Tác Giả: Phùng Nguyễn
“Nhà xoay lưng về đâu thì có quan hệ gì không?”
“Chắc là không. Tôi nghĩ rằng những người chủ trương muốn loạt truyện khởi đi từ một điểm chung. Trong trường hợp này, ba chữ ‘Nhà xoay lưng’ là điểm xuất phát.”
“Điều kiện gì mà kỳ cục!” Người đàn bà nhướng một bên chân mày cùng lúc với câu nói.
Lúc này hai người đang ngồi ở chiếc bàn nhỏ trong một quán cà phê của phi cảng Fort Worth. Còn khoảng một tiếng đồng hồ nữa trước khi chúng tôi phải đáp chuyến bay kế tiếp đến Fort Lauderdale. Chuyến bay trước đó, cất cánh từ Orange County, khá trống trải và do đó tôi đã không gặp trở ngại nào khi xin phép người đàn bà cho mình được ngồi vào chiếc ghế trống cùng dãy cạnh cửa sổ. Rời mắt khỏi khung kính bầu dục xuyên qua đó tôi có thể nhìn thấy mặt biển xanh lấp lánh nắng, tôi quay lại hỏi người đàn bà có phải nơi đến là Dallas hay không.
“Tôi về Fort Lauderdale,” người đàn bà trả lời. Tôi bảo người đàn bà là tôi cũng đến đó. Sau lời tiết lộ này, câu chuyện có vẻ như trở nên dễ dàng hơn. Khi chiếc máy bay rời phi đạo để quẹo vào con đường dẫn vào trạm vãng lai của phi trường Fort Worth, tôi quay qua hỏi người đàn bà, “Tôi có thể mời cô một ly nước được không?”
Người đàn bà càng lúc càng biểu lộ nỗi thích thú của mình về những điều có liên quan đến cái truyện ngắn tôi sắp viết ra. Trước đó tôi cho cô ta biết tôi là nhà văn. Chuyến đi này của tôi là một kết hợp giữa công việc và “nghiệp dĩ.” Văn chương là nỗi đam mê không rời của tôi, tôi bảo người đàn bà, hy vọng cách sử dụng từ ngữ của mình sẽ gây một ấn tượng ở cô ta. Tôi không chỉ muốn tuân theo những qui định do nhóm đưa ra. Truyện mà tôi đang dàn dựng sẽ chạm đến những rung động vi tế nhất của tình cảm, và tôi muốn được sống thực với những tình cảm đó trước khi bắt tay vào truyện, tôi tiếp tục với giọng điệu của một nhà thơ tài hoa đang rao giảng trước đám cử tọa phàm tục về những điều nhân gian không thể hiểu!
“Truyện sẽ gồm có ba nhân vật chính, và chỉ ba mà thôi. Hai người khách thuê nhà và người chủ nhà.”
“Còn điều kiện gì nữa không?” Người đàn bà chồm người tới, đôi khuỷu tay chống lên trên chiếc bàn tròn, ngước mắt lên nhìn.
“Còn chứ. Hai người mướn nhà không được gặp nhau trong suốt thời gian cả hai cùng mướn căn nhà. Điều này thực là đáng tiếc!” Tôi trả lời, thị tuyến rơi chậm chạp từ khuôn mặt xuống phần trũng ngực của người đàn bà. Lần này thì cả hai hàng chân mày cắt tỉa cẩn thận cùng nhướng lên.
“Tại sao lại đáng tiếc?”
“Bởi vì tôi nghĩ rằng mẫu người của cô vô cùng thích hợp trong vai người thuê nhà thứ hai của truyện. Chúng ta cùng thay phiên mướn chung một căn nhà, nhưng không được phép gặp nhau trong bất cứ tình huống nào. Cô thử tưởng tượng xem, hai người này sẽ không bao giờ gặp nhau, chỉ biết về nhau qua những dấu vết để lại trong căn nhà hoặc qua trung gian của người chủ. Liệu có thể một điều gì đó sẽ xảy ra giữa hai con người này hay không? Tìm cách mở cái ‘gút’ này không phải là một điều thú vị hay sao? Đáng tiếc là cô không còn hội đủ điều kiện. Chúng ta đã ở cạnh nhau trong chuyến bay vừa rồi và sẽ còn gặp nhau trong chuyến đi sắp tới.”
“Thì có sao đâu? Ông có thể không nhắc đến chi tiết này trong truyện mà!”
“Tất nhiên là tôi có thể làm như vậy. Nhưng tôi muốn được sống trong không khí của truyện. Mọi gượng ép đều có thể làm hỏng đi công trình nghệ thuật này.”
Người đàn bà có vẻ thất vọng. Rõ ràng là cái ý nghĩ trở thành nhân vật chính trong truyện của tôi đã làm cô ta thích thú. Gõ gõ mấy ngón tay lên chiếc bàn hình tròn, tôi nhăn trán suy nghĩ rồi lên tiếng:
“Cô có thể đóng vai chủ nhà. Nhân vật này rất quan trọng. Truyện chỉ có thể thành công khi người chủ nhà thể hiện được cái vị trí ‘bản lề’ của mình, nghĩa là trở thành cái gạch nối không thể thiếu cho hai người kia. Trong ba nhân vật, chỉ có người chủ nhà có thể gặp gỡ hai người khách trọ bất cứ lúc nào.”
“Vậy cũng được. “ Người đàn bà có vẻ yên tâm.
“Phần còn lại là căn nhà để mướn, và nhân vật thứ ba. Chuyện này coi bộ không dễ đâu! Cô có thể giúp tôi tìm một căn nhà nào đó được không?”
Chuyện coi vậy mà lại không đến nỗi khó khăn cho lắm. Người đàn bà sẽ cho tôi mướn căn nhà nơi cô ta đang cư ngụ. Nhân vật thứ ba là một người đàn ông; ông ấy hiện đang thuê một căn phòng ở đó. Nhân vật này chỉ có mặt trong căn nhà vào những ngày trong tuần, từ thứ Hai cho đến thứ Năm. Ông ấy rất bận vào những ngày cuối tuần, người đàn bà cho biết. Điều này xem ra thuận tiện cho tôi. Tôi có thể ở khách sạn vào những ngày làm việc, và chỉ về lại căn phòng của mình vào những ngày cuối tuần, bắt đầu từ chiều thứ Sáu và sẽ ra đi vào tối Chủ Nhật hoặc ngay cả sáng thứ Hai nếu cần.
“Tôi sẽ phải trả cho cô bao nhiêu cho hai tuần lễ?” Tôi hỏi, dự tính truyện sẽ hoàn tất trong thời gian này. Người đàn bà ngần ngừ một chút rồi nói ra một con số lớn gấp đôi giá thị trường. Tôi đoán cô ta chỉ nói bừa, hiếm khi có ai cho mướn nhà theo kiểu này. Tôi bảo là giá cả như vậy rất phải chăng, không cần phải bàn cãi gì nữa. Ngày hôm qua tôi đã rút ra một số tiền mặt khá lớn để dùng cho chuyến đi này.
Vào lúc người đàn bà đang hào hứng nói về những dự định của mình để sửa soạn căn phòng cho người khách mới, tôi xin lỗi cắt lời cô ta và bảo rằng còn một điều kiện vô cùng quan trọng mà tôi thấy cần thiết phải nêu ra trước khi cái “giao kèo làm ăn” này có thể được ký kết.
“Cái gì nữa?” Người đàn bà hỏi một cách lo lắng. Rõ ràng là cái khả năng trở thành một nhân vật tiểu thuyết và trong cùng một lúc có được món tiền trời ơi đất hỡi là một điều không dễ bỏ qua!
“Bọn chúng tôi đồng ý là phải có quan hệ tình cảm giữa chủ nhà và người khách.” Tôi ngập ngừng một chút rồi tiếp với giọng ái ngại, “Lúc nãy tôi có nói tôi chỉ muốn cô đóng vai trò người mướn nhà kia, tôi thực không muốn xúc phạm đến cô.”
“Đám nhà văn mấy người chỉ giỏi việc bày trò quái quỉ!” Người đàn bà nhăn mặt.
“Hay là thôi vậy, tôi nghĩ mình có thể tự tìm được một nơi khác.” Tôi nhìn sâu vào đôi mắt cô ta, vẻ thành khẩn. Tôi không biết chắc mình có hy vọng gì không.
“Nhưng chỉ thuần tình cảm thôi đấy nhé!” Người đàn bà ngước lên, vẻ dứt khoát.
“Nhất định là như vậy, chỉ thuần là tình cảm ... trong sáng.” Tôi trả lời, mừng rỡ.
Chúng tôi không có dịp ngồi cạnh nhau trên chuyến bay về Fort Lauderdale, và điều này xem ra đã giúp cho người đàn bà bớt đi cái cảm giác không được tự nhiên trong khi trò chuyện với tôi. Bất kể cô ta đã nghĩ gì về cái vai trò phải đóng trong những ngày sắp tới, người đàn bà đã cười thực tươi với tôi khi chúng tôi chia tay nhau ở phi cảng. Còn cách nào thích hợp hơn để chia tay một nhà văn và đồng thời là người tình tương lai của mình?
*
Nhà xoay lưng lại một khu đất trống rào chắn cẩn thận. Có vẻ như người ta sẽ xây một khu chung cư mới ở đó. Căn nhà mà tôi sắp dọn vào gồm ba phòng, trên lầu. Căn phòng dành cho tôi ở cuối hành lang, phía bên trái, cùng dãy với căn phòng của người đàn ông, và ở giữa là phòng vệ sinh. Căn phòng lớn nhất thuộc về người đàn bà chủ nhà, chiếm gần hết chiều dài của phía đối diện. Như vậy, để vào phòng mình tôi phải đi ngang qua cửa của hai căn phòng kia.
Đồ đạc trong phòng không có gì nhiều, và hình như mới được sắp xếp hay mang vào sáng nay. Một vài dấu vết trên bức vách bên phải cho tôi biết một bức tranh hay một khung hình đã được tháo gỡ trước đó không lâu. Chiếc giường nhỏ và chăn nệm còn mới tinh, nhưng chiếc bàn giấy nhỏ cạnh cửa sổ thì lại quá cũ. Xem ra người đàn bà không muốn tiêu phí số tiền cho mướn nhà một cách bừa bãi. Một ông khách trọ vừa là nhà văn vừa rộng rãi trong chuyện tiền bạc không phải là điều mà người ta sẽ gặp thường xuyên!
Buổi chiều tôi đón taxi ra biển, lang thang trên những khu phố đông nghẹt những hàng quán, người ngợm. Tôi ghé vào một vài cửa hàng, săm soi những món đồ nho nhỏ, nghĩ bụng sẽ chọn mua một món gì đó cho Ngọc, bà chị dâu của tôi. Tôi bước ra khỏi những nơi đó tay không. Tôi sẽ trở lại đây ít nhất một lần trước khi về lại cái thành phố nằm ở bờ biển phía Tây. Vào lúc chập choạng tối, tôi đến ngồi ở chiếc bàn nhỏ làm bằng những cọng mây uốn cong của một tiệm ăn ở góc đường Las Olas. Chiếc ghế tôi ngồi cũng làm bằng mây, nhưng phần tựa lưng là những sợi nylon xanh lục lẫn trắng bện vào nhau. Tôi gọi một chai bia, uống thong thả. Mặt biển đã sạm màu khi những ngọn đèn đường được thắp sáng. Từ chỗ ngồi, tôi có thể nhìn thấy những chùm sáng lập lòe phát ra từ những chiếc tàu lớn đang bỏ neo ngoài kia. Người ta đang sát phạt nhau trên những chiếc tàu đó. Luật của thành phố Fort Lauderdale nghiêm cấm cờ bạc, nhưng cánh tay của luật pháp không thể dài hơn ba dặm tính từ bờ biển. Xa hơn nữa là hải phận quốc tế. Ở đó người ta có thể làm được nhiều việc, kể cả việc mở sòng bài.
Ông khách trọ chung nhà với tôi đang ở trên một trong những con-tàu-sòng-bài đó, người đàn bà đã tiết lộ với tôi ngày hôm nay. Tôi dọn vào căn nhà của cô ta vào buổi trưa. Người đàn bà đưa ra nhận xét là tôi chẳng có đồ đạc gì hết. Tôi vỗ vỗ vào chiếc túi xách tay và bảo là mình có đủ những thứ cần dùng cho những ngày cuối tuần ở đây.
“Thế thì những ngày kia ông ở đâu?”
“Ở một khách sạn dưới phố.”
“Ông không mướn xe để đi lại hay sao?”