Chương 47: Du thuyền
Đến chín giờ sáng cô mới chịu tỉnh dậy, anh liền bế đi đánh răng rửa mặt.
"Mấy giờ rồi anh". Cô ngáp một cái. Buồn ngủ quá vậy ta ơi.
"Hơn chín giờ rồi bé". Anh mặc áo cho cô. "Anh đưa bé cưng ăn sáng rồi chúng ta đi nhé".
"Dạ vâng".
Khi ăn sáng xong thì cũng hơn mười giờ, thật ra cô cũng không có chuẩn bị gì cả, anh đã làm xong tất cả, đến mặc váy cô cũng không cần động tay luôn mà!
Tuyết Thanh cũng rất ngại vốn muốn mình tự tắm thì bị anh lại hâm doạ. Bất lực bó tay mặc kệ anh luôn vậy. Dù sao thì cô và anh cũng là vợ chồng sắp cưới với nhau mà.
Khi mới vừa lên xe thì nghe tiếng ai gọi anh, Minh Hoàng Lễ quay đầu lại. Rồi lại nói với cô.
"Em đừng ra ngoài nhé bé". Anh đóng cửa lại. Người đến là ba anh.!
Tuyết Thanh nhìn anh rồi quay lưng lại thấy hai người lớn tuổi đi lại. Cô thấy anh không vui nên cũng ngoan ngoãn ngồi trong xe đợi.
Minh Hoàng Lễ không vui thì cô cũng không vui đâu. Tuyết Thanh lấy khẩu trang ở trên xe đeo lên. Nếu anh đã không vui thì cô không muốn ai thấy mặt mình đâu.
"Tiểu Lễ. Tiểu Doanh nó con có thấy không". Ba anh hỏi.
"Tôi không biết ". Minh Hoàng Lễ vòng qua ghế lái. "Tránh đường".
"Nó là em con! Sao con vô tình thế này". Bà mẹ kế anh trách móc.
"Bà!". Anh chỉ vào bà ta. "Mẹ tôi chỉ có mình tôi. Tôi không có em trai! Nên nhớ đều đó. Còn nữa". Anh quay sang ba mình. "Đừng đến nơi này phiền tôi ".
"Con...". Bà ta tức tối. "Ai đó". Trong xe có một người khác, là con gái!
Bà ta đi lên đó muốn mở cửa ra.
Tuyết Thanh ngồi trong xe mà sợ hết hồn, sợ quá!
Bà ta hung dữ quá!
"Mở cửa".
"Cút". Minh Hoàng Lễ đi vòng qua đuổi bà ta đi. "Cút cho tôi".
"Do con khốn này đúng không, nên mày mới không đi tìm em trai mày". Bà ta mắng anh.
"Người đâu". Anh hét lên. Lập tức có hai người bảo vệ bước ra.
"Cậu Minh".
"Ném hai người này ra ngoài đi". Anh nói rồi nhìn vào bên trông cửa thấy cô gái nhỏ khóc đến đau lòng, lòng anh càng tan nát hơn!
Bé con mới hoảng sợ làm cho quên đi tất cả, giờ lại thêm hoảng sợ nữa. Mẹ kiếp!
"Được". Một bảo vệ nói
"Con.." ba anh không biết nói gì.
"Đừng phiền tôi". Rồi anh lên xe lái đi mất hút.
"Anh xin lỗi em nhé ". Anh đi được một đoạn thì dừng xe lại, ôm cô vào lòng. "Xin lỗi em".
"Hu hu hu!! Bé sợ". Tuyết Thanh ôm lấy cổ anh chặt hơn nữa. "Bé sợ bé không thích bà ta".
"Anh sẽ không để bé cưng sợ nữa đâu". Anh lau nước mắt cho cô. "Đừng sợ nhé".
"Hu hu". Cô khóc nhỏ hơn, nhưng vẫn khóc, Minh Hoàng Lễ vẫn một lòng dỗ nín, kiên trì không hề có một chút nào bực dọc cả.
"Ngoan! Anh thương bé".
"Hừ!! Họ là người xấu! Bé không thích đâu". Cô hỉ mũi vào áo anh, chùi hết nước mũi vào mặt anh. "Họ là ai vậy anh ơi ".
"Ba với mẹ kế của anh.". Minh Hoàng Lễ xoa đầu cô. "Đừng quan tâm họ. Anh đưa em đến du thuyền đã". Anh muốn đặt cô nằm lại ghế nhưng cô không chịu buông cổ anh ra.
"Không!! Bé ngồi với anh à". Cái đầu nhỏ nhắn lại cọ cọ vào ngực anh. Minh Hoàng Lễ khoái muốn chết luôn. Hiếm khi được bé cho chủ động như vậy mà.
"....được". Minh Hoàng cũng không sao. Để cô ngồi xuống ghế lái với anh. "Chúng ta đi thôi".
"Vâng". Cô ngồi trong lòng anh.
Mông của cô cọ cọ vào nơi đó của anh, khi xe dừng lại ở đèn đỏ anh còn cố ý đâm vào vài cái.
Tuyết Thanh quay đầu liếc anh đầy bỏ ghét, Minh Hoàng Lễ chỉ cười cười rồi nhướng mày mình.
Cái đồ khó ưa!! Cào chết anh luôn nè! Nhưng mà cô rất thích, thích được ngồi vào trong lòng anh như vậy.
Minh Hoàng Lễ cũng nhanh chóng lái xe đi. Đi đến du thuyền Cambri nơi mà Thanh Phong Thanh Nguyệt đã đợi sẵn.
"Woa." Đẹp quá! Khi bước xuống xe nhìn thấy du thuyền thật đẹp.
Con thuyền to lớn dũng mãnh đứng hiên ngang một mình. Rất cao, có hai tầng, nhưng sức chứa lại lên đến hơn 1000 người.
"Thích không bé cưng". Anh ôm eo cô hỏi
"Thích.". Tuyết Thanh hôn lên mặt anh một cái. "Bé thích lắm. Cảm ơn anh ạ".
Anh xoa đầu cô.
"Lão đại. Mọi thứ đã chuẩn bị xong ạ". Thanh Phong bước đến nói với anh.
"Ừm! Chuẩn bị lái thuyền." Anh đưa cô bước lên thuyền.
Thanh Phong lập tức lái thuyền rời bến.
Cô gái nhỏ vui mừng chạy nhảy khắp nơi, thích quá đi thôi.
Có phòng tắm, rạp chiếu phim, spa nữa sao như một trung tâm thương mại thu nhỏ. Oaaaa thích quá đi thôi! Cô muốn có một chiếc làm của riêng mình quá đi!! Sau này bắt anh mua một chiếc to như thế này cho mình mới được!
Cô đi khắp nơi nhìn ngó xung quanh, Minh Hoàng Lễ đi theo sau chỉ cười. Thích là tốt rồi.
Nhìn thấy Thanh Giao đang câu cá, cô cũng muốn câu thử quá, thế là bước lại gần anh ta. Thanh Giao không để ý đến phu nhân.
Khi có cá cậu ta giật lên thì được một con cá hồi vây xanh, cô mở to mắt ra nhìn!
Giỏi quá!! Ngầu quá đi thôi.
"Cho tôi câu với". Cô nói với cậu ta.
"...Phu nhân". Bà cô nhỏ này!! Thanh Giao vẫn còn nhớ chuyện phu nhân của anh ta quậy phá làm nổ cả phòng thí nghiệm, nên khi thấy cô muốn câu cá anh có chút không nỡ.
Sợ phu nhân câu không được lại trách anh ta!
"Ừm! Em muốn câu cá". Cô nói với Minh Hoàng Lễ
"Được!". Minh Hoàng Lễ gật đầu, Thanh Nguyệt đưa đến hai cần câu cho cô.
"Ha ha". Cô ngồi xuống một góc để câu. "Ai thèm của anh". Cô nhìn Thanh Giao.!
Anh ta có thù với bà cô phu nhân này đúng không.
Khụ!! Minh Hoàng Lễ nhìn Thanh Giao một cái. Ý nói ai cho cậu tỏ ý ghét phu nhân của tôi vậy.
Thôi bỏ đi. Xem như anh ta số xui đi theo vị lão đại khó tính này vậy.
"Anh ơi". Cô gọi anh, không câu được cá. Cho nên liền quay sang nói với anh, đôi môi nhỏ nhắn chu lại.
"Tập trung một chút, mới câu sẽ không nhanh đâu bé cưng ". Anh hôn lên môi cô. "Đợi một chút nhé".
"Vâng". Cô vui vẻ gật đầu.
Đợi mãi cuối cùng cũng câu được một con cá biển mặt trăng. Nhưng đáng yêu quá cuối cùng cô giữ lại để nuôi nó.
Còn Minh Hoàng Lễ ngồi uống trà ngắm cô câu cá, anh không góp vui vào câu chuyện của họ nhưng vẫn thấy được cô rất vui vẻ trong chuyến đi nghĩ mát này.
Cô vui là được!
"Bé à! Vào ăn trưa một lúc rồi câu tiếp nhé". Anh sợ bé đói nên phải lo ăn trước đã.
"Anh đem ra đây cho bé đi! Em đang câu cá mà". Tuyết Thanh chống cằm nhìn cần câu vừa mới thả xuống.
Hết cách rồi cô không đi được đâu nên nhờ anh mang đến cho mình chứ. Tuyết Thanh cũng hơi đói rồi nè!
"Thanh Nguyệt! Em trông giúp phu nhân đi". Minh Hoàng Lễ không vui đâu, đã quá giờ trưa rồi, mãi câu nên không ăn cơm sao mà được.
Thanh Nguyệt dạ một tiếng rồi lại xem giúp phu nhân, cuối cùng cô thua anh nên cũng nghe theo sự sắp xếp của anh.
"Ăn đi em". Vào đến phòng ăn, anh đút cơm cho cô. Cô há miệng đón lấy cơm anh đút.
Rất nhanh đã ăn xong nhưng cô lại buồn ngủ, nên giao việc câu cá lại cho Thanh Nguyệt xem giúp còn mình thì vào phòng ngủ.
Tuyết Thanh lăn đi lăn lại một hồi vẫn không ngủ được, thế là kêu anh kể chuyện cho mình nghe.
Minh Hoàng Lễ kể về cuộc sống của anh lúc bé cho cô nghe. Tuyết Thanh nghe một hồi thì ngủ mất tiêu.
Minh Hoàng Lễ hôn lên môi cô, cùng chìm vào mộng đẹp. Thật ra anh cảm thấy gia đình hiện tại không quan trọng bằng cô.
Với anh cô mới là trên hết, trên cả mạng sống của anh! Chỉ cẩn bị thương một chút thôi cũng đủ khiến anh sống chết rồi, đừng nói chi cô không vui thì anh cũng sẽ không vui theo.
Tuyết Thanh vui vẻ hạnh phúc thì anh mới mãn nguyện. Đôi khi không cần một tình yêu cao sang nhưng chỉ cần cô bên mình mà thôi.
Minh Hoàng Lễ có chút tham lam. Minh Hoàng Lễ không muốn cô nhớ lại chuyện xưa, hiện tại cô và anh thế này làm anh vô cùng hạnh phúc rồi.
Cô nhớ lại chưa chắc gì đã ở bên anh, khi đó sẽ rời anh mà thôi.
Anh phải cho cô một tình yêu đẹp, một tình yêu mà cô xứng đáng được nhận. Để khi có nhớ lại thì cũng không rời anh được.
Anh chưa nghĩ đến chuyện bé con sẽ nhớ lại và rời bỏ, không biết khi đó anh sẽ đau khổ thế nào đây. Minh Hoàng Lễ đã quá quen với cuộc sống có cô bên mình. Không có cô, anh sẽ không tha thiết cuộc sống vô bổ này nữa.
Vòng tay ôm cô ngày càng chặt hơn, anh không muốn cô nhớ lại đâu.
"Ưʍ...". Cô hơi nhăn mày vì bị đau, anh lập tức nớ lỏng tay mình để chừa không gian cho cô.
Thanh Phong đã dừng lại ở một đoạn giữa biển.
Mục đích là phu nhân muốn câu cá nên thuyền không thể đi được nữa. Lão đại đã từng căn dặn anh ta, mục tiêu luôn làm phu nhân lên hàng đầu. Phu nhân vui thì lão đại mới vui được.
Nhưng giờ đây phu nhân cùng lão đại đã ngủ trưa nên anh ta cũng không dám phiền, dù sao thì như thế cũng tốt.
"Anh Phong! Phát hiện mục tiêu của người lạ, đang đến gần chúng ta". Một thuộc hạ báo cáo.
"Để ý kỹ mục tiêu, tránh cho phu nhân cùng lão đại bị thương.
"Rõ".
Sau khi phân phó cho thuộc hạ xong, Thanh Phong cũng bắt tay vào làm việc. Dù sao cẩn thận thì vẫn tốt hơn thể. Không thể để lão đại và phu nhân bị thương được.
Thanh Phong nhanh chóng gọi Thanh Giao Thanh Ngọc lại. Lái thuyền rời đi.
Mặc dù Thanh Ngọc tính tình trẻ con lại mê chơi nhưng khi làm việc lại vô cùng chuyên tâm. Khác hẳn với tính cách thường ngày của anh ta.
Khi hai chiếc thuyền ngừng lại song song với nhau, Thanh Phong vẫn có thể tiép tục lái đi nhưng sợ gây ảnh hưởng đến phu nhân nên đành dừng lại.
Thuyền dừng lại một người trên thuyền bước ra, Thanh Phong cũng giật mình.
Thiếu chủ của tổ chức AK - Âu Dương Thế Khanh!! Sao hắn ta lại ở đây!?
Thấy Thanh Phong nhìn mình thì Âu Dương Thế Khanh chỉ cười nhạt, chỉ là tép riu mà thôi không đáng cho anh ta phải bận tâm.
Nhận được tin từ thuộc hạ báo lại nói là Minh Hoàng Lễ muốn được Thập lục đi bằng du thuyền anh ta cũng lập tức cho người đuổi theo.
Hôm nay bằng mọi cách anh ta phải bắt được cô về, giờ đã quên đi tất cả nên anh sẽ tranh cơ hội này để đưa về bên mình. Tuyệt đối không được để mất cô lần nữa.
Hắn cũng từng hối hận vì khi đó đã đồng ý để cô rời đi, nhưng lại không hối hận vì đã bỏ thuốc. Hắn muốn cô là của hắn nên luôn chấp nhận bằng mọi cách khác.
Đê tiện cũng được, hận cũng được giờ đây hắn muốn cô trở thành người phụ nữ của hắn mà thôi. Cho dù có gϊếŧ chết bao nhiêu người hắn cũng không quan tâm.
Thấy Âu Dương Thế Khanh cũng đến đây Thanh Phong biết không phải là đều tốt nên anh ta cũng tập hợp người của mình lại. Đề phòng bất trất xảy ra.
Anh ta cũng gọi Thanh Nguyệt đi báo lại với lão đại.
Minh Hoàng Lễ đang ôm cô gái nhỏ ngủ thì nghe tiếng gõ cửa.
Cốc cốc cốc.....cốc...cốc cốc cốc
Ba tiếng dừng lại một tiếng đó là ám hiệu của bọn họ, giấc ngủ của Minh Hoàng Lễ chưa bao giờ sâu nên khi nghe tiếng gõ cửa anh liền tỉnh dậy.
Động tác của anh rất nhẹ nhàng, tránh làm cho cô thức giấc.
Anh cẩn thận đắp chăn lại cho cô rồi mới ra ngoài. Cô gái nhỏ ngủ rất say trên giường.
"Có chuyện gì". Minh Hoàng Lễ khép cửa lại rồi hỏi Thanh Nguyệt.
"Lão đại. Âu Dương Thế Khanh đã đến ạ".
"Ừm!." Minh Hoàng Lễ gật đầu. "Nói với Thanh Phong cứ theo tình hình mà xử lý, tuyệt đối không nương tay với tên khốn đó".
"Rõ ạ". Thanh Nguyệt liền rời đi.
Minh Hoàng Lễ nhìn ngoài biển khơi, anh thở dài một tiếng. Hôm nay anh đưa đi chơi cốt lỗi muốn cho cô một sự thoải mái nhưng xem ra không được rồi.
Có người muốn phá đám quấy rối anh đương nhiên sẽ không làm gì. Nhưng bên anh vẫn còn có cô cần được bảo vệ, không được để cô kinh động hoảng sợ. Điều đó đương nhiên không tốt với cô thì càng không tốt với anh.
Minh Hoàng Lễ vào phòng ngủ lại ngồi bên cạnh giường của cô. Anh hôn lên môi một nụ hôn sâu.
"Ưm". Cô gái đang ngủ cảm thấy có ai đó đang ở gần mình thì liền dần dần tỉnh dậy.
Cô đang ngủ mà! Sao anh lại hôn.
"Minh Hoàng Lễ ơi". Tuyết Thanh hơi đẩy anh ra, anh cũng liền buông ra.
"Sao anh lại hôn bé". Cô đang ngủ mà. Chưa đánh răng đâu!
"Anh yêu bé quá". Anh đỡ cô ngồi dậy. "Thấy bé đáng yêu nên anh không kiềm được."
"Xấu xa!!! Em còn chưa đánh răng".
"Anh không chê em đâu". Minh Hoàng Lễ vuốt ve mặt cô. Hơi cúi người. "Anh rất yêu em".
"Bé cưng cũng yêu anh". Cô vòng tay ôm lấy hông anh, ngẩng đầu nhìn người đàn ông này. "Bé đói quá anh ơi".
"Anh muốn hôn em". Nói xong anh liền lật tung chăn ra đè cô nằm xuống. Minh Hoàng Lễ chống hai tay bên giường, không làm cô bị thương.
Anh cúi người ngậm lấy môi cô. Cắи ʍút̼ ở đó.
"Ưʍ...". Tuyết Thanh vẫn nắm chặt áo anh, cùng nhau chìm đắm vào nụ hôn mạnh mẽ mà anh mang lại.
Ngoài kia sóng gió thế nào anh không quan tâm, chỉ muốn biết hiện tại anh muốn điên cuồng hôn cô thế nào mà thôi.
Động tác của anh rất nhẹ nhàng, anh lần mò đến eo cô, vuốt ve chậm rãi qua lớp áo rồi từ từ đến cúc áo.
Mỗi khi hôn cô anh chưa bao giờ tự chủ được bản thân mình, tay anh sờ soạng khắp người cô. Cô gái nhỏ nằm dưới thân anh cũng bị anh đưa vào cơn mê của ái tình.
Tuyết Thanh cũng không nhịn được sờ đến vạt áo anh, cô đưa tay mình đến bên ngực anh.
Cơ ngực anh thật đẹp.
Được bé con sờ!! Minh Hoàng Lễ càng điên người hơn, anh xé rách áo cô. Để lộ ra khuôn ngực trắng nõn lấp ló sau lớp áσ ɭóŧ.
Anh hôn lên cổ, xuống dần đến ngực cô, tay anh cởi áσ ɭóŧ ra.
Đôi gò bồng đảo hiển ra trước mắt anh, anh vươn tay xoa nắn nó.
"Ầm". Một tiếng súng vang lên.
Minh Hoàng Lễ giật mình, cũng dừng lại động tác tiếp theo.
"Đừng sợ". Minh Hoàng Lễ ôm cô vào lòng mình. "Anh ra ngoài xem có chuyện gì, bé cưng ở đây nhé".
"Dạ!! Có nguy hiểm cho anh không ạ". Cô cũng cài cúc áo lại cho Minh Hoàng Lễ.
"Không đâu! Bé đừng sợ nhé". Anh cũng mặc áo lại cho cô.
Sau khi căn dặn cô xong thì anh mới bước ra ngoài. Để lại cô cùng với Thanh Nguyệt Thanh Ngọc.
Cùng với các thuộc hạ ở trước cửa phòng canh gác cho cô.
Nhìn thấy anh đi khuất xa, bỗng nhiên thở dài. Tuyết Thanh lo quá đi, mong là anh không sao!
Sau khi đã dừng lại. Âu Dương Thế Khanh cũng không có động tác gì khác, chỉ đứng mặt đối mặt với Thanh Phong mà thôi.
Người anh ta muốn gặp vẫn chưa xuất hiện! Đợi tiếp vậy. Âu Dương Thế Khanh vừa uống trà vừa kiên nhẫn đợi.
Nhưng hơn mười lăm phút mà vẫn không thấy Minh Hoàng Lễ xuất hiện ra gặp anh ta, thì Âu Dương Thế Khanh cũng không kiên nhẫn nữa. Lập tức phất tay ra lệnh cho Nam Kha nổ súng.
Nếu đã muốn trốn tránh thì anh ta cũng đành gϊếŧ để cướp người vậy!!
Pằng!!
Pằng!!
Tiếng súng bên phía Âu Dương Thế Khanh nhanh chóng được bắn ra, phía bên Minh Hoàng Lễ cũng đáp trả lại.
Nhưng sau đó Minh Hoàng Lễ cũng đã bước ra, cầm súng đưa về phía Âu Dương Thế Khanh!
"Đưa người ". Âu Dương Thế Khanh nói. Anh ta cũng cầm súng nhắm vào đối phương.
"Người!" Minh Hoàng Lễ cười nhạt. "Em ấy ở bên tôi rất tốt".
"Đồ khốn nạn". Âu Dương Thế Khanh mắng một câu. "Minh Hoàng Lễ hôm nay tôi nhất định đưa người đi".
"Ha ha".
Pằng...Pằng...Pằng..!!
Hai bên chiến đấu với nhau, ở bên phòng khác nghe tiếng súng nổ cô rất lo cho anh. Giờ phút này cô không còn thấy sợ hãi nữa, đứng dậy muốn đi ra ngoài thì bị Thanh Ngọc cản lại.
Cô nhìn anh ta.
"Tránh ra". Minh Hoàng Lễ sẽ gặp nguy hiểm, không thể bỏ mặt anh được. Cô phải đến đó xem anh thế nào!!
"Phu nhân!" Thanh Ngọc lắc đầu. Lão đại đã có lời dặn không được để phu nhân ra khỏi phòng này.
"Đừng phiền tôi. Tôi sẽ không để anh ấy trách tội hai người ". Lòng cô hiện tại như lửa dốt, nhưng hai người này vẫn không thể mình đi ra nơi này.
Cô lấy con dao để ở cạnh bàn. Hai người họ sợ hết cả hồn vía.
"Phu nhân".
"Không được".
Thanh Ngọc và Thanh Nguyệt hét lên, phu nhân mà bị thương họ biết chắc lão đại sẽ không tha cho họ đâu. Nhưng để phu nhân đi học cũng không yên được, phải làm sao đây.
Phu nhân của họ vì muốn ra khỏi phòng này thì liền lấy dao kề vào cổ mình. Cuối cùng họ vẫn để cô bước đi.
Nắm chặt con dao trong tay, hiên ngang bước đi. Minh Hoàng Lễ một lòng bảo vệ, đương nhiên cô sẽ không để anh gặp nguy hiểm.
Khi đến nơi thấy có một người đàn ông lạ đang đánh anh, nỗi giận một lúc lại bốc lên.!
Tuyết Thanh không chút do dự phóng con dao đó về phía người đàn ông đó.
Chíu!
"Aaaa".
"Thiếu chủ".
"Lão đại".