi sắp phải ra nước ngoài rồi. Ở trong nước tôi cũng không có nhiều bạn lắm, cứ coi như tôi năn nỉ cô, được chứ?”

Trong giọng điệu của Trình Tử Thanh mang theo ngữ khí cầu khẩn.

“Chuyện đó… vậy thì được rồi.” Đường Tâm Nhan vốn dĩ muốn từ chối, nhưng khi nghe giọng điệu cầu khẩn của Trình Tử Thanh, cô lại không nỡ từ chối.

Lời đồng ý của cô khiến Trình Tử Thanh ở đầu dây bên kia tỏ vẻ ngạc nhiên.

“Vậy chúng ta hẹn gặp nhau vào buổi trưa nhé, tại nhà hàng trước kia chúng ta đã từng đến.Tâm Nhan, đừng nói cho người đàn ông của cô biết, tôi không muốn khiến anh ta nảy sinh hiểu lầm, có được không?”

Sau khi nói địa chỉ cho Đường Tâm Nhan, Trình Tử Thanh nói thêm một câu nữa.

“Được rồi, chúng ta đến lúc đó gặp nhé.”

Nói xong câu này, Đường Tâm Nhan cúp điện thoại.

Vừa cúp điện thoại đã thấy Mặc Trì Úy bước vào phòng.

“Đi ăn sáng đi, anh có làm món sandwich em thích ăn nhất đó.” Mặc Trì Úy bước tới chỗ Đường Tâm Nhan, nhẹ nhàng nói.

Đường Tâm Nhan gật đầu, chủ động nắm lấy cánh tay Mặc Trì Úy, cùng anh bước ra khỏi phòng.

Vốn dĩ Mặc Trì Úy sẽ không đến công ty, nhưng sau khi ăn sáng xong, anh nhận được điện thoại của Giản Thành gọi đến, nói rằng khách hàng lẽ ra ngày mai mới đến Trung Quốc nhưng lại đến công ty sớm hơn một ngày, điều này khiến Mặc Trì Úy tạm thời phải từ bỏ cơ hội ở cùng với người phụ nữ của anh.

“Anh tới công ty đi, chúng ta có là thời gian mà.”

Đường Tâm Nhan mỉm cười nói.

Sau khi hôn lên má cô một lúc lâu sau, Mặc Trì Úy mới lái xe rời khỏi biệt thự.

Vì cơ thể đau nhức nên sau khi Mặc Trì Uý rời đi, Đường Tâm Nhan trở lại giường, ngủ đến gần trưa cô mới tỉnh dậy.

Nghĩ đến có hẹn với Trình Tử Thanh, cô đã thay một bộ váy cổ cao, sau đó rời khỏi biệt thự, nhanh chóng đến nhà hàng mà Trình Tử Thanh đã hẹn.

Ngay khi vừa bước vào nhà hàng đã thấy anh ta ngồi ở bàn cạnh cửa sổ.

Khi nhìn thấy Đường Tâm Nhan, một ánh nhìn sâu xa lướt qua mắt của Trình Tử Thanh.

“Xin lỗi, tôi đến muộn rồi, trên đường đến bị tắc đường.” Đường Tâm Nhan cười nói.

Trình Tử Thanh cười lắc đầu, vô cùng ga lăng giúp Đường Tâm Nhan kéo ghế ra.

“Tôi đã gọi nước cam cô thích uống nhất rồi đây.” Trình Tử Thanh chỉ vào ly nước cam bên tay Đường Tâm Nhan và cười nói.

“Cảm ơn anh.”

Đường Tâm Nhan cầm cốc lên, chậm rãi nhấp một ngụm.

Trình Tử Thanh vẫy tay với nhân viên phục vụ.

Không mất quá nhiều thời gian, những món anh ta gọi trước đã được đặt lên bàn, thấy món nào cũng là món mình yêu thích, cô có chút kinh ngạc.

“Khi nào thì anh ra nước ngoài?”

Đường Tâm Nhan mở miệng trước phá vỡ bầu không khí có phần cứng nhắc.

“Ngày mai, ngày mai tôi phải đi rồi. Tâm Nhan, cảm ơn cô đã đồng ý đến đây, chúng ta cạn một ly đi.” Trình Tử Thanh rót hai ly rượu đỏ, một ly đặt trước mặt Đường Tâm Nhan.

“Tôi… tôi không uống rượu, lấy nước cam thay rượu đi.” Đường Tâm Nhan cầm ly nước cam trên tay, chạm vào cốc của Trình Tử Thanh, uống một hơi cạn sạch.

Nhìn thấy ly nước cam bị Đường Tâm Nhan uống một hơi cạn sạch. Trên khuôn mặt của Trình Tử Thanh lộ ra một nụ cười đắc ý.

Đường Tâm Nhan, đừng trách tôi, nếu có trách thì chỉ trách cô là người phụ nữ của Mặc Trì Úy thôi.

“Cô ăn chút gì đó đi, đều là món cô thích ăn đó.”

Trình Tử Thanh ân cần, chu đáo gắp rất nhiều món Đường Tâm Nhan yêu thích và đặt chúng vào đĩa trước mặt cô.

Đường Tâm Nhan cũng không đói lắm, chỉ cắn một vài miếng tượng trưng, lấy lệ.

Sao đột nhiên lại hoa mắt thế này? Lẽ nào là do cô ngủ quá nhiều sao?

Đường Tâm Nhan đột nhiên cảm thấy hơi choáng váng, đưa tay lên trán xoa nhẹ vài cái.

Nhìn thấy phản ứng của Đường Tâm Nhan, trong lòng Trình Tử Thanh tràn ngập sự đắc ý.

“Có chuyện gì vậy? Trong người không khoẻ à?” Câu hỏi đầy “quan tâm” khiến khuôn mặt Đường Tâm Nhan nở một nụ cười nhẹ.

“Không sao, có thể là do hôm nay tôi ngủ quá nhiều, Tử Thanh, anh cũng ăn nhiều vào.”

Đường Tâm Nhan có chút ngại khi thấy Trình Tử Thanh vẫn luôn gắp cho cô mà anh ta lại chỉ ăn có mấy miếng.

Dưới sự chăm sóc ân cần của Trình Tử Thanh, Đường Tâm Nhan ăn thêm vài miếng nữa, rõ ràng cô cảm thấy không thoải mái nên cô đặt đũa trong tay xuống.

“Tử Thanh, tôi đột nhiên cảm thấy có chút không thoải mái, tôi… tôi muốn về trước.” Nói xong, Đường Tân Yên cầm túi xách đi ra cửa.

Trình Tử Thanh bước tới ngay lập tức.

“Để tôi đỡ cô.”

Đường Tâm Nhan càng ngày càng chóng mặt, được Trình Tử Thanh đỡ tay bước ra khỏi nhà hàng, sau đó được anh ta dìu lên một chiếc xe không bắt mắt lắm.

Cô gái, đừng trách tôi.

Trình Tử Thanh khởi động xe, trên mặt anh ta nở một nụ cười tàn nhẫn.
User avatar
tuvi
Quả Mít
Quả Mít
 
Tiền: $57,250
Posts: 96097
Joined: 29 Apr 2006
Location: FRANCE
 
 

Re: Cô Vợ Ngọt Ngào..Lão Công, Ôm Một Cái - Đường Quả Miểu M

Postby tuvi » 08 Jan 2024

Chương 652: Bộ mặt tàn nhẫn của Trình Tử Thanh cuối cùng cũng lộ diện

Ôi trời ơi, đây là đâu vậy?

Khi Đường Tâm Nhan tỉnh dậy lần nữa, nhìn thấy xung quanh là một nơi hoàn toàn xa lạ, trái tim của Đường Tâm Nhan run lên, trong lòng cô dấy lên một điềm báo chẳng lành.

Mùi ẩm mốc lan tỏa trong không khí khiến người vốn rất nhạy cảm với mùi như cô nhíu chặt mày, nhìn thoáng qua căn phòng đổ nát, Đường Tâm Nhan bước nhanh ra cửa.

Chết tiệt, tại sao lại không mở được?

Đường Tâm Nhan kéo mạnh tay nắm cửa, nhưng dù cô có cố gắng thế nào, cánh cửa vẫn nguyên vẹn, không hề xê dịch.

Điều này khiến trái tim của Đường Tâm Nhan lập tức bị bao phủ bởi một tầng hoảng sợ.

Rất may khi cô nhìn thấy túi xách của mình ở gần đó, cô nhanh chóng lấy điện thoại ra, vội vàng bấm vào số điện thoại của Mặc Trì Úy.

Mặc Trì Úy đang họp, lúc nhận được cuộc gọi từ cô, trên khuôn mặt anh tuấn lộ ra một vẻ cưng chiều.

“Sao vậy? Nhớ anh rồi à?” Mặc Trì Úy nhẹ giọng hỏi, nhưng thay vì nghe thấy giọng nói ngọt ngào của Đường Tâm Nhan, anh lại nghe thấy từng đợt nức nở. Điều này khiến vẻ mặt của Mặc Trì Úy thay đổi rõ rệt, anh lập tức tuyên bố kết thúc cuộc họp và nhanh chóng rời khỏi phòng họp.

“Nói cho anh biết, chuyện gì đã xảy ra?” Mặc Trì Úy cố ý hỏi Đường Tâm Nhan bằng giọng điệu bình tĩnh nhất, vì sợ cô càng thêm hoảng sợ.

“Em… em cũng không biết đây là đâu, Trì Úy, cứu em, nơi này rất đáng sợ, em không muốn ở lại đây.”

Nghe thấy giọng nói của Mặc Trì Úy, Đường Tâm Nhan khóc lóc thảm thiết. Nỗi sợ hãi và lo lắng trong lòng cô lập tức sụp đổ khi cô nghe thấy giọng nói của anh.

Nhận ra có gì đó không ổn, trái tim Mặc Trì Uý rơi cái bộp, anh nhanh chóng mở máy tính lên, gõ lách cách bàn phím một hồi.

“Em đừng sợ, trong điện thoại của em có hệ thống định vị, anh sẽ lập tức đi tìm em, tin anh, anh sẽ không để em xảy ra chuyện đâu.”

Lời nói của Mặc Trì Úy khiến Đường Tâm Nhan thở phào nhẹ nhõm.

“Trì Uý, anh phải nhanh lên, em… điện thoại của em sắp hết pin rồi.” Nỗi sợ hãi của Đường Tâm Nhan lại dâng lên lần nữa khi điện thoại vang lên tiếng báo pin yếu.

“Đừng lo lắng, anh sẽ nhanh thôi.”

Mặc Trì Úy lách cách gõ bàn phím, không cần tốn quá nhiều công sức, anh đã tìm được vị trí của cô trên hệ thống định vị.

“Chờ anh, anh qua ngay đây.”

Ghi nhớ địa chỉ xong, Mặc Trì Úy cầm chìa khóa xe trên tay bước ra cửa.

Vừa đi ra khỏi phòng làm việc, Đường Tâm Nhan ở bên kia điện thoại không nghe thấy gì.

Điện thoại hết pin? Trong lòng tràn đầy lo lắng, Mặc Trì Úy nhanh chóng bước vào thang máy.

Khi bước ra khỏi thang máy, vừa đúng lúc nhìn thấy Trì Chi Hành và Lục Tử Thâm đang đi vào công ty.

“Anh tư, anh định đi đâu vậy?” Nhìn thấy Mặc Trì Úy lo lắng bước ra khỏi thang máy, hai người cảm thấy có gì đó không ổn.

“Tâm Nhan đang gặp nguy hiểm, tôi phải đi cứu cô ấy.”

Mặc Trì Úy nói qua tình hình của Đường Tâm Nhan cho Trì Chi Hành và Lục Tử Thâm.

“Bọn em đi cùng anh.”

Trì Chi Hành và Lục Tử Thâm nhanh chóng lên xe của Mặc Trì Úy, anh đã ghi nhớ địa chỉ trong đầu, lái xe đến nơi Đường Tâm Nhan với tốc độ ngang ngửa như khi đua xe.

Lục Tử Thâm trước giờ vẫn luôn thích lái xe nhanh, nhưng khi gặp tốc độ của Mặc Trì Úy, anh ta vẫn có cảm giác… hơi rợn người.



Trời ơi, tại sao điện thoại lại hết pin vào đúng lúc này chứ?

Nhìn chiếc điện thoại sập nguồn tắt ngóm màn hình, Đường Tâm Nhan bất lực, ngồi trên chiếc ghế duy nhất trong phòng, cô vô cùng sợ hãi.

Không mở được cửa phòng, cô vẫn luôn cẩn thận lắng nghe động tĩnh bên ngoài. Một lúc sau, Đường Tâm Nhan mới nghe thấy dường như có tiếng bước chân.

Có người? Đường Tâm Nhan chạy ra cửa ngay lập tức, áp tai vào tấm cửa.

Đúng là có tiếng bước chân, trời ơi, tốt quá rồi.

Tiếng bước chân dừng lại ở cánh cửa, không lâu sau cánh cửa được mở ra dưới ánh mắt mong đợi của cô.

Khi Đường Tâm Nhan nhìn thấy Trình Tử Thanh bước vào phòng, một nụ cười hạnh phúc cuối cùng cũng xuất hiện trên khuôn mặt cô.

“Tử Thanh, sao anh lại ở đây? Anh có biết đây là đâu không?” Đường Tâm Nhan hỏi liền một hơi.

“Tử Thanh, anh sao vậy? Chúng ta mau rời khỏi đây thôi.” Nhìn thấy Trình Tử Thanh không còn dịu dàng tao nhã như trước, tuy rằng có chút kỳ quái nhưng Đường Tâm Nhan cũng không nghĩ nhiều, lập tức bước ra cửa, chuẩn bị rời khỏi nơi đáng sợ này.

Nhưng vừa bước được một bước, Trình Tử Thanh đã nắm lấy cổ tay cô.

“Tử Thanh, anh…” Cảm thấy sức lực của Trình Tử Thanh rất mạnh, cảm giác đau nhói từ cổ tay truyền đếm khiến hai hàng lông mày của Đường Tâm Nhân nhíu lại, mãi đến lúc này, cô mới nhận ra trên mặt anh ta đang nở một nụ cười tàn nhẫn.

Một nụ cười vô cùng đáng sợ, cảnh tượng trước khi hôn mê lóe lên trước mắt Đường Tâm Nhan từng chút một.

Có vẻ như cô đã bất tỉnh sau khi uống nước cam, có lẽ nào… trong nước cam có vấn đề? Trình Tử Thanh gọi nước cam giúp cô, lẽ nào… lẽ nào anh ta có mục đích?

“Quả nhiên là người phụ nữ thông mình, cô đoán đúng rồi đấy.”

Trình Tử Thanh sắc mặt hung ác, trong mắt hiện lên một tia nguy hiểm.

“Anh định làm gì?” Đường Tâm Nhan cảnh giác khi nhận ra sự tàn nhẫn của anh ta.

Trình Tử Thanh trực tiếp ném Đường Tâm Nhan ngồi xuống ghế, hung hăng trừng mắt nhìn cô.

“Mặc Trì Úy đã hại chết người phụ nữ của tôi, tôi muốn anh ta nếm trải mùi vị mất đi người mình yêu, hơn nữa tôi không chỉ muốn trừ khử cô, tôi còn muốn hủy hoại mọi thứ của anh ta.”

Trong mắt Trình Tử Thanh tràn ngập sự tàn nhẫn, giống như một ác quỷ vừa bước ra từ địa ngục, Trình Tử Thanh như vậy mang đến cho Đường Tâm Nhan một cảm giác rùng mình và rợn người.

“Anh… anh ở bên cạnh tôi là có mục đích. Tôi và anh là bạn bè cũng chỉ là giả tạo có đúng không?” Đường Tâm Nhân trong phút chốc chợt hiểu rõ tất cả, nghĩ đến bên cạnh cô vậy mà luôn tồn tại một quả bom hẹn giờ, Đường Tâm Nhan vô cùng kinh hãi.

“Ha ha…” Trình Tử Thanh đột nhiên bật cười lớn: “Nếu như cô ở bên cạnh tôi thì có lẽ tôi sẽ tha cho cô, nhưng vậy mà cô vẫn lựa chọn bên cạnh Mặc Trì Úy, cho nên cô… số trời đã định chỉ có con đường chết.”

Nghĩ đến việc người phụ nữ của mình vì Mặc Trì Uý mà tự sát, ánh mắt của Trình Tử Thanh càng trở nên tàn nhẫn, anh ta đột nhiên giơ tay lên, hung ác tát một cái vào mặt Đường Tâm Nhan.

Đường Tâm Nhan bị đánh ngã xuống đất, má cô ngay lập tức sưng đỏ.

“Trì Úy, anh ấy chắc chắn sẽ không tha cho anh đâu.”

Mặc dù bị đánh, nhưng trong đôi mắt sáng như sao của Đường Tâm Nhan vẫn lộ ra một tia khinh thường.

“Được lắm, tôi rất mong chờ sự xuất hiện của anh ta đấy.”

Nửa tiếng sau, Trình Tử Thanh đang đứng bên cửa sổ thì nhìn thấy xe của Mặc Trì Úy.

Chết tiệt, tại sao hai người đàn ông đó lại đi theo anh ta? Khi thấy Lục Tử Thâm và Trì Chi Hành từ trên xe bước xuống, lông mày Trình Tử Thanh nhíu chặt lại, nhưng bàn tay to lớn của anh ta vẫn hung hăng nắm chặt cổ tay của Đường Tâm Nhan, sau đó kéo cô ra khỏi phòng.
User avatar
tuvi
Quả Mít
Quả Mít
 
Tiền: $57,250
Posts: 96097
Joined: 29 Apr 2006
Location: FRANCE
 
 

Re: Cô Vợ Ngọt Ngào..Lão Công, Ôm Một Cái - Đường Quả Miểu M

Postby tuvi » 08 Jan 2024

Chương 653: Tỏ tình

“Trì Úy…” Mặc dù luôn tỏ ra mạnh mẽ nhưng khi nhìn thấy Mặc Trì Úy thì Đường Tâm Nhan không kiềm chế được tủi thân trong lòng, đôi mắt sáng ngời đong đầy hạt nước như sương mù.

Khi nhìn thấy cổ tay người phụ nữ của mình đang bị bàn tay to của Trình Tử Thanh siết chặt, trên mặt lại có một mảng thâm tím, con ngươi đen như mực của Mặc Trì Úy lập tức nheo lại một cách nguy hiểm.

“Trình Tử Thanh, nếu anh không muốn chết thì mau buông Tâm Nhan ra ngay lập tức, nếu không tôi nhất định sẽ băm vằm anh thành trăm ngàn mảnh.” Từng lời nói tàn nhẫn được thốt ra từ trong miệng Mặc Trì Úy.

“Ha ha…” Trình Tử Thanh cười to tỏ vẻ đắc thắng: “Mặc Trì Úy, người phụ nữ của tôi vì anh mà chết. Lần này anh sẽ được xem tận mắt hình ảnh người phụ nữ của mình ngã xuống ngay trước mặt. Tôi chắc chắn sẽ rất phấn khích đấy.”

Nói xong, Trình Tử Thanh lập tức lấy một con dao nhọn từ trong túi ra kề vào cổ Đường Tâm Nhan không một chút do dự.

Chết tiệt, nhìn thấy hành động của Trình Tử Thanh, Mặc Trì Úy không ngừng muốn tiến lên, con ngươi đen láy sắc bén nhìn chằm chằm bóng dáng anh ta.

“Mau nói điều kiện của anh đi, chỉ cần anh thả Tâm Nhan ra thì tôi có thể đáp ứng bất cứ điều kiện gì của anh.”

Mặc Trì Úy nói không mang theo một chút do dự nào. Lục Tử Thâm và Trì Chi Hành cũng nhìn chằm chằm vào Trình Tử Thanh tranh thủ tìm cơ hội cứu Đường Tâm Nhan.

“Quỳ xuống.”

Trình Tử Thanh hét lên.

“Trì Úy, không!” Đường Tâm Nhan hét lên. Cô biết người đàn ông của mình kiêu ngạo như thế nào. Cô hiểu rõ anh hơn bất cứ ai. Cô không muốn nhìn thấy một người đứng trên cao nhìn xuống giống một vị vua như Mặc Trì Úy lại phải hạ thấp thân phận của mình vì cô.

“Cô gái ngốc, làm những việc này cho em, anh… tự nguyện.” Nói xong, Mặc Trì Úy trực tiếp quỳ trên mặt đất, anh không thể để Trình Tử Thanh có cơ hội làm tổn thương người phụ nữ của mình.

Nhìn thấy Mặc Trì Úy quỳ trên mặt đất, Đường Tâm Nhan bật khóc.

Tại sao người đàn ông này lại ngốc như vậy? Anh không biết Trình Tử Thanh muốn làm nhục anh sao? Tại sao anh có thể làm ra chuyện như vậy?

“Cô gái ngốc này, đừng khóc, em khóc anh sẽ thấy đau lòng.”

Cho dù là quỳ trên mặt đất, thân thể của Mặc Trì Úy cũng không có cúi đầu, ngược lại càng lộ ra khí thế vương giả.

“Không, em không thể để anh bị người khác uy hiếp vì em, thế nên em…” Một tia sáng kiên định xẹt qua mắt Đường Tâm Nhan.

“Người con gái này, không được.”

Bắt gặp tia sáng trong mắt Đường Tâm Nhan, trong lòng Mặc Trì Úy hơi lộp bộp, cô gái nhỏ này định làm gì?

“Trì Úy, em… yêu anh.”

Đường Tâm Nhan vốn là người nhút nhát nhưng hôm nay cô đã mạnh dạn tỏ tình với Mặc Trì Úy, khi nghe được lời nói của cô thì khuôn mặt tuấn tú của Mặc Trì Úy nở một nụ cười hạnh phúc.

“Trình Tử Thanh, anh muốn tôi chết phải không?” Đường Tâm Nhan hơi nghiêng đầu nhìn Trình Tử Thanh đang dùng dao đe dọa mình.

Trình Tử Thanh nhíu mày, nhất thời anh ta không hiểu Đường Tâm Nhan định làm gì.

“Tôi sẽ không để anh đe dọa người đàn ông của tôi, thế nên… thế nên tôi sẽ không để anh uy hiếp đâu.” Nói xong, Đường Tâm Nhan đột nhiên nắm chặt tay Trình Tử Thanh.

“Tâm Nhan, cẩn thận.” Nhìn thấy động tác mạo hiểm của Đường Tâm Nhan, sắc mặt Mặc Trì Úy tái mét vì sợ hãi, anh lập tức đứng dậy lao đến trước mặt Trình Tử Thanh.

Một nắm đấm nặng nề hung hăng đập vào mặt Trình Tử Thanh, vì quá đau nên con dao trên tay anh ta lập tức rơi xuống đất.

“Em có biết hành động vừa rồi nguy hiểm như thế nào không?” Mặc Trì Úy đưa Trình Tử Thanh cho Lục Tử Thâm và Trì Chi Hành, anh nhanh chóng ôm Đường Tâm Nhan vào lòng.

“Em… em không muốn anh bị người khác uy hiếp.” Nép vào vòng tay của Mặc Trì Úy, cuối cùng Đường Tâm Nhan cũng thở phào nhẹ nhõm.

“Chết tiệt, em bị thương rồi.”

Nhìn thấy những giọt máu trên cổ cô, Mặc Trì Úy cảm thấy tim mình như bị dao cứa vào một chút.

Anh lập tức ôm cô vào lòng rồi lao nhanh lên xe.

“Anh tư, còn bọn em thì sao?” Nhìn thấy Mặc Trì Úy trực tiếp lái xe rời đi, Trì Chi Hành và Lục Tử Thâm bày ra vẻ mặt bất lực.

“Đây là ví dụ điển hình cho việc coi trọng vợ mà quên mất anh em. Chúng ta hãy chấp nhận số phận của mình đi”.

Trì Chi Hành vỗ vai Lục Tử Thâm, trên mặt hai anh em có chút chua xót nhưng ánh mắt lại tràn đầy vẻ chúc phúc cho Mặc Trì Úy và Đường Tâm Nhan.

Mặc Trì Úy nhanh chóng đưa Đường Tâm Nhan đến bệnh viện, mặc dù bác sĩ đã nói nhiều lần với anh rằng vết thương của cô không sâu lắm, chỉ trầy xước nhẹ nhưng sắc mặt của anh vẫn rất nghiêm túc.

“Được rồi, em không sao đâu, mũi dao chỉ hơi cứa nhẹ vào, không có gì nguy hiểm cả.” Đường Tâm Nhan nắm lấy cánh tay Mặc Trì Úy rồi cười trấn an anh.

Nghe giọng nói ngọt ngào của Đường Tâm Nhan, cuối cùng Mặc Trì Úy cũng thở phào nhẹ nhõm.

“Em làm anh sợ chết khiếp. Em không bao giờ được làm những việc nguy hiểm như vậy nữa, biết không?”

Mặc Trì Úy ôm chặt Đường Tâm Nhan trong tay, nếu có thêm một lần nữa thì anh sẽ thực sự sụp đổ.

“Em hứa sẽ không bao giờ có lần sau nữa. Vì anh và con trai, em sẽ không để bản thân gặp rắc rối đâu.” Biết Mặc Trì Úy thực sự sợ hãi nên Đường Tâm Nhan nhanh chóng thề thốt.

“Có em trong vòng tay anh thật tốt.”

Giọng nói trầm và êm dịu như rượu vang đỏ của Mặc Trì Úy vang lên gần tai Đường Tâm Nhan.

Sau khi hai người rời khỏi bệnh viện thì về thẳng biệt thự, Mặc Trì Úy ôm Đường Tâm Nhan trở về phòng và chuẩn bị sẵn nước tắm.

Sau khi tắm nước nóng thoải mái, cô thõa mãn nằm trên giường.

“Trình Tử Thanh… chuyện gì sẽ xảy ra với anh ta? Anh sẽ trừng phạt anh ta sao?”

Đường Tâm Nhan nắm lấy cánh tay của Mặc Trì Úy rồi nhẹ giọng hỏi.

“Em quan tâm đến anh ta sao?” Trong mắt Mặc Trì Úy hiện lên một tia ghen tị.

Quan tâm đến anh ta? Chắc không phải là người đàn ông đáng ghét này đang ghen đấy chứ? Nhưng cái kiểu ghen tuông này hơi… ấu trĩ quá.

Hít một hơi thật sâu, đôi môi đỏ mọng của Đường Tâm Nhan nhẹ nhàng dừng trên đôi môi mỏng của Mặc Trì Úy.

“Trong trái tim em, chỉ có anh thôi.”

Lần này Mặc Trì Úy lại không bỏ lỡ cơ hội thân mật, anh trực tiếp hôn lên đôi môi đỏ mọng ướt át của Đường Tâm Nhan, nụ hôn nống nhiệt nuốt hết ý thức của cô.

Sau khi Đường Tâm Nhan đã ngủ, Mặc Trì Úy nhẹ nhàng bước ra khỏi phòng và trực tiếp vào phòng làm việc.

“Anh tư, anh thật quá đáng đấy. Bọn em là anh em của anh. Cho dù có người phụ nữ của mình cũng không nên bỏ mặc anh em vậy chứ?”

Lục Tử Thâm đang dựa vào ghế sô pha phàn nàn với vẻ mặt ‘không hài lòng’ khi nhìn thấy Mặc Trì Úy.

“Theo điều tra của bọn em thì Trình Tử Thanh nợ rất nhiều người cho vay nặng lãi nên đã trực tiếp bị bọn cho vay nặng lãi bắt đi.” Trì Chi Hành nhẹ nhàng nói. Về số phận của Trình Tử Thanh thì trong lòng họ tự biết rõ sẽ không có kết quả tốt.

“Quá dễ dàng cho anh ta rồi.” Mặc Trì Úy nói.
User avatar
tuvi
Quả Mít
Quả Mít
 
Tiền: $57,250
Posts: 96097
Joined: 29 Apr 2006
Location: FRANCE
 
 

PreviousNext

Return to Truyện Ðọc



Who is online

Users browsing this forum: No registered users and 109 guests