Yêu Anh Lần Nữa - Lê Thị Kim Huệ

Truyện tình mùi mẫn, truyện ma kinh rợn hay các thể loại khác. Xin mời vào.

Moderators: Mười Đậu, SongNam, A Mít

Re: Yêu Anh Lần Nữa - Lê Thị Kim Huệ

Postby tuvi » 21 Oct 2023

Chương 15

Sau một giấc ngủ chập chờn, Hoàng Trân bị đánh thức bởi tiếng chuông điện thoại. Màn hình hiển thị một dãy số lạ, cô ngần ngại trong giây lát rồi cũng bắt máy.

"A lô"

"Là anh, Nguyễn Khôi đây"

Cái giọng trầm ấm của anh khiến trái tim cô lỗi mất một nhịp, nhưng giọng nói lại bình thản đến lạ thường

"Anh gọi đến là để bàn về chuyện hợp đồng?"

Anh ở bên kia cũng trả lời một câu ngắn gọn

"Đúng vậy, hẹn em bảy giờ tối tại nhà hàng EK"

Nhà hàng EK? Nơi cô từng làm việc trước đây? Anh là đang có ý gì?

Nhưng rất nhanh, cô liền đè nén cảm xúc của mình, trả lời một từ "Được" rồi nhanh chóng tắt máy.

Hoàng Trân có mặt tại nhà EK đúng lúc bảy giờ tối. Cô mặc trên người một bộ đồ công sở màu đen khiến mọi người đều nhìn cô với con mắt tò mò. Thường thì khi đến những nhà hàng sang trọng thế này, người ta ăn mặc lộng lẫy và sang trọng. Chỉ duy nhất có một mình cô khoác lên người bộ đồ công sở cứng nhắc thế này. Mọi người đều có một câu hỏi: Cô ấy ở đâu mới tới sao?

Bỏ qua biết bao cặp mắt tò mò phía sau. Cô dễ dàng tìm thấy nơi anh đang ngồi. Đến nơi, anh lịch thiệp kéo ghế cho cô ngồi ở phía đối diện.

Anh hỏi "Em còn nhớ lần đầu chúng ta gặp nhau như thế nào không?"

Trong một giây ngắn ngủi, anh thấy ánh mắt lạnh lẽo kia của cô dao động.

Nhưng chỉ một giây sau, ánh mắt lại khôi phục vẻ bình thản vốn có. Cô cười "Hình như chuyện này không liên quan gì đến hợp đồng?"

Từ lúc bước vào nhà hàng, cô đã cảm thấy tâm tình mình không thể bình ổn. Bốn năm nay, cảnh vật vẫn không có nhiều thay đổi. Cô còn nhớ rất rõ lần đầu tiên anh và cô gặp nhau tạo nhà hàng này như thế nào. Đêm đó cô đã tuyệt vọng ra sao. Sau đó anh hứa sẽ chịu trách nhiệm... Từng chuyện một cô đều nhớ rất rõ. Chỉ là cô không muốn nhắc lại chuyện cũ, vì nhắc lại cô sợ mình lại một lần nữa yêu anh.

Anh nào có chịu buông tha cho cô. Anh vẫn tiếp tục vấn đề cũ "Em thật sự không nhớ gì sao?"

Cô gần như mất hết kiên nhẫn "Xin lỗi, nếu anh gọi tôi đến đây chỉ nói đến những chuyện không liên quan thế này thì tôi xin phép" Nói rồi cô đứng dậy, có ý muốn đi.

Lần này anh lại không vội níu kéo cô mà vẫn nhàn nhã ngồi đó "Đây là thái độ cần có để đi bàn chuyện làm ăn với đối tác của công ty em sao? Nếu em dám rời khỏi đây, anh sẽ không kí vào bản hợp đồng kia nữa"

Cô khựng lại trong giây lát, anh đã nắm được nhược điểm của cô. Hợp đồng này đối với công ty cô mà nói là một hợp đồng quan trọng, không kí không được. Đúng là bản chất của thương nhân, lợi dụng nhược điểm của người khác mà tư lợi cho mình.

Cô ngồi xuống ghế"Tôi thật sự mệt rồi, cũng muốn quên tất cả mọi chuyện ngày trước. Nếu anh không có ý hợp tác chi bằng để tôi về nhà sớm, tôi còn có gia đình riêng của mình. Đi kí hợp đồng với người khác giới mà về trễ thế này, chồng tôi ở bên Pháp sẽ lo lắng cho tôi lắm"
User avatar
tuvi
Quả Mít
Quả Mít
 
Tiền: $57,250
Posts: 96097
Joined: 29 Apr 2006
Location: FRANCE
 
 
Món quà tinh thần gởi tặng tuvi từ: Que Huong

Re: Yêu Anh Lần Nữa - Lê Thị Kim Huệ

Postby tuvi » 21 Oct 2023

Chương 16

Những lời cô nói chẳng khác nào một nhát búa chí mạng đánh thẳng vào trung ương đại não, khiến anh tê liệt tất cả cảm xúc. Cô đã có gia đình?

"Em đã có gia đình rồi sao?"

"Đương nhiên, nếu không anh nghĩ xem tôi làm sao qua được nước Pháp?"

Câu hỏi này của cô anh chưa từng nghĩ đến. Cô không những qua nước Pháp, còn có một công việc ổn định ở bên đó.

Anh và cô, hết duyên thật rồi!

Đột nhiên anh cười lớn "Ha ha. Chúc mừng em. Hợp đồng này anh sẽ kí, xem như là quà tặng của chồng cũ dành cho em"

Nói rồi, anh lấy bút ra kí cái tên Nguyễn Khôi thật đẹp lên đó. Kí xong, như chợt nhớ ra một điều quan trọng "Đưa anh địa chỉ khách sạn nơi em đang ở. Ngày mai anh sẽ nhờ người mang lá đơn li hôn mà lúc trước em bỏ lại đến cho em. Đã ba năm rồi, anh vẫn chưa kí nó, vẫn đợi em trở về. Có vẻ như bây giờ thì không cần thiết nữa. Chúc em hạnh phúc"

Nghe những lời của anh, trái tim cô đau đớn như có ngàn vạn cây kim xỏ xiên qua đó. Anh vẫn đợi cô? Tại sao, tại sao phản bội cô rồi lại đợi cô? Anh rốt cuộc có ý gì, hối hận, cảm thấy có lỗi, hay vì tấm hình siêu âm cô để lại khi đó? Nhưng anh vẫn còn Thảo My, còn có một đứa con mà cô ta mang thai lúc đó. Rất nhiều, rất nhiều những câu hỏi mà cô chẳng thế trả lời. Nó khiến tâm trí cô rối loạn cả lên.

Nguyễn Khôi lúc này thật sự tuyệt vọng, anh đứng dậy rời khỏi cái nhà hàng đầy ấp kỉ niệm đó. Bóng cao lớn cô đơn của anh khiến cô khó chịu đến không thể thở được.

Trở về khách sạn, đã kí xong hợp đồng, ngày mai cô vó thể lên máy bay mà trở về với con trai, nhưng sao cô chẳng thể vui nổi. Những lời nói của anh cứ quanh quẩn trong đầu cô

"Anh vẫn đợi em về"

Lẽ nào anh không biết lí do vì sao cô rời đi sao? Lẽ nào năm xưa cô hiểu lầm? Không, không thể, tận mắt cô chứng kiến sao có thể là giả?

Bỏ qua những suy đoán vô căn cứ đó, cô đặt vé máy bay trở về Pháp trong đêm. Cô không muốn ở lại Việt Nam nữa, vì ở đây cô lúc nào cũng nghĩ đến anh, nghĩ đến mối quan hệ giữa người. Bây giờ chỉ cần cô về Pháp, về ôm con mà ngủ, mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi. Cô sẽ không phải đau lòng vì những chuyện ngày xưa đó nữa.

Trưa hôm sau, thời điểm cô về đến nhà, Lê Huyên vẫn còn đang chơi với cu Min. Thằng bé thấy mẹ vừa về liền chạy tới mà ôm chầm lấy mẹ "Mẹ ơi, mẹ. Min nhớ mẹ"

Cô cúi người bồng con lên, yêu thương hôn lên má thằng bé một cái "Mẹ cũng nhớ cục cưng rất nhiều"

Lê Huyên thấy cô về sớm hơn dự kiến thì hỏi "Không phải em nói đi ba ngày sao? Mới hơn hai ngày đã về rồi"

"Công việc thuận lợi hơn dự kiến, nên em tranh thủ về. Em nhớ thằng nhóc quá"

"Em đi máy bay chắc mệt rồi phải không? Ăn một chút gì không hay là nghỉ luôn?"

"Không cần chị ạ, em mệt nên đi ngủ luôn. Cũng đến giờ ngủ trưa, để em dỗ cu Min ngủ, chị cũng nghỉ ngơi đi"

"Được rồi, chị về nhà luôn đây"

"Vâng, tạm biệt chị"

Đến khi Lê Huyên đi rồi, cô thì bế cu Min vào phòng dỗ thằng bé ngủ.

Khi thằng bé đã say giấc. Cô nhìn con, sao thằng bé càng lớn càng giống anh thế này?
User avatar
tuvi
Quả Mít
Quả Mít
 
Tiền: $57,250
Posts: 96097
Joined: 29 Apr 2006
Location: FRANCE
 
 

Re: Yêu Anh Lần Nữa - Lê Thị Kim Huệ

Postby tuvi » 21 Oct 2023

Chương 17

Một thời gian nữa trôi, cuộc sống của cô ở Pháp vẫn ổn. Chỉ là có đôi lúc cô lại cảm thấy nhớ một hình bóng nào đó không thể diễn tả được thành lời.

Cũng trong khoảng thời gian đó tại Việt Nam, Nguyễn Khôi ngày ngày vùi đầu vào công việc. Nhiều khi hai, ba giờ sáng anh vẫn làm việc. Vì chỉ có công việc mới khiến anh tập trung, không suy nghĩ nhiều về cô nữa.

Thật ra hôm anh hẹn cô ở nhà hàng, anh đã có ý định giải thích cô nghe mọi chuyện trong quá khứ. Để cô biết rằng anh chưa từng phản bội cô. Từ đó anh mong hai người có thể bắt đầu lại từ đầu, rồi họ sẽ lại có những đứa con đáng yêu xinh xắn. Đến bây giờ anh đã biết, mình yêu cô nhiều đến mức nào. Nhưng cô lại nói mình đã có gia đình, nên mọi câu từ anh đều nuốt ngược vào trong. Cô đã có gia đình, anh còn cơ hội sao? Nếu đã không thể quay lại, chi bằng anh vẫn tiếp tục đóng vai người xấu. Để cô sống với người khác mà không cảm thấy dằn vặt vì những chuyện cũ xưa.

"Chị Huyên, hay lần này em về thăm mẹ một chuyến nhỉ? Em rời Việt Nam đã lâu, mộ mẹ em chắc cây cỏ nhiều đến nỗi không thể nhận ra nữa rồi"

Cô sang Pháp đã ba năm nay, mỗi năm đến ngày dỗ của mẹ, cô chỉ có thể làm một mâm cơm đơn giản để tưởng nhớ. Cô không biết bà có thể sang tận Pháp để ăn cơm cùng cô hay không, chỉ có thể biết rằng mình đích thực là một đứa con bất hiếu. Đến ngày dỗ của mẹ vẫn không thể tự mình mà đến mộ thắp cho mẹ một nén nhan.

Lê Huyên nghe thế thì tán thành "Đúng đó em, hay lần này em cùng cu Min về thăm bà một chuyến. Để bà nhìn mặt cháu ngoại mà cu Min cũng biết đến quê mẹ"

Cô đăm chiêu suy nghĩ, sau đó thấy cũng có lí, cô nói với đứa con hơn hai tuổi của mình "Cục cưng, con có muốn đi thăm bà với mẹ không?"

Cậu nhóc hơn hai tuổi kia mặc dù không hiểu từ thăm có nghĩa là gì nhưng khi nghe đến ba từ đi cùng mẹ thì cậu nhóc vội vàng gật đầu "Đi đi, Min đi với mẹ"

Cô cười "Được rồi, một tuần nữa đi cùng mẹ" Rồi cô quay sang nói với Lê Huyên "Hay chị cũng về Việt Nam một chuyến? Em thấy chị lâu rồi cũng chưa về"

Lê Huyên cười, nhưng Hoàng Trân lại cảm thấy nụ cười của chị thật đau thương "Chị không còn ai thân thích thì về Việt Nam chỉ tốn tiền vé máy bay chứ chẳng ích lợi gì. Em với cu Min về rồi đi chơi thỏa thích hẳn quay lại Pháp"

"Vâng ạ"

Một tuần nữa là đến ngày dỗ của mẹ. Ba ngày nữa cô sẽ làm đơn rồi về Việt Nam một tuần.
User avatar
tuvi
Quả Mít
Quả Mít
 
Tiền: $57,250
Posts: 96097
Joined: 29 Apr 2006
Location: FRANCE
 
 

Re: Yêu Anh Lần Nữa - Lê Thị Kim Huệ

Postby tuvi » 21 Oct 2023

Chương 18

Buổi sáng, cô cùng cu Min đến mộ thăm mẹ từ rất sớm. Cô nghĩ rằng sau bao nhiêu năm, có lẽ mộ của bà cây cỏ um tùm nên cô muốn tới sớm để dọn dẹp.

Đến khu nghĩa trang, từ đằng xa cô thấy ngỡ ngàng vì anh đã ở đó. Anh đến thăm mẹ cô, anh còn nhớ ngày dỗ của bà sao?

Cô không dám lại gần, chỉ có thể bồng con mà nhìn anh từ phía xa. Cô thấy anh nhổ một ít cây cỏ mọc trên mộ của mẹ và ba cô. Cô cứ nghĩ rằng mộ của họ sẽ có rất nhiều cây dại. Nhưng không, ngoại trừ một số ít anh vừa nhổ thì bên cạnh mộ của ba mẹ cô rất sạch. Điều này có thể thấy có người thường xuyên đến đây để dọn sạch. Là anh sao? Nghĩ đến đây, trái tim cô khẽ rung động.

Từ đằng xa nhìn, cô thấy anh cẩn thận đặt trái cây lên đĩa. Sau đó thắp mấy cây hương. Miệng anh lẩm nhẩm gì đó. Cô không nghe rõ.

Hơn nữa tiếng sau, anh mới nhìn đồng hồ có ý muốn đi về. Cô vẫn đứng ở một góc khuất mà quan sát anh, không dám lại gần. Cô sợ anh sẽ nhìn thấy con rồi sinh nghi mà cô không biết mình nên trả lời những câu hỏi của anh thế nào. Cứ đứng đó mà quan sát như thế.

Đến khi anh ra về, đi ngang qua chỗ cô đang đứng. Cứ nghĩ anh sẽ lướt qua khi không thấy cô vì cô chọn một góc khuất để anh không thấy thì đột nhiên cu Min lại gọi to, thu hút sự chú ý của anh

"Mẹ mẹ ơi"

Anh nhìn qua phía phát ra tiếng động.

Anh ngỡ ngàng khi thấy cô ôm một đứa bé mà đứng đó, thằng nhóc còn liên tục gọi cô mẹ ơi, mẹ ơi.

Cô biết anh đã nhìn thấy mình, có trốn tránh cũng không thể giải quyết được vấn đề. Cô ôm con ra chào hỏi anh một tiếng

"Anh đến đây để thăm mẹ vợ cũ sao?"

Nghe thấy những lời tuyệt tình đó của cô, anh chỉ có thể mỉm cười cho qua chuyện "Đúng vậy, chúng ta hết tình nhưng anh vẫn còn một chút nghĩa với mẹ"

"Vậy được, tạm biệt anh, tôi vào thăm mẹ đây"

Khi cô ôm con đi ngang qua anh, thằng bé nhìn anh mỉm cười. Nụ cười của con trẻ như một mũi dao nhọn đâm thẳng trái tim anh.

Anh ngập ngừng hỏi cô một câu "Con em sao?"

Cô gật đầu "Đúng vậy"

Thật ra đã có một phút cô muốn nói rằng: nó là con anh đó đồ ngốc. Là con của chúng ta, em đã bình an mà sinh con còn nuôi con rất khỏe mạnh.

Tim anh vỡ vụn. Nếu con anh còn, nó cũng sẽ bằng hoặc lớn hơn thế này rồi

"Hoàng Trân, em biết không, em thật sự rất tàn nhẫn"

"Năm đó tôi không phản bội em. Nhưng em một chút cũng không tin tưởng tôi. Em bỏ con của tôi, nó cũng là con của em mà. Bây giờ em yêu thương một đứa con khác. Tôi sai rồi, sai khi yêu một người tàn nhẫn như em"

Nói xong những lời không đầu, không đuôi đó. Anh rời khỏi khu nghĩa trang. Bỏ lại cô vẫn còn ôm con đứng đó mà lòng đau như thắt...
User avatar
tuvi
Quả Mít
Quả Mít
 
Tiền: $57,250
Posts: 96097
Joined: 29 Apr 2006
Location: FRANCE
 
 

Re: Yêu Anh Lần Nữa - Lê Thị Kim Huệ

Postby tuvi » 21 Oct 2023

Chương 19

Một, hai, rồi đến ba giọt nước mắt chảy dài trên gương mặt xinh đẹp.

Cô đau đến mức nước mắt không tự chủ được mà rơi. Anh nói, anh không phản bội cô. Vậy còn Thảo My?

"Mẹ đừng khóc" Cu Min thấy mẹ khóc thì không biết phải làm thế nào. Cậu nhóc dùng tay mình che mắt mẹ lại. Cậu nghĩ rằng làm như vậy mẹ sẽ không khóc nữa.

Nhưng cô lại khóc to hơn. Đây cũng là một đặc tính lạ lùng của con người. Khi ta khóc một mình, khóc đã rồi tự khắc sẽ nín. Nhưng chỉ hành một hành động an ủi của một người nào đó thôi là ta lại khóc to, khóc lớn hơn nữa.

Cu Min thấy mẹ không ngừng khóc thì hoảng loạn, có phải mẹ bị đau nên mới khóc không? Cậu nhóc không biết làm sao, khóc theo mẹ "Hu... Mẹ ơi"

Nghe tiếng con khóc cô mới giật mình, vội lau nước mắt "Min ngoan, nín đi con, đừng khóc"

Cậu nhóc thấy mẹ không khóc nữa nên cũng ngừng khóc "Mẹ đừng khóc"

Cô ôm con chặt hơn "Mẹ không khóc, bây giờ chúng ta vào thăm bà nha con"

....

Cô quỳ xuống trước mộ mẹ "Mẹ ơi, tha lỗi cho con gái bất hiếu. Ba năm rồi mới đến thăm mẹ"

Ngừng một lát cô lại giới thiệu "Mẹ ơi, đây mà cháu ngoại của mẹ. Mẹ nhìn xem thằng nhóc có đáng yêu không. Mẹ xem này thằng nhóc giống bố nó như tạc. Chỉ là anh ấy không nhận ra con của mình mà thôi"

Ở đây chỉ có cô và mẹ, cô cũng không muốn phải giấu diếm nữa. Bao nhiêu chuyện buồn, chuyện vui cô đều kể hết cho mẹ nghe. Cô kể cho mẹ nghe cuộc sống ở Pháp của mình: từ chuyện cô gặp Lê Huyên đến chuyện cô sinh cu Min rồi đi làm ở một công ty bên Pháp. Từng chuyện cô đều kể cho mẹ nghe. Đã lâu rồi, cô chưa làm những việc thế này...

Cô nói một hồi, lại kể đến chuyện của anh "Mẹ ơi, có phải con đã sai rồi không ạ?"

Cô nhìn cu Min đang chăm chú nhìn ngôi mộ của bà ngoại mà xót xa "Chỉ vì con ích kỷ, làm việc theo cảm tính đã khiến cho hai ba con anh ấy chẳng thể nhìn nhau"

Bà cứ ngồi đó mà độc thoại, chẳng biết rằng có một người kiên nhẫn đứng đó nghe hết mọi chuyện. Khi cô chuẩn bị rời đi, người đó cũng đi khỏi.

Tối đến, khi Hoàng Trân cùng con trai đi ăn tối vừa về đến khách sạn. Điện thoại cô kêu réo liên hồi, cứ như người gọi chẳng thể kiên nhẫn.

Khi cô bắt máy, đầu giây bên kia là một giọng nữ gấp gáp

"Người nhà của Nguyễn Khôi phải không? Cô mau đến bệnh viện thành phố, anh ấy đang cấp cứu ở đây"

Hoàng Trân làm rớt điện thoại xuống đất. Anh bị làm sao? Tại sao lại như thế?

Không có nhiều thời gian để suy nghĩ, cô vội nhặt điện thoại lên rồi bế con bắt taxi đến bệnh viện.
User avatar
tuvi
Quả Mít
Quả Mít
 
Tiền: $57,250
Posts: 96097
Joined: 29 Apr 2006
Location: FRANCE
 
 

Re: Yêu Anh Lần Nữa - Lê Thị Kim Huệ

Postby tuvi » 21 Oct 2023

Chương 20

Khi cô đến bệnh viện, vội tìm kiếm thông tin của anh. Các cô y tá nói anh vẫn còn trong phòng cấp cứu. Cô rối rắm ôm con đi qua đi lại chờ tin tức của anh. Khoảng mười phút sau đó, có một vị bác sĩ đi ra khỏi phòng cấp cứu. Ông ta kéo khẩu trang xuống, nét mặt nặng nề

"Cậu ấy chấn thương quá nặng. Xin lỗi gia đình chúng tôi đã cố gắng hết sức. Cô có thể vào trong nhìn mặt cậu ấy lần cuối"

Khi Hoàng Trân còn chưa kịp tiêu hóa hết lời của bác sĩ, ông ta đã rời đi.

Cô vội vào trong phòng cấp cứu. Cô nhìn thấy anh nằm trên chiếc giường đó, người anh loang lổ vết máu. Môi anh nhợt nhạt không chút huyết sắc. Rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra?

Cô đến gần anh, nắm lấy bàn tay đầy máu của anh "Anh à, anh làm sao vậy?"

Vẫn không có tiếng anh trả lời, cô khóc lớn hơn, mọi người đều nhìn cô với ánh mắt đồng cảm "Tại sao vậy, sao không trả lời em. Tỉnh dậy đi, tỉnh dậy mà giải thích cho em rõ chuyện của năm xưa. Tại sao anh lại nằm đây thế này?"

Sau đó, cô vội đưa cu Min đến gặp anh"Tỉnh dậy đi anh, anh còn chưa nhìn rõ mặt con mà. Con còn chưa gọi anh một tiếng ba nữa mà" Rồi cô nói thêm một câu nữa "Xin anh, chỉ cần anh tỉnh lại, em bằng lòng làm tất cả"

Đột nhiên, có một giọng nói ấm áp vang lên "Kể cả việc về với anh em cũng bằng lòng sao"

Hoàng Trân theo quán tính trả lời "Em đồng ý mà"

Sau đó cô ngớ người, nhìn lên đã thấy anh mở mắt, cười với cô như chưa có chuyện gì.

Cô lúc này mới hiểu mọi chuyện, anh lừa cô.

"Anh lừa tôi?"

Nguyễn Khôi cười "Không lừa em sao anh biết em còn yêu anh"

"Anh... Được lắm" Sau đó cô đứng phắt dậy, bồng cu Min lên muốn đi về.

Nguyễn Khôi vội bước xuống giường "Hoàng Trân đừng giận nữa, về nhà với anh được không?"

"Chuyện khi xưa em đã hiểu rõ rồi còn muốn chia cắt hai ba con anh nữa sao?" Rồi anh nắm lấy tay cu Min "Ba là ba của con"

Cu Min gật đầu "Ba ba"

Cô nhìn cảnh đó thì không nỡ rời đi.

Trong câu chuyện này, cô cũng có lỗi, sao có thể để cho con cô liên lụy?

"Được rồi, em không đi nữa, nhưng anh phải giải thích rõ ràng mọi chuyện cho em"

Mọi chuyện là thế này, hôm anh gặp cô ở nghĩa trang, sau khi nói những lời đó, anh rời đi. Nhưng đi được một đoạn, anh nhìn con cô rồi cảm thấy có chuyện gì đó không hợp lý. Anh quay lại nghĩa trang, nào ngờ đâu nghe cô kể lại mọi chuyện với mẹ. Trong đó có chuyện cu Min là con anh. Giây phút đó, anh vui đến phát điên nhưng vẫn phải kiềm chế. Vì anh biết cô bây giờ vẫn còn rất giận anh. Hết cách anh chỉ có thể nghĩ ra kế này. Vị bác sĩ kia là một người chú của anh.

Một tuần sau, Hoàng Trân cùng Nguyễn Khôi đến Pháp để làm thủ tục. Cô sẽ về việc Nam sống. Lê Huyên hay tin cũng mừng cho cô. Mừng cho một người bạn đã tìm thấy bến đỗ của đời mình.

Hoàng Trân về Việt Nam lần này, cô chắc chắn rằng mình sẽ không phải đi nữa. Sau bao nhiêu sóng gió, vấp ngã, cô tin chắc rằng tình yêu của mình đã đủ lớn để cùng anh đi hết quãng đường đời còn lại.

"Nguyễn Khôi, Hoàng Trân em sẽ yêu anh lần nữa"

Hết
User avatar
tuvi
Quả Mít
Quả Mít
 
Tiền: $57,250
Posts: 96097
Joined: 29 Apr 2006
Location: FRANCE
 
 
Món quà tinh thần gởi tặng tuvi từ: Que Huong

Previous

Return to Truyện Ðọc



Who is online

Users browsing this forum: No registered users and 104 guests