Yêu Lại Từ Ðầu... Cố Tư... Trì Uyên - Thi Từ

Truyện tình mùi mẫn, truyện ma kinh rợn hay các thể loại khác. Xin mời vào.

Moderators: Mười Đậu, SongNam, A Mít

Re: Yêu Lại Từ Ðầu... Cố Tư... Trì Uyên - Thi Từ

Postby tuvi » 25 Sep 2023

Chương 1426: Mặt dày

Hôm nay Tô Lương và Trì Cảnh không nấu cháo điện thoại lâu lắm.

Dù sao ngày mai còn phải đi làm, ban ngày có thời gian cả ngày có thể gặp mặt.

Không có gì phải nhất định chỉ ở trong điện thoại buổi tối mới có thể nói.

Hai người cũng chỉ là trò chuyện tuỳ ý, sau đó liền cúp điện thoại.

Tô Lương nằm xuống cảm thấy trong lòng vui vẻ.

Thật ra chuyện gì cũng không có xảy ra, nhưng cô chính là cảm thấy tâm tình đặc biệt tốt, đặc biệt vui.

Cứ thế tới lúc cô nhắm mắt lại ngủ, khóe môi cũng còn cong lên.

Tâm tình tốt, đến cả nằm mơ cũng thấy đẹp.

Cô mơ thấy khi mình còn bé, lúc đó ba mẹ Tô vẫn chưa xảy ra chuyện ngoài ý muốn, quan hệ cũng không tệ lắm.

Hai người đưa cô cùng Tô Mẫn đi ra ngoài chơi, một nhà bốn người đặc biệt hoà thuận.

Cụ thể trong mơ chơi cái gì cũng không rõ lắm, mơ mơ hồ hồ.

Nhưng Tô Lương chính là cảm thấy cả giấc mơ đều đặc biệt ấm áp, trong cơn mơ cô cũng đặc biệt hạnh phúc.

Sáng ngày thứ hai tỉnh lại, cô cảm giác mình mở mắt ra, tâm tình vẫn rất tốt.

Ngồi dậy xoay đầu nhìn ra bên ngoài một cái, mặt trời đã mọc rồi, thời gian không sớm cũng không muộn.

Tô Lương đi rửa mặt, bên ngoài Tô Mẫn cũng đã dậy, đang làm điểm tâm.

Đêm qua Tô Lương trở về không nhìn thấy Tô Mẫn, cô và A Húc còn chưa hẹn hò xong.

Lúc này Tô Lương rửa mặt xong liền đến đứng ở cửa phòng bếp, “Tối hôm qua mấy giờ về thế, không thấy chị đâu.”

Tô Mẫn hình như tâm tình cũng rất tốt, “Hôm qua bọn chị cơm nước xong xuôi lại đi xem phim, phim hơi dài, hơn hai tiếng, xem đến cuối chị suýt nữa ngủ gật luôn.”

Tô Lương hỏi tiếp, “Phim tình cảm?”

Tô Mẫn cười ha hả, “Phải, phim tình cảm còn có thể quay hơn hai tiếng, đây có lẽ chính là chân ái.”

Tô Lương cười, “Cho nên chị cùng A Húc xác định quan hệ rồi?”

Tô Mẫn chẹp miệng một cái, “Chị cũng không biết, anh ấy hôm qua nắm tay chị, chị do dự một lát không có hất ra, em nói bọn chị có xem như là xác định quan hệ rồi không?”

Hỏi Tô Lương chuyện này, Tô Lương làm sao biết?

Trong lĩnh vực tình yêu này, cô cũng không biết gì cả.

Những thứ này cô cũng phân tích không ra.

Tô Lương nói, “Có thể là con người của em tương đối thực tế, em cảm thấy có vài lời hai người các chị nói rõ hơn một chút là tốt nhất, xác định xem có phải ở bên nhau không, không phải chị tưởng rằng hai người đang hẹn hò, anh ấy tưởng rằng chị là quan hệ bạn bè không tệ, có sự hiểu lầm như thế liền không ổn đâu.”

Tô Mẫn nghe cô nói như thế xong, cảm thấy cũng đúng, “Được, vậy chị tìm cơ hội thăm dò ý của anh ấy.”

Thật ra A Húc có ý gì, Tô Lương và Tô Mẫn gần như cũng biết, dù sao trước đó cũng nói muốn dẫn Tô Mẫn về nhà gặp phụ huynh.

Chỉ là Tô Lương cảm thấy vẫn là nên xác nhận một câu.

Có thể là có liên quan đến tính tình của con người cô, cô thích những chuyện dứt khoát rõ ràng.

Mập mập mờ mờ thật sự rất khiến người ta khó chịu.

Vả lại làm như thế, cũng tính là chừa đường lấn tới cho đối phương.

Sau này có chuyện gì dây dưa không rõ, đối phương cũng có thể không thừa nhận.

Có lẽ là lòng cô suy nghĩ hơi hẹp hòi, nhưng mà Tô Lương cảm thấy chuyện này cũng không thể không suy nghĩ nhiều.

Tô Mẫn bên kia làm xong điểm tâm, hai người ngồi xuống ăn, Tô Mẫn hỏi Tô Lương hôm qua cùng Trì Cảnh hẹn hò ra sao.

Chuyện tình cảm của chị em hai người bây giờ cũng tính là đồng bộ rồi.

Cũng có rất nhiều thứ có thể chia sẻ với nhau.

Trước đó lúc Tô Mẫn ở bên cạnh Tôn Triển, Tô Lương một mình bôn ba vì các thứ kế sinh nhai.

Cô không có tâm tư đi hỏi thăm chuyện của Tô Mẫn, Tô Mẫn cũng không tiện cùng cô chia sẻ.

Thế là thật ra Tô Mẫn rất nhiều chuyện tình cảm, Tô Lương biết được cũng không nhiều.

Nhưng mà hiện tại đã khác rồi, cuộc sống của họ trôi qua thư thả, lại thêm hai người gần như yêu đương cùng lúc.

Cho nên họ càng có thể hiểu được cảm giác của đối phương, cũng càng có thể giúp đối phương bày mưu tính kế.

Tô Lương kể chuyện hôm qua đi dạo với Trì Cảnh gặp phải lại cho Tô Mẫn nghe một lần.

Tô Mẫn cũng bị doạ hết hồn, “Thế mà còn có loại chuyện này, là ai gan thế, đây dù sao cũng là trong tiểu khu, cũng không phải ở rừng núi hoang vắng gì, thật đụng phải loại người không biết sợ mà bám theo chào hỏi, không phải sẽ mắc cỡ chết đi được sao.”

Tô Lương vừa nghe cô nói thế liền bật cười ha ha, “Chị nói thế cũng không phải không có khả năng, thật sự có người suy nghĩ hơi xấu xa, tới lấy điện thoại chụp lại cũng có thể lắm.”

Đến lúc đó hai người ở bên ngoài làm chuyện xấu không biết phải đối mặt người khác thế nào.

Mặc dù nói nam nữ hoan ái là bản năng, nhưng mà ra ngoài bị người ta nghe thấy hoặc là vây xem, vậy thật sự rất mất thể diện.

Hai người cứ thế cười cười nói nói ăn xong điểm tâm, dọn dẹp một chút, phải ra ngoài đi làm.

Kết quả ở cửa tiểu khu phải đón xe, Tô Lương đột nhiên nghe thấy tiếng còi xe hơi.

Cô quay đầu nhìn sang, ngây người, sau đó kéo Tô Mẫn đi sang bên kia đường, “Bên này bên này.”

Tô Mẫn mới đầu không biết là chuyện gì, đợi đi đến bên cạnh xe liền cười, “Bây giờ đã có xe chuyên đưa đón luôn rồi hả?”

Trì Cảnh mở cửa xe bước xuống, “Phải, bạn gái đẹp quá rồi, tôi sợ trên đường đi làm bị người ta ăn hiếp.”

Tô Lương hừ một tiếng, “Nói bậy nói bạ.”

Sau đó cô kêu Tô Mẫn cùng lên xe, nhất định là muốn đưa Tô Mẫn đi.

Tô Mẫn lên xe xong cảm khái một câu, “Tôi đây là được nhờ ké rồi.”

Sau đó Trì Cảnh khởi động xe, anh hỏi chỗ làm việc của Tô Mẫn, sau đó liền nói, “Nên làm mà, tôi phải lấy lòng cô trước, sau đó em ấy mới vừa lòng với tôi.”

Tô Mẫn chậc chậc hai cái, không nói gì.

Có thể đây chính là tình cảm cho phép đi.

Một ông chủ lớn, muốn để trợ lý của mình vừa lòng mình, thật đúng là hiếm gặp.

Lúc lái xe Trì Cảnh lại hỏi một chút hai người bọn họ ăn sáng chưa, biết được họ ăn sáng rồi thì không nói gì khác nữa.

Chờ đi một mạch đưa Tô Mẫn đến nơi, anh lại chở Tô Lương đi đến công ty bên kia.

Lần này Trì Cảnh mới nói hơi nhiều một chút.

Anh nói hôm qua cả đêm không ngủ được, trong đầu toàn là Tô Lương.

Tô Lương ở một bên chu môi không nói lời nào.

Trì Cảnh còn nói, “Khi nào mới có thể để anh từ tối đến sáng đều nhìn thấy em đây.”

Lời này của anh thay cho ý gì, Tô Lương lẽ nào lại không hiểu được.

Tô Lương đảo mắt nhìn anh một cái, “Con người anh có phải là quá gấp gáp rồi hay không?”

Trì Cảnh gật đầu, cũng thừa nhận điểm này, “Chủ yếu là chưa từng quen bạn gái, đột nhiên có một người bạn gái, không biết làm sao mới tốt, cứ muốn để em bên mình canh chừng.”

Sau đó anh hỏi Tô Lương, “Sau đó Ôn Minh Khải có gọi điện thoại cho em không? Anh ta có liên lạc với em không?”

Tô Lương lắc đầu một cái, “Không có, anh Ôn chắc là cũng cần mặt mũi, ngày đó em nói những lời kia, anh ấy có thể cũng tức giận, đoán chừng sau này sẽ không qua lại nữa đâu.”

Trì Cảnh mím môi, không nói gì.

Anh cảm thấy Ôn Minh Khải không hẳn sẽ vì chuyện này mà tức giận.

Nếu như thật sự thích một người, lý nào sẽ vì bị từ chối mà thẹn quá hoá giận, có thể là trong lòng không thoải mái, im lặng một khoảng thời gian, nhưng mà chờ cảm xúc qua đi, rất có thể sẽ còn ngóc đầu dậy.

Anh cho tới bây giờ cũng không suy nghĩ quá tốt đẹp.

Xe lái đến công ty, hai người cùng bước xuống, cùng bước vào đại sảnh công ty, cùng đi đến cửa thang máy đứng đợi.

Trên đường đi đều có người nhìn, nhưng mà hai người bọn họ cũng không né tránh ánh mắt của ai.

Có thể là thật sự nghĩ thông suốt rồi, trong lòng liền thả lỏng.

Cho dù biết các đồng nghiệp vẫn dùng ánh mắt hóng hớt nhìn cô cùng Trì Cảnh, cô cũng không thấy khó chịu nữa.

Cô đã qua được của ải hai người vừa mới yêu đương, không biết nên đối mặt với người khác thế nào.

Lên tới lầu bước ra khỏi thang máy Trì Cảnh lại kéo Tô Lương đến văn phòng của anh.

Lần này Tô Lương sợ rồi, sợ lại bị cậu hai chặn lại trong văn phòng.

Cho nên cô mở cửa văn phòng ra, Trì Cảnh ngồi ở sau bàn làm việc, cô ngồi trước bàn làm việc

Trì Cảnh cười, “Sao em lại nhát gan như thế?”

Tô Lương lắc đầu, “Không phải là em nhát gan, là da mặt em mỏng.”

Trì Cảnh nhoài người sang phía trước, hai tay khoanh lại để lên bàn, “Yêu đương chính là phải mặt dày một chút, sao lại để ý ánh mắt của người khác thế chứ?”

Anh nói thì đúng, nhưng Tô Lương là một người bình thường, có vài đạo lý cô cũng hiểu, nhưng mà làm không được.

Cô nháy mắt mấy cái, “Anh bớt tìm cớ đi, ngoan ngoãn chút cho em.”

Trì Cảnh bật cười, “Em lúc nào cũng dùng ác ý nhất phỏng đoán anh, thật ra anh chỉ muốn nói chuyện thì thầm to nhỏ với em thôi.”

Tô Lương gật đầu, “Nói vầy cũng được mà, ở đây không có ai, anh muốn nói gì cũng được.”
User avatar
tuvi
Quả Mít
Quả Mít
 
Tiền: $57,250
Posts: 96097
Joined: 29 Apr 2006
Location: FRANCE
 
 
Món quà tinh thần gởi tặng tuvi từ: Que Huong

Re: Yêu Lại Từ Ðầu... Cố Tư... Trì Uyên - Thi Từ

Postby tuvi » 25 Sep 2023

Chương 1427: Mở khoá

Ông hai giữa trưa lại đến tìm Trì Cảnh, đi tới cửa ông liền ngớ người.

Cửa văn phòng đang mở, bên trong có hai người đang ngồi, hai người kia giống như đang đàm phán, ở giữa cách cái bàn làm việc, đều đang nhìn đối phương, trên mặt đều không có biểu cảm gì.

Ông hai do dự một chút, vẫn là nhấc chân đi vào.

Ông đi đến chỗ cách hai người mấy bước thì dừng lại, “Hai người các con đây là đang làm gì, dỗi nhau hả?”

Trì Cảnh đảo mắt nhìn cậu hai một cái, “Sao ba không nghĩ tốt một chút, con kiếm chuyện, con sẽ sống yên sao?”

Ông hai lại bước hai bước sang bên cạnh Tô Lương, nhìn cô chằm chằm, “Vậy đây là thế nào, mặt đứa nào cũng không cảm xúc hết.”

Trì Cảnh bật cười, “Ba không hiểu đâu.”

Ông hai đúng là không hiểu, thanh niên bây giờ yêu đương đều như vậy sao, nhìn giống như là muốn đánh nhau vậy.

Ông hai cầm phần văn kiện trong tay, trực tiếp ném lên bàn làm việc của Trì Cảnh, “Cho ngươi phần văn kiện này, con coi trước đi, có gì không hiểu con hỏi lại ba, ba không quấy rầy hai người các con nữa.

Tô Lương trực tiếp đứng lên, “Phải đi làm rồi, con đi làm trước đây.”

Ông hai vội nói, “Đừng a, hai người các con nên làm gì thì làm đi, coi như ta chưa có tới qua.”

Tô Lương lần này cũng không ngại nữa, “Hai người bọn con không có chuyện gì, con đi làm trước.”

Nói xong cô cất bước đi ra khỏi văn phòng của Trì Cảnh trước.

Ông hai thấy Tô Lương đi rồi, cũng liền đứng tại chỗ, “Hai người các con sao thế, thật sự không giận nhau à?” Hai người bọn họ nhìn cũng đúng là không giống dỗi nhau, nhưng cũng không giống không có chuyện gì, nói chung là xảy ra chuyện gì đó.

Trì Cảnh dựa ra ghế ngồi phía sau, “Không có giận dỗi, chính là chọc em ấy chơi thôi, da mặt em ấy mỏng, có chút chịu không nổi.”

Ông hai cười, “Bản thân con kiềm chế một chút, vừa cua được, con đừng có hù người ta chạy mất đó.”

Trì Cảnh nghe ông nói thế xong liền bật cười thành tiếng, “Chắc không đâu, ba đừng thấy da mặt em ấy mỏng, nhưng không tới mức không kiên định đâu.”

Trong mắt anh Tô Lương vẫn là một cô gái rất có chủ ý của riêng mình.

Vả lại kiểu giỡn của người yêu này, phần lớn đều mang theo chút ý bồi dưỡng tình cảm.

Tô Lương bày ra gương mặt giận dỗi với anh, nhưng mà trong mắt anh, ánh mắt của cô toàn là ý cười.

Cái này chính là cách ở bên nhau của riêng người yêu đi, mỗi một đôi đều khác nhau.

Tô Lương không ở đây, ông hai cũng liền hỏi một chút Trì Cảnh, hỏi anh cùng Tô Lương tiếp theo dự định thế nào.

Lần này ông hỏi không gấp rút nữa, không hối Trì Cảnh nhất định phải nhanh chóng rước Tô Lương về nhà.

Trì Cảnh nói, “Nhà em ấy bên kia không có người lớn nữa, cho nên chủ yếu là ý nhà mình bên này thôi, chủ nhật con dắt em ấy về nhà lớn, coi như chính thức gặp phụ huynh một cái, tiếp theo chính là con ở bên em ấy, con cũng biết mọi người gấp, thật ra con cũng gấp, nhưng mà loại chuyện này có lúc vẫn là phải từ từ.”

Ông hai cũng biết, “Thật ra ba cũng ổn, chủ yếu là mẹ con, mẹ con hai ngày nay tối nào cũng không được, cũng không biết trong lòng bà ấy nghĩ gì nữa, con không bạn gái bà ấy ngủ không được, bây giờ con có bạn gái rồi bà ấy vẫn ngủ không được.”

Trì Cảnh nở nụ cười, “Kệ bà ấy đi, bản thân mẹ lúc nào cũng đắn đo, nói lý gì với mẹ mẹ cũng không nghe, con cũng không biết nên làm thế nào nữa.”

Ông hai gật gật đầu, “Hai người các con đừng bị ảnh hưởng là được, con lớn thế này khó khăn lắm mới có bạn gái, nhà chúng ta cũng không cần điều kiện gì khác, các con ở bên nhau ổn là được, cho nên có vài lời con phải nói rõ với cô ấy, bảo cô ấy không cần áp lực quá.”

Trì Cảnh nói biết rồi, ông hai chờ đến thời gian làm việc cũng liền rời đi.

Ông đi đến văn phòng của Tô Lương, đúng lúc trợ lý thừ hai đi ra ngoài, cửa văn phòng lúc đóng lúc mở, ông nhìn thấy Tô Lương ngồi bên trong.

Tô Lương đang cầm văn kiện so với số liệu trên máy tính, dáng vẻ nhìn đặc biệt nghiêm túc.

Khỏi cần phải nói, chỉ nói tới phương diện năng lực làm việc, Tô Lương đúng là đã tính là không tệ rồi.

Cô không có được đào tạo chính quy, hoàn toàn chính là dựa vào sức lực bản thân nghiêm túc còn có một chút cẩn thận để chống đỡ công việc này.

Cũng tính là rất không dễ dàng.

Ông hai đợi của đóng lại, nhìn trợ lý thứ hai một cái, “Công việc gần đây đừng sắp xếp cho cô ấy nhiều quá, cô ấy dạo trước cứ tăng ca rồi, cũng rất mệt rồi.”

Trợ lý thứ hai nghe xong liền cười, “Được, tôi biết rồi.”

Ông hai bình thường nói chuyện làm việc cũng rất bình dị gần gũi, cho nên trợ lý thứ hai có lúc có thể nói đùa với ông hai vài câu.

Cũng tỷ như lúc này cô liền trực tiếp mở miệng hỏi, “Tiểu Tô bên đó với giám đốc nhỏ có phải là sắp tới ngày lành rồi không, thấy hai người họ ở bên nhau rất ngọt ngào, chuyện gì cũng phải làm ngay cho nóng.”

Ông hai khẽ gật đầu, “Cụ thể hai người họ sắp xếp thế nào tôi cũng không rõ, nhưng tôi cũng nghĩ giống cô, nhân lúc tình cảm tốt thì định đoạt luôn, sau này sẽ không có nhiều thay đổi nữa.” Nghe ông hai nói như thế, trợ lý thứ hai liền nói, “Tiểu Tô cô bé này cũng rất vững, hai người họ chắc không có vấn đề gì đâu.”

Ông hai nói câu đúng vậy a, cũng liền không nói thêm gì khác.

Một bên khác trong văn phòng Tô Lương đang tập trung tinh thần vào làm việc.

Con người của cô vừa bận liền không nghĩ được gì khác, trưa nay hơi nhiều việc một chút, thế là cô ổn định tinh thần rất nhanh.

Cô đầu tiên xử lý vài văn kiện nội bộ trên máy tính, sau đó lại nhìn những số liệu bên này mà cô phải thống kê một cái.

Đợi tất cả mọi chuyện đều làm xong, cô mới phản ứng lại, cũng đã sớm đến giờ tan sở.

Tô Lương duỗi lưng một cái thật dài, sau đó nghỉ một lúc, nãy giờ Trì Cảnh không có tới, anh bên kia cũng hẳn là đang bận.

Cô cũng không có gấp, thu dọn bàn làm việc của mình một chủ, lại uống một hớp nước, sau đó mới cầm túi xách đứng dậy ra khỏi văn phòng.

Cửa văn phòng của Trì Cảnh vẫn đang mở, Tô Lương vừa đi đến cửa liền nhìn thấy Trì Cảnh cầm điện thoại ngồi sau bàn làm việc, dáng vẻ rất nghiêm túc.

Cô ngây người một chút, nhanh chóng đi vào, kết quả mới phát hiện Trì Cảnh thế mà đang chơi game.

Trì Cảnh tất nhiên cũng nghe thấy tiếng cô, tranh thủ ngẩng đầu nhìn cô một cái, sau đó nói, “Làm xong rồi, em chờ một chút, anh sắp chơi xong màn này rồi, sau đó chúng ta ra ngoài ăn cơm.”

Tô Lương nhíu mày, “Em còn tưởng anh đang làm gì, sao anh lại chơi game?”

Trì Cảnh ánh mắt một lần nữa đặt trên điện thoại, giọng nói mang theo ý cười, “Vừa rồi anh đến văn phòng của em nhìn một cái, em cũng không có phát hiện, anh thấy em đang bận liền không có quấy rầy em, trở về chờ em, đây không phải là do rảnh rỗi, chơi vài ván game giết thời gian sao.”

Tô Lương thật đúng là không có phát hiện Trì Cảnh vừa rồi tới văn phòng tìm cô, chẳng qua cô vừa rồi cũng đúng là quá nghiêm túc, đến tan sở của cũng không phát giác.

Lần này cô vòng qua bàn làm việc, đứng ở bên cạnh Trì Cảnh nhìn trò anh đang chơi trên điện thoại, cũng nhìn không hiểu mấy.

Chỉ là cảm giác Trì Cảnh hình như là thua, trên màn hình anh chơi người kia bị giết ngã xuống đất.

Tô Lương vừa định nói ván này anh thua rồi, kết quả lời nói còn chưa kịp nói ra, Trì Cảnh động tác đặc biệt nhanh, trực tiếp bỏ điện thoại xuống, sau đó xoay người lại kéo cánh tay của cô, trực tiếp kéo cô vào lòng mình.

Tô Lương một chút phòng bị cũng không có, ngồi ở trên đùi Trì Cảnh cô giật nảy mình, phản xạ có điều kiện đưa tay ôm Trì Cảnh, ngồi vững lại.

Trì Cảnh cười, “Nhìn đi, lần này tự em làm đó.”

Bên ngoài không có đồng nghiệp nào, cửa văn phòng lại đóng, Tô Lương không sợ nữa.

Cô đưa tay gõ lên ngực Trì Cảnh một cái, “Em phát hiện mặt anh thật sự rất dày, trước đây anh rõ ràng không có vậy.”

Trì Cảnh ừ một tiếng, nắm lấy tay Tô Lương để bên miệng, hôn một cái, “Anh của trước kia a, anh trước kia là không dám, lúc đó em quá nghiêm chỉnh, anh nào dám có hành động gì quá mức thân mặt với em.”

Vả lại trước kia Trì Cảnh cũng còn không có phát hiện tâm tư của mình, đối với Tô Lương cũng chỉ là cảm giác giữa đồng nghiệp với nhau.

Hiện tại quan hệ của hai người có thể mở khoá, anh có chút kỹ năng cũng liền được triệu hồi ra.

Tô Lương có chút ngại, thu tay lại, “Được rồi, ra ngoài ăn cơm đi, em đói rồi.”

Bận rộn cả buổi trưa, lúc bận không có cảm giác gì, đợi đến lúc dừng lại mới cảm giác trong bụng trống trơn.

Trì Cảnh nựng cằm của cô, hôn một cái lên mặt cô, sau đó mới buông cô ra, “Được, đi, đi ăn cơm.”

Hai người nắm tay ra khỏi công ty, công ty bên này người về gần hết rồi, cả đường đi không gặp phải ai.

Đợi lên xe xong Trì Cảnh mới nói, “Hồi chiều mẹ anh còn gọi điện thoại tới, hỏi em thích ăn cái gì, mẹ biết em chủ nhật sẽ cùng anh trở về, muốn căn dặn phòng bếp bên kia làm vài món em thích ăn.
User avatar
tuvi
Quả Mít
Quả Mít
 
Tiền: $57,250
Posts: 96097
Joined: 29 Apr 2006
Location: FRANCE
 
 

Re: Yêu Lại Từ Ðầu... Cố Tư... Trì Uyên - Thi Từ

Postby tuvi » 25 Sep 2023

Chương 1428: Trở Thành Một Người Khác

Tô Lương dựa vào ghế nghĩ nghĩ rồi mỉm cười nói: “Thực sự em có chút nghĩ không ra, tại sao mẹ anh lại gấp gáp bảo anh tìm bạn gái như vậy, đàn ông lớn tuổi không phải cũng rất được ưa chuộng sao?”

Mà tuổi của Trì Cảnh cũng không tính là lớn.

Công thêm công việc của anh cũng ổn, thời điểm này không tìm bạn gái cũng có thể hiểu được.

Có rất nhiều người đàn ông đều muốn công thành danh toại rồi mới lập gia đình, điều này cũng không phải là chuyện gì khiến người khác không thể chấp nhận.

Trì Cảnh không nói gì, qua một lúc, Tô Lương quay đầu nhìn anh: “Em cảm thấy mẹ anh có hơi lo lắng quá, có phải có chuyện gì không vậy?”

Cô nói như vậy, Trì Cảnh cũng khá ngạc nhiên, Tô Lương thế mà có thể nghĩ đến cái này.

Anh do dự một lúc, vừa bắt đầu không biết nên nói như thế nào, nhưng về sau cảm thấy chuyện cũng nên phải nói ra.

Miệng của bà hai giấu không nổi chuyện gì, sau này khó tránh khỏi sẽ tự mình thất thố nói ra.

Có một số lời, nếu như anh có thể nói ra, thì cố gắng không để cho Tô Lương nghe được từ miệng người khác.

Vậy nên đến cuối cùng Trì Cảnh cũng mở miệng nói: “Là bởi vì Cố Tư, người em đã gặp qua.”

Tô Lương hơi ngạc nhiên, không rõ Trì Cảnh nói là có ý gì, gật gật đầu: “Vâng, em biết.”

Trì Cảnh nói: “Thực sự lúc đầu người nhà anh là sắp xếp cô ấy cho anh, nhưng lúc đó ba mẹ anh không quá đồng tình, bởi vì gia cảnh nhà cô ấy không quá tốt, sau đó cô ấy được gả cho Trì Uyên.”

Trước đó Tô Lương từng xem được một số tin tức như vậy, nhưng cô không có xem chi tiết như thế.

Cô đối với những chuyện bát quái trong tình cảm không quá hứng thú, lúc đó chỉ là lướt mắt xem qua.

Trì Cảnh lại nói: “Lúc đầu quan hệ của cô ấy và Trì Uyên cũng không tốt lắm, giữa chừng cũng ly hôn, lúc đó hai người bọn anh hơi gần một chút, nhưng cái gì cũng không có, có thể mẹ anh cảm thấy hai người bọn anh có chút nguy hiểm, vậy nên liền bắt đầu nôn nóng bảo anh tìm bạn gái.”

Tô Lương nhíu mày, cô cũng không biết trong lòng mình xảy ra chuyện gì, chỉ nghe Trì Cảnh nói như vậy cảm thấy khá hoang đường.

Khả năng là bởi vì cô cũng tiếp xúc với Cố Tư, biết đối phương là người như thế nào.

Vậy nên cô cảm thấy những chuyện đó bà hai lo lắng căn bản sẽ không xảy ra.

Sau khi cùng anh trai ly hôn lại cùng với em trai, cô cảm thấy Cố Tư không thể làm ra chuyện như vậy.

Mà Trì Cảnh cũng có giới hạn, anh cũng không thể làm ra loại chuyện này.

Nhưng Tô Lương nghĩ nghi vẫn hỏi Trì Cảnh: “Anh có từng thích cô ấy không?”

Cô hỏi vấn đề này, ngay lập tức Trì Cảnh bật cười, anh nói rất thành thật: “Em nói như vậy ngay lập tức anh thật sự không biết trả lời như thế nào.”

Trì Cảnh hít một hơi lạnh: “Không thể nói như vậy, chỉ có thể nói có chút thiện cảm, có lẽ cũng chưa đến mức là thích.”

Anh giải thích: “Cô ấy không quá giống như tất cả những người anh gặp trước đây, em không biết đâu, tính khí cô ấy có bao nhiêu táo bạo, trước đó cô ta còn đánh cả mẹ Trì Uyên, đánh cả bàn tay, một chút cũng không chừa lại mặt mũi.”

Anh lại nói: “Lúc đó anh ở trong nhà cũng rất uất ức, cả cuộc đời đều do người trong nhà nắm trong tay, không có cách nào phản kháng, đột nhiên thấy dáng vẻ này của cô ấy, không để bất kì ai ở trong mắt, muốn mắng ai thì mắng người đó, không vui còn có thể động tay, anh là ngưỡng mộ, cho nên là có một chút thiện cảm đối với cô ấy.”

Anh quay đầu nhìn Tô Lương: “Anh nói thật với em, không muốn gạt em.”

Tô Lương gật gật đầu, cô cũng không có cái gọi là tức giận hay không tức giận, ghen hay không ghen.

Có thể là bởi vì ấn tượng của Cố Tư đối với cô cũng khá tốt, trực giác là Trì Cảnh và Cố Tư sẽ không có dây dưa gì nói không rõ ràng, thế nên chuyện này không thể trong lòng.

Đối lập mà nói, Tống Manh đến quấy rầy Trì Cảnh chuyện này so với Trì Cảnh có thiện cảm với Cố Tư còn nhẹ hơn nhiều.

Nhưng so sánh mà nói, cô vẫn phải cẩn thận Tống Manh hơn.

Tô Lương nói: “Chuyện này cũng có thể hiểu được.”

Mặc dù cô tiếp xúc với Cố Tư không nhiều, nhưng cảm thấy cô ấy là một người rất được người khác yêu thích.

Lúc chưa kết hôn có lẽ cũng rất có lực chú ý thu hút người khác.

Hôm đó đến nhà tổ, cô nhìn thấy sự tương tác của Trì Uyên và Cố Tư, tình cảm hai vợ chồng rất tốt.

Người phụ nữ có thể khiến Trì Uyên sau khi ly hôn mà không buông bỏ được, quả thực sẽ có điểm đặc biệt khác của cô.

Trì Cảnh cho dù là có thiện cảm cũng là chuyện bình thường.

Tô Lương không tiếp tục hỏi nữa, cô nói: “Đã là chuyện đã qua rồi, hai người các anh lại không có cái gì, em cũng không có gì hay mà để bụng.”

Trì Cảnh đưa tay kéo tay Tô Lương đến, hai người đan chặt mười ngón tay: “Em nói em không để bụng, anh cũng không biết anh có nên vui hay không. Không để bụng là không đủ quan tâm sao?”

Trì Cảnh thở dài: “Anh còn hi vọng em hơi để tâm một chút, cùng anh ồn ào một chút.”

Tô Lương cười: “Anh hiểu em mà, em không phải là người quá biết cãi nhau, nếu như em muốn cãi nhau chắc chắn sẽ không có đường lui.”

Trì Cảnh vừa nghe cô nói như vậy liền vội mở miệng nói: “Vậy thì bỏ đi, bỏ đi, hai chúng ta vui vẻ.”

Thế nên chuyện liên quan đến Cố Tư cũng chỉ đến đây.

Tô Lương thật sự không quan tâm, sau khi cùng Trì Cảnh đi đến nhà hàng ăn uống cười nói, một chút cũng không bị ảnh hưởng.

Trong lúc Trì Cảnh thở phào nhẹ nhõm, cũng có chút thất vọng.

Mặc dù anh nói anh chưa từng thích Cố Tư, nhưng anh cũng nói anh có thiện cảm, tại sao Tô Lương thực sự một chút cũng không để tâm.

Đổi vị trí mà nói, nếu như Tô Lương nói với anh lúc trước cô có thiện cảm với một người đàn ông, trong lòng anh chắc chắn sẽ cảm thấy khó chịu.

Anh không thoải mái được giống như Tô Lương hiện tại.

Hoặc là nói suy nghĩ giữa người đàn ông và phụ nữ khác nhau, cho nên phản ứng không giống nhau?

Nhưng những chuyện này Trì Cảnh cũng không cách nào biểu hiện ra được, anh không thể nói hi vọng Tô Lương để tâm.

Nếu như cô thật sự để tâm, Trì Cảnh thực sự không biết làm như thế nào mới tốt.

Thế nên sau khi ăn cơm xong hai người lại đi dạo ở bên ngoài một lúc, sau đó Trì Cảnh đưa Tô Lương về nhà.

Hai người ở dưới lầu tạm biệt, Trì Cảnh không kiềm chế được, Tô Lương đã đi mấy bước, anh vẫn đi theo, ôm Tô Lương từ phía sau.

Anh nói: “Em có thê thực sự là người anh thích, từ trước đến hiện tại cũng chỉ có một mình em.”

Tô Lương “ừ” một tiếng: “Vâng, em biết rồi.”

Có thể là bởi vì phản ứng của cô quá bình thản, Trì Cảnh lại không thoải mái.

Lúc trước anh không phải là người già mồm như vậy, nhưng sau khi ở bên cạnh Tô Lương, anh cũng không biết bản thân mình xảy ra chuyện gì, toàn bộ tâm trạng biến động ngổn ngang, nhảy qua nhảy lại.

Tô Lương đợi một lúc thấy anh không buông tay, cũng rất ngạc nhiên: “Làm sao vậy?”

Trì Cảnh cảm thấy mình hơi buồn cười, anh ở đây xoắn xuýt một lúc lâu, kết quả Tô Lương đều đã quên mất chuyện trước đó.

Thế nên anh chỉ có thể nói: “Không có gì, chỉ là sợ em hiểu lầm, muốn nói với em một tiếng.”

Tô Lương mỉm cười: “Nghĩ nhiều rồi, có gì đâu là hiểu lầm?”

Có thể là thật sự anh nghĩ quá nhiều, Trì Cảnh hơi buông ra một chút, để Tô Lương xoay người lại, anh ôm Tô Lương vào lòng: “Chỉ là sợ em sẽ hiểu lầm anh.”

Anh nói như vậy, Tô Lương biết anh nói là chuyện gì.

Cô mím môi: “Anh nói anh chỉ có thiện cảm, không thích, vậy thì em không để tâm, yên tâm đi, em không phải là người càn quấy như vậy.”

Đúng vậy, cô không phải người càn quấy, nhưng trong tình yêu người phụ nữ đều không phải lý không phải đều là không lý trí sao?

Tại sao Tô Lương điềm tĩnh như vậy?

Trì Cảnh thở dài, không biết nói gì cho tốt.

Sau đó anh chỉ có thể nâng mặt Tô Lương hôn lên trán cô một cái: “Được, anh biết rồi, anh đi lên đi.”

Tô Lương nắm góc áo Trì Cảnh do dự một lúc, chỉ gật gật đầu, xoay người đi vào nhà.

Trì Cảnh đợi bóng lưng Tô Lương biến mất hoàn toàn, lúc nào mới xoay người đi về hướng xe mình.

Suốt đường đi anh đều suy nghĩ về những thay đổi tâm trạng của mình.

Thực sự anh lo được lo mất như vậy, cũng không phải dáng vẻ mà bản thân thích.

Sau khi đến rồi lên xe, anh dựa vào ghế thở dài, không khởi động xe đi ngay lập tức.

Sau khi ngồi như vậy một lúc, anh lấy hộp thuốc lá từ trong túi ra, lấy một điếu ngậm trên miệng.

Ban đầu nhắc đến Cố Tư, có lẽ là trong lòng Tô Lương không thoải mái lắm, kết quả đến cuối cùng là anh cảm thấy khó chịu, không biết chuyện này làm như thế nào.

Sau khi hai người ở bên nhau, thay đổi của anh lớn hơn so với Tô Lương.

Trong mắt anh Tô Lương vẫn điềm tĩnh lý trí giống như trước đây.

Trái lại là anh, so với lúc trước giống như trở thành một người khác.
User avatar
tuvi
Quả Mít
Quả Mít
 
Tiền: $57,250
Posts: 96097
Joined: 29 Apr 2006
Location: FRANCE
 
 

Re: Yêu Lại Từ Ðầu... Cố Tư... Trì Uyên - Thi Từ

Postby tuvi » 25 Sep 2023

Chương 1429: Không Có Mắt Nhìn

Sáng sớm thứ bảy Tô Lương và Tô Mẫn đã thức dậy rồi.

Hôm nay là muốn mời Trì Cảnh còn có Trì Uyên và Cố Tư đến ăn cơm, hai người bọn họ sáng sớm đi chợ mua thức ăn trước, mua thịt và rau tươi, còn có hải sản.

Vừa mới từ chợ bán thức ăn về đến nhà, thì điện thoại Trì Cảnh gọi đến.

Tô Lương vốn dĩ đang ở trong phòng bếp muốn rửa sạch rau và thịt chuẩn bị, sau khi điện thoại gọi đến cô cầm lên xem, sau đó cười: “Sớm như vậy đã gọi điện thoại đến rồi.”

Tô Mẫn vừa nghe liền biết người bên kia điện thoại là ai, thế nên nói: “Có thể chỉ là muốn cùng em nói chuyện với em, em đi đến phòng khách đi, ở đây không cần em làm đâu, dù sao thì vẫn chưa đến giờ nấu cơm, một mình chị dọn dẹp cũng được.”

Tô Lương xoay người nhìn, cũng không khách sáo, cầm điện thoại từ phòng bếp đi ra.

Cô nhận điện thoại, giọng nói mang theo ý cười: “Anh dậy rồi à?”

Trì Cảnh nói: “Anh dậy từ sớm rồi, mọi người đã ăn sáng chưa?”

Nói thật, Tô Lương và Tô mẫn vẫn chưa ăn, hai người các cô sáng sớm thức dậy dọn dẹp rồi đi chợ.

Lúc mua thức ăn Tô Mẫn có hơi chọn lựa, thời gian dùng tương đối nhiều.

Bây giờ mới về đến nhà, vẫn chưa ăn sáng.

Tô Lương không nói gì, Trì Cảnh ở bên kia liền cười: “Xem ra là chưa ăn rồi, anh đang ở cổng chung cư nhà em đây, muốn ăn gì anh đem lên cho.”

Tô Lương hơi ngạc nhiên: “Anh đến à?”

Trì Cảnh “ừ” một tiếng: “Chắc chắn là đến tìm em mà, chẳng lẽ cả ngày hôm nay chúng ta không gặp nhau?”

Nói thế cũng đúng, vừa mới yêu đương nhất định phải thân thiết một chút, đúng lúc nghĩ, hai người phải dính lấy nhau.

Tô Lương nghĩ nghĩ, rồi cũng mở miệng nói: “Em muốn ăn bánh quẩy, kèm thêm sữa đậu nành, sữa đậu nành không cần bỏ đường, chị em thì mua cho chị ấy bánh bao đi, đồ chay, sau đó thêm một ly sữa bò.”

Giọng nói Trì Cảnh mang theo ý cười: “Có ngay, lập tức mang cho mọi người.”

Cúp điện thoại xong, Tô Lương cười haha đi vào cửa phòng bếp: “Lát nữa Trì Cảnh đến mang đồ ăn sáng cho hai chúng ta.”

Tô Mẫn gật gật đầu: “Sau khi em và anh Trì quen biết, chị giống như vẫn luôn được thơm lây với em.”

Không chỉ là nói mang đồ cho Tô Lương, hoặc là lái xe đưa các cô về nhà.

Ban đầu Tô Lương chưa cùng Trì Cảnh ở bên nhau, Trì Cảnh tìm công việc cho cô, tăng lương, cuộc sống của Tô Lương tốt hơn, cô đương nhiên cứ được thơm lây cùng.

Tô Lương dựa trên khung cửa: “Có đôi lúc em nghĩ, cảm thấy có thể là cuộc sống trước đây nếm quá nhiều đau khổ, ông trời bắt đầu bù đắp cho em, nếu không em nào có tài đức nào có thể?”

Tô Mẫn quay đầu nhìn, Tô Mẫn cười: “Em có thể thu hút được anh ấy, đương nhiên là có ưu điểm riêng của em, thực sự trong mắt chị em vẫn luôn là người rất ưu tú.”’

Tô Lương nhìn chằm chằm Tô mẫn: “Được rồi, hai người chúng ta không cần khen ngợi nhau đâu, bản thân em bao nhiêu cân bao nhiêu lượng vẫn biết rõ mà.”

Sau đó cô đi vào phòng bếp, cầm bát đũa mang đến phòng ăn đặt xuống: “Đừng vội rửa rau, qua đây đợi trước chút đi, sắp ăn sáng rồi.”

Tô Mẫn rửa tay, cũng đi ra ngoài.

Cô ngồi trong phòng ăn, vừa quay đầu chính là đối diện cửa sổ, có thể nhìn thấy ánh nắng chiếu sáng bên ngoài.

Tô Mẫn rất lâu rồi không nhìn kĩ phong cảnh bên ngoài cửa sổ, cô dựa vào ghế thở dài: “Cảm thấy cuộc sống cuối cùng cũng từ từ trôi qua.”

Trước kia mỗi ngày cô đều sống rất vội vàng, bởi vì mỗi ngày đều có rất nhiều việc khiến cô sức đầu mẻ trán vội vàng đi xử lý.

Nhưng hiện tại, cô cảm thấy nhịp điệu cuộc sống của mình dường như chậm lại, cô rốt cuộc cũng có thể thở phào nhẹ nhõm.

Không lâu sao, Trì Cảnh xách đồ ăn sáng đến, Tô Lương mở cửa, sau đó nhận lấy: “Hôm nay anh đều không có việc gì sao?”

Trì Cảnh “ừ” một tiếng, sau đó lấy mở đồ trong tay ném xuống đất.

Trong nhà Tô Lương vẫn luôn không có dép lê của nam, vừa nãy anh ở cổng chung cư, đột nhiên nghĩ đến chuyện này, thuận tiện mua một đôi.

Tô Mẫn cùng từ phòng ăn đi qua: “Cô Cố còn có anh của anh lúc nào thì đến, chúng tôi chuẩn bị trước, hôm nay ăn lẩu như thế nào.”

Trì Cảnh gật đầu: “Được nha, đúng lúc nhiều người náo nhiệt, ăn lẩu là thích hợp nhất.”

Sau đó anh lại nói: “Có thể là buổi chiều, không xác định lắm, đến lúc đó tôi gọi điện thoại cho bọn họ hỏi một chút.”

Nói xong anh đưa tay ôm vai Tô Lương rất tự nhiên, bọn họ cùng nhau đi vào phòng ăn ngồi xuống.

Tô Lương lấy đồ ăn sáng phân ra, bản thân Trì Cảnh ăn là bánh cuộn.

Tô Lương nhích lại gần: “Nhân bánh gì vậy?”

Trì Cảnh trực tiếp đưa bánh cho cô: “Em ăn thử một miếng đi thì sẽ biết.”

Tô Lương cũng không nghĩ nhiều, cắn thẳng một miếng: “Bên trong có lẽ là có thịt gà.”

Sau đó cô trở về ngồi: “Em không thích ăn thịt gà lắm.”

Trì Cảnh cắn một miếng ở chỗ Tô Lương cắn: “Ừ, có, anh thì ổn, không kén chọn.”

Tô Lương nói: “Chủ yếu là do thịt gà mắc răng.”

Tô Mẫn ngồi ở đối diện hai người bọn họ, có chút không nhìn tiếp được, cô trực tiếp cầm bánh bao và sữa bò đứng dậy đi ra khỏi phòng ăn.

Vừa đi cô còn vừa nói: “Hai người tiếp tục đi, chị không làm bóng đèn cho hai người nữa.”

Tô Lương cũng không ngại, bật cười haha: “Nếu chị không đi, em còn muốn nhắc chị, hai chúng em thân mật như vậy, chị không khó chịu sao?”

Tô Mẫn cũng cười: “Khó chịu khó chịu, vậy nên chị lui trước đây.”

Trì Cảnh đưa tay sờ mặt Tô Lương, động tác rất cưng chiều.

Tô Mẫn trở về phòng bếp, đóng cửa lại, có lẽ là gọi điện thoại cho A Húc.

Tô Lương ngồi ở trong phòng ăn nói một số chuyện vụn vặt, trong nháy mắt, Tô Lương cảm thấy nếu tương lai đều là cuộc sống như vậy, vậy thì cuộc đời này cũng có giá trị.

Cô cảm thấy hiện thực đặc biệt yên ổn lại tốt đẹp.

Đủ để làm cho cô quên hết tất cả những đau khổ đã từng trải qua.

Đợi sau khi ăn xong, Trì Cảnh giúp rửa rau, thực sự anh không biết lắm.

Tô Lương cũng không cảm thấy là anh đang phụ làm, còn chỉ dạy rất kiên nhẫn anh phải rửa sạch như thế nào mới có thể sạch.

Ban đầu những chuyện rửa rau này đều là nhiệm vụ của Tô Mẫn, kết quả cuối cùng Tô mẫn bị hai người bọn họ ở trong phòng bếp cũng không thể ở lại được.

Tô Mẫn đứng ở trong phòng khách nhìn hai người ở trong phòng bếp, sau đó không nhịn được mà mỉm cười.

Thật tốt nha, cuộc sống chậm chậm trôi qua thành những điều mà lúc đầu bọn họ có nghĩ cũng không dám nghĩ.

Buổi chiều Cố Tư và Trì Cảnh ôm theo nhóc con nhà bọn họ đến.

Đứa nhỏ được Trì Uyên ôm trong ngực, mở mắt to nhìn xung quanh.

Tô Mẫn nhìn thấy đứa nhỏ liền đi không ngừng, nhanh chóng đi đến ôm đứa, hôn lên má.

Đứa nhỏ kéo cổ áo Tô Mẫn, cọ mặt Tô Mẫn một lúc.

Thằng bé thật sự một chút cũng không sợ lạ, ai cũng đều sáp vào.

Cố Tư vốn dĩ muốn đi đến phòng bếp giúp đỡ, kết quả nước dùng đã nấu xong rồi, rau cũng đều đã rửa sạch, hoàn toàn không cần giúp gì.

Thế nên bọn họ đặt đứa bé trên ghế sofa, chơi đùa với đứa bé một lúc.

Thời gian vẫn chưa đến giờ cơm tối, những người này cũng không quá đối, nói chuyện một lúc trước.

Cố Tư trực tiếp nói: “Bà nội tôi nghe nói hai người ở bên nhau, vô cùng vui vẻ, bà còn nói lần trước đã cảm thấy hai người sớm muộn gì cũng sẽ ở bên nhau, không ngờ suy nghĩ còn chưa nghĩ mấy hôm, chuyện tốt liền thành sự thật.”

Tô Lương cứ nghĩ mình sẽ ngại ngùng, nhưng thực sự nghe được lời như vậy, cô cảm thấy rất bình tĩnh.

Cô gật gật đầu, quay đầu nói với Trì Cảnh: “Anh là khó ra tay như thế sao, người trong nhà đều lo lắng thành như vậy.”

Cố Tư ở bên kia bật cười haha: “Nói thật hay, chẳng qua bị cô nói rất đúng, anh ta quả thực là rất khó ra tay, tôi nghe nói con người anh ta có rất nhiều việc, đi xem mắt vài cô gái, không phải ghét bỏ con nhà người ta chỗ này thì chính là ghét bỏ chỗ kia, còn đắc tội với rất nhiều người.”

Bản thân Trì Cảnh không cảm thấy vậy: “Có sao, nhưng tất cả tôi nói đều là sự thật mà, vài người xem mắt trước đó quả thực là đều có vấn đề.”

Trì Uyên ở bên cạnh không nhịn được cũng mở miệng nói: “Chỉ anh là không vấn đề à.”

Trì Cảnh cười, nhịn không được mà nói: “Khả năng là tôi trong mắt bọn họ cũng có vấn đề.”

Điều này anh cũng nói sai rồi, mấy người đó trước đó anh xem mắt, ấn tượng đối với anh cũng đều rất tốt.

Cuối cùng không thành, hoàn toàn là do Trì Cảnh ở đây quá nhiều việc.

Bọn họ ngồi ở sofa một lúc, A Húc cũng đến.

A Húc là người không có mắt nhìn, đi vào liền nói: “Tôi ở bên ngoài chung cư nhìn thấy anh Ôn, tôi còn bảo anh ta có muốn cùng nhau đi không, anh ta nói anh ta có việc, không đến.”

Biểu cảm Tô Mẫn liền cứng lại: “Anh còn gọi anh ta đến?”

A Húc “a” một tiếng: “Đúng vậy, em không phải muốn nhiều ăn vui vẻ sao?

Vốn dĩ chuyện này khiến cho Tô Lương lúng túng, nhưng không biết bởi vì sao A Húc nói ra như vậy Tô Lương liền bật cười ngay: “Được được, người đều đã đến đủ rồi, chúng ta ăn thôi.”

Đứa bé ở trên ghế sofa chơi một lúc, bây giờ rõ ràng cũng đã buồn ngủ rồi.

Trì Uyên ôm đứa bé đến xe trẻ em, đứa bé này cũng tương đối ít việc, trợ qua trở lại cái liền ngủ đi.

Thế nên những người này cũng đi đến phòng ăn ngồi xuống.
User avatar
tuvi
Quả Mít
Quả Mít
 
Tiền: $57,250
Posts: 96097
Joined: 29 Apr 2006
Location: FRANCE
 
 

Re: Yêu Lại Từ Ðầu... Cố Tư... Trì Uyên - Thi Từ

Postby tuvi » 25 Sep 2023

Chương 1430: Giả bộ

Tô Mẫn và Tô Lương mua khá nhiều nguyên liệu nấu ăn, thậm chí bàn bếp khá lớn ở nhà hai người cũng không thể chứa hết bằng ấy thứ.

Số còn lại hai người phải đặt tạm ở giá đồ bên cạnh.

Cố Tư đã có thể ngửi thấy mùi lẩu thơm nức mũi bay ra từ nồi nước dùng, vì vậy cô vui vẻ nhanh chóng xắn tay áo lên: “Nào, mau lên mọi người ơi, đi ăn cơm thôi, mùi thơm như thế này ai mà chịu được nữa chứ, tôi cũng đói lắm rồi.”

Cố Tư không hề tỏ ra khách sáo với mọi người, cô tự nhiên vào bếp pha nước chấm cho riêng mình.

Tô Lương quay đầu nhìn Trì Cảnh: “Anh có cần em pha nước chấm hộ không, hay anh sẽ tự mình làm?”

Tô Lương bây giờ là bạn gái Trì Cảnh, tuy vậy anh cũng không thể hiện quá nhiều cảm xúc, chỉ bình thản nói: “Em giúp anh đi, em rõ khẩu vị của anh mà?”

Trì Uyên bên cạnh liếc nhìn Trì Cảnh, vẻ mặt rõ ràng là có chút trêu tức.

Đúng là có người trong lòng một chút là khác hẳn ngày xưa một thân một mình. Trì Cảnh từng là một người rất tĩnh lặng. Hiếm khi trong bữa ăn tề tựu gia đình, cậu ấy có thể nói nhiều hơn mấy lời.

Nhưng nhìn cậu ấy bây giờ, không chỉ nói nhiều hơn mà biểu cảm cũng phong phú hơn.

Lúc nãy khi Tô Lương được nhờ pha nước chấm giúp Trì Cảnh, vẻ mặt của cậu ấy toát ra chút tự mãn, cũng không biết là tự mãn vì cái gì nữa.

Nước lẩu do Tô Mẫn nấu, là nước hầm xương kết hợp thêm các nguyên liệu dùng khi ăn lẩu, không chỉ thế phần nước dùng còn được thả thêm một con cá rất tươi, toàn bộ nguyên liệu làm nên nồi lẩu đều là nguyên liệu tốt nhất.

Cố Tư ăn miếng đầu tiên đã ngay lập tức phải la lên. “Trời ơi, ngon quá là ngon.”

Sau khi khen xong, cô lại nói thêm: “Hai người có thể mở một nhà hàng đi, đến lúc cửa hàng khai trương tôi nhất định là người đâu tiên đến ủng hộ chị em hai người.”

Tô Mẫn và A Húc đưa mắt nhìn nhau, cô nói: “Nhà hàng ăn uống thì chắc sẽ không thể mở cửa. Nhưng sắp tới chúng tôi chuẩn bị khai trương một tiệm bánh ngọt nho nhỏ. Lúc đó nhất định phải mời cô tới ủng hộ.”

Cố Tư không chút suy nghĩ gật đầu: “Cửa hàng tráng miệng cũng được đó, tay nghề của cô rất ổn.”

Lời khen ngợi của Cố Tư đã khiến Tô Mẫn tự tin hơn rất nhiều.

Sau đó mọi người bắt đầu thưởng thức các món ăn mà Tô Mẫn dày công chuẩn bị.

Ngày mai là ngày nghỉ, mọi người đều không đi làm nên hôm nay cũng không vội, Tô Mẫn đứng lên khỏi bàn ăn rồi quay lại với một chai rượu, A Húc không khách khí với Trì Cảnh nữa, anh rót bia ra cốc rồi bắt đầu cạn ly với đối phương.

Cố Tư dù sao cũng có thể lái xe, một lúc sau, Trì Uyên cũng nhập hội cùng uống rượu, chuyện lái xe cứ giao cho Cố Tư là được.

Với Trì Cảnh, anh đã có một số suy nghĩ cẩn thận của riêng mình.

Anh muốn Tô Lương tiễn anh ra về.

A Húc tự mình đến bằng taxi, chút nữa khi về anh ấy cũng sẽ bắt taxi, căn bản không có gì gây cản trở cả.

Ba người đàn ông liên tục đấu đá mời rượu nhau nhiệt tình, còn ba người phụ nữ Cố Tư Tô Mẫn và Tô Lương bắt đầu nói về mấy vấn đề nhỏ nhặt trong cuộc sống.

Bữa cơm trải qua rất vui vẻ, mọi người đều thoải mái tận hưởng ngày cuối tuần.

Có lẽ bởi vì thân phận đã thay đổi, tâm tình Tô Lương cũng thay đổi theo.

Bây giờ khi tất cả mọi người ngồi chung một bàn với nhau, cô cảm thấy như một gia đình đang cùng nhau dùng bữa.

Cảm giác này thật tuyệt mà lâu rồi cô không được trải qua.

Ăn một lúc như vậy, đồ uống gần như uống cạn, Tô Lương lại đứng dậy đi vào tủ lạnh lấy thêm.

Ngay khi cô vừa đứng dậy khỏi chỗ, điện thoại trong túi của cô bắt đầu đổ chuông báo có tin nhắn.

Tô Lương không quá quan tâm xem ai gọi vào giờ này, cô tiếp tục vừa đi về phía tủ lạnh, vừa lấy điện thoại ra khỏi túi, sau đó cô sửng sốt.

Có tin nhắn mới chuyển đến, là của Ôn Minh Khải.

Vừa rồi, A Húc bước vào và nói rằng anh đã nhìn thấy Ôn Minh Khải ở cổng khu chung cư.

Nhưng vì không khí lúc đó đang vui vẻ, mọi người mỗi người một câu liên tục trò chuyện nên chẳng bao lâu đã ném chuyện này ra khỏi đầu.

Cô cũng không quá coi trọng việc này, đến bây giờ khi tin nhắn của Ôn Minh Khải được gửi đến cô mới nghĩ ra.

Tô Lương bước đến bên cạnh tủ lạnh, bấm xem tin nhắn.

Ôn Minh Khải chỉ nhắn tin hỏi han một câu bình thường, hỏi cô đang làm gì, Tô Lương đang chuẩn bị trả lời thì tin nhán thứ hai lại đến.

Ôn Minh Khải nói rằng anh ta đang ở gần đây và hỏi Tô Lương có thể ra ngoài gặp mặt anh một chút được không.

Tô Lương hẳn là không thể đi ra ngoài lúc này, cô cảm thấy mình đã nói rõ với Ôn Minh Khải rồi.

Cô mở cửa tủ lạnh, đứng nép vào bên trong để tủ lạnh che khuất cô, sau đó nhanh chóng gửi lại một tin nhắn cho Ôn Minh Khải.

Cô hỏi Ôn Minh Khải có chuyện gì gấp không, lại giải thích rằng bây giờ mình đang có chút chuyện không thể ra ngoài, nếu không có gì quan trọng anh cứ nhắn qua điện thoại là được.

Giọng điệu của cô có phần khách sáo, ít nhất thì cô không thể tỏ ra rằng mình đang thiếu kiên nhẫn với sự làm phiền này.

Sau khi gửi tin nhắn, cô lại cất điện thoại vào túi, sau đó cầm đồ uống trở lại phòng ăn.

Mấy người đàn ông vẫn đang hăng say chúc tụng bên bàn rượu, không ai để ý đến cô.

Sau khi ngồi xuống, Tô Lương lại cảm thấy điện thoại trong túi hơi rung lên.

Cô cảm thấy không quá quan trọng nên không bỏ ra xem ngay mà tiếp tục trò chuyện cùng mọi người.

Cũng có thể là bởi vì cô không muốn dây dưa với Ôn Minh Khải, cũng không muốn cho anh ta hi vọng nên mới không để tâm đến tin nhắn của anh ta.

Một lúc sau, Tô Lương lấy cớ đi vệ sinh, rồi mới mở điện thoại ra kiểm tra tin nhắn.

Ôn Minh Khải không muốn nói chuyện qua điện thoại nên anh ta nói nếu cô bận thì thôi, chuyện này sẽ nói sau.

Tô Lương không biết anh ta có giận không. Lúc này cô không muốn nghĩ nhiều chuyện như vậy.

Thành thật mà nói, lúc này, Ôn Minh Khải tức giận là chuyện bình thường.

Tô Lương cũng không nghĩ mình đã làm quá tuyệt tình, bản thân cô đã xác định bây giờ mình đã có bạn trai, không nên quá gần gũi với Ôn Minh Khải.

Dù có nhẫn tâm từ chối thì cô cũng nên như vậy.

Tô Lương xóa hết tin nhắn của Ôn Minh Khải, sau đó lại ngồi vào bàn ăn.

Thời gian ăn bữa cơm này khá dài, khi kết thúc bữa ăn, bên ngoài trời đã tối mịt, Trì Cảnh, Trì Uyên và A Húc đều có chút say.

Cố Tư dường như đã quen với việc này, liền rót một ly nước cho Trì Uyên: “Anh uống một ly nước trước đi, sao không uống ít một chút chứ, không phải muốn về nhà dỗ con sao? Nếu anh không muốn trông con đêm nay, có thể nói thẳng với em mà, sao phải uống thành ra bộ dạng như này chứ?”

Trì Uyên bật cười khi nghe Cố Tư huyên thuyên: “Đúng là lòng dạ của em nhỏ nhen thật đấy.”

Cố Tư khịt mũi.

Tô Mẫn lấy khăn giấy ướt đưa cho A Húc, bảo anh lau mặt rồi đưa cho Trì Uyên và Trì Cảnh.

Trì Cảnh lau mặt trước, sau đó lau tay, sau đó kéo tay Tô Lương qua giúp cô lau ngón tay.

Tô Lương đâu cần anh giúp đỡ đâu?

Cô khẽ rút tay lại và hỏi: “Anh có ổn không đấy? Có chỗ nào mệt hay khó chịu không?”

Trì Cảnh nương theo lời Tô Lương khẽ gật đầu: “Có chút đau đầu, hình như là hơi say.”

Có thể khi rơi vào sự kiểm soát của tình yêu, khả năng phán đoán của con người sẽ có phần hạn chế lại.

Vài người gần đó, bao gồm Trì Uyên và A Húc cũng đang lơ mơ trong cơn say, còn có thể thấy rằng Trì Cảnh đang giả vờ.

Nhưng Tô Lương hoàn toàn tỉnh táo lại dường như không phát hiện ra điều đó.

Cô khá lo lắng: “Biết say sao còn uống nhiều như vậy chứ! Anh có cần em pha cho anh một ly trà giải rượu uống cho đỡ đau đầu không?”

Trì Cảnh vội vàng kéo cánh tay để cô không đứng lên: “Vừa rồi tôi uống nhiều quá, bây giờ uống cái gì cũng không được nữa.”

Tô Lương chỉ có thể ngồi xuống: “Tự mình có thể uống bao nhiêu cũng không biết, uống đến say như vậy mà còn cố tình uống tiếp.”

Trì Cảnh chỉ cười mà không nói gì thêm.

Vì những người này đều đã say nên họ sẽ về nhà.

Trì Uyên vẫn đủ tỉnh táo để có thể tự đi, Cố Tư đẩy xe đẩy đi đằng trước, em bé nằm bên trong vẫn ngủ ngon lành, Trì Uyên chậm rãi đi theo sau.

Tô Mẫn dìu A Húc, thật ra A Húc có thể tự đi được không cần hỗ trợ, nhưng suy nghĩ của anh cũng giống như Trì Cảnh, cũng đều muốn tựa vào người trong lòng.

Chỉ là ý đồ của Trì Cảnh lộ rất rõ, nửa người của anh đều dựa vào Tô Lương, Tô Lương phải đỡ anh từ trên lầu ra đến chỗ để xe.

Tô Lương đem Trì Cảnh nhét vào trong xe, suy nghĩ một chút liền nói với A Húc: “Anh cũng lên xe đi, tôi chở anh ấy về tiện đường sẽ chở anh về luôn.”

Tô Mẫn đỡ A Húc lên xe, sau đó đứng bên cạnh xe.

Tô Lương hơi kinh ngạc: “Chị không đi cùng sao?”

Tô Mẫn vội lắc đầu: “Chị không đi cùng mọi người được. Trên nhà còn nhiều đồ chưa dọn hết. Em chở họ về đi, chị lên dọn nốt.”

Thực ra cô cũng có suy nghĩ một chút.

Trì Cảnh đã giả vờ lâu như vậy, vì vậy cô không nỡ phá tan sự cố gắng để được bên nhau đó của anh và Tô Lương.

Tô Lương không nghĩ nhiều liền lên xe: “Được rồi, em chở hai người họ về trước, hoặc là chị cứ để đồ đó chút em về rồi cùng thu.”

Phần lớn bữa ăn hôm nay là do Tô Mẫn làm, lẽ ra phần rửa bát nên để Tô Lương cô là nốt.

Tô Lương lái xe đưa A Húc về nhà trước.

Vừa rồi A Húc ở nhà bọn họ, bước không được vững vàng, nhưng khi xe dừng lại, anh mở cửa rất nhanh xuống xe, bước đi hiên ngang như chưa từng uống rượu.

Anh ta vẫy tay với Tô Lương và Trì Cảnh còn tốt bụng dặn dò: “Trên đường trở về hãy cẩn thận.”

Tô Lương gật đầu: “Anh cũng ngủ sớm đi, nếu không ngày mai không thoải mái gì đâu.”

A Húc cười cười, không nói gì. Tô Lương chở Trì Cảnh về nhà.

Trên đường, Trì Cảnh không ngừng quay đầu nhìn ngoài cửa sổ xe, nhưng không có ngủ.

Tô Lương nhìn trong gương chiếu hậu, dường như Trì Cảnh không còn khó chịu như trước.

Vì vậy, cô ấy hỏi: “Có cảm giác buồn nôn hay không? Nếu khó chịu quá thì nói em biết nha.”

Trì Cảnh hừ một tiếng, ánh mắt vẫn nhìn ra bên ngoài ô tô.
User avatar
tuvi
Quả Mít
Quả Mít
 
Tiền: $57,250
Posts: 96097
Joined: 29 Apr 2006
Location: FRANCE
 
 

Re: Yêu Lại Từ Ðầu... Cố Tư... Trì Uyên - Thi Từ

Postby tuvi » 25 Sep 2023

Chương 1431: Anh giả vờ đúng không?

Tô Lương đỗ xe ở tầng dưới nhà Trì Cảnh rồi xuống xe trước.

Trì Cảnh ngồi trong xe không nhúc nhích, Tô Lương đợi ở ngoài xe, nhưng mãi không thấy anh xuống xe, cô liền cảm thấy hơi kì quái.

Cô đành phải vòng sang chỗ Trì Cảnh, nhìn anh thắc mắc: “Đến nhà rồi mà, sao anh không xuống xe đi còn ngồi đó làm gì?”

Trì Cảnh hơi nheo mắt: “Anh cảm thấy không thoải mái.”

Tô Lương mở cửa xe giúp anh: “Vậy anh đi chậm một chút, em sẽ đỡ anh lên.”

Trì Cảnh khoác tay Tô Lương, dùng sức bước xuống xe.

Cửa xe vừa đóng lại, anh dường như có chút đứng không vững, thân thể hơi lắc lư.

Tô Lương sửng sốt, vội vàng duỗi tay ôm eo anh, dùng sức cố đỡ thân thể đồ sộ ấy không đổ xuống.

Trì Cảnh cũng rất biết cách tận dung cơ hội để dồn nửa trọng lượng cơ thể lên người Tô Lương.

Tô Lương thấy anh say mềm người như vậy cũng không nỡ lòng nào bỏ mặc Trì Cảnh lại, vì vậy cô chỉ có thể tận sức đỡ Trì Cảnh đi về phía cửa nhà.

Vừa đi cô vừa nói: “Vừa rồi em cũng không biết anh say đến như vậy, ngồi trong xe có thấy khó chịu không?”

Trì Cảnh mơ hồ nói: “Có thể là do anh say quá.”

Hai người đi tới cửa thang máy, Tô Lương ấn vào thang máy, chống đỡ để Trì Cảnh có thể đứng vững hơn: “Anh cũng thật là, sao lại uống nhiều như vậy, uống bao nhiêu rượu cũng không biết tự lượng sức mình? “

Trì Cảnh dụi cằm vào trán Tô Lương: “Hôm nay anh chỉ là vui một chút.”

Tô Lương chỉ có thể thở dài khi nghe anh nói lời này, không khỏi lẩm bẩm nói: “Vui vẻ thì cũng không thể làm đến mức này chứ. Uống nhiều như vậy làm chậm trễ biết bao nhiêu thời gian.”

Trì Cảnh không lên tiếng nữa, đợi thang máy mở ra, hai người dìu nhau vào thang máy.

Tô Lương đỡ Trì Cảnh, để anh ta dựa vào thành trong của thang máy, sau đó chỉnh trang lại quần áo của mình.

Kết quả là Trì Cảnh vẫn nhân cơ hội, chưa đến hai giây sau, lại lắc lư rồi ngã vào người cô.

Anh từ phía sau ôm lấy Tô Lương, dụi cằm vào mái tóc của cô.

Tô Lương chỉ coi như Trì Cảnh hôm nay uống quá nhiều, dịu dàng cười nói: “Đừng nghịch ngợm, cẩn thận té ngã bây giờ.”

Trì Cảnh dương như không quan tâm đến lời cô, cứ như vậy ôm lấy cô, đặt hai tay lên eo Tô Lương, nhân cơ hội bóp chặt eo thon mềm mại.

Tô Lương ngứa quá, cười khúc khích rồi hơi xoay người người trốn đi.

Chỉ là cô làm sao có thể thoát ra được khi Trì Cảnh đã giữ chặt cô trong lòng anh rồi.

Cho đến khi thang máy dừng lại, hai người từ trong thang máy đi ra. Trì Cảnh vẫn ôm chặt lấy eo Tô Lương không chịu buông tay.

Tô Lương chỉ cảm thấy Trì Cảnh có chút say khi uống quá nhiều nên mới nũng nịu như vậy, cũng không nghĩ nhiều, đợi cửa mở xong, cô liền đưa Trì Cảnh vào nhà.

Vốn dĩ cô muốn Trì Cảnh tắm rửa qua rồi mới đi ngủ nên đã tranh thủ đun một ít nước cho Trì Cảnh uống trước khi đi ngủ.

Kết quả, cô còn chưa kịp di chuyển, Trì Cảnh đạp tung cửa phòng ngủ rồi ép Tô Lương vào tường.

Tô Lương thở dài, chưa kịp nói hết những lời còn lại, cô đã cảm thấy trên môi có một thứ hơi cồn nóng hổi.

Đây là nụ hôn đầu tiên của cô, cô chưa từng hôn ai bao giờ, Tô Lương sững sờ đến chết lặng.

Trì Cảnh có chút cứng rắn, anh ép chặt cô vào tường hoàn toàn không cho Tô Lương cơ hội trốn tránh.

Tô Lương tưởng như bị anh đóng đinh ghim lên trên tường, hai tay bị anh đè chặt, thân thể nóng hổi của Trì Cảnh cũng áp sát vào người cô.

Tô Lương không biết làm sao để thở, một lúc sau, cô bắt đầu cảm thấy choáng váng.

Trì Cảnh cũng cảm thấy sự lúng túng trong nụ hôn của Tô Lương, một lúc sau anh mới buông cô ra.

Sau nụ hôn, Tô Lương còn tưởng mình uống nhiều rượu hơn Trì Cảnh, suýt chút nữa không đứng vững, chân mềm nhũn ngã vào lòng Trì Cảnh.

Trì Cảnh cất tiếng cười trầm thấp, vươn tay ôm cô: “Đúng là cô bé ngốc nghếch.”

Gương mặt Tô Lương xấu hổ đỏ rực, bị Trì Cảnh trêu chọc lại càng xấu hổ hơn nữa.

Trì Cảnh đợi một chút, dứt khoát cúi người ôm cô đi về phía phòng khách.

Anh đi đến ngồi trên sô pha, đặt Tô Lương lên đùi, ôm chặt vào lòng.

Tô Lương hơi vùng vẫy hai lần: “Thôi, em đưa anh về nhà an toàn là yên tâm rồi, giờ em phải về đây.”

Trì Cảnh không đáp lại lời cô, chỉ ôm cô không buông.

Sau hai lần vùng vậy nhưng không thể thoát ra khỏi vòng tay rắn chắc ấy, Tô Lương mới dừng lại.

Cô nắm lấy quần áo của Trì Cảnh: “Anh vẫn không thoải mái sao?”

Trì Cảnh nũng nịu đáp lời: “Đúng vậy, thật không thoải mái.”

Anh cầm tay Tô Lương đè lên ngực mình: “Nghĩ đến em lát nữa phải rời đi liền cảm thấy không thoải mái.”

Anh ấy trở nên giống như một đứa trẻ lưu manh vậy, nói thứ ngôn ngữ nũng nịu của trẻ con không hợp với lứa tuổi của anh ấy chút nào.

Tô Lương hít vài hơi, cảm thấy hô hấp trở nên dễ chịu hơn: “Một lát nữa em sẽ đun nước cho anh, uống chút nước xong anh đi tắm rồi đi ngủ đi, ngày mai tỉnh dậy sẽ không khó chịu nữa.”

Trì Cảnh đi tới hôn Tô Lương mặt: “Em đừng đi được không?”

Không đi không được, Tô Lương cũng chưa không biết xấu hổ đến mức dám lưu lại qua đêm ở nhà bạn trai.

Nếu cô không quay về nhà, chắc chắn Tô Mẫn sẽ đoán được chuyện gì xảy ra.

Hai người vừa mới chỉ hẹn hò chưa bao lâu mà cô dám ở lại đây cùng Trì Cảnh, không nói có chuyện gì xảy ra hay không, dù không có chuyện gì, truyền ra ngoài cũng thật khó nghe.

Tô Lương thỏa hiệp: “Ngày mai em sẽ quay lại được không? Anh đưng gây chuyện nữa nha, nghỉ ngơi sớm một chút.”

Giọng Trì Cảnh lập tức trở nên ủy khuất: “Nếu em ở lại thì chúng ta có thể nghỉ ngơi sớm. Anh hứa sẽ không làm gì cả.”

Tô Lương nói không nên lời: “Chị gái em ở nhà một mình, bây giờ chị ấy vẫn đang đợi em về dọn dẹp đấy.”

Trì Cảnh nói: “Vậy thì cứ gọi cho cô ấy, bảo cô ấy không cần đợi nữa.”

Nói xong, anh liền nhanh chóng lấy điện thoại trong túi ra: “Nếu em thấy xấu hổ, thì anh sẽ gọi cho cô ấy và nói cho cô ấy biết.”

Hắn nói xong thật sự định gọi Tô Mẫn, thấy vậy Tô Lương sửng sốt, vội vàng la lớn lên: “Đừng mà, dừng lại, anh làm sao vậy, đừng gọi.”

Trì Cảnh quay đầu nhìn cô chằm chằm, chưa để cô kịp suy nghĩ, đột nhiên anh lại tiến đến hôn cô.

Tô Lương vẫn như cũ không kịp lấy hơi, bị Trì Cảnh ôm trong tay, không có cách nào chạy thoát.

Lại thở hổn hển đón nhận nụ hôn của Trì Cảnh, anh nói: “Đừng quậy phá nữa mà, đã muộn rồi, em phải về gấp, anh nghỉ ngơi sớm một chút.”

Giọng Trì Cảnh có phần uất ức: “Em thế này, không ở lại, nửa đêm không lo cho anh không thoải mái sao?”

Nhìn anh hiện tại bộ dạng, hẳn là say cũng không phải say lắm, Tô Lương thật sự không lo lắng nữa.

Cô cười: “Em cảm thấy anh chưa uống nhiều. Vừa rồi anh nói dối em sao?”

Trì Cảnh không nói chuyện, mím chặt miệng, trên mặt lộ ra vẻ buồn bực.

Tô Lương do dự, quyết định lui về phía sau một bước: “Vậy em chờ anh ngủ say rồi mới rời đi.”

Nhìn thấy sự kiên trì của Tô Lương, Trì Cảnh biết rằng hôm nay khó có thể giữ được cô, nhưng hôm nay có thể gần gũi hơn với cô thêm một chút, xem ra cũng có thu hoạch.

Vì vậy, anh ấy đồng ý: “Được, anh ngủ rồi em mới được đi đấy nhé.”

Tô Lương từ trong vòng tay của Trì Cảnh đứng dậy: “Em đi đun chút nước cho anh, anh tắm rửa trước đi.” Sau đó cô đi vào nhà bếp, Trì Cảnh cũng thành thật đi vào phòng tắm.

Dù không uống quá nhiều nhưng anh cũng đã uống kha khá, thực sự có hơi khó chịu.

Trì Cảnh nhanh chóng đi tắm, vừa đi ra liền thấy Tô Lương đã rót nước nóng vào cốc, nhẹ nhàng thổi một hơi.

Có thể là do động tác và biểu hiện của cô ấy quá nhẹ nhàng, nơi trái tim mềm yếu nhất của Trì Cảnh liền bị chạm vào.

Anh đứng đó không nhúc nhích, Tô Lương liền mỉm cười quay đầu lại nhìn thấy anh.

Trì Cảnh cầm lấy cái cốc, thử nhiệt độ, quả nhiên vừa miệng, uống hết một hơi liền cảm thấy nhẹ nhõm hơn nhiều.

Sau đó anh nắm tay Tô Lương đi vào phòng ngủ, đặt cái chén lên bàn đầu giường, sau đó dùng sức kéo Tô Lương vào lòng, cúi đầu hôn thêm một lần nữa.

Lần này anh hôn cô rất dịu dàng, động tác thật chậm rãi để Tô Lương có thể từ từ thích ứng.

Tô Lương lúc đầu có chút ngượng ngùng, nhưng về sau cũng biết hắn vươn tay ôm eo Trì Cảnh, kiễng chân đáp lại.

Đàn ông cô đơn đã lâu, nay lại gặp lửa lớn như vậy thiêu đốt trong lòng, rất dễ gặp rắc rối.

Tô Lương bị Trì Cảnh đặt ở trên giường, cô ngẩn người.

Chờ cô kịp phản ứng, quần áo đã gần như bị lột sạch.

Tô Lương sửng sốt, vội vàng đẩy Trì Cảnh ra: “Không, không được.”

Trì Cảnh làm ra một loạt hành động vừa rồi là khi thần kinh đã tê liệt, mọi chuyện đều do rượu sai khiến, anh phản ứng nhất thời liền cảm thấycó chút áy náy.

Anh thở gấp hai lần, sau đó xoay người ngồi quay lưng lại với Tô Lương: “Vậy em mau mặc quần áo vào nhanh lên, nếu không anh không chịu được mất.”

Tô Lương vội vàng ngồi dậy, nhanh chóng thu xếp quần áo.

Trì Cảnh hít sâu một hơi, làm sao có thể để Tô Lương ở lại đây cùng mình nữa.

Cô như vậy, anh thật sự không ngủ nổi.

Vì vậy, anh nói: “Muộn rồi, em về trước nghỉ ngơi đi. Nếu em còn ở đây,anh cũng không ngủ được. Gần nhau như này, anh sợ làm ra chuyện có lỗi với em.”

Tô Lương biết Trì Cảnh đang nói cái gì, cô đỏ mặt nhanh chóng đứng lên: “Vậy thì… Vậy em về trước đây.”

Cô không dám nhìn Trì Cảnh thêm nữa, sau khi nói xong lời này vội vàng nhấc chân rời khỏi phòng.

Sau đó cô đứng trong phòng khách và hít thở sâu hai hơi trước khi rời khỏi nhà Trì Cảnh.
User avatar
tuvi
Quả Mít
Quả Mít
 
Tiền: $57,250
Posts: 96097
Joined: 29 Apr 2006
Location: FRANCE
 
 

Re: Yêu Lại Từ Ðầu... Cố Tư... Trì Uyên - Thi Từ

Postby tuvi » 25 Sep 2023

Chương 1432: Mắt thâm quầng

Tô Lương bắt taxi đi một mạch về nhà, dù đã tới cửa nhà nhưng mặt cô vẫn còn đỏ bừng.

Trên suốt quãng đường cô vẫn không thể ngăn được những suy nghĩ lộn xộn diễn ra trong đầu mình.

Lúc đầu cô nghĩ đến cảnh cô và Trì Cảnh hôn nhau, sau đó nghĩ đến cảnh Trì Cảnh cởi quần áo của cô.

Sau đó cô ý thức được, nếu tiếp tục như thế sẽ xảy ra một số chuyện.

Tô Lương đứng ở bên ngoài cửa hít sâu mấy hơi rồi mới mở cửa đi vào.

Tô Mẫn ở trong phòng, nhưng nghe được một số âm thanh liền chạy ra ngoài.

Mặt cô đầy kinh ngạc nhìn Tô Lương, “Sao em đã về rồi?”

Lời nói này, Tô Lương cảm thấy không thể hiểu nổi, “Em không về thì còn có thể đi đâu được chứ?”

Tô Mẫn chớp chớp mắt, “Chị còn tưởng tối hôm nay em sẽ ngủ lại ở nhà anh Trì, anh ấy không giữ em lại sao? Hôm nay anh ấy giả vờ như vậy không phải là muốn giữ em ở lại bên anh ấy sao?”

Tô Lương cúi đầu thay giày, “Không có, chị đừng có ở đó mà nghĩ vớ vẩn nữa, em chỉ đưa anh ấy về nhà, nhìn anh ấy thu dọn gần xong rồi chuẩn bị đi ngủ thì em đi về.”

Tô Mẫn đi về phía Tô Lương, “Mặt em làm sao lại đỏ như vậy? Làm sao vậy?”

Nói xong cô dường như hiểu ra cái gì đó, liền nở nụ cười, “Trên mặt tràn đầy sắc xuân, vừa rồi ở nhà anh ấy xảy ra chuyện gì?”

Tô Lương giương mắt trừng Tô Mẫn, “Chị bớt nói hươu nói vượn đi, không có xảy ra chuyện gì cả.”

Tô Mẫn sau khi suy nghĩ thì gật đầu, “Cũng phải, vừa đi vừa về cũng tốn thời gian, em ở nhà anh ấy đợi cũng không lâu, thời gian ngắn như vậy chắc cũng không phát sinh chuyện gì được.”

Những lời này nói đều dùng từ ngữ ẩn dụ.

Tô Lương không thể so với Tô Mẫn được, dù sao Tô Mẫn là người phụ nữ đã kết hôn, đùa giỡn kiểu này, cô thực sự không phải là đối thủ.

Vì vậy Tô Lương cuối cùng cũng khịt mũi một cái, xoay người trở về phòng.

Trở lại phòng, cô ngồi yên ở trên giường rồi suy nghĩ, không nhịn được mà bật cười thành tiếng.

Trì Cảnh và Nhị thiếu gia nhà họ Trì mà cô quen biết trước đây, cảm thấy không phải là cùng một người.

Hôm nay anh ấy lại mượn rượu mà nũng nịu một trận.

Nếu mà kể chuyện này ở công ty chắc chả người nào tin.

Tô Lương suy nghĩ một chút liền đưa tay lên chạm vào môi mình, hóa ra hôn môi là cảm giác như vậy.

Cảm thấy rất tuyệt, nó khiến tim cô đập rất nhanh.

Tô Lương đợi một lúc, nghe bên ngoài không thấy động tĩnh gì nữa, thì mới đi ra ngoài rửa mặt.

Sau khi vào phòng vệ sinh, cô nhìn mình trong gương, sau đó sợ hết hồn.

Người mà trên mặt tràn đầy sắc xuân, ửng hồng, đôi mắt long lanh như nước mùa thu lại là cô?

Khi nào mà cô lại có những biểu hiện như vậy?

Tô Lương xích lại gần tấm gương nhìn chằm chằm bản thân mình trong đó, đúng là mặt mũi ẩn chứa tình cảm.

Trước đây cô cảm thấy Trì Cảnh sau khi yêu thì thay đổi rất nhiều, nhưng mà bây giờ nhìn chính mình trong gương, cô cảm thấy mình cũng thay đổi không ít.

Tô Lương vội vàng dùng nước lạnh để rửa mặt, để hạ nhiệt độ của mình xuống.

Trong suốt quá trình rửa mặt, cô không nhịn được mà cong cong khóe miệng, trong đầu lúc nào cũng nghĩ tới chuyện vừa mới xảy ra ở nhà Trì Cảnh.

Chờ rửa mặt xong trở về phòng, cô còn cố ý cầm điện thoại di động lên xem.

Trì Cảnh không gọi điện thoại cho cô, nhưng mà gửi cho cô một tin nhắn nói chúc ngủ ngon.

Tô Lương sờ sờ mặt mình, không kiềm chế được lại muốn đỏ lên.

Chủ yếu là vì cô nghĩ đến cảnh cuối cùng Trì Cảnh đem cô đè xuống giường.

Điều nay so với hôn môi còn kích thích hơn nhiều.

Tô Lương vội vàng che mặt nhỏ giọng lẩm bẩm, không được nghĩ tới nữa, nghĩ tiếp nữa cô sẽ dễ dàng nghĩ linh tinh.

Tô Lương thu dọn đồ đạc rồi nhanh chóng nằm xuống, cô tiện tay tắt đèn.

Chỉ là nằm xuống rồi cô lại trằn trọc ngủ không yên giấc.

Chuyện xảy ra tối hôm nay đối với cô quả thực mang tới kích thích rất lớn, cô đã bao giờ trải qua chuyện này đâu?

Tô Lương hít sâu hai hơi, nhắm mắt lại, nhưng mà trong đầu lại xuất hiện những cảnh đó, tất cả đều là hình ảnh ở nhà Trì Cảnh trên chiếc giường kia, hình dáng thân thể hai người dây dưa với nhau.

Trời ạ, cô thật sự không chịu đựng được bản thân mình nữa, như thể cô chưa bao giờ nhìn thấy một người đàn ông vậy.

Nhưng mà nói qua cũng phải nói lại, đúng là trước đây cô chưa từng thấy qua đàn ông.

Bởi vì những hình ảnh dây dưa với Trì Cảnh, mà đêm nay Tô Lương hầu như không ngủ được.

Ngủ được một lúc thì cô lại nằm mơ thấy cảnh Trì Cảnh ngọt ngào với cô, mơ thấy Trì Cảnh hôn cô sờ cô, nhưng mà mỗi lần sắp đến thời điểm quan trọng, cô đều tỉnh lại.

Tô Lương bỗng nhiên cảm thấy khó chịu, chuyện thật thì không xảy ra, tại sao trong giấc mơ mà cảnh này vẫn bị đứt đoạn?

Cô trằn trọc cả một đêm, đến khi trời vừa sáng cô mới tỉnh dậy.

Tô Lương không ngủ được, đứng dậy đi vào phòng vệ sinh đánh răng rửa mặt, nhưng khi soi mình trong gương, trông gương mặt cô hoàn toàn không giống với cô gái tràn đầy xuân sắc, ửng hồng ngày hôm qua.

Cả hai vành mắt đều thâm quầng, nhìn một cái liền biết là ngủ không ngon giấc.

Cô nhếch mép, thầm mắng bản thân không có tiền đồ.

Ngày hôm qua không có xảy ra chuyện gì mà cô đã vui vẻ như vậy, trong tương lai nếu phát sinh chuyện gì đó, chẳng lẽ cô lại phải thức trắng cả đêm sao?

Tô Lương nhanh chóng rửa mặt rồi trở về phòng, lại nhanh chóng nằm xuống.

Nhưng mà nghĩ tới việc hôm nay phải đến nhà họ Trì gặp người nhà Trì Cảnh, cô lại không ngủ được.

Tô Lương có chút cáu kỉnh, bực bội, cảm thấy bản thân mình không ổn, rõ ràng cô là một người rất bình tĩnh, tại sao nói đến chuyện này lại trở nên nôn nóng như vậy.

Cô nằm xuống giường chưa được bao lâu, Trì Cảnh liền gọi điện tới.

Theo lý mà nói, ngày hôm qua anh uống nhiều rượu như vậy, thì hôm nay anh phải ngủ dậy muộn hơn mới đúng, nhưng mà nhìn giờ vẫn còn rất sớm.

Tô Lương nhanh chóng bắt máy, “Sao anh dậy sớm như vậy?”

Giọng Trì Cảnh vô cùng tỉnh táo, “Anh đánh thức em sao?”

Tô Lương nói không phải, nhưng cô ngượng ngùng thừa nhận tối hôm qua ngủ không ngon, cô nói, “Em vừa dậy đi vệ sinh xong, thì anh đã gọi điện thoại tới rồi.”

Trì Cảnh ở đầu dây bên kia cũng thở dài một cái, anh cũng thành thật nói với cô, “Anh cũng không ngủ được, ngày hôm qua cả đêm anh ngủ không ngon.”

Thật trùng hợp, Tô Lương cũng vậy.

Nhưng Tô Lương vẫn mạnh miệng, cô nói, “Làm sao có thể ngủ không ngon được chứ? Hôm qua em ngủ rất ngon, anh uống rượu hẳn phải ngủ ngon hơn mới đúng?”

Trì Cảnh nói, “Chủ yếu là anh nhớ em, cứ nghĩ tới em là lại không ngủ được.” Mới buổi sáng đã bắt đầu nói chuyện yêu đương, Tô Lương thật sự không chịu nổi anh.

Tô Lương cười, “Được rồi, được rồi, cũng gần đến giờ rồi, nếu anh không ngủ được thì dậy ăn sáng đi, ngày hôm qua anh uống nhiều rượu như vậy, dạ dày chắc là khó chịu lắm, đi ăn chút đồ ăn nóng đi.”

Trì Cảnh nói, “Nếu không anh tới chỗ em nhé, chúng ta cũng đi ăn sáng?”

Tô Lương suy nghĩ một chút cảm thấy như thế cũng được, dù sao thì cô cũng không ngủ được.

Vì vậy cô hẹn Trì Cảnh, tự mình đứng dậy thu dọn rồi xuống dưới lầu đứng ở cổng tiểu khu chờ anh.

Tô Mẫn còn chưa dậy, Tô Lương cũng không có ý định đánh thức cô, chỉ cần ăn sáng xong rồi đưa cô trở về là được.

Tô Lương ở cổng tiểu khu chờ một lát thì Trì Cảnh cũng lái xe tới.

Anh đậu xe ở bãi đậu xe bên cạnh, xuống xe sải bước về phía Tô Lương, đi tới bên cạnh cô, coi như chốn không người mà ôm cô vào lòng.

Tô Lương hơi xấu hổ, đẩy Trì Cảnh ra, “Anh chú ý hình tượng một tí, chúng ta còn đang ở bên ngoài đấy.”

Trì Cảnh không quan tâm đến chuyện này, bưng mặt cô, dùng sức hôn lên môi cô, “Cứ mặc kệ bọn họ đi, chúng ta yêu nhau thì phải ngọt ngào như thế chứ”.

Tô Lương nhéo eo anh một cái, “Được rồi, được rồi, nhanh đi ăn sáng thôi.” . Truyện mới cập nhật

Hai người đi đến chỗ bán đồ ăn sáng bên cạnh, ngồi ở vị trí trong góc của quán.

Trì Cảnh nói, “Tối ngày hôm qua anh ngủ nằm mơ toàn thấy em, cả một đêm ngủ không ngon tí nào, em có nhìn thấy vành mắt thâm đen của anh không?”

Tô Lương không vui nói, vành mắt thâm đen của cô ấy phải dùng phấn nền mới che giấu được.

Cô chỉ nói: “Anh uống bao nhiêu rượu như vậy mà còn ngủ không ngon sao? Có thể thấy cả đêm anh đều suy nghĩ lung tung, tự mình chuốc lấy phiền phức cho mình.”

Trì Cảnh thở dài, “Chủ yếu là anh nhớ em, cứ nhớ tới em là không ngủ được.”

Tô Lương cong môi, quyết định không cùng nói chuyện vớ vẩn khi rảnh rỗi, nếu nhắc tới sẽ không bao giờ kết thúc.

Hai người ngồi yên lặng ăn sáng ở chỗ này, sau đó Tô Lương mang một phần ăn sáng về nhà cho Tô Mẫn.

Về đến nhà, phát hiện Tô Mẫn vẫn còn chưa dậy, hai người nghĩ ngợi lung tung, liền mang bữa sáng vào phòng bếp bỏ vào nồi hâm nóng, sau đó nhẹ giọng quay về phòng của Tô Lương.

Vốn dĩ Tô Lương không nghĩ tới chuyện gì khác, nhưng khi hai người trở về phòng, trong phòng chỉ có một cái giường, ngoài ra không có thứ gì khác nữa, thật sự rất dễ xảy ra chuyện.

Trì Cảnh ôm lấy Tô Lương mà hôn, Tô Lương không khỏi khẩn trương, vì sợ bị Tô Mẫn phát hiện.

Trì Cảnh hiển nhiên không sợ, mạnh mẽ hôn cô.
User avatar
tuvi
Quả Mít
Quả Mít
 
Tiền: $57,250
Posts: 96097
Joined: 29 Apr 2006
Location: FRANCE
 
 

Re: Yêu Lại Từ Ðầu... Cố Tư... Trì Uyên - Thi Từ

Postby tuvi » 25 Sep 2023

Chương 1433: Cảm thấy anh thật lợi hại

Tô Lương lúc đầu còn giãy dụa, nhưng sau đó nghĩ Tô Mẫn chắc không đột nhiên đi vào đâu, cho nên dần dần cũng thôi không chống cự nữa.

Chỉ là trong lòng hai người đều biết, biết trong khoảng thời gian này, chính là khoảng thời gian ngọt ngào nhưng cũng dễ gây nên nhàm chán, cho nên hai người chỉ ôm hôn một chút cho đỡ thèm.

Nếu thật sự xảy ra chuyện gì đó, thì bọn họ cũng không thể làm được.

Cuối cùng Trì Cảnh đè Tô Lương xuống giường, hôn Tô Lương không biết trời đất gì.

Trì Cảnh hơi thở dồn dập, vùi đầu vào xương quai xanh của Tô Lương, “Em thật sự có thể hành hạ chết anh.”

Tô Lương đưa tay xoa đầu Trì Cảnh, sờ sờ mái tóc mềm mại của anh, “Khi nào thì chúng ta đi tới nhà anh, buổi sáng hay buổi chiều?”

Ở lại chỗ này lâu hơn nữa, Trì Cảnh cảm thấy mình có thể xảy ra vấn đề mất, chỉ thấy nhưng không ăn được, đây thực sự khảo nghiệm đối với anh.

Vì vậy, anh nhanh chóng trở mình xuống giường, “Bây giờ đi, thời gian cũng không phải quá sớm.”

Tô Lương cũng hiểu ý của Trì Cảnh, xuống giường chỉnh sửa quần áo, chải lại tóc, “Chúng ta đi thôi.”

Hai người vừa đi ra khỏi phòng, tình cờ đụng phải Tô Mẫn vừa ngủ dậy cũng đang đi ra khỏi phòng.

Tô Mẫn vẫn còn đang ngáp, vừa nhìn thấy Trì Cảnh liền sững sờ tại chỗ.

Ánh mắt cô lưu lại trên người Trì Cảnh một lúc, sau đó chuyển hướng lên người Tô Lương.

Tô Lương chớp chớp mắt, “Em mua đồ ăn sáng cho chị, đã hâm nóng để ở trong phòng bếp ấy.”

Nói xong, cô khoác tay Trì Cảnh, “Chúng ta đi thôi.”

Trì Cảnh gật đầu với Tô Mẫn, rồi xoay người cùng Tô Lương đi ra ngoài.

Hai người bước ra ngoài, tay trái chuẩn bị đóng cửa, thì nghe thấy Tô Mẫn ôi một tiếng, “Anh Trì tới lúc nào thế, anh tới lúc nửa đêm sao?”

Tô Lương không nói gì, cô biết những lời này của Tô Mẫn là đang nói đùa.

Chờ cửa đóng lại, Trì Cảnh nắm tay Tô Lương đi về phía thang máy, không khỏi nở nụ cười, “Dáng vẻ vừa rồi của chị em trông thật buồn cười, giống như bị dọa cho hoảng sợ vậy.”

Tô Lương cũng cười, “Chị ấy chỉ nói đùa thôi.”

Chờ thang máy đi lên, hai người đi vào, Trì Cảnh còn nói, “Tầng này của hai người có còn phòng cho thuê không?”

Tô Lương ngay lập tức hiểu anh hỏi điều này là có ý gì, cô cau mày nói, “Anh dừng lại đi, đừng nghĩ tới những chuyện không đâu nữa.”

Trì Cảnh mỉm cười, giơ tay ôm Tô Lương vào lòng, “Anh cứ nghĩ anh chuyển nhà tới đây, em sẽ rất vui mừng chứ.”

Có vui mừng không?

Dường như cũng khá vui.

Tô Lương không nói gì, chỉ nhẹ giọng hừ một tiếng.

Hai người mua một ít quà ở bên ngoài, dù sao lần này cũng coi là tới nhà thăm hỏi chính thức, nên không thể đi tay không được.

Sau đó Trì Cảnh chở Tô Lương về nhà tổ họ Trì.

Mọi người ở nhà tổ đều biết hôm nay cô tới nên đã chuẩn bị kỹ càng.

Trì Cảnh mang theo Tô Lương đi lên lầu chính, gặp mặt bà cụ.

Bà cụ cười không khép được miệng, không ngừng nói tốt tốt tốt.

Tô Lương lần trước đến đây cũng không cảm thấy ngượng ngùng, lần này mặt lại đỏ bừng vì xấu hổ.

Trì Cảnh không hề cảm thấy xấu hổ, ngược lại còn khá đắc ý, kéo Tô Lương ngồi lên trên ghế sô pha cùng bà cụ nói chuyện phiếm.

Cố Tư ôm con từ bên ngoài bước vào, “Từ xa đã nghe được tiếng cười của mọi người, mọi người đang nói gì mà vui vẻ thế?”

Trì Cảnh quay đầu nhìn cô, “Đang tiếp tục nói chuyện về con của chị.”

Cố Tư ôm con tới gần, ngồi xuống ghế sô pha phía đối diện, “Đừng thấy tên tiểu tử này trông đáng yêu mà cưng chiều, thật sự rất mệt mỏi, nếu không tin thì hai người cũng tự mình sinh một đứa rồi biết.”

Cô nói thế, bà cụ ở bên cạnh cũng gật đầu rồi nói, “A Cảnh tuổi tác cũng không còn nhỏ nữa, con nhìn anh con xem cũng đã làm cha rồi, con cũng phải nắm bắt thời gian, tranh thủ chuẩn bị đi, đứa trẻ sinh ra hai đứa trẻ con còn có thể chơi chung với nhau, nếu tuổi tác chênh lệch quá lớn, thì lại không chơi với nhau được.”

Tô Lương ở bên cạnh không nói gì, cô cũng không hiểu làm thế nào mà lại chuyển sang chủ đề này rồi.

Ngược lại Trì Cảnh không trốn tránh vấn đề này, cười trả lời: “Cứ từ từ, từng bước một.”

Anh nắm tay Tô Lương nói, “Không sao đâu, đến lúc đó chúng ta sẽ sinh hai đứa, nếu con nhà Tiểu Tư chênh lệch tuổi tác quá lớn, không thể chơi cùng được, vậy chúng ta sẽ chơi với hai đứa nhỏ.”

Tô Lương liếc mắt nhìn anh, đề tài này Trì Cảnh nói càng ngày càng xa.

Bà cụ bật cười ha ha, rất hài lòng với câu trả lời này của anh, “Ha ha ha, con nói như vậy bà rất an tâm.”

Ở đây tán gẫu một lát, Trì Cảnh đưa Tô Lương sang nhà mình ở bên kia.

Bà Hai đã dọn dẹp nhà cửa gọn gàng ngăn nắp, cả người ăn mặc đẹp đẽ, trang điểm xinh đẹp, chỉ chờ cô tới.

Tô Lương ở bên nhà tổ họ Trì đã cảm thấy ngượng ngùng, giờ sang bên nhà bà Hai lại càng xấu hổ hơn.

Dù sao người mà cô phải gặp mặt là cha mẹ của Trì Cảnh.

Ông Hai dựa lưng vào ghế sô pha, trên mặt mang theo ý cười, “Tiểu Tô, thế mà đã tới nhà chúng ta rồi.”

Tô Lương mỉm cười chào hỏi mọi người, bà Hai nhanh chóng bảo cô ngồi xuống ghế, thái độ cực kỳ tốt.

Trì Cảnh và ông Hai hai người từ trước cho tới nay chưa từng thấy bà Hai đối xử với ai tốt như thế.

Thật sự sợ Trì Cảnh không cưới được vợ, có một cô gái bằng lòng đi theo anh, bà Hai liền vội vàng muốn bắt cóc đem cô trộm xuống thuyền kẻ cướp.

Bà Hai nhiệt tình như vậy, khiến cho Tô Lương càng thêm luống cuống, không biết làm thế nào.

Cô không biết phải ứng xử như thế nào với người lớn tuổi mà cô quen biết, cho nên giờ không biết nên dùng thái độ gì để đối đãi, cư xử với đối phương, không thể hiện ra rằng mình đang lấy lòng, nhưng cũng không đến nỗi qua mức lạnh lùng.

Trì Cảnh chắc cũng nhìn thấu được ý nghĩ của cô, cho nên trước đó anh nói với bà Hai, “”Mẹ, mẹ đừng làm như vậy, mẹ rất dễ làm cô ấy sợ đấy, mẹ như thế này đến con cũng sợ.”

Ông Hai cũng nhắc nhở bà Hai nên bình tĩnh hơn.

Bà Hai nở nụ cười, “Được được được, tôi kích động quá rồi, điều quan trọng là đứa đầu óc chậm chạp này của nhà chúng ta cuối cùng cũng có bạn gái rồi, tôi có chút không kiềm chế được.”

Bà kêu người giúp việc bưng trà lên, trên bàn có hoa quả và đồ ăn nhẹ, sau đó bà nói chuyện với Tô Lương, hỏi Tô Lương về gia đình của cô ấy.

Tô Lương không có gì phải giấu giếm, liền nói qua về hoàn cảnh của cô và Tô Mẫn.

Bà Hai cũng không ghét bỏ, ngược lại còn cảm thấy đau lòng, “Khổ cho con rồi, nhưng mà sau này sẽ tốt hơn, sau này chung ta là người một nhà rồi, những ngày đó đều cho qua đi.”

Tô Lương chỉ biết gật đầu rồi mỉm cười.

Bà Hai bảo Tô Lương gọi cả Tô Mẫn tới nhà mình, nói là để chị gái ở nhà một mình cũng không tốt lắm, kêu đến để cùng nhau vui vẻ, cùng ăn một bữa cơm.

Tô Lương nghe vậy trong lòng cảm động, bà Hai xua tay, “Không cần quan tâm đến cái gì mà lễ nghi phép tắc, chúng ta là người một nhà, không cần quan tâm đến những thứ đó.”

Trì Cảnh quay đầu nhìn về phía Tô Lương, “Vậy em gọi điện thoại cho chị em đi, lúc nãy chúng ta cũng đưa cô ấy đi có phải tốt không.”

Tô Lương nói được, sau đó đứng dậy đi ra ngoài gọi điện thoại.

Tô Mẫn đang ở nhà xem ti vi, nghe Tô Lương nói bảo cô sang bên đó, trong lòng cô bỗng có chút hoảng hốt, “Chị qua đó không hay lắm đâu.”

Tô Lương nói, “Không có vấn đề gì đâu, nhà bọn họ cũng khá tốt, chị đến đây đi, chị ở nhà một mình trong lòng em cảm thấy có lỗi lắm.”

Tô Mẫn nói mấy câu từ chối, nhưng Tô Lương lại rất kiên trì nên cô đành phải đồng ý.

Người ta thành tâm mời, cô lại sống chết không đi, giống như không cho người ta thể diện.

Cúp điện thoại xong, Tô Lương quay lại phòng khách, “Chị con một lát nữa sẽ qua.”

Bà Hai mỉm cười, “Để tôi bảo phòng bếp nấu cơm, buổi trưa chúng ta sẽ sang nhà chính bên kia ăn cơm, cứ coi như đây là nhà của mình, không cần câu nệ.”

Tô Lương nói vâng.

Mấy người ở trong phòng khách tán gẫu một hồi, Tô Lương mới dần dần thả lỏng bản thân, thậm chí còn có thể nói đùa với Trì Cảnh trước mặt ông Hai và bà Hai.

Trì Cảnh hiển nhiên so với bình thường vui vẻ hơn, khóe mắt lúc nào cũng cong cong cười.

Một lúc sau, Tô Mẫn cũng tới, Trì Cảnh và Tô Lương ra ngoài đón, mang cô đi thắng tới nhà ông Hai.

Bà Hai nhìn thấy Tô Mẫn thì cũng rất vui vẻ, vô cùng nhiệt tình, không giống dáng vẻ chanh chua cay nghiệt, thỉnh thoảng giậm chân trước đây.

Tô Mẫn thở phào nhẹ nhõm, nhân tiện ghé vào tai Tô Lương nói, “Chị cảm thấy em thật lợi hại, ấy vậy mà có thể hạ được cả gia đình nhà bọn họ.”

Tô Lương lắc đầu, không phải nàng lợi hại, mà là Trì Cảnh lợi hại.

Trì Cảnh đến tuổi này mới tìm được bạn gái, người nhà thực sự sốt ruột tới mức không chịu nổi nữa, cho nên mới có thể toàn tâm toàn ý tiếp nhận cô như vậy.

Hoàn
User avatar
tuvi
Quả Mít
Quả Mít
 
Tiền: $57,250
Posts: 96097
Joined: 29 Apr 2006
Location: FRANCE
 
 
Món quà tinh thần gởi tặng tuvi từ: Que Huong

Previous

Return to Truyện Ðọc



Who is online

Users browsing this forum: No registered users and 95 guests