Cô Vợ Ngọt Ngào..Lão Công, Ôm Một Cái - Đường Quả Miểu Miểu

Truyện tình mùi mẫn, truyện ma kinh rợn hay các thể loại khác. Xin mời vào.

Moderators: Mười Đậu, SongNam, A Mít

Re: Cô Vợ Ngọt Ngào..Lão Công, Ôm Một Cái - Đường Quả Miểu M

Postby tuvi » 08 Jan 2024

Chương 594: Té xỉu

Mạnh Bạch Chỉ ôm nỗi thất vọng đi theo bác sĩ vào phòng kiểm tra đo lường.

“Dáng vẻ khi vào của cô ấy có chút thất vọng đấy, anh… có đau lòng hay không vậy?” Đường Tâm Nhan chậm rãi kéo Mặc Trì Úy ngồi xuống mặt ghế, nữa thật nửa đùa hỏi anh.

“Đau lòng? Đau lòng gì chứ?” Mặc Trì Úy tràn ngập nghi ngờ nhìn cô gái nhỏ của mình.

Cái tên đàn ông thối tha này lại đang giả vờ đây mà, ngay cả bản thân mình đây cũng không tin nổi vừa rồi anh lại không thấy vẻ thất vọng của Mạnh Bạch Chỉ.

“Chính là ngay lúc nảy ấy, Mạnh Bạch Chỉ luôn chờ đợi câu trả lời của anh, vậy mà anh thì nửa chữ cũng không thèm nói, vì vậy cô ta mới thất vọng mà đi theo bác sĩ rời đi. Ôi cái dáng vẻ đi đạm đáng yêu kia đúng thật là làm cho người ta phải thương tiếc mà.”

Đường Tâm Nhan lại hỏi lại thêm một lần nữa.

Mặc Trì Úy nhún nhún vai.

“Thật là có lỗi rồi, anh thật sự là không biết cái gì gọi là điềm đạm đáng yêu, bởi vì trong mắt của anh, từ đầu đến cuối chỉ nhìn thấy hình bóng của em mà thôi.”

Mặc Trì Úy vừa cười vừa nói, tại thời điểm này, đôi môi mỏng gợi cảm kia lại thừa cơ khẽ hôn lên khuôn mặt trắng nõn của Đường Tâm Nhan một cái.

Bất ngờ bị hôn, trên khuôn mặt trắng nõn của cô lập tức bị một tầng mây đỏ ngượng ngùng che kín.

“Sáng nay có phải em vẫn chưa ăn gì hay không?” Mặc Trì Úy đột nhiên mở miệng hỏi.

Đường Tâm Nhan le lưỡi, vẻ mặt chột dạ: “Không có khẩu vị, cho nên… không ăn.”

Mặc Trì Úy cau mày. Đối với hành vi thỉnh thoảng không ăn sáng của Đường Tâm Nhan rất là không vừa ý.

“Ở đây chờ anh, anh đi mua đồ ăn cho em.”

Mặc Trì Úy dặn dò rồi xoay người đi về phía thang máy.

Nhìn theo bóng lưng rời đi của anh, trên gương mặt của Đường Tâm Nhan lộ ra một nụ cười hạnh phúc.

Mặc Trì Úy cố gắng lựa chọn những món điểm tâm mà Đường Tâm Nhan thích ăn nhất, nhưng khi anh trở lại thì lại không nhìn thấy bóng dáng cô đâu cả.

Lại đi đâu rồi? Không phải lúc nãy mình đã dặn dò cô ấy là phải ở đây chờ mình hay sao?

Không nhìn thấy Đường Tâm Nhan, đôi mày kiếm của Mặc Trì Úy nhíu chặt lại, anh lập tức bấm số điện thoại của cô.

“Ông xã à, em đang đi vệ sinh.”

Nghe được giọng nói ngọt ngào của Đường Tâm Nhan, Mặc Trì Úy rốt cục cũng có thể thở dài một hơi.

Không qua bao lâu, Đường Tâm Nhan lại trở về trước mặt anh, khi nhìn thấy những thứ được bày ra trên ghế, điểm tâm nhỏ có tạo hình đẹp đẽ thì khẩu vị của Đường Tâm Nhan lập tức được mở ra.

“Ăn nhanh đi.”

Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đang ăn của Đường Tâm Nhan, vẻ mặt của Mặc Trì Úy ra vẻ bất đắc dĩ.

Cô gái nhỏ này bộ không biết cái gì gọi là ưu nhã hay sao?

“Ăn từ từ thôi, kẻo bị nghẹn đấy.”

Tướng ăn của Đường Tâm Nhan không hề nhã nhặn, làm cho Mặc Trì Úy chỉ có thể bất đắc dĩ lắc đầu, chẳng qua là vẫn rất săn sóc đem một ly sữa đậu nành đưa tới bên cạnh cô.

Sự chăm sóc hết mực của Mặc Trì Úy lại làm cho khuôn mặt nhỏ nhắn của Đường Tâm Nhan nở ra một nụ cười sáng lạn và tràn đầy hạnh phúc.

Bởi vì Mạnh Bạch Chỉ phải làm kiểm tra toàn thân cho nên phải tốn một khoảng thời gian khá lâu. Mặc Trì Úy đã giao một số chuyện quan trọng cho Giản Thành rồi sau đó mới cảm thấy yên tâm ngồi chờ ở bên ngoài.

Sau khi Mạnh Bạch Chỉ làm xong mấy hạng mục kiểm tra quan trọng thì bước ra khỏi phòng.

Có thể là bởi vì phải làm nhiều đợt kiểm tra trong một khoảng thời gian ngắn cho nên sắc mặt Mạnh Bạch Chỉ có chút tái nhợt. Nhìn thấy bước chân của cô ta không vững, Đường Tâm Nhan liền nhường lại vị trí của mình.

Mạnh Bạch Chỉ cũng không thèm nói cảm ơn, đặt mông ngồi trên ghế, liên tục hít sâu mấy hơi.

“Đã làm xong mấy mục kiểm tra, vẫn còn mấy mục kiểm tra nữa, A Lãnh, anh… bác sĩ mà anh tìm tới thật sự là không có vấn đề gì chứ? Vì sao khi bọn họ khám cho em thì sắc mặt đều vô cùng trầm trọng như vậy?”

Nghĩ đến vẻ mặt của bác sĩ khi làm kiểm tra cho mình, trong lòng Mạnh Bạch Chỉ có một loại dự cảm bất thường thoáng qua.

Nhìn qua vẻ mặt của Mạnh Bạch Chỉ, Mặc Trì Úy có thể khẳng định rằng cô ta không nói dối. Lẽ nào… cơ thể cô ta thật sự có vấn đề rồi sao?

Mặc dù trong lòng có chút suy đoán nhưng chẳng qua là Mặc Trì Úy cũng không có biểu hiện ra mặt.

“Bọn họ đều là những bác sĩ chuyên nghiệp, còn về phần kết quả kiểm tra thì chờ đến khi cô làm hết tất cả các mục kiểm tra thì tự nhiên là sẽ có mà thôi. Không nên tự mình dọa bản thân mình.”

Đôi môi mỏng của Mặc Trì Úy chậm rãi mở ra, giọng nói trầm thấp từ từ vang lên.

Đây là câu nói dài nhất mà Mặc Trì Úy nói với cô ta trong hôm nay, điều này làm cho Mạnh Bạch Chỉ cảm thấy kích động

“Cô Mạnh, cô phải đi vào phòng để làm kiểm tra với chúng tôi rồi.” Hai y tá đi đến trước mặt Mạnh Bạch Chỉ, nhỏ nhẹ nói.

Mình thật vất vả mới có thể nói được vài lời cùng Mặc Trì Úy, Mạnh Bạch Chỉ không muốn cứ như vậy mà rời đi.

“Mau đi thôi.”

Câu nói của Mặc Trì Úy là cho Mạnh Bạch Chỉ không có cách nào từ chối đành phải đi theo hai y tá, bước vào trong phòng kiểm tra trước mặt.

“Ông xã à, tình trạng của cô ấy có phải là rất không tốt hay không? Sắc mặt thật là nhợt nhạt đó.” Sau khi Mạnh Bạch chỉ đi xa, Đường Tâm sự mới ngồi lại bên người Mặc Trì Úy, có chút lo lắng.

Đôi lông mày Mặc Trì Úy nhíu lại với nhau, anh biết rõ, nếu như quả thận của Mạnh Bạch Chỉ mà có vấn đề gì mà nói thì trong lòng anh nhất định là sẽ day dứt khôn nguôi.

“Bác sĩ sẽ cho chúng ta biết đáp án chính xác nhất.” Mặc Trì Úy nhẹ nhàng vỗ về bàn tay nhỏ bé của Đường Tâm Nhan, khuôn mặt mỉm cười nói.

Hai người luôn ở bên ngoài chờ tin tức. Vốn là nghe y tá nói lần kiểm tra này của Mạnh Bạch Chỉ chỉ cần hai giờ là có thể kết thúc rồi, thế nhưng mà bọn họ đã chờ đợi suốt ba giờ đồng hồ mà vẫn không nhìn thấy Mạnh Bạch Chỉ đi ra từ phòng kiểm tra như cũ. Điều này là cho trong lòng Mặc Trì Úy có dự cảm bất an, càng lúc càng mãnh liệt.

“Tổng giám đốc Mặc…” Một y tá tràn ngập bối rối chạy đến trước mặt anh.

“Sao vậy? Đã xảy ra chuyện gì à?” Nhìn thấy vẻ mặt của y tá, trong lòng Đường Tâm Nhan cũng lộp bộp một hồi. .

||||| Truyện đề cử: Không Tránh Khỏi Rung Động |||||

Y tá hít một hơi thật sâu.

“Cô Mạnh khi làm kiểm tra đến mục cuối cùng thì đột ngột ngất xỉu, bây giờ đã được đưa đến phòng cấp cứu.”

Ý tá đem toàn bộ tình hình của Mạnh Bạch Chỉ nói cho Mặc Trì Úy và Đường Tâm Nhan biết.

“Ngất xỉu?”

Nghe thấy hai từ này, Mặc Trì Úy cau mày, anh thật không ngờ sự lo lắng của mình đến bây giờ vậy mà lại thật sự xảy ra.

Anh và Đường Tâm Nhan lập tức đi đến phòng cấp cứu, bởi vì Mạnh Bạch Chỉ vẫn còn đang cấp cứu ở bên trong cho nên hai người chỉ có thể lo lắng chờ đợi ở ngoài mà thôi.

Thẳng đến khi ngoài trời đã tối đen thì bác sĩ mới từ bên trong đi ra.

“Cô ấy thế nào rồi?” Mặc Trì Úy lập tức bước về phía trước, vội vàng hỏi.

Bác sĩ nhẹ nhàng thở dài một hơi.

“Tình huống của bệnh nhân không phải là quá tốt, cô ấy thiếu mất một quả thận, mà quả thận còn lại cũng xuất hiện vấn đề, hơn nữa còn khá là nghiêm trọng, chẳng qua là muốn biết tình huống cụ thể thì phải chờ khi có kết quả kiểm tra. Bây giờ người bệnh đã được đưa vào phòng bệnh, tạm thời thì không có nguy hiểm đến tính mạng.” Bác sĩ nói.

Mặc Trì Úy thật sự không ngờ tình trạng của Mạnh Bạch Chỉ lại thật sự nghiêm trọng như vậy, khó trách hai ngày trước khi đang nói đến chuyện hợp tác, cô ta lại thường xuyên ôm lấy bụng.

Hai người lập tức đi đến phòng bệnh, nhìn thấy Mạnh Bạch Chỉ đang nằm trên giường bệnh, trên người bị cắm đầy ống dẫn. Đường Tâm Nhan thật sự không thể tin nổi sáng sớm nay rõ ràng cô ta vẫn còn khá tốt, vậy mà bây giờ lại nằm trên giường bệnh, sắc mặt tái nhợt.

“Em hối hận về những lời mà em đã nói với cô ấy.” Nghĩ đến những lời mang theo sự trào phúng và châm biếm mà mình đã nói với cô ta vào buổi sáng, Đường Tâm Nhan không khỏi có chút tự trách.

“Ai cũng không ngờ được mọi chuyện lại biến thành như thế này, yên tâm đi, bác sĩ nhất định sẽ chăm sóc cho cô ấy.”

Mặc Trì Úy ôm lấy Đường Tâm Nhan trong ngực, nhẹ nhàng an ủi.
User avatar
tuvi
Quả Mít
Quả Mít
 
Tiền: $57,496
Posts: 97396
Joined: 29 Apr 2006
Location: FRANCE
 
 

Re: Cô Vợ Ngọt Ngào..Lão Công, Ôm Một Cái - Đường Quả Miểu M

Postby tuvi » 08 Jan 2024

Chương 595: Lời hứa của anh

Phong Tiêu, Lục Tử Thâm và Trì Chi Hành chạy tới bệnh viện trước tiên. Mặc dù bọn họ cũng không tán thành những hành vi của Mạnh Bạch Chỉ, nhưng dù gì thì Mạnh Bạch Chỉ cũng đã hiến cho Tiểu Nghê một quả thận, làm cho Tiểu Nghê có thể có được cơ hội sống một lần nữa. Phần ân tình như vậy, mấy người bọn họ khó có thể quên được.

“Nghiêm trọng như vậy thật sao?” Sau khi nghe Mặc Trì Úy nói xong, lông mày Lục Tử Thâm nhíu chặt lại, vẻ mặt tựa hồ như không muốn tin.

“Có thể còn nghiêm trọng hơn so với những gì tôi nói. Các bác sĩ đã thành lập tổ khám chữa bệnh rồi, bây giờ bọn họ vẫn đang cân nhắc xem cần sử dụng phương án gì để chữa trị cho cô ấy.”

Mặc Trì Úy nói, tuy rằng anh đối với Mạnh Bạch Chỉ chẳng còn tình yêu nam nữ gì nữa, chẳng qua là… ân tình cô ta đã cứu mạng Tiểu Nghê, Mặc Trì Úy vẫn luôn ghi nhớ trong lòng. Anh thật lòng rất hy vọng Mạnh Bạch Chỉ có thể thành công vượt qua khó khăn này.

“Nếu cần bọn anh giúp chuyện gì thì cứ nói một tiếng.” Phong Tiêu nãy giờ vẫn không nói gì, trong ánh mắt hiện lên sự phức tạp, chẳng qua là anh ta vẫn đi tới trước mặt Mặc Trì Úy, bàn tay lớn vỗ vào vai anh một cái, tình anh em không cần thể hiện bằng lời nói.

Bởi vì tình trạng thận của Mạnh Bạch Chỉ còn nghiêm trọng hơn so với tưởng tượng, cho nên trong khoảng thời gian ngắn, các bác sĩ đúng là thật sự còn chưa biết phải giải quyết bằng biện pháp như thế nào.

Dù sao thì bây giờ quả thận tương xứng với Mạnh Bạch Chỉ căn bản là không có.

“A Lãnh, em… em sắp chết rồi có phải không?” Mạnh Bạch Chỉ mở to đôi mắt, nhìn Mặc Trì Úy đang ngồi bên giường mình, cô ta cố gắng ngồi dậy, đôi mắt ngập nước nhìn anh.

“Không đâu, bác sĩ đang suy nghĩ phương án trị liệu, bọn họ đều là những chuyên gia trong lĩnh vực này, cô sẽ không có chuyện gì đâu.”

Mặc Trì Úy nhẹ giọng an ủi.

“Nhưng mà… em thật sự rất đau.” Mạnh Bạch Chỉ ôm lấy vùng thận, vẻ mặt đau khổ, hơn nữa trên trán còn bởi vì đau đớn mà toát ra một lớp mồ hôi.

Nhìn thấy dáng vẻ đau đớn của Mạnh Bạch Chỉ, trong lòng Mặc Trì Úy cũng tràn đầy khổ sở. Nếu như không phải bởi vì Tiểu Nghê, cô ta cũng không cần phải chịu sự đau đớn như vậy.

Nhìn thấy dáng vẻ đau đớn đến nổi dường như sắp ngất xỉu của Mạnh Bạch Chỉ, Mặc Trì Úy tranh thủ thời gian nhờ y tá đi gọi bác sĩ.

Bác sĩ rất nhanh đã đi tới phòng bệnh của Mạnh Bạch Chỉ, đối với sự đau khổ của cô ta, trong lòng bác sĩ biết rất rõ. Nhưng mà ngoại trừ việc tiêm thuốc giảm đau ra thì tạm thời không còn cách nào khác cả.

Y tá nhanh nhẹn tiêm thuốc giảm đau cho Mạnh Bạch Chỉ, khi thuốc có tác dụng, lông mày vẫn luôn nhíu chặt cửa cô ta cuối cùng cũng giãn ra một chút, dần dần chìm vào mê man.

“Ngoại trừ tiêm thuốc giảm đau thì không còn biện pháp nào khác hay sao?” Mặc Trì Úy đi theo bác sĩ ra khỏi phòng bệnh, nghiêm túc hỏi.

Vẻ mặt của bác sĩ cũng đầy sự bất đắc dĩ: “Ngoại trừ cách này thì không còn biện pháp nào khác nữa. Chẳng qua là chúng tôi đã tìm được một số thành phần thuốc trong cơ thể của cô Mạnh, căn cứ vào thành phần thuốc còn lưu lại, có thể khẳng định rằng cô ấy đã sử dụng loại thuốc này được một khoảng thời gian rồi.”

Bác sĩ đem báo cáo sức khỏe mới nhất của Mạnh Bạch Chỉ đặt ở trước mặt Mặc Trì Úy.

“Đây là một loại thuốc có thể ức chế sự đau đớn của cơ thể, cho nên có thể từ rất lâu trước đó, cơ thể cô ấy đã phát sinh đau đớn, nếu như cô ấy có thể đến bệnh viện sớm một chút để tiếp nhận sự điều trị chính quy thì có lẽ vẫn còn một tia hy vọng, nhưng mà bây giờ thì…”

Tuy bác sĩ vẫn chưa nói hết lời, nhưng cũng đủ để Mặc Trì Úy hiểu rõ ý nghĩa trong lời nói của ông ấy.

Hít sâu một hơi.

“Cô ấy còn bao nhiêu thời gian.”

Đối với vấn đề mà Mặc Trì Úy hỏi, bác sĩ lại mở miệng một lần nữa.

“Ít thì ba tháng, nhiều thì… nửa năm. Cho dù bây giờ có thật thích hợp, nhưng mà với tình trạng cơ thể của cô ấy thì cũng không thể nào tiến hành cấy ghép được, cho nên cô ấy…”

Mặc Trì Úy khoát tay, anh không muốn nghe từ miệng bác sĩ những lời như là Mạnh Bạch Chỉ chỉ còn con đường chết.

“Mặc kệ cái giá phải trả lớn cỡ nào cũng phải tiến hành điều trị, không đến thời khắc cuối cùng thì không được bỏ qua, có hiểu không?” Mặc Trì Úy dặn dò.

Cho đến khi bác sĩ liên tục cam đoan thì Mặc Trì Úy mới rời khỏi văn phòng bác sĩ, một lần nữa trở lại phòng bệnh của Mạnh Bạch Chỉ.

Nhìn Mạnh Bạch Chỉ đang nằm trên giường bệnh, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy, trên người bị cắm đầy ống dẫn, trong lòng Mặc Trì Úy tràn đầy sự tự trách.

Có lẽ nếu như lúc trước mình chăm sóc tốt cho cô ấy thì có lẽ cô ấy cũng không trở thành bộ dạng như thế này.

Bạch Chỉ, cô sẽ trách tôi ư?

Đôi mắt thâm thúy đen láy của Mặc Trì Úy một mực chăm chú nhìn Mạnh Bạch Chỉ, đến khi có tiếng bước chân truyền tới, anh mới thu lại tầm mắt, chậm rãi xoay người.

“Cô ấy có khá hơn chút nào không?” Đường Tâm Nhan hầm canh cả buổi sáng, đi đến bên người Mặc Trì Úy, nhỏ giọng hỏi.

Mặc Trì Úy lắc đầu.

“Tình hình không quá tốt, bây giờ không thể ăn bất kì thứ gì cả, bác sĩ nói rằng có thể… có thể là không còn bao lâu thời gian nữa.”

Khi nghe được câu nói này, chén giữ ấm trên tay Đường Tâm Nhan thiếu chút nữa rơi xuống đất. Tuy rằng cô cũng không phải là quá ưa thích Mạnh Bạch Chỉ, nhưng mà Đường Tâm Nhan cũng không hy vọng có bất kỳ chuyện gì xảy ra với cô ta.

“Không còn… không còn nguy hiểm rồi?” Đường Tâm Nhan gấp gáp hỏi.

Mặc Trì Úy chậm chạp thở dài một hơi.

“Bây giờ bác sĩ cũng không còn cách nào cả.”

Khi hai người đang trò chuyện thì Mạnh Bạch Chỉ dần dần mở mắt ra. Khi cô ta nhìn thấy Mặc Trì Úy thì vẻ mặt rất vui mừng, nhưng… khi nhìn thấy Mặc Trì Úy đang nhẹ nhàng ôm Đường Tâm Nhan trong ngực thì nụ cười của Mạnh Bạch Chỉ cứng lại.

Nhìn thấy Mạnh Bạch Chỉ hơi nhíu mày, vẻ mặt lộ ra sự nhẫn nhịn đau đớn, Đường Tâm Nhan nhẹ nhàng đẩy Mặc Trì Úy đẩy ra.

“Em về trước đây, anh… chăm sóc cho cô ấy thật tốt nha, có thời gian em lại đến.”

Mặc Trì Úy hiểu rõ dụng ý của Đường Tâm Nhan, hôn lên mặt cô một cái, sau đó mới nhìn theo bước cô rời khỏi phòng bệnh.

“Em… em không có ý muốn đuổi cô ấy ra ngoài.” Nhìn thấy Mặc Trì Úy đã nhìn đến mình, Mạnh Bạch Chỉ có sức nói.

Mặc Trì Úy gật đầu.

“Tôi hiểu, nghỉ ngơi cho thật tốt, không được dễ dàng từ bỏ, có hiểu không?” Mặc Trì Úy ngồi bên giường Mạnh Bạch Chỉ, nhẹ giọng nói.

Tuy là thân thể suy yếu nhưng mà Mạnh Bạch Chỉ vẫn dùng hết sức lực toàn thân nắm lấy tay của Mặc Trì Úy.

“A Lãnh, anh… anh sẽ ở bên em sao? Ở bên em cùng nhau chống lại bệnh tật?” Vẻ mặt Mạnh Bạch Chỉ chờ mong nhìn Mặc Trì Úy, cho dù là bản thân mình cuối cùng cũng sẽ chết, nhưng cô ta vẫn hy vọng trong khoảng thời gian cuối cùng này có thể cùng người đàn ông này vượt qua.

“Đương nhiên tôi sẽ ở bên cô.” Lời hứa của Mặc Trì Úy lại để cho Mạnh Bạch Chỉ thở phào một hơi, tuy là mắt đã nhắm lại, thế nhưng tay thì vẫn nắm lấy tay của Mặc Trì Úy.

Vì chăm sóc cho Mạnh Bạch Chỉ, vì cổ vũ cho cô mà trong khoảng thời gian một tuần tiếp đó, đa phần anh đều ở trong phòng bệnh với Mạnh Bạch Chỉ.

Điều làm cho Mặc Trì Úy cảm thấy may mắt nhất là trong mấy ngày gần đây, tình trạng cơ thể Mạnh Bạch Chỉ không chuyển biến theo chiều hướng xấu.

Đã một tuần không về nhà, Mặc Trì Úy định định thừa dịp Mạnh Bạch Chỉ nghỉ ngơi thì quay về nhà nhìn một chút.

“Anh đừng đi, có được không?” Vừa ngay lúc Mặc Trì Úy muốn rời đi thì Mạnh Bạch Chỉ liền nắm lấy cánh tay của anh.
User avatar
tuvi
Quả Mít
Quả Mít
 
Tiền: $57,496
Posts: 97396
Joined: 29 Apr 2006
Location: FRANCE
 
 

Re: Cô Vợ Ngọt Ngào..Lão Công, Ôm Một Cái - Đường Quả Miểu M

Postby tuvi » 08 Jan 2024

Chương 596: Hai người phụ nữ đấu nhau

Mặc Trì Úy vốn muốn rời đi nhưng thấy như vậy nên chỉ có thể tạm thời bỏ qua ý nghĩ này.

“Ngủ đi, tôi sẽ không đi đâu cả.”

Nghe được lời hứa hẹn của Mặc Trì Úy, Mạnh Bạch Chỉ mới yên tâm nhắm mắt lại.

Nhìn Đường Tâm Nhan đang dựa vào ghế sô pha, hai tay ôm ngực tỏ vẻ cô đơn, Cố Nhiễm Nhiễm bất lực thở dài một hơi.

“Uống tách cà phê để thư giản đi, nếu không thì tớ sẽ cho rằng mình đang đối mặt với một con búp bê vô tri vô giác đấy.” Cố Nhiễm Nhiễm chế nhạo nói.

Đường Tâm Nhan khẽ thở dài một hơi.

“Tớ đã không gặp người đàn ông của mình một tuần nay rồi.” Đường Tâm Nhan nói trong bất lực, cô cũng muốn đến bệnh viện để tìm Mặc Trì Úy, nhưng cô sợ nếu như để Mạnh Bạch Chỉ thấy mình thì sẽ kích động làm cho bệnh tình càng tồi tệ hơn. Như vậy lại càng không tốt chút nào.

Cố Nhiễm Nhiễm lắc đầu.

“Cậu quá lương thiện rồi, Mặc Trì Úy là chồng của cậu, cậu đi gặp chồng mình thì có gì là sai đâu? Hơn nữa bệnh tình của Mạnh Bạch Chỉ cũng không nằm trong phạm vi khống chế của cậu. Tâm Nhan à, có đôi lúc cậu phải vì chính bản thân mình mà suy nghĩ một chút, cậu để chồng của mình ở bên người phụ nữ khác trong khoảng thời gian dài như vậy, cho dù người phụ nữ đó có là một bệnh nhân đi chăng nữa thì cũng rất nguy hiểm đó.”

Cố Nhiễm Nhiễm sâu sắc nói.

“Vậy theo như lời cậu nói thì mình có thể đến bệnh viện tìm anh ấy sao?” Đôi mắt long lanh nước của Đường Tâm Nhan khoá chặt trên người Cố Nhiễm Nhiễm.

“Tất nhiên rồi, sao lại không được chứ?” Lời Cố Nhiễm Nhiễm nói làm cho khuôn mặt nhỏ nhắn của Đường Tâm Nhan rốt cục cũng hiện lên dáng vẻ tươi cười.

“Được, vậy tớ lập tức đi tìm anh ấy.”

Đường Tâm Nhan rất nhanh đã rời khỏi nhà Cố Nhiễm Nhiễm, bắt xe đi với tốc độ nhanh nhất, một mạch đi đến bệnh viện nơi Mạnh Bạch Chỉ đang nằm.

Ông xã à, em đến rồi đây.

Đường Tâm Nhan cực kỳ vui vẻ, vừa nghĩ đến đã một tuần rồi chưa gặp được người đàn ông cửa mình, thật đúng là làm cho cô cực kỳ mong nhớ.

“Cô Mặc, cô đã đến rồi.”

Khi y tá nhìn thấy Đường Tâm Nhan thì lập tức mỉm cười vui vẻ chào hỏi.

Cô cũng rất vui vẻ hướng về phía y tá vẫy vẫy tay áo, rồi nhanh chóng đi về phía phòng bệnh của Mạnh Bạch Chỉ.

Có thể là vì vừa mới kiểm tra xong, hoặc là bác sĩ vừa mới đến xem xét bệnh tình cho nên cửa phòng của Mạnh Bạch Chỉ cũng không có đóng.

Điều này làm cho Đường Tâm Nhan đang đứng ở cửa có thể nhìn thấy rõ ràng tình hình bên trong.

Ôm? Có phải mình vừa nhìn nhầm rồi hay không? Khi cô nhìn thấy hình ảnh Mặc Trì Úy ôm lấy Mạnh Bạch Chỉ, cô không nhịn được hít sâu một hơi.

Chuyện này là như thế nào?

Cho dù Mạnh Bạch Chỉ vẫn đang là một bệnh nhân thế nhưng khi nhìn thấy hình ảnh này, trong lòng cô vẫn tràn đầy sự ghen tuông.

Đường Tâm Nhan không gõ cửa mà trực tiếp đi vào phòng.

“Ông xã ơi…”

Nghe được giọng nói của Đường Tâm Nhan, bên trên khuôn mặt tuấn tú của Mặc Trì Úy lập tức hiện lên bộ dáng vui vẻ.

“Bạch Chỉ, mau nằm xuống đi!”

Mặc Trì Úy đỡ Mạnh Bạch Chỉ nằm xuống giường bệnh, còn mình thì đứng lên, đi tới trước mặt Đường Tâm Nhan.

“Bà xã, sao em lại tới đây?”

Đã một tuần lễ không được nhìn thấy Mặc Trì Úy, trong lòng Đường Tâm Nhan tràn đầy nhung nhớ, nhưng mà… lại nghĩ đến những hình ảnh vừa rồi nhìn thấy, trong lòng cô vẫn tràn đầy buồn bã.

“Ông xã, em nhớ anh lắm cho nên mới đến đây thăm anh, nhưng có phải là vì sự xuất hiện của em đã quấy rầy đến hai người rồi hay không?” Đường Tâm Nhan nói.

Ghen rồi sao?

Nghe được giọng điệu đầy vẻ ghen tuông của Đường Tâm Nhan, trên mặt Mặc Trì Úy hiện lên vẻ bất đắc dĩ.

“Vừa rồi Bạch Chỉ bị ho rất dữ dội, anh sợ nếu như để cho cô ấy cứ nằm tiếp như vậy thì sẽ bị sặc, cho nên mới đỡ cô ấy dậy, để cho cô ấy tựa trên vai anh.”

Mặc Trì Úy cười cười giải thích.

Đơn giản chỉ vậy thôi hả? Chỉ là giúp đỡ thôi sao?

Đối với lời giải thích của Mặc Trì Úy, trong lòng Đường Tâm Nhan tràn đầy sự hoài nghi, đôi mắt lóng lánh ngập nước toát lên vẻ nghi hoặc.

“Tâm Nhan, cô… cô thật sự đã hiểu lầm rồi, A Lãnh chỉ là… muốn giúp tôi mà thôi.” Mạnh Bạch Chỉ đang nằm trên giường bệnh, nói với âm thanh yếu ớt.

Nghe được cả hai người đều nói như vậy, sự hoài nghi trong lòng Đường Tâm Nhan chỉ có thể bị cô tạm thời áp xuống ở đáy lòng.

“Ông xã, anh đi mua một ít hoa quả đi.”

Đường Tâm Nhan mở miệng nói.

“Yên tâm đi, em sẽ chăm sóc tốt cho cô Mạnh.”

Mặc Trì Úy làm ra tư thế ok, lại hôn trộm lên đôi môi đỏ mọng của Đường Tâm Nhan một cái rồi sau đó mới rời khỏi phòng bệnh.

Sau khi Mặc Trì Úy rời đi, Đường Tâm Nhan mới đưa mắt đến trên người Mạnh Bạch Chỉ.

“Cô Mạnh à, bây giờ cô là một bệnh nhân, nên chuyên tâm dưỡng bệnh mới đúng, cho nên đừng nên có tâm tư gì không nên có, cô… sẽ không thành công đâu.”

Đường Tâm Nhan gọn gàng dứt khoát nói. Có lẽ Cố Nhiễm Nhiễm đã nói đúng, mình mới là vợ chính thức của Mặc Trì Úy, cần gì phải vì sự đồng cảm mà khiến cho người phụ nữ khác chiếm được chỗ tốt?

“Cô… cô đang nói cái gì vậy, tôi nghe không hiểu gì cả.”

Mạnh Bạch Chỉ mở to đôi mắt vẻ mặt vô tội nhìn về phía Đường Tâm Nhan.

“Cô không hiểu?” Đường Tâm Nhan hừ lạnh một tiếng: “Vừa rồi rõ ràng là cô đã thấy tôi đứng ở cửa, vậy mà lại không chịu rời khỏi ngực của chồng tôi. Cô Mạnh à, chồng tôi chỉ là vì cô đã hiến thận cho Tiểu Nghê nên mới chăm sóc cô mà thôi, cho nên cô cũng cần phải có chừng mực, đừng nên được một tấc lại muốn tiến thêm một thước.”

Đường Tâm Nhan lạnh lùng nói, đôi mắt phượng sắc bén mang theo chút ánh sáng lạnh lùng.

“Mặc kệ là cô có đồng ý hay không, trong khoảng thời gian tiếp theo, tôi và Mặc Trì Úy sẽ cùng nhau chăm sóc cho cô.”

Đường Tâm Nhan ngồi ở cái ghế vốn là chỗ ngồi của Mặc Trì Úy, vẻ mặt hết sức bình tĩnh.

“Cô…” Mạnh Bạch Chỉ thật sự không ngờ Đường Tâm Nhan sẽ đưa ra quyết định như vậy, điều này càng làm cho sắc mặt cô ta càng thêm trắng bệt.

Nhìn thấy sắc mặt Mạnh Bạch Chỉ tái đi, Đường Tâm Nhan cũng có chút không đành lòng, nhưng mà ánh mắt tràn đầy khiêu khích khi mình đi vào cửa Mạnh Bạch Chỉ làm cho cô càng thêm kiên định với quyết định này.

Có lẽ là bởi vì quá kích động nên Mạnh Bạch Chỉ đã bất ngờ làm rơi chiếc ống nối với cơ thể của mình khiến cho Đường Tâm Nhan bị doạ một trận, cô vội vàng bấm chuông điện ở đầu giường.

Các bác sĩ và y tá rất nhanh cũng đã chạy đến phòng bệnh.

Mặc dù đã nối lại ống dẫn trong khoảng thời gian nhanh nhất có thể nhưng Mạnh Bạch Chỉ vẫn phải trải qua một trận đau đớn.

“Có chuyện gì xảy ra vậy?” Khi Mặc Trì Úy đem hoa quả vào phòng bệnh, nhìn thấy bác sĩ và y tá đều có mặt thì lập tức hỏi.

Nghe thấy giọng nói của Mặc Trì Úy, Mạnh Bạch Chỉ người đang cố nhịn đau đớn lập tức chảy ra những giọt nước mắt đau đớn.

“Cô sao vậy?” Mặc Trì Úy thật sự không ngờ mình chỉ mới rời đi có một lúc mà Mạnh Bạch Chỉ lại ở đây khóc đến đau lòng như vậy, hơn nữa sắc mặt còn hết sức tái nhợt.

“Trên người bệnh nhân bị đứt một ống dẫn, có lẽ là do tâm tình bị kích động tạo thành.” Bác sĩ đến trước mặt Mặc Trì Úy nói.

Tâm trạng kích động? Khi nghe thấy mấy từ này, đôi mắt đen sâu thăm thẳm không thấy đáy lập tức dời đến trên người Đường Tâm Nhan.
User avatar
tuvi
Quả Mít
Quả Mít
 
Tiền: $57,496
Posts: 97396
Joined: 29 Apr 2006
Location: FRANCE
 
 

Re: Cô Vợ Ngọt Ngào..Lão Công, Ôm Một Cái - Đường Quả Miểu M

Postby tuvi » 08 Jan 2024

Chương 597: Bỏ nhà ra đi

Nhìn thấy trong đôi mắt kia của Đường Tâm Nhan tràn ngập sự không vui, Mặc Trì Úy liền hiểu được cô nhất định là đã hiểu lầm mình rồi.

“Tâm Nhan, anh…” Khi Mặc Trì Úy còn đang định giải thích thì lại nhìn thấy cơ thể Mạnh Bạch Chỉ lại bắt đầu run lên kịch liệt.

“Bác sĩ…” Bác sĩ vốn còn đang muốn rời khỏi đây nhưng sau khi lại nghe thấy tiếng hô to của Mặc Trì Úy thì đã lập tức quay trở lại giường bệnh.

“Nhanh lên… mau lại đây giúp một tay, nhanh lên đi.”

Đường Tâm Nhan cũng không nghĩ đến mọi chuyện sẽ thành ra như thế này. Chẳng lẽ Mạnh Bạch Chỉ biến thành bộ dạng như thế này tấc cả đều là do mình kích thích mà ra hay sao?

Nhìn thấy Mạnh Bạch Chỉ đang được hồi sức tim, khuôn mặt của Đường Tâm Nhan thoáng qua vẻ tự trách. Mạnh Bạch Chỉ, cô nhất định phải bình an vô sự nhé.

“Ông Mặc, bà Mặc, mời hai người hãy đợi ở bên ngoài khu vực này. Hai người ở đây sẽ gây ảnh hưởng đến việc cấp cứu cứu.” Một y tá đến chỗ Mặc Trì Úy và Đường Tâm Nhan nhỏ giọng nói.

“Cho dù phải trả cái giá lớn lao cỡ nào cũng phải giúp cô ấy bình an vô sự.”

Mặc Trì Úy nói, sau đó xoay người ra khỏi phòng bệnh.

Hai người cứ luôn đứng bên ngoài, nhìn tình hình bên trong thông qua lớp kính trong suốt.

Đường Tâm Nhan nhìn thấy rõ ràng mỗi một bác sĩ hay y tá tham gia vào việc cấp cứu đều mang theo vẻ mặt vô cùng trầm trọng.

Không tốn nhiều sức lực, Mạnh Bạch Chỉ đã bị bế lên giường di động, rồi nhanh chóng bị đẩy ra khỏi phòng bệnh.

“Chúng tôi cần đưa người đến phòng cấp cứu, dụng cụ ở đó tiên tiến hơn một chút.” Sau khi nói xong những lời này, bác sĩ cùng một y tá cùng nhau đẩy Mạnh Bạch Chỉ, chạy về hướng phòng cấp cứu.

“Trì Uý, em… em không cố ý đâu, em…” Trong đôi mắt sáng ngời của Đường Tâm Nhan hiện lên vẻ bất an, mang theo một tia hoảng sợ nhìn Mặc Trì Úy.

“Tại sao phải kích động cô ấy? Thời gian của cô ấy đã không còn nhiều rồi, tại sao lại không thuận theo cô ấy, tuy rằng em không thích tính cách của cô ấy nhưng mà dù gì thì đó cũng là một mạng người đó.”

Sau khi Mặc Trì Úy nhìn thấy tình trạng của Mạnh Bạch Chỉ, có chút hổn hển nói.

“Anh… anh đang trách em hay sao?”

Vốn dĩ Đường Tâm Nhan còn cho rằng Mặc Trì Úy sẽ an ủi cô, dù sao thì cô cũng không hy vọng Mạnh Bạch Chỉ có bất kì sự nguy hiểm đến tính mạng nào.

Mặc Trì Úy bất đắc dĩ thở dài một hơi.

“Không phải là anh đang trách em, nhưng em cũng biết rõ tình trạng cơ thể của Bạch Chỉ đang ngày càng yếu, vậy thì hà cớ gì em lại phải đi kích thích cô ấy, để cho cô ấy ra đi một cách hạnh phúc không phải là rất tốt hay sao?”

Mặc Trì Úy chậm rãi nói ra.

Đường Tâm Nhan hừ lạnh một tiếng. Sự trách cứ trong lời nói của Mặc Trì Úy làm cho sắc mặt của cô càng trở nên khó coi.

“Bởi vì cô ấy có bệnh cho nên em phải nhẫn nhịn chịu đựng mọi sự khiêu khích của cô ta, chịu đựng việc cô ta chiếm lấy tấc cả thời thời gian của người đàn ông của em? Mặc Trì Úy, em có thể đồng tình với cô ta, nhưng mà từ trước đến giờ em chưa bao giờ nghĩ đến bởi vì bệnh tình của cô ta mà nhường luôn người đàn ông của mình.”

Đường Tâm Nhan lạnh lùng nói, ánh mắt tràn ngập sự khiêu khích của Mạnh Bạch Chỉ lại giống như một con dao nhỏ cứa vào tim cô.

Những lời này của Đường Tâm Nhan lại khiến cho đôi mày của Mặc Trì Úy nhíu lại.

“Tâm Nhan, em đang nói cái gì vậy? Chúng ta chẳng phải đã nói qua với nhau rồi hay sao, phải tin tưởng lẫn nhau? Em bây giờ là đang hoài nghi anh đó sao? Lẽ nào tình cảm của anh đối với em không đáng để có được chut tin tưởng nào từ em ư?”

Mặc Trì Úy có chút tức giận nói.

“Không sai, em không tin anh chút nào cả.” Đường Tâm Nhan đang trong cơn tức giận, thẹn quá thành giận nói.

Những lời nói này của cô lại làm cho khuôn mặt anh tuấn của Mặc Trì Úy bị bao phủ bởi lớp sương lạnh.

“Thật không ngờ rằng tình cảm của anh ở trong mắt Đường Tâm Nhan em lại chẳng đáng lấy một đồng, người phụ nữ này, em.. thật nhẫn tâm.” Nói xong câu đó, Mặc Trì Úy liền trực tiếp đi về phía phòng cấp cứu.

Nhìn theo hướng Mặc Trì Úy rời đi, đôi mày của Đường Tâm Nhan nhíu chặt lại một chỗ. Cô biết rõ câu nói trong cơn tức giận kia của mình thật sự là đã làm cho Mặc Trì Úy bị kích động, nhưng mà…

Thôi đi, bây giờ có nói thêm gì nữa thì cũng chỉ là vô dụng mà thôi, không phải hay sao?

Đường Tâm Nhan cũng không có tâm tư nào mà ở lại lâu, sau khi Mặc Trì Úy rời đi không lâu, cô cũng rời khỏi bệnh viện. . Ngôn Tình Sủng

Không muốn trở về nhà để đối mặt với căn phòng mà chỗ nào cũng mang theo hương vị của anh, Đường Tâm Nhan lại một lần nữa đi đến nhà trọ của Cố Nhiễm Nhiễm.

“Có chuyện gì vậy, sao nhanh như vậy đã trở về rồi?” Khi Cố Nhiễm Nhiễm mở cửa ra, nhìn thấy Đường Tâm Nhan, trên mặt không khỏi hiện lên vẻ kinh ngạc.

Đường Tâm Nhan không nói gì, trực tiếp đi vào trong phòng, vô lực ngã lên sô pha, trên khuôn mặt nhỏ nhắn chảy xuống hai hàng nước mắt.

Ôi trời đất ơi, chuyện gì đang xảy ra thế này? Mới nãy khi rời đi không phải là còn vui vẻ bừng bừng hay sao? Tại sao chỉ mới qua một thời gian ngắn như vậy lại trở về khóc rồi?

Chẳng lẽ cái tên Mặc Trì Úy kia ức hiếp cô ấy?

Suy nghĩ này vừa loé lên trong đầu Cố Nhiễm Nhiễm, Mặc Trì Úy yêu thương Tâm Nhan như vậy, sao có thể ức hiếp cô ấy được chứ?

Nhưng mà nếu như không phải là Mặc Trì Úy vậy thì là ai đây?

Cố Nhiễm Nhiễm nghĩ trái nghĩ phải, cũng không nghĩ ra lý do, cô chỉ có thể ngồi xuống ở bên cạnh Đường Tâm Nhan

“Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì vậy? Ai dám bắt nạt em gái tớ, tớ đi tìm người đó tính sổ.” Cố Nhiễm Nhiễm vỗ ngực khoa trương, cực kỳ nghĩa khí nói.

Nhìn thấy động tác khoa trương của Cố Nhiễm Nhiễm, Đường Tâm Nhan cười phá lên.

“Tớ… tớ cãi nhau với Mặc Trì Úy, chiến tranh lạnh, cho nên tớ nghĩ là sẽ đến đây ở một thời gian, có thể chứ?” Đường Tâm Nhan kéo kéo tay của Cố Nhiễm Nhiễm, vẻ mặt khẩn cầu nhìn cô ấy.

“Lại chiến tranh lạnh rồi à?” Nghe thấy câu này, Cố Nhiễm Nhiễm tỏ ra vẻ kinh ngạc, Mặc Trì Úy yêu thương Đường Tâm Nhan như vậy, sao lại có thể chiến tranh lạnh với cô ấy?

“Tớ…” Đường Tâm Nhan nhẹ nhàng thở dài một hơi, đem những chuyện xảy ra ở trong bệnh viện kể lại cho Cố Nhiễm Nhiễm.

Cố Nhiễm Nhiễm ngây ra, cô ấy thật sự không ngờ rằng cơ thể của Mạnh Bạch Chỉ lại suy yếu tới mức như vậy.

“Được rồi, cậu không nên suy nghĩ nhiều nữa, nơi này là nhà của cậu, muốn ở lại bao lâu thì ở lại bấy lâu.”

Cố Nhiễm Nhiễm vừa cười vừa nói.

“Nhiễm Nhiễm, cảm ơn cậu, nếu như không có người bạn như cậu, vậy thì chắc tớ đã thực sự không có nhà để về. Chờ tớ một xíu, tớ trở về đón con.”

Đường Tâm Nhan không muốn để con trai mình ở lại biệt thự, cho nên sau khi nghĩ tới nghĩ lui thì quyết định như vậy.

Cố Nhiễm Nhiễm làm tư thế ok.

“Nếu như em bé đến đây thì nhất định là cần phải mang theo rất nhiều đồ vật, để tớ lái xe chở cậu đi.”

Cố Nhiễm Nhiễm khoác lên cái áo rồi cầm lấy chìa khoá xe, đi ra khỏi phòng trọ.

Bởi vì do tâm trạng cho nên trên đường trở về, Đường Tâm Nhan cũng không nói lời nào.

Nhìn thấy dáng vẻ cô đơn của cô, Cố Nhiễm Nhiễm tràn đầy lo lắng.

Sau khi Đường Tâm Nhan trở lại biệt thự chỉ đơn giản thu dọn vài món quần áo, sau đó lại đem một ít thứ mà đứa nhỏ thường dùng và quần áo thường mặc, để vào trong vali.

“Cô chủ, cô muốn đi đâu vậy?” Nhìn thấy Đường Tâm Nhan một tay ôm theo đứa bé, một tay lại xách theo vali, người giúp việc làm ra vẻ ngạc nhiên.

“Tôi đưa cục cưng đến nhà bạn ở vài ngày.”

Đường Tâm Nhan nói xong câu đó liền kéo vali đi ra phòng khách.

Cố Nhiễm Nhiễm đang chờ ở cửa nhìn thấy Đường Tâm Nhan đi ra thì lập tức chạy đến phía trước nhận lấy vali trong tay cô.
User avatar
tuvi
Quả Mít
Quả Mít
 
Tiền: $57,496
Posts: 97396
Joined: 29 Apr 2006
Location: FRANCE
 
 

Re: Cô Vợ Ngọt Ngào..Lão Công, Ôm Một Cái - Đường Quả Miểu M

Postby tuvi » 08 Jan 2024

Chương 598: Khi cần thì anh lại không ở đây

Phòng trọ của Cố Nhiễm Nhiễm không quá lớn, nhưng lại có hai căn phòng, vừa vặn chia một phòng cho hai mẹ con Đường Tâm Nhan.

“Tớ và Duệ Nhân ở chỗ này có làm phiền đến cậu hay không?” Đường Tâm Nhan ôm con trai, dịu dàng hỏi.

“Làm phiền?” Cố Nhiễm Nhiễm lắc đầu: “Làm sao mà phiền cho được? Tớ còn ước gì cậu có thể sống ở đây luôn đấy, để tớ không cô đơn, và cũng có thể cho tớ ở bên đứa con nuôi đáng yêu của mình mỗi ngày. Đây là một chuyện rất may mắn đấy.”

Cố Nhiễm Nhiễm cười nói.

Đường Tâm Nhan bế con trai đang ngủ say đặt lên xe em bé, sau đó mới ngồi xuống bên cạnh Cố Nhiễm Nhiễm, đôi mắt sáng chói nhìn lên người cô ấy.

“Chi Hành đối với cậu rất tốt, hơn nữa cũng rất yêu thương cậu, các cậu định khi nào kết hôn?”

Nghe thấy tên của Trì Chi hành, trên khuôn mặt xinh đẹp nhỏ nhắn của Cố Nhiễm Nhiễm hiện lên một tầng thẹn thùng, chẳng qua là…

“Tạm thời sẽ không kết hôn đâu, cậu cũng biết đó, bố mẹ anh ấy luôn để ý đến tình trạng sức khoẻ của tớ, tớ cũng không muốn khiến cho anh ấy khó xử, cho nên… cho nên tớ từ chối lời cầu hôn của anh ấy. Về phần lúc nào thì kết hôn, tớ cũng không biết nữa.”

Trong giọng nói ngọt ngào của Cố Nhiễm Nhiễm mang theo một tia đắng chát, nếu như không có được sự đồng ý của bố mẹ Trì Chi Hành thì làm sao cô ấy có thể yên tâm được?

Đường Tâm Nhan vỗ vỗ bàn tay Cố Nhiễm Nhiễm tỏ vẻ an ủi.

“Cậu tốt như vậy, bố mẹ cậu ta sớm muộn gì cũng sẽ thay đổi thái độ với cậu thôi.”

Cố Nhiễm Nhiễm nhẹ nhàng gật đầu.

Sau khi dùng xong bữa tối, Đường Tâm Nhan ôm theo con trai trở về phòng.

Sau khi Đường Tâm Nhan rời đi không lâu thì Mặc Trì Úy nhận được điện thoại của người giúp việc. Khi nghe thấy cô dẫn theo con cùng hành lý rời khỏi nhà, đôi mày của Mặc Trì Úy nhăn lại một chỗ.

Anh lập tức bấm số điện thoại của Đường Tâm Nhan, nhưng bên tai lại vang lên âm thanh tắt máy.

Mặc Trì Úy biết cô không có nhiều bạn bè, cho nên anh cũng không thèm suy nghĩ liền gọi điện thoại cho Cố Nhiễm Nhiễm. Cố Nhiễm Nhiễm vừa mới gọi điện thoại cho Trì Chi Hành xong lại nhìn thấy số điện thoại gọi đến là Mặc Trì Úy thì không khỏi có chút do dự.

Tiếng điện thoại vang lên một lúc lâu sau Cố Nhiễm Nhiễm mới nhấn nút bắt máy.

“Tâm Nhan ở chỗ của cô có đúng không?” Mặc dù là một câu hỏi nhưng trong giọng điệu của Mặc Trì Úy lại mang theo vẻ khẳng định.

Cố Nhiễm Nhiễm có thể từ trong giọng điệu của Mặc Trì Úy nghe ra được sự quan tâm lo lắng của Mặc Trì Úy đối với Đường Tâm Nhan, điều này cũng làm cho cô ấy thở dài một hơi.

“Không sai, mẹ con hai người họ thật sự đang ở chỗ tôi, yên tâm đi, tôi sẽ chăm sóc tốt cho hai người họ, chẳng qua là… có một số việc phải do anh đích thân giải quyết mới được.”

Cố Nhiễm Nhiễm thấm thía nói.

Sau khi nghe được tin tức hai mẹ con của Đường Tâm Nhan vẫn bình an, đôi mày luôn cứ cau lại của Mặc Trì Úy rốt cuộc cũng bình tĩnh giãn ra trở lại.

“Sau khi tình trạng sức khỏe của Mạnh Bạch Chỉ ổn trở lại, tôi sẽ đến đón hai người họ. Trong khoảng thời gian này, nhờ cô chăm sóc cho bọn họ giúp tôi, nếu như có chuyện gì xảy ra thì có thể lập tức gọi điện cho tôi.”

Mặc Trì Úy liên tục dặn dò, sau khi Cố Nhiễm Nhiễm nói đồng ý nhất định sẽ chăm sóc tốt cho hai mẹ con bọn họ thì anh mới yên tâm cúp điện thoại.

Sau khi cúp máy xong, Mặc Trì Úy lại một lần nữa đi đến phòng bệnh của Mạnh Bạch Chỉ. Trải qua một loạt các biện pháp cấp cứu, tình hình của Mạnh Bạch Chỉ đã được khôi phục lại rất nhiều.

“Xin lỗi, đã làm cho anh phải lo lắng rồi.” Mạnh Bạch Chỉ nói với âm thanh yếu ớt. Cho dù thân thể đang truyền đến cảm giác đau đớn, nhưng mà mỗi khi nhìn thấy được Mặc Trì Úy thì những đau đớn đó dường như lập tức biến mất hết vậy.

Ôi trời ơi, xin ông hãy cho tôi có thêm một ít thời gian, đừng cướp đi khoảng thời gian được ở bên nhau mà tôi và A Lãnh khó khăn lắm mới có được, cho dù phải rời đi đi chăng nữa thì tôi cũng hy vọng có thể mang theo phần ký ức tươi đẹp này rời đi.

“Không sao, nghỉ ngơi cho thật tốt, phối hợp với sự điều trị của bác sĩ, cô sẽ không xảy ra chuyện gì đâu.”

Mặc Trì Úy vừa cười vừa nói, chính nụ cười và ánh mắt tràn ngập sự kiên định của anh là liều thuốc tốt nhất đối với Mạnh Bạch Chỉ.

Dưới sự giúp đỡ của Mặc Trì Úy, Mạnh Bạch Chỉ cố hết sức ngồi dậy trên giường bệnh.

“A Lãnh, em biết rõ… thời gian của em không còn bao nhiêu nữa, xin anh hãy cùng em đi hết đoạn đường cuối cùng có được không? Em… em không muốn đem theo hối tiếc rời đi.”

Mạnh Bạch Chỉ gắng sức nắm lấy tay Mặc Trì Úy, ánh mắt tràn ngập sự cầu khẩn, trong đôi mắt lộ ra sự đau khổ cùng không muốn.

Tuy là chẳng còn tình yêu nam nữ gì với Mạnh Bạch Chỉ, nhưng khi nhìn thấy hai hàng nước mắt liên tục chảy xuống và khuôn mặt trắng bệch như tờ giấy của cô ta, Mặc Trì Úy thật sự không thể thốt ra những lời nói cự tuyệt.

“Yên tâm đi, tôi sẽ luôn ở bên cô.”

Nghe được lời hứa hẹn của Mặc Trì Úy, rốt cuộc thì Mạnh Bạch Chỉ cũng không khóc nữa mà cười lên, dần dần ngủ say.

Tình trạng mấy ngày tiếp theo của Mạnh Bạch Chỉ lúc tốt lúc xấu, có lúc sẽ đau đến nỗi muốn tự sát, nhưng sau khi dùng thuốc giảm đau xong thì lại vui vui vẻ vẻ nói chuyện với Mặc Trì Úy.

Lượng thuốc giảm đau càng ngày càng lớn, đối với tình trạng thân thể của Mạnh Bạch Chỉ, Mặc Trì Úy cũng ngày càng lo lắng hơn.

….

Đường Tâm Nhan và con trai thời gian này luôn ở lại nhà của Cố Nhiễm Nhiễm. Bởi vì phim truyền hình đã bắt đầu tiến vào giai đoạn chế tác hậu kỳ, vì vậy mỗi ngày Cố Nhiễm Nhiễm đều về rất khuya, có lúc để tránh bị làm phiền, cô ấy sẽ tắt luôn di động.

Bởi vì con trai ở bên cạnh nên cho dù có không ra khỏi phòng đi chăng nữa thì Đường Tâm Nhan cũng không cảm thấy nhàm chán.

“Cục cưng, ăn bữa tối nào.”

Đường Tâm Nhan tự mình làm một chén cháo rau thịt nạc, bưng đến trước mặt con trai.

Mấy ngày trước con trai đều ăn rất vui vẻ, nhưng đến tối hôm nay, cậu bé không biết tại sao vẫn cứ liên tục khóc, hơn nữa cho dù Đường Tâm Nhan có dỗ dành như thế nào, đứa trẻ vẫn cữ luôn khóc mãi. Đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy con trai khó chịu như vậy.

Chẳng lẽ bị bệnh rồi?

Đường Tâm Nhan nhanh chóng đưa tay ra đặt lên trán con trai, nhưng mà cô lại không cảm thấy nhiệt độ có gì bất thường.

Không bị sốt? Vậy thì bị gì đây?

Con trai cứ khóc mãi càng làm cho Đường Tâm Nhan sốt ruột không thôi, dỗ lâu như vậy vãn không nín khóc, cô quyết định đm con đi bệnh viện.

Bên ngoài trời thì đang mưa to, mình phải làm sao bây giờ?

Đường Tâm Nhan tranh thủ thời gian bấm vào số máy của Cố Nhiễm Nhiễm, nhưng mà cô ấy lại đang tắt máy, điều này làm cho Đường Tâm Nhan gấp đến xém chút nữa sụp đổ.

Vì con trai, sau khi do dự một lát, Đường Tâm Nhan quyết định gọi cho Mặc Trì Úy.

Điện thoại reo lên rất lâu, rất cuộc cũng có người nhận nghe, thế nhưng mà vang lên bên tai lại là tiếng nói suy yếu của Mạnh Bạch Chỉ.

“Tôi tìm Mặc Trì Úy.” Tuy rằng không muốn nghe thấy giọng nói của cô ta nhưng mà Đường Tâm Nhan vẫn gọn gàng dứt khoát nói.

“A Lãnh, anh ấy đi mua cháo cho tôi rồi, cô đang có chuyện gì rất gấp sao? Cô có muốn chờ đến lúc anh ấy trở lại, tôi nói anh ấy gọi điện thoại lại cho cô hay không?”

Giọng nói của Mạnh Bạch Chỉ lại vang lên một lần nữa.

Đội mưa lớn như vậy để đi mua cháo cho một người phụ nữ? Mặc Trì Úy anh có còn quan tâm đến vợ con anh nữa hay không?

Đường Tâm Nhan không nói gì thêm, trực tiếp ngắt điện thoại.

Cô cẩn thận mặc áo mưa lên người con trai, lại mang theo một ít đồ dùng tùy thân, sau đó rời khỏi nhà trọ.
User avatar
tuvi
Quả Mít
Quả Mít
 
Tiền: $57,496
Posts: 97396
Joined: 29 Apr 2006
Location: FRANCE
 
 

Re: Cô Vợ Ngọt Ngào..Lão Công, Ôm Một Cái - Đường Quả Miểu M

Postby tuvi » 08 Jan 2024

Chương 599: Con trai bệnh rồi

Cố Nhiễm Nhiễm cũng là đến ngày hôm sau, sau khi đã xử lý xong mọi chuyện, mở điện thoại lên mới thấy được tin nhắn mà Đường Tâm Nhan gửi tới.

“Con tớ bệnh rồi.”

Khi cô ấy nhìn thấy tin nhắn mà Đường Tâm Nhan nhắn lại, vẻ mặt sốt ruột nói với Trì Chi Hành bên cạnh.

“Bệnh rồi sao? Chuyện lúc nào vậy?” Vẻ mặt Trì Chi Hành cũng khiếp sợ.

Cố Nhiễm Nhiễm nhìn thoáng qua thời gian tin nhắn gửi tới.

“Mười giờ tối hôm qua, lúc đó chắc là thời điểm mà trời mưa to nhất.”

Cố Nhiễm Nhiễm tranh thủ thời gian gọi cho Đường Tâm Nhan, điện thoại reo rất lâu, tiếng nói suy yếu của Đường Tâm Nhan mới vang lên bên tai cô ấy.

“Tâm Nhan, sao rồi hả, bây giờ cậu đang ở bệnh viện nào?” Cố Nhiễm Nhiễm gấp gáp hỏi.

Đường Tâm Nhan gửi địa chỉ của bệnh viện cho Cố Nhiễm Nhiễm.

“Nhanh, chúng ta mau đi đến bệnh viện này đi.” Cố Nhiễm Nhiễm sốt ruột thúc giục Trì Chi Hành, cậu ta cũng không dám chậm trễ, nhanh chóng khởi động máy.

Trên đường đến bệnh viện, Trì Chi Hành luôn gọi điện thoại cho Mặc Trì Úy nhưng điện thoại của anh vẫn luôn nằm ở trạng thái tắt máy.

“Bây giờ toàn bộ tâm tư của anh ta đã đặt hết trên người của người phụ nữ Mạnh Bạch Chỉ kia, anh ta đã quên mất vợ con mình từ lâu rồi.”

Vẻ mặt Cố Nhiễm Nhiễm đầy vẻ châm biếm, đối với việc Mặc Trì Úy luôn ở bên cạnh chăm sóc Mạnh Bạch Chỉ còn đối với vợ con mình thì lại chẳng qua tâm chút nào vốn đã tràn đầy sự bất mãn, bây giờ đứa trẻ phát bệnh rồi cũng không tìm thấy người làm bố như anh ta ở đâu, Cố Nhiễm Nhiễm càng thêm tức giận.

Đối với sự tức giận của người phụ nữ của mình, Trì Chi Hành không có cách nào để biện giải thay cho anh em của mình được, dù sao thì đêm qua lúc cần anh có mặt nhất thì anh lại thật sự không có mặt ở đó.

Rất nhanh, Cố Nhiễm Nhiễm và Trì Chi Hành đã đi đến bệnh viện. Dựa theo tin nhắn của Đường Tâm Nhan mà tìm được phòng bệnh của đứa nhỏ.

“Tâm Nhan, thế nào rồi?”

Cố Nhiễm Nhiễm xông vào phòng bệnh, gấp gáp hỏi.

Đường Tâm Nhan suốt cả đêm không hề chợp mắt, sau khi nghe thấy giọng nói của Cố Nhiễm Nhiễm thì từ từ xoay người lại.

“Không sao rồi, chỉ sốt nhẹ thôi, có lẽ là do cảm lạnh, hiện tại nhiệt độ cơ thể đã ổn định lại rồi.”

Đường Tâm Nhan mở miệng nói. Bởi vì cả đêm không ngủ, giọng nói vốn ngọt ngào kia của cô trở nên khàn khàn.

Nhìn thấy tơ máu đỏ trong mắt Đường Tâm Nhan, Cố Nhiễm Nhiễm biết rõ, đêm qua cô đã phải vượt qua trong sự thống khổ và dài dằng dặc cỡ nào.

“Cậu đi nghỉ ngơi một chút đi, để tớ chăm sóc thằng bé cho.”

Đường Tâm Nhan lắc đầu.

“Tớ không sao cả, tớ sẽ không đi đâu.”

Đôi mắt phượng xinh đẹp vô cùng kia của Đường Tâm Nhan nhìn chằm chằm trên người con trai, tuy là nhiệt độ của cậu bé đã khôi phục trở lại bình thường nhưng Đường Tâm Nhan cũng không dám thả lỏng chút nào.

Trì Chi Hành đi ra ngoài mua chút đồ ăn, sau đó mới một mình lái xe chạy đến bệnh viện nơi Mạnh Bạch Chỉ đang nằm.

“Sao cậu lại tới đây?” Khi nhìn thấy Trì Chi Hành, Mặc Trì Úy vẫn cảm thấy có chút ngoài ý muốn.

Trì Chi tiết nhìn thoáng qua Mạnh Bạch Chỉ.

“Anh tư, em có chút chuyện muốn tìm anh, chúng ta đi ra ngoài nói đi.”

Vẻ mặt Trì Chi Hành biểu hiện trầm trọng làm cho Mặc Trì Úy cảm thấy chuyện này có chút không ổn.

“Anh đi đi, em ở đây chờ anh.”

Mạnh Bạch Chỉ vừa cười vừa nói. Tuy là không muốn tách khỏi Mặc Trì Úy, nhưng mà trước mặt anh, cô ta không muốn trở thành một người phụ nữ không hiểu chuyện.

Mặc Trì Úy khẽ gật đầu, đi theo Trì Chi Hành ra khỏi phòng bệnh

“Có chuyện gì xảy ra vậy?” Mặc Trì Úy hỏi.

Nhìn thấy Mặc Trì Úy tỏ ra vẻ chuyện gì cũng không biết, Trì Chi Hành bất đắc dĩ thở dài một hơi.

“Tiểu Duệ con của anh, đêm qua vừa nhập viện.”

Trì Chi Hành kể lại những chuyện tối hôm qua cho Mặc Trì Úy.

“Duệ Nhân nhập viện? Chuyện này…” Nghe được tin này, sắc mặt Trì Chi Hành lập tức đại biến, đương nhiên anh còn nhớ rõ hôm qua mưa to cả một đêm.

“Đêm qua em và Nhiễm Nhiễm không ở nhà, là Tâm Nhan tự mình đưa đứa nhỏ đến bệnh viện. Bởi vì trời mưa cản trở nên khoảng thời gian bắt xe rất lâu, cho nên bây giờ không chỉ có mình đứa nhỏ bị ốm mà ngay cả cô ấy cũng bệnh luôn rồi.”

Trì Chi Hành nói.

Mặc Trì Úy sốt ruột bấm số điện thoại của Đường Tâm Nhan nhưng mà điện thoại của anh lại tắt máy.

“Bây giờ cô ấy đang ở bệnh viện chăm sóc đứa trẻ, Nhiễm Nhiễm đang ở bên cạnh cô ấy.” Nhìn thấy anh tư lộ ra dáng vẻ sốt ruột, Trì Chi Hành nhanh chóng nói.

Nghe thấy Cố Nhiễm Nhiễm đang ở cạnh cô, Mặc Trì Úy thở phào một hơi.

“Tôi đi sắp xếp ở bên này một lát rồi sẽ nhanh chóng đi đến bệnh viện thăm mẹ con bọn họ.”

Đối với quyết định của Mặc Trì Úy, Trì Chi Hành cũng không đưa ra bất kì ý kiến gì.

“Anh tư, anh định cứ ở đây chăm sóc người phụ nữ này mãi ư?”

Trì Chi tiết đột nhiên hỏi.

“Tôi…” Mặc Trì Úy hơi nhíu mày: “Bác sĩ đã nói cho tôi biết rất rõ ràng tình trạng bây giờ của Bạch Chỉ đều là do việc hiến thận cho Tiểu Nghê mà ra, cậu nghĩ tại khoảng thời gian cuối cùng này của cô ấy mà tôi lại cô vô tình rời đi, như vậy là lựa chọn đúng đắn sao?”

Mặc Trì Úy đầy bất đắc dĩ nói, nếu như không phải vì hiến thận cho Tiểu Nghê, Mạnh Bạch Chỉ cũng sẽ không đến nổi sắp mất đi tính mạng, Mặc Trì Úy không thể làm được loại chuyện bỏ cô ta lại này.

Nhìn thấy ánh mắt đầy vẻ tự trách của anh tư, Trì Chi Hành bất đắc dĩ lắc đầu.

“Anh ở nơi này chăm sóc cô ta, em quay về bệnh viện lo cho hai mẹ con bọn họ, yên tâm đi, không có chuyện gì đâu.”

Mặc Trì Úy nặng nề vỗ lên vai Trì Chi Hành một cái.

“Hai mẹ con bọn họ nhờ cả vào cậu và Nhiễm Nhiễm.”

Trì Chi Hành làm tư thế OK sau đó xoay người rời đi.

Cậu ta lái xe chạy về bệnh viện chỗ Tiểu Duệ nằm.

Nhìn thấy Cố Nhiễm Nhiễm từ trong phòng bệnh đi ra, Trì Chi Hành nhanh chóng bước tới.

“Thế nào rồi, cậu bé đã tỉnh lại chưa?”

Cố Nhiễm Nhiễm gật đầu.

“Tỉnh lại rồi, bây giờ Tâm Nhan đang chăm sóc nó, em đi lấy ít nước.”

Trì Chi Hành nhận lấy cái ly trong tay cô ấy.

“Em vào trong chăm sóc bọn họ, để anh đi lấy nước cho.”

Cố Nhiễm Nhiễm trở về phòng bệnh, đi tới trước mặt Đường Tâm Nhan.

“Tâm Nhan, cậu đi nghỉ ngơi một chút đi, nếu không thì cơ thể sẽ không chịu nổi đâu.”

Nhìn thấy sắc mặt Đường Tâm Nhan vô cùng nhợt nhạt, Cố Nhiễm Nhiễm thật sự rất lo lắng rằng có thể chỉ một chút nữa thôi cô có thể sẽ ngất xỉu luôn.

Đường Tâm Nhan mỉm cười, việc con trai tỉnh lại làm cho nụ cười trên mặt cô càng thêm sáng lạn.

“Tớ không sao đâu, cậu yên tâm đi, vì con trai, tớ sẽ không để mình bị ngã gục đâu.”

Ánh mắt Đường Tâm Nhan nhìn chằm chằm con trai tràn ngập sự cưng chiều, con trai nở nụ cười trở lại làm cho cô càng hạnh phúc hơn ai hết.

“Có thể là một lát nữa Mặc Trì Úy sẽ đến đây, Chi Hành vừa đi tìm anh ta.”

Cố Nhiễm Nhiễm nói chuyện này cho Đường Tâm Nhan nghe.

Mặc Trì Úy? Trong khoảng thời gian này, dường như đây là lần đầu tiên Đường Tâm Nhan nghe được tên anh, mình thì dọn đến ở chỗ Cố Nhiễm Nhiễm cũng chừng mười ngày, hai người ngay cả điện thoại cũng không hề liên hệ.

“Vậy sao? Anh ấy là bố của đứa nhỏ, anh ấy đến thăm nó, tớ sẽ không ngăn cản.”

Đường Tâm Nhan thản nhiên nói.

“Hai người định cứ mãi chiến tranh lạnh như vậy ư? Có muốn thừa dịp này mà trò chuyện với nhau một chút hay không?” Cố Nhiễm Nhiễm thăm dò hỏi.

Đôi mày thanh tú của Đường Tâm Nhan hơn chau lại.

“Được, chẳng qua là cũng phải chờ anh ấy đến mới có thể đàm phán, không phải sao?”

Nghe thấy ngữ khí của Đường Tâm Nhan còn được xem là bình tĩnh, Cố Nhiễm Nhiễm cuối cùng cũng có thể thở phào một hơi.
User avatar
tuvi
Quả Mít
Quả Mít
 
Tiền: $57,496
Posts: 97396
Joined: 29 Apr 2006
Location: FRANCE
 
 

Re: Cô Vợ Ngọt Ngào..Lão Công, Ôm Một Cái - Đường Quả Miểu M

Postby tuvi » 08 Jan 2024

Chương 600: Anh, lỡ hẹn rồi

Khi Cố Nhiễm Nhiễm nói với mình chỉ một lát nữa thôi Mặc Trì Úy sẽ đến, trong lòng Đường Tâm Nhan vẫn có chút vui vẻ. Dù sao thì cũng đã một tuần rồi chưa gặp mặt, đối với cô mà nói, cô vẫn nhớ anh lắm.

Cố Nhiễm Nhiễm cũng nhìn ra tâm trạng Đường Tâm Nhan đang rất vui, điều này làm cho cô ấy hết sức vui vẻ.

Cô sợ tình trạng bệnh của mình trở nên trầm trọng hơn, sẽ không chăm sóc được con trai cho nên Đường Tâm Nhan vẫn uống hết một viên thuốc cảm. Dưới tác dụng của thuốc, Đường Tâm Nhan được Cố Nhiễm Nhiễm dìu đến ngồi xuống ghế sô pha, sau đó từ từ nhắm mắt lại. .

Đường Tâm Nhan cũng không biết mình đã ngủ trong thời gian bao lâu, trong lúc mơ mơ màng màng, cô dường như nghe được âm thanh của Trì Chi Hành và Cố Nhiễm Nhiễm.

“Rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra vậy? Lúc nào anh ta mới đến? Anh nói mau đi.”

Cố Nhiễm Nhiễm có chút gấp gáp hỏi Trì Chi Hành đang ngồi bên cạnh mình, một khi Tâm Nhan tỉnh lại mà không nhìn thấy Mặc Trì Úy thì nhất định sẽ rất thất vọng.

“Anh cũng không biết nữa, anh gọi điện thoại cho anh ấy thì anh ấy lại tắt máy, có lẽ là đang ở ngay trên đường thôi.” Trì Chi Hành nói ra.

Đang trên đường tới?

Nghe được câu nói này, đôi mi thanh tú của Cố Nhiễm Nhiễm nâng lên, giữa hai hàng lông mày hiện lên vẻ châm biếm.

“Chi Hành, anh thật sự cho rằng em là đứa trẻ ba tuổi hay sao? Lời nói dối như vậy, anh đi gạt quỷ đi.”

Cố Nhiễm Nhiễm gạt tay Trì Chi Hành, cô ấy cũng biết không nên đem sự tức giận này đẩy lên người Trì Chi Hành nhưng mà cô chính là tức giận như vậy đấy.

“Nhiễm Nhiễm, em không thể trách anh được, anh đã gọi điện thoại cho anh tư rồi, anh ấy không bắt máy, anh cũng đau còn cách nào đâu?” Trì Chi Hành làm ra vẻ vô tội.

Cậu ta cũng muốn biết bây giờ anh tư rốt cuộc đang ở nơi nào, nhưng mà… điện thoại chẳng có ai bắt máy, đâu còn cách nào liên hệ với anh ấy đâu?

“Hai người… không cần cãi nhau nữa.”

Sau khi Đường Tâm Nhan nghe hai người nói chuyện, không nhịn được mở mắt ra, không nhìn thấy Mặc Trì Úy, trong lòng đầy thất vọng, thậm chí còn có một chút tuyệt vọng.

Chẳng qua là cô cũng không muốn chỉ vì chuyện của mình mà làm cho hai người Trì Chi Hành và Cố Nhiễm Nhiễm đôi tình nhân này lại thêm sự cố.

“Tâm Nhan, thật xin lỗi, đã đánh thức cậu rồi.” Thấy Đường Tâm Nhan ngồi dậy, Cố Nhiễm Nhiễm nhanh chóng bước đến trước mặt cô, vẻ mặt tự trách nói.

Nếu như không phải vừa rồi giọng nói của mình và Trì Chi Hành quá lớn thì có thể Đường Tâm Nhan còn có thể nghỉ ngơi thêm được một lát.

“Không liên quan đến hai người, là do tớ tự tỉnh lại mà thôi.”

Đường Tâm Nhan vừa cười vừa nói. Sau khi chắn chắn con trẻ vẫn đang ngủ an ổn, cô mới thở phào một hơi.

“Thời gian cũng không còn sớm nữa, hai người trở về nghỉ ngơi đi, một mình tớ ở đây cũng có thể lo được cho thằng bé.” Đường Tâm Nhan nhìn Cố Nhiễm Nhiễm và Trì Chi Hành nói.

Cô biết hai người bọn họ còn có rất nhiều chuyện cần phải xử lý cho nên cũng không muốn làm ảnh hưởng đến thời gian của họ.

“Tớ ở lại với cậu, còn anh ấy…” Cố Nhiễm Nhiễm lạnh lùng nhìn Trì Chi Hành: “Anh đi đi, đi tìm anh tư không tuân thủ lời hứa của anh đi, nếu như anh ta không đến thì anh cũng đừng đến đây nữa.”

Cố Nhiễm Nhiễm có chút tức giận nói.

Đối mặt với sự can ngăn của người phụ nữ của mình, Trì Chi Hành thở dài một hơi.

“Được, vậy anh về trước đây, sáng mai anh lại tới nữa, nếu như hai người có chuyện gì thì nhớ gọi điện thoại cho anh.”

Trì Chi Hành đi đến trước mặt Cố Nhiễm Nhiễm và Đường Tâm Nhan, dịu dàng nói.

“Anh mau đi đi, bọn em ở đây không có việc gì đâu.”

Nhìn động tác quay đầu không muốn để ý đến Trì Chi Hành của Cố Nhiễm Nhiễm, Đường Tâm Nhan bất đắc dĩ lắc đầu.

Sau khi đuổi Trì Chi Hành ra khỏi phòng bệnh, Đường Tâm Nhan kéo Cố Nhiễm Nhiễm ngồi xuống sô pha.

“Không nên vì chuyện giữa tớ và Mặc Trì Úy mà mang lại khúc mắc cho hai người, nếu không tớ sẽ rất áy náy.”

Vẻ mặt Đường Tâm Nhan thành thật nói.

Cố Nhiễm Nhiễm cũng khẽ thở dài.

“Tớ cũng đâu muốn đâu, nhưng mà cứ nghĩ đến Mặc Trì Úy là anh tư của anh ấy thì tớ lại không nhịn được mà đem sự bực bội trút lên người anh ấy. Được rồi, anh ấy sẽ không so đo đâu, đợi sau khi Tiểu Duệ xuất viện, tớ sẽ cùng với cậu đi tìm Mặc Trì Úy, nhất định phải để anh ta cho chúng ta một câu trả lời hợp lý mới được.”

Cố Nhiễm Nhiễm có chút tức giận nói.

Trả lời? Giải thích? Con trai đã bị bệnh đến vậy mà anh ấy vẫn không trở về, vậy thì mình cần hy vọng nhiều vào nửa sao? Không, không cần, cho dù không có anh ấy đi chăng nữa thì mình vẫn có thể một mình nuôi lớn con trai.

“Tâm Nhan, cậu không nên nghĩ ngợi lung tung, Mặc Trì Úy đồng ý sẽ chăm sóc cho Mạnh Bạch Chỉ có lẽ cũng là bởi vì ơn cứu mạng, dù sao thì Mạnh Bạch Chỉ cũng đã từng hiến một quả thận cho Tiểu Nghê, anh ấy chỉ đang báo ơn thôi.”

Chỉ sợ Đường Tâm Nhan sẽ làm ra quyết định khiến cho mình hối hận, Cố Nhiễm Nhiễm an ủi cô.

“Yên tâm đi, tớ không có chuyện gì, tớ còn có con trai cần phải chăm sóc, sẽ không để cho chính mình dễ dàng ngã xuống như vậy đâu. Chẳng qua là tớ đã ở chỗ cậu một thời gian rồi, tớ nghĩ sau khi thằng bé xuất viện thì sẽ ra ngoài tìm phòng ở, dù sao thì chỗ của cậu nơi đó cũng không phải là nơi tớ nên ở lâu.”

Đường Tâm Nhan nói ra suy nghĩ trong lòng.

“Cậu muốn chuyển ra sao?” Nghe được đề nghị này của Đường Tâm Nhan, Cố Nhiễm Nhiễm không chút do dự mà cự tuyệt: “Không được, cậu không thể chuyển đi, một mình cậu thì làm sao chăm sóc em bé được? Nếu như cậu không muốn trở về nhà thì nhất định là phải ở lại chỗ của tớ.”

Cố Nhiễm Nhiễm kiên trì nói.

Đường Tâm Nhan đã sớm đoán được Cố Nhiễm Nhiễm sẽ từ chối đề nghị của mình, điều này làm cho cô có chút bất đắc dĩ.

“Được, tạm thời cứ nghe lời cậu vậy, chuyện này tớ sẽ suy nghĩ thêm, sau đó mới quyết định.”

Nghe được lời hứa của Đường Tâm Nhan, Cố Nhiễm Nhiễm âm thầm thở phào một hơi, chị em hai người vì không ngủ được, lại cùng cảm thấy phiền não cho nên đã nói chuyện với nhau rất lâu, thẳng cho đến khi hừng đông, Cố Nhiễm Nhiễm mới mệt mỏi dựa vào ghế sô pha.

Sáng ngày hôm sau, khi bác sĩ đã xác nhận là con trai không có chuyện gì, Đường Tâm Nhan mới ôm cậu bé về nhà.

Nhìn con trai bảo bối đang nở nụ cười trong ngực, Đường Tâm Nhan mới thật sự thở phào một hơi.

“Tên đàn ông thối tha, còn chưa đến nữa.” Đợi ở cửa ra vào một hồi lâu mà vẫn chưa thấy Trì Chi Hành đến, điều này làm cho Cố Nhiễm Nhiễm mất đi sự nhẫn nại, đôi mày thanh tú nhăn lại một chỗ.

“Được rồi, đợi thêm một lát nữa đi, có lẽ là do kẹt xe.”

Đường Tâm Nhan ôm con trai, cười cười an ủi Cố Nhiễm Nhiễm.

Lại đợi thêm gần mười phút nữa, Trì Chi Hành mới chậm rãi lái xe đến trước mặt bọn họ.

Cố Nhiễm Nhiễm để Đường Tâm Nhan ôm con lên xe trước, chỉ sợ nhiệt độ ngoài trời quá cao, ánh nắng sẽ làm tổn thương cậu bé.

“Tại sao bây giờ anh mới đến?” Cố Nhiễm Nhiễm ngồi trên xe, vẻ mặt không vui hỏi.

“Anh…” Đối mặt với sự chất vấn của Cố Nhiễm Nhiễm, Trì Chi Hành có chút muốn nói lại thôi, nhìn thấy phản ứng của cậu ta, Cố Nhiễm Nhiễm cảm thấy có chút không hợp lắm.

“Anh mới từ sân bay về.”

“Đi sân bay?” Cố Nhiễm Nhiễm nhướng đôi mi thanh tú.

Trì Chi Hành nhẹ nhàng gật đầu.

“Đêm hôm qua tình trạng của Mạnh Bạch Chỉ đột nhiên trở nên nghiêm trọng, sáng hôm nay, anh tư liền dẫn theo cô ta và đoàn bác sĩ lên máy bay tư nhân đi Mỹ, có thể là phải qua một thời gian ngắn mới về được.”

Khi Trì Chi Hành nói những lời này, cậu ta đồng thời cũng cẩn thận từng tí mà quan sát những biểu hiện của Đường Tâm Nhan.
User avatar
tuvi
Quả Mít
Quả Mít
 
Tiền: $57,496
Posts: 97396
Joined: 29 Apr 2006
Location: FRANCE
 
 

Re: Cô Vợ Ngọt Ngào..Lão Công, Ôm Một Cái - Đường Quả Miểu M

Postby tuvi » 08 Jan 2024

Chương 601: Thất vọng rời đi

Anh ta lại đi rồi à? Con trai bị bệnh, nhưng anh ta lại mặc kệ không quan tâm? Tình hình của Mạnh Bạch Chỉ rất nghiêm trọng, lẽ nào trong lòng anh ta không hề để tâm đến đứa con trai này?

Mặc Trì Uý, anh khiến tôi rất thất vọng.

“Tâm Nhan, cậu… cậu không sao chứ?” Đường Tâm Nhan vẫn không lên tiếng, điều này khiến Cố Nhiễm Nhiễm rất lo lắng.

Đường Tâm Nhan lắc đầu.

“Tớ không sao, Chi Hành, làm phiền cậu đưa tôi về nhà, tôi muốn… về nhà ở một thời gian.” Đường Tâm Nhan ngẩng đầu lên nói với Trì Chi Hành.

Trì Chi Hành biết Đường Tâm Nhan cần một khoảng thời gian để tâm trạng bình tĩnh lại, vì vậy cậu ta lập tức khởi động xe.

“Tâm Nhan, cậu có chắc sau khi về nhà sẽ ổn không? Hay là cậu đến ở nhà tớ đi? Mấy ngày nay công việc tớ đều làm xong hết rồi, vừa hay có thời gian ở bên cậu và đứa bé.”

Cố Nhiễm Nhiễm nắm lấy tay Đường Tâm Nhan có chút lo lắng nói.

Một nụ cười nhẹ ngọt ngào nở trên đôi má xinh xắn của Đường Tâm Nhan.

“Tớ không sao, hơn nữa còn có người giúp việc chăm sóc chúng tớ, không phải sao? Đừng lo lắng, nếu có chuyện tớ sẽ gọi điện cho cậu.”

Cô không muốn vì bản thân và con mình mà làm ảnh hưởng đến công việc của Cố Nhiễm Nhiễm, vì vậy Đường Tâm Nhan không do dự trực tiếp từ chối cô ấy.

Nhìn thấy thái độ kiên trì của Đường Tâm Nhan, Cố Nhiễm Nhiễm cũng không thể giữ lại nữa.

Sau khi đưa hai mẹ con trở về biệt thự, sau khi xác nhận rằng cảm xúc của Đường Tâm Nhan có vẻ đã bình tĩnh lại Cố Nhiễm Nhiễm và Trì Chi Hành mới lái xe đi.

Đường Tâm Nhan trở lại phòng, sau khi con trai cô đã ngủ, cô một mình đi đến bên cửa sổ. .

========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Cách Một Khoảng Sân
2. Kế Hoạch Dụ Ngọt Hầu Bao Nam Chính Hằng Ngày
3. Tàng Ngọc Nạp Châu
4. Không Được Ngấp Nghé Hệ Thống Xinh Đẹp
=====================================

Mặc Trì Uý, chẳng lẽ trong lòng anh, tôi và con trai đã không còn tồn tại sao? Mặc dù Mạnh Bạch Chỉ là ân nhân cứu mạng của Tiểu Nghê, nhưng anh… anh lúc nào cũng phải ở bên cạnh cô ta, còn không có cả thời gian gọi điện cho tôi sao?

Nước mắt chảy dài trên má, Đường Tâm Nhan không nhớ nổi mình đã bao lâu rồi không rơi nước mắt, hóa ra khi bản thân tự cho là mình đang sống trong hạnh phúc, lại sẽ có lúc đau khổ, thất vọng.

Hít một hơi thật sâu, Đường Tâm Nhan tâm trạng nặng nề gọi Mặc Trì Uý.

Điện thoại vẫn như cũ đổ chuông rất lâu vẫn không có người trả lời, vừa lúc cô muốn cúp điện thoại trong thất vọng, giọng nói của Mặc Trì Uý cuối cùng cũng vang lên bên tai cô.

Nghe thấy giọng nói của Mặc Trì Uý, nước mắt trên mặt Đường Tâm Nhan càng chảy nhiều hơn.

“Là em.” Mặc dù chỉ có hai từ, nhưng Đường Tâm Nhan đã phải rất cố gắng mới có thể nói ra.

Một tiếng thở dài lặng lẽ lướt qua môi Mặc Trì Uý, anh đã thức trắng hai ngày, mệt mỏi dựa vào ghế.

“Gần đây thế nào rồi? Con có khỏe hơn không?” Mặc Trì Uý hỏi, anh phát hiện bản thân đã nợ mẹ con Đường Tâm Nhan quá nhiều trong khoảng thời gian này.

Đường Tâm Nhan hít một hơi thật sâu.

“Con đã xuất viện rồi, anh… anh khi nào thì trở về?” Đường Tâm Nhan hỏi, cô rất mong chờ câu trả lời.

“Có lẽ… phải qua một thời gian nữa. Bây giờ ở Mỹ, Bạch Chỉ đang tiếp nhận điều trị. Em biết đấy, cô ấy cũng không có người nhà, vì vậy anh phải ở lại với cô ấy.” Mặc Trì Uý trả lời.

Những lời này khiến Đường Tâm Nhan hừ lạnh: “Chỉ vì cô ta không có gia đình ở bên cạnh, vậy nên anh phải làm người nhà của cô ta sao? Mặc Trì Uý, có phải anh định nói với em rằng nếu cô ta một ngày không khỏi, anh sẽ ở bên cô ta một ngày? Anh chuẩn bị ở bên cạnh cô ta cả đời sao?”

Đường Tâm Nhan tức giận mắng vào điện thoại, cô biết trong lòng có chút kích động, nhưng nghĩ đến người đàn ông của mình không thể ở bên cạnh cô, lại ở bên cạnh những người phụ nữ khác, cô vẫn không thể khống chế được sự ghen tức sâu thẳm trong lòng.

Đột nhiên nghe thấy tiếng hét tức giận của Đường Tâm Nhan, Mặc Trì Uý cũng có chút kinh ngạc.

“Tâm Nhan, em cũng biết tại sao cơ thể của Bạch Chỉ lại yếu như vậy mà? Vì vậy, anh không thể rời đi trong tình huống như vậy, em có thể hiểu cho anh một chút được không? Nếu anh không cố gắng hết sức để chữa trị cho Bạch Chỉ, sau khi cô ấy ra đi, cả đời này anh sẽ không thể an tâm được.”

Mặc Trì Uý kiên nhẫn giải thích.

“Anh không thể an tâm được nên phải ở bên cạnh người phụ nữ khác mà không quan tâm đến vợ con của anh? Mặc Trì Uý, anh đi chăm sóc cô ta đi, tôi… cũng sẽ nuôi dạy con tôi cho thật tốt, tạm biệt.”

Nói xong, Đường Tâm Nhan tức giận cúp máy.

Bị Đường Tâm Nhan cúp điện thoại, trên mặt Mặc Trì Uý tràn đầy vẻ bất lực.

Người phụ nữ này, hiểu cho anh một chút cũng khó như vậy sao?

Nhìn cuộc gọi đã cúp máy, Mặc Trì Uý thở dài bất lực, anh vừa muốn gọi lại, nhưng đã thấy bác sĩ nhanh chóng chạy đến phòng khám của Mạnh Bạch Chỉ.

Lẽ nào Bạch Chỉ gặp nguy hiểm?

Mặc Trì Uý biến sắc, anh vội vàng chạy tới ngay lập tức.

Mặc dù đã cúp cuộc gọi của Mặc Trì Uý, Đường Tâm Nhan có chút hối hận. Nhìn chiếc điện thoại vứt bên cạnh, trong lòng cô đang âm thầm mong đợi.

Mặc Trì Uý, chỉ cần anh gọi lại, em sẽ không tức giận nữa, anh mau gọi lại đi?

Đường Tâm Nhan vẫn đợi, nhưng… đợi hơn nửa tiếng đồng hồ vẫn không thấy chuông điện thoại kêu, lần này cô hoàn toàn thất vọng, trực tiếp tắt máy.

Mặc Trì Uý, anh đã làm em thất vọng quá nhiều.

Đường Tâm Nhan chỉ ở nhà hai ngày, sau đó thu dọn một ít quần áo gọn nhẹ, ôm con trai trên tay rời khỏi biệt thự.

Người giúp việc cứ tưởng rằng Đường Tâm Nhan đã đưa đứa trẻ đến nhà của Cố Nhiễm Nhiễm nên không để tâm lắm đến việc cô rời đi.

Cố Nhiễm Nhiễm đã không ở nhà hai ngày vì công việc, đến khi mọi việc hoàn thành, cô ấy mới gọi vào số điện thoại của Đường Tâm Nhan.

Tắt máy? Cố Nhiễm Nhiễm khẽ cau mày, Đường Tâm Nhan, người mà cô quen biết rất hiếm khi tắt điện thoại, chẳng lẽ vẫn đang nghỉ ngơi sao? Sợ bị người khác làm phiền?

Cố Nhiễm Nhiễm có chút không yên tâm, cô ấy cùng Trì Chi Hành lái xe đến biệt thự của Mặc Trì Uý.

“Cái gì? Tâm Nhan từ hai ngày trước đã không ở nhà rồi sao?”

Nghe được lời nói của người giúp việc, Cố Nhiễm Nhiễm hít sâu một hơi, trên trán toát ra mồ hôi lạnh.

Trì Chi Hành cũng nhận ra sự nghiêm trọng của sự việc, nhanh chóng gọi cho Mặc Trì Uý, nhưng văng lên từ đầu đến cuối vẫn là thông báo tắt máy.

“Trời ơi, cô ấy đi đâu với đứa bé vậy? Chi Hành, mẹ con họ sẽ không gặp phải nguy hiểm, phải không?”

Cố Nhiễm Nhiễm lo lắng nắm lấy cánh tay Trì Chi Hành.

“Đừng lo lắng, bọn họ sẽ không xảy ra chuyện đâu, Tâm Nhan là một người làm việc bình tĩnh. Cô ấy sẽ không khiến đứa trẻ gặp nguy hiểm. Chúng ta bây giờ lập tức đi tìm.”

Cố Nhiễm Nhiễm gật đầu, nhanh chóng đi theo Trì Chi Hành, rời khỏi biệt thự.

Đường Tâm Nhan đang ôm con trai, vốn dĩ muốn ra nước ngoài, ra ngoài cho khuây khỏa, nhưng cuối cùng cô lại từ bỏ ý định. Mặc dù cục cưng đã được vài tháng, nhưng Đường Tâm Nhan vẫn không yên tâm để con đi máy bay, vì vậy sau khi nghĩ trước nghĩ sau, cô đã bắt một chuyến xe và trở về ngôi làng nơi mẹ cô Liễu Nguyệt đang sống.

Con gái đã lâu không về, khi nhìn thấy cô, Liễu Nguyệt rất vui mừng, nhanh chóng ôm đứa trẻ vào lòng.

“Mau… mau vào đi, ngồi xe mệt lắm, mau ngồi xuống nghỉ ngơi đi.” Liễu Nguyệt đau lòng nhìn khuôn mặt tiều tụy của con gái bảo bối của mình.
User avatar
tuvi
Quả Mít
Quả Mít
 
Tiền: $57,496
Posts: 97396
Joined: 29 Apr 2006
Location: FRANCE
 
 

Re: Cô Vợ Ngọt Ngào..Lão Công, Ôm Một Cái - Đường Quả Miểu M

Postby tuvi » 08 Jan 2024

Chương 602: Mẹ, chúng ta chuyển nhà đi

Nghe thấy giọng nói lo lắng của mẹ, lòng Đường Tâm Nhan rất ấm áp, sau khi mẹ cô đặt con trai đang say ngủ lên giường, cô lập tức dựa vào lòng bà.

“Mẹ, con nhớ mẹ nhiều lắm.”

Đường Tâm Nhan nằm trong vòng tay của mẹ và khóc ra hết những nỗi ấm ức mà cô phải chịu đựng gần đây.

Liễu Nguyệt không nói, nhưng vẫn không ngừng vỗ nhẹ vào lưng con gái, bà biết rõ ràng nếu không chịu ấm ức, đứa con gái vốn luôn mạnh mẽ của bà sẽ không lộ ra vẻ yếu đuối như vậy.

“Được rồi, đừng khóc, mẹ sẽ đau lòng đó.”

Liễu Nguyệt nhẹ nhàng nói nhỏ bên tai Đường Tâm Nhan.

Dưới sự an ủi của mẹ, cảm xúc của Đường Tâm Nhan từ từ bình tĩnh trở lại.

“Nói cho mẹ biết, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì, mẹ sẽ làm chủ cho con.” Liễu Nguyệt hỏi, nhẹ nhàng lau đi nước mắt trên mặt con gái.

Đường Tâm Nhan hít sâu một hơi, nhìn thấy mẹ mình rõ ràng đã già yếu, trong lòng vẫn cố nén nỗi ấm ức.

“Không có gì đâu ạ, con chỉ nhớ mẹ một chút thôi, nên đến thăm mẹ, con cảm thấy hơi đói rồi, mẹ chuẩn bị một chút đồ ăn cho con được không?”

Không muốn mẹ hỏi thêm câu hỏi nào nữa, Đường Tâm Nhan vội vàng nói.

“Được rồi, mẹ đi nấu cơm. Con ngủ một lát đi, mẹ làm xong sẽ gọi con.” Liễu Nguyệt từ ái nói. Nhìn thấy con gái rõ ràng kìm nén, trong lòng bà cảm thấy khó chịu hơn ai hết.

Sau khi ngồi trong xe mấy tiếng đồng hồ, Đường Tâm Nhan thực sự rất mệt, vì vậy cô nằm ngay bên cạnh con trai và từ từ nhắm mắt lại. Sau khi chuẩn bị bữa tối, Liễu Nguyệt trở về phòng, nhìn thấy vệt nước mắt rõ ràng trên mặt của con gái, bà vô cùng đau lòng.

Rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra? Tại sao con gái lại về một mình? Mặc Trì Uý đâu? Cậu ta đáng ra nên ở bên mẹ con con gái bà vào lúc này chứ? Chẳng lẽ hai người cãi nhau à?

Liễu Nguyệt nhíu mày thật chặt.

“Mẹ, bữa tối đã chuẩn bị xong chưa?” Đường Tâm Nhan vừa mở mắt ra đã thấy mẹ đứng ở cửa, cô nhanh chóng ngồi dậy, nhẹ giọng hỏi.

Liễu Nguyệt gạt đi vẻ lo lắng trên mặt, đến bên giường với vẻ mặt trìu mến.

“Đã nấu xong hết rồi, hơn nữa mẹ đã đặc biệt chuẩn bị canh trứng gà cho Duệ Nhân nữa.”

Liễu Nguyệt bế đứa cháu ngoại bảo bối đã tỉnh nhưng không hề khóc, vẫn đang chơi một mình lên.

“Được rồi, chúng ta đi ăn tối thôi.”

Đường Tâm Nhan vui vẻ khoác tay mẹ và bước ra khỏi phòng.

Đã lâu rồi không được ăn cơm của mẹ nấu, khi ăn miếng đầu tiên, Đường Tâm Nhan suýt rơi nước mắt vì xúc động.

“Ngon lắm mẹ ơi, mùi vị thực sự vô cùng tuyệt vời.”

Đường Tâm Nhan giơ ngón tay cái lên, với vẻ mặt tham ăn, Liễu Nguyệt không nhịn được bật cười.

“Nhớ ăn nhiều vào. Mẹ đặc biệt nấu cho con đấy.”

Liễu Nguyệt cho cháu trai ăn canh trứng gà, trên mặt luôn nở nụ cười nhân hậu.

Đường Tâm Nhan ở nhà hai ngày mới mở điện thoại đã tắt máy, nhìn thấy trên đó có hàng chục cuộc gọi nhỡ, cô nhanh chóng tìm kiếm, nhưng không có cuộc gọi nào của Mặc Trì Uý.

Dường như trong thời gian tự mình rời đi, anh… chưa từng nghĩ đến mình.

Nhẹ nhàng thở dài một hơi, Đường Tâm Nhan gọi cho Cố Nhiễm Nhiễm.

Cố Nhiễm Nhiễm, người đã tìm kiếm Đường Tâm Nhan khắp nơi trong những ngày qua, suýt nữa thì đi báo cảnh sát thì bất ngờ nhận được cuộc gọi từ Đường Tâm Nhan, suýt chút nữa đã ngã ra khỏi ghế sofa vì phấn khích.

“Chi Hành, là… là điện thoại của Tâm Nhan. Cậu ấy đã gọi cho em.” Cố Nhiễm Nhiễm vui vẻ hét lên.

Trì Chi Hành đang liên lạc với một người bạn, hỏi anh ta đã tìm thấy mẹ con Tâm Nhan chưa, sau khi nghe thấy tiếng hét của người phụ nữ của mình, anh ta ngay lập tức đến trước mặt cô ấy.

“Mau nghe điện thoại đi?” Nghe được lời nhắc nhở của Trì Chi Hành, Cố Nhiễm Nhiễm mới nhớ ra rằng mình đã vui mừng đến mức quên bấm nút trả lời.

“Em quên mất.” Cô ấy lè lưỡi tinh nghịch rồi lập tức nhấn nút trả lời.

“Nhiễm Nhiễm, là tớ, cậu có khỏe không?” Giọng nói ngọt ngào êm tai của Đường Tâm Nhan,vang lên bên tai Cố Nhiễm Nhiễm qua điện thoại.

Nghe giọng nói bình tĩnh của cô, nỗi lo lắng của Cố Nhiễm Nhiễm trong suốt thời gian qua cuối cùng cũng rơi xuống.

“Con bé này, cậu đã đi đâu vậy? Cậu có biết tớ sắp lo lắng chết không?” Cố Nhiễm Nhiễm liên thanh trách móc.

Đường Tâm Nhan không cảm thấy tức giận với kiểu trách móc này. Dù sao thì, tính khí nóng nảy của chị em tốt này luôn luôn như vậy, hơn cô ấy cũng thực sự lo lắng cho bản thân mình.

“Tớ đang ở bên ngoài, bây giờ tớ rất tốt, yên tâm đi, tớ không có việc gì đâu.”

Đường Tâm Nhan cười nói.

Nghe thấy tiếng cười của cô, Cố Nhiễm Nhiễm thở phào nhẹ nhõm.

“Khi nào cậu định quay lại? Bây giờ cậu đang ở đâu? Gửi địa chỉ cho tớ, tớ đi thăm cậu.”

Đường Tâm Nhan lắc đầu.

“Không cần đâu, đường đi ở chỗ tớ rất khó đi, qua một thời gian nữa tớ sẽ quay lại, Nhiễm Nhiễm, anh ấy… có tin tức gì không?”

Mặc dù tự dặn lòng không được hỏi tin tức gì về Mặc Trì Uý, nhưng lời hỏi thăm tràn đầy mong đợi, vẫn là buột miệng nói ra.

Mặc dù Đường Tâm Nhan không nhắc đến tên nhưng Cố Nhiễm Nhiễm biết rằng cô đang ám chỉ Mặc Trì Uý.

Cố Nhiễm Nhiễm liếc nhìn Trì Chi Hành đang đứng bên cạnh mình, có chút không chắc chắn nên trả lời Đường Tâm Nhan như thế nào.

“Anh ấy không liên lạc với các cậu, đúng không?” Vẫn luôn không nghe thấy câu trả lời của Cố Nhiễm Nhiễm, Đường Tâm Nhan đã nhận ra tất cả.

“Anh ta… điện thoại của anh ta vẫn luôn tắt, vì vậy chúng tớ không biết tình hình bên đó, nhưng tớ tin rằng anh ta sẽ quay lại khi tình hình của Mạnh Bạch Chỉ ổn định.”

Cố Nhiễm Nhiễm an ủi.

“Tớ biết rồi, Nhiễm Nhiễm, con trai đói bụng rồi, tớ muốn đút cho con ăn, không nói nữa, sau này có thời gian tớ sẽ gọi điện thoại cho cậu.”

Không đợi Cố Nhiễm Nhiễm phản hồi, Đường Tâm Nhan đã cúp điện thoại, sau đó tắt máy, ném vào ngăn kéo.

Trong nháy mắt đã ở với mẹ được một tuần, tuy rằng trong một tuần này, bản thân sống cũng coi như vui vẻ, nhưng trong trái tim vẫn luôn có một góc rất trống rỗng.

“Mẹ, chúng ta chuyển nhà đi.”

Khi đang trò chuyện với mẹ trong sân, Đường Tâm Nhan đột nhiên nói.

“Chuyển nhà?” Đột nhiên nghe thấy đề nghị của con gái, Liễu Nguyệt có chút kinh ngạc, dù sao thì bà sống ở đây đã lâu, một khi phải chuyển đi, bà thật sự có chút không nỡ.

“Ở đây rất hẻo lánh, hơn nữa… điều kiện xung quanh không được tốt lắm. Chúng ta chuyển đến một nơi có bệnh viện gần đó và có điều kiện tốt hơn, như vậy con mới có thể tìm được việc làm, chăm sóc cho mẹ và con trai con tốt hơn.”

Đường Tâm Nhan nói ra những gì cô nghĩ trong lòng.

“Con muốn tìm việc? Tâm Nhan, nói cho mẹ biết, giữa con và Mặc Trì Uý rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì rồi? Tại sao lâu như vậy cậu ta không đến gặp con? Cậu ta cũng không gọi cho con nữa? Con mau nói cho mẹ biết, nếu không mẹ sẽ rất lo lắng.”

Trước những câu hỏi tràn đầy lo lắng của mẹ, Đường Tâm Nhan sau khi do dự đã kể cho mẹ nghe chuyện đã xảy ra giữa cô và Mặc Trì Uý.
User avatar
tuvi
Quả Mít
Quả Mít
 
Tiền: $57,496
Posts: 97396
Joined: 29 Apr 2006
Location: FRANCE
 
 

Re: Cô Vợ Ngọt Ngào..Lão Công, Ôm Một Cái - Đường Quả Miểu M

Postby tuvi » 08 Jan 2024

Chương 603: Thỏa thuận ly hôn

Nghe được con gái mình phải chịu ấm ức như vậy, sắc mặt Liễu Nguyệt vô cùng xấu.

“Không được, mẹ phải gọi điện cho cậu ta, mẹ muốn cậu ta cho mẹ một lời giải thích. Cậu ta đã hứa với mẹ rằng sẽ chăm sóc cho con thật tốt, bây giờ làm không được, mẹ phải tìm cậu ta tính sổ.”

Liễu Nguyệt nhấc điện thoại muốn gọi vào số điện thoại của Mặc Trì Uý, nhưng bà không ngờ Đường Tâm Nhan lại cầm điện thoại đi.

“Không cần gọi điện thoại đâu mẹ, anh ấy đã tắt máy rồi. Mẹ, lúc con đi, con đã để sẵn bản thỏa thuận ly hôn trên giường rồi, sau này sẽ không còn liên hệ gì với anh ta nữa. Mẹ đừng lo lắng, trong tay con vẫn còn một ít tiền, vẫn có thể nuôi được mẹ và con trai con.”

Đường Tâm Nhan nói, mặc dù quyết định này rất đau đớn nhưng cô thực sự không biết phải đối mặt với Mặc Trì Uý như thế nào.

“Vậy… vậy được rồi.”

Đối với quyết định của con gái, Liễu Nguyệt không hề từ chối, dù sao thì bên cạnh con gái cũng cần có người chăm sóc.

Được sự ủng hộ của mẹ, Đường Tâm Nhan giao con trai cho bà chăm sóc, sau đó bắt xe trở về thành phố, vì điều kiện của cô không cao nên cô nhanh chóng tìm được nhà.

Căn nhà không lớn lắm, nhưng ba người họ đến ở vẫn còn dư dả. Đường Tâm Nhan chỉ đơn giản là thu dọn và mua một số đồ dùng trong nhà, sau đó trở về làng.

Ngày hôm sau, bọn họ mang theo hành lý đơn giản, đến ngôi nhà thuê đó.

Đường Tâm Nhan động viên mẹ: “Mẹ, nhà có thể sẽ nhỏ, nhưng mẹ hãy tin tưởng con, khi con tìm được việc làm, con sẽ mua cho mẹ một căn nhà lớn.”

“Con bé ngốc, mẹ sống cùng với con đã rất vui vẻ rồi, không cần nhà cao cửa rộng. Chỉ cần con và cháu mẹ sống tốt là mẹ đã vui rồi.”

Liễu Nguyệt vỗ nhẹ vào tay con gái, nhẹ nhàng nói, trên mặt nở một nụ cười yêu thương.

Sau khi mọi việc ổn thỏa, Đường Tâm Nhan bắt đầu tìm việc, rất may mắn là cô đã sớm tìm được công việc biên dịch viên cho một tòa báo.

Công việc này không cần phải đến tòa soạn cả ngày, chỉ cần gửi tài liệu đã dịch cho tổng biên tập qua email, loại công việc này cho phép Đường Tâm Nhan có nhiều thời gian ở bên mẹ và con trai cô.

Mặc dù công việc hơi mệt, nhưng Đường Tâm Nhan làm rất vui vẻ. Đặc biệt là nhìn thấy con trai lớn lên từng ngày, thậm chí bây giờ còn có thể cầm đồ vật, chậm rãi bước đi, cô càng cảm thấy được hạnh phúc vây quanh.

“Tâm Nhan, uống bát canh gà đi.” Nhìn thấy con gái vẫn đang làm việc, Liễu Nguyệt vô cùng đau lòng, nếu không phải sức khỏe bà không tốt, có lẽ bà đã có thể chia sẻ phần nào áp lực cho con gái.

“Mẹ ơi, cảm ơn mẹ đã giúp con chăm con. Nếu không, cuộc sống của con có thể sẽ rất xáo trộn, nhưng như bây giờ thực sự rất tốt. Sống với mẹ, con… rất hạnh phúc.”

Đường Tâm Nhan kéo mẹ ngồi vào một bên cười nói. . ngôn tình ngược



Trì Chi Hành vẫn luôn gọi vào điện thoại của Mặc Trì Uý trong một khoảng thời gian gần đây, và cuối cùng, một tuần sau, chiếc điện thoại đã tắt nguồn của cậu ta truyền đến âm thanh.

“Anh tư à? Ai vậy?” Nghe thấy giọng nói của một người đàn ông xa lạ, Trì Chi Hành lập tức đứng lên, trong lòng có một dự cảm xẹt qua.

“Xin chờ một chút, tôi sẽ đưa điện thoại cho bệnh nhân ngay lập tức, nhưng cơ thể anh ấy rất yếu, không thể nói chuyện quá lâu.”

Bệnh nhân? Rất yếu? Nghe được những lời như vậy, dự cảm trong lòng Trì Chi Hành càng lúc càng mạnh.

“Chi Hành, tôi là… anh tư của cậu đây.” Một lúc sau, giọng nói của Mặc Trì Uý lọt vào tai Trì Chi Hành.

“Anh tư, anh làm sao vậy? Xảy ra chuyện gì rồi sao?”

Nghe thấy giọng nói yếu ớt của Mặc Trì Uý, Trì Chi Hành giật mình.

“Tôi đang ở Mỹ, cậu… cậu đừng nói cho ai biết, kể cả Nhiễm Nhiễm, tôi… bị thương, hiện tôi đang điều trị trong bệnh viện.”

Mặc Trì Uý khó khăn nói.

Nghe vậy, mặt Trì Chi Hành lập tức biến sắc.

“Em sẽ đến Mỹ ngay lập tức, nhờ bác sĩ bên cạnh gửi cho em địa chỉ.”

Mặc Trì Uý hít một hơi thật sâu.

“Nhớ đừng nói cho ai biết, kể cả… người yêu của cậu.”

Mặc dù Trì Chi Hành không biết tại sao anh tư lại muốn tự mình làm việc này, nhưng giọng nói yếu ớt của anh đã khiến Trì Chi Hành lo lắng.

Sau khi cúp máy, cậu ta lập tức đặt vé máy bay đi Mỹ.

“Anh phải đi công tác à?” Cố Nhiễm Nhiễm hơi ngạc nhiên khi thấy Trì Chi Hành đang giờ làm việc đột nhiên về nhà vội vàng thu dọn hành lý.

Trì Chi Hành nói: “Đột nhiên có việc gấp phải đi nước ngoài vài ngày, đừng lo lắng, mấy ngày nữa anh sẽ về thôi.”

Cố Nhiễm Nhiễm hơi nghi ngờ về quyết định đột ngột đi công tác của cậu ta, nhưng cô ấy cũng không hỏi nhiều mà giúp Trì Chi Hành thu dọn hành lý.

Trì Chi Hành rất nhanh đã đến Mỹ, không có thời gian nghỉ ngơi, liền theo tin nhắn địa chỉ nhận được, đến bệnh viện.

Trì Chi Hành đã bị dọa giật mình khi cậu ta nhìn thấy Mặc Trì Uý đang nằm trên giường bệnh, trên người cắm một đống ống truyền, hơn nữa chân phải còn bó thạch cao và băng gạc quấn trên trán.

“Anh tư, anh đây là… anh tới chăm sóc Mạnh Bạch Chỉ, tại sao lại khiến mình vào bệnh viện nằm vậy? Anh có phải là muốn dọa em nên thông đồng với bác sĩ để trêu em không?”

Trì Chi Hành bước đến giường bệnh của Mặc Trì Uý nói đùa.

“Vị này, bệnh nhân tuyệt đối không nói đùa. Anh ta thật sự bị thương, hôn mê mười ngày rồi, hôm qua mới tỉnh lại.” Y tá đứng bên cạnh vội vàng nói.

“Anh tư, rốt cuộc là làm sao vậy? Làm sao anh lại thành như vậy?” Trì Chi Hành lo lắng hỏi, chẳng trách anh tư không liên lạc với cậu ta trong khoảng thời gian này, hóa ra anh tư lại ở trong bệnh viện trải qua một trận dày vò đau đớn như vậy.

“Tôi không sao.”

Mặc Trì Uý giọng nói có chút khàn khàn, lông mày không khỏi nhíu chặt vì đau.

“Đừng nói nữa.” Nhìn thấy mỗi lời Mặc Trì Uý nói ra đều phải nhíu chặt mày, Trì Chi Hành vội vàng nói.

Mặc Trì Uý khó khăn gật đầu, sau đó nhắm mắt lại.

Sau khi anh ngủ say, Trì Chi Hành lập tức đến phòng bác sĩ.

“Bệnh nhân bị đâm trúng người, bỏng toàn thân do xe nổ, chân phải mất cảm giác. Tính mạng rất nguy kịch, nếu là người khác có thể đã đối mặt tử vong.”

Bác sĩ giải thích ngắn gọn tình hình của Mặc Trì Uý.

“Xảy ra tai nạn xe hơi?” Trì Chi Hành vẻ mặt khó hiểu, anh tư không phải đến chăm sóc Mạnh Bạch Chỉ sao, làm sao có thể xảy ra tai nạn xe cộ? Là chuyện đột nhiên xảy ra? Hay là do người làm?

Trong lòng Trì Chi Hành có quá nhiều câu hỏi, nhưng cậu ta cũng biết có một số chuyện chỉ khi anh tư thật sự hồi phục tỉnh táo, mới có thể có câu trả lời.

“Tình hình của anh ấy bây giờ thế nào? Liệu hôn mê mười ngày có ảnh hưởng đến anh ấy không?”

Trì Chi Hành lo lắng hỏi.
User avatar
tuvi
Quả Mít
Quả Mít
 
Tiền: $57,496
Posts: 97396
Joined: 29 Apr 2006
Location: FRANCE
 
 

Re: Cô Vợ Ngọt Ngào..Lão Công, Ôm Một Cái - Đường Quả Miểu M

Postby tuvi » 08 Jan 2024

Chương 604: Ly hôn? Không có cửa đâu

Đối với câu hỏi của Trì Chi Hành, bác sĩ cũng không có cách nào đưa ra một câu trả lời chính xác.

“Việc này chúng tôi còn cần phải kiểm tra cụ thể, có điều chân của bệnh nhân đã bị tổn thương nghiêm trọng, bị gãy xương, trong thời gian ngắn không thể đi lại được. Cho dù là khôi phục, những ngày sau này cũng khó mà bình phục hoàn toàn được, cho nên… khoảng thời gian này, anh ấy phải ngồi xe lăn. Quan trọng hơn là, khi xảy ra tai nạn xe cộ đã có hiện tượng nổ mạnh cho nên bệnh nhân còn phải phẫu thuật cấy da, nhưng nếu như vậy khuôn mặt chắc chắn sẽ bị ảnh hưởng.”

Bác sĩ nói rõ ràng tình hình của Mặc Trì Úy cho Trì Chi Hành.

Nghe những lời này, Trì Chi Hành trực tiếp ngã xuống ghế, cậu ta không biết nguyên nhân xảy ra tai nạn xe, cậu ta chỉ biết, khoảng thời gian sau này, tình hình của anh tư sẽ còn phải khó khăn hơn cả tưởng tượng.

“Cho dù phải trả giá lớn đến đâu cũng phải cứu bằng được anh tư.”

Dặn dò bác sĩ một lúc sau, Trì Chi Hành mới trở lại phòng bệnh của Mặc Trì Úy.

Mặc Trì Úy vẫn còn đang hôn mê, Trì Chi Hành vì lo lắng nên vẫn luôn túc trực bên giường bệnh, mãi tới khi trời gần tối, Mặc Trì Úy mới tỉnh lại.

Có lẽ vì đã ngủ quá lâu, nên khi Mặc Trì Úy tỉnh lại, trạng thái tinh thần có vẻ không tệ.

“Thế nào rồi, có muốn làm ẩm môi một chút không?” Thấy Mặc Trì Úy tỉnh lại, Trì Chi Hành thở dài một hơi, lập tức đứng lên, nhẹ giọng hỏi.

Mặc Trì Úy cố gắng gật đầu, bởi vì thân thể không tốt, nên Mặc Trì Úy không thể uống một lượng nước lớn ngay, Trì Chi Hành phải cẩn thận dùng tăm bông khẽ thoa vào khóe môi anh.

“Cô ấy… hiện giờ thế nào rồi?” Mặc Trì Úy cất giọng khàn khàn hỏi. . Tiên Hiệp Hay

Trì Chi Hành biết là anh tư nhất định sẽ hỏi tình hình của mẹ con Đường Tâm Nhan, nhưng cậu ta phải trả lời thế nào đây? Chẳng lẽ lại nói cho anh rằng mẹ con Đường Tâm Nhan mất tích rồi?

Bỏ đi, vẫn là không nói thì hơn, nếu không anh ấy sẽ không chịu nổi.

“Bọn họ không có chuyện gì, vẫn đang ở cùng Nhiễm Nhiễm, nhưng vì anh không liên lạc với cô ấy cho nên cô ấy có chút tức giận, chờ sức khỏe anh hồi phục, nhất định phải liên lạc với cô ấy ngay lập tức.”

Trì Chi Hành cười nói.

Nghe được Đường Tâm Nhan không có vấn đề gì, khuôn mặt Mặc Trì Úy khẽ lộ ra một nụ cười yên tâm.

“Anh tư, ờ… Mạnh Bạch Chỉ đâu? Cô ta thế nào rồi? Sao anh lại bị tai nạn xe?” Trì Chi Hành sốt ruột hỏi, cậu ta đột nhiên cảm thấy, trong khoảng thời gian hơn chục ngày này, có vẻ như anh tư đã xảy ra rất nhiều chuyện.

“Mạnh Bạch Chỉ ở bệnh viện, tình hình đã có chuyển biến tốt, tôi cũng đã trả một khoản phí ở bệnh viện, bác sĩ sẽ điều trị tốt cho cô ấy.”

Mặc Trì Úy nhẹ nhàng bâng quơ nói, đối với tình hình của Mạnh Bạch Chỉ, anh không muốn nói nhiều, chuyện xảy ra tai nạn xe của mình, anh càng không muốn nhắc tới.

Trì Chi Hành cứ cảm thấy anh tư đang gạt mình điều gì đó, có điều thấy sắc mặt nhợt nhạt của anh, Trì Chi Hành cũng không tiện hỏi nhiều.

“Nhớ kỹ, không được nói với ai chuyện của tôi.”

Vẻ mặt Mặc Trì Úy nghiêm túc nhìn Trì Chi Hành.

“Được, em đồng ý với anh.”

Thấy Trì Chi Hành hứa hẹn, Mặc Trì Úy thở dài một hơi.

Ba ngày sau, bác sĩ dựa theo tình hình sức khỏe của anh lại đưa anh vào phòng phẫu thuật một lần nữa, lấy ra phần xương gãy còn sót lại trong cơ thể.

Trì Chi Hành đứng ở bên ngoài phòng phẫu thuật của Mặc Trì Úy, căng thẳng đi tới đi lui, sáu tiếng đồng hồ sau, bác sĩ mới thông báo ca phẫu thuật thành công thuận lợi.

Thấy anh tư bị đẩy tới phòng phẫu thuật, Trì Chi Hành tràn đầy lo lắng.

Sáng hôm sau Mặc Trì Úy mới tỉnh lại, bởi vì thuốc gây tê đã hết tác dụng, anh khẽ nhíu mày vì đau, trên trán lấm tấm mồ hôi.

“Thưa anh, anh có muốn tiêm thuốc giảm đau không?” Y tá ở bên cạnh thấy dáng vẻ Mặc Trì Úy đau như muốn ngất đi, không khỏi nhẹ nhàng hỏi một câu.

“Không… không cần đâu, tôi có thể chịu được.”

Mặc Trì Úy gắng sức nói, rõ ràng anh biết, nếu như anh tiêm nhiều thuốc giảm đau sẽ ảnh hưởng đến tình hình hồi phục sau này, anh không muốn phải ngồi xe lăn hết quãng đời còn lại.

Anh càng không hy vọng Đường Tâm Nhan phải sống cả đời với một kẻ tàn phế.

Trì Chi Hành không thể khuyên giải Mặc Trì Úy, chỉ có thể nhẹ nhàng lau mồ hôi trên trán giúp anh, vì đau đớn mà mồ hôi toát ra ngày càng nhiều hơn.

Suốt một ngày một đêm, mãi cho tới buổi chiều ngày hôm sau, Mặc Trì Úy vẫn luôn nhíu chặt mày, lúc này mới chậm rãi buông ra, anh đã không thể nhớ nổi suốt một ngày một đêm qua, vì chịu đựng đau đớn mà anh đã ngất đi bao nhiêu lần.

“Tôi cố nhịn sẽ vượt qua, đúng không?” Mặc Trì Úy hỏi bác sĩ đang đứng ở mép giường.

Bởi vì Mặc Trì Úy quá kiên cường, bác sĩ không khỏi không giơ ngón tay cái lên tán dương, bội phục sự cố gắng của anh.

“Anh hồi phục rất tốt, không có bất kỳ phản ứng gì, qua mấy ngày nữa, dựa vào tình hình sức khỏe của anh chúng tôi sẽ tiến hành phẫu thuật cấy da, lúc ấy mới là khởi đầu của sự đau khổ mà anh phải chịu đựng.”

Mặc Trì Úy cười cười.

“Yên tâm đi, tôi có thể kiên trì, vì vợ và con tôi, tôi nhất định sẽ cố gắng.”

Khi nhắc tới Đường Tâm Nhan và con trai bảo bối của mình, ánh mắt Mặc Trì Úy hiện lên sự dịu dàng và nồng nhiệt hơn bao giờ hết.

Để Cố Nhiễm Nhiễm không nghi ngờ, một tuần sau, Trì Chi Hành đáp máy bay về nước.

Sau khi về nước, cậu ta dựa theo phân phó của Mặc Trì Úy, giao một vài chuyện của công ty cho Giản Thành xử lý, sau khi sắp xếp ổn thỏa mới đi tới biệt thự của Mặc Trì Úy.

Trì Chi Hành thu dọn một vài đồ dùng cần thiết cho Mặc Trì Úy, khi cậu ta xoay người muốn rời đi thì thấy ở trên bàn trang điểm đặt một tờ giấy… là giấy thỏa thuận ly hôn.

Giấy thỏa thuận ly hôn? Lúc mới nhìn thấy, Trì Chi Hành còn tưởng mình hoa mắt, không nhìn rõ, khi cầm tờ giấy thỏa thuận ly hôn lên, nhìn rõ vào mấy dòng chữ to viết trên đó, cậu ta không khỏi giật mình.

Cậu ta nhanh chóng lật đến cuối trang, Đường Tâm Nhan đã ký tên lên đó, Trì Chi Hành bất đắc dĩ thở dài một hơi.

Cậu ta trực tiếp cầm lấy giấy thỏa thuận ly hôn, nhét vào túi sau đó rời khỏi biệt thự.

Ở trong nước khoảng hai ngày, Trì Chi Hành lại đáp máy bay tới nước Mỹ một lần nữa.

“Có phải có chuyện gì muốn nói với tôi không?” Mặc Trì Úy thấy dáng vẻ ngập ngừng muốn nói lại thôi của Trì Chi Hành, không khỏi cất giọng hỏi.

Trải qua mấy ngày nghỉ ngơi và điều trị, sắc mặt của Mặc Trì Úy khá hơn rất nhiều.

“Em…” Sau khi suy nghĩ cẩn thận, Trì Chi Hành vẫn quyết định đưa giấy thỏa thuận ly hôn mà Đường Tâm Nhan đã ký tên đó cho Mặc Trì Úy xem.

Sau khi nhìn thấy giấy thỏa thuận ly hôn, sắc mặt anh đột nhiên thay đổi.

“Anh tư, anh không giận sao?”

Tuy rằng thấy sắc mặt Mặc Trì Úy đột nhiên trở nên tái nhợt nhưng cũng không hề có chút gì là tức giận, Trì Chi Hành cảm thấy bất ngờ.

“Tức giận ư?”

Khuôn mặt tái nhợt của Mặc Trì Úy ánh lên một nụ cười chua xót.

“Là tôi vẫn luôn khiến cô ấy hiểu lầm, là tôi không đủ quan tâm cô ấy, cho nên cô ấy quyết định như vậy cũng không khiến tôi bất ngờ, có điều tôi… sẽ không ký tên đâu.”

Mặc Trì Úy trực tiếp bỏ giấy thỏa thuận ly hôn vào trong ngăn kéo.
User avatar
tuvi
Quả Mít
Quả Mít
 
Tiền: $57,496
Posts: 97396
Joined: 29 Apr 2006
Location: FRANCE
 
 

Re: Cô Vợ Ngọt Ngào..Lão Công, Ôm Một Cái - Đường Quả Miểu M

Postby tuvi » 08 Jan 2024

Chương 605: Tới nước Mỹ tìm anh?

Cuộc sống không có Mặc Trì Úy, ngoại trừ cảm thấy khổ sở trong màn đêm yên tĩnh, thì những lúc khác Đường Tâm Nhan cảm thấy rất thoải mái.

Mỗi ngày hoàn thành tốt công việc phiên dịch, buổi tối gửi tài liệu đã dịch cho tổng biên tập, Đường Tâm Nhan không bao giờ trì hoãn công việc tới tận khuya.

Hàng ngày ăn xong bữa tối, cô sẽ đi dạo cùng con trai ở công viên dưới lầu, tuy rằng chỉ là những ngày bình đạm nhưng lại trôi qua vô cùng ấm áp.

“Tâm Nhan, con… gần đây con có liên lạc với Mặc Trì Úy không?”

Liễu Nguyệt không nhịn được đi tới trước mặt con gái nhẹ giọng hỏi.

Đường Tâm Nhan lắc lắc đầu.

“Không cần phải liên lạc, anh ấy không liên lạc với con sao con phải bám lấy anh ấy? Hơn nữa không phải dạo này chúng ta sống rất tốt sao?”

Đường Tâm Nhan cười nói, không muốn để mẹ lo lắng cho cô, khuôn mặt lộ ra vẻ tươi cười hạnh phúc.

Nhìn hình ảnh con gái và cháu ngoại chơi đùa, trong lòng Liễu Nguyệt lại cảm thấy đau đớn, khi nào con gái và Mặc Trì Úy mới có thể tốt đẹp như lúc trước đây?

Khi trời sắp tối, Đường Tâm Nhan ôm con trai, nắm tay mẹ trở về chung cư.

Tắm cho con trai rồi dỗ cậu bé đi ngủ, Đường Tâm Nhan lại như mọi ngày, ngồi trước cửa sổ ngắm cảnh đêm bên ngoài, tuy rằng cảnh khuya rất đẹp nhưng cô lại không có tâm trạng để thưởng thức.

Một lúc lâu sau, bình ổn lại cảm xúc, Đường Tâm Nhan mới mở điện thoại ra gọi cho Cố Nhiễm Nhiễm.

“Tâm Nhan, cuối cùng cậu cũng chịu liên lạc với tớ, cậu đang ở đâu?”

Tuy rằng biết Đường Tâm Nhan bình an không có chuyện gì nhưng gần đây lại không chịu liên lạc với cô ấy, cho nên Cố Nhiễm Nhiễm vẫn vô cùng lo lắng, lúc này nhận được điện thoại của Đường Tâm Nhan, cô ấy kích động suýt nữa ngã xuống giường.

“Hiện giờ tớ sống rất tốt, ngày mai cậu có rảnh không? Chúng ta gặp mặt một chút đi.” Đường Tâm Nhan nói, giọng nói dịu dàng, dễ nghe vô cùng.

“Đương nhiên là rảnh rồi, có chuyện gì đi nữa tớ cũng sẽ gác sang một bên để gặp cậu.” Cố Nhiễm Nhiễm khoa trương nói.

Hai người hàn huyên một lúc, hẹn địa điểm gặp mặt sau đó mới cúp điện thoại.

Chín giờ sáng ngày hôm sau, sau khi chăm sóc cho con trai, Đường Tâm Nhan rời khỏi chung cư, bắt xe tới quán cà phê gặp Cố Nhiễm Nhiễm.

Bởi vì tới sớm nên Đường Tâm Nhan cố tình chọn một bàn gần cửa sổ, gọi một ly cà phê Blue Mountain mà cô thích nhất.

Biết Cố Nhiễm Nhiễm chắc chắn sẽ không ăn sáng, cô lại gọi cho Nhiễm Nhiễm một phần bánh kem và một ly nước cam.

Uống một ngụm cà phê có chút chua xót, Đường Tâm Nhan mới có thể bình tĩnh hơn một chút, ngắm nhìn cảnh đẹp bên ngoài cửa sổ, khuôn mặt cô khẽ ánh lên một nụ cười thích thú.

Cố Nhiễm Nhiễm đi vào quán, thấy Đường Tâm Nhan đang mỉm cười khiến cô ấy thở phào một hơi nhẹ nhõm, nhìn cô có vẻ gầy đi nhưng tâm trạng không tệ lắm, xem ra khoảng thời gian này sống khá tốt.

“Cô gái xấu xa, tớ tới rồi đây.”

Cố Nhiễm Nhiễm còn chưa vào tới nơi, giọng nói đã vang lên bên tai Đường Tâm Nhan.

Nghe được giọng nói cô ấy, Đường Tâm Nhan bất đắc dĩ lắc đầu, một thời gian không gặp, cô gái này vẫn nóng vội như vậy.

Xem ra kế hoạch biến cô ấy thành người phụ nữ hiền thục của Trì Chi Hành hoàn toàn thất bại rồi.

“Tớ gọi bánh kem và nước cam cho cậu rồi này, mau ăn đi.” Đường Tâm Nhan cười nói.

Cố Nhiễm Nhiễm ngồi ở đối diện Đường Tâm Nhan.

Giống như bị bỏ đói nhiều ngày, vội vã nhấm nháp bánh kem.

“Gần đây cậu bận gì à? Sao cứ tắt di động mãi thế? Có phải cậu quên người bạn bạn này rồi không?” Ăn một miếng bánh kem, Cố Nhiễm Nhiễm lại bắt đầu chất vấn.

Biết ngay là cô ấy sẽ hỏi vấn đề này mà, Đường Tâm Nhan thở dài một hơi.

“Gần đây sống rất tốt, cuộc sống rất vui vẻ, yên tâm đi, cho dù có xảy ra chuyện gì, tớ cũng sẽ không quên người bạn như cậu đâu, hôm nay tớ tìm cậu có việc.”

Đường Tâm Nhan cười nói, khuôn mặt rạng rỡ ngày càng trở nên xinh đẹp, quyến rũ hơn.

“Nói đi, chuyện gì vậy? Chỉ cần là chuyện tớ biết, tớ nhất định sẽ nói với cậu.”

Cố Nhiễm Nhiễm nói với vẻ kiên định.

“Tớ…” Đường Tâm Nhan hít sâu một hơi: “Anh ấy có liên lạc với cậu không?”

Đường Tâm Nhan do dự một lúc rồi hỏi nghi vấn vẫn luôn giữ trong lòng, chuyện ly hôn vẫn chưa làm thủ tục xong xuôi, Đường Tâm Nhan vẫn có chút bất an.

“Anh ấy?” Nghe thấy từ này, Cố Nhiễm Nhiễm ngay lập tức xác định, ‘anh ấy’ trong lời của Đường Tâm Nhan chỉ có thể là Mặc Trì Úy.

Cố Nhiễm Nhiễm nhún vai.

“Anh ta không hề liên lạc với bọn tớ, hơn nữa gần đây, Chi Hành vẫn luôn đi công tác, có lẽ bọn họ cũng không có liên lạc gì.”

Tuy rằng biết câu trả lời này sẽ khiến Đường Tâm Nhan thất vọng, nhưng Cố Nhiễm Nhiễm lại không muốn lừa cô.

Nghe được câu trả lời của Cố Nhiễm Nhiễm, Đường Tâm Nhan đúng là rất thất vọng, cô cho rằng Mặc Trì Úy sẽ không liên lạc với mình thì chắc chắn sẽ liên lạc với Trì Chi Hành, nhưng không ngờ, anh cũng không liên lạc với người anh em tốt của mình.

Xem ra hiện giờ trong lòng anh chỉ có mỗi bệnh nhân Mạch Bạch Chỉ Thôi.

“Tâm Nhan, cậu… không sao chứ?”

Tuy rằng Đường Tâm Nhan không nói gì, nhưng sắc mặt cô cũng tái nhợt đi khiến Cố Nhiễm Nhiễm có chút không yên tâm.

Đường Tâm Nhan lắc lắc đầu.

“Kết quả như vậy tớ cũng đã nghĩ tới từ lâu cho nên không có gì bất ngờ, dù sao lúc trước khi tớ rời đi cũng đã để lại giấy thỏa thuận ly hôn cho anh ấy, nên tớ muốn nhanh chóng hoàn tất thủ tục ly hôn, nhưng không ngờ anh ấy còn không thèm quay về.”

Đường Tâm Nhan nhàn nhạt nói, xem ra quyết định ly hôn của cô là đúng, dù sao thì trong khoảng thời gian này anh cũng không hề quan tâm đến cô và con, giữ lại một người chồng như vậy bên cạnh chỉ tổ gây thêm phiền phức cho anh.

“Cậu muốn ly hôn với Mặc Trì Úy sao?” Nghe thấy quyết định này của Đường Tâm Nhan, Cố Nhiễm Nhiễm vô cùng bất ngờ, thân là chị em tốt nhiều năm của Đường Tâm Nhan, chuyện tình cảm của Đường Tâm Nhan và Mặc Trì Úy, cô ấy đều chứng kiến tất cả.

Một đôi nam nữ trải qua bao khó khăn vất vả mới có thể ở bên nhau, cứ như vậy mà ly hôn, không cảm thấy tiếc nuối sao?

“Tớ đã suy nghĩ kỹ rồi, cậu không cần phải khuyên tớ đâu.”

Đường Tâm Nhan điềm tĩnh nói, giọng điệu cô vô cùng quả quyết.

Cố Nhiễm Nhiễm hiểu Đường Tâm Nhan, biết cô là một người phụ nữ nói được làm được, cô sẽ không dễ dàng đưa ra quyết định, nhưng nếu một khi đã quyết định, thì chắc chắn sẽ kiên trì đến cùng.

Chẳng lẽ, cô và Mặc Trì Úy nhất định phải dùng cách này để rời xa nhau?

“Tâm Nhan, nếu cậu có thời gian thì chúng ta cùng tới Mỹ tìm anh ấy, tớ đi với cậu, có chuyện gì thì có thể hỏi cho rõ ràng, như vậy không tốt hơn sao?”

Cố Nhiễm Nhiễm đề nghị nói, cô ấy không hy vọng Đường Tâm Nhan vì nhất thời tức giận mà làm ra chuyện khiến bản thân mình hối hận cả đời.

Tới nước Mỹ tìm anh? Có thể không?

Đề nghị của Cố Nhiễm Nhiễm khiến Đường Tâm Nhan có chút suy nghĩ.

“Được, tớ sẽ sắp xếp một chút.”
User avatar
tuvi
Quả Mít
Quả Mít
 
Tiền: $57,496
Posts: 97396
Joined: 29 Apr 2006
Location: FRANCE
 
 

Re: Cô Vợ Ngọt Ngào..Lão Công, Ôm Một Cái - Đường Quả Miểu M

Postby tuvi » 08 Jan 2024

Chương 606: Mặc Trì Úy, em tới rồi

Từ khi quyết định đi Mỹ tìm Mặc Trì Úy, Đường Tâm Nhan đang dần dần sắp xếp lại chuyện của mình, đầu tiên cô lấy tạp chí bỏ vào tài liệu của mình, dùng thời gian nghỉ ngơi để dịch cho xong.

“Sau khi đến Mỹ, nhất định phải nói chuyện đàng hoàng, không thể kích động được, biết chưa?”

Liễu Nguyệt ôm lấy cháu ngoại bảo bối, bà vẫn luôn ở bên cạnh dặn dò Đường Tâm Nhan đang thu dọn hành lý, bà chỉ sợ sau khi đến Mỹ rồi, Đường Tâm Nhan sẽ bởi vì những oan ức trong khoảng thời gian gần đây mà lại cãi nhau với cậu ta.

Cô bỏ bộ quần áo cuối cùng vào trong vali, sau đó đặt vali sang một bên.

“Mẹ, mẹ yên tâm đi, lần này con đi Mỹ là để nói chuyện, sao con có thể cãi nhau với anh ấy được? Thế nhưng mấy ngày này phải vất vả cho mẹ rồi, dù sao cũng phải chăm sóc thằng bé cũng là một chuyện rất vất vả.”

Đường Tâm Nhan cứ nhìn mẹ và con trai bảo bối của mình.

“Con bé ngốc này, mặc dù cơ thể của mẹ không phải rất tốt, thế nhưng chăm sóc thằng bé thì vẫn có thể, con yên tâm đi Mỹ đi, hai bà cháu mẹ ở nhà đợi con.”

Liễu Nguyệt cười nói.

Đường Tâm Nhan gật đầu, cô hôn tạm biệt lên mặt mẹ và con trai một cái, sau đó mới nhắc chiếc vali không nặng lắm, rời khỏi căn hộ.

Rất nhanh sau đó cô đã tới sân bay, tụ họp với Cố Nhiễm Nhiễm, hai người thuận lợi đi lên máy bay, bay đến Mỹ.

Mười mấy tiếng ngồi trên máy bay, tâm trạng Đường Tâm Nhan rất phức tạp, cô không biết sau khi nhìn thấy Mặc Trì Úy, hai người sẽ xảy ra chuyện gì, liệu anh có vì chăm sóc Mạnh Bạch Chỉ mà không quan tâm đến mình hay không?

Lông mày Đường Tâm Nhan nhíu lại.

“Không cần nghĩ nhiều nữa đâu, chỉ cần nhìn thấy Mặc Trì Úy, tất cả đều có thể thoải mái, vui vẻ mà nói ra, có thể giải quyết được tất cả mọi chuyện rồi.”

Cố Nhiễm Nhiễm vỗ nhẹ lên tay Đường Tâm Nhan, cười an ủi nói.

Đường Tâm Nhan hít sâu một hơi, nụ cười nhẹ duyên dáng càng làm nổi bật đôi môi gợi cảm của cô.

“Yên tâm đi, trong lòng tớ có tính toán, tớ sẽ không cãi nhau với anh ấy đâu.”

Vì để tâm tình của bản thân mình có thể bình tĩnh nhất có thể, Đường Tâm Nhan chầm chậm nhắm đôi mắt lóng lánh như dòng nước.

Mặc Trì Úy, chúng ta lập tức có thể gặp mặt rồi, anh có kỳ vọng vào sự xuất hiện của em không?

Đường Tâm Nhan và Cố Nhiễm Nhiễm ngồi mười mấy tiếng đồng hồ, cơ thể đã mệt mỏi lắm rồi, cuối cùng máy bay cũng đã tới nơi.

Hai người kéo vali, đứng ở cửa sân bay.

“Tớ đã gọi cho Trì Chi Hành rồi, anh ấy nói đang công tác tại Mỹ.”

Sau khi hai người tới khách sạn, họ lập tức gọi cho Trì Chi Hành.

Trì Chi Hành đang ở trong bệnh viện chăm sóc Mặc Trì Úy, đột nhiên cậu ta nhận được điện thoại của Cố Nhiễm Nhiễm, không kìm được mà giật nảy mình.

“Sao vậy?” Dưới sự điều trị của bác sĩ, khoảng thời gian gần đây, cơ thể Mặc Trì Úy khôi phục rất tốt, vậy nên sau khi nhìn thấy hành vi bất bình thường của Trì Chi Hành, anh không kìm được mà thấy hơi kỳ quái.

“Là… là điện thoại của của Nhiễm Nhiễm, anh cũng biết khoảng thời gian gần đây em vẫn luôn nói với cô ấy là em đang đi công tác, vậy nên cô ấy sẽ truy hỏi em, anh có liên lạc với em hay không.”

Trì Chi Hành mặt mày khổ sở nói, thế nhưng cậu ta vẫn ấn nút nghe.

“Trì Chi Hành, em đang ở Mỹ.”

Sau khi Cố Nhiễm Nhiễm nhận được điện thoại Trì Chi Hành, cô ấy lập tức mở miệng nói.

“Em đang ở Mỹ á?” Nghe thấy lời Cố Nhiễm Nhiễm nói, Trì Chi Hành suýt chút nữa làm rơi điện thoại trong tay xuống, mặt mày kinh ngạc, cậu ta ngồi dựa vào Mặc Trì Úy ở đầu giường, lông mày cũng nhíu chặt lại.

“Sao thế, không muốn tới đón em à? Chín giờ sáng mai, em muốn mình sẽ nhìn thấy anh ở khách sạn của em, nếu như không nhìn thấy anh, anh cứ đợi bị em đá ra khỏi cửa đi, em sẽ lập tức gửi định vị cho anh.”

Khi ở trên máy bay, Cố Nhiễm Nhiễm không được nghỉ ngơi đầy đủ, tính khí càng nóng nảy hơn, sau khi nói xong câu này, cô ấy lập tức tắt điện thoại ngay.

Không lâu sau, Trì Chi Hành nhận được định vị khách sạn mà Cố Nhiễm Nhiễm gửi tới.

“Anh tư, sao bây giờ? Bây giờ cô ấy đang ở Mỹ, hơn nữa… hơn nữa lại còn đi cùng với người phụ nữ của anh nữa.”

Mặc Trì Úy cũng không ngờ, Đường Tâm Nhan và Cố Nhiễm Nhiễm sẽ tìm tới Mỹ.

“Xem ra bọn họ tới là để tìm tôi rồi, thế nhưng dáng vẻ này không thể để bọn họ nhìn thấy được, ngày mai cậu đưa bọn họ đi tìm Mạnh Bạch Chỉ, cô ấy sẽ khiến vợ tôi biết khó mà lui.”

Mặc Trì Úy mở miệng nói.

“Anh tư, anh điên rồi sao? Mạnh Bạch Chỉ vẫn luôn có tình cảm với anh, một khi để cô ta và người phụ nữ của anh gặp mặt, cô ta nhất định sẽ nói ra những lời kích động tới người phụ nữ của anh, nói như vậy thì hiểu lầm giữa hai người sẽ ngày càng sâu hơn nữa, anh thật sự muốn để bọn họ gặp nhau?”

Trì Chi Hành vội vàng hỏi.

Mặc Trì Uy thở dài một hơi.

“Cứ để cô ấy tạm thời hiểu lầm đi, đợi sau khi cơ thể tôi hồi phục lại, tôi sẽ giải thích rõ ràng.”

Trì Chi Hành cũng biết, bây giờ anh tư không có cách nào khác, một người luôn kiêu ngạo như anh, anh tuyệt đối sẽ không để bản thân mình xuất hiện trước mặt Đường Tâm Nhan với bộ dạng thảm hại như này.

“Được, em sẽ đưa bọn họ đi gặp Mạnh Bạch Chỉ.”

Mặc Trì Úy gật đầu.

“Cậu quay về nghỉ ngơi đi, tôi cũng phải ngủ một lát.”

Mặc Trì Úy nằm trên giường bệnh, chầm chậm nhắm mắt lại.

Sau khi Trì Chi Hành rời đi, anh mở mắt ra, trong đôi mắt đen láy đều là sự đau lòng.

Em đừng trách anh, người kiêu ngạo như anh không thể xuất hiện trước mặt em với dáng vẻ này được, cho anh thời gian, cho dù là con đường phía trước có bao nhiêu khó khăn, anh cũng sẽ xuất hiện trước mặt em.

Mặc Trì Úy lấy ví tiền trong ngăn kéo ra, lấy ra một bức ảnh gia đình ba người, dịu dàng hôn lên má Đường Tâm Nhan một cái, trong đôi mắt đen như biển cả ấy lướt qua chút ánh sáng dị thường.

Sáng sớm hôm sau, Trì Chi Hành xuất hiện ở cửa khách sạn.

“Xin lỗi, làm phiền tới công việc của cậu rồi.”

Khi Đường Tâm Nhan nhìn thấy Trì Chi Hành, cô lập tức mở miệng nói.

Trì Chi Hành lắc đầu.

“Không sao, nếu như các cô không tìm tôi, tôi cũng sẽ tìm các cô thôi, tối hôm qua khi biết được bệnh viện Mạnh Bạch Chỉ đang nằm, vậy nên anh tư chắc đang ở đó rồi.”

Lời của Trì Chi Hành khiến Đường Tâm Nhan nhìn thấy chút hy vọng.

“vậy… vậy bây giờ chúng ta tới bệnh viện đi, tôi muốn lập tức nhìn thấy anh ấy.” Mặc dù đã quyết định ly hôn với Mặc Trì Úy, nhưng Đường Tâm Nhan vẫn rất muốn nhìn thấy anh.

“Chi Hành, nhanh chút đi, Tâm Nhan thật sự gấp lắm rồi.”

Trì Chi Hành nói ok một tiếng, cậu ta lập tức mở cửa xe. Trên đường đi, Đường Tâm Nhan không ngừng muốn nói với mình, không cần lo lắng, thế nhưng hai chân vẫn cứ kéo căng ra, tay ôm chặt lấy túi.

“Tâm Nhan, không cần căng thẳng đâu, anh ta là người đàn ông của cậu, là chồng của cậu, đi gặp chồng mình mà cần phải căng thẳng vậy sao?” Cố Nhiễm Nhiễm ngồi ở bên cạnh cũng có thể cảm nhận được sự khẩn trương và bất an của Đường Tâm Nhan, cô ấy vội vàng an ủi.

Đường Tâm Nhan gật đầu, cô cũng biết bản thân mình căng thẳng quá rồi, vậy nên cô đã hít sâu mấy cái.

Khoảng hơn nửa tiếng sau, Trì Chi Hành mới dừng xe lại bên cổng bệnh viện.

Nghĩ tới Mặc Trì Úy đang ở bên trong, trái tim Đường Tâm Nhan lại khẩn trương lần nữa.

Lát nữa nhìn thấy anh ấy, bản thân mình phải nói gì đây, phải hỏi anh cái gì đây?
User avatar
tuvi
Quả Mít
Quả Mít
 
Tiền: $57,496
Posts: 97396
Joined: 29 Apr 2006
Location: FRANCE
 
 

Re: Cô Vợ Ngọt Ngào..Lão Công, Ôm Một Cái - Đường Quả Miểu M

Postby tuvi » 08 Jan 2024

Chương 607: Có thể hoàn toàn từ bỏ rồi

Khi đứng ở cổng bệnh viện, Đường Tâm Nhan hơi hoảng sợ, cô hơi sợ sẽ phải đối mặt với Mặc Trì Úy, càng sợ sẽ phải nhìn thấy cảnh Mặc Trì Úy tận tình chăm sóc cho Mạnh Bạch Chỉ.

“Tâm Nhan, cậu sao vậy?” Nhìn thấy Đường Tâm Nhan xuống xe nhưng lại cứ đứng ở cổng bệnh viện mãi, Cố Nhiễm Nhiễm không nhịn được mà đi tới bên cạnh cô, nhẹ nhàng hỏi.

Nghe thấy câu hỏi đầy sự quan tâm của Cố Nhiễm Nhiễm, Đường Tâm Nhan thoát khỏi dòng suy nghĩ của bản thân mình.

“Không… không sao cả, tớ chỉ hơi khẩn trương, dù sao tớ và anh ấy cũng không gặp nhau một khoảng thời gian rồi.”

Đường Tâm Nhan nhàn nhạt nói, trong giọng nói ngọt ngào lộ ra chút đau khổ.

“Gặp người đàn ông của mình thì có gì mà căng thẳng chứ? Tin tớ đi, chỉ cần cậu nói ra hết, tất cả sẽ bắt đầu lại từ đầu thôi.” Cố Nhiễm Nhiễm an ủi.

Đường Tâm Nhan gật đầu, sau đó đi vào bệnh viện với Cố Nhiễm Nhiễm và Trì Chi Hành.

Ba người nhanh chóng đi tới phòng bệnh của Mạnh Bạch Chỉ, gần đây cô ta đã trải qua điều trị, tình hình đã khôi phục lại rất nhiều, cô ta đã có thể chuyển từ phòng hồi sức đặc biệt sang phòng bệnh bình thường rồi.

Nhìn thấy trong phòng bệnh có bốn người y tá đang tận tình chăm sóc cho Mạnh Bạch Chỉ, đôi môi đỏ của Đường Tâm Nhan nở nụ cười châm biếm nhàn nhạt, xem ra anh ấy thật sự rất quan tâm tới Mạnh Bạch Chỉ, nếu không thì sao có thể sắp xếp nhiều y tá đến như vậy?

“Các người… sao các người lại tới đây?” Nhìn thấy ba người Đường Tâm Nhan, Mạnh Bạch Chỉ vừa tỉnh dậy liền vô cùng kinh ngạc, cô ta không dám tin vào mắt mình nữa.

Đường Tâm Nhan hít sâu một hơi, để bản thân mình bình tĩnh hơn, nụ cười nhạt xinh đẹp luôn treo trên khuôn mặt xinh xắn.

“Tôi tới tìm chồng tôi.”

Mặc Trì Úy vẫn chưa ký tên lên giấy ly hôn, bàn thân cô hà tất phải đẩy anh ra ngoài làm gì?

“Cô tới tìm A Lãnh? Anh ấy không có ở đây.” Mạnh Bạch Chỉ nói.

“Không có ở đây?” Đường Tâm Nhan hoài nghi nhìn Trì Chi Hành: “Không phải cậu nói với tôi, anh ấy sẽ ở đây sao?”

Đối diện với lời truy vấn của Đường Tâm Nhan, Trì Chi Hành thật sự không biết trả lời cô sao nữa.

“Tâm Nhan, A Lãnh, anh ấy không muốn gặp cô, vậy nên anh ấy đã đi về rồi.” Trì Chi Hành đang suy nghĩ nên trả lời câu hỏi của Đường Tâm Nhan thế nào thì Mạnh Bạch Chỉ lại mở miệng lần nữa.

Quả nhiên y như lời anh tư nói, Mạnh Bạch Chỉ này đã trở thành người nắm giữ quan trọng nhất trong chuyện này, xem ra anh tư sớm đã nghĩ tới cô ta sẽ nói dối.

“Anh ấy không muốn gặp tôi?” Nghe thấy câu trả lời như này, Đường Tâm Nhan cảm thấy đầu mình như nổ bùm một cái, cô không thể nào tưởng tượng được, người đàn ông của mình vậy mà… vậy mà lại lựa chọn lẩn trốn không gặp khi mình đi tới tận cửa tìm anh như này. Đây không phải là quá tàn nhẫn với cô rồi hay sao?

“Tâm Nhan…” Nhìn thấy Đường Tâm Nhan bởi vì lời Mạnh Bạch Chỉ nói mà suýt chút nữa ngã xuống, Cố Nhiễm Nhiễm lập tức dìu cô ngồi xuống ghế sofa.

“Tớ không sao.” Đường Tâm Nhan vừa nói vừa lấy điện thoại trong túi xách ra.

Nhìn thấy cô định gọi điện, Mạnh Bạch Chỉ nằm trên giường bệnh vô cùng căng thẳng.

“Cô không cần gọi điện cho A Lãnh thôi, anh ấy căn bản không muốn nghe thấy giọng của cô.”

Nghe câu này của Mạnh Bạch Chỉ, đôi mắt màu hạnh nhân của Đường Tâm Nhan nhìn chằm chằm người cô ta.

Trì Chi Hành đứng bên cạnh, cậu ta nhìn về phía Mạnh Bạch Chỉ, trong mắt cô ta đều là sự miệt thị, xem ra anh tư có thể nhìn ra được suy nghĩ của Mạnh Bạch Chỉ, vậy nên mới rời khỏi bệnh viện.

Thế nhưng màn kịch này thật sự cần có sự “phối hợp” của cô ta.

”Nếu như anh ấy không nghe máy, tôi vẫn sẽ kiên trì gọi. Cô Mạnh, xin cô hãy nhớ cho, cho tới hiện tại, tôi… vẫn là vợ của anh ấy, còn cô, chẳng qua chỉ là bạn gái cũ, bị anh ấy vứt bỏ mà thôi.”

Sau khi phẫn nộ nói xong câu này, Đường Tâm Nhan cứ thế quay đầu rời khỏi phòng bệnh, đầu cũng không ngoảnh lại.

Lo lắng Đường Tâm Nhan xảy ra chuyện gì, Cố Nhiễm Nhiễm lập tức đi ra ngoài.

“Trì Chi Hành… anh… anh đợi đã.”

Nhìn thấy Đường Tâm Nhan rời đi, Mạnh Bạch Chỉ thở phào một hồi, thế nhưng khi Trì Chi Hành chuẩn bị rời đi, nhưng cô ta lại gọi cậu ta lại.

Trì Chi Hành thản nhan cong môi lên.

“Các cô ra ngoài trước đi, tôi có chuyện cần nói với bạn tôi.” Mạnh Bạch Chỉ yếu ớt nói với mấy y tá ở bên cạnh.

Sau khi mấy y tá rời đi, cô ta lập tức ngồi dậy.

“A Lãnh đâu? Anh ấy đang ở đâu? Tại sao khoảng thời gian gần đây anh ấy không tới thăm tôi sao?” Mạnh Bạch Chỉ gấp gáp hỏi.

Với câu hỏi này của cô ta, khóe môi Trì Chi Hành nở nụ cười châm biếm nồng đậm.

“Anh Tư đã nhìn rõ cô là người như nào rồi, vậy nên không xuất hiện cũng là chuyện bình thường. Mạnh Bạch Chỉ, màn kịch hôm nay của cô không tệ đâu, có lẽ đợi sau khi cơ thể hồi phục, có thể xem xét phát triển trong giới giải trí, nói không chừng sẽ nhận được mấy cái vòng nguyệt quế ảnh hậu đấy.”

Nói xong mấy câu này, Trì Chi Hành cứ thế rời quay đầu rời đi.

Nhìn thấy Đường Tâm Nhan ngồi trên ghế ở bên ngoài phòng bệnh, cô không ngừng ấn số của Mặc Trì Úy, Trì Chi Hành bất lực lắc đầu.

“Trì Chi Hành, anh tư của anh rốt cuộc đang làm cái gì vậy? Anh ấy thật sự định chia tay với Tâm Nhan ư?” Khi Đường Tâm Nhan gọi điện thoại, Cố Nhiễm Nhiễm giận dữ đi tới trước mặt Trì Chi Hành, phẫn nộ chất vấn.

Đối diện với sự chất vấn của người phụ nữ của mình, Trì Chi Hành bất lực.

“Chuyện của bọn họ sao anh biết được chứ? Hơn nữa lần này anh tới đây để công tác, nếu như không phải tối hôm qua điều tra ra được bệnh viện mà Mạnh Bạch Chỉ nằm, anh và các em cũng như nhau, không biết chút chuyện gì cả.”

Trì Chi Hành nghiêm túc nói, chỉ sợ bị Cố Nhiễm Nhiễm nhìn ra được tâm tư của mình, dù sao nói dối với người phụ nữ của mình chuyện này là một chuyện rất không hay.

“Nếu như anh ta và Tâm Nhan chia tay, anh ta hính là… một tên tra nam chính hiệu.”

Nói xong câu này, Cố Nhiễm Nhiễm mới quay về bên cạnh Đường Tâm Nhan.

“Thế nào rồi? Có nghe điện thoại không?” Cố Nhiễm Nhiễm hỏi.

Thật ra không cần Đường Tâm Nhan trả lời, nhìn thấy vẻ mặt thất vọng trên mặt cô, Cố Nhiễm Nhiễm cũng có thể đoán ra được đáp án.

Đường Tâm Nhan kiên quyết gọi cho Mặc Trì Úy, khi cô sắp từ bỏ thì cuối cùng bên tai cũng vang lên giọng nói của Mặc trì Úy.

“Mặc Trì Úy, anh đang ở đâu? Tôi muốn gặp anh.”

Sau khi Đường Tâm Nhan nghe thấy giọng Mặc Trì Úy, cô lập tức phẫn nộ hét lên.

Anh tư nghe điện thoại rồi hả? Không phải anh ấy nói sẽ không nghe điện thoại hay sao? Lẽ nào bởi vì Đường Tâm Nhan gọi nhiều quá nên anh ấy không nhẫn tâm rồi?

Anh tư à anh tư, anh phải kiên trì đấy, nếu không thì kế hoạch của chúng ta sẽ lãng phí hết.

Trì Chi Hành căng thẳng nhìn Đường Tâm Nhan.

“Bây giờ anh không muốn gặp em, vậy nên… em quay về đi, anh còn phải ở lại nơi này tiếp tục chăm sóc Bạch Chỉ nữa, còn về chuyện đơn ly hôn, anh đã nhìn thấy rồi, đợi sau khi anh ký xong anh sẽ gửi về nước cho em.”

Giọng Mặc Trì Úy trầm thấp mà lại lộ ra sự khàn khàn, văng vẳng bên tai Đường Tâm Nhan.

“Anh… anh đồng ý rồi?” Mặc dù bản thân mình đã quyết định ly hôn, nhưng khi nghe thấy những lời này, Đường Tâm Nhan vẫn cảm thấy trái tim mình dường như bị một con dao hung hăng đâm vào.

Cơn đau này nhanh chóng bao trùm lấy cả người cô, khiến cô mất kiểm soát, cứ thế ngã xuống đất.
User avatar
tuvi
Quả Mít
Quả Mít
 
Tiền: $57,496
Posts: 97396
Joined: 29 Apr 2006
Location: FRANCE
 
 

Re: Cô Vợ Ngọt Ngào..Lão Công, Ôm Một Cái - Đường Quả Miểu M

Postby tuvi » 08 Jan 2024

Chương 608: Điên cuồng càn quét

Nhìn thấy Đường Tâm Nhan ngã xuống đất, Cố Nhiễm Nhiễm và Trì Chi Hành ở bên cạnh giật nảy mình, lập tức đi tới bên cạnh cô.

“Tớ… tớ không sao.” Giọng nói của Đường Tâm Nhan run rẩy, giọng nói ấy vang vọng vào tai hai người bên cạnh, cô phải cố gắng lắm mới có thể đứng dậy được.

“Được, tôi đợi anh, tạm biệt.”

Ngay cả bản thân Đường Tâm Nhan cũng không ngờ tới, khi nói ra hai chữ tạm biệt này, cô sẽ bình tĩnh đến như vậy, lẽ nào điều này có nghĩ là cô đã hoàn toàn tuyệt vọng với Mặc Trì Úy rồi?

“Anh ta đã nói gì với cậu đấy?”

Cố Nhiễm Nhiễm nhìn thấy sắc mặt trắng bệch của Đường Tâm Nhan, cô ấy vội vàng hỏi, phản ứng của Đường Tâm Nhan khiến trong lòng cô ấy có một dự cảm chẳng lành.

Đường Tâm Nhan cho rằng, khi đối mặt với câu hỏi đầy sự quan tâm của Cố Nhiễm Nhiễm, bản thân mình sẽ đau khổ mà bật khóc, nhưng cô lại không ngờ, mình không những không khóc mà còn nở nụ cười xinh đẹp.

“Tất cả đều có thể kết thúc rồi, Nhiễm Nhiễm, bây giờ tớ rất vui, nếu như cậu có thời gian thì đi dạo với tớ đi, từ trước tới giờ tớ chưa từng thoải mái tới như vậy.”

Đi dạo phố? Nghe thấy Đường Tâm Nhan nói những lời này, trong lòng Cố Nhiễm Nhiễm rất kinh ngạc, xem ra bọn họ không giống như đã làm hòa? Không thì sao Tâm Nhan lại đột nhiên đưa ra yêu cầu này được?

“Tâm Nhan, cậu xác định là muốn đi dạo phố chứ?” Cố Nhiễm Nhiễm cẩn thận hỏi.

Đường Tâm Nhan nhướn mày.

“Đương nhiên, bây giờ tâm trạng tớ rất tốt, hơn nữa khoảng thời gian gần đây cục cưng lớn nhanh quá, có những bộ quần áo không mặc vừa nữa, dù sao bây giờ cũng không mua được vé máy bay về nước, tớ định hôm nay đi dạo một chút, sau đó ngày mai ngồi máy bay về nước.”

Đường Tâm Nhan cười nói.

“Đương nhiên, nếu như cậu muốn có thế giới hai người với Trì Chi Hanh thì có thể không cần đi với tớ, tự tớ đi dạo cũng không sao.”

Phản ứng của Đường Tâm Nhan khiến Cố Nhiễm Nhiễm khó mà tưởng tượng được.

“Được, tớ đi dạo phố với cậu.”

Sau khi Cố Nhiễm Nhiễm nói xong câu này, cô ấy đi tới trước mặt Trì Chi Hành.

Khuôn mặt anh tuấn của Trì Chi Hành lộ ra nụ cười ấm áp.

“Đi đi, đi quẹt thẻ đi, có thể gọi điện cho anh bất cứ lúc nào.”

Cố Nhiễm Nhiễm gật đầu, cô ấy hôn nhẹ lên mặt Trì Chi Hành một cái, sau đó kéo tay Đường Tâm Nhan, quay người rời đi.

Trên đường từ đầu tới cuối mặt Đường Tâm Nhan luôn nở nụ cười vui vẻ, dường như giữa cô và Mặc Trì Úy không có bất cứ chuyện gì xảy ra vậy, Đường Tâm Nhan như này càng khiến Cố Nhiễm Nhiễm lo lắng hơn.

Cô ấy thật sự quá hiểu Đường Tâm Nhan, nếu như không phải đau lòng tới cực độ, cô sẽ không để lộ ra dáng vẻ xán lạn như này, nhưng trong lòng lại là nụ cười khổ sở đến thương tâm.

“Tâm Nhan, đừng mua nữa, chúng ta mua nhiều lắm rồi.”

Cô ấy luôn đi theo phía sau Đường Tâm Nhan, thấy cô tay trái chọn một bộ, tay phải chọn một bộ, Cố Nhiễm Nhiễm chỉ đành đi tới bên cạnh cô, ngăn cô lại.

“Con trai lớn nhanh quá, sau này có khả năng là tớ không có thời gian mua quần áo cho nó nữa rồi, hơn nữa cửa hàng này đang giảm giá, đúng lúc mua được ít, ngay mai cứ thế mang thẳng về nước là ok rồi.”

Đường Tâm Nhan vừa nói vừa cầm một bộ quần áo lên đưa cho nhân viên bán hàng ở bên cạnh.

“Tâm Nhan, con cậu là con trai, nhưng bộ quần áo trẻ con cậu vừa chọn lại là cho bé gái, thằng bé không thể mặc được.” Nhìn thấy Đường Tâm Nhan không nhìn mà cứ thế đưa thẳng cho nhân viên bán hàng, Cố Nhiễm Nhiễm nhận ra được tính nghiêm trọng của sự việc.

Đây nào phải chọn quần áo chứ, đây đúng là đang dùng thời gian để tạm thời quên đi nỗi đau trong lòng?

Nhưng sau khi chọn xong quần áo xong thì sao? Sự đau khổ này sẽ không tiêu tan chứ?

Đường Tâm Nhan không ngờ, cô cầm quần áo lên, đó lại là một bộ váy công chúa.

“Xin lỗi, bộ này tôi không cần nữa, tôi đổi một bộ khác.” Đường Tâm Nhan cầm bộ váy công chúa từ trong tay nhân viên bán hàng, lại chọn một bộ quần áo bé trai khác.

“Không thể mua thêm nữa rồi.”

Lần này Cố Nhiễm Nhiễm đã thẳng thừng ngăn trước mặt Đường Tâm Nhan.

“Bây giờ cậu phải quuay về khách sạn nghỉ ngơi với tớ.”

Đường Tâm Nhan lắc đầu.

“Tớ không cần, tớ không mệt chút nào hết, vậy nên tớ không muốn quay về khách sạn, hơn nữa… đây là cái thẻ cuối cùng mà anh ấy cho tớ rồi, vậy nên tớ muốn quẹt nhiều một chút, dù sao cũng chẳng phải tiền của tớ.” Đường Tâm Nhan cắn răng nghiến lợi nói.

“Quẹt thẻ của anh ta thì được, nhưng không thể hành hạ bản thân mình, những bộ quần áo này đủ để cho thằng bé mặc trong khoảng thời gian dài rồi, vậy nên nhiệm vụ bây giờ của chúng ta là đi ra ngoài ăn, sau đó về khách sạn nghỉ ngơi.” . Truyện Đông Phương

Quyết định của Cố Nhiễm Nhiễm, Đường Tâm Nhan cũng hài lòng.

“Được, lấy những bộ này đi, tôi thanh toán.”

Đường Tâm Nhan nói với nhân viên bán hàng ở bên cạnh, rồi lấy thẻ vàng trong túi ra giao cho nhân viên.

Về việc lãng phí bao nhiêu tiền, Đường Tâm Nhan còn chẳng thèm nhìn.

“Phiền cô giúp tôi chuyển tới khách sạn này.” Nhìn thấy chiếc túi to đùng, Cố Nhiễm Nhiễm hết cách, chỉ đành nói cho nhân viên bán hàng biết số phòng của khách sạn đang ở.

Sau khi nhân viên bán hàng ghi lại, cô ấy mới rời khỏi cửa hàng với Đường Tâm Nhan.

Hai người lập tức chọn một nhà hàng đồ Trung.

Vừa ngồi xuống, Đường Tầm Nhan bắt đầu điên cuồng gọi món.

“Nhất định phải gọi nhiều như vậy sao? Chúng ta… ăn không hết đâu.” Nhìn nhân viên bán hàng mang lên một đống đồ ăn, Cố Nhiễm Nhiễm vốn hơi đói nhưng giờ đã không có khẩu vị nào để ăn nữa rồi.

Đường Tâm Nhan lắc đầu.

“Tớ đã đói lắm rồi, hơn nữa cậu biết đấy, ở trên máy bay tớ có ăn gì đâu, vậy nên bây giờ tớ đói lắm, có thể ăn hết một con voi đấy.”

Đường Tâm Nhan nói xong câu này, cô liền cầm đũa lên, bắt đầu tấn công một đống đồ ăn trên bàn.

Dáng vẻ khi ăn của cô không có chút tao nhã nào, khiến cho khách khứa xung quanh hơi kinh ngạc, một vài người nước ngoài còn bàng hoàng nhìn cô.

Với ánh mắt đánh giá của mọi người, Đường Tâm Nhan không có bất cứ sự quan tâm nào.

Đối diện với Đường Tâm Nhan đang phát tiết ra hết sự đau khổ của mình, Cố Nhiễm Nhiễm không tiện ngăn cản nữa, cô ấy chỉ đành không ngừng dặn dò bên tai cô, ăn chậm thôi, đừng để bị nghẹn.

Khi cô sắp bị nghẹn, lập tức đổ một bát canh, đặt bên cạnh tay cô.

“Cậu.. cậu thật sự không sợ bội thực à? Ăn khủng khiếp như này sẽ khiến cậu khó chịu đấy.”

Nửa tiếng sau, Đường Tâm Nhan không ngừng nhét đồ ăn vào miệng, điều này khiến Cố Nhiễm Nhiễm hơi lo lắng.

“Tớ không sao, tớ vẫn còn ăn được.” Vừa nói, cô vừa gắp một miếng sườn nhỏ vào miệng.

Cố Nhiễm Nhiễm vẫn luôn ở bên cạnh Đường Tâm Nhan, mãi cho tới khi trời tối, cô mới đặt đũa xuống, hài lòng dựa vào ghế.

“Nhiễm Nhiễm, tớ lập tức có thể khôi phục lại dáng vẻ độc thân ban đầu, chúc mừng tớ đi.” Đường Tâm Nhan rót hai cốc rượu, cười nói.

Độc thân cao quý? Đây là có ý gì? Lẽ nào hai người định… ly hôn sao?

Cố Nhiễm Nhiễm kinh ngạc, hơi không dám tin nhìn Đường Tâm Nhan.
User avatar
tuvi
Quả Mít
Quả Mít
 
Tiền: $57,496
Posts: 97396
Joined: 29 Apr 2006
Location: FRANCE
 
 

PreviousNext

Return to Truyện Ðọc



Who is online

Users browsing this forum: No registered users and 3 guests