Mê Muội - Mộng Tiêu Nhị

Truyện tình mùi mẫn, truyện ma kinh rợn hay các thể loại khác. Xin mời vào.

Moderators: Mười Đậu, SongNam, A Mít

Re: Mê Muội - Mộng Tiêu Nhị

Postby tuvi » 07 Dec 2023

Chương 90

Tiểu Nguyên Tử hai tay ôm cổ ba ba, cực kỳ ngoan ngoãn ghé vào vai anh, thanh âm rất nhỏ, “Ba ba, muốn ăn, ăn một miếng thôi.”

Hàn Phái vỗ vỗ lưng con: “Trời lạnh lắm, đợi đến trời nóng mình lại ăn.”

Tiểu Nguyên Tử không lên tiếng, miệng chu lên.

Hàn Phái đặt Tiểu Nguyên Tử lên giường, đắp chăn đàng hoàng, bắt đầu đọc truyện cổ tích, sách này anh đã đọc lần thứ hai, lần đầu tiên là khi Kỳ Kỳ mang thai anh đã đọc toàn bộ cho cô nghe.

Mới vừa đọc hai trang, lại phát hiện tay chân của Tiểu Nguyên Tử duỗi ra ngoài chăn.

Hàn Phái cầm chân tay con nhét lại vào trong chăn, không được vài giây, Tiểu Nguyên Tử lại thò chân ra, “Ba ba, nóng.”

Hàn Phái: “…”

Máy sưởi trong phòng cũng không phải rất nóng, thời tiết mùa xuân, cái chăn này vừa đủ, sao nóng được?

Tiểu Nguyên Tử lại nói: “Ba ba, nóng, ăn kem.”

Hàn Phái: “…”

Cười, “Chờ mùa hè mới có thể ăn, đây là mùa đông, nhắm mắt lại, sáng mai ba ép nước trái cây cho con uống, còn ngon hơn ăn kem.”

Tiểu Nguyên Tử biết không có hy vọng ăn kem, có nước trái cây uống cũng được, vươn tay nhỏ, “Ngoắc tay.” Chiêu này cũng là học được từ Kỳ Kỳ.

Hàn Phái vươn ngón tay ngoéo một cái, “Ngủ đi.”

Tiếp tục đọc truyện cho Tiểu Nguyên Tử nghe.

An tĩnh vài phút, mí mắt trên với mí mắt dưới của Tiểu Nguyên Tử rất nhanh đã bắt đầu đánh nhau, mới vừa nhắm được hai giây lại cố mở ra, “Ba ba, ngủ ngon.”

Hàn Phái cúi người, hôn lên trán con: “Ngủ ngon.”

Tiểu Nguyên Tử thật sự quá buồn ngủ, mắt nhắm lại là ngủ luôn.

Hàn Phái đắp lại chăn cho Tiểu Nguyên Tử, lại hôn con một chút mới trở lại giường lớn của bọn họ, điều chỉnh đèn đầu giường đến mức tối nhất, gửi tin nhắn cho Kỳ Kỳ: 【 Em đến sân bay chưa? 】

Hơn hai mươi phút sau Tần Thư mới gọi điện thoại tới, “Ông xã.” Thanh âm mất hết sức sống như ba ngày chưa ăn cơm.

Hàn Phái biết là cô đang làm nũng.

“Đang ở sân bay à?” Anh nghe được xung quanh rất ồn ào.

“Vâng, em vừa đến sảnh chờ.” Tần Thư tìm vị trí ngồi xuống, “Con trai đâu?”

“Vừa ngủ rồi.”

“Cho em xem.”

“Sáng mai là có thể nhìn thấy, con ngủ rồi, ánh sáng di động sẽ chiếu vào mắt con.”

“Vậy được rồi.” Hỏi anh: “Anh có nhớ em không?”

“Anh đang ở trên giường, em nói anh có nhớ em không?”

“…” Tần Thư cười: “Không biết xấu hổ.”

Bây giờ hai người nói chuyện mười câu thì có sáu câu liên quan đến con trai.

Hàn huyên vài câu lại nói đến Tiểu Nguyên Tử.

“Hôm nay con ở nhà với anh có ngoan không?”

“Cũng không tồi.”

“Con có nhớ em không?”

“Có nhắc tới em.”

Tần Thư: “Anh dùng từ thật vi diệu đấy.” Cô hỏi: “Nhắc tới em cái gì?”

“Nói em là một bà mẹ tốt, giúp con ăn hết kem.”

“… Đứa nhỏ này vừa thấy là biết trí nhớ di truyền từ em, chuyện từ mùa hè mà đến bây giờ vẫn còn nhớ.” Nói xong còn ha ha hai tiếng.

Hàn Phái hỏi cô: “Lúc anh không ở nhà em đã ăn bao nhiêu kem rồi?”

“Alo? Alo? Hàn Phái? Anh có nghe thấy em nói gì không?”

Cô lại bắt đầu chơi xấu, Hàn Phái bất đắc dĩ thở dài, “Nghe thấy, em nói đi.”

“Cái gì? Anh vừa nói gì? Tín hiệu của em không tốt.”

Hàn Phái lừa cô: “Buổi tối anh cho con ăn kem, chỉ cho ăn một miếng.”

Tần Thư buột miệng thốt ra, “Anh tìm được kem em giấu à?” Cô đã giấu ở tầng dưới cùng, tít sâu bên trong, anh cao như vậy, bình thường sẽ không cúi đầu nhìn vào tận trong đó.

Hàn Phái cười: “Không, anh đi mua.”

“…” Tần Thư bây giờ mới phản ứng lại: “Hàn Phái!”

“Không phải không cho em ăn, một hộp lớn như vậy, em ăn một lần hết luôn, dạ dày nào có thể chịu được?”

Tần Thư dịu dàng nói: “Vậy em nghe lời, anh mua cho em hộp nhỏ được không?”

“Được.” Hàn Phái đồng ý.

“Anh có nhớ em không?” Tần Thư hỏi.

“Vừa nãy không phải em hỏi rồi sao?”

“Em muốn nghe anh nói.”

“Nhớ.” Giọng nói của Hàn Phái khàn khàn mang theo một sự gợi cảm nói không nên lời.

Tần Thư được đằng chân lân đằng đầu: “Vậy anh mua cho em thêm mấy hộp nhé.”

“…”

“Em coi như anh đồng ý rồi.” Tần Thư nhanh nói sang chuyện khác: “Bắc Kinh hôm nay tuyết có rơi không?”

“Có, rơi rất dày, ngày mai có lẽ sẽ ngừng rơi.”

“Không nói nữa, em phải đi đây, anh ngủ ngon nhé.”

Thời gian còn sớm, Hàn Phái dùng di động bắt đầu xử lý văn kiện.

Làm xong đã sắp 12 giờ, trên giường trẻ con ở bên cạnh, Tiểu Nguyên Tử thỉnh thoảng lật người, ngủ có chút không yên ổn.

Hàn Phái biết Tiểu Nguyên Tử lăn qua lộn lại như vậy là muốn đi vệ sinh, anh đi qua cúi người ở bên tai Tiểu Nguyên Tử nhẹ giọng nói: “Ba ôm con đi tiểu, nghe lời nhé.”

Tiểu Nguyên Tử trong giấc mộng còn biết ‘ ưm ’ một tiếng.

Khi Hàn Phái ôm cậu nhóc cực kỳ phối hợp, biết tóm chặt lấy quần áo ba ba.

Vệ sinh xong, Tiểu Nguyên Tử lại ngủ an ổn.

Biết hôm nay mẹ về, Tiểu Nguyên Tử sáng sớm đã tỉnh lại, quay mặt nhìn ba ba trên giường lớn, ba còn đang ngủ, “Ba ơi.”

Hàn Phái phản xạ có điều kiện nhanh đáp lời: “Ba ở đây, sao thế?” Anh còn buồn ngủ.

“Đi đón mẹ.”

Hàn Phái nhìn đồng hồ, mới 6 giờ.

“Ngủ tiếp một lát đi, 8 giờ chúng ta đến sân bay.”

“Không cần, đi chờ mẹ.” Tiểu Nguyên Tử ánh mắt bướng bỉnh, cậu nhóc cũng không biết 8 giờ là mấy giờ, dù sao bây giờ phải ra sân bay chờ mẹ.

Hàn Phái càng ngày càng có kiên nhẫn, mặc quần áo cho Tiểu Nguyên Tử, đưa Tiểu Nguyên Tử đến toilet dạy con rửa mặt như thế nào, tuy rằng cơ bản đều là Hàn Phái làm, nhưng Tiểu Nguyên Tử cũng hiểu rửa mặt là gì, lúc tự mình lấy khăn lông lau mặt cũng ra hình ra dạng.

Hàn Phái bế con lên, đưa cho cậu nhóc một cái lược nhỏ, “Con chải tóc đi.”

Đầu tóc ngẳn tủn cần gì chải, Tiểu Nguyên Tử chơi đặc biệt vui vẻ, soi gương vừa chải vừa chơi, còn ha ha ha cười, tự mình chải xong còn chải cho Hàn Phái.

Hàn Phái tùy ý cho con náo loạn vài phút.

Bọn họ ở toilet cọ tới cọ lui hơn nửa tiếng đồng hồ, lúc xuống lầu dì giúp việc đang chuẩn bị cơm sáng, sửng sốt: “Hôm nay hai ba con dậy sớm thế?”

“Tiểu Nguyên Tử không ngủ được.”

“Chào buổi sáng bà.”

“Chào bảo bối.”

Dì giúp việc cười ha ha chào hỏi với cậu nhóc.

“Tôi còn nghĩ 7 giờ nấu cơm cũng kịp, bây giờ tôi đi làm luôn.”

Hàn Phái bắt đầu rửa trái cây, nói muốn ép nước trái cây cho Tiểu Nguyên Tử uống.

Tiểu Nguyên Tử ngoan ngoãn đứng bên cạnh ba ba, còn cầm quả táo đưa cho ba ba.

Dì giúp việc lấy máy xay sinh tố, “Hai bố con ra ngoài đi, để tôi làm.”

Hàn Phái vẫn tự mình động thủ, “Tối hôm qua đã đồng ý ép cho nó uống rồi.”

Dì giúp việc cảm thấy không sao cả: “Ai làm cũng thế.” Lát nữa có nước trái cây uống là được.

“Không giống nhau.” Từ rửa trái cây đến gọt vỏ bỏ hạt, đều là tự anh làm lấy.

Tiểu Nguyên Tử không hiểu đối thoại của người lớn, dù sao cậu nhóc cũng nhớ rõ, sáng nay nước trái cây là ba ba ép, ba ba nói chuyện giữ lời.

Bọn họ đến sân bay trước một tiếng, Tiểu Nguyên Tử không chê phiền hỏi, “Ba ơi, mẹ tới chưa?”

“Chưa, còn một tiếng nữa.”

“Vâng.”

Tiểu Nguyên Tử chơi đồ chơi, còn chưa qua hai phút: “Ba, mẹ tới chưa?”

“Chưa, chúng ta còn phải chờ, máy bay của mẹ hạ cánh rồi, rất nhanh nữa thôi.”

“Vâng.”

Sau đó, cứ cách vài phút Tiểu Nguyên Tử lại hỏi một lần, Hàn Phái vẫn kiên nhẫn trả lời.

Một giờ sau, Tần Thư đẩy rương hành lý từ hải quan ra, từ xa đã thấy được hai cha con trong đám người, Tiểu Nguyên Tử nhìn thấy cô, hưng phấn vẫy tay, trong miệng còn gọi “Mẹ.”

Tiểu Nguyên Tử dùng đôi chân ngắn tủn chạy về hướng Tần Thư, chạy được một nửa lại phanh gấp, quay trở lại, “Ba ơi, hoa.”

Hàn Phái nhìn hoa hồng trong tay, là anh muốn tặng cho Kỳ Kỳ, chỉ có một bông, ngày hôm qua thuận tay ngắt trong vườn của ông nội, để trong bình hoa cả một đêm, sáng nay vừa mới nở.

Kết quả tên nhóc lại muốn đoạt.

Hàn Phái trêu con: “Con nói với mẹ thế nào?”

Tiểu Nguyên Tử: “Ba tặng cho mẹ.”

“Ừ.” Hàn Phái lấy khăn giấy bỏ hết gai trên hoa mới đưa cho con, “Cảm ơn ba.”

Tần Thư đứng ở đó không nhúc nhích, cô cũng chỉ cách Hàn Phái có 4 – 5 mét, cho đến khi Tiểu Nguyên Tử lấy được hoa xoay người, cô mới nâng bước, đi vài bước rồi ngồi xổm xuống.

“Mẹ.” Tiểu Nguyên Tử chạy vội bổ nhào vào lòng Tần Thư, “Mẹ, hoa.” Còn nhấn mạnh: “Con mang đến tặng mẹ.”

Tần Thư cười, hôn hôn con: “Cảm ơn bảo bối, có nhớ mẹ không?”

“Nhớ.” Khuôn mặt nhỏ ở trong cổ Tần Thư dùng sức cọ cọ.

Hàn Phái đi đến nhận hành lý của cô.

Tần Thư nghiêng mặt, hai người ăn ý hôn nhau một cái, chờ Tiểu Nguyên Tử ngẩng đầu, bọn họ đã tách ra.

Hôm nay tuy rằng tuyết đã ngừng, nhưng gió lớn thổi tới mặt lạnh thấu xương.

Trước khi ra đại sảnh, Hàn Phái giao rương hành lý cho tài xế, đón Tiểu Nguyên Tử từ tay Tần Thư, “Ghé vào trong ngực ba, không được ngẩng đầu.”

“Dạ.” Tiểu Nguyên Tử rất nghe lời, nhét cả tay nhỏ vào trong cổ áo ba.

Hàn Phái dùng áo gió che toàn bộ cơ thể Tiểu Nguyên Tử ôm vào trong l*иg ngực, lại xoay mặt nói với Tần Thư nói: “Em quàng khăn vào, nhét tay vào trong túi anh.”

Tần Thư nhét tay vào áo khoác anh, vừa đi vừa không quên trêu Tiểu Nguyên Tử, Tiểu Nguyên Tử an ổn nằm im trong ngực ba ba, trước mắt tối đen, ngửi được hương vị trên người ba, trong lòng tràn ngập cảm giác an toàn.

Bỗng nhiên trước mắt xuất hiện một tia sáng, đôi mắt cậu nhóc vừa mở, sau đó thấy hai mắt của mẹ, mẹ đang trợn mắt trêu chọc.

Tiểu Nguyên Tử cười khanh khách ra tiếng.

“Kỳ Kỳ!”

“Làm sao.”

“Em đi đường cẩn thận được không?” Toàn bộ thân thể cô đều dán lên người anh, đi ngang trên đường.

“Em chọc con trai em một tý.”

Đi ra đại sảnh, đón bọn họ là một trận gió bắc lạnh vào tận tim, khiến người không khỏi co rúm lại, Tần Thư chạy vội che áo gió lại cẩn thận chắn gió cho con trai.

Về đến nhà Tần Thư trợn tròn mắt, hơn nửa phòng khách đều là quà.

Tần Thư mang cả quà Giáng Sinh về cho Tiểu Nguyên Tử, dì giúp việc ôm Tiểu Nguyên Tử đi lên lầu.

Hàn Phái ôm cô một cái, “Giáng Sinh vui vẻ.”

“Sau này không cần phiền toái như vậy, em đã làm mẹ rồi, nào còn cần quà Giáng Sinh.” Tần Thư trong lòng cảm động, nhưng dạo này anh cũng bận, còn phải tốn nhiều tinh lực đi chuẩn bị quà cáp thế này.

Hàn Phái dắt cô đi bóc quà, “Mấy năm nay cũng không thể cùng em đón lễ Giáng Sinh, năm nay bù lại.”

Từ lúc có con, anh bị liên lụy một nửa, thậm chí có lúc còn nhiều hơn.

Năm trước muốn cùng cô ăn Tết vui vẻ, nào biết mấy hôm Giáng Sinh thời tiết quá lạnh, Tiểu Nguyên Tử phát sốt, sau lại thành viêm phổi cấp tính, ở bệnh viện lăn lộn mười ngày.

Cả hai đều kiệt sức.

Con sốt không thoải mái nên quấy suốt, chả ai có tâm tình đón lễ Giáng Sinh.

Lúc ấy cũng chuẩn bị không ít quà, nhưng đều là trợ lý mua, không có ý nghĩa gì.

Năm nay tất cả là chính anh chọn, mỗi lần ra nước ngoài đi công tác gặp được đồ tốt sẽ mua về, suốt một năm mua về không ít.

Lúc trước trong hôn lễ anh đã hứa với cô, sau khi kết hôn cũng có thể để cô tiếp tục làm công chúa.

Nhưng sau khi sinh con, anh phát hiện, không phải anh không muốn thực hiện, mà là có khi tình hình thực tế không cho phép.

Có khi rõ ràng đã chuẩn bị để trải qua ngày kỷ niệm, nhưng chờ đến ngày đó, luôn có tình huống đột phát, đôi khi là con không thoải mái, hay là thân thể của người lớn hai nhà không thoải mái, còn có khi là thân thích trong nhà có chuyện gì.

Kết hôn hai năm rưỡi, anh phát hiện chính mình để cô thua thiệt càng ngày càng nhiều.

Mỗi lần luôn muốn lần sau bồi thường cho cô.

Nhưng tới lần sau, lại sẽ bị chuyện khác trì hoãn.

Mà từ khi cô làm mẹ, trở nên hiểu chuyện hơn trước kia nhiều, lần nào cũng an ủi anh, nói không sao, cũng không phải trẻ con, không cần mấy ngày lễ.

Anh không biết có phải mỗi người phụ nữ sau khi kết hôn có con xong, sẽ vì con mà trở nên ẩn nhẫn và kiên cường hay không, cho dù có ủy khuất, cô cũng không cảm thấy đó là ủy khuất.

Phảng phất trong một đêm đã trưởng thành.

Thỉnh thoảng cũng có lúc tính trẻ con, nhưng cô vẫn có điểm giới hạn của mình.

Tần Thư đi chân trần ngồi ở trên thảm, gần như là bị các hộp quà vây quanh, cô nghiêm túc bóc quà, mỗi một hộp đều rất tinh xảo, không quá đắt, nhưng đều là những thứ cô thích.

Trong lúc vô tình sẽ quay đầu liếc mắt nhìn Hàn Phái một cái, thấy anh đang nhìn chằm chằm vào cô, “Sao thế ạ?”

“Không có gì.” Hàn Phái xoa xoa tóc cô.

Cô bóc quà, anh giúp cô gấp giấy gói lại cẩn thận.

Phòng khách phát lên khúc dương cầm nhu tình như nước.

Là khúc nhạc thứ 26 trong cầm phổ của cô.
User avatar
tuvi
Quả Mít
Quả Mít
 
Tiền: $57,250
Posts: 96097
Joined: 29 Apr 2006
Location: FRANCE
 
 
Món quà tinh thần gởi tặng tuvi từ: Que Huong

Re: Mê Muội - Mộng Tiêu Nhị

Postby tuvi » 07 Dec 2023

Chương 91

Giáng Sinh của Hàn Sầm năm nay thật quạnh quẽ, không phải là không ai nhớ đến cô, ba mẹ, ông nội, còn có anh trai chị dâu đều có quà cho cô.

Nhưng cô cũng không thể giống như trước, nhận được quà có thể vui nửa ngày.

Cô hoảng hốt ý thức được, mình già rồi, tâm tình già rồi.

Hình như cũng nên già rồi, cháu trai đã hai tuổi, còn biết gọi cô là nữ thần dỗ cô vui vẻ, Phương Mộ Hòa cũng sắp làm ba.

Chỉ có cô một mình cô đơn.

Bây giờ gặp lại Phương Mộ Hòa cô đã có thể thản nhiên đối mặt, ngày anh và Triệu Mạn Địch kết hôn, trước lễ Giáng Sinh một ngày, là một ngày tuyết vô cùng lớn, buổi tối hôm đó, cô còn tìm một chỗ không có ai, thoải mái khóc lớn một trận.

Từ lúc đó, cô cảm thấy chính mình hoàn toàn được giải thoát.

Mấy năm nay, chuyện duy nhất khiến cô vui mừng chính là cô đã đỗ kỳ thi tư pháp.

Năm ngoái cô trở lại trụ sở chính của Vạn Hòa làm việc, làm ở phòng pháp vụ.

Không bận rộn nhưng cũng không nhàn rỗi.

Tật xấu hấp tấp của cô vẫn không nhỏ, nhưng dưới sự trừng phạt biếи ŧɦái của Bùi Diệp cô đã sửa được không ít.

Cuối năm nay Bùi Diệp cũng từ New York về tổng bộ, đảm nhiệm phó tổng giám đốc của Vạn Hòa.

Cô vẫn thuộc sự quản lý của anh, chuyện lông gà vỏ tỏi gì anh ta cũng quản, nhưng không bao giờ trực tiếp tìm cô, đều là trợ lý của anh ta tìm người lãnh đạo trực tiếp của cô, mà cô vẫn như cũ không có tư cách gặp trực tiếp phó tổng giám đốc của Vạn Hòa.

Buổi tối 10 giờ, Hàn Sầm còn ở văn phòng, cũng không muốn về nhà tý nào.

Thu dọn văn kiện xong, lướt di động, đột nhiên không kịp phòng ngừa đã bị anh trai quăng cho bát cơm chó, tý thì buồn nôn chết.

Cô thở dài tắt máy tính đi về.

Giờ này phần lớn các cặp tình nhân đã ăn cơm xong, cô chuẩn bị đi tìm chỗ lấp đầy bụng.

Hàn Sầm vừa ra thang máy, từ thang máy chuyên dụng một người đi ra, bước chân cô hơi dừng lại, không nghĩ tới là Bùi Diệp, nhìn dáng vẻ thì có vẻ anh ta cũng vừa bận rộn xong.

Bùi Diệp mặc áo sơ mi tối màu, áo khoác màu đen, toàn bộ đều cho người ta một loại cảm giác ngăn cách.

Bùi Diệp cũng nhìn thấy cô, thoáng kinh ngạc, sau đó cũng không có biểu cảm gì, bước đi ra ngoài.

Hàn Sầm sau khi phản ứng lại, chạy chậm theo sau, “Bùi tổng.”

“Có việc gì sao?” Bùi Diệp xoay người.

“Có thể thương lượng cùng anh chuyện này không?” Hàn Sầm thật sự không muốn lại chép điều khoản pháp luật, mấy năm nay, ngón tay cô đã mài ra vết chai rồi.

Còn chưa đợi cô nói chuyện, Bùi Diệp mở miệng: “Nếu chuyện công việc thì cô vượt cấp, nói việc cá nhân thì hai ta không thân, không có việc gì để thương lượng.”

Hàn Sầm: “…” Thiếu chút nữa bị anh ta làm tức chết.

Bùi Diệp xoay người rời đi.

Hàn Sầm tức đến ngực phập phồng, cô lại lần nữa đuổi theo, đã ra khỏi cao ốc Vạn Hòa, bên ngoài lạnh thấu xương, cô rùng mình một cái.

“Bùi Diệp, rốt cuộc anh muốn làm gì?” Thật ra cô biết chắc chắn chuyện này là anh trai cô bày mưu tính kế, nhưng cô tìm anh trai cũng vô dụng, Hàn Phái tên kia thà chết không thừa nhận, cô đành phải tìm Bùi Diệp.

Mặc kệ, xé rách mặt thì cứ xé rách mặt đi.

“Anh từ từ đã, nói rõ ràng mới được đi.” Hàn Sầm chắn trước người anh.

Cô bị gió thổi, thật muốn chui vào trong ngực anh ta lấy hơi ấm.

Bùi Diệp nhìn cô: “Cô có gì không hiểu sao? Trợ lý gửi văn kiện đến bộ phận của cô đều là chữ Hán, hơn nữa là chữ Hán thường dùng, nếu cô vẫn không hiểu thì tra từ điển đi, so với tôi giải thích thì càng dễ hiểu hơn.”

“…” Hàn Sầm lần nữa bị thua thiệt.

“Tôi đi trước, xin lỗi không tiếp được.” Bùi Diệp nghiêng người, muốn từ bên người cô vòng qua, kết quả Hàn Sầm lại bước về bên đó một bước, vẫn chặn đường anh.

Bùi Diệp bất đắc dĩ, “Nói đi.”

Hàn Sầm hoặc là không làm, đã làm phải làm đến cùng, vì thời gian tự do của mình mà đấu tranh, “Bùi tổng, đã hơn hai năm, từ New York đến Bắc Kinh, anh một đường đuổi theo tôi, thỉnh thoảng làm khó tôi, nếu anh còn như vậy, tôi sẽ hiểu lầm.”

Kỳ thật cô biết anh không có ý tứ kia, nhưng cô thật sự không có chiêu nào, ai bảo anh ta dầu muối không ăn.

Cô đã nói như vậy, anh ta hẳn là sẽ không tiếp tục gây khó dễ cho cô chứ.

Bùi Diệp nhìn cô chằm chằm, cười như không cười, “Hiểu lầm cái gì?”

Anh biết rõ còn cố hỏi, nếu ngốc đến cái này cũng không hiểu, thì cũng không leo lên được vị trí này đâu.

Hàn Sầm ho nhẹ hai tiếng, bất chấp mọi giá, “Hiểu lầm có phải anh thích tôi không? Có phải anh không bỏ được mặt mũi để theo đuổi tôi, cho nên cứ làm như vậy, để hấp dẫn lực chú ý của tôi?”

Lần đầu tiên cô tự luyến như vậy, tuy rằng nói dối, nhưng sau khi nói xong, bên tai cô thế nhưng không khỏi phiếm hồng.

Bùi Diệp: “…”

Ngừng vài giây, “Ừm, chính là yêu thầm cô, nếu không sao tôi có thể liên tục bắt cô chép điều khoản pháp luật?”

Hàn Sầm ngốc luôn, kịch bản kiểu gì vậy?

Không phải là về sau anh ta lười xen vào việc của người khác sao?

Bùi Diệp: “Cái gì nên nói tôi đã nói rõ ràng, Giáng Sinh vui vẻ.”

Cô còn đang sững sờ, anh từ bên người cô vòng qua.

Chờ Bùi Diệp đi đến trước ô tô, Hàn Sầm mới lấy lại tinh thần, “Bùi Diệp.” Cô trực tiếp gọi tên anh.

Tay Bùi Diệp vịn cửa xe, vừa muốn ngồi vào, Hàn Sầm thế nhưng lại chạy tới.

“Còn chưa đủ rõ ràng? Tôi thích cô, cho nên cô tiếp tục chép đi.”

Hàn Sầm bình phục hô hấp, “Nếu anh thích tôi, còn thổ lộ với tôi, tôi nghĩ, tôi đồng ý với anh đi, nếu không tôi sợ anh cả đời sống trong bóng ma tâm lý, không sao, tình cảm cứ từ từ bồi dưỡng, tôi tin tưởng sẽ có ngày tôi thích anh.”

Cô cười cười, rất giả tạo: “Hôm nay vừa lúc là ngày lành, ngày đầu tiên chúng ta xác định quan hệ, phải chúc mừng một chút chứ.”

Muốn chơi với cô, cô chơi cho anh ta điên luôn!

Ngày nào đó anh ta không bắt cô chép điều khoản pháp luật nữa, cô sẽ ‘ chia tay ’, nếu không thì sẽ quấn chết anh ta.

Cô cảm thấy mấy năm trước quá ngốc, anh ta nói gì cũng làm theo, điều khoản pháp luật chép tay đã sắp đầy một thùng lớn rồi.

Người hiền bị người khinh, quả thật là không sai.

Hàn Sầm lạnh đến run run: “Lạnh quá, vào xe rồi nói.” Cô mở cửa ghế phụ ngồi lên xe.

Bùi Diệp: “…” Anh đứng nhìn bóng đêm một hồi lâu.

Chờ anh ngồi lên, cô đã thắt đai an toàn, bộ dáng ngoan ngoãn.

“Tôi không kén ăn, đi chỗ nào ăn cũng được.” Cô cười nhạt nói, nhìn gương mặt hậm hực của anh ta, trong lòng vui đến nở hoa.

Bùi Diệp không nói nữa, khởi động xe.

10 giờ rưỡi trên đường vẫn rất náo nhiệt, đều là các đôi tình nhân chúc mừng đêm Bình An.

Ô tô đi rất chậm, anh nhìn chằm chằm vào đuôi xe phía trước, thỉnh thoảng thất thần.

Thói quen là một thứ rất đáng sợ, hai năm rưỡi, anh ngoại trừ quan tâm bản thân mình, có lẽ để ý nhất cũng là Hàn Sầm, mặc kệ bị động hay chủ động, cô cũng thành người anh chú ý nhất.

Mỗi ngày tên cô sẽ xuất hiện trong cuộc sống của anh.

Cô thường xuyên gửi email cho anh, ngoại trừ oán giận vẫn là oán giận, tuy rằng anh chưa từng trả lời, nhưng mỗi một mail anh đều xem qua.

Chỉ cần không phải đi công tác thì mỗi lần tan họp, Hàn Phái sẽ hỏi anh dạo này Hàn Sầm thế nào.

Ban đầu khi ở New York anh thật ra là có lệ, bởi vì mới vừa đến công ty, anh cần phải làm quen và cũng có nhiều chuyện khiến anh bận lòng, anh không có một chút tinh lực nào để phân ra cho cô.

Sau đó mọi chuyện chậm rãi đi vào quỹ đạo, khi nghỉ ngơi, anh sẽ chủ động hỏi người phụ trách phòng pháp vụ xem dạo này cô thế nào.

Dần dà, thành một loại thói quen.

Cô về nước sớm hơn anh nửa năm, thật ra cho dù là họ cùng ở New York, cùng trong một tòa cao ốc, bọn họ cũng chưa từng gặp mặt, ngoại trừ lần ở hôn lễ Hàn Phái.

Nhưng chờ đến khi cô về tổng bộ, trở về Bắc Kinh, anh luôn cảm thấy thiếu cái gì đó.

Sau đó mỗi lần tăng ca đêm khuya, mỗi khi ngẩn người, anh sẽ tự nhiên nghĩ đến cô lúc này đang làm gì, mỗi ngày có hoàn thành các việc bắt buộc không?

Có khi anh cũng bị chính mình dọa nhảy dựng, sao anh lại nhớ đến cô?

Anh không nên sinh ra cảm giác đặc biệt đối với một cô gái không có chí tiến thủ như vậy, sau đó, anh cố gắng bắt mình không được suy nghĩ đến những việc liên quan đến cô.

Đặc biệt là hai tháng này, anh từ New York trở về Bắc Kinh, anh đem mọi việc có liên quan đến cô giao cho trợ lý có toàn quyền xử lý, không hề hỏi nhiều một câu.

Nào nghĩ đến đêm nay lại trùng hợp gặp cô, cô càn quấy ngồi trên xe, vậy mà anh cũng tùy cô.

Bùi Diệp thu hồi suy nghĩ, nghiêng mắt hỏi cô: “Cô muốn ăn gì?”

Một cái chớp mắt này, anh bừng tỉnh, không phải Hàn Sầm có độc, là Hàn Phái.

Dùng hơn hai năm đào cho anh một cái hố vô hình, anh nhảy vào thì không thể bò ra được nữa.

Khuỷu tay Hàn Sầm để ở cửa sổ xe, nghi hoặc nhìn anh, suy nghĩ nửa giây: “Tôi thật sự không kén ăn, có ăn là được.”

Bùi Diệp liếc cô một cái, không nói nữa.

Anh hình như còn nhớ rõ cô thích ăn gì, lúc ấy ở hôn lễ của Hàn Phái, sau khi bận rộn xong những người giúp đỡ trong hôn lễ cùng nhau đi ăn cơm, đồ ăn có một nửa là do cô gọi.

Bùi Diệp nhìn kính chiếu hậu, nhập vào làn rẽ trái trên đường.

Đã đi qua nhà hàng kia rồi, anh định quay xe lại.

Một tháng tiếp theo, Hàn Sầm với Bùi Diệp ăn hai bữa cơm, mỗi lần đều là cô có mục đích hẹn anh, Bùi Diệp chỉ cần không vội thì đều đồng ý.

Cô rõ ràng cảm giác những thứ mình phải chép dần ít đi, trước kia phải nhiều đến 10 tờ giấy A4, bây giờ nhiều lắm cũng chỉ có 5 tờ.

Nhưng lượng công việc vẫn không ít, cô gần như không có thời gian đi hộp đêm chơi, ngay cả thời gian suy nghĩ vớ vẩn cũng không có.

Mỗi đêm về nhà không phải đọc sách thì là chép sách.

Nếu cô không giao đúng hẹn cả văn phòng đều chịu liên lụy.

Cho nên dù có mệt cô vẫn kiên trì hoàn thành.

Không chỉ chép, cách một đoạn thời gian còn phải kiểm tra… Bức cho cô không thể không nghiêm túc dụng tâm.

Không ngừng cố gắng, chờ khi cô không cần phải chép một chữ nào nữa, cô sẽ chủ động ‘ chia tay ’.

Nghĩ đến những ngày tốt đẹp sắp tới, cô nhất thời cảm thấy cuộc sống tràn ngập hy vọng.

Hôm nay hơi bận, vẫn luôn tăng ca đến hơn 8 giờ, phần phải chép một chữ cũng chưa chép được.

Hàn Sầm thở dài, lấy sách và bút, trực tiếp đi lên lầu tìm Bùi Diệp.

Không có người dẫn vào cô không vào được.

Gọi điện thoại cho trợ lý của Bùi Diệp, trợ lý còn đang tăng ca.

Trước sau như một, trợ lý nói xin lỗi, không thể cho cô vào.

Hàn Sầm trực tiếp gửi tin nhắn cho Bùi Diệp: 【 Tôi muốn đến văn phòng tìm anh, không vào được. 】

Hai phút sau, Hàn Sầm vào văn phòng Bùi Diệp.

Hàn Sầm ngồi xuống ghế đối diện, bò lên bàn làm việc của anh, tầm mắt Bùi Diệp không ngừng rơi vào người cô, nhưng vẫn chuyên tâm xem văn kiện.

“Em nhớ anh.” Hàn Sầm căng da đầu nói ra mấy chữ này.

Hô hấp Bùi Diệp cứng lại, không lên tiếng, tiếp tục xem văn kiện.

Hàn Sầm tiếp tục nói: “Nhớ anh đến không có tâm tư làm việc, hôm nay phần phải chép một chữ cũng chưa làm được, anh nói phải làm sao bây giờ?”

Bùi Diệp liếc cô một cái, vẫn không nói chuyện.

Trầm mặc hồi lâu.

Hàn Sầm thu hồi vui đùa, nghiêm túc nói với anh: “Nếu không, về sau anh cũng đừng thay anh tôi quản tôi nữa, anh ấy hỏi anh cái gì anh cứ chọn cái dễ nghe mà nói, tôi nhất định sẽ tích cực phối hợp với anh, sẽ không lộ tẩy, chờ anh có bạn gái, có lẽ anh tôi cũng xấu hổ không hỏi anh nữa.”

Ánh mắt cô thực chân thành, “Bùi tổng, về sau tôi bảo đảm sẽ nghiêm túc làm việc, thật ra anh hẳn là cũng cảm giác được sự thay đổi mấy năm nay của tôi, nếu anh không yên tâm, tôi lập quân lệnh trạng với anh, nếu tôi còn làm việc có lệ giống như kia, anh lại phạt tôi chép gấp bội.”

Bùi Diệp nhìn cô một lát, hỏi cô: “Hôm nay mệt mỏi à?”

Hàn Sầm nhanh gật đầu, “Ừ, không muốn chép tý nào, nhưng nếu sáng mai không giao ra, sếp của tôi sẽ bị phạt.”

Bùi Diệp duỗi tay: “Lấy ra tôi chép giúp em.”

Hàn Sầm sửng sốt, còn chưa phản ứng lại, Bùi Diệp đã lấy đồ trong tay cô, giở đến trang cô đánh dấu, bắt đầu chép.

Hàn Sầm cũng không ngăn cản, như vậy vừa hay, anh ta chép một lần sẽ biết cô vất vả thế nào, về sau có lẽ sẽ không hành tỏi cô nữa.

Hôm nay hơi mệt, Hàn Sầm ghé vào bàn một lát đã ngủ rồi.

Sau đó Bùi Diệp đánh thức cô, “Sầm Sầm, về thôi.”

Hàn Sầm cũng quen người khác gọi cô là Sầm Sầm, Bùi Diệp gọi cô như vậy, cô cũng không ý thức được có chỗ nào không đúng.

Cô dụi mắt: “Anh chép xong rồi à?”

“Ừ.” Bùi Diệp sửa sang lại đưa cho cô, đóng máy tính, “Về nhà đi.” Đã 11 giờ.

Sáu trang kín chữ, tay cũng tê hết rồi.

Hàn Sầm nhìn nội dung anh ta chép, chữ cực kỳ xinh đẹp, cô nháy mắt bị hạ gục.

Nhưng cũng không liên quan, dù sao sếp cô lười xem, mỗi lần đều trực tiếp nhét vào túi hồ sơ, giao cho trợ lý của Bùi Diệp.

Rốt cuộc thì nội dung cô chép có ai xem hay không, cô cũng không rõ ràng lắm.

Hàn Sầm thu dọn xong, cùng anh rời đi, thuận miệng hỏi anh một câu: “Những thứ mỗi ngày tôi chép có ai xem không?”

“Có.” Bùi Diệp chỉ chỉ tủ sách bên phải kia: “Đều ở kia.”

Hàn Sầm còn chưa có thấy rõ, Bùi Diệp đã tắt đèn văn phòng.

Khóa lại cửa, Bùi Diệp trực tiếp bắt lấy tay cô nắm chặt, nắm tay cô đi đến thang máy.

Cả người Hàn Sầm run lên, tim đập lỡ vài nhịp..

Hoàn
User avatar
tuvi
Quả Mít
Quả Mít
 
Tiền: $57,250
Posts: 96097
Joined: 29 Apr 2006
Location: FRANCE
 
 
Món quà tinh thần gởi tặng tuvi từ: Que Huong

Previous

Return to Truyện Ðọc



Who is online

Users browsing this forum: No registered users and 110 guests