Làm Dâu Âm Phủ - Nhan Uyển Huyên

Truyện tình mùi mẫn, truyện ma kinh rợn hay các thể loại khác. Xin mời vào.

Moderators: Mười Đậu, SongNam, A Mít

Re: Làm Dâu Âm Phủ - Nhan Uyển Huyên

Postby tuvi » 27 Oct 2023

Chương 15: Mặc ca ca

Lão gia tử vươn tay. Trong không khí Tịch Liễu cảm giác có một cánh tay đang nắm chặt cổ cô. Cảm giác khó thở truyền đến, cô dùng sức giãy dụa, hai chân đạp loạn xạ trên không trung. Cô muốn kêu cứu nhưng lại không phát ra được tiếng nào. Cô nhìn chằm chằm vào Hiên Viên Mặc, hai môi trắng bệch không ngừng mấp máy như đang ngấm ngầm cầu hắn cứu giúp.

​Hiên Viên mặc lạnh lùng quay đầu, không nhìn cô nữa, chỉ là trong ánh mắt lạnh lẽo u tối đấy lại hiện lên vẻ buồn bã, bàn tay của hắn đã chảy ra máu, gân xanh nổi lên rõ rệt trông rất ghê sợ.

​"A..."

​Tịch Liễu nghẹn ngào hô lên. Đầu óc cô trống rỗng, có lẽ cô sắp chết rồi. Trong không trung cô thấy bà đang đứng mỉm cười vẫy tay với cô, nụ cười từ ái ấy khiến cho lòng cô cảm thấy thật ấm áp. Thật ra thì chết cũng tốt. Cô chưa bao giờ sợ chết, cô chỉ sợ những trận tra tấn vô tận, sống không bằng chết.

​Cảm giác khó thở truyền đến ngày càng mãnh liệt, Tịch Liễu nhắm mắt lại dường như trông thấy một vầng hào quang, trong vầng hào quang ấy có một người đàn ông đang mỉm cười với cô.

Hắn nói: "Bên nhau trọn đời trọn kiếp."

​Nước mắt chậm rãi rơi xuống, Tịch Liễu muốn đáp lại nhưng cô không phát ra được thanh âm nào. Cô chỉ muốn nói: "Chết thì cùng chết."

​"Đủ rồi!"

​Hiên Viên Mặc quát lớn, khí tức quanh thân bỗng nhiên trở nên lạnh lẽo đến cực điểm, trên mặt đất thậm chí còn có một tầng sương mỏng. Tay lão gia tử đột nhiên buông lỏng, Tịch Liễu ngã xuống, thân thể mềm nhũn nằm trên đồng cỏ, hơi thở yếu ớt.

​"Ngươi dám ngỗ ngược với ta!"

​Lão gia tử trừng mắt nhìn Hiên Viên Mặc, tóc dài tung bay trong gió, hai con ngươi bỗng tràn ra máu làm người ta sợ hãi. Hiên Viên Mặc mím chặt môi, nhìn thẳng vào lão gia tử: "Không dám, chỉ là trong bụng cô ấy đã có huyết mạch của Hiên Viên gia, cho dù như thế nào đi chăng nữa lão gia tử cũng không thể giết chắt trai của mình."

​"Ngươi!"

​Lão gia tử giận đến sôi máu, ông nhìn hắn một lúc lâu rồi biên mất. Đám ma quỷ nhìn nhau rồi cũng biến mất theo.

​Tịch Liễu nằm nhoài trên mặt đất, cả người vô lực giống như một con búp bê vải. Hiên Viên Mặc chậm rãi tiến lên, ôm cô vào lòng. Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tịch Liễu áp sát vào lồng ngực hắn, lông mi hơi run rẩy, hình như cô đang mơ. Cô mơ thấy một biển hoa rất rộng lớn. Cô dựa vào vai Hiên Viên Mặc làm hắn giật nảy mình, chạy đi thật nhanh. Trông thấy hành động khờ khạo của hắn cô mỉm cười rạng rỡ.

​"Ha ha ha, Mặc ca ca, huynh mau lại đây."

​Cô như một tiểu công chúa vô ưu vô lo, được hắn sủng trong lòng bàn tay. Khóe môi Tịch Liễu bất giác cong lên, tay víu chặt vào mép áo Hiên Viên Mặc.

​Mùi máu tươi nồng đậm quanh quẩn ở chóp mũi, cô phát hiện có rất nhiều người chết. Cô mặc y phục tân nương màu đỏ thẫm, khóc lóc điên cuồng, không ngừng tìm kiếm bóng dáng của Mặc ca ca trong đám xác chết.

​Cuối cùng, đầu của hắn lăn đến bên chân cô làm trái tim cô run lên. Tịch Liễu cau mày, không tự giác nắm chặt mép áo của Hiên Viên Mặc hơn rồi đột nhiên mở to mắt.

​Đập vào mắt cô chính là cái cằm trơn bóng như ngọc của Hiên Viên Mặc. Tựa hồ phát giác cô đang nhìn mình nên Hiên Viên mặc cúi đầu xuống, bốn mắt nhìn nhau.

​Nhìn thấy hắn, nội tâm cô chợt mềm nhũn, cuối cùng cũng không trụ được mà chảy nước mắt.

​"Khóc cái gì?"

​Thanh âm Hiên Viên Mặc lạnh lùng nhưng mang theo phần không tự nhiên, rõ ràng thần sắc lãnh đạm như vậy, nhưng hai tay lại ôm chặt Tịch Liễu, dường như ngầm khẳng định rằng hắn sẽ là chỗ dựa vững chãi nhất cho cô.

​Tịch Liễu không nói lời nào, trong lúc nhất thời khung cảnh tuyệt vọng trong giấc mộng kia lại xuất hiện trong đầu làm tâm tình cô trở nên rất phức tạp.
User avatar
tuvi
Quả Mít
Quả Mít
 
Tiền: $57,250
Posts: 96107
Joined: 29 Apr 2006
Location: FRANCE
 
 

Re: Làm Dâu Âm Phủ - Nhan Uyển Huyên

Postby tuvi » 27 Oct 2023

Chương 16: Dâm loạn

Tịch Liễu được Hiên Viên Mặc bế lên giường, động tác của hắn rất nhẹ nhàng, cẩn thận giống như cô là một món đồ chơi dễ vỡ. Lúc tay của hắn chuẩn bị rời đi thì đột nhiên Tịch Liễu lại giữ chặt tay của hắn. Cô không nói gì chỉ dùng hai mắt đẫm lệ của mình, nhìn chằm chằm vào hắn.

​"Buông ra!"

​Âm thanh lạnh băng vang lên giống như một lưỡi dao sắc bén cứa vào tim cô, tay của cô bị hắn gạt sang một bên. Cô lao tới ôm chầm vào hắn, cái ôm rất chặt như sợ chỉ một giây sau hắn sẽ biến mất.

​Giấc mộng kia thật chân thật! Chứng kiến hắn chết, lòng của cô liền đau thắt lại, giống như có một thanh đao cắt từng mẩu thịt trên người cô xuống, giống như rút gân mổ xẻ cô ra làm trăm mảnh.

​Thân thể Hiên Viên Mặc có chút cứng đờ, hắn không nhúc nhích mà để cô tùy ý ôm ấp.

​Tịch Liễu nghẹn ngào nói: "Tôi muốn biết đã xảy ra chuyện gì, tại sao anh lại hận tôi như vậy? Tôi không muốn anh hận tôi."

​Cô khóc vô cùng đáng thương giống như một đứa bé không biết mình làm sai chuyện gì.

​"Buông ra!"

​Hiên Viên Mặc gạt tay Tịch Liễu ra, hai con ngươi đỏ tươi lộ ra hàn ý. Lòng bàn tay của hắn có máu, dù thế nào hắn cũng không kịp để ý, đối mặt với tiếng khóc ủy khuất của Tịch Liễu, hắn lựa chọn cách biến mất. Thoáng chốc, toàn bộ căn phòng ngủ liền vắng tanh, tĩnh lặng đến đáng sợ.

​"Tại sao?" Tịch Liễu điên cuồng gào lên.

​Phòng ngủ lại rơi vào tĩnh lặng nhưng không ai đáp lại cô cả làm cô khóc đến sưng cả mắt. Hình ảnh trong mộng kia thật đáng sợ, nó cứ quanh quẩn ở trong đầu cô mãi không tiêu tan.

​Cô bò dậy, đi mở máy tính lên, nhìn tài liệu mà giáo sư để lại cho cô. Trên màn hình còn có hình của một tấm bia khắc những văn tự cổ, Tịch Liễu thuộc đội khảo cổ nên cũng biết dịch đoạn văn tự cổ đại này. Cô muốn biết, rốt cuộc năm đó đã xảy ra chuyện gì.

​​Trên bia ghi lại cuộc đời của Hiên Viên Mặc, hắn là người bảo vệ Trung Hoa, dù là hoàng đế cũng phải nhún nhường Hiên Viên Mặc ba phần. Nhưng trong ngày đại hôn, toàn bộ người của Hiên Viên gia đều bị tiêu diệt, hơn nữa đều thi thể đều bị rơi đầu, tử trạng vô cùng thê thảm, tân nương thì không rõ tung tích.

​Trong mộng, cô mặc giá y đỏ thẫm, thi thể chất đầy đất, cuối cùng cô cũng tìm thấy Hiên Viên Mặc. Hắn mặc y phục của một tân lang thời cổ đại.



​Cố Thanh Thanh đã từng nói qua, là do cô dâm loạn phản bội lại đại nhân nên mới tạo ra cục diện như bây giờ, đây cũng chính là nguyên nhân Hiên Viên Mặc hận cô!

​Nhìn chằm chằm vào văn bia, hai mất Tịch Liễu lại đẫm lệ. Cô không biết bây giờ mình nên làm gì, dung mạo tuấn mỹ mà lạnh lẽo của Hiên Viên Mặc không ngừng hiện lên trong trí óc cô.

​Trong đầu đột nhiên xuất hiện tiếng cười quỷ dị của Phượng nữ: "Ha ha ha"

​Tịch Liễu bịt kín lỗ tai, cô không muốn nghe tiếng cười của Phượng nữ thế nhưng nó lại cứ lọt vào tai cô một cách rõ ràng: "Ha ha ha"

​"Ah!"

​Tịch Liễu đưa tay gạt hết mọi thứ trên bàn xuống mặt đất bao gồm cả cái laptop. Cô như bị phát điên, vừa ôm chặt đầu vừa dùng sức đánh lên bàn: "Đừng cười nữa, đừng quấn lấy tôi."

​Tịch Liễu căn bản không có cách nào chấp nhận kiếp trước của mình, cô không phải là một kẻ dâm loạn, cô cũng sẽ không bao giờ làm ra cái chuyện hại chết trượng phu của mình.

​Tuy ở kiếp này Tịch Liễu chưa từng yêu đương nhưng cô lại đối với tình yêu vô cùng cố chấp. Cô tin rằng, yêu một người là phải ở bên nhau trọn đời trọn kiếp!

​Ở trong mộng, rõ ràng cô yêu Hiên Viên Mặc như vậy, có thể cuối cùng đã phản bội lại hắn, còn làm hại Hiên Viên gia bị diệt môn.

​"Hiên Viên Mặc, tôi không phải là Phượng nữ."

​Tịch Liễu gào lên, mặt mũi tràn đầy nước mắt, không thừa nhận đó là mình.

​Cô là Tịch Liễu, không thể nào có chuyện cô là loại người ai cũng có thể lấy làm chồng, càng không có khả năng hại chết gia tộc Hiên Viên.

​"Cô điên đủ chưa?"

​Hiên Viên Mặc đột nhiên xuất hiện, túm chặt bả vai của Tịch Liễu.
User avatar
tuvi
Quả Mít
Quả Mít
 
Tiền: $57,250
Posts: 96107
Joined: 29 Apr 2006
Location: FRANCE
 
 

Re: Làm Dâu Âm Phủ - Nhan Uyển Huyên

Postby tuvi » 27 Oct 2023

Chương 17: Chứng cứ

Tịch Liễu lắc đầu, cao giọng nói: "Tôi không phải Phượng nữ, anh nhận lầm người rồi, tôi không thể nào là cô ta được."

Hiên Viên Mặc mím môi, trên trán xuất hiện mấy cái vạch đen, hai con ngươi thâm trầm nhìn không thấu hắn đang nghĩ gì.

Tịch Liễu nắm chặt tay hắn, lại một lần nữa cao giọng nói: "Hiên Viên Mặc, tôi không phải Phượng nữ."

"Sau đó thì sao?"

Hiên Viên Mặc hừ lạnh, khóe môi hắn hiện lên ý cười giễu cợt. Hắn nắm chặt cằm Tịch Liễu, tàn nhẫn nói: "Cô cho rằng chỉ cần cô phủ nhận tất cả mọi chuyện thì ta có thể buông tha cho cô sao?"

"Không phải!" Tịch Liễu vội ôm chầm lấy hắn.

Hiên Viên Mặc không ngờ Tịch Liễu lại có hành động như vậy, thân thể có chút cứng đờ. Hắn muốn đẩy cô ra nhưng cuối cùng cũng vẫn mặc kệ và chỉ hừ lạnh: "Mục đích sống của cô chính là hầu hạ bổn tọa!"

Tịch Liễu dựa vào lồng ngực hắn, mặc dù thân thể Hiên Viên Mặc rất lạnh nhưng cô lại không hề để ý một chút nào. Ôm hắn chặt như vậy, cảm giác sợ hãi và bất an cũng tiêu tan bớt, mặc dù biết rõ hắn là một con quỷ đáng sợ, hắn tới đây chỉ để tra tấn cô nhưng cô cũng không nỡ buông tay.

Thời gian như dừng lại, Tịch Liễu nghe được tiếng tim đập thình thịch của mình. Cô vừa ngẩng đầu thì đã bị đôi môi lạnh buốt tập kích, bịt kín miệng của cô. Tịch Liễu bị đặt trên mặt bàn, động tác thô lỗ giật bỏ quần áo trên người Tịch Liễu ra, dường như Hiên Viên Mặc muốn chứng minh hắn hận cô đến nhường nào. Tịch Liễu không phản kháng mà lựa chọn ôm cổ hắn, hai mắt nhắm chặt như đang nghênh đón hắn xông tới. Hình như cô lại nhớ tới giấc mộng kia. Trong biển hoa, cô và Hiên Viên Mặc nhìn nhau chăm chú, tim đập của cô đập rất nhanh, hai má đỏ ửng, còn Hiên Viên Mặc thì cúi đầu, đặt một nụ hôn dịu dàng lên môi cô.

Lồng ngực hắn rất ấm áp, cô muốn được hòa tan vào trong cơ thể hắn. Cô nghe thấy cô nói với Hiên Viên Mặc: "Mặc ca ca, ta thích huynh, ta muốn gả cho huynh, muốn làm tân nương tử của huynh."

"A." Hiên Viên Mặc đột nhiên xông vào, Tịch Liễu không tự chủ được mà phát ra tiếng kêu rên. Cô mở to mắt, trông thấy trên gương mặt Hiên Viên Mặc là thần sắc lạnh lẽo, hai mắt tràn ngập hận ý, đôi mắt cô liền ươn ướt. Hắn va chạm mãnh liệt vào cô, dường như muốn xé cô ra làm trăm mảnh mới có thể chứng minh hắn hận cô nhiều như thế nào. Sức lực toàn thân như bị hút cạn, hiện giờ cô giống như một con cá thiếu nước, há miệng lấy khí, nhìn lên trần nhà thì thấy nó lắc lư. Hiên Viên Mặc dựa vào người cô, khí tức lạnh lẽo không ngừng xâm nhập vào từng lỗ chân lông của cô, dường như hắn muốn làm cô bị đông cứng. Cô ôm hắn nhưng hắn lại không chút lưu tình mà cạy tay cô ra rồi lạnh lùng biến mất.

Tịch Liễu gắng gượng đứng dậy, quần áo đã bị xé nát, thân thể trần truồng bước từng bước một vào phòng tắm. Trong gương, hai con ngươi cô sưng đỏ, thần sắc tiều tụy. Cô cầm vòi hoa sen, bật chế độ nước ấm rồi phịt lên người mình như muốn xua tan đi cảm giác lạnh lẽo.

Tịch Liễu kì cọ cơ thể, trong đầu bỗng hiện lên hình ảnh Hiên Viên Mặc nhìn cô với ánh mắt tràn đầy hận ý. Tấm gương nổi lên một tầng sương nhạt. Tịch Liễu lau khô cơ thể, vô tình nhìn về phía tấm gương, bên trong lộ ra màu hồng nhàn nhạt trông giống như là máu đang chậm rãi chảy ra. Cô nhìn thấy mình ở đó, trong gương, hai mắt cô đỏ như máu, khóe môi cong lên lộ ra nụ cười quỷ dị.

"Ah" Tịch hét toáng lên, xoay người bỏ chạy. Nhưng hai chân cô lại bủn run, uốn éo không nghe theo sự sai bảo của cô làm cô mất trọng tâm, cả người tung bay trên không trung. Cô vô thức nhắm mắt lại, vốn tưởng rằng mình sẽ ngã xuống nền nhà lạnh băng nhưng không ngờ lại rơi vào cái ôm lãng lẽo mà cô hằng mong chờ.
User avatar
tuvi
Quả Mít
Quả Mít
 
Tiền: $57,250
Posts: 96107
Joined: 29 Apr 2006
Location: FRANCE
 
 

Re: Làm Dâu Âm Phủ - Nhan Uyển Huyên

Postby tuvi » 27 Oct 2023

Chương 18: Tôi tin anh

"Hiên Viên Mặc"

​Thanh âm Tịch Liễu có chút run run, một lúc sau mới có thể ổn định trở lại. Đứng vững cô mới phát hiện, giờ phút này thân thể cô đang trần như nhộng ở trước mắt hắn, mặt cô đột nhiên trở nên đỏ ửng. Cô vội vàng đi lấy khăn tắm quấn lên người, nói năng có chút lộn xộn: "Vừa rồi trong gương có máu, tôi còn trông thấy con quỷ đó cười với tôi."

​Tịch Liễu không biết hình dung như thế nào, nhìn thấy đó chính là mình, cô chỉ có thể nói: "Con quỷ kia trông rất giống tôi."

​"Hử?"

​Lông mày Hiên Viên Mặc cau lại, hắn nhìn về phía tấm gương. Giờ phút này tấm gương đã khôi phục nguyên dạng, màn sương nhàn nhạt chỉ còn phản chiếu lại đồ vật trong phòng tắm. Hắn đột nhiên vươn tay, không ngờ trong tấm gương phẳng lì ấy đột nhiên truyền đến một tiếng kêu lanh lảnh: "Ah"

​Toàn bộ phòng tắm đột nhiên trở nên hôi thối, cơ thể Tịch Liễu cứng đờ.Còn Hiên Viên Mặc thì quay đầu nhìn về phía cô: "Không sao nữa rồi."

Giọng điệu lạnh nhạt, hờ hững nhưng hình như trong mắt hắn có lóe lên một tia ân cần rồi chợt tắt, không đợi Tịch Liễu phản ứng lại hắn đã biến mất.

​Người đàn ông này... Tịch Liễu bắt đầu cảm thấy, Hiên Viên Mặc không hề giống những gì hắn biểu hiện ra bên ngoài.

​Thay bộ quần ảo thật thoải mái, Tịch Liễu đi ra phòng khách. Hiên Viên Mặc giống như một ông tướng ngồi chiễm chệ trên ghế salon, hai chân thon dài săn chắc tùy ý gác lên bàn.

​Nếu là lúc trước, Tịch Liễu sẽ biết sợ mà tránh đi, ví dụ như quay trở lại phòng ngủ, hoặc đi vào phòng bếp ngồi ngẩn ngơ một mình, tóm lại cô sẽ cố gắng không ở gần hắn. Nhưng lúc này đây, cô lại đi tới chỗ hắn, tươi cười nói: "Chúng ta cùng nhau xem tivi được không?"

​Hai mắt Hiên Viên Mặc như một lưỡi dao sắc bén bắn về phái Tịch Liễu, Tịch Liễu bị dọa sợ, sắc mặt có chút thay đổi nhưng cô vẫn kiên trì cầm lấy cái điều khiển: "Tôi biết có một bộ phim rất hay."

​Cô đã nghĩ kỹ rồi, nếu như đã trốn không thoát, vậy ngu thì gì mà không tạo quan hệ tốt với hắn?

​Mở ti vi xong, Tịch Liễu liền lấy ra một gói khoai tây chiên: "Vừa ăn cái này vừa xem phim thì phải gọi là tuyệt cú mèo, anh ăn thử chút đi."

​Đôi mắt nguy hiểm của Hiên Viên Mặc nheo lại, hắn đang suy nghĩ ý đồ của Tịch Liễu là gì.

​Tịch Liễu cả gan ngồi bên cạnh Hiên Viên Mặc, cười cười: "Đây, thử một chút đi, ngày xưa không có thứ này đâu."

​"Đừng tưởng rằng chỉ cần giả vờ nhiệt tình như vậy thì bổn tọa sẽ tha cho cô."

​Hiên Viên Mặc hừ lạnh. Tịch Liễu cảm giác lời nói này của hắn không được tự nhiên, nghe giống như là giọng điệu cáu kỉnh của trẻ con.

​"Tôi biết rõ anh hận người phụ nữ kia, còn cảm thấy người phụ nữ kia là tôi, nhưng Hiên Viên Mặc, tôi không phải cô ta, thật sự không phải." Tịch Liễu chân thành nói, hai con mắt trong trẻo dễ thương hiện lên vẻ kiên định

​Nhưng vẫn không làm Hiên Viên Mặc cảm động. Hắn hừ lạnh, khóe môi lộ ra nụ cười trào phúng: "Cô muốn giết chết bổn tọa, quả thật là hung ác giống y như trước."

​"Đó là tôi nghĩ anh lạm sát người vô tội, ngay cả bà nội tôi mà anh cũng giết. Nhưng bây giờ xem ra, người giết bọn họ không phải là anh." Tịch Liễu quả quyết nói.

​Hiên Viên Mặc cười lạnh: "Đều là do bổn toạ giết hết vì muốn để cho cô sống không bằng chết."

​"Sẽ không!" Tịch Liễu không nghĩ ngợi gì mà lên tiếng: "Tôi tin anh."

​Nghe cô nói như thế, sắc mặt Hiên Viên Mặc liền biến sắc nhưng hắn vẫn khinh thường hừ lạnh: "Cô dựa vào cái gì mà tin ta?"

​Tịch Liễu trầm mặc. Cô nói không nói ra được nguyên do bởi vì chính cô cũng không biết vì cái gì mà lại tin tưởng rằng những người đó không phải là do Hiên Viên Mặc giết. Có thể là bởi vì hắn đã trông thấy cô khóc, hắn lại cho cô gặp bà lần cuối, cũng có thể có thể là do hắn ba lần bảy lượt cứu mạng cô.

​Hơn nữa có thể là do giấc mộng kia!

​Trong mộng hắn nhìn cô rất thâm tình, cô cảm thấy người đàn ông này nhất định sẽ không làm cô bị tổn thương.

​"Tóm lại tôi tin anh!"

​Tịch Liễu nghiêm túc nói, sau đó còn bổ sung thêm: "Cho dù anh ép tôi sinh con cho anh, tôi cũng tin đó là vì anh muốn tốt cho tôi."
User avatar
tuvi
Quả Mít
Quả Mít
 
Tiền: $57,250
Posts: 96107
Joined: 29 Apr 2006
Location: FRANCE
 
 

Re: Làm Dâu Âm Phủ - Nhan Uyển Huyên

Postby tuvi » 27 Oct 2023

Chương 19: Một chữ cũng không tin

Tối hôm qua suýt nữa thì cô bị lão gia tử bóp chết, lúc sắp sửa hôn mê cô nghe thấy Hiên Viên Mặc nói trong bụng cô có cốt nhục của Hiên Viên gia, sau đó lão gia tử mới buông tha cho cô, nếu không, chỉ sợ ông ấy sẽ không bỏ qua dễ dàng như vậy. Trước kia cô còn cho rằng đây là cách mà Hiên Viên Mặc tra tấn cô, bây giờ suy nghĩ kỹ lại, có lẽ hắn làm vậy là để bảo vệ cô, nếu không kết cục của cô sẽ giống với Cố Thanh Thanh.

​Tịch Liễu không phải là người không biết phân biệt rõ tốt xấu, Hiên Viên Mặc ba lần bảy lượt cứu cô, cô đều có ghi tạc ở đáy lòng.

​"Hừ!" Hiên Viên Mặc hừ lạnh. Hắn quay đầu đi nơi khác không phải là vì hắn khinh thường cô mà là vì hắn không biết đối mặt với Tịch Liễu như thế nào. Cô khóc nháo, làm loạn hắn còn có thể đối xử lạnh nhạt với cô, thậm chí hù dọa cô. Nhưng đột nhiên cô lại nói tin tưởng hắn...

​"Lại đây, ăn thử một miếng khoai tây chiên, chắc chắn anh sẽ thích đấy."

​Tịch Liễu lấy ra một miếng khoai tây chiên rồi đưa tới miệng Hiên Viên Mặc, thậm chí cô còn cố tình đụng vào môi hắn. Thái độ của cô ân cần như đang dỗ dành một đứa con nít: "Thử một miếng đi, chỉ một miếng thôi mà."

​Hiên Viên Mặc rất muốn đẩy ra, nhưng miệng lại giống như không nghe theo sự sai bảo của hắn mà há mồm ra ăn hết miếng khoai tây chiên.

​"Có phải là rất ngon đúng không?"

​Tịch Liễu hào hứng nhìn chằm chằm vào hắn nhưng lại không nghe được câu trả lời mà mình muốn liền lầm bầm làu bàu: "Tôi còn tưởng rằng ma quỷ không thể ăn được những thứ này, thì ra là vẫn ăn được."

​"Cô thật lắm chuyện!"

​Hiên Viên Mặc đột nhiên đẩy Tịch Liễu nằm xuống ghế salon. Tịch Liễu còn đang định hỏi hắn có muốn uống nước ngọt hay không thì đã bị hắn bịt kín miệng. Quần áo cô vừa mới thay đã bị giật ra, bàn tay lạnh buốt rong ruổi khắp người cô, tùy ý vuốt ve, trêu đùa nơi mẫn cảm của cô.

​Hơi thở Tịch Liễu dần trở nên hỗn loạn, cô cố gắng đẩy hắn ra nhưng sức lực Hiên Viên Mặc rất lớn, hắn trực tiếp cầm chặt hai tay cô giơ lên trên đầu, thanh âm tàn nhẫn: "Cô làm nhiều chuyện như vậy không phải vì muốn bổn tọa thương hại cô, không giày vò cô nữa sao? Cô quả là một người phụ nữ âm hiểm, xảo trá, chỉ cần có cơ hội, cô sẽ không từ thủ đoạn mà giết chết bổn tọa!"

​"Tôi không có!"

​Tịch Liễu cố gắng giải thích: "Trước kia tôi nghĩ anh giết chết bà nội tôi."

​Đáy mắt Hiên Viên Mặc lộ ra hận ý, hắn cười lạnh: "Bổn tọa sẽ không bị cô lừa gạt lần nữa đâu, từng chữ cô nói ta đều không tin!"

​Hắn thô bạo xuyên vào cơ thể cô, hàm răng sắc nhọn hung hăng cắn lên bờ vai mảnh khảnh của cô.

​Cảm giác đau nhức truyền đến, Tịch Liễu kêu lên: "A..."

​"Đừng có dùng mấy lời nói dễ nghe để lừa gạt bổn tọa, nếu không kết cục của cô sẽ chỉ càng thê thảm hơn thôi!"

​Hắn cắn môi cô đến nỗi rỉ cả máu. Trong căn phòng tối om tĩnh lặng, ánh đèn lập lòe thật khiến người ta sợ hãi.

​Mặt mũi Tịch Liễu tràn đầy nước mắt, ngay cả cơ hội để cho cô thở gấp mà Hiên Viên Mặc cũng không cho. Hắn bắt đầu va chạm vào cô mãnh liệt, mỗi một lần đâm vào đều giống như muốn xuyên thủng cơ thể cô.

​Khi mọi chuyện kết thúc thì trời cũng đã sáng. Ánh mặt trời xuyên qua tấm rèm chiếu vào căn phòng,Tịch Liễu bị tra tấn cả đêm, cơ thể trắng nõn trần truồng nằm nhoài trên sofa, máu từng chút một chảy xuống chân, cái cổ khiêu gợi lộ ra những vết cắn ghê rợn, trông thấy mà giật mình.

​Cô cố gắng đứng dậy nhặt quần áo đang nằm tung tóe dưới đất lên, nhưng tất cả đều đã bị xé rách, không còn cái nào mặc được nữa.

​"Bịch!"

​Vừa mới đi được vài bước, hai chân cô liền mềm nhũn, cả người co quắp ngồi dưới đất, không đứng dậy nổi.

​Trước mắt cô xuất hiện một đôi giày, Hiên Viên Mặc lạnh lùng ra lệnh: "Đứng dậy!"

​Hắn hừ lạnh rồi đưa tay kéo cô dậy, chỉ là Hiên Viên Mặc vừa xách cô dậy thì phát hiện ra một dòng máu đang chảy ở chân cô.
User avatar
tuvi
Quả Mít
Quả Mít
 
Tiền: $57,250
Posts: 96107
Joined: 29 Apr 2006
Location: FRANCE
 
 

Re: Làm Dâu Âm Phủ - Nhan Uyển Huyên

Postby tuvi » 27 Oct 2023

Chương 20: Cứu nam nhân

"Quỳ thủy?"

​Tịch Liễu không hiểu Hiên Viên Mặc nói gì, cô vô thức cúi đầu nhìn, trông thấy mình ra máu, vẻ mặt cô liền biến sắc. Theo trí nhớ của cô thì hình như dì cả của cô đến trễ một tuần rồi.

​"Nhanh đi tắm rửa sạch sẽ!"

​Hiên Viên Mặc buông cô ra, thần sắc lộ vẻ ghét bỏ. Tịch Liễu nghe lời đi vào toilet, chợt bụng dưới của cô truyền đến cơn đau kịch liệt. Trước kia, mỗi khi đến tháng cô cũng sẽ bị đau bụng, nhưng đều không đau đến mức này. Tịch Liễu cảm thấy tất cả mọi thứ trước mắt mình đều lắc lư, hai mắt dần mờ đi rồi trở nên tối om. Cô nghe thấy tiếng Hiên Viên Mặc gọi cô, trông thấy ánh mắt ân cần của hắn. Tịch Liễu nghĩ bụng, thật ra hắn rất để ý đến cô đấy nhưng lại là kiểu khẩu thị tâm phi.

​Máu dưới hạ thân chậm rãi chảy xuống, đột nhiên nó trào ra mãnh liệt như muốn trút hết máu trong cơ thể cô ra. Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tịch Liễu trắng bệch không còn một tia huyết sắc, hơi thở yếu ớt mong manh giống như lúc nào cũng thể bị tắt thở và sẽ không bao giờ mở mắt ra được nữa.

​"Tỉnh!"

​Bàn tay lạnh băng của Hiên Viên Mặc vỗ vào mặt cô, thần sắc lạnh lẽo lộ ra vẻ bối rối. Hắn chỉ là... Chỉ là ngủ với cô một buổi tối thôi mà, trước kia cũng không phải là chưa từng làm qua, tại sao lại đột nhiên trở nên như vậy chứ?

​​Không biết mình đang ở đâu nhưng cô cảm giác có rất nhiều người vây quanh cô, bọn họ đang nói chuyện gì đó, cô chỉ nghe câu được câu mất.

​Cô nghe thấy thanh âm của Hiên Viên Mặc, hắn nói bất luận xảy ra chuyện gì cũng phải bảo vệ đại nhân.

​Cô còn nghe thấy có người đang mắng: "Không được vào đây, chờ ở bên ngoài đi."

​Tịch Liễu mơ một giấc mộng rất dài. Trong mộng, cô đi vào một con đường rất dài, trông thấy Hiên Viên Mặc, lòng cô tràn đầy vui mừng, bổ nhào về phía hắn, thế nhưng hắn lại biến mất, trái tim Tịch Liễu như bị bóp nghẹn lại.

​Thân thể cô bay lên rồi cô trông thấy mình đang nắm tay một người nam nhân, chạy như điên, còn Hiên Viên Mặc thì đuổi theo ở phía sau. Cô tìm chỗ trốn cho người nam nhân kia, sau đó chạy ra ôm chầm lấy Hiên Viên Mặc, tươi cười sáng lạn: "Mặc ca ca, sao huynh lại biết ta ở đây?"

​Cô và Hiên Viên Mặc rời đi. Sau đó người nam nhân kia lại chính là người đã diệt toàn bộ Hiên Viên gia.

​Nước mắt theo gò má lăn xuống, Tịch Liễu tỉnh lại. Cô phát hiện mình đang ở trong phòng bệnh, y tá đang truyền nước cho cô, hai mắt cô ấy còn ngượng ngùng liếc trộm người đàn ông ở kế bên giường bệnh.

​"Tỉnh?"

​Thanh âm lạnh lẽo của Hiên Viên Mặc vang lên, Tịch Liễu quay đầu nhìn hắn, có chút giật mình.

​"Anh đưa tôi đến bệnh viện à?"

​Thật ra không phải cô muốn nói chuyện này mà cô muốn nói lời xin lỗi với hắn.

​Đời trước, cô vì cứu người nam nhân kia mà đã hại chết tất cả mọi người.

​"Ta đi gọi bác sĩ."

​Hiên Viên Mặc lạnh lùng xoay người, hắn vừa mới đi ra khỏi cửa, y tá đứng bên cạnh cô, lập tức nói: "Cô hôn mê ba ngày, hắn ở chỗ này chăm sóc cho cô, một tấc cũng không rời cực nhọc ngày đêm, không thể yên ổn nghỉ ngơi."

​"Phải không?"

​Tịch Liễu nhàn nhạt nói, nhìn cánh cửa đóng kín, trái tim cô có chút trống rỗng.

​Y tá không phát hiện ra được tâm trạng của Tịch Liễu lúc này rất không tốt, vẫn còn liến thoắng nói: "Thật hâm mộ cô nha, chồng đã đẹp trai lại còn chăm sóc cho cô từng li từng tí như thế."

​Tịch Liễu không biết trả lời như thế nào, cô căn bản không biết Hiên Viên Mặc đã không chút do dự viết một chữ "chồng" xuống dòng quan hệ với bệnh nhân.

​Hiên Viên Mặc đưa bác sĩ tới, Tịch Liễu mới biết thì ra không phải cô bị đến tháng bình thường mà là bị băng huyết. Nhưng cũng tiện thể phát hiện ra máu của cô khác hẳn với máu của người bình thường nên cần phải làm một đợt kiểm tra lại để chẩn đoán chính xác xem cô có mắc bệnh ung thư máu hay không.

​"Bác sĩ, tôi bị như vậy thì có phải là rất khó để mang thai đúng không?" Trông thấy bác sĩ sắp sửa rời đi, Tịch Liễu liền lấy hết dũng khí mở miệng nói.

​Mắt Hiên Viên Mặc hơi nheo lại, đáy mắt lóe lên tia kinh ngạc nhưng lập tức đã bị sự lạnh lùng thay thế.
User avatar
tuvi
Quả Mít
Quả Mít
 
Tiền: $57,250
Posts: 96107
Joined: 29 Apr 2006
Location: FRANCE
 
 

Re: Làm Dâu Âm Phủ - Nhan Uyển Huyên

Postby tuvi » 27 Oct 2023

Chương 21: Tịch Liễu căng thẳng

"Chuyện này rất khó nói, phải đợi có bản báo cáo cụ thể thì mới biết được."

Bác sĩ nói xong liền rời đi, trong bòng bệnh chỉ còn lại Tịch Liễu và Hiên Viên Mặc, đột nhiên trở nên rất yên tĩnh.

"Sợ chết?"

Cuối cùng Hiên Viên Mặc mở miệng trước, thanh âm của hắn rất lạnh lẽo làm người ta phát run: "Nếu không thể mang thai con nối dõi của Hiên Viên gia thì cô sẽ không có lý dô gì để tồn tại."

Tịch Liễu không suy nghĩ gì mà lắc đầu. Cô nghiêm túc nhìn hắn, ánh mắt trong trẻo tỏa sáng Cô chân thành nói: "Tôi muốn sinh con cho anh, cho dù đứa bé đó có là ma quỷ đi chăng nữa thì tôi cũng muốn."

Hiên Viên Mặc không tin! Người phụ này nói dối luôn miệng, lời nói này, một chữ đều không thể tin. Hắn hừ lạnh một tiếng rồi biến mất.

Tịch Liễu nhấp môi, cảm giác khát nước nên liền muốn vươn tay cầm lấy cốc nước. Cốc nước có chút xa, cô định ngồi dậy để lấy nó, nhưng đột nhiên Hiên Viên Mặc lại xuất hiện, hắn chẳng những cầm lấy cốc nước, còn rót đầy cốc rồi mới đưa tới trước mặt Tịch Liễu.

Uống xong một ngụm nước, Tịch Liễu nói: "Tôi đói bụng."

Hiên Viên Mặc trầm mặc trong giây lát rồi biến mất. Lúc hắn xuất hiện trở lại thì có đem theo một bát canh và một bát cháo loãng.

"Ăn đi!"

Hiên Viên Mặc đưa cho cô cái thìa. Hình như đây là bát đũa trong nhà, Tịch Liễu nhịn không được nghĩ bụng: Chẳng lẽ những thứ này đều là hắn tự làm sao? Mùi cháo thơm nghi ngút, vừa đút vào miệng là tan, ăn rất ngon.

Hương vị này rất giống với cháo mà bà nấu cho cô ăn, đặc biệt là bà biết cô thích ăn hành hoa nên mỗi lần nấu bà đều cho khá nhiều hành. Nghĩ đến bà, nước mắt Tịch Liễu lại rơi tí tách xuống bát cháo, ngoại trừ bà ra thì chưa từng có người nào làm cơm cho cô ăn.

Người phụ nữ này thật là, ăn cháo thôi mà cũng phải khóc, khó ăn như vậy sao? Hiên Viên Mặc rất tin tưởng vào tay nghề của mình, năm đó chính cô đã khen hắn không dứt miệng.

Nghĩ đến phượng nữ, Hiên Viên Mặc liền rùng mình, đột nhiên hắn đi tới cướp lại bát cháo trong tay Tịch Liễu: "Nếu khó ăn như vậy thì cũng đừng ăn nữa!"

"Nào có, ăn rất ngon, chắc cũng chỉ có bà nội tôi mới có thể nấu được bát cháo ngon như thế này."

Tịch Liễu vươn tay đoạt lại bát cháo, nhưng cô đã quên rằng tay cô gắn kim tiêm, dù chỉ dùng một chút sức lực nhưng kim tiêm đột nhiên rơi ra, nước trào ra mặt đất. Mu bàn tay cô chảy máu, Tịch Liễu còn chưa kịp phản ứng lại thì Hiên Viên Mặc đã lao ra khỏi phòng bệnh.

Trên mặt hắn chợt lóe lên vẻ khẩn trương, dù vậy nhưng nó cũng đã rơi vào ánh mắt Tịch Liễu. Cô đột nhiên nhớ tới lúc mình hôn mê, hình như cô nghe thấy tiếng hét của Hiên Viên Mặc, bất luận xảy ra chuyện gì cũng phải bảo vệ cô ấy. Hắn quan tâm cô! Chỉ là dù thế nào thì cô cũng chính là người đã hại chết cả nhà hắn.

Y tá đi vào, ghim lại kim tiêm cho cô. Tịch Liễu luôn sợ bị tiêm, khi còn nhỏ lúc bị tiêm bà đều ôm cô vào lòng, che khuất đôi mắt cô, trò chuyện trời ơi đất hỡi để phân tán lực chú ý của cô. Nhưng hiện tại, không có bà, chỉ có Hiên Viên Mặc lạnh nhạt đứng một bên.

"A!"

Kim còn chưa đâm vào Tịch Liễu đã kêu lên, tay y tá run run, ngước mắt nhìn cô: "Tôi còn chưa bắt đầu đâu."

"Ngại quá, tôi hơi căng thẳng."

Khuôn mặt Tịch Liễu phiếm hồng, cô nắm chặt chăn, quay đầu đi nơi khác, không nhìn vào cái kim tiêm nữa. Hiên Viên mặc đột nhiên tiến lên ôm cô vào lòng, giống như khi còn nhỏ, đôi mắt cô bị che khuất. Mu bàn tay truyền đến đau đớn, Tịch Liễu nhịn không được mà khóc.

Y tá nói xong rồi, Hiên Viên Mặc mới buông cô ra, nhưng Tịch Liễu lại giữ chặt quần áo của Hiên Viên Mặc, quyết không chịu thả tay ra.

Cô dựa sát vào lồng ngực hắn, khóc đến nỗi toàn thân phát run: "Thật xin lỗi, thật xin lỗi!"

Cô y tá kia không biết đi từ lúc nào. Tịch Liễu khóc đến nỗi khàn cả giọng mới chịu buông tay ra. Cô cúi gằm đầu xuống, nghẹn ngào nói: "Tôi mơ thấy tôi cứu một người đàn ông, cuối cùng hắn ta lại trở về giết hết tất cả mọi người, nếu giấc mộng này là sự thật thì tôi rất xin lỗi."
User avatar
tuvi
Quả Mít
Quả Mít
 
Tiền: $57,250
Posts: 96107
Joined: 29 Apr 2006
Location: FRANCE
 
 

Re: Làm Dâu Âm Phủ - Nhan Uyển Huyên

Postby tuvi » 27 Oct 2023

Chương 22: Huynh yêu ta đến nhường nào

"Nói cái đó cũng vô dụng!"

Vẻ mặt Hiên Viên Mặc thâm trầm, quanh thân tràn ngập sát khí, rất lạnh lẽo. Ngay cả trên tường cũng có nổi lên một tầng bọt nước. Âm khí ngấm vào da thịt Tịch Liễu làm cô lạnh đến phát run. Tịch Liễu biết cho dù cô có xin lỗi hàng trăm, hàng nhìn lần thì cũng vô dụng, nhưng cô có thể làm gì bây giờ? Cô ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn lên, kiên định nói: "Cho nên, bằng bất cứ giá nào, tôi phải sinh con cho anh."

Cô cảm thấy cái ý nghĩ này của mình thật điên cuồng, lúc trước còn sợ mình sinh ra một đứa bé người không ra người, quỷ không ra quỷ, bây giờ cô lại nghiêm túc nói: "Tôi phải sinh con nối dõi cho anh!"

"Cô nghỉ chỉ cần như vậy thì cô có thể sống sót?"

Hiên Viên Mặc nắm chặt cằm của cô, đáy mắt chợt lóe lên đau đớn kịch liệt. Hắn không cảm thấy Tịch Liễu thật lòng muốn làm vậy, hắn chỉ cảm thấy cô vì muốn sống sót mà không từ bất cứ thủ đoạn xấu xa nào. Điều này làm hắn bực bội đến nỗi hắn muốn bóp chết cô ngay lập tức.

Cằm truyền đến cảm giác đau đớn, Tịch Liễu nhíu mày, biểu tình quật cường: "Cho dù tôi không nói muốn sinh con cho anh, anh sẽ giết tôi sao?" Cô đã nhìn thấu, Hiên Viên Mặc vốn dĩ không muốn giết cô, bằng không hắn cũng sẽ không đưa cô tới bệnh viện.

Cảm giác được lực đạo Hiên Viên Mặc giảm bớt, khóe môi Tịch Liễu giương lên, ánh mắt trong sáng chớp động tựa như có thể nhìn thấu Hiên Viên Mặc: "Đừng giả vờ nữa, thật ra anh rất để ý đến tôi."

Hiên Viên Mặc mím chặt môi, đôi mắt đen như mực nhìn không thấu hắn đang nghĩ cái gì. Nhưng bàn tay nắm chặt thành quyền của hắn đã bán đứng hắn. Tịch Liễu chủ động cầm lấy tay hắn, mu bàn tay đã hắn nổi đầy gân xanh, trông thật dọa người.

Cô dùng những ngón tay non mềm của mình nhẹ nhàng vuốt ve tay hắn, đầu ngón tay ấm áp của cô như mang theo một lực lượng thần kỳ, vuốt phẳng sự tức giận của hắn.

Mặc dù hắn rất hận cô nhưng hắn cũng rất luyến tiếc sự ôn nhu của cô. Cũng giống như lúc trước, biết rõ cô có quan hệ không đứng đắn với tên nam nhân kia, nhưng hắn vẫn nghe lời cô, để mặc cô lôi hắn rời đi.

Hiên Viên Mặc đột nhiên biến mất. Vốn tưởng rằng trái tim đã đóng băng, thế nhưng cô chỉ cần nhẹ nhàng vỗ về vài cái mà nó đã rung động kịch liệt, tâm hắn rất loạn, không biết nên đối mặt với cô như thế nào.

Nhìn bàn tay đột nhiên trống rỗng, Tịch Liễu có chút hoảng hốt. Trong đầu đột nhiên vang lên tiếng cười: "Ha ha ha Mặc ca ca, huynh nói đi, huynh yêu ta đến nhường nào?"

Hắn nói: "Rất yêu, rất rất yêu." Nội tâm đau đớn nhưng lại lộ ra vẻ ngọt ngào.

Hiên Viên Mặc làm đồ ăn rất ngon, một bát canh vwois một bát cháo cô đều ăn hết sạch. Ăn uống no đủ, Tịch Liễu muốn đứng dậy đi toilet.

Hai chân vừa mới chạm đất, Hiên Viên Mặc đột nhiên xuất hiện, hắn giữu cahwtj tay cô lại, nghiêm giọng hỏi: "Làm cái gì thế?"

"Tôi muốn đi toilet"

Tịch Liễu xấu hổ nói, Hiên Viên Mặc làm như không nhìn thấy, hắn giúp cô cầm bình truyền dịch.

Đi vào toilet, nhìn Hiên Viên Mặc không có ý tứ rời đi, khuôn mặt nhỏ nahwns của Tịch Liễu liền đỏ bừng: "Cái đó, anh không tính rời đi sao?"

"Trên người của cô có chỗ nào mà bổn tọa chưa từng nhìn thấy?"

Hiên Viên Mặc hừ lạnh một tiếng làm Tịch Liễu quả thực không còn lời gì để nói. Tuy rằng cô đã bị Hiên Viên Mặc nhìn thấy hết, chỗ nào trên người cũng đã bị hắn sờ qua. Nhưng cô cũng không thể không cố kỵ gì mà đi tiểu ở trước mặt hắn, cái này cô thực sự không làm được, cho nên hai người đã gằng co một hồi.

"Phụ nữ thật phiền toái!"

Cuối cùng Hiên Viên mặc hừ lạnh, sau đó hắn như biến mất trong không khí. Tịch Liễu nhìn bình truyền dịch lơ lửng giữa không trung, cô cảm thấy thật là cạn lời. Hắn tàng hình như vậy thì có tác dụng gì chứ? Thật là...!

"Hiên Viên Mặc, treo cái bình đó lên chỗ góc tường kia là được rồi."

Tịch Liễu chỉ vào một chỗ trong toilet, chán nản nói. Đáp lại cô là một tiếng hừ lạnh, sau đó cái bình di chuyển đến chỗ góc tường, rồi nằm yên vị tại đó.

Chắc hẳn là Hiên Viên Mặc đã đi rồi. Nghĩ vậy, Tịch Liễu liền vội vàng đi tiểu.
User avatar
tuvi
Quả Mít
Quả Mít
 
Tiền: $57,250
Posts: 96107
Joined: 29 Apr 2006
Location: FRANCE
 
 

Re: Làm Dâu Âm Phủ - Nhan Uyển Huyên

Postby tuvi » 27 Oct 2023

Chương 23: Cô phải chết

Vừa mới giải quyết xong, quần cũng chưa kịp kéo lên, trong không khí đột nhiên truyền đến tiếng hừ lạnh: "Bổn tọa đứng ở đây nhìn cô cởi sạch mà cô cũng không biết!"

​Sau đó Hiên Viên Mặc xuất hiện, đôi mắt sắc bén giống như chim ưng nhìn chằm chằm vào cô, vẻ mặt cợt nhả. Cơ thể Tịch Liễu cứng đờ, xấu hổ ngồi trên bồn cầu, bắt đầu cũng không phải, tiếp tục ngồi cũng không đúng, khuôn mặt nhỏ nhắn đã đỏ đến lợi hại.

​"Lúc cô còn chưa tỉnh lại, bổn tọa đã đích thân tắm rửa lau người cho cô, có chỗ nào là chưa sờ qua đâu? Cũng không thấy lúc ấy cô phàn nàn một câu nào."

​Nhìn khuôn mặt đỏ bừng như trái gấc của Tịch Liễu, Hiên Viên Mặc liền nhớ lại năm đó. Tiểu cô nương xinh đẹp ấy mỗi lần bị hắn trêu đùa đều sẽ vung nắm đấm nhỏ của mình lên, diễu võ dương oai: "Có tin ta đánh huynh không?" Mà bây giờ thì Tịch Liễu tức giận nói: "Chưa từng gặp phải con quỷ nào vô lại như anh."

​Cô dùng tốc độ cực nhanh để kéo quần lên, bộ dáng dậm chân phát tiết này cực kỳ giống với cô ở kiếp trước. Đợi đến khi Hiên Viên Mặc bừng tỉnh thì Tịch Liễu đã cầm bình truyền dịch rời đi. Lòng hắn hiện giờ rất rối loạn. Nhìn xem bóng lưng của cô, tay hắn không tự giác nắm chặt thành quyền. Hắn có chút sợ hãi. Lần này hắn trở về là để báo thù nhưng hắn lại phát hiện, hắn không thể nào xuống tay tàn nhẫn với cô được.

​Khung cảnh ban đêm tĩnh lặng, Tịch Liễu đã ngủ say, còn Hiên Viên Mặc lại bởi vì một câu nói "ngày mai tôi vẫn muốn ăn cháo" của Tịch Liễu mà ở một nơi đồng không mông quạnh để nhóm lửa. Tịch Liễu có nằm mơ cũng không ngờ tới, chỉ vì cô luôn mồm khen món cháo gà nhừ, ngon, mà đã làm ai đó muốn nhóm lửa luộc gà suốt bốn, năm tiếng đồng hồ.

​"Có phải ngươi điên rồi không? Ngươi lại vì nữ nhân kia mà làm những... cái này?"

​Hiên Viên lão gia tử bất gợt xuất hiện, mặt mũi tràn đầy tức giận. Ông vung tay lên, lửa liền bị thổi tắt, nồi nước sôi cũng bị đổ ra, bắn tung tóe.

​Thân hình Hiên Viên Mặc thẳng táp, mặt không biểu tình, chỉ hừ lạnh nói: "Bổn tọa tự biết chừng mực!"

​"Chừng mực?"

​Lão gia tử cười lạnh, rồi gầm lên đầy giận giữ: "Đi hầu hạ nữ nhân kia mà gọi là có chừng mực? Ngươi chớ quên, cô ta sống thì oán khí của chúng ta không thể nào diệt trừ được, căn bản không có biện pháp để đi đầu thai chuyển thế. Chỉ vì nữ nhân kia mà tất cả mọi người đã bị phong ấn nhiều năm như vậy, có phải là ngươi muốn cho họ tiếp tục làm cô hồn dã quỷ hay không?"

​"Bổn tọa không cần ngươi phải đến đây khoa tay múa chân!"

​Hiên Viên Mặc nói xong thì định rời đi, nhưng cơ thể hắn bỗng khựng lại: "Ngươi muốn làm cái gì?"

​"Nếu ngươi đã không bỏ được thì để ta động thủ!"

​Lão gia tử lên tiếng, dường như có một sơi dây thừng trong suốt trói chặt người Hiên Viên Mặc lại, không cho hắn có có hội động đậy.

​​"Thả bổn tọa ra!"

​Hiên Viên Mặc rống giận, hắn điên cuồng giãy dụa, con ngươi u tối dần hiện lên màu đỏ tươi.

​Lão gia tử cười ha ha, thần sắc dữ tợn: "Con tiện nhân kia hại chết toàn bộ Hiên Viên gia nhưng ta lại chỉ lấy một mạng của cô ta ra để đền tội xem như đấy đã là tiện nghi cho cô ta rồi."

​Phòng bệnh u ám, vách tường chậm rãi tạo ra nước mắt, trần nhà cũng chảy ra một chất lỏng màu đó.

​"Tí tách!"

​Một giọt máu rơi xuống trên mặt Tịch Liễu. Cô đột nhiên mở to mắt, đập vào mắt chính là màu máu đỏ tươi, giống như có người dội máu vào đây, trong không khí tràn ngập mùi máu tươi tanh hôi.

​"Két..."

​Cửa chậm rãi mở ra, trong đêm đen yên tĩnh, tiếng vang này phát ra thật quỷ dị.

​"Hiên Viên Mặc?"

​Tịch Liễu ngồi dậy, chăm chú nhìn vào cửa. Trong toilet truyền đến tiếng nước chảy tí tách và tiếng bước chân nhẹ nhàng, chậm chạp, hình như có người đang ở trong đó đi ra. Tịch Liễu vô thức kéo chăn lên, nhìn veefphias toilet, quát lớn: "Hiên Viên Mặc, là anh hả?"

​"Ta chết rất thảm a..."

​Hình như có người đang nói ở sau lưng cô, cách cô rất gần rất gần, thậm chí có thể cảm giác hơi thở lạnh băng đang phả vào tai cô.
User avatar
tuvi
Quả Mít
Quả Mít
 
Tiền: $57,250
Posts: 96107
Joined: 29 Apr 2006
Location: FRANCE
 
 

Re: Làm Dâu Âm Phủ - Nhan Uyển Huyên

Postby tuvi » 27 Oct 2023

Chương 24: Biến mất

Tịch Liễu rùng mình, cô vô thức quay đầu lại nhìn. Xuyên qua tường, cô trông thấy đầu của một con ma nữ tóc dài đang tựa trên vai cô, nửa người sau của nó dính chặt vào phía sau lưng cô rồi lộ ra tiếng cười quỷ dị.

​"A..."

​Tịch Liễu té thẳng xuống đất. Đột nhiên thứ chất lỏng lạnh băng trên trần nhà nhỏ xuống mặt cô. Cô lấy tay lau đi thì thấy đó toàn là máu. Ở trên trần có treo đầu của một thi thể, lúc ẩn lúc hiện. Máu từ cái đầu chảy ra, dính hết lên người Tịch Liễu.

​"A..."

​Tịch Liễu gào lên điên cuồng. Cô muốn chạy ra khỏi nơi này nhưng bỗng từ đầu xuất hiện một cánh tay trắng toát giữ chặt cửa: "Ta chết rất thảm a..."

​"Cút đi!"

​Tịch Liễu bị dọa sợ đến nỗi hai chân mềm nhũn. Ở phía sau lưng cô, một con ma nữ đang chậm rãi bò tới, nó vươn tay ra bóp chặt cổ cô, gương mặt dự tợ cười ha hả: "Đề mạng cho ta..."

​Bọn họ đều là người của Hiên Viên gia, trong ngày đại hôn đã bị người ta dùng một đao giết chết. Tất cả bọn họ đều hận Tịch Liễu thấu xương.

​"Ta muốn ăn thịt của ngươi, uống máu của ngươi!"

​Ma quỷ xúm lại chỗ cô. Chúng hung hăng cắn lên tay cô làm cô đau đức mức phải thét lên: "A..."

​Hai chân cô đạp giữ giội nhưng lại bị hai con quỷ giữ chặt. Bọn họ như bị điên, cúi đầu cắn lên chân Tịch Liễu. Máu nhuốm đầy da thịt trắng nõn,huyết nhục mơ hồ, chỉ nhìn thôi cũng thấy ghê sợ.

​"A... Thả tôi ra." Tịch Liễu khóc lóc, hai tay vung vẩy loạn xạ.

​Dưới địa ngục âm u tối tăm, có một nam nhân đang nằm trong quan tài đột nhiên mở mắt. Hắn chậm rãi xoay người, bên cạnh còn có một cỗ thi thể đang nằm. Cỗ thi thể ấy mặc giá y đỏ thẫm, hai má phấn hồng, môi anh đào nhuốm máu phát ra vẻ rực rỡ. Nàng giống như chỉ đang chìm vào ngủ say, lưỡi dao sắc bén đâm sâu vào lồng ngực đã sớm làng nàng tắc thở.

​"Phượng nữ."

​Nam nhân vươn tay khẽ vuốt ve gương mặt nàng, đáy mắt buồn bã tràn đầy đau thương.

​"A..."

​Bỗng một tiếng thét tê tâm liệt phế vang lên trong đầu hắn, khiến tay hắn bỗng chốc cứng đờ, thân ảnh chợt biến mất.

​Dường như Hiên Viên Mặc cũng nghe thấy tiếng hét của Tịch Liễu, hắn điên cuồng giãy dụa, sợi dây thừng ánh sáng trói quanh thân hắn bắt đầu có dấu hiệu sắp đứt. Tịch Liễu đã hấp hối, cô loáng thoáng nghe thấy tiếng gọi của của bà, trên mặt bà hiện lên một nụ cười đầy yêu thương, bà vẫy vẫy tay gọi cô lại gần.

​"Bà!"

​Tịch Liễu líu ríu gọi, bộ dáng của bà chợt thay đổi và biến thành Hiên Viên Mặc. Hắn vẫn lạnh lùng như vậy, ánh mắt nhìn cô tràn đầy cừu hận. Cô gian nan nói: "Đừng hận tôi."

​"NGAO". Ngôn Tình Trọng Sinh

​Tiếng gầm ấy giống y như tiếng gào rú dã thú muốn làm rung chuyển cả trời đất. Sợi dây thừng ánh sáng bị đứt ra thành nhiều mảnh, lão gia tử phun ra một ngụm máu, đến lúc ông ta ngẩng đầu lên thì Hiên Viên Mặc đã biến mất.

​"Phanh."

​Nử quỷ cắn cổ Tịch Liễu bị đá bay, gần như chỉ trong nháy mắt, những con quỷ cắn xé cô đều bị biến thành một đạo ánh áng rồi biến mất trong không khí. Tịch Liễu thấy có một người đàn ông đang vươn tay về phái cô, cô vô thức muốn trốn tránh nhưng cơ thể lại không tài nào nhúc nhích được.

​Cô nghe thấy hắn ta nói: "Cuối cùng thì ta cũng tìm được nàng rồi!"

​Hiên Viên Mặc đến nơi chỉ trông thấy một mảnh hỗn loạn, còn Tịch Liễu thì không rõ tung tích.​

​Hiên Viên Mặc điên cuồng tìm kiếm bóng dáng Tịch Liễu, phòng trọ, văn phòng, bất luận nơi nào Tịch Liễu từng đi qua, hắn đều tới đó tìm nhưng đều không thấy cô đâu.

​Cô giống như biến mất khỏi thế giới này, bất luận hắn cố gắng như thế nào đi chăng nữa cũng không cảm giác được khí tức của Tịch Liễu.
User avatar
tuvi
Quả Mít
Quả Mít
 
Tiền: $57,250
Posts: 96107
Joined: 29 Apr 2006
Location: FRANCE
 
 

Re: Làm Dâu Âm Phủ - Nhan Uyển Huyên

Postby tuvi » 27 Oct 2023

Chương 26: Thả tự do cho nàng

"Làm Ma Hậu, 3000 người chỉ sủng ái mình nàng mà nàng còn không muốn?"

​Ma Quân hiển nhiên không ngờ Tịch Liễu sẽ trả lời như vậy, hắn cố gắng dụ dỗ cô: "Nàng có biết cái vị trí này có ý nghĩa như thế nào không? Vị trí này có nghĩa là tất cả mọi thứ trên thế gian này đều là của nàng, nếu như nàng yêu thích nhân gian thì nhân gian cũng có thể là nàng đấy."

​"Xin lỗi, tôi không cần những cái đó, ngài có thể đưa tôi trở về không?"

​Tịch Liễu chân thành hỏi, đôi mắt dễ thương hiện lên vẻ kiên định dị thường, dù Ma quân có nói gì đi nữa, cô cũng nhất quyết sẽ không động tâm.

​"Tại sao?"

Ma Quân nổi giận! Hắn không rõ, đời trước là như thế, tại sao đời này cũng vậy?

​"Ngài phải biết, tôi không thích ngài."

​Tịch Liễu núp ở một góc tường, sợ hãi nhìn Ma Quân, cô cố gắng duy trì nụ cười trên môi, nhưng khóe môi lại không nhịn được mà run rẩy.

​Phát giác được Tịch Liễu sợ hãi, Ma Quân xoay người, hai tay siết chặt thành quyền. Hắn cố gắng khắc chế sự tức giận, ngữ khí nhu hòa, hắn không mắc phải sai lầm lúc trước: "Nàng không thử thì làm sao biết không thích?"

​"Nếu như thích thì chỉ cần liếc một cái thôi cũng đã thích rồi."

​Tịch Liễu yếu ớt lên tiếng, trong đầu hiện lên gương mặt lạnh lẽo của Hiên Viên Mặc, cô nghĩ có phải hắn đang tìm kiếm cô hay không? Có phải hắn đang cảm thấy rất sốt ruột?. Cô muốn trở về, muốn ôm Hiên Viên Mặc thật chặt rồi nói cho hắn biết, kỳ thật cô chưa tình thích một ai khác. Cho tới nay, người cô thích chỉ có mình hắn mà thôi.

​" Nếu như thích thì chỉ cần liếc một cái thôi cũng đã thích?"

​Ma Quân đột nhiên ngửa đầu cười to, khóe mắt tròa ra giọt nước óng ánh. Đúng vậy, hắn chỉ liếc nhìn nàng một cái thôi mà đã thích nàng rồi. Năm đó hắn bị đầy xuống nhân gian, vốn tưởng rằng đường đường là Ma Quân lại bị chôn vùi trong bụng sói, kết quả cô liều mình lao ra. Rõ ràng khuôn mặt nhỏ nhắn đã bị dọa sợ đến nỗi trắng bệch, nhưng cô vẫn dũng cảm đứng chắn trước mặt hắn, giống như một nữ trung hào kiệt, uy phong lẫm liệt, chống đỡ cả một mảnh trời nắng cho hắn. Khi đó hắn đã tự nhủ với chính mình, hắn đời này, kiếp này, không phải nàng không cưới. Thế nhưng nàng vì cứu hắn mà rơi vào trong tay người nam nhân kia, thậm chí còn bị ép làm vợ của hắn ta.

​Cho nên hắn đã giết toàn bộ người nhà của tên nam nhân kia, sau đó đưa nàng mang về Ma Cung. Hắn vốn tưởng rằng nhất định nàng sẽ vui mừng, thế nhưng nàng lại khóc, rồi nàng nói nàng hận hắn! Có trời mới biết lòng hắn đau đến nhường nào, nàng thậm chí còn tình nguyện chết đi chứ không muốn ở cùng với hắn.

​"Được, bản tôn thả tự do lại cho nàng!"

​Ma Quân gào lên, Tịch Liễu chỉ cảm thấy hoa mắt, sau đó liền phát hiện mình đang nằm trên giường bệnh ở bệnh viên. Phòng bệnh hiện đã có thêm một bệnh nhân nữa, nhưng người kia đang ngủ say, không chút nào phát hiện ra trong phòng vừa xuất hiện thêm một người.

​Tịch Liễu chạy ra khỏi phòng bệnh, cô còn chưa biết cô đã biến mất suốt một tháng nay. Toàn bộ Hiên Viên gia đều cho rằng cô đã chết. Ngay cả Hiên Viên Mặc cũng yên tĩnh trở về nơi hắn bị tử vong, chờ đợi thời khắc Quỷ Môn Quan được mở ra.

​"Hiên Viên Mặc."

​Trở lại phòng trọ, Tịch Liễu gào thết tên Hiên Viên Mặc nhưng lại không có tiếng đáp trả nào. Căn nhà không nhiễm một hạt bụi, hình như mới được quét dọn lại không lâu. Tịch Liễu nhìn ngó khắp nơi nhưng đều không thấy bóng dáng của Hiên Viên Mặc, trái tim cô như sắp muốn nổ tung. Trước kia cô còn không xác định được tình cảm của mình dành cho Hiên Viên Mặc là gì, nhưng bây giờ không tìm thấy hắn đâu. Tịch Liễu mới bất tri bất giác phát hiện ra mình đã ỷ lại vào hắn bấy lâu nay rồi.

​Có lẽ là mỗi lần bị ma quỷ dọa, Hiên Viên Mặc đều đứng chắn trước mặt cô, cũng có lẽ là mỗi đêm, cô đều phải ngủ cùng với hắn... Tóm lại cô đã hình thành thói quen bị hắn giày vò, trong lúc không có hắn ở bên, cô cảm giác trái tim mình thật cô đơn, trống trải, khó chịu đến muốn khóc.

​Tìm bốn phía đều không thấy hắn, Tịch Liễu nằm nhoài trên ghế salon, trong đầu đột nhiên hiện lên hình ảnh hầm mộ cổ. Đó là nơi chôn cất thi thể của Hiên Viên Mặc, nghe nói tối đến, tất cả ma quỷ đều sẽ tụ tập về nơi chôn thi thể của mình. Thế nhưng mà Tịch Liễu không dám đi! Cô biết rõ người của Hiên Viên gia rất hận cô, cô sợ tối đến bọn họ sẽ càng trở nên điên cuồng hơn, ham muốn ăn thịt, uống máu cô sẽ càng trở nên mãnh liệt.
User avatar
tuvi
Quả Mít
Quả Mít
 
Tiền: $57,250
Posts: 96107
Joined: 29 Apr 2006
Location: FRANCE
 
 

Re: Làm Dâu Âm Phủ - Nhan Uyển Huyên

Postby tuvi » 27 Oct 2023

Chương 27: Người tôi yêu vẫn luôn là anh

"Hiên Viên Mặc "

​Cô muốn đối tốt với hắn. Đặc biệt là mỗi lần nằm mơ, hắn đều đối với cô rất tốt, ánh mắt sủng nịnh tràn đầy thâm tình, mặc dù bây giờ cô đã tỉnh, nhưng cái cảm giác rung động kia vẫn còn y nguyên, cảm giác đó giống như là mối tình đầu của thiếu nữ mới lớn.

​Chờ đợi ba ngày, Hiên Viên Mặc vẫn chưa xuất hiện, Tịch Liễu đứng ngồi không yên. Cô quyết định đi tới hầm mộ cổ! Cô có rất nhiều lời muốn nói, nếu như không đi thì cô sẽ hối hận cả đời.

​Chọn thời điểm là buổi trưa, khoảng thời gian mà dương khí dồi dào nhất, Tịch Liễu lẻ loi xuất hiện trước hầm mộ cổ.

​Bên trong âm u tối tăm làm Tịch Liễu không dám đi vào, cô hướng vào trong động, hét to: "Hiên Viên Mặc, anh có ở trong đó không?" Thanh âm rất lớn, không ngừng truyền ra khắp nơi.

​​"Hiên Viên Mặc."

​Nhưng sau khi tiếng vang vang lên thì chỉ còn lại một mảnh yên tĩnh, điều này làm Tịch Liễu càng trở nên kích động. Nếu như Hiên Viên Mặc ở bên trong, không có lý do gì cô lại không nghe thấy thanh âm của hắn, chẳng lẽ là hắn gặp chuyện không may? Chẳng lẽ Ma Quân đã giết hắn rồi? Những suy nghĩ đáng sợ liên tiếp xuất hiện trong đầu làm Tịch Liễu không thể ngồi yên.

​Cô khẽ cắn môi, bước vào con đường hầm u ám. Khí tức âm lãnh xông tới trước mặt, Tịch Liễu bị dọa đến nỗi toàn thân phát rung nhưng cô vẫn cắn chặt răng, bước từng bước vào sâu bên trong.

​Tịch Liễu không biết, không phải Hiên Viên Mặc không muốn đáp lại, mà là hắn đã bị trói ở một cột đá, ngay cả miệng cũng bị bịt kín nên không thể phát ra một chút âm thanh nào. Hắn có thể cảm giác được Tịch Liễu đang đi vào đây, hắn không nghĩ ra đang yên đang lành, cô gái chết tiệt kia lại chạy tới đây làm gì. Rõ ràng bọn hắn đã từ bỏ ý định tìm kiếm cô, quyết định buông xuôi rất cả, xuống âm phủ đầu thai, kết quả cô lại tự đâm đầu vào chỗ chết.

​Hiên Viên Mặc gồng sức giãy dụa, hai tay bị trói chặt đã ứa ra máu. Lão gia tử mở miệng cảnh cáo hắn: "Ngươi phải biết, đây là bảo vật của Hiên Viên gia, là sợi dây trói hồn, ngươi càng giãy dụa, sẽ càng làm tiêu hao hết âm khí trên người ngươi, đến cuối cùng ngươi sẽ bị hồn phi phách tán."

​"Hiên Viên Mặc "

​Thanh âm của Tịch Liễu càng ngày càng gần, thân ảnh nhỏ nhắn xuất hiện trước cửa hang, vừa sải bước vào trong, cô đã trông thấy Hiên Viên Mặc, trong lòng vốn đang mừng rỡ nhưng lập tức lại sửng sốt: "Anh làm sao vậy?"

​"Thật sự là không nghĩ tới cô có thể tìm tới tận đây để chịu chết."

​Tiếng nói âm trầm của lão gia tử vang lên, lúc này Tịch Liễu mới phát hiện ở chỗ này có thật nhiều ma quỷ, cô bị ma quỷ vây xung quanh thành một vòng tròn.

​Tịch Liễu rất sợ hãi nhưng cô vẫn cả gan mở miệng nói: "Tôi tới đây là để tìm Hiên Viên Mặc đấy thì sao nào?"

​"Giết ả ta!"

​Không biết ai hô lên một tiếng, đám ma quỷ liền thi nhau xông lên: "Giết ả ta."

​Tịch Liễu không biết bị ai đẩy ngã, cô nằm rạp trên mặt đất, một con quỷ dẫm lên lưng cô rồi kêu to: "Chúng ta bị chết thảm như vậy đều là do ả ta ban tặng, lần này ông trời có mắt, khiến ả ta tới đây để chịu chết."

​"Hiên Viên Mặc."

​Tịch Liễu cố gắng ngẩng đầu, hai tay chống xuống đất để nâng người dậy, kết quả con quỷ kai lại hung hăng đạp lưng cô xuống. Cơn đau đớn truyền đến, Tịch Liễu chỉ cảm thấy trong miệng mình có một cỗ chất lỏng tanh nồng, khoé môi cô tràn ra máu, nhưng cô vẫn cố gắng mở miệng nói: "Tôi tới đây là để nói cho anh biết, tôi chưa từng thay lòng đổi dạ, từ trước tới nay, người tôi yêu vẫn luôn là anh."

​"Phanh!"

​Lại là một cước đạp xuống, Tịch Liễu phun ra một búng máu, cô sợ mình không còn cơ hội để giải thích nên nhanh gấp rút nói: "Tôi được Ma Quân cứu, thế nhưng tôi không yêu hắn ta, người tôi yêu chính là anh, vẫn luôn là anh."

​"A..."

​Hiên Viên Mặc gào rú lên như dã thú, sợi dây trói hồn càng ngày càng thấm sâu vào xương máu của hắn.

​Lão gia tử biến sắc: "Hiên Viên Mặc, nếu ngươi cứ như vậy sẽ bị hồn phi phách tán đó."
User avatar
tuvi
Quả Mít
Quả Mít
 
Tiền: $57,250
Posts: 96107
Joined: 29 Apr 2006
Location: FRANCE
 
 

Re: Làm Dâu Âm Phủ - Nhan Uyển Huyên

Postby tuvi » 27 Oct 2023

Chương 28: Không tiếc bất cứ giá nào

"Thả bổn tọa ra."

​Hiên Viên Mặc gào rú lên, hắn cứ gồng mình lên thì sợi dây trói hồn lại đi sâu vào xương cốt hắn. Mặc dù rất đau nhưng cũng không bằng đau lòng. Chứng kiến Tịch Liễu hấp hối, nhưng cô vẫn cố gắng nói với hắn rằng cô yêu hắn rất nhiều, cõi lòng Hiên Viên Mặc đau đớn đến cùng cực.

​Hai mắt Tịch Liễu ngấn nước, cô cảm thấy lồng ngực mình rất đau, miệng đầy máu, nhưng cô lại nở một nụ cười tươi rói: "Hiên Viên Mặc, kỳ thật tôi chết đi cũng tốt, chết rồi sẽ được ở bên cạnh anh." Tịch Liễu líu ríu lên tiếng, con quỷ kia được lão gia tử chỉ thị liền giơ chân hướng về phía cái ót của Tịch Liễu mà đá tới.

​"Đừng!"

​Hiên Viên Mặc rống to, chân của con quỷ kia vừa đạp xuống thì liền bị bay ra ngoài, sau đó biến thành một đạo ánh sáng rồi mất tăm. Trong lúc nhất thời cả không gian tràn ngập sự yên tĩnh!

​Tất cả ma quỷ đều tràn đầy sợ hãi bởi sự xuất hiện đột ngột của người nam nhân mới đến. Bọn họ liên tục lùi về phía sau, ngay cả sắc mặt của lão gia tử cũng trở nên trầm trọng, bọn họ chỉ liếc một cái cũng nhận ra, người nam nhân này rất đáng sợ, hắn có thể giết hết tất cả bọn họ chỉ trong nháy mắt.

​"Nàng yêu tên phế vật này thật sao?"

​Ma Quân nhìn chằm chằm sợi dây trói hồn đang buộc chặt trên người Hiên Viên Mặc, mặt mũi tràn đầy ghen ghét, chính hắn ta là người đã cướp đi Phượng nữ. Ma Quân hận không thể đem hắn phanh thây xé xác, nhưng cuối cùng hắn chỉ xoay người ôm lấy Tịch Liễu đang nằm hôn mê bất tỉnh. Mặt mũi Tịch Liễu tràn đầy máu, cô nằm hấp hối trong ngực Ma Quân.

​"Nàng muốn bản tôn thả tự do cho nàng, kết quả mỗi lần thả nàng ra, đều thấy thi thể của nàng."

​Vành mắt Ma Quân hơi đỏ lên, hắn ôm chặt Tịch Liễu. Ở kiếp trước, nàng liều chết ép hắn, hắn đã từng hứa sẽ thả tự do cho nàng. Lúc nàng trở lại thì hắn chỉ trông thấy một khối thi thể, nàng ngốc đến nỗi nguyện ý chết theo người nam nhân kia. Hiện tại hắn thả nàng đi, kết quả nàng ngốc nỗi tự mình dẫn xác tới nơi này chịu chết. Đáy lòng Ma Quân đau nhức, hắn ôm Tịch Liễu rồi biến mất.

​"Bản tôn muốn ngươi cứu nàng, không tiếc bất cứ giá nào!"

​Ma giới rối loạn! Ma Quân từ nhân gian dẫn theo một người con gái trở về làm náo loạn cả thánh địa Ma giới. Thậm chí còn náo đến tận địa phủ, Ma Quân gác đao lên cổ Diêm Vương, buộc phán quan kéo dài tính mạng cho Tịch Liễu.

​Sau một giấc ngủ miên man, cuối cùng Tịch Liễu cũng tỉnh lại. Hai mắt dễ thương lộ ra tầng sương mù, đầu óc cô trống rỗng.

​"Rốt cục cũng chịu tỉnh!"

​Giọng nói lạ lẫm vang lên, Tịch Liễu quay đầu nhìn về phía Ma Quân, khóe môi lộ ra nụ cười yếu ớt: "Ngươi là ai?"

​Ma Quân sửng sốt, hắn không ngủ không nghỉ trông chừng nàng ba năm, đổi lại chỉ là một câu ngươi là ai. "Nàng không nhớ rõ bản tôn rồi hả?"

​Tịch Liễu lắc đầu, chỉ chỉ vào chính mình: "Ta là ai?"

​"Nàng là..."

​Ma Quân nhướng mày, đột nhiên nói: "Nàng là vợ của bản tôn."

​"À?"

​Tịch Liễu nghiêm túc nhìn hắn, đôi mắt dễ thương trong suốt không nhiễm một hạt bụi dường như đang chiếu sáng nội tâm âm u của Ma Quân, khiến cho hắn cảm thấy có chút chột dạ. Nhưng cuối cùng, Tịch Liễu không nghi ngờ nữa, nàng cong môi nói: "Ta đã quên hết tất cả, chắc hẳn ngươi cảm thấy rất đau lòng?"

​"Không, nàng không sao là bản tôn liền cảm thấy rát vui vẻ."

​Ma Quân đi tới, ôm Tịch Liễu vào trong ngực, đây là điều hắn trông mong mấy đời. Hiện tại hắn cảm thấy sung sướng như đang mơ vậy, Ma Quân vụng trộm cắn đầu lưỡi, cơn đau đớn truyền tới hắn mới dám tin tất cả những chuyện này là sự thật. Hắn ôm Phượng nữ vào lòng, nàng còn thừa nhận mình là vợ của hắn. Ma Quân rất kích động, hắn hạ lệnh tổ chức một buổi tiệc, chúc mừng Ma hậu tỉnh lại.
User avatar
tuvi
Quả Mít
Quả Mít
 
Tiền: $57,250
Posts: 96107
Joined: 29 Apr 2006
Location: FRANCE
 
 

Re: Làm Dâu Âm Phủ - Nhan Uyển Huyên

Postby tuvi » 27 Oct 2023

Chương 29: Đã quên

​Hiên Viên Mặc trà trộn vào Ma giới, đúng lúc nghe được tin tức Tịch Liễu trở thành Ma hậu.

​Nàng đã tỉnh, nhưng lại trở thành vợ của người khác!

​Hiên Viên Mặc không tin, ngày đó nàng liền chết tới chỉ để nói với hắn, nàng yêu hắn rất nhiều, làm sao có thể chỉ trong nháy mắt đã muốn gả cho người khác? Hiên Viên Mặc lẻn vào cung điện, Ma giới đang bận rộn sắp xếp buổi tiệc, vô số ma thú uống đến say khướt. Không ai để ý tới có một con quỷ đang lẻn vào tẩm cung.

​Tịch Liễu ngồi chơi một mình bên chiếc bàn đá ở hoa viên. Ma Quân cố ý mang cái điện thoại từ nhân gian về đây cho nàng, bên trong download rất nhiều game offline.

​"Tịch Liễu." Hiên Viên Mặc nhẹ nhàng gọi, hắn sợ hơi lớn tiếng một chút sẽ làm nàng sợ hãi.

​Nhưng Tịch Liễu không có quay đầu lại, nàng không nhớ mình tên là Tịch Liễu, không nhớ rõ có một Hiên Viên Mặc, nàng chỉ biết nàng là vợ của Ma Quân, là Ma hậu của Ma giới.

​Hiên Viên Mặc đứng trước mặt Tịch Liễu, hai con ngươi u tối lộ ra vẻ thâm tình. Hắn không kìm chế nổi sự kích động trong lòng mình, hắn phải cố gắng lắm mới không ôm nàng vào lồng ngực mình.

​"Tịch Liễu!"

​Hắn ôn nhu gọi tên của nàng, hắn nhớ rõ nàng đã từng nói, nàng không muốn làm Phượng nữ, nàng chỉ muốn là Tịch Liễu. Cho nên hắn muốn gọi tên nàng, nàng nghe được chắc hẳn sẽ rất vui. Nhưng Tịch Liễu chỉ ngước hai mắt lạnh nhạt nhìn về phía hắn, giọng điệu ngập ngừng: "Ngươi đang gọi ta?"

Hiên Viên Mặc sửng sốt! Ba năm này, hắn gian khổ tu luyện, vô số lần tưởng tượng đến cảnh Tịch Liễu gặp lại hắn sẽ có vẻ mặt gì. Có thể hay không khóc như mưa, có thể hay không nhào vào trong ngực của hắn không bao giờ buông tay, tóm lại hắn nghĩ tới rất nhiều rất nhiều, nhưng không nghĩ tới Tịch Liễu lại dùng ánh mắt lạnh nhạt này nhìn hắn, hỏi hắn: "Ngươi là ai?"

​"Bổn tọa là trượng phu của nàng, chúng ta đã kết tóc làm phu thê hai đời rồi."

​"À?" Tịch Liễu sững sờ, đôi mắt dễ thương lộ ra vẻ nghi hoặc, chẳng lẽ nàng có những hai trượng phu?

​"Bổn tọa là Hiên Viên Mặc, đời trước là thanh mai trúc mã với nàng, nàng đã nói muốn cùng ta bách niên giai lão, không rời không bỏ." Hiên Viên Mặc đột nhiên túm chặt tay Tịch Liễu, ngữ khí có chút sốt ruột. Trên thực tế hắn đã rất khắc chế rồi, không có người có thể tiếp nhận được chuyện người mình yêu lại quên mất mình.

​"Ngươi..."

​Chống lại hai con ngươi u tối của Hiên Viên Mặc, Tịch Liễu một mực yên lặng. Trong đầu nàng phảng phất có hình ảnh hiện lên, không đợi nàng cẩn thận nhận ra, ngoài cửa đột nhiên truyền đến tiếng nói của Ma Quân: "Nương tử."

​Ma Quân xuất hiện, trông thấy Hiên Viên Mặc sắc mặt hắn liền trầm xuống, tay vung lên, Hiên Viên Mặc bị bay ra, ngã nhào xuống mặt đất, mà Tịch Liễu cũng đã bị hắn bảo hộ vào trong ngực.

​"Nương tử, nàng không sao chứ?" Trong mắt Ma Quân tràn đầy ân cần, thần sắc có chút khẩn trương. Chỉ là hắn khẩn trương không chỉ vì an nguy của Tịch Liễu, hắn sợ Hiên Viên Mặc xuất hiện, sẽ khiến Tịch Liễu nhớ lại, như vậy thì hắn sẽ lại rơi vào bi kịch rồi.

​Tịch Liễu lắc đầu: "Không có việc gì!"

​Hiên Viên Mặc chật vật đứng dậy, tuy nhiên hắn là quỷ ngàn năm, đối mặt với Ma Quân lại không chịu nổi một kích. Đã từng trảm yêu trừ ma đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi, giờ phút này lại biến thành con mồi mặc người ta hành hạ. Nhưng cho dù thế nào cũng không làm hắn đau lòng bằng việc trông thấy Tịch Liễu bị Ma Quân ôm vào trong ngực, nàng thẹn thùng cúi đầu ôn nhu nói chuyện.

​"Ta vẫn luôn yêu ngươi."

​Câu nói ngày ấy của Tịch Liễu đã giúp Hiên Viên Mặc lấy lại động lực. Nếu không giờ phút này, hắn chỉ sợ đã chạy trối chết, mà không phải lên tiếng hô to: "Tịch Liễu, bổn tọa mới là trượng phu của nàng, hắn lợi dụng lúc nàng bệnh nặng mà lừa gạt nàng, nàng đừng tin hắn."

​Đáy mắt ngấn lệ của Ma Quân hiện lên tia sát ý, đột nhiên cảm giác được trong cơ thể Hiên Viên Mặc có năng lượng khác thường, hai con ngươi nguy hiểm nheo lại, môi mím chặt.
User avatar
tuvi
Quả Mít
Quả Mít
 
Tiền: $57,250
Posts: 96107
Joined: 29 Apr 2006
Location: FRANCE
 
 

Re: Làm Dâu Âm Phủ - Nhan Uyển Huyên

Postby tuvi » 27 Oct 2023

Chương 30: Quấy nhiễu đêm động phòng

Hiên Viên Mặc cũng đã chuẩn bị từ trước, giữa lồng ngực hắn có một hạt chân trâu đang phát ra ánh sáng nhàn nhạt. Năm đó Hiên Viên Hoàng Đế trảm yêu trừ ma, để lại vô số bảo bối, trong đó ngoại trừ bảo kiếm Hiên Viên thì Bạo Hồn Châu chính là thứ mà Ma tộc kiêng kị nhất. Nó chẳng khác gì vũ khí hạt nhân ở nhân gian, một khi Bạo Hồn Châu nổ thì hơn phân nửa Ma giới sẽ chịu liện lụy, cho dù là Ma Quân, nếu ở khoảng cách gần như vậy cũng sẽ bị trọng thương.​Hiên Viên Mặc không tiếc bất cứ giá nào, một khi nuốt Bạo Hồn Châu, thì hắn sẽ không thể vào được cõi luân hồi, vĩnh viễn trở thành cô hồn dã quỷ.

​"Ngươi thật đúng là buồn cười!"

​Sau khi cân nhắc kỹ lưỡng, Ma Quân cười lạnh, chặt chẽ ôm Tịch Liễu vào ngực, thị uy: "Bản tôn chính là cửu ngũ chí tôn cao cao tại thượng, mà ngươi, bất quá chỉ là một cô hồn dã quỷ, dựa vào đâu mà nói bản tôn lợi dụng?"

​Nụ cười trào phúng ấy như một lưỡi dao sắc bén vô hình cắt ngang tim Hiên Viên Mặc. Hắn nắm chặt tay, hai đầu lông mày lộ ra tia hàn ý lạnh lẽo. Rõ ràng hắn chỉ là ma quỷ, nhưng khí thế lại không kém Ma Quân chút nào. Hắn không thèm để ý tới Ma Quân, đôi mắt như chim ưng dán chặt lên người Tịch Liễu. Hắn chưa quên mục đích của hắn, ngữ khí nhu hòa phảng phất như đang dỗ trẻ con: "Ta là Mặc ca ca của nàng, nàng từng nói, người nàng yêu là ta, vẫn luôn là ta."

​"Nương tử, chúng ta đi, đừng để ý tới hắn."

​Ma Quân lôi kéo Tịch Liễu vào nhà, nàng không có phản kháng, chỉ ngước mắt lên nhìn hai người, thanh âm có chút áy náy: "Ta không nhớ rõ, thật xin lỗi."

​Nàng quên rồi! Đối với tình cảm của hắn, nàng chỉ nói không nhớ rõ, nàng còn nói xin lỗi. Hiên Viên Mặc cắn chặt răng, phẫn uất đến phát điên. Hiên Viên Mặc thậm chí còn quỳ rạp xuống đất, giờ khắc này hắn giống như một vị tướng quân chiến bại, bóng lưng cô đơn trong đêm tối thật khiến người ta chua xót.

​Ma Quân ra khỏi phòng, sắc mặt âm trầm đến đáng sợ, hắn bị Tịch Liễu đuổi ra đây. Nàng nói là tâm loạn, muốn ở lại một mình. Điên mất! Hắn còn nghĩ đến đêm động phòng hoa chúc, vậy mà lại bị Hiên Viên Mặc quấy nhiễu rồi, thật hận không thể băm hắn ta ra thành trăm mảnh. Đứng trước mặt Hiên Viên Mặc, Ma Quân cao cao tại thượng hạ lệnh: "Cút!"

​Hiên Viên Mặc đứng dậy, hai người mặt đối mặt. Hiên Viên Mặc cất giọng: "Ma Quân kiến thức sâu rộng, ngươi cũng biết ngươi không thể đuổi ta đi." Thanh âm tuy không lớn, nhưng trong lời nói lại thể hiện rõ sự uy hiếp.

​Ma Quân nghiến răng nghiến lợi nói: "Cho nên ngươi muốn dùng hồn lực để báo thù cho tộc Hiên Viên?"

​"Cái bổn tọa muốn chính là Tịch Liễu!"

​Ngữ khí Hiên Viên Mặc kiên định, không đạt được mục đích nhất định hắn sẽ không bỏ qua. Mặc dù nàng đã mất trí nhớ nhưng hắn vẫn muốn!

​Ma Quân cười lạnh, thần sắc tràn đầy trào phúng: "Hiện giờ người nàng yêu là bản tôn, ngươi thức thời thì nên buông tay, nàng đi theo một cô hồn dã quỷ như ngươi sẽ phải chịu vô số khổ cực."

​"Nàng yêu ngươi thì sẽ không trở về tìm bổn tọa."

​Hiên Viên Mặc một bước cũng không nhường, trong đầu hiện ra cành ngày ấy Tịch Liễu bị đạp đến chết đi sống lại nhưng vẫn liều mạng hô: "Ta chưa từng yêu hắn."

​Nàng không yêu Ma Quân! Hiện tại sở dĩ như vậy là vì nàng mất ký ức, đó căn bản không phải là lựa chọn thật sự của nàng.

​Bị đâm trong uy hiếp, thần sắc Ma Quân âm trầm đến đáng sợ, gân xanh hắn nổi lên, hắn muốn gào thét lại sợ Tịch Liễu nghe được nên chỉ đành khàn giọng nói: "Ngươi đừng tưởng rằng trong cơ thể ngươi có Bạo Hồn Châu thì bản tôn sẽ sợ ngươi."

​"Tóm lại bổn tọa không đạt mục đích sẽ không bỏ qua!"

​Hiên Viên Mặc ngẩng cao đầu, khí thế hoàn toàn ngăn chặn Ma Quân. Ma Quân có thể không sợ, Hiên Viên Mặc thì càng không sợ, đến thời điểm này hắn đã quyết tâm cá chết lưới rách, chỉ khổ cho những ma quỷ vô tội ở ma giới thôi.
User avatar
tuvi
Quả Mít
Quả Mít
 
Tiền: $57,250
Posts: 96107
Joined: 29 Apr 2006
Location: FRANCE
 
 

PreviousNext

Return to Truyện Ðọc



Who is online

Users browsing this forum: No registered users and 98 guests