Đau Đến Mấy Vẫn Yêu - Huỳnh Thiên Kỳy

Truyện tình mùi mẫn, truyện ma kinh rợn hay các thể loại khác. Xin mời vào.

Moderators: Mười Đậu, SongNam, A Mít

Re: Đau Đến Mấy Vẫn Yêu - Huỳnh Thiên Kỳy

Postby tuvi » 26 Sep 2023

Chương 30: Anh sẽ bù đắp cho em!

•7 giờ tối...

Chiếc xe dừng lăn bánh ngay trước cổng biệt thự nhà họ Thái. Ông Thái là luật sư, bà Thái là người mẫu nổi tiếng nên bạn bè toàn là giới thượng lưu, những người có địa vị danh tiếng.

Không khí buổi tiệc rất lãng mạn, khách khứa cũng đã đến đông đủ chỉ thiếu mỗi ông bà Vũ, nhưng hôm nay Vũ Dịch Đức và Đặng Song Nhi sẽ đi thay.

Vũ Dịch Đức bước xuống xe, Đặng Song Nhi cũng loạng choạng bước theo. Thật sự cô không quen mang giày cao gót, nhưng hôm nay không thể không mang.

Cả hai đi vào, Vũ Dịch Đức khuôn mặt lạnh tanh, hai tay đút vào túi quần theo thói quen, không vòng qua ôm eo hay dìu Đặng Song Nhi như lúc trước. Thấy có người, vì mặt mũi sỉ diện nên cô đành chủ động khoát lấy tay anh, nở nụ cười gượng gạo, cúi đầu chào mọi người có mặt trong buổi tiệc.

Bà Trương nhìn Vũ Dịch Đức rồi nhìn sang Đặng Song Nhi, thắc mắc hỏi:

“ Dịch Đức, ba mẹ cháu đâu? ”

“ Ba mẹ cháu đi du lịch rồi ạ! ”

“ Bà Vũ thật có phúc mà, một năm đi du lịch tận mấy lần... À mà vợ chồng cháu có tin vui chưa? ”

“ Vẫn chưa! ”

Câu trả lời của Vũ Dịch Đức có chút nặng nề, thảm sầu. Sắc mặt cũng thay đổi trở nên u buồn.

Bà Trương bật cười nói tiếp:

“ Cháu đó, cứ tham công tiếc việc. Mẹ cháu cứ than thở với ta miết. ”

Vũ Dịch Đức nhếch môi cười, nhưng không trả lời bà Trương.




Đúng lúc này, ông bà Thái và Thái Tuyết Như đi tới, cả ba đều nhìn Đặng Song Nhi chăm chú với ánh mắt vô cùng bất ngờ đan xen ghét bỏ.

Thái Tuyết Như lúc nãy khi nhìn thấy Đặng Song Nhi bước vào liền hoang mang tột độ, không phải đang ở nhà hoang hay sao? Sao lại đi cùng với Vũ Dịch Đức đến đây?

Đặng Song Nhi cúi đầu, lễ phép lên tiếng chào hỏi:

“ Cô chú Thái! ”

“ Ừm... ờm...! ”

Mọi người ở bữa tiệc đều hướng mắt chú ý xem kịch thú vị, ai ai cũng biết Thái Tuyết Như và Vũ Dịch Đức từng có thời gian tìm hiểu, còn sắp kết hôn.

Mấy tháng trước, bà Thái còn đi khoe mẽ khắp nơi vì có con rể phải nói là hoàn hảo, không ăn chơi hay gái gú, chỉ tập trung phát triển sự nghiệp gia đình.

Bây giờ nhìn xem, vợ của Vũ Dịch Đức là một người con gái khác, xinh đẹp chẳng thua kém gì Thái Tuyết Như. Còn nghe mọi người đồn rằng, Vũ Dịch Đức rất cưng chiều và yêu thương vợ, đưa đón đi học hằng ngày, đi tiệc thì quấn quýt không rời nửa bước...

Cả nhà họ Thái nói không tức thì chắc chắn là đang dối lòng rồi!

“ Anh Dịch Đức, rượu của anh đây. Song Nhi, em uống rượu được chứ? Hay chị lấy nước cam cho em. ”

Thái Tuyết Như trấn tĩnh bản thân, mỉm cười thân thiện lên tiếng hỏi, cầm lấy ly rượu từ nhân viên phục vụ đưa cho Vũ Dịch Đức, ánh mắt đầy tình ý.

Đặng Song Nhi có an toàn trở về, thì cũng chẳng có bằng chứng nào kết tội cô cả.!

“ Vợ tôi không uống được rượu. ”

Vũ Dịch Đức cầm lấy, không nhanh không chậm từ tốn nói lại.

“ Lấy nước cam cho... Vũ thiếu phu nhân! ”

Thái Tuyết Như cả người tức giận run run nhưng vẫn cố kiềm chế, bỏ đi cùng với bà Thái, không muốn cho mọi người chế nhạo.

Ông Thái lên tiếng:

“ Dịch Đức, chú có chút việc muốn nói riêng với cháu. ”

Vũ Dịch Đức trầm ngâm suy nghĩ, trong ánh mắt có sự tính toán. Gật đầu đồng ý, quay sang kéo ghế cho Đặng Song Nhi ngồi xuống, lên tiếng căn dặn:

“ Em ngồi đây trò chuyện với cô Trương, anh vào trong một chút. ”




“ Dạ! ”

Vũ Dịch Đức bước đi vào trong với ông Thái, Đặng Song Nhi mím môi muốn cười nhìn theo.

Bà Chu ngồi bên cạnh tò mò, hỏi cô:

“ Song Nhi, cháu có biết Dịch Đức và Tuyết Như từng quen nhau không? ”

“ Dạ, cháu có biết ạ! ”

Đặng Song Nhi cười trừ đầy ngượng ngùng, đưa mắt nhìn qua bà Trương rồi nhìn vào bên trong.

Đột nhiên cô nhìn thấy Thái Tuyết Như đi vào bên trong, chân mày nhíu lại, lòng sinh ra nhiều linh cảm chẳng hay.

10 phút sau, Đặng Song Nhi vẫn không thấy Vũ Dịch Đức hay Thái Tuyết Như bước ra. Hai tay cô bấu vào túi xách đấu tranh tâm lý, quyết định đứng dậy bước đi.

“ Cháu vào trong tìm Dịch Đức! ”

“ Ừm, cháu đi đi! ”

Bên trong, Đặng Song Nhi đưa mắt nhìn khắp nơi, nhưng không thấy Vũ Dịch Đức đâu cả. Bỗng nhiên có một nhân viên phục vụ đi tới, hỏi cô:

“ Vũ thiếu phu nhân, cô tìm Vũ tổng à? ”

“ Đúng vậy, chị có nhìn thấy anh ấy không? ”

Âm giọng của Đặng Song Nhi vẫn rất nhẹ nhàng, cô nhân viên mỉm cười, trả lời:

“ Vũ tổng và Thái tiểu thư đang ở trên sân thượng! ”

Nói xong, cô nhân viên đó mỉm cười bỏ đi. Đặng Song Nhi đưa mắt nhìn lên, phân vân không biết có nên lên đó hay không.

Nhưng rồi...

Cô lần nữa quyết định bước đi.

Trên sân thượng, Vũ Dịch Đức đứng nhìn chăm chăm lên bầu trời, hai tay đút vào túi quần, dáng vẻ cô độc rất đỗi thương tâm, bi thương nhiều mệt mỏi nhưng vẫn đang cố gồng gánh mạnh mẽ để vượt qua.

“ Dịch Đức, anh hạnh phúc với Song Nhi em cảm thấy rất vui, những chuyện lúc trước anh đừng để ý hay áy náy với em, cứ xem như chúng ta chưa có gì với nhau. ”

“ Chúng ta đã có gì với nhau à? ”

Vũ Dịch Đức nhếch mép, đôi mắt u buồn nhìn thẳng chẳng chút lung lây.

Cô ta bối rối, nhưng chợt thấy Đặng Song Nhi bước lên, khóe môi cong một đường quyến rũ, trả lời:

“ Ý em là chúng ta từng quen nhau, nhưng anh à, chuyện đó đã là quá khứ, hiện tại anh đã có gia đình, em không muốn cho người ta hiểu lầm. ”

“ Vậy à...! ”

Đôi mắt của Vũ Dịch Đức khẽ dao động qua lại, mi tâm nhíu lại...

“ Tuyết Như... em còn yêu anh không? ”

Thái Tuyết Như trợn mắt, không tin vào tai mình.

Bình tĩnh, nắm bắt cơ hội trời cho, cô ta dứt khoát nhào đến ôm chặt lấy thắt lưng của Vũ Dịch Đức, ủy khuất trả lời:

“ Dạ còn, em mãi yêu anh, dù anh có đối xử tàn nhẫn với em thế nào cũng vậy! Dịch Đức, em yêu anh! ”

Đặng Song Nhi chết lặng đứng yên, hai dòng nước mắt trào xuống, bàn tay siết chặt chiếc váy.

“ Đợi anh một thời gian... anh sẽ bù đắp cho em! ”
User avatar
tuvi
Quả Mít
Quả Mít
 
Tiền: $57,428
Posts: 97327
Joined: 29 Apr 2006
Location: FRANCE
 
 

Re: Đau Đến Mấy Vẫn Yêu - Huỳnh Thiên Kỳy

Postby tuvi » 26 Sep 2023

Chương 31: Em sẽ ra đi

Đặng Song Nhi chết lặng đứng yên, hai dòng nước mắt trào xuống, bàn tay siết chặt chiếc váy.

“ Đợi anh một thời gian... anh sẽ bù đắp cho em! ”

“ Không cần đợi một thời gian đâu ạ, hôm nay chúng ta hãy nói rõ với nhau đi. ”

Giọng nói chua sót lẫn cay đắng bạc bẽo của Đặng Song Nhi vang lên. Từng bước chân tiến đến gần Vũ Dịch Đức và Thái Tuyết Như.

Sắc mặt của Vũ Dịch Đức vẫn như vậy, hoàn toàn không thay đổi khi bị vợ phát hiện, anh còn khẽ cười xót xa.

Gỡ tay của Thái Tuyết Như ra khỏi người mình, quay lại nhìn Đặng Song Nhi, dừng như mọi thứ anh đã biết từ đầu.

“ Song Nhi, anh xin lỗi! ”

“ Dịch Đức, anh đã yêu em chưa?

Đặng Song Nhi bật cười thê lương.

Tại sao cô lại ngu ngốc hỏi như vậy chứ? Anh đã nói với cô ta rằng đợi anh một thời gian, vậy thì lẽ nào lại yêu cô chứ.

Do cô tự mình suy diễn và cho rằng anh đã yêu mình.!

Nhưng sự thật là Vũ Dịch Đức anh chẳng bao giờ yêu Đặng Song Nhi cô.!

“ Có phải lúc trước, anh muốn kết hôn với em chỉ vì chọc tức chị ta thôi phải không? ”

“ Phải! ”

Vũ Dịch Đức cúi mặt, cố che dấu ánh mắt của mình.

Song Nhi tiếp tục hỏi:

“ Có phải bây giờ anh đã biết mọi thứ chỉ là hiểu lầm nên anh muốn quay lại với chị ta phải không? ”

Vũ Dịch Đức nhất thời im lặng, đôi mắt đỏ hoe nhìn lên Song Nhi đang khóc.

Anh liền quay sang hướng khác, nhẫn tâm trả lời:

“ Phải! ”

Phải, anh chỉ còn một cách!

Tha thứ cho anh, rồi một ngày nào đó em sẽ hiểu, hoặc là cả đời này em mãi không biết...

Tay chân của Đặng Song Nhi trở nên run rẩy, thụt lùi về sau, khuôn mặt đau khổ đáng thương. Từng giọt, từng giọt nước mắt rơi xuống.

Một câu khẳng định của anh, như một thanh gươm xiêng qua tim cô!

Quả thật, khi nãy cô vẫn hy vọng Vũ Dịch Đức sẽ phủ nhận, nhưng... đủ rồi, cô không muốn làm người thừa trong cuộc đời anh nữa!

“ Anh Dịch Đức, tại sao anh không thành thật nói thẳng với em? Nói rằng anh yêu chị ta, anh muốn quay lại bù đắp cho chị ta...? ”

“ Song Nhi à, chị thay mặt anh Dịch Đức xin lỗi em... Cũng tại chị, tất cả là tại chị, chị không rõ ràng nên để anh ấy hiểu lầm. Em muốn trách thì cứ trách chị đi. ”

Thái Tuyết Như giả vờ đi lại nắm lấy tay của Đặng Song Nhi. Lời nói như là một người sống rất tử tế, nhân nghĩa, nhưng biểu cảm trên gương mặt thì đang cười nhạo và chọc tức cô.

Đặng Song Nhi ngay lập tức vung tay, nhìn thẳng vào mắt cô ta mạnh mẽ đáp trả:

“ Chị là gì của anh ấy? Nếu tôi kiên quyết không ly hôn thì sao? ”

“ Cô...! ”

Thái Tuyết Như trừng mắt cảnh cáo, nhất thời quên mất có Vũ Dịch Đức ở đây. Nuốt xuống cơn tức, nhanh chóng thu lại dáng vẻ, cũng may dừng lại kịp lúc.

“ Nhưng tôi không mặt dày giống như chị! ”

“ Đặng Song Nhi...”

“ Em về nhà trước đi, chuyện chúng ta sẽ giải quyết sau với nhau.! ”

Vũ Dịch Đức lên tiếng cắt đứt câu nói lúc tức giận của Thái Tuyết Như, nhưng Đặng Song Nhi vô cùng mạnh mẽ kiên quyết, đi lại chấn ngay trước mặt của anh, nước mắt lăn dài trên má, nghẹn ngào lên tiếng:

“ Giải quyết gì nữa hả anh? Nếu như hôm nay em không lên đây, em không nghe thấy, em không tận mắt chứng kiến thì anh đợi đến bao giờ? Anh vẫn tiếp tục lạnh nhạt, lừa dối em sao? Anh làm vậy có biết mình ác lắm không, thà là anh cứ nói thật với em, như vậy em sẽ bớt tổn thương hơn. ”

Dịch Đức siết chặt đôi tay đến run run, mắt anh đỏ trạch như máu.

Đặng Song Nhi tiếp tục hỏi:

“ Nếu là vì chọc tức chị ta, thì tại sao anh lại đối xử dịu dàng, quan tâm, hứa hẹn với em? Anh đã nói, anh sẽ không đối xử tệ bạc với vợ mình, vậy anh có từng xem em là vợ của anh không? ”

Gió thổi vù vù rét buốt cả cơ thể gầy yếu, nhưng nó chẳng là gì so với sự lạnh lẽo trong tim cô. Những hình ảnh, những câu nói... của Vũ Dịch Đức xuất hiện, vang vọng trong đầu. Khiến tâm trí cô như chông chênh, lạc lối khi sự thật là một sự giả dối.

Cô luôn tin anh, cô chẳng ngần ngại cho anh cả thể xác lẫn trái tim mình!

Sau cuộc hôn nhân này cô còn lại được gì?

Hoàn toàn chẳng còn gì cả!

“ Anh nghi ngờ em với phó tổng Ngô, nhưng hiện tại em đã hiểu rồi. Thật ra anh chỉ đang tìm lý do để đẩy em ra khỏi cuộc đời của anh...Em từng nói, nếu anh một chân đạp hai thuyền, em sẽ ra đi. Và bây giờ em sẽ ra đi...! ”

Đặng Song Nhi nói xong liền quay lưng bỏ đi, hai bã vai run run, cả người nặng nề như bị treo đá. Thái Tuyết Như nhếch môi vui sướng vì cuối cùng cô ta cũng đã được như ý nguyện mà chẳng cần dùng mưu kế gì quá to lớn, thâm sâu.

Vừa chạy vừa khóc ra khỏi bữa tiệc, ai ai cũng đưa cặp mắt hiếu kì, tò mò nhìn theo bóng dáng của Đặng Song Nhi.

Một cô gái ngây thơ, trong sáng, cuộc sống bình dị nhẹ nhàng... nhưng bây giờ là một người phụ nữ mang trong tim nhiều vết thương, nhưng chẳng ai có thể chữa lành!
User avatar
tuvi
Quả Mít
Quả Mít
 
Tiền: $57,428
Posts: 97327
Joined: 29 Apr 2006
Location: FRANCE
 
 

Re: Đau Đến Mấy Vẫn Yêu - Huỳnh Thiên Kỳy

Postby tuvi » 26 Sep 2023

Chương 32: Bên cạnh con, lúc nào cũng có ba!

Đặng Song Nhi lang thang trên đường với ánh mắt vô hồn và khuôn mặt thẩn thờ đẫm nước mắt. Nhìn vào chiếc xe ô tô đằng xa đang chạy tới, trong đầu cô lại sảy sinh ra một ý định dại dột, muốn từ bỏ cuộc sống.

Mất người cô yêu rồi, cô không còn thiết tha gì để sống nữa.!

Đôi chân nặng nề bước đi, một bước, hai bước, chiếc xe ngày một tiến gần. Định bước thêm bước nữa thì phía sau có một người dùng lực kéo mạnh cô vào trong lề đường.

Gấp gáp lo lắng lên tiếng:

“ Song Nhi, con đang làm gì vậy? Tại sao lại suy nghĩ dại dột như vậy? ”

Ông Đặng ôm cơ thể mềm nhũng của cô vào lòng, toàn thân ông run rẩy. Nếu ông chậm tầm một phút, rất có thể bây giờ Song Nhi đã lên thiên đàng.

Đặng Song Nhi ngẩng đầu lên nhìn người đang ôm mình, bỗng nhiên cô òa khóc nức nở, ôm chặt lấy ông Đặng, cả người không còn sức mà quỵ thẳng xuống đất.

Ông Đặng đôi mắt đỏ hoe, vuốt vuốt tấm lưng. Song Nhi ôm ông khóc nấc nghẹn lên từng cơn, như một đứa trẻ vừa bị người khác bắt nạt.

“ Ba ơi... hức... ba ơi...! ”

“ Chúng ta về nhà thôi con.! ”

Cởi áo khoát ngoài chùm lên người cho Song Nhi, ông Đặng ôm cô đứng dậy. Cô cảm thấy nhẹ lòng đôi chút, cùng ông Đặng trở về.

Về đến căn nhà nhỏ, đơn sơ mà mười mấy năm qua Đặng Song Nhi sinh sống. Ông Đặng đỡ cô ngồi xuống ghế, vội vàng đi vào bên trong pha cho cô một ly sữa nóng.

Đặng Song Nhi dựa người về sau ghế, giọt lệ chứa đựng rồi bất chợt lại rơi xuống. Đôi mắt phủ đầy đau thương, sầu thảm, thê lương nhìn trân trân một hướng. Trong đầu nhớ lại những kỷ niệm mà cô và Vũ Dịch Đức từng trải qua.

10 phút sau, trên tay của ông Đặng cầm ly sữa nóng đi ra, đứng lại cách Song Nhi không xa, chăm chú nhìn cô thật lâu.

Một lúc sau, ông trấn tĩnh lại mình, đi lại ngồi xuống cạnh cô:

“ Song Nhi à, uống một chút sữa đi con.! ”

Đặng Song Nhi mếu máo lắc đầu, một lần nữa ôm chầm lấy ông Đặng, dịu vào ngực ông yếu đuối...

Trên đời này, chỉ có một mình ông là thật lòng thương cô!

“ Có chuyện gì vậy Song Nhi của ba? ”

Nghe câu hỏi của ông Đặng, Song Nhi tủi thân càng khóc lớn hơn.

Một lúc sau cô mới bình tĩnh được một chút, nghẹn ngào nói với ông:

“ Ba... con muốn ly hôn... anh Dịch Đức không yêu con... hức. ”

” Ba luôn tôn trọng quyết định của con, nếu không hạnh phúc hãy giải thoát cho nhau... Bên cạnh con, lúc nào cũng có ba! ”

Đặng Song Nhi gật gật đầu, ôm ông Đặng chặt hơn. Tự mắng mình ngốc vì khi nãy đã có ý định dại dột, muốn kết liễu cuộc đời mình vì một người đàn ông không yêu cô. Tại sao cô lại quên mất mình luôn có một người đàn ông yêu thương mình vô điều kiện, chăm sóc, sẵn sàng hy sinh và bảo vệ mà chẳng cần suy nghĩ hay đắn đo.

“ Song Nhi à, hay là chúng ta sang Pháp sinh sống, ba có để dành một số tiền và có một người bạn bên đó. Qua đó con có thể làm lại cuộc đời, quên đi những chuyện buồn đau ở đây! ”

Ánh mắt của Đặng Song Nhi dừng lại, ngẩng đầu nhìn ông.

“ Sang Pháp sao ạ?”

“ Đúng, ba cảm thấy như vậy sẽ tốt hơn cho con. Ở đây liệu cô gái kia có bỏ qua dễ dàng cho con hay không? Người ta là tiểu thư nhà giàu, còn mình...! ”

Tâm trạng của ông Đặng trở nên phiền muộn rất nhiều, ông đưa tay vuốt tóc của Đặng Song Nhi ra sau, lau đi những giọt nước mắt còn vương trên mặt.

Ánh mắt của Song Nhi trở nên thất thần mông lung, một phần muốn đi rời khỏi nơi đây, một phần cũng muốn ở lại.

Nhưng... cô ở lại đây để làm gì?

“ Con đồng ý ạ! ”

“ Vậy ba ngày nữa chúng ta sẽ đi! ”

“ Sao ạ? Sao lại gấp như vậy? ”

Đặng Song Nhi dùng ánh mắt nghi ngờ, khó hiểu nhìn ông Đặng. Chân mày của ông khẽ cau lại, nhưng vẫn bình tĩnh giải thích với cô:

“ Ba muốn nhanh chóng rời khỏi nơi đây, nhìn con đau khổ, ba rất đau lòng con có biết không? ”

Đặng Song Nhị lại mếu máo ôm ông, gật đầu đồng ý.
User avatar
tuvi
Quả Mít
Quả Mít
 
Tiền: $57,428
Posts: 97327
Joined: 29 Apr 2006
Location: FRANCE
 
 

Re: Đau Đến Mấy Vẫn Yêu - Huỳnh Thiên Kỳy

Postby tuvi » 26 Sep 2023

Chương 33: Cô không được đụng đến song nhi

Trên sân thượng, Vũ Dịch Đức đứng nhìn xuống. Hình ảnh Đặng Song Nhi vừa chạy vừa khóc làm tim anh đau thắt, cuộn tròn bàn tay đấm thật mạnh vào tường đến chảy máu.

“ Dịch Đức, anh bị làm sao vậy, tay của anh chảy máu rồi! ”

Thái Tuyết Như lo lắng chạy tới cầm lấy bàn tay đang chảy máu của Vũ Dịch Đức đưa lên xem. Sắc mặt của anh liền thay đổi, nhếch môi cười lạnh nhìn xuống cô ta, ánh mắt đáng sợ như ma quỷ, lập tức vung tay khiến cô ta chao đảo ngã nhào xuống đất.

“ Anh Dịch Đức... ”

“ Câm miệng lại! ” Anh quát lên.

Thái Tuyết Như dứt khoát đứng dậy, tức giận chất vấn anh.

“ Anh nổi điên gì thế? Khi nãy anh bảo sẽ bù đắp cho em, bù đắp là thế này sao hả? ”

Vũ Dịch Đức bật cười nguy hiểm, ánh mắt lạnh ngắt chứa nhiều sát khí. Mặc kệ bàn tay đang chảy máu, một lần giải quyết vấn đề với Thái Tuyết Như.

“ Bù đắp cho cô à... Hừ... Qua việc cô làm với vợ tôi, tôi chưa giết cô đã là may mắn lắm rồi! ”

“ Anh nói cái giống gì vậy? Em không hiểu! ”

“ Không hiểu ư? Cô thông minh lắm mà, nghĩ ra một câu chuyện thật hoàn hảo, nhưng cô quên tôi là ai rồi à? Vũ Dịch Đức này dễ để cô qua mặt lắm sao, hửm? ”

Lòng Thái Tuyết Như trỗi lên cảm giác bất an cực độ, nhưng vẫn cố ngoan cố, hắt mặt nói lại:

“ Em đã làm gì chứ, là anh tự nguyện muốn bù đắp cho em.! ”

“ Tôi sẽ cho cô biết, bù đắp của tôi là thế nào? ”

Vũ Dịch Đức một động tác nhanh nhẹn, tiến đến đưa tay bóp cổ của Thái Tuyết Như dồn vào thành lan can, chỉ cần một lực nữa của anh thì chắc chắn cô ta sẽ từ trên sân thượng rơi xuống.

Máu từng giọt rơi xuống nền, dính vào cổ và người của Thái Tuyết Như, nhưng một cảm giác đau đớn Vũ Dịch Đức cũng chẳng cảm nhận được, cơn nóng giận đã nhấn chìm hết mọi thứ.

Thái Tuyết Như cầm lấy tay anh ngăn cản, khó khăn nói ra:

“ Dịch Đức, dừng lại... dừng lại.! ”

“ Tại sao lại đối xử...với em như vậy...em thật lòng yêu anh mà! Những gì em làm, tất cả là do...em quá yêu anh! ”

Nghe được câu này của Thái Tuyết Như, Vũ Dịch Đức nhếch môi cười lạnh, xoay người cô ta lại nén thẳng xuống nền.

“ Thật lòng yêu tôi à? Nếu tôi chỉ là một thằng nhân viên quèn, đi xe đạp, ở trong căn nhà không bằng một phòng tắm cô có yêu tôi không? ”

“ Vậy anh nghĩ Đặng Song Nhi sẽ yêu anh nếu như anh chẳng có gì trong tay à? ”

Thái Tuyết Như ngông nghênh đứng dậy, cô ta ngạo mạn cười nhạt chẳng còn biết sợ hãi. Cô ta đã nghe rất rõ và hiểu rõ những lời mà Vũ Dịch Đức vừa nói.

Hừ...

Thì ra, những lời anh nói khi nãy chẳng lời nào là thật lòng!

Được! Có chết cả hai cùng chết, nếu như cô chết Vũ Dịch Đức cũng ngồi tù cả đời!

“ Sẽ yêu! ”

Khuôn mặt Vũ Dịch Đức vô cùng chắc chắn và tin tưởng tuyệt đối, trong mắt anh có một chút sương mù vây quanh. Đây là lần đầu tiên trong cuộc đời anh yếu đuối, muốn ôm người phụ nữ của anh vào lòng nói ra sự thật.

“ Vũ Dịch Đức, nếu như anh chỉ là một thằng nhân viên quèn, đi xe đạp, ở trong căn nhà không bằng một phòng tắm liệu cô ta có đồng ý kết hôn với anh không? Không nhé! ”

Dừng một lúc, cô ta nhếch môi nói tiếp:

“ Tôi chẳng thiếu tiền, nhưng tôi không thể chôn vùi cuộc đời con gái của mình vào một thằng đàn ông trong tay không có gì, thua kém hơn tôi về mọi mặt. Phải, nếu như anh không phải là thiếu gia của Vũ gia, người thừa kế của Vũ Thị thì tôi cũng chẳng bao giờ đem lòng yêu anh. Nhưng còn Đặng Song Nhi, cô ta không có gì cả, một đứa nghèo hèn địa vị thấp kém chỉ muốn vươn mình, một bước lên mây...”

“ Im ngay, tôi không cho phép cô nói cô ấy như vậy! ”

“ Tôi nói có chỗ nào không đúng sao? Xung quanh cô ta có biết bao nhiêu thằng đàn ông, tại sao lại thích anh? Lại vội vàng đồng ý kết hôn với anh? Hừ...! Con gái trước khi đem lòng yêu ai, phải nhìn xem anh ta đi xe gì? Nhà như thế nào? Địa vị ra sao? Anh còn khờ lắm... Vũ Dịch Đức à.!

Vũ Dịch Đức không kìm được cơn giận, lại một lần nữa xông đến bóp lấy cổ của Thái Tuyết Như. Nhưng lần này cô ta không còn giãy giụa hay cầu xin, hung hăng trừng mắt thách thức anh.

“ Anh tiếp tục đi, anh giết chết tôi đi... Phía dưới có rất nhiều người làm nhân chứng, để tôi xem anh thoát tội bằng cách nào... ”

Lửa nóng trong lòng của Vũ Dịch Đức ngày một tăng, đôi mắt híp lại vô cùng kiên quyết, khóe môi giật giật, bàn tay siết chặt đến mức khuôn mặt của Thái Tuyết Như bỏ trạch, hai mắt trợn lên.

Bỗng nhiên hình ảnh của Đặng Song Nhi đang mỉm cười dịu dàng, vô cùng xinh đẹp nhẹ nhàng trong chiếc váy cưới xẹt ngang qua đầu của Vũ Dịch Đức.

Anh lập tức bừng tỉnh, buông tay, Thái Tuyết Như liền ngã quỵ xuống nền ôm cổ ho sặc sụa.

•Khụ khụ

“ Vũ Dịch Đức, tôi nhất định...sẽ kiện anh!Khụ...”

“ Tùy cô! Nhưng tôi cảnh cáo cô, cô không được đụng đến Song Nhi. Nếu không, cô chẳng còn cơ hội để ở đây thách thức tôi đâu.”
User avatar
tuvi
Quả Mít
Quả Mít
 
Tiền: $57,428
Posts: 97327
Joined: 29 Apr 2006
Location: FRANCE
 
 

Re: Đau Đến Mấy Vẫn Yêu - Huỳnh Thiên Kỳy

Postby tuvi » 26 Sep 2023

Chương 34: Bù đắp cho em bằng cả cuộc đời của anh

Vũ Dịch Đức bước ra khỏi bữa tiệc, hàng trăm con mắt đang hướng nhìn theo anh và cái tay đang chảy máu.

Định lên xe thì Hắc Nhạc gấp gáp báo cáo:

“ Vũ tổng, có chuyện rồi! ”

“ Là chuyện gì? ”

“ Tay ngài chảy máu... ”

Hắc Nhạc quýnh quáng lên, khuôn mặt lo lắng.

Vũ Dịch Đức dáng vẻ mệt mỏi và tiều tụy còn đâu là phong thái khi nãy, nghiêm túc nhìn Hắc Nhạc hỏi lại:

“ Có chuyện gì? ”

“ Lưu Gia Huân cùng với một em gái sử dụng ma túy trong khách sạn, chẳng biết là thế nào đã nhảy từ tầng 10 rơi xuống trong tình trạng khoả thân, chết ngay tại chỗ. Cảnh sát đang tiến hành điều tra, ngài có muốn đến xem thế nào không? ”

“ Cái gì, chết rồi? Khi nào? ”

Vũ Dịch Đức vô cùng hốt hoảng, dù thế nào thì Lưu Gia Huân cũng là em họ, trong lòng anh bây giờ cũng chẳng dễ chịu một chút nào.

“ 20 phút trước cảnh sát gọi cho tôi, bảo tôi thông báo với ngài. Nhưng lúc đó... ”

•Reng... reng.. reng... truyện teen hay

“ Nói đi! ”

[ “ Thiếu gia, khi nãy thiếu phu nhân định tự tử, nhưng ông Đặng đến kịp, bây giờ đã về nhà, tôi đang theo sau. ” ]

Vũ Dịch Đức dựa người vào xe, khép hờ đôi mắt, bên trong điện thoại lại phát ra âm thanh giọng nói của Lâm Niên.

[ “ Đang có một chiếc xe đi theo thiếu phu nhân, tôi chắc chắn đó là người của Ngô Tân Vinh. ” ]

“ Được rồi, cậu bảo vệ cô ấy cho tốt. ”

Cúp máy, Vũ Dịch Đức lặng lẽ suy ngẫm, sau đó nhìn sang Hắc Nhạc lên tiếng tâm sự:

“ Ngày mai chắc chắn ba mẹ của tôi sẽ về, muốn ly hôn với Song Nhi và đưa cô ấy sang Pháp cũng rất khó. ”

“ Hay là ngài cứ nói thật với ông bà Vũ, trước sau gì họ cũng biết. ”

Giọng nói Hắc Nhạc bỗng nhiên trùng xuống, sắc mặt buồn rầu lo lắng.

“ Ừ...đưa tôi đến gặp cảnh sát trưởng xem thế nào, tôi nghĩ không đơn giản như thế đâu. ”

Vũ Dịch Đức tự mở cửa xe ngồi vào bên trong, ngay lập tức anh dựa người về sau ghế nhắm mắt nghỉ ngơi.

Mệt...

Anh đang rất mệt!

Chiếc xe lăn bánh lái đi, Vũ Dịch Đức lấy điện thoại mở ra xem. Anh lướt xem từng tấm ảnh mà anh đã chụp cho Đặng Song Nhi lúc cả hai đi hưởng tuần trăng mật. Anh phóng to khuôn mặt của cô, chạm vào, vuốt nhẹ qua.

Nắm chặt điện thoại trong tay, Vũ Dịch Đức đưa tầm mắt nhìn ra bên ngoài.

‘ Xin lỗi, những chuyện anh làm có thể tổn thương em bây giờ, nhưng anh không muốn em lưu giữ mãi hình bóng anh trong tim, nhưng thân xác anh đã nằm sâu dưới đáy mồ. Đợi anh, nếu anh còn cơ hội, anh nhất định sẽ bù đắp cho em bằng cả cuộc đời của anh. ’

“ Vũ tổng, tay ngài chảy máu nhiều quá, hay là đến bệnh viện trước. ”

“ Về nhà đi, tôi muốn nghỉ ngơi.! ”

Phải, anh đến đó Lưu Gia Huân cũng không sống lại được. Việc quan trọng lúc này là anh phải nghỉ ngơi thật tốt, còn nhiều chuyện đang chờ anh đối đầu phía trước.

•Cạch...

Bước vào căn phòng của chính mình, tâm trạng của Vũ Dịch Đức càng lúc càng tệ. Lúc trước, dù mệt mỏi, căng thẳng hay buồn bực thì khi bước vào phòng anh liền có cảm giác thoải mái, dễ chịu đôi phần.

Căn phòng chìm trong một màu tối đen, không có một chút ánh sáng nào len lỏi vào nơi đây. Vậy mà Vũ Dịch Đức vẫn có thể đi lại chiếc giường quen thuộc nằm xuống.

Mùi hương nơi đây không còn là duy nhất một mùi nam tính của anh, nó hòa quyện vào mùi hương của phụ nữ. Nhẹ nhàng và dịu ngọt!

Chiếc giường này và căn phòng này chứa biết bao nhiêu khoảnh khắc ngọt ngào, vui vẻ, lãng mạn, nồng cháy của cả hai.

« “Anh Dịch Đức, em muốn nói là...em yêu anh...em rất yêu anh. Dù mai sau sướng hay khổ, dù anh có trắng tay, hay dù là thế nào đi chăng nữa em vẫn sẽ bên cạnh anh và yêu anh. ” »

« “ Dịch Đức, anh đã yêu em chưa? ”»

“ Anh đã yêu em.! ”

Tâm trí của Vũ Dịch Đức chìm vào trong những câu nói của Đặng Song Nhi, một giọt nước mắt lặng lẽ rơi xuống...

Vũ Dịch Đức đã khóc!

Khóc cho sự ngang trái, cay đắng...đang xảy ra với anh và Song Nhi.

Tình yêu vừa chớm nở đã vội héo tàn!

• Reng... reng...

“ Tôi nghe đây! ”

[ “ Cậu sao rồi, ổn chứ? Mọi chuyện đã sắp xếp xong chưa? ” ]

Là giọng nói của Phó Tôn Trạch, bạn thân của Vũ Dịch Đức.

“ Tôi vẫn ổn, mọi chuyện đã gần xong rồi. ”

Giọng nói của Vũ Dịch Đức vô cùng bi thương, bên đầu dây bên kia cũng có tiếng thở dài tiếc nuối, buồn bã và lo lắng.

[ “ Lưu Gia Huân chết rồi, cậu biết chứ? ” ]

“ Tôi biết...”

Đột nhiên bên đầu dây bên kia phát ra tiếng nói của một người đàn ông, nhưng không phải là Phó Tôn Trạch, anh nhíu mày lắng nghe:

[ Này, cậu mau đưa điện thoại cho tôi nói chuyện với cậu ta. Tôi không thể chờ đợi được nữa, nhà tôi không ở lại đi ăn nhờ ở đậu nhà cậu, dọn dẹp nhà cho cậu. Tôi còn bỏ vợ bỏ con bên đó, tôi mà đi quá một tuần, về vợ tôi không cho tôi vào nhà và nhận con đấy...Alo, Vũ Dịch Đức, ngày mai tôi sẽ làm phẫu thuật cho cậu! ” ]

Người đàn ông này đã giật lấy điện thoại trên tay của Phó Tôn Trạch để nói chuyện với Vũ Dịch Đức. Người này tên là Lý Thiên, một bác sĩ tài ba. Anh, Phó Tôn Trạch và Lý Thiên chơi chung với nhau đã được 10 năm. Tuy không thường xuyên gặp nhau vì cách trở địa lý, ai cũng bận bịu với công việc, nhưng những sự kiện quan trọng đều thu xếp để đến tham dự. Những lần anh sang Mỹ công tác đều gặp gỡ hai người bạn này và ngược lại.

“ Năm ngày nữa, đợi vợ tôi sang Pháp ổn định tôi mới an tâm. ”

[ “ Năm ngày nữa, cậu đùa với tôi à? Mấy hôm trước cậu nói với tôi thế nào? Tôi theo cậu về đây rồi cậu lật lọng có phải không? ” ]

“ Vậy đi, tôi đang đau đầu. ”
User avatar
tuvi
Quả Mít
Quả Mít
 
Tiền: $57,428
Posts: 97327
Joined: 29 Apr 2006
Location: FRANCE
 
 

Re: Đau Đến Mấy Vẫn Yêu - Huỳnh Thiên Kỳy

Postby tuvi » 26 Sep 2023

Chương 35: Hồi tưởng

Đặt điện thoại xuống giường, tâm trạng của Vũ Dịch Đức rơi vào trong những suy tư, nhớ lại chuyện mình đã nói dối với Đặng Song Nhi.

Quả thật hôm đó Vũ Dịch Đức có cuộc họp quan trọng và anh đã dự định trong lòng là đến nhà Thái Tuyết Như nói rõ mọi việc. Dù sự thật là thế nào thì anh cũng đã là người đàn ông có gia đình, cũng thấy mình chưa làm gì quá đáng để có lỗi với cô ta.

Nói xong, anh quay lại tập đoàn có cuộc họp và định sau khi họp xong sẽ về nhà với Đặng Song Nhi, đưa cô đi ăn tối như lời đã hứa khi sáng.

Nhưng đang trong cuộc họp, anh cảm thấy đau đầu hoa mắt chóng mặt. Phó Tôn Trạch từng có người thân mắc bệnh hiểm nghèo nên khi nhìn thấy anh như vậy đã nhanh chóng đưa anh đi bệnh viện kiểm tra.

Kết quả, Vũ Dịch Đức bị u não giai đoạn một và chuẩn bị bước sang giai đoạn hai. Cả hai vô cùng bàng hoàng, anh dừng như suy sụp không thể bình tĩnh nổi.

Đêm đó anh về rất muộn và đã nói dối với Đặng Song Nhi rằng có công việc đột xuất, nhưng thật ra anh ở nhà của Phó Tôn Trạch để lấy lại tinh thần, và liên lạc với Lý Thiên bàn bạc.

Lý Thiên lúc đó đã bảo Vũ Dịch Đức sang Mỹ cho anh ta xét nghiệm lại một lần nữa và đưa ra phương án điều trị tốt nhất, hiệu quả nhất.

Vũ Dịch Đức đã suy nghĩ rất nhiều, Đặng Song Nhi là một cô gái rất yếu đuối, cả hai cũng chỉ vừa mới kết hôn, chắc chắn sau khi cô biết bệnh tình của anh, cô sẽ suy sụp hơn cả anh. Nên khi phát hiện anh tạm thời giấu đi, thậm chí phải nói dối là đi công tác.

Song Nhi từng nói:

« “ Nhưng mà nếu như anh một chân đạp hai thuyền, em sẽ không yêu anh nữa... em sẽ bỏ đi. ” »

“ Song Nhi, nếu anh vượt qua được, anh sẽ theo đuổi em, sau đó là cầu hôn em... ”

Mấy ngày ở bên Mỹ, anh đã suy nghĩ rất nhiều cách. Hôm đó vừa xuống máy bay anh đã đến trường đón Đặng Song Nhi tan học, anh định sẽ lựa lời nói với cô bằng một căn bệnh khác nhẹ hơn, để cô giảm bớt lo lắng và suy sụp tinh thần.

Nhưng suy nghĩ của anh thay đổi sau khi Đặng Song Nhi bị bắt cóc. Anh đã chọn cách giấu đi bệnh tình, nói ra những câu đau lòng để cho Đặng Song Nhi hận anh.

Vũ Dịch Đức đã sắp xếp mọi thứ, đưa cô sang Pháp. Nếu anh bình an vượt qua, cuộc phẫu thuật thành công, sau khi bình phục anh sẽ sang đó giải thích.

Nếu như anh chết, cái tên Vũ Dịch Đức sẽ mãi mãi biến mất theo thân xác của anh. Chắc chắn trước khi anh nằm lên bàn phẫu thuật, anh sẽ nói qua với ông bà Vũ, nếu anh có mệnh hệ gì hãy âm thầm lặng lẽ và đừng bao giờ để cho Song Nhi biết được sự thật.

Ai ai cũng đoán ra Đặng Song Nhi sẽ làm gì nếu như Vũ Dịch Đức mãi mãi ra đi. Không nghĩ quẩn thì cũng suy sụp tinh thần một thời gian dài, sau đó chắc chắn cô sẽ khó mở lòng yêu đương vì trong tim mãi chỉ có hình bóng Vũ Dịch Đức anh.

•••Tối hôm Đặng Song Nhi bị bắt cóc.•••

“ Dừng lại! ”

Két...

Lâm Niên dừng lại trước đường hẻm nhỏ, hai bên là cây cối um tùm, cỏ sậy dày đặc. Vũ Dịch Đức mở cửa bước xuống nhìn xung quanh, cúi xuống quan sát có dấu bánh xe hay không.

“ Thiếu gia, Tiết Hào và Hắc Nhạc nói vẫn không tìm được thiếu phu nhân. ”

Lâm Niên bước ra báo cáo.

Khi chiều vì ra sân bay đón Vũ Dịch Đức nên đến trường học muộn, lúc đến thì vô tình nhìn thấy Đặng Song Nhi vừa bước vào một chiếc xe xa lạ và tên kia cũng có những biểu hiện đáng nghi ngờ nên đã lái theo.

“ Chạy vào đây! ”

Vũ Dịch Đức nói xong liền phóng lên xe và Lâm Niên cũng vậy.

Lái vào được một đoạn, Vũ Dịch Đức đã nhìn thấy phía trước có hai chiếc xe ô tô. Anh thầm mừng trong lòng vì cuối cùng đã tìm được Đặng Song Nhi, nhanh chóng mở cửa bước xuống hối hả chạy bộ vào bên trong cứu cô.

Hơn 30 phút chạy bộ và tìm kiếm xung quanh, nhưng không thấy một ai. Đang chạy vào sâu hơn nữa thì bỗng nhiên có tiếng súng ‘ Đoàng... Đoàng...’ vang lên, rất gần với anh. Anh dừng lại, toàn thân run rẩy, đôi mắt đỏ trạch phủ đầy đau thương vì cho rằng mình đã đến trễ.

“ Thiếu gia là súng... chẳng lẽ... ”

“ Đưa súng cho tôi, hôm nay tôi phải giết chết đám cặn bã đó.!”

Lâm Niên đưa súng cho Vũ Dịch Đức, anh nắm chặt, hùng hồn chạy vào chẳng biết sợ chết.

“ Không sao, có tôi rồi, tôi bảo vệ em! ”

“ Huhu...”

Hình ảnh một nam, một nữ đang ôm nhau phía trước và câu nói của Ngô Tân Vinh, cộng thêm tiếng khóc nức nở của Đặng Song Nhi làm cho bước chân của Vũ Dịch Đức bất giác khựng lại. Mấy giây sau, anh nắm lấy cổ áo của Lâm Niên kéo vào chỗ khuất không cho cả hai nhìn thấy.

“ Thiếu gia, sao cậu không vào đó với thiếu phu nhân... ”

Hai tay của Vũ Dịch Đức buông lỏng. Ánh mắt như điên như dại, sâu kín, bộn bề tính toán nhìn vào bên trong.

Đến cả cứu cô, anh cũng đến muộn hơn Ngô Tân Vinh!

Đã vậy...

Chẳng biết ngày mai sẽ sống hay chết!

“ Đi thôi, cô ấy đã an toàn rồi! ”

Vũ Dịch Đức quay lưng đi ngược ra xe, những bước chân nặng nề đầy sự bất lực.

Lâm Niên nhăn mặt nhìn vào bên trong, rồi nhìn sang Vũ Dịch Đức đang bỏ đi chẳng vào bên trong xem Song Nhi thế nào.

“ Chẳng lẽ đang ghen, ghen thì phải vào mới đúng chứ? ”

Lâm Niên gãi đầu khó hiểu, nhưng rồi cũng chạy theo Vũ Dịch Đức.

Ra đến xe, anh bảo Lâm Niên lái ra bên ngoài đường lớn và dừng lại cách đó không xa.

Lâm Niên lại tiếp tục thắc mắc:

“ Thiếu gia...”

“ Cậu đừng lải nhải nữa được không? Tôi đang rất mệt! ”

Im lặng một chút, anh lên tiếng căn dặn:

“ Một lát lái theo chiếc xe của Ngô Tân Vinh, nhưng không được để cho anh ta phát hiện. ”

“ Hôm nay anh có biết em đã trải qua những điều đáng sợ gì không? Em bị người ta bắt cóc, suýt chút nữa còn bị cưỡng h.iếp. ”

Đặng Song Nhi nghẹn ngào nói ra, nước mắt cứ chảy. Những ấm ức tủi thân khiến cô chẳng thể nào ngăn được, cô vốn dĩ là một cô gái yếu đuối.

Vũ Dịch Đức nhìn ra bên ngoài cửa sổ, hai mắt của anh đỏ trạch sâu kín nhìn xa xăm, chẳng biết tin hay là không tin.

“ Tình yêu của em, anh có thể nhận hoặc không, nhưng anh không được nghĩ em như thế. Dịch Đức, dù em còn một hơi thở, em vẫn sẽ yêu anh. ”

Đặng Song Nhi ôm mặt chạy ùa lại giường nằm xuống, lấy chăn chùm lên đầu bật khóc nức nở.

• Rầm...

Bước ra khỏi phòng, Vũ Dịch Đức dựa lưng vào cánh cửa, đôi mắt đăm chiêu mông lung nhìn thẳng một hướng toan tính, sắc mặt cũng thay đổi chẳng còn đâu tức giận cãi nhau với Đặng Song Nhi khi nãy.

Sau đó, anh vội vàng bước đi xuống nhà. Lấy trong vali ra một bộ hồ sơ bệnh án, một mình lái xe rời khỏi Vũ gia mà chẳng cần ai theo mình.

Chiếc xe dừng lại truớc con hẻm nhỏ, Vũ Dịch Đức bước xuống đi vào bên trong.

Đứng trước nhà của ông Đặng, anh đưa tay đập cửa, lên tiếng gọi ông:

“ Ba ơi...ba ơi...! ”

Tuổi tác đã lớn, cộng thêm căn bệnh mất ngủ nên khi nghe giọng nói của Vũ Dịch Đức thì ông Đặng đã bật đèn sáng lên và đi ra ngoài mở cửa.

Trong lòng ông Đặng nảy sinh nhiều chuyện không may, không lý nào Dịch Đức lại tìm ông vào lúc 3-4 giờ sáng như thế này.

“ Dịch Đức, sao con lại đến đây vào giờ này? Vào nhà đi con! ”

Vũ Dịch Đức bước vào, ông Đặng đóng cửa lại. Quay lại nhìn anh thì thấy đôi mắt của anh đỏ trạch, sắc mặt thể hiện rõ tâm trạng đang rất tồi tệ, đau khổ.

“ Lại ghế ngồi đi, có chuyện gì thế Dịch Đức? ”

Ngồi xuống ghế đối diện với ông Đặng, anh cúi mặt, rất lâu sau mới lên tiếng:

“ Ba, con xin lỗi, con đã làm tổn thương Song Nhi! ”

Trước khi kết hôn, anh đã hứa rằng với ông rằng sẽ không bao giờ làm cho Đặng Song Nhi đau lòng hay tổn thương, sẽ chăm sóc và yêu thương cô, nhưng hãy xem đi khi nãy anh đã nói gì và làm gì với cô.

Anh hoàn toàn không muốn, chưa từng nghĩ sẽ phụ bạc Song Nhi. Phải, anh kết hôn với cô vì muốn chọc tức Thái Tuyết Như, nhưng anh vô cùng nghiêm túc trong cuộc hôn nhân này, gạt bỏ nhiều công việc để vun đắp tình cảm với cô từng ngày.

Không ai có thể khiến anh nghe theo, chiều theo, thậm chí nếu anh không thích thì đến bà Vũ anh cũng không nghe.

Nói ra những câu đau lòng đó, nhìn cô khóc sướt mướt anh cũng đau lắm chứ. Nhưng đó chính là cách anh đã nghĩ ra để bảo vệ Song Nhi trong lúc gấp gáp này.

“ Tổn thương Song Nhi? Con đã làm gì? ”

Ông Đặng mất bình tĩnh đứng dậy, Vũ Dịch Đức ngước lên nhìn ông, khuôn mặt khổ sở thảm hại lên tiếng cầu xin:

“ Ba, ba giúp con một chuyện được không? ”

“ Con mau nói rõ ràng cho ba hiểu, giúp là giúp chuyện gì? ”

Vũ Dịch Đức đặt hồ sơ bệnh án lên bàn, cúi mặt kiềm nén cảm xúc, không dám nhìn thẳng vào mắt ông Đặng.

Ông Đặng gấp gáp cầm lấy lên xem, mở ra, đọc từng dòng chữ trong đó.

Kết quả...

“ Dịch Đức, sao...sao lại vậy hả con...? ”

Hai tay của ông Đặng run run, hai mắt cũng đỏ lên nhìn Vũ Dịch Đức.

“ Ba, hôm nay Song Nhi bị bắt cóc, suýt chút nữa cô ấy còn bị làm nhục, không cần điều tra con cũng biết người đứng đằng sau là Thái Tuyết Như. Nhưng hiện tại con không có nhiều thời gian để điều tra lấy bằng chứng tống cô ta vào tù. Con cần phải phẫu thuật gấp, nếu không phần trăm thành công sẽ rất thấp. Trong lúc con nằm viện, nếu cô ấy gặp bất trắc gì thì phải làm sao đây, con không yên tâm... Ba, ba giúp con giữ kín bí mật này và đưa Song Nhi sang Pháp. Con sẽ làm cho cô ấy hận con, ghét con. Nếu con thật sự ra đi, như vậy sẽ tốt cho cô ấy sau này, vừa quên được con và cuộc sống của cô ấy cũng chẳng còn nguy hiểm, tương lai sẽ rộng mở và tốt đẹp hơn. Nếu ca phẫu thuật thành công, sau khi sức khỏe ổn định con sẽ sang đó giải thích và cầu hôn cô ấy, con vẫn còn nợ cô ấy một lời cầu hôn. ”

Giọng nói của Vũ Dịch Đức càng về cuối lại càng nghẹn ngào, dừng như muốn tắc nghẹn trong cổ họng. Anh cúi mặt xuống, một giọt lệ tràn ra khỏi khóe mắt, rơi trên khuôn mặt đang rất đau khổ kia.

Hồ sơ bệnh án trên tay rơi xuống, ông Đặng đi lại ngồi xuống cạnh Vũ Dịch Đức, ôm chầm anh an ủi:

“ Dịch Đức, cứ để cho Song Nhi biết bệnh tình của con. Con bé sẽ ở bên cạnh con và cùng con vượt qua trong lúc khó khăn này. Con biết rõ, Song Nhi yêu con rất nhiều mà phải không? ”

“ Vì Song Nhi yêu con, nên cô ấy bắt buộc phải đi và càng không nên biết. Với tính tình của cô ấy, làm sao chịu nổi cú sốc này. Còn Thái Tuyết Như nữa và lỡ như cuộc phẫu thuật không thành công như dự tính, cô ấy phải làm sao? Tương lai của cô ấy sẽ như thế nào? Có thể bây giờ cô ấy tổn thương vì bị con phản bội, lừa dối, nhưng thời gian và một người đàn ông khác sẽ giúp cô ấy chữa lành vết thương. ”

Vũ Dịch Đức vòng tay ôm lấy ông.

Lúc còn bé, anh cũng thường hay khóc nhè và nhõng nhẽo với ông bà Vũ để đòi mua đồ chơi. Nhưng khi anh lớn hơn một chút, anh chưa từng phải bất lực, yếu đuối trước hoàn cảnh nào hay rơi một giọt nước mắt nào.

Hôm nay anh khóc, không phải trước ông bà Vũ mà là với ông Đặng. Một người ba vợ đáng kính!

“ Dịch Đức... ”

“ Ba, con cầu xin ba, ba giúp con đi. ”

“ Ba đồng ý, nhưng ba chỉ giúp con giữ kín bí mật đến khi con phẫu thuật thành công. Khi con ra khỏi phòng phẫu thuật, ba sẽ lập tức nói cho Song Nhi biết. Con bé chỉ cần con, tình yêu của con, một lời cầu hôn không quan trọng với con bé. ”

“ Được, nhưng nếu con chết, ba đừng cho Song Nhi biết. Hãy để cô ấy quên con! ”

“ Con sẽ không sao đâu Dịch Đức! ”

-----------------------------------------------------------------------

* Từ đoạn ••• Tối hôm Đặng Song Nhi bị bắt cóc••• đến cuối chương là Vũ Dịch Đức đang hồi tưởng lại tối hôm Song Nhi bị bắt cóc ở chương 25-26 & 27
User avatar
tuvi
Quả Mít
Quả Mít
 
Tiền: $57,428
Posts: 97327
Joined: 29 Apr 2006
Location: FRANCE
 
 

Re: Đau Đến Mấy Vẫn Yêu - Huỳnh Thiên Kỳy

Postby tuvi » 26 Sep 2023

Chương 36: Linh cảm của người mẹ

Đúng như những gì Vũ Dịch Đức đã nghĩ, ngày hôm sau ông bà Vũ trở về. Nhưng khi vừa ra khỏi sân bay, cả hai ông bà đã đến biệt thự riêng của Lưu Gia Huân, nơi diễn ra tang lễ.

Ba mẹ của Lưu Gia Huân ly hôn năm anh ta 5 tuổi. Sau đó anh ta cùng mẹ sang Mỹ định cư, và cũng không lâu thì mẹ anh ta đi thêm bước nữa. Năm 22 tuổi thì anh ta mới trở về đây và làm việc tại Vũ Thị. Khi nhận được tin dữ, ba dượng, mẹ và em gái của anh ta lập tức đặt vé máy bay về đây, còn ba ruột thì đã có mặt từ tối qua.

Vũ Dịch Đức có mặt từ rất sớm để lo tang lễ của em họ, anh tiều tụy lặng lẽ trầm ngâm đứng một góc nhìn vào di ảnh của Lưu Gia Huân, nhiều suy nghĩ quẩn quanh khiến đầu anh đau nhức, thêm mệt mỏi.

“ Dịch Đức, cậu về nghỉ ngơi đi. Việc của vợ cậu, cậu còn chưa giải quyết xong, ở đây có ba mẹ của Lưu Gia Huân rồi. ”

Phó Tôn Trạch vỗ vào vai của Vũ Dịch Đức, anh thở dài lên tiếng:

“ Em ấy ra đi một phần cũng do tôi phải không? Tôi không quan tâm nhiều nên... ”

“ Cậu ta lớn rồi, thừa biết ma t.ú.y nguy hiểm như thế nào. Nếu cậu ta nghe lời của cậu, thì đã không có ngày hôm nay. ”

Vũ Dịch Đức thở ra một hơi đầy bất lực, dựa người vào trong tường suy nghĩ đến mình.

Dù là khối u não lành tính, nhưng ca phẫu thuật nào mà không có nguy hiểm. Lý Thiên cũng không đảm bảo 100℅ thành công, lỡ như may mắn không mỉm cười với anh, vậy người ở lại sẽ buồn như thế nào.

“ Tôn Trạch, nếu tôi có mệnh hệ gì, cậu đừng bỏ rơi Vũ Thị, hãy giúp ba tôi khi còn có thể. ”

“ Cậu đừng bi oan quá, có Lý Thiên mà cậu lo gì.! ”

Vũ Dịch Đức cười nhạt lắc đầu, chán nãn nói:

“ Có cậu ta mới đáng lo, từ sáng đến giờ cậu ta gọi điện cho tôi mấy chục lần. ”

Có ai xui xẻo như Lý Thiên không chứ. Thân làm bác sĩ, công việc ở bên Mỹ chất chồng nhưng theo Vũ Dịch Đức về đây ăn không ngồi rồi, xa vợ xa con.

Đã vậy, từ trước tới nay chỉ có bệnh nhân năn nỉ bác sĩ chứ ai đời bác sĩ phải đi năn nỉ cầu xin, thiếu điều muốn quỳ lạy bệnh nhân phải phẫu thuật càng sớm càng tốt.

“ Cậu ta mắc căn bệnh không trị được, đành chịu.! ”

Phó Tôn Trạch cười mỉa mai. Bất chợt lúc này bà Vũ cả người hừng hực cơn tức đi tới, nắm lấy vành tai của Vũ Dịch Đức ngắt nhéo ghì xuống không thương tiếc, nghiến răng nói:

“ Mẹ bảo con như thế nào, ở nhà không được ăn hiếp Song Nhi, vậy con xem mình đã làm gì? ”

Hôm qua bà Trương đã gọi cho bà, kể hết mọi chuyện xảy ra hôm qua cho bà nghe. Nếu Lưu Gia Huân không mất, bà cũng sẽ trở về dạy dỗ đứa con trai không biết tốt xấu này.

“ Mẹ, người ta nhìn kìa, có chuyện gì để về nhà từ từ nói. ”

Vũ Dịch Đức nhăn mặt gỡ tay bà Vũ xuống nhưng không được. Trời ơi, đường đường là Vũ tổng hô mưa gọi gió bên ngoài vậy mà bị mẹ nhéo lỗ tai. Bao nhiêu năm anh xây dựng hình tượng chỉ trong một phút đã tiêu tan thành mây khói hết rồi.

“ Nói với con à? Để mẹ cho con biết ăn hiếp con dâu cưng của mẹ hậu quả sẽ thế nào! ”

Bà Vũ vừa nói, vừa lôi kéo Vũ Dịch Đức ra ngoài. Ý định bắt anh lên xe đi đến nhà ông Đặng đón Đặng Song Nhi về nhà và xin cô tha thứ.

“ Đủ rồi mẹ! ”

Vũ Dịch Đức khó chịu gằng giọng, dứt khoát kéo tay bà xuống khỏi tai mình. Đưa mắt nhìn qua mọi người đang chăm chú nhìn cả hai, anh nhẹ giọng lại nói với bà:

“ Về nhà con sẽ nói rõ mọi chuyện cho mẹ biết.! ”

Nói xong, Vũ Dịch Đức bỏ đi ra ngoài, lên xe đến Vũ Thị sắp xếp công việc.

Bà Vũ tức đến lồng ngực phập phồng, sau đó đi nhanh vào bên trong tìm kiếm ông Vũ.

“ Em phải đến nhà anh xui đón Song Nhi về. ”

Ông Vũ thở dài, giơ tay nhìn vào đồng hồ.

“ Ở lại đây một chút rồi anh và em cùng đi, một mình em đến đón Song Nhi cũng không phải phép đâu. ”

Ông Vũ cau mày, trong lòng khó chịu với Vũ Dịch Đức vô cùng.

Ngày trước đang yên đang lành thì nghi ngờ vô cớ, đã vậy còn không điều tra rõ ràng mà kết tội Tuyết Như rồi một mực chấm dứt.

Sau đó chưa gì đã muốn kết hôn với Song Nhi, bắt ông bà phải đến nhà ông Đặng thưa chuyện cho bằng được.

Bây giờ kết hôn rồi lại đi dây dưa qua lại với Tuyết Như để Song Nhi bỏ về nhà ngoại.

Mấy hôm trước khi ông Thái gọi cho ông mắng vốn. Ông gọi về bảo đến nhà nói chuyện đàng hoàng tử tế, thật lòng nhận lỗi với Tuyết Như và ông bà Thái thì thái độ cọc cằn khó chịu với ông.

Con với chả cái!

“ Vậy cũng được! ”

“ Em mệt lắm không? Hay là vào trong phòng nghỉ ngơi một lát đi.”

“ Em thấy lồng ngực hơi nhói.”

Bà Vũ đặt tay lên ngực, chân mày hơi cau lại.

Chẳng lẽ vừa mới tức giận với Vũ Dịch Đức nên mới đau như vậy?

Nhưng không...ngày trước dù có cãi nhau nảy lửa với ông Vũ cũng đâu có.

Mấy ngày hôm nay bà liên tục cảm thấy trong người khác lạ vô cùng, trong đầu cứ nhớ đến Vũ Dịch Đức nhưng bà biết rõ anh đang đi công tác.

Những lần bà gọi cho anh, bà luôn nhắc nhở anh ăn uống nghỉ ngơi, chú ý xe cộ. Đến khi anh về thành phố B, bà mới an tâm đôi chút.

Nhưng đây cũng đâu phải lần đầu Vũ Dịch Đức đi công tác hay xa nhà. Năm 18 tuổi anh đã đi du học, đi công tác liên miên có khi hơn một tháng. Và dù có lo nhưng cũng không phải cảm giác này.

Nó cứ nao nao khó chịu ở lồng ngực.!

“ Có sao không em, hay anh đưa em đi bệnh viện kiểm tra. ”

Ông Vũ sốt sắng lên, dìu bà lại ghế gần đó ngồi xuống.

Bà Vũ ngồi xuống, tầm mắt của bà lại hướng nhìn đến mẹ của Lưu Gia Huân đang khóc lóc thê thảm, xỉu lên xỉu xuống trước di ảnh của anh ta.

Đầu của bà bắt đầu quay quay choáng váng, hơi thở nặng nhọc, bám víu lấy tay ông Vũ nói:

“ Em thấy hơi mệt, em vào trong nghỉ ngơi một chút rồi chúng ta về đón Song Nhi. ”
User avatar
tuvi
Quả Mít
Quả Mít
 
Tiền: $57,428
Posts: 97327
Joined: 29 Apr 2006
Location: FRANCE
 
 

Re: Đau Đến Mấy Vẫn Yêu - Huỳnh Thiên Kỳy

Postby tuvi » 26 Sep 2023

Chương 37: Hai cái tát

4 giờ chiều, ông bà Vũ mới lên xe đến nhà của ông Đặng.

Đặng Song Nhi hôm qua tới giờ luôn nằm ở trong phòng, đôi mắt cũng đã sưng đỏ.

Bên ngoài, ông Đặng đang ngồi ở ghế uống trà thì ông bà Vũ bước vào. Ông giật mình, đứng dậy chào hỏi:

“ Anh chị xui, mời ngồi! ”

Ông bà Vũ ái ngại ngồi xuống ghế, lên tiếng hỏi:

“ Cảm ơn anh, à... Song Nhi có ở đây không? ”

Ông Đặng ngồi xuống, rót trà vào tách đưa cho cả hai, trả lời:

“ Có, để tôi gọi con bé ra.! ”

“ Không không... Tôi muốn nói chuyện với anh một lát. Anh xui à, dạo gần đây tôi và mẹ của Dịch Đức không có ở nhà, nên không hay không biết gì cả. khi tôi hay là về ngay, nhưng cháu của tôi vừa mới qua đời nên không thể đến nhà gặp anh ngay được. Tôi xin lỗi anh! ”

Ông Đặng nhìn ông bà Vũ, với thái độ này chắc chắn Dịch Đức vẫn chưa nói bệnh tình và kế hoạch của mình.

“ Không sao, cứ xem như duyên nợ vợ chồng của hai đứa trẻ chỉ tới đó. ”

Bà Vũ gấp gáp lên tiếng, ánh mắt tha thiết như đang muốn cầu xin:

“ Không được, tôi đã về rồi thì đảm bảo với anh sẽ không có chuyện tương tự xảy ra đâu. Tôi sẽ dạy dỗ lại Dịch Đức mà.! ”

“ Anh xui, mục đích của tôi đến đây là để xin lỗi anh và muốn đón Song Nhi về. Dịch Đức đã sai, rất sai, tôi và mẹ nó về sẽ dạy lại. Tôi lấy danh dự của mình ra để đảm bảo sẽ không để chuyện này xảy ra thêm lần nữa. ”

Ông Đặng nhìn ra bên ngoài đăm chiêu rồi nhìn sang ông bà Vũ. Trong lòng nghĩ nên nói thật bệnh tình và kế hoạch của anh cho ông bà nghe, nhưng vừa mở miệng định nói thì Đặng Song Nhi đi ra, cúi đầu chào ba mẹ chồng.

“ Ba, mẹ. ”

“ Song Nhi, con cũng thật là, có ấm ức chuyện gì tại sao không nói cho mẹ biết hả? ”

Bà Vũ đứng dậy, đi đến kéo Đặng Song Nhi lại ghế ngồi xuống gần mình. Quan sát thấy khuôn mặt và đôi mắt của cô, làm bà thêm tức giận Vũ Dịch Đức.

“ Ba mẹ về khi nào ạ? ”

“ Khi trưa, nhưng ba mẹ đến tang lễ của Gia Huân trước. Cô con buồn lắm, mẹ định đón con về nghỉ ngơi một lát, đến tối hai mẹ con mình đến đó an ủi cô con. ”

“ Lưu thiếu...à không Gia Huân tại sao lại mất vậy anh xui? ”

Ông Đặng bất ngờ hỏi lại, ông Vũ thở dài buồn bã, trả lời:

“ Nói ra để anh chê cười rồi. Thằng bé sử dụng ma t.ú.y nên gây ra ảo giác, không kiểm soát được hành động, nhảy từ tầng 10 khách sạn xuống anh à. ”

Đặng Song Nhi im lặng, tay chân lạnh ngắt khi nghe đến cái chết của Lưu Gia Huân. Bà Vũ vỗ vỗ vào bàn tay cô, lên tiếng nói với ông Đặng:

“ Anh xui, anh cho phép tôi đón Song Nhi về. Thành thật xin lỗi anh! ”

Trong lòng của Ông Đặng đang lưỡng lự không biết có nên nói ra sự thật không khi ông đã hứa với Vũ Dịch Đức sẽ giữ kín bí mật.

Nhưng cũng chỉ còn vài hôm nữa Song Nhi sẽ sang Pháp để Dịch Đức yên lòng phẫu thuật.

Liệu nói ra có tốt hay không?

“ Ba mẹ, người anh ấy yêu là Thái tiểu thư, con không nên làm người thừa trong cuộc đời anh ấy. Con đã suy nghĩ kỹ rồi, con sẽ sang Pháp bắt đầu cuộc sống mới, ba mẹ ủng hộ con nhé! ”

Đặng Song Nhi là người mau nước mắt, mới nói mấy câu cô đã rơi lệ.

Níu kéo thì được gì chứ? Càng làm anh thêm chán ghét và phiền muộn. Miễn là Dịch Đức hạnh phúc, vui vẻ, bình an là cô đã yên lòng ra đi.

Cứ xem cuộc hôn nhân của cả hai là giấc mơ hạnh phúc. Hiện tại cô đã tỉnh rồi và bắt đầu một ngày mới không có Vũ Dịch Đức.

Cô đã đánh cược và kết quả cô đã thua.!

Nhưng cô không hề trách anh, là do cô tự nguyện đồng ý!

“ Song Nhi, mẹ chỉ chấp nhận con là con dâu của mẹ, ngoài ra mẹ không thừa nhận ai cả. Nghe lời mẹ, mẹ sẽ giúp con giành lại Dịch Đức. ”

“ Giành bằng cách nào hả mẹ khi trái tim anh ấy chỉ hướng về chị kia. Mẹ đừng làm khó anh ấy ạ, con thật sự muốn ly hôn. ”

Tâm trạng của Song Nhi đã ổn định sau một đêm, không còn bế tắc hay đau khổ như đêm hôm qua. Cô nhìn mọi thứ lạc quan hơn, dù trong tim cô đau như đang bị xé rách ra làm hai.

“ Ba... ”

Lúc này Vũ Dịch Đức bước vào, trên tay còn cầm tờ giấy. Người đầu tiên anh nhìn là ông Đặng, sau đó nhìn sang Đặng Song Nhi và ông bà Vũ.

Bà Vũ nhìn lên anh, hắt mặt về phía Song Nhi, ý như bảo anh năn nỉ và xin cô tha thứ.

Vũ Dịch Đức hít một hơi lấy cam đảm, đặt tờ giấy xuống bàn trước Song Nhi. Bốn chữ, đơn xin ly hôn đập thẳng vào mắt cô và ông bà Vũ.

“ Vũ Dịch Đức... ”

• Bốp...

Bà Vũ nóng giận đứng dậy tát thẳng vào mặt của Vũ Dịch Đức. Bà bảo anh đến đây để đón Song Nhi, anh đem tờ đơn ly hôn đến là có ý gì?

“ Chị xui... đừng... ”

Ông Đặng xót xa đứng dậy ngăn cản, kéo Vũ Dịch Đức ra xa bà Vũ. Ông Vũ nhíu mày khó hiểu nhìn theo.

Trong khi ông là ba ruột nhưng cảm thấy cái tát đó vô cùng xứng đáng, còn ông Đặng... Tại sao vậy?

“ Vũ Dịch Đức, mẹ không cho phép con ly hôn với Song Nhi và mẹ cũng sẽ không chấp nhận người phụ nữ nào làm dâu mẹ ngoài Song Nhi. Nếu con cãi lời mẹ, thì đừng bao giờ bước chân vào Vũ gia, đừng ngồi vào chiếc ghế tổng giám đốc. Và mẹ cũng nhắc nhở con luôn, phải, mẹ rất muốn có cháu nội ẩm bồng, nhưng phải là do Song Nhi sinh. Con đừng nghĩ mẹ sẽ vì cháu nội mà thương tình, không, dù con có sinh với Tuyết Như 10 đứa mẹ cũng không thừa nhận và chấp nhận. Con đừng trách mẹ ác, tất cả đều là do con gây ra.”

“ Dịch Đức, nói thật cho ba biết, giữa Tuyết Như và Song Nhi con yêu ai? ”

Ông Vũ đứng dậy gằng giọng với anh, anh đánh tầm mắt nhìn sang ông Đặng, cúi mặt, kiên quyết trả lời:

“ Tuyết Như! ”

• Bốp...

Lại một cái tát vào mặt của Vũ Dịch Đức, bà Vũ tính nóng cực kỳ, khi câu nói vừa dứt bà đã nhào đến tặng anh thêm một cái tát.

Đặng Song Nhi nghe xong câu trả lời của Vũ Dịch Đức thì đã có đủ cam đảm và dũng khí. Đứng dậy, bước lại tủ lấy ra một cây bút.

“ Song Nhi, đừng, mẹ không cho phép! ”

“ Mẹ, Song Nhi xin lỗi, nhưng chuyện tình yêu không thể ép buộc được. ”

Đặng Song Nhi nói xong liền bước lại, cúi xuống, lúc đặt cây bút định ký thì hai dòng nước mắt của cô tuôn xuống, khó khăn lắm cô mới ký được.
User avatar
tuvi
Quả Mít
Quả Mít
 
Tiền: $57,428
Posts: 97327
Joined: 29 Apr 2006
Location: FRANCE
 
 

Re: Đau Đến Mấy Vẫn Yêu - Huỳnh Thiên Kỳy

Postby tuvi » 26 Sep 2023

Chương 38: Nam cung tiểu thư

Một mình lang thang đi dạo với thời tiết giá lạnh, phố đông nhưng sao lòng của Đặng Song Nhi lại cảm thấy lẻ loi, chơi vơi lạc lõng như chỉ có một mình.

Đưa tay lên bao bọc lấy mình, nhớ lại những khoảnh khắc lãng mạn, ngọt ngào của cô và Vũ Dịch Đức từng trải qua ở Maldives.

Cô từng mong ước và hy vọng rằng, lần sinh nhật này của mình sẽ có Vũ Dịch Đức bên cạnh đón tuổi mới, nhưng giờ xem ra chỉ có cô và cô, còn ở một nơi xa lạ.

Từ trước tới nay, lần đi nước ngoài đầu tiên là cùng với Vũ Dịch Đức. Nhưng ai rồi cũng phải thay đổi và lớn lên, cô phải mạnh mẽ tự bước đi trên đôi chân của chính mình.

Đang trong dòng cảm xúc thì đôi chân của Đặng Song Nhi ngừng lại, cô có cảm giác như

ai đó đang đi theo sau mình.

Song Nhi bước thêm hai ba bước nữa rồi đột ngột quay người về sau. Giật mình khi thấy ông Đặng đang đứng sát với mình.

“ Ba đi tìm con ạ? ”

“ Lạnh như vậy, mặc áo khoát vào đi con. ”

Ông Đặng và Lâm Niên không rời Đặng Song Nhi nữa bước, luôn bên cạnh bảo vệ cô. Khi nãy cô bảo ra ngoài đi dạo, ông lật đật chạy vào bên trong lấy áo khoát của cô mang đi và cẩn thận theo sau.

Đôi mắt của Đặng Song Nhi đỏ hoen nắm lấy đôi tay chai sần thô ráp to lớn của ông, lên tiếng nói:

“ Về thôi ạ. ”

Ông Đặng mỉm cười, cưng chiều xoa xoa đầu cô.

Không chỉ riêng Vũ Dịch Đức có bí mật muốn giấu cô, ông cũng có một bí mật đã chôn dấu gần 20 năm qua.

Đột nhiên trong lúc này, phía trước có một chiếc xe lái rất nhanh về phía trước, rất đáng nghi ngờ.

• Két...

Chiếc xe dừng lại trước Đặng Song Nhi và ông Đặng. Hai người đàn ông mặc áo đen, đội nón, đeo khẩu trang che kín mít khuôn mặt nhanh chóng mở cửa bước xuống.

“ Các anh muốn gì hả? ”

“ Muốn cô chết! ”

Nói xong, một tên đạp mạnh vào bụng ông Đặng quăng ra xa, bắt lấy Đặng Song Nhi kéo vào trong xe.

“ Bỏ ra!... ba.... ”

Ông Đặng lồm cồm bò dậy, lo lắng gọi tên cô:

“ Song Nhi... ”

Nhét Song Nhi vào trong xe, nhanh chóng khởi động xe lái rời đi.

•Hù...

Một chiếc xe màu đen phía sau chẳng biết là của ai, dừng như họ cũng muốn bảo vệ, lái theo chiếc xe vừa bắt Song Nhi.

Lúc này, Lâm Niên cũng vừa lái đến, anh và một người nữa mở cửa chạy xuống đỡ ông Đặng đứng lên. Khi nãy anh đã thấy, cũng vội vàng khởi động xe lái đến nên hoàn toàn không kịp. Bọn họ ra tay quá nhanh và dứt khoát, anh chưa kịp chuẩn bị.

“ Mau đuổi theo chiếc xe đó. ”

Ba người lên xe đuổi theo, Lâm Niên lấy điện thoại gọi cho Vũ Dịch Đức:

[ “ Nói đi. ” ]

“ Thiếu gia, thiếu phu nhân bị bắt đi rồi, tôi đang lái theo. ”

[ “ Gửi vị trí sang cho tôi, nhất định phải đuổi theo, không được để mất dấu như lần trước ” ]

Giọng nói của Vũ Dịch Đức vô cùng gấp gáp, nghe rõ từng tiếng bước chân vội vã của anh.

Quả thật đúng như anh đã nghĩ, Thái Tuyết Như không dễ dàng buông tha cho Song Nhi. Cô ta rất kiêu ngạo, háo thắng chưa bao giờ chấp nhận thua cuộc. Quyết định đưa cô sang Pháp vô cùng đúng đắn và sáng suốt, nhưng...

Bên trong xe, Đặng Song Nhi bị hai người đàn ông khi nãy giữ lại, cô vùng vẫy la hét:

” Có phải Thái Tuyết Như đã thuê các anh làm vậy không? Làm ơn tha cho tôi đi. ”

Thực sự lúc này cô chỉ muốn sống yên bình bên ông Đặng và hai hôm nữa cũng sang Pháp, đơn ly hôn đã ký, không làm ảnh hưởng đến cuộc sống của ai vậy mà còn không buông tha cho cô.

“ Tôi lỡ nhận tiền của Thái tiểu thư rồi!. ”

Tên cầm lái nhìn vào gương chiếu hậu, sau đó đưa mắt qua tên đang ngồi bên cạnh, lúng túng lên tiếng hỏi:

“ Có hai chiếc xe đang theo mình, phải làm sao đây? ”

Đặng Song Nhi ngoái đầu nhìn về sau, họ là ai?

Là Ngô Tân Vinh hay sao?

Tại sao lần nào cô gặp nguy hiểm cũng có anh theo sau bảo vệ, còn người cô yêu...

Đặng Song Nhi bật cười thê lương, nước mắt của sự thất vọng rơi xuống.

“ Gọi cho Thái tiểu thư đi. ”

Tên đó cầm điện thoại lên, gọi cho Thái Tuyết Như.

“ Thái tiểu thư, có xe đang theo chúng tôi. E là chưa kịp đến đó đã bị chặn lại! ”

Thái Tuyết Như căn dặn gì đó rồi tên đó cúp máy, nhìn qua tên cầm lái ra lệnh.

“ Tăng tốc đi, giá gấp hai! ”

Câu nói vừa dứt thì chiếc xe đằng sau vượt lên chặn lại, trước chiếc xe đã bắt Đặng Song Nhi.

Tiếng súng rền vang bắn lên không trung hăm dọa. Bốn người đàn ông cao to bước xuống, trên tay cầm súng, đồng loạt mặc vest đen.

Vương Thác, người đứng đầu trong nhóm đó bước tới, dùng súng đập vỡ cửa kính xe, nói với tên cầm lái.

“ Nếu muốn sống thì mau đưa Nam Cung tiểu thư cho tôi. Nam Cung Nhật Đăng và thuộc hạ Nam Bang đang trên đường đến đây. ”

“ Nam Cung tiểu thư...gì? ”

Tên cầm lái lắp bắp, khuôn mặt ngơ ngác, nhìn xuống Đặng Song Nhi.

Đâu có bắt nhầm, nhưng Nam Cung gia làm gì có tiểu thư, chỉ có một mình Nam Cung Nhật Đăng!

Vương Thác nhếch môi, chỉa súng vào đầu của tên tài xế.

“ Tôi không thích nói nhiều, có đưa hay không? ”

“ Tôi đưa tôi đưa... ”

•Két...

Lâm Niên, ông Đặng và một tên vệ sĩ Vũ gia mở cửa xe chạy vội lại. Đặng Song Nhi được hai tên kia đẩy ra ngoài, liền được ông Đặng đỡ lấy và ôm vào lòng.

“ Ba... ”

“ Con có sao không? ”

“ Huhu... ba... ”

Đặng Song Nhi sợ hãi bật khóc, ôm chầm lấy ông Đặng, nép vào người ông.

Ông ôm cô đi ra phía xa mấy tên đó, sợ bọn họ tổn thương nổ súng ra tay với Song Nhi.

Vương Thác nhìn thuộc hạ rồi hắt mặt về phía trước. Họ hiểu ý, tiến đến khống chế hai người ở trong xe, còn hai tên còn lại áp giải qua xe của bọn họ, nhanh chóng lái đi.

Cũng đúng lúc này, một chiếc xe đằng trước lái hun hút trên đường, nhắm thẳng vào người của ông Đặng và Đặng Song Nhi.

Vương Thác cảm nhận được điều nguy hiểm, quay người về sau quan sát, hai mắt anh trợn ngược lao đến.

“ Xe, cẩn thận! ”

Lâm Niên đang báo cáo với Vũ Dịch Đức rằng Song Nhi đã bình an, bỗng dưng anh hét lên, điện thoại rơi xuống đất, dùng hết sức chạy tới...

“ Bác Đặng, thiếu phu nhân cẩn thận! ”
User avatar
tuvi
Quả Mít
Quả Mít
 
Tiền: $57,428
Posts: 97327
Joined: 29 Apr 2006
Location: FRANCE
 
 

Re: Đau Đến Mấy Vẫn Yêu - Huỳnh Thiên Kỳy

Postby tuvi » 26 Sep 2023

Chương 39: Kết cục thảm hại

Lâm Niên đang báo cáo với Vũ Dịch Đức rằng Song Nhi đã bình an, bỗng dưng anh hét lên, bỏ điện thoại xuống, dùng hết sức chạy tới...

“ Bác Đặng, thiếu phu nhân cẩn thận ”

Người con gái trong xe như điên như dại, bật cười ha hả, ánh mắt đỏ trạch màu máu cháy rực câm giận, không một chút sợ sệt lái xe đâm thẳng về phía Đặng Song Nhi.

Vũ Dịch Đức từng nói gì, không được đụng đến Song Nhi sao?

Hăm dọa cô sao?

Thách thức cô sao?

Nực cười, để xem hôm nay cô sẽ làm gì cô ta.!

Nghe được tiếng hét thất thanh của hai người đó, ông Đặng và Đặng Song Nhi xoay đầu nhìn về phía trước.

Ông Đặng nhìn thấy, dùng toàn bộ sức lực đẩy Đặng Song Nhi càng xa càng tốt, làm cô ngã nhào về phía trước.

•Rầm...

•Két...

Thái Tuyết Như đâm thẳng vào người ông Đặng, sau đó vội vàng đạp thắng lại. Toàn thân của ông nằm trên lên mui xe của cô ta, vùng đầu va đập mạnh vào đó rồi từ từ rơi xuống đất.

Đặng Song bò rạp dưới đất, hoảng loạn nhìn về phía sau, đau đớn hét lên vang vọng trời đất, dòng nước mắt nóng hổi rơi xuống lộp độp.

“ Ba... ”

Thái Tuyết Như hoảng sợ lui xe, rồi đánh tay lái nhanh chóng rời đi.

Vương Thác khụy xuống đỡ cô đang lê lết, toàn thân không còn sức. Lâm Niên chạy đến ôm lấy ông Đặng đang nằm trong vũng máu, đôi môi mấp máy muốn nói, đưa tay về phía Song Nhi rồi hạ xuống, nhắm mắt gục đầu vào người của Lâm Niên.

“ Ba ơi! Đừng bỏ con! ”

“ Bác Đặng cố lên, cháu đưa bác đến bệnh viện, bác không được ngủ. ”

Lâm Niên không quan tâm đến mọi thứ xung quanh, bế sốc ông Đặng lên chạy đến chiếc của mình để đưa ông đi bệnh viện cấp cứu.

• Két...

Nam Cung Nhật Đăng và Ngô Tân Vinh quýnh quáng bước xuống. Cau mày nhìn chiếc xe đang khuất dần xa của Thái Tuyết Như rồi nhìn qua Đặng Song Nhi, Nam Cung Nhật Đăng lớn giọng ra lệnh:

“ Vương Thác, cậu mau đuổi theo bắt sống bằng được người lái chiếc xe kia lại cho tôi. ”

Nói xong, Nam Cung Nhật Đăng nhìn qua Ngô Tân Vinh nói tiếp:

“ Anh đưa em gái tôi về Nam Cung gia trước, tôi đi theo chiếc xe kia xem chú Đặng như thế nào. Chú ấy là người ơn của gia đình tôi, ba tôi đã căn dặn rất kỹ. ”

Ngô Tân Vinh gật đầu, chạy tới gần ôm lấy Song Nhi cho Vương Thác đi làm nhiệm vụ được giao.

Nam Cung Nhật Đăng lên xe đuổi theo Lâm Niên. Vương Thác cũng gấp rút lên xe, cùng với thuộc hạ Nam Bang đuổi theo bắt sống Thái Tuyết Như.

“ Song Nhi... ”

“ Mau đưa tôi gặp ba tôi... cầu xin anh... tôi muốn gặp ba tôi. ”

Đặng Song Nhi gào khóc trong hoảng loạn cao độ, ánh mắt thất thần bám víu lấy cánh tay rắn rỏi của Ngô Tân Vinh. Tầm mắt của cô dần dần mờ mịt, sau đó bóng tối dày đặc không lối thoát khuất lấp hết tất cả.

Song Nhi ngất đi trong vòng tay của Ngô Tân Vinh, hai mắt thương đau đóng lại, giọt lệ chứa đựng trong mắt bị chèn ép mà chảy xuống khuôn mặt đã ướt đẫm kia.

Ngô Tân Vinh lo lắng lay nhẹ người, gấp gáp gọi cô:

“ Song Nhi, Song Nhi...! ”

Bế phốc Đặng Song Nhi lên, tiến lại gần chiếc xe của mình. Lúc này Vũ Dịch Đức và vệ sĩ của Vũ gia đã có mặt, nhưng tất cả đã muộn màng mặc dù anh đã cố gắng đến đây nhanh nhất có thể.

Trong lúc này, Vũ Dịch Đức chợt nhìn thấy một thân ảnh đàn ông đang bế Song Nhi vào xe. Dưới ánh đèn xe chiếu rọi, nếu anh không nhìn nhầm thì người đó chính là Ngô Tân Vinh.

Vũ Dịch Đức dùng hết sức lao về phía trước, hét lên:

“ Song Nhi! ”

“ Về Nam Cung gia đi, ông Nam Cung chắc là đang rất mong. ”

Ngô Tân Vinh ra lệnh với thuộc hạ, ngoái đầu về phía sau, nhìn Vũ Dịch Đức đang chạy đến.

“ Hình như... ”

“ Chạy đi.! ”

Ngô Tân Vinh lạnh lùng ra lệnh, nhìn xuống người con gái đang trong lòng mình. Đưa tay xoa xoa gò má trắng mịn, mềm mại của Đặng Song Nhi. Ánh mắt xót xa, thương yêu trìu mến.

Đến ông trời còn muốn se duyên, anh làm sao dám từ chối đây!

Chiếc xe nhanh chóng khởi động lái đi, Vũ Dịch Đức vẫn không bỏ cuộc, dùng toàn bộ sức lực còn lại đuổi theo gọi lớn tên cô:

“ Song Nhi! ”

“ Thiếu gia, lên xe! ”

• Đoàng... Đoàng...

Vương Thác nã đạn nhằm hăm dọa người lái chiếc xe đằng trước, cố gắng nhắm vào bánh xe mà bắn nhưng không thành công và cũng sợ lạc đạn ảnh hưởng đến những người vô tội.

Thái Tuyết Như hoảng sợ cực độ, tiếng súng vang lên và nhiều chiếc xe đang đuổi theo khiến lý trí của cô ta càng thêm thôi thúc chạy hết tốc độ, đôi tay run rẩy không vững lạng lách qua lại đến đáng sợ.

Sáu chiếc xe lao hun hút trên đường lớn, cũng may đây là đường đi đến ngoại ô nên cũng khá vắng, chỉ có vài chiếc nhưng họ đều dừng lại né tránh sang một bên vì sợ.

Dừng như những lời nói và hành động của Vũ Dịch Đức hôm đó đã làm cho Thái Tuyết Như mất sạch lý trí, trong đầu chỉ có câm tức nên mới có những suy nghĩ, ý định, kế hoạch giết người như vậy.

Và đặc biệt dù cô ta có nằm mơ cũng không thể ngờ rằng mình đã đụng đến Nam Cung gia, một gia tộc bí ẩn, quyền lực và người con gái mà ông Nam Cung đã tìm kiếm, nhớ thương mấy năm qua.

Đến ngã ba, bỗng dưng có một chiếc xe tải quẹo ra đường lớn. Thái Tuyết Như hoảng hốt, vội vàng đánh tay lái sang hướng khác tránh chiếc xe tải đó, nhưng kết quả lại mất lái đâm thẳng vào cột điện bên đường, va chạm cực mạnh.

• Rầm...

• Két...

Năm chiếc xe phía sau gấp rút thắng lại, Vương Thác vội vàng bước ra khỏi xe. Thuộc hạ Nam Bang cũng bao vây không cho người trong chiếc xe một con đường thoát nào.

Đầu mui xe của Thái Tuyết Như bể nát, khói lên nghi ngút có hiện tượng phát nổ. Vương Thác tiến lại gần, phát hiện người trong xe là Thái Tuyết Như, nhưng cô ta đã bất tỉnh, gục đầu vào vô lăng, máu chảy xuống đầm đìa.

Rất nhanh, Vương Thác gọi điện cho Nam Cung Nhật Đăng báo cáo:

“ Lão đại, là Thái Tuyết Như, cô ta đã mất lái đâm vào cột điện, hiện tại đang bất tỉnh, chiếc xe cũng sắp sửa phát nổ, phải làm sao đây? ”

Vương Thác hoàn toàn không dám tự ý làm theo ý mình, vì khi nãy Nam Cung Nhật Đăng đã căn dặn phải bắt sống người trong xe.

Chuyện này lại liên quan đến tiểu thư nhà Nam Cung, nếu sai sót ắt sẽ lãnh hậu quả.

[ “ Rút đi, đừng để cảnh sát sờ đến chúng ta. ” ]

“ Vâng! ”

Vương Thác cúp máy, phẩy tay bảo thuộc hạ rút về.

Thuộc hạ Nam Bang về trước, Vương Thác ở lại ngồi trong xe quan sát tình hình.

1...2...3

• Bùm...
User avatar
tuvi
Quả Mít
Quả Mít
 
Tiền: $57,428
Posts: 97327
Joined: 29 Apr 2006
Location: FRANCE
 
 

Re: Đau Đến Mấy Vẫn Yêu - Huỳnh Thiên Kỳy

Postby tuvi » 26 Sep 2023

Chương 40: Tất cả là tại anh.!

Vũ Dịch Đức bị cắt đuôi nên không thể đuổi theo chiếc xe có Đặng Song Nhi. Anh lo sợ đến muốn phát điên, bảo người tra ra số điện thoại và địa chỉ nhà của Ngô Tân Vinh.

Ngoài trong xe mấy giờ đồng hồ với tình trạng lòng như lửa đốt, cuối cùng Hắc Nhạc chỉ có thể tìm ra số điện thoại trợ lý của Ngô Tân Vinh, nhưng gọi cũng không nghe máy.

Khi chiều từ nhà ông Đặng về, Vũ Dịch Đức đã nói thật bệnh tình của mình cho ông bà Vũ biết.

Bà Vũ nghe xong sốc đến ngất lịm đi, sau khi tỉnh lại thì lo lắng khóc suốt từ chiều đến giờ.

Cứ bảo Vũ Dịch Đức phẫu thuật ngay lập tức nhưng anh không chịu, anh nói để Song Nhi sang Pháp ổn định anh mới làm phẫu thuật, bảo ông bà yên tâm vì anh đang uống thuốc, khối u sẽ chậm phát triển không ảnh hưởng gì nhiều.

Nhưng với tâm thế là một người mẹ, ngày nào Vũ Dịch Đức chưa phẫu thuật thành công thì ngày đó bà mất ăn mất ngủ, lo lắng, buồn bã thấp thỏm không yên. Tội lỗi hơn là bà còn nghĩ xấu cho anh, mắng chửi anh thậm tệ và còn ra tay đánh anh.

Chỉ cần nghĩ đến đó, bà đã khóc như mưa!

Ở bệnh viện, ông Đặng được đưa vào phòng cấp cứu. Ông Vũ và Lâm Niên lo lắng chờ đợi kết quả.

Khi nãy nghe ông Đặng nguy kịch trong bệnh viện, bà Vũ suýt chút đã ngất nữa, bây giờ nằm trên giường không thể đi nổi.

Lúc này, cánh cửa phòng cấp cứu mở ra, vị bác sĩ vừa bước ra vừa cởi khẩu trang, lắc đầu nhìn ông Vũ.

“ Sao rồi, tình trạng của anh xui tôi thế nào rồi? ”

“ Phần đầu của bệnh nhân bị va đập mạnh, chúng tôi đã cố gắng hết sức có thể nhưng... phần đời còn lại e là phải sống thực vật! ”

Hơi thở của Ông Vũ nặng nhọc, khuôn mặt bàng hoàng suy sụp. Hai tay run run chống đỡ, dựa dẫm vào tường.

Chuyện gì đây?

Vũ Dịch Đức bị u não chưa phẫu thuật, phần đời còn lại của ông Đặng phải sống đời sống thực vật, dừng như những chuyện không may đều đổ ập xuống gia đình của ông.

“ Lão gia, tại tôi, tôi không bảo vệ được ông Đặng và thiếu phu nhân. ”

Lâm Niên quỳ xuống trước mặt ông Vũ, cúi mặt mếu máo bật khóc. Quần áo trên người dính đầy máu của ông Đặng.

Ông vỗ vỗ vào vai anh, lên tiếng nói:

“ Tôi biết cậu đã làm hết sức rồi, đứng lên đi. ”

•Sáng hôm sau...

Vũ Dịch Đức nhếch nhác, tàn tạ đến thảm hại bước vào Vũ gia. Ngồi xuống sofa, dựa người về sau ghế, mệt mỏi khép hờ đôi mắt, trong đầu tính toán.

Cả một đêm dài anh ở bên ngoài tìm kiếm Đặng Song Nhi, nhưng không tìm gặp, lại thêm nhận được tin dữ của ông Đặng khiến anh suy sụp tinh thần rất nhiều.

Anh thầm trách mình, nếu không phải tại anh, ông Đặng cũng không đến nông nổi đó.

Tất cả là tại anh.!

“ Vũ Dịch Đức, bao giờ thì cậu mới chịu phẫu thuật đây? ”

Lý Thiên xông vào Vũ gia, bước theo đằng sau là Phó Tôn Trạch.

“ Nói đi, tại sao cậu lại im lặng? ”

Lý Thiên tức đến run người, dùng chân đá vào ghế sofa để xả giận.

Vợ anh sắp từ anh rồi, đâu phải phẫu thuật xong là xong, ít nhất anh phải ở lại ba đến năm ngày để xem tình hình sức khỏe biến chuyển như thế nào.

Lúc dụ dỗ anh thì nói ngon nói ngọt, khi về trở mặt như lật tay.

Nào là phẫu thuật liền...

Bởi vậy, anh chỉ xin vợ đi một tuần, vợ anh chỉ mới sinh được ba tháng, đang ở giai đoạn nhạy cảm. Tối qua anh gọi sang cho vợ, lấy cam đảm xin thêm một tuần, ôi trời ơi, vợ anh ghen lên lồng lộn muốn đốt nhà bên đó, mắng chửi anh chắc năm chiếc xe tải cũng không chở nổi, bây giờ gọi điện không được luôn rồi.!

Thật sự lúc này anh muốn bỏ cho Vũ Dịch Đức chết quách đi cho rồi.

Cãi quá cãi!

Báo quá báo mà.!

“ Tôi hỏi cậu lần cuối, cậu có làm phẫu thuật hay không? Nếu không thì tôi về, tôi không rảnh ở đây đợi cậu. Cậu lo cho vợ cậu, tôi cũng lo cho vợ con tôi chứ. ”

“ Vậy thì cậu về đi, đừng ở đây lải nhải trước mặt tôi. ”

Giọng của Vũ Dịch Đức trầm trầm vang lên, mắt vẫn nhắm.

“ Cậu bị khối u não đấy, không phải bị sốt hay bị ho đâu. Cậu muốn uống trà, tâm sự với Diêm Vương lắm rồi à? ”

Vũ Dịch Đức im lặng, mở mắt, đứng dậy bỏ đi không rảnh đôi co.

Lý Thiên nổi điên, đi lại kéo tay anh.

“ Vũ Dịch Đức, cậu muốn chết lắm sao hả? ”

“ Ừ! ”

Câu nói của Vũ Dịch Đức khiến Lý Thiên sốc đến muốn ngất xỉu.

Lý Thiên tức giận lớn giọng nhắc nhở dạy dỗ:

“ Cậu chết thì tìm được vợ cậu sao? Cậu phải sống, sống còn tìm kiếm và bù đắp cho vợ cậu. Còn ba mẹ cậu, trên vai cậu còn có Vũ Thị nữa, cậu chết thì họ phải làm sao? ”

“ Lý Thiên nói không phải không có lý đâu Dịch Đức. Vợ cậu mất tích, nhưng mọi người vẫn đang cố gắng tìm kiếm. Cậu cứ như vậy cũng không giải quyết được vấn đề, càng làm tình trạng của cậu thêm nặng đi. ”

Phó Tôn Trạch cũng nóng lòng, không phải anh chưa từng khuyên, anh đã khuyên rất nhiều nhưng Vũ Dịch Đức vô cùng cố chấp, không ai có thể lay chuyển được quyết định.

“ Lý Thiên, cháu về khi nào? ”

Lúc này bà Vũ từ trên phòng ngủ đi xuống, bên cạnh có quản gia đỡ lấy.

Sức khỏe của bà tuột dốc trầm trọng, cả đêm không ngủ, mắt thâm quầng, sắc mặt xanh xao.

“ Cháu về cũng được mấy hôm rồi! ”

“ A Thiên à, cháu cứu Dịch Đúc giúp cô, nó có mệnh gì cô làm sao sống nổi đây... huhu... ”

Cứ nghĩ đến bệnh tình của Vũ Dịch Đức là bà không kiềm được.

Sao ông trời lại ngang trái thế chứ?

Bà già rồi, cho bà chết cũng được chứ tại sao lại để con trai bà mắc bệnh u não chứ?

Đã vậy, hai vợ chồng còn đang rất hạnh phúc vui vẻ, đột nhiên lại chia xa.

Lỡ như không may Dịch Đức có mệnh hệ gì, bà làm sao sống nổi đây. Bà chỉ có một người con trai duy nhất là anh, anh là niềm tự hào, là tất cả của bà.

Gia đình hạnh phúc phút chốc đã tiêu tan.!

“ Tôn Trạch, tôi biết cậu là luật sư nhưng lúc này đừng nói nhiều với cậu ta, hoang phí lắm. Tôi và cậu bắt trói cậu ta lại, đem vào bệnh viện. ”

Lý Thiên sắn tay áo lên, nghênh mặt lên với Phó Tôn Trạch.
User avatar
tuvi
Quả Mít
Quả Mít
 
Tiền: $57,428
Posts: 97327
Joined: 29 Apr 2006
Location: FRANCE
 
 

Re: Đau Đến Mấy Vẫn Yêu - Huỳnh Thiên Kỳy

Postby tuvi » 26 Sep 2023

Chương 41: Xảy ra vấn đề lớn

Gia đình hạnh phúc phút chốc đã tiêu tan.!

“ Tôn Trạch, tôi biết cậu là luật sư nhưng lúc này đừng nói nhiều với cậu ta, hoang phí lắm. Tôi và cậu bắt trói cậu ta lại, đem vào bệnh viện. ”

Lý Thiên sắn tay áo lên, nghênh mặt lên với Phó Tôn Trạch.

Người làm con có hiếu như Vũ Dịch Đức, khi thấy bà Vũ khóc, lòng anh muốn tan ra. Như một loại cực hình, dày vò anh.

Anh nặng nề khép chặt đôi mắt, ngửa mặt lên cao hứng chịu những việc đang xảy ra.

Phải làm sao mới đúng đây?

Song Nhi hiện tại đang ở đâu, cô có an toàn hay không? Anh phải tìm cô nơi nao đây? Là Ngô Tân Vinh hay bọn người của Thái Tuyết Như?

Anh phải tìm gặp cô, phải thấy cô an toàn về nhà, anh mới yên lòng phẫu thuật được.

Vũ Dịch Đức bỏ đi, định lên phòng tắm rửa cho xua tan những mệt mỏi, sau đó tiếp tục đi tìm Đặng Song Nhi.

Lý Thiên dút khoát giữ tay anh lại kéo đi, nhìn qua Phó Tôn Trạch, cao giọng:

“ Cậu đứng đó làm gì, qua phụ tôi.! ”

Phó Tôn Trạch lắc đầu, thở dài.

Một người cố chấp, một người trẻ con, có phải anh chọn nhầm bạn rồi không?

“ Cậu buông tôi ra. ”

“ Dịch Đức, mẹ xin con, làm phẫu thuật đi con. Con không thương mẹ sao hả? Con muốn bỏ bà già này lắm hay sao? ”

Bà Vũ nghẹn ngào, níu lấy cánh tay còn lại của Vũ Dịch Đức.

Hốc mắt của anh dần đỏ lên, dang tay ôm bà vào lòng.

“ Mẹ, con sẽ không sao đâu. Mẹ đừng khóc nữa! ”

“ Không sao là không sao thế nào? Tôi là bác sĩ hay cậu là bác sĩ? ”

Lý Thiên tức đến muốn thổ huyết, số anh xui xẻo lắm mới gặp thằng bạn âm binh như thế này.!

Anh chỉ thấy chơi với Phó Tôn Trạch là có lợi, ví dụ như vợ anh có đòi ly hôn, nhờ cậu ta hòa giải cũng được.

Còn Vũ Dịch Đức, hazz, chán không muốn nghĩ tới.

Lúc này, Ông Vũ từ bên ngoài đi vào. Cả một đêm ông cũng không về nhà, ở lại bệnh viện bàn bạc với bác sĩ về tình trạng của ông Đặng, xem còn cách nào không.

“ Chưa tìm được Song Nhi nữa sao? ”

“ Dạ chưa, chú Đặng, phía cảnh sát có liên hệ với chú không? ” Phó Tôn Trạch hỏi lại.

“ Có... Tuyết Như đã chết trong vụ nổ xe tối qua rồi.! ”

Ông Vũ thở dài, ngồi xuống sofa.

Chưa bao giờ ông nghĩ Tuyết Như dám làm những chuyện như vậy.

Xinh đẹp kiêu sa, rạng rỡ, lộng lẫy bao nhiêu thì phút cuối cùng lại biến thành cái xác cháy đen.

Nhưng ác giả ác báo, chẳng trách ai được!

Đáng lý ra, nếu Tuyết Như buông bỏ và chấp nhận những thứ vốn không thuộc về mình. Tương lai chắc chắn sẽ trải đầy hoa hồng, vinh hoa phú quý.

Học thức có, xinh đẹp có, gia đình có tiếng tăm...với những điều kiện đó, đâu thiếu người theo đuổi.

Nhưng ông cũng không cho rằng con trai ông đã làm đúng, đùa giỡn trong tình yêu đó là một điều chẳng thể chấp nhận được.

Và anh cũng đang trả giá cho sai lầm, những phút ngông cuồng của mình.!

“ Dịch Đức à, con làm phẫu thuật đi, ba sẽ tìm Song Nhi giúp con. ”

“ Nghe lời ba mẹ đi con, khi con khỏe lại, con muốn làm gì cũng được. Nếu Song Nhi biết, con bé cũng sẽ bảo con làm phẫu thuật ngay lập tức. Nếu con vì Song Nhi mà gặp vấn đề gì không may, sau này con bé sẽ đau lòng tự dằn vặt chính bản thân mình. ”

Vũ Dịch Đức nhìn xa xăm, anh làm sao mới phải đây?

Bỗng dưng Vũ Dịch Đức cảm thấy phía trước tối sầm đi, anh loạng choạng bước chân bám víu vào người của Lý Thiên.

“ Dịch Đức...! ”

Mọi người đứng dậy, chạy tới quay quanh anh. Lúc này anh đỡ xây xẩm, chóng mặt hơn. Đưa tay lên, lắc đầu, ý bảo rằng mình không sao.

“ Cậu như vậy, vậy mà cứng đầu không chịu phẫu thuật. Đầu cậu bằng bê tông à, nói đi để tôi còn biết chọn dao. ”

Lý Thiên vừa đỡ lại ghế nhưng miệng không ngừng xiên xỏ Vũ Dịch Đức.

Ngồi xuống ghế, nhìn qua quản gia lên tiếng:

“ Bác lên thư phòng lấy thuốc dùm cháu, ngăn kéo ở bàn làm việc. ”

“ Cậu phải ăn gì đó mới uống thuốc được! ”

Reng...reng...

Reng... reng..

Điện thoại của Vũ Dịch Đức và Phó Tôn Trạch đồng loạt reo lên, anh quýnh quáng lấy ra nghe xem có phải Hắc Nhạc đã tìm được Song Nhi rồi không, còn Phó Tôn Trạch thì cau mày, đi ra xa nghe điện thoại của trợ lý riêng.

“ Có phải đã tìm được vợ tôi? ”

[ “ Dạ không... tập đoàn... tập đoàn xảy ra vấn đề lớn, ngài có thể lên giải quyết không? ” ]

“ Dịch Đức à, cậu nghỉ ngơi cho tốt đi, chuyện ở tập đoàn tôi sẽ giải quyết giúp cậu. ”

Phó Tôn Trạch gấp rút lên tiếng nói, sắc mặt không được tốt lắm.

“ Được, cảm ơn cậu! ”

Phó Tôn Trạch vội vàng bỏ đi ra ngoài, lên xe lái đi. Vũ Dịch Đức cũng hạ cánh tay đang cầm điện thoại xuống, tắt máy, híp mắt suy nghĩ.

Đứng phắt dậy, những bước chân vội vã chạy nhanh lên phòng.

Bà Vũ lo lắng, hai mắt rưng rưng gọi theo:

“ Dịch Đức! ”

Lý Thiên nghiến răng:

“ Vũ Dịch Đức, cậu muốn chọc cho tôi tức chết phải không? ”

Quát xong, Lý Thiên xoay người nhìn lại, hai mắt anh đảo đảo.

Ủa, Phó Tôn Trạch đi lên tập đoàn thì anh về nhà cậu ta bằng phương tiện gì?

Vũ Dịch Đức ơi là Vũ Dịch Đức, sau này cậu lập di chúc, nhất định phải có tên tôi, Lý Thiên!

Ông Vũ cũng đi lên phòng thay bộ đồ mới. Ông là ba, ông phải chia sớt một chút gánh nặng. Con trai ông, tính tình thế nào ông hiểu. Phải nhanh tìm được Song Nhi, như vậy Dịch Đức mới chịu làm phẫu thuật.

Nếu ông là Dịch Đức, ông cũng lựa chọn giấu đi bệnh tình. Không muốn cho người mình yêu, người vợ của mình lo lắng đau buồn và suy sụp.

Chỉ muốn dành mọi thứ tốt nhất, vui nhất cho người mình yêu.!

Nhưng mọi thứ không đơn giản như dự tính, hiện tại đã đi quá xa với kế hoạch ban đầu.
User avatar
tuvi
Quả Mít
Quả Mít
 
Tiền: $57,428
Posts: 97327
Joined: 29 Apr 2006
Location: FRANCE
 
 

Re: Đau Đến Mấy Vẫn Yêu - Huỳnh Thiên Kỳy

Postby tuvi » 26 Sep 2023

Chương 42: Vợ ngài đang ở đâu sao lại hỏi tôi

Chiếc xe của Vũ Dịch Đức lái vào tập đoàn Nam Cung Thị, anh mở cửa bước xuống, đi vào bên trong sảnh.

Đối diện với Vũ Dịch Đức là nhân viên tiếp tân của tập đoàn, anh lạnh lùng lên tiếng:

“ Tôi muốn gặp Ngô Tân Vinh! ”

“ Vũ tổng, ngài có hẹn trước hay không? ”

“ Hẹn ư? Tôi muốn gặp anh ta ngay bây giờ, cô nghe rõ không? ”

Vũ Dịch Đức cao giọng lớn tiếng, anh đang rất nóng lòng. Một giây một khắc nếu chưa gặp được Đặng Song Nhi thì tâm tình anh như núi lửa phun trào.

“ Vũ tổng, đây là tập đoàn Nam Cung Thị không phải tập đoàn Vũ Thị, đây là nhân viên của tập đoàn Nam Cung Thị chẳng phải là nhân viên của tập đoàn Vũ Thị. Ngài lấy tư cách gì để quát nạt hay ra lệnh? ”

Ngô Tân Vinh từ bên ngoài nho nhã đi vào, dáng vẻ không còn giống như hôm trước, sắc mặt cũng chẳng còn mang nhiều suy tư tâm sự.

Vũ Dịch Đức từng nói: “ Nếu anh yêu cô ấy, tôi sẽ... chúc phúc cho cả hai. ”

Hôm đó mạnh miệng lắm mà, đẩy Song Nhi sang cho anh, bây giờ đến đây làm loạn là ý gì?

Xem Song Nhi như đồ vật trang trí bên cạnh, mất rồi nên thấy thiếu thốn, không quen!

Là cô ngây thơ, trong sáng, yêu một cách mù quáng.!

“ Song Nhi đang ở đâu? ”

Ngô Tân Vinh khẽ cười, nhướn mày, thái độ vô cùng dửng dưng trả lời:

“ Vợ ngài đang ở đâu sao lại hỏi tôi. ”

Vũ Dịch Đức tức giận lao tới, hai tay nắm lấy hai vạt áo vest của Ngô Tân Vinh, nghiến răng nói:

“ Tối qua chính mắt tôi nhìn thấy anh bế Song Nhi lên xe rời đi, anh còn muốn phủ nhận à? ”

Ngô Tân Vinh nhíu mày, chụp lấy bàn tay của Vũ Dịch Đức kéo mạnh xuống. Khuôn mặt lạnh lùng tỏa ra nhiều sát khí.

Nam Cung Nhật Đăng dù là người đứng đầu Nam Bang, điều hành tập đoàn nhưng cũng có nhiều phần nể trọng anh. Bây giờ Vũ Dịch Đức ngang nhiên đứng ở đây lên mặt là muốn gì, muốn chết hay sao?

“ Vậy thì ngài kiện tôi đi. Vũ tổng, ngài nên chú ý hành động của mình một chút. ”

Ngô Tân Vinh nghiêm mắt cảnh cáo, nhưng Vũ Dịch Đức giờ phút này làm gì biết sợ, hung hăng nói:

“ Tôi cảnh cáo anh, mau đưa Song Nhi cho tôi. Nếu không...”

“ Không thì sao? ”

Không đợi Vũ Dịch Đức nói hết câu, Ngô Tân Vinh đã gằng giọng hỏi lại

Chết anh ta còn không sợ, vậy thì sợ điều gì mà anh hăm dọa. Chỉ duy nhất sợ Song Nhi vì anh ta mà mất mạng, sợ Song Nhi sẽ đau khổ khi anh ta chết đi, sợ công việc của anh ta ảnh hưởng đến cuộc sống màu hồng của Song Nhi, nhưng đó chỉ là lúc trước.!

Suy nghĩ của Ngô Tân Vinh đã thay đổi khi Vũ Dịch Đức đứng trước mặt anh ta, nói rằng “ Nếu anh yêu cô ấy, tôi sẽ... chúc phúc cho cả hai. ” và hôm nhìn Song Nhi vừa khóc vừa chạy trên đường sau khi cùng với Vũ Dịch Đức đi dự tiệc, khuôn mặt thất thần đẫm lệ, còn có ý định tự tử.

Anh ta từng nói trong lòng: ‘ rồi một ngày nào đó cô sẽ biết, nhưng chỉ một nửa sự thật! ’

Một nửa sự thật là cô chính là con gái của ông Nam Cung. Một nửa còn lại là anh yêu cô, luôn muốn bảo vệ an toàn cho cô!

“ Dù tôi có chết cũng bắt anh theo! ”

Ha...

Ngô Tân Vinh bật cười, thách thức Vũ Dịch Đức:

“ Muốn tôi chết dễ lắm à? Hình như tôi sai rồi, tôi từng cho rằng ngài thông minh nhưng xem ra... ”

Ngô Tân Vinh nhún vai mỉa mai, vỗ vỗ vào vai của Vũ Dịch Đức rồi bước đi về hướng thang máy, nhưng âm thanh vẫn vang lên đều đều:

“ Muốn tìm được vợ mình thì phải dựa vào bản lĩnh của mình, tìm tôi cũng vô ích thôi! ”

Vũ Dịch Đức siết chặt bàn tay thành nắm đấm, tức đến run người với thái độ và lời nói không xem ai ra gì của Ngô Tân Vinh.

Anh từng rộng lượng muốn cho Song Nhi hạnh phúc với anh ta, nhưng bây giờ anh thật sự đã hối hận.!

Buổi trưa...

Ngô Tân Vinh ngồi vào xe rời khỏi tập đoàn, Vũ Dịch Đức cả buổi ở bên ngoài tập đoàn Nam Cung Thị theo dõi từng hành động của anh ta. Khi thấy anh ta rời đi, anh liền lái theo sau.

Không thể nào sai được, người anh nhìn thấy rõ ràng là Ngô Tân Vinh.

“ Anh Vinh, có người theo chúng ta, cắt đuôi không?”

Ngô Tân Vinh nhếch mép, từng ngón tay gõ gõ xuống đùi, bình tĩnh nói:

“ Mặc kệ, cứ tiếp tục lái đi. Hừ...Vũ Thị đang lao đao mà không lo, lại chạy đi theo dõi tôi, xem ra cậu ta không thích làm người giàu có nữa rồi. ”

“ Lần này dù anh có nhường thì ông Nam Cung cũng không cho phép. Tối qua em nhìn thấy ông ấy rất lo lắng và tức giận, bảo là không tha cho Vũ Dịch Đức. ”

“ Nếu cậu có một đứa con gái, cậu có để cho người khác ức hiếp không? Ông Nam Cung là người thế nào, cậu không hiểu à? ”

Năm 16 tuổi Ngô Tân Vinh đã lăn lộn vào giới ngầm, làm việc cho ông Nam Cung, sau đó ông đã nhìn ra được tài năng hơn người của anh ta nên đã đào tạo. Anh ta và Nam Cung Nhật Đăng chỉ mới hợp tác làm việc 5 năm trở lại đây, 10 năm trước anh ta là một cánh tay đắc lực của ông Nam Cung trong mọi việc, được ông tin tưởng tuyệt đối. Và đến bây giờ vẫn vậy, luôn dành cho anh ta một tình cảm đặc biệt.

Bởi vậy, chỉ cần một tiếng thở dài hay một cái liếc mắt của ông, anh ta cũng hiểu ông muốn gì.

Chiếc xe của Ngô Tân Vinh dừng trước dinh thự của Nam Cung gia, anh ta bước xuống đi vào bên trong, người gác cửa cúi đầu chào hỏi.

Chiếc xe của Vũ Dịch Đức cũng dừng lại cách đó không xa, nhìn về phía trước và nhìn vào dinh thự anh đoán rằng đây là dinh thự của Nam Cung gia.

Nam Cung gia bí ẩn, kín tiếng về mọi mặt. Để đến được đây là cả một vấn đề.

Vũ Dịch Đức thở hắt ra một hơi, vừa chán nãn vừa mệt mỏi dựa lưng về sau.

“ Thiếu gia, về hay ở lại chờ anh ta? ”

“ Ở lại, để tôi xem anh ta vờn tôi đến bao giờ. ”

Vũ Dịch Đức nhất quyết không bỏ cuộc. Nếu như Ngô Tân Vinh đang giữ Song Nhi, chắc chắn anh ta sẽ đến đó, không sớm thì muộn.!
User avatar
tuvi
Quả Mít
Quả Mít
 
Tiền: $57,428
Posts: 97327
Joined: 29 Apr 2006
Location: FRANCE
 
 

Re: Đau Đến Mấy Vẫn Yêu - Huỳnh Thiên Kỳy

Postby tuvi » 26 Sep 2023

Chương 43: Câu chuyện thảm sầu

Ngô Tân Vinh bước vào, nhìn thấy ông Nam Cung đang trầm ngâm uống trà, ánh mắt lo lắng nhìn lên phía cầu thang.

“ Bác, cháu mới tới. Cô ấy sao rồi ạ? ”

Ông Nam Cung đặt tách trà xuống, nhìn Ngô Tân Vinh trả lời, giọng nói đầy sự buồn bã:

“ Đang được bác sĩ truyền dịch trên phòng. ”

“ Quá nhiều cú sốc dồn dập kéo đến, cô ấy chỉ nhất thời hoảng loạn, chưa chấp nhận được sự thật. Một thời gian nữa sẽ ổn định, bình thường trở lại, bác đừng quá lo lắng. ”

Giọng của Ngô Tân Vinh trầm xuống, nhớ lại tối qua, quả là một đêm khủng khiếp với Đặng Song Nhi.

Đôi mắt của ông Nam Cung đỏ dần lên. Mơ màng nhớ lại những khoảnh khắc nồng ấm, vui vẻ, bình dị, hạnh phúc cùng với Uông Hiểu, mẹ ruột của Đặng Song Nhi.

Nhớ ngược trở về năm ông 20 tuổi, hoàn cảnh gia đình nghèo khó, gia nhập vào giới ngầm nhằm mục đích muốn thay đổi cuộc đời, nhưng chính bước ngoặt đó là điều mà ông hối hận.

Phải, ông rất thành công, được lão đại là ông ngoại của Nam Cung Nhật Đăng chú ý và kể cả bà Kim, mẹ của Nhật Đăng cũng đem lòng yêu.

5 năm sau, ông cảm thấy mình đã đủ khả năng và bản lĩnh nên mới thành lập cho mình một bang riêng, là Nam Bang của bây giờ và được ông ngoại của Nhật Đăng giúp đỡ rất nhiều.

Thêm 2 năm nữa Nam Bang của ông dần dần được khẳng định, có một vị trí nhất định. Lúc này ông ngoại của Nam Cung Nhật Đăng lại muốn ông kết hôn với bà Kim và ông đã thẳng thừng từ chối, lý do ông không yêu bà Kim.

Nhưng sau đó bà Kim đã gài bẫy ông lên giường. Ông là đàn ông, có làm có chịu, lại thêm Kim gia có ơn, ông không thể không kết hôn.

Cuộc hôn nhân không tình yêu kéo dài được sáu năm, ngày ngày cãi vã đã khiến ông bắt đầu cảm thấy chán nãn, mệt mỏi, luôn muốn thoát ra mặc dù đã có con chung là Nam Cung Nhật Đăng, nhưng bà Kim tuyệt đối không đồng ý.

Và sau đó, ông lại đem lòng yêu thích một cô gái 24 tuổi, tên là Uông Hiểu, ở một vùng quê nghèo tại thành phố S, nơi ông cảm thấy thật bình yên.

Đặng Song Nhi thừa hưởng hết tính cách và nét đẹp dịu dàng đằm thắm của bà Uông Hiểu. Bà khiến lòng ông xao xuyến, bồi hồi, nhớ nhung da diết. Lúc đó ông thường xuyên viện lý do công việc để xa nhà, cho bà Kim không nghi ngờ để sang thành phố S gặp bà.

Hơn một năm sau đó bà Uông đã đổ gục trước tình cảm chân thành của ông, và cũng trong thời gian đó mẹ của bà cũng mất, bà trở nên bơ vơ cũng may có ông bên cạnh an ui, chăm sóc. Bà hoàn toàn không biết ông đã có gia đình, càng không biết mình là người thứ ba.

Lúc này, ông Nam Cung kiên quyết muốn ly hôn với bà Kim, nhưng bà ta không đồng ý và ba mẹ ông cũng không đồng ý cho ly hôn.

Kéo dài thêm vài tháng nữa, bà Uông phát hiện mình đã mang thai hơn một tháng với ông. Đang vui mừng định sau khi ông đến thăm sẽ nói với ông thì bà Kim và mẹ ông đã đến tận nhà.

Khi biết sự thật ông đã có vợ con, bà sốc đến mức không còn khóc được, tay chân rụng rời, cơ thể mềm nhũn. Lúc đó bà đã hứa rằng sẽ bỏ đi thật xa, không để ông Nam Cung tìm gặp, và tuyệt đối không qua lại với ông.

Rời bỏ vùng quê lên thành thị bắt đầu cuộc sống mới. Dù sự thật ngang trái nhưng chưa bao giờ trong đầu bà có ý định sẽ phá bỏ cái thai, bỏ đi giọt máu của ông.

Vài ngày sau đó ông Nam Cung lại bay sang thăm bà, nhưng kết quả bà đã bỏ đi, để lại cho ông một tờ giấy tạm biệt. Bà viết rằng mình đã biết hết sự thật, xin ông đừng tìm bà, đừng biến bà thành một người phụ nữ xấu xa không biết xấu hổ. Và đặc biệt, bà không nhắc gì về đứa bé trong bụng của mình, như nó hoàn toàn không tồn tại.

Ông Nam Cung trở về như núi lửa phun trào, hăm dọa bà Kim và không về nhà mấy tháng liền để tìm bà Uông, nhưng lại chẳng có một tin tức gì do Kim gia quá lớn mạnh.

Đứa bé dần dần lớn lên trong bụng, niềm vui và hạnh phúc, tâm tư và tình cảm của bà đặt hết vào đứa bé này. Lúc đi bà mang theo số tiền mà ông Nam Cung lúc trước cho bà, vì bà biết nếu không có tiền cuộc sống của hai mẹ con sau này sẽ rất khó khăn.

Quá trình mang thai một mình, sinh con cũng một mình, nhưng lòng bà lại ngập tràn hạnh phúc khi chào đón một cô công chúa nhỏ.

Đến đây mới là một bi kịch thảm sầu, bà Kim vô tình phát hiện hai mẹ con của bà.

Vừa ghen, vừa tức, vừa hận. Bà Kim đã về nói với ba mẹ mình và cách họ giải quyết để giữ lại chồng cho con gái, ba cho cháu ngoại đó chính là giết chết hai mẹ con của bà Uông Hiểu.

Sinh con được mười ngày, nhưng bà Uông đã ẩm con chạy trốn khắp nơi. Trong bước đường cùng, biết mình chắc chắn không thoát khỏi cái chết, bà đã để lại đứa bé trước cửa nhà của một người và một mình bỏ đi càng xa càng tốt để đánh lạc hướng đám người của bà Kim.

Bà không chết vì bị giết, trước khi đám người của bà Kim nổ súng, bà đã gieo mình xuống biển. Vì có như thế bà mới có vài phần trăm nhỏ nhoi hy vọng sống sót để về gặp lại con, nhưng 20 năm trôi qua, chẳng có một tin tức nào về bà.

Sau khi bà Uông gieo mình xuống biển, bà Kim về nhà lại bị ám ảnh đến mất ăn mất ngủ. Hằng đêm chỉ vừa mới chợp mắt bà ta đã mơ thấy bà về đòi mạng, vang vọng bên tai tiếng khóc thê lương của một người mẹ không nở xa con.

Sau hai năm, thần trí của bà Kim trở nên điên loạn, ăn nói lung tung như một đứa trẻ mặc dù đã chạy chữa khắp nơi nhưng tìm hình chẳng có chút tiến triễn.

Ông Nam Cung thì vẫn vậy, cho người tìm kiếm bà Uông, nhưng vẫn chăm sóc cho bà Kim đúng nghĩa vợ chồng.

10 năm sau đó, ở giây phút sắp sửa ra đi, trước khi trút hơi thở cuối cùng bà Kim đã tỉnh táo thần trí được một chút, bà ta đã xin lỗi và thành thật nói ra tất cả với ông Nam Cung.

Nói rằng ngoài Nam Cung Nhật Đăng ông còn có một đứa con với bà Uông Hiểu, nhưng không biết đứa bé còn sống hay đã chết, càng không biết nó là trai hay gái và đang ở đâu, đoán rằng ở thành phố S.

8 năm qua ông Nam Cung như mò kim dưới đáy biển. Ông lục tung cả thành phố S, chùa, cô nhi viện... nhưng chẳng có một thông tin gì dù là nhỏ nhất.

Mỗi tháng, đặc biệt là ngày bà Uông gieo mình xuống biển, ông đều sang thành phố S và đến nơi đó. Nơi mà bà đã từ giã cuộc đời và một đứa con thơ, bầu ngực căng sữa nhưng con bà đang khát sữa mẹ.

Mỗi lần ông đều ở rất lâu, bình minh đến hoàng hôn qua đi ông mới trở về. Những lần như thế, ông đều cầu xin bà rằng hãy chỉ đường cho ông tìm con, bù đắp cho con.

Nhưng chắc có lẽ bà còn giận ông, giận ông nhiều lắm nên sau tám năm tìm kiếm mới cho ông gặp lại con.
User avatar
tuvi
Quả Mít
Quả Mít
 
Tiền: $57,428
Posts: 97327
Joined: 29 Apr 2006
Location: FRANCE
 
 

Re: Đau Đến Mấy Vẫn Yêu - Huỳnh Thiên Kỳy

Postby tuvi » 26 Sep 2023

Chương 44: Tôi vô cùng trong sạch

Mải mê tìm kiếm ở thành phố S nhưng đâu biết rằng con gái mình ở thành phố B. Trời ơi, con gái của ông ở gần sát bên ông, vậy mà ông không tìm thấy.

Hôm gặp Song Nhi ở bữa tiệc kỷ niệm 20 thành lập tập đoàn Nam Cung Thị, ngay từ khi cô và Vũ Dịch Đức bước vào, sự chú ý của ông Nam Cung đã dồn hết lên người của cô.

Cô không khác bà Uông Hiểu một điểm nào. Ánh mắt, nụ cười, khuôn mặt, vóc dáng, giọng nói, tính cách ngại ngùng rụt rè... tất cả đều giống bà.

Sau đó ông đã cho người điều tra, thật ra ông Đặng không sống thành phố B từ trước tới giờ, ông Đặng đến đây đã được 19 năm, lúc trước sống ở thành phố S.

Bấy nhiêu đó thôi, ông Nam Cung đã khẳng định 90℅ Song Nhi là con gái của ông và bà Uông Hiểu.

Sau đó ông tiếp tục cho người sang thành phố S điều tra về ông Đặng, kết quả Song Nhi chỉ là con nuôi, bà Đặng mất được 4 tháng thì ông cùng với Song Nhi sang thành phố B sinh sống cho đến hiện tại.

Đến đó ông Nam Cung đã khẳng định 95℅, nhưng muốn chắc chắn 100℅ ông phải làm xét nghiệm ADN. Cô bé tên Hoàng Nhi là con gái của Hoàng Thiển, anh ta là thuộc hạ của ông.

Sau khi nhận được kết quả ADN, ông vừa vui, hạnh phúc, nhưng lại lo sợ, sợ Song Nhi sẽ ghét ông, hận ông, không muốn nhận lại người ba là ông... Nên ông mới tạm thời không ra mặt, muốn cho mình thêm một thời gian để nghĩ cách thuyết phục cô.

Trong thời gian cho người sang thành phố S điều tra. Dù chưa khẳng định 100℅ nhưng ông đã cho người ngày ngày theo sau bảo vệ và muốn biết rõ cuộc sống của Song Nhi hiện tại như thế nào. Ông tiếc là hôm cô kết hôn ông lại không có mặt, nhưng xem ra ông bà Vũ đối xử với cô rất tốt. Chỉ có một điều làm ông trăn trở, phiền muộn đó là vấn đề tình cảm của Thái Tuyết Như và Vũ Dịch Đức lúc trước.

Nhưng ông từng gặp Vũ Dịch Đức, từng nói chuyện tiếp xúc vài lần, nên cũng không mấy lo lắng.

Hôm ông nhận kết quả ADN từ bệnh viện thì chiều hôm đó Ngô Tân Vinh đã báo cho ông một tin dữ, rằng con gái của ông đã bị bắt cóc.

Lúc đó ông hoàn toàn mất bình tĩnh, gọi cho Nam Cung Nhật Đăng và thuộc hạ Nam Bang lên đường cứu cô.

Khi Ngô Tân Vinh nói rằng đã tìm gặp và đang đưa cô về Vũ gia thì ông mới thở phào yên tâm nhẹ nhõm.

Quả là cho Ngô Tân Vinh ngày ngày theo sau bảo vệ là không sai, chưa bao giờ anh ta làm ông thất vọng.

Vốn dĩ tối hôm qua là Ngô Tân Vinh chứ không phải Vương Thác, nhưng do anh ta có cuộc họp quan trọng. Khi Vương Thác và ông Nam Cung gọi đến, anh ta và Nam Cung Nhật Đăng bỏ luôn cuộc họp, theo vị trí đến ngay lập tức nhưng vẫn không kịp cứu ông Đặng.

Nếu Song Nhi không bị bắt, ngày hôm nay ông cũng đến nhà gặp ông Đặng và nói rõ mọi chuyện. Ngày xưa ông đã để bà Uông Hiểu chịu rất nhiều thiệt thòi, nhưng bây giờ ông đã có đủ khả năng để bảo vệ con gái của ông.

Ngô Tân Vinh ở Nam Cung gia cả buổi trưa rồi lên xe về lại tập đoàn làm việc như bình thường.

Sức chịu đựng của Vũ Dịch Đức rất kém, cộng thêm anh đã nhận ra cơ thể mình đang suy kiệt theo từng giờ. Sợ chưa tìm được Đặng Song Nhi, anh đã gục xuống.

“ Thiếu gia, cậu về nghỉ ngơi một chút đi. Tôi sẽ theo dõi anh ta, có vấn đề gì sẽ gọi về cho cậu. ”

Tiết Hào lo lắng khi thấy sắc mặt nhợt nhạt của Vũ Dịch Đức. Sáng giờ anh chỉ ăn một chút cháo để uống thuốc rồi nhịn đến bây giờ.

“ Tôi không sao đâu.! ”

“ Cậu định chờ đến bao giờ? Lỡ như anh ta làm việc tới khuya, chẳng cậu cũng chờ đến khuya. Cậu đang có bệnh đấy, cậu phải lo cho sức khỏe của mình chứ. ”

“ Tôi đang đau đầu, cậu im lặng đi. ”

Mọi người cứ khuyên anh nào là phẫu thuật, nào là nghỉ ngơi, nào ăn uống, nhưng có thử đặt mình vào hoàn cảnh của anh không?

Tình cảm của anh và Song Nhi chưa quá nhiều sâu đậm như nhiều cặp vợ chồng khác vì cả hai chỉ mới kết hôn gần đây. Nhưng anh biết mình cần cô nhiều như thế nào và biết mình đã thực sự yêu cô.

Trong khi vợ mình không biết sống chết thế nào, hiện tại đang ở đâu, thử hỏi xem lòng dạ nào nghỉ ngơi, tâm trạng nào ăn uống.

•6 giờ tối...

Ngô Tân Vinh là một người trong giới ngầm, việc có người theo dõi hành tung cũng là lẽ hiển nhiên, nhưng trước giờ chưa một ai có thể theo dõi anh ta đến nhà hay suốt cả một ngày ngoại trừ Vũ Dịch Đức.

Căn biệt thự của anh ta cũng khá gần với Nam Cung gia, để thuận tiện cho công việc.

Ngô Tân Vinh xuống xe bước vào nhà. Vũ Dịch Đức ở bên ngoài nhìn vào suy tính, chẳng lẽ anh ta bắt Song Nhi về nhà riêng hay sao?

Bước xuống, anh tiến thẳng đến biệt thự của anh ta.

Bên trong, Ngô Tân Vinh ngồi ở sofa đơn nhìn ra ngoài, khóe miệng nhếch lên chẳng biết có ý nghĩa gì, tâm trạng như đang chờ đợi ai đó bước vào.

Bên ngoài có tiếng cãi vã, ngăn cản, âm thanh của những người đàn ông với nhau.

“ Vũ tổng, ngài không được đi vào. ”

“ Vũ tổng, ngài đang xâm nhập gia cư bất hợp pháp, chúng tôi có thể kiện ngài. ”

“ Tôi muốn gặp Ngô Tân Vinh, buông ra. ”

Vũ Dịch Đức hùm hổ cầm súng đi vào, đứng trước mặt của Ngô Tân Vinh, giơ súng lên nhắm vào người anh ta.

“ Mau đưa Song Nhi ra cho tôi. ”

Ngô Tân Vinh dựa lưng về sau ghế, thong thả đem hai chân đặt lên bàn, ánh mắt nguy hiểm hỏi lại:

“ Theo dõi tôi cả ngày có mệt không? ”

“ Ngô Tân Vinh, anh đem Song Nhi giấu ở đâu.? ”

Vũ Dịch Đức gầm lên trong tức giận, tiến đến hai bước nhưng bị thuộc hạ của Ngô Tân Vinh giữ lại, chỉa súng vào người.

“ Sao ngài cứ đinh ninh cho rằng tôi giấu Song Nhi. Tôi khẳng định lại một lần nữa, tôi không giữ cô ấy! ”

“ Đừng có láu, anh xem tôi là đứa trẻ hay sao? Tối qua tôi chính mắt nhìn thấy anh bế cô ấy lên xe, anh nói không giữ thì là thế nào? ”

Ngô Tân Vinh bật cười sâu xa, phức tạp. Tầm mắt của Vũ Dịch Đức lại hướng lên phía trên lầu, đôi chân cũng có ý định muốn bước.

“ Không được! ”

Thuộc hạ của Ngô Tân Vinh giữ lại.

“ Cứ để cho ngài ấy kiểm tra thoải mái, như vậy mới không còn vu oan hay hiểu lầm tôi. Tôi vô cùng trong sạch! ”
User avatar
tuvi
Quả Mít
Quả Mít
 
Tiền: $57,428
Posts: 97327
Joined: 29 Apr 2006
Location: FRANCE
 
 

PreviousNext

Return to Truyện Ðọc



Who is online

Users browsing this forum: No registered users and 46 guests