Hoa Trong Mộng (Cả Đời Vì Em) - Hani Hải Nguyễn

Truyện tình mùi mẫn, truyện ma kinh rợn hay các thể loại khác. Xin mời vào.

Moderators: Mười Đậu, SongNam, A Mít

Re: Hoa Trong Mộng (Cả Đời Vì Em) - Hani Hải Nguyễn

Postby tuvi » 04 Dec 2023

Chương 45: Ghen ghét

Hôm sau.

Vẫn như mọi ngày, hôm nay anh vẫn đưa cô đi học.

"Nếu ở trường mà có ai tỏ tình, hay ai bắt nạt em thì em phải nói cho anh biết đó. Không được giấu anh, em đi học để vui chứ không phải học cách lừa dối anh". Anh nói với cô.

"Dạ dạ." Tuyết Thanh gật đầu sẽ không nói dối anh đâu.

"Ngoan".

Chiếc xe dần dừng lại vào trong trường học, những ngày qua toàn là xe anh đưa vào trường chứ không đứng ngay cổng để cô đi bộ vào.

Minh Hoàng Lễ sợ cô mệt mỏi anh cũng không muốn đều đó. Cứ đưa vào trường cho chắc.

"Em đi đây ạ ".

"Ừm".

Sau khi nhìn thấy bóng dáng bé con đi khuất vào lớp học, Thanh Phong mới từ từ lái xe đi về.

Tại lớp học.

Lúc này cô đã ngồi vào vị trí của mình, xem lại bài vở. Đúng chất một học sinh ngoan, đêm nào cũng bắt Minh Hoàng Lễ hướng dẫn bài tập cho mình. Nhưng anh rất giỏi chỉ cần bài nào không biết anh đều biết cả.

Anh giỏi quá đi! Cô ngưỡng mộ lắm luôn!

"Tuyết Thanh! Tuyết Thanh". Kim Hải Đường gọi cô. "Hôm nay đi ăn đó bé Tuyết Thanh ".

"Hả ?". Cô ngạc nhiên. Đi ăn sao.

"Ừa ừa. Tớ với cậu với đám người Lam Ái á".

"Để tớ hỏi người nhà tớ đã, anh ấy hơi khó tính ".

"Anh ăn với Hoàng Nhất Thiên, bé ăn đi nhé".

"Dạ." Cô trả lời xong rồi cũng cất điện thoại vào trong túi.

"Nó đó chị Ngọc Hà". Một cô gái nói.

Cô gái tên Ngọc Hà nhìn theo dáng của cô, lòng đầy ghen ghét. Hà Tuyết Thanh này mới chuyển đến được một tuần nay mà đã được hai chàng trai hot boy tỏ tình và còn được bầu chọn làm hoa khôi năm nay nữa.

Lòng ghen ghét đố kỵ lại hiện ra trên mặt của Ngọc Hà. Đồ vô liêm sỉ mà. Chỉ giỏi dựa vào khuôn mặt đó đi câu dẫn người khác mà thôi. Đồ khốn. Mày sẽ biết tay tao.

"Lão đại! Có một cô gái tên Ngọc Hà muốn hãm hại phu nhân." Cách đó không xa có một người con gái nhìn theo hướng Hà Tuyết Thanh và Ngọc Hà đó mà lập tức báo cáo.

"Xử lý đi". Anh sẽ không để ai làm tổn thương đến cô.

"Rõ". Cô gái đó nhanh chóng làm theo. Lão đại đã từng nói các cô phải một lòng bảo vệ phu nhân, tuyệt đối không được để phu nhân bị tổn thương, nếu không sẽ lấy mạng các cô.

"Anh họ tớ tốt với cậu thật á". Lam Ái cảm thán.

Đến chiều, buổi sáng đã quyết định đi ăn với nhau nên sau khi học xong bọn họ đón một chiếc xe bus để đi với nhau.

Lần đầu tiên cô đi xe bus nên có chút hồi hộp và lo lắng nữa. Nhưng Trần Quân hướng dẫn cho cô cách đi xe bus.

"Anh ấy rất tốt với tớ, hôm nay xin mãi mà anh ấy mới cho tớ đi á". Hà Tuyết Thanh vừa ăn kẹo Trần Quân cho vừa nói với Lam Ái.

"Anh già đó mà! Cổ hủ lại khó tính". Lam Ái cười khinh bỉ anh họ mình. Chỉ giỏi bắt nạt cô mà thôi chứ như Hà Tuyết Thanh đây anh ấy dám à. Đồ sợ vợ.

"Ừm ". Tuyết Thanh gật đầu Lam Ái nói đúng. Nhưng cô lại rất thích Minh Hoàng Lễ, đêm nào mà anh không ngủ với mình thì cô lại không ngủ được đâu.

Sáu người ngồi trên xe bus rất nhanh đã đến quán ăn, nhưng khi bước xuống cô cảm giác được có người nhìn mình. Tuyết Thanh liền nhìn theo thì thấy một chàng thanh niên nhìn mình bên cạnh anh ta còn có bốn người đi theo.

Tuyết Thanh không biết họ mà, nhưng người đó cứ nhìn cô mãi còn nở nụ cười nữa, tuy chỉ là nụ cười nhẹ mà thôi.

"Cậu quen hả". Hạ Phượng Nghi hỏiz

"Tớ không biết ". Rồi cô quay người bước đi vào cửa hàng ăn uống.

Người lạ đó đi theo vào bên trong nhưng lại bị sáu người của Minh Hoàng Lễ chặn lại.

"Cút." Người đó ra lệnh.

"Đừng lại gần phu nhân của chúng tôi ". Một người theo bảo vệ phu nhân nói.

"Phu nhân. Có phải tên Minh Hoàng Lễ đó xem Âu Dương Thế Khanh này chết đúng không. Xử sáu người này đi". Âu Dương Thế Khanh ra lệnh rồi anh ta bước vào phía nhà hàng.

Cuộc chiến giữa họ lại bắt đầu đương nhiên người của Minh Hoàng Lễ đều không phải hạng tầm thường nhưng cũng không thể làm bị thương người của tổ chức AK đó được.

Minh Hoàng Lễ nhận được tin thì tức tốc chạy đến, anh không thể để cô bé gặp được tên khốn đó. Cuộc đời này đã quá khổ rồi nên anh không muốn lập lại lần nữa.

"Hà Tuyết Thanh". Âu Dương Thế Khanh gọi cô.

"Hả". Cô đang đi thì quay lại nhìn. "Anh gọi em sao ạ". Cô chớp mắt nhìn người đó. Quen hả ta?

Âu Dương Thế Khanh. "Em không biết tôi à". Đã rời khỏi tổ chức rồi muốn quên hắn ta thế sao.

Cô lắc đầu. Tuyết Thanh muốn nói thì bị Lam Ái cản lại. "Đừng làm phiền cậu ấy". Rồi kéo Tuyết Thanh bước đi.

Khi đó Âu Dương Thế Khanh lại bật cười. "Ngọc Lam Ái! Đừng quản chuyện của chúng tôi. Tên Minh Hoàng Lễ đó thật giỏi thừa cơ hội. Hắn có dám nói ra sự thật không".

"Anh không được nói xấu anh ấy". Cô lên tiếng. "Anh là ai tôi không biết anh, nhưng mà Hoàng Lễ rất tốt với tôi.".

"Hà Tuyết Thanh!". Âu Dương Thế Khanh nhìn cô. Cô thế này là sao! Sao lại nói chuyện như thế với anh. "Anh là Âu Dương Thế Khanh. Là người thân của em".

"Sao ạ?". Cô buông tay đang nắm lấy Ngọc Lam Ái ra. Cô muốn bước lại. Nhưng lại bị Hạ Phượng Nghi ngăn lại.

"Minh Hoàng Lễ đó đã nói dối em! Anh mới là người chung sống cùng..."em nhiều năm. Âu Dương Thế Khanh chưa nói hết câu thì bị một cú đấm vào mặt mình.

"Thằng khốn". Minh Hoàng Lễ lúc này điên tiết lên. Anh chỉ muốn một lòng gϊếŧ chết tên khốn nạn này. Cô gái đã quên đi tất cả hắn còn muốn cho em ấy nhớ lại sau.

"Minh Hoàng Lễ ". Âu Dương Thế Khanh cũng đánh trả lại anh.

"Đừng mà". Hà Tuyết Thanh vôi ngăn lại nhưng không thể nào ngăn lại được.

"Đau! Đầu em đau quá". Tuyết Thanh ôm đầu ngồi sụp xuống. Đau quá!

"Bé con". Minh Hoàng Lễ vội ôm cô vào lòng. "Anh ở đây".

"Đau quá anh ơi". Tuyết Thanh rơi nước mắt. "Đau quá". Cô túm lấy cổ áo Minh Hoàng Lễ rồi ngất đi.

"Bé cưng". Anh lay bé con dậy, nhìn thấy cô thế này lòng anh đau như cắt. Anh vội đi về nhà mình. "Âu Dương Thế Khanh! Em ấy mà có mệnh hệ gì. Tao sẽ không tha cho mày". Rồi anh bước đi.

"Ha ha. Minh Hoàng Lễ! Mày đã nói dối em sao". Âu Dương Thế Khanh lau vết máu trên môi rồi bật cười. Lợi dụng Hà Tuyết Thanh mất trí nhớ để lừa dối sao.

Minh Hoàng Lễ sững người dừng bước rồi cũng lập tức đi ngay.
User avatar
tuvi
Quả Mít
Quả Mít
 
Tiền: $57,574
Posts: 97516
Joined: 29 Apr 2006
Location: FRANCE
 
 

Re: Hoa Trong Mộng (Cả Đời Vì Em) - Hani Hải Nguyễn

Postby tuvi » 04 Dec 2023

Chương 46: Anh đừng làm phiền cậu ấy nữa

Các bạn đã chứng kiến tất cả điều rất hoảng loạn.

"Anh buông tha cho cậu ấy đi". Ngọc Lam Ái nói. "Hãy để cho cậu ấy sống một cuộc sống mà cậu ấy cần".

"Cút! Nhãi ranh". Âu Dương Thế Khanh ra lệnh cho thuộc hạ. "Xử lý đám nhóc con này đi". Rồi anh ta quay người bước đi. Một đám nhóc mà thôi cũng dám dạy đời anh ta sao.

Khi anh ta còn bận gϊếŧ người đám nhóc này còn bú sữa mẹ, lấy tư cách gì để mà trách móc anh ta. Không ai có tư cách cả! Đừng nghĩ anh sẽ bỏ qua, không có đâu!

"Anh không được làm thế". Kim Hải Đường lên tiếng.

"Ha ha". Âu Dương Thế Khanh phát tay ra lệnh cho thuộc hạ xử lý, một đám người xuất hiện.

Trần Quân và Nghiêm Trung bảo vệ ba cô con gái kia.

"Cậu ấy sẽ không tha thứ cho anh". Ngọc Lam Ái hét lên.

"Phải đó". Kim Hải Đường mặc dù không biết chuyện gì nhưng cũng nói.

"Tôi sẽ nói lại với ông Kim Nam Thiện. Để ông ta dạy lại con gái mình". Âu Dương Thế Khanh đã khuất xa vẫn nói lại.

Đồ khốn nạn mà Kim Hải Đường mắng thầm.

Trần Quân ra tay hạ hết các thuộc hạ của anh ta đi, cuối cùng bọn họ rút lui tất cả.

Biết Hà Tuyết Thanh gặp chuyện bọn họ cũng không có tâm trạng gì để đi chơi nữa, nên nhà ai nấy về.

Trần Quân đi làm thêm công việc của mình, bình thường cậu không thích đi chơi nhưng vì có Lam Ái nên đi theo cô.

Minh Hoàng Lễ đưa cô về nhà lập tức cho Thanh Nguyệt kiểm tra.

Mãi hơn ba giờ sau Thanh Nguyệt mới bước ra, nhưng cô gái của anh vẫn còn nằm mê man trên giường.

"Em ấy thế nào". Minh Hoàng Lễ vén tóc cô lên hỏi.

"Lão đại! Em vẫn chưa nói với anh, một khi đã sử dụng bích huyết chân tình thất diệp hoa thì khi phu nhân bị kích động sẽ tự động quên đi chuyện không vui". Thanh Nguyệt giải thích. "Có thể sau khi phu nhân tỉnh dậy sẽ không nhớ chuyện hôm nay ạ".

"Ừm! Khi nào em ấy tỉnh lại".

"Có thể nhanh thôi ạ".

"Em ra ngoài đi".

Thanh Nguyệt lui ra ngoài để lại không gian cho lão đại cùng phu nhân.

"Bé cưng à". Minh Hoàng Lễ nằm xuống ôm cô vào lòng. "Anh sẽ bảo vệ em nhé".

Cô nằm im không trả lời anh. Dường như đã ngủ rất say, tiếng thở đều đều.

Anh gần như khóc chỉ từ khi tìm cô và cũng khóc vì cô gần như mất mạng.

Tuyết Thanh nằm ngủ đến tối mới tỉnh lại.

"Anh ơi". Cô sao lại ở đây. Đang đi chơi với mọi người mà ta. Tuyết Thanh bước xuống giường, thì nghe tiếng mở cửa bước vào.

"Anh ơi".

"Anh đây bé cưng". Minh Hoàng Lễ cười. "Em đó! Sau này không cho em đi chơi nữa. Đi chơi một chút thôi mà cũng ngủ quên, anh phải đến nơi bế bé con về đó."

"Vậy sao ạ. Bé xin lỗi anh nhé." Cô mỉm cười xoa tóc mình, cũng thật là.. hên là anh không giận á. Chứ anh mà giận lại năn nỉ rất mệt luôn!

"Hừ! Em hư quá". Minh Hoàng Lễ bế bé con ngồi lên đùi anh. "Em mà còn tái phạm, anh sẽ đánh em đó ". Anh hâm doạ.

"Dạ dạ bé biết rồi ạ". Tuyết Thanh vòng tay ôm lấy cổ anh, lo mà nịnh nọt chứ để anh mắng thì chết nữa. Người đàn ông này chỉ thích ngọt chứ không thích ai không nghe lời.

"Xuống nhà ăn cơm nhé". Anh bế cô đi xuống.

"Vâng! Bé đói muốn xỉu á". Tuyết Thanh rầu rĩ nói với anh.

Đói xỉu rồi cơ à, mà cũng đúng cô bé này học xong rồi đi ăn với bạn bè mà chưa kịp ăn thì gặp tên khốn kia rồi nên đói là đúng rồi.

Mà mẹ kiếp!! Đồ khốn đó đi đâu cũng gặp hắn thế này! Hay hắn cho người đi theo dõi cô bé này sao!? Moá!!!

Minh Hoàng Lễ giật mình. Nội gián hả?

Mà không đúng bên cạnh anh chỉ có thuộc hạ trung thành, còn cô thì chỉ có bạn mà thôi, thân thế trong sạch. Không đáng ngại.

Hừm!

"Anh ơi". Ngồi nghĩ gì thế này mà cô gọi không nghe.

"Hả".

"Anh nghĩ gì thế mà bé gọi anh mấy lần anh không trả lời bé vậy". Cô chống cằm ngồi vào bàn anh hỏi anh.

"Nghĩ về cách để trói em lại.". Minh Hoàng Lễ liếc cô. "Sơ hở một chút là đi lung tung à".

"Em...thì em đi chơi mà". Tuyết Thanh biễu môi. "Anh khó quá đi".

"Em đó!". Anh đút cơm cho cô. "Anh chiều em quá rồi đúng không bé".

"Hừ". Cô hừ một tiếng.

"Ngoan. Cuối tuần này anh đưa em đi chơi".

"Đi đâu ạ ". Cô há miệng nhỏ đón cơm anh đút. Thích quá đi. Được đi chơi rồi!

"Đưa em đi bằng du thuyền nhé! Hôm chủ nhật này sinh nhật của bé cưng. Anh đưa em đi nghĩ mát".

"Thật sao ạ. Yêu anh quá đi thôi". Tuyết Thanh hôn lên môi anh một cái.

Được đi chơi nên cô vui lắm.

Đêm đó cô cứ nói mãi bên tai anh, anh nghe mà cũng thua luôn. Đi chơi vui thế sao.

Tuyết Thanh vui lắm! Thích đi chơi thì được anh cho đi. Hi hi vui quá đi. Phải nói với các bạn mới được.

Niềm vui phải chia sẻ cho mọi người biết chứ, thế là hỏi ý anh muốn đi cùng với các bạn mình thì bị anh liếc cô một trận.

Thế là im luôn, không nói với các bạn mình. Tuyết Thanh biết anh muốn đi nghĩ dưỡng hai người.

Nhưng khi cô nói ra anh lại xoay người, đưa lưng về phía cô. Minh Hoàng Lễ giận rồi, mau dỗ anh đi bé ơi.

Tuyết Thanh không hiểu nên cũng không dỗ anh. Để mặc anh như thế.! Nằm chơi điện thoại.

Cuối cùng cô cũng nhận ra có gì đó gọi là không đúng, buông điện thoại ra và bò lại về phía anh.

Thấy anh đen mặt nhìn mình thì bản thân cô lại chỉ cười mà thôi.

"Bé với anh đi chung nhé. Hai người chúng ta thôi nha anh ơi". Cô đắp chăn chui vào lòng anh cọ cọ. "Bé thích đi với anh hơn".

"Hừ!". Hiện tại người đàn ông này như oán phụ vậy đó. Nhìn cô gái nhỏ trong lòng anh ta cảm thấy ngứa ngáy vô cùng.

Bất lực anh đè lên người cô, ngậm lấy vành tai của cô gái nhỏ nằm dưới thân anh.

"Ưʍ....anh ơi....".

Người đàn ông nào đó hôn xuống sâu hơn, lần lần đến cổ, cởi từng cúc áo của cô ra, để lộ ra khuôn ngực trắng nõn đầy đặn. Minh Hoàng Lễ nhẹ nhàng xoa nắn nó.

"Đừng....ưʍ....a". Tuyết Thanh không hiểu sao cảm thấy ngứa ngáy khó chịu quá đi thôi, cô cọ cọ vào chân anh. Khó chịu quá!

Minh Hoàng Lễ lột sạch người của cô và bản thân mình, chỉ để lại qυầи ɭóŧ cho cô mà thôi.

"Bé khó chịu quá anh ơi". Tuyết Thanh vươn tay ôm lấy cổ anh, hít ngửi mùi hương nam tính từ anh, cảm thấy dễ chịu hơn rất nhiều nhưng trông người cô lại có một cảm giác thôi thúc muốn người đàn ông này.

"Thả lỏng đi em". Minh Hoàng Lễ ngậm lấy nụ hồng vào miệng, anh để chân cô quấn lấy hông mình. Thân dưới anh đâm vào vài cái qua lớp quần lít mỏng manh đó.

"Ưʍ....a". Cô rên lên một tiếng, thoải mái quá đi thôi. Thế là anh đâm vào mạnh hơn nữa.

"Giúp anh được không bé cưng". Minh Hoàng Lễ muốn nổ tung rồi, sợ một chút nữa thì sẽ làm cô mất thôi. Trán anh lấm tấm mồ hôi.

"Giúp....giúp thế nào ạ". Tuyết Thanh chưa từng thân mật với ai cả. Nên không biết anh nói giúp là giúp thế nào.

"Ngoan!". Minh Hoàng Lễ đỡ bé con ngồi dậy, cả hai đối mặt với nhau.

"Xoa nó đi em". Anh đưa tay bé con xuống c.ự v.ậ.t nam tính của mình. Ngậm lấy vành tai cô. "Anh muốn em giúp anh được không".

"Em...em...". Tuyết Thanh đỏ mặt nhìn anh. Tuyết Thanh không dám nhìn lấy nơi đó của anh đâu.

Mặc dù nói giúp anh, nhưng tay của Minh Hoàng Lễ nắm lấy tay bé con, chuyển động lên xuống.

Tuyết Thanh hoàn toàn không dám mở mắt nhìn chuyện mình giúp anh, chỉ biết thứ đó dài, thô to lại còn cứng rắn nóng hổi nữa.

Trong quá trình đó anh ngửa người ra mà tận hưởng, sau đó thì lại bóp lấy đôi gò bồng đảo căng tròn của cô.

Mãi một lúc lâu sau........ lúc lâu sau....

Minh Hoàng Lễ bắn ra một dòng t.in.h d.ị.ch trên bụng cô, sau đó lại đè cô gái nhỏ ra mà hôn một hồi lâu.

"Anh yêu bé".

"Em....cũng yêu anh." Tuyết Thanh đỏ mặt gục xuống ngực anh, hu hu cô làm gì thế này!

Minh Hoàng Lễ đi vào trong nhà vệ sinh, giúp cô lau tay. Mặc dù giúp anh, nhưng khi tay cô chạm vào c.ự v.ậ.t của anh, đầu anh muốn nổ tung.

Suýt chút nữa anh liền bắn ra... khụ khụ!!

Mất mặt đàn ông quá. Nên anh đã kiềm lại.

Chứ không anh sẽ được mang tiếng là một giây đã bắn ra thì chết anh!

"Bé ơi". Minh Hoàng Lễ ôm cô từ phía sau. Giúp bé con rửa tay. "Sau này bé giúp anh nữa nhé. Anh mê quá". Anh cười lưu manh nhìn cô.

Được cô gái nhỏ vuốt cho anh, sao lại không mê cho được, thậm chí còn mong cô lớn nhanh hơn. Để anh được hoan ái cùng.

"Xéoooo cho em". Cô đẩy anh ra. Đồ xấu xa nhà anh mà!

Ha ha.

Sau khi giúp cô gái nhỏ tắm lại lần nữa thì anh cũng ôm lên giường mà đi ngủ, nhưng ôm người đẹp ngọt ngào lại còn là người mà anh yêu thương bao năm nay nên có chút động tay động chân với cô.

"Anh....xéo đi". Tuyết Thanh quấn hết chăn về phía mình. Đồ xấu xa đáng ghét mà.

"Bé ơi!! Anh lạnh quá". Minh Hoàng Lễ không có chăn đắp!. "Mai anh đưa bé đi chơi nhé! Ngủ thôi bé cưng".

"Hừ hừ". Tuyết Thanh cũng xoay người đưa chăn cho anh, chui vào lòng anh mà ngủ. Vì đi chơi nên cô mới đưa chăn cho anh đó nhé!

Minh Hoàng Lễ cũng không đùa nữa, chỉ yên tĩnh nghiêm chỉnh ôm cô mà ngủ. Cũng đã trễ mai mà cô ngủ không đủ giấc sẽ rất mệt.
User avatar
tuvi
Quả Mít
Quả Mít
 
Tiền: $57,574
Posts: 97516
Joined: 29 Apr 2006
Location: FRANCE
 
 

Re: Hoa Trong Mộng (Cả Đời Vì Em) - Hani Hải Nguyễn

Postby tuvi » 04 Dec 2023

Chương 47: Du thuyền

Đến chín giờ sáng cô mới chịu tỉnh dậy, anh liền bế đi đánh răng rửa mặt.

"Mấy giờ rồi anh". Cô ngáp một cái. Buồn ngủ quá vậy ta ơi.

"Hơn chín giờ rồi bé". Anh mặc áo cho cô. "Anh đưa bé cưng ăn sáng rồi chúng ta đi nhé".

"Dạ vâng".

Khi ăn sáng xong thì cũng hơn mười giờ, thật ra cô cũng không có chuẩn bị gì cả, anh đã làm xong tất cả, đến mặc váy cô cũng không cần động tay luôn mà!

Tuyết Thanh cũng rất ngại vốn muốn mình tự tắm thì bị anh lại hâm doạ. Bất lực bó tay mặc kệ anh luôn vậy. Dù sao thì cô và anh cũng là vợ chồng sắp cưới với nhau mà.

Khi mới vừa lên xe thì nghe tiếng ai gọi anh, Minh Hoàng Lễ quay đầu lại. Rồi lại nói với cô.

"Em đừng ra ngoài nhé bé". Anh đóng cửa lại. Người đến là ba anh.!

Tuyết Thanh nhìn anh rồi quay lưng lại thấy hai người lớn tuổi đi lại. Cô thấy anh không vui nên cũng ngoan ngoãn ngồi trong xe đợi.

Minh Hoàng Lễ không vui thì cô cũng không vui đâu. Tuyết Thanh lấy khẩu trang ở trên xe đeo lên. Nếu anh đã không vui thì cô không muốn ai thấy mặt mình đâu.

"Tiểu Lễ. Tiểu Doanh nó con có thấy không". Ba anh hỏi.

"Tôi không biết ". Minh Hoàng Lễ vòng qua ghế lái. "Tránh đường".

"Nó là em con! Sao con vô tình thế này". Bà mẹ kế anh trách móc.

"Bà!". Anh chỉ vào bà ta. "Mẹ tôi chỉ có mình tôi. Tôi không có em trai! Nên nhớ đều đó. Còn nữa". Anh quay sang ba mình. "Đừng đến nơi này phiền tôi ".

"Con...". Bà ta tức tối. "Ai đó". Trong xe có một người khác, là con gái!

Bà ta đi lên đó muốn mở cửa ra.

Tuyết Thanh ngồi trong xe mà sợ hết hồn, sợ quá!

Bà ta hung dữ quá!

"Mở cửa".

"Cút". Minh Hoàng Lễ đi vòng qua đuổi bà ta đi. "Cút cho tôi".

"Do con khốn này đúng không, nên mày mới không đi tìm em trai mày". Bà ta mắng anh.

"Người đâu". Anh hét lên. Lập tức có hai người bảo vệ bước ra.

"Cậu Minh".

"Ném hai người này ra ngoài đi". Anh nói rồi nhìn vào bên trông cửa thấy cô gái nhỏ khóc đến đau lòng, lòng anh càng tan nát hơn!

Bé con mới hoảng sợ làm cho quên đi tất cả, giờ lại thêm hoảng sợ nữa. Mẹ kiếp!

"Được". Một bảo vệ nói

"Con.." ba anh không biết nói gì.

"Đừng phiền tôi". Rồi anh lên xe lái đi mất hút.

"Anh xin lỗi em nhé ". Anh đi được một đoạn thì dừng xe lại, ôm cô vào lòng. "Xin lỗi em".

"Hu hu hu!! Bé sợ". Tuyết Thanh ôm lấy cổ anh chặt hơn nữa. "Bé sợ bé không thích bà ta".

"Anh sẽ không để bé cưng sợ nữa đâu". Anh lau nước mắt cho cô. "Đừng sợ nhé".

"Hu hu". Cô khóc nhỏ hơn, nhưng vẫn khóc, Minh Hoàng Lễ vẫn một lòng dỗ nín, kiên trì không hề có một chút nào bực dọc cả.

"Ngoan! Anh thương bé".

"Hừ!! Họ là người xấu! Bé không thích đâu". Cô hỉ mũi vào áo anh, chùi hết nước mũi vào mặt anh. "Họ là ai vậy anh ơi ".

"Ba với mẹ kế của anh.". Minh Hoàng Lễ xoa đầu cô. "Đừng quan tâm họ. Anh đưa em đến du thuyền đã". Anh muốn đặt cô nằm lại ghế nhưng cô không chịu buông cổ anh ra.

"Không!! Bé ngồi với anh à". Cái đầu nhỏ nhắn lại cọ cọ vào ngực anh. Minh Hoàng Lễ khoái muốn chết luôn. Hiếm khi được bé cho chủ động như vậy mà.

"....được". Minh Hoàng cũng không sao. Để cô ngồi xuống ghế lái với anh. "Chúng ta đi thôi".

"Vâng". Cô ngồi trong lòng anh.

Mông của cô cọ cọ vào nơi đó của anh, khi xe dừng lại ở đèn đỏ anh còn cố ý đâm vào vài cái.

Tuyết Thanh quay đầu liếc anh đầy bỏ ghét, Minh Hoàng Lễ chỉ cười cười rồi nhướng mày mình.

Cái đồ khó ưa!! Cào chết anh luôn nè! Nhưng mà cô rất thích, thích được ngồi vào trong lòng anh như vậy.

Minh Hoàng Lễ cũng nhanh chóng lái xe đi. Đi đến du thuyền Cambri nơi mà Thanh Phong Thanh Nguyệt đã đợi sẵn.

"Woa." Đẹp quá! Khi bước xuống xe nhìn thấy du thuyền thật đẹp.

Con thuyền to lớn dũng mãnh đứng hiên ngang một mình. Rất cao, có hai tầng, nhưng sức chứa lại lên đến hơn 1000 người.

"Thích không bé cưng". Anh ôm eo cô hỏi

"Thích.". Tuyết Thanh hôn lên mặt anh một cái. "Bé thích lắm. Cảm ơn anh ạ".

Anh xoa đầu cô.

"Lão đại. Mọi thứ đã chuẩn bị xong ạ". Thanh Phong bước đến nói với anh.

"Ừm! Chuẩn bị lái thuyền." Anh đưa cô bước lên thuyền.

Thanh Phong lập tức lái thuyền rời bến.

Cô gái nhỏ vui mừng chạy nhảy khắp nơi, thích quá đi thôi.

Có phòng tắm, rạp chiếu phim, spa nữa sao như một trung tâm thương mại thu nhỏ. Oaaaa thích quá đi thôi! Cô muốn có một chiếc làm của riêng mình quá đi!! Sau này bắt anh mua một chiếc to như thế này cho mình mới được!

Cô đi khắp nơi nhìn ngó xung quanh, Minh Hoàng Lễ đi theo sau chỉ cười. Thích là tốt rồi.

Nhìn thấy Thanh Giao đang câu cá, cô cũng muốn câu thử quá, thế là bước lại gần anh ta. Thanh Giao không để ý đến phu nhân.

Khi có cá cậu ta giật lên thì được một con cá hồi vây xanh, cô mở to mắt ra nhìn!

Giỏi quá!! Ngầu quá đi thôi.

"Cho tôi câu với". Cô nói với cậu ta.

"...Phu nhân". Bà cô nhỏ này!! Thanh Giao vẫn còn nhớ chuyện phu nhân của anh ta quậy phá làm nổ cả phòng thí nghiệm, nên khi thấy cô muốn câu cá anh có chút không nỡ.

Sợ phu nhân câu không được lại trách anh ta!

"Ừm! Em muốn câu cá". Cô nói với Minh Hoàng Lễ

"Được!". Minh Hoàng Lễ gật đầu, Thanh Nguyệt đưa đến hai cần câu cho cô.

"Ha ha". Cô ngồi xuống một góc để câu. "Ai thèm của anh". Cô nhìn Thanh Giao.!

Anh ta có thù với bà cô phu nhân này đúng không.

Khụ!! Minh Hoàng Lễ nhìn Thanh Giao một cái. Ý nói ai cho cậu tỏ ý ghét phu nhân của tôi vậy.

Thôi bỏ đi. Xem như anh ta số xui đi theo vị lão đại khó tính này vậy.

"Anh ơi". Cô gọi anh, không câu được cá. Cho nên liền quay sang nói với anh, đôi môi nhỏ nhắn chu lại.

"Tập trung một chút, mới câu sẽ không nhanh đâu bé cưng ". Anh hôn lên môi cô. "Đợi một chút nhé".

"Vâng". Cô vui vẻ gật đầu.

Đợi mãi cuối cùng cũng câu được một con cá biển mặt trăng. Nhưng đáng yêu quá cuối cùng cô giữ lại để nuôi nó.

Còn Minh Hoàng Lễ ngồi uống trà ngắm cô câu cá, anh không góp vui vào câu chuyện của họ nhưng vẫn thấy được cô rất vui vẻ trong chuyến đi nghĩ mát này.

Cô vui là được!

"Bé à! Vào ăn trưa một lúc rồi câu tiếp nhé". Anh sợ bé đói nên phải lo ăn trước đã.

"Anh đem ra đây cho bé đi! Em đang câu cá mà". Tuyết Thanh chống cằm nhìn cần câu vừa mới thả xuống.

Hết cách rồi cô không đi được đâu nên nhờ anh mang đến cho mình chứ. Tuyết Thanh cũng hơi đói rồi nè!

"Thanh Nguyệt! Em trông giúp phu nhân đi". Minh Hoàng Lễ không vui đâu, đã quá giờ trưa rồi, mãi câu nên không ăn cơm sao mà được.

Thanh Nguyệt dạ một tiếng rồi lại xem giúp phu nhân, cuối cùng cô thua anh nên cũng nghe theo sự sắp xếp của anh.

"Ăn đi em". Vào đến phòng ăn, anh đút cơm cho cô. Cô há miệng đón lấy cơm anh đút.

Rất nhanh đã ăn xong nhưng cô lại buồn ngủ, nên giao việc câu cá lại cho Thanh Nguyệt xem giúp còn mình thì vào phòng ngủ.

Tuyết Thanh lăn đi lăn lại một hồi vẫn không ngủ được, thế là kêu anh kể chuyện cho mình nghe.

Minh Hoàng Lễ kể về cuộc sống của anh lúc bé cho cô nghe. Tuyết Thanh nghe một hồi thì ngủ mất tiêu.

Minh Hoàng Lễ hôn lên môi cô, cùng chìm vào mộng đẹp. Thật ra anh cảm thấy gia đình hiện tại không quan trọng bằng cô.

Với anh cô mới là trên hết, trên cả mạng sống của anh! Chỉ cẩn bị thương một chút thôi cũng đủ khiến anh sống chết rồi, đừng nói chi cô không vui thì anh cũng sẽ không vui theo.

Tuyết Thanh vui vẻ hạnh phúc thì anh mới mãn nguyện. Đôi khi không cần một tình yêu cao sang nhưng chỉ cần cô bên mình mà thôi.

Minh Hoàng Lễ có chút tham lam. Minh Hoàng Lễ không muốn cô nhớ lại chuyện xưa, hiện tại cô và anh thế này làm anh vô cùng hạnh phúc rồi.

Cô nhớ lại chưa chắc gì đã ở bên anh, khi đó sẽ rời anh mà thôi.

Anh phải cho cô một tình yêu đẹp, một tình yêu mà cô xứng đáng được nhận. Để khi có nhớ lại thì cũng không rời anh được.

Anh chưa nghĩ đến chuyện bé con sẽ nhớ lại và rời bỏ, không biết khi đó anh sẽ đau khổ thế nào đây. Minh Hoàng Lễ đã quá quen với cuộc sống có cô bên mình. Không có cô, anh sẽ không tha thiết cuộc sống vô bổ này nữa.

Vòng tay ôm cô ngày càng chặt hơn, anh không muốn cô nhớ lại đâu.

"Ưʍ...". Cô hơi nhăn mày vì bị đau, anh lập tức nớ lỏng tay mình để chừa không gian cho cô.

Thanh Phong đã dừng lại ở một đoạn giữa biển.

Mục đích là phu nhân muốn câu cá nên thuyền không thể đi được nữa. Lão đại đã từng căn dặn anh ta, mục tiêu luôn làm phu nhân lên hàng đầu. Phu nhân vui thì lão đại mới vui được.

Nhưng giờ đây phu nhân cùng lão đại đã ngủ trưa nên anh ta cũng không dám phiền, dù sao thì như thế cũng tốt.

"Anh Phong! Phát hiện mục tiêu của người lạ, đang đến gần chúng ta". Một thuộc hạ báo cáo.

"Để ý kỹ mục tiêu, tránh cho phu nhân cùng lão đại bị thương.

"Rõ".

Sau khi phân phó cho thuộc hạ xong, Thanh Phong cũng bắt tay vào làm việc. Dù sao cẩn thận thì vẫn tốt hơn thể. Không thể để lão đại và phu nhân bị thương được.

Thanh Phong nhanh chóng gọi Thanh Giao Thanh Ngọc lại. Lái thuyền rời đi.

Mặc dù Thanh Ngọc tính tình trẻ con lại mê chơi nhưng khi làm việc lại vô cùng chuyên tâm. Khác hẳn với tính cách thường ngày của anh ta.

Khi hai chiếc thuyền ngừng lại song song với nhau, Thanh Phong vẫn có thể tiép tục lái đi nhưng sợ gây ảnh hưởng đến phu nhân nên đành dừng lại.

Thuyền dừng lại một người trên thuyền bước ra, Thanh Phong cũng giật mình.

Thiếu chủ của tổ chức AK - Âu Dương Thế Khanh!! Sao hắn ta lại ở đây!?

Thấy Thanh Phong nhìn mình thì Âu Dương Thế Khanh chỉ cười nhạt, chỉ là tép riu mà thôi không đáng cho anh ta phải bận tâm.

Nhận được tin từ thuộc hạ báo lại nói là Minh Hoàng Lễ muốn được Thập lục đi bằng du thuyền anh ta cũng lập tức cho người đuổi theo.

Hôm nay bằng mọi cách anh ta phải bắt được cô về, giờ đã quên đi tất cả nên anh sẽ tranh cơ hội này để đưa về bên mình. Tuyệt đối không được để mất cô lần nữa.

Hắn cũng từng hối hận vì khi đó đã đồng ý để cô rời đi, nhưng lại không hối hận vì đã bỏ thuốc. Hắn muốn cô là của hắn nên luôn chấp nhận bằng mọi cách khác.

Đê tiện cũng được, hận cũng được giờ đây hắn muốn cô trở thành người phụ nữ của hắn mà thôi. Cho dù có gϊếŧ chết bao nhiêu người hắn cũng không quan tâm.

Thấy Âu Dương Thế Khanh cũng đến đây Thanh Phong biết không phải là đều tốt nên anh ta cũng tập hợp người của mình lại. Đề phòng bất trất xảy ra.

Anh ta cũng gọi Thanh Nguyệt đi báo lại với lão đại.

Minh Hoàng Lễ đang ôm cô gái nhỏ ngủ thì nghe tiếng gõ cửa.

Cốc cốc cốc.....cốc...cốc cốc cốc

Ba tiếng dừng lại một tiếng đó là ám hiệu của bọn họ, giấc ngủ của Minh Hoàng Lễ chưa bao giờ sâu nên khi nghe tiếng gõ cửa anh liền tỉnh dậy.

Động tác của anh rất nhẹ nhàng, tránh làm cho cô thức giấc.

Anh cẩn thận đắp chăn lại cho cô rồi mới ra ngoài. Cô gái nhỏ ngủ rất say trên giường.

"Có chuyện gì". Minh Hoàng Lễ khép cửa lại rồi hỏi Thanh Nguyệt.

"Lão đại. Âu Dương Thế Khanh đã đến ạ".

"Ừm!." Minh Hoàng Lễ gật đầu. "Nói với Thanh Phong cứ theo tình hình mà xử lý, tuyệt đối không nương tay với tên khốn đó".

"Rõ ạ". Thanh Nguyệt liền rời đi.

Minh Hoàng Lễ nhìn ngoài biển khơi, anh thở dài một tiếng. Hôm nay anh đưa đi chơi cốt lỗi muốn cho cô một sự thoải mái nhưng xem ra không được rồi.

Có người muốn phá đám quấy rối anh đương nhiên sẽ không làm gì. Nhưng bên anh vẫn còn có cô cần được bảo vệ, không được để cô kinh động hoảng sợ. Điều đó đương nhiên không tốt với cô thì càng không tốt với anh.

Minh Hoàng Lễ vào phòng ngủ lại ngồi bên cạnh giường của cô. Anh hôn lên môi một nụ hôn sâu.

"Ưm". Cô gái đang ngủ cảm thấy có ai đó đang ở gần mình thì liền dần dần tỉnh dậy.

Cô đang ngủ mà! Sao anh lại hôn.

"Minh Hoàng Lễ ơi". Tuyết Thanh hơi đẩy anh ra, anh cũng liền buông ra.

"Sao anh lại hôn bé". Cô đang ngủ mà. Chưa đánh răng đâu!

"Anh yêu bé quá". Anh đỡ cô ngồi dậy. "Thấy bé đáng yêu nên anh không kiềm được."

"Xấu xa!!! Em còn chưa đánh răng".

"Anh không chê em đâu". Minh Hoàng Lễ vuốt ve mặt cô. Hơi cúi người. "Anh rất yêu em".

"Bé cưng cũng yêu anh". Cô vòng tay ôm lấy hông anh, ngẩng đầu nhìn người đàn ông này. "Bé đói quá anh ơi".

"Anh muốn hôn em". Nói xong anh liền lật tung chăn ra đè cô nằm xuống. Minh Hoàng Lễ chống hai tay bên giường, không làm cô bị thương.

Anh cúi người ngậm lấy môi cô. Cắи ʍút̼ ở đó.

"Ưʍ...". Tuyết Thanh vẫn nắm chặt áo anh, cùng nhau chìm đắm vào nụ hôn mạnh mẽ mà anh mang lại.

Ngoài kia sóng gió thế nào anh không quan tâm, chỉ muốn biết hiện tại anh muốn điên cuồng hôn cô thế nào mà thôi.

Động tác của anh rất nhẹ nhàng, anh lần mò đến eo cô, vuốt ve chậm rãi qua lớp áo rồi từ từ đến cúc áo.

Mỗi khi hôn cô anh chưa bao giờ tự chủ được bản thân mình, tay anh sờ soạng khắp người cô. Cô gái nhỏ nằm dưới thân anh cũng bị anh đưa vào cơn mê của ái tình.

Tuyết Thanh cũng không nhịn được sờ đến vạt áo anh, cô đưa tay mình đến bên ngực anh.

Cơ ngực anh thật đẹp.

Được bé con sờ!! Minh Hoàng Lễ càng điên người hơn, anh xé rách áo cô. Để lộ ra khuôn ngực trắng nõn lấp ló sau lớp áσ ɭóŧ.

Anh hôn lên cổ, xuống dần đến ngực cô, tay anh cởi áσ ɭóŧ ra.

Đôi gò bồng đảo hiển ra trước mắt anh, anh vươn tay xoa nắn nó.

"Ầm". Một tiếng súng vang lên.

Minh Hoàng Lễ giật mình, cũng dừng lại động tác tiếp theo.

"Đừng sợ". Minh Hoàng Lễ ôm cô vào lòng mình. "Anh ra ngoài xem có chuyện gì, bé cưng ở đây nhé".

"Dạ!! Có nguy hiểm cho anh không ạ". Cô cũng cài cúc áo lại cho Minh Hoàng Lễ.

"Không đâu! Bé đừng sợ nhé". Anh cũng mặc áo lại cho cô.

Sau khi căn dặn cô xong thì anh mới bước ra ngoài. Để lại cô cùng với Thanh Nguyệt Thanh Ngọc.

Cùng với các thuộc hạ ở trước cửa phòng canh gác cho cô.

Nhìn thấy anh đi khuất xa, bỗng nhiên thở dài. Tuyết Thanh lo quá đi, mong là anh không sao!

Sau khi đã dừng lại. Âu Dương Thế Khanh cũng không có động tác gì khác, chỉ đứng mặt đối mặt với Thanh Phong mà thôi.

Người anh ta muốn gặp vẫn chưa xuất hiện! Đợi tiếp vậy. Âu Dương Thế Khanh vừa uống trà vừa kiên nhẫn đợi.

Nhưng hơn mười lăm phút mà vẫn không thấy Minh Hoàng Lễ xuất hiện ra gặp anh ta, thì Âu Dương Thế Khanh cũng không kiên nhẫn nữa. Lập tức phất tay ra lệnh cho Nam Kha nổ súng.

Nếu đã muốn trốn tránh thì anh ta cũng đành gϊếŧ để cướp người vậy!!

Pằng!!

Pằng!!

Tiếng súng bên phía Âu Dương Thế Khanh nhanh chóng được bắn ra, phía bên Minh Hoàng Lễ cũng đáp trả lại.

Nhưng sau đó Minh Hoàng Lễ cũng đã bước ra, cầm súng đưa về phía Âu Dương Thế Khanh!

"Đưa người ". Âu Dương Thế Khanh nói. Anh ta cũng cầm súng nhắm vào đối phương.

"Người!" Minh Hoàng Lễ cười nhạt. "Em ấy ở bên tôi rất tốt".

"Đồ khốn nạn". Âu Dương Thế Khanh mắng một câu. "Minh Hoàng Lễ hôm nay tôi nhất định đưa người đi".

"Ha ha".

Pằng...Pằng...Pằng..!!

Hai bên chiến đấu với nhau, ở bên phòng khác nghe tiếng súng nổ cô rất lo cho anh. Giờ phút này cô không còn thấy sợ hãi nữa, đứng dậy muốn đi ra ngoài thì bị Thanh Ngọc cản lại.

Cô nhìn anh ta.

"Tránh ra". Minh Hoàng Lễ sẽ gặp nguy hiểm, không thể bỏ mặt anh được. Cô phải đến đó xem anh thế nào!!

"Phu nhân!" Thanh Ngọc lắc đầu. Lão đại đã có lời dặn không được để phu nhân ra khỏi phòng này.

"Đừng phiền tôi. Tôi sẽ không để anh ấy trách tội hai người ". Lòng cô hiện tại như lửa dốt, nhưng hai người này vẫn không thể mình đi ra nơi này.

Cô lấy con dao để ở cạnh bàn. Hai người họ sợ hết cả hồn vía.

"Phu nhân".

"Không được".

Thanh Ngọc và Thanh Nguyệt hét lên, phu nhân mà bị thương họ biết chắc lão đại sẽ không tha cho họ đâu. Nhưng để phu nhân đi học cũng không yên được, phải làm sao đây.

Phu nhân của họ vì muốn ra khỏi phòng này thì liền lấy dao kề vào cổ mình. Cuối cùng họ vẫn để cô bước đi.

Nắm chặt con dao trong tay, hiên ngang bước đi. Minh Hoàng Lễ một lòng bảo vệ, đương nhiên cô sẽ không để anh gặp nguy hiểm.

Khi đến nơi thấy có một người đàn ông lạ đang đánh anh, nỗi giận một lúc lại bốc lên.!

Tuyết Thanh không chút do dự phóng con dao đó về phía người đàn ông đó.

Chíu!

"Aaaa".

"Thiếu chủ".

"Lão đại".
User avatar
tuvi
Quả Mít
Quả Mít
 
Tiền: $57,574
Posts: 97516
Joined: 29 Apr 2006
Location: FRANCE
 
 

Re: Hoa Trong Mộng (Cả Đời Vì Em) - Hani Hải Nguyễn

Postby tuvi » 04 Dec 2023

Chương 48: Không tha thứ cho bản thân mình.

Giây phút cô phóng dao ra hai bên ngừng giao chiến với nhau.

"Thiếu chủ".

"Lão đại".

"Anh có sao không anh ơi". Tuyết Thanh đã nhắm trúng đối phương. Chạy lại xem xét thấy anh không bị thương cô mới thở một hơi.

"Anh không sao. Sau em lại ra ngoài này. Nguy hiểm ". Minh Hoàng Lễ rất sợ cô sẽ nhớ ra và rời bỏ anh.

"Em lo cho anh ạ". Tuyết Thanh ôm lấy anh. "Em sợ anh có chuyện".

"Đừng sợ". Anh hôn lên tóc cô, nhìn về phía Âu Dương Thế Khanh mà thách thức.

Thằng khốn nạn!

"Thập lục". Âu Dương Thế Khanh ôm lấy vai mình mà nhìn cô.

Nhưng cô lại không hề nhìn lấy anh ta, chỉ một lòng lo cho Minh Hoàng Lễ mà thôi.

"Em đừng để anh ta gạt mình, anh mới là người ở bên cạnh em mười sáu năm nay".

"Tôi không cần biết". Tuyết Thanh quay người lại, cô sẽ không tha thứ cho ai làm tổn thương đến anh đâu. "Tôi không phải thập lục, cũng không biết anh là ai, nhưng khi anh làm anh ấy bị thương tôi sẽ không đứng nhìn". Đỡ Minh Hoàng Lễ đứng dậy, anh lúc này vô cùng yếu đuối dựa hết vào cô.

Lúc cô gái nhỏ không chú ý Minh Hoàng Lễ nhìn về phía Âu Dương Thế Khanh mà thách thức! Có ngon thì mày cũng được như tao đi.

Thấy cô hung dữ bảo vệ anh như thế, vui mừng vô cùng thích.

"Ưʍ...". Anh ôm ngực mình. Thấy vậy Tuyết Thanh vội vuốt ngực anh.

"Đau sao ạ".

"Ừm.. đau". Anh hơi nhăn mặt lại, cả người như không xương gục vào cổ của bé con.

"Để em xem". Tuyết Thanh vội thổi cho anh bớt đau, nhìn đôi môi đỏ mộng của cô chu ra thổi thổi cho anh, lòng Minh Hoàng Lễ ngứa ngáy vô cùng. Minh Hoàng Lễ chỉ muốn đè cô ra mà hôn lấy hôn để mà thôi. Nhưng vì có người khác ở đây nên anh không tiện hành động.

Âu Dương Thế Khanh

Các thuộc hạ của anh.

Thanh Phong thấy mà lại tức không biết nên vạch trần lão đại nhà mình không. Đau?? Yếu đuối?

Thanh Phong ngẫm lại anh nhớ có lần lão đại vì cứu phu nhân mà sắp chết không hề kêu đau mà?

Hay lần khác lão đại vì đỡ đạn thay anh Lâm Tân Viễn mà bị ba vết súng bắn mà không hề kêu đau?

Còn rất nhiều lần bị thương nữa, lão đại của anh ta chưa bao giờ kêu đau cả.

Có khi nào!! Thanh Phong nhìn về phía Minh Hoàng Lễ, tự nghĩ có phải đây là lão đại giả không?

Anh ta cũng cảm thấy đúng lắm chứ.!

Chứ sao lão đại như biến thành người khác thế này!

"Thập lục! À không". Âu Dương Thế Khanh nhìn cô rồi cười. "Hà Tuyết Thanh! Em đang bị hắn ta lừa dối".

Minh Hoàng Lễ cứng người sợ cô sẽ nhớ lại quá khứ đó!

"Hiện tại tôi chỉ biết anh ấy vì anh mà bị thương". Cô không nhìn Âu Dương Thế Khanh chỉ một lòng lo lắng cho người đàn ông bên cạnh mình, bàn tay nhỏ bé của cô một tay vuốt ve ngực anh, một tay đỡ lấy anh.

"Thanh Phong! Anh xử lý việc ở đây đi". Rồi đưa Minh Hoàng Lễ vào trong phòng.

"Vâng! Thưa phu nhân".

"Hà Tuyết Thanh!! Bản thân em vốn là sát....". Âu Dương Thế Khanh hét lên chưa hết câu thì bị Minh Hoàng Lễ cho người ra tay.

Khó khăn lắm anh ta mới tránh đi được, nhưng vẫn bị thương, nhìn thấy họ dần khuất xa đến khi mất hút thì Âu Dương Thế Khanh điên tiết lên.

"Gϊếŧ tất cả". Âu Dương Thế Khanh ra lệnh. Hôm nay anh ta sẽ không tha cho một ai.

Minh Hoàng Lễ!! Mày được lắm! Lợi dụng việc Hà Tuyết Thanh mất trí nhớ đã cưỡng ép em ấy sao!!

Đồ khốn nạn!

Cô gái đó là do anh ta nuôi lớn chỉ có thể là của anh ta mà thôi!

Nhưng kế hoạch của anh ta lại bị thất bại vì người anh ta đem đến lại không có nhiều, nhưng bên Minh Hoàng Lễ thì có sự trợ giúp của bạn mình là Kiều Nam Cảnh và Lâm Tân Viễn nên cuối cùng bọn người đó cũng rút lui với thương tích nặng dành cho Âu Dương Thế Khanh!

Khi đưa anh về phòng, cô vội cởϊ áσ anh ra để xem vết thương của anh thế nào. Cô sợ anh bị thương nặng!! Không muốn đâu.

Mắt cô dần đỏ lên, Minh Hoàng Lễ nhìn mà đau lòng. Vết thương này đối với anh chỉ là ngoài da mà thôi. Làm bé con khóc, đau lòng anh mới là kẻ tội đồ mà.

"Anh xin lỗi bé cưng nhé. Anh không sao". Minh Hoàng Lễ ôm cô vào lòng.

Tuyết Thanh im lặng xử lý vết thương cho anh, anh bị thương nhẹ mà thôi, chỉ bị bầm lên. Nhưng cô không thích!

Thấy cô gái nhỏ lầm lì không nói tiếng nào! Minh Hoàng Lễ càng thêm hoảng hốt hoảng sợ.

"Bé à".

"Anh ngồi đi đã? Em không sao". Cô nói

Giờ phút này Minh Hoàng Lễ không muốn cô nhớ ra tất cả đâu. Tuyết Thanh chỉ có thể là của anh mà thôi, nếu nhớ lại anh không chắc cô có rời xa anh không?

Anh muốn có cô, có tất cả từ cô!

Minh Hoàng Lễ cúi người hôn lên môi, một tay anh luồn đến eo, xé rách áo của cô đi.

Anh muốn cô đêm nay trở thành người phụ nữ của anh!! Để không được rời xa anh!

"Đừng.... mà anh". Tuyết Thanh không thích anh mạnh bạo thế này.

Nhưng anh lại không hề buông tha, anh lột sạch người cô ra. Phút chốc cô đã thỏa thân nằm dưới thân anh. Anh ngậm lấy nụ hồng, tay anh sờ nắn khắp người cô.

"Minh....Hoàng Lễ!!! Đừng mà". Tuyết Thanh giãy giụa lung tung! Từ trước đến nay họ đã thân mật rất nhiều nhưng chưa bao giờ anh làm thế này với cô. Minh Hoàng Lễ rất mạnh bạo, thậm chí xoa ngực thôi cũng rất mạnh nữa.

"Không mà ". Minh Hoàng Lễ sờ đến nơi tư mật của Tuyết Thanh.

Minh Hoàng Lễ tách chân cô ra. Anh giờ phút này chỉ biết muốn cô điên cuồng mà thôi.

"Không....anh....". Hu hu!

Cô khóc! Hoảng sợ vô cùng.

"Minh Hoàng Lễ....em sợ". Tuyết Thanh van xin anh đừng như thế. Nhưng ngón tay của anh đã đưa vào nơi tư mật của cô.

"Á....đau....xin anh". Cô lắc đầu nguầy nguậy, không mà..! Cô biết hành động này của anh có nghĩa là gì!Cô không muốn!

Hu hu!

Không mà!! Tại sao!! Tại sao anh lại làm như thế với mình chứ.

Một tay anh nắn bóp ngực của bé con, một tay khác thì anh lại đâm vào sâu thêm một chút nữa, từ từ chuyển động, đây là lần đầu tiên anh được chạm vào, bản thân Minh Hoàng Lễ có chút mất khống chế vì đã ra tay mạnh bạo.

Nơi đó chưa được khuếch trương nên rất khô và chặt hẹp.

Hu hu!

"Đừng mà anh...á...".

"Xin...xin anh đó... hu hu".

Thấy cô hét lên vì đau Minh Hoàng Lễ liền dừng lại. Bản thân anh đang làm gì thế này. Minh Hoàng Lễ vội rút tay ra. Tuyết Thanh liền cuộn mình lại lấy chăn đấp lên người mình.

Hu hu hu! Tiếng khóc nức nở của cô vang lên khắp phòng, chưa từng nghĩ anh sẽ làm như thế này với mình. Bình thường anh luôn nghĩ đến cảm giác của cô nhưng hôm nay...

Cô nghĩ đến càng khóc lớn thêm!!

Hu hu!

Oa oa!

"Anh...xin lỗi em ". Minh Hoàng Lễ chỉ vì một phút nhất thời đã làm tổn thương đến cô gái mà anh hết mực nâng niu chiều chuộng. Anh đang làm gì thế này! Đã nói bản thân phải một lòng chăm sóc cho cô, nhưng anh đã làm gì.

Đi làm tổn thương cô, muốn chiếm đoạt cô thế sao!!

"Đừng...đừng động vào em". Tuyết Thanh rất sợ!! Cô không muốn!! Lùi về phía giường một góc! Anh không giống như bình thường, chưa bao giờ anh đối xử với cô thế này. Chưa bao giờ.

"Được...được..anh không động vào bé cưng". Minh Hoàng Lễ chỉ muốn gϊếŧ chết chính mình mà thôi.

Cả hai cứ ngồi như thế. Tuyết Thanh vẫn khóc còn anh thì đầy tự trách. Cuối cùng anh bước ra ngoài để lại không gian cho cô, tránh làm cô thêm đau lòng.

Thấy anh ra ngoài cô cũng không nói gì! Chỉ là cô không thích anh có hành động như thế mà thôi, Tuyết Thanh rất sợ! Sợ hãi vô cùng.

Trong thâm tâm của Tuyết Thanh chưa từng sợ như bây giờ, từ lúc nhớ lại cho đến nay. Tuyết Thanh đã ở bên cạnh anh được ba tháng nhưng tình cảm của hai người rất tốt. Minh Hoàng Lễ luôn cưng chiều hết mực, lúc nào cũng nghĩ đến cô rồi mới nghĩ cho bản thân mình.

Nhưng....cô lau nước mắt đi. Hôm nay giờ phút này anh lại hành động đáng sợ đó với cô sao. Tuyết Thanh nhớ lại chuyện đó thì sợ hãi vô cùng. Ôm chăn về phía mình ngồi gục xuống mà khóc.

Minh Hoàng Lễ bước ra ngoài cửa, nghe từng tiếng nấc nghẹn của cô mà lòng anh điên lên. Anh đấm mạnh một cái vào thành gỗ, mày đã làm gì thế này!! Tại sao bản thân mày lại không kiềm chế lại. Cô gái nhỏ giờ đây đang ngồi khóc đến đau lòng. Chỉ vì một phút nông nỗi nhất thời mà chính anh, chính anh là người làm cho cô sợ hãi.
User avatar
tuvi
Quả Mít
Quả Mít
 
Tiền: $57,574
Posts: 97516
Joined: 29 Apr 2006
Location: FRANCE
 
 

Re: Hoa Trong Mộng (Cả Đời Vì Em) - Hani Hải Nguyễn

Postby tuvi » 04 Dec 2023

Chương 49: Đau lòng vì anh

Minh Hoàng Lễ đứng ngoài cửa mà thẩn thờ theo. Cô khóc lòng anh đầy khó chịu.

"Lão đại". Thanh Nguyệt bước đến.

"Em ở đây trông phu nhân giúp anh! Hiện tại phu nhân không được thoải mái em đừng phiền nhé".

"Vâng ạ". Thanh Nguyệt cũng nghe thấy tiếng phu nhân khóc thì nhìn lại thấy lão đại của mình cũng đỏ mắt.

Minh Hoàng Lễ nhìn về phía phòng ngủ một hồi rồi mới nhấc chân rời đi.

Thanh Nguyệt đứng ngoài cửa một hồi rồi cũng gõ cửa bước vào. Thấy phu nhân ngồi một góc lại mà khóc cô ấy cũng rất đau lòng. Thật ra phu nhân rất đáng yêu nhưng không biết giữa họ có chuyện gì mà phu nhân lại khóc đến đua lòng thế này.

Cô ấy nhìn thấy quần áo của phu nhân rơi lung tung, thì liền hiểu ra.

Lão đại định làm gì thế này!! Phu nhân giận cũng đúng thôi.

Vội an ủi phu nhân, nhưng khi thấy Thanh Nguyệt đến thì Tuyết Thanh lại càng khóc to hơn nữa.

Giờ phút này Thanh Nguyệt còn đau lòng nữa. Vội ôm phu nhân và giúp mặc lại quần áo.

Hu hu!

Cô ôm Thanh Nguyệt mà khóc, uất ức quá đi mà!!

"Đừng khóc!! Đừng khóc nhé".

"Hu hu! Anh ấy...đồ xấu xa". Cô hỉ mũi một cái. Nước mũi để vào áo của Thanh Nguyệt.

Chơi bẩn vậy bà cô nhỏ của tôi ơi..

"Ngon không em".

"Dạ!! Ngon ạ". Tuyết Thanh nói thật lòng mình.

Lâm Tân Viễn cũng không hỏi gì thêm. Vui là được!

Bọn họ ngồi nói chuyện rất nhiều, Minh Hoàng Lễ muốn xe vào nhưng cũng không được! Cô gái nhỏ nào đó không hề ngó ngàng đến anh.

Kiều Nam Cảnh cũng thấy hai người họ có gì đó không đúng nhưng anh ta cũng không hề quan tâm. Nếu có sai thì cũng do Minh Hoàng Lễ sai, chứ cô bé dễ thương thế này sao mà làm lỗi được.

Mà cho dù có sai thì cũng nên bỏ qua. Con gái là để cưng chiều chứ không nên giận dỗi.

"Em ăn đi bé ". Minh Hoàng Lễ đưa cho cô một dĩa sushi cá hồi vây xanh.

"Cảm ơn ạ". Nhưng không ngó ngàng gì đến anh, cũng không động đến dĩa cá mà anh đem đến.

"Anh đút bé cưng ăn nhé". Anh biết lỗi rồi mà!! Tha thứ cho anh đi em.

Cô chỉ trừng mắt nhìn anh.. đút!! Không thấy đông người thế này sao!

Anh không ngại thì cô ngại mà!! Hừ đồ đáng ghét. Giận là đúng!!

Cô tức thở phì phò!! Muốn cô tức chết cho anh vừa lòng đúng không!!

Hừ hừ!

Không thèm tha thứ luôn cho biết mặt!

Anh nói gì sai à!

Ha ha! Kiều Nam Cảnh bật cười. Vươn tay xoa đầu cô bé này. Đáng yêu quá đi thôi.

"Lấy cái tay ra". Minh Hoàng Lễ nhìn Kiều Nam Cảnh! Ai cho anh ta sờ đầu cô gái của anh vậy hả.

Ngồi nói chuyện một lúc bọn họ đi ăn tối ngoài trước du thuyền.

Nói rất nhiều việc với nhau. Cô gái nhỏ cũng rất vui vẻ bên cạnh anh có rất nhiều người tốt, như Kiều Nam Cảnh và Lâm Tân Viễn đây. Họ rất tốt với anh, với cô.

Kiều Nam Cảnh và Lâm Tân Viễn đi câu cá đêm nên để lại không gian cho anh và cô. Tuyết Thanh đứng cạnh thành du thuyền nhìn ngắm gió đêm.

Minh Hoàng Lễ ôm lấy bé con từ phía sau, cằm anh đặt lên vai Tuyết Thanh.

"Bé đừng giận anh nữa được không. Anh biết lỗi rồi, anh sẽ không như thế nữa ". Bé con giận! Anh không hề vui một chút nào.

Tuyết Thanh không trả lời anh. Chỉ nhìn về phía gió biển. Cô muốn hoà tan mình vào biển cả. Xua đi hết mọi buồn phiền của cuộc sống.

Bên cạnh anh cô rất tốt, rất vui. Nhưng hành động ban chiều của anh, rất sợ hãi. Chỉ cần nghĩ đến thồi là rất buồn phiền.

Tuyết Thanh không trả lời anh, chỉ nhìn về phía biển xa xăm. Minh Hoàng Lễ cũng không nói gì, chỉ im lặng ôm lấy cô mà thôi.

Anh sợ cô lạnh thoát lên vai cô một chiếc áo thoát của anh.

"Anh không nguỵ biện cho bản thân mình, anh sai! Anh xin lỗi bé cưng. Anh cũng không mong em tha thứ cho anh, nhưng xin em... đừng giận anh nữa. Được không em".

"Minh Hoàng Lễ!". Cô quay người lại đối mặt với anh. Đây là lần đầu tiên cô gọi cả tên của anh. "Anh biết không từ khi em tỉnh dậy bản thân em đã ở cùng anh, phụ thuộc vào anh em cũng chưa từng nghĩ anh sẽ hành động như thế với em". Cô mỉm cười. "Phải chăng anh đã nói dối em tất cả".

"Anh...không có! Minh Hoàng Lễ anh chưa từng nói dối em". Minh Hoàng Lễ chấp nhận việc lừa dối cô. "Chuyện hôm nay anh không đúng."

"Bỏ đi". Cô bỏ tay anh ra khỏi người mình. "Em thấy hơi mệt em vào phòng ngủ trước ạ". Tuyết Thanh bước đi, tay lau nước mắt. Cô khóc vì anh, vì hành động không đúng của anh.

Tuyết Thanh biết bọn họ thân mật như thế là rất đúng vì họ là vợ chồng sắp cưới của nhau. Nhưng cô rất sợ hãi, sợ hành động đó của anh. Đây không phải là lần đầu họ thân mật nhưng bình thường anh chỉ ôm hôn cô, cũng không có chạm đến nơi tư mật của cô.

Tuyết Thanh nhắm mắt lại. Trong thâm tâm của cô, rất sợ hãi việc này. Cô không biết đó là thế nào nhưng cô không thể ân ái với anh. Không thể!

Nhìn cô bước đi mà anh chỉ biết thở dài, chỉ vì một phút không kiềm chế được bản thân. Minh Hoàng Lễ đã làm tổn thương đến cô! Tổn thương đến cô gái mà anh rất yêu thương. Chính anh đã làm cho cô khóc!

Giờ đây cô không tha thứ cho anh cũng rất đúng! Vì anh xấu xa!! Anh là đồ khốn!

Vốn dĩ chuyến đi này sẽ rất hạnh phúc nhưng thật không ngờ lại xảy ra chuyện như thế này!! Minh Hoàng Lễ mày đang làm gì thế này!

Ganh tỵ dẫn đến việc anh muốn chiếm lấy cô. Nếu như hôm nay anh vẫn cưỡng ép quan hệ với anh, thì sẽ ra sao?

Sẽ mãi hận anh sao!! Đây không phải là đều anh muốn. Minh Hoàng Lễ muốn cô bên anh, cho anh tất cả. Tự nguyện dâng hiến thể xác lẫn tâm hồn cho anh chứ không phải anh cưỡng ép để có được.

Lòng Minh Hoàng Lễ đầy muộn phiền!
User avatar
tuvi
Quả Mít
Quả Mít
 
Tiền: $57,574
Posts: 97516
Joined: 29 Apr 2006
Location: FRANCE
 
 

Re: Hoa Trong Mộng (Cả Đời Vì Em) - Hani Hải Nguyễn

Postby tuvi » 04 Dec 2023

Chương 50: Làm lành

Thấy cô rời đi anh cũng không đi theo làm phiền, ngồi một góc để hút thuốc.

"Hai người sau thế ". Lâm Tân Viễn hỏi.

"Làm chuyện tổn thương đến em ấy". Minh Hoàng Lễ cười nhạt.

Lâm Tân Viễn cũng không hỏi nhiều, chỉ rót cho mỗi người một ly rượu.

Bọn họ cũng không định đến du thuyền này phiền Minh Hoàng Lễ và vợ cậu ấy nghĩ ngơi đâu, chỉ vì nhận được tin Âu Dương Thế Khanh đi theo bọn họ nên sợ Minh Hoàng Lễ ứng phó không kịp nên cuối cùng lại quyết định đi đến đây.

"Sinh nhật cô bé đó ngày mai đúng không. Cậu làm cho em ấy một buổi tiệc đi, rồi xin lỗi ". Kiều Nam Cảnh chỉ cho anh.

"Ừm". Minh Hoàng Lễ đã cho người chuẩn bị tất cả, anh chỉ mong tha thứ mà thôi.

Cô giận bản thân cô không vui thì làm sao anh lại vui được.

Ngồi với bọn họ hơn mười giờ anh đi vào phòng xem cô thế nào.

Cốc cốc...

Anh gõ cửa tránh cho cô giận thêm.

"Vào đi ạ".

Anh từ từ mở cửa bước vào, cô dường như mới tắm xong vẫn còn đọng hơi nước. Minh Hoàng Lễ giúp cô sấy tóc.

Cô thấy anh vào phòng thì cũng không nói gì, bọn họ đã ngủ cạnh nhau lâu như thế, nên cô cũng không muốn không được ngủ với anh.

Để mặc anh sấy tóc cho mình.

Không ai nói chuyện với ai, chỉ có tiếng máy sấy vi vu mà thôi.

Hơn mười phút sao tóc cô cũng đã khô, anh cũng dừng lại. Nhưng Minh Hoàng Lễ không buông cô ra. Anh hít ngửi mùi hương từ cô. Khiến anh dễ chịu hơn rất nhiều.

"Em muốn ăn thêm gì không. Anh cho người chuẩn bị cho em nhé".

"Không cần đâu ạ". Tuyết Thanh vẫn còn rất no. Hiện tại đi ngủ mới là cách tốt nhất.

"Em muốn đi ngủ ạ". Thấy anh vẫn ôm mình, nên cô nói với anh thì được anh bế đặt lên giường. Cẩn thận đắp chăn lại rồi hôn lên môi cô một cái.

"Em ngủ đi". Minh Hoàng Lễ muốn bước ra ngoài thì bị cô nắm tay lại.

"Anh có ngủ với em không ạ". Nếu anh không ngủ cùng mình thì không quen đâu.

"Có". Minh Hoàng Lễ vội bước lên giường và nằm xuống, ôm vào lòng mình. Để gối đầu lên tay anh, cô cũng vòng tay ôm lấy Minh Hoàng Lễ.

Rất nhanh cô đã ngủ say. Minh Hoàng Lễ chỉ lặng lẽ thở dài. Ngủ chung thì xem như cô đã bớt giận. Anh cũng đỡ lo hơn.

Sáng hôm sau.

Anh đã dậy từ sớm nhưng lại để yên cho cô ngủ. Khi tỉnh dậy đã hơn mười giờ sáng.

"Em muốn dậy luôn không".

Cô lắc đầu. Vẫn còn muốn ngủ mà. Kéo chăn lên che đầu mình lại, ngủ tiếp đây.

"Dậy đã nào! ". Minh Hoàng Lễ kéo chăn ra. "Ăn sáng rồi em ngủ nữa nhé".

"Vâng". Cô cười.

Minh Hoàng Lễ giúp cô đánh răng rồi thay quần áo, các động tác anh làm vô cùng thuần thục và tự nhiên.

Khi Minh Hoàng Lễ chạm vào qυầи ɭóŧ của cô thì anh dừng lại, anh không cởi nó ra. Tuyết Thanh chớp mắt nhìn anh.

Đêm qua Minh Hoàng Lễ đã hành động không đúng nên cô vẫn còn giận, mặc dù cô vẫn để anh thay quần áo nhưng anh biết bé con vẫn chưa tha thứ cho mình.

Minh Hoàng Lễ giúp bé con mặc lại áσ ɭóŧ. Đôi gò bồng đảo rất đẹp, căng tròn lại đầy đặn, vừa với bàn tay to lớn của anh. Minh Hoàng Lễ không kiềm lòng được, vươn tay chạm nhẹ lên đó.

"Được không em". Minh Hoàng Lễ ngẩng đầu hỏi cô. "Anh hôn nó được không".

Tuyết Thanh không trả lời anh, chỉ vùi mặt vào ngực anh mà thôi. Kêu cô gật đầu thì ngại chết mất.

Minh Hoàng Lễ cũng biết cô ngại nên chỉ cười và vươn tay xoa nắn nó và hôn khắp người cô.

"Ưʍ....anh ơi". Tuyết Thanh khẽ rên lên một tiếng. Kí©h thí©ɧ quá đi! Có hơi uốn éo người mình.

"Thả lỏng đi em". Minh Hoàng Lễ ngậm lấy vành tai, khuấy đảo khắp người cô. Anh xoay người lại hôn lên tấm lưng trần trắng nõn đó.

Cả hai chìm đắm vào nụ hôn mà anh mang lại. Anh chỉ xoa nắn ngực mà thôi, hoàn toàn không đưa tay xuống nơi h.o.a h.uy.ệt đẹp đẽ đó. Tay anh đặt lên đùi cô vuốt ve.

Tuyết Thanh hơi ngửa mặt ra để được anh vuốt ve, như có hàng vạn con kiến đang bò khắp người mình.

Mãi một lúc sau, anh mới chậm rãi buông cô ra, cô gái nhỏ dựa vào ngực anh mà hít thở. Mặt cô lúc này đã đỏ bừng như một bức tranh đẹp đẽ, để cả hai ổn định lại hơi thở thì anh mới giúp cô mặc lại quần áo và đi ra ngoài.

Lúc ra ngoài đã hơn mười một giờ trưa, bọn họ đã ở trong nhà tắm ôm hôn nhau hơn một tiếng đồng hồ.

"Tha thứ cho anh nhé ". Minh Hoàng Lễ đút cô ăn sáng và nói.

"Vâng! Nhưng anh không được làm như thế nữa! Em không thích và em cũng không thoải mái".

"Được! Anh sẽ không làm như thế nữa. Chỉ khi em đồng ý thì anh sẽ đi vào được không".

Hừ hừ! Tuyết Thanh không trả lời. Còn lâu cô mới đồng ý để anh đi vào nhé!

Ha ha!

Hôm nay Minh Hoàng Lễ tổ chức cho cô một buổi tiệc sinh nhật, sẵn tiện cầu hôn cô luôn. Minh Hoàng Lễ đã nói dối cô về tất cả nên giờ phút này anh phải thực hiện nó. Tránh cho bé con phát hiện ra.

Kiều Nam Cảnh và Lâm Tân Viễn đã về lúc tối, bọn họ thấy đã yên ổn nên đi về.

Ăn sáng xong cô đi dạo ra khoang thuyền, thấy Thanh Phong chỉ huy lái thuyền cô nhìn anh không chớp mắt, đứng đó nghe Thanh Phong hướng dẫn và quan sát.

"Muốn lái thử không em". Minh Hoàng Lễ thấy cô có vẻ rất thích.

"Muốn! Nhưng em sợ".

"Anh ở đây". Minh Hoàng Lễ ôm cô bước đến, nói với Thanh Phong để thuyền cho anh.

Thanh Phong không hề nghĩ ngợi nhiều, lão đại lái tàu thuyền thì anh ta không lo lắng. Rất nhanh Thanh Phong đã rời đi, khoang lái thuyền chỉ còn lại anh và cô mà thôi.

Minh Hoàng Lễ hướng dẫn cho cô các động tác để khởi động thuyền.

Thuyền của anh để cô lái là một chiếc thuyền mới và hiện đại. Chỉ cần ấn nút thì nó sẽ khởi động. Tuyết Thanh tập trung lắng nghe, thuyền này còn có công tắc ngắt, nếu rời khỏi tay lái thì nó sẽ tự động tắt máy.

"Khi bắt đầu di chuyển bằng cách đẩy nhẹ tay ga cho đến khi em cảm thấy nó chuyển sang số. Tàu có thể tiền về phía trước hoặc cần lùi tuỳ vào vị trí của chỗ neo đậu.

Khi thuyền bắt đầu chuyển động, điều khiển bánh lái như cách em điều hướng trên xe hơi vậy". Minh Hoàng Lễ vừa hướng dẫn vừa chỉ cho cô đánh lái thuyền đi.

"Nhưng bé vẫn không biết lái ô tô mà anh".

"... sai sót của anh, khi về sẽ chỉ cho em lái xe nhé".

Tuyết Thanh gật đầu. Anh tiếp tục hướng dẫn.

"Tăng ga phù hợp để đạt tốc độ mong muốn và phù hợp với điều kiện địa hình, thời tiết.

Khi cần giảm tốc độ, hãy nhẹ nhàng kéo ga về vị trí trung hoà.

Mới đầu lái thuyền em cứ chậm rãi lái thôi, giữ thẳng bánh lái nhé, nếu muốn xoay vòng thì đánh lái nhẹ nhàng thôi". Minh Hoàng Lễ hơi xoay nhẹ bánh lái để bé con hiểu rõ hơn.

Minh Hoàng Lễ ngồi lên ghế thuyền trưởng còn cô thì ngồi lên đùi anh, tập trung hướng dẫn, để cô vui.

Cô gái nhỏ rất thông minh lại còn học rất nhanh, một lúc sau anh có thể buông ra để cho cô chậm rãi lái thuyền. Tuyết Thanh di chuyển rất chậm, có chút sợ hãi nhưng khi đã quen dần thì lái rất nhanh.

Minh Hoàng Lễ ôm eo, để mặc cho cô làm gì thì làm. Dù sao có anh ở đây nên không cần phải lo. Thuyền của họ như một con sóng nước, sừng sững hiên ngang ở ngoài biển khơi.

Lái thuyền cũng rất mất sức, hơi thả tốc độ cho nó chậm lại.

"Không lái nữa đâu ạ".

"Ừm". Minh Hoàng Lễ cũng cho dừng thuyền lại, trực tiếp ôm eo cô rời đi, để lại thuyền cho Thanh Phong phụ trách.

Thanh Phong nhận lệnh lái thuyền quay lại về nhà, nhưng hôm nay lão đại cầu hôn phu nhân nên anh ta đã chuẩn bị mọi việc đâu vào đấy. Đợi đến chiều tà sẽ bắt đầu.

Cả hai đi dạo khắp thuyền, thuyền này có hai tầng nên cùng nhau đi lên tầng của thuyền.

Cô rất ngạc nhiên.

Trước mắt cô là một chiếc bàn tiệc nhỏ với các bóng bay đủ màu sắc. Cô vẫn không hiểu ra chuyện gì cả.

"Hôm nay là sinh nhật của bé cưng". Minh Hoàng Lễ đưa cô lại ghế và ngồi xuống. Hai người họ ngồi đối diện với nhau.

Tuyết Thanh à một tiếng, mặt lại đỏ lên, cô còn quên mất nhưng anh lại không quên!! Minh Hoàng Lễ chu đáo quá đi thôi hình như...cô hơi ngẩng đầu nhìn anh. Tuyết Thanh lại yêu anh thêm một chút nữa rồi.

Nơi này đã chuẩn bị xong nên cả hai ngồi xuống ăn uống rất vui vẻ.

Minh Hoàng Lễ rót cho cô một ly rượu vang nho, đêm nay anh cho cô uống một chút vậy dù sao vẫn là ngày vui mà. Tuyết Thanh nhận lấy và uống một ngụm. Ừm! Ngon quá. Tuyết Thanh vui vẻ uống thêm nữa.

"Em ăn đi". Minh Hoàng Lễ đưa dĩa tôm đã được bóc vỏ cho cô, bé con không thích ăn thịt bò nên anh chuẩn bị một bàn tiệc hải sản.

Với anh, mọi thứ tốt nhất, đẹp nhất mới xứng đáng với cô. Còn anh thì sao cũng được, luôn đặt cô lên trước tiên. Cho nên mọi thứ về cô anh đều biết rất rõ.

"Dạ". Tuyết Thanh cắn một miếng rồi lại đút cho anh. Minh Hoàng Lễ vẫn nhận lấy ăn như bình thường.

Hiện tại bây giờ là bốn giờ chiều, nên trời rất mát và rất đẹp. Họ ngồi ăn với nhau rất vui vẻ và đầy ngọt ngào.

Đối với anh chỉ cần cô vui vẻ thế này là rất tốt với anh rồi. Đêm qua Minh Hoàng Lễ hành động như thế là không đúng cũng biết điều đó là sai.

Nên khi sáng tắm cho cô, mặc dù anh rất muốn lột qυầи ɭóŧ ra nhưng anh lại kiềm chế lại. Chỉ hôn ngực cô cho đỡ thèm mà thôi.

Họ cùng nhau ngắm hoàng hôn, hôm nay cô rất vui. Tuyết Thanh hôn lên môi anh một nụ hôn.

Minh Hoàng Lễ cũng đáp trả lại nụ hôn đó.

Các thuộc hạ đứng ở phía sau thấy lão đại cùng phu nhân đã làm hoà thì đều rất vui vẻ.

Thanh Phong cũng muốn yêu đương quá đi thôi! Nhưng anh ta không hề biết hoa đào của mình sắp xuất hiện và đi truy anh ta một đoạn thời gian dài nhờ có sự giúp sức của lão đại!
User avatar
tuvi
Quả Mít
Quả Mít
 
Tiền: $57,574
Posts: 97516
Joined: 29 Apr 2006
Location: FRANCE
 
 

Re: Hoa Trong Mộng (Cả Đời Vì Em) - Hani Hải Nguyễn

Postby tuvi » 04 Dec 2023

Chương 51: Cầu hôn

Đến chiều tối khoảng hơn sáu giờ

Minh Hoàng Lễ thay cho cô một bộ lễ phục màu xanh lục.

Tuyết Thanh không hiểu anh muốn làm gì? Hỏi thì lại không nói chỉ cười mà thôi. Làm cô tò mò muốn chết vậy đó.

Giấu kỹ quá vậy ta.

Minh Hoàng Lễ để cô thoát lên tay mình, một đôi tình nhân thật sự sánh vai nhau bước lên khoang thuyền.

Khi đã ngồi xuống ghế Thanh Ngọc chuẩn bị tất cả các món ăn và đưa lên ngay lập tức.

Lúc này Minh Hoàng Lễ lại gần đàn dương cầm, hoà tấu cho cô gái của mình một bản nhạc tình ca.

Tuyết Thanh cùng anh chìm đắm vào bản nhạc đó, hôm nay là sinh nhật mình nên biết anh muốn làm cho cô vui.

Ting tang....ting tang.

Nhịp điệu vui vẻ được vang lên.

Nhìn thấy anh chuyên tâm đánh đàn, ngón tay linh hoạt ấn từng phím đàn. Tuyết Thanh say mê nhìn Minh Hoàng Lễ.

Giờ phút này dường như trong mắt cô chỉ còn lại một mình anh mà thôi, những ngón tay anh chậm rãi ấn từng phím đàn.

Chứng tỏ cô là người phụ nữ của anh? Đợi cô tốt nghiệp, họ sẽ kết hôn sinh con. Sống hạnh phúc bên nhau cả đời này. Mãi mãi không chia lìa, anh sẽ không bao giờ phụ lòng cô.

"Đẹp quá". Tuyết Thanh lật bàn tay mình xem đi xem lại. Thích quá đi thôi.

"Thích là tốt". Minh Hoàng Lễ lấy ra một bộ trang sức khác. "Những món đồ này anh dành tất cả cho em". Anh đeo dây chuyền, lắc tay.

"Những thứ khác em có thể không đeo nhưng chiếc lắc tay này có thiết bị định vị, nếu em gặp nguy hiểm anh sẽ tìm được bé cưng. Cả nhẫn nữa không được rời nó, vì nó chứng minh em là của anh".

"Vâng ạ". Đồ của anh tặng đương nhiên sẽ giữ thật tốt, nhưng mà dây chuyền cô không thích đâu, về cô sẽ tháo ra. Chỉ để lại nhẫn và lắc tay mà thôi.

Tuyết Thanh rất nghe lời anh căn dặn. Không quên được đâu.

Nhìn thấy cô ngoan như thế anh cũng rất vui, đưa cô lại bàn ngồi.

"Cái này anh cho em". Minh Hoàng Lễ chỉ vào một xấp tài liệu.

"Gì vậy ạ".

Anh không nói gì nhướng mày ra hiệu cho cô tự xem, khi mở ra cô thấy được "cổ phần của Minh thị", "tài sản". Thì liền hiểu ra. Người đàn ông này không phải cho cô tất cả tài sản của anh đó chứ!

Lật các trang tiếp theo thì toàn bộ là tài sản của anh. Anh điều chuyển nhượng hết cho cô. Chỉ cần ký tên thì tất cả đều là của cô!

"Cái này". Cô gấp lại. "Của anh ạ". Đặt vào tay anh. "Em không cần những thứ này, với em anh mới là tất cả".

"Anh biết". Minh Hoàng Lễ xoa đầu cô. "Anh kiếm tiền đều muốn cho em. Sau này vợ phải cho anh tiền nhé".

"Anh... xấu xa". Hừ!!

Cuối cùng dưới sự cưỡng ép của Minh Hoàng Lễ, anh đặt tay cô lên xấp tài liệu đó, bắt ký tên tất cả. Hơn ba mươi phút sau mới xong, tay cũng mỏi nhừ!

Đêm nay cô chính thức trở thành vợ của anh, đêm tối anh bế cô vào phòng ngủ, chỉ lặng lẽ giúp cô cởi váy ra ngủ cho thoải mái mà thôi.

Cô gái nhỏ vẫn chưa sẵn sàng để ân ái nên anh không vội.

Minh Hoàng Lễ sẵn sàng đợi cô chấp nhận dâng hiến bản thân mình cho anh, sẽ không mất khống chế nhưng hôm vừa rồi nữa.

Thanh Phong nhận lệnh lái thuyền trở lại nhà!

Tuyết Thanh đã ngủ rất say, say đến nỗi thuyền cập bến anh bế mình về nhà mà cũng không hề hay biết.

Khi ngủ trên môi cô vẫn nở một nụ cười rất tui, rất vui vẻ. Bởi vì đã trở thành vợ của anh, được anh cầu hôn và được anh yêu thương.

Minh Hoàng Lễ ngồi bên giường trông cô ngủ, anh hôn lên bàn tay cô. Nơi đó giờ đây đã có thêm nhẫn đính hôn của anh dành cho.

Nay mai anh sẽ công khai cô cho mọi người biết, muốn cho cả thế này biết cô là vợ của Minh Hoàng Lễ này!

Chuyến đi này có thể nói vô cùng làm anh mãn nguyện! Nếu không tính đến việc gặp Âu Dương Thế Khanh thì còn việc suýt chút nữa anh đã cưỡng ép cô quan hệ với anh.

Nếu lúc đó thật sự anh thành công thì có lẽ sẽ rất hoảng sợ, và chuyện cầu hôn này chắc chắn sẽ thất bại.

Cũng may! Mọi chuyện không đi quá xa với dự định của anh. Thật ra, bản thân anh khi đó chỉ vì điên tiết nhất thời, chỉ có một ý niệm chiếm đoạt cô mà thôi, nên mới có hành động đó.

Nhưng cảm giác vào trông cô thật tuyệt, ngón tay achỉ mới đi vào một chút thôi mà đã vô cùng khít chặt hút lấy ngón tay anh. Nếu như thật sự đi vào thì sẽ làm cho anh dục tiên dục tử.

Nếu như một ngày nào đó họ thật sự ân ái với nhau thì anh sẽ còn mê mệt cô hơn nữa.! Cô quá tuyệt vời, làm anh không thể rời mắt được.

Minh Hoàng Lễ vội lắc đầu xua đi ý nghĩ không đúng với bé cưng của anh, mới như thế thôi mà đã khóc rồi còn giận anh cả buổi nữa.

Giờ đây cô đã ngủ rất say, Minh Hoàng Lễ cũng lên giường ôm cô mà ngủ. Có lẽ sáng mai không thể nào đi học được rồi, xin nghĩ một hôm vậy. Mới đi chơi từ ngoài biển về, đi học liền sẽ rất mệt.
User avatar
tuvi
Quả Mít
Quả Mít
 
Tiền: $57,574
Posts: 97516
Joined: 29 Apr 2006
Location: FRANCE
 
 

Re: Hoa Trong Mộng (Cả Đời Vì Em) - Hani Hải Nguyễn

Postby tuvi » 04 Dec 2023

Chương 52: Mật ngọt

Vì mới được đi chơi về nên cô vẫn còn ngủ rất say, hiện tại đã hơn mười hai giờ trưa mà vẫn còn trùm chăn qua đầu mà ngủ!

Minh Hoàng Lễ cũng không đánh thức dậy, chỉ bảo Thanh Phong gọi xin nghĩ học một hôm, mai rồi mới đi.

Hơn một giờ trưa cô mới dần tỉnh lại, lúc này trên đầu còn vài sợi tóc hơi nhỉnh lên trông cô lúc này vô cùng đáng yêu.

Tuyết Thanh vươn vai một cái rồi sờ vào bên cạnh thấy không còn hơi ấm chắc anh đã dậy từ rất sớm.

Mà sao lại mệt thế này cơ chứ! Mốt không đi chơi nữa đâu.

Cạch. Cửa phòng mở ra.

"Em dậy rồi à". Minh Hoàng Lễ bước đến.

"Vâng". Tuyết Thanh chìa tay ra muốn anh ôm mình. "Em mệt quá". Được Minh Hoàng Lễ ôm cô vùi mặt vào lòng anh.

"Anh giúp em tắm rửa rồi ăn trưa, xong rồi ngủ tiếp nhé".

"Vâng ạ". Tuyết Thanh nhắm mắt lại mà trả lời anh.

Bình thường anh vẫn giúp tắm rửa nên cô sớm đã thành thói quen. Minh Hoàng Lễ nhanh chóng cởi hết quần áo trên người cô ra, bế đặt xuống bồn tắm.

Anh bôi xà bông lên khắp người cô, hơi ngửa ra tận hưởng việc được anh tắm.

Hơn ba mươi phút sau cả hai mới bước ra, đồ ăn anh cho người đem lên phòng cho cô.

"Ý!! Em phải đi học". Tuyết Thanh đang ngồi trên đùi anh vừa ăn cô vừa nói.

"Anh đã giúp em xin nghĩ". Anh đút cho cô một muỗng cơm. "Mai rồi em đi".

"À dạ".

Ăn xong Minh Hoàng Lễ đưa cô đi dạo một lúc mới cho cô đi ngủ. Ăn mà ngủ liền thì không tốt.

Sao mình lười thế nhỉ? Chỉ ăn rồi ngủ mà thôi! Tuyết Thanh chống cằm hơi than thở, chắc phải tìm việc làm mới được. Sinh nhật anh sắp đến rồi.

Lúc trước cô toàn sử dụng tiền của anh để mua quà cho anh mà thôi, phải làm gì bây giờ ta!

A đúng rồi!! Trần Quân! Cậu ấy hay đi làm thêm.

Thế rồi gửi tin nhắn cho Trần Quân liền.

"Trần Quân ơi! Cậu nay đi làm thêm ở đâu thế, có việc gì cho tớ làm được không".

"Hửm". Trần Quân đang học thì tin nhắn lại có, cậu liền mở ra xem thì thấy là của Hà Tuyết Thanh! Làm thêm à?

"Có! Dạo này tớ đang làm ở một quán nước". Anh còn đi dạy thêm nữa. Công việc rất nhiều.

"Ai nhắn cho cậu vậy". Ngọc Lam Ái hỏi.

"À". Cậu đưa cho Lam Ái xem tin nhắn của Hà Tuyết Thanh, họ ngồi cạnh nhau.

"Ờ". Thấy là Hà Tuyết Thanh nên Lam Ái cũng không hỏi gì thêm vì Tuyết Thanh rất muốn đi làm thêm, hôm trước nghe Trần Quân nói cô ấy để ý rất Hà Tuyết Thanh rất chăm chú lắng nghe.

"Chỉ cho tớ với, tớ chỉ muốn làm thêm để kiếm một ít tiền, anh Hoàng Lễ sinh nhật sắp đến nên tớ muốn đi làm".

"Được! Mai sẽ chỉ cho cậu".

Hà Tuyết Thanh vô cùng vui vẻ, sẽ kiếm tiền mua quà cho anh. Minh Hoàng Lễ tốt với cô thế mà!

Nhưng... cô liếc nhìn anh. Minh Hoàng Lễ che chở cô kỹ quá, sẽ không đi làm được, cô muốn cho anh một bất ngờ! Haizz.

Sao bây giờ ta!

"Bé sao thế?". Minh Hoàng Lễ đang ngồi đọc sách thấy cô thở dài thì anh liền hỏi.

"Anh ơi". Cô ngồi lên đùi anh, ôm lấy cổ anh. "Anh cho bé đi làm thêm được không anh ơi".

Đương nhiên là Minh Hoàng Lễ không đồng ý rồi, nhưng đêm đó cô năn nỉ một đêm anh vẫn không đồng ý.

Cuối cùng đành dùng mỹ nhân kế, khi đến giờ đi ngủ, cô thoả thân nằm trong chăn. Đợi khi anh ôm, anh sẽ rất ngạc nhiên.

Đúng như dự đoán, thói quen khi ngủ của Minh Hoàng Lễ là ôm cô vào lòng mà ngủ. Nhưng....hôm nay anh vừa mới ôm cô thôi thì đã cảm thấy có gì đó không đúng. Quần áo của bé con đâu?

Minh Hoàng Lễ liền mở đèn lên thì bị cô ngăn lại, cô liền ngồi lên người anh.

Minh Hoàng Lễ trừng mắt nhìn cô.

Cô...dám thoả thân sau!!! Sao anh có thể chịu nổi.

"Anh thích không ạ". Tuyết Thanh vuốt ve ngực anh.

"Ừm....thích". Minh Hoàng Lễ hiện tại đã có phản ứng rồi. Anh tận hưởng cảm giác được cô vuốt ve.

"Anh có thích bé làm anh thế này không ạ". Tuyết Thanh cởi cúc áo anh ra, bàn tay nhỏ bé xoa ngực anh.

"Ừm...". Tay Minh Hoàng Lễ cũng ôm lấy bờ mông tròn trĩnh của cô, thích quá! Còn xoa bóp vài cái, độ đàn hồi rất tốt.

"Anh cho bé đi làm thêm được không ạ". Tuyết Thanh hôn lên cổ anh. Khi cúi người xuống thì nơi đẫy đà của cô chạm vào ngực của Minh Hoàng Lễ. Thậm chí Tuyết Thanh còn cố ý cạ cạ vài cái nữa.

"Hả?? ". Minh Hoàng Lễ liền tỉnh dậy! Phản rồi đúng không!!

"Bé muốn đi làm thêm". Tuyết Thanh hơi không vui.

"Không được". Chuyện này Minh Hoàng Lễ không chút suy nghĩ gì mà đã phản đối, thậm chí anh còn đánh vào mông cô một cái.

Bốp!

Bờ mông trắng nõn giờ phút này có thêm một vài dấu tay của anh, khi đánh vào nơi đó hơi rung lên.

Tuyết Thanh bị đánh nên hơi nhăn mặt lại.

"Ai dạy em thế này ". Cô bình thường tính cách như thế nào anh biết rất rõ, gan có bé xíu à. Không to gan mà dám thoả thân quyến rũ anh thế này đâu. Chắc chắn là có người hướng dẫn, Minh Hoàng Lễ mà biết được thì sẽ đánh chết kẻ đó!

Kim Hải Đường đang đi chơi thì hắc hơi một cái. Thì ra là cô đã chỉ cách cho Hà Tuyết Thanh.

"Anh...không thích sao ạ". Kim Hải Đường đã nói sẽ không ai có thể cưỡng lại mà, cậu ấy còn chắc chắn với là Minh Hoàng Lễ sẽ đồng ý!

Cô nói mà còn cố ý phả hơi vào Minh Hoàng Lễ một hơi, khiến cho da đầu anh tê dại.

Nhưng hiện tại Minh Hoàng Lễ đang rất giận dữ! Rất giận dữ nha!

"Trả lời cho anh!! Ai dạy em". Minh Hoàng Lễ gằn từng chữ. Hiện tại anh mà biết được là ai anh sẽ gϊếŧ chết kẻ đó, dám dạy hư cô gái của anh sao!

"Em...tự biết". Cô sẽ không nói là Kim Hải Đường đâu.

"Ai cho em nói dối anh hả".

"Đau em". Anh hơi dùng sức bóp hông, nên cô hơi đau. Minh Hoàng Lễ vội buông tay ra.

Giúp cô mặc lại váy ngủ. Thật to gan mà!

"Không mặc đâu". Tuyết Thanh bướng bỉnh thậm chí không thèm mặc quần áo, nằm dưới giường đưa lưng về phía Minh Hoàng Lễ, cô còn gối tay mình lên đầu.

Nhưng Tuyết Thanh lại không biết, khi cô như vậy, trông quyến rũ vô cùng.

Minh Hoàng Lễ mà không cho đi làm thêm, cô sẽ không ngó ngàng đến anh nữa.

Minh Hoàng Lễ lúc này nếu bé con mà đủ tuổi lớn một chút, anh sẽ làm chết cô!

Đè cô xuống mà đi vào liên tục, đi đến khi khóc khàn cả giọng anh mới buông tha!!

Cô nằm xuống giường, đắp chăn lại đưa lưng về phía anh.

Đồ đáng ghét!! Cô không mặc đồ cho lạnh chết luôn đi!

Người ta đã hi sinh quyến rũ anh như thế rồi, anh còn không chịu đồng ý vậy mà còn đánh cô, mắng nữa. Ghét anh!

Hức...Hức...Hức...!

Tuyết Thanh cố tình nặn ra nước mắt.

Minh Hoàng Lễ! Ai mà nhìn vào không biết tưởng anh đang đi c.ưỡng đoạt con gái nhà lành không bằng!

Minh Hoàng Lễ cũng chỉ biết thở dài. Đi làm thêm có gì đâu mà vui mà tại sao lại có chấp niệm chi mà dữ thế này. Học cách quyến rũ anh luôn đó. Chơi lớn thế sao.

Thấy cô không chịu mặc quần áo anh cũng vội xin lỗi. Là do anh chọn cô làm vợ yêu nên không trách mắng nặng được, chỉ có thể vội vàng an ủi mà thôi.

"Ngoan! Anh thương". Minh Hoàng Lễ hơi lấy chăn ra nhưng cô lại giữ chặt quá, anh cũng sợ bị thương nên không dám mạnh tay.

"Không! Anh không hề thương bé". Cô chỉ muốn đi làm để mua quà cho anh thôi mà, có thế mà anh cũng không đồng ý!. "Bé không muốn nói chuyện với anh nữa ".

Cô ghét anh!! Không thèm nói chuyện với anh nữa.

Tuyết Thanh bịt tai mình lại tỏ ý không muốn nghe anh nói nữa.

"Bé biết không. Nếu bé hiện tại mà lớn một chút nữa, bé tin anh đi. Anh sẽ đè bé ra mà làm, làm đến khi bé khóc khàn cả giọng xin tha mới buông em ra". Minh Hoàng Lễ nói.

Đồ khó ưa! Đè đè! Suốt ngày nghĩ có bao nhiêu đó thôi á.

"Được rồi". Anh đồng ý vậy. "Nói cho anh biết tại sao em lại muốn đi làm thêm".

"Bé... chỉ muốn được vui thôi à ". Tuyết Thanh nói xạo anh lần này vậy. "Anh đồng ý được không ạ".

"Ừm! Nhưng phải có người của anh bảo vệ. Anh mới yên tâm.".

"Vâng". Tuyết Thanh bật dậy thì chăn liền rơi xuống để lộ ra khuôn ngực trắng nõn, nhưng cô gái nhỏ lại không hề hay biết cũng không để ý. Cô hôn Minh Hoàng Lễ một cái đầy vui vẻ.

Minh Hoàng Lễ bóp một cái.

"Ưʍ...đừng mà". Cô vội che lại.

Nhưng Minh Hoàng Lễ lại bất ngờ đè lên người cô. Bàn tay to lớn của anh vuốt ve mặt cô rồi đi xuống khuôn ngực đó.

"Ưʍ....".

"Giúp anh". Minh Hoàng Lễ vội cởϊ qυầи mình ra, c.ự v.ậ.t vì cô đã sớm có phản ứng, Minh Hoàng Lễ muốn mình giúp anh ra.

"Hả". Còn chưa có kịp phản ứng thì đã bị anh đặt tay vào c.ự vậ.t nóng bỏng đó. Vuốt ve cho anh.

Anh còn cố ý đâm vào tay của bé con vài cái, sướиɠ như điên rồi!

"Ha". Bàn tay của anh, không ngừng vuốt ve xoa nắn nơi đầy đặn đó.

Thoải mái quá, anh trở mình nằm xuống còn cô thì đè lên anh. Cả quá trình đều do anh hướng dẫn cho cô, còn bé con thì sợ hãi nhắm chặt mắt lại.

Mãi một lúc sao....

Minh Hoàng Lễ ôm bé con đi rửa tay. Thích quá!! Sau này phải thường xuyên bắt vuốt cho anh mới được!

"Ngủ thôi em". Được thoải mái nên anh ôm cô vui vẻ mà đi ngủ. Tuyết Thanh cũng đã đạt được ý nguyện nên cũng vùi mặt vào ngực anh mà ngủ.
User avatar
tuvi
Quả Mít
Quả Mít
 
Tiền: $57,574
Posts: 97516
Joined: 29 Apr 2006
Location: FRANCE
 
 

Re: Hoa Trong Mộng (Cả Đời Vì Em) - Hani Hải Nguyễn

Postby tuvi » 04 Dec 2023

Chương 53: Đi làm thêm

Sáng hôm sau.

Tuyết Thanh vẫn nhớ chuyện anh đồng ý với mình là đi làm thêm, lúc ăn sáng vô cùng vui vẻ. Cứ cười với anh mãi.

Vốn dĩ Minh Hoàng Lễ không thích cô đi làm thêm nhưng thấy vui như thế thôi đành vậy. Bé con vui là được. Dù sao cũng có người của anh đi theo bảo vệ với lại bên cạnh cũng còn có Trần Quân.

"Em chỉ đi làm chừng hai tháng thôi ạ. Nếu thấy không được em sẽ nghĩ, anh đừng lo ạ".

"Ừm! Em vui là được! Nên nhớ nếu có gì cứ nói với anh hiểu không".

"Vâng". Cô cười.

Cuối cùng cũng đã được như ý nguyện. Tuyết Thanh rất vui ăn hết cả hai chén cháo.

Hôm nay Thanh Phong không lái xe đưa bé con đi học được, nên Thanh Ngọc sẽ là người thay thế. Vì anh ta đang có nhiệm vụ. Minh Hoàng Lễ cũng không đến trường cùng với cô.

Sau khi dặn dò đủ thứ, anh mới đưa ba lô cho Thanh Ngọc để đưa đến trường.

Đương nhiên là không thể nào thiếu nụ hôn tạm biệt anh rồi.

Tại trường.

Khi Thanh Ngọc dừng lại ngay sau khi vào cổng trường, thì anh ta vòng qua ghế sau mở cửa để phu nhân bước xuống.

Nhìn phu nhân khuất sau cánh cửa, Thanh Ngọc mới lái xe quay về.

Khi đi qua hàng lang lớp khác, thì cô bị chặn lại.

Cô ngạc nhiên nhìn bọn con gái trước mắt mình, cô đâu có biết họ đâu?

Ôm chặt dây ba lô. Trông hung dữ quá đi thôi! Nhìn là biết ngay người xấu

"Mày là Hà Tuyết Thanh ". Một cô gái nói.

Cô gật đầu. Ai thế nhỉ?

Muốn bước đi tiếp thì một cô gái khác giơ tay cản lại, và nắm lấy tay cô.

"Đau". Cô bị đau nên muốn rút tay ra, nhưng lại không được. "Buông...". Đau quá

"Tiện nhân". Cô gái đó muốn tát cho Tuyết Thanh một bạt tai thì có một cô gái khác ngăn lại, bẻ ngược tay cô gái đã giữ lấy tay mình.

Hu hu!!!

Được người khác giúp đỡ cô xoa cổ tay mình, đỏ cả rồi. Kiểu này Minh Hoàng Lễ sẽ mắng chết cho mà xem!!!

"Ai cho các người đánh phu....đánh cậu ấy". Cô gái lạ đó suýt chút nữa lỡ lời gọi phu nhân. Hà Tuyết Thanh rất thông minh, đương nhiên là biết ngay đây là người anh phái tới bảo vệ cô.

"Ai cho mày xen vào chuyện của tụi tao". Cô gái đó lớn tiếng nói.

Nhưng cô gái đó không trả lời vội xem xét vết đỏ trên tay của Hà Tuyết Thanh! Cô gái đó thở dài. Xong rồi!! Chạy đến không kịp phu nhân của họ bị đỏ thế này phen này lão đại sẽ xử phạt họ chết thôi.

"Người có sao không".

"Đau!!". Cô hơi đỏ mắt. Hiện tại bị bắt nạt chỉ muốn được ôm anh khóc lóc an ủi mà thôi.

"Tôi xin lỗi. Tôi đến muộn". Lão đại đã từng nói không được để phu nhân bị thương dù chỉ là một vết thương bé xíu.

Trong tổ chức ai cũng biết lão đại nguyện hi sinh cả mạng sống để làm cho hoa nở, bây giờ phu nhân của họ lại bị bắt nạt thế này..

Haizzz!!

E là cơn thịnh nộ của lão đại lần này không hề nhỏ, cô ta chỉ mong cái mạng nhỏ này được an toàn mà thôi!

Mọi người tập trung lại rất đông! Cô gái đó hống hách cười khinh bỉ. Yếu đuối thế này thì làm được gì!!

"Tôi...đưa cậu về nghĩ được không". Cô gái đó nói. Nhưng cô lại lắc đầu.

"Không sao! Đừng sợ tôi sẽ không nói lại với anh ấy đâu.". Cô vẫn an ủi cô gái đó.

"Tôi không biết các cô! Càng không gây chuyện với mọi người. Đừng phiền tôi. Chuyện hôm nay tôi có thể bỏ qua nhưng nếu có lần sao tôi sẽ không nhân nhượng". Cô nói với đám người đó.

"Mày..!!!".

Tuyết Thanh được cô gái đó bảo vệ nên đưa vào lớp. Một cô gái khác cũng chạy hồng hộc xem cô thế nào.

Hai người luôn hả?

Đây là trường học mà đâu phải chiến trường đâu!

"Phu nhân". Cô gái đó nhỏ giọng gọi.

"Có tất cả bao nhiêu người đi theo tôi vậy". Minh Hoàng Lễ cũng thật là!

Cô tưởng có một người thôi cơ chứ? Giờ lòi ra quá trời quá đất! Giấu kỹ thật!

"Dạ....dạ...ngoài hai chúng tôi ra còn có mười người nhưng họ ở nơi khác bảo vệ phu nhân ạ".

"Ừm! Chuyện hôm nay hai cô đừng lo, tôi sẽ không để anh ấy trách phạt hai người đâu".

"Cảm ơn phu nhân".

Hai cô gái đó mừng muốn phát khóc!

"Bé hôm nay bị bắt nạt, một bạn học chặn đường đến lớp của bé. Một cô gái khác nắm lấy cổ tay của bé, bé đau". Cô gửi tin nhắn cho anh.

"Nhưng bé không sao! Hai cô gái anh phái đi theo bé, bảo vệ bé rất tốt. Anh đừng phạt họ ạ".

Khi Minh Hoàng Lễ nhận được tin nhắn thì anh vô cùng giận dữ. Vội vàng cho tạm gác lại tất cả.

"Em có sao không".

"Em không ạ. Em chỉ hơi nhớ anh".

"Ừm! Đến trưa anh đón em đi ăn. Còn hai người họ. Thất trách vẫn phải phạt.".

"Đừng... bé không sao. Họ đã rất tốt rồi ạ. Anh tha cho họ được không. Anh ơiii". Chữ cuối cô hơi kéo dài ra.

"Được". Minh Hoàng Lễ nghe mà mát cả tai, chỉ hận không thể đè ra mà hôn.

"Vâng. Bé vào học rồi ạ. Gặp lại anh sau nha". Rồi tắt máy.

Nhớ anh quá đi thôi! Xa anh một chút mà cô nhớ anh chết mất.!!

Minh Hoàng Lễ chỉ cười, tha thì tha vậy. Bé con đã lên tiếng đương nhiên anh phải nghe theo rồi.

Minh Hoàng Lễ cho người điều tra về người đã bắt nạt cô, khiến cho gia đình họ gặp rất rối một chút.

Đến trưa hôm nay cô không đi ăn cùng với mọi người, chuyện ban sáng ai cũng đều biết cả.

Hạ Phượng Nghi cùng với Kim Hải Đường muốn đi tìm cô gái đó nhưng bị cô cản lại.

"Anh ơi". Tuyết Thanh nhào vào lòng anh ôm chặt lấy anh. Thích quá đi thôi!

"Nhớ anh không ".

"Nhớ nhớ". Cô gật đầu lia lịa luôn. "Bé nhớ anh vô cùng!!". Tuyết Thanh liền hôn lên môi anh cho thoải niềm nhớ mong. Yêu anh chết mất.

Minh Hoàng Lễ đương nhiên là cũng đáp lại nụ hôn đó cùng cô rồi. Chỉ khổ thân cho Thanh Phong ngồi ở ghế lái bị ép ăn cơm tró.

Vách ngăn đương nhiên đã được kéo lên từ khi đón cô. Lúc hôn đương nhiên bàn tay anh không thể nào để yên được rồi. Minh Hoàng Lễ hơi vén váy lên thoải mái sờ đùi cô.

"Ưʍ....". Cô hơi khó thở liền đẩy anh ra.

Anh lau nước bọt trên khoé miệng cho cô rồi lập tức kêu Thanh Phong lái xe đưa cô đi ăn trưa.

Minh Hoàng Lễ gọi một phòng bao, bọn họ đến một khách sạn để ăn trưa. Anh muốn cho cô ăn xong rồi lại ngủ một chút, gần đến giờ dậy mới gọi cô dậy.

Tuyết Thanh đương nhiên vui vẻ đồng ý, ăn xong lên giường gối đầu lên đùi anh mà ngủ. Minh Hoàng Lễ vẫn không quên nhiệm vụ của mình là thay đồ giúp cô, đó gần như là niềm vui của anh vậy đó!!

Mặc cho cô gái nhỏ rầm rì mắng nhưng anh lại không hề để ý đến.

Đến hơn một giờ trưa Minh Hoàng Lễ gọi cô dậy, để tắm rửa. Tuyết Thanh vẫn còn say ke nên để anh tắm cho mình. Đây không phải là lần đầu nên cô vốn đã quen, dựa vào người anh để anh tắm cho mình.

Đáng lý bình thường cô tắm nhanh lắm chỉ có hơn mười phút là xong còn hôm nay ngay lại lúc này. Người đàn ông quần áo chỉnh tề, gương mặt đầy chính trực nhưng khi tắm cho cô gái nhỏ không sờ nắn thì cũng hôn hít một hồi.

"Đừng.... mà anh". Cô lấy tay che lại ngực.

"Ngoan!! Anh muốn hôn em". Minh Hoàng Lễ lấy tay của cô ra khỏi ngực, anh hôn lên ngực, ngậm mυ"ŧ một hồi mới luyến tiếc buông ra.

"Yêu em". Anh hôn lên trán cô.

Gần đến giờ vào học, anh và cô mới bước ra khỏi khách sạn. Nơi mà họ ở chỉ cách trường có năm phút mà thôi.

Vì bảo mật sự an ninh, nên khi hai người bước ra hoặc bước vào anh đều che kín người cô lại, chỉ sợ một số thành phần xấu khác cố tình bôi nhọ bé con mà thôi.

Tuyết Thanh đương nhiên hiểu, nên khi anh làm như thế cô cũng không nói gì. Được anh bảo vệ, chở che rất hạnh phúc.

Khi đến trường, mới luyến tiếc buông anh ra. Nếu không đi học cô chỉ muốn quấn lấy anh mà thôi!!

Minh Hoàng Lễ nhìn coi bước vào lớp mà chỉ cười, cô đáng yêu quá đi.

"Xử lý xong chưa". Minh Hoàng Lễ hỏi Thanh Phong

"Xong rồi! Tôi đã xử lý hai cô gái đó rồi ạ".

Minh Hoàng Lễ cũng không nói gì. Bắt nạt người của anh, sẽ không bỏ qua cho họ.

Thanh Phong theo lời anh bước đến phòng hiệu trưởng, đương nhiên là nói về việc cô bị bắt nạt ở trường. Hiệu trưởng liền cam đoan sẽ không để ra tình trạng này một lần nữa.

Thanh Phong hài lòng ra về.

Đến chiều

Sau khi kết khúc buổi học.

Tuyết Thanh liền đi theo Trần Quân lên xe bus đi đến nơi cậu ấy làm thêm. Cô như một học sinh ngoan ngoãn lắng nghe cậu hướng dẫn.

Tuyết Thanh đi làm thêm đương nhiên ngoài việc kinh nghiệm ra, còn muốn kiếm tiền mua quà cho Minh Hoàng Lễ nữa.

Hỏi anh thích gì nhất đương nhiên sẽ trả lời là thích cô nhất rồi. Không lẽ tặng mình cho anh sao?

Ngại lắm!

Cho nên Tuyết Thanh mới đi làm thêm, muốn tự tay mình mua quà cho anh. Thì mới có ý nghĩa.

Cô muốn mua đồng hồ cho Minh Hoàng Lễ, mà rẻ tiền quá thì không xứng với anh, mà mắc quá thì lại mua không kịp.

Rất nhanh đến nơi Trần Quân làm việc. Hôm nay cậu ấy có ca làm ở một quán trà sữa có tên là Chi Chi.

Tuyết Thanh nhìn xung quanh quán, trang trí rất đẹp cô thích quá! Tự nhiên cô muốn có một quán thế này quá!

Không lẽ về nói anh, mua cho mình một quán như thế này chứ. Cái gì cô cũng thích hết!

"Cô bé này là". Một giọng nói vang lên cắt ngang lời suy nghĩ của Hà Tuyết Thanh!

"Hôm qua em có nói với chị rồi! Đây là bạn em, bên mình cần người nên em đưa cậu ấy đến ạ". Trần Quân nói. "Cậu ấy tên Hà Tuyết Thanh ".

"Em chào chị ạ". Tuyết Thanh cúi người chào chị gái đó.

Chị ấy để tóc tém, rất đẹp gái lại còn vui vẻ nữa.

"Ừm!! Chị tên Vân Anh. Chủ ở đây". Vân Anh cười. "Chị nghe Trần Quân nói em muốn đi làm thêm kiếm tiền à".

"Dạ dạ". Cô gật đầu. Mua quà cho anh người yêu mà.

"Em cần bao nhiêu ".

"30.000usd ạ". Tuyết Thanh thật lòng trả lời. Hôm trước xem trên mạng thấy một chiếc đồng hồ rất đẹp, nhưng đắt quá!!

Vân Anh

Trần Quân đang uống nước thì muốn phun ra? Nhưng cố kiềm lại. Tuyết Thanh muốn kiếm 30.000usd trong hai tháng?

Bà cô nhỏ này đang đùa anh ta à!

"Lương ở đây có 25k một giờ thôi.". Vân Anh cười, sao mà đáng yêu quá vậy?

"25k một giờ?". Tuyết Thanh trừng mắt nhìn?? Vậy khi nào mới đủ tiền mua đồng hồ cho anh đây!

Thôi đành mua khác cho anh vậy?

Cuối cùng thì chị Vân Anh cũng biết cô cần tiền để mua quà cho bạn trai. Chị ấy ngăn cản đủ điều sợ bị lừa gạt!!

Ai đời một cô gái nhỏ như thế này lại mua quà nhiều tiền như thế cho bạn trai mình.

"Em cẩn thận bị cậu ta lừa gạt.". Vân Anh vẫn khuyên nhủ tận tình.

Hà Tuyết Thanh

Thuộc hạ đi theo cô vào quán nước! Vừa mới ngồi xuống thì muốn té xỉu.

Lão đại mà biết được câu này cô ta sợ sẽ san bằng quán này mất thôi! Lừa phu nhân?

Nhưng Tuyết Thanh cũng chỉ cười. Minh Hoàng Lễ sẽ không lừa gạt cô đâu.

Chị Vân Anh cuối cùng vẫn nhận Tuyết Thanh vào làm, Trần Quân hướng dẫn cho cô các công việc cụ thể. Từ việc lau bàn ghế, đem nước và tính tiền.

Bình thường cô sẽ làm từ bốn giờ ba mươi đến tám giờ ba mươi tối là bốn tiếng. Minh Hoàng Lễ biết cô làm cực khổ như thế thì không hài lòng, chỉ muốn đến đó bắt về mà thôi. Nhưng mà Tuyết Thanh làm nũng quá, cuối cùng anh nói đến tám giờ ba mươi sẽ đón về. Nếu khi đó chưa xong anh vẫn sẽ vào bắt cô đi!

"Quý khách dùng gì ạ". Có hai khách nam bước vào, cô liền đi lại oder cho họ.

Thấy cô gái xinh đẹp, hai chàng trai rất ngạc nhiên. Xinh quá!

"À cho anh một ly Caramen".

"Anh thì một ly cà phê nhé bé".

"Dạ". Cô gật đầu định quay người rời đi

"Em mới vào làm sao". Một anh hỏi.

"Dạ. Hôm nay em mới vào làm ạ". Tuyết Thanh lễ phép trả lời. "Em xin phép ạ".

Đợi người đi rồi hai người họ tiếc nuối nhìn theo, xinh quá!! Thật muốn biết số điện thoại!

Rất nhanh Tuyết Thanh liền đem nước ra.

Anh chàng đó muốn biết số điện thoại của cô, nhưng cô lại nói người nhà mình không cho sử dụng điện thoại! Rồi rời đi. Tuyết Thanh đương nhiên sẽ không cho người lạ rồi, cho xong Minh Hoàng Lễ sẽ đánh một trận tơi bời luôn cho mà xem.

Uống thì uống đi còn ghẹo gái!

Cô nhíu mày không vui, đàn ông không ai tốt cả! Chỉ có Minh Hoàng Lễ tốt với cô mà thôi.

Về nhà phải xem lại Minh Hoàng Lễ nhà mình mới được, phải xem anh có ghẹo cô gái khác như vậy không? Nếu có hả. Cô sẽ bỏ nhà đi cho anh xem!

Rất nhanh sau đó quán ngày càng đông khách hơn, đông hơn thường ngày. Vì cô nhân viên đáng yêu nhỏ bé này!

Hôm nay chỉ có năm nhân viên mà thôi. Trần Quân cùng với một nhân viên khác pha chế nước, còn một cô gái khác thì thu ngân. Tuyết Thanh cùng cô gái tên Khánh Hà là đi oder cho khách.

Nhưng bọn họ lại chỉ đích danh cô oder!!

Không cô thì không được! Tuyết Thanh chạy đi chạy lại mệt cả hơi tay luôn. Vân Anh thấy thế liền đi ra giải vây cho Hà Tuyết Thanh.

"Tám giờ ba mươi rồi em. Về đi". Vân Anh cười.

"Hả!? Dạ". Cô nhìn đồng hồ trên tay mình đã tám giờ hai mươi bảy phút. Nhìn ra phía cửa cô thấy Thanh Phong đã đứng đó.

"Em xin phép ạ". Tuyết Thanh vội đi về. Đã giao ước là đến tám giờ ba mươi nên phải về.

"Ừm! Về đi". Vân Anh nói. Cô bé này làm việc rất giỏi, lại siêng năng. Cô ta định sẽ tăng tiền thêm cho cô.

Nhìn thấy người đẹp rời đi mọi người tiếc nuối vô cùng, họ nghe nói có người đẹp nên mới đến đây mà!

Tuyết Thanh bước lên xe chưa kịp ngồi vững thì đã bị anh đè xuống hôn rồi.

"Ưʍ...".

Minh Hoàng Lễ càng hôn sâu hơn, anh tách môi cô ra, lưỡi anh khuấy đảo khắp miệng cô, một nơi anh cũng không hề bỏ xót!

Anh biết cô rất đẹp, hôm nay đi làm anh được thuộc hạ thông báo có rất nhiều người chỉ đích danh cô oder cho họ. Minh Hoàng Lễ đã rất điên lên rồi.

"Đừng...". Cô đau quá!

Anh cũng buông cô ra, anh không vui!!

"Đau bé". Cô xoa môi mình.

"Hừ!!!". Anh cũng xoa cho cô. "Ngoan! Hay bé đừng đi làm nữa được không, anh ghennn".

"Hả?? Sao được. Em đã nói em đi làm hai tháng mà". Cô nhìn anh. "Không cho đổi ý đâu. Em sẽ không phản bội anh đâu".

"Em dám!" Minh Hoàng Lễ liếc cô. "Anh đánh gãy chân em".

Plè!!! Cô dựa vào ngực anh. Nắm lấy tay anh, họ cùng nhau về nhà. Minh Hoàng Lễ có chút không vui nhưng khi cô vui như thế thì cũng đành chịu vậy. Hai tháng chỉ có hai tháng thôi, anh cố gắng vậy!

Sau khi tắm rửa xong cô cũng cùng anh ăn tối.

Đến gần mười giờ cô mới lên giường nghĩ ngơi. Thấy cô hơi xoa chân, Minh Hoàng Lễ liền đặt chân cô lên đùi mình, xoa cho bé con.

Haizzz! Không biết cho cô đi làm là đúng hay sai nữa!

"Bé yêu anh".

"Ừm". Xoa được một lúc thì cô đã ngủ quên. Hôm nay mệt vô cùng! Minh Hoàng Lễ nhẹ nhàng đặt cô nằm xuống giường, giúp cô đắp chăn rồi mới tắt đèn đi ngủ.

Khi đi học, vì không muốn cho các bạn học bàn tán nên cô đã lấy một sợi dây chuyền khác bỏ chiếc nhẫn cầu hôn của anh vào đó và đeo lên. Minh Hoàng Lễ không thích như thế nhưng cô gái nhỏ mè nheo quá, cuối cùng vẫn không qua được mỹ nhân kế!
User avatar
tuvi
Quả Mít
Quả Mít
 
Tiền: $57,574
Posts: 97516
Joined: 29 Apr 2006
Location: FRANCE
 
 

Re: Hoa Trong Mộng (Cả Đời Vì Em) - Hani Hải Nguyễn

Postby tuvi » 04 Dec 2023

Chương 54: Nổi tiếng

Thấp thoáng Tuyết Thanh đã đi làm thêm được bốn hôm.

Quán ngày càng một đông, đa số là nam. Nghe tin quán trà sữa Chi Chi này có một cô gái rất xinh đẹp nên ai cũng đến xem.

Có người đến ba lần mới gặp được Tuyết Thanh.

Vì muốn có thêm tiền nên trong giờ nghĩ trưa cũng chạy đến làm việc.

Thấy Tuyết Thanh chăm chỉ lại siêng năng nên Vân Anh để lương cho cô 30k một giờ. Một ngày cô làm sáu tiếng.

Từ mười một giờ ba mươi đếnột giờ ba mươi. Buổi tối thì từ bốn giờ ba mươi đến tám giờ ba mươi. Một ngày cô được 180k. Tuyết Thanh cuối tháng mới lấy tiền. Nhưng riêng thứ bảy và chủ nhật vì muốn có nhiều tiền nên luôn tranh thủ.

"Mệt quá". Tuyết Thanh ngồi xuống uống một ly nước. Đông quá đi thôi.

"Nhờ có cậu á". Cô bạn làm chung tên Khánh Hà cười nói.

"Hửm! Không có đâu! Nước ở đây ngon á". Tuyết Thanh đã uống thử, rất ngon. Thậm chí khi đó cô còn muốn bắt Trần Quân về để sau này có nước uống nữa!

Ting!!

"Chào quý khách...". Ạ.

Cô chưa nói hết lời thì sững sờ!

Sao anh lại đến đây!

Minh Hoàng Lễ bước đến. Bên cạnh anh ta là Lục Thế Phương.

Hai người họ tìm cho mình một chổ ngồi. Tuyết Thanh đi lại.

"Sao anh lại đến đây". Tuyết Thanh hỏi nhỏ anh.

"Ừm". Minh Hoàng Lễ không trả lời cô. Đương nhiên là đến xem thế nào rồi!!! Đông thế này cơ à? Đến vì vợ anh sao!!

Minh Hoàng Lễ đã dịch dung nên hiện tại có một gương mặt khác, nhưng cô vẫn nhận ra anh. Vì cô ở với anh lâu thế rồi mà. Với lại còn có Lục Thế Phương nên đương nhiên cô biết chứ.

"Hai anh dùng gì ạ".

"Anh chỉ muốn đến gặp em". Minh Hoàng Lễ nói.

Cái anh này!! Lại trêu cô rồi!

"Uống thì uống. Đừng có mà ghẹo gái đẹp". Vân Anh bước đến và nói. Mấy ngày này quán đông vô cùng. Đương nhiên cô ta phải bảo vệ cây hái ra tiền này chứ!

Minh Hoàng Lễ muốn nói đây là vợ anh!! Nhưng bị cô nhìn quá nên anh mới không nói ra. Hậm hực uống nước trà!

"Em vào trong đi, để đây chị lo".

"...dạ". Cô nhìn anh rồi bỏ đi.

Vân Anh đã gần ba mươi tuổi, cô ta đã trả qua vài ba mối tình đương nhiên là biết những người này đến đây chỉ vì người đẹp mà thôi. Tuyết Thanh còn nhỏ lại xinh gái, sẽ rất nguy hiểm. Hai tên này nhìn là biết là người lõi đời.

Minh Hoàng Lễ bị người khác nhìn chằm chằm như thế thì lại không thích, nhưng cô gái này anh đã điều tra. Là một người rất tốt, nên anh mới để cho bé con tiếp tục làm ở đây theo ý cô.

Minh Hoàng Lễ và Lục Thế Phương đều gọi cho mình cà phê đen.

"Ở đây có gái đẹp". Người ở bàn khác nói. "Mấy hôm nay tao đến mà chưa được gặp".

"Tao cũng có nghe nói ".

"Kìa!!" Một tên chỉ.

Cô lúc này đang bê nước đến từng bàn cho họ.

"Đẹp quá".

"Xinh thật".

"Dáng người nhỏ nhắn đáng yêu".

"Tao phải cưa cẩm mới được! Lâu lâu đổi gu! Nhìn là biết trong sáng ".

Khi cô đưa đến bàn bốn chàng trai thì bọn họ nhìn cô chăm chú.

"Em tên gì vậy. Có bạn trai chưa".

"Hà Tuyết Thanh ạ. Em không có bạn trai." Cô đặt nước xuống.

Minh Hoàng Lễ nghe được như thế thì liền giật mình, muốn tóm lấy cô. Đánh vào mông cô một trận!! Anh chính là bạn trai mà, thậm chí anh còn muốn bắt cô về nhà ngay lập tức.

"Nhưng em có vị hôn phu ạ. Bọn em vừa đính hôn". Tuyết Thanh nói, hơi nhìn về phía Minh Hoàng Lễ mà cười.

Ha ha. Lục Thế Phương bật cười. Đáng yêu thật. Minh Hoàng Lễ nghe được đáp án lại vô cùng vui vẻ, nghĩ lại cũng đúng. Anh là vị hôn phu của cô mà!! Đâu phải bạn trai! Hôn phu! Minh Hoàng Lễ là hôn phu của cô, tương lai anh sẽ có danh phận chính thức là chồng của cô và là cha của các con.

Bọn họ liền hết hứng vui vẻ. Có chồng rồi thì không còn sạch sẽ nữa.

Tuyết Thanh cũng không hề để ý đến họ, đem nước ra rồi cô đi mất.

"Không ngờ. Có chồng rồi. Không còn trong trắng". Tên khác nói.

Minh Hoàng Lễ liền liếc nhìn họ. Ai cho họ ở đó bình phẩm về cô.

"Nhưng nếu chơi được thì cũng đáng".

"Đôi chân đó mà quấn lấy hông tao, nằm dưới thân tao mà rêи ɾỉ thì quá là đã".

"Phải đó". Thế là bọn họ quyết định đợi cô tan làm sẽ cưỡng ép cô quan hệ với họ.

Minh Hoàng Lễ ngồi bên bàn khác, lúc này có trời mới biết anh kiềm chế thế nào mới không gϊếŧ chết những tên khốn nạn này!

Lục Thế Phương cũng không ngờ cô gái nhỏ này lại gặp phải nguy hiểm đến thế, hôm nay anh ta chỉ vô tình muốn đến thăm mà thôi. Không ngờ....

Cũng may lúc nào Minh Hoàng Lễ cũng cho người đi theo bảo vệ, chứ nếu không sẽ rất nguy hiểm.

Đợi đến tám giờ ba mươi thì Tuyết Thanh tan làm, bốn người đó liền bước theo, nhưng lúc này cô lại bước lên ô tô, nên bọn họ không làm được gì nên liền đi vui vẻ.

Minh Hoàng Lễ cho người đi xử lý bọn khốn đó, tránh để cho cô gặp nguy hiểm.

Đêm nay bốn tên đó bị thuộc hạ của anh đánh một trận tơi bời, thậm chí còn đánh gãy tay chân của họ, vì đã có ý nghĩ xấu với cô. Đáng đánh chết. Cuối cùng bốn tên đó bị đánh chết, xác thì bị ném cho các thú cưng ở bang Hắc Phong ăn.

Về đến nhà, Tuyết Thanh nằm dài xuống sô pha!! Mệt chết mất thôi. Nhưng vì muốn mua quà cho anh, nên phải cố gắng hơn nữa.

"Bé à". Minh Hoàng Lễ đau xót cho cô mệt mỏi nên khuyên nghĩ làm. Nhưng cô một mực không đồng ý. Còn trừng mắt mà nhìn anh.

"Đừng có mà kêu em nghĩ. Sao anh không nói em cố lên".

"...rồi rồi!! Em cố lên nhé".

Hừ hừ!

Thật là hết nói mà!!! Chiều vậy, nhịn một chút cũng không sao.

"Đi tắm, ăn cơm nữa". Minh Hoàng Lễ bế cô lên. "Anh tắm giúp em".

Tuyết Thanh được anh bế lên, mấy hôm nay cô mệt quá trời, anh tắm rồi đút cơm cho cô ăn nữa. Coi như đã thành thói quen.

Mới hơn chín giờ ba mươi mà cô đã buồn ngủ, anh đau lòng vô cùng tại sao lại muốn cực thế này cơ chứ.

Nhìn cô gái nhỏ ngủ say anh chỉ biết thở dài. Không biết cho đi làm là đúng hay sai nữa.

Anh nhẹ nhàng khép cửa lại cho cô ngủ.

Anh xuống nhà lấy điện thoại gọi cho Trần Quân.

"Alo".

"Chào cậu! Tôi là Minh Hoàng Lễ ".

"Ừm.! Chào anh! Có việc gì không ".

"Cậu biết lý do tại sao vợ tôi lại tìm cậu để đi làm thêm không".

"À! Cậu ấy chỉ muốn kiếm tiền! Hôm nghe chị Vân Anh nói cậu ấy muốn có 30.000 usd". Trần Quân nói. "Cậu ấy không nói với anh sao".

"30.000usd.". Minh Hoàng Lễ lập lại lời Trần Quân nói.

"Ừm! Tôi đang làm việc nói chuyện sau nhé". Rồi Trần Quân tắt máy.

Minh Hoàng Lễ cũng không hiểu tiền anh đưa cho cô rất nhiều mà nhỉ? Hay không đủ sử dụng sao. Mà không đúng! Những tấm thẻ anh đưa cho chưa bao giờ thấy thông báo thấu trừ tiền.

Vậy cô cần tiền để làm gì?

Đang lúc suy nghĩ thì Thanh Phong đi vào.

"Lão đại! Anh xem tin tức chưa". Thanh Phong đưa ra một tin cho anh.

"Nhân viên vô cùng xinh đẹp". Minh Hoàng Lễ nhận ra đó chính là vợ anh mà!

"Xoá hết chưa".

"Đã xoá. Và tôi cũng đã cho các nhà mạng không được đưa tin về phu nhân rồi ạ." Thanh Phong cũng quên mất việc này, mới nãy khi thấy tin tức của phu nhân anh ta liền cho người xoá ngay lập tức.

Và cũng đưa tin ra không ai được đăng hình của phu nhân lên trên các trang mạng xã hội.

"Ừm". Minh Hoàng Lễ hài lòng.

Minh Hoàng Lễ biết bé con rất xinh đẹp, nên lọt vào tầm mắt của rất nhiều thanh niên.

Cũng như bài viết vừa rồi, chỉ có các thanh niên muốn biết địa chỉ quán mà cô làm mà thôi.

Haizzz. Minh Hoàng Lễ thở dài một hơi, anh chỉ muốn trói cô lại ở bên anh mà thôi!

Đêm nay bài viết đưa tin về cô rất nhiều.

"Xinh quá ".

"Cam thường mà nhan sắc lại cao thế này sao".

"Không ngờ!! Mai tôi phải đến nơi này xem cô ấy mới được".

"Xinh quá, muốn biết info".

"Nhan sắc giá trị cao".

"Cậu ấy là học sinh của Tư Đế Thiên. Tôi học cùng trường với cậu ấy. Nhan sắc hơi bị đỉnh".

"Phải đó! Tôi cũng biết cậu ấy".

"Ngọt ngào, đáng yêu vô cùng, dáng người nhỏ nhắn nhìn là muốn bảo vệ ngay".

"Với cái nhan sắc này mà vào showbiz thì ăn đứt mấy cô hoa đán hiện tại luôn".

Còn rất nhiều lời comment khen cô gái nhỏ của anh, đa số muốn biết cô đã có bạn trai chưa, thậm chí cả số điện thoại. Nhà ở.

Đêm nay Minh Hoàng Lễ ngủ không ngon chút nào! Anh ghen!! Cũng không biết đi làm thêm cần tiền để làm gì nữa. Kiểu này Minh Hoàng Lễ già thêm quá. Suốt ngày đi giải quyết các tình địch khác!

Nhưng cô gái nhỏ nào đó lại không hề biết việc đang xỷ ra, nằm ngủ rất ngon. Tiếng thở đều đều.

Minh Hoàng Lễ cũng không dám trở mình nhiều quá, tránh cho bé con ngủ không ngon.

"Bé con ơi, anh yêu bé". Minh Hoàng Lễ thì thầm vài tai của cô, nhưng Tuyết Thanh lại thấy hơi ngứa nên gãi vài cái.

Minh Hoàng Lễ bật cười. Đáng yêu thật mà!
User avatar
tuvi
Quả Mít
Quả Mít
 
Tiền: $57,574
Posts: 97516
Joined: 29 Apr 2006
Location: FRANCE
 
 

Re: Hoa Trong Mộng (Cả Đời Vì Em) - Hani Hải Nguyễn

Postby tuvi » 04 Dec 2023

Chương 55: Người mẫu ảnh

Sáng hôm sau.

"Cuối tuần này anh đưa bé đi chơi nhé". Minh Hoàng Lễ vừa đút cho cô ăn sáng vừa nói.

"Hả??". Tuyết Thanh quên nói với anh rồi. "Tuần này bé đi làm thêm rồi ạ".

"Nghĩ đi". Minh Hoàng Lễ nói. Làm cái gì mà làm!

"Hôm sau bé bù cho anh nhé". Tuyết Thanh ngồi lên đùi anh. "Nhaaaa". Âm sau hơi kéo dài giọng, ngọt đến tan chảy!

Minh Hoàng Lễ liếc cô gái nhỏ nào đó ngồi lên đùi mình, nói giọng ngọt ngào như thế sao mà anh chịu được!

Nhưng mà dạo này hình như họ rất ít ân ái vui vẻ với nhau thì phải. Trong khi tắm anh cũng không nỡ sờ nắn nữa, chỉ sợ cô mệt nên tắm rất nhanh. Giờ đây người đẹp ngồi bên đùi, đương nhiên Minh Hoàng Lễ không bỏ qua rồi.

Anh liền cúi người xuống hôn lên môi cô, cô cũng vòng tay qua đáp lại nụ hôn ngọt ngào anh mang lại. Mấy hôm nay cô bận đi làm thêm, nên thời gian cho anh rất ít. Tuyết Thanh cũng rất thấy có lỗi với anh.

"Đừng....". Minh Hoàng Lễ lại sờ lên đến nơi đầy đặn to tròn đó của cô, mặc dù cách một lớp áo nhưng cô cũng muốn anh điên rồi.

Tay anh tuy có vết chai sạn nhưng khi chạm vào không hề đau đớn. Cô buông hai chân mình xuống, anh vuốt ve đùi mịn của bé con.

"Bé ơi". Minh Hoàng Lễ buông cô ra. "Anh muốn bé". Muốn cô đến điên người ra, tay anh vuốt ve gương mặt của cô.

"Anh này...". Tuyết Thanh đánh anh một cái. "Đợi bé đủ tuổi nhé". Sau đó thì mỉm cười. Chỉ cần là anh thì cô đều đồng ý cả.

Minh Hoàng Lễ thở dài, còn rất lâu mới đủ tuổi, anh sợ bản thân mình không thể nào kiềm lòng được trước cô được.

Anh biết cô còn nhỏ, nhưng mỗi khi gần gũi anh lại chỉ muốn giao hoan với cô mà thôi. Muốn trải nghiệm cùng nhau những cảm giác mãnh liệt nhất khi ân ái làʍ t̠ìиɦ với người mình yêu.

"Ừm". Minh Hoàng Lễ cũng biết rất rõ cô vẫn còn nhỏ, nhưng có những nơi lại không hề nhỏ thậm chí còn rất vừa tay anh. Chẳng hạn như nơi vốn luyến đầy đủ của người phụ nữ. Nơi đó của cô rất to tròn, thậm chí Minh Hoàng Lễ còn nghĩ nhiều khi anh xoa quá nó lại lớn thêm.

Đợi cô ăn sáng xong anh đưa cô đến trường. Cuối tuần này nhà của Lâm Tân Viễn có tiệc nên anh định đưa cô đến đó chơi, nhưng cô bận rồi nên anh cũng không đưa đi. Chỉ dặn dò đôi câu. Rồi để cô vào lớp học.

Làm thêm!

Minh Hoàng Lễ nhìn cô bước vào lớp mà anh lại suy nghĩ rất nhiều.

Cô cần tiền chi thế nhỉ! Anh cho không đủ hả ta? Ừm! Vậy anh phải đưa thêm nữa mới được, nhưng sau lại không thấy báo chi tiêu. Khó hiểu quá! Anh rất muốn hỏi nhưng lại sợ cô nghĩ anh điều tra sự tự do của mình nên đành nhịn lại.

Thôi vậy! Haizzz. Khi nào em ấy muốn nói thì nói vậy. Anh cũng không ép nữa.

"Cậu phái người đi theo bảo vệ em ấy cho tốt. Thêm người cũng được. An toàn của em ấy là trên hết". Minh Hoàng Lễ nói với Thanh Phong

"Rõ". Thanh Phong vừa lái xe vừa gật đầu. Lão đại đã từng nói sinh mạng của phu nhân là trên hết, thậm chí trên cả lão đại nên không được để phu nhân bị tổn hại.

Đến giờ nghĩ trưa cô chạy đến nơi mình làm việc, sau khi thay đồng phục xong thì ăn trưa tranh thủ lúc không có ai. Minh Hoàng Lễ biết được cô bỏ bữa trưa đã tức giận mắng cô một lúc. Đã bị còn đánh vào mông cô vài cái nữa, khi đó đau vô cùng. Nghĩ lại thấy sợ quá!

Việc gì anh cũng chiều cô cả, nhưng có một số việc Minh Hoàng Lễ lại không hề nương tay tha cho cô.

"Hôm nay cậu ăn món gì thế". Khánh Hà nói hỏi cô.

"Ừm! Tớ ăn cơm chiên hải sản với tôm xào cay". Cô rất thích ăn tôm, nên trên bàn cơm lúc nào cũng có một hai món tôm cho cô.

"Cậu rất thích ăn hải sản hả". Khánh Hà hỏi cô. Cô ấy nhận được lời mời từ một người khách hàng muốn biết sở thích của Hà Tuyết Thanh.

"Ừm! Tớ rất thích ăn tôm". Tuyết Thanh cho miếng tôm xào cay vào miệng. Ngon quá!! Về nhà phải nói với anh ấy thưởng cho đầu bếp mới được, nấu ăn càng lúc càng ngon.

Khánh Hà cũng không hỏi thêm nữa cô ấy đi báo lại cho khách hàng ngồi ở kia biết. Nhưng lại không qua được mắt của chị Vân Anh.

Hà Tuyết Thanh nhắn cho anh. "Anh ơi! Đầu bếp nhà mình nấu ngon quá! Em rất thích ạ".

"Ừm!" Anh trả lời lại rất nhanh. "Anh sẽ thưởng cho họ. Bé cưng ăn chưa".

"Dạ bé đang ăn ạ".

"Ăn đi nhé rồi ngủ trưa".

"Vâng". Tuyết Thanh trả lời xong rồi tiếp tục ăn cơm.

Minh Hoàng Lễ không biết đến việc cô đi làm vào buổi trưa, bé con đã nói dối anh.

Thậm chí còn không cho hai người đi theo mình nói với anh ấy, nếu mà dám nói ra họ đừng mong đi theo cô.!! Dưới sự đe doạ dữ dội từ phu nhân, hai người đi theo bảo vệ cũng không dám nói nhiều, chỉ che giấu cho phu nhân mà thôi.

Phu nhân trong nhỏ bé thế thôi chứ một khi mà giận lên e là lão đại cũng không năn nỉ được. Nên hai người bọn họ chỉ còn cách che giấu cho phu nhân mà thôi.

Sau khi ăn xong thì tiếp tục làm việc của mình, rất chăm chỉ. Vân Anh từ khi nhận cô thì làm rất vui, quán đông khách lợi nhuận càng được nhiều nên cô ấy đương nhiên vui vẻ.

Nhưng chuyện vui này không kéo dài được lâu vì sau hai tháng Hà Tuyết Thanh sẽ nghĩ, vì hôm đi làm cô bé đã nói rõ chỉ làm hai tháng mà thôi. Vân Anh lại sợ doanh thu sẽ tuột xuống mất thôi.

Nhưng Hà Tuyết Thanh đã nói chỉ cần cô bé rãnh sẽ đến đây uống nước đương nhiên là Vân Anh đồng ý rồi.

"Cô bé". Khi cô đem nước đến một bàn bốn người lớn. Một người gọi cô lại. "Có muốn làm người mẫu ảnh không".

"Hả". Tuyết Thanh ngạc nhiên nhìn họ. Người mẫu ảnh là sao?

"Anh đây là thợ chụp ảnh cho các sản phẩm đại diện, em rất dễ thương nên anh muốn mời em hợp tác có được không? Lương rất cao".

"Hả?". Tuyết Thanh không biết đâu nhưng khi nghe đến tiền cô lại sáng mắt lên. Có thêm tiền thì sẽ mua quà cho anh được.

Nhưng mà...Tuyết Thanh đang làm cho chị Vân Anh mà! Không nghĩ được đâu.

"Dạ em xin lỗi ạ.! Em đang đi làm ở đây rồi ạ. Không nghĩ được. Với lại em còn đi học nên không có thời gian ạ." Cô khom người xuống xin lỗi. "Em xin lỗi và cũng cảm ơn anh! Em xin phép".

Rồi quay người bước đi, thật ra bỏ qua cơ hội kiếm tiền cô cũng rất tiếc, nhưng chị Vân Anh tốt với cô như thế sau có thể nghĩ được, mặc dù mới làm việc thôi nhưng ở đây ai nấy đều rất vui vẻ.

Thấy cô từ chối trên mặt người đó hiện ra vẻ tiếc nuối. Tiếc thật. Khi về còn để vào tay cô danh thϊếp của anh ta, còn nói nếu muốn thì cứ đến tìm.

Tuyết Thanh gật đầu.

"Họ là ai vậy em". Vân Anh hỏi.

Tuyết Thanh kể lại việc mà anh ta nói với mình cho Vân Anh nghe.

"Nếu anh ta còn đến tìm em! Em cứ gọi chị ra nói chuyện nhé". Vân Anh cảm thấy đây là cơ hội tốt cho cô gái nhỏ.

"À dạ". Tuyết Thanh cũng không hiểu chị Vân Anh cần làm gì, dù sao thì cô làm ở đây rất thoải mái.

Về nhà nói lại với anh mới được!

Người đưa danh thϊếp cho cô hoá ra là chủ của một studio chuyên chụp các sản phẩm đại diện cho nhãn hàng.

Cô bé đó rất hợp ý anh ta, không phải vì mê sắc đẹp chỉ là anh ta cảm thấy những sản phẩm lần này không ai thích hợp hơn ngoài cô bé đó.

Nhưng anh ta lại bị từ chối? Cơ hội đưa ra quá tốt mà. Cuối cùng anh ta tìm một vài người khác nhưng không ai vượt qua được. Nụ cười vui vẻ, thanh tao thoát tục.

Suy nghĩ một đêm mất ăn mất ngủ thế là ngày hôm sau vào lúc chín giờ sáng anh ta đến quán đó một lần nữa, nhưng lại không thấy cô bé đó. Hỏi ra mới biết cô đi học vào buổi trưa mới ra đây làm rồi hơn một giờ ba mươi lại phải đi học.

Vân Anh lúc này ở quán nhưng lại không nói gì, chỉ đợi Hà Tuyết Thanh đến mà thôi. Khoảng mười một giờ ba mươi thì tan học xong lại đến ngay..

"Chào em". Anh ta bước lại. Lúc này cô gái nhỏ đang ngồi ăn trưa. Dáng ăn rất lạnh nhạt nhưng lại ăn rất đáng yêu.

"Ừm! Chào anh ạ".

"Chuyện hôm qua anh nói với em, em có suy nghĩ thế nào không".

"Không ạ". Cô nói với anh ta.

Hôm qua cô cũng có nói lại với Minh Hoàng Lễ, đương nhiên là không thể nào tránh được trận đòn anh đem lại.

Cô bị đánh vào mông rất đau, Minh Hoàng Lễ vì chuyện đi làm thêm đã rất không vui, khi cô nói muốn đi chụp ảnh cho người khác thì anh hoàn toàn đen mặt. Lột sạch quần áo của cô, bắt cô nằm úp xuống đánh cho cô mấy cái!

Anh ra tay không hề nhẹ chút nào, thậm chí khi đánh xong còn đỏ lên nữa. Nghĩ lại thôi cô đã sợ chết đi được luôn.

Đau chết đi được! Anh còn nói nếu mà anh biết được cô lén đi chụp ảnh thì không chỉ đơn giản là bị tét mông thế này đâu!

Tuyết Thanh biết anh nói được thì sẽ làm được, vội vàng gật đầu! Sợ quá đi thôi. Thôi thôi sợ lắm!

"Đừng sợ! Anh không lừa gạt em. Chỉ là cảm thấy em rất hợp để chụp sản phẩm của anh lần này thôi ".

Nhưng cô lại một mực từ chối, sợ anh biết được sẽ đánh cô lần nữa. Anh rất cưng chiều cô, nhưng khi làm sai vẫn bị phạt như thường!

Còn sự nghiệp đi làm thêm nữa, có khi không đi được. Mà không đi làm thì sẽ không mua được quà cho anh, nên thôi vậy. Quà cho anh vẫn là trên hết!
User avatar
tuvi
Quả Mít
Quả Mít
 
Tiền: $57,574
Posts: 97516
Joined: 29 Apr 2006
Location: FRANCE
 
 

Re: Hoa Trong Mộng (Cả Đời Vì Em) - Hani Hải Nguyễn

Postby tuvi » 04 Dec 2023

Chương 56: Nói dối anh

Cuối cùng dưới sự năn nỉ của anh chàng studio đó, nên Hà Tuyết Thanh đã gọi chị Vân Anh đến xử lý cho mình.

Vân Anh rất thích cô bé này, nên khi biết Hà Tuyết Thanh cần tiền thì đương nhiên cô ta sẽ giúp hết lòng, chỉ là sợ người xấu mà thôi.

Qua một hồi nói chuyện thì Vân Anh cũng biết cậu ta Châu Trung. Giám đốc Studio chuyên chụp các sản phẩm làm đẹp cho các nhãn hàng.

"Chỉ là chụp các sản phẩm giới thiệu mà thôi: Son, các đồ mỹ phẩm hoặc các sản phẩm dưỡng tóc, chăn sóc da". Anh ta nói.

"Ừm!". Vân Anh gật đầu. "Cát -sê như thế nào vậy".

"Người khác chỉ có 200 - 300 usd tuỳ thuộc vào các sản phẩm mà thôi.". Châu Trung nói.

Thông thường các cô gái đến chổ anh ta chụp được trả cát-sê rất cao.

200 - 300 usd cho bốn tiếng chụp một số sản phẩm, có khi là sáu hoặc tám, tuỳ thuộc vào thời gian và sản phẩm nên các giá sẽ khác nhau. Nhưng hôm nay tìm được người mới nên Châu Trung bằng lòng trả 400 - 500 đô cho hai tiếng chụp hình.

Vì Hà Tuyết Thanh rất được lòng anh ta, như là chỉ có cô ấy mới chụp các sản phẩm này mà thôi.

Lần này anh ta được các nhãn hàng thời trang quốc tế A B C đưa đến các sản phẩm cho anh ta, để được giới thiệu.

Mấy hôm nay anh ta tìm rất nhiều nhưng lại không có ai phù hợp cả. Mãi cho đến hôm qua gặp được Hà Tuyết Thanh.

Hà Tuyết Thanh cũng siêu lòng, nhưng cô lại không muốn nghĩ việc ở đây nên từ chối, nhưng Vân Anh lại đồng ý cho mình chụp. Tiền cả mà có ai mà chê đâu.

Cuối cùng Hà Tuyết Thanh kêu nhắn cho một người đi theo mình để điều tra thân phận người đàn ông này, xem có được không thì mới đến chụp.

Giờ học trôi qua rất nhanh, cô đúng giờ lại đến studio đó để chụp hình.

Minh Hoàng Lễ thì sau khi nhận được điện thoại của cô nói là ở quán nước nên cũng không nghi ngờ gì cả. Mỗi khi đến quán hay đi học cô điều nhắn cho anh biết. Anh cũng rất tin tưởng cô sẽ không nói dối.

Hôm nay cô chụp mỹ phẩm cho Châu Trung nên cô thay bộ bộ váy liền thân dài đến đầu gối, dưới sự hướng dẫn của Châu Trung và trang điểm hơn ba mươi phút sau mới bước ra.

Châu Trung cùng với các người có mặt ở đây điều rất ngạc nhiên vì sự thay đổi của cô. Tóc cô vốn dài đến ngang lưng, bình thường được cột lên hôm nay được uốn xoăn lơ nhẹ, cộng thêm lối makeup nhẹ nhàng. Trông cô lúc này như một người khác hoàn toàn không có chút nào phải chê cả.

"Exactly". Châu Trung nhìn Tuyết Thanh bước ra thì hoàn toàn ngạc nhiên trước vẻ đẹp này. Anh ta quả nhiên chọn người không sai mà! Trả tiền cho việc chụp các sản phẩm này anh ta cũng không cảm thấy quá nhiều!

Anh ta hướng dẫn cô chụp như thế nào cho đúng, cô im lặng lắng nghe và làm theo.

Từ tư thế ngồi hay đứng đều rất làm Châu Trung vừa lòng. Ngay cả hai cô gái đi theo bảo vệ phu nhân của họ cũng cảm thấy phu nhân quá đẹp rồi, hèn chi lão đại cho người đi theo bảo vệ cô thế này. Mất vợ như chơi á!

"Nhìn đây nhìn đây". Châu Trung cầm máy ảnh yêu cầu cô nhìn vào máy ảnh. Để anh ta chụp.

"Đẹp đẹp".

"Nhìn sang trái một chút ".

"Ngẩng mặt lên một chút".

"Đúng đúng".

"Giữ nguyên tư thế này"

Một loạt lời nói của Châu Trung nói ra liên tục, Hà Tuyết Thanh làm theo và trên môi lúc nào cũng nở nụ cười rất tươi, nếu Châu Trung muốn cô chụp vui tươi hay hoạt bát thì điều làm theo sự hướng dẫn cho anh ta.

Hai tiếng trôi qua nhanh chóng, đến nỗi Châu Trung cũng không biết mình chụp được bao nhiêu món đồ mà trên miệng anh ta cười không ngớt luôn.

Mãi cho đến khi sắp hết giờ chỉ còn năm phút thôi thì một người đi theo cô liền nhắc nhở Châu Trung. Châu Trung cũng làm đúng như thoả thuận và anh ta cũng rất thoả mãn buổi chụp hôm nay.

Vui vẻ trả cho Hà Tuyết Thanh 500 đô, cô vui vẻ nhận lấy số tiền đầu tiên tự tay mình kiếm được, cô cũng có chút mệt nên khi nhận được tiền thì cô liền lên xe đi về quán của chị Vân Anh. Đúng tám giờ ba mươi thì từ đó về nhà.

Minh Hoàng Lễ hoàn toàn không hay biết việc hôm nay vợ mình đi làm ở studio. Hiện tại anh đang ở bang và xử lý một số việc.

Hôm trước Minh Thiên Doanh có ý xấu với vợ anh, nên anh bắt lại mà hành hạ mấy hôm, nhưng cuối cùng lại quên mất. Đến khi nhớ ra thì đã một tháng hơn rồi? Cũng đòi tiền chuộc thôi.

Minh Hoàng Lễ cảm thấy năm triệu đô là được, nhưng Thanh Phong lại cảm thấy quá ít phải gấp đôi mới được để bù vào việc cho phu nhân bị hoảng sợ.

Minh Hoàng Lễ cũng thấy có lý, sau một hồi căn nhắc thì quyết định số tiền chuộc là hai mươi triệu đô! Ba ngày sau nhận được tiền sẽ thả người nếu báo công an thì sẽ nhận lấy mạng của Minh Thiên Doanh ngay lập tức.

Ba mẹ của Minh Thiên Doanh lập tức chuẩn bị tiền để cứu con trai mình ra. Ba anh ta còn chần chừ nhưng vì mẹ khóc lóc dữ quá nên ông ta cũng xiêu lòng.

Nhưng cũng đòi gặp để muốn chắc chắn là Minh Thiên Doanh vẫn còn sống, Minh Hoàng Lễ cũng ra mặt chán nản. Cha con nhà này thiệt khiến cho anh vô cùng đau đầu và mệt mỏi.

Gặp thì gặp vậy. Thanh Phong gọi đến cho họ gặp mặt.

"Ba mẹ!! Cứu con". Minh Thiên Doanh bị thương nặng nhưng vẫn giữ được mạng sống, giờ phút này trông anh ta thật thêm thảm.

"Con!! Tiểu Lễ của mẹ". Bà ta khóc lóc, xác định con trai vẫn còn sống ông ta vội vàng chuẩn bị tiền.

Một màn tình thâm này Minh Hoàng Lễ vô cùng chán ghét, anh quyết định lên thêm ba mươi triệu đô cho bỏ ghét. Ai bảo cô gái nhà anh sợ hãi đến như thế, cô kêu đau đầu còn sợ hãi.

Không gọi điện thoại đến thì chỉ có hai mươi triệu đô, sau một hồi lại lên ba mươi triệu đô, khiến cho ba Minh Thiên Doanh lại muốn tăng xông, nghe thêm tiền trong ba ngày thì xỉu ngay lập tức.

Bà mẹ đó cũng hoảng sợ vô cùng, hai mươi triệu đô với nhà họ không đáng là bao nhiêu, nhưng hiện tại lên đến ba mươi triệu đô nên ông ta có chút không muốn cứu người nên cứ chần chừ mãi.

Đến ba ngày sao mà vẫn không đồng ý thế là bà ta lại nhận được một bưu phẩm khi mở ra là thêm một đốt tay của Minh Thiên Doanh kèm theo bốn mươi triệu đô.

Bởi vì Minh Thiên Doanh vẫn còn tốt hơn so với Minh Hoàng Lễ nên cuối cùng ông ta vẫn đồng ý chuộc ra. Lúc nhận được tiền thuộc hạ ở lại kiểm tra đầy đủ khi chính xác nhận được bốn mươi triệu đô thì mới thả người.

Bà ta vội vàng đưa Minh Thiên Doanh vào bệnh viện để chữa trị.

Minh Hoàng Lễ nhận được tiền thì đưa cho các thuộc hạ ở bang ba mươi triệu đô để họ chia ra mà sử dụng, nếu thiếu thì cứ nói với anh. Xưa nay đối với người của mình anh chưa từng hẹp hòi cả.
User avatar
tuvi
Quả Mít
Quả Mít
 
Tiền: $57,574
Posts: 97516
Joined: 29 Apr 2006
Location: FRANCE
 
 

Re: Hoa Trong Mộng (Cả Đời Vì Em) - Hani Hải Nguyễn

Postby tuvi » 04 Dec 2023

Chương 57: Minh Hoàng Lễ phát hiện lửa giận bùng phát

Sau hôm chụp mẫu ảnh đó cô nhận được 500 đô thì quyết định chi ra 100 đô mời mọi người ở quán ăn một bữa và các bạn ở lớp.

Còn 400 đô cô cất giữ rất cẩn thận. Vì số tiền này cô là để mua quà cho anh. Và cũng là số tiền đầu tiên tự tay làm ra được nên rất vui, vốn định nói với anh nhưng sợ bị mắng nên giấu luôn cho chắc anh. Minh Hoàng Lễ mà biết được nhiều khi lại đè cô ra đánh cho một trận á. Sợ lắm.

Hôm nay xin chị Vân Anh nghĩ làm một buổi tối để đi ăn với mọi người.

Chị Vân Anh đương nhiên đồng ý rồi. Nhưng Trần Quân hôm nay lại không nghĩ được nên chỉ có năm người đi mà thôi.

Khi đi qua cửa hàng đồng hồ nam. Tuyết Thanh vào nhìn xem, để tìm mua cho anh. Chiếc đồng hồ 20.000 đô kia không mua được nên mua cái khác cho anh vậy.

Nhưng xem một hồi cô vẫn không vừa ý cái nào. Tuyết Thanh chỉ biết thở dài.

"Hay cậu mua thứ khác cho anh họ tớ đi". Lam Ái đang ăn kem thì nói.

Cô ấy cũng biết được việc cô đi làm thêm vì muốn mua quà sinh nhật cho anh họ mình.

"Không được!!". Cô lắc đầu. Anh thì không như các cô sử dụng gì cũng được, nhưng thân phận anh cao quý như thế xài đồ không có giá trị cô lại không muốn.

Đi cả một trung tâm thương mại cô không mua được gì cũng không thấy gì vừa ý cả.

Hai ngày sau đó

Kế đó Châu Trung hỏi cô rảnh không hẹn chụp thêm các sản phẩm mới. Tuyết Thanh liền đồng ý lần này Châu Trung muốn cô chụp trong ba tiếng tiền sẽ là 800 đô, Tuyết Thanh đang suy nghĩ làm thế nào để mua quà cho anh nên liền đồng ý.

Hẹn sau khi tan học sẽ đến chụp cho anh ta, hôm nay Minh Hoàng Lễ đi đến sảnh tiệc của nhà Lâm Tân Viễn nên không đón cô đi học về được.

Vốn dĩ anh muốn cô đi đến đó cùng mình, nhưng vì đi làm thêm nên đã từ chối, nên anh cũng không ép cô. Vui là được rồi.

Hà Tuyết Thanh thầm mong anh đừng phát hiện. Lần nay anh mà biết chỉ không đơn giản là bị tét mông đâu.

Việc gì anh cũng chiều nhưng có một số việc cô không được nói dối thì sẽ không sao.

Lục Thế Phương cũng không hỏi nhiều chỉ nói đừng để cho cô gái nhỏ của mình bị thiệt mà thôi.

Cô bé đó Lục Thế Phương rất thích và có ý định nhận làm em gái nuôi. Để sau này khi gả đi cô cũng được vinh hoa và nở mặt.

Cô gái này mồ côi cha mẹ, nên nếu lấy Minh Hoàng Lễ thì sẽ bị mắng chửi nên anh có ý định như thế.

Nhưng tạm thời vẫn không nói ra. Đợi thời cơ thích hợp vậy. Nhưng không ngờ ba người bạn còn lại họ nhìn im im thế thôi nhưng trong lòng lại nghĩ sẽ nhận làm em gái!

Nhưng không ngờ Lục Thế Phương lại vô tình thấy hình ảnh quảng cáo sản phẩm lại được tràn lan trên khắp các trang mạng và nhận được lời khen rất nhiều.

Lục Thế Phương nhìn thấy rồi nhìn về phía Minh Hoàng Lễ!! Cái tên này để cho cô gái nhỏ đi làm thêm à sao làm nhiều vậy?

Không phải phản ứng mạnh lắm sao.

"Cô gái nhà cậu. Cậu cho em ấy đi làm thêm nữa sao". Lục Thế Phương không nhịn được mà hỏi.

"Hả". Minh Hoàng Lễ nhìn anh ta. "Không! Chỉ đi làm ở quán nước thôi".

"Làm thêm". Kiều Nam Cảnh cũng tò mò xen vào.

Anh ta chưa kịp hỏi thì Thanh Phong đã xuất hiện trên gương mặt lại đầy vẻ ngạc nhiên và kinh động. Vội vàng đi đến.

Thanh Phong thấy hình ảnh của phu nhân thì sợ vỡ cả mật!

Phu nhân lén đi à hay sao lại thế này cơ chứ! Còn hai người đi theo đâu?

Khốn kiếp thật. Ăn nói làm sao với lão đại đây.

"Có gì vậy". Minh Hoàng Lễ hỏi.

"Lão đại!! Anh xem đi". Thanh Phong đưa điện thoại ra. Trên đó toàn là hình ảnh của phu nhân.

Minh Hoàng Lễ cầm lấy xem thì trợn trắng mắt lên!!! Đây!!! Đây là vợ anh mà?? Cô dám đi quảng cáo à. Tức chết anh ta mà.

Hình ảnh này cô được trang điểm rất nhẹ nhàng nhưng lại thanh tao thoát tục đến kinh diễm. Rất đẹp.

Nhưng ai cho đi thế này hả!

Minh Hoàng Lễ xem hết đoạn video quảng cáo đó mà nén lại cơn tức giận.

Cô!! Dám lừa dối anh sao! Thậm chí còn hai người đi theo nữa, thật to gan! Dám thông đồng với phu nhân của họ qua mặt anh thế này đó. Cả gan làm bậy như nhau, từ lớn đến nhỏ.

Giỏi...Cô giờ đây giỏi hơn rồi..!

Được lắm. Vậy mà anh cũng tin được cơ đấy. Bé à dạo này anh chiều với cưng em quá rồi đúng không bé!

Mẹ kiếp!

Bốp!! Minh Hoàng Lễ tức giận ném điện thoại vào tường.

Chỉ tội cho Thanh Phong điện thoại đó anh mới mua được hai ngày thôi. iPhone 14 Pro max của anh!! Cứ thế mà vỡ tan tành.

"Có chuyện gì thì từ từ giải quyết, cậu nóng tính thế này cô gái nhỏ nhà cậu sẽ sợ".

Lâm Tân Viễn khuyên bảo anh ta, nhưng hiện tại Minh Hoàng Lễ nghe không vào từ nào. Lập tức ra lệnh cho Thanh Phong đi điều tra xem bây giờ phu nhân đang ở đâu.

Minh Hoàng Lễ về nhà trước đợi cô ở nhà! Giỏi lắm rồi, phản hết rồi. Thông đồng với nhau để lừa dối anh.

Anh không cho phép cô lừa dối anh dù chỉ một chuyện nhỏ nhoi. Thói quen xấu phòng ngừa hậu quả về sau.

Anh quyết định về nhà đợi, sẽ không để yên chuyện này. Cả hai người đi theo cô nữa.

Chụp hình xong thì Hà Tuyết Thanh đi theo họ về nhà, lúc này Thanh Phong đã dừng xe ở phía sau và chính mắt thấy phu nhân từ studio đó bước ra.

Chậm rãi lái xe theo phu nhận về đến nhà. Chỉ mong lão đại đừng nóng giận quá thôi.

Khi về đến nhà! Cô ngạc nhiên khi thấy anh đang ngồi ở ghế sô pha. Chẳng phải anh đi đến nhà Lâm Tân Viễn sao, sao lại ở nhà, anh không đi hả?

"Anh!". Cô vui vẻ gọi anh. Nhưng Minh Hoàng Lễ chỉ liếc nhìn cô một cái mà không nói gì.

"Anh không đến nhà anh Lâm Tân Viễn sao ạ". Tuyết Thanh ngồi xuống ghế rót cho mình một ly nước.

"Em đã đi đâu". Minh Hoàng Lễ cố gắng kiềm chế lại không tức giận.

"Em đi làm thêm mà".

"Hà Tuyết Thanh!!!"z Minh Hoàng Lễ gọi tên cô. Hiện tại anh đang cố gắng kiềm chế để bản thân không hung dữ để làm cô sợ.
User avatar
tuvi
Quả Mít
Quả Mít
 
Tiền: $57,574
Posts: 97516
Joined: 29 Apr 2006
Location: FRANCE
 
 

Re: Hoa Trong Mộng (Cả Đời Vì Em) - Hani Hải Nguyễn

Postby tuvi » 04 Dec 2023

Chương 58: Anh tức giận

"Hà Tuyết Thanh ". Minh Hoàng Lễ gọi tên cô.

Đây có lẽ là lần đầu tiên sau khi cô tỉnh dậy và ở chung với anh.

Họ đã ở chung với nhau đã được hơn ba tháng, nhưng cô chưa từng nghe thấy anh gọi tên mình như hiện tại.

Cô ngạc nhiên nhìn anh.

"Sao ạ". Sao anh lại gọi cả tên cô thế này, bình thường anh hay gọi cô là bé cưng bé cưng mà. Hoặc Thanh Nhi mà. Tuyết Thanh liền biết có chuyện rồi.

"Em đã đi đâu! Nói thật cho anh". Minh Hoàng Lễ nhìn cô, trên mặt anh lúc này hiện rõ là anh tức giận vô cùng, hai mắt anh đỏ lên.

Bàn tay anh nắm chặt lại. Gân xanh cũng nổi đỏ cả lên. Minh Hoàng Lễ đang kiềm chế để không la mắng cô.

"Em...em đi làm thêm mà". Tuyết Thanh có chút hoảng sợ. Anh chưa bao giờ thế này bao giờ với cô cả.

"Em nói dối".

Bốp!! Minh Hoàng Lễ ném ly trà lên vách tường.

"Em...em....".

"Đưa người vào đây". Minh Hoàng Lễ lên tiếng

Ngay lập tức hai người đi theo bảo vệ cô thì được Thanh Phong dẫn vào.

Bọn họ quỳ xuống.

"Lão đại ". Hai người nói.

"Phu nhân đã đi đâu? Nhiệm vụ của các người là gì? Tôi cho hai người qua mặt tôi sao". Minh Hoàng Lễ đứng dậy anh túm lấy cổ áo một người ném xuống đất.

Rầm!

Máu từ khoé miệng cô gái đó chảy ra, rất đau nhưng cô ta không hề than một tiếng nào. Vội vàng đứng dậy.

"Anh...không được làm thế". Cô biết anh đã phát hiện, nhưng do cô mà. "Là do em..do em bắt họ không cho nói ra. Muốn trách mắng hay phạt thì anh hãy phạt em, họ không có lỗi ".

Tuyết Thanh giữ tay anh lại khi Minh Hoàng Lễ muốn đánh cô ấy lần nữa, khi nãy anh ra tay rất mạnh. Tuyết Thanh sợ cô ấy sẽ có chuyện gì.

Dù sao bọn họ cũng làm theo lệnh của phu nhân là cô đưa xuống mà thôi.

Nhưng lúc này Minh Hoàng Lễ lại quay sang nhìn cô, hai tay anh nắm lấy vai cô. Nhìn thẳng mặt mỉm cười nhưng nụ cười đó của anh lại khiến cho Tuyết Thanh có chút sợ hãi.

"Em biết...em nói dối anh là không đúng! Muốn trách thì anh trách em đi. Bọn họ không sai".

"Không sai sao." Minh Hoàng Lễ sờ mặt cô. "Bé à! Họ làm theo lời anh, là người của anh. Nghe theo lệnh anh. Ai cho họ nói dối anh hả! Hả".

Minh Hoàng Lễ hét lớn lên.

"Đem họ ném ra ngoài đi, làm mồi cho cá".

Thanh Phong tuân lệnh làm theo. Nhưng bị phu nhân giữ tay anh ta lại.

"Minh Hoàng Lễ!! Anh đã cho họ theo em thì họ là của em, anh không có quyền làm như thế".

"Không có quyền sao". Minh Hoàng Lễ cười nhạt.

Hai người thuộc hạ cũng lập tức cúi đầu. Bọn họ đã làm sai, bị lão đại trách phạt là đúng. Che giấu cho phu nhân, nói dối lão đại. Thậm chí còn qua mặt anh nữa, họ đã báo cáo sai.

"Lão đại. Chúng tôi chấp nhận hình phạt." Hai người họ quỳ xuống, đã thất trách nên nhận lấy là đúng.

"Minh Hoàng Lễ!". Cô hét lên với anh. "Nếu hôm nay anh trách phạt họ, thì em...em sẽ rời khỏi nơi này".

"Em dám. Khi em bước ra nơi này. Anh sẽ đánh gãy chân em, sau đó ném bọn họ ra biển làm bạn với cá mập ở đó".

"Lão đại". Thanh Ngọc cùng với Thanh Giao xuất hiện. "Bình tĩnh lại đi anh".

"Phu nhân". Thanh Nguyệt cũng gọi cô.

Tuyết Thanh cũng dần bình tĩnh lại. Chuyện này do cô sai trái nên bị anh mắng là rất đúng, nhưng lại nhìn hai cô gái đó. Bọn họ vì mình nên mới nói dối anh. Bảo vệ họ là điều đương nhiên.

"Em...xin lỗi anh". Tuyết Thanh cúi mặt xuống. Như một đứa trẻ mắc sai lầm chỉ mong được anh tha thứ. Hai tay cô nắm chặt lại.

Tỏm.

Minh Hoàng Lễ nhìn thấy rất rõ nước mắt của bé con, anh muốn vươn tay lau đi, rồi ôm cô vào lòng mình. Nhưng....

Minh Hoàng Lễ kiểm lại.

Thật ra cô cũng không muốn nói dối anh đâu, chỉ muốn có tiền do mình làm ra để mua quà cho anh mà thôi.

Cô sai sao!

Cô vội lau nước mắt trên mặt mình. Chỉ muốn được anh vui mà thôi. Nên cô mới nói dối anh, cô biết nah không hề muốn cô nói dối nhưng vì muốn cho anh bất ngờ mà thôi.

Hu hu!

Tách!

Tách

Những giọt nước mắt của bé con rơi xuống, lòng Minh Hoàng Lễ như chết lặng.

Minh Hoàng Lễ tốt với cô như thế, lo lắng chăm sóc đủ điều, anh còn cầu hôn cô, tổ chức sinh nhật cho mình. Tuyết Thanh rất vui và hạnh phúc, cũng chỉ muốn cho anh bất ngờ mà thôi.

Như thế cũng không được sao! Nước mắt lăn dài trên má, cô vẫn đứng đó cúi mặt xuống chỉ vội lau nước mắt đi.

Thanh Nguyệt thấy thế cũng rất xót xa cho phu nhân, nhưng không ai giúp được họ trong chuyện này cả.

Minh Hoàng Lễ thấy cô lau nước mắt như thế cũng rất đau lòng, nhưng lại không thể bỏ qua. Nếu lần sao cô vẫn cứ nói dối anh thì sao!

"Các người". Minh Hoàng Lễ chỉ vào hai thuộc hạ đi theo cô. "Chuyện hôm nay tôi có thể bỏ qua, nhưng mạng thì không được. Đánh theo lệ cũ làm gương cho kẻ khác."

"Cảm ơn lão đại tha mạng". Bọn họ dập đầu, Thanh Phong nhận lệnh đưa họ đi.

Hà Tuyết Thanh nghe anh tha mạng cho họ, thì thở phào một hơi. Nhưng anh lại vẫn không ngó ngàng gì đến cô cả.

Cô hơi mím môi lại nhìn anh.

Giờ phút này chỉ còn lại hai người họ ở phòng khách mà thôi.

"Em lên nghĩ ngơi đi. Hôm nay anh có việc không ngủ cùng em được. Anh qua thư phòng làm việc ". Rồi Minh Hoàng Lễ lướt qua cô mà đi thẳng lên cầu thang. Chỉ hơi quay đầu nhìn cô gái nhỏ, không để cô phát hiện.

Nếu anh cứ thế mà bỏ qua, thì cô sẽ không sợ, nên vẫn cho cô một bài học thì tốt hơn.

Hà Tuyết Thanh nhìn anh đi mà lòng đầy hụt hẫng, anh bỏ mặt cô rồi sao!

Không muốn thế này đâu!

Cô vội đuổi theo anh đến thư phòng, nhưng chưa kịp vào thì bị anh đóng sầm cửa lại.

Hà Tuyết Thanh!!!

Hu hu! Anh giận thật rồi.

Oa oa! Tuyết Thanh khóc lớn hơn, Minh Hoàng Lễ nghe được nghe ai đang xé ruột gan của mình.

Phải làm sao đây!

Tuyết Thanh đứng ở đó một hồi lay hoay mãi mà không biết làm sao nên đành tiu nghỉu đi về phòng.

Minh Hoàng Lễ cũng đau lòng lắm chứ, như mà không giận thì không được. Gan lớn bằng trời rồi! Hừ!

Anh ngồi ở thư phòng mà lòng đầy bực bội.

Tuyết Thanh tắm rất nhanh, vội lên mạng tìm cách xem dỗ bạn trai thế nào nhưng toàn là gì đâu không à.

"101 cách dỗ bạn trai." Cô ấn vào xem thì chỉ cách rất mạnh bạo.

"Bước một bạn hãy tắm rửa sạch sẽ, mặc một chiếc váy ngủ hai dây đầy gợi cảm để lộ ra vòng một đầy đặn của bản thân". Tuyết Thanh nhìn xuống mình thì thấy đang mặt một bộ đồ ngủ bằng trái dâu dễ thương.

Cách này không được.

Cô tìm xem trang khác thì lại để 'cách quyến rũ bạn trai bớt giận'. Tuyết Thanh liền xem thì lại thấy chỉ cách 'lột sạch quần áo và leo lên giường nằm đợi anh'.

Cô liền nhớ lại bản thân cũng từng như thế thì bị anh giận dỗi lại và bị đánh vào mông mấy cái. Lại không được.

Hơn hai tiếng ngồi xem thì chỉ toàn cách gì đâu không, cô mà thực hiện theo. Anh mà không giận thêm mới lạ á.

Cách gì đâu mà chỉ toàn là ăn mặc gợi cảm quyến rũ, leo lên giường anh, hay thậm chí tắm cho anh, hay là mặc một bộ đồ con mèo để dỗ dành anh?

Hà Tuyết Thanh nằm gục xuống trên giường, lăn đi lăn lại một hồi vẫn không tìm được cách.

Hơn mười một giờ đêm rồi anh còn chưa về phòng, cô chỉ muốn khóc thôi.

Nhưng mà chuyện này là do cô sai nên anh giận là đúng rồi.

Haizzzz

Tìm mãi mà không được cách, Tuyết Thanh thở dài mãi thôi.

Ở bên phía bên kia Minh Hoàng Lễ cũng đứng ngồi không yên. Sao còn chưa qua năn nỉ anh vậy?

Không phải do cô sai trước sao?

Minh Hoàng Lễ càng thêm bực tức. Qua xin lỗi anh một câu không được sao!

Cưng chiều cô quá rồi phải không! Hừ!

Tuyết Thanh nằm suy nghĩ đến mười hai giờ đêm thì cũng tìm được một trang chỉ dẫn hay. Cô đọc thấy rất được và lại hay. Nên liền ghi chép lại để học hỏi.

Thậm chí cô còn lưu lại trang đó, để xem sao này có gì hay không.

Cô gái nhỏ nào đó bận rộn lấy lòng bạn trai mình, sau chuyện cô nói dối anh.

Đã gần hai giờ sáng cô vẫn lay hoay ở dưới bếp, bận rộn nấu ăn để cho anh bớt giận.

Minh Hoàng Lễ rất yêu thương cô, nên trong chuyện này biết mình sai trước, nên nhận lỗi rất nhanh.
User avatar
tuvi
Quả Mít
Quả Mít
 
Tiền: $57,574
Posts: 97516
Joined: 29 Apr 2006
Location: FRANCE
 
 

Re: Hoa Trong Mộng (Cả Đời Vì Em) - Hani Hải Nguyễn

Postby tuvi » 04 Dec 2023

Chương 59: Dỗ dành anh

Minh Hoàng Lễ không chịu yên được nữa. Nhìn đồng hồ đã hơn hai giờ sáng mà không thèm qua tìm anh, đành phải đi qua tìm cô vậy.

Đúng là đồ vô lương tâm mà!!

Trách thì không nỡ, mắng thì cũng mắng rồi. Thôi vợ là do mình chọn, qua dỗ dành vậy.

Ngay khi anh định đứng dậy thì nghe tiếng gõ cửa, biết đây là cô vào. Người của anh vào đều gõ hai tiếng rồi dừng sao đó lại ba tiếng.

Còn cô chỉ gõ có hai tiếng mà thôi, Minh Hoàng Lễ vội cầm lấy sách lên mà đọc, trên mặt lại hiện ra vẻ không vui.

Tuyết Thanh gõ cửa mà anh lại không lên tiếng, đứng đợi một hồi thì liền mở cửa đi vào.

Minh Hoàng Lễ lúc này đã đứng ngồi không yên rồi, nhưng vẫn cố nhịn lại.

"Anh ơi". Tuyết Thanh cất giọng đầy ngọt ngào, Minh Hoàng Lễ nghe được chỉ muốn đè ra mà hôn cho một trận.

"Bé xin lỗi anh ạ". Bé con đặt xuống một bát mì. Mới vừa nấu xong, cô không biết nấu ăn. Nhưng hôm nay vì anh mà xuống bếp.

Trang mạng kia khi nãy đã có hướng dẫn cho cô, nấu một tô mì trái tim để cho bạn trai mình ăn, sẽ hết giận ngay.

Tuyết Thanh liền hì hục làm theo video hướng dẫn. Mặc dù trong không được đẹp lắm nhưng cô cố hết sức rồi.

Trứng ốp la hình trái tim cháy hơi bị cháy đen, làm thử mấy quả trứng rồi, đây là quả tốt nhất.

Minh Hoàng Lễ liếc nhìn tô mì do chính cô làm để ở trên bàn, thì không nói gì, chứ thật ra trong lòng lại mừng như điên, đây là đồ của cô gái nhỏ nấu cho anh, mặc dù không đẹp mắt nhưng vô cùng vui mừng muốn nếm thử.

Trái tim anh đứng ngồi không yên, trông lòng dậy sóng cả rồi nhưng vẫn kiềm lại.

"Anh đừng giận bé nha". Tuyết Thanh bước ra sau lưng xoa bóp vai cho anh.

Bài viết kia đã có nói, sau khi đem mì lên thì vòng qua vai, mát xa lấy lòng anh.

Minh Hoàng Lễ nhắm mắt lại tận hưởng việc được cô gái nhỏ mát xa cho, bàn tay nhỏ nhắn chạm vào da thịt, khiến anh tê dại.

Phản ứng cũng có rồi. Minh Hoàng Lễ chỉ biết mắng bản thân mình, mới có như thế thôi mà cũng có phản ứng được nữa.

Đúng là vô dụng mà!

"Thoải mái không ạ".

"Ừm!! Không cần đâu". Minh Hoàng Lễ lấy tay cô ra. Để lâu thêm nữa, thì người chịu khổ chính là anh rồi.

"Để bé ạ". Tuyết Thanh vòng lại cầm lấy đũa muốn đút anh ăn. "Anh ăn thử xem ạ. Bé mới nấu cho anh".

Cô gấp một miếng mì cho anh, đôi mắt long lanh nhìn anh.

Minh Hoàng Lễ cũng há miệng nhận lấy mà ăn. Ừm! Cũng không tệ.

"Được không ạ".

"Cũng được". Giọng không nhanh cũng không chậm. Tận hưởng việc cô đút mình ăn.

Bình thường toàn là anh đút cho cô ăn, hôm nay được phục vụ lại. Không ngờ cũng không tệ lắm.

"Dạ". Tuyết Thanh vui vẻ đút anh ăn, anh ngồi cô đứng, Minh Hoàng Lễ muốn bế cô ngồi lên đùi anh, nhưng vì vẫn còn giận nên không chịu.

"Hôm nay bé sai. Bé xin lỗi anh nhé".

"Ừm!" Anh chỉ ừa. Cuối cùng ăn hết cả tô mì mà cô gái nhỏ đã nấu cho mình.

Thấy anh hài lòng ăn hết tô mì mình đã nấu, lúc này trèo lên đùi anh mà ngồi. Minh Hoàng Lễ nhìn cô.

"Anh đừng giận bé nữa nha". Tuyết Thanh chạm vào cúc áo của anh.

Bài viết có nói, sau khi ăn xong thì lập tức ngồi lên đùi, xoa nắn ngực, để lấy lòng anh.

Tuyết Thanh luồn tay vào ngực anh, Minh Hoàng Lễ bắt tay cô lại.

"Em..làm gì vậy". Gan to quá rồi!

Cô không trả lời, hơi kéo cổ anh xuống hôn lên môi anh một nụ hôn.

Tuyết Thanh không có kinh nghiệm trong việc hôn môi, bình thường đều do anh chỉ dẫn mà thôi.

Cô chỉ đơn thuần chạm vào môi anh.

Minh Hoàng Lễ đầy ngạc nhiên, hôm nay cô...anh hơi chớp chớp...muốn xem cô làm thế nào nên cũng đẩy cô ra.

Tuyết Thanh liền lấy tay anh đặt lên ngực cô, hôm nay mặc một bộ đồ ngủ bằng trái dâu do anh mua cho cô. Nhưng đồ lót lại không hề mặc.

Bài viết cũng có nói để anh chạm vào ngực mình thì sẽ hết giận.

Hai người họ cũng đã rất thân mật với nhau, nên cô gái nhỏ cũng cảm thấy đây là chuyện bình thường.

"Em...". Minh Hoàng Lễ hoàn toàn bị động, nhưng nơi đó quả thật rất mềm mại. Anh bóp bóp vài cái.

"Ưʍ....anh ơi".

Minh Hoàng Lễ cũng cảm thấy điên rồi!

Giờ phút này anh cũng không kiềm chế được nữa. Anh mà kiềm chế nữa thì sẽ là tên ngốc mất thôi, người đẹp ngồi bên cạnh, lấy lòng quyến rũ, sao anh có thể từ chối được cơ chứ.

Anh liền hôn lên môi cô, gặm nhấm bờ môi đỏ mọng của cô.

Tuyết Thanh cũng đáp lại nụ hôn anh đem lại, anh hết giận rồi. May quá đi!

Minh Hoàng Lễ tách môi cô ra, lưỡi anh linh hoạt khuấy động nơi miệng cô. Tay anh xé rách áo ngủ của cô, xoa nắn nơi đầy đặn đó.

"Ưʍ.....aaa...anh ơi". Đôi chân cô quấn lấy hông anh. Không biết vô tình hay cố ý, Tuyết Thanh lại chạm đến nơi c.ứ.ng rắn đó của anh.

Tuyết Thanh hơi ngửa người dựa vào cạnh bàn. Mặc cho anh hôn lấy khắp người mình.

Động tác của anh có phần hơi mạnh tay. Minh Hoàng Lễ hôn lên vành tai cô, rồi lại xuống cổ, để lại dấu hôn đỏ chói. Bàn tay anh di chuyển khắp người cô, anh kéo quần ngủ của cô ra, sờ đến đùi cố gắng không chạm đến nơi u cốc bí ẩn đó.

"Thơm quá, bé con của anh thật thơm mà". Minh Hoàng Lễ nói với giọng đầy mê người, khiến cho Tuyết Thanh càng chìm đắm theo anh.

Tài liệu trên bàn rơi xuống khắp sàn nhà. Tay cô vịn chắc mép bàn lại vì sợ bị ngã.

"Ư..... ư.....đừng....". Tuyết Thanh rên rĩ nữa muốn dừng lại nhưng nữa lại muốn không.

"Thả lỏng người đi em, anh hôn một lúc". Minh Hoàng Lễ phả hơi vào bên tai của bé con, sau đó không đợi bé con đồng ý lại ngậm mυ"ŧ nơi tuyệt đẹp đó.

Minh Hoàng Lễ chạm đến nơi u cốc bí mật lại đẹp mắt đó, anh cũng dừng lại. Minh Hoàng Lễ rất muốn được đi vào nơi đó, nhưng lại sợ bé con không muốn, anh biết cô vẫn chưa sẵn sàng để cho việc hoan ái này.

Minh Hoàng Lễ đỡ cô dậy dựa vào ngực anh.

"Ai dạy em". Minh Hoàng Lễ vuốt tóc của cô hơi bị rối vào mặt. Anh không tin nếu không có ai dạy thì cô lại biết.

"Trên mạng ạ".

"Hừ." Minh Hoàng Lễ cắn ngực cô một cái.

"Aaa...đau bé". Cái anh này!

Minh Hoàng Lễ ôm cô vào lòng mình, vuốt ve tóc cô rồi đến lưng, cả hai cùng ổn định lại hơi thở của mình.

Hơn mười phút sau anh cũng không còn giận chỉ thấy tức cười vì dám quyến rũ anh mà thôi.

"Còn dạy gì nữa không em". Chắc phải dạy bước cuối chứ nhỉ?

"Không ạ". Tuyết Thanh đỏ mặt nhìn anh. Vốn còn bước cuối là hai thân xác quấn lấy nhau nhưng cô không dám, nên đành thôi.

"Sao em không ngủ đi". Minh Hoàng Lễ cũng buông cô ra, thoát áo lại, nhưng áo ngủ đã bị anh xé rách tan nát.

"Anh giận...nên bé ngủ không được". Giọng nói có phần rầu rỉ.

Minh Hoàng Lễ không nói gì, bế cô về phòng ngủ, nhưng cũng tinh ý lấy áo thoát của anh, thoát lên người rồi mới đi ra ngoài. Tránh để cho các thuộc hạ thấy. Chỉ có mình anh mới được thấy cơ thể trần như nhộng của bé con mà thôi.

Tuyết Thanh vòng tay ôm cổ anh, miệng nở nụ cười rất tươi trên môi.

Về đến phòng anh nhẹ nhàng đặt cô nằm xuống giường. Cẩn thận đắp chăn rồi nằm xuống cạnh cô, ôm vào lòng.

"Em đi chụp ảnh đó. Sao lại không nói cho anh biết ". Anh hỏi cô.

"Em...sợ anh không cho". Tuyết Thanh vùi mặt vào ngực anh, tay đặt lên bụng anh. Nếu cô nói ra chắc chắn sẽ không đồng ý.

"Ừm. Anh sẽ không đồng ý". Minh Hoàng Lễ vuốt ve lưng cô, hiện tại cô gái nhỏ đang thoả thân nằm bên cạnh anh.

Tuyết Thanh không nói gì. Nhưng lại rất buồn.

"Tiền anh đưa cho không đủ sao. Sao em không sử dụng, em cần tiền vào việc gì".

"Em...có việc, nhưng mà em sẽ nghĩ làm. Anh đừng giận bé". Tuyết Thanh cũng đã định hôm nay chụp xong thì sẽ không làm nữa. Cô rất sợ bị anh trách phạt.

"Em đã chụp được mấy lần rồi".

"Hai lần ạ. Hôm nay là lần thứ hai thôi anh". Cô nói. "Nhưng em đã nói với chủ ở studio là không chụp nữa rồi ạ".

"Ừm! Em vẫn chưa trả lời anh, em cần tiền để làm gì".

"Em....tạm thời không nói cho anh biết đâu. Nhưng bé tuyệt đối không làm chuyện có lỗi với anh đâu anh ơi".

Minh Hoàng Lễ biết cô sẽ không phản bội anh, nhưng lại rất tò mò không biết cô muốn làm gì, hỏi thì lại không nói.

Hết cách cũng đành bỏ qua. Cô gái nhỏ vui vẻ ngủ ngon.

Buồn ngủ chết cô rồi. Rất nhanh truyền đến tiếng thở đều đều của người con gái bên cạnh.

Thật ra từ khi bé con khóc Minh Hoàng Lễ đã không còn tức giận nữa. Khi chỉ vì muốn lấy lòng anh, nấu một tô mì thì anh rất vui. Có lẽ đây là tô mì ngọt ngào ngon nhất anh đã từng ăn, vì muốn anh vui cô sẵn lòng vào bếp.

Làm sao Minh Hoàng Lễ có thể giận dỗi bé con được nữa.

Khi nãy bé con nói xem trên mạng cách cho bạn trai hết giận, hiện tại cô đã ngủ, anh cũng lấy điện thoại xem lịch sử tìm kiếm.

Bé con ngồi ở phòng từ chín giờ đến hơn mười hai giờ đêm chỉ vì tìm cách dỗ anh hết giận, rất nhiều trang mạng, chỉ toàn là gì không.

Minh Hoàng Lễ tin nếu cô làm theo những trang này thì sẽ không kiềm được mà đè ra làm mất thôi, may quá.

Có một trang cô đã đánh dấu lại, anh cũng xem thì đúng y như những gì cô đã làm với anh khi nãy.

Từ việc nấu mì trái tim, mát xa vai, ngồi lên đùi hay thậm chí cô không mặc đồ lót để quyến rũ anh. Nhưng bước cuối chín là hoan ái, nhưng cô lại không làm theo.

Minh Hoàng Lễ liếc cô gái nhỏ ngủ bên mình, hôm nay giận cũng không thiệt lắm, ngược lại anh còn được ăn cô một bữa no nê. Mặc dù chỉ được sờ nắn nhưng anh cũng cảm thấy ok rồi.

Anh cũng tắt điện thoại, điện thoại cô cũng không có gì để anh xem cả, nhưng hôm nay bất đắc dĩ anh mới xem.

Minh Hoàng Lễ hôn lên trán cô một cái. Nỗi buồn phiền mà cô đem lại cũng đã không còn.

Sáng rồi tính tiếp vậy.
User avatar
tuvi
Quả Mít
Quả Mít
 
Tiền: $57,574
Posts: 97516
Joined: 29 Apr 2006
Location: FRANCE
 
 

PreviousNext

Return to Truyện Ðọc



Who is online

Users browsing this forum: No registered users and 44 guests