Lưỡi Dao Dịu Dàng - Mộng Tiêu Nhị

Truyện tình mùi mẫn, truyện ma kinh rợn hay các thể loại khác. Xin mời vào.

Moderators: Mười Đậu, SongNam, A Mít

Re: Lưỡi Dao Dịu Dàng - Mộng Tiêu Nhị

Postby tuvi » 06 Nov 2023

Chương 75: Ngoại truyện 1: Cuộc sống hàng ngày

Lê Tranh nhận được hai phần quà tốt nghiệp rất to, Tưởng Thành Duật tặng cô một căn hộ chung cư,chính là căn mà năm ngoài cô ở khi đi thực tập ở đài truyền hình.

Nhà sát vách là Phó Thành Lẫm.

Phó Thành Lẫm tặng cho cô 1% cổ phần của GR làm quà tốt nghiệp.

Bây giờ, cô cũng coi như là một cổ đông có quyền phát biểu tự do.

Vào ngày cuối cùng phải rời khỏi trường theo quy định, Lê Tranh giúp Giang Tiểu Nam dọn tất cả hành lý đến phòng trọ.

Trong khoảnh khắc xe chạy ra khỏi cổng trường, Giang Tiểu Nam thò đầu ra khỏi cửa sổ để nhìn lại phía sau, tiện tay chụp lại mấy tấm. Bình thường ngày nào cũng than thở, nhưng khi thật sự rời đi, tất cả đều là luyến tiếc.

Còn may, cô vẫn còn ở thành phố này, không có việc gì là có thể ghé qua.

6 năm trước, cô vì yêu thầm một người mà tới thành phố này đi học.

6 năm sau, cô lại vì một người đàn ông mình thích mà ở lại làm việc.

Xe chạy lên đường ô tô, cổng trường bị cây cối tươi tốt che khuất, Giang Tiểu Nam ngồi trở lại trong xe.

“Nếu không phải vì Hà Dập, tốt nghiệp xong tớ sẽ trực tiếp về Thượng Hải.”

Trước đây ba mẹ mua chung cư cho cô ấy ở Thượng Hải, ngồi tàu cao tốc từ quê nhà đến Thượng Hải chỉ tốn mấy chục phút. Khi đi học cô ấy thường xuyên phàn nàn vài câu với mẹ, nói Bắc Kinh gió lớn, khô hanh, mùa đông lại quá lạnh.

Ba mẹ cho rằng cô ấy không thích phương Bắc.

Có một khoảng thời gian, cô ấy cũng từng một lần nghĩ sẽ không ở lại thành phố này, ngoại trừ đau lòng vẫn là đau lòng, không hề thú vị.

Bây giờ cô ấy lại cảm thấy không có nơi nào tốt như Bắc Kinh.

Chính là bởi vì gặp Hà Dập, cô ấy mới thay đổi ý định để ở lại tạp chí kinh tế tài chính mà cô ấy thực tập trước đây.

“Chú dì có biết cậu và thầy Hà đang yêu nhau không?” Lê Tranh đẩy đẩy kính râm trên mũi, gần đây có vẻ gầy đi, mắt kính cũng tụt xuống rồi.

Giang Tiểu Nam kê hai tay ra sau đầu, khóe miệng mỉm cười: “Coi như đã biết đi, mấy ngày hôm trước ba mẹ tớ còn gọi điện thoại, hỏi xem có muốn bọn họ gửi ít đặc sản quê cho tớ không, còn đặc biệt nhắc tới việc Hà Dập thích ăn xương sườn chua ngọt.”

Cô ấy nghiêng mặt: “Nhờ phúc của cậu.”

Kể từ khi ba mẹ biết Hà Dập là thầy hướng dẫn của Lê Tranh, hơn nữa Lê Tranh và người nhà cô tôn trọng Hà Dập từ tận đáy lòng, ba mẹ cảm thấy Hà Dập chắc chắn là một người có phẩm chất đặc biệt cuốn hút.

Lê Tranh không hề khách sáo: “Hôm nào mời cơm đi.”

Giang Tiểu Nam cười:“Không thành vấn đề, để bạn cùng phòng tớ làm một bữa tiệc lớn.”

Bạn cùng phòng bây giờ của cô đổi thành Hà Dập, hầu hết thời gian Lê Tranh ở chung cư, mặc dù có ra phòng trọ vào cuối tuần nhưng cũng là ở nhà thổ hào sát vách vượt qua cuối tuần.

Hà Dập cho thuê căn hộ ba phòng của mình, dọn đến căn hộ bên này ở cùng với cô, đi làm cũng gần hơn nhiều, cô còn có thể đi ké xe với anh khi đi làm.

“Tối nay cậu không ở nhà thổ hào à?” Giang Tiểu Nam hỏi.

Lê Tranh lắc đầu: “Tớ về thu dọn đồ đạc một chút, dọn về nhiều đồ như vậy từ ký túc xá, trong nhà vô cùng lộn xộn.”

Tới khu phòng trọ, hôm nay phú nhị đại không tăng ca, một chiếc xe thể thao màu đỏ rực nghênh ngang đỗ ở chỗ đỗ xe.

Giang Tiểu Nam liên tục cảm thán, nhìn chằm chằm vào chiếc xe thể thao kia, cô nhận ra biển số xe kia, là Nhị thế tổ. “Chiếc xe này phải bằng một căn hộ ở đường vành đai số 3 đấy nhỉ?”

Thật trùng hợp, Cận Phong vẫn chưa đi lên tầng, đang nghe điện thoại ở trong xe, nhìn thấy xe của công chúa tới, anh nói ngắn gọn hai câu, tắt máy, đẩy cửa đi xuống dưới.

Lê Tranh gõ gõ lên mui xe thể thao: “Sao anh lại đổi xe rồi?”

Cận Phong dựa vào trên cửa xe, nhìn vào mắt Lê Tranh qua kính râm, giọng điệu có chút ngáp ngủ: “Không đổi phụ nữ, còn không được đổi xe à?”

Lê Tranh cực kì cạn lời, hỏi anh ta vì sao lại đến đây vào buổi sáng.

“Đến đây lấy cần câu, đi câu cá ngay bây giờ đây, em muốn đi chơi với anh không?”

“Không đi, nắng muốn chết.”

Gần đây Cận Phong và Giang Đông Đình đều bắt đầu tu thân dưỡng tính, rời xa cuộc sống mơ mơ màng màng, kiên trì một khoảng thời gian, dùng tiền tiết kiệm được để mua một chiếc xe.

Buổi sáng Giang Đông Đình hẹn anh ta câu cá, anh ta không dậy nổi, Giang Đông Đình đi trước để chiếm chỗ ngồi. Nơi bọn họ đi câu cá chính là trung tâm bác Úc thường đi thả câu kia.

Bác Úc là cao thủ câu cá, lần nào bọn họ cũng phải nhờ bác Úc chỉ dạy.

Anh phát hiện câu cá cũng nghiện.

Hiện tại có chút đam mê.

Chẳng bao lâu sau, anh ta có thể thật sự trở thành Hải Vương* rồi...(Hải Vương: Hải Vương ám chỉ một gã đàn ông cặn bã, có nhiều mối quan hệ không rõ ràng và thường xuyên dùng lưới đánh cá rộng làm kim chỉ nam để kết chị em, đồng nghĩa với “trung khí điều hòa”).

“Chờ câu được cá, ngày mai nấu cá cho em ăn,Hà Dập sẽ nấu,y nấu cá xong anh mang đến cửa nhà em,y thở ra thèm ăn cũng đắc tội em đó.”

Lê Tranh chỉ chỉ vào cốp xe việt dã của cô: “Vali hành lý của Giang Tiểu Nam, hai cái, phải mang lên tầng 3, vất vả rồi.”

Giang Tiểu Nam nào dám sai khiến Nhị thế tổ xách vali cho mình: “Không cần không cần, em tự xách được, không nặng, đều là quần áo và mấy thứ linh tinh.”

Cận Phong đã xách vali từ trên xe xuống: “Không cần khách sáo với tôi, lâu lâu tôi lại đến nhà hai người ăn lẩu cay, cần phải bỏ ra chút sức lực.”

Giang Tiểu Nam ngượng ngùng gãi gãi trán, cô phát hiện Nhị thế tổ này nói chuyện đặc biệt khiến người ta thích, đó là cửa hàng nhà Hà Dập, đến trong miệng anh ta liền biến thành nhà nàng.

Cận Phong và Giang Tiểu Nam đi vào khu chung cư, Lê Tranh lái xe về chung cư. Phó Thành Lẫm không ở nhà, sáng sớm đã đi GR.

Cô về chung cư của mình, đồ đạc chất đầy trong phòng khách.

Trên bàn uống nước, cốc trầu bà kia lại dài thêm mười mấy cm, sắp kéo dài xuống mặt đất rồi.

Lê Tranh thay quần áo, bắt đầu thu dọn đồ đạc.

Một người làm việc quá mức nhàm chán khô khan, cô bấm mở trình phát nhạc, Phó Thành Lẫm trực tiếp tặng cô một khúc nhạc dương cầm đàn trong không khí vào lễ tốt nghiệp của cô,《Mùa hè》.

Từ “Lời thì thầm mùa thu” đến “Tuyết mùa đông”, từ “Mùa xuân” đến “Mùa hè”, bốn mùa đã qua.

Chỉ cần anh ở nhà, mỗi đêm anh đều đàn dương cầm cho cô nghe.

Gần giữa trưa, tất cả đồ đạc mang về từ trường học đã được thu dọn xong.

Nhà sát vách, Phó Thành Lẫm đã quay về.

Không đến hai phút, chuông cửa nhà cô vang lên.

“Tranh Tranh, là anh.”

Lê Tranh đang rửa tay trong phòng bếp, đóng vòi nước lại, không có thời gian để lau khô, cô đi chân trần chạy ra mở cửa.

Phó Thành Lẫm bế cô lên, đóng cửa lại, quay người lại đi về nhà anh, hôm nay dì giúp việc nghỉ, trong nhà chỉ có hai người bọn họ.

“Sao hôm nay anh về sớm vậy?” Chân cô không an phận, khều lên vai anh.

Phó Thành Lẫm: “Ký hợp đồng, sau đó không có việc gì nữa.”

Anh thả cô xuống, hỏi cô uống cái gì.

“Sữa chua đi.”

Lê Tranh nằm ở trên ghế sofa, nhắc đến việc ânh tặng cổ phần của GR cho cô: “Ông chủ Phó, anh tặng em nhiều cổ phần như vậy, không sợ em chán ngươi, một chân đá bay anh, dùng nhiều tiền như vậy để đi tìm người khác à?”

Phó Thành Lẫm cầm một lọ sữa chua, vặn ra.

Đi tới, cúi xuống hôn, một tay chống lên tay vịn của ghế sofa trên đỉnh đầu cô.

“Sao em có chút tiền đồ như vậy thôi, chỉ mới 1% cổ phần, đáng để em đá anh đi tìm người khác ư?”

Lê Tranh cười, hai chân đặt trên cổ anh, quấn vào cổ anh: “Không phải em nhát gan, chưa bao giờ thấy nhiều tiền như vậy ư.”

Phó Thành Lẫm để cô ngồi xong: “Dậy uống sữa chua đi.”

Lê Tranh thả chân xuống, vươn tay túm dây lưng của anh, đứng dậy.

Phó Thành Lẫm: “Sau này không được tùy tiện túm dây lưng.”

Anh càng nói, Lê Tranh càng hăng.

Lê Tranh túm không buông tay, còn dùng sức lung lay vài cái.

Phó Thành Lẫm cúi đầu hôn lên vành tai cô: “Muốn?”

Lê Tranh quấn lấy cổ anh: “Muốn -- sữa chua.”

Sau đó lấy sữa chua, đẩy anh ra xa.

Phó Thành Lẫm đi sang căn hộ kia của cô mang trầu bà tới đây, thay nước, tưới dịch dinh dưỡng.

Lê Tranh còn đang uống sữa chua, sữa chua là đựng trong chai, uống đến hết thì ngửa đầu dốc thẳng cái chai lên, loại sữa chua này đặc đặc sệt sệt trượt xuống dưới rất chậm.

Cô ngẩng đến mỏi cổ.

Phó Thành Lẫm từ phòng bếp ra tới thì nhìn thấy cô ngửa đầu chờ sữa chua chảy ra.

“Em không mệt à?”

Lê Tranh: “Mệt, nếu không thì lãng phí rất đáng tiếc.”

“Em từ từ, anh tìm ống hút cho em.”

“Trong nhà không có ống hút dài như vậy”

“Anh chế cho em một cái.”

Lê Tranh cầm lấy chai sữa chua, bóp bóp cổ, đợi Phó Thành Lẫm chế cho cô một cái ống hút dài hơn, cô không nghĩ ra được anh dùng cái gì để chế tạo ra.

Cô dựa vào ghế sofa, đỡ trán, đợi hai phút: “Ông chủ Phó.” Toàn bộ ba chữ đều là làm nũng.

“Tới đây.”

Phó Thành Lẫm cầm một cái ống hút dài hơn, dùng ba cái ống hút bình thường nối liền nhau, rất vững chắc: “Thử xem.”

Anh cắm ống hút vào chai sữa chua, chiều dài rất thích hợp.

Lê Tranh cúi đầu hút sữa chua, không cần cố sức đã hút lên được.

Phó Thành Lẫm bế cô lên, nhấc qua đùi anh.

Vừa nãy anh tưới nước cho trầu bà, có mấy giọt nước bắn lên cằm.

Lê Tranh tựa gò má vào, lau nước đi cho anh.

Uống hết chai sữa chua, anh nhận lấy cái chai ném vào thùng rác.

Lê Tranh đi súc miệng, quay về lại ngồi vào trong lòng ngực anh, ôm cổ anh, hai người nhìn nhau.

Cô ghé sát vào môi anh: “Đoán xem vừa rồi em uống sữa chua vị gì nào?”

Phó Thành Lẫm giữ chặt gáy cô, đầu lưỡi cạy mở hàm răng của cô ra.

Hai người dây dưa chung một chỗ.

Phó Thành Lẫm ôm cô vào phòng tắm, không bao lâu sau hơi nước ấm áp liền biến phòng tắm thành chốn tiên cảnh.

Lê Tranh bấu eo anh, khi anh hôn cô, cô nói: “Mấy ngày nữa là tới ngày lễ quan trọng của chúng ta rồi, phải chúc mừng long trọng một chút, những năm sau này cũng phải chúc mừng.”

Phó Thành Lẫm nghĩ một lát, thật sự không nhớ nổi là ngày lễ gì.

Anh ngừng một lát: “Ngày quan trọng gì vậy?”

Lê Tranh: “Anh từ chối em, ngày em thất tình.”

Một lúc lâu sau, Phó Thành Lẫm vẫn không nói lên lời, anh cẩn thận hôn môi cô: “Loại ngày này, còn phải đặc biệt chúc mừng à?”

“Phải ha.”

Lê Tranh nhịn không cười, sau đó bị Phó Thành Lẫm hôn đến nhột, cười ra tiếng.

Lúc này đây ở trong phòng tắm, Lê Tranh nhận thua, cô ôm anh hơi hơi thở dốc, cắn đầu vai anh: “Phó Thành Lẫm, anh ỷ vào việc anh khỏe hơn em.”

Phó Thành Lẫm cố ý xuyên tạc ý của cô: “Không khỏe thì làm sao ôm được em.” Anh lấy khăn tắm từ trên giá để khăn, bọc cô một cách kỹ lưỡng, lại cầm mấy cái khăn lông khô, ôm cô đi ra giường.

Lê Tranh quét mắt nhìn anh, điều hòa trong phòng mạnh, anh kéo chăn đắp lên người cô, dùng khăn lông lau tóc dài cho cô, tóc cô quá dài, mỗi lần phải dùng mấy cái khăn lông mới có thể lau khô một nửa.

Hiện tại mới hai giờ.

Phó Thành Lẫm bảo cô ngủ trưa một lát: “Buổi tối đi xem phim.”

Lê Tranh tựa vào trong ngực anh, cô không muốn đi ra ngoài, trời nóng. “Gần đây em không muốn đi xem phim đâu, ở nhà đi, hai chúng ta hát karaoke.”

Cô là người hát karaoke rất hay, anh thường xuyên ca hát cùng cô.

Phó Thành Lẫm chiều ý cô, lau tóc cho cô: “Ngủ đi, anh thu dọn phòng tắm một chút.”

Lê Tranh ghé vào trên gối đầu, gối lên cánh tay mình.

Có một chiếc bật lửa màu xanh lam nằm trên tủ đầu giường.

Cô nhổm dậy, với bật lửa.

Hoa văn trên vỏ đẹp đẽ tinh xảo, mấy năm trôi qua cũng không hề bị mài mòn.

Chiếc bật lửa này, Phó Thành Lẫm tặng cho cô.

Đây là một thứ đáng giá nhất khi anh còn trẻ.

Phó Thành Lẫm từ phòng tắm ra tới, thấy cô nằm bò ở đó: “Vẫn chưa ngủ ư?”

“Chờ anh.”

Phó Thành Lẫm có thói quen ngủ trưa, lên giường, đem nàng thu ở trong ngực.

Mới vừa tắm xong, da thịt hai người lạnh lẽo. Anh ấn cô vào trong ngực: “Đừng nghịch.” Anh tiện tay lấy đi bật lửa trong tay cô.

Lê Tranh nói ngày hôm qua cô nhìn thấy con trai Tiểu Ngư Mầm của nhà Phó nhị, bây giờ đã hơn tám tháng, trông cực kì đáng yêu.

“Phó Thành Lẫm, anh thích con trai hay con gái?”

“Đứa nhỏ của mình thì đều thích, nếu là con gái, có lẽ anh sẽ không có nguyên tắc mà đặc biệt nuông chiều bé.”

“Em cũng thích con gái hơn, em muốn sinh một bé con.”

Lê Tranh ôm mặt anh: “Đến lúc đó chúng ta sinh một cô con gái đi, anh đàn dương cầm cho bé, em hát cho bé.”

Phó Thành Lẫm gật gật đầu, hôn lên tóc cô: “Hy vọng lớn lên sẽ giống em.”
Last edited by tuvi on 06 Nov 2023, edited 1 time in total.
User avatar
tuvi
Quả Mít
Quả Mít
 
Tiền: $57,250
Posts: 96097
Joined: 29 Apr 2006
Location: FRANCE
 
 
Món quà tinh thần gởi tặng tuvi từ: Que Huong

Re: Lưỡi Dao Dịu Dàng - Mộng Tiêu Nhị

Postby tuvi » 06 Nov 2023

Chương 76: Ngoại truyện 2

Lê Tranh vẫn chưa về nhà,sau khi tan tầm cô định về nhà mẹ để đón Tưởng Tưởng tới chơi cuối tuần, mẹ muốn cùng ba tới khu nghỉ dưỡng để tận hưởng thế giới hai người.

Phó Thành Lẫm phụ trách trông con, đã sớm quay về từ GR.

Đầu bếp làm bữa tối cho bọn nhỏ, dì giúp việc đang trông bọn nhỏ ăn.

Nhị Bảo đang an ủi anh trai, không thể nói lời an ủi, nhóc liền gắp đồ ăn cho anh trai.

Đại Bảo nhỏ giọng lẩm bẩm: “Mình vẫn muốn làm anh trai của Miêu Miêu.”

Phó Thành Lẫm vào biệt thự, Đại Bảo và Nhị Bảo đồng thời quay đầu lại.

“Ba.”

“Ba.”

Hai thằng nhóc trăm miệng một lời.

Phó Thành Lẫm treo áo khoác, tới đây cùng bọn nhóc.

Anh ngồi xuống ở đối diện, thấy Đại Bảo rầu rĩ không vui: “Làm sao vậy?”

Nhị Bảo đang và cơm vào miệng, vấn đề này để bé trả lời: “Ba, chị Miêu Miêu nói, dù sao, dù sao thì anh trai vẫn phải gọi chị ấy là chị, chị ấy là lớn nhất.”

Miêu Miêu là con gái nhà Phó nhị, lớn hơn Đạo Bảo sáu ngày.

Phó Thành Lẫm: “Vốn dĩ Miêu Miêu cũng lớn hơn con, con phải gọi là chị là đúng rồi.”

Đại Đảo ngẩng đầu lên: “Nhưng mà nhưng mà con...” Bé sốt ruột đến mức nhất thời quên từ, nghĩ một lát xem phải nói cái kia như thế nào.

Nhị Bảo thì thầm nhắc nhở anh trai: “Ngày dự sinh.”

Đại Bảo ngồi thẳng lên: “Ngày dự sinh của con sớm hơn Miêu Miêu, hôm nay bà nội vừa nói thế.”

Phó Thành Lẫm đỡ trán, không nhịn được mà bật cười.

Không biết tại sao mẹ lại đột nhiên nhớ tới đề cập việc này với mấy đứa nhỏ.

Đại Bảo cố ý nhấn mạnh: “Ngày dự sinh của con sớm hơn Miêu Miêu. Ba, con muốn làm anh trai của Miêu Miêu.”

Phó Thành Lẫm giải thích cho con trai hiểu vì sao phải gọi Miêu Miêu là chị: “Ngày dự sinh không phải là ngày con thật sự được sinh ra, dự sinh dự sinh, trong đó có từ dự, là bác sĩ tính toán ra ngày tháng căn cứ vào khoa học.”

Hai đứa nhóc đều nhìn thẳng tắp vào anh, nghe đến không hiểu ra sao.

“Ngày dự sinh chính là dự đoán ra ngày mà mỗi một cục cưng sẽ sinh ra vào lúc ban đầu, như vậy có thể nhắc nhở các ba mẹ chuẩn bị sẵn sàng, nghênh đón những cục cưng như con các sẽ đến.”

Phó Thành Lẫm nghĩ một lát, lấy một ví dụ: “Giống như ba mua món đồ chơi cho các con vậy, hình ảnh minh họa trên bao bì cực kì hoành tráng, nhưng trên vỏ hộp ghi rõ, chỉ để minh họa, lấy đồ thật làm chuẩn.”

Dì giúp việc ở một bên: “......”

Nói không nên lời chỗ nào kì quái.

Dù sao thì những lời này, cứ cảm giác không đúng lắm.

Đại Bảo chớp chớp mắt,mặc dù là như thế nhưng vẫn không cam lòng.

Nhị Bảo hiểu ba nói có nghĩa là gì, nhóc lại rất tri kỷ nói một ví dụ nhỏ với anh trai, nhóc dùng tay nhỏ chỉ chỉ vào TV ở phòng khách: “Mì thịt bò trên TV, đều có rất nhiều rất nhiều thịt, nhưng cái mẹ ăn, không có thịt trong chén.”

Nhóc đã từng uống nước canh trong bát của mẹ rồi, uống ngon lắm.

Đại Bảo cúi đầu, gắp đồ ăn rồi ăn.

Mấy giây sau, cậu nhóc lại nhìn về phía Phó Thành Lẫm: “Ba, nhưng mà, Miêu Miêu chơi xấu.”

Con trai nhà cậu của Miêu Miêu, rõ ràng sinh ra sớm hơn Miêu Miêu mấy ngày, nhưng ngày dự sinh muộn hơn Miêu Miêu, Miêu Miêu lại nói, sinh ra sớm không tính, ngày dự sinh của người nào sớm hơn thì người đó chính là chị.

Dù sao, đều phải gọi cô bé là chị.

Phó Thành Lẫm hỏi: “Miêu Miêu chơi xấu như thế nào?”

Anh kiên nhẫn chờ con trai trả lời anh.

Trong miệng Đại Bảo đều là thức ăn, quai hàm phồng lên, một lúc lâu sau mới nuốt xuống, nhưng nuốt xuống rồi thì có vẻ cũng không nói rõ được, lời nói có hơi dài nha.

Đại Bảo lắc đầu, không hề rối rắm vấn đề này, con gái luôn đúng.

Sau đó cậu nhóc nhìn Nhị Bảo.

Còn may, cậu là anh trai của Nhị Bảo.

Thỉnh thoảng Nhị Bảo ngẩng đầu nhìn xem anh trai đồ ăn gì, nhóc cũng nghịch ngợm bắt chước anh trai, vừa bắt chước vừa cười, tự chơi một mình.

Đại Bảo lấy ra dáng vẻ anh trai: “Em ăn cơm hẳn hoi đi, nếu không, không cao được đâu.”

Sau đó gắp đồ ăn cho em trai.

Phó Thành Lẫm lấy di động ra, quay video cho bọn nhỏ.

Sau khi ăn xong, Phó Thành Lẫm cùng hai nhóc xem phim hoạt hình trong nửa tiếng.

Bên ngoài, mặt trời sắp xuống núi, ánh chiều tà phủ lên trên bãi cỏ mềm mại, mạ một tầng lụa mỏng.

“Ba đi ra sân chơi với các con nhé, là đá bóng đá hay là đánh golf?”

“Đá bóng ạ.”

“Đánh gồn(Golf) ạ.”

Chữ Golf có hơi líu lưỡi, Nhị Bảo nói quá nhanh, đầu lưỡi hơi líu lại, đọc từng chữ không rõ.

Phó Thành Lẫm: “Chúng ta chơi cả hai loại bóng nhé, được không?”

“Được ạ!”

“Hú hú.”

Hai cậu nhóc giống như một cơn gió, nhanh như chớp không thấy tăm hơi

Phó Thành Lẫm đi lên tầng thay quần áo, nhìn xuống từ ban công trên phòng ngủ tầng hai, hai nhóc đã lăn trên mặt cỏ.

Kể từ khi kết hôn, anh và Lê Tranh dọn tới biệt thự ở, sân to, trẻ con có nhiều không gian hơn để chạy nhảy.

Cuối cùng bọn họ vẫn mua biệt thự ở khu biệt thự kia của nhà Phó nhị, trẻ con hai nhà xấp xỉ tuổi nhau, bình thường thích dính nhau chơi đùa,ở gần thì không cần chạy qua chạy lại giữa hai nơi.

Phó Thành Lẫm thay quần áo thể thao, khi xuống tầng, hai cậu nhóc đang đá bóng, Đại Bảo làm thủ môn, cho Nhị Bảo đá.

Mỗi lần Phó Thành Lẫm cùng chơi với bọn nhóc thì đều vô cùng nghiêm túc, đeo găng tay, đảm đương chức thủ môn.

Đại Bảo và Nhị Bảo đối kháng với một mình anh.

Xe của Lê Tranh chạy vào sân, Tưởng Tưởng ghé vào trên cửa sổ của ghế phụ, tò mò nhìn ra bên ngoài, lông mềm mượt trắng như tuyết bị gió xuân vén lên, đáng yêu đến mức khiến người ta muốn vuốt ve hai cái.

“Mẹ, mẹ!” Nhị Bảo không đá nữa, chạy như điên về phía Lê Tranh.

Dù sao Đại Bảo đã gần hai tuổi rồi, cậu nhóc cũng gọi mẹ, cũng chạy tới phía đó, nhưng không khoa trương như Nhị Bảo.

Nhị Bảo rốt cuộc vẫn là bé con, không thành thục, cũng không bình tĩnh.

Đại Bảo nghĩ như vậy.

Lê Tranh mở cửa ghế phụ ra, để cho Tưởng Tưởng đi xuống dưới. Tưởng Tưởng tung tăng vui vẻ chạy nhanh trên bãi cỏ, tự chơi với quả cầu nhỏ của nó.

Mỗi tay Lê Tranh ôm lấy một cậu nhóc, hôn mỗi nhóc một cái: “Có nhớ mẹ không?”

“Nhớ ạ.”

“Mẹ cũng nhớ các con.”

Cô chạm trán với bọn nhóc, lại hỏi bọn nhóc: “Có ngoan ngoãn ăn cơm chiều không nào?”

“Có ạ.”

“Con ăn một bát lớn nha.”

“Giỏi quá.”

Lê Tranh buông con trai ra: “Đi đá bóng với ba đi.”

Phó Thành Lẫm tới đón cô, đỡ lấy túi xách của cô, hỏi cô có muốn chơi đá bóng cùng bọn họ không.

Lê Tranh lắc đầu: “Em xem ba con anh đá.”

Hôm nay cô phỏng vấn một ngày ở bên ngoài, đi đường quá nhiều, mỏi chân.

Dì giúp việc trải thảm dã ngoại lên trên thảm cỏ, chuẩn bị cho cô một ít trái cây và đồ ăn vặt, còn có đồ ăn vặt cho Tưởng Tưởng nữa.

Lê Tranh ra xe lấy tới máy ảnh và chân giá đỡ máy ảnh, tìm góc độ tốt rồi dựng lên, bật chế độ quay.

Cô đưa lưng về phía ánh chiều tà, ngồi trên thảm, cầm một lá cờ nhỏ, làm đội trưởng đội cổ động viên cho hai con trai: “Các cục cưng cố lên, cố lên!”

Nhị Bảo chơi soái, muốn dẫn bóng chạy, kết quả bị ngã vì vướng vào bóng, ngã như cún gặm bùn.

Đại Bảo kéo Nhị Bảo dậy, hai cậu nhóc bật cười không ngừng.

Phó Thành Lẫm nhìn bọn họ, khóe miệng cũng cong lên.

Lê Tranh đang ăn nho, đưa một quả cho Phó Thành Lẫm.

Phó Thành Lẫm đi tới, thừa dịp hai cậu nhóc vẫn đang cười ha ha ha trên bãi cỏ, anh khom lưng hôn Lê Tranh một cái, lúc này mới cắn nho.

“Ngày mai được nghỉ, buổi tối đi dạo phố với em nhé?”

Lê Tranh ngẩng đầu lên: “Em không còn sức nữa, hôm nay đi mấy vạn bước rồi.”

Phó Thành Lẫm: “Vậy buổi tối bọn anh đánh đàn cho em nghe, sáu tay cùng đàn.”

Cái này không tệ, cô chỉ cần nằm trên ghế sofa là được.

Đại Bảo và Nhị Bảo cười đủ rồi, vây lại đây: “Ba, đánh golf đi, không đá bóng nữa, con toát mồ hôi.”

Đại Bảo lau trán.

Sân sau có một sân golf đơn giản để luyện tập, đơn giản đến nỗi chỉ có một lỗ.

Đã qua nhiều năm như vậy, Lê Tranh chưa bao giờ làm được một lần một gậy vào lỗ, mặc dù là tại kiểu sân luyện tập đơn giản này thì cũng không tạo ra kỳ tích.

Đại Bảo và Nhị Bảo chơi đùa với Tưởng Tưởng, cười đùa đi về phía bãi cỏ ở sân sau.

Phó Thành Lẫm khom người, hai người đã sớm ăn ý rồi, Lê Tranh cầm bánh quy dành cho trẻ con lên, ghé vào trên lưng Phó Thành Lẫm, hai người không nhanh không chậm đi ra sân sau.

Anh quay đầu nhìn giày trên chân cô: “Em đi đường nhiều như vậy, sao không thay giày thể thao?”

“Đột nhiên nhận được nhiệm vụ phỏng vấn, một hoạt động tình nguyện, bọn họ đi, em cũng phải đi.”

Lê Tranh tựa cằm vào vai anh: “Chồng ơi.”

“Ơi?”

“Hôm nay Giang Tiểu Nam gọi điện thoại cho em, nói lần này cậu ấy mang thai có phản ứng khác với thai kỳ lần trước, chắc chắn là một cô con gái, cậu ấy sắp có con gái rồi.”

Phó Thành Lẫm yên lặng, bởi vì chột dạ, sau một lúc lâu cũng không dám nói tiếp.

Ngày trước thề son sắt rằng nói muốn sinh con gái, kết quả là hai đứa đều là con trai.

Từ sân trước ra sân sau khoảng hai ba mươi mét, Đại Bảo và Nhị Bảo cầm gậy golf, vung gậy ra hình ra dạng.

Phó Thành Lẫm thả Lê Tranh xuống, dạy hai nhóc luyện bóng.

Lê Tranh cũng cầm một bộ gậy golf, nghiêm túc cùng học.

Lúc này, có một giọng nói thanh thúy truyền đến từ sân trước: “Em trai! Chị tới rồi.”

Là giọng nói của Miêu Miêu.

Nhị Bảo sửng sốt, sau đó nhảy cẫng tại chỗ, kích động nói: “Chị, lại đây, chúng ta đang đánh gồnđấy ( Nhị Bảo đang nói ngọng chữ đánh golf)!”

Phó nhị và Du Khuynh dẫn con trai và con gái đi tản bộ, men theo hồ cảnh quan, một đường đi đến bên này, còn có ba mẹ của Bảo Bảo và Bảo Bảo.

Ba đứa trẻ đuổi bắt cười đùa, chạy ra sân sau tìm Đại Bảo và Nhị Bảo.

Năm đứa trẻ tụ tập một chỗ, trong sân ầm ĩ hẳn lên.

Miêu Miêu là tiểu công chúa, khi bé chơi bóng, mấy cậu nhóc khác dùng gậy golf dẫn bóng giúp bé, bảo đảm đẩy quả bóng nhỏ thuận lợi lăn vào trong lỗ.

Phó nhị nhận một cuộc điện thoại, đứng ở bên bụi cây.

Miêu Miêu đánh bóng vào lỗ, tìm bóng dáng của ba mẹ theo thói quen, chỉ nhìn thấy ma ma, Phó nhị bị Phó Thành Lẫm che khuất, cô bé không nhìn thấy được.

“Ơ?”

Cô bé tìm người khắp nơi, hơi nhăn mày: “Con sen hốt phân của con đâu rồi?”

Những người khác bật cười.

Phó nhị tắt máy, bước tới đây: “Cục cưng, ba ở đây.”

Hai mắt Miêu Miêu lập tức sáng lên, tràn ngập vui vẻ: “Ba, con đánh bóng vào lỗ rồi.”

“Giỏi quá.”

Mấy đứa trẻ vội vàng chơi bóng, người lớn ba gia đình đứng ở một bên vừa nhìn vừa nói chuyện phiếm.

Ba của Bảo Bảo đan một tay vào tay mẹ của Bảo Bảo, một tay khác đương nhiên khoác lên trên vai cô ấy.

Lê Tranh cũng nhìn Miêu Miêu chơi bóng, không chỉ cô, mắt thèm cô con gái còn có mẹ của Bảo Bảo.

Mẹ của Bảo Bảo cảm khái một câu: “Có lẽ đàn ông tốt mới có con gái.”

Ba của Bảo Bảo: “......”

Phó Thành Lẫm cũng yên lặng không lên tiếng, cảm giác mình bị nội thương rồi.

Ba của Bảo Bảo buông vợ ra, quay đầu nói với Phó Thành Lẫm: “Đi thôi, rửa xe đi, làm nhiều việc một chút mới khiến cho người ta thích.”

Phó Thành Lẫm: “......”

Anh vuốt mái tóc dài của Lê Tranh: “Anh đi rửa xe cho em.”

Hai người đàn ông bị nội thương thức thời đi làm việc.

Mấy năm nay ba của Bảo Bảo sắp thành nhân viên rửa xe chuyên nghiệp rồi, trong sân có đường dẫn nước chuyên biệt, còn mua súng bắn nước để rửa xe.

Đi ra sân trước, ba của Bảo Bảo nói với Phó Thành Lẫm: “Tôi về nhà lái mấy chiếc xe đến trong sân nhà cậu nhé, tớ giúp cậu cùng rửa xe.”

Phó Thành Lẫm liếc anh ta: “Xe nhà cậu thì rửa trong sân nhà cậu đi, cậu lái sang nhà tôi làm gì?”

Ba của Bảo Bảo không trả lời, anh ta coi như Phó Thành Lẫm đã ngầm đồng ý, trực tiếp về nhà lái xe.

Chạy sang bên này rửa, có thể tiết kiệm được một ít tiền nước nha.

Tám giờ, bóng đêm dày đặc ập xuống.

Bọn nhỏ chơi mệt rồi, xe cũng đã rửa sạch, từng người về nhà.

Phó Thành Lẫm tắm cho con trai, thay áo ngủ sạch sẽ thoải mái, uống sữa xong, Đại Bảo và Nhị Bảo vẫn không quên đàn dương cầm.

Nhị Bảo vừa mới học đánh đàn, hoàn toàn chính là đi theo ba và anh trai xem trò vui.

Lê Tranh tắm xong, nằm trên ghế sofa nghe ba con ba người đàn cho cô nghe.

Phó Thành Lẫm và Đại Bảo cùng đàn bốn tay, luyện đàn cùng Đại Bảo.

Anh ôm Nhị Bảo vào trong lòng ngực, hai bàn tay nhỏ của Nhị Bảo đặt trên tay ba, nghiêm túc nghe nhạc.

Lê Tranh nghe khúc dương cầm nhẹ nhàng lặp đi lặp lại, bận cả ngày, cô ngủ quên lúc nào không hay.

Thỉnh thoảng Nhị Bảo nhìn mẹ, khi quay đầu lại nhìn một lần nữa, mẹ đã nhắm mắt, cậu ngẩng đầu nhỏ giọng nói với Phó Thành Lẫm: “Ba, mẹ ngủ rồi, mẹ mệt, ưm--”

Anh đặt ngón tay ở bên miệng, làm động tác đừng làm ồn.

Phó Thành Lẫm nhìn đồng hồ, đã tới thời gian hai đứa nhỏ đi ngủ rồi, anh tắt đèn phòng khách, tìm chăn đắp lên cho Lê Tranh, đưa hai con trai về phòng em bé trước.

“Chúc ba ngủ ngon.”

“Ngủ ngon.” Phó Thành Lẫm hôn Đại Bảo một cái, lại đến mép giường của Nhị Bảo, đắp chăn đàng hoàng cho bé, hôn Nhị Bảo một cái: “Ngủ ngon.”

Đại Bảo và Nhị Bảo chơi nhiệt tình cả một buổi tối, mí mắt trên dưới đánh nhau, đầu chạm vào gối chưa đến hai phút đã tiến vào mộng đẹp.

Phó Thành Lẫm đi ra phòng khách, bế Lê Tranh về phòng ngủ.

Lê Tranh mở to mắt, mơ hồ nói một câu: “Các cục cưng đâu rồi?”

“Ngủ rồi.”

“Ồ.”

Lê Tranh dựa vào trong lòng ngực anh một cách an ổn, dần dần nhắm mắt lại.

Phó Thành Lẫm cẩn thận đặt Lê Tranh lên giường, hôn một cái lên môi cô: “Mơ đẹp.”

Ngoài cửa sổ, đêm yên tĩnh.

Ánh trăng xuyên qua đám mây, nhẹ nhàng chiếu vào trong sân.

Hoàn
User avatar
tuvi
Quả Mít
Quả Mít
 
Tiền: $57,250
Posts: 96097
Joined: 29 Apr 2006
Location: FRANCE
 
 
Món quà tinh thần gởi tặng tuvi từ: Que Huong

Previous

Return to Truyện Ðọc



Who is online

Users browsing this forum: No registered users and 108 guests